1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minhminhanhngoc

      minhminhanhngoc New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      21
      Hi vọng lúc 2 chị viên phòng có bé ma nào phá
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Buổi hẹn hò độc nhất vô nhị nhất mà t biết :))))))
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      :))))) cuối cùng chị cũng hiểu tâm trạng của tụi em :) :) :)
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Ôi, dạo này DT chủ động ghê, TT nghe dc câu đấy ko biết có cảm nhận j nhỉ, hic. Chương trước những tưởng có thịt ai dè bị Vương Xuyên phá, chương này chuẩn bị có cảnh lãng mạn bị ma phá, hự, đau tim quá ak
      ChalychanhNgân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 105
      Edit: Ngân Nhi

      Diệp Tuệ cũng đến mức quá đáng lắm, nhưng đứa bé bụ bẫm kia lại òa khóc, bình thường chỉ có nó bắt nạt người ta thôi, chưa từng có ai bắt nạt lại nó cả. này hung dữ quá !

      Nó đưa hai bàn tay múp của mình lên xoa mặt, ngồi bệt xuống đất khóc lóc om sòm, cất giọng non nớt: “ hư, bắt nạt con.”

      Dù là người hay ma việc trẻ con khóc lóc ăn vạ luôn rất hiệu quả, Diệp Tuệ bất đắc dĩ tới trước mặt nó, lấy trong túi ra viên kẹo nhét vào tay nó.

      Tiếng khóc ngừng lại, thằng bé lén nhìn Diệp Tuệ, thấy nét mặt rất dịu dàng, lại còn xinh đẹp nữa.

      “Con cảm ơn .” Thằng bé bóc kẹo ra cho vào miệng.

      Đứa trẻ này chắc khoảng năm sáu tuổi, gọi Diệp Tuệ là cũng có gì sai cả, nhưng tự nhiên nghe thấy người khác gọi mình là , Diệp Tuệ vẫn khỏi cảm thấy tuổi tác của mình từ từ tăng lên.

      Diệp Tuệ cố giữ hình tượng idol của mình, chân thành sửa đúng cách gọi cho thằng bé: “ được gọi là , gọi chị .”

      Thằng bé tỏ ra bất đắc dĩ gọi: “Chị.”

      tiếng chị này làm mềm lòng ngay, xoa đầu thằng bé khen ngợi: “Ngoan lắm.”

      Thẩm Thuật: “…”

      đường lái xe về nhà, Thẩm Thuật thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Diệp Tuệ mấy lần.

      Mặc dù chuyện qua, nhưng vẫn nhớ ban nãy sau khi bị đứa bé ma quấy rầy, nét mặt Diệp Tuệ có vẻ rất tiếc nuối.

      Lúc về khu nhà muộn lắm rồi, sau khi xuống xe, Diệp Tuệ bám dính lấy Thẩm Thuật, khoác chặt cánh tay , dọc đường nhìn thấy con ma nào cả, bình an về nhà.

      Diệp Tuệ mở cửa vào, thay dép bông rồi vào trong nhà, chuẩn bị chia tách mỗi người về phòng.

      Thẩm Thuật vẫn đứng trong phòng khách, đột nhiên gọi : “Đợi chút.”

      Diệp Tuệ dừng bước, quay người lại nhìn , biết muốn làm gì. đứng yên nhìn Thẩm Thuật đến chỗ mình.

      Thẩm Thuật chậm rãi tới trước mặt Diệp Tuệ, cúi người xuống, bốn mắt hai người nhìn nhau.

      giây sau, Thẩm Thuật nhìn lượt ngũ quan của , sau đó ghé lại gần hơn.

      Diệp Tuệ sững sờ, nhìn Thẩm Thuật dịu dàng hôn lên môi mình, xúc cảm mềm mại tập kích, hơi thở quấn lấy nhau.

      Nụ hôn này khiến chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cảm thấy bất ngờ nhưng cũng vui.

      khẽ ưm tiếng trong cổ họng, sau đó ôm lấy cổ , trêu đùa môi lưỡi .

      lúc lâu sau, Diệp Tuệ buông lỏng tay, ngước lên nhìn Thẩm Thuật, giải thích: “Chuyện lúc tối vẫn chưa làm xong mà phải ?”

      Thế nên đến tận lúc về nhà vẫn còn nhớ, muốn đền bù cho .

      Diệp Tuệ mỉm cười, Thẩm Thuật là người có nguyên tắc như vậy đó, ngay cả chuyện hôn người ta cũng tỏ ra nghiêm trang cẩn thận như vậy.

      Diệp Tuệ kiễng chân hôn thêm vài cái nữa, bôi hết chỗ son còn sót lại môi lên mặt .

      Hành động bất ngờ của khiến Thẩm Thuật ngỡ ngàng, mở to mắt đứng yên tại chỗ.

      Diệp Tuệ phì cười, xoay người bỏ chạy, vừa chạy về phòng mình vừa câu cuối.

      “Chồng em ngủ ngon nha.” Giọng vang lên trong căn nhà yên ắng, êm dịu động lòng người.

      Thẩm Thuật nhìn theo bóng lưng , sờ lên mặt mình, cảm giác như hơi ấm môi vẫn còn đọng lại đó.

      Cửa phòng Diệp Tuệ đóng lại, trong phòng khách chỉ còn lại mình .

      Thẩm Thuật về phòng mình, cởi áo khoác rửa mặt, đứng trước gương, nhìn thấy vết son in đầy mặt sững sờ.

      Cảnh tượng ban nãy lại nhanh chóng ùa về.

      cong môi cười, mở vòi nước ra, nhàng rửa sạch mấy vết son mà Diệp Tuệ mới để lại.

      Bên ngoài khung cửa tuyết vẫn bay đầy trời, đêm về khuya, chỉ còn lại yên tĩnh.

      đêm mộng đẹp.

      .

      ngày trước năm mới.

      Màn đêm buông xuống, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi lả tả, tạo thành những đốm trắng nền trời đen kịt.

      Từ sáng sớm hôm nay đến giờ Thẩm Thuật vẫn chưa thấy mặt Diệp Tuệ, bận cả ngày hôm nay, mai mới chính thức được nghỉ.

      Hôm qua Thẩm Thuật nhận được điện thoại của nhà, ông Thẩm nhắc riêng , bảo về nhà đón giao thừa.

      Diệp Tuệ bận việc nên thể tới sớm, Thẩm Thuật đành đến trước mình.

      Từ Hoa Thụy trở về chỉ có căn nhà trống trải chào đón , ra thiếu người là nhà cửa liền vắng lạnh như thế.

      Thẩm Thuật thay đồ, cũng về phòng, chỉ ngồi salon đọc tin nhắn Diệp Tuệ gửi cho lúc sáng.

      nhắc tối nay về nhà tuyệt đối được như lần trước, cứ mặc kệ để cho người ta bắt nạt mà thèm so đo là đồng ý đâu.

      Thẩm Thuật cứ đọc đọc lại tin nhắn của , nhìn chằm chằm từng chữ .

      giây sau, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng chuông điện thoại, xe của nhà họ Thẩm đỗ dưới nhà để đón Thẩm Thuật.

      Lúc đến trong nhà có khá đông người, thấy vừa đến, mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn.

      vài người biết chuyện kiếp nạn năm 30 tuổi của Thẩm Thuật, mà bây giờ Thẩm Thuật bình an vượt qua sinh nhật lần thứ 30 rồi, với lại qua thái độ của ông Thẩm có vẻ như ông tỏ ra thân thiết với Thẩm Thuật hơn, có thể là muốn bù đắp cho , hoặc cũng có thể là có nguyên nhân gì khác.

      Mọi người rối rít suy đoán, có phải ông Thẩm muốn xem xét lại chuyện người thừa kế ?

      Bọn họ đều biết chuyện dạo gần đây Thẩm Thuật làm ăn được, thế lực cũng phải vừa.

      Nếu đem ra so sánh Thẩm Tu chỉ là nghệ sỹ trong showbiz thôi, có bất kỳ kinh nghiệm làm ăn trong công ty, như vậy phần thắng của Thẩm Thuật có phải cao hơn chút ?

      trong lúc ràng chuyện gì, nên thái độ của bọn họ đối với Thẩm Thuật cũng thay đổi hẳn, trở nên thân thiện hơn nhiều.

      “Thẩm Thuật, nghe dạo này cháu làm ăn rất khá, nếu có khó khăn gì cứ đến tìm chú nhé.” vị trưởng bối nhà họ Thẩm chủ động mời rượu Thẩm Thuật, còn đưa cho card của mình.

      Thẩm Thuật nhận lấy danh thiếp, nét mặt rất bình thản, hề tỏ ra bất ngờ với thái độ của mọi người.

      Sau vị trưởng bối này có thêm ít người tới bắt chuyện với , ai cũng muốn níu kéo lại chút quan hệ với Thẩm Thuật.

      Nếu Thẩm Thuật trở thành người thừa kế tạo quan hệ ngay từ bây giờ là tốt nhất.

      Thẩm Tu đứng cách đó xa, chứng kiến toàn bộ cảnh này, Thường Huỳnh còn đứng bên cạnh, khiến càng cảm thấy bẽ mặt hơn.

      Bình thường dù là trường hợp lớn mọi người đều coi là trung tâm, còn bây giờ lại có khuynh hướng nghiêng về phía Thẩm Thuật.

      Mặc dù người nhà họ Thẩm vẫn coi trọng Thẩm Tu, nhưng thái độ của họ ngày hôm nay trở thành hồi chuông báo động cho .

      ra phải nghĩ nhiều, mà là người nhà họ Thẩm ai cũng nhận ra được thay đổi chiều gió.

      Mặc dù Thẩm Tu ở trong giới giải trí nhiều năm, nhận được ít giải thưởng, nhưng đây là lần đầu tiên kìm chế được cảm xúc của mình, nét mặt cứ lầm lì.

      Thường Huỳnh vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Thẩm Tu, vẻ biến sắc của cũng lọt vào trong mắt ta.

      Nếu Thẩm Tu thể thừa kế Thẩm thị coi như ta vĩnh viễn thấp hơn Diệp Tuệ cái đầu rồi.

      Thẩm Thuật hoàn toàn để ý đến những thứ mà Thẩm Tu khao khát, thậm chí còn mong sao càng ít người đến chuyện với càng tốt.

      Lúc này khỏi thấy nhớ Diệp Tuệ.

      Điện thoại trong túi áo đổ chuông, giơ tay với người mời rượu mình, : “Tôi nghe điện thoại.”

      Thẩm Thuật cuối cùng cũng có cơ hội thoát ra khỏi bữa tiệc khiến cho người ta hít thở thông này, ra ngoài sân, gió lạnh lập tức ùa tới.

      nghĩ biết có phải Diệp Tuệ xong việc rồi , nên mới gọi điện cho , nhưng ngay khi ánh mắt vui mừng của nhìn vào màn hình điện thoại thái độ thay đổi hẳn.

      Do dự vài giây, tiếng chuông vẫn vang lên rất lâu, giây trước khi nó kết thúc, Thẩm Thuật bấm nút nghe.

      “A Thuật.” Đầu bên kia là giọng kích động của Thịnh Vân.

      Cảm xúc của Thẩm Thuật bị Thịnh Vân làm ảnh hưởng chút nào, thờ ơ đáp lại tiếng, giữ thái độ bất hòa cũng thân thiết.

      “Bà gọi tôi có việc gì ?” Thẩm Thuật chỉ nhận định duy nhất Diệp Tuệ là người nhà, còn Thịnh Vân, bà ta chỉ là người đẻ ra mà thôi.

      Thịnh Vân hiểu được điều, rằng người thiếu thốn tình thương của mẹ bao nhiêu năm, thể chỉ bằng mấy câu hối hận là có thể bù đắp được.

      Người chồng thứ hai của Thịnh Vân qua đời, mặc dù bà ta được thừa kế tài sản, nhưng có nổi người ở bên bà ta cùng đón năm mới.

      Có thể vì tuổi cao nên bà ta muốn hưởng thụ cảm giác có con cháu bên cạnh.

      “Nhà họ Thẩm đối xử với con tốt, năm nay con đến chỗ mẹ ăn Tết .” Thịnh Vân biết tình cảm của Thẩm Thuật với Diệp Tuệ, lập tức bổ sung thêm, “Dẫn cả Diệp Tuệ về luôn.”

      Vì bà ta nhắc đến Diệp Tuệ nên ánh mắt Thẩm Thuật dịu chút, lặng lẽ nhìn tuyết rơi, bình tĩnh : “ cần, cảm ơn bà quan tâm, tôi còn cần người đón năm mới cùng tôi nữa rồi.” Thẩm Thuật lễ phép từ chối cầu của Thịnh Vân.

      Giọng Thẩm Thuật tuy nghe rất bình thường, nhưng Thịnh Vân nhận ra được kiên định của con trai, chỉ đành tiếc nuối cúp máy.

      Thẩm Thuật quay về buổi tụ hội nhàm chán kia nữa, nhưng vì Diệp Tuệ có nhà nên vẫn ở lại nơi này thêm lúc, khi về nhà còn sớm nữa.

      Thẩm Thuật đứng dưới nhà, lên luôn mà dạo quanh tiểu khu, đúng quãng đường mà và Diệp Tuệ vẫn từng dạo cùng nhau mọi lần.

      Tuyết vẫn rơi.

      Nhà nào cũng sáng đèn, gần như mọi người đều ở nhà, dưới sân vắng vẻ lạnh lẽo, có mấy người qua lại.

      Sau khi vòng, Thẩm Thuật quay về tòa nhà của mình, vừa mới chuẩn bị lên trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, có đôi bàn tay lạnh như băng bịt mắt .

      giây sau, người đứng đằng sau tựa cằm vào vai Thẩm Thuật, hơi thở quen thuộc truyền đến.

      Thẩm Thuật mỉm cười.

      Diệp Tuệ dán vào tai , giọng : “Ba, hai, .”

      Đếm ngược xong, Diệp Tuệ cười khẽ tiếng, với : “Thẩm Thuật, chúc mừng năm mới.”

      bỏ hai tay che mắt ra, nhưng lại tránh ngay mà lại vòng tay ôm lấy cổ , cố tình nghịch ngợm chút.

      “Thẩm Thuật, em mỏi chân quá.” Diệp Tuệ đứng bên ngoài cả ngày, chạy tới chạy lui chưa uống nổi vài ngụm nước, lúc này liền làm nũng .

      Thẩm Thuật lập tức khom lưng xuống, làm Diệp Tuệ kịp phản ứng.

      vỗ vào cái tay ôm lấy cổ , : “ cõng em .”

      Lúc nghe thấy câu này, Diệp Tuệ trong thoáng chốc rung động, nhưng từ chối ngay: “Thôi, người ta nhìn thấy đấy.”

      Thẩm Thuật vẫn kiên trì: “Ở đây làm gì có ai, em đội mũ vào là được mà.”

      Diệp Tuệ nhìn xung quanh lượt, trong tiểu khu lúc này hình như có ai cả, đánh liều nằm lên lưng : “Vậy vất vả cho chồng rồi.”

      Đáy mắt Thẩm Thuật lên nụ cười, nâng lên, còn nhắc đội mũ vào.

      Diệp Tuệ đội mũ áo lông lên, cái mũ rộng che hơn nửa gương mặt , còn tiện tay cởi nửa khăn quàng xuống để quấn lên cổ .

      Chiếc khăn vẫn còn lưu lại hơi ấm của Diệp Tuệ, nhiệt độ của từ chiếc khăn truyền lên mặt Thẩm Thuật.

      Diệp Tuệ thấy dưới sân vắng tanh nên cũng gan hơn chút, đội mũ dày lắm rồi, ai phát ra làm cái gì đâu.

      Thẩm Thuật cảm giác có thứ tiếp xúc lên mặt, Diệp Tuệ cúi xuống hôn lên má , lướt qua như chuồn chuồn lướt nước thôi, chỉ đụng môi cái rồi tránh luôn.

      “Thẩm Thuật, mặt lạnh quá, để em sưởi ấm cho .” Vừa rồi lúc liếc nhìn , nhận ra tâm trạng của được tốt.

      Diệp Tuệ đoán được phần nào nguyên nhân, nhưng muốn tìm hiểu kĩ càng mà chỉ muốn dỗ cho vui lên.

      Thẩm Thuật ngẩn người, sau đó giữ chặt hai chân , chạy nhanh về phía trước.

      Diệp Tuệ sợ hết hồn, tay ôm cổ cũng chặt hơn, ý thức được là tâm trạng trở lại bình thường rồi, nên cũng vui vẻ mỉm cười.

      “Giỏi lắm, cũng biết chơi xấu rồi cơ đấy? mau, học từ ai hả?”

      Thẩm Thuật chỉ cười mà , lại cố ý làm tư thế muốn lao nhanh tiếp.

      Diệp Tuệ sợ hãi ôm chặt : “Đừng mà đừng mà, Thẩm Thuật xấu lắm.”

      Tuyết rơi càng lúc càng nhiều hơn, trắng xóa cả bầu trời đêm, nhiệt độ lạnh đến thấu xương.

      Trong cơn mưa tuyết an tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười của Diệp Tuệ, cảm thấy hình như cũng còn lạnh như ban nãy nữa rồi.

      Hôm sau, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật chuẩn bị về nhà Nghiêm Lam ăn Tết, mặc dù ông Thẩm muốn Thẩm Thuật về nhà chính, nhưng Nghiêm Lam thân mình, ở bên bà hay lắm.

      Hành lý chuẩn bị xong từ ngày trước, Thẩm Thuật để cho Diệp Tuệ ngủ thoải mái, đợi thu dọn đồ xong xuôi mới làm nóng ly sữa tươi rồi gọi dậy.

      Hôm qua làm việc mệt mỏi, muốn được nghỉ ngơi nhiều chút.

      Diệp Tuệ đánh răng rửa mặt xong rồi mà vẫn còn mơ mơ màng màng, Thẩm Thuật cũng bắt phải tỉnh táo, lúc lên xe lại bảo ngủ tiếp.

      Xe còn chưa khởi động Diệp Tuệ có điện thoại, là Nghiêm Lam gọi tới.

      Thẩm Thuật lập tức lấy điện thoại trong túi , ra xe nghe máy: “Mẹ ạ.” Giọng rất kính cẩn.

      Nghiêm Lam sửng sốt vài giây, sau đó cười : “Tiểu Thuật đấy à.”

      Thẩm Thuật giải thích: “Hôm qua Diệp Tuệ bận rộn cả ngày nên mệt, con bảo ấy ngủ xe rồi ạ.”

      Nghiêm Lam dịu dàng : “Mẹ cũng có việc gì, chỉ muốn nhắc các con đường cẩn thận, tuyết rơi nhiều, đường trơn lắm, lúc lái xe phải nhớ chú ý đấy, đừng lái nhanh quá.”

      Nghiêm Lam càm ràm lúc, nhưng Thẩm Thuật vẫn rất kiên nhẫn đáp lời, hề có cảm giác khó chịu.

      Cuối cùng bà : “Mẹ chuẩn bị cơm nước hết rồi, chờ các con về nhà rồi ăn thôi.”

      Cúp máy, Thẩm Thuật quay về xe, nhìn Diệp Tuệ ngủ, đáy mắt chứa nụ cười, nhớ lại từ mà Nghiêm Lam vừa mới .

      Nhà.

      Đó chỉ là nhà của Diệp Tuệ, mà bây giờ còn là nhà của .

      Thẩm Thuật khởi động xe tới nhà Nghiêm Lam, xe được hơn nửa quãng đường Diệp Tuệ tỉnh dậy, dụi mắt rồi ngồi thẳng dậy.

      Diệp Tuệ nhìn ra ngoài cửa xe, giọng vẫn còn hơi ngái ngủ: “Thẩm Thuật, tuyết đọng rồi.”

      Tuyết rơi suốt cả đêm, mặt đất đọng đầy tuyết, bông tuyết rơi vào cửa xe rồi biến mất rất nhanh, trong xe mở điều hòa ấm, ngăn cách với bầu khí lạnh lẽo bên ngoài.

      Thẩm Thuật ừ tiếng, đưa bình giữ nhiệt cho : “Trong này có nước nóng đấy.”

      Diệp Tuệ ngoan ngoãn nhận lấy uống mấy ngụm.

      Rất nhanh, xe lái tới nhà Nghiêm Lam.

      Hôm nay là đêm 30, ở đâu cũng thấy giăng đèn kết hoa chuẩn bị đón năm mới lịch.

      Lúc Thẩm Thuật và Diệp Tuệ vào nhà Nghiêm Lam, cửa khép hờ, bàn có rất nhiều món ăn, Nghiêm Lam vẫn bận rộn trong bếp.

      Diệp Tuệ khuyên can mãi mới đẩy bà ra khỏi phòng bếp được, rồi cùng Thẩm Thuật chuẩn bị nốt những việc cuối cùng để đón năm mới.

      Mùa đông đêm dài hơn ngày, còn chưa đến sáu giờ mà trời tối, lần tụ họp gia đình này hoàn toàn giống những lần ở nhà họ Thẩm.

      Mặc dù chỉ có ba người, nhưng Thẩm Thuật lại hề cảm thấy buồn chán.

      Sắp đến mười hai giờ, Diệp Tuệ kéo Thẩm Thuật ra khỏi nhà, đứng trong sân.

      Lúc kim chỉ đến số mười hai, bầu trời chợt bừng sáng, tiếng pháo hoa nổ vang lên, màn đêm được tô điểm bằng những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu.

      Diệp Tuệ tươi cười, to giọng với Thẩm Thuật trong tiếng pháo hoa: “Thẩm Thuật, chúc mừng năm mới!”

      Pháo hoa nở rộ sáng rực, những bông tuyết trắng tinh thuần khiết tiếng động rơi xuống.

      Mùa đông năm nay là lần đầu tiên Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đón Tết cùng nhau.

      Nhiệt độ tối hôm nay được coi là lạnh nhất trong tháng, nhưng có Thẩm Thuật bên cạnh, Diệp Tuệ lại cảm thấy hôm nay là ngày ấm áp nhất.

      chỉ ước được ở bên như vậy, mãi mãi lìa xa nhau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :