1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Muốn chửi thề ghê. Con méng Thường Hình đáng ghét, bh t chưa thấy ghét j tra nam Thẩm Tu mà t lại rất ghét bạch liên bông TH nhé. Ở đâu có cái kiểu kéo người ta xuống nước xong tiện tay bôi đen ngta như thế k. Bh t chỉ mong đến lúc nàng đáng ghét này bị bóc phốt, bị vạch trần bộ mặt giả dối ra thôi.
      Ông quản gia chắc là chủ tiệm bánh tráng. Ông lật mặt bằng tốc độ ánh sáng mà :yoyo36:
      Hằng Lê, levuongNgân Nhi thích bài này.

    2. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Hố này mới đào bao giờ lấp cho xong, cơ mà ta thấy ma rất đáng iu nha
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chôm chôm, Chris_LuuNgân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 14
      Edit: Ngân Nhi

      Ánh mắt của Triệu quản gia rất tha thiết, ý tứ muốn lấy lòng cực kì ràng, Thẩm Thuật nhìn ông ta như trở thành người khác, nét mặt nhìn ra tâm tình.

      lát sau, Thẩm Thuật chậm rãi đưa tay ra nhận lấy tách trà, Triệu quản gia cười tươi đến mức hằn hết nếp nhăn mặt, hỏi: “Cậu xem có cần tôi đổi cho cậu tách khác ạ?”

      Ông ta nhìn Thẩm Thuật chăm chú, cảm giác như chỉ cần vừa ý là ông ta lập tức pha ngay tách khác vậy.Thẩm Thuật rũ mắt xuống, hơi nóng từ nước trà bay lên, phả vào gương mặt .

      nhìn ông quản gia: “ cần.”

      Thẩm Thuật hài lòng rồi, Triệu quản gia cũng an tâm, ông ta lại quay sang nhìn Diệp Tuệ, nhàng : “Vậy để tôi lấy thêm cho tách.”

      xong Triệu quản gia liền rời khỏi phòng khách, lúc qua Thẩm Tu còn làm như thấy , từ đầu đến cuối đều thèm nhìn cái.

      Thẩm Tu với nét mặt ngơ ngác: “???”

      Thời thế đổi thay từ bao giờ vậy? Lúc trước thái độ của Triệu quản gia với Thẩm Thuật phải là cực kì tệ, thế mà nháy mắt trở nên ân cần như này rồi sao?

      Thẩm Tu nhìn chằm chằm Triệu quản gia, đầu của ông bị úng nước đấy à mà dám nhìn tôi? Tiếc là Triệu quản gia vẫn chỉ để lại cho bóng lưng lạnh lùng.

      Lúc quay trở lại, tay ông ta bưng hai tách trà, tách cho Diệp Tuệ và tách cho Thẩm Tu.

      Ông ta hình như bây giờ mới nhìn thấy , nhưng cũng chỉ bưng trà cho cách rất thờ ơ.

      Diệp Tuệ quan sát Thẩm Tu tức đến sa sầm mặt, cảm thấy cực kì hả hê, cuối cùng cũng phải trải qua cái cảm giác bị người ta ngó lơ rồi nhé.

      Đến giờ cơm ông Thẩm xuất , ông ngồi ở ghế , quét mắt nhìn vòng, sắc mặt trùng xuống, nhìn Thẩm Tu hỏi: “Thường Huỳnh đâu?”

      Thẩm Tu: “ ấy ốm ạ, là hôm khác tới thăm ông.” Thường Huỳnh sợ ông Thẩm lại gì mình nên mới lấy cớ để phải đến.

      Ông Thẩm , lát sau mới lại lên tiếng: “Ông nghe về chuyện của Thường Huỳnh và Diệp Tuệ rồi.”

      Thẩm Tu giả ngu: “Ông nội gì cơ ạ?”

      Diệp Tuệ cũng đoán được là ông Thẩm muốn về chuyện và Thường Huỳnh rơi xuống hồ, biết Thẩm Tu rất được chiều chuộng thương, bây giờ và Thường Huỳnh gặp phải chuyện này, ông Thẩm nhất định trách mắng cho xem.

      Diệp Tuệ chuẩn bị đón nhận khiển trách của ông Thẩm, thế nhưng giây sau ông Thẩm lại trừng mắt lên nổi giận với Thẩm Tu: “Ông gì cháu còn chưa hiểu sao? Bạn cháu làm cái gì mà cháu còn biết xấu hổ hỏi ngược lại ông?”

      ngờ người phải hứng chịu lửa giận lại là Thẩm Tu, Diệp Tuệ bị tình tiết đảo ngược này làm cho ngơ ngác.

      Ông Thẩm sau khi biết chuyện này rất tức giận, ràng là Thường Huỳnh cố ý đổ tiếng ác cho Diệp Tuệ: “Trong chuyện này Diệp Tuệ chính là người phải chịu ấm ức.Đừng có là Diệp Tuệ sai, cho dù Diệp Tuệ có làm sai cái gì nó cũng là thím của Thường Huỳnh, thím Thường Huỳnh cũng phải nghe!”

      Thẩm Tu bị dọa đến sửng sốt, còn có cả thể loại này ư?

      Ông Thẩm tiếp: “Cháu về ràng với Thường Huỳnh cho ông, ta được phép gây với thím của mình.”

      Thẩm Tu đáp, ông Thẩm lại gõ đũa: “Nghe chưa?”

      đành phải đáp lại: “Cháu biết rồi ạ.”

      Ông Thẩm sau khi mắng Thẩm Tu xong tâm trạng mới thả lỏng được, cả nhà bắt đầu ăn cơm.

      Thẩm Tu có cảm giác là hôm nay phải ngày tốt của mình, đầu tiên là thái độ của Triệu quản gia, giờ lại đến ông nội mắng, chẳng lẽ từ bây giờ trở về nhà họ Thẩm là bị khinh thường như vậy sao?

      giây sau, Thẩm Tu phát Diệp Tuệ nhìn mình.Diệp Tuệ nhìn Thẩm Tu, nở nụ cười giễu cợt.

      thậm chí còn nâng ly rượu về phía , dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.

      Thẩm Tu cực kì chán nản.

      Ngày thứ hai ở phim trường, Thẩm Tu lại chạm mặt Diệp Tuệ, giả bộ như tối hôm qua chưa xảy ra chuyện gì, lúc quay cảnh của nam chính Diệp Tuệ ngồi đợi đến lượt mình, say sưa nghịch điện thoại làm quần chúng ăn dưa.

      Nhưng Diệp Tuệ được rảnh rỗi quá lâu, bỗng cảm thấy hơi lạnh gáy, trời ràng nắng đẹp, thế mà nhiệt độ dưới bóng cây giảm xuống mấy độ.

      chợt tưởng tượng ra hình ảnh đằng sau lưng lúc này, nhất định là có con ma nữ tóc dài thổi hơi vào cổ .

      Diệp Tuệ nào còn có tâm tư mà nghịch điện thoại nữa, toàn thân cứng đờ lại, Thẩm Thuật có ở đây, chỉ còn biết dựa vào chính mình mà cố gắng vượt qua thôi.

      giây sau, có lọn tóc rơi vai Diệp Tuệ, ngay sau đó là giọt máu đen chảy xuống áo .

      Cuối cùng là bàn tay phải của con người nhàng đặt lên vai .

      “Diệp Tuệ à, ông chồng của chị đáng sợ quá .” Giọng tiết lộ thân phận của nó, ngữ điệu ấm ức này, nghe như thể Diệp Tuệ bắt nạt nó vậy.

      Diệp Tuệ vừa nghe là biết nó là con ma fan cuồng, cho nên cũng nhõm hơn chút, biết có phải vì gặp nó nhiều rồi hay mà bây giờ Diệp Tuệ còn thấy sợ như lúc đầu nữa.

      Con ma xong câu đó tiếp tục hù dọa Diệp Tuệ nữa mà bay tới phía trước, ôm má ngồi cái ghế trước mặt .

      “Diệp Tuệ, chồng chị rất đẹp trai, nhưng lại có chút tình người nào hết.” Con ma bĩu môi lên án, có vẻ như rất hận .

      Thẩm Thuật phát giẫm lên cái cốc giấy của nó thôi , nhưng vấn đề là cốc có in hình thần tượng Tề Tiễn của nó đấy nhé.

      giờ Thẩm Thuật là bùa hộ mệnh của Diệp Tuệ, cho nên vì muốn bảo vệ danh dự cho mà lần đầu tiên đáp lại lời của con ma.

      “Chồng tôi vừa đẹp trai lại vừa tốt tính, làm gì có khuyết điểm.”

      Hai mắt con ma sáng rực lên, lau vết máu trán rồi : “Chị chịu chuyện với tôi rồi sao?” Trước đây đều là nó tự càm ràm mình, ngờ có ngày Diệp Tuệ chuyện lại với nó.

      Diệp Tuệ nhớ tới lời của nó lúc trước, sau đó lại nghĩ đến mấy thông tin mà tra cứu về tập đoàn Vi thị, nhịn được mà lên tiếng: “ muốn nhờ tôi giúp cho việc, là việc gì vậy?”

      Con ma sợ đổi ý nên giọng ngọt xớt : “Chị à, em có lời muốn với mẹ, mẹ em chính là Tần Hân của tập đoàn Vi thị.”

      Quả nhiên Diệp Tuệ đoán sai, con ma trước mặt chính là con qua đời đột ngột của Tần Hân.

      “Em tên là gì?” Tần Hân bảo vệ con rất kĩ, chưa từng tiết lộ tên của con ra bên ngoài.

      “Em là Vi Huyên ạ.” Nó trả lời , sau đó lại hưng phấn bay vòng quanh người Diệp Tuệ, làm hoa hết cả mắt.

      Vì tránh cho việc người ngoài nhìn với ánh mắt khác thường, liền cố ý : “Vậy vì sao mà em lại chết?”

      Con ma nghe vậy lập tức dừng lại, vì giữ thăng bằng nên ngã phịch xuống trước mặt Diệp Tuệ, hồi lâu vẫn thấy nhúc nhích, cứ gục xuống đất giả chết.

      Diệp Tuệ phì cười: “Em cần phải hành lễ với chị đâu.”

      Con ma biết mình thể né tránh được câu hỏi này, liền chán nản bò dậy, nét mặt có phần ngại ngùng, ánh mắt dám nhìn thẳng .

      “Lúc em chạy đuổi theo idol, vì chạy nhanh quá nên cẩn thận bị ngã cầu thang.”

      Chả trách mà lại có vết thương lớn ngay giữa trán như vậy, máu cứ chảy xuống ngừng.

      Con ma trông thấy có người tới, là trợ lý Tiểu Lưu của Diệp Tuệ, nó liền vội vàng vuốt lại tóc, cho Diệp Tuệ dãy số điện thoại.

      “Chị, đó là số điện thoại của mẹ em, lần sau em lại tới tìm chị nhé.”

      Diệp Tuệ kết thúc công việc trở về nhà, lúc lục lại túi thấy cái cúc áo của Thẩm Thuật, cái cúc này biến mất cũng lâu rồi, nhìn cũng thấy có phản ứng gì, chắc là chưa phát ra đâu nhỉ.

      Nhưng nhỡ mà phát ra rồi biết là làm sao? Rồi lại nghĩ bị thần kinh sao? Tự dưng lại ăn trộm đồ của

      ổn lắm.

      Chỉ trong cái chớp mắt ngắn ngủi mà Diệp Tuệ liên tưởng ra rất nhiều khả năng, được, thanh niên tốt, nhất định phải khâu lại cái cúc áo cho , làm như nó chưa bao giờ bị gỡ ra vậy.

      Kế hoạch khâu lại cúc áo được tiến hành trong tối nay luôn.

      Đêm khuya, Thẩm Thuật ở trong phòng ngủ, Diệp Tuệ ngồi trong phòng mình nhìn đồng hồ, bây giờ là 11 giờ, nếu dựa theo thói quen của Thẩm Thuật hẳn là ngủ rồi.

      Tuy nhiên vì muốn chắc chắn tuyệt đối nên Diệp Tuệ quyết định đợi thêm tiếng nữa, lúc ngủ say rồi vào phòng .

      Thời gian lặng lẽ trôi, mới đó đến 12 giờ, Diệp Tuệ hít sâu hơi, tay trái cầm đèn pin, tay phải cầm cúc áo và kim chỉ, nhàng bước ra khỏi phòng.

      cầm chắc tất cả công cụ gây án nên nội tâm của Diệp Tuệ cũng trở nên kiên định hơn.

      cẩn thận bước , yên lặng qua phòng khách, rón rén đứng trước cửa phòng của Thẩm Thuật, sau khi chuẩn bị tốt tâm lý, mới vặn tay nắm cửa.

      Nhìn thoáng qua lượt, thở phào nhõm, đúng như dự đoán, Thẩm Thuật ngủ say rồi.

      Xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh trăng chiếu vào phủ lên gương mặt , nằm ở đó, cảm giác như là nguồn sáng duy nhất giữa bóng đêm tăm tối vậy.

      Tư thế ngủ của Thẩm Thuật cũng rất chuẩn mực, nằm thẳng giường, hai tay đặt bên ngoài cái chăn được đắp rất ngay ngắn, ngón tay thon dài, ánh sáng xẹt qua đầu ngón tay cũng trở nên dịu dàng và bình yên.

      Nhưng Diệp Tuệ làm quái gì có thời gian mà thưởng thức bức tranh mỹ nhân ngủ kia cơ chứ, chỉ lòng nghĩ đến cái áo sơ mi của mà thôi, , chính xác là cái áo sơ mi bị giật mất cái cúc.

      Lúc đến bên cạnh , càng phải cẩn thận hơn, gần như nín thở, nhón chân từng bước .

      Đến chỗ cái tủ, nhàng mở cánh cửa tủ ra, lúc này cái đèn pin cầm theo mới phát huy được tác dụng.

      Diệp Tuệ giơ đèn pin chiếu vào, tìm thấy cái áo sơ mi đó, kéo vạt áo ra, chuẩn bị khâu lại cái cúc.

      Vì hai tay bận khâu khâu vá vá nên tiện cầm đèn pin, thế là đành phải dùng miệng để ngậm.

      Diệp Tuệ cầm chặt cái kim rồi đâm vào lỗ cúc áo, ôi trời, cái kim này hơi to phải, cắm vào hơi bị khít quá.

      lại xoay cái kim chút, lúc sau cái kim mới miễn cưỡng xuyên qua được cái lỗ, mặc dù quá trình có hơi khó khăn, nhưng kết quả ban đầu khá tốt, cuối cùng hoàn thành mũi đầu tiên rồi.

      Diệp Tuệ lau mồ hôi trán, tiếp tục cố gắng phấn đấu vượt qua nhiệm vụ gian khổ này.

      Vì động tác của hơi nhanh nên cẩn thận bị kim đâm vào tay, tay đau nhói, nhưng phải cố nhịn kêu lên.

      Diệp Tuệ say sưa với công cuộc khâu vá của mình, hoàn toàn biết là Thẩm Thuật mở mắt ra từ đời nào.

      ra lúc Diệp Tuệ mới vào Thẩm Thuật tỉnh rồi, giấc ngủ của được sâu, chỉ tiếng động cũng có thể khiến tỉnh giấc.

      Sở dĩ lên tiếng là vì muốn xem xem Diệp Tuệ vào phòng mình để làm cái gì.

      Bất ngờ là sau khi vào phòng cái là lao ngay đến cái tủ quần áo luôn, lúc mở cửa tủ ra thấy động tĩnh gì nữa.

      Diệp Tuệ đứng khom lưng về phía , biết là nghịch cái gì nữa.

      Thẩm Thuật đưa mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu bỗng nổi lên ý nghĩ.

      Diệp Tuệ làm đến bước cuối cùng rồi, chỉ mấy giây nữa thôi là thành công, nhưng đúng vào lúc này lại nghe thấy tiếng động.

      quay người lại, mở to hai mắt ra nhìn, Thẩm Thuật vốn ngủ say, thế mà lại…lại ngồi dậy rồi!

      Suýt nữa hét ầm lên, hóa ra 12 giờ đêm thứ dọa chết người chỉ có ma quỷ thôi đâu, mà còn có cả con người nữa, mà đó lại là người bắt gặp bạn lén lút làm chuyện xấu nữa chứ!

      Hai chân Diệp Tuệ nhũn ra, nét mặt vô cùng bối rối khi bị bắt tại trận, nên câu: “Em em em… phải em muốn nhìn lén ngủ đâu, em em em…Em cũng phải cố ý muốn làm tỉnh giấc…”

      Tiếp theo liền khai hết ra mọi chuyện: “Em chỉ vào khâu lại cái cúc áo cho thôi, em ngay đây, ngay đây!”

      Diệp Tuệ ngừng minh oan cho bản thân, trong lòng thầm kêu khổ, ông trời ơi, con có nhìn lén người ta, cũng phải ăn trộm ăn cướp gì đâu ạ, nỗi oan này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch được.

      Diệp Tuệ dám nhìn Thẩm Thuật, nhắm chặt hai mắt, chờ phán quyết của , thế nhưng hồi lâu sau vẫn thấy gì.

      Diệp Tuệ tò mò mở mắt ra nhìn .

      Thẩm Thuật vẫn ngồi giường, mặt hướng về phía trước, có lẽ là vì ánh sáng hơi tối nên góc nghiêng của nhìn hơi mờ ảo, nhưng cũng khiến nhìn thấy nhắm mắt.

      nghĩ thầm, nhìn có vẻ gì là tỉnh, chẳng lẽ là mộng du sao? nghĩ như vậy, trong lòng lại mặc niệm: “Mau ngủ , mau ngủ .”

      biết có phải là lời cầu nguyện của Diệp Tuệ có tác dụng hay mà Thẩm Thuật nằm lại xuống giường, giữ đúng tư thế ngủ ban đầu.

      Trong gian mờ tối này, hô hấp của Thẩm Thuật rất bình thường, dường như bị quấy rầy bởi điều gì cả.

      Diệp Tuệ vội vàng khâu cho xong cái cúc rồi vội vã chạy ra khỏi phòng, vừa đóng cửa lại Thẩm Thuật lại mở mắt ra, vừa nãy cố tình dọa thôi, giả vờ ngồi dậy rồi lại nằm xuống.

      Nhớ lại tình hình ban nãy, thấy hơi buồn cười, nhưng cũng rất thú vị, khẽ nhíu mày, từ khi nào mà Diệp Tuệ lại có hứng thú với cái cúc áo của thế nhỉ?

      Trong bóng đêm, khóe môi Thẩm Thuật hơi nhếch lên, tiếng cười cực khẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
      ---
      Editor: Đùa chứ tôi chết cười với cái "công cụ gây án" của bà Tuệ :)) Thẩm cũng cáo già lắm chứ đùa à, biết trêu vợ rồi đấy :)))

      Chưa đọc trước nên ko biết thế nào, nhưng thấy thương em ma Vi Huyên quá ah, ko biết là em muốn truyền đạt gì với mẹ nữa T-T

    5. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Em ma cuồng idol đáng nhờ. Cơ mà cái chết của em lãng xẹt qá, vì idol mà chết kiểu này k đáng. Thấy thương mẹ em, mất con chắc bà buồn lắm.
      Chết cười vs vợ chồng nhà này :yoyo36: Thuật cũng đâu phải vừa, nửa đêm còn trêu vợ cái kiểu này đúng là hết trò mà :yoyo36:
      K những ông quản gia lật bánh tráng mà đến ông Thẩm cũng vậy luôn. Nhưng mà trong chuyện này bênh Tuệ là đúng rồi. Mà cả kể Tuệ đúng hay sai mong ông sau này cũng bênh Tuệ như vậy :)))
      Lý Linh Lung, A fangNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :