1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, chớ cướp mẹ tôi - Kiều Mạt Nhi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      thích cậu con trai nhất :)))))))))))

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24: hai người làm gì

      chỉ biết ngây ngốc nhìn chằm chằm, cho dù lưỡi của trượt vào trong miệng , dây dưa cùng lưỡi thơm của , tinh tế, chuyên chú hôn, vẫn đần độn đứng nguyên tại chỗ.

      "Ngu ngốc, nhắm mắt lại!" Thấy vẫn mở mắt to ngây ngốc nhìn chằm chằm , ở bờ môi khẽ .

      dường như ngu ngốc, nghe lời của mà nhắm hai mắt lại, đôi tay biết từ khi nào cũng vòng lên cổ .

      Đúng lúc có thể tiến thêm bước. . . . . .

      "Hai người làm gì?" thanh từ phía sau truyền đến, mang theo tức giận.

      Nghe thấy thanh Kỳ Kỳ, Tống Tâm Dao vội đẩy Cung Hình Dực ra, thở hồng hộc.

      làm sao lại như vậy? Sao lại đắm chìm trong nụ hôn của .

      "Kỳ Kỳ. . . . . ." Tống Tâm Dao xoay người lại, nhìn Kỳ Kỳ, thấy trong mắt của nó rung rung nước mắt.

      "Mẹ, có phải mẹ cần Kỳ Kỳ nữa hay !" Nó có cảm giác, mẹ sắp còn như trước kia chỉ thương nó, chỉ cưng chiều nó, chỉ hôn nó nữa.

      "Đứa ngốc, mẹ làm sao lại cần Kỳ Kỳ đây? Kỳ Kỳ vẫn luôn là tâm can bảo bối của mẹ!" Thấy nước mắt trong mắt Kỳ Kỳ, Tống Tâm Dao đau lòng gần chết, vội vàng đem Kỳ Kỳ kéo vào trong ngực.

      "Nhưng mà, mẹ ngủ bên cạnh Kỳ Kỳ, cùng ông ấy làm gì ở đây?" Tay của nó, chỉ vào Cung Hình Dực, có chút tức giận, nó nên ngủ sớm như vậy, nên đợi đến sau khi mẹ ngủ mới ngủ tiếp .

      "Kỳ Kỳ, ấy là cha con mà !" Kỳ Kỳ vẫn gọi cha, cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

      "Con muốn cha, ông ấy dành mẹ với con." Đây là chuyện mà Kỳ Kỳ sợ nhất.

      "Kỳ Kỳ, , cha cướp mẹ , mẹ vĩnh viễn đều là mẹ của Kỳ Kỳ." Tống Tâm Dao cảm thấy mình đáng chết, mới vừa bắt đầu còn lo lắng Kỳ Kỳ chạy xuống, nhưng mà đến cuối cùng vẫn chìm đắm ở trong nụ hôn của .

      "Nhưng là, ông ấy hôn mẹ!"

      " có, cha cũng có làm gì, có, Kỳ Kỳ, con mới vừa tỉnh ngủ, chắc là nhìn lầm rồi! Chỉ là trong mắt của mẹ có bụi bay vào, cha con thổi ra giúp mẹ thôi." tại, chỉ có thể dùng lời dối để gạt Kỳ Kỳ.

      "?"

      "!" Tống Tâm Dao gật đầu cái.

      "Vậy con tin tưởng mẹ!" Thấy Kỳ Kỳ hình như tin tưởng rồi, Tống Tâm Dao mới yên tâm.

      "Kỳ Kỳ, con ngồi ghế sa lon chờ mẹ, mẹ đưa cha con ra ngoài trước." Kỳ Kỳ nể tình cha giúp mẹ thổi bụi trong mắt ra, gật đầu cái, ngoan ngoãn chạy đến bên sofa ngồi xuống.

      Cung Hình Dực muốn gì, lại bị Tống Tâm Dao kéo ra ngoài.

      "Tại sao, với nó?" Chẳng lẽ, chỉ cần có thể dụ dỗ được Kỳ Kỳ, cũng quan trọng sao?

      " muốn tôi thế nào với nó? Nếu như ra , nó còn có thể tiếp tục náo loạn." Đó là việc muốn thấy nhất.

      "Nhưng mà, qua thời gian nữa, chúng ta trở thành vợ chồng, chẳng lẽ đến lúc đó, em bởi vì muốn dụ dỗ Kỳ Kỳ mà chia phòng ngủ với sao?" Cung Hình Dực có thể tưởng tượng được, khi đó, bọn họ có dáng vẻ như thế nào.

      "Cách thời gian chúng ta kết hôn phải còn khá xa sao? Hơn nữa, chuyện cuả cùng Cao Cầm Nhã bên kia, vẫn chưa giải quyết xong, thời gian kết còn chưa xác định, tại tôi thấy quan trọng nhất, chính là cùng Kỳ Kỳ phai bồi dưỡng tình cảm tốt trước !" Hai cha con bọn họ, nếu như vẫn cứ ở trong tình trạng này, biết, về sau thành cái bộ dáng gì nữa.

      "Trước tiên cứ như vậy ! về!" Cung Hình Dực có chút tức giận, ngồi lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất, lái xe rời khỏi nhà họ Tống.

      Tống Tâm Dao còn muốn thêm vài câu, lại thấy tức giận, xa. Điểm này hai cha con họ giống nhau, xem ra đợi đến sau khi dỗ Kỳ Kỳ ngủ xong, vẫn nên gọi điện thoại hỏi thăm xem có bình an về đến nhà hay !

      *

      Cung Hình Dực trở về nhà bằng tốc độ nhanh nhất, mặc dù rất tức giận, nhưng là có thể như thế nào đây?

      là con , là người phụ nữ muốn cưới làm vợ.

      Tống Tâm Dao cũng chỉ là vì thương con trai, cũng thể tức giận với con trai của mình , dù thế nào, con trai cũng là con của hai người bọn họ.

      Nhưng là, chính là rất tức giận nha!

      Kỳ Kỳ hoàn toàn đem người cha như đây để vào trong mắt, vẫn luôn gọi thẳng tên tuổi của , hoặc là gọi là ông ta, ông ấy!

      phải chịu bi kịch như vậy sao? Thậm chí con trai của , cũng đối đãi với như vậy.

      "Dực nhi, cháu về rồi!" Cung Thiên Kích nghe thấy thanh trong phòng khách, từ trong thư phòng ra.

      "Ông nội, ông vẫn chưa ngủ à!" Nhìn đồng hồ, cũng sắp rạng sáng rồi.

      "Ông đọc sách trong thư phòng, quên để ý đến thời gian, mới vừa tính trở về phòng nghỉ ngơi,lại gặp cháu ở đây." ra Cung Thiên Kích ngồi ở trong thư phòng chờ trở về.

      "Ông nội, muốn xem sách xem ban ngày là được rồi, buổi tối ông hãy nghỉ ngơi cho tốt !" tại, chỉ còn có ông nội là người thân, cha mẹ mất sớm, để cho từ theo bên cạnh Cung Thiên Kích, tình cảm của đối với ông cũng bồi dưỡng đến độ tốt nhất.

      "Được! Ông định trở về phòng nghỉ ngơi, còn cháu sao? Dáng vẻ của cháu có vẻ vui." Mới vừa ra , liền nhìn thấy mặt đen thui.

      "Ông nội, có gì, cháu có thể xử lý, cháu đưa ông trở về phòng nghỉ ngơi." cũng muốn để cho ông nội biết, bởi vì tình cảm của cùng Kỳ Kỳ được tốt cho nên mới tức giận.

      "Ừ, ông nội tin tưởng cháu! Tự ông trở về phòng là được rồi, cháu cũng mau trở về phòng nghỉ ngơi !" Cung Thiên Kích vỗ vỗ tay của , lên lầu, nhìn ông nội lên lầu, cũng xoay người tới cầu thang bên kia, trở về gian phòng của mình.

      Tắm rửa sạch xong, liền nằm ở giường.

      Điện thoại di động đúng lúc này vang lên.

      Là ai hơn nửa đêm còn nhắn tin cho , hơn nữa người cho , căn bản cũng có mấy người, bởi vì, cảm thấy gửi tin nhắn quá phiền toái.

      Thấy tin nhắn gửi đến là của Tống Tâm Dao, trong lòng của , lại thầm vui sướng.

      " về đến nhà chưa?" Tin nhắn gửi đến chỉ có năm chữ, rất đơn giản. Nhưng mà lại khiến cho cảm thấy ấm áp, chắc hẳn là đợi đến sau khi Kỳ Kỳ ngủ, mới lén gửi tin nhắn cho !

      "Đến nhà rồi, tại sao còn chưa ngủ?"

      "Vừa dỗ Kỳ Kỳ ngủ xong, chuyện buổi tối. . . . . ." nhìn màn hình điện thoại di động, nhớ tới chuyện tối nay, liền đỏ mặt.

      "Nó phải là vãn còn vì chuyện buổi tối kia, mà cáu kỉnh với em chứ?" trả lời.

      "Vừa mới bắt đầu, có náo loạn tức giận lát, cuối cùng mệt mỏi, cũng liền sao! cũng phải lo lắng quá!" Nhớ tới chuyện buổi tối kia, Tống Tâm Dao lại đỏ cả mặt, thời điểm hai người bọn họ ôm hôn lại bị Kỳ Kỳ nhìn thấy.

      ban đầu là lo lắng, cuối cùng cũng đắm chìm, say mê lạc trong nụ hôn của .

      "Vậy tốt! ngủ sớm chút !"

      "Ừm! cũng ngủ sớm chút, ngày mai phải còn phải làm việc sao?" Tống Tâm Dao nhìn đồng hồ, cũng rạng sáng, nếu như ngủ, ngày mai thể dậy nổi, lại bị Kỳ Kỳ gọi là con heo lười mất.

      “Được! Bảo bối, nhanh chóng giải quyết chuyện Cao Cầm Nhã bên này, sau đó, quyết định ngày kết hôn của chúng ta, để em và Kỳ Kỳ đến đây cùng chung sống với ." rất muốn ở bên cạnh mình, cũng muốn Kỳ Kỳ ở bên cạnh .

      rất thích cảm giác nhà ba người, ngủ ở cái giường như vậy.

      Hết chương 24

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25: Thân thế của Cao Cầm Nhã

      "Chuyện của Cao Cầm Nhã, vẫn chưa giải quyết được sao?" phải sớm mở họp báo rồi sao?

      " ta xuất , ký giả bỏ , mở hai lần họp báo, đều thành công! Em cũng cần lo lắng, nghĩ biện pháp khiến Cao Cầm Nhã xuất " nếu như mềm được, cũng chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn.

      Cho người mời Cao Cầm Nhã cũng đến, như vậy cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn thôi, để cho ta muốn xuất , cũng phải xuất .

      "Tôi lo lắng việc đó, chỉ có lo lắng chuyện tình cảm giữa với Kỳ Kỳ. Nếu như bận xã giao, cứ tới đây ăn cơm ! Để cho cùng Kỳ Kỳ có nhiều thời gian bồi dưỡng tình cảm cha con hơn." Nếu, thể nào rời xa Kỳ Kỳ, chỉ có thể lựa chọn ở lại bên cạnh Kỳ Kỳ, mà kết hôn với Cung Hình Dực, như vậy muốn thử để cho mình cũng thích Cung Hình Dực, nếu như là gả cho người mình mến, cũng cảm thấy quá khó khăn như vậy.

      "Được, tối mai qua đó ăn cơm, ngủ !" Cung Hình Dực nghĩ tới, chủ động mời tới ăn cơm, nhưng như vậy, khiến rất vui mừng.

      "Ừ! Ngủ ngon!" Tống Tâm Dao để điện thoại lên bàn, vì muốn để Kỳ Kỳ tỉnh lại, nhàng nằm xuống, nhàng kéo nó vào trong ngực, khóe miệng mang theo nụ cười, tiến vào giấc mộng.

      đêm này, ngủ rất thoải mái, hề mộng mị. Cũng bị tỉnh giấc.

      Chỉ là, biết, yên tĩnh như vậy được bao lâu. . . . . .

      *

      khay trà trong phòng khách, điện thoại di động vẫn vang lên ngừng, người phụ nữ ngồi sofa bên cạnh, tóc của ta rối tung, y phục người, cũng biết bao nhiêu ngày thay, bộ dạng nhếch nhác, khiến cho người ta muốn đến gần.

      Mà người đó, phải ai khác, chính là Cao tiểu thư —— Cao Cầm Nhã, vào lúc này ta trông giống như bà điên, y phục người gần như bị xé nát, đất, chất đầy chai rượu ngã trái ngã phải.

      "Ai , tâm can bảo bối của mẹ, làm sao con lại biến thành như vậy a!" Mẹ của Cao Cầm Nhã, sau khi nghe người giúp việc báo cáo lại, vội chạy tới, lại thấy Cao Cầm Nhã biến thành bộ dáng như bây giờ.

      "Cút ra khỏi đây, đừng có quấy rầy tôi!" Cao Cầm Nhã cũng ngẩng đầu lên, thanh bén nhọn khác thường.

      "Tiểu Nhã, mẹ là mẹ của con, con nhìn kỹ lại xem!" Lưu Phỉ Phỉ nhìn con của mình, bởi vì người đàn ông mà biến thành cái bộ dáng như thế này, đau lòng gần chết, sớm biết như vậy, bà nghe theo cha của nó, để cho nó cùng Cung Hình Dực đính hôn.

      Cũng biết Cung Hình Dực có gì tốt, khiến Cao Cầm Nhã biến thành cái bộ dáng như thế này.

      "Mẹ tôi? Ha ha ha. . . . . . Bà cũng soi mặt vào trong nước tiểu mà xem lại bộ dáng của mình, mẹ tôi? Mẹ tôi ngay từ lúc sinh tôi ra, cũng chết rồi, tôi biết sao?" Lưu Phỉ Phỉ lùi về phía sau mấy bước, biết, Cao Cầm Nhã làm thế nào biết được những chuyện này.

      "Tiểu Nhã, con cái gì vậy? Mẹ là mẹ của con mà!" Lưu Phỉ Phỉ tin, nó biết ràng như vậy.

      "Mẹ tôi? Mẹ tôi phải Lưu Phỉ Phỉ, bà ấy tên là Triệu Tâm Dương, đúng ! Bà ấy là người tình của ba, cũng bởi vì ba lạnh nhạt với bà, cho nên, lúc mẹ tôi mới sinh tôi xong, bà ôm tôi , gián tiếp hại chết mẹ của tôi! Bà cho rằng tôi là người ngu sao? Những việc này tôi sớm biết." Nếu như phải lần trước giúp Lưu Phỉ Phỉ cùng Cao Kỳ Hữu lấy tóc bệnh viện làm xét nghiệm DNA, đổi tóc, lấy tóc mình đổi với tóc Cao Kỳ Hữu.

      Cho nên, mới biết, và Lưu Phỉ Phỉ, căn bản chút quan hệ nào.

      Bọn họ, căn bản cũng phải là mẹ con ruột thịt, lúc ấy liền tìm người thăm dò chuyện này, mới biết được .

      Mẹ ruột của , tên là Triệu Tâm Dương, là người phụ nữ rất xinh đẹp, năm đó bà là thư ký của Cao Hùng , sau đó lại trở thành người tình của Cao Hùng.

      Mặc dù, chuyện này khiến rất giận phẫn, mẹ của , tại sao phải làm người tình của ông ta, nhưng mà sau lại tra được chuyện làm cho càng thêm tức giận.

      ra là, Triệu Tâm Dương và Cao Hùng nhau từ khi Cao Hùng còn chưa kết hôn với Lưu Phỉ Phỉ.

      Cũng bởi vì, cha mẹ của Lưu Phỉ Phỉ và Cao Hùng bức hôn, cho nên cuối cùng mới biến thành như vậy, hai nguời vốn là nhau, mỗi ngày đều gặp mặt, khó tránh khỏi nhớ nhung, mà khi hai bên thể khống chế được tình cảm, xảy ra chuyện như vậy.

      Rồi sau đó, hai người gặp nhau càng ngày càng nhiều. Có lúc Cao Hùng thà cùng Triệu Tâm Dương đến nơi nào đó, cũng nguyện ý trở về ngôi nhà có tình cảm kia. Cho đến khi Triệu Tâm Dương mang thai đứa bé, Cao Hùng muốn ly hôn với Lưu Phỉ Phỉ. Nhưng mà người của Lưu gia vẫn luôn đồng ý, cho nên chuyện này vẫn luôn kéo dài, kéo dài tới khi Triệu Tâm Dương sinh Cao Cầm Nhã xong, vẫn có để cho bọn họ ly hôn.

      Mà người nhà Lưu Phỉ Phỉ, lúc Triệu Tâm Dương sinh hạ Cao Cầm Nhã ôm Cao Cầm Nhã . Triệu Tâm Dương bởi vì đuổi theo mà bị xe đụng chết.

      Cho nên, Lưu Phỉ Phỉ mới có thể giúp Triệu Tâm Dương, nuôi dưỡng đứa con vừa sinh ra mất mẹ, cho nên bà ta mới nuôi Cao Cầm Nhã nhiều năm như vậy.

      Mà mục đích chủ yếu khi bà ta nuôi , chỉ là để cho trở thành con cờ của bọn họ phương diện làm ăn, khi có thể dùng, đem ra để lợi dụng.

      "Tiểu Nhã, em ở đây bậy bạ gì vậy?" Về đến nhà, Cao Kỳ Hữu thấy Lưu Phỉ Phỉ đâu, từ người giúp việc biết được, bà tới chỗ Cao Cầm Nhã.

      "Tôi bậy sao? hỏi mẹ , tôi bậy, người mà tôi gọi là mẹ hai mươi mấy năm, lại là người hại chết mẹ ruột của tôi. Mà người hai mươi mấy năm của tôi, cũng là con trai của người phụ nữ hại chết mẹ tôi." Cao Cầm Nhã giống như phát điên, điên cuồng hét lên.

      " Tất cả các người đều cút hết ra ngoài cho tôi, cút ra khỏi tầm mắt của tôi. Tôi cho các người biết, Lưu Phỉ Phỉ, năm đó bà hại chết mẹ tôi, tôi khiến bà cũng phải nếm thử cảm giác mất tất cả đó. Cút ra ngoài!" Cao Cầm Nhã muốn trả thù, muốn trả thù những người đó, những người phụ .

      Còn nữa, những người kia hại mất tất cả,

      "Bà. . . . . ." Lưu Phỉ Phỉ còn muốn điều gì, lại thấy Cao Hùng biết từ lúc nào, xuất ở phía sau.

      " phải là bà cho tôi, Tâm Dương để lại phong thư cho tôi, đem tiểu Nhã giao cho bà, sau đó bỏ sao?" Cao Hùng hoàn toàn nghĩ tới, tất cả đều phải như vậy.

      " Hùng , hãy nghe em !" Lưu Phỉ Phỉ muốn giải thích.

      " phải bà rồi sao, tự tôi tra những chuyện này, nếu quả đúng như những gì tiểu Nhã , tôi tha thứ cho bà!" Cao Hùng vẫn Triệu Tâm Dương như cũ, vẫn giống như hơn hai mươi năm trước đây.

      Ban đầu, lúc Lưu Phỉ Phỉ ôm Cao Cầm Nhã trở lại, tay còn có phong thư, bút tích hoàn toàn là của Triệu Tâm Dương , nhưng ngờ, đó chỉ là mô phỏng theo chữ viết của bà ấy mà viết thư cho ông.

      Còn bà, chết .

      Ông vẫn mực tìm bà, ước chừng tìm hai mươi mấy năm.

      "Cha, chẳng lẽ cha tin tưởng mẹ sao?" Cao Kỳ Hữu tin mẹ của mình, người như vậy.

      "Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng tin tưởng bà ấy, nếu như con muốn biết mẹ con là người như thế nào, hãy cữ hỏi ông ngoại con, năm đó, ông ấy làm thế nào ép buộc ta cưới bà ấy, mẹ con lúc ấy, là dùng công ty của ta đến bức ta cưới bà ấy như thế nào,." Năm đó, công ty thiếu chút nữa phá sản, mà người làm cho công ty ông sắp phá sản, chính là người nhà của Lưu Phỉ Phỉ.

      Mà cha của ông, vì thế mà ép buộc ông, muốn ông cùng Lưu Phỉ Phỉ kết hôn, nếu như cùng bà ấy kết hôn, công ty của bọn họ, phải phá sản.

      "Mẹ, đúng như vậy sao?" Cao Kỳ Hữu chỉ cảm thấy, lần này căn bản cũng nên trở về .

      Hết chương 25

      ----------------------------
      Mình mong từng comment của các bạn, cảm thấy truyên hay sao mà có ai comment gì hết, cảm ơn các bạn ghé qua và để lại lời nhắn nhiều nha! (có gì sai sót mong mọi người cứ thẳng) [​IMG]

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26: giải trừ hôn ước

      nên ở lại nước ngoài .

      "Kỳ Hữu, con nghe mẹ !" Lưu Phỉ Phỉ cảm giác, bà muốn chết , chuyện hai mươi mấy năm về trước, tại sao còn phải ra, tại sao để cho con trai của bà biết.

      "Con nghe, con hối hận, con nên trở về nước, ngờ mới vừa trở về nước ngày đầu tiên, lại nghe được tin tức như vậy." Xách theo rương hành lý, Cao Kỳ Hữu xoay người bỏ .

      Lưu Phỉ Phỉ ở trong suy nghĩ của , vẫn luôn là người mẹ tốt, vẫn luôn là người phụ nữ thương gia đình, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ đến, mẹ của , làm ra chuyện như vậy.

      "Kỳ Hữu. . . . . ." Lưu Phỉ Phỉ đuổi theo xe của Cao Kỳ Hữu sớm chạy xa.

      Bà ngã mặt đất, hôm nay, căn bản bà cũng nên đến thăm Cao Cầm Nhã, nếu như tới, cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy. Kỳ Hữu cũng giận đến phải rời nhà mà .

      là hối hận, hối hận tại sao lại tới đây, nhưng mà , bây giờ hối hận có ích lợi gì?

      Bà lảo đảo nghiêng ngả vào trong nhà, lại thấy Cao Hùng dọn dẹp đất, bà vội vàng tới, muốn giúp tay.

      "Nơi này là nhà của con tôi, bà trở về ! Đừng để ý tới chúng tôi, tại tôi muốn gặp lại bà!" Cao Hùng có chút nào muốn gặp bà ta, là bà ta hại chết người đàn bà ông mến nhất, thế nhưng đến bây giờ ông mới biết.

      " Hùng, em. . . . . ."

      "Đừng gọi tôi, tôi để luật sư đem thỏa thuận li hôn đưa đến chỗ bà, tôi hi vọng, bà có thể ký, mà phải giống như năm đó, dùng đủ phương pháp đến bức tôi!" Đem những rượu kia nhặt lên, bỏ vào trong thùng rác, hề nữa nhìn bà ta cái, đứng dậy ra ngoài.

      Cao Cầm Nhã tựa vào ghế sa lon cười to, cười cũng có này ngày đáng buồn như thế này.

      "Tiểu Nhã, mẹ biết con tha thứ mẹ, nhưng mẹ hi vọng, con nể tình mẹ chăm sóc con nhiều năm như vậy, khuyên nhủ ba con giúp mẹ." Bà chuyện vẫn như cũ giống như là muốn khiến Cao Cầm Nhã hoàn ân.

      "Muốn tôi giúp bà khuyên nhủ cha sao? Bà mơ ! Có thể trong mộng của bà tôi giúp!" Cao Cầm Nhã cười lạnh, hoàn toàn nghĩ muốn để ý đến bà ta thêm phút nào nữa.

      "Tiểu Nhã. . . . . ."

      "Cút. . . . . ." Lời của bà ta vẫn chưa xong, thanh Cao Cầm Nhã rít gào vang lên.

      Lưu Phỉ Phỉ bị gầm thét hù dọa đến, hoàn toàn mất vốn có cái loại ưu nhã kia..., lảo đảo nghiêng ngả chạy ra ngoài. Phía sau lại truyền đến tiếng cười điên cuồng của Cao Cầm Nhã .

      cười đến trầm, cực kỳ giống nữ quỷ lúc nửa đêm, trầm mà kinh khủng. . . . . .

      *

      Cung Hình Dực ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn điện thoại chằm chằm, càng nghĩ càng hiểu.

      Cao Cầm Nhã lại có thể chủ động gọi điện thoại cho , tham dự buổi họp báo, là tự suy nghĩ ràng, hay là có chuyện gì?

      Ở trong điện thoại, thanh của ta rất kỳ quái, nhưng mà vẫn kỳ quái ở chỗ nào, nhìn thời gian, cũng nên tới nơi tổ chức họp báo rồi.

      Thu thập ít đồ, gọi điện thoại cho Tống Tâm Dao, báo cho biết qua dùng cơm trễ chút.

      Lúc đến chỗ họp báo, Cao Cầm Nhã ở đó, mà bên cạnh , còn có người đàn ông rất tuấn. Người đàn ông kia cũng chưa từng thấy qua .

      "Cung Hình Dực tới. . . . . ."

      Nhìn thấy Cung Hình Dực xuất ngoài cửa, các ký giả đều hô lên.

      "Cung tiên sinh, xin hỏi với vị hôn thê của , Cao Cầm Nhã tiểu thư, có ý kiến gì ? Hai người muốn giải trừ hôn ước nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Cao tiểu thư, gặp được người chân chính sao?"

      "Cung tiên sinh, đối với người đàn ông trước mắt này, cảm thấy như thế nào? có cho là mình bị Cao tiểu thư vứt bỏ, mà cảm thấy khó chịu hay ?"

      . . . . . . . . . . . .

      Cung Hình Dực rốt cuộc cũng hiểu mục đích của Cao Cầm Nhã, ta muốn cho tất cả mọi người nghĩ là phải Cung Hình Dực cần ta, mà là Cao Cầm Nhã thích Cung Hình Dực, nhưng mà đối với Cung Hình Dực mà , việc đó căn bản chẳng có ý nghĩa gì.

      "Đối với việc này, đợi đến khi bắt đầu buổi họp báo, tôi nhất nhất trả lời mọi người." Cung Hình Dực từ tốn trả lời, khiến tất cả ký giả đều yên lặng lại .

      Liếc mắt nhìn người đàn ông mà Cao Cầm Nhã dựa vào trong ngực kia, chỉ có thể cười ta quá ngây thơ.

      Sau khi ngồi xuống ghế, Cao Cầm Nhã cũng lôi kéo người đàn ông kia, ngồi vào bên ghế ngồi, người chủ trì lên tiếng, cũng chính thức bắt đầu buổi họp báo.

      "Nhũng vấn đề mà các vị ký giả vừa mới hỏi, cần hỏi lại, tôi nhất định trả lời mọi người, vấn đề thứ nhất, tôi đối với Cao Cầm Nhã tiểu thư có ý kiến gì! Tôi cảm thấy, tôi đối với ấy cũng có ý kiến gì, hơn nữa, chúng tôi vẫn chưa kết hôn, nếu ấy gặp được người đàn ông tốt hơn tôi, tôi đương nhiên vui lòng tác thành cho họ, coi như là chúng tôi có duyên phận, tôi cũng vậy, tôi cũng có thể gặp được người phụ nữ chân chính tôi, hơn nữa tôi cũng người phụ nữ đó. Mà tôi đối với vị tiên sinh này, cũng có cách nhìn gì đó, chỉ cần ấy đối xử tốt với Cao Cầm Nhã tiểu thư, cũng đủ rồi, sau khi giải trừ hôn ước, chúng tôi cũng có cuộc sống riêng, tôi để ý đến những thứ này. Về phần vấn đề tôi có bị vứt bỏ hay . Cá nhân tôi cho là, cũng phải vứt bỏ, nếu trước khi kết hôn biết thích hợp, mà lựa chọn giải trừ hôn ước, đây là lựa chọn sáng suốt, nhưng mà nếu như biết thích hợp, mà vẫn lựa chọn kết hôn, sau đó ly hôn, vậy có ý nghĩa gì nữa, phải sao?" mặt Cung Hình Dực, hề có nụ cười, nhưng mà cũng sai.

      "Như vậy Cung tiên sinh, chúng tôi biết được từ Cao tiểu thư rằng đứa con riêng, có phải vậy hay ?" Cung Hình Dực nhìn về phía Cao Cầm Nhã, ngờ ta lại dám chuyện này với truyền thông.

      "Ở đây, tôi giải thích chút, con trai của tôi, cũng phải con riêng, hơn nữa, sau khi tôi cùng Cao Cầm Nhã tiểu thư giải trừ hôn ước, tôi cũng cùng mẹ của đứa bé kết hôn." Cung Hình Dực ra dự định của bọn họ, vốn là như thế.

      "Cung tiên sinh, có thể cho chúng tôi biết, mẹ của con trai chính là người tình bao dưỡng sao?" nữ ký giả, nhiều chuyện hỏi, ký giả có ai nhiều chuyện?

      " ấy phải người tình tôi bao dưỡng, ấy là bạn của tôi, ba năm trước, bởi vì chuyện gì đó, mà ấy rời xa tôi, nhưng ấy cũng biết lúc rời ấy mang thai đứa bé, tôi vẫn luôn tìm bọn họ, bây giờ tìm được, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến tôi vẫn kiên trì muốn cùng Cao Cầm Nhã tiểu thư giải trừ hôn ước ." Giữa và Cao Cầm Nhã, căn bản cũng chút tiếng chung, nếu như có thể sớm giải trừ hôn ước, rất vui vẻ.

      Nhưng mà bây giờ, là vì Tâm Dao, cho nên càng thêm vui lòng.

      này, vĩnh viễn đều mang đến cho cảm giác rất đặc biệt. rất thích loại cảm giác buông lỏng khi cùng với .

      Cung Hình Dực rốt cuộc cũng biết, tại sao lại ghét đối mặt ký giả như vậy, bởi vì bọn họ đưa ra vấn đề là quá nhiều cái này tiếp cái kia, ngay cả cơ hội cho nghỉ ngơi cũng cho.

      Hơn nữa còn hỏi tới chuyện của Tống Tâm Dao cùng Kỳ Kỳ, Cung Hình Dực chỉ có thể giữ bí mật đến mức tối đa, cũng sử dụng ánh mắt cảnh cáo Cao Cầm Nhã, nếu như ta dám ra chuyện của Tâm Dao cùng Kỳ Kỳ, nhất định để cho bọn họ sống tốt hơn.

      Rốt cuộc cầm cự được đến khi kết thúc, Cung Hình Dực cũng ở lại, còn phải chạy tới thăm Tống Tâm Dao và Kỳ Kỳ cùng bọn họ dùng cơm nữa!

      Ký giả muốn theo , cũng thể, xe của là xe gì? Mà xe của những ký giả kia, có thể đuổi kịp sao?

      Hết chương 26

      Cảm ơn ss My ủng hộ e! Mặc dù khá nản nhưng e quyết bỏ bộ này đâu!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27: Lôi Vũ Minh đến Tống gia

      Cả gia đình Tống Tâm Dao xem tin tức thời nghe thấy tiếng chuông cửa, Tống Tâm Dao ra mở cửa, đứng ở ngoài cửa là người đàn ông mà cũng nhận ra.

      " là ai? muốn tìm ai?" Nhìn người đàn ông trước mắt. ta rất là đẹp trai, nhưng mà chút ấn tượng nào.

      Bình thường chỉ cần là người đàn ông đẹp trai, cũng quên. tại có thể xác định, biết người đàn ông trước mắt này.

      "Dao Dao, ai vậy?" Tống Hàm Quân ra, thấy là Lôi Vũ minh.

      "Bác trai!" Lôi Vũ Minh liếc nhìn bé trước mặt lâu.

      ấy đúng là Tống Tâm Dao luôn khi dễ đó sao?

      tại, trở nên xinh đẹp, đặc biệt là cặp mắt to linh động kia.

      "Cha, người quen của cha à?" Tống Tâm Dao ngờ, cha còn quen biết người đàn ông đẹp trai cực phẩm như vậy.

      " vào rồi hãy !" Tống Hàm Quân vội kêu vào, Lôi Vũ Minh gật đầu cái, vào trong nhà, trong tay còn cầm theo quà tặng.

      "Mẹ, con muốn ăn cơm!" Kỳ Kỳ đói bụng rất lâu rồi, nhưng mẹ vẫn chưa cho nó ăn cơm.

      "Kỳ Kỳ, chờ thêm chút nữa, cha con sắp đến." Buổi họp báo cũng kết thúc rồi,Cung Hình Dực chắc là đến.

      "Nhưng Kỳ Kỳ đói, mẹ, chúng ta cần chờ đâu!" Kỳ Kỳ chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao, lôi kéo tay của , bắt đầu làm nũng.

      "Kỳ Kỳ, bà ngoại vẫn còn mì, cháu có muốn ăn chút trước !" Triệu Tâm Nguyệt nhẫn tâm để cho cháu ngoại bảo bối đói bụng.

      "Cháu ăn, cháu muốn ăn tôm, còn phải ăn ngon cơ!" Nhìn bàn đầy món ăn, nó bắt đầu chảy nước miếng, nhưng mẹ vẫn chưa cho ăn cơm.

      "Kỳ Kỳ, mẹ gọi điện thoại, nếu như cha con vẫn chưa tới, chúng ta ăn cơm, có được hay ?" Tống Tâm Dao dụ dỗ.

      "Được ạ!" Kỳ Kỳ bĩu môi, đáp tiếng.

      "Ngoan. . . . . ." Ở mặt Kỳ Kỳ hôn , lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Cung Hình Dực.

      Lôi Vũ Minh nhìn Tống Tâm Dao, nghĩ tới, bé chỉ biết khi dễ năm đó, là mẹ của đứa bé, trở nên già dặn hơn, cũng nghịch ngợm như vậy nữa.

      "Hình Dực, đến chưa?" Tống Tâm Dao hỏi.

      " đến, thế nào? Nhớ ?" Cung Hình Dực nhận được điện thoại của , tâm tình tốt!

      " lái xe ! Cẩn thận chút!"

      "Ông già,ông có đến hay vậy? Tôi sắp chết đói rồi? Ông muốn con trai ông đói chết sao?" Kỳ Kỳ ở bên hô to, thiếu chút nữa làm cho Lôi Vũ Minh bật cười, đây là con trai của sao? Có phải quá đáng hay , lại gọi cha của nó là ông già!

      "Tiểu tử, gọi cha, con còn gọi là ông già nữa, cha đánh cái mông của con!" Cung Hình Dực nghe thấy giọng của Kỳ Kỳ lại càng thêm vui vẻ. Tiểu tử này, vẫn là lần đầu tiên, muốn mau đến đó.

      "Tôi mới gọi, ông đến mau , nếu tôi đói chết rồi, mẹ cũng bỏ qua ông!" Cung Hình Dực dừng xe ở ngoài, bên cạnh cửa nhà họ Tống, lại thấy bên kia, còn chiếc xe đậu ở đó.

      "Bảo bối, có khách sao?" hỏi.

      " đến rồi?"

      "Ừ!" Cung Hình Dực trả lời.

      "Là khách của cha, em mở cửa cho !" lôi kéo Kỳ Kỳ, tới cạnh cửa, mở cửa giúp .

      "Ông già, tốc độ của ông cũng nhanh nha!" Kỳ Kỳ lần đầu tiên lấy vẻ mặt vui vẻ, tới đón tiếp Cung Hình Dực.

      "Tiểu tử, gọi cha!" Cung Hình Dực mới vừa như vậy, nó liền quay đầu , để ý tới .

      "Kỳ Kỳ!" Tống Tâm Dao bất đắc dĩ kêu tiếng.

      "Mẹ, ông ấy đến rồi, con sắp chết đói, ăn cơm !" Kỳ Kỳ biết, buổi trưa bà ngoại làm cá kho tàu mà nó thích ăn, cho nên nó muốn mau mau ăn, còn nữa, nó rất đói, cũng sắp đói chết.

      "Vào !" Tống Tâm Dao đứng sang bên để Cung Hình Dực vào trước, đóng cửa, theo sau lưng cha con bọn họ. tới phòng khách.

      "Hình Dực, con đến rồi!" Tống Hàm Quân thấy Cung Hình Dực đến, ngẩng đầu hỏi thăm.

      "Bác trai, bác !" Cung Hình Dực cũng chào hỏi chút, lại thấy Lôi Vũ Minh ngồi ở ghế sa lon .

      "Để bác giới thiệu chút!"

      " ra là Lôi tổng giám đốc của Lôi thị , biết, là ngọn gió nào, thổi ngài tới đây." Cung Hình Dực .

      " Tổng giám đốc Cung có thể tới, tôi thể tới sao?"

      "Tôi cũng Lôi tổng thể tới a!" Cung Hình Dực làm mặt lạnh, có chút địch ý.

      nhớ rất ràng, ta cùng Tống Tâm Dao là thanh mai trúc mã.

      " sao? Nhưng mà tôi cảm thấy tổng giám đốc Cung hình như hoan nghênh Lôi mỗ đến đây a!" Tống Hàm Quân thấy hai người bọn họ giống như kẻ thù của nhau, mới lần đầu tiên gặp mặt, bên trong giọng của hai người đều đầy châm chọc.

      "Ách! Ăn cơm! Hình Dực, mời Lôi tiên sinh cùng nhau dùng cơm !" Cũng may, vào lúc này, Triệu Tâm Nguyệt từ trong phòng bếp ra, toàn bộ thức ăn bàn cũng được mang lên rồi.

      "Được! Lôi tổng, món ăn gia đình, biết có nể mặt hay ?" Kỳ Kỳ nhìn bọn họ cái, chỉ lắc đầu cái, thở dài : "Hai người bọn họ có thù oán, nhất định có thù oán! Gặp mặt liền đỏ mắt." thanh của nó cực , cũng biết có ai nghe được hay .

      "Kỳ Kỳ, con gì?" Ngồi bên cạnh Kỳ Kỳ, Tống tâm Dao cũng nghe cái gì, liền mở miệng hỏi.

      "A. . . . . . có gì! Mẹ a! Mau gọi bọn họ ăn cơm ! Con sắp chết đói rồi!" Kỳ Kỳ thấy hai người bọn họ vẫn đứng ở trong phòng khách trừng mắt nhìn nhau, căn bản cũng chút ý tứ muốn tới ăn cơm. Nếu như bọn họ tới ăn cơm, nó rất muốn, đến đập cho hai người đó trận.

      Chỉ tiếc, hơi sức của nó quá , căn bản là ảnh hưởng đến hai người bọn họ.

      Ai. . . . . . Nó muốn giống như đại lực sĩ, có thể nhấc hai người bọn họ lên, trực tiếp đem hai người bọn họ vứt ra ngoài, như vậy, nó cũng có thể an tâm ăn xong bữa cơm.

      " có gì?" Tống Tâm Dao có chút tin, tên tiểu quỷ này, ánh mắt cười gian của nó, khiến cho rất hoài nghi.

      tại bắt đầu nghi ngờ, đứa bé mới hơn ba tuổi như nó có phải quá thành thục hay , ánh mắt như thế, chỉ thấy qua ở trong mắt Cung Hình Dực, lại nghĩ rằng, hôm nay lại thấy được ánh mắt của con trai như thế.

      đúng là dọa người.

      " có gì, mẹ, mẹ mau gọi hai người bọn họ tới ăn cơm ! Người ta rất đói!" Nó làm nũng đối với Tống Tâm Dao cũng vô dụng, nhưng dùng cái phương pháp này, nhất định hữu dụng đối với Tống Tâm Dao, bởi vì, nó biết rằng mẹ sợ nhất chính là nó đói bụng.

      “Được rồi! Con ngồi !" Tống Tâm Dao đứng dậy, tới trong phòng khách.

      "Dực, Lôi, tới ăn cơm!" Cung Hình Dực rất hài lòng với cách Tống Tâm Dao gọi , rất thân thiết.

      tới bên cạnh Tống Tâm Dao, trực tiếp kéo hông của , ôm tới phòng ăn.

      Kỳ Kỳ thấy tay đặt ở người của Tống Tâm Dao, mặc dù rất tức giận, nhưng mà, bây giờ phải thời điểm nó tức giận.

      Bây giờ ăn cơm là thứ nhất, mẹ là thứ hai, cha có vị.

      " Con trai, đói bụng?" Thấy trong tay Kỳ Kỳ, sớm cầm chiếc đũa, chỉ kém chưa với tới món ăn thôi.

      Hết chương 28

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :