1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      ối trồi ôi, đọc chương khai trai, mà nhịn được phải kéo tới cuối cùng để viết cmt ăn mừng cùng các :)))))) chúc mừng nhà, bước ra khỏi danh hiệu xử nam, tiến nhanh nhanh vô danh hiệu mãnh nam ngày ngày quấn vợ luôn giùm tụi em muahaha. Còn giờ tôi sợ ma quá các ạ, 3g sáng đọc cứ thấy cần dương khí của Thẩm quá xá :))))))

    2. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Lãng mãn cảm động quá làm t rơm rớm nước mắt r đây :)))
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Hề hề, 2 ac lại tiếp tục vung cẩu lương rồi, vơ mà e thích :)))
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 115
      Edit: Ngân Nhi

      Tòa nhà Hoa Thụy.

      Vương Xuyên đứng trước mặt Thẩm Thuật, Thẩm Thuật nhớ tới chuyện, : “Mấy ngày nữa là Valentine trắng rồi.”

      Vương Xuyên sửng sốt, trong lòng hơi khó hiểu, sao Thẩm tổng tự dưng lại nhắc tới chuyện này? lẽ Thẩm tổng muốn tạo bất ngờ cho Diệp Tuệ sao?

      Thẩm Thuật tiếp: “Lễ tình nhân trắng, tặng cho tất cả các nhân viên nữ của công ty đóa hồng Champagne.”

      Vương Xuyên ngỡ ngàng, gì cơ?

      Tuy nhiên, ngay sau đó hiểu ngay ra dụng ý của sếp.

      Nếu ngày đó các nhân viên nữ của Hoa Thụy đều được tặng hoa hồng Champagne chuyện này chắc chắn được truyền ra bên ngoài, như thế mọi người biết là Hoa Thụy tặng cho tất cả các nhân viên nữ của công ty hoa hồng Champagne mà Diệp Tuệ đại ngôn.

      Hành động này của Thẩm tổng chính là muốn tỏ ý rằng Hoa Thụy vô cùng coi trọng Diệp Tuệ, Diệp Tuệ là người mà công ty quan tâm nâng đỡ nhất. Vương Xuyên thầm gật gù, ý này của Thẩm tổng đúng là rất hay.

      Vương Xuyên suy nghĩ vài giây, đột nhiên nghĩ đến khả năng rất có thể xảy ra, liền thử hỏi: “Nhỡ mà… đủ hoa hồng Champagne sao ạ?”

      Hôm đó là Valentine trắng đấy nhé, ngày thường hoa hồng Champagne của Diệp Tuệ cũng cháy hàng rồi, đến ngày lễ đặc biệt như Valentine trắng ấy, mọi người sợ là tranh cướp nhau để mua mất.

      Nếu muốn các nhân viên nữ ai cũng được nhận cành e là hơi khó.

      Thẩm Thuật nhíu mày, thái độ có vẻ cam tâm lắm, lạnh nhạt đáp: “Nếu đủ lấy tạm hoa hồng đỏ để bù vào vậy.”

      Bù vào?

      Vương Xuyên hiểu luôn, trong mắt Thẩm tổng hoa hồng đỏ mà Bùi Ninh đại ngôn chỉ dùng để bù vào cho đủ số lượng thôi, chỗ nào thiếu bổ sung chỗ đó. Hoa Thụy tuy có mua hoa của Bùi Ninh đại ngôn, nhưng cũng là vì hoa của Diệp Tuệ bán hết rồi thôi!

      Vương Xuyên : “Thẩm tổng yên tâm, chút chuyện này em nhất định xử lý tốt.”

      Ngày Valentine trắng đến, Tiểu Lữ là nhân viên công tác tại Hoa Thụy, hôm nay, vẫn tới công ty làm việc như mọi ngày, đẩy cửa tới bàn của mình.

      Tiểu Lữ nhìn bàn làm việc, ngây ngẩn cả người, nhìn nhầm đấy chứ, bàn sao lại có cành hồng Champagne của Luxury Garden thế này! Tiểu Lữ dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa.

      Cành hồng Champagne vẫn lặng yên nằm đó, nó được bọc rất đẹp, hoa rất tươi, má ơi, tự nhiên có cảm giác như mình là công chúa ý!

      Tiểu Lữ nhìn xung quanh, phát tất cả các nhân viên nữ trong phòng đều có cành hồng Champagne, vậy đây là phúc lợi của công ty dành cho các nhân viên nữ rồi.

      Công ty có lòng biết bao!

      nhân viên nữ ghé lại gần Tiểu Lữ : “Tôi nghe ngóng mấy phòng ban thấy đa số là được tặng hoa hồng Champagne, chỉ có mấy phòng là tặng hoa hồng đỏ.”

      “Đảm bảo người nào nhận hoa hồng đỏ ghen tỵ với bọn mình lắm đây, bọn mình thế mà lại may mắn được nhận hoa hồng Champagne, thích quá.”

      Tiểu Lữ nhận ra được điều gì đó bình thường.

      Hoa hồng đỏ là của Bùi Ninh đại ngôn, hoa hồng Champagne là Diệp Tuệ đại ngôn, tại sao số lượng hoa hồng Champagne đem tặng lại vượt xa hoa hồng đỏ vậy?

      Trước khi Diệp Tuệ tới Hoa Thụy, Bùi Ninh luôn là ngôi sao nổi nhất của công ty, mà bây giờ…Có phải thay đổi rồi ?

      Các nhân viên nữ của Hoa Thụy ai cũng rất vui, còn có người chụp ảnh đăng lên mạng, ghi là [Lễ tình nhân năm nay nhận được hoa từ Hoa Thụy, hạnh phúc quá!]

      Người đăng bài còn kèm mấy kiểu ảnh, đa phần là hoa hồng Champagne, còn lại số ít là hoa hồng đỏ.

      Vừa nhìn thấy các tag có liên quan đến Hoa Thụy, dân mạng liền ồ ạt lao vào xem, bình luận trong nháy mắt tăng vọt.

      “Người ta tặng socola vào lễ tình nhân, còn Thẩm tổng của Hoa Thụy lại tặng hoa tươi đắt tiền! Xin hãy ban cho tôi người sếp lãng mạn giống vậy mà!”

      “Làm thế nào để được là nhân viên của Hoa Thụy vậy, tôi cần được biết ngay lập tức!!”

      “Thẩm tổng hào phóng quá, mua bao nhiêu là hoa hồng Champagne, đúng là công ty cưng Diệp Tuệ nhất mà.”

      “Sao hoa hồng đỏ lại ít thế? Hoa Thụy muốn mua hoa do Bùi Ninh đại ngôn sao? Bùi Ninh chắc là khóc ngất trong toilet rồi.”

      Còn có người bày tỏ suy nghĩ, Bùi Ninh tuy thực lực mạnh, giành được rất nhiều giải thưởng, nhưng giải thưởng mà Diệp Tuệ nhận được lại có sức thuyết phục hơn nhiều.

      Diệp Tuệ nhận giải ảnh hậu Berlin, chỉ thế thôi cũng đủ áp đảo tất cả các giải mà Bùi Ninh từng được nhận rồi.

      Bao nhiêu tài nguyên giá trị Hoa Thụy đưa cho Bùi Ninh, vậy mà Bùi Ninh vẫn thể làm được như Diệp Tuệ, Diệp Tuệ lên quá nhanh, công ty nâng đỡ Diệp Tuệ nâng đỡ ai?

      Trong lòng mọi người dấy lên nghi vấn, chẳng lẽ bắt đầu từ bây giờ Hoa Thụy đổi chiều gió, coi Diệp Tuệ là đối tượng cần tập trung quan tâm nhất sao?

      Dân mạng bàn luận sôi nổi, phía bên kia, quản lý của Bùi Ninh với ta: “Hôm nay Hoa Thụy có tặng hoa hồng đỏ cho các nhân viên nữ.”

      Bùi Ninh thầm vui sướng trong lòng, hoa hồng đỏ do mình đại ngôn bán chạy bằng hoa hồng Champagne của Diệp Tuệ, xem ra công ty giúp mình đây mà.

      Kể ra Hoa Thụy vẫn rất coi trọng mình.

      giây sau, quản lý dập tắt luôn suy nghĩ của Bùi Ninh: “Nhưng mà, chỉ có mấy phòng là tặng hoa hồng đỏ thôi, còn phần lớn là mọi người được tặng hoa hồng Champagne.”

      Bùi Ninh sửng sốt, lập tức phản bác: “ thể nào, Hoa Thụy sao lại giúp…” Còn chưa hết, Bùi Ninh ngậm miệng.

      ta chợt nhớ rằng Diệp Tuệ là bà chủ Hoa Thụy, cho nên dĩ nhiên Hoa Thụy phải đứng về phía Diệp Tuệ.

      Quản lý của ta thở dài: “ suy nghĩ kỹ , cố gắng bứt phá chút trong khoảng thời gian này, Hoa Thụy vẫn nâng đỡ cho thôi.”

      Bùi Ninh trầm tư, bàn về diễn xuất, Diệp Tuệ hề thua kém ta, thậm chí còn có xu hướng vượt qua, kể cả Diệp Tuệ có phải là bà chủ Hoa Thụy phương diện nào ta cũng thua thôi.

      ta còn có thể cạnh tranh với Diệp Tuệ ở mặt nào đây?

      tháng trước, Diệp Tuệ nhận quảng cáo, hôm nay bắt đầu quay. Lần này phía nhãn hàng có hợp tác với viện bảo tàng triều đại Hạ Chu.

      Lần quay quảng cáo này nhãn hàng mời tới vị đạo diễn rất nổi tiếng, điểm đặc biệt ở vị đạo diễn này là ta thích quay ở studio rồi lồng cảnh vào, mà muốn quay trực tiếp ở cảnh .

      Vì để tăng cảm xúc cho đoạn quảng cáo, bọn họ tiến hành quay chụp ở trong cung điện .

      Tất nhiên, cung điện triều Hạ Chu là viện bảo tàng quốc gia, cho phép tổ chương trình vào ghi hình, Diệp Tuệ phải ngồi máy bay tới khu vực phim trường ở thành phố khác.

      Diệp Tuệ dậy rất sớm, cùng Tiểu Lưu lên máy bay xuất phát.

      Tối qua làm việc đến tối muộn, Diệp Tuệ tranh thủ ở máy bay ngủ giấc, lúc tỉnh lại đến Ảnh Thị Thành, ngồi lên chiếc xe được thu xếp từ trước để tới địa điểm quay.

      Sau khi xuống xe, khắp nơi đều là tường đỏ ngói vàng, cung đình nguy nga tráng lệ tựa như bức tranh cuộn ngày xưa, hoa lệ chậm rãi trải rộng ra trước mắt.

      Diệp Tuệ chợt cảm thấy hoảng hốt, sao lại xuất ở đây, lẩm bẩm hỏi: “Đây là đâu?”

      Giọng rất khẽ, giống như thầm tự hỏi mình, cũng giống như hỏi người ta.

      Tiểu Lưu trả lời : “Tuệ Tuệ, đây là cung điện triều Hạ Chu đấy.”

      Khu cung điện triều Hạ Chu ở Ảnh Thị Thành được xây dựng theo đúng nguyên mẫu , kiến trúc bên trong gần như giống y đúc với cung điện triều Hạ Chu gốc.

      Bây giờ là đầu xuân, ánh mặt trời sáng rực, nhưng trong rạng rỡ ấy, nơi đây lại toát ra vẻ lạnh lẽo trống trải.

      Phút chốc lại có cơn gió thổi qua, cái lạnh đầu xuân chợt ập tới, đêm qua có trận mưa to, bầu khí có phần ẩm ướt lành lạnh.

      Tiểu Lưu đưa Diệp Tuệ tới nơi hóa trang, vào trong phòng còn thấy lạnh nữa.

      Stylist chuẩn bị sẵn mấy bộ trang phục cổ đại được cắt may theo số đo của Diệp Tuệ, phía nhãn hàng đầu tư rất lớn cho quảng cáo này, lúc quyết định người đại diện, họ lập tức lấy số đo của Diệp Tuệ để may trang phục.

      Diệp Tuệ mặc xong bộ thứ nhất, lúc ra, trong điện có cái gương có mặt gương màu vàng tối, nhìn vào đó, có thể thấy gương mặt mình.

      mặc trang phục của thời Hạ Chu, trước giờ chưa từng nhìn thấy kiểu trang phục này, nhưng lạ là mặc lên lại thấy rất phù hợp, đem ngũ quan xinh đẹp của trở nên đằm thắm dịu dàng hơn mấy phần.

      Đầu Diệp Tuệ hơi đau, tầm mắt trở nên mơ hồ.

      Từng cơn đau kéo đến, nước mắt cũng tự chủ được mà chảy xuống.

      hề có hạt bụi nào bay vào mắt, ánh mặt trời cũng chói, tại sao mắt lại chịu nghe lời như vậy. hiểu tại sao, ngay lúc đứng tại chỗ này, lại cực kỳ muốn khóc.

      Lần trước ngang qua bên ngoài cung điện triều Hạ Chu, hình như cũng có cảm xúc y như bây giờ.

      cảm giác lạnh lẽo thấu xương xẹt qua đại điện trống trải, đánh trúng tim .

      “Tuệ Tuệ, đạo diễn gọi kìa.” Tiểu Lưu chạy tới cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ quay đầu, đưa tay lau nước mắt, Tiểu Lưu mặc thêm áo khoác cho rồi cùng nhau tới địa điểm quay, chỉ mới là bộ đồ đầu tiên mà phải quay đến tận trưa.

      Nguyên nhân là do Diệp Tuệ tập trung.

      Đạo diễn hướng dẫn qua cho Diệp Tuệ về các động tác quay chụp, vài chi tiết bắt buộc phải có, còn lại tùy tự do phát huy.

      Ánh sáng và máy quay vào vị trí, cảnh quay bắt đầu.

      Diệp Tuệ dựa vào giường, cầm tay cái gương được chạm khắc hoa văn, tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt mình.

      Vốn cảnh tiếp theo là phải đứng dậy, nhưng tầm mắt lại mờ , hai mắt chua xót.

      chợt cau mày, cảnh quay thất bại, buộc phải quay lại từ đầu.

      Sau khi quay xong cảnh của bộ đồ thứ nhất, mọi người ở phim trường ăn cơm trưa, Diệp Tuệ ngồi dưới bóng cây, nhìn ánh mặt trời trở nên ảm đạm.

      Buổi sáng ràng thời tiết rất đẹp, thế mà buổi trưa u rồi, bầu trời mờ tối bao phủ lên cung điện Hạ Chu, cảm giác như sắp có mưa.

      Mặt tường màu đỏ giờ phút này nhìn cũng tối xịt lại, trông rất u ám.

      Các nhân viên trong tổ quảng cáo đều ăn cơm hết, xung quanh có ai cả, mặt tường màu đỏ, có cái bóng màu xám lướt qua.

      Diệp Tuệ sửng sốt, hoài nghi là mình nhìn lầm, đưa mắt nhìn quanh, thấy có bóng ma nào.

      Nhưng nhìn lại về hướng mặt tường kia lại thấy cái bóng đó xuất , có thể loáng thoáng nhìn ra được là người kia mặc trang phục thời Hạ Chu, còn những cái khác nhìn .

      Giống như là bóng dáng của cung nữ vậy.

      Diệp Tuệ cảm thấy rất quen thuộc, có phải gặp người này ở đâu , nhưng mỗi khi cố nghĩ lại thấy đầu rất đau.

      Tay run lên, bình giữ nhiệt trong tay rơi xuống đất, nước đổ lênh láng.

      “Tuệ Tuệ, hôm nay trạng thái của chị có vẻ ổn lắm.” Tiểu Lưu thấy rất lạ, ân cần hỏi: “Có phải tối qua chị ngủ được ngon giấc ?”

      Tiểu Lưu vừa quay lại bắt gặp ngay cảnh Diệp Tuệ đánh rơi cái bình giữ nhiệt, giúp Diệp Tuệ nhặt lên, lại đưa cho cốc nước ấm.

      Diệp Tuệ chỉ cười, cho Tiểu Lưu biết, đáp: “Chắc tại chị mệt quá thôi.”

      Buổi sáng lúc vừa đến đây có cảm giác bất an rồi, ở lại càng lâu cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn.

      Đây là lần thứ hai nhìn thấy cung điện Hạ Chu, chỉ khác là lần trước chỉ đứng bên ngoài nhìn thoáng qua, còn hôm nay đứng hẳn bên trong, nhìn được toàn cảnh cung điện.

      Dù là cung điện hay trang phục cũng đều thấy rất quen thuộc.

      Nhưng trước khi đến thế giới này, hề biết gì về triều đại Hạ Chu cả, vậy cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến?

      Sáng sớm.

      Tháng ba, gió trời vẫn mang theo cảm giác se lạnh, cả thành phố nổi lên tầng sương trắng mỏng, gian yên tĩnh.

      Diệp Tuệ có lịch trình ở địa phương khác, cần ra khỏi nhà sớm, nên trước khi ngủ đặt đồng hồ báo thức.

      Sáu giờ, đồng hồ báo thức kêu, tiếng chuông vang lên trong căn phòng yên ắng, tạo cảm giác cực kỳ ồn ào với những người say giấc nồng.

      Điện thoại di động để ngay đầu giường Diệp Tuệ, vừa nghe tiếng chuông báo thức kêu, liền theo bản năng giơ tay tắt , hành động hoàn toàn vô thức, ngay sau đó lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

      Chuông báo thức đánh thức được Diệp Tuệ, ngược lại lại đánh thức Thẩm Thuật, biết sáng nay có lịch trình nên ngủ sâu lắm, chuông báo thức vừa kêu là tỉnh ngay.

      Bên ngoài sắc trời vẫn còn chưa sáng hẳn, bầu trời vẫn mờ tối và nhiều sương mù.

      Thẩm Thuật từ giường ngồi dậy, bật đèn đầu giường lên, sau đó nhìn Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ vẫn ngủ say, cả khuôn mặt vùi trong chăn, hoàn toàn có dáng vẻ gì là bị quấy rầy. Thẩm Thuật bật cười, nỡ đánh thức dậy chút nào.

      khẽ cúi người xuống, vỗ vai : “Dậy thôi.”

      Diệp Tuệ ưm tiếng, buồn mở mắt ra mà ôm chặt cái chăn hơn, cực kỳ muốn rời khỏi giường.

      Lúc này, tiếng chuông báo thức thứ hai lại vang lên, Diệp Tuệ mắt nhắm nghiền, vừa định với tay tắt chuông Thẩm Thuật nhanh tay cầm mất cái điện thoại.

      Nghe tiếng chuông kêu ầm ĩ, Diệp Tuệ bất đắc dĩ mở mắt ra, dáng vẻ mơ mơ màng màng, ngơ ngác nhìn Thẩm Thuật.

      Thẩm Thuật xuống giường, vào nhà vệ sinh làm ướt khăn mặt rồi quay vào đứng cạnh giường phía nằm.

      Lúc khăn mặt ấm áp chạm vào da mặt, Diệp Tuệ mới từ từ tỉnh táo lại, vì vừa tỉnh ngủ nên giọng hơi khàn: “Mấy giờ rồi ?”

      Thẩm Thuật nhìn điện thoại, : “Hoàn hảo, em mới chỉ ngủ cố thêm mười phút thôi.” cầu của Thẩm Thuật với Diệp Tuệ trước giờ luôn rất bao dung, mười phút mè nheo giường đối với có vấn đề gì cả.

      Lúc Diệp Tuệ ngủ mình, dù có muốn ngủ thêm đến mức nào cũng cố bò dậy khỏi giường, ngờ từ khi chung giường với xong, lại lười nhiều quá.

      Chuyện gì cũng chuẩn bị giúp , cho nên cũng ngày càng ỷ lại vào hơn.

      Lúc Diệp Tuệ dụi mắt vào toilet, phát ngay cả bàn chải và kem đánh răng Thẩm Thuật cũng để sẵn cho rồi, vừa ngậm bàn chải vừa ra khỏi toilet, trong miệng vẫn còn đầy bọt, ú ớ : “Lần sau …Kem đánh răng, tự em…”

      Thẩm Thuật đối với tốt như vậy, lo sau này đến cả việc ăn cũng cần phải tự cầm đũa mất.

      Đổi lại là người khác đảm bảo nghe hiểu lời vừa , nhưng Thẩm Thuật dù cúi đầu gấp chăn, nghe xong hiểu ngay ý rồi.

      “Ừ, lần sau để em tự làm.” Thẩm Thuật đồng ý rất nhanh, nhưng Diệp Tuệ nghĩ lần sau chắc lại vẫn chuẩn bị xong xuôi mọi thứ cho hết thôi.

      đánh răng rửa mặt rất nhanh, ngồi trước bàn trang điểm chuẩn bị make up.

      Đồ trong phòng sớm chuyển hết sang phòng rồi, đồ đạc của vốn nhiều, cho nên hầu như đồ trong phòng bây giờ toàn là của Diệp Tuệ hết.

      Diệp Tuệ vừa đánh xong lớp nền Thẩm Thuật xuất ngay sau lưng, nhìn qua gương, thấy tầm mắt nhìn vào tay .

      Trong tay cầm cái bút kẻ mày, chuẩn bị kẻ lông mày đây.

      Diệp Tuệ nhìn ánh mắt như thiêu đốt của , liền hỏi thử: “ muốn giúp em à?”

      giây sau, ánh mắt sáng rực lên, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh , cầm lấy cái bút kẻ mày trong tay .

      Thẩm Thuật nhíu mày nhìn bút kẻ mày lúc rồi hỏi: “Vẽ thế nào?”

      rất muốn kẻ lông mày cho vợ giống như số những người đàn ông khác, nhưng lúc này lại cảm thấy rất khó khăn.

      Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật dư thừa nhiệt tình, nỡ đả kích , liền làm mẫu lần, sau đó đưa lại bút kẻ mày cho .

      Thẩm Thuật giơ tay cầm Diệp Tuệ lại rụt tay lại, thận trọng hỏi: “ học được chưa?”

      Thẩm Thuật gật đầu, rất tự tin : “Tất nhiên là rồi.”

      cảm thấy kẻ lông mày là việc khó làm, cho đến khi tự tay hành động, chỉ biết cau chặt mày.

      Diệp Tuệ liếc nhìn vào gương, bên lông mày mà Thẩm Thuật kẻ lại ở hướng ngược lại với gương, cho nên nhìn thấy được, đành phải phán đoán qua biểu cảm gương mặt thôi.

      “Thẩm Thuật, làm được đó?”

      Giọng mang theo chất vấn ràng, Thẩm Thuật cầm bút kẻ mày vật lộn với cái lông mày của hơi lâu rồi đấy nhé.

      lúc lâu sau, Thẩm Thuật thu tay về, nét mặt trịnh trọng nhìn Diệp Tuệ, chậm rãi phun ra hai chữ: “Xong rồi.”

      Diệp Tuệ lập tức soi gương xác nhận, thấy lông mày bị làm cho thay đổi hẳn rồi, có thể vì hài lòng nên tô lại nhiều lần.

      Thẩm Thuật nhận thấy bầu khí trở nên trầm lắng, liền giải thích: “ kẻ hơi đậm tí.”

      Tuy nhiên câu này của gần như có tác dụng gì cả, Diệp Tuệ hít sâu hơi, : “Thế này gọi là tí đấy hả?”

      cầm nước tẩy trang lao vào nhà vệ sinh, chắc phải tẩy sạch cả mặt luôn rồi, làm sao có thể ra đường với con sâu róm mặt thế này được chứ.

      Thẩm Thuật biết mình làm sai, muốn vào nhìn nhưng lại do dự. Lúc vừa định nhấc chân đến, trong toilet liền truyền đến giọng của Diệp Tuệ.

      “Thẩm Thuật, về sau cho phép vẽ loạn lên mặt em nữa!”

      Thế là hy vọng nhận được lời khen từ Diệp Tuệ của Thẩm Thuật hoàn toàn tan vỡ.
      ---

      Thương mình quá :))) Tiền nhiều thiết tha gì cả, chỉ thèm được vợ khen thôi :))))

    5. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      hahaha tội mình, định cử án tề mi gì gì đó, nhưng thôi, cái gì cũng phải từ từ mới quen được eiii. Tiếc là vợ cho thử lại đâu :)))) tưởng tượng đánh lớp nền đời xong tẩy trang hết vì chân mày...
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :