1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Êi gu, hóng diễn biến quá ...
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Hồi hộp quá. Ủa có a Thẩm theo ko?
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      trời ơi hóng quáaaaaaa
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 122
      Edit: Ngân Nhi

      Diệp Tuệ cảm thấy rất khó hiểu, theo lý thuyết ở những nơi như cung điện Hạ Chu phải có nhiều oan hồn mới phải, lẽ nào bọn họ trốn hết rồi sao?

      Viện trưởng Hạ phá vỡ yên lặng: “Trước khi đến đây, tôi nghĩ các bạn có hiểu biết đại khái về triều đại Hạ Chu rồi.”

      Giọng của ông vang lên từ phía trước, kèm theo ánh đèn lập lòe, tựa như những hồi chuông rung lên từng đợt trong lòng mọi người.

      “Những bậc đế vương của triều đại Hạ Chu đều rất giỏi chiến đấu, mở rộng lãnh thổ…” Dưới lời giảng giải của viện trưởng Hạ, các khách mời dường như đặt chân vào khung cảnh hào hùng trong mơ.

      Ai cũng giữ im lặng, cho đến khi viện trưởng Hạ giới thiệu xong, bọn họ mới lên tiếng hỏi.

      Mọi người rẽ vào góc, qua căn phòng, biển có viết ba chữ, văn tự này Diệp Tuệ chưa từng thấy qua.

      Sầm Ngộ hỏi: “Đây là chữ gì?”

      Vừa nghe thấy câu hỏi, trong đầu Diệp Tuệ bỗng ra thứ gì đó, ngây ngốc, lẩm bẩm : “Ngự Hoa Viên?”

      con đường bỗng xẹt qua cơn gió, yên tĩnh lạ thường.

      đọc hiểu được văn tự thời Hạ Chu sao?” Viện trưởng Hạ sửng sốt, “Chữ này gần như ai hiểu được đâu.”

      Diệp Tuệ cười : “Cháu chỉ đoán thôi ạ.” thể giải thích được vì sao lại hiểu được ý nghĩa của mấy chữ này, cho nên đành viện cớ để trả lời.

      Mọi người tất nhiên là tin lời Diệp Tuệ , tiếp tục bộ về phía trước.

      dạo vòng cung điện, tầm mắt Diệp Tuệ chợt lóe sáng, tim cũng nhói lên cái, cảm giác quen thuộc này đột nhiên lại ập đến.

      Ở cửa cung điện trước mặt nhìn nét chữ biển vì sơn tróc ra, những viên gạch tráng vàng, cấu trúc tinh tế, như như .

      Diệp Tuệ theo bản năng dừng bước: “Đây là đâu?”

      Nghe thấy tiếng Diệp Tuệ, tất cả mọi người đều đứng lại, tiếp nữa. Viện trưởng Hạ cầm đèn lồng chiếu lên, : “Là Đông cung.”

      Cung điện ở Hạ Chu nhiều vô số, có hai nơi là chỗ ở của thái tử.

      “Tôi nhớ rồi, hình như trong quyển sách tôi mang theo có nhắc đến.” Triệu Hủy lục lọi trong túi, lấy ra quyển “Cổ đại dị văn lục”.

      lật đến trang rồi đưa cho Sầm Ngộ, giọng của ấy rất phù hợp để tạo khí kinh dị.

      Giọng trầm thấp của Sầm Ngộ vang lên, trong ban đêm yên tĩnh nghe cực kỳ ghê rợn.

      “Từ khi triều Hạ Chu được lập nên, nơi này vẫn luôn là Đông cung của thái tử, nhưng từ sau cái chết của vị thái tử, người ta đồn rằng ông ta giết hại rất nhiều người, những chuyện ma quái cứ thế nổi lên.”

      “Về sau các vị hoàng tử ở trong này nữa, bên trong vẫn toàn là đồ đạc mà năm đó vị thái tử ấy dùng…”

      Diệp Tuệ gì, gió xuân đêm lùa tới, lạnh lẽo lan tràn, biết tại sao ngón tay lại khẽ run lên.

      Cảm giác như có rất nhiều điều muốn , nhưng lại thể ra được.

      Sầm Ngộ đọc xong chuyện xưa, đứng ngay ở nơi có lời đồn ma ám, tuy là từ mấy trăm năm trước rồi nhưng vẫn khiến các khách mời hoang mang lo sợ.

      Mặt Kim Cương trắng bệch: “Viện trưởng Hạ, chuyện ma ở Đông cung có vậy?”

      Viện trưởng Hạ khẽ cười, trả lời thẳng mà chỉ : “Tin có, mà tin có.”

      Vừa dứt lời, các khách mời chợt cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, viện trưởng Hạ cầm đèn lồng hỏi: “Mọi người có muốn vào Đông cung xem chút ?”

      Cung điện Hạ Chu chỉ mở vài nơi cho khách tham quan, mà Đông cung chính là nơi chưa từng được mở cửa.

      Tổ chương trình và viện trưởng Hạ bàn bạc với nhau, mở thêm mấy cung điện cho khán giả xem, đây là trong số đó, các nhân viên làm việc quét dọn sạch , ánh sáng ở trước điện cũng chuẩn bị tốt.

      Viện trưởng Hạ đẩy cửa ra, két tiếng, cửa được mở rộng, mọi người lần lượt vào Đông cung.

      Trước điện có đèn nên rất sáng, bên trong có mấy nhân viên đợi sẵn, đồ đạc ở nơi này đều là hàng cực phẩm, xem ra gu thưởng thức của vị thái tử này cũng tệ.

      Dưới giảng giải của viện trưởng Hạ, mỗi món đồ ở đây dường như đều có câu chuyện của riêng mình.

      Các khách mời nghiêm túc lắng nghe, chỉ có Diệp Tuệ là chú ý đến bên ngoài, vừa thấy cái bóng vút qua cửa sổ.

      Hồn ma kia mặc triều phục màu tím, xem ra là quan tam phẩm trở lên, ông ta chỉ ngó vào nhìn trong điện cái rồi chạy luôn.

      Đến khi bọn họ ra ngoài, Diệp Tuệ lại nhìn quanh bốn phía, hồn ma đại thần đó biến mất bên ngoài, nhưng Diệp Tuệ rất nhanh phát ra ông ta ở đâu.

      Hồn ma đại thần trốn trong phòng Đông, nơi đó là thư phòng, tối đen như mực, có đèn sáng, chỉ có thể thấy triều phục màu tím xưa cũ của ông ta.

      Tranh thủ lúc mọi người vẫn nán lại đây, tầm mắt Diệp Tuệ liền liếc nhìn thư phòng của thái tử, nhìn thẳng vào hồn ma đại thần kia.

      Hồn ma đại thần về phía này, hình như kiêng kỵ điều gì đó. Ông ta vừa nhìn nơi này vừa lưỡng lự.

      Sau đó ông ta bất ngờ đứng dậy bước , mỗi bước đều rất cẩn trọng.

      Hồn ma đại thần ra phía ngoài thư phòng, triều phục người tung bay theo gió, trong bóng đêm càng tăng thêm phần trang nghiêm.

      Ông ta quỳ xuống, chắp tay lại, hướng về phía Đông cung mà vái lạy.

      “Đông cung cơ bản là vậy, chúng ta tiếp nào.” Viện trưởng Hạ dẫn mọi người rời .

      Nhưng chân Diệp Tuệ như bị đóng đinh mặt đất, làm thế nào cũng nhúc nhích được.

      Thẩm Thuật nhận ra trạng thái của Diệp Tuệ ổn, hạ thấp mũ xuống, qua chỗ , làm như vô ý đụng vào cánh tay cái.

      Diệp Tuệ hồi phục tinh thần, cùng Thẩm Thuật nhìn nhau giây rồi mới theo mọi người.

      Cửa lớn của Đông cung đóng lại, nhìn thấy cái gì nữa, nhưng vị đại thần mặc triều phục màu tím kia vẫn giữ nguyên tư thế cũ.

      Ông ta quỳ ở nơi đó, mãi sau vẫn thấy đứng dậy.

      Cả đoàn tiếp tục tới cung điện khác, đồ trong cung này nhìn qua có vẻ đặc biệt hơn các cung còn lại.

      “Trời, cái bình cổ kia đẹp quá.” Tầm mắt Kim Cương rơi vào cái bình hoa cổ, khỏi sửng sốt mở to mắt.

      Kim Cương là thanh niên thần kinh thô, trước giờ luôn rất nóng vội khi làm việc, ấy theo bản năng muốn sờ vào cái bình hoa kia.

      Viện trưởng Hạ còn chưa kịp ngăn lại Kim Cương đưa tay ra rồi.

      Lúc này, phía cửa sổ đối diện chỗ Kim Cương đứng bỗng dưng động đậy, két tiếng, cửa sổ hề có ai động vào, thế mà lại chậm rãi mở ra.

      Vì cửa sổ làm bằng gỗ, cho nên lúc nó ma sát vào bệ cửa phát ra thanh rất nặng nề, vang lên ràng trong cung điện trống trải.

      giây sau, có cơn gió lạnh thấu xương thổi vào hành lang dài, bầu khí bỗng trở nên lạnh lẽo.

      Giống như lời dự báo trước, hoặc có thể là cảnh cáo.

      Tay của Kim Cương cứ thế khựng lại giữa trung, ấy lập tức thu tay về, dám chạm vào cái bình hoa nữa.

      Lúc này đây, Kim Cương muốn đập vào tay mấy phát, đúng là ngứa đòn mà, sờ chết à?

      ấy sợ hãi vội vàng chạy đến chỗ Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ vẫn nhìn về phía cửa sổ mở toang, hề trông thấy bóng ma nào ở cửa sổ, cũng thấy có gì bất thường trong cung điện này cả.

      Trực giác cho biết rằng, cho dù nơi này có ma nữa những hồn ma đó chắc chắn làm hại người, vì Kim Cương vô tư quá nên bọn họ mới cảnh cáo thôi.

      lại theo bản năng nhìn về hướng Thẩm Thuật, nhớ lại cảnh mới nhìn thấy ở chỗ Đông cung.

      khẽ nhíu mày, vị đại thần kia ban nãy quỳ lạy với ai vậy?

      Viện trưởng Hạ khẽ cười, tình huống này có vẻ như nhìn nhiều thành quen: “Đây là lần đầu tiên chúng tôi mở cửa Đông cung, khó tránh khỏi việc có nhiều chỗ để ý tới, để tôi ra đóng cửa sổ lại.”

      Lúc viện trưởng Hạ đóng cửa sổ, dân mạng xôn xao bàn luận về chuyện vừa rồi.

      phải tôi bị hoa mắt đấy chứ, vừa nãy cái cửa sổ kia tự mở ra đúng ? Cửa sổ kia có vẻ được chốt chặt lắm mà, nhìn giống như cửa bị hỏng vì lâu năm.”

      “Đây là cung điện triều Hạ Chu, có bao nhiêu năm lịch sử rồi, làm sao có ma được.”

      “Tôi chỉ chú ý đến sắc mặt trắng bệch của Kim Cương thôi, xem ra ấy sợ lắm, tôi chỉ xem qua màn hình thôi mà cũng nổi da gà lên rồi, mau bám chặt lấy Diệp đại tiên !”

      Đừng là Kim Cương, mà cả Tống Bạch và Triệu Hủy cũng bị dọa sợ, Tống Bạch ôm chặt vai Diệp Tuệ, Triệu Hủy ôm chặt vai Tống Bạch.

      Kim Cương ngưỡng mộ nhìn mấy , ấy lập tức với Triệu Hủy: “ em à, cho tôi ôm với nhé, tôi cuối cùng bảo vệ được ba .”

      Triệu Hủy nhìn thấu ý đồ của Kim Cương rồi, dù sao cũng coi Kim Cương là nam, mà Kim Cương trước giờ cũng hoàn toàn coi là nữ, cho nên Triệu Hủy rất hào phóng gật đầu đồng ý.

      Kim Cương hí hửng cười, đặt tay lên vai Triệu Hủy, bấy giờ ấy mới thở phào nhõm, sau này ấy bao giờ chạy loạn nữa đâu, cứ theo Diệp Tuệ thôi.

      Kim Cương rất có tâm quay đầu nhìn Sầm Ngộ đứng đằng sau, : “ có muốn ôm vai tôi ?”

      Sầm Ngộ nhìn mấy người đằng trước như chơi trò đoàn tàu, vẻ mặt vô cùng phức tạp, vừa định là tôi ổn, nhưng lại thấy ba nữ khách mời lúc này đều quay đầu nhìn .

      Trừ Diệp Tuệ vẻ mặt vẫn bình tĩnh ra hai gương mặt còn lại đều thành tâm khuyên đồng ý, Triệu Hủy còn : “Sầm ảnh đế à, nơi này đáng sợ như thế, mọi người bám vai nhau là tốt nhất, sợ bị lạc.”

      Đối diện với những ánh nhìn này, Sầm Ngộ thể ra câu từ chối, còn cách nào khác là học theo bọn họ, tới đặt tay lên vai Kim Cương.

      Đạo diễn Tôn bó tay với các khách mời, túm tụm lại thế này là kiểu gì đây? Hình tượng ném đâu cả rồi?

      Quan trọng là bọn họ chẳng thấy có vấn đề gì cả, thái độ cực kỳ bình thản.

      Vì cái chuyện cửa sổ tự nhiên mở ra ban nãy khiến các khách mời sợ hãi, cho nên cả đoàn đều giữ yên lặng, Diệp Tuệ muốn tạo bầu khí sôi nổi nên : “ giờ chúng ta ở trong nhóm phiêu lưu mạo hiểm, tôi biết được trong nhóm có đủ thành viên , cho nên bây giờ mọi người điểm danh theo thứ tự xem có khớp nhé.”

      Tống Bạch còn tuổi nên rất hứng thú với mấy trò kiểu này: “Đội trưởng Diệp, vậy bắt đầu điểm danh từ chị nhé.”

      Triệu Hủy cũng thấy hay: “Nghe theo chỉ huy của đội trưởng Diệp hết, những đồng đội phía sau đừng có mà đếm sai đấy.”

      Kim Cương lập tức bị cuốn vào vai diễn, nhưng giọng vẫn còn lắp bắp: “Luôn , tôi chuẩn bị xong rồi.”

      Sầm Ngộ thấy hơi ngượng, thể tỏ ra tự nhiên như mọi người, nghiêng đầu, khẽ ừ tiếng.

      Diệp Tuệ ho cái rồi : “OK, bây giờ tôi bắt đầu điểm danh đây, .”

      Tống Bạch: “Hai.”

      Triệu Hủy: “Ba.”

      Chưa gì tới lượt mình, Kim Cương tự nhiên căng thẳng, ngập ngừng hô: “Bốn…Năm…”

      ấy vì run quá nên nhận thức được là mình vừa mới đếm luôn cả phần của Sầm Ngộ, điểm danh xong, ấy còn thở phào nhõm.

      Sầm Ngộ liếc Kim Cương cái, khó khăn phun ra chữ: “Sáu.”

      Bầu khí trở nên yên tĩnh.

      “Ở đâu ra người nữa thế?” Diệp Tuệ dừng bước, Tống Bạch cũng dừng theo, Triệu Hủy quay đầu lại nhìn Kim Cương.

      Ánh mắt Sầm Ngộ nhìn Kim Cương cũng cực kỳ phức tạp.

      Tự nhiên bị mấy người nhìn vào khiến Kim Cương càng căng thẳng hơn: “Tôi…Tôi…Tôi vừa mới đếm thêm số.”

      Triệu Hủy bó tay luôn: “Có việc đếm thôi cũng xong, làm tôi sợ nhũn cả chân rồi đây này.”

      trường vốn căng thẳng lúc này được Diệp Tuệ và Kim Cương làm cho thoải mái hơn nhiều, mọi người bắt đầu quay trở về chính điện.

      Giống với bình thường, các khách mời qua đêm trong cung điện, dưới điều kiện tiên quyết là được làm hỏng vật, bọn họ trải đệm ra sảnh cung điện trống trải, tất cả mọi người tụ hết lại chỗ.

      Hai khách mời nam ngủ bên, các khách mời nữ ngủ ở bên khác.

      Đạo diễn Tôn đoán sai, ông còn tưởng lúc ngủ còn có tiết mục gì khác, ai ngờ bắt đầu từ Tống Bạch, bé vừa mới đặt đầu xuống gối cái là ngủ luôn rồi.

      Tống Bạch còn học cho nên ngủ rất sớm, người tiếp theo là Diệp Tuệ, công việc của bận rộn, gần đây được nghỉ ngơi tốt, thấy Tống Bạch nằm cạnh ngủ ngon, mí mắt cũng nhịn được mà khép lại, ngủ luôn lúc nào hay.

      Còn lại tất cả các khách mời ở đây mấy ngày qua lịch trình cũng dày đặc, buồn cười là bọn họ cứ lần lượt người này theo người kia mà ngủ mất, cả Sầm Ngộ cũng yên lặng nhắm hai mắt lại.

      Tất cả các nhân viên làm việc đều đưa mắt nhìn nhau, bên trong cung điện rơi vào yên tĩnh.

      Chương trình này chủ yếu là hoạt động tự do, tổ chương trình chỉ cung cấp lộ trình, hạn chế hành động của khách mời, ai quy định khách mời phải làm gì, tất nhiên là cả chuyện ngủ.

      Nhưng bọn họ ngờ là các khách mời lại can đảm như vậy, cung điện này giờ tuy là có nguy hiểm gì, nhưng dù sao cũng từng là nơi xuất nhiều câu chuyện ma quái.

      Thế mà tất cả khách mời lại có thể thoải mái ngủ trong tình huống này.

      Dân mạng cũng nhận ra điều này, nhưng phần lớn mọi người đều cảm thấy đau lòng là chính.

      “Tuệ Tuệ chắc chắn là quá mệt mỏi rồi, cho nên mới ngủ nhanh như thế.”

      “Còn cả Sầm ảnh đế của tôi nữa, ấy lại hề chú ý hình tượng mà ngủ luôn rồi, chắc vì lịch trình kín quá đây mà, thương quá !”

      “Có phải chú ý của tôi khác với mọi người ? Kim Cương lúc ngủ nhìn đáng quá!”

      “Tổ chương trình đừng đánh thức khách mời nhé, cứ cho họ ngủ , nhìn họ ngủ thôi tôi cũng thấy vui rồi.”

      Tổ chương trình tôn trọng ý kiến của khán giả, đánh thức khách mời ngủ say, dù sao chỉ mấy tiếng nữa thôi là trời sáng rồi.

      Diệp Tuệ là người tỉnh giấc đầu tiên, lúc mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là trần nhà được chạm trổ.

      Ý thức của vẫn chưa tỉnh táo hẳn, vẫn chưa nhớ là mình ở đâu, khẽ nghiêng đầu, đúng lúc thấy Thẩm Thuật ở cách xa.

      Diệp Tuệ ngủ mấy tiếng là Thẩm Thuật cũng nhìn mấy tiếng luôn, đứng ở chỗ xa gần trông chừng .

      Diệp Tuệ theo bản năng cười với Thẩm Thuật tiếng, giây sau, mới nhận ra là mình vẫn quay chương trình, lập tức ngồi dậy.

      May là Tiểu Lưu cũng đứng gần Thẩm Thuật, biết phải giải thích thế nào.

      Diệp Tuệ dụi mắt, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.

      Sầm Ngộ cũng tỉnh, cũng ngạc nhiên vì ngờ mình lại mệt đến mức ngủ luôn ở đây, phản ứng đầu tiên là quay sang nhìn Diệp Tuệ.

      Nếu so với góc nhìn của các bạn xem mạng có thể nhìn thấy hơn, trông thấy Diệp Tuệ cười, nhưng lúc thấy Tiểu Lưu đứng ở hướng Diệp Tuệ nhìn cũng suy nghĩ nhiều.

      Các khách mời khác cũng lần lượt thức giấc.

      Triệu Hủy ngáp cái: “Xem ra cứ ở mấy chỗ thần quái ngủ lại ngon hơn nhỉ.”

      Kim Cương cũng phụ họa theo: “Ngủ giấc dậy sảng khoái quá.”

      Đạo diễn Tôn: “…”

      Trời sáng, buổi ghi hình kết thúc, các khách mời chuẩn bị ra về. Diệp Tuệ theo sau Thẩm Thuật.

      Xe bảo mẫu của Diệp Tuệ đỗ ở vị trí khá xa, cách chỗ đỗ xe của các khách mời khác, nhưng lại gần với xe của Sầm Ngộ.

      Diệp Tuệ vừa tỉnh ngủ nên vẫn còn mơ màng, nhưng vẫn biết chú ý đến xung quanh, đầu tiên lén nhìn quanh vòng, sau đó mới đưa tay ra.

      Thẩm Thuật bên cạnh , đột nhiên cảm thấy có gì đó chạm vào ngón tay , xúc cảm ấm áp đọng lại đó.

      Thẩm Thuật nghiêng đầu nhìn Diệp Tuệ, cười với , còn vui vẻ lắc tay : “Bữa sáng ăn gì vậy ?”

      Diệp Tuệ vừa tỉnh ngủ, tối hôm qua ăn đêm nên bây giờ rất đói bụng.

      Thẩm Thuật để cho Diệp Tuệ thoải mái lắc tay , nghe thấy hỏi, lập tức lấy điện thoại ra tìm nhà hàng. Diệp Tuệ ngó đầu vào, hai người cùng nhìn vào điện thoại.

      “Nhà hàng này chắc hợp với đấy.”

      “Chọn quán em thích , thế nào cũng được.”

      “Quán này được đấy, lần sau bọn mình có thể mua mang về nhà ăn.”

      Diệp Tuệ và Thẩm Thuật chụm đầu vào nhau, nghiêm túc thảo luận chuyện ăn sáng, biết ở khúc quanh phía sau có người đến.

      Là Sầm Ngộ.

      Trợ lý của lấy đồ cho , nên đứng mình ở bãi xe chờ trợ lý quay lại.

      Phản ứng đầu tiên của Sầm Ngộ khi nhìn thấy cảnh này là lập tức quay đầu nhìn lượt bãi đỗ xe, vì còn sớm nên ở đây trừ ra có ai khác.

      Bấy giờ mới thở phào nhõm, lần nữa nhìn Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cùng nhau lên xe.

      khó để nhìn ra quan hệ giữa Diệp Tuệ và Thẩm Thuật rất thân mật, Sầm Ngộ nhớ lại hôm có người mình thích, chắc là ta rồi.

      Vậy là nụ cười hồi sáng của Diệp Tuệ, hẳn là dành cho ta.

      Cũng may người nhìn thấy cảnh này là Sầm Ngộ, phải là kẻ lắm mồm, chắc chắn giữ bí mật cho Diệp Tuệ và Thẩm Thuật.
      ---

      Kéo xuống đọc tiếp chương sau nha ^^

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 123
      Edit: Ngân Nhi

      Xong khi quay show ở cung điện Hạ Chu xong, Diệp Tuệ về nhà nghỉ ngơi buổi sáng rồi lại lập tức quay quảng cáo.

      Cũng may là lúc ghi hình buổi tối Diệp Tuệ ngủ giấc rồi, tinh thần coi như cũng đủ dồi dào.

      mau chóng tập trung vào việc quay quảng cáo, buổi quay hình diễn ra rất thuận lợi.

      Xong việc, Diệp Tuệ chào các nhân viên làm việc rồi chuẩn bị xuống lầu ra về. còn chưa ra khỏi tòa nhà phát bên ngoài có khá đông fan tụ tập.

      Những fan này đều quen mặt, hình như bọn họ đứng chờ ở đây từ sớm, vừa thấy Diệp Tuệ ra, bọn họ lập tức giơ banner tiếp ứng lên, đó ghi tên của Diệp Tuệ.

      Lần này Diệp Tuệ vội rời ngay mà về phía các fan.

      Các fan trông thấy Diệp Tuệ tới lập tức trở nên kích động: “Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ!”

      Diệp Tuệ nhìn thấy cách đây xa có tiệm bánh ngọt, quay sang hỏi các fan: “Các bạn có muốn ăn bánh ngọt với mình ? Bánh ở quán kia ngon lắm đó.”

      Diệp Tuệ xong, các fan chỉ yên lặng chớp mắt, kịp phản ứng lại.

      Vì Diệp Tuệ mời fan ăn bánh ngọt tự nhiên như việc dạo trước nhà vậy, làm cho các fan ai cũng ngẩn ra.

      Diệp Tuệ buồn cười khi thấy phản ứng của các fan, làm bộ buồn bã ôm đầu, thở dài cái: “Chậc, nếu các bạn muốn mình cũng ép…”

      “Vậy mình nhé.” Diệp Tuệ là muốn , nhưng lại bước rất chậm, nhích từng tí .

      Các fan nhìn idol nhà mình diễn khỏi cảm thán, quả nhiên idol của mình giống người bình thường, càng giống với những minh tinh khác.

      Diệp Tuệ thế rồi, các fan có thể đồng ý sao? Bọn họ vội vàng gọi lại: “Chị ơi đừng , đợi , chúng em ăn cùng chị mà.”

      Biểu cảm của Diệp Tuệ lập tức trở lại như cũ, nụ cười tươi rói đáp: “OK.” Như thể cái người vừa suýt lau nước mắt kia phải là vậy.

      Các fan: “…”

      Bọn họ cứ thế theo sau Diệp Tuệ, chậm rãi tiến về phía cửa hàng bánh ngọt.

      Các fan đột nhiên nghĩ đến chuyện Diệp Tuệ tối qua vừa mới quay show cả đêm, bây giờ vừa quay xong quảng cáo, chưa có thời gian nghỉ ngơi.

      “Tuệ Tuệ, từ hôm qua đến giờ chị chưa được ngủ ngon rồi, sức khỏe có ổn vậy?”

      Fan sợ Diệp Tuệ ngồi ăn bánh ngọt với bọn họ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của .

      Đối mặt với ánh mắt lo lắng của fan, Diệp Tuệ ngượng ngùng cười: “Các bạn quên là hôm qua lúc ghi hình mình ngủ giấc rồi à?”

      “Đợt này là quá mệt mỏi, về sau mình nhất định chú ý hơn.”

      Các fan lúc này mới nhớ ra, sao bọn họ lại quên mất chuyện này chứ? Lời của Diệp Tuệ trấn an cảm xúc của fan, bọn họ cuối cùng cũng có thể yên tâm ăn bánh ngọt cùng idol rồi.

      ràng là những chuyện mấy vui vẻ, nhưng qua lời Diệp Tuệ lại trở thành vấn đề rất nhàng.

      Các fan càng chuyện với Diệp Tuệ càng có thể cảm nhận được lạc quan đời của , dường như đời này chẳng có chuyện gì quá to tát cả.

      “OK, đến nơi rồi.”

      May là lúc này trong tiệm bánh ngọt đông khách, Diệp Tuệ và fan vừa vào là lấp đầy quán luôn.

      Khách ngồi trong quán tưởng mình bị hoa mắt nên mới trông thấy Diệp Tuệ, có người còn gọi thêm cái bánh nữa để ngồi ăn tiếp.

      “Mọi người muốn ăn gì?” Diệp Tuệ hoàn toàn rũ bỏ hình tượng ngôi sao, đứng giữa các fan, cúi đầu chọn bánh với họ.

      Lúc bánh được mang lên, có fan mạnh dạn hỏi Diệp Tuệ.

      “Tuệ Tuệ, em có thể chụp ảnh với chị ạ?”

      Diệp Tuệ cần suy nghĩ mà gật đầu luôn: “Bây giờ tất nhiên là được rồi.”

      Fan thấy Diệp Tuệ dễ chuyện như vậy, liền chen chúc hết đằng sau , chụp chung kiểu ảnh rồi đăng luôn lên mạng.

      Các fan khác của Diệp Tuệ vừa thấy ảnh này mạng lập tức đấm ngực dậm chân, hôm nay sao mình lại đứng chờ dưới chỗ Diệp Tuệ quay quảng cáo chứ, sau đó liền lập tức sửa soạn chạy ngay đến tiệm bánh ngọt này.

      “Tuệ Tuệ, chị có thể nhìn thấy các linh hồn sao?”

      Điều các fan tò mò nhất chính là chuyện này, Diệp Tuệ cười, tỏ vẻ thần bí đáp: “Chuyện này mà ra mất linh đấy, mình thể cho các bạn biết được.”

      Các fan dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Diệp Tuệ, idol mình gì cũng đúng hết, nhưng mà vừa rồi Diệp Tuệ trả lời chưa nhỉ? Rốt cuộc là có hay là ?

      “Tuệ Tuệ, chị có bí quyết gì để giữ dáng ạ?”

      Diệp Tuệ lắc đầu: “ có bí quyết gì cả, béo hay gầy là do ăn ít hay ăn nhiều thôi, mình phải là thần tiên, ăn nhiều cũng béo, chăm vận động để bù lại là được.”

      Fan: Tuệ Tuệ của bọn họ đúng là idol thành , chuyện úp mở, thẳng thắn để bọn họ hiểu rằng cuộc đời có đường tắt để dễ dàng đâu.

      Sau đó Diệp Tuệ lần lượt trả lời hết các câu hỏi của fan, ngồi với fan cảm giác giống như ngồi với bạn bè vậy, hề có chút khoảng cách xa lạ nào.

      Ăn bánh ngọt xong, thời gian cũng còn sớm, Diệp Tuệ tranh thủ ký tên cho các fan, buổi tối còn có lịch trình khác.

      thêm vài câu với các fan, Diệp Tuệ vẫy tay chào rồi về, các fan lưu luyến rời vẫy tay chào lại .

      Các fan ngồi nhà đọc tin xong chạy tới tiệm bánh ngọt Diệp Tuệ rồi, vẻ mặt ai cũng tiếc nuối đứng trong tiệm, rầu rĩ trách mình sao chạy tới sớm hơn.

      Lúc này, nhân viên cửa hàng bất ngờ tới, cười tươi với bọn họ: “Chị Diệp Tuệ mua cho các bạn mỗi người phần bánh ngọt, kèm cả chữ ký cho mỗi suất đấy ạ.”

      Các fan lập tức vui sướng hoan hô, quý trọng nâng niu món quà Diệp Tuệ để lại, có idol cưng fan thế này thích quá !

      Sau khi kết thúc tập mới nhất, các khán giả xem livestream ngồi xem lại chương trình được biên tập, muốn biết xem cung điện Hạ Chu vào buổi tối trông như thế nào.

      Qua những đoạn clip, ngày và đêm đối lập nhau, còn có Đông cung được mở ra, hơn nữa dân mạng còn tìm kiếm cả những tài liệu lịch sử… Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cung điện Hạ Chu trở thành chủ đề nóng.

      [Mọi người xem chương trình quay ở cung điện Hạ Chu chưa?]

      “Xem xong tôi cảm thấy những tin đồn ma quái về cung điện Hạ Chu phải là vô căn cứ, buổi tối trong cung khí u ám quá, nhất là lúc Kim Cương suýt chạm tay vào cái bình hoa cổ, đáng sợ .”

      “Đồ cổ vốn thể tùy tiện động vào mà, ai mà biết đó có dính cái gì , được cho phép mà sờ vào, nhỡ làm hỏng sao?”

      “Tôi lại khá hứng thú với vị thái tử qua đời trước khi lên ngôi, tuy là có ảnh của vị thái tử này, nhưng tôi có tìm được mấy bài thơ, trong đó đều miêu tả thái tử hào hoa phong nhã tuyệt thế vô song.”

      “Thái tử văn võ song toàn, chinh chiến sa trường, được hoàng đế sủng ái nhất, chỉ tiếc là đoản mệnh, trở thành hoàng đế kế nhiệm rồi.”

      “Nghe thái tử rất si tình, chỉ có thái tử phi, cưới thêm ai khác.”

      Dân mạng còn tìm tòi mạng, giở cả sách Sử ra xem, câu tôi câu về cuộc đời của vị thái tử này.

      Diệp Tuệ ngồi trong phòng hóa trang, thợ trang điểm trang điểm cho , Tiểu Lưu ngồi bên cạnh vừa uống cà phê vừa xem dân mạng bàn luận.

      Tiểu Lưu lẩm bẩm: “Thái tử triều Hạ Chu có vẻ rất ưu tú.”

      kẻ mắt nên Diệp Tuệ phải nhắm mắt lại, nhưng nghe thấy mấy chữ triều Hạ Chu, liền mở mắt ra: “Em vừa gì cơ?”

      “Tuệ Tuệ ơi, đừng động đừng động.” Thợ trang điểm lập tức dừng động tác, bút kẻ mắt tí chọc vào mắt rồi.

      hiểu sao tự nhiên Diệp Tuệ lại khẩn trương như vậy, suýt làm hỏng lớp trang điểm.

      “Đợt lát nữa làm tiếp .” Diệp Tuệ quay người hỏi Tiểu Lưu, “Vừa nãy em nhìn cái gì thế? Cho chị xem với.”

      Tiểu Lưu đưa điện thoại cho : “Sau khi tập mới nhất được phát sóng, cung điện Hạ Chu giờ được quan tâm lắm. Chuyện về vị thái tử nào đó kia cũng được mọi người bàn luận nhiệt tình.”

      Diệp Tuệ nhận lấy điện thoại, ngón tay lướt màn hình, cái Tiểu Lưu xem là chủ đề liên quan đến vị thái tử triều Hạ Chu, chủ đề này là hot nhất diễn đàn.

      Ngày thái tử ra đời, bầu trời có những điểm khác lạ, báo hiệu điềm lành, nhưng hoàng hậu lại nằm liệt giường bệnh, nửa tháng sau bệnh mà chết. Những vị hoàng tử khác thích vị thái tử này chút nào, nhưng vị thái tử này lại được hoàng đế vô cùng thương, năm tuổi lên ngôi thái tử…

      Diệp Tuệ đọc say mê quên cả thời gian, ngẩn người nhìn vào điện thoại.

      Cuối cùng thợ trang điểm phải cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Tuệ, ấy : “Tuệ Tuệ à đừng đọc nữa, sắp đến giờ bắt đầu kiện rồi, phải mau trang điểm xong thôi.”

      Diệp Tuệ sửng sốt, để điện thoại xuống, bấy giờ mới nhớ ra là mình còn có việc phải làm.

      nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, gạt chuyện vừa rồi ra khỏi đầu, đảm bảo khi làm việc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

      Kết thúc công việc, Diệp Tuệ trở về nhà, việc đầu tiên là lên mạng tìm hiểu về triều đại Hạ Chu.

      Những hàng chữ máy tính lọt vào mắt Diệp Tuệ, từ khi bắt đầu thành lập triều đại Hạ Chu, cho đến quá trình phát triển thịnh vượng…

      Khi con trỏ chuột lướt đến phần thái tử, Diệp Tuệ khựng lại, bấm vào đọc thêm.

      thấy có ảnh của vị thái tử này, tất cả đều chỉ ghi chép lại bằng văn tự, thái tử tuổi trẻ tài cao, nhưng tử trận nơi sa trường.

      khác mấy so với những gì dân mạng bàn luận.

      Nhưng trong ghi chép dã sử lại có đoạn thế này.

      Đêm hôm truyền đến tin thái tử chết, hiểu vì sao mà hoàng cung đột nhiên gặp hỏa hoạn, lửa cháy thiêu hủy cả Đông cung, tục truyền rằng thái tử phi cũng theo thái tử.

      Trong đêm, những dấu vết liên quan đến thái tử biến mất hết, chỉ để lại lác đác vài dòng chính sử, làm dân gian suy đoán đủ kiểu.

      Kỳ lạ hơn là, những bức họa của thái tử và thái tử phi đều giữ lại được bức nào.

      Đông cung nơi bọn họ mới đến là nơi về sau được xây dựng lại, Đông cung cũ có ai khác vào ở, có người là để tưởng niệm thái tử, cũng có người là vì bên trong thường xảy ra những chuyện ma quái.

      Trăm năm sau thay đổi triều đại, những tin đồn hỗn loạn truyền tai nhau cũng dần bị chôn vùi theo diệt vong của vương triều.

      bức tranh lịch sử huy hoàng từ từ trải ra trước mắt Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ cố gắng kiềm chế tâm trạng, nhưng lại thể ngăn được những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, có quá nhiều nghi vấn nổi lên.

      Cung điện triều Hạ Chu, vị thái tử qua đời trước khi lên ngôi, Đông cung cũ, thậm chí là cả Ngự Hoa Viên kia…Rốt cuộc có liên quan gì đến ?

      Lòng Diệp Tuệ ngổn ngang trăm mối, càng nghĩ càng thấy đau đầu, có cảm giác là mình quên mất điều gì đó, nhưng lại thể nhớ ra được.

      giọng già nua đột nhiên vang lên, giống như đến từ miền ký ức xa xôi.

      Kiếp trước chồng cháu mang nghiệp giết chóc quá nặng…Kiếp này có tử kiếp…Hai cháu kiếp trước từng có đoạn nghiệt duyên…Lấy mạng đền mạng…

      Mấy câu vỡ ra thành những mảnh , đứt quãng, những lời vốn bị lãng quên , giờ lại lần nữa lên trong đầu Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ nhớ hôm đó trong chuyến du lịch, gặp bà cụ xem bói, may mắn vì có lời bà cụ nên mới có thể giúp Thẩm Thuật vượt qua kiếp nạn 30 tuổi.

      Bây giờ nghĩ lại, những lời bà cụ còn là minh chứng cho việc kiếp trước có tồn tại.

      Từng giây từng phút trôi qua, màn đêm buông xuống, Thẩm Thuật về nhà, nhưng Diệp Tuệ vẫn còn chưa suy nghĩ xong.

      Buổi tối trước khi ngủ, Diệp Tuệ nằm giường, run sợ đưa mắt nhìn trần nhà.

      Tay Thẩm Thuật quơ trước mặt Diệp Tuệ, dịu dàng : “Sao lại ngẩn người ra thế?”

      Diệp Tuệ lẩm bẩm: “ nghĩ con người có kiếp trước ?”

      Thẩm Thuật sửng sốt, đến ma quỷ còn tin, cho nên tất nhiên cũng tin mấy chuyện kiếp trước kiếp này.

      Nhưng từ sau khi quen Diệp Tuệ, Thẩm Thuật mới dần phá vỡ nhận thức của mình về thế giới này, Diệp Tuệ có thể nhìn thấy ma, còn chuyện được với họ nữa.

      “Có kiếp trước hay quan trọng.” Thẩm Thuật nghĩ lúc rồi , “Có thể cùng em qua kiếp này mới là điều quan trọng nhất.”

      Chỉ câu đơn giản của Thẩm Thuật thôi cũng đủ hóa giải nghi vấn trong lòng Diệp Tuệ.

      còn rất nhiều việc phải làm, nên mất thời gian suy nghĩ đến mấy chuyện đâu đâu này.

      rất đúng.” Diệp Tuệ nghĩ, cứ cho rằng triều đại Hạ Chu có liên quan đến , nhưng thế sao chứ? Quá khứ là quá khứ, tại là tại.

      Nếu cứ kiên trì muốn tìm chân tướng, ngược lại làm ảnh hưởng đến cuộc sống bây giờ.

      Thẩm Thuật nhận ra tâm trạng của bình thường, liền hỏi: “Em vui sao?”

      Diệp Tuệ lắc đầu: “Đâu có ạ.”

      Thẩm Thuật quan sát nét mặt lúc, ghé sát vào, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, tầm mắt dời xuống đôi môi , cúi đầu : “Để làm cho em vui lên nhé.”

      Diệp Tuệ ngây ngốc, giây sau, Thẩm Thuật nhàng hôn lên môi , động tác của rất cẩn thận và dịu dàng.

      hôn sâu, chỉ nghiêm túc hôn , trầm giọng : “Em nhất định phải vui lên.”

      Cứ xong câu là lại hôn cái, giống như chỉ cần nhiều tâm trạng của thay đổi như lời vậy.

      Diệp Tuệ bật cười, cái người này sao cứ luôn cố chấp như vậy chứ.

      Bất tri bất giác, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Diệp Tuệ còn, may mắn khi có người chồng là .

      Diệp Tuệ vòng tay giữ chặt gáy Thẩm Thuật, tìm kiếm ánh mắt , hai người nhìn nhau, dừng động tác lại, hôn nữa.

      Ánh mắt Diệp Tuệ trong veo, còn mơ màng như hồi nãy, lúc nhìn , cảm giác như có thứ gì đó mềm mại chạm vào tim mình vậy.

      “Được rồi được rồi, em vui lên rồi mà.”

      Dường như sợ tin, liền ghé tới chủ động hôn , như dỗ dành đứa trẻ vậy.

      mỉm cười: “Bây giờ tin chưa?”

      Thẩm Thuật chậm rãi cúi đầu, vùi mặt vào phần xương quai xanh của , cảm giác được lắc đầu, mái tóc đen ngắn phủ lên da , làm thấy hơi nhột.

      Đôi môi lướt lên xương quai xanh của , rồi lại dời xuống phần da trước ngực, trong đêm tối, cơ thể trắng nõn của lên sáng bừng trong tầm mắt.

      Từng đợt tê ngứa từ từ di chuyển dọc theo xương quai xanh xuống.

      Rồi lại tiếp tục xuống…

      Hôn xong, Thẩm Thuật nhô đầu từ trong chăn ra, tựa vào hõm vai , giọng : “Ngày mai còn phải làm, bọn mình ngủ sớm .”

      Diệp Tuệ: “…”

      Chính là người châm lửa, thế mà thôi là thôi, còn cho câu nào.

      Thẩm Thuật quay về nằm bên cạnh Diệp Tuệ, tay mò tới nắm lấy tay trong chăn: “Ngủ em.”

      Diệp Tuệ nghiêng đầu nhìn cái rồi lại quay đầu về nhìn trần nhà, tầm mắt lên chút ánh sáng trắng, ý thức từ từ chìm .

      Sau hồi chật vật, Diệp Tuệ ngủ rất nhanh, có thể vì quá mệt mỏi, lúc trước chưa từng mê man thế này, nhưng lần này lại mơ giấc mơ.

      Trong mơ, Diệp Tuệ đứng trong biển lửa.

      Nhiệt độ xung quanh cực nóng, giống như bị mặt trời thiêu đốt vậy.

      Cả căn phòng bị lửa thiêu, bên trong nhìn đâu cũng chỉ là lửa, bày trí trong phòng nhìn , biết là ở đâu.

      Chỉ có thể nhìn ra nơi này khá xưa cũ, giống thời đại.

      Bên ngoài truyền đến tiếng của rất nhiều người, có tiếng hét chói tai, tiếng gào khóc, tiếng ngọn lửa đốt cháy mành cửa, đủ mọi thanh đan xen nhau trở nên hỗn độn vô cùng.

      còn nơi nào để trốn, cũng thể thở nổi nữa.

      Trong lúc bất chợt, cảnh vật trước mắt bỗng xoay chuyển, đầu óc Diệp Tuệ choáng váng, khí xung quanh bị rút từng chút

      mở mắt ra.

      Tỉnh lại sau cơn mơ, liều mạng hít thở, cảm giác như khó thở trong giấc mơ vẫn còn vây lấy vậy.

      khí trong lành sáng sớm lùa vào mũi Diệp Tuệ, trời sáng.

      Diệp Tuệ quay đầu nhìn, bên cạnh trống trơn, đồng hồ treo tường chỉ chín giờ rưỡi, Thẩm Thuật làm rồi.

      nhíu mày, đưa tay xoa ngực, váy ngủ bị nắm đến nhăn nhúm, cảm giác đau thấu tim gan trong giấc mơ vẫn vô cùng ràng.

      Tại sao lại có giấc mơ này? Cảnh tượng trong mơ ấy cũng chân đến đáng sợ.

      Vì dạo này hay đọc tin tức về triều đại Hạ Chu, cho nên mới ngày nghĩ đêm mơ như thế sao?

      Mơ hồ có con đường dẫn lối cho , gọi mời tiếp, có chuyện gì đó chờ đến hoàn thành.

      Giấc mơ dường như tái lại ràng những gì xảy ra, nhưng bây giờ lại biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

      gần như có thể chạm tay vào rồi, nhưng cũng lại cách rất xa, nó chìm trong màn sương mù dày đặc, lúc lúc , thể nhìn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :