1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, chớ cướp mẹ tôi - Kiều Mạt Nhi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14:

      "Tôi gọi, mau buông mẹ tôi ra, nếu , tôi khách khí với ông." Kỳ Kỳ cầm cây chổi bên cạnh lên chạy tới chỗ Cung Hình Dực, mặc dù bước có chút ổn định, nhưng vẫn khiến cho Cung Hình Dục buông lỏng Tống Tâm Dao.

      Kỳ Kỳ lúc này mới hài lòng buông cây chổi trong tay ra, ôm lấy bắp đùi Tống tâm Dao, trong con ngươi màu tím nhạt mang theo hài lòng, lớn tiếng tuyên bố: "Mẹ là của tôi, cho phép ông giành với tôi!"

      ". . . . . ." Cung Hình Dực im lặng, cái tiểu tử thúi này, quá đáng!

      Cư nhiên để cho đụng vào mẹ nó, , lâu nữa mẹ của nó cũng là vợ của nha.

      "Bé con, ấy là vợ của cha." Cung Hình Dực với Kỳ Kỳ.

      "Ông này, đây là mẹ của tôi!" Kỳ Kỳ cảm thấy mình đối rất tốt. Ai bảo ông ta gọi cậu là bé con so với cậu dĩ nhiên gọi ông ấy là ông a..., chẳng lẽ gọi là ấu tử à?

      Ấu tử, trái quýt . . . . . .

      Cậu có chút muốn ăn.

      "Hai người là cha con hay là kẻ thù hả?" Tống Tâm Dao có chút bất đắc dĩ, hai cha con bọn họ, có phải thiếu hụt thời gian bồi dưỡng tình cảm hay ? Xem ra, về sau phải để hai cha con bọn họ bồi dưỡng tình cảm tốt!

      "Con chỉ muốn mẹ!" Dù sao mấy năm này, cậu vẫn luôn có cha, chỉ cần mẹ, có vấn đề gì đâu.

      "Con trai, mẹ con là của cha! Con cũng là con của cha." Cung Hình Dực bộ dáng giống như đứa bé vậy.

      “Tốt lắm, đừng tranh cãi nữa, muốn cãi nhau ra bên ngoài mà cãi, chúng ta muốn chuẩn bị cơm trưa." Tống Tâm Dao có chút chịu nổi hai cha con bọn họ.

      Cung Hình Dực cùng Kỳ Kỳ bị Tống Tâm Dao đuổi ra phòng bếp, sau đó, hai người ngồi ở ghế sa lon phòng khách, ai cũng để ý đến người kia.

      Tống Hàm Quân ra, chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, Tống Tâm Dao đúng, hai người bọn họ là cha con cũng là kẻ thù?

      Xem ra, ông cũng phải suy nghĩ cái vấn đề này tốt chút.

      Tính khí hai cha con này còn giống nhau, khi tức giận ai đó cũng mở miệng chuyện.

      Ông cũng rất thức thời cầm tờ báo bên cạnh lên, ngồi ở trong phòng khách đọc, trong phòng khách an tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi mặt đất cũng có thể nghe thấy được.

      Tống Tâm Dao cùng Triệu Tâm Nguyệt ở trong phòng bếp bận rộn hơn nửa canh giờ, trong phòng ăn, bàn bày đầy món ăn.

      Tống Tâm Dao bưng bát canh to ra ngoài, thấy trong phòng khách vẫn yên lặng như cũ, lắc đầu cái, : "Cha, Hình Dực, Kỳ Kỳ, ba người rửa tay, ăn cơm!"

      "Mẹ, tại sao con xếp hạng sau cùng?" Kỳ Kỳ lần này rất bất mãn.

      "Bởi vì Kỳ Kỳ là tâm can bảo bối của mẹ, gọi cuối cùng, mẹ có thể ôm Kỳ Kỳ rửa a!" Tống Tâm Dao có chút bất đắc dĩ, tiểu quỷ này, khi nào bắt đầu thích so đo những thứ này như vậy.

      "?" Cậu có chút tin.

      "Mẹ lừa gạt Kỳ Kỳ bao giờ chưa hả?" Tống Tâm Dao cười .

      "Mẹ, Kỳ Kỳ mẹ đó nha!" Kỳ Kỳ từ ghế salon nhảy xuống, mất thăng bằng, suýt nữa liền ngã xuống.

      Cũng may, Cung Hình Dực nhanh tay ôm lấy thân thể nho của nó.

      "Cẩn thận chút!" Vào lúc này, dáng vẻ lo lắng cho đứa bé giống như người cha của Cung Hình Dực khiến Tống Tâm Dao giật mình, loại cảm giác đó, là lúc động lòng mới có nhịp tim như vậy!

      là nhanh, nhanh đến nỗi khiến cảm thấy tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực .

      "Cám ơn!" Kỳ Kỳ nhìn cái, tiếng cám ơn.

      Lại vẫn có gọi là "Cha" .

      Tống Tâm Dao cảm thấy rất bất đắc dĩ, Kỳ Kỳ rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể gọi Cung Hình Dực tiếng "Cha" đây?

      Chẳng lẽ, nó luôn gọi tên của sao?

      muốn buộc nó gọi như vậy, muốn nó cam tâm tình nguyện gọi như vậy mới tốt.

      " cần khách khí!" Bọn họ cuối cùng cũng hòa thuận với nhau vài câu, mặc dù chỉ có 6 chữ.

      Nhưng ít ra, đây cũng là chuyện vui vẻ.

      *

      bàn cơm ấm áp, người nhà cùng nhau ăn cơm.

      Trong chén Kỳ Kỳ, chất đầy thức ăn Tống Hàm Quân cùng Triệu Tâm Nguyệt gắp tới. Mà trong chén Tống Tâm Dao, cũng đầy thức ăn Cung Hình Dực cùng Kỳ Kỳ gắp tới. Trong chén Cung Hình Dực, cũng đầy món ăn như vậy, vừa mới bắt đầu ăn, bọn họ đều gắp chén to món ăn cho nhau, sau mới tính bắt đầu ăn cơm.

      Chỉ là cơm, cũng bị món ăn phía che hết.

      thể làm gì khác hơn là, cơm cùng món ăn, cùng nhau đưa vào trong miệng.

      "Con rể a! Về sau có thể con phải cẩn thận Dao Dao, nó rất nghịch ngợm." Triệu Tâm Nguyệt đột nhiên .

      "Bác , bác kể chút cho con nghe !" Cung Hình Dực có chút ngạc nhiên, dáng vẻ Tống Tâm Dao giống như rất nghịch ngợm sao?

      "Được! Lúc nó mới vừa biết , khi dễ cậu bé sát vách, khiến cho cậu bé đó khóc, mình cũng theo khóc, cuối cùng còn trước mặt mẹ cậu bé đó tố cáo, là cậu bé nhà cách vách khi dễ nó." Tống Tâm Dao suýt chút nữa bị nghẹn, mẹ có chuyện gì , lại lấy chuyện như vậy ra mà .

      "Mẹ, đừng !" xấu hổ cúi đầu, Tống Hàm Quân cùng Triệu Tâm Nguyệt trước kia cũng vì chuyện này, mà , mỗi lần đều ở trước mặt bạn bè của đều ra, làm cho xấu hổ.

      " tại cậu bé đó trở thành CEO của công ty lớn rồi! Tên là gì nhỉ?" Triệu Tâm Nguyệt nghĩ ra.

      "Là CEO của Lôi thị, tên là Lôi Vũ Minh. Ít ngày trước, nó trở về đây, lúc ấy cũng đến thăm cha. Cũng hỏi con!" Tống Hàm Quân , ông ngờ, khi còn bé, cậu bé đó dáng dấp cũng tốt lắm, bây giờ lại có tiền đồ như vậy. chỉ làm tới CEO, hơn nữa lớn lên còn rất đẹp trai.

      "Cái tên bị con gọi là địa lôi kia sao? Chính là cái tên xấu xí đó sao?" Tống Tâm Dao hỏi, chỉ nhớ, lúc , có cậu bé lớn hơn hai tuổi ở ngay sát vách nhà , mặc kệ gọi là cái gì lôi, mỗi lần đều khi dễ .

      Mà bởi vì, so với hơn hai tuổi, khóc, cũng khóc, bởi vì, so với còn hơn, như thế nào nữa, người lớn cũng thể đem tất cả mọi chuyện đẩy tới người đứa hơn.

      Cuối cùng, đều thấy cậu bé mà gọi là địa lôi bị mẹ ôm về nhà, phía sau làm mặt quỷ, nhưng mà chỉ ở lại đây hơn hai năm, liền rời .

      "Đúng a! Chính là nó. Con cũng đừng nha, tại nó là tiểu tử đẹp trai." Tống Hàm Quân cười .

      "Con thấy, tám phần là chỉnh dung, với diện mạo trước kia của ta mà có thể trở thành đẹp trai, chắc chắn là chỉnh dung, phẫu thuật thẩm mỹ a! Xem Kỳ Kỳ của chúng ta, tại đẹp trai như vậy, về sau nhất định dáng dấp cũng giống như cha nó." Điểm này ngược lại rất là hài lòng, Kỳ Kỳ là tiểu tử đẹp trai, mỗi người nhìn thấy nó, cũng đều thích thôi.

      Những lời này, khiến Cung Hình Dực vui mừng chút, ít nhất trong mắt , coi như cũng là người đàn ông đẹp trai .

      Đợi chút, vốn là rất tuấn tú!

      tại rốt cuộc biết, tại sao Kỳ Kỳ tự luyến như vậy, đây là di truyền từ cha nó, cũng rất tự luyến.

      "Con mới cần lớn lên giống bộ dáng này của ông ấy, con so với ông ấy đẹp trai hơn!" Kỳ Kỳ cầm chiếc đũa, lớn tiếng la lên.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15:

      Bộ dáng khôi hài , chọc cho bọn họ ha ha cười to.

      "Bác , còn có chuyện buồn cười như vậy nữa sao? Con nghĩ muốn hiểu thêm chút về Dao Dao khi còn bé." Đối với chuyện khi còn bé của , Cung Hình Dực ngược lại rất có hứng thú.

      "Nha đầu này a! Chuyện lý thú khi còn bé ít!" Triệu Tâm Nguyệt về Tống tâm Dao khi còn bé, chính là mấy giờ cũng hết.

      "Lúc nó 5 tuổi, biết tìm được ở đâu cây kéo, tự cắt tóc mình. Bộ dáng kia, căn bản là thể nhận ra là ai a! Đó! Còn có hình, bác lấy cho con xem." Triệu Tâm Nguyệt bỏ đũa xuống, sau đó chạy lên lầu .

      "Mẹ. . . . . ." Tống Tâm Dao sợ hãi kêu.

      Mẹ định đưa cho xem tấm ảnh khó coi nhất khi còn bé, phải chứ!

      "Dao Dao, con ngoan ngoãn ngồi ở đây ! Mẹ con nếu như muốn cho chồng tương lai của con xem hình con khi còn bé, coi như tại con ngăn lại được, sau này cũng thể ngăn mãi được, coi như con có đem những hình kia đốt, cũng vô ích, mẹ con biết có bao nhiêu tấm , cha cũng biết, mẹ con đem chúng để ở đâu rồi !" Tống Hàm Quân khuyên , đừng lãng phí hơi sức.

      " phải chứ!" Tống Tâm Dao giờ phút này kích động muốn chết .

      "Vợ, sau khi về nhà, cho em xem hình lúc còn !" Cung Hình Dực đột nhiên đến gần , ở bên tai giọng .

      "?" Ánh mắt của tỏa sáng, hy vọng là .

      "Ừ!" Cung Hình Dực gật gật đầu.

      "Có thảm nhất hay ?"

      Cung Hình Dực gật đầu cái.

      "Có xấu nhất hay sao?"

      Cung Hình Dực gật đầu lần nữa.

      "Có đẹp trai nhất?"

      Vẫn là gật đầu. . . . . .

      "Có …. nhất. . . . . ."

      biết có bao nhiêu cái nhất.

      Cung Hình Dực rốt cuộc biết rằng Tống Tâm Dao chỉ rất biết đặt câu hỏi, hơn nữa còn rất biết tìm cơ hội khiến cho cũng cảm thấy buồn bực.

      "Được rồi! Vậy để cho xem, nhưng mà, được phép cười." Tống Tâm Dao cảnh cáo .

      " !" Cung Hình Dực hứa bảo đảm đầu lưỡi, nhưng là biết. . . . . .

      "Đến đây, đến đây!" Triệu Tâm Nguyệt từ lầu chạy xuống, trong tay cầm quyển photo album, đặt vào trong tay Cung Hìn Dực.

      " Trước mặt, đây đều là hình lúc nó còn bé từ lúc mấy tuổi, con xem !"

      Cung Hình Dực mở hình ra xem, lật từng tấm hình nghiêm túc xem từ khi vừa sinh ra, đến lúc 19 tuổi, nghĩ biết tất cả bộ dáng của khi còn bé.

      Triệu Tâm Nguyệt, chụp rất nhiều hình của , từ ngày thứ nhất ra đời, mãi cho đến năm mười tám tuổi, gần như mỗi ngày đều có tấm hình của .

      Trong tấm ảnh, có thể nhìn ra được , Tống Tâm Dao quả rất nghịch ngợm, khi còn bé, thắt bím đuôi ngựa, gương mặt trẻ con, rất đáng , chắc hẳn nam sinh theo đuổi cũng rất nhiều !

      "Con rể a! Quyển này cho con, coi như mẹ vợ đưa cho con lễ ra mắt." Đó là quyển photo album thực cứng . Bên ngoài đều là hình Tống tâm Dao khi còn bé.

      "Mẹ!" Tống Tâm Dao rất sợ, về sau, lấy nó ra cười .

      "Cám ơn, mẹ vợ." Cung Hình Dực đứng dậy,cúi người cảm ơn. Có chút hả hê, cầm lấy quyển photo album kia.

      Tống Tâm Dao biết, về sau, nhất định lấy photo album tới trêu ghẹo .

      "Đúng rồi, mẹ vợ tấm này là chụp lúc nào vậy?" tấm hình kia, Tống tâm Dao, hình như mới vừa khóc xong khuôn mặt nhắn, còn có nước mắt, tay bẩn, bưng kín lỗ tai.

      "Ha ha ha. . . . . . Tấm hình này a!" Triệu Tâm Nguyệt thấy hình, cũng nhớ tới, đây là chuyện gì xảy ra .

      "Tấm hình này, là chị họ nó, lúc cắt tóc cho nó, nó lại lộn xộn, kết quả là cẩn thận, liền cắt vào tai, lúc ấy nó bị hù sợ, con nít kêu to, trong miệng còn la hét: ‘ mẹ, con sắp chết rồi! Ba, con phải rời khỏi hai người! ’ lúc ấy a, làm chúng ta cười đến đứng thẳng lên được, lúc ấy, bộ dáng của nó, giống như phải chết vậy." Triệu Tâm Nguyệt rất hoài niệm cuộc sống trước kia, mỗi lần lật xem những tấm hình này, liền vui vẻ cười to.

      "Mẹ, con hoài nghi, con có phải là con ruột của mẹ !" Tống Tâm Dao bực bội a! phải là con ruột của mẹ à?

      Đâu cần phải đem chuyện khi còn bé ra như vậy. Coi như Cung Hình Dực là chồng tương lai cuả , nhưng mà chuyện này cũng quá nể mặt !

      "Còn tấm này?" Cung Hình Dực chỉ vào tấm hình khi còn rất , trong miệng hình như còn đầy bọt.

      "Đây là lúc nó tuổi rưỡi, dạy nó đánh răng, kết quả làm miệng mình đều là bọt, chảy ra ngoài. Còn đem rất nhiều bọt nuốt vào. Lúc ấy, làm ta là sợ đến biết phải làm gì, nhưng là cuối cùng nhớ lại, lại cảm thấy buồn cười." Triệu Tâm Nguyệt thở dài, những thứ này đều chỉ có thể làm thành kỷ niệm để nhớ lại, đặt ở trong lòng của bà. Có lúc có thể mang ra, để nhớ lại chút.

      " đứa ngốc!" Cung Hình Dực tựa vào bên tai của .

      "Ông cách xa mẹ tôi chút” , Kỳ Kỳ vẫn nhìn hình, đột nhiên phát , Cung Hình Dực nhích tới gần mẹ mình liền lên tiếng cảnh cáo .

      "Bà ngoại, tấm hình này, mẹ làm gì vậy?" Kỳ Kỳ chỉ vào tấm hình chỉ mặc cái yếm cùng quần hỏi.

      "Ha ha ha, Kỳ Kỳ, cháu đúng là cục cưng của bà ngoại, tấm hình này a! Nếu như bà chuyện đó ra, mẹ cháu nhất định giết chết bà mất." Triệu Tâm Nguyệt thấy tấm hình kia liền cười to.

      "Bà ngoại, bà cho Kỳ Kỳ ! Kỳ Kỳ bảo đảm, mẹ giết bà!"

      "Mẹ, cầu xin mẹ đừng tiếp nữa, nếu như mẹ còn tiếp, con muốn tìm cái hang chui vào." Lúc Tống Tâm Dao thấy tấm hình kia liền đỏ mặt.

      Chuyện kia, vẫn là chuyện muốn nhớ đến nhất, nếu như chuyện đó ra, muốn bỏ nha.

      "Bà ngoại. . . . . ." Kỳ Kỳ sử dụng tuyệt chiêu làm nũng tuyệt đối của nó.

      "Hai người các cháu bảo vệ bà?" Thấy Cung Hình Dực cùng Kỳ Kỳ đều gật đầu cái, Triệu Tâm Nguyệt an tâm .

      "Đây là lúc tám nó tuổi, đêm hôm ấy, cũng biết có chuyện gì xảy ra, đột nhiên từ trong phòng nó truyền đến thanh, ta liền chạy vào. Kết quả. . . . . ."

      "Mẹ. . . . . . Đừng có !" Mặt của Tống Tâm Dao hồng giống như táo đỏ, nếu thêm gì nữa, ngóc đầu lên được.

      "Bà ngoại, cần để ý đến mẹ, kết quả như thế nào?" Kỳ Kỳ rất tò mò, đêm đó mẹ xảy ra chuyện gì?”

      Tại sao phải mặc cái yếm cùng quần lót?

      Hết chương 15

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: Cầu xin

      "Nó. . . . . . tè dầm nha !"

      "Ha ha ha. . . . . ." Tống Kỳ Kỳ cười vô cùng lớn.

      "Ha ha ha. . . . . ." Cung Hình Dực cười to.

      "Ha ha ha. . . . . ." Triệu Tâm Nguyệt cũng cười to.

      "Khục khục khục. . . . . ." Tống Hàm Quân nén cười.

      "A a a. . . . . ." Tống Tâm Dao phát điên.

      Trừ Tống Tâm Dao, mấy người kia, tại đều vui vẻ cười to.

      , tại rất muốn tìm cái lỗ để chui vào. Triệu Tâm Nguyệt, vì sao chuyện gì mẹ cũng ra hết vậy?

      Ngay cả chuyện này cũng ra, về sau làm sao dám gặp người khác.

      còn mặt mũi gặp Cung Hình Dực, cũng còn mặt mũi nhìn Kỳ Kỳ rồi !

      "Tốt lắm, mẹ, Kỳ Kỳ cười! Mẹ cần tức giận!" Kỳ Kỳ thấy sắc mặt Tống Tâm Dao đen thui, liền ngưng cười an ủi.

      "Cái tên tiểu tử thúi này, cười cũng cười rồi, giờ mới biết mẹ tức giận à?" Tống Tâm Dao xem ra rất tức giận.

      "Bà xã, đừng tức giận nữa! Nhiều nhất, về sau để ông nội kể cho em nghe chuyện lúc được !" Cung Hình Dực đây chẳng qua là dụ dỗ .

      Bởi vì, từ đến lớn, cũng có làm ra chuyện đáng buồn cười nào, vẫn luôn là người con trai chững chạc.

      "Hừ. . . . . ." tức giận quay đầu .

      Kỳ Kỳ cùng Cung Hình Dực liếc mắt nhìn nhau, đôi bàn tay cùng đôi tay bé, trực tiếp với tới hông của .

      "A ha ha. . . . . . Đừng cù, nhột. . . . . ." Tống Tâm Dao uốn éo người, tránh né tay của hai người bọn họ. Nhưng mà, tránh thế nào cũng tránh được, né bên này, bên kia lại có.

      " Đừng cù, đừng cù, ta tức giận, tức giận. . . . . ." thở gấp, chỉ hy vọng bọn họ mau mau dừng tay. sợ nhất chính là nhột, nhớ , mình với Cung Hình Dực, làm sao lại biết.

      Chẳng lẽ là Kỳ Kỳ cho biết sao? Hay là đoán?

      Bọn họ rốt cuộc cũng ngừng tay, Tống Tâm Dao thở hổn hển nhìn hai người bọn họ.

      dám tieesp tucj dùng ánh mắt trừng bọn họ, nếu như bọn họ lại dùng phương pháp như thế, đối phó với , làm sao dám đây?

      "Tốt lắm, đừng làm rộn, ăn cơm ! Thức ăn cũng nguội mất rồi!" Bữa cơm này, ăn rất lâu.

      Ăn cơm xong, Cung Hình Dực liền rời khỏi nhà họ Tống, còn phải về công ty xử lý công việc, cũng phải đem chuyện đính hôn với Cao Cầm Nhã giải quyết trước, tại nếu giải quyết cũng biết, chuyện này kéo dài bao lâu.

      Kéo dài càng lâu, đối với Tống Tâm Dao cũng tốt, hơn nữa, cũng muốn mau mau cưới về nhà .

      Như vậy, chỉ có thể cùng Kỳ Kỳ bồi dưỡng tình cảm tốt, mà còn có thể cùng Tống Tâm Dao chung sống với nhau.

      Kỳ Kỳ hoàn toàn đủ, nếu như Kỳ Kỳ có bạn chơi, có thể mỗi ngày nó chiếm lấy Tống Tâm Dao, liên tục cho phép đến gần , có thể sau khi có them đứa em , tất cả đều thay đổi khá hơn chút. Như vậy đúng là biện pháp tốt, ít nhất cũng cần lo lắng, lúc cùng Tống Tâm Dao chung với nhau, Kỳ Kỳ đến quấy rầy bọn họ.

      Nhìn quyển photo album bên cạnh ghế lái kia, miệng khẽ nhếch lên, về sau, còn muốn đến tìm Triệu Tâm Nguyệt, nghe thêm chuyện Tống Tâm Dao khi còn bé.

      Đối với chuyện của , càng ngày càng cảm thấy thú vị, nghe nhiều hơn nữa, cũng cảm thấy phiền.

      còn muốn biết, Tống Tâm Dao thích những gì, thích ăn cái gì. Những thứ này đều biết ràng lắm, chỉ có thể nghe Triệu Tâm Nguyệt kể mới biết được.

      Cho tới bây giờ vẫn chưa từng để ý nào nhiều như vậy, nhưng Tống Tâm Dao lại làm cho phải để ý đến. Đó phải là kích động,mà là từ nội tâm của muốn việc làm này, muốn quan tâm, để ý đến . . . . . .

      Cười khẽ, chuyên tâm lái xe, thời gian cũng còn sớm, trở lại công ty, còn có rất nhiều chuyện phải làm.

      Về việc đính hôn với Cao Cầm Nhã, buổi chiều bảo thư kí liên lạc với nhà báo, ký giả. Buổi tối,họp báo bắt đầu.

      "Tổng giám đốc, Cao tiểu thư đến rồi!" Mới vừa vào công ty, nhân viên tiếp tân, thong báo cho Cung Hình Dực.

      "Đến đây lúc nào?"

      "Buổi sáng tới rồi, vẫn luôn ở trong phòng thư ký chờ ." Bọn họ cũng đều biết, phòng làm việc của Cung Hình Dực, người khác thể tùy tiện vào .

      "Biết!" Đáp tiếng, liền tới thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, Cao Cầm Nhã này tới đây vì chuyện gì.

      Cao Cầm Nhã an phận sao?

      muốn giải trừ hôn ước, đối với , căn bản cũng sao cả, nhưng, cũng biết, Cao Cầm Nhã làm như thế nào.

      ta là người phụ nữ vô cùng sĩ diện, có thể ta đồng ý dễ dàng với khoản bồi thường của như vậy.

      Nếu như, ta muốn gây ồn ào, ngày hôm qua cũng mang theo Cao Hùng và mẹ của ta cùng đến nhà họ Cung gặp ông nội.

      vào phòng thư kí, liền nhìn thấy Cao Cầm Nhã ngồi ghế sa lon ở phòng thư ký , thấy Cung Hình Dực đến, liền lập tức đứng lên, chạy ra.

      "Cung Hình Dực!" ta trực tiếp gọi cả tên cả họ của .

      "Có chuyện gì sao? Cao tiểu thư!" Trước kia còn có thể kêu tiếng"Cầm Nhã" . tại trực tiếp đổi thành " Cao tiểu thư" rồi.

      “Cao tiểu thư, ha ha. . . . . . Đáng khen cho câu Cao tiểu thư a!" ta cười lạnh, có số việc, nếu muốn thay đổi, rất nhanh, chỉ là đoạn thời gian ngắn, liền có thể thay đổi.

      Tựa như bọn họ vốn đôi sắp sửa vào cuộc sống hôn nhân, nhưng bởi vì người phụ nữ khác, mà phải đến bước giải trừ hôn nhân này, suy nghĩ chút, cảm thấy mình là ngu, làm sao biến thành như vậy, cho tới bây giờ đều có nghĩ tới giữa và Cung Hình Dực đến bước giải trừ hôn nhân này.

      Lúc vừa mới bắt đầu, cho rằng bọn họ đôi.

      Nhưng đây?

      Tất cả giống như là giấc mộng, thay đổi liền thay đổi ngay.

      Đều do Tống Tâm Dao xuất , nếu như phải vì xuất của ta, bọn họ cũng tới bước này.

      Tất cả đều là do Tống Tâm Dao, đây tất cả đều là lỗi của ta. Nếu như biết mọi việc biến thành như thế này, ngày hôm đó khi nhìn thấy ta, nên nhân từ, mà nên dùng hết mọi biện pháp đuổi ta , như vậy , cũng phải tới cầu xin Cung Hình Dực cần giải trừ hôn ước với .

      "Tìm tôi có chuyện gì? Từ buổi sáng chờ ở chỗ này." Cung Hình Dực đẩy cửa phòng làm việc ra, vào, trong tay còn cầm quyển photo album dày kia .

      "Em. . . . . ." Cao Cầm Nhã biết gì.

      Khi Cung Hình Dực tới trước bàn làm việc Cao Cầm Nhã cũng từ phía sau ôm lấy .

      "Hình Dực, ngày đó là em sai, chúng ta cần giải trừ hôn ước, có được hay !" mở miệng cầu xin .

      "Chuyện này, chúng ta cần thương lượng nữa, nếu như quyết định, cần gì phải thay đổi?" Cung Hình Dực lạnh lùng , đẩy bàn tay đặt eo mình ra.

      "Hình Dực, van cầu , cần tàn nhẫn như vậy đối với em. Em vô cùng , em thể !" Cao Cầm Nhã biết, có thể gả cho Cung Hình Dực, cho tới nay đều là mơ ước của tất cả các , rất sợ, thay đổi chủ ý mà cùng giải trừ hôn ước.

      "Buông tay!" Cung Hình Dực thấy cánh tay bị đẩy ra lại trở về bên hông của mình.

      " buông, chết cũng buông! Hình Dực, van cầu , cần cùng em giải trừ hôn ước, chỉ cần cùng em giải trừ hôn ước, về sau tất cả em đều nghe lời , em làm vợ tốt, chăm sóc tốt. Chỉ cầu cần cùng em giải trừ hôn ước." khóc, cầu xin .

      " cho là có khả năng sao? Tôi cũng có con trai ba tuổi rưỡi rồi, muốn tôi kết hôn với sao?" Hơn nữa, đối với Tống Tâm Dao, có cảm giác đặc biệt , loại cảm giác đó trước nay đều chưa từng có.

      Hết chương 16

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17: Lôi thị -Lôi Vũ Minh

      muốn chung sống cùng Tống Tâm Dao, thích nhìn thấy bộ dáng ấy lúc xấu hổ được câu, còn có bộ dáng khi giận liền chu cái miệng nhắn lên hờn dỗi.

      "Em có thể coi nó như con trai ruột mà đối đãi, em tốt thương nó, có thể so với mẹ ruột nó còn thương hơn." tin tưởng, mình có thể làm được như vậy.

      " là buồn cười, Cao Cầm Nhã, từ khi tôi quen biết cho tới nay, tôi chưa từng thấy đối xử tốt với trẻ con bao giờ, giống như lần trước khi cùng ăn cơm tối, đứa bé lôi kéo váy của , muốn ôm ánh mắt của , phải thương , mà là căm hận vì thế tôi cho rằng là người mẹ tốt. Mà Dao Dao ngược lại, ấy rất quan tâm, thích trẻ con. Đó là thứ mà có! , nếu như muốn quan hệ giữa hai nhà ngày càng xấu nên trở về, thay quần áo phù hợp để tham dự buổi họp báo tối nay." Cũng nhìn Cao Cầm Nhã cái, ngồi vào phía sau bàn làm việc.

      Đem quyển photo album dày đặt lên bàn làm việc, từ bên trong lấy ra hình của Tống Tâm Dao, bỏ hình của Cao Cầm Nhã ra.

      "Tấm hình này, cũng cầm về thôi! Tôi cảm thấy, để ở chỗ này, cũng có tác dụng gì." Cao Cầm Nhã nhìn tấm hình trong tay kia, còn có quyển photo album có vài tấm hình, người trong hình, phải là ai khác, mà chính là Tống Tâm Dao.

      thế nhưng lại đem hình của Tống Tâm Dao đặt lên bàn làm việc của mình, hơn nữa còn đem quyển photo album dày cũng đặt ở trong phòng làm việc.

      Nếu đối với Tống Tâm Dao để ý như vậy, như vậy khiến cho phải đau lòng.

      cho chút tình cảm và thể diện nào. Dù cho cầu xin , vẫn muốn cùng giải trừ hôn ước, như vậy cũng thể trách xuống tay với Tống Tâm Dao.

      "Cung Hình Dực, nhớ cho , Cao Cầm Nhã tôi nếu như nữa cầu xin lần nữa, liền bị thiên lôi đánh, chết tử tế!" Nhìn Cung Hình Dực cái, cầm tấm hình kia, rời khỏi phòng làm việc của Cung Hình Dực.

      "Rầm" tiếng, cửa bị đóng lại.

      " thô lỗ."

      *

      Lôi thị, là công ty chi nhánh ở thành phố O, Tổng công ty Lôi thị ở thành phố V phát triển rất thành công, danh tiếng vang dội, đứng vào top 500 các công ty thế giới. Công ty này chủ yếu kinh doanh thương mại, kinh doanh xuất nhập khẩu.

      Mà Lôi thị cùng Tử Mị, giống nhau, là hai công ty có chút khác thường, tiền lương hàng năm kinh người, nhưng, tất cả nhân viên, đều phải trải qua lựa chọn khắt khe, mới có thể tiến vào Lôi thị. Chỉ là nhân viên bình thường của Lôi thị,cũng cần phải tốt nghiệp đại học chính quy mới có thể vào làm việc tại Lôi thị. Nhưng mà để đạt được cầu, mỗi nhân viên khi tiến vào Lôi thị , đều phải viết bài luận văn, chỉ có bài luận văn được tổng giám đốc Lôi thị- Lôi Vũ Minh chấm đạt cầu, mới có thể tiến vào công ty.

      Nếu như trong luận văn, có lỗi chính tả, cũng thể tiến vào công ty.

      Chỉ vì, thư ký công ty, đều phải viết phần lớn tài liệu, có kỹ năng nhất định thể nhận.

      Dù sao tiến vào Lôi thị, cầm tiền lương của Lôi thị, nhất định phải nghiêm túc làm công việc của mình.

      Thời gian thử việc của bọn họ, khoảng từ ba đến năm tháng, trong thời gian này, Lôi Vũ Minh đích than đến các bộ phận xem xét.

      Chỉ là mỗi lần tới, cũng nhân viên nào phát . Điều này làm cho tất cả nhân viên, mỗi ngày làm việc đều giống như là bị giám thị.

      Trong công ty, thể có chút buôn chuyện, tán gẫu, nếu để cho nghe thấy, người nào đầu tiên, như vậy người đó cứ chờ cầm tiền đuổi việc, rời khỏi Lôi thị !

      Cho nên, người nào dám ở trong công ty chuyện phiếm.

      Mà tổng giám đốc Lôi thị - Lôi Vũ Minh còn có biệt hiệu, gọi là" Diêm La mặt lạnh" .

      Bởi vì, trong công ty, dường như là chưa có người nào nhìn thấy cười.

      Ví như, trong phòng, tất cả thanh đều lắng xuống, ngay cả thanh phát ra khi làm việc cũng biến mất.

      Chỉ vì, tổng giám đốc của bọn họ - Lôi Vũ minh xuất .

      Mà trợ lý bên cạnh Lôi Vũ Minh, đồng dạng cũng là người mặt lạnh, nhưng mà, tuyệt đối là siêu cấp cực phẩm.

      Bởi vì, dáng dấp ta rất giống tinh, cặp mị nhãn, đủ để mê đảo đám người. Bởi vì thế, người trong công ty gọi hai người bọn họ là “Mặt lạnh Vô Song" .

      Mặc dù, biệt hiệu này có truyền tới tai Lôi Vũ Minh, nhưng mà, sớm biết, chỉ là giả bộ làm như biết thôi.

      Nếu như, bởi vì ngoại hiệu mà đem nhân viên khai trừ, vậy trong công ty có phải còn nhân viên công tác hay .

      Trong đại sảnh, xuất hai người đàn ông, người lãnh khốc, người xinh đẹp. mặt hai người cũng chút ý cười.

      "Tổng giám đốc! Chào buổi sáng!"

      "Trợ lý Dạ! Chào buổi sáng!" Bên trong đại sảnh, nhân viên vội vàng chào hỏi, bằng , bọn họ có thể bị hơi thở lạnh lẽo của bọn họ làm cho đông cứng.

      Bọn họ nhớ rất ràng, trước kia có , mới vừa vào công ty, cũng là bởi vì chưa từng thấy qua Lôi Vũ Minh cùng Dạ Đình. Cho nên bị bề ngoài của hai người họ dọa sợ.

      Lúc ấy nhìn thấy hai người bọn họ cùng xuất , thốt lên câu , thiếu chút nữa khiến tất cả mọi người bị hù chết.

      ấy hô to: "Oa, vào Lôi thị, lại có thể thấy cực phẩm tiểu thụ, cùng cực phẩm công." Lúc ấy, là đem bọn họ hù đến chết rồi.

      Chỉ thấy mặt của Lôi Vũ Minh cùng Dạ Đình đen như Bao Thanh Thiên, kia, cuối cùng trực tiếp bị sa thải.

      Từ đó về sau, nhân viên vào công ty, bọn họ cũng phải phải dạy trước phen, để cho bọn họ phạm sai lầm như vậy nữa, cũng vì trong công ty bọn họ có thể an tĩnh thời gian.

      Chỉ vì, sau chuyện kia, Dạ Đình vẫn luôn lấy ánh mắt muốn giết người của nhìn mọi người, tất cả mọi người đều sống trong cuộc sống kinh khủng.

      Mà Lôi Vũ Minh cũng vậy, cho bọn họ ấn tượng quá mức dọa người.

      Đến bây giờ, bọn họ vẫn còn cảm thấy lạnh từ trái tim đến bàn chân.

      Lôi Vũ minh có đôi mắt ưng, trong ánh mắt kia còn mang theo nhàn nhạt màu xanh dương, bởi vì là con lai, cho nên rất là đẹp trai, cho tới nay, vẫn là người được đông đảo đàn ông cùng phụ nữ hâm mộ nhất.

      Có vài đồng nghiệp, hâm mộ đến mức thể làm gì khác hơn là mua kính sát tròng màu xanh dương để mang. Lúc ấy, trong công ty còn lưu hành phong trào đeo mắt kính đó.

      Sau, từ từ cho là những người này bị động kinh. Nên ai tiếp tục mang kính nữa.

      "Đem tin tức tuyển nhân viên mới truyền ra ngoài, các tòa soạn báo lớn, truyền thông, truyền thanh, tất cả đều cho phát lần, tôi hi vọng trong thời gian ngắn nhất, tìm được người mới tốt nhất." Vừa , Lôi Vũ Minh vừa với thư ký.

      "Dạ!"

      "Còn nữa, tôi muốn tự mình phỏng vấn tất cả nhân viên. Mọi người, đều được ra thân phận của tôi."

      "Dạ!"

      "Đem toàn bộ lý lịch sơ lược đưa lên cho tôi, cũng đưa cho trợ lý Dạ bản."

      "Được!"

      Thư ký ghi nhớ kỹ.

      " ! Trợ lý Dạ, cậu theo tôi vào." tới thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, Lôi Vũ Minh với Dạ Đình.

      Hết chương 17


      diep diep: dự là như vậy, này tính rất hay nha

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18: Truy tìm tung tích của

      đáp tiếng, vào theo, thanh của rất nhu, hoàn toàn giống thanh của người đàn ông.

      Có lẽ, chính vì nguyên nhân này, mà bị người khác hiểu lầm thành phụ nữ.

      Chỉ vì, xinh đẹp như phụ nữ.

      "Dạ, cậu nghĩ xem lần này mời bao nhiêu người?" Trong công ty người mà Lôi Vũ Minh tin tưởng nhất chỉ có Dạ Đình.

      Kể từ nhiều năm trước, từ khi bắt đầu tiếp quản Lôi thị, Dạ Đình vẫn luôn theo bên cạnh .

      Hai người là bạn tốt nhất từ đến lớn, Lôi Vũ Minh có lúc tìm được bạn cùng tham dự dạ tiệc, còn nghĩ đến tìm Dạ Đình cùng, nhưng cho tới bây giờ Dạ Đình vẫn đồng ý cầu này của .

      "Bộ phận hành chính, tôi thấy cần hai người, bộ thư ký, cần người. Ừm, Bộ ngoại giao, cũng cần người, còn có tiếp tân cần , . . . . . . Hai mươi đủ rồi." Trí nhớ Dạ Đình cực tốt, chỉ cần chuyện qua lần, ghi nhớ rất ràng.

      "Ừ! Vậy tuyển hai mươi người ! Ngày mai phỏng vấn, cậu xem đại khái có bao nhiêu người?"

      " biết!" suy đoán những chuyện này, sắp biết chính xác rồi, cần gì phải suy nghĩ đến lúc đó có mấy người?

      "Đúng rồi! Chuyện tôi nhờ cậu điều tra, tra được như thế nào rồi?" đột nhiên .

      "Chuyện của kia? Tra được, ngày hôm qua về nhà rồi !" Dạ Đình hiểu, khi còn bé bị cái bé đó khi dễ nhiều lần như vậy, bây giờ còn tìm làm cái gì.

      "Vậy à! Vậy tôi tan việc, gặp ấy chút." Lôi Vũ Minh nhớ tới , mặt hình như có nụ cười thản nhiên, nhưng là ràng.

      "Tôi thấy, vẫn nên cẩn thận, lúc , bị ấy khi dễ cũng đủ thảm, mỗi lần đều bị bác mắng, bác còn lấy đồ ăn ngon cho ấy." Cái bé đó, cũng gặp mấy lần, mỗi lần nhìn thấy , đều ngồi khóc, mà Lôi Vũ Minh cũng giống vậy, ngồi ở chỗ đó khóc.

      có nghĩ qua, Lôi Vũ Minh năm đó biến thành tổng giám đốc Lôi thị bây giờ, cậu ấy rất lợi hại, từ tiểu tử xấu xí trước kia, tại lớn lên lại thành người đàn ông tuấn như thế này.

      "Năm đó bị khi dễ, tại tôi cần phải đòi trở lại!" Trước kia nếu như phải là thấy còn , mới để cho bắt nạt.

      Nhưng là, mỗi lần cũng khách khí, xuống tay đều rất nặng.

      tại, vẫn còn nhớ , lúc ấy khóc thành bộ dạng con mèo con, mặc dù đáng , nhưng mà, lúc ấy rất giận phẫn, làm sao để ý ?

      Dĩ nhiên, bây giờ là lúc bắt đầu trả thù, năm đó đối đãi với như thế nào, tại, phải để cho thưởng thức lại cảm thụ lúc đó của .

      "Chỉ là, tôi còn tra được, chuyện ấy muốn kết hôn!" Dạ Đình đột nhiên , dọa giật mình.

      "Kết hôn? Cùng ai?"

      "Là người của Tử Mị" Nếu như ra là ai, cậu ta nhất định bị hù mất, khi thấy trong tài liệu viết tên tuổi cũng giật mình.

      ngờ, cái nghịch ngợm năm đó, cùng người đó kết hôn.

      "Là nhân viên bình thường ! Vậy tốt rồi, chỉ cần cho chút tiền, rời khỏi ấy thôi." Ở trong mắt , có bao nhiêu người ham tiền.

      "Còn có tin tức, tôi sợ sau khi nghe, cảm thấy càng thể chấp nhận." Lúc tra được cũng cũng cảm thấy quá dọa người, đây quả thực giống như phim truyền hình vậy, chuyện này quá cẩu huyết rồi.

      "Tin tức gì? nhanh chút, cậu đừng có câu giờ với tôi nữa." Bộ dạng này làm rất tức giận.

      " ấy có đứa con trai hơn ba tuổi, gọi là Kỳ Kỳ."

      "Cái gì?" có đứa bé, có phải là trở lại quá muộn hay .

      " sai, cha của đứa bé, cũng biết. Là Cung - Hình - Dực" ba chữ cuối cùng, giọng điệu của , trở nên rất cẩn thận, như là sợ Lôi Vũ Minh bị sợ đến đứng vững .

      "Cái gì?" Tin tức này, quả thực quá mức kinh người.

      có nghĩ đến, cha của con , là Cung Hình Dực.

      ta có rất nhiều tiền, làm sao có thể dùng tiền khiến cho rời khỏi Tống Tâm Dao.

      Chủ yếu nhất là, bọn họ đứa con, cũng hơn ba tuổi.

      Muốn để Tống Tâm Dao rời khỏi Cung Hình Dực càng là thể nào, trước kia, khi bị Tống Tâm Dao khi dễ, , khi trưởng thành, nhất định phải đưa nghịch ngợm, hay tức giận này lấy về nhà, sau đó từ từ chỉnh .

      Nhưng mà, tại là mẹ của đứa bé, lại còn là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Tử Mị - Cung Hình Dực.

      " đúng! Vợ chưa cưới của Cung Hình Dực phải là con của Cao thị Cao Cầm Nhã sao? Tại sao lại biến thành ấy?" nhớ rất ràng.

      "Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, cuối cùng tự thăm dò, là bốn năm trước, ở quầy rượu, bị người ta bỏ thuốc, sau đó mới có thể cùng Cung Hình Dực ở chung chỗ, cuối cùng, còn rời nhà trốn , đến hơn tháng trước, mới trở về thành phố O, hơn nữa, hôn của cùng Cung Hình Dực cũng là mới vừa định xuống ít ngày trước,." Dạ Đình lúc ấy cũng cảm thấy kỳ quái, Cung Hình Dực ràng cùng Cao Cầm Nhã mới là đôi, tại sao trong tư liệu tra được lại là ta với Tống Tâm Dao là đôi.

      Cũng bởi vì chuyện này, khiến chạy đến nhiều nơi, mới tra ra được.

      Phải mua chuộc nữ người làm trong nhà họ Cung, mới biết hôn của bọn họ mới quyết định ba ngày trước.

      "Bốn năm trước? ấy mới mười chín, thế mà lại chạy đến quán bar." Quán bar là nơi như thế nào, chẳng lẽ biết sao?

      ngốc này, là khờ, đáng chút nào. Làm sao lại chạy đến chỗ đó, thực hiểu, nếu như năm đó, có chạy đến quán rượu đó, bây giờ căn bản cũng phải là mẹ của đứa bé.

      Bọn họ có thể còn có cơ hội cùng nhau, nhưng bây giờ sao?

      , bọn họ vẫn còn có cơ hội, muốn sau khi gặp Tống Tâm Dao mới quyết định, xem xem có phải thích Cung Hình Dực hay , nếu như Cung Hình Dực, nhất định làm chuyện gì quá đáng.

      Nếu như cũng thương Cung Hình Dực mà chỉ bởi vì đứa con trai kia của bọn họ, mới phải kết hôn. Như vậy ra tay, đoạt lấy , để cho làm vật hy sinh như vậy, ai biết, năm đó có phải Cung Hình Dực có bỏ thuốc với hay .

      "Hình như là cùng bạn học đánh cuộc nên mới đến đấy!" Dạ Đình cũng tra được điều này.

      "Bốn năm ấy bỏ sống ở đâu? Trôi qua như thế nào?"

      " tra được, giống như có người cố ý đem những chuyện này ngăn lại." Chuyện này, cảm thấy rất kỳ quái, là ai làm như vậy?

      Người này, nếu như phải là Cung Hình Dực, còn có ai vào đây?

      Cao Cầm Nhã sao?

      có thể , vậy còn có người nào?

      Xem ra, cũng phải tra chuyện này chút.

      "Cậu tra thử xem, là ai đem tin tức bốn năm bên ngoài này của phong tỏa. Tra được lập tức cho tôi biết!" Lôi Vũ Minh có dự cảm xấu, giống như rất nhanh, có chuyện gì đó xảy ra.

      "Tôi cho người tra xét!" Dạ Đình hiểu quá Lôi Vũ Minh, ấy nhất định để cho tra chuyện này, như vậy cần gì phải chờ đến khi ta mới làm.

      Hết chương 18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :