1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tôi bị ép buộc - Linh Lạc Thành Nê (Hiện đại - Trùng sinh)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 10:

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      ra bây giờ nghĩ mình xúi giục mọi người cùng chạy chỗ có phải là việc làm sai lầm rồi hay . chừng ngồi yên ở kia còn an toàn hơn chút nhỉ? Nhưng nghĩ tới tên côn đồ chạy từ lối thoát hiểm lên, đoán ở thang máy cũng ít, sợ rằng lúc này phía cũng an toàn.

      Thôi, dù sao bây giờ các tìm được chỗ an toàn mà trốn vẫn là ưu tiên hàng đầu. tin tưởng lâu nữa các chú cảnh sát thân ái trong thành phố tới duy trì trật tự. Những tên côn đồ cắc ké này cũng quá phách lối, lại dám công khai tụ họp công kích tòa nhà —— đúng, mục tiêu của bọn họ là ông chủ Tào chứ? Nhưng như vậy cũng quá cổ quái, ông chủ Tào này phải là dân hắc đạo sao? Làm sao lại có mấy tên côn đồ dám đến chọc giận ta? Hơn nữa còn là tập trung nhiều người như vậy, giống như có mưu tính trước...... Sợ rằng phía sau tất cả màn diễn này còn có người thúc đẩy mọi chuyện.

      "Dương Dương." rất giọng gọi tiếng, thấy Dương Dương kiên nhẫn nhìn sang mới tiếp tục : "Cái đó... Có phải ông chủ Tào đắc tội với người nào hay ?" Vì thế mới có người nghĩ tới việc ngáng chân, thậm chí diệt trừ ta......

      "Lại , hai người các đúng là nữ sinh cái gì cũng biết!" Dương Dương hơi khinh bỉ nhìn và Linh Linh cái, nghiêm mặt lại, nghiêm túc : " giờ thành phố H có hai bang phái lớn là Thiên Long hội và Hắc bang. Vốn là thế lực hai phe ngang nhau, kể từ năm trước trước lão đại của Hắc bang - Tào Hoa Mạnh đột ngột chết, thực lực của Hắc bang vẫn cứ chậm chạp khá hơn chút nào."

      Dương Dương lườm cái, cười lạnh : "Bây giờ ông chủ Tào Tào Tử Minh chính là con trai của Tào Hoa Mạnh, nghe vốn là du học ở Mĩ, vì thay cha báo thù mới quay về kế thừa ngiệp. Y Y, tôi khuyên cần có ý nghĩ bám víu vào ta, đến lúc đó chết thế nào cũng biết."

      " cần vu oan cho tôi!" hiểu sao lại bị định cho cái tội danh kỳ quái, nghiêm túc kháng nghị. "Tôi mới thấy ta có hai lần, lại người ta cũng rất ghét tôi, làm sao tôi có thể quyến rũ ta? Tôi hỏi chỉ đơn giản là vì tò mò thôi."

      "Vì vậy tôi khuyên nên tò mò quá nhiều." Dương Dương lại liếc lần nữa: "Lòng hiếu kỳ có thể giết chết con mèo, cũng đủ để hại chết nữ sinh muốn thực lực có thực lực, muốn tiền bạc có tiền bạc như rồi."

      "Cái này tôi hiểu, nhưng tôi phải biết quan hệ lợi hại trong đó mới có thể chọn lợi tránh hại chứ."

      Dương Dương dò xét nhìn lúc, mà dĩ nhiên là rộng rãi mặc cho ấy quan sát. Có lẽ là thái độ nghiêm túc của làm ấy tin tưởng, Dương Dương nhìn chằm chằm rồi chậm rãi : "Tào Hoa Mạnh chết bởi tai nạn xe cộ, tài xế bỏ trốn, nhưng tất cả mọi người cho rằng chuyện đó là Thiên Long hội làm. Việc hai bang tranh giành địa bàn phải lần lần hai, xung đột cũng hay xảy ra. Lần này có nhiều côn đồ tới gây chuyện như vậy, phải do Thiên Long hội làm, có quỷ mới tin."

      Những chuyện ở thế giới hắc ám như vậy, khi thuần túy còn là học sinh quả là tiếng gió cũng nghe qua.

      tiêu hóa chuỵen vừa nghe tỉ mỉ từng cái , chợt nhớ tới điều gì, tiếp tục hỏi: "Dương Dương, những thứ tranh đấu này...... Cảnh sát đều quản sao?"

      "Xùy." Dương Dương giễu cợt cười tiếng, lại lườm cái. " là nữ sinh, đúng là thuần khiết giống như tờ giấy trắng! Nếu như có cấp dung túng, cho rằng các bang phái trong thành phố H này có thể ngông cuồng như vậy sao?"

      Mặc dù trước kia cũng mơ hồ đoán được khả năng quan phỉ (quan chức và xã hội đen) cấu kết, nhưng chân chính nghe được Dương Dương ra, vẫn là cảm thấy sợ hết hồn hết vía. Hắc bạch hai bên cấu kết, bên trong đó dính líu tới bao nhiêu thứ mờ ám a. Quả nhiên, tiểu thuyết cho tới bây giờ liền sánh bằng thực tế. Nhưng lúc này quan trọng nhất là ——

      " như vậy, có cảnh sát tới để duy trì trật tự, giải cứu chúng ta khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng hả?"

      " nhảm!" Dương Dương véo cái. "Bằng , cho rằng tại sao Lưu Vạn Tiễn lại muốn lấy lòng ông chủ Tào, bấu víu vào Hắc bang? Còn phải là vì lịch sử phát triển của Hắc bang, những bang phái kia cũng dám tới gây chuyện."

      ra là như vậy...... Bảo sao lúc trước khi nhắc tới Hắc bang ấy có vẻ rất đặc biệt. Muốn phụ thuộc, dĩ nhiên nên phụ thuộc vào bang phái lớn nhất, Lưu Vạn Tiễn biết từ nguyên nhân gì lại lựa chọn Hắc bang, trách được Dương Dương mắng Lưu Vạn Tiễn là đồ ngu. phải sao, ông ta ngu xuẩn nên mới tạo thành cục diện đáng sợ như bây giờ.

      "Vậy có phải tất cả các hộp đêm đều phụ thuộc vào Thiên Long hội hoặc là Hắc bang ?" hỏi.

      "Chuyện đó cũng hẳn." Dương Dương lắc đầu cái, khẽ thở dài tiếng, hình như nhìn về nơi nào đó. "Câu lạc bộ LOST dưới danh nghĩa của tập đoàn Úc thị lớn nhất thành phố H có quan hệ thân thiết với bên chính phủ nên được chính phủ chống lưng cho."

      Úc thị?

      Cái họ này...... bỗng nhiên nhớ tới lần đó chuyện với Úc lão tiên sinh, ông ấy nhắc tới câu lạc bộ của nhà mình. Có vẻ Úc thị này chính là Úc thị kia rồi.

      nhất thời hối hận vô cùng. Sớm biết nhà Úc mỹ nam có tiền như thế, lúc ấy nên kiên trì muốn 'phòng tổng thống'...... Quan trọng nhất là, phí tổn thất tinh thần phải lấy cả cái ví đó mới đúng!

      còn trong tâm trạng đau buồn có cách nào tự thoát khỏi, bên ngoài giống như bỗng nhiên lại tiến vào nhóm người nữa. Chợt nghe được vang tiếng "phanh" lớn, ngay sau đó là tiếng vang lớn hơn, giống như là thanh của đống lớn ly thủy tinh rơi vỡ tan tành.

      Bên ngoài vốn là thanh hỗn loạn trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

      Ba người các hai mặt nhìn nhau, trong lòng nghi ngờ mà lại dám nhìn lén.

      Nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm viết tiểu thuyết và lăn lộn trong phim truyền hình từ bé, có thể hợp tình hợp lý phỏng đoán, ngay từ đầu vang lên là tiếng súng, sau đó chắc là thanh chiếc đèn treo hoa lệ giữa đại sảnh rơi xuống.

      Mặc dù phải đồ của nhưng cảm thấy đau lòng rồi. Chiếc đèn kia phải đáng bao nhiêu tiền a, cứ như vậy bị hỏng, cũng quá đáng tiếc, còn bằng bán đổi thành tiền cho dùng.

      Sau đó là tiếng bước chân ma sát và đủ kiểu tiếng người.

      Qua lúc lâu, lúc cảm thấy tim mình đập nhanh tới mức còn là của mình, giọng trầm thấp kia bỗng nhiên hề báo trước mà vang lên: "Là ai tập hợp các người lại, là ai cho các người biết hành tung của tôi?"

      Là ông chủ Tào.

      lập tức thở dài hơi. phải những tên côn đồ kia giữ lợi thế là tốt rồi. cách khác, bây giờ các được an toàn.

      nhìn về phía Dương Dương, lại thấy ấy đặt ngón trỏ lên môi, cảnh cáo nhìn hai .

      Ừ, suy nghĩ chút thấy cũng đúng, bây giờ các chui từ đây ra, quả chút 囧.

      "Cái gì em cũng biết!" Có người : "Có người thần bí sai bọn em đến phá hộp đêm này, em cùng mấy huynh đệ nhận tiền là tới đây luôn."

      "Bọn em cũng vậy!" người khác lại : "Số tiền kia phải là con số ...... Nếu biết trước hộp đêm này do Minh ca bảo lãnh, coi như cho bọn em mười cái lá gan bọn em cũng dám tới!"

      "Minh ca, người cho tiền tụi em lúc ấy mực thề thốt rằng hộp đêm này có ai bảo lãnh, tụi em mới dám tới, đại nhân đại lượng, hãy bỏ qua cho tụi em !" Lại người nào đó .

      Theo sau vang lên loạt tiếng phụ họa, xem ra nhân số còn ít.

      như vậy...... Những tên côn đồ này trước khi đến khẳng định là biết nơi này có nhiều người như vậy, cũng biết hộp đêm này được ông chủ Tào bảo lãnh, mọi người đều bị kẻ đứng sau màn che lừa gạt.

      "Về sau nhận việc ràng chút! Còn dám chưa biết là địa bàn của ai tới phá phách, đến lúc đó dễ dàng tha cho tụi bay nữa đâu!"

      Ông chủ Tào gì, ngược lại người khác chắc là thuộc hạ của ta hung tợn mở miệng uy hiếp.

      "Dạ dạ dạ! Dù thế nào tụi em cũng dám tới phá địa bàn của Minh ca nữa!" Lại là loạt tiếng hô thề thốt.

      Ba người các lẳng lặng chờ những tên côn đồ kia rời , chờ ông chủ Tào cũng mang theo người của ta rời , sau đó mới có thể an tâm chui ra khỏi gầm bàn này.

      Nhìn Linh Linh và Dương Dương, mặt họ cũng thoáng nét buông lỏng.

      Nhưng mà đúng vào lúc này, khăn trải bàn chợt bay lên.

      —— , phải bay, là có người vén lên!

      Ba người các hoảng sợ nhìn đôi chân bên ngoài gầm bàn, chủ nhân của đôi chân cúi đầu, rất lễ phép với các : "Ba vị tiểu thư, Minh ca các có thể ra ngoài cho thoáng khí."

      nuốt nuốt nước miếng, liếc nhìn hai người còn lại, ánh mắt ba người dây dưa hồi, rốt cuộc cuối cùng cả ba đành bất đắc dĩ chui ra khỏi nơi núp tương đối an toàn.

      Lúc này các rốt cuộc cũng thấy trong đại sảnh có bao nhiêu lộn xộn. đoán sai, cái đèn treo lớn lúc nãy giờ đống phế thải, hoàn toàn thay đổi hình dạng ban đầu. Xung quanh cơ bản đều là những người đàn ông áo đen và bảo vệ của Vạn Tử Thiên Hồng đỡ lấy nhau. Trừ ba người các , gần như thấy ai mặc đồ bình thường.

      Cách đó xa, ông chủ Tào ngồi nghỉ ngơi ghế sa lon ở đại sảnh, mặt thay đổi nhìn các .

      nhất thời sợ run cả người. Chẳng lẽ trước khi các chui vào gầm bàn bị ông chủ Tào phát ? là vận khí thối nát gì sánh kịp.

      "Ba vị tiểu thư đúng là lẩn trốn rất giỏi." Ông chủ Tào nhàn nhạt mở miệng, làm cho người ta hoàn toàn nghe ra lời của ta là khen hay chê.

      Bởi vì các đánh a.

      lặng lẽ châm chọc dưới đáy lòng, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn về phía Dương Dương.

      vốn tưởng rằng lấy tính cách của Dương Dương nhất định cười duyên dáng lên, làm nũng mấy câu đại loại như "Ông chủ Tào có khí phách". Phải biết, thái độc của Dương Dương đối với khách hàng cùng đồng nghiệp các hoàn toàn cùng loại. Nhưng làm kinh ngạc là, Dương Dương giống như có nghe được lời của ông chủ Tào, chỉ cúi đầu nghịch mấy sợi tua rua đai lưng.

      trải qua thất bại trong phòng Vip, đương nhiên ngu xuẩn trình diễn bi kịch lần nữa, còn Linh Linh tương đối mà cũng khá nhát gan, vì thế mở miệng.

      Vì vậy, vô cùng thần kỳ, sau khi ông chủ Tào xong, mọi thứ lặng ngắt như tờ.

      Chợt cảm thấy khí ngột ngạt, trán bắt đầu đổ mồ hôi, trong đầu điên cuồng tranh đấu.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 11:

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      Dù thế nào ông chủ Tào cũng là thủ lĩnh của đám người bảo vệ Vạn Tử Thiên Hồng, nể mặt ta như thế, lỡ sau này ta muốn bảo vệ các nữa phải làm sao? —— , đây là chuyện , nếu ta lòng dạ hẹp hòi lại ghi nhớ thù này, lén lút cho người tới dạy dỗ các là hỏng bét.

      Lý trí rốt cuộc chiến thắng tình cảm, nhắm mắt ngẩng đầu nhìn thẳng Ông chủ Tào, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt ta nhìn mình, trong con ngươi u ám nhìn ra cảm xúc —— nhưng ta ra là tức giận đúng ?

      Bị đối phương nhìn tới khẩn trương, bỗng nhiên cảm thấy vốn từ của mình đủ dùng, nghẹn nửa ngày rốt cuộc phun ra bốn chữ: "...... Cám ơn khen."

      Coi như vị đại nhân vật này là khen các —— ra từ tận đáy lòng cũng cảm thấy chỗ trốn của mấy người các tương đối khá.

      Mắt thấy ông chủ Tào nhíu mày, vẻ mặt hình như hài lòng lắm, vội tiếp: "Ông chủ Tào là quá thần kỳ, chỉ trong chớp mắt giải quyết xong mấy tên quấy rối này, chúng tôi vô cùng cảm ơn ngài, thành quỷ cũng quên ơn ngài!"

      Ông chủ Tào ngồi đối diện hình như sững sờ, ngay sau đó híp mắt, giật mình, đột nhiên nhận ra mình khẩn trương quá hóa dại, sai mất rồi. Nhưng lời ra như bát nước đổ , nước đổ khó hốt a.

      Vì vậy nhắm mắt làm vẻ bình tĩnh, cảm kích nhìn ông chủ Tào.

      "Tiểu thư Y Y, trời lạnh, đừng để mình bị cảm lạnh." Ông chủ Tào gì, chỉ nhìn chằm chằm vào hồi lâu, chợt nhàn nhạt mở miệng.

      ngẩn ra, cảm thấy khó hiểu nhìn ta. Tầm mắt của ta ——

      Nhìn theo ánh mắt kia, thấy đôi giày cao gót vẫn bị mình xách tay, nhất thời hiểu ra. Lúng túng cười tiếng, vội ngồi xổm xuống mang giày. Dĩ nhiên, lúc ngồi xuống còn thuận tay kéo Linh Linh cái, để ấy cũng mau xỏ giày vào.

      Có người làm bạn, có thể giảm bớt xấu hổ của ......

      Chắc là do bị nhìn chằm chằm, bàn tay đeo giày của cũng có chút run run, hận thể đứng lên lớn tiếng kêu câu "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng nhìn qua mỹ nữ giày sao?", đáng tiếc quá nhát gan, sau khi giày xong chỉ há miệng mấp máy, kéo Linh Linh cùng nhau đứng lên.

      Lấy dũng khí liếc nhìn phía trước, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông áo đen vẻ mặt nghiêm túc rỉ tai với ông chủ Tào chuyện gì đó, khóe miệng ta vẫn mang chút ý cười lập tức hoàn toàn biến mất.

      xảy ra chuyện gì sao?

      Theo vẻ mặt biến hóa của đối phương, hiểu sao cũng thấy khẩn trương. Nhưng nghĩ lại, đó là chuyện trong bang phái của người ta, hoàn toàn liên quan gì tới hết, lại tỉnh táo lại.

      Trầm ngâm chốc lát, ông chủ Tào chợt đứng lên về phía cửa lớn, theo hành động của ta, bọn thuộc hạ cũng từng người nhanh chóng đuổi theo. Chỉ chốc lát sau, trong đại sảnh rộng rãi này chỉ còn lại mấy người thuộc Vạn Tử Thiên Hồng các .

      nhanh.

      Ba người các liếc mắt nhìn nhau, thản nhiên tới vị trí mà ông chủ Tào ngồi trước đó, ngồi chờ đám người từ những tầng xuống.

      số người lục tục ngo ngoe bước ra từ thang máy và cửa thoát hiểm, mặt còn mang theo khiếp sợ còn sống sót sau tai nạn. Những người này có khách nhân, cũng có đồng nghiệp của các , quần áo có mức độ xộc xệch khác nhau, thậm chí có mấy người thân còn chằng chịt vết thương lớn .

      Nhìn ba người các chút, trừ mặt cũng vẫn còn sợ hãi, các căn bản là gì giống mấy người kia.

      Được rồi, trước đó ra quyết định chạy trốn vẫn tính là rất xấu.

      Những khách nhân có số hùng hùng hổ hổ rời , có số lại giọng bàn tán, sắc mặt đều tốt đẹp gì, mà đám đồng nghiệp của các đều tụ tập vào chỗ trong đại sảnh, chờ quản tới xử lý.

      Chỉ là, ông chủ Lưu Vạn Tiễn có lẽ là thoát được từ lâu, cho nên sớm biết đâu, ngược lại chị Lưu tỷ và số quản lý tiếp khách ra ngoài chủ trì đại cục.

      Tổn thất lần này hình như có chút nghiêm trọng, vẻ mặt chị Lưu trầm trọng tuyên bố Vạn Tử Thiên Hồng phải ngừng kinh doanh tuần, để cho các đều về nhà, đợi đến khi có thông báo mới tiếp tục làm lại.

      Đây kết quả làm người ta cảm thấy phức tạp. cần làm rồi phải đối mặt với những vị khách làm nôn mửa tốt, nhưng cứ như vậy, thời gian để co trả sạch tiền nợ bị kéo dài.

      là vận mệnh trêu ngươi.

      Thu dọn đồ đạc của mình rồi về nhà thôi.

      Mà sau khi tắm rửa sạch , sung sướng ra khỏi phòng tắm rồi nhận được điện thoại của người xa lạ, mới nhớ tới, ra là Hiểu Lâm vẫn còn là sinh viên đại học.

      Gọi điện thoại tới là lớp trưởng của Hiểu Lâm, tên là Viên Diệc Thần, vô cùng nhiệt tình...... đúng, là nam sinh có chút nhiệt tình quá mức.

      "Là Hiểu Lâm sao? Mình là trưởng lớp Viên Diệc Thần."

      Khi giọng vô cùng nhiệt tình ở đầu dây bên kia vang lên, nghiêng người dựa vào ghế sa lon nghi hoặc dãy số lạ này là của ai gọi đến. Nghe được đối phương khai báo, kìm lòng được ngồi ngay ngắn người lại, vẻ mặt cũng biến thành nghiêm túc.

      Người ở Vạn Tử Thiên Hồng dễ lừa gạt, dù sao bọn họ vốn quá quen thuộc với Hiểu Lâm, nhưng bạn học của ấy lại như vậy. Nếu có người bạn thần, nhất định người đó phát "Hiểu Lâm" có điểm khác lạ, chuyện phải Hiểu Lâm chắc chắn bị lộ...... Đến lúc đó nhỡ bị nhét vào lồng heo rồi bị dìm xuống nước phải làm thế nào ...... đúng, hẳn là bị giam vào sở nghiên cứu hoặc là bệnh viện tâm thần mới đúng!

      "Đúng vậy. Xin hỏi có chuyện gì ?" tuân theo nguyên tắc ní nhiều sai nhiều ít sai ít, vô cùng ngắn gọn lên tiếng.

      Đối phương hiển nhiên để bụng, thậm chí phát ra lạnh nhạt, tiếp tục ngừng: "Là thế này. Cuối tuần này lớp chúng ta chuẩn bị cùng leo núi, sáu giờ sáng phải tập hợp ở cổng trường. Các bạn nữ mình để bí thư chi đoàn thông báo, nghe cậu ở trong kí túc xá của trường, mình mới xin chủ nhiệm số điện thoại của cậu để thông báo."

      Trưởng lớp này dài, nhưng nghe ra được chút tin tức, ngược lại thở phào nhõm. Thứ nhất, Hiểu Lâm quá thân thiết với các bạn học trong lớp —— nhìn việc chỉ có chủ nhiệm lớp có số điện thoại của biết. Tiếp theo, bạn học cùng lớp còn biết Hiểu Lâm đột nhiên nghỉ tuần lễ rồi học —— cái này phải cảm trường học sắp xếp chương trình học, đại học năm thứ nhất có rất nhiều khóa, mỗi khóa lại có rất nhiều giáo viên, tình huống cùng trường cùng lớp nhưng gặp được bạn cùng lớp với mình khi lên lớp là cực kỳ nhiều. Hơn nữa cũng phải là giáo viên nào cũng thích điểm danh, chừng Hiểu Lâm học tháng cũng quan trọng —— dĩ nhiên, vì phải ở lại lớp, còn phải tới trường học lần thăm dò chút tình huống. Vừa vặn lần này Vạn Tử Thiên Hồng ngừng kinh doanh.

      "Hiểu Lâm, cậu vẫn còn nghe chứ?" Có lẽ là thấy lâu mà đáp lại, Viên Diệc Thần dò hỏi.

      "A, ừ." hồi thần, vội tiếp: "Chỉ là gần đây mình có chút thoải mái, chắc là được."

      "Cậu bị bệnh sao?" Giọng bên kia đầu dây mang theo lo lắng. "Có nặng lắm ? Bằng ngày mai mình tới thăm cậu."

      ...... lớp trưởng tự nhiên tới đáng sợ.

      " cần." vội vàng từ chối. "Chỉ là cảm vặt mà thôi."

      " thể xem thường bệnh cảm cúm được! Lúc mình còn lần cảm mạo nóng sốt, mẹ mình để ý, sau đó mình suýt chút nữa chết rồi." thanh bên kia đầu dây hình như cực kỳ nóng nảy.

      ...... Cậu ta đây là đe dọa uy hiếp sao? May mà bị cảm , bằng nghe cậu ta như thế, chừng thực lo lắng.

      "Ừm, mình khám bác sĩ, mua ít thuốc, vừa uống thuốc xong chuẩn bị ngủ đây." .

      "Như vậy tốt, như vậy tốt." Viên Diệc Thần lầm bầm vài câu, chợt ý thức được cái gì, hình như có chút ngượng ngùng : "Vậy mình quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, cậu ngủ sớm chút, chăm sóc tốt cho bản thân là quan trọng nhất! Khóa học của cậu mình xin phép nghỉ giúp cho."

      "A...... Mình xin phép nghỉ rồi, phiền tới lớp trưởng đâu. Hẹn gặp lại!"

      liên tục bấm nút tắt điện thoại, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn điện thoại di động mà ngẩn người.

      Lớp trưởng này...... phải khiến người ta sợ bình thường. Ghê tởm nhất là, cậu ta vậy mà lại lấy quyền lợi tới lớp của ! Bởi vậy, ràng "Sinh bệnh xin nghỉ" rồi, ngày mai lại xuất ở trường học bị người khác nhìn thấy, phải quá kỳ quái sao?

      Ngửa đầu tựa vào ghế sa lon, lăn qua lộn lại suy nghĩ hồi lâu, vẫn là cản được dụ hoặc của việc đến trường.

      —— Mặc kệ, ngày mai phải tới trường học lần! Đại học A lớn như vậy, tin vừa vào cổng chạm mặt những người quen biết thân thể này.

      Ngày thứ hai, dậy sớm, cùng Tiểu La ăn chung điểm tâm, cùng ra cửa.

      Trường học của Tiểu La là trường tiểu học phụ thuộc vào đại học A, cách đại học A xa, chị em ngồi chung xe đến trạm, sau khi thuận đường đưa Tiểu La vào cổng trường mới chậm rãi về phía đại học A.

      Bây giờ là bảy giờ mười lăm phút theo giờ bắc kinh, cách tiết thứ nhất còn có bốn mươi lăm phút, trong phòng giáo viên của đại học A có người lại. Đối với chuyện này, có ý kiến. Cuộc sống đại học, nên là thức đêm đến rạng sáng, ngủ thẳng tới buổi trưa, hoàn toàn hiểu được những người kia lấy đâu ra động lực sớm về tối mà ngồi ở phòng tự học.

      Đón lấy gió buổi sớm, đường qua khu dạy học, vào khu sinh hoạt.

      Giếng kiểm tra ống nước ngầm trước căngtin bị đậy chặt, có chút dấu vết nào của việc thiếu nữ như hoa như ngọc qua đời ở đó.

      nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cái giếng kiểm tra ống nước ngầm kia chừng mười phút, cách nào hoàn toàn quên được tại sao mình lại chết. Chết theo kiểu mất mặt như vậy, làm sao chịu nổi cho được!

      nhìn quá mức chuyên tâm, cho đến khi người vỗ bả vai , mới sợ đến mức run rẩy hồi thần lại.

      quay đầu, thấy được khuôn mặt quen thuộc.

      "Bạn học, có phải cậu...... thấy được gì ?"
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 12:

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      Thẩm Lệ Hà? !

      khiếp sợ lui về phía sau bước dài, vất vả mới nén xuống ý nghĩ muốn quay đầu bỏ chạy —— thực tế, cảm giác muốn ôm ấy dùng sức lay động còn mạnh mẽ hơn.

      " ngại quá, dọa đến cậu rồi." Thẩm Lệ Hà xin lỗi cười cười, trong mắt tràn đầy mong đợi tiếp tục truy vấn : "Bạn học, mình thấy sắc mặt cậu bình thường...... Có phải cậu nhìn thấy gì ?"

      ấy cho rằng thấy được nữ sinh chết trong giếng kiểm tra ống nước ngầm —— cũng chính —— linh hồn sao?

      "...... có." lắc đầu, rủ mi mắt.

      Bạn cùng phòng kiêm bạn đại học bốn năm tốt nhất của —— cái chết của , nhất định khiến ấy rất khổ sở đúng ?

      " sao?" Thẩm Lệ Hà thất vọng thở dài tiếng, nhìn sang giếng kiểm tra ống nước ngầm.

      Lấy thành tích đặc biệt nổi trội thi đậu đại học A, Thẩm Lệ Hà là tồn tại rất kỳ lạ —— ấy kiên định tin tưởng luân hồi chuyển thế, có thứ gọi là linh hồn tồn tại.

      Nhìn bóng lưng trầm mặc của Thẩm Lệ Hà, cảm thấy trong lòng rất buồn bực, chờ lấy lại tinh thần, chạy tới trước mặt ấy, kìm lòng được câu: "...... Học tỷ, ra em có nhìn thấy."

      Thẩm Lệ Hà bỗng chốc ngẩng đầu nhìn .

      Bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, nhất thời cảm thấy áp lực khổng lồ, nhưng lời ra khỏi miệng, cũng chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục : "Đó là nữ sinh tóc dài, đeo mắt kính màu đỏ."

      Vẻ mặt Thẩm Lệ Hà biến đổi, đột ngột bắt lấy tay , kích động : ", sai! ấy, ấy thế nào? Mình...... Ý mình là ấy có khổ sở gì ?"

      Thẩm Lệ Hà năng hơi lộn xộn, có thể thấy được ấy quả rất kích động, dù sao, trong tình huống bản thân chưa gì, vậy mà lại có thể miêu tả chính xác ngoại hình của bạn cùng phòng của ấy.

      Trong lòng cũng có chút loạn, thậm chí muốn liều lĩnh cho ấy biết cảnh ngộ của mình bây giờ. Vậy mà, cuối cùng chỉ là chăm chú nhìn giếng kiểm tra ống nước ngầm, làm ra vẻ như lắng nghe, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Lệ Hà vô cùng khẩn trương, mỉm cười : "Lệ Hà, 188G lưu giữ trong máy tính của tôi đều giao cho bà, bà nhất định phải giữ chúng cho tốt, hiểu chưa? Bằng , tôi thành quỷ cũng bỏ qua cho bà ~"

      Hai mắt Thẩm Lệ Hà khẽ trợn to.

      cố cười tươi hơn, lại rủ mi mắt xuống. "Đây là chuyện mà học tỷ kia nhờ em chuyển lời lại."

      "Tiểu Nghệ......" Thẩm Lệ Hà khóc nức nở khẽ thào, chợt ngồi xổm xuống đất, vùi mặt vào trong khuỷu tay, để ý tới ánh mắt khác thường của người đường mà lớn tiếng khóc.

      Lúc này là giờ cao điểm của bữa sáng, người tới phòng ăn ở gần đây rất nhiều. Mặc dù tất cả mọi người gần như tránh xa cái giếng kiểm tra ống nước ngầm này nhưng động tĩnh của các là quá lớn, khiến người khác chú ý cũng là bình thường.

      lúng túng nhìn Lệ Hà, biết phải làm thế nào mới tốt. Học chung với nhau gần bốn năm, trừ lần thấy ấy khóc khi bà nội qua đời, chưa từng thấy Lệ Hà khóc như vậy. Nhưng bộ dạng của ấy bây giờ khiến cảm thấy mọi ngôn ngữ đều là vô nghĩa.

      "Lệ Hà!"

      còn luống cuống tay chân, giọng quen thuộc từ xa vọng lại, chỉ thấy khuôn mặt quen quen xuất trước mắt , nghi ngờ nhìn vài lần, sau đó ngồi xổm xuống an ủi Lệ Hà khóc ngừng.

      Đừng nhìn , phải là làm cho ấy khóc...... Ách được rồi, coi như ấy khóc thành ra như vậy cũng là bởi vì . Chỉ là...... Nếu đổi thân thể, cũng nên dây dưa với những người của kiếp trước. Hơn nữa, vấn đề tại phải đối mặt, cũng muốn để cho Lệ Hà biết —— nếu như ấy biết chính là bạn cùng phòng chét của mình, nhất định bất chấp tất cả mà giúp đỡ , nhưng hoàn cảnh gia đình của ấy cũng chẳng khá hơn là bao.

      Bạn trai của Lệ Hà - Lý Vĩnh cẩn thận từng li từng tí hỏi Lệ Hà lúc lâu mà có kết quả, vì vậy ngẩng đầu nhìn , hai chân mày nhíu chặt lại.

      bị nhìn tới mức khó chịu, thể làm gì khác hơn là mở miệng : "Học tỷ là nhớ tới người bạn cùng phòng."

      Lý Vĩnh hiểu ra, có phương hướng bắt đầu an ủi Lệ Hà. Cái gì mà "Người chết thể sống lại", cái gì mà "Dương Nghệ dưới kia nếu biết em khổ sở thế này rất lo lắng", cái gì mà "Em phải sống tốt thay cho phần của ấy nữa"...... Những lời này đều sai, sai chính là hương tiêu ngọc vẫn trong cậu ta miệng cũng chính là đứng ở trước mặt bọn họ, vẻ mặt phức tạp nhìn bọn họ, có khổ mà khó .

      "Hiểu Lâm?"

      Thành , nghe được cái tên Hiểu Lâm tuyệt đối nhạy cảm như khi nghe có người gọi Y Y, nhưng người gọi Hiểu Lâm nhiệt tình như thế, nhiệt tình tới mức làm cho người ta khó quên, thể trách vừa nghe nhận ra đối phương gọi mình.

      cứng đờ, đối với vận số nát bét của mình có thêm phần lĩnh giáo.

      Xoa xoa mặt, mỉm cười, quay đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng —— đồng chí lớp trưởng gọi điện thoại cho hôm qua.

      Trong nháy mắt nhìn thấy đối phương, ngẩn người.

      nghĩ Úc mỹ nam gặp được hôm qua mỹ nam tử hiếm thấy rồi, nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy người nữa.

      Viên Diệc Thần có được làn da trắng noãn mà tất cả các đều hâm mộ, giống như bấm cái là có thể chảy ra nước. Ánh mắt của cậu ta là mắt phượng, đôi môi khẽ nhếch, tổ hợp như vậy coi như —— ưmh, dùng từ rất tục mà là tà mị. Nhưng trong mắt cậu ta chỉ có đơn thuần và kinh ngạc cùng với bộ gọng kính quê mùa sống mũi lại che kín này khuôn mặt xinh đẹp tới kiêu ngạo kia, khiến cậu ta tương đối có dáng vẻ thư sinh.

      khỏi có chút cảm thấy đáng tiếc.

      "Lớp trưởng, là trùng hợp." thu hồi ánh mắt quan sát, lễ độ lại xa cách chào hỏi.

      Mặc dù cảm thấy muốn làm bộ như hoàn toàn nhận ra cậu ta cũng được, nhưng nghĩ tới nhiệt tình bên kia đầu dây điện thoại ngày hôm qua, lại cảm thấy dọi nước lạnh vào lòng nhiệt tình của người ta như vậy quá tử tế.

      "Đúng vậy, lúc nhìn thấy Hiểu Lâm ở đằng kia mình còn tưởng là nhận lầm người rồi chứ." Viên Diệc Thần giơ tay lên nắm gọng kính, đẩy cao lên, dùng thanh hợp với ngoại hình cười cười, sau đó cậu ta chợt nghĩ đến cái gì, cau mày : "Hiểu Lâm phải mắc bệnh sao? Sao lại ở nhà nghỉ ngơi tốt vậy?"

      "A...... Ngày hôm qua mình ngủ giấc, cảm thấy hôm nay tốt hơn nhiều, cho nên mới......" biết ngay cậu ta nhất định hỏi. lớp trưởng quá quan tâm tới người khác.

      "Mắc bệnh mặc dù là bệnh , nhưng cũng thể xem thường! Lúc mình còn cũng chỉ là bị cảm vặt, lại thiếu chút nữa......" Viên Diệc Thần giống như là giảng giải đạo lý, bla bla liên mồm. Nghe đến câu chuyện khi còn bé bị ốm suýt mất mạng của cậu ta, trán chảy ra mấy cái vạch đen, lại thầm nghĩ bóng ma tuổi thơ quả nhiên quá đáng sợ.

      "Ừm, mình biết rồi! Mình coi thường bệnh đâu." Lựa lúc Viên Diệc Thần dừng lại lấy hơi, nhanh chóng ngắt lời cậu ta, vô cùng thành khẩn gật đầu.

      "Mình rất mừng là cậu có thể biết được điểm này." Viên Diệc Thần thấy nghe lọt tai, giống như thở phào nhõm, cong miệng lên cười như đứa trẻ. còn muốn thở hơi, câu tiếp theo của cậu ta lại khiến hơi thở nghẹn cứng lại: "Vậy cậu mau vè nhà nghỉ ngơi !" Vừa , cậu ta vừa mở to mắt, nghiêm túc lại mong đợi nhìn .

      ...... Mặc dù rất muốn cậu ta đáng như con chó nhưng nhìn chiều cao còn hơn cái đầu, nỡ lòng nào mà dùng từ ngữ vốn để miêu tả những người nhắn xinh xắn để hình dung cậu ta.

      quay người, nội tâm bi phẫn mặt ngoài khéo léo lên tiếng: "...... Được rồi, lớp trưởng đại nhân."

      Quả nhiên cậu ta muốn tước đoạt quyền lợi dùng thân thể mới dạo vòng quanh trường của !

      " nên gọi xa cách như vậy, chúng ta dù gì cũng là bạn cùng lớp, gọi mình là Viên Diệc Thần là được rồi." Viên Diệc Thần lộ ra hai hàm răng trắng bóng, thiếu chút nữa chiếu mù ánh mắt của . "Mình đưa cậu về."

      thẫn thờ nhìn cậu ta, làm thế nào cũng thể ra lời từ chối.

      Cho nên , cậu ta muốn phòng ngừa vừa về lại lén lút ở lại trường học, phải đưa về tận nhà mới an tâm sao?...... Sao lại có thể nhiệt tình quá thể như vậy!

      "...... cần, mình có thể tự về nhà." cũng dùng sức mỉm cười, ý đồ hạ bệ hàm răng trắng của cậu ta.

      "Thân là lớp trưởng, mình có nghĩa vụ chăm sóc bạn học cùng lớp. nhìn thấy cậu an toàn về đến nhà, mình yên lòng." Viên Diệc Thần tiếp tục cười, nhượng bộ chút nào.

      "......" Nụ cười của cứng ở mặt, lặng lẽ ở đáy lòng đập phá vài thứ xả giận mới phun ra mấy chữ: "...... Vậy phiền cậu rồi."

      "Xin, xin chờ chút!"

      biết từ lúc nào, Lệ Hà dưới an ủi của bạn khóc thút thít nữa, nghe thấy phải , vội lên tiếng ngăn cản.

      quay đầu, nghi ngờ nhìn ấy.

      "Xin để lại cách liên lạc được ?" Lệ Hà mím chặt môi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm.

      trừng mắt nhìn, trong nháy mắt hiểu dụng ý của ấy.

      Chỉ sợ ấy muốn lần sau "" lại chuyển lời của "" nữa đúng ?

      chưa bao giờ nghĩ có ngày bản thân trở thành linh môi*, hơn nữa còn là đồ dỏm. Đây là trải nghiệm mới lạ, nhưng thích —— Lệ Hà thể chỉ sống ở quá khứ, ấy phải thoát khỏi bóng ma từ cái chết của "" mà vươn lên.
      *linh môi: ở Việt Nam mình gọi là bà đồng, ông đồng, chuyên lên đồng để linh hồn người chết nhập vào.

      Nhìn xem, hoàn toàn chấp nhận việc bản thân ngỏm củ tỏi (từ của tác giả @@). tại người khác, nhất định phải gánh vác cái tên khác để vượt qua quãng đời còn lại. Chỉ nhìn về quá khứ là được, con mắt mọc ỏ đằng trước có ý nghĩa của nó —— chúng ta phải nhìn về phía trước....... Khụ, dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũng nên nhìn về phía "tiền".
      (Ở đây chị chơi chữ, tiền trong tiền bạc và tiền nghĩa là phía sau.)

      "Học tỷ, vị học tỷ kia sau khi những lời đó với em vĩnh viễn biến mất." nhìn chằm chằm ấy, giọng lại chút lưu tình phá nát chờ mong của Lệ Hà.

      Lệ Hà cứng người, lại cố chấp nhìn, giống như hoàn toàn để ý thẳng.

      "Xin cho mình cách liên lạc với cậu."

      "...... Được rồi." hiểu ấy cần phải có thời gian thích ứng, thể làm gì khác hơn là giả vờ biết số điện thoại của ấy để ấy đọc, sau đó gọi cho ấy —— hết cách rồi, còn chưa biết số điện thoại của bản thân tại đâu.
      Hale205, TrâuPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 13:

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      Sau khi tạm biệt Lệ Hà, lớp trưởng đại nhân kính lại thực lời hứa của cậu ta, nghiêm túc "cùng" ra cổng trường —— là"cùng", ra dùng "ép" có vẻ thích hợp hơn.

      "Lớp trưởng, buổi sáng cậu phải lên lớp học sao?" qua khu sinh hoạt, mắt thấy phải lướt qua khu dạy học, cổng trường mở lớn vẫy vẫy tay gọi, cố gắng lần cuối cùng.

      " cần khách khí như vậy mà, gọi mình Diệc Thần là được rồi." Viên Diệc Thần đầu tiên là bất mãn với cách gọi của chỉ ra chỗ sai lần, sau đó mới cười híp mắt : "Buổi sáng mình có tiết học, cảm ơn Hiểu Lâm quan tâm."

      ...... thề phải quan tâm tới cậu ta!

      "A, này lớp...... Ách...... Diệc Thần " Dưới ánh mắt của Viên Diệc Thần, cực kỳ tự nhiên đổi cách gọi. "Nếu cậu có việc bận mau , mình có thể tự về nhà."

      "Mình bận chút nào." Viên Diệc Thần lắc đầu mỉm cười. "Trong mắt của mình, an toàn của mỗi thành viên trong lớp mới là quan trọng nhất."

      Nụ cười giống như thánh mẫu kia, quả khiến kẻ có tâm tư xấu xa đây đất dung thân, vì vậy tự động câm miệng.

      Lại gì mà thêm lát, Viên Diệc Thần chợt mở miệng, trong giọng mang theo tò mò nhàn nhạt. "Hiểu Lâm là người ở đâu?"

      "...... Ở chỗ rất xa nơi này." Trong đầu nhanh chóng thoáng qua nội dung trong quyển nhật ký của Hiểu Lâm, nâng lên tinh thần đề phòng cao độ, cẩn thận trả lời.

      " là khéo, mình cũng người ở nơi rất xa đây đấy." Viên Diệc Thần vui mừng . "Mình và mẹ ở ven Thành Tây."

      kỳ quái liếc cậu ta cái.

      Kể cũng lạ, nếu như muốn mình ở Thành Tây, phải nên là "Nhà mình blabla......" sao? Nhưng cậu ta lại "Mình và mẹ......" Cố ý như vậy, là bởi vì cậu ta mồ côi cha?

      Nghĩ nghĩ, có ý định nhòm ngó suy nghĩ của người khác, chỉ qua loa gật gật đầu.

      Có lẽ cảm nhận được lạnh nhạt, người bên cạnh rốt cuộc trầm mặc xuống. muốn hơi, Viên Diệc Thần chợt đơn mở miệng: "Hiểu Lâm có phải chán ghét mình ?"

      cả kinh, vội nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy cậu ta khẽ cúi đầu, từ góc độ của nhìn sang, có thể thấy lông mi dài có chút rung rung, quanh thân giống như lơ lửng bong bóng màu hồng " nên vứt bỏ ta".

      Trong nháy mắt đó, trái tim của giống như bị hung hăng đánh trúng, hô hấp cũng trong giây lát dồn dập.

      Đúng vậy, ...... lại bắt nạt cậu ta. đáng xấu hổ!

      ", làm sao có thể chứ?" kiên định lắc đầu. "Diệc Thần là lớp trưởng rất có trách nhiệm, làm sao mình có thể chán ghét cậu được?" Huống chi, cậu ta lại quỷ dị chọc trúng chỗ mềm trong lòng như thế.

      " sao? tốt quá!" Viên Diệc Thần thoải mái cười tiếng, sau lưng giống như nở rộ từng đóa từng đóa bách hợp trắng tinh.

      Trong lòng vừa động, vội vàng quay đầu, nghiêm túc bước .

      là quỷ dị a, khi còn là Dương Nghệ, sao lại gặp phải người có tính cách đặc biệt như thề này chứ? (1612: Dương Nghệ là tên kiếp trước của chị, tên trước lúc rơi vào cống í.)

      Cuối cùng, căn bản cưỡng lại được Viên Diệc Thần, bị cậu ta "tiễn" về tận nhà...... Để tỏ lòng cảm tạ, còn thể mời cậu ta vào nhà ngồi chút —— thích là chuyện, cam tâm tình nguyện để cho người khác vào nhà mình lại là chuyện khác. Cũng may Viên Diệc Thần coi như thức thời, chỉ ngồi chút rồi lập tức ra về.

      Dậy sớm như vậy mà lại làm được trò trống gì, chuyện này làm tương đối khó chịu, cuối cùng thể làm gì khác hơn là dùng di động lên trang web của đại học A, tra xét thời khoá biểu của Hiểu Lâm, từ trong đo biết được học kỳ này phải làm bài khảo sát, phải bắt đầu học lại từ đầu.

      hận đại học vật lý! hận vi phân và tích phân! hận tính chất hình và đại số!

      vừa hận, vừa rối rắm xem lại những kiến thức sớm quên mất lần nữa...... phải loại khổ sở, giống như là lấy đồ ăn trở ra nuốt trở về, cực kỳ khiến người ta buồn nôn.

      Rối rắm nhìn sách cả ngày, buổi trưa ăn chút mỳ ăn liền, đến khoảng ba giờ chiều, bỗng nhiên nhớ tới ngày mai là thứ sáu, Tiểu La phải du lịch mùa thu.

      Được, vậy ra ngoài mua chút đồ ăn vặt để ngày mai thằng bé mang !

      Mặc dù cho Tiểu La tiền, nhưng biết lấy tính Tiểu La, chỉ sợ thằng bé cũng chỉ cầm theo bình nước chơi, quyết định dùng thân phận chị hai làm cho thằng bé chút chuyện.

      Trước khi ra cửa, bỗng nhiên nghĩ tới Viên Diệc Thần, tự chủ nuốt nước miếng cái. Mặc dù tỷ lệ bây giờ ra khỏi cửa gặp phải cậu ta rất , nhưng là phải là có, việc ngày hai lần bị cậu ta bắt được, tuyệt đối muốn gặp phải.

      Suy nghĩ chút, mặc thêm cái áo khoác lông ngắn, đội cái mũ len đáng , choàng khăn màu lam nhạt. Mặc dù phải là lớp ngụy trang hoàn mỹ, ít nhất cũng có tác dụng lẫn lộn nhất định.

      —— Lại tại sao phải tốn sức trốn tránh người mới thấy qua lần như vậy chứ?

      là đời người đau khổ mà có lý do.

      Xách cái túi , tới siêu thị cách khu chung cư khoảng năm phút lộ trình.

      Cẩn thận tách riêng tiền mua đồ cho Tiểu La và tiền gửi ngân hàng ra, mua mấy thứ đồ ăn vặt như mận, khoai tây chiên, bánh bao đắt mà lại rất ngon. Lúc xách túi về, thuận tay cầm túi hạt dưa "Đại Đại". Đây là lấy vì bản thân , những khi có việc làm lại muốn xem sách, có thể ngồi cắn hạt dưa, còn có thể dùng vỏ dưa gắn thành tranh treo tường —— ai kêu trong nhà có TV cũng có máy vi tính đây? chỉ có thể tự đùa tự vui vậy.

      Đến quầy thu ngân tính tiền rồi ra về, có chút đau lòng cho ba lăm tệ rưỡi tiêu kia, lại cảm thấy chỉ chút tiền này mà khiến Tiểu La vui vẻ cũng rất đáng.

      A ~ tại sao Hiểu Lâm nhà nghèo như vậy khổ sở như vậy!

      muốn che mặt hô to, chợt cảm thấy trong tay chợt nặng cái, bóng dáng nhanh từ bên cạnh vọt qua.

      ngẩn ngơ, ngay sau đó ý thức được cái túi xách của mình bị cướp mất!

      Trong túi xách có cái bút máy đen, có thỏi son môi, có khăn giấy dự phòng, quan trọng nhất là còn có ví tiền của , trong đó toàn bộ đều là tiền gửi nhân hàng của đó!

      Trong lòng quýnh lên, mắt thấy đối phương càng chạy càng xa, vội vàng bất chấp đuổi theo, hô to: "Có kẻ cướp giật! Mau trả túi cho tôi!"

      Tiểu tặc, lại dám cướp tiền của , nhất định bỏ qua cho !

      May là vì giày cao gót thoải mái, lúc ra ngoài giày thể thao, trừ túi đồ ăn vặt làm giảm tốc độ, đuổi theo tên cướp kia cũng có vấn đề gì. Rối rắm do dự lâu, vẫn vứt được cái túi trong tay, thể làm gì khác hơn là ôm chặt túi, toàn lực chạy.

      Nhưng mà, tên cướp kia chỉ sợ từng cướp giật, chạy trốn rất thoải mái, khoảng cách giữa ta càng lúc càng lớn.

      Nơi này gần với khu dân cư, lại còn là khu nhà cũ, người qua đường vốn là rất thưa thớt, vì thế tiếng hô của khiến quá nhiều người chú ý, cho dù có người chú ý đến cũng chỉ là liếc qua xem náo nhiệt cái, có ai ngăn tên cướp kia lại hoặc là giúp đuổi theo.

      cảm thấy có chút tuyệt vọng, nhưng thể dừng lại. Có chứng minh nhân dân và các loại giấy tờ chứng minh, có thể lập tức xử lý, sau đó tạm khóa thẻ ATM lại, nhưng... Bởi vì sợ nhớ được mật mã, gấp tờ giấy ghi mật mã trong nhật ký của Hiểu Lâm cất vào trong ví tiền. Nếu như lúc này bỏ qua, chừng tên cướp kia rút sạch tiền gửi ngân hàng, như vậy trở thành xu dính túi —— đây chút cũng muốn bị buộc tới mức phải bán "thịt"!

      Có lẽ là do ông trời thấy quá đáng thương, trước khi tên trộm biễn mất khỏi tầm mắt của , bóng người chợt chắn trước mặt , quyền đấm ta ngã mặt đất.

      A a, cuối cùng cũng gặp được người tốt bụng rồi!

      kích động dừng lại thở dốc hơi, nhanh chân chạy tới. tốt quá, thân thể của được bảo vệ rồi!

      Khoảng cách chạy dài khiến cho có chút choáng váng, chờ tới khi chạy đến bên cạnh tên cướp muốn bò dậy lại bị hùng của cước đá ngã lăn ra, cẩn thận từng li từng tí nhặt lên túi xách, mới hậu tri hậu giác mà nhớ tới việc phải cảm ơn với hùng của mình.

      nhìn về phía hùng của mình, sau khi nhìn khuôn mặt ta giật mình cái, thanh cũng tự giác run lên: "Tào Tào Tào Tào Tào......"

      Nghe được giọng của , đối phương hình như có chút nghi ngờ xoay người lại, sợ hết hồn, vội lắc đầu cái chuyển hướng tới tên cướp, há miệng run rẩy mắng: "Cướp, cướp, cướp con mẹ mày đấy! Dám cướp lão nương...... Đồ của lão nương!"

      Phải mắng ra những lời này, là làm khó , nhưng vì che giấu, thể làm gì khác hơn là tự uất ức mình như vậy. Hết cách rồi, ai kêu vị trước mặt đây, chính là ông chủ Tào Tào Tử Minh hôm qua mới gặp!

      Mặc dù biết tại sao ta lại tới chỗ như thế này, nhưng tại người ta đeo mắt kính to, hẳn là hy vọng người khác nhận ra bản thân, đương nhiên muốn làm bộ quen biết —— huống chi, cũng hi vọng cùng ta "quen biết nhau". Cũng may tại buộc tóc đuôi ngựa, hoàn toàn trang điểm, ăn mặc đậm chất học sinh, đoán chừng là ta nhận ra......

      Mắng xong tên cướp kia, đáng lẽ nên cám ơn với vị hùng này, nhưng bởi vì chột dạ, dám nhìn ta. Đột nhiên trong đầu lóe lên ý tưởng, từ trong túi lấy ra gói mận, cúi đầu đưa tới trước mặt ông chủ Tào, sau đó há miệng run rẩy : "Cảm, cảm ơn ngài hùng cứu...... đúng, là thấy việc nghĩa hăng hái làm! Túi mận này là tôi cảm tạ ngài, tâm ý nho , bất thành kính ý, xin nhất định, nhất định phải nhận lấy!"

      Đối phương hình như ngẩn người, lâu sau mới lên tiếng: " cái nhấc tay mà thôi."

      ", cái nhấc tay của ngài, đối với tôi mà là ân tình lớn lao, nếu như ngài nhận, tôi ăn ngủ yên!" tiếp tục cúi đầu, tay ôm túi lớn treo túi , tay giơ gói mận.

      , tay có chút mỏi. Ông chủ Tào, mau nhận lấy , chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn yếu đuối như tiếp tục giơ thứ đồ nặng như vậy sao?
      Hale205, TrâuPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 14:

      Edit: meoluoihamngu

      Vậy mà, khi hai người còn dây dưa, tên cướp kia nhân cơ hội bò dậy, chạy trốn như làn khói. Khi chú ý đến , nhìn chằm chằm hướng chạy , hô “ chạy rồi!” Ông chủ Tào mới quay đầu nhìn lại, người đó xa rồi, bắt được nữa.

      Mặc dù tên cướp chạy, nhưng túi xách vẫn còn ở trong tay , chạy kệ .

      thoải mái thở phào hơi, sau đó chợt ngẩng đầu lên, lúc này ông chủ Tào nhìn .

      nuốt nước miếng, giả vờ nhìn phương hướng tên tiểu tặc kia chạy trốn, liếc mắt nhìn ông chủ Tào. Mười giây sau, thấy có phản ứng gì, chút cũng giống như là nhận ra , cảm thấy yên tâm hơn.

      “Cái đó, ân huệ này lời cảm ơn cũng thể hết được. Nếu ngài muốn tôi gửi quà cảm ơn, tôi đành phải cảm ơn thêm lần nữa.” vừa , vừa cất cái túi, cảm ơn lần nữa.

      Ông chủ Tào khẽ mỉm cười, cảm giác lạnh nhạt xa cách giảm ít, “Tiểu thư khách sáo rồi.” Vừa , lại đem ánh mắt nhìn ra sau lưng , nhàn nhạt hỏi, “Tiểu thư sống ở nơi này sao?”

      ngẩn ra, quay đầu nhìn lại mới phát trong lúc đuổi theo tên trộm, tôi quay về khu nhà rồi.

      “A, đúng vậy.” Thấy đối phương đợi câu trả lời của , vội vàng trả lời.

      “Chúng ta cùng nhau, xin mời.” Ông chủ Tào giống như thân sĩ, đưa tay cầm túi cho .

      ngẩn người ra, hoài nghi mình nằm mơ.

      Thứ nhất, là thủ lĩnh của bang phái, làm sao có thể ở khu dân cư rách nát trong nội thành được chứ? Thứ hai… phải là lão đại của Hắc bang sao, tại sao lại giả vờ làm thân sĩ chứ? Rất là dọa người có được hay ?

      có chút hiểu tình huống tại, nhưng vẫn để ông chủ Tào cầm túi của , đến bên cạnh vào khu nhà .

      Kinh hồn bạt vía theo sát , lúc này vô cùng hi vọng nhà ở ngay nhà ba mươi hai ngoài cùng này, như vậy có thể nhanh chóng thoát khỏi , nhưng lại thất vọng, phải xa mới đến khu nhà thứ năm. Nếu ông chủ Tào ở đây, ở nhà thứ mấy chứ? Nếu như ở nhà thứ ba mươi tốt quá rồi đúng ?

      Vậy mà, nhà thứ ba mươi đến, bước chân ông chủ Tào có chậm lại, làm cảm thấy rất thất vọng.

      “Tôi tên là Tào Tử Minh, tiểu thư họ gì?” đến nhà thứ hai mươi bảy, lại thất vọng lần nữa, ông chủ Tào chợt mở miệng, dọa giật mình.

      Có người đến gần, nên cao hứng mới phải, nhưng đối với lão đại xã hội đen này cảm thấy có hứng thú --- cho dù bề ngoài tại của bây giờ giống như là thành phần tri thức, nhưng biết được thân phân của , trong mắt chỉ có bốn chữ: Mặt người dạ thú.

      Nhưng vẫn nhát gan như cũ, sợ người ta đợi được câu trả lời liền cho phát súng, vội trả lời: “Tôi họ Phạm.” Kiên quyết tên đầy đủ, dù sao cũng có hỏi tên

      “Phạm tiểu thư ở mình sao?” Ông chủ Tào dường như để ý trả lời ngắn gọn, tiếp tục lơ đãng bắt chuyện.

      phải.” Dừng lại chút, lễ phép hỏi ngược lại, “Tào… Ngài ở đây sao?”

      “Tôi ở chỗ này.” Đáp án của ông chủ Tào làm kinh hãi.

      ở chỗ này tại sao lại cùng nhau vào làm lo lắng cả đoạn đường chứ?

      Vừa mới nghĩ xong, lại nghĩ hay là đến gặp ai đó? ví dụ như là… Tình nhân gì đó. Nhưng mà dường như cũng đúng lắm, cho tình nhân ở khu vực tốt nhất chứ nhỉ? Làm sao có thể để cho ấy ở cái khu nhà mốc meo này chứ?... Chẳng lẽ là để che dấu bảo vệ người tình sao?

      bên hỏi bên đáp YY đến cao hứng, ông chủ Tào bên cạnh lại tiếp tục : “Tôi đến gặp mẹ tôi.”

      chú ý đến, khi nhắc đến mẹ mình, cả khuôn mặt dịu dàng hơn, giọng cũng dịu dàng.

      híp mắt lại, trong đầu đột nhiên lên từ --- mẫu quyền.

      Lão đại mẫu quyền của xã hội đen… Phù, là vui a.

      Trong lòng nghĩ đến vui vẻ, nhưng dám biểu lộ ra ngoài, chỉ nghe lời giả vờ như cảm thấy hứng thú : “Ngài Tào là người con trai rất hiếu thảo.”

      cho rằng đối phương khiêm tốn phen, nhưng giọng của còn chưa dứt, thấy sắc mặt đối phương trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, thiếu chút nữa rơi lệ.

      từ cấm nào sao? Tại sao câu đơn thuần như vậy cũng có thể làm cho người ta thay đổi sắc mặt chứ?... Lão đại xã hội đen quả nhiên là sinh vật vui buồn thất thường, quá đáng sợ.

      Trong lòng kêu gào, hoàn toàn dám hỏi rốt cuộc tôi sai cái gì. Ông chủ Tào im lặng theo sát mãi cho đến khu nhà số năm, móc chìa khóa trong túi xách mở cửa sắt, tay còn ngừng run run.

      Tại sao, tại sao chứ? Tại sao lại chưa cút chứ?

      muốn cảm ơn ông chủ Tào cùng tôi, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của , còn dũng khí để .

      lên cầu thang, hai người lên tầng lại tầng, mỗi bước lòng của lại trở nên nặng nề hơn.

      Ông chủ Tào rốt cuộc có ý gì chứ? lẽ ta muốn đến nhà mình sau đó xin bữa cơm chứ?... Hay là lời mình vừa động đến chỗ đau của ta nên ta quyết định theo mình về nhà trước X sau đó giết lại X lại giết chứ?

      --- Mặc kệ là cái nào nữa cái nào cũng là đáng sợ!

      Trái tim đập nhanh sợ hãi, mãi cho đến khi lên tầng năm. tiếng dịu dàng kêu lên làm cho phục hồi lại tinh thần.

      “Tử Minh.”

      Phòng 501 luôn yên lặng nên cho rằng có ai, giờ mới phát người phụ nữ trung niên đứng, lại liếc mắt nhìn, người phụ nữ hiền lành này đến bên người ông chủ Tào.

      “Mẹ, sức khỏe của người tốt, sao lại ra ngoài thế? Dì Lưu đâu rồi ạ?” Ông chủ Tào nhanh chân bước đến, khẽ nhíu mày .

      “Biết hôm nay con đến, mẹ để dì ấy về trước.” Người phụ nữ yên lặng nhìn ông chủ Tào, cười khiến nếp nhăn khóe mắt cũng nhăn thành đống. Đột nhiên, bà đem tầm mắt nhìn sang , ánh mắt dịu dàng giống như nhìn ông chủ Tào: “Đây là… Bạn của con sao? Mang bạn đến cũng trước với mẹ tiếng, hại mẹ chuẩn bị gì cả.”

      , bạn ?

      thiếu chút nữa phun ra bụng máu.

      Bạn của ông chủ Tào sao? Dương Dương từng , dám làm bạn của lão đại xã hội đen, là “Chết lúc nào cũng biết…”

      , người nhầm…” vội vàng muốn phủ nhận.

      “Mẹ, con muốn làm cho mẹ vui mừng mà thôi.” còn chưa xong, liền bị giọng của ông chủ Tào cắt ngang.

      trợn mắt há hốc mồm nhìn ông chủ Tào dối thèm chớp mắt, thiếu chút nữa lăn từ cầu thang xuống.

      --- sợ hãi.

      “Cháu ở đối diên…” Mới phải là bạn của con trai hắc đạo của bà!

      Vậy mà, lời giải thích của lại bị cắt đứt. Chỉ thấy ngón tay ông chủ Tào chỉ về phía nhà , mỉm cười nhìn : “Nhà ấy ở nơi này, mẹ, người xem, hai người rất có duyên phận nha.”

      ---Trong mắt nhìn thấy được uy hiếp…

      “Con nha, còn giấu giếm.” Mẹ Tào cưng chiều nhìn con trai mình, chợt nhớ đến cái gì đó, kêu, “Mau vào nha! Nhìn xem mẹ là hồ đồ, còn lôi kéo hai con đứng ở cửa chuyện.”

      “Mẹ, người cứ vào trước , con đưa ấy về nhà cất đồ.” Ông chủ Tào cười khẽ đẩy mẹ Tào vào nhà, sau đó quay sang nhìn , thân hình cao lớn hoàn toàn che lại tầm mắt của .

      cảm thấy mình chính là con dê đợi bị làm thịt, bị đối phương đè ép khiến thở nổi.

      “Tào, Tào tiên sinh, tôi cảm thấy…” lấy hết dung khí ngẩng đầu nhìn , nhưng đối phương làm đông tác “Xuỵt” thanh.

      “Đến nhà rồi hãy .” Trong con ngươi của ông chủ Tào nhìn ra được tâm tình gì, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lúc này lại giống như ra lệnh, có cách nào kháng cự lại.

      Dẫn sói vào nhà.

      Trong lúc lấy chìa khóa ra mở cửa, trong đầu nhảy ra bốn chữ đó.

      là miêu tả đúng đắn.

      vào nhà trước, sau đó tiếng đóng cửa làm đột nhiên sợ hãi, xoay người hoảng sợ nhìn ông chủ Tào. Muốn bắt đầu sao? Là giết trước sau đó mới X hay là X trước sau đó mới giết?

      Dường như sợ hù dọa đến , ông chủ Tào vẫn nhúc nhích, chỉ đứng ở gần cửa ra vào, con ngươi màu đậm nhìn biết là vui mừng hay tức giận.

      “Y Y tiểu thư, tôi có ác ý.”
      Hale205, TrâuPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :