1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, chớ cướp mẹ tôi - Kiều Mạt Nhi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      * "Chồng à, rốt cuộc nghĩ ra tên cho con trai chưa vậy?" Con trai ra đời cũng được hơn tháng rồi, Cung Tử Kỳ vẫn chưa đặt tên cho con, bọn họ bây giờ cũng gọi nhũ danh của con trai —— ai ya.
      Nhũ danh này, cũng là Tống Tâm Dao nghĩ ra, nhũ danh này đáng , hi vọng bảo bảo trưởng thành, cũng có thể đáng như thế.
      " phải suy nghĩ rồi sao?" nghiêm túc lái xe, tên của con trai, suy nghĩ lâu như vậy, nhưng đến bây giờ vẫn có nghĩ ra được.
      "Vậy còn bao lâu nữa hả? cần phải làm hộ khẩu cho con à?" lâu như vậy, hộ khẩu cho con trai vẫn làm được, giấy chứng sinh ở bệnh viện, chết cũng cho bác sĩ viết tên lên.
      đợi đến sau khi nghĩ ra lại đến bệnh viện ghi lại.
      "Lão bà, chúng ta nhau tám năm, đứa bé này là kết tinh tình đầu tiên của chúng ta, hơn nữa là mối tình đầu của em, em cũng là mối tình đầu của , như vậy đây tất cả, chính là ý trời, vậy con trai tên là Cung Thiên Tường, em cảm thấy thế nào?" Từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến, mối tình đầu của mình trở thành người phụ nữ theo mình đến hết cuộc đời.
      "Thiên Tường, Thiên Tường, Cung Thiên Tường. Tốt! Con của chúng ta tên là Cung Thiên Tường." Vui vẻ cười, đứa bé của bọn họ, cuối cùng cũng có tên, nếu như nghĩ ra được, nổi giận với .
      "Ừm, vậy cái tên này ! Buổi tối, chúng ta xem đồ dùng cho hôn lễ, cũng mua luôn về ! thương lượng với cha mẹ rồi, hai tháng sau, chúng ta kết hôn, em được ?" Ảnh cưới của bọn họ trước khi rời cũng chụp xong rồi.
      Nếu như muốn chụp thêm lần nữa, cũng cùng . Còn có thể chụp tấm ảnh gia đình cho bọn họ nữa.
      "Tại sao chuyện này chưa chưa với em?" " muốn cho em ngạc nhiên nho ! Em cảm thấy thế nào? Nếu như em muốn tổ chức sớm hơn nữa cũng được, sao cả. Nhưng mà thể đẩy về sau. Em có biết muốn ô quan hệ vợ chồng của em viết lên tên của như thế nào hả." cười, nắm chặt tay của , kéo tay lên môi mình, rơi xuống nụ hôn sau đó đặt ở lồng ngực mình. Để cho cảm thụ nhịp tim của mình.
      "Nếu như vậy cứ xác định như vậy !" cũng nghĩ, nên tổ chức hôn lễ rồi. Dù sao bọn họ cũng có đứa bé, nếu tổ chức còn phải đợi tới khi nào?
      "Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy, em có còn muốn chụp bộ ảnh cưới nữa ?" Trong khoảng thời gian này, Cung Hình Dực vẫn ở trong công ty, cũng còn có tương đối nhiều thời gian quan tâm đến .
      " cần nữa đâu..., lần trước chúng ta chụp phải vẫn còn sao? Chụp hình cưới rất mệt mỏi, lần là đủ rồi." Hơn nữa, cũng rât thích bộ ảnh lần trước, chụp rất hiệu quả.
      "Vậy tốt, nghe lời em! muốn bà xã mệt mỏi." cười nhìn Cổ Ngấn Nhi, những chuyện này, vẫn nên hỏi ý kiến của .
      " sợ à, sao lại cưng chiều em như vậy, cưng chiều em lên trời sao đây?" Cổ Ngấn Nhi cười hỏi, rất thích chiều , ít nhất khiến cho cảm thấy, mình là bảo bối trong lòng bàn tay .
      " sợ, nếu như cưng chiều em lên tận trời cao, lại kéo em trở về trong lòng . Sau đời đời kiếp kiếp, em cũng thể nào rời xa ." ưng thuận hứa hẹn. Coi như có đời đời kiếp kiếp, bọn họ cả đời này, cũng đôi khiến người người hâm mộ.
      "Nếu như có kiếp sau, nhất định thể quên em, tên của em, nhất định vẫn là Cổ Ngấn Nhi, chỉ cần đổi tên, em nhất đinh tìm được !" tựa vào vai , nhàn nhạt mở miệng. thích cảm giác như thế, thích cảm giác ở bên cạnh .
      "Được! đổi tên, cũng tìm được em!" Hôn lên trán , xe bắt đầu lăn bánh đường cái. "Ngấn Nhi, em!" Trong mắt tràn đầy thâm tình, dịu dàng với .
      "Em cũng !" cười trả lời. lần đầu tiên với lời , mà cũng giống vậy. Bọn họ còn nhớ , ngày đầu tiên bọn họ quyết định quen nhau, đứng cây cầu đó từng . Hai người nhau, bọn họ có thể hết cả đời, bọn họ nên , chỉ cần cảm thụ chân tình của đối phương, vậy là đủ rồi. Bọn họ cũng giống vậy, hai người bọn họ nhau, cho nên bọn họ có thể cần phải
      " em" nhưng trong lòng đều hiểu. Nhưng mà, tại, bọn họ vẫn muốn câu.
      Coi như đường đời của bọn họ vẫn còn rất dài rất dài, giữa bọn họ, có thể còn có thể xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng mà tại, bọn họ chỉ muốn hưởng thụ thời gian hạnh phúc tại.
      Mặc kệ đoạn thời gian này dài bao nhiêu, hoặc là ngắn như thế nào, bọn họ cũng nỗ lực vượt qua, nhớ tình giữa bọn họ.
      Hai người bọn họ cái thế giới này, là người cực kỳ hạnh phúc, bởi vì bọn họ lòng nhau. lòng muốn tốt cho đối phương. lòng muốn, đối phương tốt.
      Tương lai phía trước của bọn họ, là dải lụa hồng, phía có bảy màu sắc. Từng màu sắc đều đại biểu cho từng sắc thái hạnh phúc khác nhau của bọn họ. Hai người nắm chặt tay nhau cùng bước , giống như tấm lòng của họ đan chặt vào nhau, bất luận là ai cũng thể nào tách bọn họ ra. Bọn họ tin tưởng, bọn họ hạnh phúc, bọn họ vui vẻ.
      Chỉ cần từng ngày từng giờ trôi qua đều vui vẻ. Bọn họ rất hạnh phúc, xe dừng ở ven đường. hôn lên môi , êm ái hôn. Tựa như trái tim tràn đầy thương

    2. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      Cung Điềm Điềm VS Trầm Phi Dương ()

      Trầm Phi Dương nhìn lên lịch để bàn, đây là ngày thứ 1865, vẫn chưa tìm thấy Cung Điềm Điềm, rốt cuộc là đâu?
      chỉ có thể bâng quơ tìm kiếm tung tích của , ngay cả người nhà của cũng biết, rốt cuộc là đâu? rất hận chính mình, tại sao ngày đó lại uống nhiều rượu như vậy, nếu như lúc ấy uống rượu say, chuyện tiếp theo đó cũng xảy ra.
      Mà Cung Điềm Điềm cũng rời . Hết ngày hôm nay, chính là năm năm tháng mười ngày, những năm này, dường như đều đếm từng ngày trôi qua. hoàn toàn nghĩ tới, xảy ra chuyện như vậy.

      Năm năm trước: Ở trong quán bar, Trầm Phi Dương uống rượu hết ly lại nhận ly, làm thế nào cũng tin, Cung Điềm Điềm có thể phản bội mình. Nhưng ràng nhìn thấy, ấy theo người đàn ông khác, tiến vào khách sạn, lập tức gọi điện thoại cho .
      "Điềm Điềm, em ở đâu vậy?" rất vui vẻ, nhưng ai cũng biết, trong lòng rỉ máu. Tận mắt thấy tất cả, giống như con dao sắc nhọn, cứ nhát lại nhát cứa vào lòng .
      "A! Em ở trong trường học! Sao vậy? phải em với trước rồi sao? Bây giờ ở đâu thế?" Trong lời của Cung Điềm Điềm ràng có cảm giác chột dạ.
      "À! vẫn ở trong công ty, buổi tối có qua đây ?" Trầm Phi Dương hỏi lần nữa, nhưng tim của vẫn đau như vậy, nếu như Cung Điềm Điềm với , có lẽ cũng tức giận như vậy, nhưng ngờ lại lừa .
      Khi bọn họ sắp kết hôn, mà lại vào khách sạn thuê phòng với người đàn ông khác.
      "Buổi tối em có chuyện, qua chỗ đâu, ngủ sớm chút, tối nay em gọi điện thoại cho ." đợi Trầm Phi Dương trả lời ..., cũng cúp điện thoại, nhìn họ còn đứng tìm chiếc nhẫn ở đằng kia, cảm thấy rất buồn cười.
      Tại sao lại cho biết, ở chung chỗ với họ, mà phải ở chung chỗ với người đàn ông khác. Tại sao còn phải lừa chứ? Chỉ vì muốn suy nghĩ nhiều thôi.
      Trầm Phi Dương cũng biết mình uống bao nhiêu rượu, mà khi trở lại nhà mình, lại nhìn thấy chị em tốt của Cung Điềm Điềm - Tử Lăng. ta nhìn thấy Trầm Phi Dương lung la lung lay, lập tức tiến lên đỡ tay. Nhưng mặt lại lóe lên nụ cười tà ác.
      —*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—
      Cung Điềm Điềm nhìn đôi nam nữ quấn lấy nhau giường, mà vai nam chính đó, lại chính là người đàn ông kết hôn với , người đàn ông hai mươi mấy năm.
      Còn vai nữ chính, cũng là người bạn tốt vài chục năm của mình, mà bọn họ lại dám làm chuyện như vậy sau lưng .
      vốn có ý định trở về, nhưng mà vì buổi trưa hôm nay lừa , có chút chột dạ, muốn tới đây với , nhưng ngờ, lại khiến cho nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hận mình, tại sao lại phải chột dạ, tại sao lại phải tới đây.
      Tận mắt và người phụ nữ khác lên giường, thể coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hai người bọn họ nếu như thương nhau, tại sao còn phải làm ra chuyện như vậy, tại sao bọn họ , bọn họ hoàn toàn có thể cho biết tất cả.
      Vì sao phải để cho tận mắt nhìn thấy, chuyện này còn khiến khổ sở hơn là cái chết.
      Mạnh mẽ chống đỡ hai chân mềm nhũn, mang theo trái tim vỡ nát tan tành mở cửa nhà của hai người ra ngoài, kể cả đồ dùng của để trong nhà , cũng mang theo.
      Sau khi Trầm Phi Dương tỉnh lại, lập tức phát trong phòng có cái gì đó đúng, sau khi thấy người phụ nữ bên cạnh, mới phát , phạm vào lỗi lầm nghiêm trọng như thế nào.
      —*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—
      Lại nhớ tới chuyện này lần nữa, rất hối hận, cuối cùng mới biết, người đàn ông kia là họ của Cung Điềm Điềm, mới vừa trở về từ nước ngoài, mà đến thành phố Y chơi, cho nên tìm Cung Điềm Điềm cùng.
      cũng mới biết, Cung Điềm Điềm chỉ vì muốn nghĩ nhiều cho nên mới có dối như thế. Nhưng lời dối có ý tốt lại làm cho phạm vào sai lầm lớn như vậy.
      Khi cuộc sống đen tối nhất cũng mới biết, đêm đó và Lưu Tử Lăng hoàn toàn xảy ra bất cứ chuyện gì.
      Mà là Lưu Tử Lăng vì trả thù Cung Điềm Điềm, mà thiết kế cái bẫy. Lúc ấy ta cũng giống như đánh cuộc, thậm chí ta còn biết đêm đó Cung Điềm Điềm có tới hay , nếu như Cung Điềm Điềm tới, ấy thể nhìn thấy màn kịch hay mà ta tự tay dàn dựng này.
      Nhưng lần phạm sai lầm kia, lại làm cho bọn họ tách ra nhiều năm như vậy. tìm khắp các nơi thế giới, cũng thể tìm được bóng dáng của , giống như là người bốc hơi, biến mất khỏi thế giới suốt năm năm qua. Hàng năm cũng gọi điện thoại về cho gia đình, mà đến khi muốn nhận, cúp điện thoại ngay lập tức.
      Mỗi lần đều dùng điện thoại công cộng gọi tới, mỗi lần khi chạy tới nơi, rời khỏi chỗ đó.
      tìm thám tử tư tìm vị trí của , mỗi lần vừa tới đất nước đó, thám tử tư của điện thoại tới cho biết, nàng rời khỏi đất nước đấy rồi.
      Cho nên đến nay, vẫn chưa thể tìm được .
      rất nhớ , biết tại sống như thế nào? Lúc ấy Cung Điềm Điềm rời , mang thai ba tuần, thế nhưng mà lại đáng chết hiểu lầm và người đàn ông khác cấu kết với nhau.
      biết đứa bé của bọn họ là con khả ái, từng có hình của con bé, nhưng cũng biết, rốt cuộc tên gọi của bé là gì. rất muốn gặp hai mẹ con họ lần, cũng biết rốt cuộc tại họ ở đâu? Bao giờ trở lại, cũng biết đến khi nào mới xuất trước mặt .
      —*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—
      Bên trong phi trường, người phụ nữ tóc ngắn, ôm bé.
      đeo kính đen, mặc bộ áo đầm màu trắng, mà trong ngực , cũng đeo kính đen giống , thân áo đầm màu trắng giống nhau, họ ở bên trong phi trường, có vẻ cực kỳ dễ coi.
      theo phía sau bọn họ là người đàn ông tuấn tú, mặc bộ quần áo màu trắng hưu nhàn, gương mặt tuấn tuấn tú cũng đeo kính đen giống như hai mẹ con họ. Người nhà này, ở trong phi trường, quả thực xác rất dễ coi.
      "Cha, làm sao cha có thể ăn mặc giống bọn con như vậy chứ?" trong lòng người phụ nữ tóc ngắn, bất mãn nhìn người đàn ông phía sau.
      Cha chỉ da mặt dày theo chân bọn họ đến thăm bà ngoại, da mặt lại càng dày khi mặc quần áo màu trắng cùng nhãn hiệu giống như hai mẹ con bé.
      "Yên Yên, cha muốn giúp đỡ mẹ mà!" Brian nhìn người phụ nữ ở trước mặt mình chút, lên tiếng hỏi lần nữa: "Delia, có muốn để bế thay chút hay ?" Người phụ nữ tên Delia, nhìn người đàn ông từ lúc lên máy bay cho đến bây giờ miệng vẫn luôn ngừng, là cha bé cưng của sao? Tại sao lại giống nhau chút nào như thế, hơn nữa còn nhiều lời như vậy, là ầm ĩ muốn chết.
      " cần, em có thể. Bảo bối lấy hành túi của chúng ta qua đây." Delia để cho bảo bối của mình cầm lấy túi trong tay Brian, sau khi lấy túi xong, Delia lập tức ôm đứa bé tránh trái tránh phải, chính là muốn mau tránh Brian làm phiền.
      Thỉnh thoảng có vài người nhìn hành động của bọn họ, nhìn người phụ nữ này, mang giày cao gót còn có thể nhanh như vậy, xem ra là quanh năm mang giày cao gót bộ, nếu như có thể, có lẽ còn có thể tham gia cuộc so tài giày cao gót chạy bộ, có lẽ còn có thể sáng lập ra kỷ lục Guinness mới.
      Hơn nữa đừng xem thường đôi giày cao gót kia của , ít nhất là mười phân đấy. "Mẹ, tại sao phải trốn cha?" hiểu hỏi Delia, tại sao phải tránh Brian, hiểu , cha cũng tồi, làm mẹ tức giận. Hình như từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cũng chưa từng thấy cha tức giận với mẹ, hơn nữa cha còn rất thương mẹ, nhưng mà hình như mẹ cũng cảm kích, hơn nữa còn xa cách với cha, ngay cả buổi đêm cũng giống như ông bà nội ở chung cái phòng, mà mẹ vẫn luôn cùng phòng với .
      "Về sau con hiểu được thôi!" Delia cũng cho con biết rốt cuộc là tại sao, đúng là sau này con bé hiểu có chuyện gì xảy ra.
      Hơn nữa trở về nước, từ từ rồi tự nhiên biết, đến cùng là xảy ra những chuyện gì. Hơn năm năm rồi, cũng biết như thế nào? Có kết hôn với ấy hay , tất cả đều biết, mỗi lần gọi điện thoại cho gia đình, chỉ cần bọn họ vừa nhắc tới chuyện của , từ chối trả lời, hoặc là trực tiếp cắt đứt.
      Mấy ngày nay phải là biết vẫn luôn tìm . Nhưng mà vẫn trốn chạy, chuyện đương nhiên, biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào.
      Hơn nữa đối với , nhìn thấy và người bạn thân tốt nhất giường.
      có cách nào, chịu nổi đả kích như vậy, thể nào coi như chưa phát ra tất cả mọi chuyện, nếu như năm đó có thể đối mặt với tất cả mọi chuyện tốt như vậy cũng lựa chọn len lén rời .
      Nếu như bọn họ ở cùng nhau, người phụ nữ kia cũng vẫn luôn chạy tới làm phiền ! Để cho phụ trách với ta, nếu là như vậy chọn rời khỏi.
      Cách bọn họ xa xa, giống như xa thấy để lòng yên tĩnh ! Thế nhưng tại sao nhiều năm trôi qua như vậy rồi, vẫn quên , vẫn thể dùng tâm tình bình tĩnh để đối mặt với , nếu như có thể làm được, dĩ nhiên cũng mang theo trái tim tan vỡ cứ nghĩ lại là thấy đau lòng như thế này. Năm năm này, bọn họ cũng có kết quả như vậy!
      Hoặc là kết quả của bọn họ lại giống nhau, nhưng mà kết quả của bọn họ cũng thay đổi được.
      Nhìn cảnh tượng thay đổi nhiều so với năm năm trước, cảnh thay đổi, người thay đổi, nhưng mà trái tim đều thay đổi rồi. "Mẹ, khi nào chúng ta tới thăm bà ngoại đây?" Yên Yên ngồi ở trong ngực Delia, mở miệng hỏi, bốn tuổi lẻ mấy tháng, nhưng vẫn chưa từng gặp bà ngoại bọn họ, nghe mẹ có cậu, còn có cá mợ, còn có người họ đáng .
      sớm muốn gặp bọn họ rồi, nhưng mẹ vẫn đưa trở về.
      tại rốt cuộc có thể nhìn thấy bọn họ, rất vui mừng! "Bây giờ chúng ta đến công ty của cậu trước, sau đó cùng cậu đến thăm bà ngoại." Nhìn bên ngoài, thấy hình ảnh quen thuộc, hình ảnh khi cùng với nhau giống như mới chỉ là hôm qua, lần nữa ra trong đầu .
      cứ nghĩ rằng mình gần quên hết mọi chuyện rồi, nhưng mà bây giờ mới biết, ra chưa từng quên cái gì cả. Xe rất nhanh dừng lại dưới lầu Hiên Viên quốc tế, sau khi bảo vệ tới lái xe đến bãi đỗ xe giúp , Delia ôm con xuống xe ròi lập tức vào bên trong.
      Khi đến đại sảnh, nhân viên tiếp tân cũng nhận ra , cũng tính để cho bọn họ vào. Người bảo vệ vừa mới đậu xe giúp bọn họ kia, cũng làm trong công ty rất nhiều năm, được cho là nhân viên lâu năm.
      "Tiểu Lý, ấy là em của tổng giám đốc —" nhân viên tiếp tân sau khi được ông nhắc nhở như vậy, mới phát người phụ nữ này trước mắt, cũng có chút giống tổng giám đốc của bọn họ.
      " xin lỗi! chờ chút!" nhân viên tiếp tân cười tiếng xin lỗi Delia, lập tức gọi điện thoại nội tuyến.
      Nghe thấy em của mình trở lại, Cung Tử Kỳ lập tức để nhân viên tiếp tân cho lên. Mà trong khoảng thời gian này, gọi điện thoại cho cho Trầm Phi Dương.
      ra Delia kia chính là Cung Điềm Điềm, vào năm năm trước hề câu nào với bất kỳ ai rời khỏi nơi này, ra nước ngoài.
      Mấy năm nay, mặc dù có gọi điện thoại về, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng trở về. Mỗi lần sau khi bọn họ tìm được tung tích của , lại giống như lần trước, biến mất vô ảnh vô tung.
      Trong công ty cũng có thay đổi quá nhiều, hình như chỉ có trải qua sửa chữa tốt hơn thôi, mặt tường trở về màu tuyết trắng, trước khi rời tới công ty chuyến, lúc ấy tường ở đây cũng có chút màu xám tro rồi.
      Thư ký của Cung Tử Kỳ cũng thay đổi, vẫn là người thư ký kia, xem ra của khiến người khác khâm phục, cho nên nhân viên trong công ty cũng có hành động ăn máng khác.
      Khi cha còn ở trong công ty, có thể cảnh tượng còn tốt như thế này. Thư ký có chút kinh ngạc, ngờ đại tiểu thư mất tích năm năm nay trở lại, hơn nữa trong ngực còn ôm đứa bé, chẳng lẽ là đứa bé của sao? ấy cũng kết hôn, chuyện năm đó y, cũng biết chút, nếu như là , có lẽ lúc ấy cũng xoay người rời .
      Chắc là ấy nghĩ ràng, cho nên mới trở lại, hõn nữa ấy cũng kết hôn rồi, nhưng khi nhìn đứa này, đại khái cũng có ba bốn tuổi, tại có chút mơ hồ, rốt cuộc chuyện này là ai làm sai?
      Nếu như là Trầm Phi Dương, như vậy Cung Điềm Điềm nên có ít thời gian để chữa thương, nhưng làm sao ấy có thể kết hôn sớm như vậy, có chút hoài nghi, có phải ấy thay đổi tình cảm hay , cho nên Trầm Phi Diương chạy mua say, sau đó mới xảy ra chuyện như vậy.
      Nhưng mà chính tai nghe thấy năm đó Trầm Phi Dương chuyện ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc, bây giờ nhìn lại còn phải xem tình huống, nếu như đứa bé này bốn tuổi, như vậy rất có thể là con của Trầm Phi Dương, dù sao tình cảm của hai người bọn họ, dường như trong công ty ai là biết!
      Hơn nữa qua báo chí cũng thường có tin tức của bọn họ, bọn họ qua đêm ở ngôi nhà đó, bọn họ ngọt ngào ở nơi nào đó, cũng hoài nghi, có phải là có người cho đám chó săn luôn theo hai người bọn họ hay , ngày ngày chỉ tung tin của hai người bọn họ.
      Bọn họ ngược lại rất hào phóng mà thừa nhận, nhưng ai cũng ngờ, cuối cùng bọn họ lại làm loạn thành như vậy. Bắt đầu từ năm năm trước, bọn họ được công chúng công nhận là cặp đôi kim đồng ngọc nữ, là tổng giám đốc của công ty Doãn thị, là đại tiểu thư của Hiên Viên Quốc tế.
      Khi bọn họ công bố tin tức đính hôn ngờ rằng ngọc nữ lại mất tích. Mà kim đồng cũng tình bất định, chỉ cần vui vẻ, như vậy tất cả mọi người cũng gặp xui xẻo theo, nhân viên trong công ty mặc dù dám gì, dù sao bọn họ cũng đều biết, vợ mới của mất tích.
      Tuy nhiên cũng có số người biết sống chết, chỉ bởi vì biết người vợ sắp cưới của ất tích là vì chạy theo người đàn ông khác, mà lập tức chạy với tất cả mọi coi như người thay lòng đổi dạ, nhưng mà có bao nhiêu người biết biết, vốn cũng làm ra chuyện như vậy.
      Delia ôm con tiến vào phòng làm việc sau đó ngồi xuống ghế sa lon. "Cái con bé chết tiệt này, còn biết trở lại à?" Cung Tử Kỳ tiến lên ôm lấy đứa em thể khiến cho người khác yên tâm của mình, lần này chính là năm năm, cũng là độc ác.
      ", nhiều năm gặp như vậy, phải vừa thấy mặt mắng em đấy chứ!" Cung Điềm Điềm nhìn trai mình, năm năm rồi, càng ngày càng chững chạc, rời năm năm, trai cũng qua 30 rồi, nhưng cũng khác mình là mấy, thấy cũng già hơn bao nhiêu.
      "Điềm Điềm, tới đây! Đây chính là cậu." Cung Điềm Điềm tới bên sofa, kéo con của mình qua, tới trước mặt Cung Tử Kỳ.
      "Cậu? Rất đẹp trai nha!" Cho tới bây giờ Cung Điềm Điềm chưa từng nghĩ tới, con của mình lại còn là hoa si, nhìn thấy cậu của mình còn có thể chảy nước miếng.
      "Điềm Điềm, con bé là con của em và Phi Dương đúng ?" cần suy nghĩ, Cung Tử Kỳ cũng biết, đứa bé này nếu phải của Trầm Phi Dương, còn có thể là của ai.
      Lúc ấy, khi Cung Ðiềm Ðiềm rời , mang thai ba tuần rồi, con bé lại thể phá bỏ đứa bé kia, chỉ là ngờ, cháu ngoại của ra đời hơn bốn năm rồi, mà đến giờ phút này mới nhìn thấy con bé.
      ", đừng đến ta với em nữa, ta cũng sớm biến mất trong lòng em rồi, ngay từ năm năm trước, ta cũng hoàn toàn biến mất khỏi trái tim em rồi."
      Nhắc tới , sắc mặt của Cung Điềm Điềm cũng được tốt lắm, ràng vẫn còn nhớ tới , nhưng vẫn muốn những chuyện này giống như liên quan gì đến mình hết.
      "Điềm Điềm, năm đó chẳng qua là hiểu lầm, cậu ấy và Tử Lăng cũng xảy ra qua quan hệ gì. Tử Lăng, ta chỉ là trong lòng thoải mái, thấy em có được hạnh phúc nhanh như vậy, trong lòng ta khó chịu.
      Mà đêm đó ta và bạn trai của ta chia tay, cho nên mới làm ra loại chuyện đó."
      Sắc mặt Cung Điềm Điềm vẫn thay đổi chút nào, nhưng trong lòng của dậy lên sóng lớn mãnh liệt, chưa từng nghĩ tới, việc là như vậy, nếu như chỉ vì trong lòng Tử Lăng cảm thấy thoải mái, tại sao ấy thể tìm người khác, mà vì sao việc như vậy lại đến năm năm sau, mới để cho biết.
      Nhưng ra do sợ hãi, khi bọn họ nhắc tới Trầm Phi Dương, nếu sang chuyện khác trực tiếp cúp điện thoại, có mấy lần khi gọi điện thoại về nhà đúng lúc Trầm Phi Dương cũng ở đó, bọn họ mới được đôi câu, muốn len lén đưa điện thoại cho Trầm Phi Dương, nhưng đều cúp điện thoại ngay lập tức, giống như biết tất cả mọi chuyện.
      Mà Trầm Phi Dương cũng ra nước ngoài tìm rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều là phí công vô ích. giống như gắn người chiếc máy theo dõi vậy, chỉ cần tới đó, nghĩ muốn nơi nào, hình như cũng biết trước, rồi sau đó cũng bỏ qua việc tìm .
      Chỉ là ngờ bọn họ mới vừa buông tha, lại tự mình trở về. ", dù có như thế cũng còn liên quan gì đến em nữa rồi, chuyện này ra cũng có tác dụng gì, chẳng lẽ nghĩ khác sao?

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :