1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, chớ cướp mẹ tôi - Kiều Mạt Nhi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      "Kỳ Kỳ và Điềm Điềm cũng lớn rồi, biết tự chăm sóc mình, đưa Tử Dật đến chỗ mẹ, nhờ mẹ trông mấy ngày, còn Tử Kiêu và Na cùng chúng ta!" Mặc dù mang theo hai đứa bé cũng phải chuyện dễ dàng gì, nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy. Nếu như làm như vậy, Tống Tâm Dao nhất định cùng .

      Nếu như mình, chắc chắn Tống Tâm Dao cũng yên tâm. Chuyện này đúng là rắc rối.

      "Để em suy nghĩ !" hơi dao động rồi. Thế nhưng mà vẫn thể nào có được thế giới riêng của hai người.

      "Được!" Cung Hình Dực gật đầu.

      " thôi" Vết thương tay nếu như được băng bó cẩn thận, cũng biết có bị làm sao nữa?

      Người đàn ông này, đúng là biết tự chăm sóc mình.

      " đâu?" tại, muốn ở lại công ty xử lý xong mọi chuyện .

      "Giao chuyện trong công ty lại cho Dạ Thiên xử lý, theo em đến bện viên trước ." Tay của chảy máu, thấy rất đau lòng!

      " cần bệnh viện, trở về phòng làm việc nghỉ ngơi chút là được rồi!" Vết thương như vậy cần gì phải bệnh viện. Phụ nữ đúng là chỉ thích chuyện bé xé ra to.

      " hay ?" Tống Tâm Dao thấy bộ dáng như vậy, lập tức cảm thấy tức giận, thân thể của mình mà cũng biết tự chăm sóc.

      "Được rồi! Được rồi! thôi!" Cung Hình Dực biết, nếu như hôm nay nghe theo lời của mấy ngày nữa chắc chắn để ý đến .

      Lúc này Tống Tâm Dao mới hài lòng, nhắn bảo vệ chuẩn bị xe. Vốn là Cung Hình Dực muốn tự lái xe , nhưng mà vừa tiếp xúc với ánh mắt của Tống Tâm Dao, bỏ ngay ý định đó!

      Trong công ty nhiều chuyện phải xử lý như vậy, Tống Tâm Dao cũng đành tự lái xe . may mắn là học xong, nếu , nhất định lại phải nhờ người khác chở . Cung Hình Dực cũng , chỉ là chuyện cần gì phải làm lớn lên như vậy.

      Từ trong bệnh viện ra, Cung Hình Dực nhìn Tống Tâm Dao tức giận, tại sao mà lại tức giận như thế?

      “Vợ à, em làm sao vậy?” Cung Hình Dực nhìn , có chút lo lắng. xảy ra chuyện gì sao?

      cho em nghe . Bảo vệ của thể bảo vệ toàn được sao? Tại sao tất cả bọn họ đều ở bên ngoài, mà mình lại ở bên trong, nếu như ta hành động nhanh hơn chút, Dạ Thiên cũng có ở đó tính sao đây hả?” Tống Tâm Dao thể chịu nổi khi nhìn thấy bị thương.

      Trước kia bị thương hai lần, dọa ít, nếu như lại phải chịu thêm hai lần bị thương nữa, biết tiếp theo phải làm thế nào?

      “Là bảo bọn họ ra, em đừng tức giận.”

      bảo bọn họ ra? Vậy bọn họ cũng biết len lén bảo vệ sao?” trả lương cho bọn họ phải vì bảo vệ an toàn cho mọi người, nhất là sao? Cuối cùng, người bị thương nhiều nhất, vẫn là Cung Hình Dực.

      “Tốt lắm, tốt lắm, đừng tức giận nữa, biết rồi! Lần sau nhất định chú ý.”

      “Còn có lần sau?” phải muốn lấy mạng chứ?

      Loại chuyện như vậy, chỉ lần ngại nhiều rồi, thế mà lại còn với là ‘lần sau chú ý’ sao?

      “Được rồi, được rồi, là sai. có lần sau được chưa?” Cung Hình Dực biết lo lắng cho , vì mà khổ sở. Nhưng hình như hôm nay hơi lo lắng quá. Bác sĩ cũng sao, thế mà vẫn sợ như vậy.

      đúng là ngu ngốc. thể tự chăm sóc tốt cho mình sao?” thanh của đột nhiên mềm lại, có chút ấm ức. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Cung Hình Dực chịu nổi.

      “Nhìn thấy bị thương, em vô cùng lo lắng, có biết ? Nhìn bộ dạng như thế này, em càng yên tâm. thể làm gì khiến em yên tâm được sao hả?” Cung Hình Dực cảm thấy hôm nay Tống Tâm Dao có gì đó đúng, giống thường ngày. Rốt cuộc là tại sao?!

      “Em làm sao vậy hả? Em giống như bình thường, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bộ dáng này của tại sao lại khiến nghĩ tới nhắn nhủ mọi thứ, như di ngôn vậy chứ?

      sao cả? Lo lắng cho thôi!” Tựa vào trong ngực , Tống Tâm Dao len lén cười, nếu như dọa chút, về sau nhất định biết tự chăm sóc tốt cho mình.

      đúng, nhất định em có chuyện gì giấu . là chồng em, có chuyện gì mà em thẻ với sao?” Cung Hình Dực cảm thấy thích hợp.

      “Em với , nhưng mà, nhất định phải đồng ý với em vài việc.” Tống Tâm Dao ngẩng đầu nhìn . Thấy gật đầu bắt đầu ra điều kiện.

      “Thứ nhất, thể để cho mình bị thương, đồng ý ?”

      nhất định cố gắng để cho mình bị thương!” cũng thể bảo đảm rằng mình bao giờ bị thương. Dù sao, những chuyện này cũng phải do định đoạt. Bởi vì tiếp theo có xảy ra chuyện gì, cũng thể đoán trước được.

      “Thứ hai, phải chăm sóc mình tốt, nên coi tất cả mọi chuyện đều là chuyện quan tâm đến nó!” Giống như hôm nay cũng thế. Bảo đến bệnh viện băng bó vết thương, lại với cái gì? Cái gì mà ‘vết thương như vậy, tự xử lý chút là được rồi’?!

      “Được!” tại vì có vợ chăm sóc, cho nên cũng lười chăm sóc bản thân hơn nhiều.

      “Thứ ba, đứng trước mặt cướp được bày tỏ ra bộ dáng như vậy. cho rằng mình đẹp trai lắm hả?” còn lời nào để với nữa. Người đàn ông đáng chết này, chuyện hôm nay, tối nay về nhà nhất định tính toán với .

      “Vợ à, cho dù có đẹp trai cũng chỉ là của mình em thôi!” Cung Hình Dực cười .

      đứng đắn lại cho em!” Tạm thời Tống Tâm Dao vẫn chưa nghĩ ra điều kiện khác, tại chỉ có ba điều này thôi.

      “Còn nữa ?”

      “Tạm thời có, nếu như bao giờ có thêm tự em cho biết!” Tống Tâm Dao nhìn thời gian.

      “Chúng ta về nhà !” Tống Tâm Dao chui từ trong ngực ra. Sau khi ngồi lên xe, lập tức khởi động xe. Bọn họ vẫn nên về nhà thôi!

      “Em vẫn chưa cho biết em bị làm sao mà!” Cung Hình Dực bị lừa vẫn truy hỏi.

      “Em lo lắng, sợ hãi, cho nên mới phải những lời đó, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, em muốn xảy ra bất cứ chuyện gì. hiểu ?” Tống Tâm Dao nhìn cái sau đó tập trung vào việc lái xe.
      Last edited by a moderator: 30/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *

      “Các con đâu rồi?" Cung Hình Dực từ thư phòng ra, nhưng nhìn thấy hai đứa đâu, mặc dù giường ở đây, nhưng chỉ có Tống Tâm Dao ngồi đó, cũng thấy ôm các con.

      "Buổi tối các con ngủ cùng vú nuôi!" tựa vào giường xem sách.

      "Ừ! tắm." cầm áo choàng tắm lên, vào trong phòng tắm, mặc dù có cảm thấy hơi kì quái là tại sao hôm nay Tống Tâm Dao lại để các con ngủ với vú nuôi.

      Có lẽ ấy mệt mỏi quá, muốn được ngủ giấc ngon thôi! cần nghĩ nhiều nữa.

      Khi trở lại phòng, Tống Tâm Dao vẫn còn xem sách.

      "Đừng xem nữa! Ngủ !" Cung Hình Dực chui vào trong chăn, sau đó đưa tay lấy sách từ trong tay .

      "Sách của em!" Tống Tâm Dao có ý định sau khi xem xong chương này bắt đầu dạy dỗ , nhưng nghĩ tới, lại lấy lại sách trong tay .

      "Đừng xem nữa, gần đây em mệt như vậy, mau ngủ !" Cung Hình Dực tắt đèn cạnh đầu giường.

      "Bây giờ muốn ngủ sao?" Trước kia, Cung Hình Dực chuyện lát với , nhưng tối nay lại nằm thẳng xuống giường.

      "Em mệt sao?" rất buồn ngủ. Mấy buổi tối liền, vì muốn để Tống Tâm Dao được ngủ nhiều hơn chút cho nên mỗi đêm khi các con tỉnh giấc, lại lập tức bò dậy, chỉ sợ bọn đánh thức .

      "Ông xã, chúng ta trò chuyện lát !" Tống Tâm Dao nằm ngực , bàn tay bé vẽ lên các vòng tròn lồng ngực.

      " chuyện gì?" Cung Hình Dực mở mắt, nhìn người phụ nữ nằm ở ngực mình, đôi tay bé còn ngừng nhích tới nhích lui.

      "Nếu như muốn thôi, ngủ !" Tống Tâm Dao nhìn dáng vẻ của , hình như rất mệt mỏi.

      "Nếu như em mệt chuyện với em!" Cung Hình Dực kéo đôi tay an phận của lại, đặt lên môi hôn cái, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay mình.

      "Trước hết, phải cho em biết, khi quên em và các con, có xảy ra loại quan hệ kia với thôi Thục Viện ?" rất sợ, là ‘có’, nếu như xảy ra chuyện đó, nhất định khiến đẹp mặt.

      "Tại sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này?" chưa từng nghĩ đến chuyện này, mặc dù Thôi Thục Viện nhắc tới nhiều lần, nhưng mà cũng hề có ý định muốn đáp lại.

      " hãy thành trả lời câu hỏi của em !" Cái cần chính là đáp án, chứ phải là câu hỏi của , tại sao đột nhiên lại hỏi đến vấn đề này.

      có!” Cung Hình Dực thành .

      ?” Có cảm thấy thể tin tưởng được. Thôi Phục Viện xinh như vậy cơ mà. Nếu như có tâm tư đó vậy cảm thấy kỳ quái.

      lừa em làm gì chứ? Khi ở Hàn Quốc, suốt ngày nằm giường bệnh, vào công ty được hai ngày, sau đó lập tức đính hôn với ấy, khi tới thành phố Q. Sau khi nhìn thấy em ở phi trường, lập tức cảm thấy nghi ngờ thân phận của mình. Tiếp đó lại gặp được vị viện trưởng, ông ấy với là do uống phải loại thuốc giảm đau có vấn đề, cho nên dám uống loại thuốc đó nữa. Đêm đó ấy cũng hỏi , nhưng mà lại nghĩ, nếu như chúng ta là vợ chồng, làm như vậy phải là rất có lỗi với em sao? Có lẽ là bởi vì trong thâm tâm, tận sâu trong đáy lòng vẫn luôn có bóng dáng rất mơ hồ, thể quên ấy!” Mỗi đêm, đều mơ thấy bóng dáng như vậy cho đến khi nhìn thấy Tống Tâm Dao, cảm thấy cái bóng dáng kia, rất giống .

      “ Ừm! Như vậy em tin tưởng , nhưng phải trả lời câu hỏi tiếp theo. có ôm ấy ngủ ?” gật đầu cái, quả chỉ có buổi tối, hôm muốn tìm lại bằng chứng chứng minh thân phận của mình mà thôi. Ôm Thôi Thục Viện ngủ đêm, nhưng mà hôm đó, bọn họ tuyệt đối xảy ra bất cứ chuyện gì.

      “ Hừ. . . Còn có này! Cũng ôm nhau ngủ rồi.” Tống Tâm Dao quay lưng , để ý đến Cung Hình Dực nữa.

      “ Tức giận sao?” Cung Hình Dực ngồi dậy, thấy rất tức giận.

      “. . . . . .” để ý tới , tối nay nhất định để ý tới !

      “ Chỉ là ôm nhau ngủ buổi tối, cũng phát sinh chuyện gì, hơn nữa, đêm hôm đó, còn chuyện khác cần phải làm, nhưng may lại bị ấy phát . Nếu em muốn ghen vậy cũng thể làm gì khác.” dứt khoát nằm xuống, muốn xem phản ứng của như thế nào.

      “ Ai ghen? Em mới thèm ghen chua chát, có gì tốt để ăn đâu.” Tống Tâm Dao dùng chân đá cái, tiếp tục giận dỗi, thèm để ý đến nữa.

      ghen sao lại chua thế này chứ?!” Cung Hình Dực cảm thấy vui mừng. Ít nhất người phụ nữ này cũng biết ghen, càng ghen, càng vui mừng. Bởi vì như vậy cho biết mình trong lòng vẫn còn có ảnh hưởng nhiều như thế nào.

      “ Lỗ mũi của có vấn đề, mới có thể ngửi thấy mùi chua!” Tống Tâm Dao bò dậy, cầm quyển sách vừa mới đặt ở đầu giường lên đọc tiếp.

      Cung Hình Dực cũng ngồi dậy, lại rút lại quyển sách trong tay .

      “ Đừng xem nữa, nữa đêm rồi, mau ngủ !” Trực tiếp ôm vào trong ngực, để xem rốt cuộc có ngủ hay , nếu như ngủ, phải dùng thủ đoạn đặc biệt rồi.

      “ Em mệt, muốn ngủ cứ ngủ , đừng quấy rầy em xem sách!” Tống Tâm Dao bỉu môi, tiếp tục hờn dỗi.

      Đàn ông đều giống nhau, ngoài miệng đằng, trong lòng nghĩ nẻo.

      “ Ưhm ưhm ưhm...” Cung Hình Dực cảm thấy, vẫn nên dùng thủ đoạn đặc biệt hơn, cần lãng phí quá nhiều nước miếng. Đối với cơn nóng giận của phụ nữ chiêu này vẫn tương đối hữu dụng.

      “ Có ngủ hay ?” Đến khi sắp thở nổi mới rời khỏi môi .

      ngủ!” quay đầu . Người đàn ông đáng ghét, lại dùng thủ đoạn này đối với .

      vừa mới dứt lời, lại chỉ còn những tiếng ‘ưhm ưhm ưhm’.

      Vừa mới bắt đầu còn vỗ lưng kháng nghị, nhưng mà cả hai người lại nhanh chóng mềm nhũn, đổi thành ôm chặt lấy thân thể . vĩnh viễn luôn mạnh miệng mà yếu lòng.

      Cho dù vừa rồi có đánh lưng , nhưng mà cũng dùng lực, nhiều nhất cũng chỉ coi như gãi ngứa cho mà thôi, muốn làm cho đau cũng phải là chuyện dễ dàng.

      “ Ngủ !” Cung Hình Dực dán sát đôi môi , dịu dàng .

      “ Dực. . .” nhàng nỉ non tiếng, tựa vào ngực , thở hổn hển.

      Cung Hình Dực đặt nụ hôn lên trán , tắt đèn trong phòng, ôm chặt vào trong ngực.

      trở lại nhà họ Cung được thời gian, mặc dù hàng đêm đều ngủ cùng giường với , nhưng mà lúc đó vẫn chưa nhớ ra mọi chuyện, mặc dù ôm ngủ vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó?

      Nhưng hôm nay khác, hôm nay nhớ lại, nhớ tất cả mọi chuyện xảy ra giữa hai người. Lớp băng ngăn cách giữa hai người bọn họ tan rã, cần phải lo lắng gì nữa, còn gì ngăn cách hai người nữa.

      “ Dực... Có thể hay ?” Trong bống tối, giọng của truyền đến tai .

      được,chờ thân thể em khá hơn chút hãy . . .” Mọi người đều có thể nghĩ ra, bọn họ chuyện gì!


      *

      Vừa đến Hàn Quốc, Cung Hình Dực lập tức dẫn Tống Tâm Dao tới khách sạn đặt trước, sau khi sắp xếp xong tất cả mọi việc cũng gần tối. Sau khi gặp mặt Dạ Thiên ở khách sạn, biết được đại khái mọi chuyện diễn ra.

      "Nơi ở của bọn họ, ngoài của lớn có khoảng năm người, chỗ tối tôi biết, vẫn luôn có người ra. Mà trong phòng tối, vẫn có người đưa thức ăn hàng ngày." Dạ Thiên tất cả những gì mà mình quan sát được trong mấy ngày qua cho biết.

      " có thể xác định, Thôi Thục Viện chính là người bị giam ở trong đó ?" Nếu như bị giam trong đó bọn họ phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp cứu ra ngoài, nếu như cứu ra trước..., có thể đến lúc đó Thôi Sử Viễn lấy ra uy hiếp mọi người.

      "Phần thắng. . . . ." Dạ Thiên vào, mới vừa rồi xem qua biệt thự nhà họ Thôi, nếu như muốn mạo hiểm cứu Thôi Thục Viện ra là chuyện dễ dàng.

      "Thế nào?"

      "Tôi tra được phòng ở của Thôi Sử Viễn, xem trong bản đồ ở đó có rất nhiều cơ quan!" Trừ khi có thể loại bỏ được các cơ quan kia, nếu tốt chút nào với bọn họ.

      "Tôi nhớ là mấy ngày nay có số người vào đó tặng đồ, thử xem chúng ta có thể giả trang như vậy ?" Đây là quan sát của Phong mấy ngày nay, nếu như có thể làm vậy cũng tốt cho bọn họ.

      "Biện pháp này có thể, nhưng mà, Thôi Thục Viện có bị giam ở bên trong hay tôi chắc lắm. Nếu như ấy ở trong phòng tối chúng ta lại tìm sao? Nếu như tìm được, lúc chúng ta ra, có thể dễ dàng như lúc vào đâu!" có vị trí chính xác của , nếu như bọn họ lại vào bên trong tìm người, nhất định bị hoài nghi.

      "Hỏi Aimee xem, ta chắc chắn biết !" Nếu như ta biết, bọn họ biết còn ai có thể biết nữa!

      "Muốn tôi cho các vị trí của Thôi Thục Viện sao? Nằm mơ !" Aimee ngồi bên cạnh cười nhạt.
      Last edited by a moderator: 12/6/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: xảy ra chuyện

      " ? cho rằng có thể sao?" Dạ Thiên nhìn Aimee ngồi ở giường. Cho dù ta muốn , bọn họ cũng có biện pháp bắt ta ra.

      "Tại sao thể? Mặc dù tại tôi bị các bắt lại, vậy như thế nào? cho

      Rằng, các có thể dùng sức mạnh đối với tôi sao?” tin bọn họ làm ra chuyện như vậy, hơn nữa Cung Hình Dực cũng giống loại người như thế.
      “Thế cho rằng có bản lĩnh để chúng tôi phải dùng đến sức mạnh sao?” Phong cười lạnh. Người phụ nữ này hình như hơi bị tự kỷ!
      Đối với người phụ nữ như vậy, chẳng cảm thấy hứng thú chút nào!
      Nhìn bề ngoài của ta, cũng có xinh đẹp đâu chứ?
      Hơn nữa, lại còn là người ngu ngốc, cho dù đời này còn phụ nữ chăng nữa cũng có hứng thú với loại phụ nữ này!
      ta vẫn nên tiết kiệm nước miếng hơn! Nếu có khát, bọn họ cũng lấy nước của ta uống.
      … Aimee nhìn Phong chằm chằm. Người đàn ông này thể chuyện dễ nghe hơn chút sao? Lại , là phụ nữ, chẳng lẽ thể cho chút mặt mũi nào sao?
      “Tôi thế nào? Nhìn của bộ dáng này của , cũng biết là ai thích. Câm miệng lại , nếu như còn nữa tôi ném từ đây xuống dưới đấy!” Nơi này là tầng thứ hai mươi mấy, ném từ nơi này xuống, chỉ có thể chết thảm!
      “Phong, cậu đừng hù dọa ta nữa!” Dạ Thiên cười nhạt, từ trước đến giờ Phong đều có thể làm được, nhưng mà theo tình hình bây giờ làm gì có biện pháp nào khác đâu?
      Người phụ nữ này, chỉ có thể ta quá ngu ngốc!
      “Được rồi, đừng tiếp nữa! Chúng ta ăn cơm thôi, buổi tối còn thăm dò Thôi Sử Viễn nữa!” Nếu như bây giờ xem thử, chắc hẳn ngày mai khi gặp ông ta, bọn họ nắm được tình hình thực tế.
      Bây giờ bọn họ muốn xem xem rốt cuộc dưới tay ông ta có bao nhiêu người? Số người mà bí mật mang tới biết có đủ hay , nếu như chuẩn bị chu đáo về mọi mặt, bọn cũng biết tiếp theo như thế nào?
      “Các nghĩ rằng ra vào đó dễ dàng lắm sao? Trừ phi có lệnh bài của nhà họ Thôi mới có thể”, lần này, chính miệng ta lộ ra.
      “Vào Thôi gia phải có lệnh bài?” Cái ông Thôi Sử Viễn này nghĩ chỗ ở của mình là hoàng cung sao?
      Còn phải có lệnh bài, đúng là rỗi việc, loại người như thế, biết phải thế nào về ông ta cho đúng nữa!
      có!” hối hận rồi, tại sao lại lắm mồm như vậy chứ?
      có lệnh bài?” người của Aimee nhất định có lệnh bài, nếu như có lệnh bài rất kỳ quái!
      “Tôi có!” Bọn họ nghĩ rằng đưa cho bọn họ sao? Làm sao có thể? Lệnh bài kia, chứng minh cho thân phận của , nếu như mất lệnh bài kia, về sau ngay cả cơ hội vào nhà họ Thôi cũng có.
      có thể dẫn chúng tôi vào? Có đúng ?” nhất định có biện pháp, là người nhà họ Thôi, nhất định biết nhà họ Thôi có chỗ để cho bọn họ vào, nếu như vào được, vậy kỳ quái!
      “Tại sao tôi phải dẫn các vào chứ?” Bọn họ xem là đứa ngốc sao? Tại sao lại ngu ngốc dẫn bọn họ vào? Nghĩ là ai vậy hả? Còn muốn dẫn họ vào, đây là chuyện tuyệt đối thể xảy ra.
      dẫn vào cũng được, nhiều nhất tôi cho đầu nở hoa. cảm thấy đầu nở hoa tốt hay là dẫn chúng tôi vào tốt hơn?” Khẩu súng trong tay Phong nhắm vào đầu ta.
      sợ, tôi đưa các vào nơi có cạm bẫy sao?” Aimee cũng phải là người dễ bị bắt nạt.
      ở trong tay chúng tôi, dẫn chúng tôi vào nơi nguy hiểm, vậy cũng tìm đường chết cho mình sao?” Cung Hình Dực tựa vào cạnh cửa cười nhạt.
      “Vậy các sợ, tôi dẫn các gặp Thôi Sử Viễn sao? Lấy thực lực của ông ta, muốn giam các lại là chuyện hoàn toàn có thể.” Aimee hiểu thực lực của ông, nếu như cách làm người của ông, lúc này ở lại đây.
      “Nếu như muốn dẫn chúng tôi gặp ông ta, cũng hỏi chúng tôi như thế!” Dạ Thiên nhìn cái.
      Người phụ nữ này rốt cuộc là ngu hay là giả vờ ngu vậy? cảm thấy nghi ngờ. Tại sao ta và Thôi Thục Viện lại có chênh lệch lớn như vậy, ràng là cùng mẹ sinh ra, thế nhưng chênh lệch lại lớn như vậy.
      Nếu như mẹ của bọn họ còn sống thế giới này, cảm thấy đau đầu vì chênh lệch này của họ!
      tốt nhất là nên chờ ở đây, sau đó chúng tôi đưa thức ăn đến cho !” Bây giờ ta vẫn còn có ích với bọn họ, nếu như còn sử dụng được nữa, bọn họ sớm đưa ta đến sở cảnh sát, đưa cuộn băng thu được trong công ty cho cảnh sát là có thể tống ta vào tù rồi. Cần gì phải lãng phí nhiều tiền mang theo ta tới Hàn Quốc như vậy chứ?
      Last edited by a moderator: 12/6/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      *

      Ban đêm gió lớn, đêm nay hình như trời cao cũng đặc biệt chiếu cố bọn . có trăng sáng, cũng có sao. Mà trong nhà họ Thôi, cũng có nhiều ánh sáng, chẳng qua chỉ có chút đèn đường màu vàng này, chuyện này các , 100% là thời cơ tốt.

      Khi bọn thay xong trang phục màu đen, ngay cả Aimee cũng vậy, tất cả mọi người lập tức lẩn vào nhà họ Thôi. Aimee là người dẫn đầu tránh tất cả bẫy rập và người canh phòng, có người đứng nghiêm cũng có người tuần, đến trước căn phòng .

      "Nó ở bên trong!" Aimee đè thấp thanh, chỉ có mấy người bọn họ có thể nghe được.

      "Để tôi. . . . . ." Dạ Thiên lấy ra thanh sắt , nhìn ổ khóa lúc sau đó lập tức mở ra.

      "Mọi người cứ đứng ở đây, tôi vào trong xem chút!" Cung Hình Dực im lặng làm dấu ra hiệu, thấy bọn họ gật đầu mới nhàng vào bên trong.

      "Thục Viện. . . . . ." giọng gọi tiếng, Thôi Thục Viện chắc là ở bên trong đó! Nếu như ấy ở trong đây, Aimee cũng dẫn bọn họ tới nơi này.

      "Tuấn Hi?" nhận ra giọng này là của ai, nhưng mà quen gọi là Tuấn Hi.

      "Mau lên, theo tôi!" Nếu như bây giờ có thể cứu Thôi Thục Viện ra ngoài, như vậy chuyện ngày mai dễ dàng hơn.

      Nếu như cứu được Thôi Thục Viện ra ngoài, ngày mai muốn cứu ra chắc chắn dễ dàng như thế này nữa. Có khi những cứu được mà còn bị người ta lấy ra để uy hiếp.

      "Tôi thể !" Nếu như , Thôi Sử Viễn nhất định phát ra. Nếu như bị ông ta phát , tất cả chấm hết.

      " , ngày mai chúng tôi cũng đến cứu , mau cùng tôi!" Ở trong bóng tối, Cung Hình Dực thấy ngồi bên cạnh đống rơm.

      "Cha làm gì tôi đâu, chỉ cần ông ấy hết giận, tự nhiên thả tôi ra ngoài, cần vì tôi mà đặt mình vào trong nguy hiểm, mau ! Nếu như mà tôi , kinh động đến mọi người, tôi cầu xin , mau rời !" Nếu như rời , biết, tiếp theo xảy ra chuyện gì nữa.

      " được, tối nay tôi nhất định phải dẫn được ra ngoài, nếu như dẫn được ra ngoài, tôi cũng !" , tối nay Cung Hình Dực nhất định phải cứu được Thôi Thục Viện.

      "Tiểu Viện, em cùng ta ! Chị ở lại!" Aimee đột ngột vào, với Thôi Thục Viện.

      " được, em thể để chị bị liên lụy!" Cho dù tình cảm giữa bọn họ được tốt, nhưng vẫn thể để chị ở lại đây thế chỗ cho mình.

      "Đừng nữa! Cung, ra ngoài lát , để tôi và Tiểu Viện đổi quần áo trước !" Quần áo người bọn họ nhất định phải đổi.

      cũng biết tại sao mình lại muốn làm như vậy, nhưng chỉ có duy nhất lần này, muốn giúp em ình. trải qua nhiều năm như vậy, nhưng bọn họ chưa từng làm đôi chị em tốt, vậy hôm nay hãy để làm người chị tốt lần này !

      "Nhưng chị Aimee!"

      " có nhưng nhị gì hết, trong hai chúng ta nhất định phải có người ở lại, nếu như lúc này tất cả cùng ra ngoài, tất cả đèn bật lên, cho nên có biện pháp nào khác, chị chỉ có thể ở lại. Cha cũng làm gì chị đâu, em cứ yên tâm !" Lần này Aimee trở về, chuẩn bị tâm lý phải chết, nếu như đều phải chết, vậy giúp em lần ! Giúp nó làm xong chuyện này. Đây là lần đầu tiên, nhưng nghĩ rằng, đây cũng là cơ hội cuối cùng.

      "Em mau ra ngoài ! Thời gian còn nhiều lắm, lúc nữa bắt đầu có người tuần tra, nếu nhanh lên người cũng thể ra khỏi chỗ này." nhớ thời gian, nếu như bây giờ mà ngay cả cơ hội rời khỏi đây cũng có.

      "Được rồi! Ngày mai chúng em nhất định cố hết sức cứu chị ra ngoài." Có lẽ có lương tâm, nhưng mà tại thực chỉ muốn cứu Thôi Thục Viện, căn bản cũng còn là Aimee trước kia nữa.

      Dù sao ngày mai bọn họ cũng tới đây, nếu chỉ là buổi tối, vậy để Aime chịu uất ức đêm !

      Sau khi bọn họ trao đổi quần áo xong, Thôi Thục Viện mới ra ngoài. Đối với tâm ý của Aimee, hiểu rất , nếu như đồng ý, chắc chắn Aimee dùng đến biện pháp mạnh, nhất định phải trao đổi quần áo với , đuổi ra ngoài.

      " thôi!" Dạ Thiên nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ rồi, bọn họ nên rời , nếu như rời , mọi chuyện hỏng hết.

      Thôi Thục Viện nhìn gò má Cung Hình Dực, bọn họ đặc biệt chạy tới cứu sao?

      "Sau khi đến khách sạn phải ngủ giấc tốt, muốn hỏi chuyện gì để ngày mai hãy . “ Khi ở trong xe, Cung Hình Dực với .

      “ Được.!” gật đầu lên tiếng.

      Đối với việc đặc biệt chạy tới cứu , rất cảm kích, cũng rất cám ơn .

      Nếu như tới…., có lẽ vẫn ở trong phòng tối đó chờ đợi qua ngày!

      vào ở gian phòng của Aimee ! Bên trong cũng có quần áo cho mặc!” vóc người của và Aimee khác nhau là mấy, chắc là Thôi Thục Viện có thể mặc được. cho dù có như thế nào, ít nhất cũng tốt hơn bộ dáng giờ của .

      “ Phong, Thiên, hai người các cậu đưa ấy , tôi về phòng trước đây!” Cũng biết Tống Tâm Dao ngủ chưa, buổi tối ra ngoài, phải chăm sóc cho hai đứa ,nghĩ lại thực cũng có chút biết xấu hổ.

      “ Được!” mới vừa xuống xe, lập tức chạy vào bên trong, giống như có chuyện gì gấp lắm vậy.

      “ Xem ra, ấy vẫn thương vợ nhất!” Phong nhìn theo bóng lưng , nhàn nhạt mở miệng.

      “ Chẳng lẽ, tơi cưng chiều vợ tôi sao?” Tô Tiếu Tiếu nhiều như vậy, chẳng lẽ bọn họ nhìn ra được sao?

      nhìn ra!” Phong nhìn cái, mấy người làm bạn tốt nhiều năm, vẫn đổi được cái tật xấu hay trêu chọc nhau.

      “ Người đó đâu? Vẫn còn du học ở quốc sao?” cũng quên tên Tiểu Lê ấy. Lúc đó ấy bị Mộc Thanh Thanh bắt cóc, ta còn biết mình gấp đến độ như thế nào.

      “ Tôi với rất nhiều lần rồi, ấy chỉ là đứa em của tôi thôi!” Phong nhìn cái, lập tức xoay người về hướng thang máy.

      cần phải xấu hổ đâu!” vội vàng theo. Thôi Thục Viện theo phía sau hai người bọn họ, trong lòng vẫn muốn hỏi tại sao phải vội vã như vậy?

      Chẳng lẽ, Tống Tâm Dao cũng theo đến đây sao? Nếu quả là như vậy chắc hẳn tại ấy cũng ở trong khách sạn này.

      Vốn tưởng rằng, ít nhất bọn họ còn có cơ hội chung đụng, nhưng mà nghĩ đến lại đưa theo Tống Tâm Dao đến đây.

      Xem ra, ngay cả cơ hội ở riêng với nhau bọn họ cũng có, vậy đành chúc phúc cho hai người họ thôi, còn coi như xong.

      Chân mệnh thiên tử của vẫn chưa xuất , nhưng tin tưởng, ngày nào đó người đó xuất thôi!
      nghỉ ngơi cho tốt !” Sauk hi đưa trở về phòng, đưa thẻ mở cửa cho , bọn họ cũng nhanh chóng trở về phòng mình.

      Dạ Thiên trừng mắt liếc Phong, tại sao hai người bọn họ phải ở chung phòng chứ?

      Nếu như phải vì muốn người ta phát , Dạ Thiên cũng cần giả bộ là vợ chồng với Aimee, cùng nhau xuất nơi này, tại xong chuyện, cugn4 muốn ở phòng riêng.

      trừng tôi làm cái gì? Tôi cũng muốn ngủ phòng với !” ta nghĩ rằng thích thế sao? cũng muốn ngũ cùng phòng với người đàn ông, có được hay ?

      “ Tôi thuê thêm phòng nữa!” Ngủ cùng phòng với người đàn ông khác, cực kỳ khó chịu, vẫn là thuê phòng khác hơn!
      “ Này… còn nhiệm vụ của chúng ta nữa! Mở thêm phòng? Đùa gì thế?” ở đây là Hàn Quốc, vẫn là địa bàn của Thôi Sử Viễn, nếu để cho ông ta phát ra chuyện khác thường, vậy phải bọn họ làm chuyện vô ích rồi sao?

      “ Cậu nghĩ là tơi thuê phòng sao?” Dạ Thiên chỉ vì cảm thấy quá nhàm chán cho nên muốn xuống uống ly mà thôi. Mặc dù như vậy nhưng cũng chỉ để xem Phong phản ứng như thế nào thôi.

      “ Vậy đâu?”

      “ Tôi xuống dưới, lấy chai rượu lên đây, chúng ta cùng uống chén!” có vợ bên cạnh, mỗi ngày trôi qua đều khó khăn!

      “ Được rồi!” tự vào phòng. Ở chung với người đàn ông khác, chỉ có điểm tốt duy nhất đó là khi uống rượu dễ tìm người.

      Trử điểm đó ra, cũng nghĩ ra còn lý do gì tốt khi hai người đàn ông ở chung với nhau nữa! mà câu này nghĩ thế nào cũng cảm thấy mập mờ, có đúng ?

      Xem ra, nên để ý quá nhiều!

      Dạ Thiên nhún vai, thẳng vào trong thang máy, mà đáng hận nhất là trong thang máy lại trình diễn màn hình ảnh cực kỳ hạn chế người xem. Người dân Hàn Quốc bây giờ tiến bộ đến thế này rồi sao? Chưa kịp về đến phòng giở trò trong thang máy, chẵng lẽ muốn ra tay với họ ở đây?

      Cũng may, đối với mấy người phụ nữ như thế này, hoàn toàn mất hứng thú,bà xã vẫn là tốt nhất.

      Hoàn toàn coi như hai người kia tồn tại, ra khỏi thang máy, tới quầy rượu, tìm chai rượu ngon nhất, lấy hai cái ly, sau đó lập tức trở về phòng.

      Uống hai chén đối với chuyện ngày mai cũng có chỗ tốt, nếu như uống chưa chắc ngày mai làm tốt. Trước khi làm bất cứ chuyện gì, uống chút rượu cũng tốt lắm!
      Last edited by a moderator: 13/6/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Sáng sớm ngày thứ hai, Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực ôm hai đứa bé tới phòng ăn, ngay sau đó Dạ Thiên, Phong và Thôi Thục Viện cũng cùng nhau xuất . Khi nhìn thấy Tống Tâm Dao, Thôi Thục Viện cũng cảm thấy ngạc nhiên gì nhưng mà Tống Tâm Dao lại hơi giật mình.

      Thôi!” Mặc dù tối hôm qua Cung Hình Dực với rồi, nhưng mà vẫn thể hết ngạc nhiên được.

      Cung!” gật đầu, ngồi xuống bên, hình như cũng có lời nào muốn với Tống Tâm Dao.

      Cung Hình Dục dỗ dành Tử Kiêu, cũng chú ý tới bọn họ. được Tống Tâm Dao ôm trong ngực, đôi mắt to chớp chớp, hình như bé cảm thấy tò mò.

      “Dùng cơm !” Dạ Thiên ngồi xuống, vẫn biết, Cung Hình Dục có thể dỗ trẻ con giỏi như vậy.

      “Ừ!” Lúc này Cung Hình Dực mới phục hồi lại tinh thần, chú ý tới mấy người bọn họ “Mấy người cũng tới rồi!”

      “Xem ra, chỉ biết dỗ con trai, chúng tôi đến lúc nào cũng biết!” Dạ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng hình như quên, khi chơi với con cũng để ý đến những người khác.

      kém tôi chắc?” liếc mắt nhìn Dạ Thiên, sau đó quay sang nhìn trong ngực Tống Tâm Dao.

      “Được rồi, được rồi! Ăn cơm !” Bữa ăn cũng đưa lên rồi, sau khi ăn cơm xong, bọn họ còn có chuyện khác phải làm, cũng thể cứ ở chỗ này mãi được, thời gian của bọn họ cũng có nhiều. Nếu như khi bọn họ đưa bữa ăn sáng tới phát người ở bên trong phải Thôi Thục Viện nhất định họ hành động.

      Vì lý do an toàn, bọn họ vẫn nên tranh thủ thời gian ăn cơm, sau đó đưa Tống Tâm Dao và mấy đứa bé đến chỗ an toàn, rồi lập tức chạy cứu người, như vậy mới kịp được.

      “Ăn nhiều chút!” Dạ Thiên cũng gắp chút thức ăn cho Phong.

      “Ừ! cũng ăn nhiều vào, gần đây ăn quá ít!” Phong học theo giọng điệu của Tống Tâm Dao, gắp cho Dạ Thiên chút thức ăn.

      “Hai người muốn ân ái, có thể đừng diễn trước mặt chúng tôi ? Chúng tôi cảm thấy thoải mái, biết ?” Dạ Thiên thể chịu nổi hai người bọn họ. Bọn họ muốn ân ái, dược thôi nhưng đừng xuất trước mặt như thế! Muốn nhau sao? về nhà từ từ mà nhé!

      “Hai người các cậu…..” Đối với hai người bọn họ, Cung Hình Dực biết phải gì. Hai người bọn họ trở nên nghiệt như vậy từ lúc nào thế hả?

      “Được rồi, cần thêm nữa, mau ăn nhanh lên, chúng ta phải bắt đầu hành động rồi!” Phong lên tiếng trước. Lần này là hành động cuối cùng của , sau khi xử lý xong vụ này, cũng phải rời .

      Sau khi rời , có thể bọn họ có cơ hội làm nhiệm vụ cùng nhau nữa. Nếu như đây là lần cuối cùng, bọn họ nhất định phải làm sao cho hoàn hảo.

      được để mình bị thương đâu đấy!” Tống Tâm Dao kéo tay Cung Hình Dực. lo lắng Cung Hình Dực xảy ra chuyện, nếu như gặp chuyện may vậy phải làm sao?

      “Được! Yên tâm ! sao đâu!” Cung Hình Dực vuốt tóc để cho yên tâm. Sau khi đưa tống Tâm Dao đến chỗ an toàn, đặt lên môi nụ hôn.

      “Ngoan ngoãn đợi ở đây, chờ trở lại đón em và các con!” Tống Tâm Dao gật đầu, đối với tất cả mọi chuyện trong nhà họ Thôi, bọn họ đều hiểu , hơn nữa trong nhà Thôi Sử Viễn có nhiều tầng bảo vệ như vậy, bọn họ còn được trang bị súng, bảo đảm, bọn họ có thể an toàn rời .

      “Dực….” Thấy phải , nắm lấy tay áo , vẫn yên lòng!

      cần lo lắng!” Kéo vào trong ngực, áp môi lên môi mình, lâu cũng muốn rời .

      “Yên tâm, đồng ý với em, dẫn em và các con đến đảo Jeju” Tống Tâm Dao gật đầu, lưu luyến rời nhìn các rời . Sau đó mới xoay người vào bên trong, nhưng chưa được hai bước, trước mắt cảm thấy tối sầm lại.

      [​IMG]



      Chương 14: Kết thúc - Triệu Tâm Nguyệt mất

      Khi bốn người Cung Hình Dực, Dạ Thiên, Phong và Thôi Thục Viện tới chỗ Thôi Sử Viễn, bên trong vườn đầy người, xem ra bọn họ cũng biết, hôm nay bọn đến.

      Nhưng mà khi Cung Hình Dực thấy Tống Tâm Dao hôn mê, ngồi chiếc ghế bên cạnh sợ hết hồn.

      "Ông. . . . . ." Làm thế nào cũng nghĩ tới, Tống Tâm Dao rơi vào trong tay ông ta.

      Nhưng hai đứa bé đâu? Ông ta giấu hai đứa bé ở đâu rồi?

      "Con của tôi đâu?" Cung Hình Dực chỉ thấy Tống Tâm Dao, nhưng nhìn thấy hai đứa bé, càng thêm lo lắng.

      Bọn họ đưa con đâu, làm gì chúng?

      "À!" Ông ta phất tay, hai người làm lập tức bế Tử Kiêu và Na khóc nức nở ngừng ra.

      "Thả hai đứa bé ra!" Nghe thấy tiếng khóc của con, cũng cảm thấy yên tâm hơn chút.

      Nhưng mà tại sao các con lại khóc suốt ngừng như vậy.

      "Mày tao thả tao phải thả sao?" Thôi Sử Viễn ôm lấy đứa bé, nhìn khuôn mặt nhắn khóc đến đỏ bừng.

      "Tại sao lại khóc suốt ngừng như vậy chứ? khiến cho người ta đau lòng." xong, tay ông ta lập tức đặt lên cổ đứa bé.

      "Ông muốn làm cái gì vậy?" Cung Hình Dực nhìn chằm chằm vào bàn tay đặt cổ Tử Kiêu của ông ta.

      Ông ta rốt cuộc muốn làm gì? Nếu như ông ta nắm tay cái, đứa bé vẫn chưa đầy hai tháng tuổi làm sao có thể chịu được?

      "Làm sao bị dọa sợ rồi hả, tao chỉ muốn lau nước mắt cho nó thôi mà." Tay của ông ta lập tức rời đến khuôn mặt nhắn của Tử Kiêu, nhàng lau hàng nước mắt mặt bé.

      "Cha, cha làm ơn thả bọn họ ra !" Thôi Thục Viện mở miệng, bọn họ nghĩ đưa Tống Tâm Dao đến chỗ an toàn, và các con được an toàn hơn. Nhưng mà họ hề nghĩ tới chuyện Thôi Sử Viễn phát ra, càng nghĩ đến chuyện ông ta bắt Tống Tâm Dao tới đây.

      "Tiểu Viện, con làm cha quá thất vọng, tại sao con lại muốn về phe chúng nó!" Thôi Sử Viễn nhìn Thôi Thục Viện, có thể cảm thấy rất ràng là ông ta tức giận.

      "Ông biết!" Dạ Thiên mở miệng. Đêm qua bọn họ hành động cẩn thận như vậy, ông ta làm sao có thể biết được, hơn nữa ông ta còn biết chỗ bọn họ đưa Tống Tâm Dao tới nữa.

      "Kể từ khi chúng mày bước chân đến Hàn Quốc, tao biết rồi! Tiểu Viện được chúng mày cứu ra, chẳng qua là tao để cho chúng mày cảm thấy chỗ này có thể dễ dàng hành động mà thôi." Tay ông ta lại vung lên, Aimee bị đẩy vào.

      Nhìn vết thương người, mặt , Thôi Thục Viện che miệng mình, tại sao lại như vậy? Bọn họ ràng rất cẩn thận, ràng hề có cảm giác bọn họ bị phát . Nhưng mà tại sao tất cả lại xảy ra như thế này? chỉ Tống Tâm Dao và hai đứa bé bị bắt, ngay cả Aimee cũng bị đánh thành cái bộ dáng này.

      Rốt cuộc Thôi Sử Viễn là người như thế nào? Tại sao lại có thể ra tay nặng như thế với con nuôi của mình.

      "Cha, cha đừng cố chấp nữa, thu tay lại !" Thôi
      Thục Viện tới gần ông, thuộc hạ đứng bên cạnh cũng ngăn cản .

      “Thu tay lại?Mày bảo tao thu tay lại, Tiểu Viện, cho tới nay mày đều làm cho tao cảm thấy tự hào, nhưng mà tất cả những gì mày làm gần đây khiến cho tao hoàn toán thất vọng” Thôi Sử Viễn đến gần Thôi Thục Viện, giao đứa bé trog ngực cho bảo mẫu.

      “Cha, con thể giúp cha được nữa, cha có biết vì sao ? Bởi vì, con muốn có gia đình hạnh phúc, cha là người hiền lành, con và chị con, hai đứa bé chưa trưởng thành luôn được cha thương che chở. Cái chúng con muốn, là mái nhà ấp ám, chứ phải người cha chỉ biết trách mắng, huấn luyện chúng con làm chuyện xấu” Đối với Thôi Sử Viện, ngoại trừ kính trọng cũng rất cảm ơn ông.

      Nếu như có ông, cũng ngôi nhà như vậy, nếu như có ông, hai chị em và Aimee, cũng thể sống đến bây giờ, hơn nữa còn dược ăn, được mặc, những thứ được hưởng cũng là tốt nhất.

      Có lẽ, nếu như có ông bọn họ vẫn giống như lúc , bị người khác giễu cợt là những đứa con hoang có ai thương, có ai .

      “Ha, đây chẳng qua chỉ là lý do của mày mà thôi. lý do dễ nghe làm cho người ta phải suy nghĩ lại.” Thôi Sử Viện cười lạnh, lạnh lùng liếc mắt nhìn Thôi Thục Viện. Cho tới nay ông vẫn cảm thấy, ông chăm sóc cho các rất tốt, ít nhất là bao giờ bị đói. Chẳng lẽ ông đối xử tốt như vậy mà chúng còn cảm thấy chưa đủ sao? Vậy ông còn phải làm như thế nào nữa mới đủ?

      Đối với hai chị em họ, ông dễ dàng tha thứ rất nhiều lần.

      Ông nhận hai đứa làm con nuôi cũng là bởi vì, khi thấy khuôn mặt tươi cười của hai đứa nó làm ông nhớ tới người – người phụ nữa phụ ông cả đời.

      Ông chỉ muốn tìm cho mình chỗ dựa, để cho ông đặt tình của mình đối với người phụ nữ kia lên hai người bọn họ. Nhưng mà, đối với hai chị em sinh đôi này, ông vĩnh viễn chỉ cảm thấy mến đứa mà thôi.

      Đó cũng phải là tỉnh cảm nam nữ, ông chỉ muốn giữ lấy cái gì đó àm thôi.

      Cả đời này, thất bại lớn nhất của ông chính là người phụ nữ kia.

      “Thôi Sử Viện, thả vợ con của tôi ra, chuyện giữa chúng ta, chúng ta từ từ ” Nhìn Tống Tâm Dao bị trói ở đằng kia, muốn mau chóng đưa bọn họ cách xa nơi này.

      “Cung Hình Dực, mày cho rằng đây là địa bàn của mày sao? Mày cho rằng bảo tao thả người là tao phải thả người sao?” Ông cười vì Cung Hình Dực quá ngây thơ.

      “Rốt cuộc ông muốn như thế nào? Tôi nhớ mình đắc tội gì với ông?” Trước đó, Cung Hình Dực nhận ra người này càng biết, trong giới thương nhân có người đàn ông như vậy tồn tại.

      “Mày đắc tội tao? Đúng, mày có lỗi. Nhưng mà, vợ của mày đắc tội với tao” Ông ta liếc mắt nhìn Tống Tâm Dao vẫn bất tỉnh. Bọn họ rất giống nhau, giống đến thể giống hơn được nữa.

      “Đắc tội với ông phải con tôi, mà là tôi!” Triệu Tâm Nguyệt vào. Khi bà biết được bọn họ tới Hàn Quốc để tìm người kia, chính là Thôi Sử Viễn, bà cũng cảm thấy giật mình.

      ràng hơn hai mươi năm trước, Thôi Sử Viễn rời khỏi thế giới này, nhưng ngờ, ông vẫn sống.

      tận mắt nhìn thấy ông ngã xuống vách núi. Bà tìm suốt năm ngày năm đêm, vẫn thể tìm được thi thể của ông. Vậy là ông được người khác cứu. Nhưng mà nhiều năm trôi qua, tại sao ông ta lại muốn xuống tay với con bà?

      “Mẹ….” Cung Hình Dực khộng nghĩ tới, Triệu Tâm Nguyệt đến đây.

      “Tiểu Nguyệt….” Thôi Sử Viễn hề nghĩ đến chuyện lần này lại làm cho Triệu Tâm Nguyệt chạy tới đây.

      “Đừng gọi tôi!” Triệu Tâm Nguyệt tức giận. Chuyện này là chuyện giữa mấy người bọn họ, có quan hệ gì với Tống Tâm Dao chứ? Tại sao ông ta lại muốn xuống tay với Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực.

      “Thả con và cháu ngoại của tôi ra” Bà tới, nhanh chóng ôm lấy hai đứa bé giao cho Cung Hình Dực, còn Thôi Sử Viễn cũng hề ngăn cản bà.

      Ông chỉ suy ngốc đứng nhìn Triệu Tâm Nguyệt , nhìn bà giao đứa bé cho Cung Hình Dực, nhìn bà tới bên cạnh Tống Tâm Dao, cởi trói cho .

      “Dao Dao, tỉnh lại!” Cung Hình Dực giao hai đứa bé lại cho DẠ Thiên và Phong, cũng tới ôm Tống Tâm Dao vào trong ngực, nhàng vỗ người .

      “Tiểu Nguyệt, em hề thay đổi” Mạc dù tóc Triệu Tâm Nguyệt bạc, nhưng vẫn rất giống năm đó, thay đổi nhiều.

      “Tôi thay đổi, nhưng mà ông thay đổi, ông còn giống như ông trước kia nữa. A Viễn, tại sao ông lại biến thành loại người như thế này?” Khi nhìn thấy ông ngồi xe lăn, bà cũng sợ hết hồn.

      “Em trách sao?” Có thể nhận ra tổn thương trong mắt ông.

      “Tôi trách ông? Tôi làm gì có tư cách để trách ông? Tôi chỉ hiểu, hơn 30 mươi năm trôi qua, chúng ta cũng già rồi, ông cần gì phải ghi nhớ chuyện 30 mươi năm trước nữa?” Hơn 30 mươi năm trước, Triệu Tâm Nguyệt, Tống Hàm Quân và Thôi Sử Viện là ba người bạn thân nhất.

      Nhưng có ngày, quan hệ của bọn họ thay đổi. Kể từ khi Triệu Tâm Nguyệt và Tống Hàm Quân quen nhau, tất cả đều thay đổi.

      Thôi Sử Viễn lúc nào cũng làm khó, thỉnh thoảng còn ra ngoài đánh Tống Hàm Quân. Tống Hàm Quân đoạt mất Triệu Tâm Nguyệt, cho đến khi Triệu Tâm Nguyệt thể nào chịu được chuyện Tống Hàm Quân bị đánh nữa, bà tìm Thôi Sử Viễn, cho ông biết từ trước cho tới nay tình cảm của mình đối với ông, chỉ là tình cảm em, hề có chút cảm giác nào của tình cảm nam nữ.

      Từ sau ngày đó, Thôi Sử Viễn giống như biến thành người khác, mỗi ngày đều uống rượu đến nữa đêm mới về nhà. Lúc ấy, ba người bọn họ ở trong căn hộ dành cho ba người.

      Mỗi khi đến nữa đêm, đều truyền ra tiếng vang rất lớn, có mấy đem Tống Hàm Quân thức dậy kiểm tra, cũng làm Triệu Tâm Nguyệt tỉnh ngủ.

      Cho đến đêm, sau khi Thôi Sử Viễn uống rượu say, gọi điện thoại tới cho bọn họ, bảo bọn họ lên núi đợi ông ta. Sợ ông ta gặp chuyện may, cho nên Tống Hàm Quân và Triệu Tâm Nguyệt cùng nhau đến nơi ông ta .

      Nhưng mà hai người hoàn toàn nghĩ rằng Thôi Sử Viện lại rút dao đâm về phía tống Hàm Quân. Dưới tình thế cấp bách, Triệu Tâm Nguyệt đỡ được đao cho tống Hàm Quân. Thôi Sử Viện thể tin được tất cả những gì mình vừa chứng kiến, lui từng bước từng bước về phía sau. Khi bọn họ phát ra điều đó, ông ngã xuống núi.

      Bọn họ tìm năm ngày năm đêm dưới chân núi, cũng tìm được bóng dáng ông. Cho nên bọn họ đều nghĩ rằng, ông dữ nhiều lành ít. Cuối cùng, bọn họ cũng tìm thấy qần áo người ông bị rách nhìn ra hình dáng ban đầu, hơn nữa đó còn dính đầy máu. Từ sau khi phát ra chỗ quần áo đó, bọn họ mới tin ông gặp chuyện may.

      Khi biết tin ông vẫn còn sống, bà và Tống Hàm Quân rất vui mừng, nhưng ông bà hề nghĩ rằng ông ta lại muốn ra tay với con và con rể mình, hơn nữa còn bắt cóc bọn họ.
      Last edited by a moderator: 16/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :