1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 18
      Edit: Ngân Nhi

      Bỗng nhiên trong thang máy vừa đến xuất con ma, cửa thang máy còn chưa mở mà nó xuyên qua để ra ngoài rồi.

      Con ma nữ đó mặc y phục cổ đại, tóc vén cao lên, ràng là chết cách đây rất lâu rồi, nàng ấy hề có bộ dạng đáng sợ như những con ma khác, ngược lại vẫn giữ y nguyên trạng thái của người bình thường.

      Diệp Tuệ tự dưng thấy xuất thêm con ma nữ sợ hết hồn, định giả vờ nhìn thấy con ma thang máy đột nhiên mở miệng : “Đừng có giả vờ, Vi Huyên cho tôi biết rồi, có thể nhìn thấy chúng tôi.” xong nó còn rất đắc ý đưa tay lên vuốt tóc.

      Kế hoạch giả ngu của Diệp Tuệ thất bại, còn cách nào khác là quay sang nhìn con ma kia lần nữa.

      Có vẻ như sau khi chết, Vi Huyên vẫn thường xuyên lui tới tập đoàn Vi thị, cho nên nó có quen với con ma thang máy này cũng có gì ngạc nhiên.

      “Hai người phải nhanh lên mới được, tổng giám đốc của công ty Hoa Thụy vào thang máy rồi đấy, lúc ấy gặp mẹ Vi Huyên rồi hai người thể vào gặp được đâu.”

      Vi Huyên nghe thế sốt ruột : “Chị ơi làm sao bây giờ? Hôm nay em nhất định phải gặp được mẹ.”

      Từ sau khi gặp Diệp Tuệ, nó quen gọi là chị, vì lúc chết nó mới 16 tuổi, lúc nào có việc gấp là nó lại tìm đầu tiên.

      Diệp Tuệ suy nghĩ, vừa nãy đến chậm chút nên kịp vào cái thang máy bên cạnh, chắc là tổng giám đốc của Hoa Thụy ở trong thang máy đó rồi.

      có cách gì cho thang máy lên chậm chút ? Chờ chúng tôi lên đến nơi rồi cho nó hoạt động lại bình thường.”

      Con ma thang máy nở nụ cười, ngượng ngùng : “Chuyện này tôi làm thường xuyên rồi, rất chuyên nghiệp đó.”

      Con ma này phải bị chết oan hay ngoài ý muốn, mà là phần mộ của nó ở ngay dưới tòa nhà Vi thị này, khi công ty được xây dựng phần mộ của nó bị người ta dời nơi khác, nhưng vì nó rất thích nơi này nên quyết tâm ở lại, thỉnh thoảng làm mấy trò trêu chọc các nhân viên trong công ty, ngày qua ngày rất vui vẻ.

      Lúc nó chết mấy đồ công nghệ cao như thang máy còn chưa xuất , cho nên vừa nhìn thấy thang máy là nó mê ngay, đôi khi thang máy có khựng lại hay cửa thang máy tự dưng mở ra cũng đều do nó làm cả.

      Diệp Tuệ trông thấy nét mặt hưng phấn của con ma liền giao nhiệm vụ cao cả đó cho nó luôn: “Được, vậy chuyện này giao cho đó.”

      Con ma bay vèo ra khỏi thang máy rồi hướng tới thang máy đối diện, thang máy đối diện lên đến tầng tám rồi, thời gian còn nhiều, nó quyết định bấm nút tất cả các tầng luôn, để cho thang máy lên đến tầng nào cũng phải dừng lại, như thế trì hoãn được thời gian.

      Bỗng dưng có ai động vào mà các nút số đều sáng lên, nhất định mọi người bị dọa cho xem.

      Con ma cười gian bay vào trong thang máy, tuy nhiên còn chưa kịp ra tay bị bầu dương khí ngập tràn bên trong làm nhũn cả chân.

      Sắc mặt nó trắng bệch nhìn Thẩm Thuật, cực kì hối hận khi vừa nãy đồng ý với lời đề nghị của Diệp Tuệ.

      Tổng giám đốc của Hoa Thụy sao lại đáng sợ như vậy chứ.

      Thẩm Thuật đứng ngay trước các nút bấm số tầng, con ma sợ quá dám đưa tay ra, vội vàng bay ra ngoài thang máy.

      Nó đành phải lên hết các tầng để bấm nút ở bên ngoài thôi, coi như cũng hoàn thành nhiệm vụ mà Diệp Tuệ giao cho rồi.

      Bên trong thang máy.

      Vương Xuyên bỗng dưng cảm thấy nhiệt độ giảm , cánh tay nổi da gà, xoa tay : “Sao tự dưng lại lạnh thế nhỉ.”

      Thẩm Thuật hề chịu ảnh hưởng chút nào, thờ ơ liếc Vương Xuyên cái, Vương Xuyên liền nghĩ chắc là mình gặp ảo giác rồi.

      thằng đàn ông mà lại kêu lạnh dưới cái thời tiết này, đều tại mình lắm mồm, làm mất thể diện trước mặt Thẩm tổng.

      Vương Xuyên dùng đúng năm giây để tìm cho mình lời giải thích hoàn mỹ, chắc chắn là ảo giác thôi, tại sao Thẩm tổng lại thấy lạnh chứ.

      Đinh –

      Thang máy dừng lại, cửa từ từ mở ra, chờ lúc mà thấy ai vào nên cửa lại chậm rãi đóng lại.

      Ai cũng nghĩ là chắc có người bấm nhầm thôi, có vấn đề gì cả.

      Đinh –

      Đến tầng tiếp theo, thang máy lại dừng lại.

      Vương Xuyên thò đầu ra nhìn, bên ngoài có ai cả, đừng ta nhát gan, kết hợp với bầu khí lạnh toát ban nãy sợ mới là lạ.

      Vương Xuyên liếc nhìn Thẩm Thuật, đứng trong thang máy, sắc mặt hề thay đổi, dường như hề để tâm đến chuyện thang máy dừng lại liên tục chút nào.

      Nếu như Thẩm tổng và cả các đồng nghiệp cùng đều có ý kiến gì Vương Xuyên nghĩ là mình cũng nên quá ngạc nhiên.

      Thang máy tiếp tục lên.

      Đinh –

      Đinh đinh –

      Đinh đinh đinh –

      Thang máy dừng lại liên tục ở các tầng, riêng gì Vương Xuyên mà ngay cả các đồng nghiệp còn lại cũng luống cuống.

      “Thẩm tổng, có nghĩ là thang máy này có ma ?” Bọn họ rụt rè ra điều này, hi vọng Thẩm tổng đổi sang thang máy khác.

      Nhưng Thẩm Thuật lại hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của bọn họ, chỉ nhìn lướt qua số tầng, ánh mắt hề tỏ ra sợ hãi, trái ngược hẳn với những người còn lại run sợ.

      bình tĩnh đưa tay ra bấm nút đóng cửa, cửa thang máy lại chậm rãi khép lại, đập tan luôn nguyện vọng của mọi người.

      đời có ma, đừng tự hù dọa mình.” xong câu đó là lại yên lặng.

      Con ma thang máy đứng bên ngoài cảm thấy như bị người ta đánh triệu gậy: “…”

      Mọi người lặng yên nhìn cửa thang máy lúc đóng lúc mở, sau vô số lần như vậy, bọn họ mới lên được đến tầng 20.

      Lúc nhóm Thẩm Thuật đến nơi Diệp Tuệ và Vi Huyên đến từ trước rồi.

      Vận may của Diệp Tuệ tệ, vừa từ trong thang máy ra thấy Tần Hân ngang qua hành lang để tới phòng họp.

      “Phó tổng Tần.” Diệp Tuệ gọi.

      Tần Hân nghe thấy giọng quay người lại, mới đầu bà còn tương đối bình tĩnh, nhưng sau đó ánh mắt lại mang theo nghi ngờ.

      Trí nhớ của bà rất tốt, bà từng nghe giọng của Diệp Tuệ lần, cũng nhớ mang máng, mặc dù giọng bên ngoài hơi khác giọng trong điện thoại, nhưng bà lại nhớ ra ngay.

      Vì Diệp Tuệ nhắc đến Vi Huyên, nên nỗi đau giấu sâu trong lòng bà thoáng chốc lên cách rất ràng.

      “Là .” Tần Hân nhíu mày .

      Diệp Tuệ bàn bạc trước với Vi Huyên, nhất định phải tìm được lý do khiến cho Tần Hân tin tưởng.

      “Năm 8 tuổi Vi Huyên nghịch bật lửa đốt hỏng bộ quần áo mà bà thích nhất, nhưng bà hề trách con bé, bà còn nhớ ?”

      Chuyện này chỉ có Tần Hân và Vi Huyên biết, bộ quần áo đó là do người cha qua đời của bà mua cho bà, nên bà cực kì quý trọng nó.

      Nhưng Tần Hân trách Vi Huyên, chỉ ân cần dạy dỗ con bé, chuyện này trở thành bí mật của hai mẹ con, ngay cả chồng của Tần Hân cũng biết gì cả.

      Quả nhiên Tần Hân nghe xong liền ngây người, hốc mắt bà đỏ lên, toàn thân kiềm chế được mà run rẩy: “ theo tôi đến phòng làm việc.”

      Tần Hân hướng ngược lại với phòng họp, Diệp Tuệ theo sau.

      “Phó tổng, tổng giám đốc Thẩm của Hoa Thụy sắp tới rồi ạ.” Trợ lý nhìn hành động của Tần Hân cảm thấy khó hiểu, vội vàng gọi bà lại.

      “Phiền giải thích với bọn họ giúp tôi, tôi có việc gấp phải làm, lần sau tôi tới tận nơi để xin lỗi họ.”

      Lúc chuyện, tâm trạng của Tần Hân được ổn định, trợ lý thấy vậy đồng ý ngay.

      Tần Hân ba bước thành hai bước quay trở lại phòng làm việc, vừa đóng cửa lại bà hỏi Diệp Tuệ ngay: “Lần trước có thể nhìn thấy con bé…Bây giờ nó ở đâu?”

      câu dài, nhưng Tần Hân phải lúc mới xong.

      Diệp Tuệ gật đầu: “Con bé đứng cạnh tôi, nó có lời muốn với bà.”

      Tần Hân dường như mất hết sức lực, ngã ngồi xuống salon, nhưng giây sau bà lại đứng dậy ngay, gấp gáp : “Con bé ở ngay cạnh sao?”

      Tần Hân nhìn thấy Vi Huyên, chỉ có thể mờ mịt nhìn xung quanh Diệp Tuệ, bà nhìn vào khí, gọi tiếng: “Tiểu Huyên?”

      Diệp Tuệ quay sang hỏi Vi Huyên: “Em muốn gì với mẹ?”

      vừa dứt lời, Tần Hân liền nhìn về phía nhìn, ánh mắt cố định ngay chỗ đó.

      Vi Huyên bắt đầu nhăn nhó, biết nên thế nào.

      “Em muốn là… Xin lỗi mẹ.” Vi Huyên rất bé, vo ve như muỗi kêu.

      Diệp Tuệ mất lúc mới phiên dịch lại được, nhìn Tần Hân cái rồi lại với Vi Huyên.

      “Em xin lỗi đúng ? Chị nghe lắm.”

      Vi Huyên nhìn thẳng vào Tần Hân, dũng cảm : “Mẹ, con xin lỗi mẹ, con nên làm trái lời mẹ , cũng nên vì chìm đắm vào thần tượng mà khiến mẹ buồn và thất vọng…”

      Vi Huyên còn rất nhiều, Diệp Tuệ thuật lại từng câu từng chữ cho Tần Hân nghe, Tần Hân mới nghe câu đầu rơi nước mắt, đến cuối cùng khóc thành tiếng.

      “Cho đến tận bây giờ mẹ cũng hề trách con, mẹ chỉ hối hận vì quý trọng những khoảng thời gian khi ở bên con, nên vì công việc mà bỏ mặc con như vậy.”

      Tần Hân đứng dậy tới bên cạnh Diệp Tuệ, muốn đưa tay ra chạm vào vị trí Vi Huyên đứng.

      Diệp Tuệ đưa giấy ăn cho Tần Hân: “Bây giờ con bé dần siêu thoát rồi.”

      Thân thể của Vi Huyên từ từ trở nên trong suốt, nó ôm lấy Tần Hân, tuy thể chạm vào nhưng nó vẫn thấy rất mãn nguyện.

      Vi Huyên vẫy tay chào Diệp Tuệ, mỉm cười tan biến trong khí.

      Diệp Tuệ nhìn Tần Hân khóc rất thương tâm, thở dài : “Vừa nãy Vi Huyên mới ôm bà đấy, bây giờ nó siêu thoát rồi.”

      giây trước Tần Hân còn cảm nhận được lạnh lẽo, giây sau lại trở về bình thường, bà biết là con tan biến hoàn toàn rồi.

      Diệp Tuệ : “Trước khi Vi Huyên bảo tôi với bà chuyện, con bé nó có để bộ quần áo trong cái thùng dưới gầm giường, bộ đồ đó là do nó tự may, tuy được đẹp lắm nhưng hi vọng là có thể bù đắp được tiếc nuối trong lòng bà.”

      Vi Huyên vẫn luôn nhớ chuyện xảy ra năm tám tuổi ấy, nó giấu Tần Hân suốt thời gian dài, cố gắng may lại cho bà bộ quần áo giống như cũ.

      Tần Hân nghe xong, nước mắt lại rơi xuống, Diệp Tuệ còn biết làm gì ngoài việc rót cho bà cốc nước ấm, nhàng đặt vào tay bà.

      Diệp Tuệ thêm gì nữa, biết cho dù có cũng thể xoa dịu tâm trạng của Tần Hân lúc này.

      yên lặng quay người rời , đóng cửa phòng làm việc lại.

      Lúc ra khỏi tòa nhà, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất, hôm nay ở cạnh Vi Huyên quá lâu, cho nên người ám đầy khí.

      Nếu Thẩm Thuật ở đây tốt quá, có thể tới bên mà hút ngụm dương khí lớn rồi.

      Trong đầu vừa lên suy nghĩ này trước mắt thấy bóng dáng của Thẩm Thuật, cứ ngỡ là mình nhìn lầm, mở trừng hai mắt ra cho , lúc này mới xác nhận người trước mặt chính là chồng mình.

      Diệp Tuệ trông thấy là như gặp được người thương, lập tức chạy ngay tới chỗ .

      còn chẳng thèm tò mò rằng tại sao lại ở đây, vì cho dù tính khí của có lạnh lùng thế nào chắc là vẫn phải có bạn bè chứ.

      “Thẩm Thuật!” Diệp Tuệ vui sướng gọi tên .

      Thẩm Thuật dừng bước quay người lại, chưa đợi Diệp Tuệ chạy tới về phía .

      Các lãnh đạo cấp cao của Hoa Thụy đứng bên cạnh Thẩm Thuật cũng đứng lại, nhìn Thẩm tổng thẳng về phía xinh đẹp vừa mới gọi kia.

      Ai cũng trợn mắt há hốc mồm, bọn họ cùng nhau suy đoán xem rốt cuộc Thẩm tổng có bạn hay , tình huống bây giờ là thế nào?

      ấy gọi thẳng tên của Thẩm tổng đấy, chắc chắn là có quan hệ bình thường.”

      “Thẩm tổng còn chưa gì, đừng đoán mò.”

      “Ôi trời ơi, đó phải là Tiểu Thường Huỳnh, Diệp Tuệ sao?”

      “…”

      Thẩm Thuật quay đầu liếc bọn họ cái, bọn họ mới dám nữa.

      Diệp Tuệ hoàn toàn để ý tới mấy người kia, trong mắt chỉ có bình dương khí di động Thẩm Thuật mà thôi, cả thế giới đều trở nên mờ ảo hết, chỉ còn Thẩm Thuật là tồn tại.

      Thẩm Thuật mới đến gần thấy ấm áp hơn rồi, ánh mắt tràn ngập ý cười thỏa mãn, lúc sau mới tò mò về xuất của Thẩm Thuật ở đây.

      “Em tới đây để tìm người, còn ?”

      Thẩm Thuật trả lời mà chỉ vào nhà hàng rất đắt đỏ ở phía đối diện: “Nhà hàng Nhật kia rất nổi tiếng, em có muốn cùng ?”

      Diệp Tuệ có lý do gì để từ chối, gật đầu đáp: “Có ạ.” trả lời cũng hỏi nữa, trước giờ chưa từng can thiệp vào cuộc sống riêng của .

      Thẩm Thuật và Diệp Tuệ vừa mới rời khỏi tầm mắt của những nhân viên Hoa Thụy cùng chiếc xe màu đen tới, dừng ngay trước tòa nhà Vi thị.

      Cửa xe mở ra, người bước xuống là Bùi Ninh, ta biết Thẩm Thuật ở tập đoàn Vi thị liền tới ngay, ngờ lại chậm bước.

      ta đeo kính râm, trang điểm xinh đẹp, khí chất của ngôi sao lớn khác biệt hẳn với những người bình thường.

      Bùi Ninh nhìn thấy Vương Xuyên liền đưa điện thoại cho ấy, giả vờ vô ý hỏi: “Nghe Thẩm tổng cũng ở đây ạ?”

      Mấy người lãnh đạo đều nhìn thấu tâm tư của Bùi Ninh, mục đích của ta ràng nằm ở đây.

      Bùi Ninh rất xinh đẹp, nghiệp lại thăng tiến, nhưng Thẩm tổng lại có người trong lòng mất rồi, vả lại Diệp Tuệ cũng đẹp kinh người, sớm muộn cũng nổi tiếng thôi, chẳng thua kém gì Bùi Ninh cả.

      Nhìn cảnh vừa rồi bọn họ cũng nhìn ra thái độ của Thẩm tổng đối với Diệp Tuệ rồi, ấy chưa phải vợ tương lai cũng là bạn của .

      Vương Xuyên biết chuyện của Thẩm tổng và Diệp Tuệ nên rất có lòng khuyên Bùi Ninh câu, muốn cho ta biết rằng Thẩm tổng lạnh lùng như tảng đá sớm bị người khác nhanh chân chiếm mất rồi.

      nên từ bỏ , Thẩm tổng có thể có chủ rồi đấy.”

      Bùi Ninh run sợ mấy giây, miệng cứng ngắc nở nụ cười, lúng túng khi bị người ta nhìn thấu: “Di động đưa cho rồi, tôi trước đây.”

      người đàn ông xuất sắc như Thẩm tổng, nếu có phụ nữ bên cạnh cũng có gì lạ cả, Bùi Ninh biết, trong giới giải trí này có rất nhiều người đẹp, nhưng ta tự tin rằng mình chính là người đẹp nhất.

      Chỉ có dung mạo và tiếng tăm của ta mới xứng đáng được đứng bên cạnh Thẩm tổng mà thôi.

      Xe của Bùi Ninh rời , Vương Xuyên và mấy đồng nghiệp cũng nhìn ra được là ta hoàn toàn tin vào lời ấy vừa , nhất định từ bỏ đâu.

      Thẩm Thuật và Diệp Tuệ vào nhà hàng Nhật, bây giờ còn sớm nên nhiều khách đến ăn, Thẩm Thuật nghĩ tới nghề nghiệp của Diệp Tuệ nên hai người ngồi vào phòng riêng.

      Diệp Tuệ xem thực đơn, trong lòng thầm nghĩ đây chính là lần hẹn hò đầu tiên của , Thẩm Thuật lại nghĩ từ khi kết hôn tới giờ, đây là lần đầu tiên hai người ăn ở bên ngoài.

      Diệp Tuệ đoán là Thẩm Thuật có nhiều tiền, nên chỉ gọi suất cơm lươn tượng trưng.

      Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ, hỏi: “Có đủ no ?”

      Diệp Tuệ khéo léo đáp: “Thế là đủ rồi, em ăn được nhiều.” Nếu mời sợ là Thẩm Thuật thấy tự ái, cho nên đành gọi ít thôi vậy, giúp tiết kiệm chút tiền cơm.

      Thẩm Thuật với giá trị con người lên đến cả trăm tỷ tất nhiên thể biết được là vợ mình khổ tâm nghĩ cách tiết kiệm tiền cho mình, xem thực đơn rồi với nhân viên phục vụ: “Thêm phần sashimi, lưỡi bò nướng, cơm lươn…”

      Diệp Tuệ định ngăn lại nhưng Thẩm Thuật hết lèo tên các món ăn ra rồi.

      quyết định lần sau mời ăn bữa ngon để bù đắp lại cho số tiền tiêu hôm nay.

      Hai người đều có những suy nghĩ của riêng mình, thế lại còn trái ngược hẳn với nhau, lát sau món ăn được mang lên, hai người bắt đầu dùng bữa.

      Đúng lúc này Diệp Tuệ nghe thấy giọng vang lên: “Thơm quá thơm quá, thơm đến nỗi muốn rơi cả lưỡi luôn rồi…”

      Trong nháy mắt lại bắt đầu cảnh giác, cái giọng điệu vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc này từ đâu chui ra vậy?

      Diệp Tuệ run rẩy há miệng nhìn về phía góc tường, toàn thân chấn động, quả nhiên có bóng đen đứng ở đó, lưỡi nó rất dài, hình như là con ma tham ăn.

      Nó men theo mùi cơm chín mà tới, mắt rời khỏi cái bàn ăn, giống như bị đóng đinh bàn luôn rồi vậy, còn chẳng nháy mắt lấy cái.

      Diệp Tuệ cắm đầu vào ăn cơm, dám ngẩng đầu lên, nét mặt rất khổ sở, tại sao lại lòi ra con ma ở đây cơ chứ!!!

      Lúc bắt đầu, con ma đói nhìn Diệp Tuệ và Thẩm Thuật xem hai người ăn cái gì, biểu cảm mặt rất hưởng thụ, nó híp mắt, giống như được ngồi ăn cùng bọn họ vậy.

      Diệp Tuệ làm bộ như nhìn thấy nó, cố tỏ ra bình tĩnh mà ăn cơm, ban đầu có vẻ bình yên vô , cho đến khi ăn miếng lưỡi bò.

      Thấy vắt chanh vào trước mà ăn luôn, con ma liền chạy thẳng tới bên cạnh , lớn tiếng : “Bạn à, ăn lưỡi bò mà lại vắt chanh sao? có cảm nhận được tinh túy của đồ ăn đấy?”

      Nó lại vỗ đùi kể khổ: “Tôi đáng thương quá nè, muốn ăn mà được ăn, mấy trăm năm bị đói rồi, gầy bao nhiêu…”

      Diệp Tuệ liếc nhìn vóc dáng khỏe mạnh của con ma đói, yên lặng thu hồi tầm mắt, mấy lời kia hiển nhiên là có sức thuyết phục.

      Nó vẫn nhảm liên miên dứt với , từ mỗi việc Diệp Tuệ vắt chanh thôi mà nó lan sang cả chuyện mấy trăm năm rồi nó được ăn thức ăn ngon.

      Diệp Tuệ mờ mịt buộc phải tiếp nhận mấy lời kể khổ của nó, lòng hiểu nổi, chỉ quên vắt chanh thôi mà.

      Con ma vất vả mãi mới kể khổ xong, nó lại quay về chủ đề cũ: “ nhìn , quả chanh đẹp như thế mà nhẫn tâm để nó lẻ loi trơ trọi, cuối cùng bị cho là đồ bỏ rồi để người ta vứt bỏ hay sao?”

      Diệp Tuệ: “…” cũng đâu có muốn thế, nhưng mà con ma đói cứ giơ tay ra thế kia, dám cầm lấy miếng chanh đâu.

      hài lòng với thái độ của Diệp Tuệ, tức giận : “Chanh ơi, chị này ngoan, chúng ta đừng chơi với chị ấy nhé.”

      Nó vừa vừa lấy tay đẩy quả chanh ra, quả chanh quay tròn từ trong mâm lăn ra ngoài rồi rơi thẳng xuống đất.

      Nếu cảnh này mà bị người ta nhìn thấy chắc chắn sợ hãi, Diệp Tuệ cẩn thận liếc nhìn Thẩm Thuật, may là cúi đầu nên nhìn thấy quả chanh tự chuyển động, thở phào nhõm.

      Nhưng mà ánh mắt của con ma kia vẫn dán chặt bàn ăn, tiếp tục quan sát Diệp Tuệ, cứng ngắc động đũa, bên cạnh có con ma nhìn chằm chằm thế này mà vẫn còn thấy thèm ăn mới là lạ đấy.

      Thẩm Thuật nhận ra được khác thường của Diệp Tuệ, mãi mà thấy động đũa, hỏi: “ hợp khẩu vị à?”

      Diệp Tuệ biết gì bây giờ? chỉ biết lắc đầu, đưa đũa ra gắp miếng sashimi, đờ đẫn bỏ vào miệng, Thẩm Thuật thấy ăn rồi gì nữa.

      Kết quả là, mới yên tĩnh được lát con ma kia lại tiếp.

      “Sao chấm mù tạt? Mù tạt là tinh hoa tinh hoa đó biết ? có mù tạt sashimi tồn tại cũng có ý nghĩa gì cơ chứ??”

      xong nó lại xoa bụng mình: “Tôi đói bụng lắm hu hu hu.”

      Trong lòng Diệp Tuệ lúc này nước mắt chảy thành sông rồi, ấm ức tủi thân cái gì thế hả? Người bị chửi là tôi chứ đâu phải ?

      Con ma đói hậm hực: “Tôi mặc kệ, bạn rất ngoan, cho mù tạt chơi với nữa.”

      Nó lại đẩy bát sốt mù tạt , cạch cái, bát mù tạt đổ ra bàn, Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, cúi đầu nhìn điện thoại, cảnh tượng vừa rồi bị phát ra.

      Thẩm Thuật nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên nhìn, thấy bát mù tạt bị đổ liền đưa tay ra dựng lại, đưa đến trước mặt , nhàng : “Cẩn thận.”

      Con ma lúc nãy còn ngồi bên cạnh chỉ bảo đủ điều, nhưng lại dám ho he nửa lời với Thẩm Thuật, Diệp Tuệ nhìn nó, gì. bỏ qua cho tôi mà, ra chỗ khác chơi được ?

      Thẩm Thuật nhìn , tưởng là nhìn thấy ai nên cũng nghiêng đầu nhìn theo hướng nhìn.

      Diệp Tuệ hề nhìn lầm, lúc Thẩm Thuật nhìn sang, con ma cũng lập tức ngoảnh chỗ khác, vừa nãy nước miếng còn chảy dài ba ngàn thước, giờ lại giả vờ đưa mắt lên nhìn trời.

      ràng là nó rất sợ .

      Lúc này lại có món ăn được mang lên, là món gan ngỗng tiêu biểu của nhà hàng, con ma cực kì hào hứng với món này, nó vòng quanh đằng sau Thẩm Thuật mà : “Ôi trời ơi, món này ngon lắm đó.”

      Vẻ mặt nó rất nghiêm túc khi nhìn món gan ngỗng, dường như trải qua hồi đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, cuối cùng nó liền ra quyết định, bên là sợ hãi với Thẩm Thuật, bên là hấp dẫn của đồ ăn ngon, nó dứt khoát lựa chọn cái thứ hai.

      Hai bên vai của nó bỗng trùng xuống, làm thế trung bình tấn, cằm co rụt lại, dồn khí xuống huyệt đan điền (vùng dưới rốn), hình như là sắp tung ra chiêu thức ghê gớm gì đó.

      Diệp Tuệ quan sát loạt các động tác của nó, trong lòng bỗng có dự cảm xấu, muốn làm gì? Rốt cuộc là muốn làm gì hả?!!

      Đứng trước đồ ăn ngon, ý chí muốn sống của con ma hình như được mạnh mẽ cho lắm, nó bất chấp mà giẫm chân lên con đường chết.

      giây sau, nó vươn lưỡi ra, kéo dài dài, ràng là muốn chạm vào miếng gan ngỗng bàn.

      Độ chính xác và tốc độ nhanh gọn này đến vận động viên còn chuẩn bằng, miếng gan ngỗng sắp bị nó ăn đến nơi rồi.

      Đúng lúc này, Thẩm Thuật chậm rãi đưa đũa ra chạm vào miếng gan ngỗng, cả đũa và lưỡi của con ma kia đều trùng hợp gặp nhau cùng chỗ.

      hơi dùng lực kẹp đũa lại, cũng chuẩn xác kẹp luôn cả lưỡi của con ma đặt miếng gan ngỗng luôn.

    2. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      Ac, nếu bít lưỡi ma chạm vào đồ ăn thế, sao mà dám ăn nữa, hic
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Haha. Chết cười, c còn nghĩ cách tiết kiệm tiền cho a nữa chứ, ko biết sau này c thế nào khi biết a là Tổng giám đốc nhỉ :))). Hỏi ngu chứ a có nhìn thấy ma ko nhỉ, tác giả miêu tả đoạn gắp trúng lưỡi con ma như ý :))
      Tự hỏi sau này c Tuệ có theo con đường giúp đỡ những cameo đáng thương như Vi Huyên ko nhỉ
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @Khánh Ly Đoạn e Huyên siêu thoát tự dưng nước mắt t rơi luôn :-(((
      gió đông bắc, saoxoay, MaiAnhSF4 others thích bài này.

    5. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Kiểu gì diệp tuệ cũng cản lại cho ăn
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :