1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Hí hí, cảm ơn lì xì của Ngân nhé...Tui là tui rất thích đọc những đoạn c Tuệ nhà ta ở thảm đỏ, tác giả tả mà mình có thể tưởng tượng ra c Tuệ đẹp thế nào
      Thôi, e cũng quỳ với c luôn ạ, chưa động phòng mà nghĩ đến chết, lầy
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Ủa trời ơi ai lại cấp phép cho xây công viên kế khu nghĩa trang vậy :)
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @Tiểu Ly 1111 Có quần thể công viên nghĩa trang :v Đẹp lắm á :v

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      À à nếu vậy tui hiểu là công viên là phụ, nghĩa trang là chính hơ. Chứ tưởng tác giả về kiểu công viên cho người già tới trẻ em nô đùa như kiểu công viên bình thường :)))
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 112
      Edit: Ngân Nhi

      Sau khi Thẩm Tu biết Thẩm tổng của Hoa Thụy chính là Thẩm Thuật, kèm nỗi khiếp sợ chính là phải suy nghĩ xem làm thế nào để quan hệ giữa với Thẩm Thuật trở nên tốt hơn. Trước giờ có nằm mơ cũng muốn được bám víu lấy Thẩm tổng, hôm nay biết Thẩm Thuật chính là Thẩm tổng, nhất định phải tận dụng cho tốt mới được.

      Thẩm Tu bàn bạc với Thường Huỳnh, chuẩn bị tìm cơ hội mời Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ăn bữa cơm, lúc dùng bữa, tỏ ra ân cần niềm nở, cố gắng tạo thiện cảm với hai vợ chồng. Sau đó vài lời hay để Diệp Tuệ và Thẩm Thuật dần phá bỏ phòng bị, cuối cùng lời xin hòa giải, Thẩm Thuật chấp nhận thôi.

      Thẩm Tu lên kế hoạch rất ổn, chuẩn bị thực hành luôn.

      gọi điện cho Thẩm Thuật, cẩn thận mở lời: “Chú ba, cháu muốn gặp chú, có số việc chúng ta nên mặt đối mặt để cho ràng ạ.”

      Thẩm Thuật im lặng vài giây rồi đồng ý, Thẩm Tu thở phào nhõm.

      Đến ngày hẹn ăn, Thẩm Tu và Thường Huỳnh đến phòng bao trước, vừa ngồi vừa chú ý nhìn ra cửa.

      lát sau, cửa mở ra, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ vào.

      Diệp Tuệ liếc mắt nhìn Thẩm Tu Thường Huỳnh, sau buổi đấu giá hôm đó, Thường Huỳnh chắc chắn biết được thân phận của Thẩm Thuật, cho nên muốn xem xem bữa ăn hôm nay bọn họ muốn làm gì.

      Thẩm Tu vừa trông thấy bọn họ lập tức lôi kéo Thường Huỳnh, hai người đứng dậy ra đón, Thẩm Tu nhìn Thẩm Thuật, cười : “Chú ba.”

      Thường Huỳnh cũng làm theo Thẩm Tu, gọi tiếng chú ba.

      Tiếp theo, Thẩm Tu nhìn Diệp Tuệ, cực kỳ lễ phép gọi: “Thím .” Nụ cười mặt còn rạng rỡ hơn ban nãy.

      Diệp Tuệ sửng sốt vài giây rồi nhíu mày, thái độ hôm nay của Thẩm Tu khác hẳn với ngày thường nhỉ. Trước đây khi nhìn thấy , tỏ vẻ lạnh lùng, hai là hếch lỗ mũi lên tận trời, thèm để vào trong mắt.

      Thẩm Tu chào xong vẫn còn chưa thấy đủ, huých tay Thường Huỳnh, giọng nhắc nhở: “Em mau chào .”

      Thường Huỳnh há miệng, phát ra được thanh, rất khó để gọi Diệp Tuệ là thím.

      Thẩm Tu thấy Thường Huỳnh chịu phối hợp có phần nóng nảy, lại : “Chúng ta bàn từ trước với nhau rồi mà?”

      Diệp Tuệ thầm cười lạnh trong lòng tiếng, hướng sang phía Thẩm Thuật, mở to mắt tinh nghịch nhìn , cố ý : “Bữa cơm hôm nay xem ra thể ăn được rồi, bọn mình nên về thôi.”

      Thẩm Thuật lập tức hiểu ý Diệp Tuệ, ngữ điệu trầm xuống: “Đúng là có thành ý gì cả.”

      Diệp Tuệ làm bộ muốn về, Thẩm Thuật cũng phối hợp với , quay người .

      Thẩm Tu lo lắng cực kỳ, bóp chặt tay Thường Huỳnh, làm ta đau đến mức suýt kêu lên.

      Thường Huỳnh cũng tưởng là Diệp Tuệ và Thẩm Thuật muốn về , nếu thế bữa cơm hôm nay có ý nghĩa gì nữa rồi.

      ta vội hô lên, nhưng ngữ điệu vẫn chưa được tự nhiên, giọng như muỗi kêu, cố lắm mới nghe được: “Thím .”

      Diệp Tuệ dừng động tác, xoay người nhìn Thường Huỳnh, : “ vừa gì thế? Tôi nghe .”

      Thường Huỳnh tức điên, tôi muối mặt gọi là thím rồi, sao còn chịu bỏ qua hả!!

      Thẩm Tu thấy tình hình ổn, lại dùng lực véo tay Thường Huỳnh, nhắc nhở ta phải biết lấy đại cục làm trọng.

      Thường Huỳnh còn cách nào, đành phải gọi lại tiếng, lần này ta to ràng hơn: “Thím .”

      Diệp Tuệ lúc này mới mỉm cười, cùng Thẩm Thuật ngồi vào chỗ của mình.

      Thẩm Tu tìm lý do để giải thích: “Mấy hôm nay Thường Huỳnh bị cảm nên giọng mới hơn chút, mong thím bỏ qua ạ.”

      Diệp Tuệ rộng lượng : “ sao, tôi cũng rất có kiên nhẫn.”

      Thường Huỳnh lại bực, mà có kiên nhẫn? Thế cái người vừa nãy muốn quay người về luôn là ai? Tuy nhiên bây giờ ta phải lấy lòng bọn họ, có tức giận thế nào cũng phải kìm xuống.

      Lúc này nhân viên nhà hàng tới mang trà cho bốn người.

      Sau khi nhìn thấy trà trong chén của Thẩm Thuật đầy, Thẩm Tu mới nịnh nọt lên tiếng: “Chú ba, chắc chú ngồi xe lâu nên cũng khát nước rồi đúng ạ? Chú uống chút trà cho đỡ khô cổ họng.”

      Thái độ ân cần của Thẩm Tu khiến cho người ta nghi ngờ biết có phải linh hồn của bị tráo đổi hay .

      Thẩm Thuật nhìn Thẩm Tu cái, cầm lấy cốc nước bên cạnh mình, đáp: “ cần, tôi chỉ thích uống nước lọc.”

      rất thờ ơ phản bác lời của Thẩm Tu, hề nể mặt chút nào.

      Thẩm Tu tái mặt, Diệp Tuệ buồn cười nhưng biểu ra ngoài mặt.

      : “ là có việc muốn với chúng tôi, biết là chuyện gì?”

      Thẩm Tu nhìn Thẩm Thuật, cảm thấy biểu của mình đủ ân cần rồi, bây giờ phải vào việc chính thôi.

      “Chú ba, tại cháu biết chú là Thẩm tổng rồi. Tại sao hồi trước khi cháu tìm chú chú lại tránh gặp cháu? Chúng ta là người nhà, hẳn phải giữ vững tình thân chứ ạ.”

      Diệp Tuệ cười lạnh, mục đích của Thẩm Tu ràng quá rồi.

      Sau khi biết Thẩm Thuật chính là tổng giám đốc của Hoa Thụy, Thẩm Tu thay đổi sắc mặt cũng nhanh ghê, bây giờ ta Thẩm Thuật là người nhà, thế hồi trước sao ta lại giữ khoảng cách như vậy? Khi Thẩm Thuật bị người ta là khắc mệnh, khắc chết hai người trai, sao thấy ta ở phía sau đỡ cho câu nào?

      Diệp Tuệ vừa định Thẩm Thuật lạnh nhạt trước: “Cậu xem sao tôi phải gặp cậu?”

      Thẩm Tu sửng sốt, sau đó ngượng ngập cười : “Đúng vậy, đúng vậy ạ, chú ba bận rộn nhiều việc, đúng là có thời gian để gặp cháu.”

      Tiếp theo, Thẩm Thuật bình tĩnh mở miệng, giọng cực kỳ ổn định: “Đúng là tôi bận , nhưng quan trọng là, có những con người cần thiết phải gặp.”

      Thẩm Tu cười cứng đờ cả mặt, nhưng cũng chỉ đổi lại lấy lạnh lùng của Thẩm Thuật, dù miệng lưỡi có linh hoạt thế nào lúc này cũng biết phải gì nữa.

      Diệp Tuệ vui sướng nhìn nét mặt ngỡ ngàng của Thẩm Tu, nhưng còn cố ý châm thêm mồi lửa nữa: “Thẩm Tu, muốn trò chuyện với chúng tôi thế này, vậy tôi cũng có chút chuyện muốn với hai người.”

      Diệp Tuệ nhìn Thẩm Tu, giọng điệu nhanh chậm: “Gần đây tôi có đọc được mấy tin tức mạng, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, nếu hai người gọi tôi tiếng thím, vậy hôm nay tôi cũng chuyện thẳng thắn luôn.”

      Ngữ điệu của lạnh như băng: “Có chút việc tôi phải tính sổ luôn ngay tại đây.”

      Thẩm Tu và Thường Huỳnh vừa nghe Diệp Tuệ muốn tính sổ, trong lòng bỗng có dự cảm xấu.

      Diệp Tuệ tiếp: “ hãy giải thích cho tôi nghe về mấy tin tức được đăng lên mạng mấy hôm trước .” Nhân vật chính bị bôi nhọ là Thẩm Thuật ngồi an vị bên cạnh đây, kiểu gì kiểu cũng phải cho bọn họ trận.

      Thẩm Tu lòng trùng xuống, quyết định giả chết: “Tin tức gì cơ ạ?”

      Diệp Tuệ đầu cũng thèm ngẩng lên, chỉ chậm rãi giơ ba ngón tay ra: “Tôi đếm đến ba, phải cho tôi lời giải thích.”

      Thẩm Tu Thường Huỳnh dám bêu xấu Thẩm Thuật, việc này động đến giới hạn chịu đựng của rồi.

      gần như để cho Thẩm Tu có thời gian suy nghĩ, hờ hững bắt đầu đếm: “Ba.”

      giây sau: “Hai.”

      “…”

      Thẩm Tu nào dám chọc giận Diệp Tuệ chứ, đợi đến lúc Diệp Tuệ đếm đến , luôn: “Mấy tin tức đó là do quản lý của cháu đăng, liên quan gì đến cháu và Thường Huỳnh hết.”

      Tẩy trắng sạch .

      Diệp Tuệ cười khẩy: “Tôi thích nghe người ta láo.”

      chậm rãi : “Nhất là khi ở trước mặt tôi mà vẫn còn dám dối hết lần này tới lần khác, thèm để người thím này vào trong mắt à?”

      Từng câu từng chữ rất ràng lọt vào tai Thẩm Tu Thường Huỳnh.

      Thẩm Tu đỏ mặt: “Là cháu đăng, nhưng mà…”

      Diệp Tuệ bật cười, giây sau liền ngắn gọn: “ có nhưng nhị gì hết, bớt nhảm lại, mau xin lỗi .”

      câu giải thích cũng muốn nghe.

      Diệp Tuệ quét mắt nhìn Thẩm Tu và Thường Huỳnh: “Làm chuyện có lỗi phải xin lỗi, đạo lý cơ bản này mà hai người cũng hiểu sao?”

      Thẩm Tu Thường Huỳnh sững sờ, bọn họ ngờ là mọi chuyện lại thành ra thế này, Diệp Tuệ thèm giữ lại chút tình cảm nào, thái độ rất cứng rắn.

      Thẩm Tu biết, nếu hôm nay mình xin lỗi chuyện này thể giải quyết được, hít sâu hơi, nhìn Diệp Tuệ: “Xin lỗi, cháu nên…”

      Diệp Tuệ cắt đứt lời Thẩm Tu: “Đợi .”

      cười nhạt nhìn , chỉ vào Thẩm Thuật: “ nên xin lỗi với tôi, người cần xin lỗi là chú ba của kìa.”

      Thẩm Tu đành phải quay đầu nhìn Thẩm Thuật, gượng gạo câu: “Chú ba, cháu xin lỗi chú.”

      Thẩm Thuật gì.

      Diệp Tuệ có ý định bỏ qua cho Thường Huỳnh giả chết bên: “Thường Huỳnh, có gì để sao?”

      Thường Huỳnh: “Chú ba, cháu xin lỗi.”

      Diệp Tuệ cười: “Thế mới ngoan chứ.”

      Bốn người bấy giờ mới bắt đầu ăn cơm, nhưng Thẩm Tu và Thường Huỳnh chẳng có cảm giác muốn ăn chút nào. Thẩm Tu nhướn mày, sao mọi chuyện lại bị cuốn theo Diệp Tuệ vậy chứ, càng ngày càng trật khỏi kế hoạch của .

      Diệp Tuệ ăn được ít, cũng thấy lưng lửng bụng rồi, đặt đũa xuống, nhìn Thẩm Tu và Thường Huỳnh, thế này mà chịu được, còn dám lôi kéo làm quen với Thẩm Thuật?

      Ha ha, đợi kiếp sau nhé.

      Diệp Tuệ cầm giấy ăn lau miệng, giọng vang lên trong bầu khí yên tĩnh, : “Thẩm Tu.”

      Tay Thẩm Tu run lên, thầm kêu khổ trong lòng, sao lại gọi tôi rồi, tha cho tôi ơi.

      Diệp Tuệ cố ý : “Tôi nhớ là trong bài báo có , giỏi giang hơn Thẩm Thuật đúng ?”

      Thẩm Tu phủ nhận ngay: “Làm gì có chuyện đấy! Chú ba chỉ động ngón tay út thôi cũng giỏi hơn cháu rồi.”

      Thường Huỳnh giả bộ làm người tàng hình cũng run cả tay, suýt làm rơi đũa xuống bàn, Diệp Tuệ nhướn mày : “Hai người còn bảo Thẩm Thuật khắc mệnh?”

      Sắc mặt Thường Huỳnh tái nhợt, cố gượng cười: “Chú ba sao lại khắc mệnh được? ràng là vận khí của chú ba rất tốt, hơn nữa thím cũng có số vượng phu .”

      Thẩm Tu thêm: “Thím xem, kể từ khi thím kết hôn với chú ba, sức khỏe của chú ba cũng ngày tốt lên.”

      Thẩm Tu mặt đổi sắc mà nịnh nọt, chỉ muốn thân thiết hơn với Thẩm Thuật.

      Bữa cơm này cuối cùng cũng ăn xong, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ra về, Thẩm Tu và Thường Huỳnh nhìn nhau, cùng thở dài hơi.

      Trước khi ăn, Thẩm Tu lường trước rất nhiều tình huống, nhưng thực tế xảy ra lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của .

      xin lỗi Thẩm Thuật, cũng rất nhiều lời hay ý đẹp với Thẩm Thuật, nhưng hai vợ chồng họ lại chẳng hề thay đổi thái độ.

      Cơm nước xong xuôi, quan hệ giữa và hai vợ chồng Thẩm Thuật vẫn có bất kỳ thay đổi nào, bữa cơm này coi như vô ích rồi, tại sao cứ ở trước mặt Diệp Tuệ là lại làm được cái gì như ý chứ.

      Thường Huỳnh im lặng lâu, ta hỏi: “Từ nay về sau chúng ta cứ phải làm như vậy trước mặt hai vợ chồng Diệp Tuệ sao?”

      Thẩm Tu bất đắc dĩ thở dài: “Có thể duy trì như thế này là quá đủ rồi.”

      Đừng đến việc hồi trước bọn họ và Diệp Tuệ luôn như nước với lửa, mà hôm nay chuyện mua bài cũng bị Diệp Tuệ phát ra rồi, có thể duy trì quan hệ ở mức độ này là quá ổn.

      Điều duy nhất mà Thẩm Tu cảm thấy may mắn là Thẩm Thuật có rất nhiều tiền, cho nên chắc chắn để mắt đến gia sản của nhà họ Thẩm, người thừa kế chắc chắn vẫn là .

      Nhưng tại sao vẫn cảm thấy vui nhỉ.

      .

      nghiệp của Diệp Tuệ đà thăng tiến, từ sau khi và Thẩm Thuật xác định quan hệ, dường như chuyện gì cũng tiến triển rất thuận lợi, nhưng chung quy vẫn cảm thấy thiếu hụt cái gì đó.

      Sau khi trở về từ Berlin, Hoa Thụy cho Diệp Tuệ nghỉ ít ngày, tất nhiên chắc chắn là do Thẩm Thuật cầu, công việc của quá bận rộn, phải cho có thời gian để nghỉ ngơi.

      Diệp Tuệ ở nhà rất rảnh rỗi, có phim mới gì cần quay, chỉ ngồi xem phim với đọc tạp chí.

      Tiểu Lưu gửi tạp chí đến công ty, cũng gửi đến nhà Diệp Tuệ luôn, ngồi salon, bàn trà bày những cuốn tạp chí có liên quan đến .

      cầm lấy cuốn bắt mắt nhất có ảnh bìa là ảnh , cùng hàng chữ lớn nổi bật: “Top 1 trong số những người được khán giả bình chọn là muốn hôn nhất.”

      chậm rãi lật xem Thẩm Thuật đột nhiên tới, tịch thu luôn cuốn tạp chí trong tay .

      Phản ứng của Thẩm Thuật lọt vào mắt , cười thầm trong lòng, xem ra cái tính ghen tuông này của chồng còn kéo dài cả đời.

      Hai người đại khái cũng đoán ra được cái cảm giác thiếu hụt kia là gì, nhưng mà chuyện này dù sao vẫn cần có người chủ động khơi ra trước.

      Thẩm Thuật xoay người tới chỗ tủ rượu, lấy ra chai rượu. Tửu lượng của cả hai đều tốt, đống rượu quý để trong nhà cũng chỉ là đồ trang trí thôi.

      Giọng rất dịu dàng: “Em muốn uống chút rượu ?”

      Diệp Tuệ ngẩn người, ngơ ngác hỏi: “Sao tự dưng lại uống rượu?”

      Vì chỉ khi uống rượu tâm trí của và Diệp Tuệ mới trở nên rối loạn, chỉ cần lòng rối loạn là làm được những chuyện mà mình muốn làm. Như lần trước hai người uống say chủ động hôn nhau vậy.

      Thẩm Thuật lắc đầu, đáp mà hỏi ngược lại : “Em nghĩ sao?”

      Diệp Tuệ nhìn vào mắt , rất nhanh hiểu được, nheo mắt, môi khẽ cong lên: “Vậy uống chút .”

      Nếu quyết phải mạnh dạn tiến tới, nếu với tính cách của sợ là càng về đêm dũng khí của càng tan biến mất.

      cầm chai rượu mở, rót ly rượu, đưa lên khóe miệng uống ngụm, hương rượu rất nồng.

      rướn người lên kéo cà vạt Thẩm Thuật, lôi người xuống kề sát , sau đó nhắm mắt lại, chủ động dâng lên đôi môi.

      Mắt Thẩm Thuật vẫn mở, thấy gương mặt lên ràng trước tầm mắt, rất chủ động cạy mở môi , chủ động thăm dò vào sâu hơn, mớm nửa phần rượu cho .

      Mùi rượu nồng quấn quanh môi lưỡi hai người, rơi cả xuống cổ áo sơ mi của Thẩm Thuật.

      Thẩm Thuật phối hợp với động tác của Diệp Tuệ, tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của , cảm nhận lớp vải lụa của váy ngủ lòng bàn tay.

      Hơi thở ấm áp thuộc về Thẩm Thuật hoàn toàn vây quanh Diệp Tuệ, bị giữ chặt trong lòng hôn cách điên cuồng và mãnh liệt.

      Có phải say rồi ?

      Khác hẳn với bình thường, nụ hôn này mang tính xâm lược, ngừng công thành đoạt đất, khiến cho chìm đắm thoát ra được.

      Diệp Tuệ mới chỉ uống ngụm, ràng vẫn chưa say, nhưng bị hôn thế này lại làm có cảm giác say rồi. Mùi rượu nồng nàn giống như mùi hương gây thôi miên, đưa rơi xuống vực sâu lãng mạn.

      Thẩm Thuật vòng tay mò đến công tắc điện đằng sau , đèn trong phòng phụt tắt, chỉ còn lại ánh trăng chiếu vào.

      Hai người chỉ cảm thấy người càng lúc càng nóng hơn, nụ hôn sâu vẫn được kéo dài.

      Có lẽ vì trong phòng tối mịt nên đầu óc cũng hỗn loạn hơn.

      Động tác của cả hai đều rất mạnh bạo, đường lùi thẳng về phía vách tường phía sau, buồn quan tâm đến thiết kế trong phòng khách.

      Lưng Thẩm Thuật đập mạnh vào tường, Diệp Tuệ vẫn được ôm chặt trong lòng.

      dừng động tác, ngước mắt nhìn , ánh mắt vẫn còn mơ màng, giọng hỏi: “Đau ?”

      Chỉ cần được ở cùng có gì mà đau đớn chứ, tất cả đều biến thành ngọt ngào, lắc đầu: “ đau.”

      Cơ thể hai người lảo đảo, cái bàn bên cạnh cũng lảo đảo theo, bình hoa cổ đặt bên dường như cũng an phận giống như hai chủ nhân của nó.

      Diệp Tuệ đụng phải cái bình hoa, Thẩm Thuật đỡ lấy cái bình, vẫn quên giữ chắc eo , cảm nhận mềm mại nhẵn nhụi như nước.

      Diệp Tuệ mơ màng : “Đắt lắm đấy, đừng làm vỡ.”

      Thẩm Thuật cười: “ sao, vỡ mua lại cái khác, mua mười cái cũng được.”

      Diệp Tuệ tựa đầu vào lòng , co rúc người, giọng nũng nịu: “Thẩm Thuật, em mệt quá, bế em .”

      Thẩm Thuật khom lưng cúi đầu xuống, hôn lên tóc : “Được, nhưng em phải hôn cái trước .”

      Hai người cùng bật cười, cũng chẳng biết là cười cái gì, cảm giác như hai kẻ ngốc bị rơi vào bể tình vậy.

      Diệp Tuệ nghiêng người lên trước, dâng môi lên hôn vào má cái, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn, dường như có khe hở.

      Thẩm Thuật thực lời hứa, bế lên, mỉm cười với , thẳng lên phòng ngủ.

      Đến trước cửa phòng, cúi đầu hỏi : “Phòng em hay phòng ?”

      “Phòng .” Diệp Tuệ uốn éo trong lòng , nắm chặt cổ áo sơ mi của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :