1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 140
      Edit: Ngân Nhi

      Giọng của bị ảnh hưởng gì, nhưng vì hôn mê trong thời gian dài nên bây giờ cổ họng khô đến phát đau, giọng cũng trở nên khàn . Từng chữ đều giống như nặn từ trong cổ họng ra, xong có thể cảm giác được cơn đau mãnh liệt truyền đến.

      Nhưng dù vậy vẫn muốn cho biết rằng tỉnh lại rồi.

      Thẩm Thuật ngẩn ngơ đứng tại chỗ, chân như bị đóng đinh dưới đất vậy, thậm chí quên mất việc phải bước đến gần .

      Khoảng phút sau, Thẩm Thuật mới nhấc chân lên, bước từng bước đến giường bệnh của Diệp Tuệ, ánh mắt nhìn dời.

      dám chớp mắt, sợ rằng mí mắt vừa động là biến mất luôn.

      Thẩm Thuật rón rén nhích lại gần Diệp Tuệ, rất sợ đây chỉ là ảo giác của , rất sợ cảnh trước mắt bây giờ chỉ là giấc mơ.

      Thẩm Thuật đưa tay ra sờ lên mặt , động tác ngốc nghếch như đứa trẻ, xúc cảm mềm mại vô cùng chân , còn cả ánh mắt trong veo sáng ngời của nữa.

      Do dự nửa giây, Thẩm Thuật há miệng, câu đầu tiên là: “Em muốn uống nước ?”

      đợi trả lời, liền đỡ ngồi dậy, tay nhàng ôm lấy cơ thể gầy yếu của , để ngồi dựa vào giường bệnh.

      Vì ngủ mê man quá lâu nên Diệp Tuệ chỉ cảm thấy người mình nặng trịch, giống như có sức nặng ngàn cân đè ép khiến tài nào đứng dậy nổi.

      Diệp Tuệ cố gắng dựa vào giường bệnh, nhìn Thẩm Thuật cầm bình giữ nhiệt đến.

      biết ngày nào Thẩm Thuật cũng chuẩn bị nước ấm để uống, luôn thay nước thường xuyên để đảm bảo sau khi tỉnh lại có thể có nước ấm để uống luôn.

      Chẳng qua là ngày qua ngày, vẫn mãi chưa tỉnh lại.

      Mọi việc làm đều biết hết, mũi cay cay, muốn khóc. Nhưng hai mắt rất khô, ngay cả nước mắt cũng khó mà rơi xuống.

      Nước sáng mới đun nên bây giờ vẫn còn ấm, Thẩm Thuật đưa tới miệng cho uống.

      Diệp Tuệ uống từng ngụm hết cốc nước, uống xong mới cảm thấy thoải mái hơn, cuối cùng cũng có thể dễ dàng: “Thẩm Thuật.”

      đến chùa, sau đó mơ giấc mơ, mơ về em…” Có thể vì mừng quá nên lời được mạch lạc, “Khi đó em…”

      Diệp Tuệ cười: “Là đưa em về đấy.”

      Thẩm Thuật nhất thời được gì, cách khác là nhìn thấy linh hồn của Diệp Tuệ, còn đưa về đây rồi.

      đời này tồn tại rất nhiều chuyện mà khoa học thể nào giải thích được, dù là thể chất đặc biệt của Diệp Tuệ hay là cố ngoài ý muốn sau khi bị thanh kiếm của thiên sư đâm bị thương…Tất cả đều chứng tỏ rằng linh hồn có đời.

      lẽ, nguyện vọng của trở thành thực rồi sao?

      Tuổi thọ của được chia cho Diệp Tuệ, bây giờ có được nửa tuổi thọ của rồi.

      Chuyện bọn họ còn dư lại bao nhiêu thời gian quan trọng, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì nữa cũng ở bên cạnh Diệp Tuệ, muốn được sống khỏe mạnh bình an, cũng muốn được sống hạnh phúc cùng .

      tuyệt đối bao giờ để Diệp Tuệ rơi vào tình thế nguy hiểm lần nào nữa…

      Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ, cơ thể vốn mảnh mai, sau chuyện này lại càng gầy yếu hơn, bộ đồ bệnh nhân rộng rãi mặc lên người trở nên rất xộc xệch.

      Tim nhói đau, đây chính là Diệp Tuệ của đấy.

      lại được ở bên nhau rồi, từ nay về sau nhất định chăm sóc tốt.

      “Phải rồi, để gọi bác sĩ tới.” Thẩm Thuật có phần bối rối, bây giờ Diệp Tuệ vừa tỉnh lại, biết tình trạng cơ thể của như thế nào.

      chỉ lo chuyện với thôi, tại sao lại có thể quên mất việc quan trọng như thế được chứ.

      Vừa dứt lời, lập tức đứng lên, tiếng nào với nữa mà vội vàng chạy ra cửa phòng bệnh, kéo cửa ra, chạy nhanh ra ngoài.

      Diệp Tuệ nhìn bóng lưng vội vã của , liền phì cười.

      lắc đầu, liếc nhìn cái nút bấm chuông bên cạnh giường bệnh, bất đắc dĩ giơ tay bấm nút, Thẩm Thuật cuống quá rồi, ngay cả chuyện đơn giản thế này cũng quên được.

      Lúc y tá vào phòng bệnh cũng đúng là lúc Thẩm Thuật kéo Mạnh Hàn đến.

      Hai người chạy mạch đến đây, Mạnh Hàn thở ra hơi, còn có cả thời gian đứng lại thở, vì vừa tới cửa phòng bệnh là ấy lại bị Thẩm Thuật kéo thẳng đến giường bệnh của Diệp Tuệ.

      ấy tỉnh lại khi nào vậy? Sau khi tỉnh lại có dấu hiệu gì khác thường ?” Mạnh Hàn còn chưa kịp hỏi chuyện gì bị Thẩm Thuật lôi tới đây.

      “Vừa mới tỉnh, tạm thời tôi vẫn chưa tình trạng của ấy thế nào.” Thẩm Thuật thúc giục, “Cậu mau kiểm tra cho ấy .”

      “Được rồi.” Mạnh Hàn gật đầu, thêm gì nữa, lập tức phối hợp với y tá kiểm tra tổng quát cho Diệp Tuệ.

      Càng kiểm tra Mạnh Hàn càng thấy kỳ lạ, ấy nhăn mày, dù là xem xét từ phương diện nào cơ thể của Diệp Tuệ cũng thấy có vấn đề gì cả.

      Mọi thứ vẫn giống hệt với lúc Diệp Tuệ bắt đầu hôn mê, lần nào kiểm tra kết quả vẫn hoàn hảo, chỉ là cứ hôn mê tỉnh lại mà thôi.

      Thấy Mạnh Hàn nhíu mày, Thẩm Thuật lo lắng hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì ?”

      Mạnh Hàn lắc đầu, cười : “Diệp Tuệ, em có thể tỉnh lại kỳ tích đấy.”

      Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đều ngẩn người, hiểu được ý của Mạnh Hàn. Chỉ là ý trong câu này người khác ai có thể biết được, chỉ có biết mà thôi.

      Hai người liếc nhìn nhau cái, ai gì, chỉ mỉm cười hạnh phúc.

      Mạnh Hàn cũng cảm nhận được cảm xúc của hai vợ chồng lúc này, Diệp Tuệ tỉnh lại là tốt rồi, lúc nằm hôn mê, linh hồn của Thẩm Thuật dường như cũng bị hút mất theo.

      Mạnh Hàn việc Diệp Tuệ tỉnh lại là kỳ tích, có thể là vì niềm tin của Thẩm Thuật quá lớn .

      “Sau khi kiểm tra toàn diện lượt, em cứ ở lại viện thêm mấy hôm để theo dõi nhé.” Mạnh Hàn , “Khi nào chắc chắn có vấn đề gì nữa mới xuất viện được.”

      xong, Mạnh Hàn và y tá rời khỏi phòng bệnh.

      Tin Diệp Tuệ tỉnh lại nhanh chóng được báo cho Nghiêm Lam và người nhà họ Thẩm, nhưng vì vẫn yếu nên phải hạn chế người đến thăm.

      Rất nhiều người đến thăm Diệp Tuệ bị Thẩm Thuật chặn lại bên ngoài, chỉ có Nghiêm Lam là được vào.

      Ở buổi họp báo tuyên truyền phim Thẩm Thuật công khai hứa với khán giả, chỉ cần Diệp Tuệ có tiến triển gì mới là ngay lập tức thông báo cho bọn họ biết.

      Ngay tối hôm đó, Weibo chính thức của Hoa Thụy cuối cùng cũng có bài đăng liên quan đến Diệp Tuệ, công ty chỉ viết ngắn gọn bốn chữ: Diệp Tuệ tỉnh.

      Ngay sau đó phòng làm việc của Diệp Tuệ cũng chia sẻ lại bài đăng, xác nhận tính chân của tin tức này.

      Bây giờ là mười giờ rưỡi tối, mọi người kết thúc ngày học tập và làm việc, chuẩn bị ngủ.

      Nhưng bốn chữ ngắn gọn Weibo của Hoa Thụy giống như tảng đá lớn rơi xuống biển vậy, khơi dậy cả ngàn đợt sóng.

      Cánh phóng viên chuẩn bị nghỉ ngơi lập tức tỉnh táo hẳn, chẳng thấy buồn ngủ chút nào nữa, lập tức xác nhận thông tin, liên hệ với người phát ngôn của Hoa Thụy.

      Bà chủ Hoa Thụy, nữ diễn viên Diệp Tuệ, tỉnh lại sau gần tháng hôn mê!

      Dân mạng cũng ngủ được, Diệp Tuệ tỉnh rồi, sau đó sao sau đó sao!!!

      ấy có khỏe ? Về sau có thể khôi phục lại cuộc sống như bình thường ? Có thể tiếp tục đóng phim ?...Ai cũng có rất nhiều câu hỏi cần được giải đáp.

      “Hu hu hu Tuệ Tuệ ơi chị có biết là em xem xem lại phim chị đóng bao nhiêu lần rồi , cuối cùng cũng đợi được đến lúc chị tỉnh lại rồi! Chị cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe nhé, rồi cho chúng em nhìn chút dáng vẻ của chị bây giờ mà.”

      “Diệp Tuệ vừa mới tỉnh lại, chắc chắn là vẫn rất yếu, cánh phóng viên xin đừng quấy rầy ấy nghỉ ngơi, xin hãy trả lại cuộc sống bình yên cho Thẩm Thuật và Diệp Tuệ !”

      “Tôi thức đến hai giờ sáng rồi đây, sao vẫn chưa có thêm tin tức gì mới vậy, sốt ruột quá , tình hình Diệp Tuệ sau khi tỉnh lại thế nào rồi? Hoa Thụy hãy thêm gì chứ!”

      Điện thoại của phòng PR Hoa Thụy bị phóng viên khủng bố, Weibo bị khán giả oanh tạc, trưởng phòng Trình Thắng đành phải hỏi ý kiến Thẩm Thuật, sau khi nhận được đồng ý của mới dám đăng Weibo.

      [Cảm ơn mọi người quan tâm, sau khi kiểm tra tổng quát, tình trạng sức khỏe của Diệp Tuệ rất tốt, ấy từ từ bình phục, có tiến triển gì mới chúng tôi tiếp tục thông báo Weibo.]

      Những người chờ đợi đêm hôm cuối cùng cũng thở phào nhõm, yên tâm đặt máy xuống ngủ.

      Diệp Tuệ ngủ cả đêm nên biết chuyện gì mạng hết, ngờ nhất cử nhất động của bây giờ lại được mọi người quan tâm đến vậy.

      Sáng sớm, mạng toàn là tin tức về , Thẩm Thuật đưa máy cho xem.

      [Nữ diễn viên trẻ Diệp Tuệ tỉnh lại sau khi hôn mê tháng, sức khỏe ổn định và có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường như trước kia.]

      [Bà chủ Hoa Thụy tỉnh lại sau khi bị bệnh nặng, là kỳ tích y học hay sức mạnh tiền bạc?]

      [Tấm lòng của Thẩm tổng cảm động trời cao, vợ tỉnh lại sau thời gian dài chờ đợi.]

      Đọc xong những tin này, mặt Diệp Tuệ cảm xúc: “…”

      Mặc dù nội dung mấy bài báo có vấn đề gì cả, nhưng kiểu đặt tiêu đề thế này có phải hơi kỳ quái rồi , là nữ chính cảm thấy áp lực quá .

      Sau khi ăn xong bữa sáng cùng Diệp Tuệ, Thẩm Thuật dẫn dạo quanh trong phòng bệnh.

      hôn mê quá lâu nên cơ thể cứng lại, tạm thời chưa thể lại được bình thường, phải ngồi xe lăn để Thẩm Thuật đẩy .

      Diệp Tuệ mới tỉnh lại nên được Thẩm Thuật cẩn thận quan tâm chăm sóc, bất kỳ chuyện nào cũng đều làm giúp hết.

      Nháy mắt đến trưa, Thẩm Thuật ra ngoài mua đồ ăn trưa cho Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ trơ mắt nhìn lấy từng món ăn ra, bàn giường bệnh lớn lắm, sau khi bày kín bàn xong, trong tay vẫn còn cầm cái bình giữ nhiệt.

      Mở nắp ra, bên trong là canh thập toàn đại bổ*.

      *Là thang thuốc Đông y bao gồm Đẳng sâm, Cam thảo, Phục linh, Bạch truật, Thục địa, Đương quy, Bạch thược, Xuyên khung, gia thêm Hoàng kỳ, Quế nhục. Có tác dụng bổ khí huyết, dùng khi người bệnh suy yếu sau khi ốm dậy.

      Mặc dù bác sĩ dặn Thẩm Thuật là bây giờ Diệp Tuệ yếu, nên ăn uống bồi bổ quá nhiều, nhưng vẫn thuê người nấu canh dinh dưỡng cho .

      Bình giữ nhiệt được đưa tới trước mặt , mùi thơm nồng đậm tỏa ra ngoài.

      Suy nghĩ của Thẩm Thuật giống người bình thường, : “Em đừng uống, ngửi là được rồi.”

      Diệp Tuệ: “…”

      rất muốn giáo huấn trận, lãng phí như thế này có phải được tốt lắm hay , nhưng nhìn nét mặt chân thành của , lại thể ra thành lời.

      Diệp Tuệ đành phải làm theo lời Thẩm Thuật , cúi đầu xuống hít hà, cảm nhận giá trị dinh dưỡng của canh thập toàn đại bổ.

      Lúc Nghiêm Lam và Vương Xuyên vào cũng đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

      Diệp Tuệ đẩy cái bình canh ra, : “Em ngửi no rồi.”

      Thế là bình canh thập toàn đại bổ này coi như phát huy đủ tác dụng của nó sau khi Diệp Tuệ ngửi xong, bây giờ nó được để ở cái bàn khác trong phòng bệnh.

      Thẩm Thuật gắp thức ăn cho Diệp Tuệ theo như lời bác sĩ dinh dưỡng dặn, bảo đảm rằng có thể ăn đủ chất để cơ thể khỏe lại nhanh hơn.

      Trong cả bữa ăn, Diệp Tuệ động đến bình canh bổ dưỡng kia nữa.

      Vương Xuyên chỉ vào cái bình canh bị bỏ rơi ở góc vắng vẻ, : “Canh này…” ai uống sao?

      Nửa câu sau còn chưa ra miệng Thẩm Thuật chậm rãi quay đầu lại nhìn Vương Xuyên, tầm mắt hai người nhìn nhau, Vương Xuyên khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức im miệng.

      Ý tứ trong mắt Thẩm Thuật rất ràng, đó là canh để Diệp Tuệ nhà tôi bồi bổ cơ thể đấy.

      Vương Xuyên quyết định từ bỏ bình canh bổ, nhưng phía sau Thẩm Thuật bỗng vang lên tiếng của Diệp Tuệ: “Canh đấy em được uống. Vương Xuyên uống .”

      “Cảm ơn Thẩm phu nhân!” Vương Xuyên vội vàng đổi cách gọi để chặn miệng Thẩm Thuật, xong liền cầm cái bình canh rồi ngồi xuống salon uống ngon lành.

      câu Thẩm phu nhân khiến cho Thẩm Thuật cảm thấy vô cùng hài lòng và mãn nguyện.

      Mấy ngày tiếp theo, trưa nào cũng bình canh thập toàn đại bổ, cho nên Diệp Tuệ cứ ngửi xong là chỗ canh đó cuối cùng cũng chui vào bụng Vương Xuyên hết.

      ngày nào đó sau tuần, thấy bóng dáng Vương Xuyên đâu nữa.

      Diệp Tuệ hỏi: “Hôm nay Vương Xuyên tới à ?”

      Thẩm Thuật bình thản ồ tiếng rồi : “Cậu ấy ốm rồi, hôm nay xin phép nghỉ làm để nằm nhà nghỉ ngơi.”

      Diệp Tuệ: “Uống nhiều canh bổ thế mà vẫn ốm được sao?”

      biết nữa.” Thẩm Thuật rất tỉnh táo lắc đầu, nhưng biết rất , Vương Xuyên vì quá tham ăn, uống quá nhiều canh dinh dưỡng nên bị thừa năng lượng, thế là phát ốm thôi.

      Vương Xuyên nằm nhà thầm nghĩ, có chút xíu thế thôi mà nhiều gì, canh dinh dưỡng tình của Thẩm tổng quả nhiên phải là thứ mà người bình thường có thể tùy tiện uống.

      Chính vì uống canh bổ dưỡng của Thẩm tổng mà giờ phải chịu tội thế này đây.

      Cuộc sống cứ thế trôi , Diệp Tuệ nằm viện thời gian, mỗi lần kiểm tra sức khỏe, kết quả đều cho thấy cơ thể của bây giờ rất khỏe mạnh.

      có thể xuất viện được rồi, nếu sau khi về nhà mà xảy ra vấn đề gì quay trở lại viện ngay.

      Trước khi xuất viện, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ quyết định đến chùa tạ ơn thần linh, cả hai đều tin rằng việc Diệp Tuệ tỉnh lại là do thần linh giúp đỡ.

      Cả hai đến chùa, thành kính tạ ơn, quỳ gối chắp tay trước ngực, mặt hướng về tượng Phật, sau đó đồng loạt cúi người, nhàng chạm đầu xuống đất, chân thành làm lễ mấy lần.

      Hai người nhắm mắt lại, trong lòng cùng chung suy nghĩ, cảm tạ thần linh cho bọn họ được gặp nhau lần nữa, đây may mắn. Hai người nhất định vô cùng trân trọng lần gặp lại rất khó có được này, vận mệnh đối tốt với họ, họ cũng hết lòng sống tốt những ngày tháng tiếp theo.

      Làm lễ xong, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật chuẩn bị rời , cả hai lơ đãng nhìn thấy có người phụ nữ đứng bên cạnh sư trụ trì, người phụ nữ ấy quay lưng về phía họ, nhưng nhìn bóng lưng rất quen thuộc.

      Diệp Tuệ nhìn lúc liền nhận ra người này, kinh ngạc : “Sao Chu thiên sư cũng ở đây?”

      Thẩm Thuật vừa nhìn thấy Chu thiên sư là nhớ ngay đến chuyện sư phụ của Chu thiên sư đâm kiếm vào tay Diệp Tuệ, khiến cho Diệp Tuệ bị hôn mê lâu như vậy.

      Sắc mặt trầm xuống, Diệp Tuệ hiểu suy nghĩ của , nắm chặt tay , mười ngón tay đan chặt nhau, Thẩm Thuật nhìn , nét mặt thoáng dịu .

      ra bên ngoài điện, lúc này đằng sau vang lên tiếng của Chu thiên sư: “ Diệp Tuệ.”

      Diệp Tuệ dừng bước, quay người lại nhìn, Chu thiên sư đứng nhìn , cảm xúc có phần phức tạp.

      Diệp Tuệ lịch gật đầu: “Chu thiên sư.”

      Chu thiên sư tiến lên mấy bước, nhìn Thẩm Thuật: “Thẩm tổng.”

      Sau đó chị lại quay sang nhìn Diệp Tuệ: “Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, cả đời này tôi day dứt mãi.”

      Diệp Tuệ lắc đầu: “ liên quan đến chị mà.”

      Mặc dù Lão thiên sư làm bị thương, nhưng chuyện này cũng liên quan gì đến Chu thiên sư hết, lúc ấy Chu thiên sư còn ngăn sư phụ được giết tướng quân, chỉ là ngăn được mà thôi.

      Chu thiên sư cười khổ: “Buổi chiều ngay hôm sư phụ đâm bị thương, ông ấy cẩn thận bị ngã cầu thang, đến giờ hai chân vẫn chưa lại được.”

      Diệp Tuệ và Thẩm Thuật sửng sốt, Chu thiên sư tiếp: “Bác sĩ chân của sư phụ tôi sao rồi, nhưng ông ấy vẫn thể đứng lên nổi.”

      Chu thiên sư nhìn tượng Phật, lẩm bẩm: “Làm việc ác ắt nhận quả báo, có lẽ do sư phụ tôi làm quá nhiều việc nên làm, cho nên mới…”

      Chu thiên sư vẫn chưa hết câu, nhưng Diệp Tuệ hiểu, Chu thiên sư đúng, chắc hẳn sư phụ của chị gặp báo ứng rồi.

      Chu thiên sư rời , Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, cảm thán: “Đúng là thế vô thường.”

      vì đại thần và tướng quân nên giơ tay cản lại mũi kiếm của Lão thiên sư, cho nên mới bị hôn mê. Lão thiên sư chẳng phân biệt được hồn ma thiện ác, cứ gặp là giết hết. Bây giờ tỉnh lại rồi, còn Lão thiên sư thể lại được nữa, đúng là nhân quả luân hồi, thế vô thường.

      Thẩm Thuật cũng có nhiều cảm xúc, nắm chặt tay Diệp Tuệ, : “Về sau chúng ta mãi ở bên nhau.”

      Hai người rời khỏi chùa, bên ngoài vang lên tiếng ve kêu, ngoài điện nóng bức, trong điện lại lạnh lẽo, ánh nắng chiếu sáng cả vùng đất, nhưng chiếu vào trong điện. Trong điện khá tối, nhưng tượng Phật dường như tỏa ra tầng ánh sáng rực rỡ. Khánh hành hương lui tới, tượng Phật vẫn lặng yên ngồi đó, nét mặt bình thản từ bi như thường ngày.

      Ngày xuất viện cũng chính là sinh nhật của Diệp Tuệ.

      Ở trong viện lâu quá nên Diệp Tuệ còn nhớ cả sinh nhật mình, chỉ biết là hôm nay được về nhà rồi.

      Xe lái đến khu biệt thự, Diệp Tuệ xuống xe, Thẩm Thuật theo sát sau lưng , sợ vững, căn nhà thân quen ở ngay trước mắt, Diệp Tuệ bấm mật khẩu rồi mở cửa vào.

      Ánh mặt trời từ phía sau chiếu đến, làm sáng góc trong căn nhà.

      Kỳ lạ là trong nhà chỗ nào cũng tối om.

      Sao ban ngày mà lại kéo kín rèm cửa thế này?

      Diệp Tuệ vào phòng khách, cửa được Thẩm Thuật đóng lại, trong nhà bật đèn, sau khi đóng cửa có thể nhìn thấy ràng bàn có ngọn nến cháy.

      cúi đầu, dưới sàn nhà được trải hoa hồng đỏ, vòng quanh bên chân .

      Cách trang trí trong nhà lúc này giống hệt với cái hôm Thẩm Thuật chuẩn bị cầu hôn ở sân thượng khách sạn lần trước, chỉ khác điểm là bàn có thêm hộp hoa hồng giấy, bên trong là những bông hoa mà Thẩm Thuật gấp trong thời gian Diệp Tuệ hôn mê nằm viện.

      Trước khi Diệp Tuệ xuất viện, Thẩm Thuật gom hết chỗ hoa giấy đó lại, bỏ vào cái hộp.

      Tối hôm sinh nhật tròn 30 tuổi của Thẩm Thuật, cả hai đều chuẩn bị hết mọi thứ nhưng lại gặp chuyện ngoài ý muốn. Khi đó vẫn chưa được nhìn thấy những gì mà chuẩn bị, bây giờ liền làm lại lần cho xem.

      Diệp Tuệ bước rất cẩn thận, sợ giẫm nát những cánh hoa dưới sàn nhà, đằng sau vang lên giọng dịu dàng của Thẩm Thuật: “ ngày trước sinh nhật , cũng muốn cho em thấy những thứ này.”

      Diệp Tuệ quay đầu lại nhìn Thẩm Thuật, biết, hôm đó muốn cầu hôn .

      tới bên cạnh bàn, cầm ly rượu vang lên nhìn.

      Vừa mới cầm lên được giây, còn chưa kịp làm gì Thẩm Thuật tới ngăn lại, cầm ly rượu trong tay rồi đặt lại lên bàn.

      Diệp Tuệ mới khỏi bệnh, phải để ý đến nhiều hơn: “Em được uống rượu đâu.”

      “Vậy sao ngày cầu hôn lại có rượu vang vậy?” Diệp Tuệ hiểu, tửu lượng của cả hai đều tốt, thể uống nhiều rượu.

      Thẩm Thuật đáp, Diệp Tuệ nhìn lâu.

      yên lặng lúc, cuối cùng mới đành phải : “Tại em là, mỗi khi em uống rượu là bạo dạn hơn nhiều.”

      Diệp Tuệ: “…”

      Đối mặt với suy nghĩ đơn thuần như vậy, Diệp Tuệ biết phải gì, ho mấy tiếng rồi đùa với : “Lần sau mà muốn em làm gì với …”

      nghiêm túc nhìn vào mắt , ràng: “ nhất định phải thẳng cho em biết đấy.”

      Thẩm Thuật sửng sốt, dưới ánh nến mờ ảo, gương mặt hơi đỏ lên, lúc sau mới giọng ừ tiếng.

      “Cái gì đây ?” Diệp Tuệ ngạc nhiên hỏi.

      Theo hướng ngón tay chỉ, Thẩm Thuật nhìn sang, bàn có hộp quà được gói rất đẹp.

      đợi trả lời, Diệp Tuệ tự tới rút cái nơ hộp rồi mở ra xem.

      Bên trong là hộp hoa hồng giấy được xếp rất ngay ngắn.

      Thẩm Thuật gấp nhiều hoa thế này làm gì?

      Lúc đếm số hoa có trong hộp, hốc mắt ướt nhòa, vì số hoa trong hộp vừa đúng với số ngày mà hôn mê trong viện.

      Những ngày này quá mức kinh khủng đối với Thẩm Thuật, muốn đếm số ngày nên gấp hoa để thay thế.

      Diệp Tuệ cố nén nước mắt, cẩn thận nhìn kỹ hộp hoa hồng giấy.

      Dưới ánh nến vàng chập chờn, hoa hồng cũng bị in lên những cái bóng lốm đốm của ánh nến, đưa tay ra sờ lên những cánh hoa giấy.

      Từ bông đầu tiên cho đến những bông trước khi tỉnh lại, tay nghề của tiến bộ rất rệt.

      Mỗi bông hoa tượng trưng cho ngày Thẩm Thuật nhớ nhung .

      Từ những ngày còn vụng về cho đến khi thành thạo, hoa hồng giấy càng lúc càng đẹp, nhưng có thể tưởng tượng ra rằng, thời gian hôn mê càng lâu tâm trạng lại càng tuyệt vọng hơn.

      Thẩm Thuật phải là người giỏi ăn , biết những lời tình cảm, từ trước đến giờ đều chỉ dùng hành động để bày tỏ tình sâu sắc và chân thành của mình với .

      “Thẩm Thuật, em thích lắm.” Hốc mắt đỏ hoe.

      Mặc dù lời này là chính Diệp Tuệ tự , nhưng đối với Thẩm Thuật vẫn thấy còn rất nhiều rất nhiều thứ chưa được, muốn mang đến cho hết tất cả những thứ tốt nhất đời này.

      tự cảm thấy những việc mình làm vẫn chưa đủ tốt.

      Thẩm Thuật lắc đầu: “ vẫn còn nợ em thứ.”

      Diệp Tuệ hỏi: “Thứ gì vậy?”

      mỉm cười, tới gần , phả hơi vào tai , từng chữ: “ đám cưới.”

      Diệp Tuệ ngẩn người, gì, Thẩm Thuật nghe thấy , liền muốn đứng thẳng dậy để nhìn , nhưng lại bất ngờ vòng tay lên cổ , ôm chặt.

      Tất cả những tiếc nuối đều được bù đắp, chỉ còn lại niềm hạnh phúc vô tận.
      ---
      Tôi đùa chứ chết cười với quả nấu canh thập toàn đại bổ rồi cho vợ ngửi lấy dinh dưỡng của Thẩm :)))) Đúng kiểu tiền nhiều để làm gì :))) Thặc là xa xỉ :))

    2. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      C Tuệ nhà ta tỉnh, nhưng tui vẫn buồn là thời gian 2 chị bên nhau ko còn đc nhiều như trc, huhu...
      Khổ thân a Xuyên, ham hố cho lắm vào rồi bị vậy nha, cái gì chứ dính đến 2 chị nhà ta ko thể tuỳ tiện đụng vào :))
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Ngửi nha ma ấy nhỉ, ngửi càng thèm hơn mà ta. Hic...
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      em lạy , có thể tin vào tâm linh nhưng k thể phản khoa học hít canh thập toàn đại bổ như vậy chứ :))))
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Cười đau cả bụng với canh bổ của Tuệ Tuệ :)))) đúng kiểu bà để bà ngửi chứ bà k ăn :)))))))) khổ thân Vương ăn canh bổ nhiều quá lăn ra ốm :)))
      Tình cảm của 2 vợ chồng làm người đọc cảm động quá mất
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :