1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, chớ cướp mẹ tôi - Kiều Mạt Nhi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      Sau khi Quách Y Y trở về chỗ ở của mình lúc trước, nhìn nơi chốn quen thuộc này. Sau khi rời , căn phòng này vẫn luôn cho người nào thuê tiếp, cũng bởi vì trước với chủ cho thuê nhà, thuê căn phòng này trong thời gian dài.

      tại lại trở về nơi này, cảm thấy vô cùng thân thuộc, nhưng cũng thiếu thứ gì đó. Bên trong rất sạch , trả tiền cho chủ cho thuê nhà, để bà ấy thỉnh thoảng tới đây dọn dẹp giúp .

      Lúc , chỉ mang theo quần áo của mình, mang theo bất cứ vật gì khác, nơi này vẫn là nhà .

      "Con , chúng ta đến nhà rồi!" Hôn lên trán con trai, đặt bé con lên giường, kéo chăn đắp lên cho con xong, lúc này mới trở lại phòng khách. Nhìn mỗi chỗ, đều nhớ lại những chuyện xảy ra với Dạ Đình trước kia.

      "Ha ha. . . . . . đừng cù em, buồn!" chân , chạy nhảy ghế sofa, chỉ vì muốn né tránh bàn tay Dạ Đình duỗi đến.

      "Tới đây!" dứt khoát dừng lại, nhìn Quách Y Y đứng ghế sa lon, cười ngừng.

      " cần, qua lại cù em." cũng ngốc, ngây ngốc chạy qua, để cho cù mình.

      "Yên tâm, cù em; tới đây, muốn ôm em!" giang hai cánh tay ra, cũng tin đến đây.

      "?" có chút tin tưởng ." Dạ Đình gật đầu cái, lập tức nhắm hai mắt lại. Lúc này Quách Y Y mới tới, đưa tay ôm hông của .

      Tựa vào trong ngực cười "Ha ha ha" ngừng. "Cười cái gì?" Dạ Đình nhìn cười đến vui vẻ như vậy, lại hiểu cười cái gì. "Đình, ngực của là ấm áp."

      ngẩng đầu nhìn cái, sau đó lại ôm chặt lấy hông , tựa vào trong ngực .

      " sao? biết ngực em có ấm hay , em xem phải làm thế nào đây?" Dạ Đình nhanh chóng hôn lên trán , nhìn người phụ nữ trong ngực mình.

      "Ồ! Chỉ cần ngực của đủ ấm áp, như vậy em cũng lạnh, em ấm hay ấm quan trọng." biết, đùa với , cũng vậy.

      "Hay quá nhỉ! Em muốn lạnh chết, có phải hay ?" đè lên ghế sofa, nhìn nằm trong ngực mình.

      "Đâu có đâu? Ngực ấm áp như vậy, chỉ cần em vùi trong ngực , em cũng trở nên ấm áp, bản thân cũng ấm áp, xem có đúng ?" cười vui vẻ, nhàng đặt nụ hôn lên môi .

      " , em dụ dỗ đấy, em biết ?" Bọn họ nằm tư thế như vậy, quả thực làm cho người ta dễ dàng có suy nghĩ tốt. "Vậy có hấp dẫn được ?" ôm chặt, mặt ửng hồng.

      "Thành công!" cúi đầu hôn lên môi , chút chút nặng. "Ưmh. . . . . ." nhàng rên rỉ ra tiếng, đôi tay luồn vào trong tóc .

      "Y Y. . . . . . muốn em!" thanh của hơi nặng nề, nhìn trong ngực. "Em nguyện ý cho !" dùng ánh mắt mê mang nhìn người đàn ông chiếm giữ trái tim vài chục năm.

      Quách Y Y lắc đầu cái, tại sao có thể nhớ tới những chuyện đó chứ. tự với mình rằng được nghĩ nữa thế nhưng tại sao vẫn nhớ lại chứ? Ngồi ghế sa lon, ôm lấy mình chặt, cuộn người lại ghế sa lon, trước kia bọn họ vẫn luôn ôm nhau đó.

      "Leng keng. . . . . ." biết mình ngồi đó bao lâu, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, ai lại đến đây vào giờ này? Chẳng lẽ là chủ cho thuê nhà biết trở lại sao? Khi đứng dậy mở cửa, lại thấy người đàn ông đứng bên cạnh cửa, vì sao ta lại tới đây? Tại sao ta biết ở đây?

      "Dạ Đình, sao lại tới đây?" nhìn Dạ Đình xuất ngoài cửa, giống như khi đó chỉ gọi là ‘Đình’. "Y Y —" cầm tay , kéo vào trong ngực.

      ". . . . . ." vừa mới mở miệng, cắt đứt lời .

      "Đừng gì cả, để ôm em, chỉ muốn ôm em!" Dạ Đình vùi mặt vào bả vai , cảm nhận mùi hương cơ thể vẫn giống như trước kia, chỉ có điều còn vương thêm mùi sữa, có lẽ là khi cho đứa bé ăn cẩn thận làm dính lên người.

      "Dạ Đình, đừng có làm như vậy. Để cho người ta nhìn thấy hay đâu!"

      Trong lòng , nếu người phụ nữ kết hôn, như vậy hoàn toàn có thể mượn lý do này để cự tuyệt .

      " có gì tốt, bọn họ muốn nhìn để cho bọn họ nhìn !" để ý đến ánh mắt người khác, người là người phụ nữ trước mặt này chứ phải những người đó. Bọn họ thích nhìn, cứ để cho bọn họ nhìn thôi.

      " được như vậy, chồng tôi trở về ngay bây giờ đấy!" đẩy ra, nhưng mà cho chút cơ hội.

      "Tại sao với ? Tại sao với đứa bé kia là của ? Tại sao với , em vẫn chưa kết hôn?" nhàng, người trong cầu thang lên lên xuống xuống đều quay lại nhìn bọn họ.

      " vào rồi hãy !" vẫn muốn làm con khỉ cho người khác ngắm. "Được!" buông lỏng ra, nhưng lại đổi thành kéo tay . Quách Y Y nhìn tay mình bị kéo , muốn làm như vậy sao? Quan hệ giữa bọn họ, biến thành tình trạng như nay, vẫn còn muốn làm gì đó để cứu vãn sao? Nếu như nghĩ muốn vãn hồi, vậy ba năm trước, nên làm rồi chứ phải chờ tới bây giờ mới làm thế này.

      "Ngồi ! Em lấy nước cho !" rút tay mình về từ trong tay , lập tức về phía phòng bếp.

      "Y Y. . . . . ." ôm lấy từ phía sau, ôm vào trong ngực mình, mặt áp vào mặt . " buông tôi ra!" Quách Y Y giùng giằng, muốn dính dáng đến nữa.

      "Y Y. . . . . ." quay người lại, sau đó ngay lập tức hôn lên môi , rất muốn .

      Hơn hai năm rồi, người phụ nữ này vẫn luôn ở trong tim , cho tới bây giờ vẫn chưa hề rời , thấy trở lại, trời mới biết vui mừng biết bao nhiêu. Nhưng mà khi nghe thấy kết hôn, lại đau lòng như thế nào.

      Nhưng mà tại biết, tất cả đều là gạt , cảm thấy yên tâm, cần lo lắng nữa, chỉ gạt thôi.

      "Ưmh ưmh. . . . . ." vỗ lưng , muốn buông ra, thế nhưng lại càng hôn càng sâu, càng giãy dụa, lại càng buông ra. Lúc tức giận, cắn rách môi .

      "A. . . . . ." ngờ, đột nhiên lại cắn mình. " làm cái gì vậy hả? nghĩ Quách Y Y tôi là ai? Tôi phải người trong câu lạc bộ đêm, phải là người muốn gọi tới, cút , tôi muốn gặp lại nữa!" ta làm vậy là có ý gì? hề giải thích gì với , hôn như vậy, coi là loại người gì? Quách Y Y trước đây đúng là bạn của ta, nhưng mà bây giờ bọn họ chẳng có quan hệ gì cả.

      "Y Y, xin lỗi! xin lỗi!" quá nhớ , cho nên mới làm như thế này. " , tôi muốn gặp lại nữa." Quách Y Y nhìn cái sau đó lập tức xoay người vào phòng, cũng vào theo.

      Thấy đứa bé nằm ở giường, ngủ rất ngon, trong lòng cảm thấy xúc động vô cùng. Đây là con của hai người bọn họ sao? Đến bây giờ mới được nhìn kỹ đứa bé của , hơn nữa lại là lúc nó ngủ. Tướng ngủ của con trai , rất đáng , rất giống Quách Y Y.

      " vào làm cái gì? Cửa ở bên ngoài, mời về giúp tôi!" thấy cũng vào theo, lập tức chắn trước mặt đứa bé để cho nhìn thấy đứa bé nhiều hơn phút giây nào.

      "Y Y, em nghe giải thích !" muốn giải thích ràng chuyện kia. "Giữa chúng ta, có hiểu lầm gì cả, có thể , đừng trở lại quấy rầy mẹ con chúng tôi nữa.” muốn thêm gì nữa, bởi vì cảm thấy, giữa bọn họ còn gì tốt để nữa rồi, nếu như có thêm gì nữa như thế nào? phải cũng giống như cũ sao?

      "Y Y. . . . . ." chạy đến bên giường, kéo lấy tay , nắm chặt, bởi vì sợ lại rút tay ra lần nữa. "Rốt cuộc muốn như thế nào? Chẳng lẽ thể để cho tôi sống yên bình qua ngày sao?" càng ngày càng hiểu, tại lại muốn làm cái gì? Giữa bọn họ còn gì để ? Vào đêm hơn hai năm trước ấy phải rất ràng rồi sao?

      "Y Y, chuyện giống như em nghĩ đâu, giống nữ sinh mà em nhìn thấy hôm nay là em , tên nó là Dạ Vận Dung, từ thân thể của con bé tốt, cho nên cơ hội gặp mặt của bọn rất ít. Mà những tấm hình kia, là những tấm hình chụp, vẫn luôn muốn để người khác phát , cho nên mới những lời đó với em."

      nhìn vào hai mắt , từng câu từng chữ. "Tôi thèm để ý đến chuyện này nữa rồi, cũng cần nữa đâu! , đừng quấy rầy hai mẹ con tôi nữa."

      Thấy Đậu Đậu tỉnh lại, lập tức ôm lấy Đậu Đậu. tại, phải đưa Đậu Đậu đến bệnh viện, hẹn trước với bác sĩ rồi, cũng sắp đến giờ, nếu như , bác sĩ nghĩ là người giữ đúng hẹn. "Tôi phải đưa đứa bé ra ngoài, nếu như muốn đóng cửa giúp tôi."

      cầm túi của mình lên, đặt chìa khóa lên khay trà, sau đó lập tức ra ngoài. Dạ Đình cũng vội vàng theo, nhìn thấy lên chiếc xe taxi, vội vàng lái xe của mình theo.

      Thấy bọn họ tới bệnh viện, lập tức dừng xe, vào theo. đưa con tới bệnh viện làm cái gì? rất lo lắng, chẳng lẽ sức khỏe của đứa bé tốt sao? Hơn nữa, khi nhìn thấy đứa bé, sắc mặt của bé cũng tốt. Con bị làm sao vậy? Tại sao Quách Y Y muốn ? Tìm trong bệnh viện lúc, nhưng thể tìm được bọn họ, chỉ có thể hỏi thăm.

      "Có phải đến Quách Y Y ?!" Y tá hỏi. "Đúng!" gật đầu, cũng biết bọn họ ở đâu.

      "Bây giờ ấy ở khoa tim mạch, trước mặt quẹo phải đến." Y tá chỉ đường cho xong lại bắt đầu làm công việc của mình.

      Khoa tim mạch? Có chuyện gì vậy? Tại sao ấy lại đến khoa tim mạch? Là ấy xảy ra chuyện hay con xảy ra chuyện. muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa, chạy về phía phòng bệnh mặc kệ có chuyện gì xảy ra.

      "Bác sĩ, tim của con tôi có thể tốt hơn ?" nhìn Đậu Đậu trong lòng ngực mình, càng ngày càng sợ, nếu như sức khỏe của đứa bé thể khá hơn phải làm sao?

      "Cái này, rất khó , gần đây mặc dù tình trạng của bé cũng tệ lắm, nhưng cũng khó tránh khỏi việc còn có thể phát tác."

      ra sau khi đứa bé ra đời, mỗi tuần đều đưa bé đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. " tại, thể phẫu thuật được sao?"

      " tại nguy hiểm tương đối lớn, chờ bé lớn chút ." Bác sĩ cũng nắm chắc có thể thành công hay .

      "Tôi biết rồi, cám ơn ngài!" Đứa bé lại bị ôm kiểm tra, nhìn mặt con trai tái nhợt, rất đau lòng, tại sao lại như thế này? ràng có thể sống tốt, tại sao tất cả lại trở thành như thế này.. Khi đứa bé mới vừa sinh ra, ràng vẫn còn rất khỏe mạnh, tại sao cuối cùng lại bị bệnh tim bẩm sinh, cả gia đình cũng có ai bị bệnh tim.

      nghĩ rất lâu, xem qua rất nhiều tư liệu về bệnh tim, nhưng mà, mỗi lần thấy vẻ mặt khổ sở của con, đều đau lòng. "Y Y, tại sao cho ?" Dạ Đình ở bên ngoài, nghe thấy rất ràng, trái tim có vấn đề, phải Quách Y Y, mà là đứa bé.

      "Đứa bé là của tôi, tôi cần phải với !" thế nào cũng ngờ, theo tới đây, hơn nữa còn để cho nghe được chuyện về sức khỏe của con.

      "Cái gì gọi là cần thiết với chứ? là cha của đứa bé, chẳng lẽ ngay cả quyền được biết cũng có sao?" Dạ Đình có chút tức giận, đầu của rốt cuộc là suy nghĩ cái gì vậy?

      "Giọng điều này của là sao đây? là cha của con tôi, vậy làm trong trách nhiệm của người cha hay chưa? Nơi này là bệnh viện, mời cho!"

      quay đầu, nhìn nữa, nhìn lâu cũng có ích lợi gì đâu? Nhìn nhiều chỉ phiền lòng hơn thôi. "Em từng cho biết chuyện về đứa bé chưa?" thanh của giảm thấp xuống ít, mang theo ý trách cứ .

      Quách Y Y chuyện, chỉ đứng ở đó, nhìn đứa bé làm kiểm tra, cho đến khi kết thúc kiểm tra, nhận lấy đứa bé, ra ngoài, lấy thuốc cho đứa bé. Dạ Đình theo, nhìn cái bộ dáng này của rất tức giận.

      Tình trạng của con xấu như thế này rồi mà còn muốn náo loạn với sao, chơi đùa như vậy rất vui sao? tại, càng ngày càng hiểu Quách Y Y, rốt cuộc suy nghĩ gì? Chẳng lẽ để cho chăm sóc cũng được sao

    2. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      Chương 2: Dạ Đình VS Quách Y Y

      Quách Y Y ôm đứa bé ra khỏi bệnh viện, nhưng vẫn nhất quyết theo sau bọn họ, hề có ý định rời .

      " đừng theo mẹ con tôi nữa!" Quách Y Y dừng bước, xoay người lại nhìn Dạ Đình vẫn luôn theo sau.

      "Để ôm lát !" trả lời ..., chỉ tới bên cạnh , ôm lấy Đậu Đậu nằm trong ngực , đứa bé rất , đến nỗi khiến đau lòng.

      "Tôi tự ôm được rồi!" đưa tay muốn ôm đứa bé về, muốn để cho ôm con của . cũng được xem là cha của đứa bé, về sau cũng thể trở thành cha của đứa bé, chỉ muốn sống hết cuộc đời này với con trai thôi.

      "Y Y, để cho chăm sóc em và con , đây là trách nhiệm của ." nhìn lúc lâu sau đó lập tức ôm đứa bé ra ngoài. Quách Y Y nhìn thấy rời , có cảm động, cũng có đau lòng.

      Tâm tình phức tạp khiến cho biết tiếp theo phải làm như thế nào? "Giữa chúng ta hình như có bất kỳ quan hệ gì nữa rồi, tại sao còn phải chạy tới quấy rầy chúng tôi chứ?" Quách Y Y bước thêm bước rồi dừng lại, hiểu, vì sao vẫn tới quấy rầy mình.

      Giữa bọn họ, vốn là còn bất kỳ quan hệ gì nữa, chẳng lẽ cảm thấy quấy rầy mẹ con như vậy rất vui sao? " hề nghĩ giữa chúng ta còn bất cứ quan hệ gì, đứa bé này đối với chúng ta mà là có quan hệ rồi." cũng dừng bước, quay người lại, trực tiếp trả lời .

      "Rốt cuộc tại sao phải làm như vậy?" càng ngày càng hiểu, rốt cuộc phải làm sao? Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể cảm thấy thoải mái hơn chút đây. " chỉ muốn, em trở lại bên cạnh chứ phải lại chiến tranh lạnh với lần nữa, cảm thấy chúng ta cứ tiếp tục như thế này thể giải quyết quan hệ giữa chúng ta. Chờ sau khi về đến nhà, chúng ta từ từ chuyện."

      mở cửa xe giúp , sau đó lập tức đẩy Quách Y Y vào, nếu như đẩy vào biết, có ôm con rời . "Ôm con , lái xe." đưa con cho sau đó khóa cửa lại. Sau khi khóa cửa lại mới trở lại chỗ tài xế ngồi.

      "Tại sao lại khóa cửa?" cũng hiểu, chẳng lẽ quản như vậy rất vui sao?"

      cảm thấy bộ dáng như vậy chẳng hay chút nào, nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa có thể thay đổi được gì chứ? suy nghĩ kĩ rồi, muốn có bất kỳ quan hệ gì với nữa, hơn nữa, bên cạnh cũng hề thiếu người đẹp, cứ quấn bên cạnh như vậy, rất thoải mái sao? "Về nhà!" trả lời ..., tại càng ngày càng có cảm giác mơ hồ. tại với cái gì, cũng nghe cũng cố ý nghe hiểu, vậy cần gì phải thêm gì nữa, cứ về thẳng nhà rồi giải quyết sau.

      Nhìn xe từ từ tiến về phía trước, Quách Y Y vẫn luôn chú ý đứa bé trong ngực. Hoàn toàn nhìn Dạ Đình lấy cái. Khi xe dừng dưới lầu khu nhà thuê, xuống xe, nhưng vẫn khóa Quách Y Y và đứa bé, để cho xuống xe.

      lấy chìa khóa trong túi xách của sau đó lập tức lên lầu. Khi xuống xách theo hành lý của còn có thêm vài thứ gì đó, bỏ vào xe, sau đó trở về vị trí ghế lái.

      "Rốt cuộc muốn làm gì? lấy hành lý của tôi làm cái gì?" càng nhìn càng hiểu, rốt cuộc là muốn làm cái gì?" Chẳng lẽ như vậy vui lắm sao?

      "Về nhà!" Nhàn nhạt ra hai chữ, lại biết, tiếp theo phải trả lời như thế nào, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể thấy suy nghĩ gì? "Nhà tôi ở đây, thả tôi xuống xe."

      đưa tay dùng sức đẩy cửa mấy cái, nhưng cửa khóa làm thế nào mở ra được chứ? "Em náo đủ chưa? Chẳng lẽ em muốn nhìn thấy đứa bé chết sao?" Dạ Đình chịu đủ rồi, cũng giải thích ràng với , tại sao vẫn như thế này, chẳng lẽ thể tha thứ cho sao?

      Hơn nữa, hề làm gì sai mà? Là vẫn luôn trốn tránh , muốn gặp nữa, nếu như ban đầu trốn , tất cả mọi chuyện cũng biến thành tình trạng như nay, hiểu lầm giữa bọn họ, cũng giải quyết xong, quan hệ giữa bọn họ cũng thể nào trở nên như thế này. càng ngày càng hiểu, rốt cuộc suy nghĩ gì? Chẳng lẽ rất vui vẻ khi ở trong tình trạng này sao?

      "Tôi nghĩ, giữa chúng ta còn gì để nữa rồi!" cúi đầu, nhìn con trai nằm trong ngực mình. " muốn nghe, rốt cuộc là em suy nghĩ gì? Em muốn cùng vậy đưa con cho , đưa con đến Mĩ, kiểm tra sức khỏe của con!”

      cũng bị bệnh tim, nhưng mà bệnh tim là bệnh di truyền của gia đình, em cũng bị bệnh tim đó. Nếu như phải em có bệnh tim chính là người mắc bệnh, cho nên muốn đối tốt với em mình. Nếu như đối xử tốt với nên đối xử tốt với ai đây? Nhưng mà, dù sao em cũng là em , vẫn muốn có gia đình riêng.

      Quách Y Y, nhưng mà cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới lại có thể tuyệt tình như vậy, suy nghĩ chút nào đến cảm thụ của . cứ làm như vậy cảm thấy dễ chịu lắm sao?

      "... lặp lại lần nữa!" Quách Y Y hề nghĩ đến, lại có thể ra những lời như thế này. "Được rồi, em đừng có tùy hứng như vậy nữa được ?" càng ngày càng chịu nổi , chẳng lẽ thể suy nghĩ kỹ chút sao, quan tâm đến thân thể đứa bé được sao? Nhìn đứa bé thường xuyên phải đến bệnh viện, thường xuyên phải uống thuốc. thể giống như đứa bé khác, trải qua tuổi thơ vui vẻ, mạnh khỏe sao? Cứ như thế này cảm thấy rất vui vẻ sao?

      Quách Y Y xoay người, để ý đến nữa. Lại phát nước mắt mình vẫn rơi xuống, cặp mắt chăm chú nhìn chằm chằm đứa bé trong ngực, nhìn lâu, chỉ có cảm giác trái tim mình đau, rất đau. nên xuất trong hôn lễ của Tống Tâm Dao, nếu như xuất , cũng gặp lại lần nữa. Nếu như gặp lại ..., những chuyện này, cũng bao giờ xảy ra chuyện giống như ngày hôm nay vậy.

      thấy im lặng, bả vai lại nhàng run rẩy, lâp tức dừng xe ở ven đường. Tựa vào ghế lái, đưa tay xoa sống mũi của mình. càng ngày càng hiểu, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể giải quyết được mọi chuyện đây? "Đừng khóc!" giọng mở miệng, xoay người lại, để nhìn . Nước mắt Quách Y Y vẫn rơi xuống ngừng, làm thế nào cũng để cho mình phát ra thanh.

      "Ngoan, đừng khóc nữa!" tự tay ôm vào trong ngực, nhàng vỗ lưng .

      "Đừng khóc nữa, những gì vừa , đủ khốn kiếp. Nhưng mà, những câu đó chỉ là lẫy thôi, nhất thời nổi nóng, cho nên mới những lời như vậy thôi. làm sao có thể cam lòng để cho em rời khỏi chứ. Hơn hai năm qua, vẫn luôn tìm kiếm em, nếu tìm được, cũng bao giờ để em rời khỏi nữa." ngẩng đầu, hôn lên nước mắt mặt , cuối cùng môi cũng rơi xuống môi .

      "Đừng khóc! Chúng ta về nhà trước, sau đó làm thủ tục, đưa con đến Mĩ tìm bác sĩ giỏi nhất." tin tưởng, y thuật ở bên Mỹ tốt hơn nhiều so với ở đây, nhất định là có thể chữa khỏi bệnh cho bé con.

      "Cái tên khốn kiếp này!" Tay dùng sức vỗ lên lưng , hình như chỉ có như thế này, mới có thể đau lòng như vậy, tức giận như vậy, nếu như làm như thế này, giận chết . "Được, khốn kiếp! Đều là tốt, nên làm em khóc, xin lỗi!" ngẩng đầu, hôn lên trán , nhàng vuốt tóc .

      "Tốt lắm, chúng ta về nhà thôi!" Lau nước mắt mặt , lại khởi động xe lần nữa. Người phụ nữ ngốc này, ai. . . . . . càng ngày càng có sức phản kháng rồi. Khi trở về nhà, bọn họ lập tức nhìn thấy Dạ Vận Dung vẫn luôn đứng ở cửa chờ đợi Dạ Đình trở về.

      " cả, trở lại rồi!" Dạ Vận Dung vội vàng ra đón, chờ ở đây lâu, cứ nghĩ là tối nay trở lại nữa, ngờ vẫn trở lại. "Tiểu Dung, gọi chị dâu ." dẫn Quách Y Y vào nhà, để Dạ Vận Dung chào hỏi . "Chị dâu, em là Tiểu Dung." Dạ Vận Dung cười vui vẻ. Đây là lần đầu tiên thấy trai cười vui vẻ như vậy.

      "Gọi chị Y Y là được rồi, chị phải chị dâu của em." Mặc dù cũng hơi thích cách xưng hô này, nhưng mà cho dù có như thế nào giữa bọn họ cũng có quan hệ như vậy.

      " được, con của chúng ta cũng lớn như vậy, đương nhiên Tiểu Dung phải gọi em là chị dâu rồi." Dạ Đình ôm lấy đứa bé trong ngực , ôm đến trước mặt Dạ Vận Dung.

      ", đây là cháu của em, có đúng hay ?" nhìn thấy đứa bé trong ngực Dạ Đình, rất vui mừng. Từ trước tới nay rất thích trẻ con, nhưng mà thể tự mình sinh con được, cho nên khi nhìn thấy con của hai người bọn họ, rất vui vẻ. "Ừ, đúng vậy!" mặt Dạ Đình mang theo vui sướng của người làm cha, nhìn thấy ý cười mặt , Quách Y Y biết tiếp theo mình phải suy nghĩ như thế nào? Nhìn như thế này, nên vui vẻ hay là nên tức giận?

      ", em bé tên gì vậy?" nhận lấy bảo bối trong ngực Dạ Đình, tò mò, biết bảo bối khả ái này rốt cuộc tên là gì? "Biệt danh là Đậu Đậu, tên chính thức chị vẫn chưa nghĩ ra."

      Bởi vì, biết, rốt cuộc là là đặt hay là Dạ Đình đặt. "Cái tên đáng !" Nhìn thằng bé trong ngực, rất vui vẻ. "Vào thôi, đừng đứng ở ngoài nữa." Dạ Đình lấy hành lý của Quách Y Y từ trong xe ra sau đó lập tức kéo tay Quách Y Y tay, vào trong nhà.

      Dạ Vận Dung cũng vui vẻ vào theo, cảm giác người nhà như vậy, đúng là tốt! Nếu có thể như thế này mãi mãi là tốt biết bao! Nhưng mà cuộc sống của còn nhiều nữa rồi, sau này chỉ cần có Quách Y Y ở lại bên cạnh Dạ Đình, cũng vui vẻ.

      Sau khi ăn tối, Quách Y Y và đứa bé đều vào trong phòng. "Chị dâu, em có thể vào ?" Dạ Vận Dung đến ngoài cửa phòng của , nhìn thấy Quách Y Y ở bên trong mặc quần áo cho con trai. "Vào !" Quách Y Y ngẩng đầu lên, hơi cười cười. "Chị dâu, em có thể chuyện với chị lát ?" muốn thấy quan hệ giữa Y Y và cả như thế này.

    3. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      " chuyện gì?" biết, ấy muốn chuyện gì?

      " chuyện về trai em !" nhìn Đậu Đậu nằm giường, vung tay bé, vẻ mặt kia rất khôi hài.

      " trai em có chuyện gì hay để sao?" biết, Dạ Đình còn có chuyện gì tốt nữa. Nếu như là chuyện giữa hai người bọn , muốn nhắc tới chút nào. tại ở với , chỉ vì muốn cùng nhau đưa con đến Mỹ để chữa bệnh.

      "Chị dâu, em nghe trai , bảo bối bị bệnh tim bẩm sinh, là sao?" gật đầu cái, trả lời thẳng, mỗi lần đến chuyện này, đều cảm thấy đau lòng, muốn nhắc tới chuyện này chút nào, cho dù có đến, vậy như thế nào? Cho dù có bao nhiêu lần nữa, phải vẫn như vậy sao?

      "Em cũng giống bảo bối, bị bệnh tim bẩm sinh." nở nụ cười nhạt nhòa, trước kia nhớ tới chuyện này, cảm thấy, trời cao đối xử công bằng với mình. Nhưng từ từ, cũng hiểu.

      "Tiểu Dung. . . . . ." nhìn Dạ Vận Dung, ngờ, cũng phải chịu nỗi đau như vậy. Xem ra, con trai bị bệnh di truyền của nhà Dạ Đình.

      "Chị có muốn biết, tại sao trai thích để cho người khác nhìn thấy hình em như vậy ?" Quách Y Y nhớ rất ràng, nhớ đêm hôm đó, sau khi nhìn thấy tấm hình đó, lập tức nổi giận với . Nếu phải như vậy, bọn họ cũng tách ra, nhưng chia tay cũng chia tay rồi, còn gì nữa đây?

      "Bởi vì, em sợ, ấy sợ thấy những tấm hình kia, nhưng lại thích xem lén vào lúc có ai khác. Chị biết tại sao ? Năm đó, bác sĩ với trai em rằng, bệnh của em có thể chữa khỏi, nhưng phải dùng mạng của người khác, tới cứu mạng của em. Nhưng mà sau đó em phát ra chuyện này, ấy muốn dùng trái tim của mình để cứu em. Bởi vì trai biết tìm được hai, chỉ cần tìm hai về, như vậy trong nhà vẫn còn có người con trai, trong nhà lo có đàn ông bởi vì rời nữa. Nhưng mà, sau khi em biết chuyện này, em muốn trai dùng mạng mình đổi lấy mạng em. Cho nên em chạy trốn. Len lén làm chuyện lớn mật nhất trong cuộc đời này của em, đó là rời nhà trốn . Chị nhất định nghĩ rằng chị và cả từ cùng nhau lớn lên, tại sao chưa từng gặp em có đúng ? Bởi vì, em vẫn luôn ở trong bệnh viện, nhưng mà có ít thời gian là trai đến thăm em, xem xem em có khá hơn chút nào , xem xem em có khó chịu chỗ nào . Trước kia em biết, trai rất thích chị, ấy với em. Khi đó, mỗi ngày, sau khi tan học, ấy ngồi bên giường bệnh của em, với em chuyện của hai người, chị ngày ngày đều kéo ấy ăn cơm chiên ở con đường nào đó. ấy , ấy thích nhìn dáng vẻ khi chị ăn, cho dù ấy thích ăn thế nào, chỉ vì chị thích, ấy cũng chịu ăn cơm chiên. Mỗi lần nhìn thấy chị vui vẻ như vậy, là chuyện hạnh phúc nhất đối với ấy. Là chuyện làm ấy cảm thấy cực kỳ vui vẻ, ngày cứ trôi qua như vậy, cho đến khi ấy lên đại học, hai người mới tách ra. Nhưng mà trai vẫn thường xuyên ngồi ở cạnh giường, hỏi em, bây giờ chị sống như thế nào? Có ai chưa? Hoặc là, chị làm việc gì? Chị kết hôn chưa? . . . . . . Tất cả chuyện về chị, ấy đều hỏi cả. Nhưng mà, mỗi lần em trả lời, đều là biết. Bởi vì, em biết, càng ghen tỵ với chị hơn, tại sao trai lại để ý đến chị như vậy? Tại sao lòng chỉ nghĩ tới chị, ấy ràng có thể đối tốt với em hơn thế, tại sao còn đặt tất cả tâm tư lên người chị? Tại sao thể đặt em ở vị trí tốt nhất trong lòng ấy? Em hi vọng, trong cuộc đời của ấy chỉ xuất người em là em, nếu như chị xuất , là tốt biết bao? Nếu như trong cuộc đời của ấy vĩnh viễn đều chỉ có mình em là tốt. Cho đến khi ấy đưa ra cái quyết định kia, em lại hi vọng, chị có thể xuất , chị có thể làm cho ấy bỏ ý định này. Nhưng mà, chị lại xuất , em chỉ có thể len lén rời . Sau khi rời , trai còn có ý nghĩ như vậy nữa."

      nhìn những vì sao ngoài cửa sổ, tại rất vui vẻ, còn có thể ngồi ở chỗ này, về tâm trước kia như vậy.

      "Tại sao em lại muốn chuyện này với chị?" hiểu, vì sao đến bây giờ ấy còn phải những chuyện này với , ra để làm gì?

      "Chi dâu, em hi vọng, chị và trai em có thể sống hạnh phúc bên nhau, đừng tiếp tục như bây giờ nữa, nhìn hai người như như thế này, trong lòng em cảm thấy thoải mái chút nào.

      Nếu như phải do em, quan hệ giữa hai người cũng biến thành tình trạng như ngày hôm nay." Dạ Vận Dung cảm thấy mình là người có lỗi, nếu như phải tại ..., tất cả mọi chuyện biến thành tình trạng như thế này, nếu như tất cả đều trở lại bình thường là tốt biết bao.

      "Tiểu Dung, em. . . . . ." biết phải những gì, có lẽ quan hệ giữa bọn họ trở nên như thế này là bởi vì hiểu lầm về Dạ Vận Dung. Nhưng mà, giữa bọn họ cũng thiếu cảm giác an toàn, nếu như phải bởi vì giữa hai người bọn họ có vấn đề, chắc hẳn tất cả mọi chuyện cũng biến thành như thế này. Nhìn tình trạng giữa hai người cứ như thế này, trong lòng cũng dễ chịu, ra rất muốn làm hòa với , Nhưng mà lại muốn mình là người làm hòa trước. Nếu như mở miệng làm hòa trước, sợ về sau người bị tổn thương lại là mình.

      "Chị dâu, em biết để chị chuyện làm hòa với trai là chuyện dễ dàng, em nghĩ ấy hiểu, ấy nhất định chuyện ràng với chị. Em ôm bảo bối chơi lát, sau khi dỗ nó ngủ thiếp oom vào đây, được ?" ôm đứa bé , có thể để cho hai người bọn họ chuyện riêng với nhau.

      "Được!" gật đầu, Tiểu Dung ôm đứa bé ra ngoài, cũng có thể tắm.

      "Dạ!" Tiểu Dung lập tức ôm lấy Đậu Đậu nằm giường vung tay.

      "Đậu Đậu ngoan, ôm con chơi!" Cười ôm Đậu Đậu ra ngoài. Thấy bọn họ rời , Quách Y Y cũng cầm quần áo, đến phòng tắm. Nhưng mà vẫn chưa đến bên cửa phòng tắm, cửa phòng bị đẩy ra. Dạ Đình đứng ở cạnh cửa, nhìn Quách Y Y.

      "Y Y, chúng ta chuyện chút !" tới bên cạnh , đưa tay cầm lấy quần áo ngủ trong tay , để lên tủ bên cạnh, lôi kéo tới bên giường.

      " chuyện gì?" biết, lúc này, phải cái gì nữa.

      "Ngồi!" vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, lôi kéo Quách Y Y ngồi xuống. " !" Sau khi ngồi xuống, vẫn giữ khoảng cách nhất định với , ít nhất tại vẫn chưa làm hòa với .

      "Những gì Tiểu Dung vừa với em nghe thấy hết rồi!" Vừa rồi đúng là đứng bên ngoài, bọn họ chuyện nghe rất , cũng biết Dạ Vận Dung là vì muốn tốt cho hai người bọn họ, vì để cho Dạ Vận Dung yên tâm, cũng nên làm quan hệ của hai người ít nhất làm cho Dạ Vận Dung cảm thấy yên tâm.

      " muốn gì, cứ !" nhìn Dạ Đình, đột nhiên phát đầu , có khá nhiều tóc trắng, muốn đưa tay nhổ hết giúp , nhưng tay vốn định đưa lên, lại bị chính mình cứng rắn đè xuống.

      " biết em vì hiểu lầm chuyện lần đó cho nên mới rời . Em nghĩ rằng đêm hôm đó, đuổi theo, tìm em có đúng ? Em nghĩ, mới từ trong phòng tắm ra, chỉ quấn cái khăn tắm có thể chạy ra ngoài sao?"

      Đây là chuyện vẫn luôn quan tâm, hiểu phải làm thế nào. "Mặt mũi quan trọng? Hay là em quan trọng?" hiểu, rốt cuộc mặt mũi quan trọng, hay là quan trọng. Nếu như ở trong lòng , hình tượng quan trọng như vậy cần gì phải chạy tìm , quấn lấy buông như thế này?

      " biết, lần trước đúng là lỗi của , nhưng mà, thể tha thứ sao? Em thực muốn nhìn thấy người đàn ông của mình, quân khăn tắm chạy khắp nơi sao?" hiểu, sau khi ra, chỉ vơ đại lấy bộ nhanh chóng mặc vào sau đó lập tức chạy tìm , đến cuối cùng mới phát ngay cả quần áo cũng mặc ngược.

      "Em. . . . . ." muốn, chút cũng muốn người đàn ông của mình bị người phụ nữ khác nhòm ngó. Thế nhưng khi đó rất tức giận.

      "Y Y, sai rồi. Ban đầu nên tức giận, lớn tiếng với em như vậy, sợ em biết còn có chuyện giấu em về người em này, càng muốn muốn cho em biết từng muốn dùng mạng của mình cứu lấy mạng em . biết nếu như sau khi em biết chuyện này, em nghĩ như thế nào? Bởi vì sợ em suy nghĩ lung tung, cho nên mới muốn cho em biết chuyện này ." kéo tay , đặt bàn tay vào lòng àn tay mình.

      "Nhưng mà, kể từ sau khi gặp lại em, phát , trong lòng chỉ có mình em." nhìn ánh mắt .

      "Đình. . . . . ." nhịn được gọi ra, bởi vì là lần đầu tiên, nhìn thấy anhh nghiêm túc như vậy, nghiêm túc từng chuyện từng chuyện với như, cho dù là hay giả, đều rất vui vẻ, bởi vì từ trước tới nay trong lòng .

      "Y Y, gọi lần nữa, gọi lần nữa ." Khi nghe thấy gọi mình, rất vui vẻ, cứ nghĩ rằng giữa bọn họ thể, có thể bao giờ gọi như vậy nữa rồi.

      "Đình, đình. . . . . ." liên tục gọi tên . Có bao nhiêu đêm, nằm mơ thấy . Nhưng mà sau khi tỉnh lại, thứ nhìn thấy cũng chỉ là mảnh đen ngòm, đưa tay sờ sờ mắt mình, phát bởi vì nhớ nhung khóc trong mơ.

      "Y Y. . . . . ." kéo vào trong lòng, ôm chặt vào trong ngực mình, cảm giác như thế, rất tốt. Ít nhất lại có thể cảm nhận được tồn tại của lần nữa. Người phụ nữ lại xuất trước mặt rồi. "Y Y, rốt cuộc em trở lại bên cạnh rồi."

      xong, lập tức hôn lên môi . Dạ Vận Dung đứng ở cạnh cửa, len lén đóng cửa phòng giúp bọn họ, rất vui vẻ, ít nhất cũng nhìn thấy bọn họ làm hòa rồi, như vậy, cũng an tâm, liếc mắt nhìn đứa bé trong ngực.

      "Bảo bối, xem ra tối nay cháu phải ngủ với rồi." Sau đó lập tức ôm đứa bé trở lại phòng mình. Đậu Đậu coi như khéo léo, đêm này khóc cũng nháo, chỉ nằm yên bên cạnh Dạ Vận Dung. ngoan ngoãn ngủ cả đêm, cho đến tận khi trời sáng, khi Dạ Vận Dung tỉnh lại, bé mới mở hai mắt to.

      "Bảo bối, cháu rất ngoan!" Những đứa bé khác ngay cả buổi tối, cũng thể rời khỏi mẹ mình, vậy mà bé lại an tĩnh ngủ cạnh cả đêm. Xem ra, đứa bé này làm cho người ta rất yên tâm.

      Nhưng mà, nghe Dạ Đình , bé cũng bị di truyền bệnh tim bẩm sinh giống . cảm thấy khổ sở, đứa bé như vậy, phải chịu loại bệnh đau đớn hành hạ, rất khó chịu.

      ", chị dâu, hai người dậy rồi!" Dạ Vận Dung thấy bọn họ nắm tay, cùng nhau xuất trong phòng khách, rất vui vẻ. biết bọn họ ở cạnh nhau rất hạnh phúc.

      "Tiểu Dung, xin lỗi, để em phải chăm sóc bảo bối cả đêm." Cũng biết tối hôm qua bảo bối có ngoan hay .

      "Chị dâu, có gì đâu! Chỉ cần thấy chị và trai vui vẻ bên nhau, tất cả đều quan trọng.Nhưng mà, bảo bối rất ngoan, buổi tối đều khóc náo. Em ngủ rất thoải mái." mỉm cười, rất bảo bối.

      "Như vậy là tốt rồi, chị còn sợ bảo bối quấy, hại em ngủ được!" rất ngại, tối qua làm hòa với xong lại quên mất con trai.

      "Đình, đưa con lên lầu thay tã, em làm điểm tâm!" đưa tay sờ tã của con trai, phát ướt rồi, nếu như đổi tốt cho con.

      "A. . . . . ." Làm sao có thể thay được chứ, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua mà. "Chị dâu, em thấy chị nên cùng trai dạy ấy cách thay , nếu để cho mình ấy thay tã cho bé con có thể nó khóc thét lên đấy." Dạ Vận Dung cười trêu .

      "Nhưng mà, bữa ăn sáng. . . . . ." Bọn họ đều chưa ăn cơm, nếu như làm điểm tâm, tiếp theo phải làm sao? "Chuyện làm bữa sáng cứ để cho em lo!" khẽ mỉm cười.

      "Được rồi!" ôm lấy bảo bối từ trong ngực Dạ Vận Dung, bế bé lên lầu. " còn ngây ngốc đứng đó làm cái gì?" Thấy Dạ Đình vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhúc nhích, Quách Y Y đứng cạnh cầu thang nhịn được liếc cái.

      "Đến rồi!" Dạ Vận Dung vui vẻ cười to, đúng là chưa từng thấy trai bày ra vẻ mặt ngu như vậy, xem ra những ngày kế tiếp rất vui vẻ. Ít nhất khổ sở, nhìn hai người bọn họ cái như thế này, cũng yên tâm, cần lo lắng, sau khi rời , trai sống tốt.

      Nhưng mà bây giờ hai ở đâu? Bọn họ tìm lâu như vậy, vẫn chút tin tức gì về . chỉ muốn trước khi rời được gặp lại hai lần, trừ lúc được gặp hai lần sau đó hề gặp lại nữa.

      cả , có tin tức của , nhưng mà rốt cuộc ấy ở đâu? Rốt cuộc tới khi nào mới có thể tìm được ? Mỗi lần nhớ tới hai bị thất lạc, trong lòng của đều cảm thấy dễ chịu. Nếu như phải vì , hai cũng bị lạc mất mọi người, cho nên trước khi rời , muốn gặp lại lần nữa.

      Nhìn lên lầu cái, vẫn ngoan ngoãn vào phòng bếp, bắt đầu làm bữa ăn sáng cho bọn họ.

      Đến bây giờ đúng chưa từng làm bữa cơm tử tế cho trai, trước kia đều là tự mình xuống bếp nấu cho ăn, tại cũng có thể làm cho lần rồi, rất vui vẻ. thích náo nhiệt. tại thấy trong nhà như vậy, cảm thấy rất vui, ít nhất thấy được khuôn mặt tươi cười vui vẻ của trai, còn có cả chị dâu và cháu trai trở về. Như vậy là đủ rồi.

      Lầu hai, trong phòng, Quách Y Y dạy Dạ Đình từng bước cách làm như thế nào để thay tã ướt cho con trai, nhưng dạy nhiều lần mà vẫn học được.

      "Chuyện đơn giản như thế này mà cũng học được, ngốc vậy? Học nhiều lần thế mà cũng học được!" chịu nổi.

      đúng là biết, Dạ Đình cũng có lúc ngốc như thế. "Em dạy lại lần nữa , lần cuối cùng, hết lần này nhất định học được!" tin tưởng mình có thể, mình vẫn đần đến vậy.

      Chỉ là, mới vừa rồi chú ý tới động tác của , vẫn luôn nhìn nghiêm túc dạy mình, rất thích nhìn nghiêm túc làm việc. nghiêm túc như vậy đúng là lần đầu tiên được nhìn thấy.

      "Để thử chút!" nhìn hiểu rồi, tới bên cạnh con, đứng bên cạnh hai mẹ con, mở tã ướt mới vừa chuẩn bị xong, thử làm lại lần nữa, lần này được coi là học xong.

      "Tốt lắm, trông con lát , em xuống giúp Tiểu Dung làm điểm tâm!" xong, lập tức giao con cho , xoay người xuống lầu, Dạ Đình cũng xuống theo.

      Nhìn thấy , rất thỏa mãn, ít nhất người phụ nữ mình thích trở lại bên cạnh mình rồi. Nhìn con trai trong ngực rất vui vẻ. Ít nhất tức giận tức giận, nhưng hề phá bỏ kết tinh tình của bọn họ. Mặc dù thân thể con được tốt, nhưng mà tin tưởng, bọn họ chữa khỏi bệnh cho con, nhất định .

      "Lách cách" lầu dưới chuyển tới tiếng vang, vội vàng ôm con chạy xuống dưới, khi vào trong phòng bếp, lập tức nhìn thấy Dạ Vận Dung ngã đất, máu tràn ra khỏi miệng. Lần trước bác sĩ , nếu như bất cứ nơi nào cơ thể bị chảy máu, rời khỏi thế giới này.

      "Tiểu Dung . . . . ." Dạ Đình giao đứa bé cho Quách Y Y, vội đỡ Dạ Vận Dung dậy.

      ", xin lỗi! Em còn chưa chuẩn bị xong bữa sáng!" cười trả lời, thanh yếu ớt, bay vào lỗ tai bọn họ.

      "Đừng chuyện nữa, đưa em đến bệnh viện!" Dạ Đình ôm Dạ Vận Dung, định chạy ra ngoài.

      ", hãy nghe em !" vội vàng kéo tay Dạ Đình. " tại đừng gì cả, đưa em đến bệnh viện trước, chờ em khá hơn, chúng ta chậm chậm tán gẫu!" biết, có cơ hội, nhưng mà vẫn hi vọng có chút kỳ tích.

      " cần, . . . . . . Em rất. . . . . . Rất . . . . . . Mình. . . . . . Thân thể của mình. . . . . . Thân thể. . . . . . , em . . . . . . còn. . . . . . Có nhiều . . . . . thời gian. . . . . . , nhìn. . . . . . nhìn thấy và chị dâu. . . . . . Hòa. . . . . . Hòa hảo. . . . . . ! Em cũng. . . . . . Cũng rất. . . . . . Vui vẻ. . . . . . . Chỉ là. . . . . . Chỉ là. . . . . . . . . . . . tìm được hai. . . . . . hai. . . . . . , em cảm thấy. . . . . . Cảm thấy rất đáng tiếc. . . . . . ,. . . . . . . . . . . . đồng ý. . . . . . đồng ý với Tiểu Dung. . . . . . , nhất định phải tìm được. . . . . . Tìm được hai . . . . . . Được ?"

      thanh của càng ngày càng yếu ớt, nhìn bộ dáng này của , Quách Y Y nhịn được chảy nước mắt. Trong lòng vô cùng sợ hãi, sợ có ngày, bảo bối cũng giống như ấy.

      "Tiểu Dung, sao đâu, chúng ta bệnh viện trước, có được hay ?" Có thể còn có chút hi vọng, nhưng lại muốn , nếu như , ngay cả chút hi vọng cũng có.

      ". . . . . . cần. . . . . . cần vì em. . . . . . Lo lắng cho em. . . . . . nữa. . . . . ! Em. . . . . . Em rất. . . . . . Vui vẻ. . . . . . còn có thể. . . . . . Có thể ôm được cháu trai. . . . . . vô cùng. . . . . vui vẻ!"

      mặt có nụ cười, mặc dù coi như là cười thỏa mãn, nhưng vẫn rất mê người. Tâm nguyện của chính là tìm được hai, nhưng vẫn chưa tìm được tin tức gì về hai cả.

      Nếu như hai xuất , như vậy tất cả tâm nguyện của đều được hoàn thành rồi, nhưng cho đến bây giờ hai vẫn xuất , điều này làm cho càng thêm sợ hãi, sau khi rời , tìm được hai nữa.

      Sợ nhất chính là, hai rời khỏi thế giới này. Nhưng mà, tin tưởng cả, cả ấy còn sống thế giới này, như vậy tin tưởng lời của , tin tưởng hai nhất định còn sống thế giới này. Chỉ cần còn sống thế giới này, như vậy tất cả đều là đủ rồi.

      "Leng keng!" Chuông cửa vang lên, tầm mắt của mấy người đều dời đến cánh cửa.

      "Em mở cửa!" Quách Y Y ôm đứa bé, tới cửa, sau khi mở cửa, nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài, khuôn mặt có phần tương tự Dạ Đình.

      " là?" Quách Y Y cứ có cảm giác, tiếp theo xảy ra chuyện gì đó. "Đây là nhà của Dạ Đình?" Dạ Thiên nhìn người phụ nữ trước mắt, có chút quen mắt, rồi lại nhớ nổi gặp qua ở nơi nào.

      tra xét tư liệu về Dạ Đình, trong tài liệu cũng có ghi chép về chuyện kết hôn. Nhưng nhìn thấy người phụ nữ trước mắt, còn có đứa bé ôm trong tay, chắc chắn, người phụ nữ này nhất định có quan hệ nào đó với Dạ Đình, về phần rốt cuộc là loại quan hệ nào, vẫn thể xác định.

      "Đúng! Vào rồi !" Quách Y Y cảm thấy, cứ để cho vào trước. Có thể, chính là cậu hai theo lời Dạ Đình . "Được!" Dạ Thiên liếc mắt nhìn Quách Y Y, hình như gặp ở đám cưới của Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực. "Đình, tìm !" đưa Dạ Thiên đến thẳng phòng bếp.

      "Cậu là?" Dạ Đình ngẩng đầu lên, trong chớp mắt nhìn thấy Dạ Thiên kia, cũng giật ḿình, chẳng lẽ người đàn ông này, chính là?

      ". . . . . . là. . . . . . hai. . . . . . hai. . . . . . ?" Dạ Vận Dung cũng nhìn thấy Dạ Thiên, cảm giác của cho biết, người đàn ông này, chính là hai của mình, nếu như phải, tại sao trong lòng lại có loại vui sướng tràn đầy như thế này.

      "Em là Dạ Vận Dung?" nhìn thấy trong tài liệu, biết Dạ Vận Dung bị bệnh tim, nhưng nghĩ tới, khi gặp lại nhìn thấy ngã dưới đất.

      "Cậu trước , rốt cuộc cậu có phải Dạ Thiên hay ?" nhớ rất , em trai của mình tên là Dạ Thiên. Lần trước, nghe bên cạnh Cung Hình Dực, có người đàn ông cũng tên là Dạ Thiên, nhưng mà vẫn chưa từng gặp được ta.

      ta giống như người đàn ông vô cùng thần bí, thần biết quỷ hay, hình như vĩnh viễn đều tìm được tung tích của ta, nếu như khi đó, tìm được tung tích của ta, như vậy Dạ Vận Dung ít nhất vẫn có thể sống vui vẻ với thêm khoảng thời gian nữa. Nhưng mà, bây giờ, nhiều nhất chỉ có thể thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của Dạ Vận Dung, nhưng lại thể cho gì đó nhiều hơn.

      "Tôi chính là Dạ Thiên!" Xem ra, những chuyện tra được hề sai chút nào, người đàn ông này, trai của , là đời sau của nhà họ Dạ..

      "Hai. . . . . . hai. . . . . . Hoan nghênh. . . . . . Hoan nghênh . . . . . . trở lại. . . . ." Dạ Vận Dung cười, lần này là nụ cười chân chính phát ra từ tận đáy lòng, vui vẻ, trở về. Cho dù có rời , cũng thỏa mãn.

      "Tiểu Dung, đừng chuyện nữa, ah cả và hai đưa em bệnh viện." Dạ Đình ôm lấy Dạ Vận Dung nhanh chóng ra ngoài.

      " cả, . . . . . . cần. . . . . . ! Em. . . . . . Em . . . . . . rất. . . . . . hạnh phúc. . . . . . !" cười, cười nhắm hai mắt lại. Đôi tay cũng vô lực rũ xuống, đầu cũng lệch sang bên, ra . "Tiểu Dung, em đừng hù dọa , Tiểu Dung. . . . . ." đặt Dạ Vận Dung lên đất, duỗi tay kiểm tra hơi thở của , tay cũng vô dụng rũ xuống.

      , . . . . . . "Tiểu Dung. . . . . ." Dạ Thiên tới bên cạnh , nhìn đứa em mới gặp lại, cứ như thế ra , bọn họ còn chưa chuyện với nhau, rời .

      Nếu như, tìm được bọn họ sớm hơn chút, như vậy tất cả cũng trở nên như thế này. Nhìn khuôn mặt , trong đầu , thoáng qua hình ảnh lúc , đáng rất thích lôi kéo tay , cùng chơi.

      "Tiểu Dung. . . . . ." ngồi xổm xuống, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhắn của , nhìn gầy yếu trước mắt này, bây giờ còn hơi thở, ngay cả câu cũng chưa kịp với thế mà cứ như vậy rời .

      "Đình. . . . . ." Quách Y Y tới bên cạnh Dạ Đình, ôm chặt. cũng rất khổ sở, Dạ Vận Dung rời khỏi, bọn họ ai cũng nghĩ tới, càng hy vọng rời , thấy bộ dáng cứ như vậy rời xa bọn họ, rất đau lòng.

      Đêm qua, Dạ Vận Dung chuyện với , câu cũng quên. Tất cả những lời ấy , đều ghi nhớ trong lòng, tất cả đều nhớ hết. Nhìn đứa bé trong ngực, đêm qua bảo bối còn ngủ cùng ấy cả đêm, thế nhưng buổi sáng. . . . . . "Nếu như, để em làm điểm tâm, cũng xảy ra chuyện như vậy!"

      Nếu như giao con cho Dạ Đình chăm, như vậy ấy có thể cũng có chuyện gì rồi. Thân thể của ấy thể chịu được mệt mỏi, nhưng mà bây giờ biến thành như thế này. Khi thấy tay ấy rũ xuống, muốn kéo ấy trở về. Hi vọng ấy muốn xa cách, có thể nhìn ra, ở trong lòng ấy bọn họ quan trọng đến cỡ nào, muốn nhìn thấy ấy rời khỏi thế giới này.

      "Chuyện ông trời định, sao có thể trách em được chứ!" Dạ Đình ôm Quách Y Y, nhàng thở dài. sớm biết có kết cục như vậy, nhưng mà khi nhìn thấy thực rời , cảm thấy rất khó chịu. vẫn luôn coi đứa em này như bảo bối của mình, nhưng mà bây giờ, lại rời như vậy. Nhìn rời , hơn nữa còn chết trong ngực mình.


      * Tang lễ của Dạ Vận Dung vừa kết thúc, Dạ Đình lập tức làm thủ tục Mĩ, bọn họ mất Dạ Vận Dung, thể mất cả con trai nữa. nhất định phải chữa khỏi bệnh cho con, nhất định phải làm cho con trai sống khỏe mạnh, mãi mãi ở cạnh bọn họ. Cùng bọn họ sống qua từng ngày, như vậy, đủ lắm rồi, nhìn đứa bé trong ngực. ", định luôn bây giờ sao?" Dạ Thiên nhìn hai người bọn họ, bên cạnh là bạn của mình —— Tô Tiếu Tiếu.

      "Ừ! Bây giờ đứa bé còn , đưa con chữa bệnh sớm, chúng ta cũng có thể yên tâm hơn chút, nhìn tình trạng bé con như thế này, chúng ta yên tâm chút nào."

      Ngồi trong phòng khách, trong ngực Quách Y Y ôm con trai ngủ say. Từ khi ra đời cho đến bây giờ, sắc mặt của con trai chưa từng đỏ thắm. Vẫn luôn rất yếu ớt, mỗi lần nhìn, là lần cảm thấy đau đớn.

      Ngoài ra, bảo bối rất ít khi đến gần người khác. Nhưng mà người bé con nguyện ý tiếp xúc lại vừa mới rời rồi..

      "Được rồi! Vậy hai người ở bên đó nếu có tin tức gì, lập tức cho em biết, nếu như đủ tiền cũng cứ với em." cầm chi phiếu để lên khay trà.

      "Tiểu Thiên, em cất cái này ! Tiền chữa bệnh cho con cũng có đủ rồi. Dù thế nào, lương của cũng ít hơn em, những năm này cũng tích được ít tiền, đủ khám bệnh cho con.

      Em và Tô đây, cũng sớm định ngày kết hôn ! Có thời gian về quê thăm cha mẹ, lần này bọn rời , cũng biết đến bao giờ mới trở lại đươc." Bệnh của bé con, cũng biết phải bao lâu mới có thể chữa khỏi, bọn họ muốn nhanh chút, nhưng mà cũng biết, rốt cuộc phải mất bao lâu.

      "Được! Em biết rồi!" Thu hồi địa chỉ của gia đình ở quê khay trà nhưng tấm chi phiếu kia vẫn nằm ở phía như cũ.

      ", cứ nhận tấm chi phiếu này , coi như là em cho mượn , nếu như đủ, ít nhất vẫn có thể chi thêm, sau khi đến nước ngoài, nếu như có cái gì bất tiện, nhớ gọi điện thoại cho em. Đây là địa chỉ nhà em ở Mỹ, có thể đến đó ở, chìa khóa nhà đây." Khi Mỹ du học mua căn nhà ở Mỹ, vốn định bán nhưng xem ra bây giờ có chỗ hữu dụng rồi.

      "Được! Chúng ta bây giờ cũng lo lắng chuyện chỗ ở. Tấm chi phiếu này, cầm trước, khi nào em cần cho biết!"

      tại nếu như nhận tấm chi phiếu kia có thể cậu ấy cũng đồng ý. Nhìn chi phiếu trong tay, cười cười. Dạ Thiên ra tay, đúng bình thường. "Ừm! Thời gian sắp tới rồi, em đưa hai người đến sân bay!" Nhìn đồng hồ, nghĩ bọn họ cũng nên , nếu còn , đuổi kịp máy bay.

      "Ừ!" gật đầu, cầm rương hành lý bên cạnh lên, bỏ quyển photo album vào trong túi của mình.

      Đó đều là hình của Dạ Vận Dung, muốn bảo quản nó tốt. Đây thứ cuối cùng để lại, thể sống cùng bọn họ cho nên thể để nó lại đây, đơn.

      Khi bọn đến sân bay, sau khi chuyện vài câu. Bọn họ mới xoay người vào bên trong. Tô Tiếu Tiếu tựa vào trong ngực Dạ Thiên, hi vọng có thể yên lòng, nhìn hai người bọn họ như thế này.

      biết Dạ Thiên yên tâm, bọn họ cũng biết, chuyến này mất bao lâu. Nhưng mà, lần này bọn họ như vậy cũng thể nhanh chóng trở lại. Cũng biết rốt cuộc bệnh của bé con có thể chữa khỏi hay .

      Nhưng, bọn họ hy vọng, bảo bảo có thể khỏe mạnh trở lại. Dạ Đình kéo hành lý, nhìn bảo bảo trong ngực Quách Y Y, hi vọng bảo bảo có thể kiện kiện khang khang. Khi bọn họ trở lại, sắc mặt con đỏ thắm, cảm thấy sợ bất kỳ người nào ít nhất là sợ người lạ nữa, đó mới là chuyện tốt.

      "Đình, nghĩ chuyến này của chúng ta mất bao lâu?" biết, lần này bọn họ phải bao lâu mới có thể trở lại. "Rất nhanh, sau khi con khỏe, chúng ta trở lại!" tin tưởng, có thể rất nhanh thôi! "Nhưng mà, nếu như thân thể bảo bối tốt lên xem phải làm thế nào?" Đây là chuyện sợ nhất .

      " , chúng ta phải tin tưởng, con trai chúng ta rất kiên cường!" dang tay ôm , để cho phải lo lắng. "Ừm. . . . . . lòng hi vọng, con trai có thể khỏe mạnh trở lại!" ". . . . . ." thanh của bọn họ, xa dần ở lối vào. Trong lòng của bọn họ, có chung tín niệm, đó chính là sức khỏe của con trai tốt lên. Bọn họ tin tưởng, bọn họ gia đình hạnh phúc mỹ mãn. . . . .

    4. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      Ngoại truyện: Cung Tử Kỳ và Cổ Ngấn Nhi

      Chương 1:

      Người thần bí Làm thế nào Cổ Ngấn Nhi cũng nghĩ tới, buổi tối trước ngày cưới, bác sĩ lại cho biết, cả đời này thể mang thai. Nhưng mà, tại sao khi rời khỏi đây, lại phát , mình mang thai? Rốt cuộc là bác sĩ đùa với ? Hay là trời cao trêu đùa đây? Nhìn đứa bé bên cạnh vừa mới chào đời, rốt cuộc là nên tìm hay là ở lại đây, mãi mãi trở về nữa? Nhìn đôi mắt màu tím nhạt của , lòng rất đau!

      Ban đầu, lúc rời , cũng biết, kết quả như thế nào. tha thứ cho , là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời).

      Lúc đầu khi lựa chọn ở với , nghĩ rằng bọn họ nhất định hạnh phúc bên nhau! Nhưng đến khi bác sĩ cho biết, cả đời này vĩnh viễn thể nào mang thai, hiểu rồi, cả đời này, thể nào sống với được.

      Đứa bé xuất đột ngột, khiến cảm thấy mình còn có cơ hội, nhưng mà lại có dũng khí trở về tìm .

      biết, đối xử với và bé con như thế nào. Có lẽ, chỉ cần đứa bé, mà cần nữa!


      * Cung Tử Kỳ xem báo cáo trong tay, nhìn thủ hạ đứng bên cạnh. " ấy ở chỗ này sao?" "Đúng vậy! Ngày hôm qua, Cổ tiểu thư sinh bé trai trong bệnh viện này, chứng minh đó là đứa bé của ngài!"

      Thuộc hạ đưa tin tức và số tài liệu ngày hôm qua tra được cho . " bệnh viện!" Cung Tử Kỳ liếc mắt nhìn báo cáo trong tay, người phụ nữ này, lại dám mang theo con bỏ trước ngày kết hôn của hai người, rời khỏi , mặc dù luôn theo để ý đến chỗ ở của , nhưng mà cũng đón về, bởi vì muốn xem, rốt cuộc vì sao lại muốn rời khỏi .

      Bọn họ cùng ra khỏi phòng làm việc, trước sau thẳng về phía trước, khi ra khỏi công ty, người phụ nữ chạy đến.

      "Kỳ, đâu vậy?" Người phụ nữ này thấy vội cũng vội vàng chạy theo.

      "Tránh ra!" Ngay cả nhìn cũng thèm nhìn ta cái, tại chỉ muốn muốn đến bắt Cổ Ngấn Nhi trở lại. Người phụ nữ kia lại dám mang theo con trai bỏ chạy.

      "Em cùng !" Đông Phương Tuyết Oánh cứ có cảm giác có chuyện gì đó xảy ra.

      "Cậu ở lại, tôi tự được rồi!" Cung Tử Kỳ với cấp dưới Văn Triệt Hiên. "Dạ!" đáp tiếng, sau khi đưa mắt nhìn Cung Tử Kỳ lên xe, lập tức xoay người vào công ty.

      " Triệt Hiên, ấy đâu vậy?" Đông Phương Tuyết Oánh vội vàng theo, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Cung Tử Kỳ vội vã như vậy. Hôm nay chắc chắn xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hoàn toàn biết.

      "Đại thiếu gia đón thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia." là Đông Phương Tuyết Oánh, con cả của Đông Phương Hạo Nguyệt, dòng họ Đông Phương thế gia. Sinh ra trong gia đình giàu có quyền thế, từ khi mới vào trung học, bám theo Cung Tử Kỳ. Vẫn luôn ái mộ Cung Tử Kỳ, nhưng mà gần năm trước, lại muốn kết hôn với Cổ Ngấn Nhi. nghĩ hết tất cả biện pháp, khiến Cổ Ngấn Nhi tự động rời khỏi , tại lại muốn chạy đón ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hơn nữa còn có tiểu thiếu gia?

      "Đại thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia? Là ai hả?" cố ý hỏi, Văn Triệt Hiên vẫn luôn theo , có chuyện gì là Văn Triệt Hiên biết. tin mình có thể lấy tin tức từ trong miệng .

      "Thiếu gia tìm được Cổ tiểu thư, mà Cổ tiểu thư mới vừa sinh bé trai trong bệnh viện."

      Đông Phương Tuyết Oánh tốt, ấy mang đến cho cảm giác như vậy. Từ trước tới nay, ấy đều rất chăm sóc Cung Tử Kỳ, cho dù ấy sắp kết hôn, vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh , quan tâm , thương . Mà sau khi Cổ Ngấn Nhi rời , càng chăm sóc ấy cẩn thận hơn. Rồi sau đó, ấy cho người khác cảm giác là người cao quý, nhưng cũng giống như những người khác, mang lại cảm giác dễ gần, rất thân thiết, hòa nhã. Có thể đối tốt với tất cả mọi người! Cho nên, người trong công ty rất quý, chăm sóc . Cũng rất thích tới công ty chơi, có lẽ có người cho rằng, tiểu thư nhà giàu làm sao có thể như vậy chứ? Mấy người đó đều cho rằng mình lúc nào cũng đúng, tự cho mình là thanh cao, nhưng mà giống vậy, cho nên, có vài chuyện vẫn với Đông Phương Tuyết Ánh. Bọn họ có thể nhận ra, trong lòng Đông Phương Tuyết Oánh vẫn luôn có Cung Tử Kỳ, nhưng mà cho dù ai cũng có thể nhận ra trong lòng Cung Tử Kỳ cũng chỉ có người phụ nữ là Cổ Ngấn Nhi. Nếu phải như vậy ấy nhất định kết hôn với Cổ Ngấn Nhi, mà sau khi ấy rời cũng liều mạng tìm kiếm như vậy.

      hiểu, tại sao sau khi tìm thấy ấy lại gặp ngay, mà lại yên lặng quan sát, dù biết chuyện có thai, cũng tìm , có lẽ là muốn cho ấy chút thời gian.


      * Cung Tử Kỳ vừa tới bệnh viện, lập tức chạy thẳng tới phòng bệnh của Cổ Ngấn Nhi, lúc này nằm giường, an tĩnh nghỉ ngơi. Đứa bé nằm bên cạnh , hình như cũng ngủ say. Cổ Ngấn Nhi cũng phải người phụ nữ xinh đẹp lắm, bề ngoài chỉ có thể được cho là bình thường. So với Đông Phương Tuyết Oánh, hai người đúng là khác nhau trời vực. Bất cứ ai nhìn vào cũng đều cảm thấy, Cung Tử Kỳ nên lấy Đông Phương Tuyết Oánh chứ phải Cổ Ngấn Nhi.

      Nhưng mà ở trong mắt Cung Tử Kỳ chỉ có mình Cổ Ngấn Nhi. trách , tại sao lại làm dâu bỏ trốn trước đêm tân hôn, tại sao phải len lén rời , cho lý do hợp lý.

      biết, nhất định có chuyện gì đó xảy ra, mà thể với , nhưng chuyện đó là chuyện gì biết. Nhìn khuôn mặt khi ngủ say, hơn tám tháng gặp, gầy nhiều quá. Có lẽ nguyên nhân là vì vừa mới sinh con cho nên sắc mặt của cũng khá lắm! Có thể là giống như còn giọt máu nào. Khuôn mặt nhắn gần như trong suốt hình như vì bị đụng vào mà cảm thấy thoải mái, lông mày nhíu lại.

      Cung Tử Kỳ cười, vẫn giống như trước kia, khi ngủ thích bị người khác sờ mặt, mỗi lần như vậy, lông mày nhăn lại. Xem ra, vẫn vậy!

      "Á. . . . . ." Cổ Ngấn Nhi cảm giác có người sờ mặt mình, khiến cho cảm thấy rất thoải mái, vừa hô tiếng, lập tức mở hai mắt ra, khi thấy người tới là ai bị giật mình.

      "Tử, Tử kỳ. . . . . ." hoàn toàn nghĩ tới, xuất ở đây. Cho tới bây giờ đều nghĩ nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất, cho nên mới ở lại thành phố O, nhưng mà hoàn toàn ngờ tới tìm được đến đây. ra, nơi nguy hiểm nhất, nhất định là nơi an toàn nhất.

      "Thế nào? Hơn nửa năm gặp, tên của cũng gọi được sao?" nhéo mũi . Đây là cử chỉ thân mật mà chỉ dành cho .

      "Tại sao? Tại sao lại xuất ở đây?” hiểu, tại sao lại xuất ở đây?

      "Đứa ngốc, em sinh con, nên tới sao?" đỡ dậy, để cho tựa vào đầu giường. ". . . . . . trách em sao?" thử dò xét, hỏi câu, trách chút nào sao, trách ban đầu chia tay sao? Từ khi mang thai cho tới nay, cũng dám tìm , sợ trách trốn trước đêm tân hôn.

      "Em bỏ , nhất định là có lý do, trách em! Chỉ cần, bây giờ em trở lại, vậy là được rồi!" ôm vào trong ngực mình, bởi vì , cho nên tin tưởng , có thể để làm gì tùy thích.

      Nhưng mà, chuyện như thế này, chỉ cho phép xảy ra lần, cho phép xảy ra lần thứ hai.

      " xin lỗi!" tựa vào trong ngực , cảm thụ cái ôm ấm áp trong ngực , quen biết từ khi học trung học cho đến bây giờ đều cẩn thận che chở, chăm sóc cho .

      "Tốt lắm! Để nhìn em kỹ chút!" Tuy có lúc, cũng lén đến đây nhìn nhưng mỗi lần chỉ nhìn qua, được nhìn kỹ.

      "Làm sao biết em ở đây?" Chuyện này khiến tò mò nhất .

      "Nếu như muốn tìm em cho dù em có ở bất cứ đâu, đều có thể tìm được." Cho tới nay đều tin tưởng vào thực lực nhà họ Cung, hơn nữa, với năng lực điều tra của Văn Triệt Hiên, lo lắng chút nào là tìm được Cổ Ngấn Nhi.

      " trách em sao?" vẫn còn có chút lo lắng, dù sao mình rời khỏi, trở thành tin tức chấn động thành phố O thời gian dài. Mặt mũi của Cung Tử Kỳ cũng vì vậy mà mất hết.

      "Em nghi ngờ tình cảm của đối với em sao?" Người phụ nữ này, ngờ tính đa nghi của lại nghiêm trọng như thế. "Em chỉ sợ vẫn còn trách em thôi!" cúi đầu.

      Hai người quen biết nhau từng ấy năm như vậy, vẫn cảm thấy lo lắng. Hai người quen biết nhau từ thời trung học, hơn hai tuổi, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới việc mình quen biết . là nhân vật phong vân trong trường (hot boy ấy), học sinh trong trường còn tự lập hội fan cho .

      Còn , ở trong trường chỉ là đóa hoa nho , bình thường có ai biết đến. Nhưng mà, bọn họ lại gặp nhau. Từ lần đầu tiên nhìn thấy , lòng của lặng lẽ theo , nhưng hiểu rằng, giữa bọn họ, thể có tình cảm gì, càng thể phát triển thứ tình cảm đó. Nhưng cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, cuộc sống của còn bình thường như trước nữa.

      * Trong sân trường, Cổ Ngấn Nhi vẫn lại như mọi ngày, giờ nghỉ trưa cầm sách của mình đến thư viện.

      Ở đó, có thể đắm mình trong biển sách. Gia đình của vô cùng nghèo khó, thể nào có nhiều tiền mua sách cho . Cho nên, thư viện của trường trở thành nơi thích của .

      Trước khi đến thư viện qua đài phun nước lớn, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy nó phun nước, ngày hôm nay lại phun nước như kỳ tích vậy.

      Từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy đài phun nước nào đẹp như vậy, hơn nữa, còn nghe là khi ước nguyện ở đài phun nước này điều ước đó thành thực.

      Mặc dù mê tín, nhưng vẫn lấy ra đồng tiền xu, quay lưng về phía đài phun nước len lén cầu nguyện. Nếu như ở đây có người, cũng dám làm như vậy, bởi vì sợ làm như vậy, bị người ta chê cười, cười quá ngây thơ. Quả thực cũng cảm thấy làm như vậy rất ngây thơ, nhưng mà vẫn nhịn được, muốn làm chuyện như vậy.

      " là ngây thơ đấy!" giọng dễ nghe truyền đến, vốn muốn ném đồng xu trong tay vào trong hồ, nhưng sau khi nghe thấy giọng đo, buộc phải dừng tay lại.

      "Chuyện ngây thơ như vậy mà trong trường chúng ta vẫn có người làm sao!" thanh khác truyền đến, đứng nguyên tại chỗ, bọn họ giễu cợt như vậy vui lắm sao? Chỉ vì tò mò cho nên mới làm như vậy, nhưng mà ngờ, lại bị người ta giễu cợt như thế.

      Cầm sách lên, ngay cả nhìn cũng nhìn bọn họ lấy cái, vội vội vàng vàng chạy đến thư viện, phía sau truyền tới tiếng cười, khiến cho dám quay đầu lại nhìn. muốn nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của bọn họ. sợ nhìn thấy vẻ mặt như vậy.

      cố gắng hết sức để thi vào trường, nỗ lực làm cây hoa bé bình thường trong trường học. Cho nên, dù người ta có giễu cợt như thế nào, cũng muốn tranh cãi với bọn họ. Đối với , nếu như lãng phí thời gian với những chuyện như thế này, còn bằng đến thư viện, đọc sách lâu hơn chút.

      * Bên cạnh đài phun nước, có ba học sinh nam đứng, người con trai trong đó vẫn luôn im lặng, hoàn toàn đếm xỉa đến những gì mà bạn bè .

      "Tử Kỳ, tại sao cậu gì thế?" Người con trai mở miệng tên là Trầm Phi Dương, bắt đầu từ tiểu học quen biết, làm bạn với Cung Tử Kỳ, cho tới tận bây giờ, hai người vẫn là bạn tốt. Tính tình của và Cung Tử Kỳ hoàn toàn trái ngược nhau, đối với chuyện vừa rồi, cũng lòng muốn đùa giỡn, chẳng qua là cảm thấy ở trong trường học còn có nữ sinh tin tưởng rằng đài phun nước này giúp ấy thực nguyện vọng, cho nên mới cảm thấy ấy ngây thơ mà mở miệng trêu đùa thôi.

      "Đúng vậy! Tại sao hôm nay cậu chuyện?" cậu học sinh khác, tên là Kỳ Diệc Tử, là con trai của tổng giám đốc Kỳ, có quan hệ rất tốt với Cung Tử Kỳ, ba người là bạn bè thân thiết.

      Mà ở trong trường, ba người bọn họ có danh hiệu, chính là Kỳ Tử Dương Tam Kiếm Khách, mặc dù rất quê mùa, nhưng toàn trường, biết có bao nhiêu người coi bọn họ như thần thánh vậy.

      Cung Tử Kỳ nhìn đài phun nước, khi cúi đầu xuống lập tức nhìn thấy chiếc bút lẳng lặng nằm đó, có lẽ là kia vừa làm rơi .

      biết tại sao, hình như chút hứng thú với này. Ở trong trường, bất kỳ nữ sinh nào gặp phải ba người bọn họ, phải sợ hãi kêu lên chính là la hét muốn làm bạn bè với bọn họ, hoặc là ký tên. Nhưng mà nữ sinh này, nghe thấy tiếng của Trầm Phi Dương và Kỳ Diệc Tử lại chạy nhanh. khiến cảm thấy hứng thú. Xem ra phải tìm hiểu xem, nữ sinh này, rốt cuộc là học lớp nào .

      " thôi!" Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, chắc hẳn tất cả mọi người đến phòng ăn rồi, nữ sinh kia chắc cũng đến phòng ăn thôi! Đến lúc đó phải chú ý chút, xem có thấy bóng dáng của kia , may mắn là trong trường cần phải mặc đồng phục, nếu , chắc hẳn rất khó tìm, có thể ngay cả tìm cũng tìm được. Khi đến phòng ăn, quan sát rất nghiêm túc, nhưng tìm thấy bóng dáng .

      "Này. . . . . . Con bé Tiểu Ngấn kia lại đến ăn cơm à?" Hai học sinh vừa qua bên người bọn họ vừa chuyện.

      "Nó? Nếu như nó đến đây ăn cơm mới là lạ đó, chắc chắn lại đến thư viện rồi, nghi ngờ, biết nó có phải mọt sách , mỗi ngày đều ăn những quyển sách kia đến no cả bụng!" nữ sinh chép miệng, đúng là có gì để với bạn tốt này.

      Những gì mà hai vừa , quỷ thần xui khiến thế nào lại lọt vào tai , qua đài phun nước, bên là thư viện bên là phòng ăn, chẳng lẽ bé kia đến thư viện rồi.

      "Dương, Tử, hai cậu ăn , tớ phải làm vài chuyện !" xong, lập tức xoay người chạy ra ngoài.

      "Này. . . . . ." Bọn họ còn chưa xong, thấy bóng dáng Cung Tử Kỳ đâu nữa. "Hôm nay cậu ấy là kỳ quái!" Bọn họ phát ra điều đó từ khi ở đài phun nước rồi ! "Tớ cũng cảm thấy vậy!" Trầm Phi Dương rất đồng ý với Kỳ Diệc Tử.

      "Có muốn theo ?" Kỳ Diệc Tử thích nhất là xem chuyện náo nhiệt. "Hay là thôi ! Nếu như bị cậu ấy phát ra, chúng ta cũng được sống dễ chịu. Vẫn nên lấp đầy cái dạ dày của chúng ta trước !" Lấp đầy bụng vẫn quan trọng hơn, nếu như chậm chút nữa, có thể ngay cả ăn cũng ăn được.

      Cung Tử kỳ ra khỏi nhà ăn lập tức thẳng tới thư viện. Tìm trong thu viện lúc mới thấy được bóng dáng ở phía bên kia.

      tựa vào giá sách, trong tay cầm quyển sách, nhìn rất nghiêm túc. Trong miệng lại cắn cái bánh,nhưng mà cũng cắn hết. Chẳng lẽ quyển sách đó hay đến vậy sao, khiến xem sách đến quên ăn sao? nữ sinh này rất nghèo sao? Nghèo đến nỗi chỉ có thể ăn bánh sống qua ngày, hay là vì muốn đọc sách nên mới ăn bánh, từng bước từng bước đến gần , thấy cực kỳ nghiêm túc, thậm chí ngay cả đến gần cũng biết. Chỉ chuyên tâm xem sách của mình, hoàn toàn chú ý tới đến gần.

      Cho đến khi tới trước mặt , vẫn chú ý đến. tựa vào giá sách đối diện , tiện tay cầm quyển sách, sau khi lật mấy trang lại nhìn chằm chằm vào . vẫn cắn miếng bánh ấy, hề nhúc nhích. biết nên quá chuyên chú, hay là quá mê mẩn. Vẫn hoàn toàn chìm đắm trong thế giới sách, nhìn qua quyển cách cầm, là quyển truyện của Lev Tolstoi, quyển sách này đọc từ hồi học tiểu học rồi, từng xem qua cũng đâu cảm thấy nó hay lắm! Tại sao có thể mê mẩn như vậy, hơi nghi ngờ. biết là do đứng lâu quá nên mệt mỏi, hay là vì sao mà vừa xem sách, vừa ngồi hẳn xuống đất.

      Hình như cảm thấy trong miệng mình vẫn cắn bánh, lúc này mới tay ra cầm bánh cắn miếng, sau đó cầm bánh tay, tiếp tục đọc sách, hoàn toàn để ý đến khóe miệng mình còn dính bơ, đặc sánh như vậy khó chịu sao? Mặc dù, bộ dáng này của rất đáng , nhưng cũng hơi khó coi chút. Nếu để cho người khác nhìn thấy nhất định cười . cầm giấy, đưa tới trước mặt .

      "Lau mặt !" "Ồ! Cám ơn!" còn ngẩng đầu lên, chỉ tiếng cám ơn, đưa tay ra nhận lấy khăn giấy đưa xong lại tiếp tục xem sách.

      cũng trả bút lại cho , xoay người rời khỏi thư viện. Từ đầu đến cuối, đầu của chưa từng ngẩng lên, càng biết rốt cuộc là ai đưa khăn giấy cho .

      Cho đến khi xem hết cuốn sách mới ngẩng đầu lên. Lúc này mới nhìn thấy khăn giấy trong tay. Kỳ quái, là ai đưa cho cái này vậy? Nhìn xung quanh, có ai cả! Là ai đưa khăn giấy cho ? Cầm khăn giấy, ngửi thấy mùi hương, là mùi hương cam thảo dễ chịu, nhưng lại phải là mùi của khăn giấy, hình như mùi hương của người đó lưu lại! cất tờ khăn giấy vào trong sách của mình.

      cũng hiểu, tại sao mình muốn giữ lại tờ khăn giấy kia, nhưng mà rất muốn gặp mặt cảm ơn người đó, mặc dù, biết chủ nhân của tờ khăn giấy này rốt cuộc là ai?

    5. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      Chương 2: Bị giễu cợt

      Sau ngày hôm đó, mỗi ngày đều đến thư viện như cũ, hơn nữa mỗi ngày đều cầm sách, ngồi ở chỗ đó.

      Hình như là vì chờ người thần bí đưa khăn giấy cho xuất , nhưng mà biết vì sao chưa từng thấy người đó xuất .

      biết, rốt cuộc người đó là con trai hay là con . Nhưng mà rất thích mùi vị lưu lại tờ khăn giấy đó, cứ nghĩ là dựa vào mùi hương lưu lại ấy tìm được người kia, nhưng mà cho đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được.

      "Bây giờ vẫn cò có người đọc sách ở đây sao?!" nam sinh đẹp trai tới, khi nhìn thấy Cổ Ngấn Nhi, ràng hơi sửng sốt chút. Vào giờ này phải các học sinh đều ở phòng ăn sao? Tại sao chỗ này vẫn có người chứ? Cổ Ngấn Nhi ngẩng đầu nhìn cái, nam sinh rất đẹp trai, hơn nữa còn rất rực rỡ, biết nam sinh này.

      Cũng biết học khóa nào, nhếch miệng mỉm cười bày tỏ thân thiện! Khâu Dật Phàm nhìn cái, mặc dù cảm thấy hơi kỳ quái vì lại có người đọc sách ở đây vào giờ này, nhưng mà vẫn bỏ qua. Nếu như phải bởi vì buổi chiều có bài kiểm tra cũng đến đây tìm tài liệu vào lúc này.

      người có mùi hương cam thảo nhàn nhạt, mặc dù biết có phải là nam sinh này hay , nhưng mà vẫn là vụng trộm nhớ kỹ khuôn mặt của nam sinh này.

      Lặng lẽ cảm ơn người đưa khăn giấy cho hôm đó. dám tiến lên cảm ơn Khâu Dật Phàm, nếu như phải là , vậy người ta nhất định lại giễu cợt .

      Giễu cợt dùng phương pháp rách nát này để tiếp cận người khác. Nhưng mà nhìn lúc, thấy đến khu đặt máy vi tính, cũng đoán ra thân phận của vô cùng khác biệt.

      Ở trong trường, chỉ có những học sinh có thân phận, địa vị, mới có thể dùng máy vi tính ở đây, hơn nữa còn phải đóng tiền. Cho nên, cho tới bây giờ vẫn chưa từng chạm vào máy vi tính trong trường, ngay cả cái máy vi tính duy nhất trong nhà cũng là chiếc máy tính qua tay biết bao nhiêu người, mới dùng hơn ba trăm đồng mua về. Mặc dù tốc độ rất chậm, nhưng ít nhất vẫn có thể tra được chút tài liệu.

      Sau khi Cung Tử Kỳ ăn cơm xong, bất tri bất giác lại tới thư viện, cũng biết tại sao mình lại muốn tới đây? Nhưng mà hình như có sức hút nào đó kéo tới nơi này.

      thẳng tới thư viện, nhưng nhìn thấy bóng dáng của . Hôm nay, nhìn thấy trong phòng ăn, chắc là cũng đến phòng ăn, cho nên mới tới đây. biết hôm nay ăn cơm xong chưa? Hay là lại giống như hôm trước, ngồi ở đó vừa ăn bánh bao vừa đọc sách.

      "Này. . . . . . đứng lên!" Cổ Ngấn Nhi đỏ mặt, rốt cuộc nam sinh này muốn làm cái gì? chăm chú đọc sách, ta lại lao thẳng đến chỗ , đè dưới thân mình.

      "Hai người. . . . . ." Cung Tử Kỳ ngờ mình lại nhìn thấy cảnh như vậy ở đây. nữ sinh này chẳng lẽ ở chỗ này, bởi vì cùng nam sinh này. . . . . .

      "A. . . . . ." Cổ Ngấn Nhi làm thế nào cũng ngờ đến, lúc này lại có người đến đây, hơn nữa còn thấy trong màn xui xẻo như thế này. ấy nhất định hiểu lầm mình, biết tại sao, trong lòng lại có chút lo lắng, lo lắng nam sinh này hiểu lầm.

      "Này. . . . . . Ai cho ngồi ở chỗ này hả?" Khâu Dật Phàm bò dậy, là nhếch nhác, ngày thứ nhất tới thư viện học bài lại bị nữ sinh làm ngã. Hơn nữa còn nằm ở người , nếu như để cho các nữ sinh khác trong trường nhìn thấy, phải làm sao?

      "Ánh mắt của để ở đâu? nhìn thấy gì sao?!" là, ràng là lỗi của ta, lại còn chạy tới trách .

      "Ở kia có chỗ ngồi, tại sao lại ngồi?" Chỉ vào chỗ trống bên cửa sổ, nơi đó có nhiều chỗ ngồi như vậy, tại sao lại ngồi đất? Chẳng lẽ ngồi ở đây thoải mái hơn sao?

      "Tôi ngồi đọc sách ở đâu có phải xin phép hay hả? ràng là lỗi của , còn xin lỗi còn trách tôi!" Mặc dù Cổ Ngấn Nhi rất nghèo, nhưng là cũng phải người bị bắt nạt dễ như vậy.

      "Tôi thấy là cố ý ngồi đây, muốn đưa chân ra khiến tôi ngã!" Cũng rất có thể là duỗi chân ra khiến ngã.

      ". . . . . ." Cổ Ngấn Nhi chỉ vào ta, lúc này mới phát ra động tác của mình thục nữ, thu tay lại, nên tranh cãi với loại người như thế này, hoàn toàn thể chuyện tử tế được.

      "Thế nào, bị tôi trúng rồi hả?!" Khâu Dật Phàm cảm thấy nữ sinh này rất thú vị. giống những khác trong trường, chỉ biết trồng hoa si. Nếu , cũng lười, muốn thêm câu nào với .

      "Nhàm chán!" Cổ Ngấn Nhi thèm để ý đến , thu dọn đồ đạc bên cạnh, lập tức bò dậy. thêm hai câu với dạng người như thế này chẳng qua là lãng phí nước miếng, còn bằng thêm gì nữa.

      "Tôi thấy cũng có vẻ nhàm chán." Khâu Dật Phàm cũng lười thêm vài câu với , dù sao cũng như vậy, bằng thêm gì nữa. Coi như là mình xui xẻo, cho nên mới gặp phải người như thế !

      Sau khi Khâu Dật Phàm rời , Cung Tử Kỳ chỉ đứng thêm lát, cũng xoay người ra ngoài. cũng biết, tại sao mình lại muốn gặp này. Rốt cuộc là giống hay khác các nữ sinh khác ?

      "Này. . . . . . Bạn học!" Cổ Ngấn Nhi thấy muốn rời , vội vàng gọi lại. "Có chuyện gì sao?" Bình thường đều để ý đến các , nhưng mà hôm nay, lại dừng lại.

      "Chuyện vừa mới xảy ra, chỉ là hiểu lầm, hi vọng đừng ra!" Có lẽ như vậy là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng mà vẫn có chút lo lắng. chạy đến trước mặt , cao, nhìn ngang tầm mắt như vậy, ngay cả cằm cũng nhìn thấy.

      " lo lắng quá rồi!" phải là loại người miệng rộng, có lẽ đối xử với này hơi đặc biệt. Nhưng mà, tiếp theo chắc chắn như vậy!

      "Cảm ơn!" Sau khi cảm ơn, lập tức ngẩng đầu lên. Nhưng khi nhìn thấy vẻ ngoài đẹp trai của , sững sờ.

      Tại sao lại có nam sinh đẹp trai như vậy? có vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, mày kiếm, đôi mắt sắc bén mà thâm trầm lại là màu tím nhạt, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng mím chặt.

      mặt có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ lạnh lùng nhìn , xấu hổ cúi đầu. Vừa nhường đường cho vừa cúi đầu, vẫn dám ngẩng đầu lên. Cho tới khi tiếng bước chân ròi khỏi thư viện mới đưa tay lên, nhàng vỗ về ngực mình. Tại sao lại đập nhanh như vậy?

      * Cung Tử Kỳ ngồi trong phòng mình, tay vuốt chiếc bút mà trong trường có ai dùng. Chiếc bút này là chiếc bút nhặt được bên đài phun nước ngày hôm đó.

      Đối với , hoàn toàn nghèo đến nỗi phải nhặt chiếc bút, nhưng mà quỷ thần xui khiến, lại nhặt chiếc bút này.

      "!" Cung Điềm Điềm chạy vào, khi nhìn thấy chiếc bút trong tay , chỉ cười nhạt. Xem ra Cung Tử Kỳ chủ nhân của chiếc bút này rồi, nhìn thấy ngắm nó nhiều lần!

      " bao nhiêu lần rồi rồi hả ? Vào phòng người khác phải gõ cửa!" cất chiếc bút vào trong cặp sách của mình.

      "Chuyện gì?" nhìn em . ", nghe cuối tuần này trường có buổi dạ vũ, có thể cho em cùng được ?" Điềm Điềm sớm nghe đến chuyện trong trường trai toàn là trai xinh đẹp.

      "Em sao?" Đưa cùng sao, chỉ quấy rối , trừ cái này ra, biết dẫn theo có lợi ích gì.

      " trai, có bạn nhảy mà! Vậy hãy để em làm bạn nhảy của , cảm thấy thế nào?" Điềm Điềm lôi kéo cánh tay , mặc dù có thể đồng ý. Điềm Điềm, người cũng như tên, ngọt ngào đáng , là người vô cùng vui vẻ.

      "Em sợ bị ánh mắt của những nữ sinh trong trường giết chết à?" Ở trước mặt em , mặt mới nở nụ cười.

      "Sợ? Nếu như sợ em phải là em của , như vậy, , đồng ý?" đợi Cung Tử Kỳ mở miệng, Điềm Điềm vui vẻ tiếp, dù sao mặc kệ trai có đồng ý hay , dù sao cũng quyết định phải ! ~

      "A. . . . . . trai, tốt! Em chết mất!" xong, hôn lên khuôn mặt đẹp trai của cái sau đó lập tức chạy ra ngoài.

      " vẫn chưa đồng ý cho em cùng mà!" Lúc này mới phục hồi lại tinh thần, thấy em như vậy, có chút nổi, vẫn chưa đồng ý mà hưng phấn chạy ra ngoài!

      Bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao cũng phải tìm bạn nhảy, tìm những nữ sinh trong trường kia, còn bằng tìm Điềm Điềm, so với mấy nữ sinh kia, Điềm Điềm dễ thương hơn nhiều, còn đối với mấy kia, có gì để .

      Lấy cây bút từ trong túi ra, biết đó có thể tham gia hay ? Hình như chưa bao giờ đến phòng ăn phải. ra rất muốn biết, nữ sinh này khi tham gia vũ hội vẫn mặc trang phục bình thường sao? Có lẽ, ấy cũng tham gia!

      * "Tiểu Ngấn, dạ vũ cuối tuần, cậu có tham gia ? Dạ vũ năm nay cậu chưa tham gia lần nào đâu đó!” Lý Tiểu Vũ, bạn tốt của Cố Ngấn Nhi hỏi.

      "Đúng rồi! Nghe dạ vũ lần này, ba chàng hoàng tử trong trường cũng xuất đấy!" Khuôn mặt Văn Vân Nhi tỏ vẻ si mê.

      "Các cậu cứ chơi vui là được rồi! Tớ tham gia đâu!" Ngày đó vào đúng thứ bảy, có thể làm thêm, kiếm đủ tiền tiêu vặt tuần, hơn nữa cũng có thể phụ cấp cho gia đình thêm khoản tiền .

      "Ai! chán chết mà, tạ sao lần nào cậu cũng tới vậy?!" Bọn họ đều là học sinh mới, vẫn luôn tò mò với buổi dạ vũ trong trường. Hơn nữa, bọn họ cũng rất muốn nhìn thấy ba chàng hoàng tử kia.

      Ba bọn họ thường xuất nhiều, chuyện này với bọn , là cơ hội khó có được.

      "Ha ha! Các cậu chơi vui vẻ nhé!" chỉ cười cười, sau đó lại cúi đầu nhìn sách trong tay mình. Bây giờ, ngồi sân cỏ ở vườn hoa đọc sách, là rất tốt, rất thoải mái.

      "Được rồi! Nếu như có món ăn ngon này nọ, chúng tớ nhất định lấy về cho cậu!" Bọn họ cũng rất thương Cổ Ngấn Nhi, cũng biết gia cảnh của được tốt, cho nên cho tới tận bây giờ vẫn bảo mời khách, có lúc còn mang đồ ăn ngon đến cho .

      "Cảm ơn các cậu, cần đâu!" Mỗi lần đều là hai người bọn họ mời ăn, ngại lắm rồi. Bọn họ tốt như vậy làm sao có thể để bọn họ lấy thức ăn từ buổi vũ hội đến cho được chứ? Hơn nữa, cũng tham ăn đến mức đó!

      "Tại sao cậu chẳng biết hưởng thụ chút nào thế?!" Gia cảnh của Văn Vân Nhi coi như tệ, so với tốt hơn rất nhiều.

      "Hưởng thụ cũng cần phải có tiền đó chị hai! Hai người các cậu nếu như muốn đọc sách sang bên kia chơi , để cho tớ xem sách lát!" là, mặc dù hai người bọn họ là bạn tốt của , nhưng mà đối với , sách mới đúng là người bạn tốt nhất.

      "Được rồi! Chúng tớ quấy rầy cậu nữa! Mọt sách." Lý Tiểu Vũ nhìn cái, kéo Văn Vân nhi, hai người cùng rời . Thành tích của ràng tốt như vậy, tại sao còn phải cố gắng đọc sách như vậy, dường như mỗi khi có thời gian rảnh rỗi đều bắt đầu đọc sách. Lật trang sách, đột nhiên khăn giấy từ bên trong rơi ra ngoài. đưa tay nhặt nó lên, cầm lên ngửi cái, phía vẫn còn lưu lại hương cam thảo nhàn nhạt.

      "Rốt cuộc là ai đưa nó cho mình?" Mùi hương như thế này, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua, nhìn chất lượng của loại khăn giấy này biết nhất định là hàng loại , nhưng phía chữ gì. chép miệng, bỏ tờ khăn giấy kia vào trong sách, tiếp tục xem sách của mình.

      Đúng lúc Cung Tử Kỳ qua, những câu vừa lẩm bẩm kia, mỗi câu đều lọt vào tai . vẫn còn giữ lại tờ khăn giấy kia sao? Hôm nay, mặc cái quần jean được giặt đến bạc cả màu, cái áo t shirt đơn giản. Ở trong ngôi trường này, có thể thấy người ăn mặc như vậy, quả thực rất kỳ quái. nữ sinh này rất nghèo sao? Xem ra, phải điều tra thân phận của nữ sinh này chút, xem xem rốt cuộc là người như thế nào.

      Thấy lại nghiêm túc xem sách lần nữa, cũng rời khỏi vườn hoa. Cổ Ngấn Nhi cảm giác có người nhìn mình, lập tức ngẩng đầu lên, thế nhưng ngay cả bóng người cũng có.

      Lắc đầu cái, xem ra suy nghĩ nhiều quá rồi, chỉ chốc lát nữa lại phải học, vẫn nên trở về phòng học thôi!

      * Thời gian vĩnh viễn đều trôi qua nhanh như vậy. Lần dạ vũ này hình như cố ý tổ chức ở trong trường.

      Trường thuê khách sạn lớn, có hai đại sảnh có thể chứa được mấy trăm người. Mà tiệc rượu này cũng phải dành cho học sinh toàn trường, mà chỉ dành cho trăm học sinh đứng đầu bảng của mỗi khối.

      Bọn họ đều có thể mang theo bạn nhảy đến, cũng có thể chọn bạn nhảy ở trong trường. Nhưng mà cũng chỉ có 299 học sinh trình diện, còn người tới đó chính là Cổ Ngấn Nhi, nữ sinh giành danh hiệu nhất bảng ba lần liên tiếp trong khối lớp mười.

      Khi ba người Cung Tử Kỳ xuất , tất cả nữ sinh khi thấy Điềm Điềm bên cạnh Tử Kỳ, đều thất vọng cúi đầu, bọn họ vốn tưởng rằng, tối nay ba người bọn họ chọn bạn nhảy từ các nữ sinh trong trường, nhưng mà hoàn toàn ngờ rằng họ dẫn theo bạn nhảy đến rồi.

      Điềm Điềm mở to đôi mắt dễ thương, kể từ sau khi tiến vào đại sảnh, vẫn lluoon nhìn đông nhìn tây, càng có hứng thú đối với thức ăn ngon.

      "Ca ca, em có thể ăn cái gì đó hay ?" Điềm Điềm nhìn Cung Tử Kỳ, là mình xin cho cùng, có chuyện gì, vẫn phải được đồng ý của mới được.

      " !" Vuốt vuốt tóc em , trong mắt tràn đầy cưng chiều. Tất cả nữ sinh khi nhìn thấy ánh mắt kia, tất cả đều si mê, quá đẹp trai, quá xuất sắc! ra là Cung Tử Kỳ cũng có mặt như vậy, phát mới nha! Cung Tử Kỳ nhìn chung quanh lần, quả nhìn thấy Cổ Ngấn Nhi.

      Khi nhận được tư liệu về Cổ Ngấn Nhi, quả thực cũng sợ hết hồn. đứng nhất ba lần liền trong khối lớp mười, hơn nữa chỉ kém điểm tuyệt đối có hai điểm, thành tích học tập như vậy đúng là lần đầu tiên thấy được nhìn thấy.

      cũng chưa từng có thành tích như vậy, thi toàn trường ít nhất là kém bốn điểm, có lần còn kém đến tận mười điểm. Mà , lại có thể đứng đầu ba lần liên tiếp đều chỉ kém hoặc là hai điểm. Hơn nữa phải môn, mà là tất cả các môn cộng lại mới có kết quả như vậy.

      * "Quản lý à, tôi có thể đến đó được ?" Cổ Ngấn Nhi vừa nghe thấy quản lý bảo mình xuống đại sảnh mà trường thuê để làm việc, lập tực giật mình. Nếu để cho các bạn trong trường biết làm thêm ở chỗ này, bọn họ nhất định cười . Cười vì so học ở ngôi trường tốt như vậy lại phải làm thêm ở bên ngoài.

      "Bên kia đủ người phục vụ, mau qua đó ! Nếu như , tối nay cũng đừng nhận tiền lương nữa!" đùa sao, nhân viên trong khách sạn cũng sắp đủ để phục vụ rồi, lại còn muốn lựa chọn? Khách chọn ấy là tốt lắm rồi! Nếu để cho ông chủ biết, thuê học sinh, chức vị của cũng thể giữ lại được.

      "A!" có cách nào, chỉ có thể gật đầu, về khu đại sảnh kia. Hôm nay nhiều người như vậy, nếu như bị phát , nhất định trở thành chuyện cười của bọn họ.

      Cười cứ cười , làm thêm ở đây cũng phải là chuyện gì quá đáng, thể gặp người khác. Hơn nữa, ai mà phải ăn cơm? Bọn họ có thể chỉ cần vươn tay, là có cơm dần tận miệng nhưng mà thể như vậy.

      Khi đến đại sảnh, phát ánh đèn bên trong rất tối, chắc là có ai nhìn thấy , cũng phát ra , hơn nữa tất cả các bạn học ở đây cũng chắc nhận ra ! Nghĩ như vậy, cũng lo lắng nữa. Sau khi vào, bắt đầu bưng khay, xuyên qua đám người, thỉnh thoảng có người lấy ly nước trái cây từ khay của .

      Trong trường quy định, tối nay tất cả đồ uống đều chỉ có thể là nước trái cây. Cố gắng hết sức tránh xa các bạn cùng lớp, lớp của là lớp ưu tú, dường như tất cả các bạn cùng lớp đều ở trong nhóm 100 người đứng đâu. Lớp bọn họ có 50 người, chiếm nửa nhân số khôi lớp mười, nếu để cho bọn họ thấy , chắc hẳn thể ngăn chuyện bị trở thành trò cười.

      "A, đó phải là Tiểu Ngấn sao?" Lý Tiểu Vũ và Văn Vân Nhi nhìn thấy khay trong tay Cổ Ngấn Nhi, kỳ quái, tại sao cậu ấy lại xuất ở đây? Chẳng lẽ cậu ấy làm thêm ở đây sao?

      "Tiểu Ngấn?" Bọn họ vào, đứng ở trước mặt . Cổ Ngấn Nhi cúi thấp đầu, khi nghe thấy tiếng gọi của hai người bạn tốt, cũng sợ hết hồn, ngay cả đầu cũng dám nâng lên. xoay người chạy , muốn làm cho bọn họ biết, mình làm thêm ở đây. Bọn họ chỉ biết là, làm thêm ở quán cà phê mỗi tối từ thứ hai đến thứ sáu, nhưng biết, thứ bảy còn có thể khắp nơi tìm việc làm thêm khác. Hơn nữa còn làm cả ở chỗ này.

      "Tiểu Ngấn. . . . . ." Văn Vân Nhi thấy bỏ chạy, hô to tiếng, mau chóng đuổi theo. Cổ Ngấn Nhi cúi đầu, dám ngẩng lên, trong khay cũng sớm trống trơn, dùng khay che gò má của mình, chạy ra ngoài.

      Nhưng mà. . . . . . Tất cả mọi người ngừng lại, sững sờ, đứng nguyên tại chỗ. Bởi vì. . . . . . Cổ Ngấn Nhi đụng phải người, ngã mặt đất, vuốt đầu tóc của mình, làm sao lại xui xẻo như vậy?

      "Tiểu Ngấn!" Văn Vân Nhi và Lý Tiểu Vũ thấy ngã nhào, vội vàng chạy tới, đỡ dậy. " sao chứ! Có bị thương hả?" Văn Vân Nhi đau lòng nhìn , nền đất cứng như thế, đụng vào nhất định rất đau.

      "Tớ sao!" Cổ Ngấn Nhi nhặt khay lên, cứ nghĩ là xảy ra chuyện gì, nhưng mà bây giờ xảy ra chuyện rồi! ngẩng đầu lên, xin lỗi người mà vừa mới đụng phải.

      " xin lỗi! xin lỗi!" Xoay người lại người, phải ai khác, mà chính là —— Cung Tử Kỳ, nhưng khi nhìn thấy mặc bộ đồng phục phục vụ, cũng sợ hết hồn. Ngay sau đó cũng lập tức hiểu , nguyên nhân tới tham gia dạ vũ ra là vì phải làm thêm.

      "Oa. . . . . . là Cổ Ngấn Nhi ư!" nữ sinh chạy tới, khi vừa nghe Văn Vân Nhi và Lý Tiểu Vũ gọi Tiểu Ngấn, ta cảm thấy kỳ quái, phải Cổ Ngấn Nhi chưa từng tham gia dạ vũ như thế này sao? Tại sao hôm nay lại xuất , hơn nữa còn làm nhân viên phục vụ ở đây. ta vừa la lên, tất cả các bạn học nữ trong lớp Cổ Ngấn Nhi đều vây quanh.

      "Cổ Ngấn Nhi, cậu đừng với chúng tớ là cậu làm ở đây nhé!" Trường bọn họ là học viện quý tộc có quy định. Tại sao có thể cho phép nữ sinh trong lớp làm ở chỗ này, nếu như bị các bạn học ở lớp khác biết, phải bọn họ mất hết mặt mũi sao?

      "Lớp trưởng!" Cổ Ngấn Nhi mặc niệm ở trong lòng, tại sao phải như vậy? Sớm biết thế này chạy, để Lý Tiểu Vũ và Văn Vân Nhi gọi ra tiếng, vậy là được rồi!

      "Cậu là học sinh xuất sắc nhất trong lớp mà! Tại sao lại có thể làm ở đây? Nếu để các bạn học khác biết chuyện này làm mất hết danh tiếng của lớp chúng ta, tất cả đều mất hết đấy!"

      Từ khi mới nhập học lớp trưởng thích Cổ Ngấn Nhi, nếu như phải là học sinh xuất sắc nhất, sớm bảo thầy giáo đá ra khỏi lớp. Vì lớp học của bọn họ, bọn họ cũng đành phải giữ lại. Nhưng mà, ngờ, lại làm thêm ở chỗ như thế này.

      "Tôi hề cảm thấy chuyện tôi làm làm lớp mất mặt!" Cổ Ngấn Nhi nhàn nhạt mở miệng. "Cậu phải cảm thấy mất mặt? Nhưng mà tôi lại cảm thấy chẳng còn chút mặt mũi nào, hơn nữa hôm nay là ngày gì, ngươi có biết hay ? Nhiều người ở đây như vậy, hơn nữa còn có đầy đủ các khối lớp, khi chuyện này truyền ra, toàn trường đều biết, trong lớp mười lớp trọng điểm, có nữ sinh làm thêm ở khách sạn. Nghe như vậy hay lắm sao?" Kha Mạn Mạn càng càng tức giận, đáng hận nhất chính là, ta lại va vào Cung Tử Kỳ, hoàng tử cực kỳ hoàn mỹ trong cảm nhận của .

      "Kha Mạn Mạn, chúng tôi biết nhà cậu có tiền, nhưng mà cậu cũng thể như vậy! Chẳng phải ba cậu cũng phải làm thuê cho công ty nhà người khác sao, cậu vừa những gì, ràng ngay cả chút đạo lý cũng có." Văn Vân Nhi nhìn nổi nữa, từ trước tới nay Kha Mạn Mạn đều cậy cha mình là quản lý ở tập đoàn Lôi thị, cho nên hề để ý đến những bạn có gia cảnh bình thường giống bọn họ.

      "Tôi cậu, cậu cái gì?" Kha Mạn Mạn tức giận đáp lại. "Tôi cảm thấy Tiểu Ngấn hoàn toàn chẳng có lỗi gì, cậu ấy cũng chỉ vì cuộc sống. Ít nhất cậu ấy có thể tay làm hàm nhai, phải giống cậu chỉ biết tiêu tiền của gia đình. Cậu có biết tiền học phí của Tiểu Ngấn lấy ở đâu ra ? Là cậu ấy tự mình kiếm tiền tiết kiệm từng đồng , nếu như là cậu, cậu làm thế nào? Tôi thấy, nếu như ngày nào đó cha cậu có tiền, để cậu đủ ăn cũng là vấn đề đấy." Văn Vân Nhi ghét nhất chính là cái loại người này, hơn nữa Cổ Ngấn Nhi chính là người bạn tốt nhất của bọn họ.

      "Lớp trưởng, cậu câu !" Kha Mạn Mạn thấy mình lại Văn Vân Nhi, vội vàng kéo lớp trưởng đứng bên cạnh sang.

      "Đừng nữa, các cậu chơi tiếp ! Tôi nhờ quản lý đổi người khác tới đây." Cổ Ngấn Nhi cúi đầu, vẫn chưa từng ngẩng lên. Lặng lẽ câu, giọt lệ rơi xuống. tự với mình, thể như vậy, thể khóc trước mặt người khác. Cho dù bọn có họ biết, mình làm thêm ở bên ngoài, vậy như thế nào? vẫn có tự ái, biết tiếp theo bọn họ dùng ánh mắt gì để nhìn mình, càng biết tiếp đó có bao nhiêu đề tài về mình.

      Cung Tử Kỳ nhìn thấy giọt nước mắt rơi xuống của lúc xoay người, biết vì sao, cảm thấy giọt lệ kia của giống như chảy vào trong tay vậy, khiến cho lòng hết sức khó chịu.

      "Dương, chăm sóc Điềm Điềm giúp tớ!" Sau khi câu với Trầm Phi Dương đứng bên cạnh, lạp tức bước nhanh về phía trước, lôi Cổ Ngấn Nhi từ từ chạy ra ngoài, rời khỏi đại sảnh khách sạn. Tất cả mọi người đều kinh ngạc thốt nên lời, tại sao Cung Tử Kỳ lại lôi kéo ấy rời ? Chẳng lẽ hai người bọn họ? Cổ Ngấn Nhi nhất thời cũng kịp phục hồi lại tinh thần, chỉ cảm thấy mình vừa bị người kéo ra khỏi đại sảnh, lại kéo ra khỏi khách sạn. Khi bị nhét vào chiếc xe, mới phục hồi tinh thần lại, khi ngẩng đầu nhìn người nam sinh bên cạnh kia, màn ở trong thư viện ngày đó, lại lần nữa thoáng qua trong đầu .

      "Ách — bạn, bạn học, ?" muốn kéo đâu? "Ngồi chắc chưa?!" Lúc này, cung Tử Kỳ muốn biết những gì, lúc rời , những người đó vẫn luôn miệng ngừng, vẫn về việc làm thêm bên ngoài, nh́ìn bọn họ chỉ chỉ chỏ chỏ với như bậy, cảm thấy dễ chịu chút nào.

      "Tôi vẫn chưa tan việc!" người còn mặc trong đồng phục làm việc trong khách sạn, hơn nữa túi sách của cũng ở trong phòng chờ.

      " thay quần áo , tôi đợi ở đây!" Cung Tử Kỳ nhìn quần áo người , dẫn như vậy, có chút tốt! "Nhưng mà, tôi vẫn chưa tan việc!" còn hai giờ nữa mới tan việc, nếu như bây giờ rời , có tiền lương.

      " chờ chút!" Khách sạn này là của Hoắc Huyền Lôi, gọi điện thoại cho chú ấy là được rồi! "Chú Hoắc, cháu là Tử Kỳ, bây giờ cháu ở khách sạn của chú!" ". . . . . ." "Vâng! Trong khách sạn có nữ sinh, tên là Cổ Ngấn Nhi, cháu muốn chú tiếng để ấy nghỉ sớm trước hai giờ được ?" ". . . . . ." "Làm thêm đấy ạ!" ". . . . . ." "Dạ! Được, cám ơn chú."

      Sau khi cúp điện thoại, với : "Có thể, thay quần áo ! ai lấy tiền lương của ." Chắc hẳn, lo lắng chuyện này, nếu như phải vì lo lắng chuyện này, cũng nghĩ ra lý do nào tốt hơn.

      "Nhưng. . . . . ." thể , nếu như đủ người phục vụ trong khách sạn. Cung Tử Kỳ nhìn cái, trực tiếp xuống xe, kéo xuống xe theo, vào trong khách sạn.

      "Phòng thay quần áo ở đâu?" còn chút kiên nhẫn nào nữa, nếu như còn nhanh lên chút, lái xe vứt giữa đường.

      "Trước mặt!" ràng cảm thấy, hình như có chút tức giận. "Tôi đứng đây đợi !" Đẩy vào trong, tựa vào bên cửa, chờ ra ngoài. Cổ Ngấn Nhi cảm thấy buồn bực, ta làm cái gì vậy? Muốn thay quần áo, định đưa đâu sao? Sau khi thay quần áo xong, lập tức cầm lấy đồ đạc của mình, ra. Thấy thay quần áo xong, Cung Tử Kỳ liếc mắt nhìn, lập tức bước về phái trước.

      Cổ Ngấn Nhi theo bên cạnh . là cao, phải chạy chậm rồi mà vẫn theo kịp bước chân của .

      "Tiểu Ngấn, đây là tiền lương hôm nay của !" Quản lý đứng ở cửa lớn, chờ ra ngoài. "Quản lý, rất xin lỗi!" cảm thấy có lỗi, mình tan việc trước lại còn cầm tiền lương.

      "Cầm , đây là nên được nhận! cũng cực khổ ngày rồi, về sớm chút !" Thái độc của quản lý đúng là thay đổi 180 độ, chắc là vừa rồi Cung Tử Kỳ gọi điện thoại tới cho ông chủ của khách sạn này. ta nhận được điện thoại của cấp cho nên mới thay đổi thái độ với như vậy! Nhận lấy tiền lương quản lý đưa tới, mở ra nhìn chút, ngày tiền lương là 200 đồng, mãi cho đến mười hai giờ khuya, mà bây giờ mới mười giờ, lấy 25 đồng từ trong túi tiền ra đưa cho quản lý.

      "Quản lý, còn hai giờ nữa, tôi thể nhận hết số tiền này." Cung Tử Kỳ vốn tưởng rằng, muốn nhìn xem có phải ít tiền hay , ngờ lại làm như vậy.

      " cứ cầm ! Nhớ mai tới làm đấy! Chúng tôi trả lương theo ngày." "Tôi còn có thể tới đây làm sao?" có chút hưng phấn, nếu như có việc làm ở chỗ này, khi tìm được việc, cũng cần khắp nơi tìm việc làm nữa.

      "Ừ, về sau mỗi tuần đều làm việc từ thứ sáu, nếu như có thời gian, gọi điện thoại với tôi, đây là số điện thoại!" Quản lý đưa danh thiếp cho .

      "Quản lý, cảm ơn ! rất cám ơn !" Có công việc lâu dài như vậy, rất vui vẻ, nếu như sau này có thể tiếp tục làm việc ở đây, ít nhất đối với nó là khoản thu nhập rất tốt.

      " chơi !" Cổ Ngấn Nhi lại vài tiếng cảm tạ, mới bỏ hai trăm đồng tiền này vào trong túi sách của mình. Cặp sách của em trai bị hỏng rồi, nên cho mua cặp sách mới cho nó, dù sao nó cũng học trung học năm nhất rồi, nếu như chiếc cặp sách mới, các bạn học nhất định xem thường nó.

      "Lên xe!" Cổ Ngấn Nhi suy nghĩ, buổi tối có nên mua cho em trai chiếc cặp sách mới hay giọng của Cung Tử Kỳ vang lên.

      " Cung, buổi tối rất cám ơn !" Nếu như , có thể bây giờ vẫn thể ra khỏi đại sảnh khách sạn, những lời bọn họ khiến chân mềm nhũn.

      Lúc ấy, rất sợ mình ngã nhào. Nhưng mà, nhưng mà lại kéo ra ngoài, để cho thoát khỏi chỗ đó, cần phải nghe bọn họ bóng gió nữa. "Bảo lên xe, nghe hiểu sao?" nữ sinh này, đúng là rất biết khảo nghiệm tính chịu đựng của .

      "A!" Thấy hình như nổi giận, hơn nữa cảm thấy, rất nóng tính, vì muốn chọc tới , chỉ có thể ngoan ngoăn lên xe . Cũng hỏi, đưa đâu, cũng sợ người ta bán mình .

      "A, dẫn tôi đâu?" Sau khi được nửa đường mới nhớ ra mình hoàn toàn biết đâi. Cung Tử Kỳ nghe xong vẫn nghiêm túc lái xe, vẫn nhìn phía trước, có trả lời câu hỏi của .

      Cho đến khi xe dừng ở bờ biển, mới xuống xe, về phía bờ cát. Cổ Ngấn Nhi cũng vội vội vàng vàng chạy xuống, theo sau , cảm giác gió biển thổi phất qua mặt mình, vui vẻ chạy về phía trước.

      "Oa. . . . . . Là biển!" thích nhất chính là biển rộng, nhưng cho tới tận bây giờ, vẫn chưa từng được nhìn thấy, cũng chưa nghe đến chuyện ở thành phố O cũng có biển. Gió biển thổi phất qua mặt , giống như gió hôn vậy. Cảm nhận được vị mặn của nước biển, vui vẻ cười, cuối cùng trực tiếp cởi giầy dưới chân ra, dẫm lên bãi cát mềm mịn.

      "Chơi vui!" nhâc chân bước , chơi đùa vui vẻ bờ cát, giống như đứa bé chưa trưởng thành. mặt là nụ cười thỏa mãn. Cung Tử Kỳ đứng bên cạnh cũng ngồi xuống bờ cát, nhìn điên khùng, nhìn nàng chơi đùa.

      nữ sinh này đúng là dễ dàng thỏa mãn, chỉ là bãi cát cũng có thể làm cho vui vẻ như vậy, lắc đầu cái, liền ngồi ở bờ cát, nhìn lên bầu trời đầy ánh sao sáng. Bình thường, khi muốn yên tĩnh mình, chạy đến nơi đây, nghỉ ngơi lát. Cái chỗ này, vẫn là lần đầu tiên dẫn người đến, hơn nữa còn là nữ sinh.

      hoàn toàn dám tưởng tượng, mình dẫn nữ sinh tới nơi này. Hơn nữa, hình như ấy rất ưa thích nơi này, dễ dàng ngồi xổm xuống, biết làm cái gì?

      "Tối quá! Muốn tìm vỏ sồ cũng tìm được!" bãi cát lớn như vậy, chỉ có ngọn đèn chụp ở vị trí trung tâm, mà chỗ bọn họ ngồi, cũng phải vị trí gần trung tâm nhất.

      "Cho!" Cung Tử Kỳ từ tò mò, tới, lập tức nghe thấy tiếng nỉ non. "Cái gì?" Nhìn điện thoại trong tay , phía lóe lên ánh sáng, chỗ tối như thế này vô cùng thiếu ánh sáng.

      " phải muốn tìm vỏ sò sao?" Cung Tử Kỳ đưa di động nhét vào trong tay sau đó lập tức xoay người chỗ ngồi của mình, trực tiếp nằm xuống. nhìn lúc lâu, lại nhìn điện thoại ở trong tay, màn hình chính là ảnh của . Khí chất vô cùng tuấn tú, sửng sốt hồi lâu, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, bắt đầu tìm vỏ sò bờ cát.

      Đối với Cung Tử Kỳ, biết mình rốt cuộc có tâm tư như thế nào, nhưng mà trong lòng luôn có loại cảm giác, lặng lẽ lay động tới . Đây chỉ là lần thứ hai gặp mặt , lần đầu tiên khi nhìn thấy , tim của đập rất nhanh dọa sợ!

      Cho tới bây giờ chưa từng gặp qua nam sinh khí khái đẹp trai như vậy, tròng mắt màu tím nhạt của , khiến cho có cảm giác nó giống như có thể hút vào trong đó vậy. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của , dám tiếp tục nhìn ánh mắt của .

      sợ mình bị ánh mắt của hấp dẫn mất. càng nghĩ đến, lại chính là nhân vật phong vân trong trường, trong ba hoàng tử trong miệng mọi người.

      cũng nghe qua rất nhiều "Truyền thuyết" về ba người bọn họ, tất cả mọi người đều bọn họ rất tuấn tú, bọn họ rất giống các vị thần. Kể từ sau khi nhìn thấy , cũng cảm thấy, bọn họ chỉ khen ngợi hay quá, đó !

      "Oa. . . . . . là xinh đẹp!" Trong tay mảnh vỏ sò, đây là thu hoạch lớn nhất của trong buổi tối hôm nay!


      Chương 3: ấy là bạn của tôi

      Thấy trong tay cầm mảnh vỏ sò, cười đến mắt cũng cong cong. Cái mảnh vò sò đó, đẹp như thế sao? Trong tay cầm điện thoại của , rất chuyên chú nhìn mảnh vỏ sò tay, rồi sau đó đặt nó lên bên tai.

      nhìn rất chuyên chú, hoàn toàn để ý Cung Từ Kỳ đến gần, tới bên cạnh , Tử Kỳ nhìn vỏ sò trong tay kia. Ở dưới ánh đèn, vỏ có ánh hào quang bảy màu, rất đẹp. nắm chặt mảnh vỏ sò đó trong tay, giống như vừa nhặt được bảo bối vậy.

      "Cho tôi xem chút!" Cung Tử Kỳ đột nhiên mở miệng. "Oa. . . . . . làm tôi hoảng sợ!" phát ra tiếng động sao? Hù chết ! Vỗ vỗ lồng ngực của mình, may mắn là sức chịu đựng của rất tốt, nếu bị hù chết.

      Tiếp đó, đưa vỏ sò cho xem lát, loại vỏ sò như vậy lại có thể vừa mắt , nữ sinh này đúng là rất kỳ quái, xem ra là người rất dễ dàng thỏa mãn.

      "Cái này đưa cho ! Coi như là cám ơn tối nay giúp tôi!" khẽ mỉm cười, ngồi bờ cát, ngẩng đầu nhìn ánh sao sáng bầu trời. Cung Tử Kỳ nhìn cái, ngồi xuống bên cạnh .

      " từng nghe đến chuyện cát và đá chưa?" Nàng nằm ở bờ cát, nhìn bầu trời đầy sao, hai mắt nhắm lại hít thở hương vị của biển.

      "Nàng là mảnh Kim Sa (cát vàng), loại cát bình thường thể bình thường hơn được nữa, nhưng mà nàng lại mến tảng đá bên cạnh rồi. Thế rồi có ngày, hồi gió lớn thổi bay nắm cát , thổi nàng tới nơi rất xa, để cho bọn họ bao giờ có thể tiếp tục ở cạnh nhau, thể gặp lại nhau nữa. Bọn họ khóc lâu, lâu! Ngàn năm sau, biết bọn họ cam kết với nhau những gì, nhưng bọn họ vẫn thủy chung chờ đợi, có lẽ là tình này cảm động trời cao, lấy được thương hại, bọn họ nhìn nhau khóc lâu. . . . . . . . . Lại qua lâu, có đám kiến trúc sư, công nhân xây dựng bỏ nắm cát và tảng đá vào xe tải để vận chuyển, trong đó cũng bao gồm lưu luyến si mê của hạt cát và tảng đá, qua đoạn thời gian kiến trúc sư và công nhân xây dựng dùng đá và cát xây nên khu nhà xinh đẹp, vậy là mối tình của hạt cát và tảng đá được xi măng dính chặt vào nhau, bọn họ rốt cuộc cũng được ôm chặt lấy đối phương, bọn họ biết bọn họ bao giờ tách ra nữa, mà chảy giọt nước mắt hạnh phúc. Sau đó lâu, ngôi nhà xinh đẹp ấy có đôi vợ chồng tân hôn vô cùng thương nhau đến ở, người chồng tên là Tiểu Lỗi, người vợ tên là Sa Sa, bọn họ rất nhau, cũng dùng đời để chờ đợi đối phương. Đoạn cảm tình này có phải rất đẹp hay , mặc dù có chút thực tế, nhưng rất hâm mộ bọn họ."

      nhìn bầu trời, trong mắt ánh lên loại hâm mộ. mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn lúc lâu. Rồi sau đó, Cung Tử Kỳ mới mở miệng : " tin tưởng, cái thế giới này, có tình đáng giá như vậy sao?" tin tưởng, bởi vì cha mẹ của , chính là cái ví dụ tốt nhất.

      "Trước kia tin, nhưng mà tại, tôi tin tưởng!" Trước kia nhìn cha mẹ của mình, ngày ngày gây gổ, ngày ngày đùa giỡn, khiến cho tin tưởng, cái thế giới này có tình , nhưng mà từ từ, mới phát , thế giới này, có tình .

      Bởi vì, nhìn thấy rất nhiều tình , bọn họ có thể hạnh phúc mỹ mãn ở chung chỗ, có thể thương lẫn nhau. Đó là loại tình đến chết cũng đổi, rất đẹp! hi vọng, trong tương lai xa cũng có thể gặp được người chân chính , nguyện ý sống cùng cả đời.

      Ước muốn của nhiều lắm, chỉ cần ấy thương , , như vậy là được rồi. Cho dù thân phận của là gì, chỉ cần giữa bọn họ có tình , như vậy đủ rồi.

      "Tại sao tin?" đột nhiên rất muốn biết, vì sao tin tưởng tình , tại sao sau đó lại tin tưởng.

      "Nhìn thấy quá nhiều, trải qua quá nhiều, cũng tin tưởng vào tình . Nhưng mà, cuối cùng phát mình từng nhìn thấy, từng trải qua, chẳng qua là vì đó chỉ là những chuyện tình bên cạnh mình, có nhìn thấy những chuyện khác ở xa.

      Nhìn xa, nhìn xa xong, nhìn tất cả đều cảm thấy giống nhau." khẽ mỉm cười. " trải qua cái gì?" càng ngày càng có hứng thú. "Á. . . . . . tại mấy giờ rồi?" đột nhiên phát , mình ra ngoài, hình như lâu rồi.

      "Điện thoại di động ở trong tay ." Tối như vậy, nhìn đồng hồ đeo tay cũng thể biết bây giờ là mấy giờ. "Xong đời, trời vừa rạng sáng!" Bất tri bất giác, bọn họ ở chỗ này hơn hai giờ.

      " thôi!" Nhìn vội vã như vậy, hình như còn có chuyện gì. "Tốt!" vội vàng bò dậy, xong đời, trở về nhất định bị mắng. " còn có chuyện gì sao?" trễ thế này, còn có chuyện gì.

      " có việc gì, nhưng mà nếu tôi lại trở về nhà có chuyện!" rất lo lắng, có hôm về nhà muộn xảy ra chuyện! "Tôi đưa về!" Nhét vào trong xe, lập tứ quay đầu xe lại, về nhà .

      Chỗ ở ở, quả là quá bình dân. có thể coi là khu nhà tồi tệ nhất của thành phố O. Từ trước đến nay đều cho rằng nhà ở thành phố O là sa hoa nhất. Nhưng mà từ sau khi nhìn thấy tư liệu về , thay đổi quan niệm của mình. Gia cảnh của rốt cuộc như thế nào? Tại sao phải ở nơi như thế này.

      "A. . . . . . dừng xe ở đây được rồi, tôi tự vào!" Nếu để cho người nhà thấy ngồi chiếc xe cao cấp như thế này về nhà, bọn họ nhất định hiểu sai .

      " hơn nửa đêm rồi, an toàn!" có chút lo lắng khi để cho mình về. " , chỉ vào chút nữa là đến nhà tôi rồi!" Những người ở nơi này còn chưa mở mang tư tưởng, chắc chắn cho rằng đứng đắn. như vậy để người ta bao, nếu như vậy, cha mẹ nhất định đánh chết . "Nếu , tôi đưa vào!" " cần, hôm nay, cám ơn !"

      mở cửa xe, lập tức xuống xe, vẫy tay tạm biệt cái, mới xoay người vào bên trong, nhìn bóng dáng đơn của , đột nhiên cảm thấy, có chút đáng thương.

      mở cửa xe, len lén theo phía sau , cho đến khi thấy vào trong nhà giống như lo lắng cho an toàn của . vừa định xoay người, lại nghe thấy bên trong, truyền ra tiếng lách ca lách cách. Từ tò mò, tới. Xuyên qua khe cửa, nhìn cảnh tượng bên trong.

      Chỉ thấy Cổ Ngấn nhi ngã mặt đất, tay che tay của mình. "Mày còn biết trở lại sao, xem chút xem bây giờ là mấy giờ rồi!" Sau khi Cổ Viêm uống rượu, lập tức trở về nhà. mực chờ đợi , nhưng mà ngờ, chờ đến khi trời vừa rạng sáng mới biết trở lại. Cũng biết, đến chỗ quỷ quái nào.

      "Lão già, hơn nửa đêm rồi còn làm gì vậy? Con mỗi ngày đều phải ra ngoài làm thêm đến tối muộn, ông làm gì vậy hả?" Mẹ Cổ Ngấn Nhi nghe thấy tiếng vang, liền chạy ra. " làm? Chỗ nào làm việc đến giờ này?" Nếu như là làm, xong việc từ sớm rồi, tại cũng sắp hai giờ sáng, trừ những nơi sạch kia vẫn còn có công việc làm gì còn nơi nào khác.

      "Ông làm gì hả? Con phải kiếm tiền, có thể về hơi muộn, ông cần gì phải nổi giận lớn như vậy sao? Hơn nữa, con của ông ông còn chưa tin sao?" Mẹ Cổ đỡ Cổ Ngấn Nhi ngồi dưới đất dậy, nhìn vết đỏ mặt , rất đau lòng.

      "Nó là ông đây nhặt về, ai biết là người đàn bà đứng đắn nào sinh ra." Lời của Cổ Viêm, khiến Cổ Ngấn Nhi ngồi dưới đất trừng lớn cặp mắt, cũng quên luôn cả khóc. "Mẹ, cha sao?" nhìn mẹ Cổ, trong mắt tràn đầy bi thương. Mọi người đều , rượu vào lời ra, hi vọng, tất cả chuyện này là .

      "Tiểu Ngấn, đừng nghe ba con bậy, ông ấy uống nhiều quá rồi. Mẹ là mẹ ruột con, trở về phòng ngủ !" Mẹ Cổ an ủi, chỉ sợ nghi ngờ. "Tất cả những gì tôi đều là , mày là do tao nhặt về!" Cổ Viêm tức giận đáp chiếc bình bên cạnh. "Mẹ, mẹ cho con biết, đây phải là ?"

      "Tiểu Ngấn. . . . . ." Mẹ Cổ muốn lại thôi, nên như thế nào cho phải đây? Vốn muốn gạt cả đời, muốn để tâm hồn chịu bất kỳ chút tổn thương nào.

      "Cha, cha đùa cái gì vậy? Tại sao chị có thể là do cha nhặt về được, chị giống cha như thế nò, cha cũng biết sao?" Cổ Vô Ngân cũng bị thanh bên ngoài đánh thức, mặc đồ ngủ, ra ngoài.

      "Chị, chị trở về phòng ngủ ! Cha bậy đấy, chị đừng nghĩ nhiều như vậy." Có đánh chết Cổ Vô Ngân cũng tin, người chị từ cậu, thương cậu, cưng chiều cậu, phải là chị ruột của mình. Quan hệ của bọn họ, có thân mật như thế nào, cậu biết .

      "Vô Ngân, dẫn chị con trở về phòng nghỉ ngơi!" Mẹ Cổ giao Cổ Ngấn Nhi cho Cổ Vô Ngân, tới kéo Cổ Viêm uống quá nhiều rượu. Kéo ông ta về căn phòng thể hơn được nữa.

      "Chị. . . . . ." Cổ Vô Ngân đỡ Cổ Ngấn Nhi đứng cũng vững . "Đây phải là , phải !" Cặp mắt vô hồn của nhìn về phía trước, tại sao lại như vậy? tin, nên tin tưởng. Mình thế nhưng lại phải do cha mẹ sinh ra, chỉ là đứa bé đáng thương ai muốn, từ , cha mẹ ruột rời bỏ , bỏ rơi , để tự sinh tự diệt. hy vọng biết bao, tất cả những gì mình nghe được đều phải là .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :