1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc không tốt - Nhiếp Thiểu Trăn ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10:


      hi vọng có thể cùng tới Đài Bắc nhưng là lý trí để cho lắc đầu. cho là mình nên tham gia vào cuộc sống trước kia của , mặc dù cũng muốn xa .


      cũng từ chối để cho tiếp tục ở trong biệt thự, đối với , có người đàn ông mình , căn nhà có thoải mái hay hoa lệ thế nào nữa, cũng giống như đống hoang tàn bình thường.


      ở trong căn hộ 30 bình lớn, quen thuộc, lúc đầu khi phải rời trong lòng dâng lên cảm giác bất lực, nhưng là chỉ có thể làm cho mình an tâm chờ đợi. . . . . . chỉ có thể ở đây mà chờ là được rồi.( Bình: Phép đo nước Nhật-bản cho 36 thước vuông bề mặt là bình.)


      đứng trước thang máy dưới lầu, khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Kiệt An hơi lộ ra vẻ mỏi mệt, đột nhiên lại lộ ra vẻ mặt dám tin.


      thể nào?! thang máy hàng chữ màu đen được viết dán lên cửa: Thang máy tu sửa, xin mọi người thông cảm.


      Tạ Kiệt An trắng mặt, ông trời vì sao phải trêu chọc như thế? Trải qua lần buông thả dục vọng, toàn thân xương cốt của như bị mở ra, bây giờ lại bắt bằng thang bộ nữa sao?!


      "Oa, lại hỏng nữa sao?" theo phía sau là khuôn mặt u sầu của Tạ Tư Hạo."Haizz, mẹ, chúng ta phải lên lầu chín đó nha! Đều tại mẹ ..., nhà của cha vừa lớn vừa đẹp như vậy tại sao mẹ muốn ạ, mà phải trở về tới ──"


      "Tiểu ôn con vong ân phụ nghĩa này, con lo lắng khi bà ngoại quay về tìm được chúng ta sao!"


      "Mẹ có thể điện thoại cho bà ngoại mà ──"


      "Mẹ chưa chuẩn bị tốt, sao lại với bà ngoại được đây?! Con có biết là bà ngoại khó lắm mới được du lịch nước ngoài chuyến, nếu mà có xảy ra chuyện lớn gì nữa cũng phải đợi bà về mới , hiểu ?" nắm thành quả đấm gõ vào đầu của Tạ Tư Hạo.


      "A ~~" xoa chỗ đau, ra vẻ rất là vô tội kéo dài mà ."Vậy. . . . . . Mẹ, mẹ cõng con nha!"

      Mày liễu Tạ Kiệt An vừa nhăn, xốc bé lên hướng cửa cầu thang để xuống."Đừng mơ tưởng! Dùng đôi chân của con nỗ lực bò lên ! thôi!"


      ". . . . . ." Ô, nhất định là mẹ nhặt từ ven đường về mà!

      ___________________________________

      Tạ Tư Hạo cực kỳ khó chịu, vô cùng khó chịu, bởi vì có người ngu ngốc luôn chụp được quả bóng của !


      "Cường Cường, hôm nay cậu bị đần à? Tại sao tới giờ vẫn chụp được quả bóng hả?"

      Khi ném bóng qua, toàn là đánh trúng vào mặt của Cường Cường, lúc sau Tạ Tư Hạo cũng chịu được nữa, giương nanh múa vuốt xông lên trước.


      "Oa, Hạo Hạo, cậu đừng đánh đầu mình, mình bị đần đấy!"


      "Cậu bây giờ cũng rất đần rồi, hừ! Hôm nay cậu có chuyện gì? Tại sao vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, quả bóng tới cũng chụp?" Hại ném đến đau cả tay.


      "Mình. . . . . . Mình. . . . . ." Mắt sáng răng ngà của cậu bé, há mồm muốn , nhưng rồi lại ấp a ấp úng.


      " mau!"


      "Mình muốn hỏi Hạo Hạo chuyện, cha của cậu từ xa mới đến về rồi sao?"


      "Đúng rồi, nhưng có gì ?"


      "Mình cho Hạo Hạo biết, TV mới vừa xuất cha cậu đó, chú ấy muốn cùng kết hôn!"


      Hở?




      Oa, làm sao? Làm sao bây giờ? Tạ Tư Hạo luống cuống tay chân mở cửa chính ra, như làn khói xông vào bên trong nhà, thân thể nho mà chạy tới cái cửa khép hờ, " Ầm" tiếng, làm ra tiếng va chạm lớn.


      Tạ Kiệt An lập tức chui xuống bàn, còn tưởng là động đất, kinh hãi ngẩng đầu, lúc này mới phát ra hung thủ, ra do người khác làm.


      "Con── Tạ Tư Hạo, con ăn tim gấu mật hổ hả, lại dám đá cửa phòng của mẹ? !"


      "Trời ơi, mẹ đừng vội kiếm tiền á..., nhanh mở ti vi xem !"


      "Này, Hạo Hạo, con định xem con ong mật có tìm được gia đình của nó hay ah, con đừng lại muốn mẹ ở bên nghĩ kế cho nó nha ." rất bận!


      " phải xem con ong mật , mà là xem cha á!"


      "Cha con TV hả?"


      "Vâng!" Cái đầu của Tạ Tư Hạo dùng sức gật cái."Mẹ, mẹ nhanh lên chút , xem kênh 4 ạ, có phát về tin tức đấy ạ, nhanh lên chút mẹ!"


      Hai mẹ con ngồi ở trong phòng khách, chuyển kênh đến năm phút, cuối cùng cũng tìm được.


      "Mẹ mẹ xem, là cha này!" Tạ Tư Hạo kêu to tiếng, chợt nhảy lên.


      Tối hôm qua nguyên đêm ngủ, hơn nữa bị cảm giác mềm mại của ghế sa lon dụ dỗ, trước mắt chỉ cảm thấy mắt mình càng ngày càng trở nên nặng nề, cố gắng chống mí mắt lên, dùng sức hướng tới hình ảnh TV mà nhìn.


      Lập tức, ánh mắt của bắt đầu biến hóa.


      Càng biết người TV cái gì, cặp mắt mê mang của , càng ngày càng trở nên trấn tĩnh!


      TV nhưng tên khốn kiếp kia cái gì? nhìn chằm chằm hình ảnh màn hình được thay đổi, Tạ Kiệt An lâm vào trong khiếp sợ.


      "Mẹ, cha muốn kết hôn cùng xinh đẹp sao ạ?" đôi tay bé sợ hãi kéo lấy vạt áo ." Vậy còn mẹ với Hạo Hạo thế nào ạ?"


      " sao đâu, Hạo Hạo, mẹ nghĩ. . . . . . Cha con có thể là có khổ tâm nào đó, cha con. . . . . .


      Cha con phải là cần mẹ và con! Chúng ta chờ cha con quay về giải thích cho chúng ta, cho nên con đừng nghĩ lung tung!"


      Hít sâu cái, thần sắc Tạ Kiệt An tái nhợt, gượng ép mỉm cười cái với tiểu nha đầu, hơi thở bất ổn, giọng nếu là an ủi con , cũng an ủi chính mình.


      "Mẹ, là sao ạ?" Tạ Tư Hạo rất là hoài nghi.


      "Đương nhiên là !"


      "Vậy tại sao mẹ lại khóc ạ?" ràng so với mình mẹ còn thương tâm hơn!


      Cái gì? lập tức lau mặt của mình. Tại sao mình lại có cảm giác? Ánh mắt của rơi vào trong lòng bàn tay ẩm ướt, bỗng nhiên lại cảm thấy lỗ mũi mình dâng lên cảm giác đau xót.


      "Haizz, mẹ như vậy là được đâu!" Bây giờ phải là lúc khóc."Mẹ phải mau mau nghĩ cách, làm cho cha cưới cái đó ạ!" Tạ Tư Hạo cực kỳ tức giận kéo vạt áo của mẹ.


      "Mẹ. . . . . ." Tạ Kiệt An chỉ cảm giác đầu óc mình rất hỗn loạn.


      "Mẹ, bây giờ mẹ gọi điện thoại cho cha , hỏi cho rang ạ!"


      "Mẹ. . . . . ." nên hỏi cái gì với người đàn ông chỉ rời cách đây mấy ngày đây? Hỏi vì sao đối với như vậy?


      "Nhanh lên chút ạ!" Hừ ~~ lợi hại của mẹ chạy đâu rồi?


      Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên.


      Tại Tạ gia, lớn đồng thời cứng đờ ở trước sô pha, cùng nhau trừng mắt hướng về phía chiếc điện thoại bàn lạnh như băng đột nhiên vang lên.


      "Mẹ, Hạo Hạo bắt máy nha!" Tiểu nha đầu chạy tới.


      "A lô. . . . . . A, là cha ạ! Vâng, là Hạo Hạo ạ. . . . . . Cha, con với cha nha, con với mẹ vừa nhìn thấy cha TV đó. . . . . . A, cha cần chuyện điện thoại với mẹ ạ. Dạ, cha chờ con chút ạ."


      Tiểu nha đầu điện thoại xong, mặt hưng phấn đưa điện thoại cho vẫn còn đứng ngây ngốc tại chỗ.


      "Mẹ, mẹ đừng mắng cha nha, mẹ phải chuyện bình thường với cha nhé!" Nếu như mẹ mắng cha, lại có cha.


      Tạ Kiệt An cầm điện thoại trong tay, như máy móc vô thức gật đầu cái.


      Đầu tiên trầm mặc nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, tiếp theo đó để điện thoại lên lỗ tai, hít sâu, gầm thét lên tiếng ──


      "Đường Chính Hạo cái tên trời đánh, tên khốn kiếp nhà ! Em cho cơ hội trong vòng 48 giờ phải có mặt tại đây giải thích tất cả, chậm phút đừng hòng gặp em, tự lo liệu !"

      Giống như cúp điện thoại như vậy cảm thấy còn chưa đủ, vẻ mặt dữ tợn rút luôn dây điện thoại ra!


      Vào giờ phút này, tức giận của đột nhiên nổ tung, bao trùm đủ loại cảm giác.


      Khốn kiếp! TV cái gì? Cái gì gọi là" ấy dịu dàng săn sóc và đó cũng là nguyên nhân hấp dẫn tôi", XXX!


      phẫn nộ lau vài giọt nước mắt còn lưu lại ở khóe mắt, lúc này Tạ Kiệt An mới phát ra khuôn mặt nhắn của con bị hù dọa đến tái nhợt, phía ràng viết ba chữ "Xong đời rồi".


      "Con ngoan, đừng lo lắng, phụ nữ xấu, đàn ông thương! Mẹ dùng tuyệt chiêu đó. . . . . . Con có đói bụng ? , mẹ nấu mỳ ăn liền cho con ăn!"


      , muốn ăn.


      Tạ Tư Hạo hơi giật mình bị mẹ lôi . tại chỉ muốn khóc thôi!


      Huhu ~~ có cha!


      Huhu~~ Bà ngoại ơi mau quay về, Hạo Hạo muốn ăn mỳ ăn liền mẹ nấu nữa!


      Huhu ~~ Tạ Tư Hạo, mày chính là đứa trẻ đáng thương nhất thế giới!

      ☆☆☆


      Tại sao có thể như vậy?


      vốn ngờ chuyện trở nên như vậy. . . . . . Tất cả đều trách , tất cả đều là lỗi của ! Nếu như có rống , có uy hiếp , cũng vội vã chạy tới, cũng xảy ra tai nạn đường cao tốc như vậy!


      điều khiển được nên gây ra tai nạn, là tên tài xế xe hàng đáng chết kia, nên. . . . . . nên là , nên là , vất vả mới gặp lại! Tại sao ông trời lại trêu chọc như vậy?


      hiểu. . . . . . hiểu. . . . . .


      "Lau nước mắt ." tờ khăn giấy được đưa tới, giọng nữ thể là thái độ thù địch, cũng mang theo thái độ vui vẻ gì truyền đến.


      Lý Hoa lắm, tại sao trước mắt này lại khóc đến thảm thương như vậy, so với vị hôn thê như cũng đến nổi như vậy, rốt cuộc này có quan hệ gì với Lý Hạo?


      Chỉ là, nửa giờ sau, này quỳ rạp xuống trước mặt , quỳ rạp xuống xin để cho ta gặp Lý Hạo, Lý Hoa lại cảm thấy mình rất khó cự tuyệt này ── , cho dù ai nhìn thấy khóc thất thanh vẻ mặt tái nhợt , thành khẩn quỳ mọp xin mình như thế, cũng ai có thể nhẫn tâm cự tuyệt được.


      "Tôi cho gặp ấy rồi, tại, có thể cho tôi biết là ai?" nhìn chằm chằm trước mặt.


      " ấy. . . . . ."


      "Mặc dù chưa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mà trước mắt coi như ổn định." Còn kém chỉ mấy centimét nữa, cây xương sườn của Lý Hạo đứt rời xuyên qua trái tim của ; chỉ là, Lý Hoa cũng nhiều như vậy.


      "Chúng ta qua bên kia chuyện." chỉ vào cái ghế đối diện.


      Xuyên qua phòng chăm sóc đặc biệt, bên ngoài cửa sổ thủy tinh cực kỳ hiu quạnh, Tạ Kiệt An lau mặt, hít sâu cái, thể về phía trước.


      Sau vài phút, hành lang bệnh viện lạnh như băng, cặp mắt sưng đỏ thần sắc tiều tụy của Tạ Kiệt An, cùng thanh tiếng khóc đứt quãng mà quan hệ giữa Lý Hạo và mình.


      " biết Lý Hạo trước kia là ai?" Lý Hoa kinh ngạc kêu lên.


      " ấy phải tên là Lý Hạo, ấy là Đường Chính Hạo."


      " ấy. . . . . . Tin lời ?" cho là Lý Hạo có thể tin tưởng người khác qua loa như thế.


      "Tin tưởng tôi chính là do cảm giác của ấy" nhìn sắc mặt tái nhợt của Lý Hoa, vẫn như cũ, thay đổi.

      Lý Hoa chất vấn như vậy làm tâm tư Kiệt An lập tức giơ lên phòng bị, chợt nhớ tới trước mắt mình chính là đối tượng đính hôn của Đường Chính Hạo. . . . . . Tên là Lý hoa.


      Lý Hoa , nhíu mày tựa như tự hỏi mình cái gì đó, sau đó giơ tay gọi người đàn ông to con từ chỗ xa lắm đến.


      "Tôi để cho ta tiễn rời từ cửa sau." Cửa chính còn có rất nhiều ký giả. Kiệt An ngẩn ra.", tôi ──"


      "Đây là danh thiếp của tôi. Muốn biết bất kỳ tình trạng nào của ấy, có thể gọi cho tôi."


      "Nhưng tôi──" Kiệt An vô cùng lo lắng hốt hoảng.


      " lẽ muốn phóng viên viết về chuyện ba chúng ta đó chứ?" Lý Hoa thẳng ra, chỉ là biết trong lòng trước mắt mình muốn gì.


      Kiệt An hiểu ý Lý Hoa là hy vọng tốt nhất đừng xuất tại bệnh viện nữa ── , có lẽ nên ý tứ của ta rất ràng, là hy vọng cần lại xuất trước mặt vị hôn phu chưa cưới của ta.


      Chợt, Kiệt An cảm thấy trước mắt mình tựa hồ xác định được phương hướng, tầm mắt mơ hồ, run rẩy đón lấy danh thiếp. Bởi vì biết chuyện này là chuyện duy nhất có thể làm.


      Lòng của hung hăng như bị nhéo cái, gương mặt nước mắt vẫn chưa khô, lại lần nữa rơi xuống.

      ________________________________________________________


      “Cạch ...cạch”. Đây là thanh dép lê bước sàn nhà.


      “Răng ...rắc”. Đây là thanh tay cầm cánh cửa được mở ra.


      “Sồn ...sột”. Đây là thanh rèm cửa sổ bị dùng sức kéo ra.


      "Được chưa?!" Thanh bà Tạ khẽ khiển trách.


      Đón Tạ Tư Hạo từ nhà trẻ về, đường về, bà hạ quyết tâm, muốn mắng cho tỉnh, vì chuyện kia mà chán chường lâu.


      "Rốt cuộc cháu muốn sa sút như vậy cho tới khi nào?" Lúc bà có ở đây xảy ra đủ chuyện, Kiệt An cho bà biết rồi, bà cách nào hình dung khi mình nghe xong chuyện đó đột nhiên cảm thấy khiếp sợ.


      Cho tới nay, dù sao bà vẫn cho rằng Đường Chính Hạo chính là cha của cháu bà, mới có thể tiếng rời khỏi; nào biết rằng nó gặp tai nạn, thực tế, là mất trí nhớ khiến Đường Chính Hạo tìm được con bà để thổ lộ!


      Haizz, chỉ là số mạng đúng là trêu cợt người! Hai người vất vả gặp lại, rồi lại đụng phải tình hình như tại, suy nghĩ chút số mệnh con đúng là khổ. Bà Tạ vừa là đau lòng vừa ảo não, ngồi xuống cạnh mép giường.


      "Tiểu An, núp ở trong chăn cũng thể giải quyết được chuyện gì. Con. . . . . . Con nên suy nghĩ chút về đề nghị của mẹ, lên Đài Bắc chuyến?"


      Nghe vậy, người ở trong chăn khẽ run lên.


      được! có đủ dũng khí đối mặt với .


      Có trời mới biết khi vừa nghĩ tới hình ảnh bị chụp cái ống dẫn khí thoi thóp nằm ở giường bệnh, vật lộn cùng Tử Thần, lòng của lần lại lần đau lòng như có ai đó xé tim ra.


      như vậy đều do tùy hứng của hại, nên dùng giọng uy hiếp như vậy, nên để cho có cơ hội giải thích trong điện thoại, như vậy. . . . . . cũng tự mình lái xe vội vàng quay về.


      phần áy náy, cho nên khi Kiệt An khi biết từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển vào phòng bệnh bình thường phát mình lo lắng, rất muốn gặp , nhưng tâm tình lại càng trở nên hèn nhát.


      "Mẹ, mẹ cho con thêm chút thời gian."


      Haizz. . . . . Đợi nửa buổi, ngờ lại nhận được câu qua loa như vậy.


      "Này, con phải nhanh lên chút! Khuôn mặt nhắn của tiểu nha đầu nhà chúng ta sắp bị ưu sầu nuốt mất rồi."


      Bà Tạ hết cách, bất đắc dĩ ra khỏi phòng con .

      ☆☆☆


      Tạ Kiệt An thừa nhận là mình hèn nhát, có chyện mà cũng gọi cho Lý Hoa.


      trong bảy năm qua , trong lòng Đường Chính Hạo, Lý hoa đóng vai trò gì? Ở trong lòng , đó chiếm bao nhiêu phần trăm?


      Sợ đụng chạm đến đáp án kia, cho nên, hèn nhát.


      Nhưng là hôm nay, Lý Hoa chợt chủ động xuất trước cửa thang máy nhà , ôm bản thảo chuẩn bị đưa cho Tạ Kiệt An, cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.


      ". . . . . ." Đầu lưỡi của đột nhiên tựa như bị mèo cắn.


      " theo tôi." Thần sắc nghiêm túc của Lý Hoa, hai lời, bàn tay trắng nõn chế trụ cổ tay , trực tiếp kéo .


      "Đợi. . . . . . Đợi nào...! Tại sao muốn tôi với ?" Kiệt An hoàn hồn, lông mày nhăn lại.


      "Vì ấy." Lý Hoa cũng quay đầu lại , đơn giản chỉ ba chữ.


      ấy? Kiệt An giùng giằng muốn thu tay lại, sắc mặt tái nhợt." ấy? ấy thế nào?" phải thoát khỏi nguy hiểm, cũng chuyển đến phòng bệnh bình thường rồi sao?


      " ấy tốt, rất tệ, cho nên tốt nhất nhanh lên chút." Lý Hoa quay đầu lại nhìn sắc mặt tái nhợt của , giọng điệu trầm trọng.


      Rất tệ?! Tạ Kiệt An chỉ cảm thấy “oanh ” tiếng, trong đầu trống rỗng.


      biết mình làm sao ngồi lên xe của Lý hoa, thậm chí cũng nhận thấy xe đường cao tốc... Cảm giác xe chạy rất nhanh, cho đến khi bị đưa đến trước cánh cửa trắng như tuyết, trong đầu ra trạng thái khiếp sợ.


      "Vào , ấy ở bên trong." Lý Hoa .


      Kiệt An vô tri vô giác, thân thể mảnh khảnh khẽ run lên, ánh mắt của hướng tới vẻ mặt bình tĩnh đến quỷ dị của Lý Hoa." ấy ──"


      hồi tiếng va chạm vang lên khiến Kiệt An kinh ngạc dời tầm mắt, trước mắt cửa đột nhiên bị kéo ra, bóng dáng theo ra.


      "Lý. . . . . . Lý tiểu thư!" Vẻ mặt kinh sợ của y tá, nhìn lên thấy Lý Hoa, cặp mắt ửng hồng lập tức nước mắt uất ức rơi xuống.


      "Lại lên cơn?" Lý Hoa lộ ra vẻ hiểu. " sao, tôi mang tới cho ấy người thuần thú, tiếp theo nên giao cho vị tiểu thư này thôi."


      Lý Hoa an ủi vỗ vỗ bả vai y tá, sau đó nhìn Kiệt An cái :"Sau khi vào trong, làm phiền với ấy tiếng, người tôi mang đến, xin ấy đừng tìm người trút giận nữa."


      xong, Lý Hoa cũng ở lại, dẫn theo y tá vẫn còn ngừng khóc nức nở xoay người rời .


      Bị bắt ở lại đây, tay chân Kiệt An hồi luống cuống, vẫn còn chưa biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?


      đột nhiên kích động muốn gọi đáng chết kia trở về hỏi cho ràng!

      __________________________________________

      Ách. . . . . . Đây là phòng bệnh, sai chứ?


      bước lên trước đưa mắt nhìn đất đầy hỗn loạn, Tạ Kiệt An từ phía sau tấm bình phong ra, trong nháy mắt còn tưởng rằng mình vào bãi chiến trường.


      “A” tiếng, giày của cẩn thận đạp lên mảnh thủy tinh.


      "Cút! Cho dù ngươi là ai, lập tức cút ra ngoài!" Nghe được tiếng thủy tinh bị vỡ, người đàn ông giường bệnh lập tức đưa tới hồi gầm thét.


      Có chút yên Tạ Kiệt An bị sợ làm giật mình, theo phản xạ xoay người lại ra ── muốn kêu người lại quét dọn chỗ này lại chút, nơi này loạn thành như vậy đối với bệnh nhân quá nguy hiểm.


      rất nghiêm túc chút do dự ra, đối phương nghe được chuẩn bị ra, lập tức xoay mặt về phía cửa, tròng mắt đen vừa kinh động vừa giận nhìn chằm chằm , nhưng chút cũng phát .


      "Đứng lại!" gầm thét lại."Tạ Kiệt An, em lại đây cho !"


      Giống như đột nhiên tỉnh ngộ, Kiệt An đột nhiên ngẩng đầu, xoay người lại.

      Ôi trời, là ! Hốc mắt Kiệt An đỏ lên, nhìn thấy người mình thường mong nhớ ngày đêm nằm ở phía trước. . . . . . Ừ, tức giận, trợn mắt trừng .


      Tại sao? phải là giận đó chứ? Có phải trách , xảy ra tai nạn xe cộ như vậy đều là do ?


      Đột nhiên cảm thấy mình giống như bị tạt chậu nước lạnh, Kiệt An vốn là muốn bước lên phía trước, nhưng chợt đứng ngay tại chỗ.


      ". . . . . . Lý Hoa tốt." rất muốn với rất nhớ , nhưng là cái khuôn mặt kia thân thiện lắm lại có vẻ giận dữ, để cho trước tại sao mình lại xuất ở đây.


      " phải là tốt, mà là rất tệ!" Tay chân của toàn bộ bọc thạch cao, tựa như bù nhìn bị đóng ở giường thể động đậy, làm sao tốt đây? !


      "Đúng. . . . . . xin lỗi." Đều là bởi vì !


      "Em xin lỗi!" Dáng vẻ rống lên, tuyệt giống như là bệnh nhân.


      "Nếu như muốn gặp em, bây giờ em ngay." Bộ dáng rống làm cho đột nhiên cảm thấy uất ức, cũng hy vọng xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy!


      "Em dám?!" Sắc mặt người đàn ông vẫn tái nhợt như cũ, lập tức uy hiếp trầm xuống.


      " phải là muốn thấy em sao?" cắn chặt môi, nhìn biểu tình hung thần của .


      "Đáng chết! muốn thấy em!"


      " có!" Ô, cũng viết ở mặt rồi còn có? " rất tức giận!"


      "Mẹ nó, có!"


      "Vậy tại sao vẫn đối với em hung thần như vậy, phải sao? Mặt còn giống như nhìn thấy kẻ thù hung ác?" Ô. . . . . . đều tỉnh lại, đau lòng như người chết đuối, mà lại khó chịu với !


      Người đàn ông vốn là còn muốn chửi tiếp nhưng chợt ngẩn ra, nhìn thấy hai hàng nước mắt trong suốt, nhàng rơi khỏi đôi mắt long lanh xinh đẹp, từ má chảy xuống.


      Thoáng chốc, vẻ mặt hung ác của người đàn ông, cảm thấy cổ họng của mình giống như bị cái gì đột nhiên bóp ngẹn lại.


      "Em. . . . . . Khụ!" Đường Chính Hạo khỏi hắng giọng."Em đừng khóc. . . . . . tức giận nữa!"


      thừa nhận tức giận?"Nước mắt trẻ con của lên án .


      " thừa nhận vừa rồi là rất tức giận. . . . . ." Nhưng là tại bị nước mắt đáng chết của làm giảm bớt lại nửa. . . . . . Mẹ nó, hận nước mắt của .


      "Vậy tại sao vừa rồi thừa nhận?" có thể mắng , nhưng thể vừa tức giận được sao!


      "Vừa rồi ──" Đáng chết! Đường Chính Hạo nguyền rủa hít sâu cái."Chúng ta nhất định phải tranh luận như vậy sao? Đầu của rất choáng, em ngại đứng qua bên này chứ?" nhắm lại mắt rên rỉ.


      Nhìn đau đớn rên rỉ, Kiệt An cảm thấy áy náy lại lo âu, lập tức vọt tới bên cạnh giường bệnh.


      "Sao thế? Có phải là di chứng của chấn động não ?" lo lắng bưng lấy khuôn mặt của , lo lắng, nước mắt lại lần nữa muốn rơi xuống.


      Ông trời ơi, trước kia sao lại biết này ra là làm bằng nước? Đường Chính Hạo khỏi nhíu chặt mày rậm. Chợt tròng mắt đen thâm sâu của trầm xuống, bởi vì phát xinh đẹp trước mắt trở nên gầy gò, thần sắc tiều tụy mà yếu ớt. . . . . . Mẹ kiếp! Rốt cuộc ai mới là bệnh nhân?


      "Nhìn , còn nữa, được rơi lệ nữa!" Tim của đồng thời se lại, tâm tình tức giận cũng còn.


      Ách. . . . . . nhàng ngẩn ra, hít hơi sâu, hai mắt rất nghe lời nhìn .


      "Em biết vì sao tức giận ? Biết là vì cái gì tựa như rồng phun lửa làm cho mọi người sợ hãi? Biết là vì cái gì muốn uy hiếp Lý Hoa bắt em tới đây ? Đó là bởi vì, từ khi tỉnh lại, thấy được người mà muốn thấy!


      "Em có biết khi người bị trói buộc ở giường thể động đậy, lòng vừa nhớ người khác, sau đó lại phát mình cái gì cũng thể làm, như người bất lực? Em tính để cho cái giường bệnh đáng chết này đợi đến khi sứt đầu mẻ trán sao, em làm khí của chúng ta càng ngày càng hơn bão tố nổ ra! Em, vì sao tới? chuyển vào đây bảy ngày rồi, thậm chí ngay cả đến nhìn cái cũng có, tại sao?"


      " là vì chuyện này mà tức giận?" Là thế phải ? Con mắt của mở vừa lớn vừa tròn.


      "Mẹ nó, nếu như vậy em cho là gì?" tức giận."Lúc ấy em vội vàng tắt điện thoại, sau khi tỉnh lại thấy được em, em để cho ở chỗ này như người điên suy nghĩ lung tung, cho là mình sau khi bình phục muốn tìm người giải thích có lẽ Nam Cực rồi! Còn nữa, Lý Hoa điện thoại di động của em với điện thoại bàn đều gọi được?"


      "À. . . . . . Điện thoại di động tuần trước ở trong phòng tắm bị rơi hỏng." Đều do lúc ấy hồn vía như lên mây! "Điện thoại bàn . . . . . . bị em kéo hư."

      Trời mới biết, vốn quên chuyện này, cho tới buổi sáng hôm nay muốn dùng điện thoại bàn mới nhớ tới.


      " xin lỗi, em phải cố ý, em chỉ . . . . . Chẳng qua là cảm thấy xảy ra chuyện như vậy, đều là bởi vì em! Nếu như mà ban đầu em ra những lời bốc đồng như vậy, cũng trước quỷ môn quan lần. . . . . . Em. . . . . . Em đau lòng cũng tìm được dũng khí tới gặp , em. . . . . . Em sợ. . . . . ."( trước quỷ môn quan: ví với nơi nguy hiểm đáng sợ)


      "Em sợ trách em?" kinh ngạc nhìn chằm chằm .


      ". . . . . ." Nước mắt thấm ướt lông mi, khẽ run lên.


      "Đáng chết! chưa từng trách em!" tính để cho giường lớn này mà tức điên sao? ghê tởm này!


      ", coi như trách, em còn có chuyện khó chối tội, em──"


      "Mẹ kiếp! Em cũng cần cảm thấy đau lòng!" Hừ ~~ vẫn thống hận học sinh giỏi ngoan ngoãn này, ngoan cố đổi liền để rồi vào chỗ bế tắc!


      tiếng này tựa như bạo long rống giận, rống phải cặp mắt ướt át, thần sắc tự trách dứt khỏi hình ảnh đó chợt ngẩn người ra.


      ". . . . . ." Tạ Kiệt An chợt quan sát rất nghiêm túc." Dáng vẻ chuyện kỳ quái. . . . . ."


      "Chỗ nào kỳ quái sao?" tức giận nhìn chằm chằm , giọng thu lại ít.


      "Là. . . . . . Chính là ừ. . . . . . biết ? Khi còn chưa có xảy ra tai nạn dáng vẻ chuyện trước đó so với tại chững chạc hơn nhiều. . . . . . , ra em muốn là. . . . . . Phải . . . . ."


      "Là cái gì?" hừ thúc giục, phía sau tròng mắt đen chớp động ánh sáng nào đó.


      nhìn hồi lâu, chân mày thắt lại, : "Tại sao em cảm thấy dáng vẻ rống người của bây giờ, rất giống tên khốn Đường Chính Hạo?"


      hơi xong, Kiệt An phát hô hấp của mình như dừng lại.


      "Mẹ nó, bởi vì chính là người em , tên khốn Đường Chính Hạo!"


      kinh ngạc thở gấp tiếng, con mắt mở vừa tròn vừa lớn.


      "Cho nên mới em cũng cần cảm thấy đau lòng, bởi vì trải qua va chạm như vậy, nên bây giờ nhớ lại tất cả."


      Hả? Lúc này cái miệng đào nhắn của thậm chí quên khép lại.


      "Chỉ là em cũng đừng vui mừng quá sớm, chờ khi đôi tay lấy lại tự do, em nhìn thấy đánh dẹp những người hành hạ mấy ngày nay, người đó chính là làm tức giận!"


      Đường Chính Hạo thầm thề, tuyệt đối dùng tay đánh cho cái mông nở hoa!


      Nhưng hoàn toàn có nhận thấy được chính mình như uy hiếp Tạ Kiệt An?


      Cho phút ! Bởi vì còn ở trạng thái cực kỳ khiếp sợ.


      Sau 1 phút!


      "A ──" hồi chịu đựng đau nhức gầm thét, đột nhiên từ bóng dáng trắng như tuyết ở phía sau cửa truyền ra, làm hành lang chấn động.


      Trong phòng bệnh, người đàn ông kịp lên tiếng ngăn cản nữa, chỉ có thể nhe răng trợn mắt kỳ vọng xương sườn của mình đủ cường tráng, để nó bị đè gãy .


      Mẹ kiếp! là đau. . . . . . Con mẹ nó đau chết !

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại truyện 1:


      Sau đó Kiệt An kể cho mẹ biết, làm cho người ta thầm truy xét Đường Chính Hạo nhớ lại tất cả, bởi vì cái đó còn cần thiết nữa.


      Nhớ năm đó, mẹ bị người khác lừa gạt cho vay với lãi suất cao, kết quả trả tiền liền bị người ta đuổi giết, trong lúc chạy trốn trượt chân ngã xuống khe núi mà chết.


      Ngay lúc đó cũng biết chuyện này, trong lòng mấy người cho vay hề bằng lòng, vì vậy sai người tìm tới , mẹ ở trong tay bọn họ, kêu chuẩn bị tiền, nếu giết mẹ .



      Buổi sáng hôm sau, đúng hẹn tới nơi chỉ định, nhưng đem tiền đến, mấy người đó vừa thấy , liền muốn lập tức lấy tiền ra, , phải cho nhìn thấy mẹ trước! Kết quả đối phương ỷ vào người đông thế mạnh, thẳng ra mẹ bị ngã chết ngày trước.


      Trong nháy mắt kia, nghĩ được cái gì, lòng chỉ nghĩ chém chết mấy tên vương bát rùa này, vì vậy rút con dao dự phòng ở sau lưng ra, chút nghĩ ngợi liền vọt tới!


      Trong lúc hỗn loạn bị đối phương chém mấy dao, cuối cùng còn bị đối phương đá xuống từ vách núi bờ biển.


      Lúc ấy, chỉ nhớ là ngã xuống, đầu từng hung hăng đụng phải cái gì đó, tiếp đó hoàn toàn mất trí nhớ.

      ☆☆☆


      Ngoại truyện 2:


      Sau khi xuất viện, Đường Chính Hạo cùng Lý Hoa cũng tự do cưới người mình .


      Đính hôn chính là tùy cơ ứng biến, cái này chính là do lão gia Uyên Ương Phổ, tự mình đồng ý vì mình nuôi cháu từ nên là dối cháu , là ông bị bệnh nan y thể sống lâu, hi vọng hai người bọn họ có thể hoàn thành tâm nguyện của ông trước khi ông chết, có thể tận mắt nhìn thấy hai người họ dắt tay nhau cùng vào lễ đường.


      Lần này, Đường Chính Hạo rất khó từ chối, dù sao ông cũng là ân nhân của .


      Lần này, Lý Hoa cũng rất khó từ chối, dù sao từ mất cha mẹ, đối với ông giống như người cha.


      Vì vậy, hai người quyết định, lấy chuyện công khai đính hôn tạm thời trấn an ông.

      Lão gia tự nhận mưu kế của mình đạt được, trước đêm con nuôi xuất viện, nhịn được tìm đến bác sĩ của , cùng nhau vui vẻ.(Con nuôi ý chỉ Đường Chính Hạo)


      Cảm giác bị cơn say điều khển, lão gia đắc ý khoe khoang mình thông minh, biết đến cháu của ông vừa lúc đó đứng ở ngoài cửa.


      Lý Hoa rất tức giận! Giận đến ông là già mà hồ đồ, thiếu chút nữa chức quản lý Liên Nghiệp cũng làm.


      Vì vậy, trò cười bị ép ngừng la to.

      ☆☆☆


      Ngoại truyện 3:


      Tối nay bóng đêm rất đẹp, giống như tất cả các vì sao cũng đua nhau tỏa sáng, làm cho bầu trời đêm phát ra ánh sáng chói lọi.


      "Em có câu hỏi muốn hỏi từ rất lâu, có thể trả lời em ?"


      vùi vào trước ngực người đàn ông tuần lễ sau trở thành chồng mình, ra ban công nhìn bầu trời đêm, chợt nhớ tới chuyện mà mình thắc mắc rất lâu.


      "Chuyện gì?" Người đàn ông chút để ý hơi thở, xoay về bên tai .


      thở khẽ, về cái đêm mấy năm trước, thấy ngồi mình ở cửa sổ khóc đến bi thương.



      "Em thấy hả?" kinh ngạc ôm chặt , tạm thời dừng hôn trêu đùa lại.


      "Ừ."


      ". . . . . . cho em nghe, nhưng được cười !" Trầm mặc chốc lát.


      hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu.


      "Ông ngoại bệnh nặng, giao cho mẹ mang , cho con chuột bạch kim óng ánh . . . . . Đêm đó biết tại sao nó đột nhiên lại chết bất đắc kỳ tử."


      "Cho nên mới có thể khóc đến thương tâm như vậy sao?" kinh ngạc . Đáp án này, ngoài dự đoán của .


      "Đúng, tất cả đều bởi vì con chuột ── Em được cười!"


      "Em. . . . . . Em có cười. . . . . . Em hiểu con chuột kia đối với rất có ý nghĩa, làm sao em có thể ──"


      " còn kịp rồi!" như mãnh thú chuẩn bị bổ nhào về phía trước. Á? "Bộ dạng khóe miệng em len lén giơ lên bị nhìn thấy . . . . ."


      "Cái giữ lời này, xem dùng đôi tay này trừng phạt em thế nào đây!"


      "Oa, chờ chút! Đường Chính Hạo, cái tên khốn này dám đánh mông của em nữa, em cho vào ngày kết hôn tìm được dâu!"


      "Hừ, ai muốn đánh cái mông em hả? là muốn. . . . . . Bộ dáng như vậy!"


      "Oa oa, cái tên tiểu nhân hèn hạ này! . . . . . . A ~~ làm sao có thể. . . . . . Cái tên khốn đáng chết này . . . . . . A ~~ đừng! biết người ta sợ nhột mà. . . . . . Ha ha ~~ dừng tay . . . . . ."


      "Đừng mơ tưởng!" Người đàn ông gầm , đôi môi hấp dẫn trong nháy mắt đặt lên nụ cười khanh khách ngừng của đôi môi đỏ mọng.


      Hừ hừ, để cho em nếm thử chút cái gì gọi là băng hỏa Nhị Trọng Thiên!


      Hoàn!

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :