1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 47
      Edit: Ngân Nhi

      Thẩm Thuật quay đầu nhìn Diệp Tuệ, từ đầu hai người vẫn luôn cùng nhau, nhưng lại chú ý đến .

      Bây giờ nhìn mới phát Diệp Tuệ ổn chút nào, ôm ngực, đầu choáng váng, sắc mặt cũng tái nhợt.

      “Chúng ta quay về thôi.” Thẩm Thuật hơi luống cuống, lập tức đưa tay đỡ lấy , để dựa vào người mình.

      Hai người lại ngồi vào cáp treo xuống núi, ngồi trong cabin, Thẩm Thuật giúp Diệp Tuệ đeo khẩu trang và đội mũ, vẫn chóng mặt được gì.

      mệt mỏi chỉ vào túi xách của mình, trước khi đến đây chuẩn bị sẵn thuốc đề phòng gặp phản ứng cao nguyên.

      Thẩm Thuật lấy thuốc và nước khoáng từ trong túi ra, Diệp Tuệ uống viên thuốc, yếu ớt ngả đầu vào vai , cũng may là phản ứng của cũng quá dữ dội, chỉ cần về nghỉ ngơi là được.

      đường xuống núi, cảnh sắc núi non trùng điệp phô bày sót góc nào, nhưng Thẩm Thuật còn hứng thú mà ngắm nhìn nữa rồi.

      biết tình trạng sức khỏe của , chỉ biết nghĩ đến bản thân, kéo tới Thương Sơn này, hoàn toàn nhận mọi lỗi lầm về mình.

      Thẩm Thuật nhớ lại tuổi thơ của mình, từ đến lớn, ai cũng toàn làm hại đến người khác. Cho nên, kể từ khi mẹ ra , vẫn luôn độc mình, có bạn bè, trong nhà họ Thẩm cũng ai gần gũi với .

      cũng hay tiếp xúc chuyện với người khác, vì muốn người ta gặp bất cứ phiền phức nào vì mình.

      Bây giờ, người duy nhất mà muốn lại gần, cũng vì sai lầm của mà phát bệnh.

      Thẩm Thuật chỉ đơn giản nghĩ rằng chuyến du lịch lần này của hai người rất vui vẻ, nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, giống như rất nhiều lần trước đây, những người đến gần đều bắt đầu rời xa .

      Thẩm Thuật có phần tự giễu, có lẽ đúng như lời người ta , có mệnh khắc người, người nào đến gần đều gặp thương tổn.

      Xe về tới khách sạn, bôn ba cả buổi, Diệp Tuệ mệt mỏi chịu nổi.

      Thẩm Thuật bế trở về phòng, Diệp Tuệ thấy sắc mặt , chỉ nghe thấy tim đập rất nhanh, dường như rất căng thẳng.

      Về phòng, Diệp Tuệ dựa nửa người vào giường, Thẩm Thuật lấy nước ấm cho uống rồi mới để nằm xuống.

      biết tại sao, trước khi ngủ, Diệp Tuệ lại đột nhiên nghĩ đến câu hỏi của Thẩm Thuật, sau này có muốn cùng chinh phục những ngọn núi khác ?

      “Thẩm Thuật.” Ý thức của Diệp Tuệ trở nên mơ hồ, tiếng bé như muỗi kêu, gọi tên .

      Thẩm Thuật nghiêm túc đáp lại: “Ừ.”

      “Được leo núi cùng , em vui lắm.” Diệp Tuệ vừa xong, hai mắt díp lại, ngủ mất.

      Thẩm Thuật nheo mắt, yên lặng đứng trong phòng, lời của Diệp Tuệ lọt vào tai cực kỳ ràng.

      Chưa từng có ai nhớ kỹ lời , phớt lờ , thậm chí là suy nghĩ đến cảm nhận của .

      Giọng rất của Diệp Tuệ từ trong khí lọt vào tai , sau đó hướng thẳng xuống trái tim, bùng nổ thành pháo hoa rực rỡ.

      lại lần nữa cảm nhận được hồi hộp căng thẳng vì người, và cả cảm giác rung động vì ai đó nữa.

      cúi đầu nhìn Diệp Tuệ, hô hấp của bình thường trở lại, còn khó chịu như trước nữa.

      Ánh nắng chiếu vào phòng, phủ lên mặt lớp trắng mỏng, tôn lên ngũ quan tuyệt đẹp và đôi môi tái nhợt của .

      Thẩm Thuật tới bên cửa sổ, kéo kín rèm lại, động tác rất cẩn thận, sợ đánh thức .

      Trong phòng thoáng cái tối sầm, quay lại ngồi bên mép giường , mắt nhìn chăm chú, biết nghĩ gì.

      Ngủ được khoảng hai tiếng Diệp Tuệ tỉnh lại.

      Hàng mi khẽ run, mở mắt ra, Thẩm Thuật chậm rãi nhìn chỗ khác, giả vờ như nhìn . lát sau, tầm mắt mới chuyển về người , bốn mắt nhìn nhau.

      Diệp Tuệ còn vấn đề gì đáng lo, lặng yên nằm giường, ràng khỏe lên nhiều. Thẩm Thuật thở phào nhõm, hỏi : “Dậy rồi à?”

      Diệp Tuệ gật đầu: “Em hơi khát.”

      Thẩm Thuật mau chóng đứng lên, rót cốc nước ấm đem tới, cau mày đưa tới miệng .

      Tay cầm cốc, Diệp Tuệ ghé miệng vào uống từng ngụm nước ấm.

      cốc nước trôi xuống bụng, Diệp Tuệ ngước mắt lên, vẫn thấy cau mày, : “Thẩm Thuật.”

      lại ân cần hỏi : “Còn thấy thoải mái chỗ nào ?”

      Diệp Tuệ lắc đầu: “Em khỏe rồi, đừng cau mày nữa.”

      Thẩm Thuật giơ tay sờ lên phần giữa hai lông mày, ngay đến cũng biết là mình cau mày lâu. Mọi hành động của Diệp Tuệ đều tác động trực tiếp lên tâm trạng .

      gì, liếc nhìn cốc nước uống sạch, lại đứng lên muốn rót nước tiếp cho .

      Diệp Tuệ nhìn bước nhanh ra khỏi phòng, nhưng chỉ giây sau, lúc tỉnh táo hẳn, mới chú ý tới có điều đúng.

      Lúc trước khi ở nhà, có Thẩm Thuật bên cạnh, ma quỷ đều dám đến gần, trong nhà rất thanh tịnh, có gì đáng sợ cả.

      Bây giờ đổi địa phương khác, ma quỷ cũng khác, Diệp Tuệ còn chưa kịp làm quen bọn nó xuất .

      chậm rãi kéo chăn lên, che kín nửa gương mặt mình.

      Vừa rồi có Thẩm Thuật ở đây nên mấy con ma đều dám làm càn, bọn nó sợ hãi trốn trong góc phòng, có can đảm tiến tới gần.

      con núp bên cạnh rèm cửa, con núp sau TV, còn có con trốn tận góc sâu trong cùng của phòng.

      “Người đàn ông kia cuối cùng cũng rồi, tôi sợ đến nỗi tim gan cứ nhảy loạn hết cả lên.” Con ma đứng ở rèm cửa ra, vẫn còn sợ hãi vỗ ngực.

      Con ma núp sau TV cũng chui ra, duỗi chân : “Tôi ngồi xổm tê hết cả chân rồi đây này.”

      “Cảnh báo! Cảnh báo! Người đàn ông kia quay về rồi, mau trốn !” Con ma kia vừa chui ra từ sau TV chưa được bao lâu lại nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Thuật.

      Vừa mới xong, mấy con ma lại vội vàng quay trở về vị trí ban đầu của mình.

      Diệp Tuệ dám nhìn loạn, lắng nghe tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, cảm thấy rất an tâm.

      Nếu bây giờ thẳng thắn ra chuyện mình có thể nhìn thấy ma với , liệu có thể tiếp nhận hay ?

      Lúc Thẩm Thuật bước vào liền trông thấy Diệp Tuệ run rẩy trốn trong chăn, lập tức liên tưởng đến phỏng đoán trước đó của mình, có lẽ Diệp Tuệ có thể nhìn thấy ma.

      Sắc mặt trầm xuống, bây giờ Diệp Tuệ còn chưa khỏe hẳn, sao đám ma quỷ kia vẫn dám đến quấy rầy chứ?

      Mấy con ma trong phòng hiểu tình hình, tự dưng lại đắc tội với Thẩm Thuật, bị ghi thù trong lòng.

      Diệp Tuệ uống nước đường glucose mà Thẩm Thuật lấy cho , đồng thời nghĩ xem nên chuyện với thế nào.

      “Thẩm Thuật.” ngập ngừng mấy giây, “ nghĩ rằng đời này có ma quỷ sao?”

      Lần này Thẩm Thuật thẳng thừng trả lời theo chiều hướng phản bác giống như trước đây nữa, mà hỏi ngược lại : “Thế ngay lúc này, phòng chúng ta ở có ma ?”

      Diệp Tuệ do dự lúc, quyết định ra chuyện mình có thể thấy ma cho nghe, run rẩy giơ tay ra chỉ về phía con ma đứng bên rèm cửa.

      Con ma đó vừa thấy Diệp Tuệ chỉ thẳng vào mình, nó liền chuẩn bị hù dọa chút, dù sao người có thể trông thấy ma cũng rất ít.

      “Là thế này đúng ?” Con ma chậm rãi lộ diện từ phía sau rèm cửa, tạo cái dáng rất đáng sợ, từ từ tiến lại gần Diệp Tuệ.

      “Tôi cho thấy bộ dạng chân thực của con ma nhé, he he he.”

      Tuy rằng Thẩm Thuật vẫn ngồi ở mép giường, nhưng con ma rèm cửa vì gặp được cơ hội ngàn năm có , cho nên nó quyết định vòng qua Thẩm Thuật để dọa Diệp Tuệ.

      Thẩm Thuật nhìn tấm rèm cửa, lúc này nó vẫn được đóng kín, nhíu mày rồi về phía đó.

      Con ma rèm cửa vì làm màu quá nên rất chậm, Thẩm Thuật chỉ cần bước hai ba bước là đứng bên cạnh nó rồi, làm nó sợ quá ngã dập mông xuống đất.

      Lần đầu tiên nó tiếp xúc với người có dương khí thịnh như thế, nỗi sợ hãi lên tới đỉnh điểm, tay chân luống cuống lết về sau, tựa như gặp phải người khiến cho nó sợ nhất đời vậy.

      Giờ phút này nó quên mất thân phận ma quỷ của mình, bị con người dọa sợ đái ra quần.

      giây sau, Thẩm Thuật giật rèm cửa ra, xoạt tiếng, ánh nắng rực rỡ từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi thẳng đến vị trí của con ma.

      Con ma hét lên thảm thiết, chẳng quan tâm đến hình tượng nữa, cứ trốn vào góc phòng mà kêu: “Mẹ ơi, ở đây có người xấu, mông con bị đốt cháy rồi.”

      Thẩm Thuật trong lúc vô tình khiến cho con ma gào khóc, nhưng hề nhận ra, chỉ quét mắt nhìn vòng bệ cửa sổ: “Ở đây sao? Em ma ở đây à?”

      Diệp Tuệ suýt sặc nước, mặt biến sắc liếc nhìn con ma trốn trong góc phòng, biết phải đáp lại thế nào.

      “Con ma đó…” Diệp Tuệ có phần thương cảm , “Bây giờ còn ở đấy nữa rồi.”

      Thẩm Thuật lại kéo rèm lại, ngăn cách ánh sáng với bên ngoài, nhưng con ma rèm cửa kia vẫn dám thả lỏng dù chỉ chút, cơ thể nó vẫn dán chặt vào tường, lộ ra khe hở, chỉ hận thể nhập luôn vào tường thôi.

      Con ma TV thấy đồng bọn của mình bị hành hạ như thế, quyết định được ăn cả ngã về , tiếp tục hoàn thành nghiệp vĩ đại mà con ma rèm cửa ban nãy chưa làm xong.

      Con ma TV an ủi con ma rèm cửa: “Đừng sợ, tôi xem nhiều phim kinh dị lắm, học được rất nhiều cách dọa người đấy.”

      xong nó giơ hai cái tay ra khỏi TV, sau đó lại thò đầu ra để lộ mái tóc đen dài, chậm rãi bò từ TV xuống mặt thảm.

      Động tác của nó rất chậm, rất chậm, từ từ bò ra.

      Ánh mắt Diệp Tuệ bị các hành động liên tiếp của con ma TV thu hút, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, Thẩm Thuật lập tức nhận ra ngay.

      “Ở TV cũng có sao?”

      Thẩm Thuật lại tới chỗ TV, con ma TV còn chưa dọa được Diệp Tuệ, ngược lại lại động tới Thẩm Thuật.

      Hai tay nó chống mặt đất, nửa thân vẫn ở trong TV, nửa bị cắt ngang, nó liền phanh lại kịp thời, vội vàng luống cuống lùi về sau.

      học được khá nhiều động tác đáng sợ trong phim ma, nhưng phim có dạy cho nó cách để rút lui nếu dọa ma thất bại đâu!

      Thẩm Thuật chạy tới trước TV, chân cũng vì thế mà giẫm thẳng vào mái tóc dài của con ma kia.

      Cuối cùng màn xuất đáng sợ bây giờ lại trở nên rất chật vật, con ma TV cố lùi ra sau nhiều lần mà vẫn thoát được bàn chân của Thẩm Thuật.

      “Mẹ ơi, con muốn về nhà, ngày mai phải cắt tóc thôi!” Nó giật mạnh mái tóc dài của mình về.

      Thẩm Thuật xem xét mọi ngóc ngách của cái TV, chỉ thấy màn hình sạch , mặt đất cũng gọn gàng, làm gì có con ma nào.

      Mà vấn đề là trong suốt quá trình chân vẫn dời khỏi mái tóc dài của con ma TV, ai bảo nó vì muốn đạt hiệu quả cao nên đem tóc phủ ra đầy đất chứ.

      Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ lúc này hoàn toàn hóa đá, nghi ngờ hỏi: “Ở đây có ma sao?”

      Dạ có, bị giẫm lên đấy, phiền nhấc hộ cái chân ra trước được ạ?

    2. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Đọc rồi đọc lại này cũng thấy buồn cười lắm
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngotram2004

      Ngotram2004 Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      52
      hồn nhiên của a Thẩm dọa chết khiếp 2 con ma
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Hahaaa trời ơiii Thẩm đáng yeu quá mất :)))) tưởng tượng mấy con ma bị hành hạ làm t k nhịn dc cười :)))
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Khổ thân mấy con ma, gặp phải a Thẩm là ko xong rồi, tính doạ người mà lại thành doạ mình là sao, chậc chậc, ko có tiền đồ gì cả
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :