1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lierose DuDu

      Lierose DuDu Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      34
      Đây là di chứng sau khi ạ. :yoyo69:
      Linh Lì Lợm, A fangNgân Nhi thích bài này.

    2. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      A Thẩm nhà ta có cảm giác rùi kìa, hí hí, 2 ac tiến càng nhanh càng tốt, e mỏi mắt mong chờ... cơ mà màn giúp chú Chu lần này hơi ngắn nhỉ, cảm thấy ko xúc động như lần trc
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngotram2004

      Ngotram2004 Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      52
      ko đâu a đấy là di chứng của tình đấy:yoyo60::yoyo60:
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Mẹ của Tuệ Tuệ tốt ghê, bà ý thương Tuệ theo cách riêng của mình. Mà ơi nhà Tuệ còn mỗi mẹ thôi à.
      Cảm xúc lên xuống là do có tình cảm va Tuệ rồi chứ di chứng j hả :)))
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 36
      Edit: Ngân Nhi

      Sau khi trở về nhà, Diệp Tuệ mệt muốn chết, nằm nhà nghỉ ngơi ngày, hôm sau lại đến ngày tụ tập ăn uống định kỳ ở nhà họ Thẩm.

      Thẩm Thuật và Diệp Tuệ cùng nhau xuất phát, lúc đến nhà gặp Thẩm Tu với Thường Huỳnh bên ngoài, Thường Huỳnh trông thấy Diệp Tuệ ánh mắt lên ghen tỵ, sao mới mấy ngày gặp mà ta lại thấy Diệp Tuệ đẹp hơn chút rồi nhỉ?

      Vì mới quay trở lại sân khấu nên ta rất tích cực chăm sóc sắc đẹp, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy da mình trắng bằng da Diệp Tuệ, rốt cuộc là Diệp Tuệ dùng loại phấn lót gì biết.

      Nếu Diệp Tuệ mà nghe thấy tiếng lòng của Thường Huỳnh lúc này nhất định đáp câu rằng: “Da tôi trắng bẩm sinh, cảm ơn.”

      Thường Huỳnh làm bộ như thấy Diệp Tuệ, ta kéo tay Thẩm Tu chuẩn bị vào, đúng lúc này bóng người chạy vọt ra bằng tốc độ sét đánh kịp che tai, vóc dáng này phải là Triệu quản gia đó sao?

      Bước chân của Triệu quản gia rất nhanh, trong tay còn cầm theo lá bưởi, Diệp Tuệ còn tưởng là mình nhìn nhầm, nhưng , đúng là lá bưởi .

      Lá bưởi chuyên dùng để xả vận xui, nhưng đó là mê tín mà, sao ông ta lại cầm nó lúc này chứ?

      Ngay sau đó, nghi vấn của Diệp Tuệ được giải đáp.

      Triệu quản gia chẳng thèm nhìn ai mà chỉ quan sát mỗi Thường Huỳnh, ông ta tức tốc lao tới trước mặt ta, hai tay giang rộng chặn đường ta lại, : “Đứng lại!”

      Thường Huỳnh đột ngột dừng bước: “Ông gì cơ?”

      Thẩm Tu cũng ngây người: “Ông làm gì…” Còn chưa xong Triệu quản gia giơ tay ra đẩy mạnh Thẩm Tu sang bên.

      lảo đảo suýt ngã, vẻ mặt ngơ ngác.

      Thái độ của Triệu quản gia rất nghiêm túc: “Tiểu thiếu gia, này vừa mới phải mời thầy về nhà để đuổi ma, bây giờ lại tới Thẩm gia thế này, nhỡ ma quỷ vẫn chưa được diệt trừ sạch sao? Nhỡ ta mang tai họa tới cho nhà họ Thẩm sao?”

      Ánh mắt ông ta nhìn Thẩm Tu nom có vẻ rất hài lòng, tiếp: “Tiểu thiếu gia, cậu cũng là, còn chưa xác nhận ràng xem ma quỷ ám ta được trừ sạch chưa mà dẫn ta tới, hậu quả khó lường lắm đó.”

      Thẩm Tu tức giận quát: “Ông điên rồi à!!” Còn dám dạy bảo cả tôi??

      Da mặt Triệu quản gia có thể là dày như tường thành, đạn bắn thủng. Thẩm Tu lại trơ mắt nhìn ông ta bắt đầu vòng quanh Thường Huỳnh, miệng lẩm bẩm: “Thiên linh linh địa linh linh, tai họa mau biến !”

      xong ông ta lại vẩy vẩy cái lá bưởi, quét vài cái lên vai trái Thường Huỳnh, miệng tiếp tục lẩm bẩm, sau đó lại quét vài cái lên vai phải ta.

      Lặp lại mấy lần liền, Triệu quản gia mới dừng lại, lau mồ hôi trán: “Tạm thời còn vấn đề gì rồi, có thể vào.”

      Thường Huỳnh còn chưa bước được chân vào cửa nhà họ Thẩm bị Triệu quản gia làm cho nhục nhã như vậy, tức giận mà thể ra.

      Thẩm Tu cũng rất tức giận, Triệu quản gia này càng già mắt càng tệ rồi.

      Hai người còn chưa rời lại thấy ông ta dùng tốc độ cực nhanh vọt ra phía sau, nét mặt hoàn toàn giống với hồi nãy.

      Triệu quản gia nhìn Thẩm Thuật, thái độ vô cùng cung kính: “Cậu ba, cậu đến rồi ạ, bên ngoài trời lạnh lắm, mau vào nhà thôi.”

      Thẩm Tu suýt nữa ngất tại chỗ, cách đối đãi khác biệt cũng quá ràng rồi.

      Triệu quản gia chẳng thèm bận tâm đến suy nghĩ của người khác, ông ta thậm chí còn đón Thẩm Thuật và Diệp Tuệ vào nhà, để Thẩm Tu và Thường Huỳnh lại đằng sau.

      Diệp Tuệ liếc nhìn Thẩm Tu và Thường Huỳnh, sắc mặt của cả hai cực kỳ kém, e là nhịn cả cục tức trong bụng đây mà, chỉ khẽ cười rồi vào nhà.

      Đến giờ cơm, mọi người ngồi vào bàn ăn, yên lặng dùng bữa, ông Thẩm đột nhiên nghĩ tới chuyện, sắc mặt trầm xuống: “Thẩm Tu, nghe trước đó cháu có ý định tặng cái bình hoa cổ cho tổng giám đốc Thẩm của Hoa Thụy đúng ?”

      Thẩm Tu vẫn nhớ lúng túng của khi bị Thẩm tổng từ chối, đương nhiên là thừa nhận: “Ông nội, ông nghe tin ở đâu vậy ạ? Làm gì có chuyện đó.”

      “Bạn của ông cũng có mặt ở buổi đấu giá đó, tận mắt trông thấy cháu bị Thẩm tổng từ chối.” Mọi người ở đó đều biết là Thẩm tổng của Hoa Thụy từ chối món quà của Thẩm Tu, Thẩm Tu lúc ấy vô cùng bẽ mặt, thể diện của nhà họ Thẩm cũng bị làm cho mất hết.

      “Sao cháu lại có thể tặng cái bình hoa tai họa đó cho Thẩm tổng chứ?” Ông Thẩm cực kỳ nể phục Thẩm tổng của Hoa Thụy, nếu đem Thẩm Tu ra so sánh đúng là quá kém cỏi.

      “Trước khi mua bình hoa sao cháu nhìn cho kỹ vậy? Nếu biết nhìn đồ cổ phải dẫn theo người trong nghề cùng chứ? Đừng để người khác phải chê cười thêm lần nào nữa!”

      Thẩm Tu dám cãi lại, luôn miệng đáp: “Vâng ạ.”

      Diệp Tuệ lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, ra Thẩm Tu muốn tặng cái bình hoa đó cho Thẩm tổng.

      Dạo gần đây nhiều lần nghe thấy người ta nhắc đến Thẩm tổng, chị Nhâm là mọi người ai cũng tranh đấu sứt đầu mẻ trán để vào được Hoa Thụy. Thẩm Tu bây giờ cũng nôn nóng muốn lấy lòng Thẩm tổng, ngay đến ông Thẩm cũng phải nể ta như vậy.

      Người ta luôn khen ta dứt miệng, nhưng ta lại có vẻ khá khiêm tốn, chưa từng xuất đầu lộ diện. Thẩm tổng này đúng là thần bí, rốt cuộc ta là ai?

      Diệp Tuệ thể phát ra rằng Thẩm tổng đó an vị ngồi bên cạnh đây. Ngồi nghe người ta chuyện về mình, Thẩm Thuật mặt đổi sắc, như thể mấy chuyện này hề liên quan gì đến mình vậy.

      Diệp Tuệ còn biết thêm được thông tin quan trọng từ câu chuyện, ra ban đầu Thẩm Tu tặng chiếc bình hoa cho Thẩm tổng, bị từ chối nên mới quay sang tặng cho Thường Huỳnh.

      làm bộ gắp thức ăn, mắt liếc nhìn Thường Huỳnh, quả nhiên sắc mặt ta tối sầm lại.

      Thường Huỳnh càng nghe càng cảm thấy có gì đó đúng, tai họa? Bình hoa? lẽ cái bình đó ngay từ đầu phải là dành cho ta hay sao?

      Chả trách mà tối hôm đó Thẩm Tu vội vàng tặng nó cho ta rồi luôn, chả trách mà khi hỏi tại sao tự dưng ta lại tặng bình hoa cho mình ta cứ ấp úng trả lời được.

      Hóa ra là đồ người ta cần nên cuối cùng mới rơi xuống đầu ta.

      Nếu Thẩm Tu mua cái bình hoa đó để lấy lòng Thẩm tổng nó cũng đến tay ta, ta cũng bị xuống sắc trầm trọng, bị con ma kia hành hạ, càng bị dân mạng giễu cợt, khiến cho tiếng tăm bây giờ bị giảm sút quá nhiều.

      Thường Huỳnh trút hết mọi oán giận lên đầu Thẩm Tu, ta nắm chặt đôi đũa, lửa nóng trong người như muốn phun ra khỏi miệng đến nơi, Thẩm Tu cũng biết nên dám nhìn Thường Huỳnh, chỉ vùi đầu vào bát cơm như con chim cút.

      Lúc này, Thẩm Thuật đưa đũa ra chuẩn bị gắp tôm, Diệp Tuệ thấy vậy liền nhàng : “ bị cảm còn chưa khỏe hẳn, hải sản để lần khác ăn .”

      Mặc dù sức khỏe của Thẩm Thuật tốt lên nhiều, nhưng vẫn nên kiêng khem hơn.

      Thẩm Thuật khựng lại, mấy giây sau liền yên lặng hạ đũa xuống, chuyển sang gắp thịt dê bên cạnh, Diệp Tuệ lại dịu dàng : “Thịt dê cũng dễ gây dị ứng, tốt cho sức khỏe của lúc này, lần khác ăn được ?”

      Thẩm Thuật nghe lời , đặt đũa xuống.

      Diệp Tuệ thấy mình cũng hơi quá đáng, áy náy đứng dậy múc chén canh rồi đặt trước mặt : “Bây giờ còn thấy khó chịu trong người ? Uống chút canh .”

      Ông Thẩm ngồi nhìn cảnh này, thấy Diệp Tuệ đối với Thẩm Thuật rất tốt, ông cực kỳ vui mừng, cho đến khi ông nhìn bát canh đó là canh gì, định là canh này từ Thẩm Thuật thích uống.

      Thẩm Thuật nhìn bát canh mà chưa bao giờ động vào, sau đó lại liếc nhìn Diệp Tuệ, hoàn toàn biết đây là món mà thích ăn, ánh mắt đen nhánh trong trẻo, mang theo ân cần.

      Thẩm Thuật gần như chút do dự, ngón tay thon dài cầm bát lên uống mấy ngụm, quay sang với Diệp Tuệ: “Mùi vị tệ.”

      Ánh mắt Diệp Tuệ càng sáng hơn, ngờ là thích ăn canh này, lại lập tức đứng lên múc thêm cho bát nữa, đặt trước mặt : “Nếu thích uống thêm .”

      Thẩm Thuật chẳng khác nào tự tìm đường chết: “…Được.”

      Mặc dù thích uống, nhưng vẫn chậm rãi uống từng ngụm, tự dưng cảm thấy ra canh cũng khó uống như mình nghĩ.

      Ông Thẩm gì, ông nhìn ra được là Thẩm Thuật thay đổi rồi.

      xuất của Diệp Tuệ mà trái tim vốn đóng chặt của Thẩm Thuật được mở ra từng chút , thậm chí còn chiều theo Diệp Tuệ mà thay đổi thói quen của mình.

      Cơm nước xong, lái xe của nhà họ Thẩm đưa Diệp Tuệ và Thẩm Thuật về nhà, xe dừng dưới nhà, Diệp Tuệ vừa xuống xe, chưa được mấy bước phải dừng lại, theo bản năng sờ bụng mình.

      Lúc ở nhà Nghiêm Lam, Diệp Tuệ vì muốn bà vui nên ăn rất nhiều món bà làm, đến nhà họ Thẩm lại được ông Thẩm quan tâm nên cũng ăn quá no.

      Mặc dù giờ chưa có mỡ bụng, nhưng cứ thế này mà lên nhà luôn được, dù sao cũng là diễn viên mà.

      Thấy động tác của Diệp Tuệ, Thẩm Thuật lại nghĩ theo chiều hướng là muốn giảm béo, yên lặng vài giây liền hỏi: “Ăn nhiều quá hả?”

      Diệp Tuệ có phần ai oán nhìn Thẩm Thuật, ngay đến cũng biết là mấy ngày qua ăn hề ít.

      “Em muốn dạo lát, có muốn cùng ?” Diệp Tuệ rủ rê , lại sợ đồng ý nên lại bồi thêm câu, “ mình ở nhà cũng chán lắm.”

      Dưới kiên trì của Diệp Tuệ, Thẩm Thuật đồng ý cùng dạo trong công viên gần nhà, nơi đó có nhiều người qua lại lắm.

      Bây giờ trời tối mịt, nhưng Diệp Tuệ vẫn sợ có người nhận ra nên đeo khẩu trang vào.

      Kế hoạch giảm cân của Diệp Tuệ mới đến bước đầu tiên phải tạm dừng rồi, bầu trời bắt đầu rơi xuống những hạt mưa , tuy lớn nhưng cũng đủ làm cho quần áo bị thấm nước.

      Hai người đành phải quay về nhà, lúc sắp đến nơi Diệp Tuệ bỗng dưng bị người chặn trước mặt.

      cậu sinh viên khoảng hai mươi tuổi, vừa trông thấy Diệp Tuệ cậu ta ngay: “Bạn đẹp quá, có ai với bạn là trông bạn rất giống Diệp Tuệ chưa?”

      Cũng may là trời tối nên người kia chẳng qua là nhìn thấy hình dáng bên ngoài của thôi, chứ nhận ra người đứng trước mặt mình đúng là Diệp Tuệ .

      Diệp Tuệ cười đáp: “Có nhiều người như vậy lắm.”

      Người đó lại tiếp tục chuyện với : “Bạn là sinh viên của trường đại học gần đây đúng ?”

      Diệp Tuệ lắc đầu: “, tôi tốt nghiệp rồi.”

      Cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn xin số của Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ muốn từ chối phía sau cách đây xa đột ngột truyền đến tiếng của Thẩm Thuật: “Trời tối rồi, định lên nhà sao?”

      Cậu sinh viên xin số Diệp Tuệ lập tức ngây người, nhận ra Thẩm Thuật chuyện với Diệp Tuệ, lẽ…?

      còn chưa lên tiếng Thẩm Thuật lơ đãng ho lên hai tiếng, tiếng ho vang lên giữa đường phố yên tĩnh nên nghe rất ràng.

      Mặc dù bệnh của Thẩm Thuật tốt lên nhiều, nhưng thể đảm bảo là tái phát, Diệp Tuệ hề nghi ngờ là ho giả vờ, ánh mắt lo lắng.

      nhìn cậu nam sinh kia, : “Trời mưa lớn quá, chồng tôi bị cảm rồi, tôi phải lên nhà đây.”

      Cậu nam sinh đưa mắt lên nhìn những hạt mưa phùn rơi xuống như bông, đây là mưa lớn đó hả?

      Diệp Tuệ xong liền chạy đến chỗ Thẩm Thuật luôn, rất tự nhiên đưa tay lên sờ trán , sợ lại phát sốt.

      hỏi: “ có thấy khó chịu ở đâu ?”

      Đối diện với ánh mắt lo lắng của , Thẩm Thuật mặt đổi sắc nhìn chỗ khác, chưa từng dối bao giờ nên biết phải trả lời như thế nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :