1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. gaucuatan1211

      gaucuatan1211 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Mình phải ngoi lên comment để ủng hộ bạn editor edit truyện mượt và đáng như này
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 26
      Edit: Ngân Nhi
      Mặt của Thường Huỳnh mãi mà trở lại được bình thường, ta nghĩ ra lý do tại sao. Tối nọ, ta chợt nhìn thấy cái bóng đen chui ra từ cái bình hoa mà Thẩm Tu tặng.

      Con ma nữ vẫn bám vào cái bình hoa cổ, tuổi cao nên ám khí càng nặng, công phu cũng rất cao, nếu nó muốn người nào nhìn thấy nó nhất định người ấy nhìn được.

      Nó cố tình dọa nạt Thường Huỳnh: “Ngươi có biết , mặt ngươi biến dạng như thế là do ta làm đấy, ta rất căm ghét những người xinh đẹp, ngươi hãy chấp nhận chịu xấu xí cả đời .”

      Thường Huỳnh trông thấy cảnh tượng này sợ hãi hét ầm lên: “Có ma!! Có ma!!”

      Lúc mẹ ta chạy tới nơi con ma đó chui lại vào cái bình hoa rồi, mặc cho Thường Huỳnh có gọi thế nào nó cũng hình.

      Có vẻ như nó rất thích trêu cợt Thường Huỳnh, vì mỗi khi có thêm người trong nhà, Thường Huỳnh gọi nó ra, nhưng người hết rồi nó lại xuất .

      Nhiều lần như vậy nên mẹ của ta sinh nghi, biết có phải con mình gặp vấn đề về tâm lý hay , bà đau lòng : “Con đáng thương, con ngủ giấc ngon , rồi mặt dần đẹp trở lại thôi.”

      Bà cho là vì Thường Huỳnh quá buồn rầu vì gương mặt nên mới thành ra như thế, đến cả Thường Huỳnh cũng nghi ngờ do tinh thần của mình được tốt nên mới gây ra ảo giác.

      Trong khoảng thời gian này, Thường Huỳnh rất ít tham gia các hoạt động, thỉnh thoảng ta có ra cửa cũng đội mũ và đeo khẩu trang, bị mấy tay săn ảnh chụp hình lại.

      Nếu nhìn những chỗ bị lộ ra mặt Thường Huỳnh vẫn có thể nhận ra là làn da của ta còn được mịn màng trắng trẻo như trước nữa, tóm lại là trạng thái của ta tệ hơn trước rất nhiều.

      Thường Huỳnh là diễn viên hot nên những tin tức về ta tất nhiên là bay đầy trời, khiến ta nổi điên lên đập phá đồ đạc trong nhà.

      Diệp Tuệ cũng đọc được mấy tin tức đó, cảm thấy là Thường Huỳnh có vẻ là bị bệnh, mà giống như bị tai họa gì đó vận vào người đúng hơn.

      Nhưng cũng chỉ suy đoán mà thôi, có cách nào để chứng minh cả.

      Từ sau khi Diệp Tuệ bị dị ứng, nghe theo lời cầu của mọi người, mấy ngày qua ăn uống rất thanh đạm, cứ mỗi lần muốn ăn thứ gì đó mặn mặn bị ánh mắt lạnh lùng và rất có lực uy hiếp nhìn vào.

      Ánh mắt đó đến từ Thẩm Thuật.

      Diệp Tuệ còn biết làm gì hơn là ngoan ngoãn đặt đũa xuống, tiếp tục nâng bát cháo trắng lên húp.

      Còn chưa quen với việc cắt giảm khẩu phần ăn lại phải nghe thêm tin dữ, Thẩm Thuật phải công tác ngày, có nghĩa là phải ở nhà mình.

      mình đối mặt với những con ma đó saooo!! Trong đầu lập tức lên những cảnh tượng đáng sợ, có thể dự đoán trước được tình cảnh bi thảm của mình rồi.

      Tuy nhiên suy nghĩ của cũng rất linh hoạt, nghĩ hay là thử mua mấy cái bùa trừ tà xem sao, xong dán nó trong phòng, có khi có hiệu quả cũng nên, ít nhất có thể ngăn chặn được chút.

      Thẩm Thuật nhìn nét mặt của Diệp Tuệ, hỏi: “Em sợ à?”

      Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, ánh mắt như nhìn thần hộ mệnh vậy, trước khi phải ở cạnh nhiều hơn chút mới được, cố gắng hết sức để lây ít dương khí của .

      Diệp Tuệ dùng vẻ mặt mong đợi nhìn : “Hôm nay em muốn đến đạo quán* để xin bùa trừ tà, với em được ?” Nếu có Thẩm Thuật cùng, chừng tấm bùa càng có tác dụng hơn.

      *Đạo quán: Nơi tu luyện và cử hành nghi thức tôn giáo của các đạo sĩ.

      Thẩm Thuật từ chối, đáp: “Được.”

      Hai người nhanh chóng xuất phát, lúc xuống xe Diệp Tuệ đeo khẩu trang vào để tránh bị người ta nhận ra, mặc dù đến mức nổi tiếng thế, nhưng tiếng xấu về lan truyền quá rộng rãi, sợ là đường vẫn có người biết.

      Thẩm Thuật và Diệp Tuệ cùng nhau qua con đường để đến đạo quán, đường có qua gian hàng, người chủ quán mặc đạo phục, hình như là mở quẻ coi bói.

      Đạo trưởng này nhìn qua được bình thường cho lắm, bên mắt bị bịt lại, hình như là mù, ông ta còn để râu rất dài, hơi có phong thái của thần tiên. Bên cạnh còn có tấm bảng được treo lên, đó viết: Coi đúng lấy tiền.

      Diệp Tuệ thu hồi tầm mắt, muốn tiếp lại nghe thấy vị đạo trưởng đó : “ , xin dừng bước.”

      Diệp Tuệ nhìn xung quanh, trừ và Thẩm Thuật ra còn ai khác, giơ tay chỉ vào mình, hỏi: “Tôi hả?”

      Đạo trưởng rất chắc chắn: “ sai, chính là .” Cả con đường này nhìn qua có người vừa lắm tiền lại vừa dễ gạt nhất là đó.

      Diệp Tuệ nhìn sắc trời, thấy vẫn còn sớm, lát xin bùa cũng được, nhìn Thẩm Thuật : “Bọn mình qua đó xem chút nhé?”

      Thẩm Thuật rất thoải mái đồng ý.

      Diệp Tuệ ngồi trước mặt đạo trưởng, Thẩm Thuật ngồi bên cạnh , đạo trưởng : “Hai cậu tôi vừa nhìn cái biết ngay là người có phúc rồi.”

      Lời hay ý đẹp có ai mà thích nghe? Cứ tốt chắc chắn sai.

      Người phụ nữ này mặc dù đeo khẩu trang che phần lớn mặt mũi, nhưng chắc chắn là mỹ nhân, còn người đàn ông bên cạnh cũng cực kỳ tuấn, ông ta chưa từng thấy cặp đôi nào đẹp đến vậy.

      Vị đạo trưởng nhìn Diệp Tuệ cái, sau đó lại nhìn Thẩm Thuật cái rồi mới ra vẻ thần bí tiếp: “ có biết , hai cậu có duyên từ tận kiếp trước đấy.”

      Nhìn cặp đôi này rất hạnh phúc bước bên nhau, chiêu này đảm bảo có thử trăm lần cũng sai được.

      Diệp Tuệ mở to hai mắt, tôi bị xuyên vào cuốn tiểu thuyết đó ông biết hả? Duyên phận từ kiếp trước cái gì biết nữa, giả dối, quá giả dối, thể nghe nổi!

      Diệp Tuệ đứng dậy muốn rời .

      Đạo trưởng kia lại tiếp tục tung chiêu: “ à, nghe tôi hết có được ?”

      Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, muốn hỏi ý , chỉ bình tĩnh : “Em muốn nghe cứ nghe.” muốn nghe thôi.

      Diệp Tuệ suy nghĩ lúc, cuối cùng vẫn ngồi xuống, muốn nghe xem người này còn có thể thêm cái gì nữa: “Còn gì nữa ?”

      Đạo trưởng đảo mắt vòng, vuốt râu, ra vẻ uyên thâm: “Thân phận kiếp trước của hai người cũng rất cao.”

      Diệp Tuệ quyết tâm muốn vạch trần bộ mặt giả dối của ông ta: “Thân phận cao? Cao bao nhiêu? Tôi là công chúa hay là tiểu thư khuê các? Ông hơn cho tôi biết được ?”

      Vị đạo trưởng vội xua tay, ra vẻ thiên cơ thể tiết lộ: “Tôi thể , thân phận quá cao, ra e là tôi bị giảm tuổi thọ mất.”

      “Mắt của tôi cũng vì tiết lộ nhiều điều quá nên mới mù lòa thế này.” Tất nhiên ông ta thừa nhận, rằng vì giả vờ mù nên trời nóng bức đến mấy ông ta cũng đeo bịt mắt vào, bí bách ngứa ngáy như bị nổi mẩn vậy.

      Diệp Tuệ thầm cười trong lòng, ông cứ tiếp tục bốc phét nhé!

      Đạo trưởng tiếp: “Kiếp trước hai người có hiểu lầm rất lớn, rất khó khăn mới tới được với nhau, kiếp này cũng phải cần có cao nhân chỉ bảo mới có thể vượt qua được cửa ải khó khăn.”

      Ý của ông ta rất ràng, cao nhân ở ngay trước mắt đây này, còn mau dâng tiền lên?

      Diệp Tuệ thẳng luôn: “Nhưng tôi lại thích tự mình giải quyết mọi chuyện cơ, chuyện gì càng phiền phức rắc rối lại càng có tính khiêu chiến với tôi, điều gì có được dễ dàng quá cũng có ý nghĩa gì cả.”

      Vị đạo trưởng thể phản bác lại được: “…”

      Thẩm Thuật cảm thấy rất thú vị, gì, chỉ ở bên cạnh quan sát.

      Kế hoạch của đạo trưởng thất bại, ông ta lại đổi chiêu khác, bấm bấm ngón tay, nhắm mắt rung đùi : “ ổn, rất ổn.”

      Diệp Tuệ: “Có gì ổn vậy?”

      Ông ta : “Ý trời cho tôi biết, gần có sao Hồng Loan chuyển động, có những việc có thể gây cản trở đến chuyện tình cảm của .”

      Diệp Tuệ tức quá bật cười, ông ta như kiểu thể làm chủ được chuyện tình cảm của mình vậy, trong lúc bực bội, chỉ vào Thẩm Thuật ngồi bên cạnh.

      “Tôi có chồng rồi nhé, sao Hồng Loan chuyển động thế nào được hả? Tôi kết hôn rồi, tình cảm vợ chồng rất hòa thuận, cần người khác quan tâm.”

      Nghe thấy bảo mình là chồng, Thẩm Thuật liền quay sang nhìn , ánh mắt sâu thẳm nhìn cảm xúc.

      Tiếp theo, vị đạo trưởng cứ câu nào là Diệp Tuệ phản lại câu đấy, ông ta ngày càng trở nên lúng túng, quay sang nhìn Thẩm Thuật cầu cứu, hi vọng có thể ngăn Diệp Tuệ lại.

      Thẩm Thuật lại chỉ chăm chú nhìn mỗi Diệp Tuệ, quan tâm đến ai khác, dáng vẻ đẹp đẽ tôn quý, thái độ hờ hững ung dung.

      Lúc Diệp Tuệ lại người ta, cũng chẳng buồn xen vào, chỉ nhìn rồi cười khẽ.

      Như thể dù có làm gì nữa cũng dung túng cho .

      Vị đạo trưởng thất bại ê chề, nét mặt ủ rũ, tha cho tôi , tôi bỏ nghề làm nữa là được chứ gì.

      Diệp Tuệ vô cùng sảng khoái, thở phào nhõm bỏ , Thẩm Thuật vẫn ở lại, đứng thẳng dậy, rũ mắt xuống : “Chuyện xưa mà ông nghe cũng được.”

      “Nhưng mà…Có hơi giả dối đấy.”

      Có mấy câu mà ông ta như duyên phận kiếp trước, sao Hồng Loan chuyển động Thẩm Thuật nghe xong lại thấy rất vui, phất tay, đặt ít tiền lên bàn.

      Làm xong quay người luôn, để lại cho người ta bóng lưng cao lớn ung dung, trong khí bỗng vang lên giọng vô cảm: “Cứ coi như là tiền tôi cho ông mua nước.”

      Vị đạo trưởng rát hết cả họng, tự dưng lại có khoản tiền rơi trúng đầu.

      Ông ta vội vàng cầm tiền lên, người đàn ông này hào phóng, số tiền này…Bằng cả tháng ông ta bày quầy ngồi ở đây rồi!

      Thẩm Thuật và Diệp Tuệ lại tiếp, hai người vào đạo quán cầu bùa trừ tà, Diệp Tuệ nắm chặt lá bùa trong tay, lúc này mới cảm thấy an tâm hơn nhiều.

      ngẩng lên nhìn Thẩm Thuật, rất cao, đứng ngược chiều sáng, sống mũi thẳng tắp, đường nét khuôn cằm rất ràng, lúc cười môi cứ sít chặt lại.

      Người này đúng là đẹp trai quá đáng.

      Diệp Tuệ : “ nghĩ đời có kiếp trước ?” Mặc dù đạo trưởng kia lừa đảo, nhưng lòng vẫn rất hiếu kỳ, tránh khỏi việc nghĩ này nghĩ nọ.

      Thẩm Thuật quay đầu nhìn , đeo khẩu trang nên để lộ mỗi đôi mắt, đôi mắt ấy lúc này nhìn chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của .

      Thẩm Thuật: “Em muốn biết sao?”

      Diệp Tuệ gật đầu: “Tất nhiên rồi.”

      Thẩm Thuật cười : “Vậy em nghĩ xem liệu có tin điều đó hay ?”

      Diệp Tuệ nghĩ chút rồi lắc đầu, dương khí của nặng như vậy, đến ma quỷ còn tin nữa là chuyện kiếp trước.

      bước lên trước duỗi vai cái: “Em cũng tin, mà dù có kiếp trước sao chứ? Cứ sống tốt kiếp này, để lúc chết phải hối hận là được.”

      Thẩm Thuật thấy Diệp Tuệ vẫn nắm chặt lá bùa, lơ đãng hỏi: “Bây giờ còn sợ ?”

      Diệp Tuệ rất muốn với sợ chứ, sao mà sợ cho được? sợ muốn chết luôn, sợ đến mức chỉ muốn trốn vào chỗ nào đó có ma rồi ở trong đó vĩnh viễn chui ra thôi.

      nắm chặt lá bùa, dối: “ sợ nữa.”

      Nét mặt Thẩm Thuật rất bình tĩnh, tiếp: “ ?”

      Diệp Tuệ đáp, bấy giờ bỗng với câu: “ về sớm.” Dứt lời, liền thẳng về phía trước, dáng vẻ giống như câu đó chỉ là tùy hứng ra mà thôi.

      Diệp Tuệ ngơ ngẩn, câu ấy vẫn còn vang lên trong đầu , làm đứng im tại chỗ nhúc nhích được.

      quay đầu lại nhìn : “Em à?”

      Lúc này Diệp Tuệ mới phản ứng lại, ồ lên tiếng, vội vàng bước nhanh theo , đến bên cạnh , hai người lại tiếp tục sánh vai bước tiếp.

      sắp đến hoàng hôn, bầu trời nổi lên những áng mây trắng, trong khí thoang thoảng mùi hoa, ráng chiều kéo dài cái bóng của hai người, phản chiếu xuống mặt đất.

    3. Nhok.rua

      Nhok.rua Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      54
      Ôi trái tim yếu đuối của em huhu
      nhớ về luôn nha. Mà thôi a mang ấy đóng vào vali mang làm cùng :-(
      Thương ghê tham ăn bị dị ứng xoài :)) hại tui cười mất 2 chương hahaa
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      TH đúng là ác giả ác báo mà. K cần Diệp Tuệ động tay cũng có người à nhầm có ma thay trời hành đạo hehee
      Đôi vợ chồng nhà này tình cảm qá . Bắt đầu rung động rồi này.
      Hahaaaaa tội nghiệp ông thầy bói giả mù. Lừa ai k lừa lại lừa đúng bà Tuệ. Đen thôi đỏ quên , dù sao cũng đc Thẩm tổng cho ít tiền nước :)))))
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Haha, khổ thân ông đạo sĩ, cứ gặp người như kiểu c Tuệ là ko làm ăn đc gì đâu.
      Mà suy nghĩ hơi xa tí, con ma bình ám TH, có khi nào bà TH này xúi ám Diệp Tuệ được ko, ko, con ma ý ghét những người xinh đẹp mà. à mà thôi có a zai che chở rùi.
      sakamoto ainiNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :