1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 96
      Edit: Ngân Nhi

      Trong mấy ngày Diệp Tuệ bị hôn mê, dân mạng ngày nào cũng vào Weibo của Hoa Thụy hỏi thăm tình hình của .

      Nhưng Diệp Tuệ hôn mê suốt mấy ngày, Hoa Thụy cũng chỉ biết lại với các fan như vậy, nhưng chính điều đó lại là đả kích đối với bọn họ.

      “Sao Diệp Tuệ vẫn chưa tỉnh lại vậy, nếu phải tôi vẫn còn chút lý trí tôi muốn xông thẳng vào bệnh viện xem tình hình của Diệp Tuệ thế nào rồi.”

      bắt được kẻ gây tai nạn chưa thế? Tôi nghe người ta người đâm vào Diệp Tuệ bị say rượu, cho nên tuyệt đối đừng ai vừa uống rượu vừa lái xe nhé, hại người hại mình thôi.”

      “Chị Diệp Tuệ nhất định phải tỉnh lại đấy, hồi trước em hắc chị nhiều lắm, em vẫn chưa có cơ hội bù đắp cho chị mà, từ nay về sau em thề đối xử với chị cực kỳ cực kỳ tốt luôn.”

      Chủ đề liên quan đến Diệp Tuệ vẫn rất nóng, chỉ cần có tag liên quan đến là mọi người đều bấm vào xem.

      Hôm nay Diệp Tuệ tỉnh lại, phía Hoa Thụy thể kịp thời đăng tin tức mới nhất, dân mạng lại tiếp tục tràn vào Weibo của công ty để hỏi, sợ chậm giây thôi là Diệp Tuệ có chuyện.

      Hai tiếng sau, phía Hoa Thụy phát thông báo.

      “Cảm ơn quan tâm của mọi người, giờ Diệp Tuệ khôi phục ý thức rồi.”

      Thông tin vừa được đăng tải ngay lập tức làm nổ tung phần bình luận.

      “Lúc đọc được tin này tôi muốn bật khóc luôn, của tôi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!!!”

      “Tôi khóc như chó rồi đây, người xung quanh còn tưởng tôi bị điên đây này.”

      “Tuệ Tuệ cuối cùng cũng tỉnh lại, chị nhất định phải khỏe mạnh như trước nha, tất cả chúng em đều đợi chị comeback đấy.”

      “…”

      Các fan bình luận rất nhiều, cuối cùng cũng đợi được đến ngày Diệp Tuệ tỉnh lại, bọn họ có thể ngủ ngon rồi.

      Trong bệnh viện, Nghiêm Lam mang cháo được nấu từ khách sạn đến, vì để tiện chăm sóc cho Diệp Tuệ nên bà khách sạn ngay gần bệnh viện.

      Diệp Tuệ dựa vào giường bệnh, cái bàn trước mặt đặt bát cháo.

      Lúc này Thẩm Thuật có ở đây, trông nom mấy ngày rồi, cho nên bị đuổi nghỉ ngơi, muốn bệnh viện có thêm bệnh nhân nữa đâu.

      Nghiêm Lam sợ Diệp Tuệ khó nuốt nên nấu cháo lâu hơn bình thường, bà đưa thìa cho , ngồi bên cạnh nhìn ăn.

      Diệp Tuệ chưa từng biết cảm giác được người nhà quan tâm là như thế nào, nhìn Nghiêm Lam, hai mắt cay xè, hơi cúi đầu xuống.

      “Cẩn thận nóng, thổi tí rồi hẵng ăn.” Nghiêm Lam dám dời mắt khỏi Diệp Tuệ, chỉ sợ giây sau là con lại quay về trạng thái như mấy ngày trước, vô hồn nằm giường bệnh, có bất kì cử động nào, chỉ thở rất .

      Diệp Tuệ nghe lời Nghiêm Lam, vừa thổi được cái lại bị Nghiêm Lam ngăn lại.

      Nghiêm Lam vội vàng luống cuống cầm lấy cái thìa tay Diệp Tuệ: “Miệng con có vết thương, để mẹ làm nguội bớt cháo cho rồi ăn.”

      Diệp Tuệ dở khóc dở cười, chỉ biết nhìn Nghiêm Lam giật mất cái thìa, cho đụng vào.

      Nghiêm Lam lấy thêm cái bát con xẻ ra ít cho nhanh nguội rồi mới cho phép Diệp Tuệ nhận lại cái thìa, Diệp Tuệ ngăn Nghiêm Lam lại, vì biết chỉ có như thế bà mới cảm thấy dễ chịu trong lòng hơn chút.

      “Mẹ, con xin lỗi để mẹ lo lắng, lần sau con thề để chuyện như thế xảy ra nữa đâu.” Diệp Tuệ nhàng nắm tay Nghiêm Lam.

      Nghiêm Lam lắc đầu, hốc mắt đỏ hoe.

      Lúc này có người gõ cửa phòng, người vào là Đới Chí: “Điện thoại đây, em chắc chắn với trạng thái này em có thể livestream chứ?”

      Trước đó Diệp Tuệ nhờ cậy Đới Chí, muốn chuyện với fan mấy câu, họ lo lắng cho mấy ngày nay rồi, muốn livestream cho họ yên tâm.

      Diệp Tuệ nhận lấy điện thoại: “Em khỏe lên nhiều rồi.”

      đăng nhập vào app, ban đầu có bao nhiêu người xem, nhưng chỉ lâu sau số người vào xem lần lượt tăng lên.

      Fan biết Diệp Tuệ livestream nên đồng loạt tới xem.

      ngại quá, để mọi người phải lo lắng rồi.” Diệp Tuệ cười với ống kính, vẫn chưa khỏe lại hoàn toàn, sắc mặt vẫn rất yếu, giọng cũng .

      Với lại hề trang điểm mà để mặt mộc, nên khí sắc nhìn qua cũng được tốt lắm.

      Các fan rối rít hết cả lên.

      “Tuệ Tuệ vừa mới tỉnh lại nghĩ đến bọn em luôn rồi, hu hu hu cảm động quá , Tuệ Tuệ à chị cũng phải chú ý đến bản thân nữa nhé, chuyện quan trọng nhất lúc này là phải nghỉ ngơi cho tốt.”

      “Chị đừng bao giờ bị thương nữa nhé, bọn em đau lòng lắm đấy.”

      “Nhất định phải nhanh khỏe lại nha chị, bọn em còn đợi xem phim với show của chị đó.”

      Diệp Tuệ vừa đọc bình luận vừa mỉm cười, có lúc vui quá nên cười kiểm soát được, suýt làm rách miệng vết thương, lại bình tĩnh thu lại nụ cười, muốn lừa gạt mọi người là mình đau.

      Nhưng các fan ai cũng rất tinh mắt, phản ứng bị đau của Diệp Tuệ bị họ nhanh chóng bắt được, pha xử lý của khiến cho ai cũng thấy buồn cười.

      “Tuệ Tuệ à chị đừng có mà giả bộ, vừa rồi động đến vết thương nên bị đau đúng ?”

      “Thân thể còn chưa khỏe lại đâu chị à, kiềm chế chút , lúc này là được cười đâu.”

      “Nhìn thấy bọn em cũng đừng vui quá như vậy chứ, cười làm rách cả vết thương rồi.”

      Diệp Tuệ ngờ các fan của lại tinh mắt như thế, còn trêu nữa chứ, chỉ có thể nhận thua, cười : “Vậy mình tiếp tục nằm dưỡng bệnh đây, hẹn mọi người hôm khác nhé.”

      Mặc dù các fan lưu luyến rời, nhưng họ vẫn khuyên Diệp Tuệ nghỉ ngơi sớm, tạm biệt với .

      Diệp Tuệ hề biết việc mình livestream được các fan gọi là hành động cưng chiều fan, có idol như vậy, bọn họ sao được?

      cũng biết rằng lúc hôn mê, số lượng fan của tăng vọt, có cả những người từng anti giờ cũng trở thành fan luôn rồi.

      Lúc Diệp Tuệ ngủ trưa, Thẩm Thuật ngồi ở giường bên cạnh, yên lặng ngắm nhìn .

      lát sau y tá vào, vừa định Thẩm Thuật giơ tay lên, đặt ngón trỏ lên môi rồi lắc đầu với y tá, tỏ ý đừng đánh thức ấy.

      Y tá hiểu ngay ý của , gật đầu rồi nhàng đóng cửa rời .

      Cửa được đóng lại, gian lại quay về yên tĩnh, Thẩm Thuật quay đầu nhìn Diệp Tuệ, vẫn ngủ biết gì cả.

      Sau khi y tá rời , Thẩm Thuật bỗng đứng dậy, tới giường của Diệp Tuệ, nhìn chăm chú. khom lưng xuống, ghé lại gần , tạo thành cái bóng phủ lên giường .

      Tròng mắt đen nhánh của Thẩm Thuật nhìn chằm chằm Diệp Tuệ, tiếp tục cúi xuống, đến lúc chỉ cách gang tay mới dừng lại.

      Hô hấp của Diệp Tuệ rất nhàng đều đặn, hơi thở khẽ phả lên mặt .

      Thẩm Thuật nhìn , ánh mắt di chuyển từ dưới lên , bắt đầu từ đôi môi xinh, lên đến sống mũi, đôi mắt…Dường như muốn khắc sâu từng đường nét gương mặt vào đáy mắt vậy.

      Mắt bỗng lóe lên tia sáng, cơ thể nghiêng về phía trước, in nụ hôn dịu dàng lên trán , động tác rất nhàng và cẩn thận.

      Đúng lúc này Diệp Tuệ khẽ ưm tiếng, mở mắt ra, gương mặt đẹp trai của Thẩm Thuật lọt vào mắt rất ràng.

      Khoảng cách giữa hai người quá gần, thậm chí có thể nhìn thấy hình bóng mình trong ánh mắt .

      Diệp Tuệ ngẩn người hiểu gì cả, mặt nóng bừng, mặc dù thổ lộ tình cảm với nhau rồi, nhưng vẫn thấy ngượng ngùng khi thân mật như thế này.

      Phản ứng của lọt hết vào mắt Thẩm Thuật, nhìn vài giây rồi nở nụ cười: “Dậy rồi à?”

      Miệng vậy nhưng người lại chịu rời , vẫn khom lưng nhìn như thế, ánh mắt nhìn chằm chằm, có ý định tránh .

      Hơi thở của phả vào mặt , da lạnh còn hơi thở lại ấm, làm cảm thấy mặt mình càng nóng hơn.

      Thẩm Thuật hỏi: “ người còn thấy chỗ nào thoải mái ?”

      Tim Diệp Tuệ đập loạn lên, dám nhìn vào mắt Thẩm Thuật, ép buộc mình phải nhìn xuống cằm .

      Tầm mắt khỏi hướng lên đôi môi của , thoáng ngẩn người. Môi rất mỏng, nhưng viền môi rất , nhìn thế nào cũng vẫn thấy đẹp.

      lập tức vực lại tinh thần, khẽ véo mình cái, lúc này rồi mà mày còn nghĩ linh tinh cái gì thế hả!!

      chột dạ ho vài tiếng, : “Em khát nước.”

      Thẩm Thuật nghe vậy liền đứng dậy ngay, hơi thở quen thuộc nhất thời tản mất, Diệp Tuệ thở phào nhõm.

      Thẩm Thuật đưa cốc nước cho , ngửa đầu uống mấy ngụm, dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng, bấy giờ mới cảm thấy mặt đỡ nóng.

      Uống xong, Thẩm Thuật lại đưa cho cốc nước đầy khác, ân cần : “Em uống thêm chút nữa .”

      Diệp Tuệ câm nín: “…” Đành phải nhận lấy thôi.

      nhấp vài ngụm rồi để cốc nước sang bên, bỗng nghĩ đến chuyện, nhìn : “Bình thường em vốn tin vào chuyện bói toán đâu.”

      “Nhưng cái hôm em chợ hoa ý, em có gặp được bà cụ xem bói, bà ấy muốn xem cho em quẻ.”

      Thẩm Thuật đoán được ý : “Có liên quan đến đúng ?”

      Diệp Tuệ hít sâu hơi, gật đầu : “Bà ấy kiếp nạn sắp tới, nếu vượt qua được cả đời sau bình an, còn nếu vượt qua được …”

      Lời còn lại Diệp Tuệ tiếp, cũng với là cách giải quyết chuyện này chính là lấy mạng đền mạng.

      Thẩm Thuật cuối cùng cũng hiểu là tại sao hôm đó tinh thần lại bất an đến vậy, ra là có liên quan đến , nhìn : “May mắn là bây giờ cả hai chúng ta đều còn sống.”

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều biết vụ tai nạn bất ngờ này suýt nữa khiến cho bọn họ dương cách biệt, nhưng cũng may là việc phát triển theo chiều hướng tốt, tạo cơ hội cho hai người biết được tâm ý của nhau.

      Diệp Tuệ : “Em muốn đến gặp bà cụ để cảm ơn.” Nếu có bà cụ nhắc nhở tử kiếp này e là dễ dàng vượt qua như vậy.

      Thẩm Thuật tất nhiên là đồng ý: “Em chỗ ở của bà ấy cho , tới tìm bà.”

      Diệp Tuệ địa chỉ cho , sau đó hỏi: “Thẩm Thuật, có nghĩ bọn mình có kiếp trước ?”

      hỏi ngược lại : “Thế em hy vọng bọn mình có kiếp trước ?”

      Diệp Tuệ nhớ lại lời bà cụ : “Bà cụ kiếp trước bọn mình có đoạn nghiệt duyên.”

      Mặc dù đây là chuyện của kiếp trước, nhưng vì có cả Thẩm Thuật nên cực kỳ để ý, nhìn , nhấn mạnh từng chữ: “Bà ấy kiếp trước bọn mình cũng là vợ chồng, nhưng chuyện tình cảm gặp rất nhiều trắc trở.”

      Thẩm Thuật im lặng vài giây, mắt nhìn Diệp Tuệ, sau đó : “Tuy là nghiệt duyên, nhưng đó là chuyện của kiếp trước rồi. Kiếp này như thế nào là hoàn toàn do chúng ta tự quyết định.”

      Giọng vang lên rất trong phòng, khiến Diệp Tuệ cảm thấy thông suốt hẳn, đúng vậy, mặc dù kiếp trước là nghiệt duyên, nhưng cũng chứng minh được là duyên phận giữa rất sâu nặng.

      Từ kiếp trước cho đến kiếp này đều là vợ chồng, thử hỏi có mấy ai may mắn được như chứ.

      Hơn nữa đời này còn rất dài, có rất nhiều thời gian ở bên nhau, chỉ cần được ở cạnh nhau, dù phải gặp bao nhiêu khó khăn cũng ngại đâu.

      Khúc mắc trong lòng Diệp Tuệ được tháo gỡ, nhìn Thẩm Thuật, khẽ mỉm cười.

      Thẩm Thuật đứng dậy chuẩn bị rời : “ tìm bà cụ đây, em nghỉ ngơi nhé.”

      tự lái xe , lúc sau, dừng xe lại, mở cửa xe ra ngoài, chậm rãi hướng phía trước mà .

      Dựa theo lời Diệp Tuệ đến con đường này rẽ trái, dọc đường có mấy cửa hàng, thẳng đến cuối đường đến chỗ của bà cụ.

      Lúc này Thẩm Thuật đứng tại đó, nhưng thấy bóng dáng bà cụ đâu, chỗ này rất trống trải, đừng đến người qua lại, ngay cả mặt đất cũng sạch bong, có chút dấu vết gì.

      Gió lạnh lùa vào con phố yên tĩnh, càng khiến nơi đây trở nên quạnh vắng hơn, sạch như chưa hề có thứ gì tồn tại vậy.

      Thẩm Thuật nhướn mày, trí nhớ của rất tốt, bất kỳ là chuyện gì, chỉ cần nghe lần là chắc chắn nhớ nhầm.

      lại cẩn thận nhớ lại lời Diệp Tuệ , rẽ trái, thẳng đến cuối… đảm bảo là mình nhớ đúng, nơi bà cụ ở chính là chỗ này, nhưng quả thực là thấy bóng dáng bà ấy đâu cả.

      Kỳ lạ .

      Ánh mắt lên ngờ vực, rốt cuộc là sai ở đâu nhỉ?

      Lúc này, sau lưng Thẩm Thuật bất ngờ vang lên giọng của người già: “Chàng trai, cháu tìm ai vậy?”

      Thẩm Thuật quay đầu lại, người đứng sau cụ già, cụ nhìn , suy nghĩ lúc, lễ phép hỏi: “Cho cháu hỏi, ở đây có chỗ nào xem bói ạ?”

      Cụ già lắc đầu : “Ở đây chưa từng có ai làm nghề xem bói cả.”

      Thẩm Thuật ngẩn người, hỏi tiếp: “ có bà cụ nào mở quầy hàng ở chỗ này sao ạ?”

      Cụ già lại lắc đầu: “Chỗ vắng vẻ này làm gì có ai mở hàng quán, tất cả cửa hàng đều tập trung ở con phố phía trước kia kìa.”

      Thẩm Thuật trầm tư, Diệp Tuệ đúng là gặp được bà cụ xem bói, bà ấy rất nhiều chuyện với , nếu có ai từng nhìn thấy bà cụ có khả năng đó chính là…

      Lúc này, cụ già kia căng thẳng nhìn xung quanh, thận trọng mở miệng: “Chàng trai, phải cháu gặp ma đấy chứ?”

      “Người mà cháu , ta chưa từng gặp, cháu có muốn đến miếu xin bùa ? Chuyện này quá kỳ lạ rồi…”

      Thẩm Thuật cảm ơn rồi ra về. quay lại bệnh viện lại chuyện này với Diệp Tuệ, Diệp Tuệ cũng nghĩ bà cụ ấy phải là người, nhưng vẫn muốn cảm ơn vì lời nhắc nhở của bà ấy.

      Mấy ngày sau, bác sĩ tình trạng sức khỏe của Diệp Tuệ bình phục rất tốt, có thể về nhà điều dưỡng được rồi. Thẩm Thuật có bác sĩ riêng, sau khi về nhà vẫn có thể theo dõi tình trạng của được.

      Thẩm Thuật thu dọn hành lý, đến tối tụ tập với Nghiêm Lam và Tiểu Lưu, mọi người cùng nhau lên đường. Diệp Tuệ hỏi: “Thẩm Thuật, đặt mấy vé máy bay vậy?”

      Thẩm Thuật trả lời thẳng vấn đề mà : “Đến nơi em biết.”

      Xe dừng lại, Diệp Tuệ định chống gậy xuống Thẩm Thuật lại đưa tay cầm cái gậy của , sau đó cúi người xuống bế bổng lên.

      Diệp Tuệ nằm trong lòng , ngẩn cả người, mặt đỏ lên, lắp bắp : “Thẩm Thẩm…Thẩm Thuật.”

      Thẩm Thuật chỉ nghiêng đầu nhìn , gì.

      Diệp Tuệ muốn có thể tự được, nhưng nhìn ánh mắt của Thẩm Thuật, lại yên lặng cúi thấp đầu, vùi mặt vào ngực .

      Môi Thẩm Thuật khẽ cong lên, bế Diệp Tuệ về phía trước, lát sau, : “Đến nơi rồi.”

      Diệp Tuệ ngẩng đầu, trước mắt cái máy bay khổng lồ, ở trong chỉ có phi công chứ có hành khách nào khác, tức là máy bay này chỉ phục vụ riêng bọn họ thôi.

      đờ đẫn nhìn máy bay, hỏi: “Đây là…” Ai có thể cho biết tình huống bây giờ là gì ?

      riêng gì Diệp Tuệ mà Nghiêm Lam và Tiểu Lưu cũng kinh ngạc kém, chỉ có Vương Xuyên là biết , Thẩm tổng hẳn là muốn ngả bài với Diệp Tuệ rồi.

      Thẩm Thuật liếc cái máy bay cái rồi thản nhiên : “Đây là máy bay tư nhân của .”

      Nghe xong, Diệp Tuệ dám tin, cái gì cơ? Máy bay tư nhân của Thẩm Thuật?

      lập tức hỏi: “Máy bay này là của sao?”

      Thẩm Thuật nhận thấy kinh ngạc trong ánh mắt , khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng tẩy trắng được cho mình cái chuyện “cần Diệp Tuệ nuôi” rồi.

      muốn cho biết rằng, chỉ cần nuôi, mà dù làm tiền của cũng đủ cho hai vợ chồng tiêu mấy đời hết rồi.

      Sống lưng thẳng tắp, khóe miệng vẫn luôn cong lên, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Diệp Tuệ, cực kỳ bình tĩnh mà gật đầu.

      Sau khi nhận được khẳng định của Thẩm Thuật, Diệp Tuệ vẫn cảm thấy khó mà tin được, quả cũng từng với đầu tư, nhưng vẫn luôn cho rằng chẳng qua cũng chỉ “đầu tư ” mà thôi, ngờ là khoản đầu tư của lại hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của thế này.

      Bây giờ lại còn với chiếc máy bay tư nhân nữa chứ!

      Xem ra, đánh giá quá thấp ông chồng của mình rồi.

      ---

      Nè nè các ơi, nếu bà cụ kia là ma cái đôi nam nữ lúc đầu xem bói cũng là ma hả? :)) Ma mà cũng bồ bịch ngoại tình rồi còn mưu chiếm đoạt tài sản của người vợ luôn á? :))) Hóa ra bà cụ ma kia làm nghề xem bói cho các con ma ư :))

      Thẩm ạ, gì mà người ta ngủ cũng nhìn chằm chằm chớp mắt thế hả? Lúc vợ hôn mê nhìn chưa chán à? À mà thôi, u mê đường về cmnr chấp làm gì :v

    2. Nhok.rua

      Nhok.rua Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      54
      Ai ni yo ❤️❤️❤️
      Hai cái người đáng kia nhau cái ngọt lịm cả ❤️❤️❤️
      Thích quá nhiều ạ.
      Thanks nàng nhé hihi
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Này máy bay tư nhân đồ :)))) Tuệ hết hồn chim én, hoá ra mình gả cho đại gia ngầm :)))))
      Hahaa chết cười ma mà còn làm thầy bói xem cho ma :))))))) ma lại còn ngoại tình rồi chiếm đoạt tài sản :)))) bó tay vs mẹ tác giả :)))
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Vãi cả tẩy trắng cho việc được vợ bao nuôi :))) vâng, ngả bài ạ, để và chị tranh nhau vung tiền cho người kia cho bọn em sướng rơn người giùm nào :))
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 97
      Edit: Ngân Nhi

      Thẩm Thuật bế Diệp Tuệ lên máy bay, cẩn thận đặt xuống ghế ngồi, những người còn lại cố ý chọn chỗ cách hai vợ chồng khá xa, cho hai vợ chồng có gian riêng tư.

      Thẩm Thuật ngồi xuống, mắt Diệp Tuệ vẫn nhìn chằm chằm, cười : “Có nhiều thắc mắc muốn hỏi lắm đúng ?”

      Diệp Tuệ gật đầu, trong lòng đúng là có rất nhiều câu hỏi, nhưng biết phải hỏi từ đâu.

      Thẩm Thuật: “Ở đây nhiều người quá, về nhà cụ thể cho em biết.”

      Diệp Tuệ tỏ vẻ hiểu, nghĩ chút rồi giơ ra ba ngón tay: “Em chỉ hỏi ba câu thôi có được ?”

      Thẩm Thuật gật đầu: “Em hỏi .”

      Diệp Tuệ mấp máy môi, hỏi câu thứ nhất: “Nếu so sánh giữa và em ai có nhiều tiền hơn?”

      Thẩm Thuật cũng học theo dáng vẻ của Diệp Tuệ, đưa ngón tay ra, chậm rãi hướng ngón tay chỉ vào mình, môi mỏng khẽ mở, : “.”

      Diệp Tuệ lại hỏi: “Thế nếu so sánh giữa và Thẩm Tu ai nhiều tiền hơn?”

      Thẩm Thuật cười : “Tất cả người của tập đoàn Thẩm thị gom tiền vào cũng vượt được .”

      Diệp Tuệ trợn to hai mắt, cũng đoán có thể Thẩm Thuật nhiều tiền hơn Thẩm Tu, nhưng ngờ là trong mắt , tập đoàn Thẩm thị cũng chẳng là gì.

      ra người có tiền thực thụ chính là người mà chúng ta thể tưởng tượng được là họ có bao nhiêu tiền.

      thấy Diệp Tuệ tiếp, Thẩm Thuật hỏi: “ phải vẫn còn câu thứ ba sao?”

      Diệp Tuệ lắc đầu: “Em còn vấn đề gì cần hỏi nữa.” cần thời gian để tiêu hóa là Thẩm Thuật có rất nhiều tiền.

      nghĩ lúc rồi thấy mệt, cơ thể vẫn còn khá yếu, dần chìm vào giấc ngủ.

      lâu sau, Thẩm Thuật đánh thức dậy, mở mắt ra, bấy giờ mới phát là bọn họ ở dưới khu nhà rồi, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Mẹ đâu ?” chỉ Nghiêm Lam ở đây mà cả nhóm Vương Xuyên Tiểu Lưu cũng rồi.

      Thẩm Thuật : “Mọi người về nhà hết rồi.” Lúc Diệp Tuệ ngủ, thu xếp ổn thỏa mọi việc.

      đẩy xe lăn, hai người vào thang máy, đến cửa nhà, mở cửa bật đèn, ánh sáng chiếu rọi cả căn phòng.

      Diệp Tuệ ngồi salon, nhìn Thẩm Thuật rồi vỗ vào chỗ trống bên cạnh: “Bọn mình ngồi đây chuyện cho ràng nào.”

      Thẩm Thuật ngồi xuống, Diệp Tuệ nhìn vào mắt , hỏi: “Rốt cuộc công việc của là gì?”

      Thẩm Thuật nghĩ, nếu bây giờ thẳng luôn cho biết chính là tổng giám đốc của Hoa Thụy sợ là Diệp Tuệ cần rất nhiều thời gian để đón nhận tin này.

      muốn tối nay được ngủ ngon giấc.

      chọn cách khác để trả lời: “Ngày mai đưa em tới nơi làm việc của .”

      Sau đó tiếp: “ thứ muốn đưa cho em.” về phòng cầm cuốn sổ chứng nhận bất động sản ra.

      đưa nó cho Diệp Tuệ, Diệp Tuệ nhìn rồi : “Đây phải là chứng nhận nhà đất mà cho em xem hôm ở Đại Lý sao?”

      Lúc đó Thẩm Thuật với cầm nhầm theo, bây giờ nghĩ lại, hình như từ lần đó trở , Thẩm Thuật bắt đầu loáng thoáng để lộ thân phận đại gia của mình rồi phải.

      : “Cái này muốn đưa cho em từ lâu rồi.”

      Diệp Tuệ hít sâu hơi: “ , rốt cuộc có bao nhiêu căn nhà vậy hả?” Dựa theo tài lực của thể chỉ có căn phòng này được.

      Thẩm Thuật nghiêm túc suy nghĩ: “Nhiều lắm, nhớ nữa.”

      Diệp Tuệ: !!!

      Tức là, Thẩm Thuật chỉ có chiếc máy bay tư nhân, mà còn có vô số bất động sản đứng tên nữa! Diệp Tuệ ôm trán, cần bình tĩnh chút, chịu nổi luôn rồi.

      Thẩm Thuật nhìn phản ứng của Diệp Tuệ, quả nhiên sáng mai mới nên cho biết chuyện là tổng giám đốc của Hoa Thụy.

      Diệp Tuệ lơ đãng nhìn cái bàn bên cạnh salon, đó có đặt bình hoa.

      vẫn luôn cho rằng cái bình này là đồ rởm, có lần nhắc tới trong livestream rồi, nhưng nhìn lại hình như cái bình này là hàng phải.

      Diệp Tuệ hỏi : “Cái bình hoa này…”

      Thẩm Thuật đáp lời như : “Bình này mua được ở buổi đấu giá, mang về bày trong nhà, nếu em thích mua thêm mấy cái nữa về.”

      Diệp Tuệ: “…”

      Tầm mắt lại rơi vào cái kệ tủ, đó có bày cái bánh trà, nhớ mình từng cắt nó ra để làm món gà hương trà cho ăn.

      Ánh mắt nhất thời trở nên phiền muộn hẳn.

      Thẩm Thuật nhìn theo , thấy nhìn cái bánh trà, cười : “Trong nhà còn nhiều bánh trà cổ lắm, em cứ dùng thoải mái.”

      Sợ Diệp Tuệ nghĩ nhiều, Thẩm Thuật lại bổ sung thêm câu: “Em đừng để tâm đến mấy chuyện này.”

      Diệp Tuệ lại ôm trán lần nữa, cái gì chứ? Kia là trà cổ sao? thế mà lại dùng trà cổ để hầm gà ăn!

      Diệp Tuệ tiếp tục nhìn xung quanh căn nhà, vốn căn nhà được trang trí rất đơn giản, nhưng sao lọt vào mắt lại như được đắp thêm vầng sáng thế nhỉ, lại hỏi: “Trong nhà còn có bao nhiêu đồ quý vậy?”

      Thẩm Thuật nhìn bằng ánh mắt sâu xa: “Em muốn biết à?”

      Diệp Tuệ liên tục xua tay: “ muốn muốn.”

      có ý định xác minh điều gì với nữa đâu, vì đáp án chắc chắn là như nhau cả thôi, tất cả đồ vật trong nhà đều thể đem ra định giá được.

      Diệp Tuệ khỏi đưa mắt nhìn trời, tài sản của chồng rốt cuộc nhiều đến đâu vậy hả?

      rất muộn rồi, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật tắm rửa rồi ngủ, sáng hôm sau, Diệp Tuệ dậy rất sớm, mực suy đoán xem cuối cùng thân phận của Thẩm Thuật là gì.

      tưởng tượng đến vô số khả năng nhưng vẫn cảm thấy còn thiếu chút gì đó.

      nghĩ nữa, dù sao hôm nay cũng có đáp án thôi, sau khi ăn sáng xong, Thẩm Thuật đỡ Diệp Tuệ lên xe.

      Xe bắt đầu , Diệp Tuệ hỏi : “Bây giờ bọn mình đâu vậy ?”

      Thẩm Thuật quay đầu, chỉ đáp: “Tới nơi làm việc.”

      Diệp Tuệ kiên nhẫn ngồi xe, dần dần trơ mắt nhìn lái xe xuống hầm gửi xe của Hoa Thụy, kinh ngạc : “ làm việc ở Hoa Thụy sao?”

      Thẩm Thuật bế xuống xe, đặt ngồi lên xe lăn: “Ừ.”

      vẫn giải thích hơn, chỉ đẩy xe lăn vào thang máy, trong thang máy này chỉ có hai người họ.

      Diệp Tuệ nhìn xung quanh: “Bây giờ phải trong giờ làm việc sao? Sao lại có ai thế?”

      Thẩm Thuật nhìn : “Đây là thang máy riêng của .”

      Diệp Tuệ cảm thấy mình sắp điên rồi, thang máy riêng! Rốt cuộc có thân phận gì vậy? Lại còn có cả thang máy riêng nữa!

      thể tin được!

      Hai người vào thang máy, Diệp Tuệ vẫn còn choáng váng, Thẩm Thuật yên lặng liếc nhìn , đợi lát nữa khi cho biết thân phận của mình, hy vọng chuẩn bị tâm lý tốt.

      Từ tối qua đến giờ Diệp Tuệ đón nhận toàn những chuyện bao giờ ngờ đến, nhưng biết rằng, chuyện khiến khiếp sợ nhất sắp xuất ngay trước mắt rồi.

      Đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, Thẩm Thuật đẩy Diệp Tuệ ra ngoài, lúc tới công ty ký hợp đồng, Vương Xuyên cũng dẫn tham quan công ty rồi, ấy còn dẫn lên đây rồi muốn cho gặp Thẩm tổng nữa.

      Diệp Tuệ kinh ngạc: “Sao bọn mình lại lên đây?”

      Thẩm Thuật chưa kịp gì, đúng lúc này có người tới, là Vương Xuyên, ấy nhìn thấy Thẩm Thuật và Diệp Tuệ ở đây nên lại tưởng là Diệp Tuệ biết thân phận của Thẩm Thuật rồi.

      Vương Xuyên tới gật đầu cái với Diệp Tuệ, sau đó nhìn Thẩm Thuật rồi : “Thẩm tổng.”

      Thẩm tổng kịp ngăn cái mồm của Vương Xuyên lại, chỉ biết thầm thở dài trong lòng.

      Diệp Tuệ ngỡ ngàng nhìn Thẩm Thuật, Thẩm Thẩm Thẩm…Thẩm tổng á? Tai có vấn đề phải ?

      Vương Xuyên hề biết cảm xúc của Diệp Tuệ lúc này, tiếp: “Chiều nay cuộc họp đấy ạ.”

      Thẩm Thuật bình thản đáp: “Ừ.”

      Vương Xuyên rời , Thẩm Thuật nhìn ánh mắt khiếp sợ của Diệp Tuệ, bất đắc dĩ : “ vào đây rồi giải thích.”

      Hai người vào phòng làm việc, bầu khí rất yên tĩnh, Diệp Tuệ vẫn còn đắm chìm vào hai chữ “Thẩm tổng” mà Vương Xuyên vừa mới dùng để gọi Thẩm Thuật.

      chỉ tay vào , lắp bắp: “ …”

      Thẩm Thuật ngồi xổm xuống, mắt nhìn thẳng vào , bàn tay phủ lên bàn tay , nhàng : “Đúng vậy, chính là tổng giám đốc của Hoa Thụy.”

      Giọng tươi mát của lọt vào tai rất ràng, Diệp Tuệ nghe lầm, Thẩm Thuật chính là tổng giám đốc Thẩm của Hoa Thụy.

      Cái người mà trước giờ chưa từng lộ diện, người mà ai ai cũng muốn được gặp lần, thế mà lại là chồng của đấy!!!

      Những chuyện hồi trước chưa hiểu, lúc này dần trở nên ràng hơn, bảo sao Thẩm Thuật và Thẩm tổng đều có chung họ Thẩm, bảo sao Thẩm Thuật lại có nhiều tiền như vậy, vì là tổng giám đốc của công ty giải trí lớn nhất nước cơ mà.

      và Thẩm Thuật sống chung dưới mái nhà, vậy mà lại phát ra, Thẩm Thuật giấu giỏi ghê.

      Diệp Tuệ vuốt ngực, cố gắng giữ bình tĩnh: “Thẩm Thuật, giấu em lâu quá đấy.”

      Lòng trùng xuống, nắm chặt tay , sốt sắng : “ vẫn luôn muốn tìm cơ hội để cho em biết, nhưng mà…”

      giây sau, Diệp Tuệ cười rất tươi, mắt híp lại, : “Thẩm Thuật, là giỏi.”

      Thẩm Thuật sửng sốt, Diệp Tuệ nhìn vào mắt , nghiêm túc lại lần nữa: “ đấy, cực kỳ cực kỳ giỏi luôn.”

      “Em thể tưởng tượng nổi, chỉ mình mà có thể làm đến mức này cơ.”

      Diệp Tuệ trách giấu , vì ai cũng có bí mật riêng của mình, với lại hồi trước quan hệ giữa với Thẩm Thuật giống như bây giờ, việc Thẩm Thuật giấu cũng là có lý do.

      Thẩm Thuật yên lặng nhìn , đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, dường như thể nhìn thấy đáy.

      Trong quá khứ hơn hai mươi năm qua, gần như có bất kỳ chuyện gì có thể khiến cho cảm xúc của Thẩm Thuật dao động, kể cả là người nhà tình cảm gia đình cũng chỉ mỏng như tờ giấy trắng.

      Trong mắt Thẩm Thuật tiền chỉ là con số thôi, dù nó có tăng lên bao nhiêu số ở cuối cũng có cảm xúc gì cả.

      vẫn luôn cho rằng như thế, cũng nghĩ rằng mình sống cả đời như vậy, cho đến khi…

      gặp Diệp Tuệ.

      Chẳng biết từ khi nào, Diệp Tuệ chạy vào thế giới của .

      mang theo thứ ánh sáng rực rỡ, tràn đầy sức sống, hoàn toàn trái ngược với cuộc sống trầm lặng tẻ nhạt của , cứ thế thấm sâu vào sinh mệnh cách từ từ.

      Cho đến ngày hôm nay thể được.

      Mỗi khi vui, buồn, khóc, cười…Thậm chí là từng câu của cũng đủ khiến cho nội tâm lạnh lẽo của gợn sóng.

      muốn trao cho những thứ tốt đẹp nhất.

      Hôm nay, Diệp Tuệ với rằng rất giỏi, đây phải là lần đầu tiên câu này, ngữ điệu của chân thành như mọi lần, nghiêm túc khen ngợi .

      Cảm xúc ấm áp khẽ chạm vào tim , chậm rãi lan ra từng mạch máu, từng chút từng chút tụ lại khiến xúc động thể kìm chế.

      nhìn sâu, giây sau liền giang tay ra ôm vào lòng, ôm chặt lấy , cúi đầu : “Diệp Tuệ, em khen như vậy, vui lắm.”

      Diệp Tuệ bị hơi thở ấm áp vây quanh, khiến tim đập nhanh hơn mấy nhịp, vì muốn giấu gương mặt ửng hồng, cố tình cười giỡn: “Thẩm Thuật, đem so với đúng là em nghèo rớt mồng tơi rồi.”

      Trong gian yên tĩnh, nghe thấy : “ sao cả, nuôi em.”

      Diệp Tuệ cong môi cười.

      .

      Phim “Giải thoát” hoàn thành xong công đoạn biên tập và trong giai đoạn truyên truyền. Ở buổi ra mắt phim, Diệp Tuệ ngồi xe lăn đến dự.

      Các fan cầu phúc cho biết bao ngày, cuối cùng cũng được nhìn thấy Diệp Tuệ khỏe mạnh trở lại.

      vừa mới trải qua sinh tử, bây giờ lại lần nữa xuất trước mắt mọi người rồi.

      Mặc dù vẫn còn phải ngồi xe lăn, nhưng Diệp Tuệ vẫn rất bình thản, ánh mắt sáng ngời như cũ, lúc nhìn vào ống kính máy ảnh, khóe môi cong lên, dịu dàng mỉm cười.

      “Aaaaa tôi muốn khóc quá, lúc còn sống vẫn được xem Diệp Tuệ đóng phim rồi! Nhất định mua vé ngay hôm công chiếu rồi rủ cả bạn bè xem!”

      “Tôi biết lầu chỉ xúc động quá chứ có ác ý gì, nhưng phải chú ý lời chút nha, chỉ cần Diệp Tuệ khỏe mạnh bình an là được rồi, ấy nhất định đóng góp nhiều tác phẩm hay hơn nữa.”

      “Diệp Tuệ ngồi xe lăn vẫn xinh, như thiên thần ý!”

      Bộ phim đầu tiên được công chiếu sau khi Diệp Tuệ comeback sau tai nạn gây được rất nhiều quan tâm chú ý, doanh thu phòng vé vượt hơn hai trăm triệu tệ.

      Tất nhiên vẫn có những thành phần ngờ vực.

      Diệp Tuệ chỉ là nữ diễn viên phải dựa vào chuyện bị tai nạn danh tiếng mới đảo ngược, chuyện ấy vượt qua được nguy kịch đâu thể chứng minh là ấy có khả năng đóng phim chứ?

      Sau khi trở về từ buổi công chiếu phim, khán giả hầu như đều đánh giá từ 4 đến 5 sao Douban*, ngay từ thời điểm đầu phim đạt số điểm 8,5.

      *Douban là trang web đánh giá phim ảnh uy tín do người xem bình chọn.

      Bộ phim này cả biên kịch và đạo diễn đều là người có danh tiếng trong ngành, kịch bản phim được chau chuốt rất tốt, nhưng nếu chỉ dựa vào hai yếu tố này thể nào đạt được số điểm 8,5 như vậy.

      Quan trọng nhất chính là kỹ năng diễn xuất của Diệp Tuệ, cân cả bộ phim, khiến cho khán giả cảm thấy cực kỳ lôi cuốn.

      Thấy mạng chỉ toàn những lời khen, nhiều người vẫn còn nghi ngờ về khả năng của Diệp Tuệ, cho đến khi bọn họ tự mình tới rạp xem phim.

      Trong phim “Giải thoát” Diệp Tuệ vào vai nữ cảnh sát, từ người mới bước chân vào ngành cho đến khi trở thành cảnh sát ưu tú, trong quá trình bị hãm hại lần, nhưng cuối cùng vực dậy được…

      Diễn viên chính là rất tự tin và kiên cường, sợ hãi bất cứ điều gì.

      trưởng thành của nhân vật khá giống với Diệp Tuệ, cũng chính vì thế nên bộ phim này mới làm cho người ta thêm cảm động.

      Mọi người bỗng hiểu ra lý do vì sao fan của Diệp Tuệ lại thích đến vậy.

      Khi Diệp Tuệ mới ra mắt, ký hợp đồng với công ty mấy danh tiếng, đoàn đội của cũng có nhiều kinh nghiệm, ai cũng chỉ nhớ đến vì mấy scandal.

      Nhưng khi chính thức nhận được vai diễn trong bộ phim hot, tuy chỉ là nữ phụ số ba nhưng vẫn thể được kỹ năng diễn xuất của mình cách xuất sắc. Ngay cả nữ chính Thường Huỳnh cũng bị phong thái của lấn át.

      Trong show giải trí Diệp Tuệ bộc lộ tính cách của mình, hoàn toàn gây được ấn tượng với khán giả…

      Bây giờ nhìn lại, Diệp Tuệ đúng là bị cái mác “Tiểu Thường Huỳnh” che mất hào quang của riêng mình, cho đến khi thực được công chúng nhìn nhận với thân phận diễn viên ánh hào quang mới được lộ .

      Cho tới bây giờ, Diệp Tuệ đều phải là cái bóng của ai cả, chỉ là chính mà thôi.

      .

      Người ngoài đều nghĩ chỉ Diệp Tuệ là bị tai nạn, chỉ có người nhà họ Thẩm là biết cả Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cùng gặp tai nạn.

      Sức khỏe của Thẩm Thuật có vấn đề gì, còn Diệp Tuệ chỉ cần nghỉ ngơi tốt cái chân bị thương cũng mau lành lại.

      Lúc Diệp Tuệ nằm viện, nhà họ Thẩm sai người mang đến rất nhiều thứ, ông Thẩm vì bề bộn nhiều việc nên thể bay tới thăm , nhưng vẫn thường gọi video cho Thẩm Thuật để theo dõi tình trạng của .

      Lúc hai vợ chồng về nhà, ông Thẩm lập tức tụ họp gia đình, chỉ mời người trong nhà, chủ yếu là làm vì Thẩm Thuật và Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ ngồi xe lăn, được Thẩm Thuật đẩy vào trong nhà họ Thẩm.

      Ông Thẩm tự mình ra đón, thấy Thẩm Thuật bình an đứng trước mặt, ông mới thở phào nhõm.

      Lần tụ hội này coi như là tiệc mừng sinh nhật 30 tuổi của Thẩm Thuật.

      Sinh nhật 30 tuổi của Thẩm Thuật trôi qua trong căng thẳng lo lắng, cho nên Thẩm Sĩ hy vọng bữa tiệc này có thể bù đắp được nuối tiếc trong lòng họ.

      Thẩm Sĩ gọi tất cả người nhà họ Thẩm tới, kể cả có việc gì quan trọng cũng phải về ăn mừng sinh nhật Thẩm Thuật.

      Thẩm Thuật có cảm xúc gì khi được tổ chức sinh nhật to thế này, từ đến lớn người nhà họ Thẩm có bao giờ quan tâm đến sinh nhật của đâu, sao sinh nhật 30 tuổi lại tổ chức linh đình thế?

      Ăn mừng cái gì? Ăn mừng tìm được đường sống trong chỗ chết sao?

      Nét mặt vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ khi nhìn Diệp Tuệ mới trở nên dịu dàng, xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng chỉ chăm chú nhìn thôi.

      Diệp Tuệ ngồi xe lăn, tò mò đánh giá quà cáp mà mọi người mang đến tặng .

      Cái người họ hàng mà lần trước tới châm chọc bát tự của Thẩm Thuật rồi bị mắng cho trận lúc này cũng tới, còn khách khí xin lỗi hai vợ chồng nữa.

      Ngay cả con ma tú tài lâu gặp cũng bay về nhà họ Thẩm, đứng phía xa chắp tay làm lễ với Diệp Tuệ, mà cũng biết là nó chắp tay với hay là với Thẩm Thuật đứng bên cạnh nữa.

      Thẩm Tu và Thường Huỳnh ở thành phố lân cận tham gia kiện cũng bị ông Thẩm ra lệnh cưỡng chế gọi về, kết thúc công việc là vội vàng bay về nhà họ Thẩm luôn.

      Thẩm Tu mang theo quà là hộp thuốc bổ, nhung hươu, đông trùng hạ thảo và nấm linh chi, Thường Huỳnh tặng nhân sâm loại đắt nhất…

      Diệp Tuệ: “…”

      Lần tụ hội này long trọng quá nhỉ, nhận nhiều thuốc bổ như thế, người có bệnh có khi còn sinh bệnh vì bổ quá cũng nên.

      —-
      Ngày mai mình bận nên chương ngày mai chuyển sang đăng vào chủ nhật nha ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :