1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Haha, có mấy ông tư vấn thế này chắc đốt nhà người ta quá. :)))
      Câu “e có thể nuôi a” đáng eo quá . C ra câu đó làm tổn thương a quá, a mà ko nuôi đc vợ a à.
      saoxoay, mthuyNgân Nhi thích bài này.

    2. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      em có thể nuôi a, DT theo góc độ khác mà mấy ông trong cty TT lại bảo ăn bám, ôi sao mà mấy a nghĩ dc ý này cơ chứ
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 46
      Edit: Ngân Nhi

      Kể từ sau khi biết người mình gặp ở bãi đậu xe chính là Thẩm tổng, Bùi Ninh bắt đầu dấy lên nhiệt tình, ta cuối cùng cũng biết Thẩm tổng là ai rồi, tiếp theo có thể áp dụng luôn kế hoạch tiếp cận .

      Nhận biết được chiếc xe của , Bùi Ninh trực tiếp nằm vùng ở đó luôn, hôm nay ta ngồi trong xe, mặc chiếc váy đỏ, trang điểm quyến rũ động lòng người, chờ Thẩm tổng xuất .

      Bùi Ninh tựa vào ghế xe, ánh mắt vẫn chú ý nhìn xung quanh, bất chợt có người lọt vào tầm ngắm của ta.

      Người ấy có vóc dáng rất cao, chân dài, chậm rãi bước tới. Môi hơi mím lại, thái độ có vẻ hờ hững, toàn thân toát ra lịch thiệp và cao quý.

      Bùi Ninh thoáng giật mình, khí chất này chỉ có thể là Thẩm tổng thôi, ta lập tức xuống xe, về phía Thẩm Thuật, trong lòng ta có ý đồ từ trước, có thể khiến cho Thẩm tổng chú ý.

      Thẩm Thuật mở cửa xe ngồi vào ghế lái, chuẩn bị lái xe bên cạnh bỗng truyền đến tiếng “cốc cốc”, có người gõ vào cửa kính xe .

      Thẩm Thuật quay đầu nhìn, bên ngoài là người phụ nữ, hạ cửa kính xe xuống: “Có chuyện gì ?”

      Bùi Ninh tháo kính xuống, để lộ cặp mắt cuốn hút của mình: “ ngại quá, váy của em bị mắc vào xe rồi, có thể giúp em ?”

      Bùi Ninh cố tình kéo dài cuối, cực kỳ chậm và tỏ vẻ quyến rũ, mắt nhìn Thẩm Thuật chăm chú.

      ta tin chắc là bất kì người đàn ông nào cũng từ chối trong tình huống này. Cặp chân trắng như tuyết, chiếc váy đỏ gợi cảm, thậm chí ta còn hơi cong chân lên, ý đồ muốn đong đưa cực kỳ ràng.

      Thẩm Thuật nhận ra người này chính là nữ minh tinh nổi nhất Hoa Thụy, Bùi Ninh.

      cúi đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt chỉ nhìn vào xe của mình, nhân tiện liếc qua cái đuôi váy quấn vào xe .

      Thẩm Thuật mím môi, mày nhíu chặt, hoàn toàn nhìn chỗ khác, nên hành động khiêu khích của Bùi Ninh coi như uổng phí rồi.

      Mà kể cả có nhìn thấy bộ dạng của Bùi Ninh trong mắt , điều đó cũng chẳng có gì khác biệt so với đám hoa cỏ cây cối bình thường. chỉ thấy lạ là Bùi Ninh yên lành sao lại mắc cả váy vào xe của được vậy?

      ta làm chậm trễ thời gian về nhà của , khiến cho cảm thấy được thoải mái lắm.

      Thẩm Thuật lấy cái kéo trong xe đưa cho ta: “Cầm lấy.”

      Bùi Ninh ngơ ngác nhận lấy cái kéo, thế này là sao? Đưa kéo cho mình làm gì chứ?

      Rất nhanh, Thẩm Thuật lên tiếng: “Nếu bị mắc vào xe tôi tự cầm kéo mà cắt váy .”

      Bùi Ninh tưởng mình nghe lầm: “???”

      gì cơ? Bảo cắt váy á?

      ăn mặc đẹp như vậy, còn trang điểm kĩ càng, yếu đuối dựa vào xe , phải nên giúp gỡ váy ra, sau đó hai người nhìn vào mắt nhau, cuối cùng mời ăn bữa hay sao?

      Thế mà thực dạy cho bài học, lại bảo cầm lấy cái kéo mà tiện tay ném qua, chật vật cắt bỏ cái váy !!!

      Thẩm Thuật bình tĩnh nhìn Bùi Ninh, để ý đến cái tay ta run lên: “Có vấn đề gì à?”

      Bùi Ninh rất muốn là có vấn đề, vấn đề lớn luôn ấy, nhưng ta thể bộc lộ suy nghĩ của mình ra được. Bùi Ninh cúi đầu, làm bộ chuẩn bị cắt váy, trong lòng vẫn tin Thẩm tổng lại là người lạnh lùng như vậy.

      ta khẽ cắn răng, ngẩng lên nhìn Thẩm Thuật, : “Cái kéo này sắc lắm, cắt được váy, giúp em được ?”

      ta ra ám hiệu đến thế rồi, chắc xuống xe giúp thôi.

      Thẩm Thuật còn chẳng buồn nhìn Bùi Ninh lấy cái, làm ngơ với ánh mắt đáng thương mà ta quăng tới. Tay vẫn đặt tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước, đáy mắt lên bực bội.

      Thẩm Thuật nhìn đồng hồ, bây giờ bảy rưỡi tối, còn nửa tiếng nữa là đến tám giờ. Nét mặt rất lạnh nhạt, : “Nhanh cái tay lên, tôi phải rồi.”

      Hoàn toàn nhìn Bùi Ninh, cũng chẳng hề có ý định muốn xuống xe.

      Ngụ ý là, cắt hay xé váy tùy, tôi quan tâm, làm nhanh tay lên, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.

      Ngữ điệu vô cảm của Thẩm Thuật vang lên, Bùi Ninh lại lần nữa sững sờ. Người đàn ông này sao lại hiểu phong tình đến vậy chứ?

      ta tuyệt vọng bắt đầu cắt váy, vừa cắt xong đứng thẳng người lên giây sau Thẩm Thuật khởi động xe rồi phóng luôn, như thể muốn nán lại nơi này thêm giây nào nữa.

      À đúng rồi, còn phả khói xe vào mặt Bùi Ninh nữa.

      Bùi Ninh tay trái cầm kéo, tay phải cầm cái mép váy mới cắt bỏ, thẫn thờ đứng tại chỗ, dám tin vào mắt mình. Cảnh tượng ban nãy hoàn toàn giống như ta dự đoán từ trước.

      ta gần như dám chắc rằng, người đàn ông nào khi gặp tình huống này cũng đều giúp đỡ ta, thế mà Thẩm tổng thậm chí còn chẳng buồn xuống xe, còn làm cho ta mất mặt nữa.

      Lúc này lớp trang điểm của ta trở nên lem luốc, sắc mặt lại xám xịt, bộ dạng cực kỳ nhếch nhác, đúng là nực cười mà.

      Có thế nào ta cũng thể ngờ được, kế hoạch quyến rũ Thẩm tổng thế là kết thúc.

      Lúc Thẩm Thuật lái xe về nhà, trong đầu chỉ nghĩ đến câu kia của Diệp Tuệ, em có thể nuôi .

      giờ trước mắt lại ra hai chữ “Ăn bám” to đùng, có phải nên cho biết, rằng kiếm được rất nhiều tiền, và cả chuyện thích hay ?

      Thẩm Thuật có kinh nghiệm phương diện này nên biết phải làm thế nào, vừa suy nghĩ vừa lái xe, phía trước có đèn đỏ, lối bộ kẹt xe vì bị chặn.

      dừng xe, thờ ơ nghiêng đầu sang, vừa hay nhìn thấy tấm biển quảng cáo cực to.

      Là hình ảnh bờ biển ngát xanh êm đềm, bầu trời cũng xanh biếc như mới được gột rửa, thấp thoáng có cơn gió thổi qua, khung cảnh vô cùng tươi đẹp. Tuy nhiên điều thu hút nhất lại là dòng chữ in bên dưới.

      Nếu ấy hãy đưa ấy đến Thương Sơn Nhĩ Hải*.

      *Thương Sơn là dãy núi dài khoảng 50km, rộng khoảng 20km, ở phía Tây huyện cấp thị Đại Lý, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Phía đông của nó là hồ Nhĩ Hải, gọi là hồ nhưng nó rộng như biển vậy, nên gọi là bờ biển hay bãi biển cũng được.

      Ánh mắt Thẩm Thuật cứ dừng ở hình ảnh đó, ngắm nghía cái biển quảng cáo Thương Sơn Nhĩ Hải nhiều lần, trong lòng dần nảy sinh ý niệm. Bờ biển, núi cao, gió mát…

      Phụ nữ chắc thích những nơi như vậy nhỉ.

      Giao thông trở lại bình thường, Thẩm Thuật lái xe , đường về, thỉnh thoảng lại nghĩ đến quảng cáo Thương Sơn Nhĩ Hải, khóe môi nhếch lên độ cong hiếm thấy.

      Xe cộ đông nghịt, khoảng năm phút đồng hồ sau, lại có chiếc xe cũng dừng ngay tại vị trí đó.

      Tài xế xe đằng trước cứ chửi ầm ĩ lên, Vương Xuyên ở phía sau điên cuồng ấn còi, tắc đường khiến cho người ta trở nên cực kỳ nóng nảy.

      Vương Xuyên dời chú ý vào việc khác, ta nhìn thấy tấm biển quảng cáo kia, bên dưới là dòng chữ rất bắt mắt. Nếu ấy hãy đưa ấy đến Thương Sơn Nhĩ Hải?

      ta lập tức bĩu môi khinh thường.

      Có câu du lịch biết được ngay là cặp tình nhân có hợp nhau hay . Vương Xuyên và bạn cũ lúc trước cũng vì có chung ý kiến khi du lịch nên chia tay nhau.

      Cái công ty du lịch này quảng cáo chẳng đúng gì cả, nếu ta mà là giám đốc chắc chắn đưa ra ý tưởng này.

      Phía bên kia, Thẩm Thuật về đến nhà, nghĩ tới nghĩ lui, cụm từ du lịch Thương Sơn Nhĩ Hải cứ mãi quẩn quanh trong đầu.

      đưa Diệp Tuệ tới đó, nếu thích ở gần biển mua căn nhà ở ven biển ngay tại Thương Sơn Nhĩ Hải để tặng cho .

      Thẩm Thuật chỉ biết với Diệp Tuệ rằng, muốn Thương Sơn Nhĩ Hải, nhưng nhà họ Thẩm ai cùng cả. Phần còn lại để cho tự suy luận tiếp .

      Diệp Tuệ tí nghi ngờ nào, chủ động với là sau khi hoàn tất công việc cùng du lịch. Thẩm Thuật tỏ ra đáng thương lúc nào cũng rất hiệu quả đối với Diệp Tuệ.

      Ngày ra sân bay, vì đề phòng việc truyền thông bắt gặp nên Diệp Tuệ ăn mặc theo kiểu người già, ai qua liếc mắt nhìn cũng nghĩ là minh tinh.

      Lúc lên máy bay, lại thấy xung quanh trống , lúc máy bay cất cánh rồi cũng chẳng thấy có thêm vị khách nào, lúc này mới ý thức được chuyện, chẳng lẽ bọn họ bao nguyên cả khoang hạng nhất rồi sao?

      Thẩm Thuật biết tiêu mất bao nhiêu tiền rồi nữa.

      Thẩm Thuật vốn còn nghĩ là mình rất chu đáo, tự dưng lại cảm nhận được ánh mắt chết lặng bên cạnh nhìn mình chằm chằm.

      Trong ánh mắt Diệp Tuệ lên hàng chữ, thể tiêu tiền kiểu đó đâu nhé. Thẩm Thuật dời mắt , trong lòng sớm có quyết định, dần dần tiết lộ cho về thân phận của .

      Máy bay hạ cánh, ô tô đưa bọn họ đến khách sạn ở Thương Sơn, nơi này có kiến trúc kiểu đình viện rất đẹp, mà điều kỳ lạ hơn cả chính là trong khách sạn này cũng chẳng có vị khách nào hết!

      Từng cơn gió mát thổi qua nơi vắng vẻ này, Diệp Tuệ còn nghĩ là mình ở khách sạn ma chứ, đáng sợ quá!

      hạ thấp giọng, hỏi lễ tân: “Sao khách sạn này có ai ở vậy?”

      Lễ tân trả lời : “ Thẩm bao tất cả phòng rồi ạ.”

      Diệp Tuệ: “…”

      để cho ai nhận ra , Thẩm Thuật cũng chơi lớn quá .

      tỏ ra vô cùng đau xót với Thẩm Thuật: “ thiếu tiền sao?”

      Thẩm Thuật: “Ừ, chỉ là chút tiền thôi mà.” quả thiếu tiền.

      Hai người chuyển hành lý vào hai phòng khác nhau, ở trong khách sạn mà chỉ có hai người, Diệp Tuệ thấy hơi khủng hoảng, tuy nhiên cảm xúc này nhanh chóng biến mất trong niềm vui sướng khi được du lịch.

      tự nhận là sức khỏe của mình khá tốt, trước đó cường độ công việc rất cao mà còn chẳng thấy mệt chút nào. Thế là ăn cơm trưa xong, buổi chiều hai người leo Thương Sơn.

      Trước khi xuất phát, Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ ngụy trang ba tầng trong ba tầng ngoài, đeo khẩu trang, đội mũ che nắng, đeo mắt kính có màu, tạo hình gương mặt rất xấu, sợ bị người ta nhận ra.

      Diệp Tuệ hỏi: “ nhìn gì?”

      Thẩm Thuật trong giai đoạn tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cảm thấy Diệp Tuệ thế này nhìn vẫn rất đẹp. mới học được cách tán tỉnh mạng, nên muốn khen chút: “Em đẹp lắm.”

      Diệp Tuệ mặt đổi sắc đón nhận lời khen của , mặt dày đáp lại: “Em biết mà.”

      Và thế là Thẩm tổng với chiếc áo khoác trắng rất trẻ trung, dẫn vợ ăn mặc quê mùa của mình lên núi.

      Cả hai ngồi xe đến trạm cáp treo, ngồi lên cáp treo lên đoạn, lúc xuống mới bắt đầu leo tiếp tới đỉnh.

      Thẩm Thuật: “Em thấy Thương Sơn có đẹp ?”

      Diệp Tuệ đáp: “Rất đẹp.”

      Càng lên gần đỉnh núi độ cao so với mặt nước biển càng tăng lên, lòng Thẩm Thuật cảm thấy rất thanh tịnh. Diệp Tuệ bên cạnh , bước chân được nhanh lắm, Thẩm Thuật quay đầu nhìn , nhưng vẫn cảm nhận được rằng, từ khi có , cuộc sống của bắt đầu trở nên khác trước.

      Thẩm Thuật suy nghĩ chút, biết phải hỏi Diệp Tuệ thế nào mới có thể biểu đạt được rằng thích đây.

      “Vậy sau này em có muốn cùng chinh phục những ngọn núi khác ?” Thẩm Thuật cảm thấy, khi về già, và Diệp Tuệ trở thành ông Thẩm bà Diệp, cùng nhau leo núi, hình ảnh đó rất đẹp.

      Diệp Tuệ u oán : “ muốn.”

      Thẩm Thuật dừng bước: “???”

      Trong khí vang lên tiếng đổ vỡ, như có vật gì bị ném xuống đất, đó chính là tiếng trái tim vỡ vụn.

      Thẩm Thuật mới chỉ bắt đầu theo đuổi , thế mà ngày đầu tiên gặp trắc trở rồi. Còn dám nghĩ gì đến hình ảnh hai vợ chồng già nữa đây, tất cả đều bị câu của Diệp Tuệ phá hỏng hết rồi.

      Diệp Tuệ há miệng thở dốc, rất khó thở, toàn thân khó chịu nên lời: “Em…Em…”

      “Hình như em gặp phản ứng cao nguyên* rồi.”

      *Sốc độ cao.

      Tố chất cơ thể thế này chán quá, mới lên đến độ cao hơn ba ngàn mét so với mặt nước biển mà chống đỡ nổi rồi!
      ---
      Chẳng biết gì ngoài câu hai cái người này đáng quá điiii, Thẩm ơi cố lên :)) Chị Diệp ơi Thẩm nhà em hơi ngốc phiền chị suy nghĩ tinh tế hơn chút nha chị, chứ hai người cùng ngốc bao giờ mới hết truyện :)))

    4. Lê minh

      Lê minh New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      11
      Lần đầu được bóc tem chương mới vui quá nè :) đúng là chết cười với hai chị nhà này !!! Duyên lên hai chị ơi!!
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Ta muốn cười quá, TT dùng cách khác ng để bày tỏ thôi lại còn gặp đúng DT sợ độ cao nữa, chuyến này rồi ra sao, TT có kịp tiết lộ dc ít thoing tin nào về bản thân ko ta
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :