1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, chớ cướp mẹ tôi - Kiều Mạt Nhi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      *

      "Bạn của tôi nới với tôi là mấy ngày nay Thôi Phác vẫn lôi kéo các khách hàng của chúng ta, nghĩ chúng ta phải ra tay chưa?" Dạ Thiên sớm lấy được tin tức, ngờ cái Aimee này lại là người vụng về hấp tấp như vậy. So với Thôi Thục Viện, ít nhất Thôi Thục Viện còn có chút thông minh. Nhưng mà hoàn toàn nghĩ tới, chị sinh đôi của – Aimee lại là người có đầu óc như vậy. Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được, cái danh sách khách hàng kia là giả thế nhưng ta lại vẫn ngu ngốc để cho nhân viên trong công ty bận rộn tìm những người đó, lôi kéo bọn họ chuyện hợp tác như thế.

      "Tùy ta . cho ta cái danh sách kia cũng phải là , ta cũng chiếm được cái gì tốt cả. Có thể chuyện này còn gây tổn thất cho công ty của ta nữa đấy." Cung Hình Dực cảm thấy sao cả. Dù thế nào nữa công ty của vẫn có thể buôn bán bình thường, hơn nữa vài khách hàng cũ trở về hợp tác với công ty , cũng ký hợp đồng, cần phải lo lắng gì nữa.

      Nếu tại, ta vội vàng kiếm khách, nhận đơn đặt hàng bọn họ cũng có thời gian nghỉ ngơi cho khỏe, đợi ta chơi . Có thể bọn họ cũng cần phải tự mình đối phó với ta. Cái kiểu làm việc như thế này của ta chắc chắn có mấy người trong công ty khâm phục, sớm muộn gì những nhân viên kia cũng chạy sạch.

      "Ừ, buổi tối muốn uống chén ? " Dạ Thiên đột nhiên đề nghị.

      ", ý định của tôi là về nhà. Phải ở cùng Dao Dao nhiều hơn chút, khi ở cùng ấy, tôi có thể tìm lại chút trí nhớ." vẫn là người đàn ông tốt. làm, tan việc là về thẳng nhà, hơn nữa trong công ty cũng rất ít khi có tiệc xã giao thế nên thời gian rảnh rỗi của lại nhiều hơn chút.

      "Được rồi! , vậy tôi cũng về nhà chăm sóc vợ thôi." Tô Tiếu Tiếu cũng sắp sinh rồi, phải ở cạnh ấy nhiều hơn trước.

      "Ừ! Vợ cũng sắp sinh rồi, có thể ở bên cạnh chăm sóc ấy nhiều hơn chút nên tận dụng thời gan ! Cũng đừng giống như tôi, cho tới bây giờ tôi vẫn hối hận vì quyết định Hàn Quốc, lúc Dao Dao sinh hai đứa bé cũng thể ở bên cạnh ấy.

      "Ừ!" Dạ Thiên gật đầu.

      Xe vừa về đến cửa nhà thấy chiếc xe thể thao đỏ rực như lửa đỗ ở bên ngoài.

      "Xem ra, ta đến rồi!" Xe này trừ Aimee ra, bọn họ đoán ra còn có ai khác nữa.

      "Tôi vào trước!" Cung Hình Dực mở cửa xe, lập tức vào bên trong. Cái Aimee này đột nhiên chạy tới làm gì, có chuyện gì sao?

      phải ta muốn đối phó với Tống tâm Dao chứ? có chút lo lắng, vội vàng chạy vào nhà.

      " Thôi, nghe chồng tôi , ít ngày trước trở về Hàn Quốc rồi mà, tại sao trở về cũng với chúng tôi tiếng để chúng tôi đón chứ?!" Tống Tâm Dao ngồi ghế sa lon, nhìn Thôi Thục Viện. Lúc rời , ấy những lời như vậy làm cho rất cảm động, ít nhất cảm thấy ấy thay đổi tốt hơn, hơn nữa còn lòng chúc phúc cho hai người bọn .

      "Tôi tới, đương nhiên là vì có chuyện chưa hoàn thành rồi!" Aimee cười nhạt. tên Tống Tâm Dao này dáng dấp cũng có gì đặc biệt, lại có thể khiến Cung Hình Dực nhớ ra chuyện lúc trước, hơn nữa còn bỏ cả Thôi Phác, trở lại ngôi nhà này.

      " Thôi, còn chuyện gì chưa hoàn thành vậy?" có chút ngạc nhiên.

      "Đương nhiên là chuyện lấy Tử Mị về tay chúng tôi, Cung quên chuyện này chứ?" Aimee cười lạnh.

      " Thôi, phải ra tay với công ty của chúng tôi nữa rồi sao? Tại sao đột nhiên lại thay đổi như vậy?" hiểu, tại sao ấy lại thay đổi nhanh nhua vậy, vừa mới giành công ty với bọn họ, lập tức thay đổi, là muốn cướp công ty của bọn họ rồi.

      " Cung, nghĩ đó là ý muốn của tôi sao? Nếu là như vậy, ban đầu tôi dùng hết mọi phương pháp xử lý, ra tay với Cung Hình Dực như thế rồi!" Thôi Thục Viện, cái người phụ nữ vô dụng kia lại dám với bọn họ là ra tay với công ty bọn họ nữa. ". . . . . ." Tống Tâm Dao cảm giác ta rất nhàm chán.

      Lừa bọn họ như vậy ta cảm thấy rất vui sao?

      Aimee, hình như rất tự tin về mình nhỉ!” Cung Hình Dực vào nhà, mới vừa nghe lời ta hiểu ràng.

      “Cung Hình Dực hổ là Cung Hình Dực, nhanh như vậy nhận ra tôi phải Thôi Thục Viện.” Aimee quả thực nghĩ tới, ta biết thân phận của mình, hơn nữa ngay cả tên của ta cũng biết.

      “Chuyện này còn phải nên cảm ơn sao? to gan như vậy, dám phun tên của mình lên thân xe!” Cung Hình Dực cười nhạt, tới bên cạnh Tống Tâm Dao, hôn cái lên trán .

      ra đó cũng phải là do Aimee phun, chẳng qua đây là phần lễ ra mắt của Cung Hình Dực dành cho ta.

      “Cái gì?” Aimee vội vàng chạy ra, nhìn thấy xe mình bị phun lên lớp sơn trắng, đó viết tên của .

      …”

      biết Aimee có hài lòng với phần lễ ra mắt này của Cung Hình Dực tôi đây ?” Cung Hình Dực nhàn nhạt mở miệng, vẫ là rất hài lòng với kiệt tác của mình.

      Cung, cảm ơn bức vẽ của , mặc dù có chút khó coi nhưng mà khá lắm rồi. Nhưng mà tôi làm sao dám nhận đây? Chẳng qua tôi cảm thấy, xe của cũng có thể vẽ lên chút gì đó làm hình trang trí!” muốn báo thù. Đây chính là chiếc xe mới mua, thế mà ta lại dám vẽ lên như thế, sau này khi muốn ra ngoài phải làm như thế nào?

      Aimee, vậy cám ơn ý tốt của rồi, Cung Hình Dực tôi cũng chỉ vì cảm thấy xe của quá mức đơn điệu, xứng với cho nên mới giúp trang trí thêm ít hoa văn thôi mà. Nếu như thích, tôi có thể giúp chà xát, biết cảm thấy như thế nào?” Cung Hình Dực ra, cầm theo dao gọt trái cây ở bàn.

      Cung, vẫn nên thôi , tôi cảm thấy như vậy cũng tốt lắm!” ta cắn răng nghiến lợi. Cung Hình Dực đáng chết này lại dám vẽ xe như vậy, nhất định phải báo thù. Ngày mai tìm người vẽ vài hình lên xe của ta, nếu thể hóa giải cơn giận trong lòng .

      “Nếu Aimee thích như vậy cũng cần nhắc lại nữa! phải tới nhà họ Cung tôi là vì có chuyện muốn sao?” Cung Hình Dực cười lạnh trong lòng, người phụ nữ này nhất định báo thù, xem ra ngày mai nah xe tới công ty, nên để tài xế đưa đón tầm vài ngày.

      ra cũng có chuyện gì! Tôi còn có chuyện cần giải quyết, quấy rầy vợ chồng hai người nữa!” xong, ta lập tức lên xe, thẳng đến chỗ bảo dưỡng xe ô tô.

      Chỉ là, vừa rồi ta còn chưa kịp nhìn thấy bên kia xe. Nếu như ta nhìn thấy bên kia, chắc chắn ta nổi điên đến muốn giết người.

      “Chồng, cũng là!” Tống Tâm Dao khi nhì thấy ta ra xe, xe kia còn vẽ hình con rùa thực muốn cười mà lại dám cười.

      “Bà xã à, em cảm thấy trình độ vẽ tranh của như thế nào?” Cung Hình Dực kéo Tống Tâm Dao vào lòng hỏi.

      tệ, có thể chọc tức ta!” Tống Tam Dao cười nhạt, ngoan ngoãn tựa vào trong ngực . Ngực vĩnh viễn đều ấm áp như thế này.

      “Cha, mẹ, hai người đợi chúng con sao?” Kỳ Kỳ và Điềm Điềm vừa xuống xe thấy Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực đứng ở ngoài cửa, nghĩ là hai người đợi chúng nó.

      “Mẹ, mẹ có nhìn thấy chiếc xe thể thao vừa mới chạy qua ? Phía vẽ đầy rùa đen, khiến con và trai cười mãi thôi!” Khi Điềm Điềm nhìn thấy chiếc xe kia, cảm thấy như bị sét đánh vậy. Lại có người thích làm chuyện như vậy sao? Sao lại vẽ rùa đen lên chiếc xe thể thao quý của mình như thế chứ?

      “Ha ha ha, các con nhìn thấy sao?” Cung Hình Dực cười to.

      “Có nhìn thấy ạ!” Kỳ Kỳ và Điềm Điềm đáp tiếng, xem ra cha mẹ chúng cũng nhìn thấy.

      “Vẽ như thế nào?” Cung Hình Dực muốn biết, hai đứa đánh giá như thế nào.

      “Vẽ tốt lắm, ngờ người đó lại có sở thích như vậy, nếu như con có nhìn lầm đó còn là người phụ nữ.” Điềm Điềm rất hưng phấn, bởi vì lâu nhìn thấy chuyện đáng kinh ngạc như vậy rồi.

      “Cha của các con vẽ đấy!” Tống Tâm Dao chỉ chỉ Cung Hình Dực đứng bên cạnh, rất khâm phục .

      Xem ra, Aimee bị người ta chê cười khá nhiều đấy, biết ta có phản ứng như thế nào.

      “Cha, người đó là ai vậy? Tại sao cha lại làm vậy với ta?” Kỳ Kỳ ngạc nhiên hỏi.

      “Là người phụ nữ muốn tự làm mất mặt mình. Nếu như giáo huấn ta, ta nghe lời.” Cung Hình Dực kéo tay Kỳ Kỳ và Điềm Điềm, thấy còn tay kéo Tống Tâm Dao nữa nên trực tiếp ôm vô vào trong ngực, để cho tránh ra.

      “Về nhà ăn cơm nào!” gia đình vui vẻ cùng nhau vào trong nhà.
      Last edited by a moderator: 23/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *

      Aimee cảm thấy rất kỳ lạ. Tại sao trong lúc đường, những xe bên cạnh lại luôn nhìn chằm chằm vào xe lúc lâu như thế? Còn có vài người huýt sáo trêu chọc làm cảm thấy vô cùng bực mình.

      Nhưng khi đến chỗ bảo dưỡng xe, mới nhìn thấy hình con rùa đen thân xe bên kia. trách được những người qua đường đó lại cười lớn như thế, hơn nữa còn khen có thẩm mỹ. còn tưởng rằng bọn họ thấy xe của đẹp, cho nên mới như vậy, nhưng mà tại hoàn toàn có thể hiểu được, bọn họ cười nhạo mình.

      "**, Cung Hình Dực, cứ nhớ đấy." bằng tiếng Hàn, những người ở đây chỉ có thể hiểu được câu đầu tiên, câu sau hoàn toàn thể hiểu.

      "Mau chóng tẩy sạch những hình vẽ này cho tôi, phải dùng tốc độ nhanh nhất ấy." ra lệnh, hét to với những nhân viên ở trung tâm bảo dưỡng. Cung Hình Dực, khá lắm, lại dám đùa bỡn tôi như vậy, tôi nhất định để cho được yên đâu.

      ta dám đùa lần, trả lại cho ta gấp bội, là đáng chết!

      "A lô, có chuyện gì?" Đúng lúc hăng say mắng chửi người khác lại nhận được điện thoại của Tam Chân Mộc Điền.

      "Tổng giám đốc, xảy ra chuyện rồi!" Chỉ còn hai ngày nữa là hết thời hạn tuần, lần này đột nhiên lại xảy ra chuyện gì.

      "Chuyện gì?" Aimee đứng bên cạnh, chăm chú nhìn vào xe mình, nhưng cứ nhìn lần lại tức lần.

      "Lô hàng ngày hôm qua chúng ta bán ra có vấn đề về chất lượng. tại tất cả các khách hàng tập trung ở công ty, cầu bồi thường." Lô hàng này là những sản phẩm vừa mới sản xuất ra trong mấy hôm vừa qua. Từ sau khi Aimee tới công ty, dựa theo mệnh lệnh lần này của mới mau chóng sản xuất.

      "Tại sao lại như vậy?" lắm. phải sản phẩm của công ty rất tốt sao, tại sao lại xuất vấn đề?

      "Hay là về công ty trước !" Nếu như về công ty, chuyện gì cũng thể giải quyết.

      "Ông là tổng giám đốc công ty, tại sao bây giờ ông lại chạy tới hỏi tôi phải làm cái gì sao? Ông làm việc như thế nào vậy hả? Tại sao lần này lô hàng lại xuất vấn đề lớn như vậy?" làm sao trở về đây? tại ngay cả xe cũng có, để cho bộ về sao?

      "Tổng giám đốc, lô hàng này là do luôn thúc giục mọi người phải làm, chính từng qua, nếu như có chuyện gì xảy ra cứ tìm mà." Tam Chân Mộc Điền chịu nổi, tại sao bọn họ lại có người tổng giám đốc như vậy chứ?

      "Tôi trả lương cho ông để ông làm cái gì gì chứ, chẳng có chút hữu dụng nào sao? Ngay cả việc như thế này cũng phải hỏi tôi... giờ sau tôi về công ty, ông giải quyết chuyện này cho tôi." Aimee tức giận hét to. Nhân viên đứng bên cạnh đều len lén nhìn .

      Người phụ nữ này đúng là quá nóng nảy!

      Xem ra thân phận cũng đặc biệt đây. Ngay cả tổng giám đốc cũng phải nghe lời ta. giờ, đùa sao, nếu như chỉ tẩy nước sơn phun xe , ngay cả nửa ngày cũng đủ.

      " giờ, có thể xong được ?" Aimee cúp điện thoại, lập tức tới bên cạnh bọn họ, thấy bọn họ từ từ phủ sơn.

      " thể được, còn có rất nhiều công đoạn phải làm. à, nếu như có chuyện gấp vậy có thể về trước, sáng sớm ngày mai tới đây lấy xe ra." Bọn họ cũng sắp tan tầm rồi, vẫn còn phải làm thêm giờ vì phun sơn cho xe của sao?

      Bọn họ làm thêm giờ cũng có tiền làm thêm giờ. Bọn họ cũng muốn làm ăn buôn bán lỗ vốn.

      Lại , buổi tối bọn họ còn có chuyện riêng của bọn họ nữa.

      "Vậy phải bao lâu?"

      "Đại khái phải mất khoảng ba giờ. à, còn khoảng nửa tiếng nữa là chúng tôi tan tầm rồi. vẫn nên để xe ở đây đến mười giờ sáng mai hãy tới lấy !" Quản lý tới, nhìn thời gian .

      "Buổi tối thể làm thêm giờ để tôi lấy ra sao?" Buổi tối còn có chuyện phải làm, hơn nữa ngày mai còn phải tìm Cung Hình Dực để báo thù.

      " xin lỗi! Công ty chúng tôi có quy định làm thêm giờ, cho nên có có biện pháp giúp đỡ !" Quản lý biết, tất cả nhân viên đều hẹn với bạn , hoặc là vợ mình, cũng thể để cho bọn họ thất hứa. Hõn nữa, buổi tối cũng hẹn với bạn cùng ăn cơm với nhau rồi.

      "Được rồi! Nếu như vậy mười giờ ngày mai tôi tới đây lấy xe ra."

      lấy túi của mình từ trong xe ra, sau đó bắt chiếc taxi, báo địa chỉ cần đến.

      “Sếp, minh, nhưng mà nghĩ tới, ta lại là người của Thôi Phác!” Thôi Phác quốc tế quả thực rất lớn, rất dọa người, thế nhưng giọng điệu chuyện điện thoại vừa nãy của ta hình như còn to hơn cả tổng giám đốc nữa.

      ta phách lối như vậy, chúng ta dĩ nhiên thể bị khinh bỉ, mau làm ! Đợi lát nữa là có thể tan tầm rồi!” vỗ vỗ vai bọn họ sau đó lập tức vào bên trong.

      *

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Khi trở lại công ty vẫn còn vài khách hàng vẫn chưa rời .

      “Điện thoại di động của bị làm sao vậy hả? phải thời lượng sử dụng pin rất dài sao? Tại sao mới dùng có hơn giờ hết pin rồi hả? phải giống như trước kia , có hơn năm trăm trò chơi sao? Tại sao bây giờ năm trò cũng có đủ, còn có cái gì Internet, các loại quảng cáo khác nữa, tất cả đều đúng? Công ty các chính là công ty chuyên lừa đảo như vậy sao?” Mỗi người khách đều kích động người sau kích động hơn người trước. Vừa mới nghe thấy hỏi lập tức lớn tiếng truy hỏi.

      “Tổng giám đốc, tự xem ! Chiếc điện thoại di động này là chiếc chúng tôi vừa lấy ở lô hàng đó ra. Vừa mới mở ra chưa được giờ, hết hơn hai vạch pin, hơn nữa trò chơi bên trong đúng như những gì mà ông ấy vừa , và còn rất nhiều vấn đề khác cần xử lý.” Tam Chân Mộc Điền làm nghề này cũng biết bao nhiêu năm, nhưng từ trước cho tới nay cũng chưa từng gặp qua dòng điện thoại nào dở như thế này.

      “Ông tìm được phương pháp giải quyết chưa?” tại quan trọng nhất là làm sao để giải quyết chuyện này.

      “Thu hồi lại toàn bộ số điện thoại này, trả lại tiền cho khách hàng, còn phải bồi thường thêm cho bọn họ chút nữa.” tại chỉ có biện pháp này mà thôi. Nếu như làm như vậy, những người này nhất định rời .

      có biện pháp nào khác sao? Nếu như mất những khách hàng này, rất bất lợi với công ty của chúng ta.” Aimee cũng nghĩ ra biện pháp. Nếu như nghĩ ra biện pháp rồi cũng hỏi ông.

      “Nhưng mà tại chỉ có biện pháp này thôi. Tất cả các khách hàng cũng chuyển hết lô hàng đó về công ty ta, hơn nữa điện thoại di động của chúng ta bị xuống hạng, Tử Mị lại lên ngôi rồi. Bọn họ tại cũng còn tin tưởng điện thoại di động của chúng ta nữa, xem phải làm thế nào?” Ông có phương pháp xử lí nào khác nữa. Bọn họ nhịn Thôi Thục Viện quá lâu. Nhân viên mỗi ngày đều phải làm thêm giờ, mỗi ngày đều đến rạng sáng mới được về nhà, mà ta còn làm ra chuyện lớn như vậy, sau đó phải xử lý như thế nào, ông biết.

      “Làm như ông ! Bảo quản lý các ngành đến phòng họp, chúng ta họp!” Aimee xoay người vào bên trong.

      Tam Chân Mộc Điền nhìn nổi, trừ họp, ta còn thể làm cái gì khác ?

      “Đúng rồi, gọi cả nhân viên kiểm nghiệm và quản lý phân xưởng đến đây!” Chuyện này, nhất định phải xem xét kỹ. Những chuyện này đều là do quản lý phân xưởng quản lý, hơn nữa nhân viên kiểm nghiệm hàng hóa làm việc như thế nào lại để xảy ra vấn đề nghiêm trọng như thế?

      Xảy ra vấn đề lớn như vậy, phải hỏi bọn họ cho , bọn họ kiểm nghiệm loạt điện thoại di động này hay chưa?

      Bây giờ hay rồi, điện thoại di động của bọn họ lại bị rớt hạng, lại lần nữa đổi thành bảng hiệu của Tử Mị. Cứ như vậy phải thời gian bọn họ cố gắng từ đó đến nay đều lãng phí cách vô ích sao?

      Xem ra, lại phải giao chuyện này cho người khác xử lý rồi,

      “Tổng giám đốc, quản lý bộ phận tiêu thụ, bộ phận nhân , bộ phận tài vụ, bộ phận ngoại giap, bốn quản lý đều từ chức ngày hôm qua, tôi phê chuẩn!” Tam Chân Mộc Điền nhìn bóng lưng của ta .

      “Tại sao chuyện này cho tôi biết?” Aimee xoay người nhìn ông. tại, trong công ty bận rộn như vậy thế mà ông lại để cho mấy quản lý bộ phận quan trọng từ chức.

      “Tôi cảm thấy, nếu tôi là tổng giám đốc công ty tôi có thể quyết định. Hơn nữa, ngày hôm qua tôi cũng gọi điện thoại cho , nhưng chưa được câu cúp máy rồi!” Nếu như phải vì ông thể nhìn nổi dáng vẻ này của ta, ông cũng tự mình đưa ra quyết định.

      “Rất tốt, từ chức đúng , nếu như muốn từ chức cứ từ chức !” Aimee làm thế nào cũng nghĩ tới, chuyện biến thành như thế này. Mọi chuyện vốn rất tốt, vì sao lại biến thành tình trạng như thế này?

      Tiếp theo công ty phải làm thế nào đây?

      Hết chương 11
      Last edited by a moderator: 25/5/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12: Di ngôn

      Nhưng mà, nếu như để cho Thôi Sử Viễn biết chuyện này, biết ông ấy làm cái gì nữa?

      Bây giờ làm hỏng mọi chuyện, khiến nó bết bát lắm rồi. Ông ấy nhất định bỏ qua cho , tiếp theo phải làm thế nào đây?

      Chạy trốn sao? Nhưng nếu như chạy trốn, vẫn bị bắt lại, nếu như bị bắt trở về lần nữa, vậy phải làm sao?

      được, nhất định phải nghĩ biện pháp khác, nhất định phải chuẩn bị tốt chuyện này, nếu như chuẩn bị biết tiếp theo xảy ra chuyện gì nữa?

      Nếu như đợi đến khi tất cả mọi chuyện định sẵn, thể thay đổii được nữa chết thảm mất!

      "Tổng giám đốc, quản lý các ngành đều ở bên ngoài, phải muốn họp sao?" Tam Chân Mộc Điền ở trong công ty này gần năm, nếu như cứ mất khách như tại, tiếp theo công ty như thế nào? Ông biết , công ty này nhất định phá sản, nếu như phá sản, tất cả đều dổ lên đầu Thôi Thục Viện, Thôi Sử Viễn là người như thế nào, ông hiểu biết .

      theo Thôi Sử Viễn phải chỉ mới ngày hay hai ngày, ông cũng là nhi, chỉ khác ông là người Nhật Bản mà thôi. Mà ông vẫn luôn ở Nhật Bản, cho đến sau khi công ty này thành lập, Thôi Sử Viễn mới bảo ông thu dọn đồ đạc, về thành phố O, tiếp quản công ty này.

      Nhưng mà cho tới bây giờ mới được vài tháng, xảy ra chuyện như vậy.

      Ông có thể nhìn ra được, Thôi Thục Viện là người quá kiêu ngạo, cho nên tất cả mọi chuyện mới trở nên như thế này.

      Nếu như, ban đầu ta nghe theo lời của ông , tất cả mọi chuyện cũng biến thành tình huống như nay. Sản phẩm của công ty cũng xuất vấn đề về chất lượng.

      "À, thông báo với bọn họ, sáng sớm ngày mai, chín giờ họp." Aimee có chút nhức đầu. phải về, suy nghĩ kỹ xem tiếp theo phải làm những chuyện gì? Nếu như chuẩn bị tốt mọi chuyện, chắc chắn tất cả mọi chuyện trước đó là vô ích.

      "Được!" Xem ra, lần này ta cũng biết mình làm sai, cho nên mới đổ hết mọi tội lên đầu bọn họ, ép họ quá đáng nữa.

      Nhưng mà, tại làm ra nhiều điện thoại di động như vậy phải làm sao đây? Cho dù có giảm giá cũng có ai muốn mua.

      Có lẽ, chỉ có thể lắp ráp lại lần nữa mới có thể giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất.

      "Vậy còn nhân viên kiểm nghiệm và quản lý phân xưởng sao?"

      "Cũng gặp vào ngày mai !" tại rất đau đầu, chỉ muốn suy nghĩ tốt chút xem phải chuyện với Thôi Sử Viễn như thế nào. Ông ấy nhất định tha thứ cho .

      Trải qua chuyện này, ông ấy lại càng có thể khẳng định rằng năng lực của Thôi Thục Viện tốt hơn sao?

      Từ trước tới nay ông ấy đều như vậy.

      Thôi Thục Viện làm việc tương đối tỉ mỉ, nhưng cũng có chuyện khó tránh khỏi sơ ý.

      Còn từ trước cho tới bây giờ đều làm việc vô cùng nóng vội, mọi chuyện đều muốn nhanh chóng hoàn thành sớm.

      là như vậy sao? Bởi vì có năng lực làm việc giống Thôi Thục Viện, cho nên ở trong lòng ông vẫn luôn quý Thôi Thục Viện hơn sao?

      Nếu như chuyện lần này, phải vì Thôi Thục Viện khiến cho ông thất vọng, chắc chắn ông cũng bảo tới thành phố O tiếp nhận chuyện này đâu!

      Ngồi trong phòng làm việc, cho dù phòng làm việc của tổnggiám đốc có bao nhiêu xa hoa, có bao nhiêu người muốn ngồi vào vị trí này, nhưng mà đối với bây giờ, nó chút sức hút nào. tại mới phát , ra thế giới rất to lớn, nhưng có nơi nào thực thuộc về .

      “Cha!” vẫn nên gọi điện thoại về Hàn Quốc. Nếu như với ông chuyện này chắc chắn Tam Chân Mộc Điền cũng .

      “Mày còn có mặt mũi gọi điện thoại về đây sao?” Thôi Sử Viễn vừa mới nhận được điện thoại của thư ký báo cáo lại tất cả những chuyện xảy ra, suýt chút nữa tức hộc máu. Ông ngờ phái Aimee xử lý chuyện này lại xảy ra chuyện như thế. Nếu như ông biết trước mọi chuyện xảy ra như thế ban đầu nhất định ông chọn người khác thay.

      tại tốt rồi, công ty tổn thất như thế nào, ông biết . Hơn nữa uy tín của công ty ở trong nước cũng vì chuyện lần này cũng bị hạ thấp, khiến rất nhiều khách hàng thể nào tiếp nhận. Tất cả các siêu thị đều đổi hàng của công ty xuống khỏi mặt quầy, tin tức như thế, khiến cho ông càng thêm tức giận.

      “Cha, cha nghe con giải thích !” Aimee muốn cố gắng giải thích cho mình. Nếu như , biết tiếp theo xảy ra chuyện gì nữa.

      “Giải thích? Mày còn muốn giải thích cái gì nữa hả? Sớm biết như vậy, tao để cho mày đến đó rồi. Biết tính tình của mày vô cùng nóng nảy, cao ngạo lại muốn xử lý mọi chuyện nhanh mà vẫn cho . tại tốt rồi, trong công ty nhiều người trả lại hàng như vậy, mày xem phải làm thế nào hả?” Thôi Sử Viễn rất hối hận, hối hận vì nên để cho .

      “Cha, cha cho con thêm khoảng thời gian nữa, con nghĩ biện pháp giải quyết.” Nếu như nghĩ ra biện pháp giải quyết vậy kết cục của có thể còn thảm hơn so với Thôi Thục Viện.

      Nó cũng chỉ bị đánh mấy cái, rồi nhốt vào trong phòng tối mà thôi. Có thể đến hai ngày nữa ông ấy thả nó ra ngoài, mà và Thôi Thục Viện là hoàn toàn khách nhau. Chỗ phải đến có khả năng chỉ là phòng tối mà là nhà chứa rắn, chỗ đó đáng sợ như thế nào, hiểu rất .

      từng nhìn thấy lần, mặc dù phải là mình bị giam ở bên trong, nhưng chỉ cần nhìn thấy người khác bị giam ở bên trong, bộ dáng sống được, chết xong, thể chịu đựng nổi.

      “Được, tao lại cho này thêm cơ hội nữa, xem mày thu dọn tàn cuộc như thế nào. Nếu như cho tao kết cục tốt đẹp, vậy mày cứ ngoan ngoãn dọn vào nhà chứa rắn .”Tay của nhịn được run lên cái.

      Ông ấy có thể đối xử với như thế, muốn để cho vào nhà chứa rắn, mà Thôi Thục Viện tại sao có thể được ông ấy quý như vậy.

      “Cha, tại sao cha luôn đối xử tốt với Tiểu Viện mà đối với con lại chênh lệch nhiều như vậy?” vừa hết lời, lập tức cúp điện thoại, dựa vào ghế, hai mắt nhắm lại, lệ lăn khỏi hốc mắt.

      Thôi Sử Viễn sững sờ nhìn điện thoại di động lúc. Nó oán trách mình đối với nó chưa đủ tốt sao?

      Đúng, ông quả thực thích Aimee. Nếu như phải nó chưa từng làm được chuyện gì khiến cho ông hài lòng ông cũng đối đãi với nó như thế.

      “Tổng giám đốc!” Tam Chân Mộc Điền đẩy cửa vào, thấy ngồi dựa vào ghế.

      Thấy có người vào, lập tức xoay ghế lại, đưa lưng về phía ông, để cho bất kỳ ai thấy nước mắt nơi khóe mắt kia.

      “Có chuyện gì sao?” Tam Chân Mộc Điền vốn cho là mình nhìn lầm, nhưng sau khi nghe thấy thanh của , ông lập tức hiểu, người phụ nữ này đúng là khóc.

      “Tan việc rồi!” Ông nhàn nhạt mở miệng, sau đó lập tức ra ngoài.

      Hình như cố ý trốn tránh, để cho bất kỳ ai thấy nước mắt của mình.

      Nghe thấy tiếng đóng cửa, mới xoay người lại, nhàng lau nước mắt.

      Tại sao lại khóc chứ? là Aimee, Aimee là người vô tâm, biết , có bất kỳ tình cảm nào.

      Nhưng mà, nếu như có người đối tốt với , nhớ cả đời, nếu như có người nào đối xử tốt với , cũng báo thù, cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào.

      Thôi Sử Viện tốt với , như vậy cũng cần để cho ông ta coi trọng mình.

      Mở bên ngăn kéo ra, bên trong, thanh súng lục lẳng lặng nằm đó. Lấy nó ra ngoài, bỏ vào trong túi xách của mình, lập tức ra khỏi phòng làm việc.
      Last edited by a moderator: 27/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *

      Tại Tử Mị, trong phòng làm việc của tổng giám đốc. . . .

      " nghe chuyện về Thôi Phác chưa?" Dạ Thiên ngồi chỗ, xem tin tức báo chí. Cho tới nay, thị trường, điện thoại của Thôi Phác đều tiêu thụ rất tốt, nhưng ngày hôm qua tất cả khách hàng lại cầu trả lại hàng.

      Mặc dù, bọn họ biết những sản phẩm này rốt cuộc có vấn đề gì, nhưng mà chuyện này xảy ra nhất định gây tổn thất nghiêm trọng cho Thôi Phác.

      "Buổi sáng thấy rồi. Nhưng mà tôi thể nghĩ ra được người phụ nữ tên Aimee này, chưa được tuần gây ra chuyện lớn như vậy, xem ra chỉ số phá hỏng việc tốt của ta rất cao." Cung Hình Dực , vừa giống như đùa giỡn, vừa giống như nghiêm túc, sau đó lập tức rời đến ghế sofa.

      "Nhưng mà tôi cảm thấy chuyện này hình như có chút gì đó, khó , dù sao tôi cũng có cảm giác là ta cố ý làm như vậy." Sau khi xem xong tin tức báo, cảm giác của chính là như thế.

      Hình như Aimee trả thù người nào đó, cho nên mới làm như vậy.

      " sao? Nhưng mà tôi lại cảm thấy chuyện này đúng là ta nhằm vào người nào đó, nhưng tuyệt đối phải là chúng ta!" ra Cung Hình Dực cũng cảm thấy, Aimee cũng giống người ngu ngốc đến thế, chỉ vì muốn giành khách hàng của công ty bọn họ mà làm hỏng cả danh tiếng dày công xây dựng trước đó của công ty. Hơn nữa, nếu như công ty sụp đổ, ta cũng được lợi ích gì cả. Vậy ta làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Là vì trả thù người kia, hay là vì cái gì? Chuyện khó hiểu như vậy, bọn họ cũng phải điều tra chút xem thế nào. Nếu như điều tra bọn họ cũng yên tâm, cũng biết phải làm như thế nào.

      "Dạ Thiên, cậu điều tra chuyện này xem như thế nào ! Xem xem việc rốt cuộc là như thế nào!" Dạ Thiên gật đầu. cũng có hứng thú điều tra chuyện này, xem xem rốt cuộc tại sao ta lại muốn làm như vậy, hơn nữa làm như vậy cũng chẳng có lợi ích gì đối với ta.

      "Tôi cũng có hứng thú, rất muốn xem xem ta rốt cuộc là vì cái gì mà phải làm như vậy." nhìn thẳng vào mắt Cung Hình Dực .

      "Tôi ra ngoài dạo đây!" Dạ Thiên khép máy vi tính lại, lập tức xoay người ra ngoài. Cung Hình Dực biết cậu ấy ra ngoài là để nghĩ xem nên điều tra như thế nào. gật đầu đồng ý. Dù sao Dạ Thiên cũng có phương pháp xử lí của mình, cần phải hỏi nhiều để làm gì.

      Sau khi Dạ Thiên rời khỏi phòng làm việc, Cung Hình Dực lập tức trở lại bàn làm việc của mình, bắt đầu công việc.

      Thôi Thục Viện tại như thế nào, cũng . để Phong đến Hàn Quốc xem xét, nhưng chút tin tức cũng có. Đối với , Thôi Thục Viện có thể tính là rất tốt, nhưng dù thế nào, cũng là người đầu tiên gặp ở Hàn Quốc, hơn nữa nếu như phải vì ..., cũng biết tiếp theo mình phải làm cái gì? Phải làm như thế nào, mặc dù cách làm của có thể làm rất tức giận, nhưng mà mọi chuyện cũng xảy ra rồi, cho dù có trách cũng thể làm thay đổi được những chuyện đó. Giống như Tống Tâm Dao từng . trách , tất cả mọi chuyện xảy ra đều là ý trời, nếu là ý trời, vậy cần gì phải trách người khác chứ?

      "Phong. . . . . . Điều tra như thế nào rồi?" Bây giờ muốn biết tình hình của như thế nào cho nên lập tức gọi điện thoại cho Phong.

      "Tìm được nơi ở của Thôi Sử Viễn rồi, nhưng mấy ngày qua, đều nhìn thấy Thôi Thục Viện." Phong đợi bên ngoài nhà Thôi Sử Viễn bốn năm hôm, nhưng hề nhìn thấy Thôi Thục Viện ra vào ngôi nhà này.

      "Vậy cậu có thấy chỗ nào khả nghi ?" càng thêm lo lắng, biết Thôi Sử Viễn làm gì .

      Nếu chỉ là con nuôi của ông ta có thể đối với Thôi Sử Viễn mà , cũng chỉ là công cụ, nếu như còn lợi dụng được nữa, như vậy cũng còn bất kỳ giá trị nào, có thể vì ông mà sống cũng có thể vì ông mà chết.

      "Ngày nào cũng có người làm đưa thức ăn đến phòng tối, ngày ba bữa, còn có người canh giữ bên ngoài, hơn nữa trong tay bọn họ đều có súng." Thôi Sử Viễn rốt cuộc là người ca thân phận như thế nào? Loại súng trường như thế này, người làm trong giới thương nhân buôn bán bình thường thể có được. Nếu như ông ta buôn lậu súng ống vậy ông ta nhất định thể có chúng. Xem ra phải điều tra chuyện này kỹ mới được. Nếu như tra được, còn có thể làm được vụ lớn đấy.

      "Theo như , phòng tối đó rất khả nghi. Nếu như có thể, cậu nên nghĩ ra biện pháp vào đó xem chút." chuyện với Phong thêm lúc, chỉ dặn dò ở ngoài phải cẩn thận chút, cũng gì nhiều hơn.

      Trong phòng tối đó, nhất định là Thôi Thục Viện. Nếu như phải bị nhốt ở trong đó..., ở trong đó là ai?

      ngày ba bữa cơm đều có người đến đưa đồ ăn, hơn nữa còn ở trong phòng tối, có tới chín mươi phần trăm khả năng là Thôi Thục Viện bị nhốt ở đó.

      Tiếp theo chắc chắn Aimee có hành động. Nếu như trong công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, mà ta muốn bắt đầu trả thù vậy tại ta bắt đầu hành động rồi.

      Nếu như có động tĩnh gì, chắc chắn phải là phong cách của ta, nhưng mà có chút tò mò. Rốt cuộc Aimee muốn rat ay với ai?

      “Tổng giám đốc, xong rồi!” Thư ký vội vàng, hấp tấp chạy vào, cánh tay còn chảy máu.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Thấy máu tay , cũng giật mình.

      “Thôi Thục Viện tới còn cầm súng trong tay, làm khá nhiều người trong công ty bị thương.” Đúng lúc xuống lầu lấy tài liệu, ngờ lại bị ta bắn trúng.

      “Bây giờ ta ở đâu?” cũng có thù oán gì với ta, tại sao ta lại chạy đến công ty ? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện vẽ hình rùa đen lên xe ta ngày hôm đó?

      ta hẹp hòi như vậy chứ? Chuyện đó mà ta cũng nhớ kỹ thế sao?

      “Ở đại sảnh!” Thư ký cố nén cơn đau tay, chạy tới phòng làm việc của tổng giám đốc, chỉ vì muốn cho biết chuyện này.

      băng bó trước , tôi xuống xem thế nào!” ta lại chạy đến công ty để làm loạn, hơn nữa còn làm nhân viên của bị thương. Cung Hình Dực lập tức gọi điện thoại cho bảo vệ, bảo bọn họ chạy tới đại sảnh bằng tốc độ nhanh nhất.

      Mặc dù bọn họ ở trong công ty, nhưng muốn đến đại sảnh, cũng thể nhanh như vậy được.

      Trong đại sảnh…

      “Gọi Cung Hinh Dực ra đây? Nếu gọi ta ra đây, tôi cho đầu nó nở hoa!” ta lôi kéo nữ nhân viên, súng để đầu ấy.

      Tất cả mọi người đều sợ hãi, trốn dưới mặt bàn, có số người bị thương cũng len lén chạy đến phía sau ghế salon nấp, chỉ sợ ta lại nổi điên lần nữa, bắn loạn.

      “Aimee, muốn như thế nào?” Khi Cung Hinh Dực xuống tới nơi thấy nhiên viên của mình bị ta uy hiếp, cảm thấy tức giận.

      “Tôi muốn như thế nào?” Aimee cười lạnh, tin tức của ta cũng nhanh nhạy đấy. mới vừa bắt được nhân viên này làm con tin mà ta xuống dưới lầ rồi.

      buông nhân viên của tôi ra trước , có chuyện gì chúng ta từ từ sau.” tại, cái muốn phải là mạng của mình, mà là mạng của nhân viên.

      Nơi này là công ty nếu như 1 nhân viên gặp chuyện may, cũng có cách nào đối mặt với người nhà của họ.

      làm con tin cho tôi sao?” Aimee ngốc, nếu như thả tay người nhân viên này ra, nhân viên bảo vệ của nổ súng ngay lập tức.

      “Có chuyện gì, chúng ta có thể từ từ bàn luận, tại sao nhất định phải lựa chọn phương pháp này để giải quyết?” biết, rốt cuộc mình đắc đội với ta vào lúc nào nữa.

      Tai sao ta lại muốn chạy đến công ty gây chuyện, hơn nữa còn mang súng, loại súng này nhìn qua là có thể biết là của mafia, nhưng hề nghĩ tới bọn họ có loại này.

      “Từ từ ? Tôi có gì để với hết, nếu như phải muốn công ty của tôi chạy tới đây làm cái gì?” Nếu như có thể lấy được Tử Mị, ít nhất cũng lập được 1 công ty lớn cho Thôi Sử Viễn.Nhưng mà nếu như cứ như vậy mà trở về chắc chắn ông ấy bỏ qua cho .

      “Nếu như muốn công ty của tôi, hoàn toàn có thể to gan khiêu chiến, nếu như có thực lực, hoàn toàn có thể hạ gục công ty tôi bất cứ lúc nào.” Từ trước đến giờ đều rất thưởng thức người có thực lực, còn người giống như ta, vĩnh viễn đều cảm thấy ta chỉ là cái bao cỏ chứ phải là 1 người có tài.

      nghĩ tôi có nhiều thời gian để chơi đùa với như thế sao?” Thời gian của còn nhiều nữa, chỉ có thể dùng thủ đoạn như thế này để giải quyết thôi.

      Khi quyết định làm chuyện này, cũng hoàn toàn buông tha chính mình. Cho dù tiếp theo có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng tiếp nhận. Kể cả là phải đối mặt với cảnh sát, vậy như thế nào?

      nghĩ kỹ rồi, phải làm!

      là Aimee, phải Thôi Thục Viện, người phụ nữ kia là làm nhưng có thể làm cũng có thể làm. Nhưng mà như thế, làm là làm, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi vì bất cứ chuyện gì.

      “Tôi biết, Thôi Sử Viễn có cái gì tốt để cho phải làm như vậy?” nghĩ muốn trả thù người đối xử tốt với ta, nhưng hoàn toàn nghĩ tới, người tamuốn đối phó chính lại là mình.

      “Ông ấy là cha tôi, ông ấy nuôi dưỡng tôi bao nhiêu năm, những chuyện ông ta làm cho tôi đủ rồi. nghĩ tôi là người ngu sao? Tôi cho biết, tôi phải! Đây là phương pháp nhanh nhất, có thể lấy được công ty trong thời gian ngắn nhất, đây mới là mục đích của tôi.” ta cười lạnh, nếu làm sao phải sợ chứ?

      Vĩnh viễn có người nào biết, trong lòng suy nghĩ gì? Bởi vì, cho tới bây giờ ta đều biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài.

      thả nhân viên của tôi ra trước rồi hãy . muốn chuyện gì, tôi có thể với .” Nữ nhân viên kia khóc nức nở rồi, nếu như còn tiếp như vậy nữa biết, tình huống tiếp theo như thế nào nữa.

      Súng của ta, có thể cướp cò, nếu như ta đột nhiên cướp cò, vậy phải làm sao?

      “Thả? Được! bảo tất cả bảo vệ rời khỏi đây , tôi lập tức thả ta.” Súng trong tay bọn họ, thể so với súng trong tay nhưng cũng kém hơn bao nhiêu, hơn nữa tốc độ của họ nhanh hơn rất nhiều.

      Nếu như bọn họ ởchỗ này phần thắng thuộc về cao.

      “Mọi người lùi ra, ra khỏi đây !” hoàn toàn lo lắng về khẩu súng trong tay ta. bản lĩnh của ta như thế nào, nhưng mà có lòng tin đối với tài phi tiêu của mình.

      “Bọn họ đều rồi, muốn như thế nào?” đẩy nữ nhân viên kia ra, cầm súng hướng về phía Cung Hinh Dực.

      muốn tôi bắn 1 phát lên đầu hay là làm cho ngực ảnh thủng 1 lỗ đây?” Aimee nhìn, trong mắt là nụ cười khát máu.

      “Vậy phải xem muốn thế nào. Nhưng mà tôi xác định được, có bản lĩnh bắn tôi sao?” tin người phụ nữ này có năng lực như vậy.

      Cung Hinh Dực cũng phải là dạng người ngồi chơi đùa. Nếu như chỉ vì hai bacâu của ta bị dọa sợ cũng thể lăn lộn thương trường lâu như thế.

      “Tôi cảm thấy, trước tiên bắn 1 phát vào chân , phát vào tay, sau đó làm bảo bối của tàn phế. Tiếp theo là moi 1 con mắt của ra rồi vứt vào nhà chứa rắn, cảm thấy như thế nào?” Lời ta ra…, cho dù là ai đều cảm thấy vô cùng kinh khủng, nhưng mà đối với Cung Hinh Dực mà , đây tính là cái gì?

      Lúc 7 tuổi cũng biết Ngự Hành Phong, cũng phải chỉ mới gặp 1 2 con rắn. Khiến tàn phế? ta cảm thấy ta có khả năng đó sao?
      Last edited by a moderator: 29/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *

      Sau khi đưa con đến cổng trường học, Tống Tâm Dao lập tức đến công ty của Cung Hình Dực. muốn đến xem thử xem có thời gian hay , nếu như có thời gian rảnh rỗi, muốn dạo vòng với . lâu rồi bọn họ chưa dạo cùng nhau.

      Nếu như có nhiều thời gian trở về nhà, thay quần áo đẹp, chuẩn bị tốt sau đó cùng nhau ra ngoài hưởng thụ gian riêng chỉ có hai người. Nhưng mà khi vừa bước đến cửa công ty bị dọa sợ.

      Hầu như tất cả nhân viên đều đứng ở cửa, chặn đứng lối vào, hơn nữa còn có mấy nhân viên bị thương băng bó ở bên cạnh.

      "Xảy ra chuyện gì?" kéo nhân viên tiếp tân lại hỏi.

      " chủ!" cúi đầu, biết có nên với ấy chuyện xảy ra bên trong .

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mau !" Nhất định bên trong xảy ra chuyện gì đó, nếu có chuyện gì xảy ra có người bị thương như thế này. Công ty được bảo vệ tốt như thế, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      Cung Hình Dực đâu? Tại sao nhìn thấy ?

      Tống Tâm Dao càng lo lắng hơn, hỏi nhiều người, hỏi từng người nhưng ai muốn trả lời cho biết.

      "Tránh ra. . . . . ." rất lo lắng cho Cung Hình Dực, phải chỉ còn mình ở bên trong đó chứ?

      " chủ, thể vào!" Bảo vệ dám cho vào, nếu như bị thương phải làm thế nào?

      "Mau tránh ra cho tôi, nếu như tránh ra, bây giờ tôi sa thải , ngay lập tức!" vẫn có quyền hạn này, hơn nữa Cung Hình Dực vẫn còn ở bên trong, yên tâm.

      " chủ, xin hãy cẩn thận chút!" Cuối cùng bảo vệ cũng nhường lối cho . Họ theo Cung Hình Dực cũng phải mới chỉ năm hai năm, cho nên bọn họ cũng hiểu biết ít về tống Tâm Dao. Nếu như bọn họ cho vào, nhất định sử dụng phương pháp khác, phải vào đó bằng mọi giá. Vậy nên bọn họ chỉ có thể cho thẳng vào đó thôi.

      Khi Tống Tâm Dao vào đại sảnh, suýt chút nữa ngất . Bởi vì nhìn thấy Aimee cầm súng hướng thẳng về phía Cung Hình Dực.

      "Dao Dao, đừng tới đây!" Cung Hình Dực vừa ngẩng mặt lên nhìn thấy Tống Tâm Dao vào.

      Mấy tên ngu ngốc kia tại sao lại dám cho vào đây như thế này chứ? Nếu như bị thương phải làm sao đây?

      "Xem ra, mạng của vợ còn quan trọng hơn mạng nhỉ!" Aimee hoàn toàn nghĩ tới, Tống Tâm Dao đến đây, xem ra ta cũng muốn đến đây chịu chết. Nếu ta muốn như vậy, tại sao lại hoàn thành ý muốn đó giúp ta chứ?

      "Nếu như dám ra tay với ấy, tôi khiến sống bằng chết." Cung Hình Dực được là làm được, đối với người phụ nữ này, cũng có biện pháp chuyện với ta nữa, ta hoàn toàn hiểu ý muốn ta cũng hoàn toàn muốn nghe . Vì thế cũng cần tốn hơi tốn sức chuyện với ta làm gì nữa.

      " là ai chứ? Tại sao tôi phải nghe lời ?" Cây súng vừa được hạ xuống giờ lại nâng lên hướng vào Tống Tâm Dao.

      "Cuối cùng là muốn cái gì?" Tống Tâm Dao hiểu, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì? Để giải quyết chuyện này nhất định phải có người chết ta mới bằng lòng sao?

      "Tôi muốn cái gì à? Vậy phải hỏi chồng , chỉ cần ta sang tên Tử Mị cho tôi, tôi lập tức thả hai người ra, cũng ra tay vơi các người nữa." ta tin rằng Tống Tâm Dao là người phụ nữ sợ chết.

      "Nếu như vậy bắn tôi !" Tống Tâm Dao nhắm mắt lại. Đây là nghiệp của nhà họ Cung, nếu như chỉ cần mạng của có thể giải quyết mọi chuyện, vậy tình nguyện làm như thế.

      "Muốn chết đến thế sao, như vậy tôi giúp !" xong, đạn từ trong súng của ta bắn ra ngoài, bay thẳng tắp về phía Tống Tâm Dao.

      Chứng kiến màn như vậy, ánh mắt của Cung Hình Dực giống như tua lại bộ phim. Bộ phim tua lại từ năm bọn họ gặp nhau ở trong khách sạn, cho đến khi bọn họ kết hôn, du lịch. Tất cả trí nhớ đều trở lại trong đầu . Cung Hình Dực mở hai mắt ra, chạy nhanh về phía Tống Tâm Dao.

      thể để cho bị thương, khi chạy tới cách Tống Tâm Dao khoảng mét, Cung Hình Dực nhào qua, ôm vào trong ngực, hai người cùng ngã mặt đất.

      "Dao Dao, em sao chứ!" Cung Hình Dực vội vàng kéo Tống Tâm Dao, kiểm tra xem có bị thương ở chỗ nào .

      "Em sao, ngốc, tại sao lại xông tới đây như thế này chứ hả?" Nếu như viên đạn kia bay nhanh hơn chút nữa phải bị thương rồi sao?

      " muốn nhìn thấy em bị thương lần nữa. trải qua lần chuyện của Mộc Thanh Thanh, muốn bây giờ lại xảy ra lần nữa." Cho đến bây giờ khi nhớ tới chuyện lần đó, vẫn cảm thấy đau lòng.

      " nhớ lại rồi sao?" nhìn thấ Cung Hình Dực gật đầu, lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ nhào vào trong ngực .

      "Á . . . . ."

      " làm sao vậy?" Khi ôm , lại nghe thấy rên rỉ.

      " sao, vừa mới bị đạn bắn sượt qua, hơi đau chút thôi, đừng lo lắng!" cánh tay còn chảy máu, mà chỗ Tống Tâm Dao ôm vừa vặn là chỗ bị thương.

      "Cho em xem!" Nhìn máu chảy dài cánh tay , đau lòng nhìn Cung Hình Dực, biết nên ngu, hay là quá mình nữa? Tại sao lại liều lĩnh chạy tới như thế chứ?

      "Hai người thương nhau như thế đủ chưa? Hai người quả thực làm cho người ta rất hâm mộ, nhưng cũng rất chói mắt." ta lại giơ súng lên, chẳng qua, khi ta mới vừa giơ súng lên, súng tay lập tức rơi xuống đất.

      "Chơi chẳng vui gì cả!" Dạ Thiên nhảy từ cây cột xuống, cũng biết, mình đó đợi bao lâu rồi, thế mà có ai phát ra xuất của .

      "Tiểu tử, công phu của cậu tốt lên nhiều rồi đấy!" Cung Hình Dực cười nhạt.

      "Ừ, còn mai ít, thậm chí tôi ở đây chơi đùa lâu như vậy rồi mà cũng biết!" Dạ Thiên tới bên cạnh Aimee, khom người nhặt khẩu súng lục đất lên.

      "Bên trong cũng có đạn, còn muốn đùa giỡn với người khác nữa sao, có muốn ?" Dạ Thiên trả lại súng cho ta. Chỉ cười lạnh.

      "Định xử lý ta như thế nào đây?" Đưa vào đồn cảnh sát? Cũng hay lắm nhỉ?

      "Trước tiên cứ giam ta lại , ngày mai đưa ta về Hàn Quốc." Cung Hình Dực còn muốn đến chỗ Thôi Sử Viễn. Xem xem đó là nơi như thế nào mà lại có thể luyện được nhiều người như vậy.

      Có lẽ Tam Chân Mộc Điền cũng là người của ông ta.

      “Biện pháp này tệ, tôi cũng có hứng thú muốn xem cái người tên Thôi Sử Viễn đó rốt cuộc là người như thế nào." rất tò mò.

      "Tay bị thương, còn muốn công tác sao?" biết Tống Tâm Dao lấy đâu ra tấm vải, cẩn thận băng bó vết thương cho .

      "Vợ à, nếu chúng ta cùng . Đến đó rồi chúng ta đảo JeJu chơi nhé." Bọn họ rất nhiều nơi nhưng mà chưa từng đến Hàn Quốc.

      "Bọn sao? Còn hai đứa bé mới sinh đó?" cũng muốn , nhưng mà còn hai đứa bé phải làm thế nào? Ai chăm sóc chúng?
      Last edited: 11/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :