1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhok.rua

      Nhok.rua Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      54
      Mọi việc đều opnr đến khi a Thẩm bảo xe chỉ có 2 ta
      saoxoayNgân Nhi thích bài này.

    2. Lierose DuDu

      Lierose DuDu Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      34
      :yoyo58:Khi ma xuất , khung cảnh rùng rợn, kinh dị. Cho tới lúc Thuật lên tiếng kết thúc.
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 33
      Edit: Ngân Nhi

      vừa dứt lời, Diệp Tuệ liền chết lặng quét mắt nhìn vòng những người bên trong xe, ràng là ghế nào cũng có “người” ngồi rồi.

      Ha ha, trống trải quá nhỉ.

      Diệp Tuệ cảm giác toàn thân ớn lạnh, đánh bạo quay mặt ra đằng sau xem thế nào, phải cảm thấy may mắn vì nguồn dương khí cực thịnh của Thẩm Thuật, cho nên những ghế trống vây quanh mới có “người” ngồi.

      Thẩm Thuật vừa xong câu đó phát sắc mặt của Diệp Tuệ được ổn lắm, có vẻ được thoải mái.

      nhíu mày hỏi: “Em khó chịu à?”

      Diệp Tuệ nhích lại gần hơn: “Thẩm Thuật, có cảm thấy trong xe hơi lạnh ?”

      Thẩm Thuật được dương khí che chở nên chưa bao giờ cảm nhận được khí lạnh mà người cõi đem tới, lập tức cúi người xuống, lấy ra cái bình giữ nhiệt trong chiếc túi đặt bên chân Diệp Tuệ.

      đưa cho , : “Nếu thấy lạnh em uống chút nước nóng .”

      Mặc dù được quan tâm, nhưng Diệp Tuệ vẫn chưa hết sợ hãi khi ngồi trong chiếc xe bus toàn ma quỷ này.

      Trong xe rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên ngoài cửa sổ, con đường này vốn dĩ khá vắng vẻ, chẳng có mấy chiếc xe chạy qua chứ đừng là người.

      Diệp Tuệ như sắp ngừng thở tới nơi, giây trước khi sắp hít thở thông, liền bắt đầu có suy nghĩ đứng đắn.

      Thẩm Thuật ngồi ngay bên cạnh mình đây, nếu lợi dụng chút có lỗi với chính mình.

      Ý đồ vừa mới nảy lên trong đầu lập tức hành động luôn, làm bộ thờ ơ dịch người lại gần Thẩm Thuật, giả vờ vô tình để cánh tay mình áp vào cánh tay .

      Trời đất! quên mất bây giờ là mùa thu, cho nên thuận lợi để chiếm tiện nghi cho lắm.

      Diệp Tuệ lén liếc nhìn cái, chỉ có mặt và bàn tay là lộ ra bên ngoài thôi.

      Lúc này nhắm mắt nghỉ ngơi, trông có vẻ khá mệt mỏi, rất tiện cho có cơ hội lợi dụng sờ mó.

      Diệp Tuệ lặng lẽ lần mò, mục tiêu là nắm được tay .

      Còn chút nữa thôi là thành công rồi, thế mà tự dưng lại rụt tay lại rồi đút vào túi áo, làm tay cứ lúng túng giơ ra giữa trung.

      vội vàng ngước mắt lên nhìn , vẫn nhắm mắt, có vẻ gì là muốn mở mắt ra cả.

      Đành phải đổi mục tiêu vậy, chỉ cần chọc mặt cái thôi rồi thu tay về ngay.

      Đầu ngón tay của Diệp Tuệ lúc này chỉ còn cách mặt của Thẩm Thuật 0,1 cm nữa thôi, đột nhiên phía ghế lái lại truyền đến tiếng hô lớn, làm giật bắn mình phải rụt tay về.

      “Bến này có ai xuống ?” Giọng tài xế rất to, cảm giác như cả khoang xe cũng bị chấn động theo.

      Cái xe bus này cũng cũ rồi, tài xế nếu muốn biết có ai xuống bến toàn phải rống lên hỏi như vậy, giây sau, xe chậm rãi dừng lại.

      “Lão Hồ, đầu óc ông có vấn đề đấy à! Tất cả chúng tôi đều tới bến cuối cùng mới xuống mà, làm gì có ai xuống bây giờ.” Có bác ma nhịn nổi mà gào lên với tài xế.

      Diệp Tuệ nhìn lên bản đồ tuyến đường của xe bus này, thấy bến cuối chính là “Nghĩa trang Vĩnh Hằng”.

      Tài xế vừa bị mắng lúc này liền cười ha hả: “Tôi đùa tí ấy mà, đêm rất dài, tìm chút chuyện vui vui để làm cũng tốt mà.”

      Trong tiếng trách móc của hành khách, chiếc xe bus lại tiếp tục về phía trước, Diệp Tuệ lúc này có đủ can đảm để muốn xuống xe.

      “Haizz..” yên tĩnh bỗng có tiếng thở dài vang lên ở vị trí đằng trước của Diệp Tuệ.

      cứng đờ cả người, đầu cúi thấp xuống nhìn mũi chân mình.

      “Haizz..” Lại là tiếng thở dài nữa.

      “Con tôi năm nay thi đỗ, thế mà vì tôi…Vì tôi…Mà nó thể học đại học.” Giọng trở nên nghẹn ngào.

      “Đều tại tôi, đều tại tôi!”

      giây sau bỗng nghe thấy tiếng bốp, Diệp Tuệ hình dung cảnh tượng lúc này chút, chắc là con ma kia vì quá sầu não nên tự tát mình cái.

      “Đừng kêu than nữa, người cũng chết rồi, chuyện của con cái đành thuận theo tự nhiên thôi.” bác lớn tuổi ngồi phía trước nghe thấy tiếng khóc, liền lấy thân phận người trước để khuyên bảo.

      Tiếp sau đó, toàn bộ những hành khách xe bắt đầu chuyện trò với nhau, dường như đối với chuyện này bọn họ tập thành thói quen rồi, ai cũng có những điều tiếc nuối, nhưng đành phải chấp nhận số phận thôi.

      Diệp Tuệ liếc mắt nhìn, con ma tự tát mình ngừng kia là con ma có độ tuổi trung niên, quần áo người ông ta hơi cũ, trông có vẻ nghèo khó.

      Diệp Tuệ muốn chạm mắt với mấy con ma, nên chỉ nhìn lén giây rồi quay đầu nhìn Thẩm Thuật, ngờ lại đúng lúc cũng nhìn .

      Thẩm Thuật thấy ánh mắt của Diệp Tuệ ảm đạm nhưng thoáng cái sáng lên, giống như muốn xin xỏ cái gì đó.

      “Sao thế?” hỏi.

      Diệp Tuệ do dự hồi lâu, muốn nhưng lại ngại: “ có gì.” Thôi nhịn chút , chắc còn mấy bến nữa thôi là tới bến cuối rồi.

      Lưu luyến rời quay mặt chỗ khác, chỉ muốn nắm tay thôi mà. Cũng may là có Thẩm Thuật bên cạnh nên mấy con ma tiến lại gần , nên có thể chịu được.

      “Đến bến cuối rồi!” Tài xế lại rống lên.

      Cả cửa trước lẫn cửa sau xe đều được mở ra, mấy con ma bắt đầu lục đục xuống, Diệp Tuệ định chờ họ xuống hết mới xuống, nhưng Thẩm Thuật nhanh chóng cầm túi đặt bên cạnh chân lên rồi xuống từ cửa sau, đành phải vội vàng đuổi theo .

      Thấy Thẩm Thuật đến, mấy con ma lập tức tránh đường cho , ai nấy đều liều mạng lui về sau, suýt nữa giẫm đạp lên nhau rồi.

      “Hoan nghênh quý khách lần sau lại lên chuyến xe số 318 nhé.” Tài xế cười .

      Chờ Thẩm Thuật và Diệp Tuệ xuống xe xong, mấy con ma mới hò hét nhảy xuống, cuối cùng cũng về đến nhà rồi, sao mà vui được cơ chứ.

      Bến cuối cùng là nghĩa trang, nhìn từ xa thấy những bia mộ đứng thẳng hàng nhau.

      Mấy con ma vui vẻ lần lượt nhảy lên những phần mộ, bóng dáng của bọn họ thoáng chốc biến mất trước mắt Diệp Tuệ.

      Trong số đó có con ma có hành động khác với những con ma còn lại, nhìn rất kỳ lạ, ông ta nhích rất chậm đến phần mộ, dáng vẻ rất cam tâm, đó chính là bác trai khóc lúc ngồi xe.

      Diệp Tuệ nhìn nữa, thoát ra khỏi đám ma quỷ, cuối cùng cũng được thả lỏng rồi, vừa quay đầu trông thấy Thẩm Thuật nhìn xung quanh.

      Ánh mắt mang theo ngờ vực, tò mò nhìn nghĩa trang cách đây xa, hỏi Diệp Tuệ: “Đây là nhà em à?”

      Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ*.

      *Trẻ con chuyện kiêng dè.

      Diệp Tuệ kéo Thẩm Thuật , cùng đứng ở bến xe bus, ngượng ngùng giải thích với : “Bọn mình lên nhầm xe rồi.”

      Lúc này Thẩm Thuật mới thu lại ánh mắt tò mò, đây là lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của , xem ra khá ngỡ ngàng khi tưởng nhà vợ mình ở nghĩa trang.

      Gió thu buổi đêm rất lạnh, đặc biệt là ở nơi hoang vu hẻo lánh như thế này, đứng lúc mà rét run.

      Tờ giấy dán cột điện bị gió thổi mạnh mà rung , Diệp Tuệ quay sang nhìn thoáng qua, đó ghi là tìm nhân chứng cho vụ tai nạn giao thông.

      đôi vợ chồng bị giết hại ở chỗ này, nhưng tìm ra hung thủ, thời gian là tuần trước.

      Diệp Tuệ vì hiếu kỳ nên cứ dán mắt vào mà xem, xem xong lại thấy sợ.

      “Thẩm Thuật, gió to quá.” Diệp Tuệ nhanh chóng nhích lại gần .

      lại cảm nhận thời tiết lúc này, hình như có gió.

      Thẩm Thuật mắt chớp phụ họa theo : “Đúng là gió bắt đầu thổi mạnh hơn rồi.”

      Diệp Tuệ bật cười, cảm ơn phối hợp cùng em nhé.

      Hai người xem như khá may mắn, đường vốn rất ít xe qua lại, lúc này lại có chiếc taxi tới, Diệp Tuệ hào hứng hẳn, liều mạng vẫy tay với cái xe.

      Xe chậm rãi dừng lại trước mặt hai người, Diệp Tuệ lên xe cùng Thẩm Thuật.

      “Cuối cùng cũng gọi được xe.” Diệp Tuệ vừa ngồi vào xe vừa cảm thán, ôm bụng nhăn nhó: “Đói quá .”

      Thẩm Thuật an ủi : “Sắp được ăn rồi.”

      giây sau, xe taxi bỗng tấp vào lề đường rồi đỗ lại, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật còn chưa hiểu ra sao tài xế tự dưng lại chắp tay cầu xin.

      “Tha cho tôi , tôi có mẹ già dưới có con , người chẳng được nổi hai lạng thịt, ăn thơm đâu, nếu hai vị chê, về nhà tôi cúng bái cho hai vị đầy đủ.”

      Ban nãy hai người họ mấy câu khiến cho tài xế sợ mất mật, ta suy luận rằng Diệp Tuệ và Thẩm Thuật chính là đôi vợ chồng tuần trước bị sát hại ở chỗ này.

      Trùng hợp là địa điểm mà bọn họ đón xe lại ở ngay cạnh nghĩa trang, chả trách mà tài xế lại nghĩ nhiều.

      Diệp Tuệ mau chóng kéo tài xế đứng bên bờ vực sụp đổ về: “ lái nhanh lên, tôi và chồng muốn về nhà ăn cơm thôi mà.”

      Cuối cùng cũng tới nhà Nghiêm Lam, Diệp Tuệ tới bấm chuông, lát sau Nghiêm Lam ra mở cửa.

      Lúc trông thấy hai vợ chồng Diệp Tuệ, bà vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau đó là vui mừng, cười rất tươi : “Hai đứa sao lại đến giờ này? Mau vào nhà .”

      Trước đó Diệp Tuệ với Nghiêm Lam là mình đến vì muốn tạo bất ngờ cho bà, hai người vào ngồi trong phòng khách, Nghiêm Lam : “Hai đứa ngồi nhé, mẹ rót nước.”

      xong bà chuẩn bị vào phòng bếp, Diệp Tuệ đứng lên giữ tay bà lại, nhìn xuống chân bà, quan tâm hỏi: “Chân mẹ còn đau ?”

      Nghiêm Lam vì sao Diệp Tuệ lại biết chân bà bị thương, trong lòng rất cảm động, trước kia Diệp Tuệ chưa từng quan tâm hỏi han bà như thế: “ có gì đáng lo ngại đâu.”

      Diệp Tuệ vẫn kiên quyết bắt bà ngồi xuống, cho bà đứng lên: “Chân mẹ đau đừng lại nhiều.”

      lại nhìn Thẩm Thuật rồi tiếp: “Với lại bọn con có phải là khách đâu, mẹ ngồi nghỉ cho khỏe .”

      Thẩm Thuật gật đầu.

      Nghiêm Lam nghe con ngồi yên chỗ, hỏi: “Muộn thế này rồi mới đến, hai đứa ăn cơm tối chưa?”

      Diệp Tuệ lắc đầu.

      Vừa nghe Diệp Tuệ và Thẩm Thuật bảo chưa ăn, bà lại sốt ruột, như vậy sao mà được? Thế là bà lại kiên trì muốn vào bếp nấu cơm.

      Diệp Tuệ muốn ngăn bà lại đúng lúc bụng kêu òng ọc, Thẩm Thuật nhìn cười.

      Nghiêm Lam : “Hai đứa đói lắm rồi đúng ? Mẹ nấu cơm luôn đây.” Lúc này thế nào bà cũng chịu nghe lời Diệp Tuệ nữa.

      Việc bà có thể làm tuy nhiều, nhưng chỉ cần đó là việc mà bà có khả năng làm nhất định bà làm tốt nhất có thể cho con .

      Chẳng mấy khi Diệp Tuệ về nhà, Nghiêm Lam liền vào bếp làm bàn thức ăn, Diệp Tuệ đói đến mức ngực dán vào lưng rồi, thức ăn vừa lên là ăn luôn, vừa ăn vừa khen ngon.

      Thẩm Thuật vẫn điềm đạm như cũ, cầm đũa ăn cơm rất thong thả.

      Cơm nước xong cũng muộn lắm rồi, trong lúc hai người ăn cơm Nghiêm Lam vào thu dọn phòng ngủ, bình thường bà biết khi nào Diệp Tuệ về nhà, nên ngày nào cũng quét dọn phòng lần, bây giờ chỉ cần dọn qua tí là được thôi.

      Nghiêm Lam biết quan hệ giữa Diệp Tuệ và Thẩm Thuật là như thế nào, bà đẩy hai người vào phòng, : “Hai đứa nghỉ ngơi sớm , mệt mỏi cả ngày rồi.”

      Xách hành lý vào phòng, sau khi nhận thấy tình hình bên trong, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đều ngẩn người, đồ đạc trong phòng khá đầy đủ, nhưng hơi bất tiện là…

      Trong phòng chỉ có cái giường thôi, làm sao mà ngủ đây?
      Last edited: 25/8/19

    4. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Rốt cuộc bác tài xe buýt là người hay ma vậy. Vẫn nc với ma, cơ mà Thẩm nhà mình phải nhận ra chứ.
      Có khi nào c Tuệ nhà ta lại giúp 2 ông bà bị chết đó ko nhỉ.
      Và 2 ac lại có cơ hội gần gũi nhau roài :)))
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @Khánh Ly ra thử nghĩ , mấy câu ông lái xe , Thẩm có nghe thấy hay cũng đâu khác gì nhau :))) Hơi ảo diệu là cái xe bus này là xe bus ma mà hai chị vẫn lên xe ngồi được mới lạ cơ :)) Đáng lẽ nó phải vô hình chứ :))
      thanhbinh, Linh Lì Lợm, phuongtuhao5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :