1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Có vẻ kiếp trước của 2 người sắp đc hé lộ rồi :)))
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Haha, bảo đàn ông kẻ lông mày á, cái này phải gọi là tài năng a Thẩm ạ... ủa có gì với c Tuệ thế nhỉ???
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Cái gì cũng phải " quen tay" chứ. Chị cứ cho " vẽ loạn" vài lần là được chứ gì. Tụi mình xếp hàng chờ ảnh vẽ mà ko được kìa. Đúng ko mấy nàng?:yoyo60:
      Tiểu Ly 1111Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 116
      Edit: Ngân Nhi

      Hôm nay Diệp Tuệ quay quảng cáo, sau khi quay xong, ngồi trong phòng hóa trang, chuẩn bị tẩy trang.

      Lúc này Tiểu Lưu đột nhiên tới, trong tay còn cầm bó hoa, đứng trước mặt Diệp Tuệ, đưa hoa cho : “Tuệ Tuệ, hoa của chị này.”

      Diệp Tuệ nhìn bó hoa, hoa rất đẹp, bông nào cũng tươi, nhìn Tiểu Lưu hỏi: “Ai đưa thế?”

      Tiểu Lưu lắc đầu: “Em biết, người chuyển phát cho em biết người tặng hoa là ai, nhưng mà trong này có tấm card đấy.”

      Tiểu Lưu cầm tấm card để trong bó hoa, Diệp Tuệ nhận lấy xem, card có ghi tên, người tặng hoa muốn giữ bí mật, chỉ có mấy chữ liên quan đến .

      “Tặng cho Diệp Tuệ xinh đẹp.”

      câu rất lịch , nét chữ cũng thanh thoát.

      Diệp Tuệ cảm khái, người tặng hoa thần bí đấy, ngay cả tên cũng ghi ra. thầm nghĩ, rất có thể là của fan tặng.

      Tiểu Lưu cũng nghĩ là fan tặng, hỏi: “Tuệ Tuệ, hoa này đẹp quá, chị định để đâu?”

      Diệp Tuệ suy nghĩ, nếu là fan tặng nên giữ lại, định thấy mũi ngưa ngứa, nhanh chóng che mũi, quay lưng chỗ khác hắt xì cái.

      xoay người lại, nhìn bó hoa, định mùi hoa lại lùa vào mũi, khiến mũi lại thấy ngứa.

      Diệp Tuệ hắt xì liên tục mấy cái liền.

      Tiểu Lưu thấy vậy liền hiểu ra là Diệp Tuệ bị hắt xì vì bó hoa, ấy vội vàng lấy bó hoa , đặt ở chỗ rất xa.

      Tiểu Lưu lo lắng hỏi: “Tuệ Tuệ, chị sao chứ?”

      Diệp Tuệ che mũi, rầu rĩ đáp: “Chị bị cảm vẫn chưa khỏi hẳn, hoa này thơm quá mức với chị rồi.”

      Nếu còn tiếp tục ôm hoa e là hắt xì dứt được mất.

      Tiểu Lưu: “Để em mang chỗ khác.” Tiểu Lưu cầm bó hoa ra ngoài, đường đụng phải Sầm Ngộ và quản lý của ấy.

      Quản lý nhận ra đây là bó hoa mà Sầm Ngộ tặng cho Diệp Tuệ, Sầm Ngộ có chút cảm tình với Diệp Tuệ, cho nên bí mật tặng hoa cho .

      Bó hoa này Sầm Ngộ chọn lựa rất lâu, sao bây giờ lại bị đem rồi?

      Quản lý nhìn về phía Sầm Ngộ, Sầm Ngộ cũng khá ngạc nhiên, ấy gì, vẫn thẳng về phía trước. Đến phòng hóa trang, Sầm Ngộ ngồi xuống phía đối diện với Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ hỏi: “ cũng ở đây à?”

      Sầm Ngộ cười : “ vừa mới xong việc.”

      Nghĩ đến cảnh vừa rồi, thấy hơi buồn, tiếp xúc vài lần với Diệp Tuệ, cảm thấy Diệp Tuệ là người rất tốt.

      Cảm xúc của đối với Diệp Tuệ, từ lúc ban đầu chỉ là tán thưởng, sau lại dần dần biến thành có cảm tình.

      Sầm Ngộ định từng bước theo đuổi Diệp Tuệ, cho nên hôm nay mới tặng hoa, nhưng chỉ tặng danh thôi, vì sợ nếu thẳng thắn quá sợ, lúc đó ngay cả bạn bè cũng thể làm.

      Sầm Ngộ nhìn Diệp Tuệ, hỏi thử: “Vừa nãy nhìn thấy trợ lý của em cầm hoa ra ngoài, em thích à?”

      Diệp Tuệ vuốt mũi: “Đợt này em bị cảm, hơi nhạy cảm với mùi hoa nên để hoa gần người được ạ.”

      Sầm Ngộ: “…” Sao lại thấy mặt hơi đau nhỉ.

      nhìn : “ làm khách mời cho chương trình ‘ đời này có ma ?’ đấy, tin này tổ chương trình vẫn chưa công bố ra ngoài.”

      Diệp Tuệ ngờ lại có cả Sầm Ngộ, : “Chương trình này khủng bố lắm đó, có sợ ma ?”

      Sầm Ngộ nhìn vài giây, cười đáp: “Thế em , em tham gia mấy số rồi, có nhìn thấy con ma nào ?”

      Diệp Tuệ ra vẻ cao thâm: “Trong lòng có bóng ma, đương nhiên cũng nhìn thấy ma rồi. Với lại nếu em mà thẳng với chương trình này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

      Sầm Ngộ phối hợp gật đầu: “ hiểu rồi, có ma hay là do mình suy nghĩ thôi.”

      lại trêu: “Diệp thiên sư, nhìn em có vẻ rất có kinh nghiệm, là người mới, đến lúc đó phải học hỏi em nhiều điều rồi.”

      Sầm Ngộ vậy là để có cớ rút ngắn khoảng cách với Diệp Tuệ, lúc tham gia chương trình, có thể tìm chuyện.

      Diệp Tuệ suy nghĩ rồi : “Khi nào ghi hình cứ chú ý đến Chu thiên sư ấy, chị ý là chuyên gia, giỏi hơn em nhiều.”

      Sầm Ngộ nhìn , gì, chỉ muốn để ý đến thôi, chứ ra hề sợ ma.

      Diệp Tuệ thấy lạ khi Sầm Ngộ lời nào, suy nghĩ vài giây, cho ra kết luận.

      Có phải Sầm Ngộ e dè vì Chu thiên sư là nữ ? ấy là đàn ông, nếu quá dựa dẫm vào Chu thiên sư sợ là khán giả này nọ.

      Diệp Tuệ nghĩ ngay ra được ý, nhớ đến người, hai mắt liền lóe sáng.

      Sầm Ngộ nhìn nét mặt của Diệp Tuệ, hai mắt cũng sáng lên.

      chờ ra câu chúng ta là bạn bè, em giúp .

      Vậy mà giây sau lời lại là: “Hay là chung với Kim Cương !”

      Sầm Ngộ sững người, sao lại biến thành Kim Cương rồi? Diệp Tuệ tiếp: “Kim Cương thân thể cường tráng khỏe mạnh, dương khí thịnh, ma dám lại gần ấy đâu. cứ cạnh ấy là đảm bảo an toàn.”

      Sầm Ngộ câm nín: “…” muốn thêm gì nữa.

      Quản lý đứng đằng sau nhìn bóng lưng u sầu của Sầm Ngộ, ấy chỉ biết cho Sầm Ngộ ánh mắt đồng tình, sau đó vỗ vai .

      Diệp Tuệ thấy động tác của quản lý, nhìn Sầm Ngộ hỏi: “Vai thoải mái ạ? làm việc đừng cố quá nhé, sức khỏe là quan trọng nhất.”

      Sầm Ngộ nhìn Diệp Tuệ từ đầu đến cuối đều cùng tần số với mình, tâm trạng phức tạp : “…Ừ.”

      Sầm Ngộ rời khỏi phòng hóa trang, ngồi vào xe. Dọc đường , gì, có vẻ như vừa mới chịu đả kích rất lớn.

      Quản lý biết Sầm Ngộ vui, ấy theo đuổi , nhưng người ta lại hiểu tâm ý của ấy, quản lý nhìn Sầm Ngộ qua gương chiếu hậu, hỏi: “Ngày mai có tặng hoa nữa ạ?”

      Sầm Ngộ định ngày nào cũng danh tặng cho Diệp Tuệ bó hoa, nhưng bây giờ bị cảm, đành phải gác lại kế hoạch này vậy.

      rầu rĩ : “Để mấy ngày nữa rồi tính tiếp.” Tâm hồn thiếu nam của bị tổn thương, cần có thời gian để hòa hoãn lại .

      Tập mới nhất của “ đời này có ma ?” bắt đầu được phát trực tiếp, tiếng trước khi phát sóng, mọi người biết khách mời của tập lần này thế mà lại là Thường Huỳnh!

      Lúc bắt đầu chương trình, lượt xem online vượt quá trăm vạn chỉ trong vòng vài phút đồng hồ.

      Thường Huỳnh trang điểm rất khi đến chương trình này, đến lúc tổ chương trình bày ra trò gì đáng sợ lớp trang điểm bị hỏng mất.

      Thường Huỳnh đến sớm, lúc thấy Diệp Tuệ đến, ta chủ động chào hỏi người thím : “Diệp Tuệ, hôm nay trang điểm đẹp lắm.”

      Diệp Tuệ nhướn mày, đại khái cũng biết được tâm tư của Thường Huỳnh, cười : “Đâu có, tôi thấy hôm nay trang điểm đẹp hơn tôi nhiều.”

      Mặc dù giữa hai người vẫn còn chút khoảng cách, nhưng bầu khí có vẻ rất hài hòa.

      Vì Diệp Tuệ và Thường Huỳnh ở trong cùng khung hình chuyện với nhau, khiến cho những khán giả ngồi trước máy tính và điện thoại ai cũng trợn tròn mắt. Chuyện gì xảy ra thế này?

      Hai người này trước giờ là kẻ thù mà, sao bây giờ lại bắt đầu tung hô nhau rồi?

      “Diệp Tuệ giờ là ảnh hậu Berlin rồi, Thường Huỳnh thể coi là đối thủ của Diệp Tuệ nữa. Giá trị thương mại cũng thua kém quá nhiều.”

      “Uây! Fan của Diệp Tuệ kinh quá nhỉ, mới nổi có năm thôi, chưa gì nghĩ mình hơn người rồi cơ đấy? Nổi thêm mấy năm nữa mới có tư cách lên mặt nhé!”

      “Hai idol đứng cùng nhau hòa hợp như thế rồi, hai nhà đừng có cắn nhau nữa.”

      Sau khi các khách mời đến đông đủ, mọi người đứng trước cổng trường học bỏ hoang, tên trường khắc cửa bị tróc sơn, trong trường cũng chỉ bật cái đèn sáng.

      Chủ đề của tập lần này là trường học bỏ hoang, ngôi trường này bắt đầu xuất những câu chuyện ma quái từ sau khi bị đóng cửa, những bức tường có những bức tranh bị vẽ loạn, về sau những người đến đây “thám hiểm” còn nhìn thấy những chữ viết được viết bằng sơn đỏ ở bên trong.

      Sau tuần khảo sát, tổ chương trình xác nhận chỉ số an toàn ở nơi này rất cao.

      Đạo diễn dẫn mọi người tới cửa tòa nhà học, sau đó cho mọi người tự lên.

      cầu thang trống trải đột nhiên phát ra tiếng nhạc, tiếng nhạc du dương bay lượn trong khí, làm cho cảm giác đáng sợ tăng lên gấp bội.

      Mọi người cố nén nỗi sợ trong lòng, tiếp tục lên. Qua khúc quanh, bọn họ nhìn thấy có bé với dáng người mảnh mai đứng ở cầu thang phía .

      bé đó mặc váy múa ba lê trắng tinh, vừa trông thấy nhóm khách mời, bé liền bắt đầu múa theo cầu của đạo diễn.

      Động tác của bé rất thanh thoát và chậm rãi, giống như con búp bê được lên dây cót vậy, từng động tác đều rất đẹp mắt, nhưng lại hơi đáng sợ.

      “Aaaa!!!” Tiếng thét chói tai của Triệu Hủy vang lên.

      Diệp Tuệ nhìn thấy bé kia nhếch môi cười, chắc vì dọa được các khách mời nên bé rất đắc ý.

      Các khách mời bị đạo diễn giục tiếp, vòng qua bé múa ba lê đầu tiên, hành lang dài từ từ ra toàn bộ trước mắt.

      hành lang này cũng có người múa ba lê, nhưng lần này lại có tận bốn !

      Mấy này đều là các học sinh xuất sắc ở học viện múa gần đây, ai cũng học múa ba lê từ rồi.

      Sau khi được chọn tham gia chương trình hot nhất mạng nay, hiệu trưởng còn dặn dò mấy bé là phải biểu tốt, làm rạng danh cho nhà trường.

      Bốn bạn từ hành lang hội tụ lại cùng chỗ, vòng tay nhau, bắt đầu nhảy điệu “Bốn con thiên nga”.

      nhảy tốt biết ai bị vướng váy trước, thế là bốn thiên nga cứ thế ngã đè lên nhau.

      Kim Cương trêu chọc: “Đạo diễn Tôn à, mấy diễn viên này diễn kém quá đấy.”

      Đạo diễn Tôn: “…”

      Các múa ba lê bị lôi ra, can đảm của Kim Cương tăng lên gấp bội, thẳng đến phòng học, đẩy cửa, làm động đến xô nước để bên , liền vội vàng nhảy lùi ngay về đằng sau.

      May là cũng có chút võ công, ướt hết người rồi.

      “Tổ chương trình vẫn còn có chút lương tâm, nước ấm lắm.” Diệp Tuệ mặt đổi sắc sờ vào nước mặt đất.

      Đạo diễn Tôn cười hai tiếng, mới đầu xuân ốm được hay cho lắm, chương trình của ông rất nhân văn, chẳng những đảm bảo an toàn cho khách mời mà còn giữ sức khỏe cho họ nữa.

      Dựa theo lộ trình mà tổ đạo diễn cung cấp, các khách mời vòng tòa nhà học.

      Nơi kinh khủng nhất chính là phòng thí nghiệm, mô hình cơ thể người trong này nhìn rất , giống như mới được mua rồi để vào vậy.

      Diệp Tuệ vừa nhìn là biết ngay đây là đồ tổ đạo diễn mới mua, cho nên trường này hình như có ma .

      Sau khi ra khỏi phòng học, đạo diễn lại tỏ ý sâu xa gọi các khách mời lại, chỉ vào đồng hồ đeo tay, : “Đêm khuya, mọi người có thể nghỉ ngơi rồi.”

      Nghỉ ngơi? Nghỉ ở đâu cơ?

      Khả năng là phải qua đêm ở phòng ngủ rồi.

      Trong phim kinh dị, địa điểm hay xuất cảnh đáng sợ nhất trong trường học ngoài lớp học ra chính là phòng ngủ.

      Mọi người được dẫn đến trước phòng ngủ, cửa phòng đóng chặt, mặt đất còn có tờ giấy niêm phong mới bị xé xuống.

      Các khách mời đưa mắt nhìn nhau, có ai dám chủ động mở cửa, Diệp Tuệ vừa mới định tiến lên, ngờ Thường Huỳnh lên tiếng trước: “Nếu mọi người sợ để tôi mở cho.”

      Đợt trước Thường Huỳnh gặp phải cái bình hoa bị ma ám kia, ràng trong lòng sợ muốn chết, nhưng ta muốn để Diệp Tuệ có cơ hội chơi trội.

      Mặc dù rất sợ hãi, nhưng ta vẫn cắn răng tiến lên, xung quanh có nhiều người thế này, làm sao xảy ra chuyện gì được chứ.

      Thường Huỳnh làm như vô tình chen đến trước mặt Diệp Tuệ, che lại ống kính của Diệp Tuệ, để máy quay chiếu đúng vào mình mình.

      Thường Huỳnh hít sâu hơi, để tay lên tay nắm cửa.

      Cạch tiếng, cửa còn chưa được mở, nhưng tay nắm cửa bị Thường Huỳnh làm rụng ra rồi.

      Thường Huỳnh sợ đến mức suýt ném nó , may là ta vẫn nhớ có máy quay trước mặt, cho nên mới kìm lại hét ầm lên rồi làm trò cười cho thiên hạ.

      Thường Huỳnh gượng cười : “Cái này chắc chắn là do dàn xếp của tổ chương trình rồi, muốn hù dọa chúng ta đây mà.”

      là cái tay nắm cửa tổ chương trình hề động đến, đạo diễn Tôn : “Hôm qua lúc chúng tôi đến đây, cái tay nắm cửa vẫn bình thường mà.”

      Điều này có nghĩa là cái tay nắm cửa phải do Thường Huỳnh cẩn thận làm gãy, mà là do ma làm, tuyệt đối phải trò mà tổ chương trình bày ra.

      Vừa nghe đạo diễn thế, Thường Huỳnh lại thấy sợ rồi, ta cầm cái tay nắm cửa, giữ cũng được mà ném cũng xong.

      Thế là Thường Huỳnh kiên trì đẩy cửa ra, đèn trong phòng ngủ rất mờ, chỉ có ngọn đèn giường thôi.

      Cửa sổ phòng ngủ được mở, gió thổi vào làm rèm cửa lay động, gian yên ắng. ai dám tiến lên bước, ngay cả Thường Huỳnh ban nãy xung phong nhận việc giờ cũng có gan nữa rồi.

      Diệp Tuệ dẫn đầu trước, ngồi xuống cái giường ở góc trong cùng.

      nhìn quanh lượt, sở dĩ ngồi chiếc giường này là vì giường ở phía đối diện có bóng ma.

      Diệp Tuệ rất có lòng nhắc nhở các khách mời: “Chúng ta ngủ hết ở bên này .”

      Lời của Diệp Tuệ bao giờ sai, Kim Cương, Tống Bạch và Triệu Hủy đều rất có ý thức tới bên cạnh Diệp Tuệ. Tống Bạch và Triệu Hủy dám nằm ở mấy giường khác, chen chúc nằm cùng giường với Diệp Tuệ luôn.

      Kim Cương là đàn ông, tất nhiên thể nằm cùng phụ nữ, đành nằm ở giường khác.

      Trong phòng ngủ có tám cái giường, nhưng chỉ có hai chiếc giường có người nằm.

      Thường Huỳnh muốn ở gần Diệp Tuệ, mặc dù giờ ta phải tìm mọi cách để lấy lòng Diệp Tuệ. Bây giờ tham gia chương trình, ta muốn cho Diệp Tuệ có cơ hội thể nữa.

      “Diệp Tuệ chọn giường này rồi, thế tôi nằm giường đối diện vậy.”

      Thế là Diệp Tuệ chỉ biết trơ mắt nhìn Thường Huỳnh về phía chiếc giường có bóng ma, lại mở to mắt nhìn Thẩm Thuật đứng ở cửa.

      Thẩm Thuật lập tức hiểu ngay ý của Diệp Tuệ, chiếc giường Thường Huỳnh nằm có ma.

      Diệp Tuệ có lòng nhắc nhở Thường Huỳnh: “Bên này vẫn còn giường mà, qua đây ngủ .” Diệp Tuệ chỉ vào chiếc giường trống bên cạnh.

      Thường Huỳnh sao có thể nghe theo Diệp Tuệ chứ, ta cho Diệp Tuệ cướp hết ống kính đâu, nếu ta nằm mình ở đây ống kính chĩa vào ta nhiều hơn.

      Thường Huỳnh giả bộ thoải mái : “ cần đâu, tôi nằm đối diện mọi người mới tiện nhìn mặt nhau buôn chuyện được chứ.”

      Diệp Tuệ thấy thế cũng kiên trì nữa, dù sao cũng nhắc nhở trước rồi mà, cười với Thường Huỳnh, : “Ra vậy, thế cứ nằm bên đó .”

      Lời nhắc nhở của Diệp Tuệ khiến dân mạng xôn xao suy đoán.

      “Sao tôi có cảm giác lời này của Diệp Tuệ có ý vậy nhỉ? Chắc giường Thường Huỳnh nằm có vấn đề nên Diệp Tuệ mới bảo Thường Huỳnh đổi chỗ.”

      “Lầu nghĩ nhiều quá rồi, ai mà biết được là Diệp Tuệ có năng lực nhìn thấy ma hay chỉ toàn bịa chuyện, Thường Huỳnh muốn nằm đâu kệ người ta , quản nhiều làm gì!”

      Fan của Thường Huỳnh tất nhiên là ưa Diệp Tuệ, hòa hợp trong nháy mắt bị phá bỏ.

      mỉa cái gì thế, tôi chỉ đoán thế thôi mà, chưa xấu Thường Huỳnh câu nào đâu nhé, đừng có lôi Diệp Tuệ vào!”

      “Công nhận, Tuệ Tuệ lung tung bao giờ chưa? Đợi xem lát nữa Thường Huỳnh có còn giữ được mặt mũi nhé.”

      Đạn mạc nổ tung trong nháy mắt, đa phần là fan của Diệp Tuệ và Thường Huỳnh lao vào cãi nhau.

      Thường Huỳnh làm ngơ với lời nhắc nhở của Diệp Tuệ, ta thích thú dựa vào giường, co đầu gối lên. Diệp Tuệ thấy rất cái bóng đen bên cạnh ta, vì động tác của ta nên cái bóng đen mới nhích lại gần, : “Huỳnh Huỳnh muốn nằm cạnh em nên mới qua đây phải ?”

      Con ma này là fan nữ của Thường Huỳnh, là học sinh cấp ba.

      Em ma fan cuồng này lần đầu tiên được gặp thần tượng bằng xương bằng thịt nên cực kỳ xúc động, bắt đầu động tay động chân với Thường Huỳnh, xác nhận xem có đúng là Thường Huỳnh hay .

      Em ma fan vuốt mái tóc dài của Thường Huỳnh, Diệp Tuệ trông thấy tóc của Thường Huỳnh bị nhấc lên cao.

      Tống Bạch khó hiểu nhìn Thường Huỳnh: “Tóc của chị bị làm sao thế kia?”

      Thường Huỳnh ngẩn ra, trong lòng rung lên hồi chuông cảnh báo, nhưng ta lại nhanh chóng vuốt tóc cho gọn, còn dùng giọng điệu của chị lớn dịu dàng giải thích với Tống Bạch: “Tĩnh điện ý mà, đừng sợ.”

      Diệp Tuệ nhìn em ma fan chuẩn bị có hành động tiếp theo, biết bé đó lấy cái gì ở dưới gối, hình như là tấm ảnh nho .

      Diệp Tuệ thương tình với Thường Huỳnh: “Thường Huỳnh, hay là qua bên này nằm .”

      Thường Huỳnh định từ chối, đột nhiên phát có thứ gì đó bay bay rồi rơi vào tay mình, cúi đầu nhìn, là tấm ảnh.

      Người trong ảnh là ta.

      Ngay lập tức, Thường Huỳnh thèm để ý đến hình tượng nữa mà hét ầm lên, vứt tấm ảnh sang bên, vội vàng chạy đến chỗ thím có năng lực trừ trong truyền thuyết.

      “Diệp Tuệ, cứu tôi với!!!”
      ---
      Hôm nay đăng liền hai chương nha, các chú ý kéo xuống đọc tiếp nha :))))
      Last edited: 1/2/20

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 117
      Edit: Ngân Nhi

      Đừng là Diệp Tuệ, ngay cả các khách mời và nhân viên làm việc có mặt tại đây đều bị phản ứng của Thường Huỳnh dọa sợ hết hồn.

      Từ khi ra mắt tới nay, cái tên Diệp Tuệ vẫn luôn bị gắn chung với Thường Huỳnh, dù hai người có tham gia hoạt động gì, làm đại diện cho nhãn hàng nào cũng bị đem ra so sánh, chuyện hai người họ ưa nhau sớm còn là bí mật.

      Mặc dù hôm nay mối quan hệ giữa Thường Huỳnh và Diệp Tuệ cũng coi như hòa hợp, nhưng cũng chưa đến mức để Thường Huỳnh làm ra hành động như thế này.

      Thường Huỳnh lao như bay đến, thoáng cái nhào tới bên cạnh Diệp Tuệ, chen vào giữa Triệu Hủy, ôm chặt cánh tay Diệp Tuệ.

      “Có ma!” Thường Huỳnh run rẩy chỉ vào chiếc giường đối diện, nét mặt hoảng sợ.

      Triệu Hủy bị dồn vào góc tường bật cười, sao lại nhìn ra là Thường Huỳnh thích Diệp Tuệ đến thế cơ nhỉ, Diệp Tuệ cũng giật mình, nhất thời biết phải phản ứng sao.

      Dân mạng thấy hành động của Thường Huỳnh cũng cười như điên.

      “Sao Thường Huỳnh lại như gà con tìm mẹ là thế nào vậy? Xem ra là nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ rồi.”

      “Bây giờ ngay cả Thường Huỳnh cũng chủ động chứng thực danh hiệu Diệp đại tiên của Diệp Tuệ rồi sao? Đây có là Thường Huỳnh thế? Trước giờ phải hai người vẫn luôn đối địch với nhau ư?”

      “Ha ha ha, tự nhiên tôi lại thấy Thường Huỳnh với Diệp Tuệ rất có tình với nhau là làm sao nhỉ? Ai đó đến đánh cho tôi tỉnh lại !”

      “Lầu đơn đâu, tôi nghĩ chúng ta sắp được chứng kiến khoảnh khắc lịch sử rồi, Diệp Tuệ và Thường Huỳnh giảng hòa với nhau đến nơi rồi!”

      Có điều gì có thể khiến cho người ta kích động hơn việc hai con người như nước với lửa lại hòa hợp với nhau chứ? Chỉ trong nháy mắt, lượt xem trực tuyến mạng đạt đến con số kỷ lục.

      Thường Huỳnh thấy Diệp Tuệ có phản ứng gì vội vàng kéo mấy cái: “Diệp Tuệ, mau qua đó xem , có ma đấy.” Giờ phút này Thường Huỳnh gần như nhận định Diệp Tuệ là thím của mình rồi, mà thím giúp mình cũng là việc rất hợp tình hợp lý thôi mà.

      Diệp Tuệ vừa định về phía trước lại phát nổi, vì cánh tay vẫn bị Thường Huỳnh ôm chặt, hoàn toàn thể nhúc nhích được.

      Diệp Tuệ bất đắc dĩ nhìn Thường Huỳnh: “ giữ chặt thế này tôi thế nào?”

      Thường Huỳnh rất cam lòng buông lỏng tay ra, lúc Diệp Tuệ tới, Thẩm Thuật cũng rất phối hợp bước về phía .

      Lúc này Thẩm Thuật cải trang thành cameraman, chịu trách nhiệm quay riêng Diệp Tuệ.

      Thẩm Thuật đoán là Diệp Tuệ cũng sợ, có ở đây rồi, lá gan của cũng lớn hơn rất nhiều, với lại biết em ma fan này có ác ý, cho nên cảm thấy áp lực nặng nề lắm.

      Em ma fan vừa nhìn thấy Thẩm Thuật bước tới lập tức dán chặt lấy vách tường, dám nhúc nhích, sợ đến mức suýt nhảy ra khỏi cửa sổ.

      Lực chú ý của Thường Huỳnh tập trung hết chiếc giường rồi, cho nên để ý đến Thẩm Thuật.

      Diệp Tuệ nhặt tấm ảnh rơi dưới giường lên, chả trách mà Thường Huỳnh lại sợ, ra là ảnh Thường Huỳnh tham gia hoạt động vài năm về trước do fan chụp.

      Thấy Diệp Tuệ cầm tấm ảnh của mình lên, em ma fan rất muốn cướp về mà dám, chỉ biết dùng ánh mắt tha thiết nhìn Diệp Tuệ rời .

      Lúc Diệp Tuệ cầm tấm ảnh về chỗ Thường Huỳnh, Thường Huỳnh liền dùng tốc độ nhanh nhất của mình để lùi về sau mấy bước, tựa chặt người vào thành giường.

      “Sao lại cầm nó đến đây?” Thường Huỳnh ôm ngực, tim như muốn nhảy ra ngoài đến nơi.

      Diệp Tuệ để ý đến Thường Huỳnh, chỉ giơ tấm ảnh ra cho mọi người thấy .

      Kim Cương tò mò ngó vào xem: “Đây phải là Thường Huỳnh sao? Sao tấm ảnh này lại ở đây?”

      Ngay đến Tống Bạch cũng còn bạo dạn hơn Thường Huỳnh, bé cầm tấm ảnh để nhìn cho : “Chuẩn chị Thường Huỳnh rồi, hình như là ảnh mấy năm trước phải.”

      Triệu Hủy cũng ngó vào xem, mấy người xúm lại ngắm nghía tấm ảnh, chẳng hề sợ hãi.

      Thường Huỳnh khiếp sợ nhìn mấy người này, gần như theo kịp lối tư duy của bọn họ luôn, cảm thấy trong số khách mời trừ ta ra chẳng có ai là bình thường hết.

      Xem ra những người có thể làm bạn với Diệp Tuệ đều phải người bình thường, may là trước đó ta chủ động nhận lỗi với Diệp Tuệ, chẳng biết Diệp Tuệ còn làm gì ta nữa.

      Đạo diễn Tôn cũng bối rối, ông cũng hiểu là tại sao lại có ảnh Thường Huỳnh ở đây, với lại hôm nay Chu thiên sư đến, cho nên theo bản năng ông liền quay sang hỏi chuyện với Diệp đại tiên trong truyền thuyết.

      “Diệp Tuệ, tấm ảnh này là thế nào vậy?”

      Diệp Tuệ nhìn em ma fan ở giường đối diện: “Xem ra người nằm chiếc giường kia là fan trung thành của Thường Huỳnh, đây là ảnh chụp Thường Huỳnh trong hoạt động khi mới ra mắt lâu, hẳn là bạn học sinh này thích Thường Huỳnh từ lâu rồi.”

      Em ma fan nghe Diệp Tuệ thế trước mặt thần tượng mình lệ nóng quanh tròng, nếu bé mà chết sớm bé còn có thể làm fan của Thường Huỳnh thêm nhiều năm nữa.

      Thường Huỳnh nghe xong chỉ càng cảm thấy bình thường, cho dù ta rất muốn có fan, nhưng phải là fan biến thành ma đâu.

      Diệp Tuệ nhận ra tâm tư của Thường Huỳnh, đưa tấm ảnh tới trước mặt Thường Huỳnh, : “Hay là cho người ta xin chữ ký vào đây .”

      Trước ống kính máy quay, Thường Huỳnh đành phải đến bên cạnh Diệp Tuệ, nhăn nhó : “Vậy cầm giúp tôi nhé.”

      Diệp Tuệ có ý kiến gì, Thường Huỳnh giữ tay Diệp Tuệ, ký tên vào tấm ảnh.

      Lúc Diệp Tuệ để lại tấm ảnh xuống dưới gối, hai mắt em ma fan nhìn Diệp Tuệ sáng rực như sao.

      Chị này là ai vậy? Đẹp quá , lại còn tốt bụng khí phách nữa! bé thầm nghĩ từ giờ mình lại có thêm idol nữa rồi.

      Diệp Tuệ biết là mình lại mới có thêm fan, chẳng qua fan này còn là người thôi.

      Thường Huỳnh muốn tiếp tục ở lại căn phòng ngủ này nữa, ta đưa ra đề nghị: “Đạo diễn Tôn, mọi người đều ngủ được, hay là chúng ta lại dạo trong trường lúc .”

      Chương trình này vốn là tự do hành động, các khách mời khác cảm thấy cũng hợp lý, cả đoàn chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ.

      Tống Bạch và Triệu Hủy đứng ở hai bên Diệp Tuệ, Kim Cương đứng sau lưng ba , thế mà tự nhiên Thường Huỳnh lại từ đâu bước đến, dán chặt bên cạnh Diệp Tuệ.

      Triệu Hủy và Kim Cương nhìn nhau, bọn họ trước đây chưa từng tiếp xúc với Thường Huỳnh nên biết ra ấy lại hoạt bát như vậy.

      Thường Huỳnh thoáng chốc kéo giãn khoảng cách giữa Diệp Tuệ và mấy người khác, giọng vào tai Diệp Tuệ: “Diệp Tuệ, phải bảo vệ tôi đấy nhá.”

      Tuy Thường Huỳnh rồi, nhưng vẫn bị máy quay ghi lại được, nhưng may là hai chữ cuối cùng Thường Huỳnh chỉ dùng khẩu hình để .

      Mọi người thấy được, nhưng Diệp Tuệ thấy rất , ta gọi là thím . Vì muốn tránh ma mà cái gì ta cũng dám làm.

      Thường Huỳnh xong lại ngẩng đầu lên, tầm mắt đúng lúc bắt gặp Thẩm Thuật đứng cách đó xa.

      Thường Huỳnh ngẩn người, chú của Thẩm Tu sao lại ở đây?

      Đầu óc ta rất linh hoạt, thoáng chốc nghĩ ra lý do.

      Vẻ mặt ta giật mình nhìn Diệp Tuệ, Diệp Tuệ cũng thoải mái nhìn lại ta, làm ngơ với kinh ngạc của ta.

      thấy sao cả, nhưng tâm trạng của Thường Huỳnh lại cực kỳ phức tạp, sao Diệp Tuệ có thể liều như thế, dám dẫn theo Thẩm Thuật cùng thế này.

      Đó là tổng giám đốc của Hoa Thụy đấy, đâu phải ai cũng có thể dễ dàng gặp được đâu, người ta còn mới thoát khỏi tử kiếp 30 tuổi, Diệp Tuệ sợ chồng mình ra ngoài gặp chuyện may hay sao?

      Thẩm Thuật mà bị phát ra, chẳng những khiến cho Diệp Tuệ rơi vào áp lực dư luận, mà còn có lợi gì cho ta và Thẩm Tu, cho nên đành phải che giấu giúp Diệp Tuệ thôi chứ biết làm sao.

      Diệp Tuệ với Tống Bạch và Triệu Hủy: “ thôi.”

      Các lớp học bọn họ qua rồi, Diệp Tuệ thầm nghĩ hay là nhân cơ hội tạo kịch tính thêm cho chương trình , liền đề nghị tới phòng thí nghiệm.

      Những người khác ai có ý kiến, Thường Huỳnh cũng vậy.

      Diệp Tuệ nhìn Thường Huỳnh: “ có muốn tới phòng thí nghiệm ?”

      Thường Huỳnh chỉ lo Thẩm Thuật bị người ta nhận ra, cho nên chẳng buồn nghe Diệp Tuệ gì mà đồng ý luôn.

      Diệp Tuệ nhíu mày, từ khi trông thấy Thẩm Thuật, lá gan của Thường Huỳnh cũng to hơn rồi.

      Phòng thí nghiệm ở hướng khác của trường học, các khách mời phải qua hành lang và cầu thang cực dài mới tới.

      Vì để xây dựng bầu khí đáng sợ cho ngôi trường bỏ hoang này, tổ chương trình làm ánh đèn mờ, đèn trần thỉnh thoảng còn chập chờn, Diệp Tuệ làm như vô ý dựa vào bên cạnh Thẩm Thuật.

      Diệp Tuệ vừa cử động khiến Thường Huỳnh hết hồn, sợ hãi kéo Diệp Tuệ về, cho Diệp Tuệ và Thẩm Thuật tiếp xúc quá gần nhau.

      Thẩm Thuật khó khăn lắm mới được đến gần Diệp Tuệ, vậy mà lại bị Thường Huỳnh xen vào, ánh mắt tối , lạnh nhạt liếc Thường Huỳnh cái.

      Thường Huỳnh lập tức mỉm cười tỏ ý xin lỗi, tay càng giữ chặt Diệp Tuệ hơn.

      Diệp Tuệ bị Thường Huỳnh làm cho tức đến to đầu, muốn giằng tay ra mà được.

      làm gì mà túm tôi chặt thế hả? Có cái gì mà phải sợ?” Diệp Tuệ miệng hỏi thế, nhưng ra là có ý hỏi về Thẩm Thuật.

      Thường Huỳnh cũng hiểu ý của Diệp Tuệ, ta kéo Diệp Tuệ lại gần, : “Tôi sợ ma, muốn bám lấy được à?”

      Thái độ của Diệp Tuệ và Thường Huỳnh khiến cho đạo diễn và các nhân viên làm việc đều sững sờ, phải người ta quan hệ của hai người này bất hòa sao?

      Dân mạng cũng bình luận rối rít.

      “Diệp Tuệ và Thường Huỳnh thân thiết như vậy từ khi nào thế? Có thể nắm tay nhau dạo quanh trường học ma rồi sao?”

      nhìn thấy là Thường Huỳnh vẫn luôn lôi kéo Diệp Tuệ đấy à? Thường Huỳnh sợ quá nên mới kè kè theo Diệp Tuệ thôi.”

      ngờ nhìn hai người này tương thân tương ái cũng thú vị đó chứ.”

      Lúc tới bên ngoài phòng thí nghiệm, Diệp Tuệ vẫn bị Thường Huỳnh túm chặt tay. Thường Huỳnh chỉ lo chú ý đến Diệp Tuệ và Thẩm Thuật thôi, bỏ quên cả não ở đâu rồi, thậm chí quên luôn là mình ở trong trường học bỏ hoang, cứ thế đẩy cửa ra.

      Diệp Tuệ Thường Huỳnh tuốt đằng trước, các khách mời còn lại chỉ đứng đằng sau, chưa vào trong.

      Trong phòng thí nghiệm tối om, rèm cửa sổ đóng kín, Thường Huỳnh híp mắt nhìn quanh rồi hỏi: “Chúng ta ở đâu đây?”

      xong, ta bật công tắc đèn, lập tức thứ xuất ngay trước mặt là mô hình cơ thể người còn mới.

      Tổ chương trình chuẩn bị kỹ càng từ trước, nhưng các khách mời vẫn chưa vào đây, cho nên bọn họ còn nghĩ là công sức chuẩn bị đành bỏ phí rồi, ngờ bây giờ lại có tác dụng với Thường Huỳnh.

      Thường Huỳnh sợ gần chết, chẳng thèm quan tâm người đứng bên cạnh mình là Diệp Tuệ, cứ thế ôm lấy cổ Diệp Tuệ rồi hét ầm lên.

      Diệp Tuệ cảm giác lỗ tai mình sắp điếc đến nơi rồi, liền cầu cứu nhìn về phía Thẩm Thuật.

      Thẩm Thuật hiểu ngay ý , ra vẻ lơ đãng tới chỗ công tắc điện để tắt đèn, căn phòng lại tối đen như ban đầu.

      mượn cái máy quay để che tay mình, cầm lấy tay Diệp Tuệ kéo ra, cứu khỏi cái ôm của Thường Huỳnh.

      loạt hành động của Thẩm Thuật đều rất thầm lặng, cho nên có ai phát ra, Diệp Tuệ được giải cứu, lập tức giơ tay bịt kín mồm Thường Huỳnh.

      “Thôi, làm gì có ma mà kêu!”

      Tổ chương trình còn chưa tiến vào, Thường Huỳnh chịu nổi mà ra ngoài luôn.

      Thường Huỳnh có chết cũng chịu ở trong phòng ngủ, cũng chịu ở lại tòa nhà học, chỉ đành đến chỗ sân tập.

      Các khách mời vòng quanh sân tập mấy vòng, may bây giờ phải mùa đông, chưa bị chết vì sợ cũng chết vì lạnh rồi.

      Diệp Tuệ rất muốn với Thường Huỳnh rằng, biết càng là những nơi rộng rãi càng tập trung nhiều ma à?

      Lúc Thường Huỳnh dạo, mấy con ma còn tò mò bên cạnh ta, muốn nhìn xem ai mà nửa đêm nửa hôm rồi còn bộ sân tập thế này.

      buổi tối cứ thế trôi qua, Thường Huỳnh an vị ngồi lên xe bảo mẫu của mình, hoàn toàn có ý định tham gia thêm tập nào nữa.

      Diệp Tuệ cũng lên xe, vừa nghĩ tới bộ dạng chân chó nịnh nọt của Thường Huỳnh, liền nhịn được mà cười thành tiếng.

      Tranh thủ lúc bận việc, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ quyết định chuyển nhà.

      Hai người ở trong tiểu khu này được thời gian dài rồi, sau khi hai người thẳng thắn với nhau mọi chuyện ý nghĩ chuyển nhà cũng lên trong đầu.

      Cánh phóng viên đều biết nơi ở của Diệp Tuệ, mà nghiệp của đà phát triển, cho nên bọn họ ngày nào cũng ngồi chầu chực bên ngoài khu nhà để rình rập chụp ảnh.

      Mặc dù ai được phép vào bên trong khu nhà, nhưng cũng thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.

      Thẩm Thuật đổi chiếc ô tô màu đen khác, vẫn là kiểu dáng khiêm tốn như trước, sau này để đảm bảo truyền thông phát ra, có khi cứ cách thời gian là thay chiếc xe khác.

      mua căn ở khu biệt thự nổi tiếng, nơi này có rất nhiều nhân vật có tiếng tăm ở, an ninh rất tốt, gian cũng yên tĩnh.

      Sau khi phòng ốc được sửa sang xong, công ty chuyển nhà chuyển hết đồ đến biệt thự, hai vợ chồng tranh thủ ngày Diệp Tuệ rảnh rỗi để xem nhà mới.

      Xe lái đến khu biệt thự, đường ở đây rất yên tĩnh, nếu có xe theo đuôi nhìn qua kính chiếu hậu thấy ngay.

      qua con đường chính dài phía trước, xe rẽ vào hướng rồi dừng lại trước căn biệt thự, căn nhà cực kỳ đẹp, bên ngoài còn có vườn hoa lớn, trong vườn trồng đầy hoa cỏ, bốn phía là cây xanh.

      Lịch trình của Diệp Tuệ rất dày, Thẩm Thuật bớt chút thời gian để xem nhà, vì muốn tạo bất ngờ cho Diệp Tuệ, nên đây là lần đầu tiên nhìn thấy căn nhà mới.

      “Thẩm Thuật, mắt thẩm mỹ của tốt đấy.” Diệp Tuệ đẩy cửa vào, hề keo kiệt mà tặng cho lời khen, bỏ qua luôn cái chuyện kẻ lông mày cho như Shin cậu bé bút chì lần trước.

      Thẩm Thuật quay đầu nhìn Diệp Tuệ, tỉ mỉ ngắm gương mặt , ngẫm nghĩ về lời vừa . Diệp Tuệ sai, gu thẩm mỹ của đúng là rất tốt, nhìn từ vợ là biết mà.

      vào trong, phòng khách rộng rãi sáng sủa, ánh sáng cực kỳ tốt, điểm duy nhất có vẻ ăn nhập gì lắm chính là tấm ảnh cỡ đại của Diệp Tuệ ở ngay trước cửa.

      Mái tóc dài của được uốn xoăn, xõa tung ra sau, cằm nâng lên, vài lọn tóc chạm lên mặt, nhìn rất sexy.

      Diệp Tuệ: “…”

      Để ảnh của ở nơi bắt mắt nhất, Diệp Tuệ thấy hơi xấu hổ, đúng là Thẩm Thuật của .

      Cái ảnh này còn ở ngay đối diện phòng bếp và phòng ăn chứ, ngày nào cũng đối diện với chính gương mặt mình, chắc ăn tiêu mất.

      Căn nhà này chỉ có hai vợ chồng, mà tầng nào cũng có phòng ngủ, ba phòng ngủ với ba phong cách hoàn toàn khác nhau cho bọn họ tùy ý chọn lựa.

      Còn dư lại phòng dùng làm phòng khách.

      chiếc bàn ở phòng ngủ tầng hộp quà màu đen, Diệp Tuệ vào trong, sau khi mở hộp ra, phát trong hộp là cái váy.

      mặc giúp em nhé?” Thẩm Thuật hỏi, đây là món quà mà tỉ mỉ chọn cho .

      Diệp Tuệ chỉ ra cửa: “ quay ra chỗ khác .”

      Thẩm Thuật thất vọng đáp tiếng rồi đưa lưng về phía , lắng nghe động tĩnh phía sau, tiếng quần áo sột soạt vang lên, lúc sau nghe thấy gì nữa.

      Thẩm Thuật chậm rãi quay người lại, thấy khóa váy của mới kéo được nửa, liền tự mình nhàng kéo nốt lên cho .

      Tiếp theo cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên môi , ngón tay vẫn an phận vuốt ve cái khóa kéo.

      Rất nhanh, có tiếng quần áo bị xé rách cái roẹt.

      Hai người toàn thân căng cứng, chậm rãi rời khỏi môi nhau rồi nhìn xuống, phần vải mỏng váy giờ lặng yên nằm mặt đất.

      Cả hai cùng ngẩng đầu lên nhìn nhau.

      Ánh mắt của Thẩm Thuật rất vô tội, mím chặt môi, gì.

      Ngay tại trường nơi xảy ra vụ án xé rách váy, Thẩm Thuật nghiêm túc cúi đầu, chăm chú ngắm nhìn gương mặt Diệp Tuệ, cuối cùng cho ra kết luận: “Tại em đẹp quá đấy.”

      Lý do này cực kỳ hợp lý, lời khen của cũng rất thích nghe, thể phản bác được.

      Diệp Tuệ bất đắc dĩ cắn môi : “Được rồi, rách thôi.”

      Da trắng trong như trân châu, đôi môi được ánh mặt trời chiếu sáng, tạo thành tầng sáng mỏng phủ lên , khiến cho người ta có cảm giác bị hấp dẫn như được mời gọi.

      Thẩm Thuật nhìn , ánh mắt như thiêu như đốt, giọng cũng thận trọng hỏi ý kiến : “Nếu em ngại chúng mình tới luôn nhé?”

      Thấy gì, mỉm cười, nhàng cúi người xuống, động tác nhanh hơn nhịp.

      Diệp Tuệ ngẩn người, nghĩ vài giây mới hiểu được hàm nghĩa của , liền mắng: “Thẩm Thuật, …” Hư quá.

      còn chưa kịp hết bị chặn môi lại, mấy chữ còn lại cứ thế chạy biến khỏi miệng, cuối cùng hóa thành những tiếng rên rỉ nũng nịu đầy nữ tính.

      Thẩm Thuật dịu dàng kéo nốt khóa kéo xuống, chiếc váy người từ từ trượt xuống, rơi mặt đất…
      ---
      Vừa đến nhà mới "mừng tân gia" rồi à hai chị ơi :)))))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :