1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Hahaaaa ả TH đáng ghét bị nghiệp quật rồi, à k chính xác là bị ma quật :hoho:
      Heheee mê zai có thể khiến cho nỗi các bạn ma nữ bất chấp hết tất cả :hoho:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 22
      Edit: Ngân Nhi

      Má ơi, vừa mới gì vậy? Phải bịt miệng lại mới được, Thẩm Thuật nghe xong nghĩ thế nào chứ.

      Đôi môi mỏng của Thẩm Thuật mấy khi cười, lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng vì câu vừa rồi của Diệp Tuệ mà bỗng nhếch môi cười khẽ tiếng.

      có ý kiến gì với lời , như thể dù có nghịch ngợm thế nào cũng sao cả.

      Diệp Tuệ thấy Thẩm Thuật truy hỏi mới thở phào nhõm, con ma xinh đẹp đằng sau lại mở miệng mắng .

      cho phép chuyện với ấy! Đừng tưởng là người ta đến đây đón tức là người ta thích nhé, tự mình đa tình thôi.”

      Nó kiêng kị Thẩm Thuật nên dám nhích lại gần , cơ thể rướn ra chỗ Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ rón rén ngồi dịch ra phía cửa sổ, muốn dựa sát vào con ma quá.

      Cũng may là con ma xinh đẹp đó nghĩ rằng mình thể chuyện được với Diệp Tuệ, sau khi mấy câu, nó liền rụt người về ngồi lại ở ghế sau.

      Nó lại bắt đầu lấy đồ trang điểm dùng khi còn sống trong cái túi đeo người ra, xem ra nó vốn rất xinh đẹp.

      Nó cầm thỏi son, nhìn vào gương trang điểm lại.

      Mặc dù Diệp Tuệ thấy sợ, nhưng vẫn tò mò nhìn vào gương chiếu hậu, muốn xem xem ma quỷ khi trang điểm xong trông như thế nào.

      Con ma cẩn thận đánh son, sắp xong rồi xe bỗng nhiên lại rẽ ngoặt rất nhanh.

      Vết son cứ thế chệch ra, vạch đường dài lên mặt nó.

      Nó ngơ người lúc, nhìn vào gương xác nhận phen, sau đó lại đổ nước tẩy trang ra bông để lau , vừa làm vừa : “ tức giận tức giận, người lái xe chính là chồng tương lai của mày đấy.”

      Diệp Tuệ nghe xong khỏi cảm thấy khó chịu, Thẩm Thuật là chồng , phải chồng người khác, cũng phải là chồng của mấy con ma nhé.

      Diệp Tuệ bực bội quẹt miệng, lại nhìn con ma kia xử lý xong vết son môi ngoài ý muốn, bây giờ lại bắt đầu kẻ mắt.

      Cũng đúng lúc sắp kẻ xong chiếc xe lại vội vàng phanh gấp.

      “A, mắt của tôi, đừng sợ đừng sợ, mày vẫn rất xinh đẹp.” Bút kẻ mắt chọc vào mắt nó, việc kẻ mắt đương nhiên thất bại.

      bực bội trong lòng Diệp Tuệ thoáng chốc tan biến, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, miệng nở nụ cười.

      Nếu phải Diệp Tuệ biết Thẩm Thuật nhìn thấy ma còn tưởng là cố tình cơ, ai bảo ban nãy con ma kia dám là chồng nó chứ.

      Trải qua mấy lần trắc trở, Diệp Tuệ cuối cùng cũng về đến nhà, con ma xinh đẹp kia hình như theo kịp, hay có lẽ là nó dám theo.

      Diệp Tuệ lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, vào thang máy cùng Thẩm Thuật, thang máy chậm rãi lên từng tầng, còn mấy tầng nữa là lên đến nhà rồi, nhưng thang máy lại đột ngột rung lắc mấy cái rồi dừng lại.

      Cửa thang máy từ từ mở ra, Diệp Tuệ ấn nút đóng cửa nhưng phím nào nhạy cả, vẫn chưa từ bỏ ý định, ấn liên tiếp mấy cái, nhất định phải lên được nhà bằng thang máy, vì biết là thang máy thể vô duyên vô cớ gặp trục trặc được, trăm phần trăm là con ma kia giở trò.

      “Chúng ta leo thang bộ .” Thẩm Thuật cho rằng thang máy gặp cố, liền với Diệp Tuệ lúc này vẫn điên cuồng bấm nút đến sắp hỏng.

      Diệp Tuệ đành phải nghe lời theo sát Thẩm Thuật về phía cầu thang bộ, rất căng thẳng, sợ nhanh quá lại đuổi kịp.

      Mấy cái cầu thang trong phim kinh dị chắc chắn đơn giản, nam nữ chính mà leo bộ là thể nào chỗ này cũng mất điện.

      giây sau, suy đoán của Diệp Tuệ linh nghiệm, bụp tiếng, đèn trong này lần lượt tắt từ tầng dưới cùng lên , cuối cùng nguyên cả khu vực thoát hiểm chìm trong bóng tối.

      Diệp Tuệ và Thẩm Thuật hẹn mà cùng dừng bước, Diệp Tuệ run rẩy lấy di động ra, chuẩn bị mở đèn pin lên.

      Dựa theo mấy câu chuyện kinh dị chắc chắn trong khoảnh khắc bật đèn pin lên, cầu thang chắc chắn con ma nữ tóc đen da trắng nằm sấp ra đấy.

      Diệp Tuệ tay run bần bật giơ đèn pin ra, ánh sáng lập tức chiếu thẳng vào chỗ con ma nữ xinh đẹp mặc đồ trắng đứng đằng trước.

      sợ hãi tóm vội cánh tay Thẩm Thuật, mắt nhìn mà chăm chú nhìn con ma xinh đẹp chuẩn bị hù mình kia.

      Nó và nhìn nhau, có thể lúc nãy ở xe, trộm nhìn con ma quá lâu, nên nó phát ra là có thể nhìn thấy ma, liền đứng chờ sẵn ở đây để dọa chút.

      Ngay sau đó, nó bắt đầu bước lên trước bước.

      Diệp Tuệ lập tức kéo tay áo Thẩm Thuật, hai tay chẳng còn sức nữa nên bám thẳng vào tay được.

      Giọng của run rẩy, ngay cả lời ra cũng hoàn chỉnh: “Chồng…Chồng ơi.” cũng muốn đâu, nhưng tự dưng lại bật thốt ra lời tuyên bố chủ quyền như vậy.

      Trong bóng tối, hình như Diệp Tuệ nghe thấy tiếng cười rất khẽ của Thẩm Thuật.

      Dưới tình huống đáng sợ lúc này, tiếng động như vậy mà Diệp Tuệ cũng nghe được, quay đầu nhìn thẳng vào mắt .

      Ánh mắt của Thẩm Thuật nhìn chăm chú, cho dù lúc này ánh sáng rất yếu, nhưng ràng có thể nhận ra là nhếch môi cười.

      “Em sợ như vậy, có cần dắt ?”

      Thẩm Thuật đột ngột ngửa lòng bàn tay ra trước mặt , ý tứ rất ràng, chủ động để cho nắm tay mình.

      Trái tim đập cuồng loạn của Diệp Tuệ thoáng chốc bình thường trở lại, nhưng lúc nhìn vào mắt , tim lại bắt đầu đập nhanh hơn.

      còn chưa kịp đặt tay mình lên tay lập tức phát ra con ma kia ngã xuống cầu thang, nó bị chính mái tóc dài của mình làm vấp ngã.

      Nó hét lên tiếng, giây sau bắt đầu lăn từ cầu thang xuống.

      Nó cố tình làm cho thang máy dừng lại, đứng trong chỗ thang bộ để dọa Diệp Tuệ mấy phút, thế mà chỉ trong giây ngã lăn xuống chân rồi.

      Diệp Tuệ bị cảnh tượng bất ngờ này dọa sợ, tay vẫn cứng đờ giữa trung, cách bàn tay chỉ chút.

      Con ma kia còn chưa kịp bò dậy Thẩm Thuật chủ động đưa tay tới, các ngón tay thon dài ấm áp đan vào giữa các ngón tay .

      Đây là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau khi cả hai còn tỉnh táo.

      Trong khoảnh khắc tay chạm vào tay , bóng đen ở dưới chân lập tức biến mất, yên tĩnh như ánh trăng bầu trời kia.

      Thẩm Thuật phát tay rịn mồ hôi, dường như là vì quá sợ hãi, nắm chặt tay , dắt lên cầu thang.

      Trong bóng tối, nỗi sợ của con người tăng lên mấy lần, huống hồ là Diệp Tuệ còn mới nhìn thấy ma.

      Nhưng được nắm tay cạnh nhau thế này, bờ vai hai người dựa sát, cảm nhận nóng bỏng trong lòng bàn tay , lại hề thấy sợ nữa.

      Mặc dù khi nắm tay nhau con ma kia biến mất, nỗi sợ cũng còn, nhưng cũng muốn giải thích gì với , cũng muốn buông tay ra.

      Cầu thang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhàng của , cùng với tiếng bước chân rất khẽ mặt đất.

      Thẩm Thuật nắm tay cho đến lúc về đến cửa nhà mới buông ra, Diệp Tuệ lúng túng : “Cảm ơn .”

      xong vội vàng chạy về phòng mình.

      Lúc nằm giường chuẩn bị ngủ, tự nhiên lại giơ tay ra ngắm nghía chút, tay của Thẩm Thuật hình như lớn hơn tay nhiều lắm.

      .

      Lúc trước có làm vỡ cái bình hoa của , hứa với là khi nào có tiền đóng phim mua lại cho mười cái bình hoa giống như thế.

      đến trung tâm thương mại, vì bình hoa bán trong đó đều có vẻ rất tinh sảo, mà cái bình hoa của Thẩm Thuật nhìn lại hơi cổ, cho nên đến chợ đồ cũ mua có vẻ hợp lý hơn.

      hề biết rằng cái bình hoa làm vỡ có mức giá trời, chỉ nóng lòng muốn mua lại cho món đồ thích thôi.

      Sau khi phim đóng máy, nhận được khoản tiền, liền lập tức đến chợ bán đồ cổ luôn, vừa bước chân vào chợ lập tức có chủ quán ra ngăn lại.

      Người này khá lớn tuổi nên biết là diễn viên.

      Diệp Tuệ có ngoại hình xinh đẹp lại trẻ tuổi, vừa nhìn biết phải người sành sỏi về đồ cổ, rất dễ lừa, cho nên vừa đến bị các chủ tiệm theo dõi.

      Chủ tiệm rất nhiệt tình: “ đến mua đồ cổ à? Rất nhiều khách hàng mua đồ ở tiệm của tôi đều là nhà tôi bán đồ đấy.”

      Diệp Tuệ tất nhiên là tin lời người này , xua tay, chuẩn bị xem những cửa hàng khác.

      nhìn xung quanh bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng hiền lành dễ nghe: “ bé đến xem đồ cổ à?”

      Diệp Tuệ cho là lại có chủ tiệm nào đấy muốn đẩy mạnh tiêu thụ, theo bản năng định đáp lại câu “Vâng ạ”, nhưng lúc thấy cảnh tượng bên cạnh, sợ đến mức suýt nữa ngã xuống.

      Người đứng cạnh ông cụ mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, mặt trắng bệch, dáng dấp bình thường, nhưng bị đứt bàn tay, cũng mất luôn bàn chân, máu cứ chảy ròng ròng xuống đất.

      Này này này…Đây phải là người, mà là ma!

      Diệp Tuệ và ông cụ ma nhìn nhau mấy giây, tuy cực kì sợ hãi, nhưng vẫn phải giả vờ như mình nhìn thấy nó, kéo chặt áo lại, run rẩy : “Sao hôm nay lạnh thế nhỉ.”

      Ông cụ ma bị Diệp Tuệ lừa, ông ta biết là có thể nhìn thấy mình.

      Nhưng ông cụ ma này lại cứ như muốn theo dõi vậy, đến cửa hàng nào ông ấy theo đến cửa hàng đó, bám lấy như hình với bóng.

      Diệp Tuệ chết lặng cầm lấy cái bình hoa, cũng chết lặng mà trả tiền, cuối cùng chết lặng ra khỏi cửa tiệm, tới cửa hàng khác, ông cụ ma kia vẫn theo .

      Lúc mua cái bình hoa trắng tiếp theo, ông ấy liền : “ bé à, sao nhìn cháu xinh đẹp thế này mà mắt thẩm mỹ lại kém thế chứ.”

      Diệp Tuệ: “…” Ông khen tôi hay chê tôi vậy?

      Mua tiếp cái bình hoa nữa, ông cụ ma lại : “Cháu biết nhìn đồ cổ gì cả, sao cứ mua phải hàng nhái thế?”

      Diệp Tuệ: “…”

      Lỗ tai bị tra tấn suốt đường, trong tay ôm ba cái bình hoa, ngang qua cửa tiệm, chủ tiệm chính là người ban đầu chặn đường , giờ thấy quay lại hai mắt ông ấy sáng rực lên.

      Ông ta ra vẻ thần bí : “Tôi cho nghe, cái bình hoa này tôi đặc biệt mời thầy đến phù phép, nếu mua nó về sau này được Bồ Tát phù hộ.”

      Lời của chủ tiệm tương đối dễ nghe, nhưng ông cụ ma nghe nổi: “Mời thầy? Phù phép? Ông cứ thử xem sau này ông chết rồi, Bồ Tát có phù hộ cho cái loại người dối trá như ông ?”

      Chủ tiệm câu, ông cụ ma lại câu.

      Diệp Tuệ nghe mà đau đầu, lúc này chỉ muốn về nhà luôn thôi, nhanh chóng nhìn lượt rồi : “Gói cho tôi mấy cái bình hoa kia.”

      Câu tiếp theo còn tỏ ra gấp gáp hơn: “Ông giá luôn !” Bao nhiêu tiền tôi cũng đưa!

      Mắt của chủ tiệm đảo hai vòng, muốn hét giá gấp đôi, ông ta thầm nghĩ, khó khăn lắm mới gặp được người khách vung tiền như rác thế này, thịt của người ta khoản tiền có lỗi với chính mình.

      Ông ta giơ lên ngón tay, ra cái giá rất đắt.

      Ông cụ ma vui chút nào, ông ấy bay tới đầu chủ tiệm, trừng mắt với ông ta mấy cái rồi đập mạnh mấy phát vào gáy ông ta.

      “Đồ dỏm mà còn bán đắt thế à! cho phép ông lừa gạt người ta! cho phép ông láo!”

      Cái tát tuy vô hình, nhưng chủ tiệm vẫn cảm thấy da đầu co rút từng đợt rất đau đớn, ông ta chỉ nghĩ là hôm qua mình ngủ ngon giấc nên mới vậy, chắc bị trúng gió rồi, ông ta lắc lắc đầu, muốn chuyện tiếp.

      Chủ tiệm còn chưa lên tiếng ông cụ ma lại thổi phù cái, Diệp Tuệ cảm nhận được cơn gió thổi qua, còn chủ tiệm nhắm mắt lại kêu lên: “Ui da, sao lại có cát bay vào mắt thế này?!!”

      Lúc ông ta che mắt lại, ông cụ ma lại vểnh cái mông lên huých vào người ông ta, làm cho thắt lưng ông ta đập vào kệ hàng.

      Chủ tiệm ôm thắt lưng kêu to: “Ui da, thắt lưng tôi.” Ông cụ đứng bên cạnh đắc ý thổi ria mép của mình.

      Trêu cợt chủ tiệm trận xong, ông cụ ma lại quay sang nhìn Diệp Tuệ, vô cùng đau đớn : “ bé à, cả cái chợ đồ cổ này chỉ có cái bình hoa để ở phía cùng kia là có giá trị nhất thôi.”

      “Cháu nhất định phải tin ông, từ xưa đến nay ông chưa bao giờ láo.”

      Ông cụ ma kia làm nhiều việc như vậy ra cũng chỉ vì muốn Diệp Tuệ chọn được đúng món đồ có giá trị thôi, Diệp Tuệ suy nghĩ chút rồi chỉ lên : “Cho tôi xem cái bình hoa để ở góc cùng kia được ?”

      Chủ tiệm cố chịu đựng cơn đau ở lưng, nhìn lên chỗ Diệp Tuệ chỉ, cái bình hoa đó chẳng ai thèm mua cả, bề mặt tích lớp bụi.

      Ông ta nhìn đống bình hoa Diệp Tuệ mua, có lòng nhắc nhở tiếng: “Cái bình đó để ở đây lâu lắm rồi, vừa nhìn biết phải hàng .”

      Ông cụ ma lại nổi đóa lên: “Ông biết cái gì! Tôi liếc mắt nhìn thôi cũng có thể phân biệt được giả rồi! Có muốn đầu thai lại để xem ai mới là đầu heo ?”

      Chủ tiệm hề biết là mình bị mắng xối xả, ông ta còn : “ mua cái gì cũng tốt hơn là mua cái bình đó.”

      Ông cụ ma hết nổi, đứng bên cạnh thúc giục : “ bé, đừng có ngu theo ông ta, mau mua cái bình đó !”

      Diệp Tuệ nghe theo ông ấy: “ sao, tôi thích cái bình đó.”

      Chủ tiệm khuyên được , liền trèo lên thang lấy cái bình xuống đưa cho , ông ta rất hào phóng giảm hẳn nửa giá cho cái bình này, chẳng khác nào tặng cho , thế mà ông ta vẫn cảm thấy là mình rất lời, ông cụ ma mỉa mai cười tiếng: “Đúng là đồ ngu.”

      Lúc Diệp Tuệ quyết định mua cái bình hoa đó, ông cụ ma yên lặng luôn gì nữa, đến khi thanh toán xong rồi ông ấy mới : “ bé, phải giữ kĩ cái bình hoa này đấy nhé, càng về sau giá trị càng cao hơn.”

      Cứ thế, Diệp Tuệ mua chín cái bình hoa đểu, nhưng cuối cùng lại thu về được cái bình hoa cổ quý giá với mức giá rất rẻ.

      cầm bình hoa về nhà, nhìn lướt qua lượt, nhất định phải bày ở nơi bắt mắt nhất, để Thẩm Thuật vừa về cái là nhìn thấy luôn.

      Buổi tối, Thẩm Thuật về nhà, vừa mở cửa ra trông thấy Diệp Tuệ chạy đến trước mặt, nở nụ cười, hai mắt sáng rực : “ về.”

      hơi ngạc nhiên, bình thường chưa từng làm như vậy, đáp: “Ừ.”

      Diệp Tuệ lại : “ qua đây xem , em có đồ tặng cho đấy.”

      Thẩm Thuật mơ hồ đoán ra được, nhưng gì, chỉ bước chân đến chỗ chỉ, mắt đảo lượt rồi dừng lại ở phía trước.

      chiếc bàn màu đen xếp ngay ngắn mười cái bình hoa với đủ các kiểu dáng và hoa văn khác nhau, suýt nữa còn tưởng là mình bước vào tiệm đồ cổ.

      Diệp Tuệ hào sảng vỗ vỗ cái bàn: “ nhìn , bình hoa em mua tặng đấy.”

      Nét mặt của tràn ngập chờ mong, dường như muốn , nhìn , em giữ lời hứa rồi nhé, mua cho mười cái bình hoa luôn.

      Diệp Tuệ lại chỉ tay vào từng cái bình, nghiêm túc : “Thấp, mập, cao, gầy, sặc sỡ, trang nhã…”

      “Em biết là thích kiểu bình hoa như thế nào, cho nên chọn đủ loại luôn.” Đúng là kiểu gì cũng có .

      Thẩm Thuật nhìn vẻ mặt ngây thơ của vợ , bỗng dưng cảm thấy cuộc sống sau này bắt đầu trở nên thú vị rồi.
      ---
      Chị Diệp đáng thế này, rung động mới là lạ đấy ơiii :))))

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Thường bình hoa cổ họ hay chia theo đời, vd như đời đường, hay chia theo chất liệu kiểu như men xanh...nhưng tiểu tuệ lại chia theo thấp, lùn với cả mập...
      Mình...cuối cùng có bạn!mình cũng chỉ phân biệt được bình hoa như thế thôi!!!
      A Thẩm cần dắt tay vợ nhiều lên nhé! Lúc người ta sợ hãi nhất cũng chỉ biết gọi chồng ơi thôi. Thích thế còn gì..
      thanhbinh, gió đông bắc, saoxoay6 others thích bài này.

    4. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Ôi giời chết cười với c, cao - thấp - gầy - mập đủ cả
      gió đông bắcNgân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 23
      Edit: Ngân Nhi

      Mấy giây sau, Thẩm Thuật khỏi bật cười: “ ra em cần mua nhiều như vậy đâu.”

      Diệp Tuệ vội lắc đầu: “Thế sao được! Em hứa là mua nhiều để đền cho mà, mười bình em còn thấy thiếu ý.”

      Thẩm Thuật nhìn , ánh mắt nhìn cảm xúc, Diệp Tuệ vội khoe với nên quên mất, tới kéo đến trước bàn: “ qua đây ngắm chút , xem có thích hay .”

      Thẩm Thuật sửng sốt, cách lớp áo, xúc cảm mềm mại như có như cứ thế truyền vào rất ràng, Diệp Tuệ vẫn , nhưng nghe vào tai nữa.

      Diệp Tuệ: “Mấy cái bình này em chọn rất lâu đấy…”

      xong, mới nhận ra mình nắm tay , lập tức giật mình im lặng, vội vàng buông tay ra, ngượng ngùng lui về sau mấy bước.

      Thẩm Thuật nhận thấy xúc cảm ấm áp kia biến mất, nhìn sang thấy Diệp Tuệ cúi đầu, hai tai hơi ửng hồng.

      Giọng dễ nghe của vang lên, nhàng hóa giải lúng túng của Diệp Tuệ: “Xin lỗi, vừa nãy để ý, em lại lần nữa được ?”

      nhắc đến chuyện nắm tay mà khéo léo kéo câu chuyện về phía mình.

      Ánh mắt trầm tĩnh khiến cho người ta cảm thấy rất an tâm: “Em cứ , nghe đây.”

      Hình như Thẩm Thuật hề để ý đến hành động ban nãy của , Diệp Tuệ bớt xấu hổ nhiều, ho tiếng rồi : “ nhìn , hoa văn bình này có phải hơi bị nhiều quá ?”

      chậm rãi rũ mắt xuống nhìn, nhàng đáp: “ đâu, rất thích.”

      Diệp Tuệ lại cầm cái bình khác lên, giọng có phần ảo não: “Vậy còn cái này? Trông vừa lùn vừa mập, lúc bày trong tiệm em thấy nó rất thú vị, nhưng bây giờ lại thấy hơi xấu.”

      Thẩm Thuật liếc nhìn nét mặt của , : “ thấy cái bình này rất đáng .”

      Cho dù Diệp Tuệ thế nào cũng trả lời rất khéo léo dựa theo cảm xúc của , thích cũng sẵn lòng lắng nghe, ai để ý tới thời gian chậm rãi trôi .

      Đêm khuya, hai người phải trở về phòng ngủ của mình, Thẩm Thuật nằm giường, 11 giờ, bình thường giờ này ngủ rồi, bao giờ cho phép mình thức quá muộn.

      Nhưng hôm nay vẫn chưa ngủ, trong đầu chỉ nghĩ lại chuyện vừa rồi, Diệp Tuệ mua cho mười cái bình hoa, hưng phấn lôi kéo lại để xem, nhiệt tình thể che giấu được.

      ra bình hoa vỡ rồi thôi, mặc dù nó là đồ cổ, nhưng mấy món đồ quý có quá nhiều rồi, trong lòng cũng có cảm giác gì.

      Mất cái vẫn có thể dễ dàng kiếm lại nhiều cái khác, lần trước ở buổi đấu giá, dù có nhìn thấy cái bình hoa cổ với mức giá trời trong lòng cũng hề gợn sóng.

      Thế mà vừa rồi, lúc Diệp Tuệ cho xem đống bình hoa cổ hàng nhái, ràng giá trị của nó thể so sánh được với đồ cổ , nhưng kỳ lạ là tâm trạng hình như lại cảm thấy vui hơn nhiều.

      Trong phòng bật đèn, bốn phía tối đen, cửa sổ chỉ hé chút cho ánh trăng chiếu vào, ánh mắt của trong trẻo, dường như còn sạch hơn cả ánh trăng.

      lúc sau, bỗng cong môi cười.

      Diệp Tuệ đóng phim xong nên rất rảnh rỗi, cả ngày thảnh thơi ở nhà, đến tối hôm sau mới ra ngoài ăn với Thẩm Thuật.

      mua bình hoa tặng nên là muốn mời ăn.

      Buổi tối trăng mờ gió lớn, Diệp Tuệ đội mũ đeo khẩu trang ngồi vào xe Thẩm Thuật, ở nhà lâu rồi cũng buồn chán, vừa mời ăn là tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

      Tuy rằng chỉ là nghệ sỹ , có phóng viên theo dõi chụp ảnh, nhưng vì muốn làm ảnh hưởng đến Thẩm Thuật nên nghĩ là vẫn nên cẩn thận chút hơn.

      Thẩm Thuật đỗ xe vào bãi, hai người xuống xe, nhìn Diệp Tuệ kéo vành mũ xuống rất thấp, mắt chỉ nhìn theo chứ nhìn loạn nơi khác, hình như muốn bị người ta nhận ra, hoặc là muốn trốn tránh thứ gì đó.

      Thẩm Thuật loáng thoáng có thể biết là nghĩ gì, có vẻ như cứ đến tối là lại sợ, thể hiểu nổi là vì sao lại nhát gan đến vậy nữa.

      mỉm cười, tự chủ mà bước chậm lại để có thể theo sát .

      Diệp Tuệ theo Thẩm Thuật vào nhà hàng, cẩn thận nhìn xung quanh vòng, nơi này có cách trang trí rất xa hoa nhưng vẫn tạo cảm giác trang nhã, có vẻ như khá đắt đỏ.

      Mà điều khiến cho rất hài lòng chính là, nơi này rất ít ma!

      Vị trí ở đây rất đẹp, ngoài cửa còn có Quan Công trấn giữ, dương khí cực thịnh. Diệp Tuệ tra cứu trước mạng, biết là chủ nhà hàng này rất mê tín, lúc khai trương chi số tiền lớn để mời thầy về cúng.

      Diệp Tuệ sợ trời tối lúc này cảm động rơi nước mắt, nơi này đúng là xây ra để dành riêng cho rồi.

      giây sau lại suy nghĩ rồi đưa ra kết luận, ngẩng lên hỏi Thẩm Thuật: “Ăn ở đây có đắt lắm ?”

      Thẩm Thuật rũ mắt nhìn Diệp Tuệ, tầm mắt rơi vào gương mặt nhắn xinh đẹp của , vợ của khá lo lắng, rất có dáng vẻ của người chủ gia đình đảm tiết kiệm.

      Hai người nhìn nhau mấy giây, khóe môi khẽ nhếch lên, hiểu tại sao mà tâm trạng bỗng trở nên rất vui vẻ.

      Hôm qua Diệp Tuệ còn vừa mua cho mười cái bình hoa, việc này chứng minh điều rằng hoàn toàn biết gì về bối cảnh của , nếu bây giờ tùy tiện cho biết , dựa theo tính cách của e là bị dọa sợ.

      Vì muốn trấn an , liền tìm lý do để : “Tiền trong nhà mới chuyển vào tài khoản.”

      Nghe vậy, Diệp Tuệ mới thả lỏng toàn thân, thở phào nhõm.

      Phải rồi, mặc dù ai cũng biết là Thẩm Thuật phải người thừa kế của nhà họ Thẩm, nhưng mỗi tháng vẫn được nhận khoản tiền từ quỹ ủy thác đầu tư của gia đình.

      Với lại cũng mới có khoản tiền, nên tiền trong nhà rất đủ dùng, thỉnh thoảng ra ngoài ăn bữa cũng gọi là lãng phí.

      Nghĩ vậy, cảm giác áy náy trong lòng giảm rất nhiều.

      Gian phòng của Thẩm Thuật và Diệp Tuệ ngồi rất lớn, bên cạnh còn có tấm kính thủy tinh trong suốt, có thể nhìn ngắm cảnh bên ngoài.

      Diệp Tuệ chỉ dám nhìn thoáng qua rồi thôi, trong phòng ăn có ma, nhưng có thể chúng nó lượn lờ ở bên ngoài đó.

      Khó có dịp ra ngoài mà gặp ma, rất muốn được thoải mái ăn bữa, muốn bị thứ gì quấy rầy hết.

      nhân viên vào cầm thực đơn trong tay.

      Người này nhận ra Thẩm Thuật, nhà hàng của họ cực kì đắt đỏ, cho nên khách hàng đều là người có địa vị, nhất là Thẩm đây, khí chất hoàn toàn giống với người bình thường.

      Người nhân viên biết họ tên đầy đủ của Thẩm Thuật, ấy chỉ thấy Thẩm đây thường cùng với những người có địa vị rất cao tới dùng bữa, mà những người đó ai cũng có thái độ rất tôn kính với Thẩm.

      Thông qua nét mặt và lời của người khác, bối cảnh của Thẩm đây nhất định là tầm thường.

      Người nhân viên kính cẩn lên tiếng, định hỏi xem Thẩm muốn dùng món gì.

      Thẩm Thuật chậm rãi ngẩng đầu lên, để cho ta có cơ hội gì với mình, trực tiếp đẩy vấn đề sang cho Diệp Tuệ: “Giới thiệu cho đây về những món ngon của nhà hàng .”

      Thứ nhất là để tránh cho người phục vụ thể thái độ đặc biệt với mình, thứ hai là thích việc Diệp Tuệ bị nhân viên phục vụ ngó lơ.

      “Dạ vâng.” Đây là lần đầu tiên người này trông thấy Thẩm cùng với người phụ nữ, lúc này ta mới nhìn sang Diệp Tuệ, vừa trông thấy gương mặt ta sửng sốt ngay.

      Đây phải là Tiểu Thường Huỳnh, diễn viên từ khi mới ra mắt đến giờ luôn bị người ta chửi rất thảm đó sao?

      Hôm nay Diệp Tuệ trang điểm, gương mặt trắng trẻo thuần khiết, sạch nhẵn nhụi, làn da sáng bóng, cực kì xinh đẹp.

      Gương mặt này quá hấp dẫn thị giác, trong khoảnh khắc nhìn thấy , vẻ xinh đẹp ấy liền chạy thẳng vào đáy mắt, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.

      Người phục vụ thể thừa nhận rằng, Diệp Tuệ rất đẹp, đẹp hơn TV rất nhiều.

      ràng đẹp như thế, vậy mà lại bị dân mạng gọi là Tiểu Thường Huỳnh, theo như ta thấy mặt của Thường Huỳnh thể so sánh với được.

      ta quen với việc đoán ý người khác qua lời và sắc mặt, ta biết thái độ của Thẩm đây với Diệp Tuệ rất khác biệt, cho nên thu hồi lại ánh mắt rất nhanh, bắt đầu nghiêm túc giới thiệu về các món ăn ở đây.

      thực đơn ghi giá tiền, vì những vị khách tới đây ăn căn bản là cần nhìn giá.

      Sau khi gọi món xong, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Thuật và Diệp Tuệ, nơi này tuy rộng nhưng nhìn thấy ma, Diệp Tuệ cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng thoải mái, nhịn được mà chuyện phiếm với Thẩm Thuật.

      Thẩm Thuật dựa người về sau, lên tiếng, chỉ yên lặng lắng nghe .

      ngồi nhìn biểu cảm mặt cực kì phong phú của , thỉnh thoảng lại nở nụ cười, Diệp Tuệ thấy cười, biết là cười vì chuyện hay là cười nữa.

      Đến lúc đồ ăn lần lượt được mang lên bầu khí hài hòa giữa hai người mới biến mất, à , đúng hơn là Diệp Tuệ chủ động dừng câu chuyện lại.

      nhìn lượt bàn ăn, quả nhiên Thẩm Thuật lừa , đồ ăn ở nhà hàng này khác hẳn với những chỗ khác, ngay cả bát đĩa cũng rất đẹp.

      vui vẻ bắt đầu thưởng thức bữa tối, hề biết rằng bữa ăn ở đây có giá thấp nhất là mấy vạn tệ*.

      * vạn tệ = khoảng 33 triệu đồng.

      Mỗi miếng đều là tiền.

      Lúc Thẩm Thuật và Diệp Tuệ ra về nhà hàng cũng đến giờ đóng cửa, người phục vụ hết ca làm, ta ra ngoài hành lang tối đen, cúi đầu xem điện thoại.

      Weibo và các diễn đàn ồ ạt đăng các tin tức mới.

      ta cũng là cư dân mạng có thâm niên, vì làm việc ở nhà hàng này nên từng gặp khá nhiều nghệ sỹ nổi tiếng, tuy rằng ta để lộ thông tin khách hàng, nhưng Diệp Tuệ là nghệ sỹ, cuộc sống riêng tư của ấy cho dù có bị công khai cũng chẳng sao hết.

      [Tối nay tôi gặp Diệp Tuệ ăn với vị đại gia bí .]

      ta biết thân phận và họ tên của Thẩm Thuật, cũng dám họ Thẩm, vì như vậy chính là tiết lộ đời tư của ấy.

      Nữ nghệ sỹ bị bôi đen thế mà lại ra ngoài hẹn hò với đại gia vào buổi tối, dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết hai người đó có quan hệ thế nào.

      Đăng dòng đó thôi cũng đủ làm khơi dậy hứng thú của dân mạng rồi, ta muốn dựa vào tin tức này để thu hút lượt theo dõi trang cá nhân của mình.

      Sau khi đăng dòng đó lên mạng, người phục vụ hài lòng ngồi lên xe bus về nhà, lúc lên xe ta lại mở di động ra xem, phát ra thế mà lại chẳng có ai phản hồi tin tức của mình cả.

      ai chú ý đến, bởi vì chỉ chưa đầy phút sau khi đăng tải tin tức đó bị người ta thủ tiêu rồi!

      Bộ phận quan hệ xã hội của Hoa Thụy phải là dạng ăn ngồi rồi, nghệ sỹ dưới trướng bọn họ rất nhiều, tất nhiên phải kiểm tra tất cả các loại tin tức được phát 24/24.

      Từ sau khi quản lý Trình Thắng biết thái độ của Thẩm tổng với Diệp Tuệ, ta liền add thêm người vào trong danh sách theo dõi của mình.

      Chỉ cần có từ khóa liên quan tới được phát ra, người đầu tiên được thông báo ta.

      Diệp Tuệ, đại gia bí , tối nay…Tổ hợp từ này đều hướng về sếp của ta, Thẩm Thuật. Nếu chuyện đời tư của Thẩm tổng và Diệp Tuệ bị phát ra thân phận của ông chủ cũng bị phơi bày ra trước ánh sáng.

      Và thế là tin tức đó bị xóa sạch, để lộ chút dấu vết gì mạng, mà người phục vụ lắm lời kia, cũng bị sa thải ngay lập tức.

      Trình Thắng ngày nào cũng chăm chỉ làm việc, kể từ khi ta bắt đầu giúp Thẩm tổng chú ý đến chuyện của Diệp Tuệ, chẳng những phải thường xuyên theo dõi tin tức mạng mà còn phải đề phòng để cho dân mạng biết chuyện Thẩm tổng và Diệp Tuệ hẹn hò.

      Hơn nữa trong quá trình này, thỉnh thoảng còn bị ông chủ nhét cho cả đống cẩu lương vào mồm.

      Trình Thắng khỏi cảm thấy bùi ngùi xúc động, ông trời ơi, cẩu độc thân dễ sống chút nào!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :