1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Biết vợ sợ ma phi ngay trâu đến đón :yoyo36:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 31
      Edit: Ngân Nhi

      Sau khi buổi lễ kết thúc, Diệp Tuệ vào nhà vệ sinh rửa tay.

      biết có phải bị ảo giác hay , lúc cắt băng, cái kéo cầm biết để đâu mà khi sờ vào thấy bẩn hết cả tay.

      Vì sao Diệp Tuệ lại dám vào nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại để rửa tay ấy hả? Bởi vì hề nhìn thấy con ma nào ở đây hết.

      cảm thấy rất kỳ lạ rằng tại sao chỗ này lại xuất những tin đồn ma quái, sau khi tự mình xem xét, kết luận nhất định là có người giở trò.

      Tâm trạng của Diệp Tuệ khá tốt, khẽ ngâm nga bài nhạc, rửa tay xong ra ngoài, chuẩn bị ra về, vừa được nửa đường bỗng cảm thấy có gì đó được bình thường.

      Lối này phải mới phút trước vừa mới qua hay sao?

      Diệp Tuệ nhớ rất là ở giữa trung tâm thương mại có cái vòng quay, đó có trang trí tác phẩm nghệ thuật với hình dáng rất kỳ lạ.

      Khi nhìn thấy còn khen nó rất đặc biệt, ngờ mới phút ngắn ngủi mà nhìn thấy nó hai lần.

      Diệp Tuệ hít sâu hơi, tự thôi miên bản thân: “ có gì đâu, có gì đâu, mình nhầm đường thôi.”

      Cho đến lần thứ năm qua tác phẩm nghệ thuật kia, mới bắt đầu chửi thề trong lòng, ra là lũ ma quỷ ở đây chờ mình, chả trách mà trước đó mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi đến khó tin.

      Diệp Tuệ tiếp tục nữa, tranh thủ lúc trời chưa tối hẳn, liền nhắn tin cho Tiểu Lưu, bảo ấy cử người vào đón .

      “Chị ở giữa khu trung tâm thương mại, hình như gặp ma rồi, em mau tìm người tới đón chị !”

      Gửi xong, chỉ mấy giây sau là Tiểu Lưu nhắn lại.

      “Chồng chị đến đón rồi mà, nên dĩ nhiên là em làm bóng đèn đâu.”

      What??!! Có phải khả năng biểu đạt của có vấn đề rồi ?

      Diệp Tuệ lập tức gửi tin nhắn tiếp, “Chị là chị gặp ma rồi!”

      Tiểu Lưu nhắn lại, “He he, em hiểu mà, bây giờ em về nhà đây, quấy rầy hai vợ chồng chị đâu.”

      với Tiểu Lưu có chung tần số vậy? Từ trường ở chỗ này bị thay đổi rồi hả?

      Diệp Tuệ sợ đến run cả tay, lập tức gọi điện cho Tiểu Lưu, may là đầu bên kia bắt máy rất nhanh, Diệp Tuệ luôn: “Em ở đâu? Đừng mà, đừng bỏ chị lại mình!”

      Giọng của Tiểu Lưu nghe được lắm: “Tuệ Tuệ, chỗ chị có phải tín hiệu được tốt lắm ? Em nghe , về nhà chị gọi lại cho em nhé, giờ di động em sắp hết pin rồi, em tắt máy trước đây.”

      Diệp Tuệ tuyệt vọng nghe tiếng tút tút trong điện thoại, nhìn lượt xung quanh, bốn phía vẫn trống , chẳng có con ma nào cả.

      Diệp Tuệ vẫn từ bỏ hy vọng, gọi cho Thẩm Thuật, lúc nhận được điện thoại của , vừa vặn là cũng ở bên ngoài.

      sợ hãi gọi tên : “Thẩm Thuật, ở đâu vậy? đến đón em được ?”

      xong lại nghĩ đến việc ở xa nơi này quá, cho dù bây giờ có tới cũng phải mất tiếng đồng hồ, làm sao mà có mặt ngay lập tức được cơ chứ.

      Thế nhưng giây sau, nghe thấy : “ đứng bên ngoài, em ở đâu?”

      Diệp Tuệ vội vàng cho biết chỗ đứng, cuối cùng cũng có người chung tần số với rồi.

      Lúc Thẩm Thuật tìm được Diệp Tuệ, ôm chân ngồi bệt dưới đất, dám cử động luôn, còn chưa lại gần nghe thấy tiếng bước chân, lập tức ngẩng đầu lên.

      “Thẩm Thuật!” Diệp Tuệ suýt khóc òa lên trong vui sướng.

      dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy khỏi mặt đất, tiến lại gần : “Hình như em gặp ma gõ tường rồi, làm thế nào cũng ra khỏi đây được.”

      Thẩm Thuật nhìn xung quanh vòng rồi : “ đời có ma.”

      Diệp Tuệ phản bác lại cách yếu ớt: “Có mà, đời có ma đấy.”

      Thẩm Thuật yên lặng nhìn Diệp Tuệ mấy giây, có ý định bảo vệ quan điểm của mình cho lắm: “Vậy là có .”

      thay đổi quá nhanh, khiến người ta thể tin là lòng.

      Diệp Tuệ đưa tay ôm ngực, cũng muốn ép phải thừa nhận, nhưng đời có ma mà, chỉ tại người tỏa ra nhiều dương khí quá nên ma quỷ có gặp cũng trốn xa thôi.

      có cách nào chứng minh những lời mình cả.

      Thẩm Thuật tới nên rất an tâm, bây giờ trời cũng tối rồi, theo về nhà là tốt nhất.

      Hai người theo lối cũ để ra về, chuẩn bị tiến ra cửa chính.

      phút sau, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ lại quay trở lại địa điểm cũ, cả hai người đều gặp ma rồi.

      “Ban nãy vào đây bằng cách nào?” Diệp Tuệ nhịn được mà hỏi, sao bây giờ lại ra được?

      Thẩm Thuật rất bình tĩnh trả lời: “Cứ chọn đại đường mà thôi, cuối cùng cũng tìm được em.”

      Câu trả lời này đúng là tí trách nhiệm nào hết, bây giờ cũng đành phải chọn đại lối khác mà ra ngoài thôi.

      Diệp Tuệ còn cách nào khác là kéo Thẩm Thuật theo đường khác, ra ngoài bằng cửa sau chắc là cũng được nhỉ.

      Ha ha, mấy phút sau, Diệp Tuệ lại lần nữa minh chứng cho việc mình gặp ma gõ tường rồi, vì tài nào tìm được lối ra.

      “Thiết kế của tòa nhà này có vấn đề, lối nào cũng giống nhau như đúc.” Thẩm Thuật tìm được lý do vô cùng hoàn mỹ, đem chuyện ma quỷ đổ lên đầu kiến trúc sư.

      (Kiến trúc sư vô tội: “Tôi…Tôi có làm mấy cái này mà.”)

      Vì muốn Thẩm Thuật sợ trời sợ đất tin vào ma quỷ, Diệp Tuệ quyết định để đồ lại dưới mặt đất để đánh dấu.

      tự nhìn mình, sau đó lại nhìn Thẩm Thuật, do dự 0,5 giây rồi quyết định lấy đồ người .

      tháo cà vạt ra .” chỉ vào cà vạt cổ .

      Thẩm Thuật nghe xong liền làm theo ngay, ngón tay thon dài của giữ mặt cà vạt, hơi giữ chặt rồi nới lỏng ra, vừa làm vừa : “Cà vạt sao?”

      Diệp Tuệ lúc này mới ý thức được là mình vừa cái gì, trong buổi tối gió lớn như hôm nay, ở nơi vắng vẻ bóng người, chỉ có với nhau, thế mà lại bảo cởi cà vạt, dựa theo bầu khí tại, tiếp theo có phải nên bảo cởi áo sơ mi ra luôn .

      sợ gây hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Em muốn dùng cà vạt của để làm thí nghiệm.”

      giây sau, Thẩm Thuật tháo cà vạt đeo cổ xuống, cúc áo sơ mi vì động tác tháo cà vạt mà bị bung ra hai cúc cùng.

      đưa cà vạt cho Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ cố gắng gạt bỏ những ảo tưởng ngổn ngang trong đầu, cầm lấy cà vạt của , buộc nó lại tay vịn bên cạnh.

      “Chờ xem lát nữa bọn mình có còn nhìn thấy cà vạt của ở đó nhé.”

      có làm gì Thẩm Thuật cũng có ý kiến, nên tất nhiên cũng để ý đến việc lấy cà vạt của mình để làm thí nghiệm.

      Lần tiếp theo quay lại chỗ buộc cà vạt, Diệp Tuệ lập tức chỉ cho Thẩm Thuật xem: “ nhìn , em là có ma gõ tường mà.”

      Sau quá trình gặp chuyện kỳ lạ, Thẩm Thuật vẫn tỏ ra bình tĩnh như lúc ban đầu: “Xem ra chúng ta lạc đường rồi.”

      Diệp Tuệ: “…”

      chỉ còn biết cùng lòng vòng trong trung tâm thương mại, nếu bị mất phương hướng , nhưng lúc này cặp mắt tinh tường của phát ra ở tay vịn hành lang có thêm món đồ.

      bộ trang phục màu đỏ chót biết xuất từ bao giờ, vắt ngay bên cạnh cà vạt của Thẩm Thuật, Diệp Tuệ lập tức run rẩy chỉ cho Thẩm Thuật xem.

      Thẩm Thuật nhìn theo tầm mắt , : “Cà vạt vẫn ở đó, có vấn đề gì sao?”

      nhìn thấy, có nghĩa là bộ đồ màu đỏ kia là của ma chứ phải của người, vừa muốn bụp tiếng, đèn trần tắt.

      Trong bóng tối, và Thẩm Thuật đứng ngay phía trước bộ đồ đỏ kia, lúc này là chẳng nhìn thấy cái rắm gì hết chứ đừng là bỗng dưng có ma xuất .

      Diệp Tuệ muốn đứng đây, lần mò lùi ra phía sau, Thẩm Thuật hiểu suy nghĩ của , liền kéo tay : “Đợi chút, để mở điện thoại.”

      lấy di động ra, màn hình tối đen, bấm nút mở khóa mấy lần mà được.

      “Di động hết pin rồi.” đút lại vào túi quần.

      vẫn nắm chặt tay buông, lại lấy từ trong túi ra cái bật lửa.

      Tạch, ánh lửa sáng lên, chập chờn lúc sáng lúc tối, hơi lay động trong khí.

      Thẩm Thuật nhìn ra Diệp Tuệ vẫn sợ hãi khi vẫn bắt gặp cái cà vạt của , nhàng dắt , muốn dùng để cho biết rằng chuyện này chẳng có gì đáng sợ hết.

      Diệp Tuệ đờ đẫn mặc cho kéo tới chỗ tay vịn, đưa tay ra kéo kéo cái cà vạt thắt đó.

      “Em xem, vẫn là cái cà vạt đó thôi mà.” Ý suy nghĩ nhiều quá rồi.

      Diệp Tuệ thể nghe lọt tai được lời , trông thấy chủ nhân của bộ đồ đỏ đứng cách đây xa rồi, con ma ấy lại chính là trong số các bác ma xuất trong nhà .

      Ai có thể cho biết là tại sao bác ma trong tiểu khu lại tự dưng bay đến nơi xa thế này làm gì ?

      Bác đó run sợ nhìn về phía Thẩm Thuật, biết có phải là bị dương khí của làm cho bất động hay .

      lại lần nữa nhìn , lúc này mới phát ra lý do vì sao mà bác kia lại dùng ánh mắt hoảng sợ như vậy mà nhìn về phía này rồi, chỉ đơn giản là bị dương khí của trấn áp, mà là vì để cái bật lửa ở ngay bộ đồ đỏ vắt bên cạnh cà vạt, vô tình đốt cháy nó.

      Trang phục mà bác đặc biệt chuẩn bị cho cuộc thi nhảy thể mặc được nữa rồi.

      giây sau, Diệp Tuệ trông thấy bác đó xoay người chạy : “Các chị ơi, nơi này có ma!!!”

      Lúc bác rời , đèn lại được bật sáng.

      Diệp Tuệ chết lặng theo Thẩm Thuật, lần này khi bọn họ vòng lại đoạn đường qua rất nhiều lần trước đó trông thấy cửa chính ra ngay trước mắt.

      Ma gõ tường biến mất rồi.

      khoảng đất trống trước cửa chính có rất đông các bác ma tụ tập, ai cũng mặc đồ nhảy múa hết, phía trước cũng có rất nhiều bác đứng cổ vũ.

      Bọn họ mở nhạc rất lớn, MC đứng bục nhiệt tình : “Tối nay chúng ta đến trận tranh tài cuối cùng của mùa giải rồi, cảm ơn tất cả các đội thi cực khổ luyện tập suốt tháng nay, các khán giả có mặt tại đây xin hãy dành cho những tuyển thủ tràng pháo tay có được ạ?!!”

      Nhóm bác ma có mặt tại nhà Diệp Tuệ hôm trước đều có mặt ở đây, ra cuộc thi nhảy với các nhóm của tiểu khu khác mà họ đề cập lại được tổ chức ở chỗ này.

      Vậy là những chuyện ma quái trong tháng nay của trung tâm thương mại Mân Côi là do bọn họ làm ra.

      Diệp Tuệ còn nghe được lý do vì sao lại có chuyện mất phương hướng, ra các bác vì sợ đối thủ chơi ác mà phá hỏng sân khấu, nên đặc biệt bố trí như vậy.

      đời này hề có ma quỷ.” Thẩm Thuật vì muốn an ủi nên lại nhắc lại với lần nữa.

      Giọng lớn lắm, nhưng cũng đủ khiến cho bầu khí sôi nổi của cuộc thi trở nên nguội lạnh hẳn, ngay cả nhạc cũng bị quỷ DJ cho tạm dừng.

      Thẩm Thuật tiếp cách rất ràng: “Nếu em vẫn còn sợ ngày nào cũng cùng em đến đây nhìn lần.”

      Mấy con ma: “…” có nghĩ đến cảm nhận của chúng tôi vậy?

      Đây là lần đầu tiên thấy đồng cảm với mấy con ma, vội vàng gật đầu, Thẩm Thuật hài lòng cùng rời khỏi đây.

      Trung tâm thương mại Mân Côi chính thức khai trương, nhưng ai tin tưởng rằng nơi này buôn bán thành công, khắp nơi đều là những tin đồn ma quái, làm chết người là may rồi, ở đó mà đòi làm ăn phát đạt? Nằm mơ !

      Cứ như vậy, trung tâm thương mại Mân Côi chào đón ngày mở cửa đầu tiên trong lạnh nhạt của mọi người.

      Ban ngày ai, có điều đến đêm khuya còn ai nghe thấy tiếng nhạc quái dị vang lên nữa, dần dần nơi đây làm ăn ngày thuận lợi hơn, mỗi ngày khách đến đông đếm xuể, các cửa hàng còn thường xuyên báo hết hàng vì sức mua quá lớn.

      Cái nơi ma quỷ này lẽ cải tử hoàn sinh rồi sao? Lúc này, mọi người hẹn mà cùng nghĩ tới người.

      Người nào cắt băng khai trương trung tâm thương mại? Chính là Diệp Tuệ.

      Người nào sau khi cắt băng khai trương, trung tâm thương mại Mân Côi làm ăn phát đạt, hoàn toàn đảo ngược chiều hướng phá sản? Vẫn là Diệp Tuệ.

      Trong lòng mọi người khỏi đưa ra suy đoán, lẽ ở Diệp Tuệ có nguồn năng lượng đặc biệt nào đó, có thể đem lại may mắn cho người ta hay sao?
      Last edited: 21/8/19

    3. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Ôi A Thẩm kiên định, chỉ coi như lạc đường, ta vẫn là ng thứ nhất cmt sau khi đọc chương này
      Mấy bác thú vị chọn địa điểm tổ chức thi trùng hợp mà
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Đùa, mình mà gặp tình huống này sợ chạy mất dép mất...Đúng là a zai, bội phục bội phục
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ta là thổ hào

      Ta là thổ hào Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      53
      Gặp cảnh này chắc mk ngất luôn. Lm gì có gan mà được như Thẩm
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :