*
Tại Tử Mị, trong phòng làm việc của tổng giám đốc. . . .
" nghe chuyện về Thôi Phác chưa?" Dạ Thiên ngồi chỗ, xem tin tức báo chí. Cho tới nay, thị trường, điện thoại của Thôi Phác đều tiêu thụ rất tốt, nhưng ngày hôm qua tất cả khách hàng lại cầu trả lại hàng.
Mặc dù, bọn họ biết những sản phẩm này rốt cuộc có vấn đề gì, nhưng mà chuyện này xảy ra nhất định gây tổn thất nghiêm trọng cho Thôi Phác.
"Buổi sáng thấy rồi. Nhưng mà tôi thể nghĩ ra được người phụ nữ tên Aimee này, chưa được tuần gây ra chuyện lớn như vậy, xem ra chỉ số phá hỏng việc tốt của ta rất cao." Cung Hình Dực , vừa giống như đùa giỡn, vừa giống như nghiêm túc, sau đó lập tức rời đến ghế sofa.
"Nhưng mà tôi cảm thấy chuyện này hình như có chút gì đó, khó , dù sao tôi cũng có cảm giác là ta cố ý làm như vậy." Sau khi xem xong tin tức báo, cảm giác của chính là như thế.
Hình như Aimee trả thù người nào đó, cho nên mới làm như vậy.
" sao? Nhưng mà tôi lại cảm thấy chuyện này đúng là ta nhằm vào người nào đó, nhưng tuyệt đối phải là chúng ta!" ra Cung Hình Dực cũng cảm thấy, Aimee cũng giống người ngu ngốc đến thế, chỉ vì muốn giành khách hàng của công ty bọn họ mà làm hỏng cả danh tiếng dày công xây dựng trước đó của công ty. Hơn nữa, nếu như công ty sụp đổ, ta cũng được lợi ích gì cả. Vậy ta làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Là vì trả thù người kia, hay là vì cái gì? Chuyện khó hiểu như vậy, bọn họ cũng phải điều tra chút xem thế nào. Nếu như điều tra bọn họ cũng yên tâm, cũng biết phải làm như thế nào.
"Dạ Thiên, cậu điều tra chuyện này xem như thế nào ! Xem xem việc rốt cuộc là như thế nào!" Dạ Thiên gật đầu. cũng có hứng thú điều tra chuyện này, xem xem rốt cuộc tại sao ta lại muốn làm như vậy, hơn nữa làm như vậy cũng chẳng có lợi ích gì đối với ta.
"Tôi cũng có hứng thú, rất muốn xem xem ta rốt cuộc là vì cái gì mà phải làm như vậy." nhìn thẳng vào mắt Cung Hình Dực .
"Tôi ra ngoài dạo đây!" Dạ Thiên khép máy vi tính lại, lập tức xoay người ra ngoài. Cung Hình Dực biết cậu ấy ra ngoài là để nghĩ xem nên điều tra như thế nào. gật đầu đồng ý. Dù sao Dạ Thiên cũng có phương pháp xử lí của mình, cần phải hỏi nhiều để làm gì.
Sau khi Dạ Thiên rời khỏi phòng làm việc, Cung Hình Dực lập tức trở lại bàn làm việc của mình, bắt đầu công việc.
Thôi Thục Viện tại như thế nào, cũng . để Phong đến Hàn Quốc xem xét, nhưng chút tin tức cũng có. Đối với mà , Thôi Thục Viện có thể tính là rất tốt, nhưng dù thế nào, cũng là người đầu tiên gặp ở Hàn Quốc, hơn nữa nếu như phải vì ..., cũng biết tiếp theo mình phải làm cái gì? Phải làm như thế nào, mặc dù cách làm của có thể làm rất tức giận, nhưng mà mọi chuyện cũng xảy ra rồi, cho dù có trách cũng thể làm thay đổi được những chuyện đó. Giống như Tống Tâm Dao từng . trách , tất cả mọi chuyện xảy ra đều là ý trời, nếu là ý trời, vậy cần gì phải trách người khác chứ?
"Phong. . . . . . Điều tra như thế nào rồi?" Bây giờ muốn biết tình hình của như thế nào cho nên lập tức gọi điện thoại cho Phong.
"Tìm được nơi ở của Thôi Sử Viễn rồi, nhưng mấy ngày qua, đều nhìn thấy Thôi Thục Viện." Phong đợi bên ngoài nhà Thôi Sử Viễn bốn năm hôm, nhưng hề nhìn thấy Thôi Thục Viện ra vào ngôi nhà này.
"Vậy cậu có thấy chỗ nào khả nghi ?" càng thêm lo lắng, biết Thôi Sử Viễn làm gì .
Nếu chỉ là con nuôi của ông ta có thể đối với Thôi Sử Viễn mà , cũng chỉ là công cụ, nếu như còn lợi dụng được nữa, như vậy cũng còn bất kỳ giá trị nào, có thể vì ông mà sống cũng có thể vì ông mà chết.
"Ngày nào cũng có người làm đưa thức ăn đến phòng tối, ngày ba bữa, còn có người canh giữ bên ngoài, hơn nữa trong tay bọn họ đều có súng." Thôi Sử Viễn rốt cuộc là người ca thân phận như thế nào? Loại súng trường như thế này, người làm trong giới thương nhân buôn bán bình thường thể có được. Nếu như ông ta buôn lậu súng ống vậy ông ta nhất định thể có chúng. Xem ra phải điều tra chuyện này kỹ mới được. Nếu như tra được, còn có thể làm được vụ lớn đấy.
"Theo như , phòng tối đó rất khả nghi. Nếu như có thể, cậu nên nghĩ ra biện pháp vào đó xem chút." chuyện với Phong thêm lúc, chỉ dặn dò ở ngoài phải cẩn thận chút, cũng gì nhiều hơn.
Trong phòng tối đó, nhất định là Thôi Thục Viện. Nếu như phải bị nhốt ở trong đó..., ở trong đó là ai?
ngày ba bữa cơm đều có người đến đưa đồ ăn, hơn nữa còn ở trong phòng tối, có tới chín mươi phần trăm khả năng là Thôi Thục Viện bị nhốt ở đó.
Tiếp theo chắc chắn Aimee có hành động. Nếu như trong công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, mà ta muốn bắt đầu trả thù vậy tại ta bắt đầu hành động rồi.
Nếu như có động tĩnh gì, chắc chắn phải là phong cách của ta, nhưng mà có chút tò mò. Rốt cuộc Aimee muốn rat ay với ai?
“Tổng giám đốc, xong rồi!” Thư ký vội vàng, hấp tấp chạy vào, cánh tay còn chảy máu.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thấy máu tay , cũng giật mình.
“Thôi Thục Viện tới còn cầm súng trong tay, làm khá nhiều người trong công ty bị thương.” Đúng lúc xuống lầu lấy tài liệu, ngờ lại bị ta bắn trúng.
“Bây giờ ta ở đâu?” cũng có thù oán gì với ta, tại sao ta lại chạy đến công ty ? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện vẽ hình rùa đen lên xe ta ngày hôm đó?
ta hẹp hòi như vậy chứ? Chuyện đó mà ta cũng nhớ kỹ thế sao?
“Ở đại sảnh!” Thư ký cố nén cơn đau tay, chạy tới phòng làm việc của tổng giám đốc, chỉ vì muốn cho biết chuyện này.
“ băng bó trước , tôi xuống xem thế nào!” ta lại chạy đến công ty để làm loạn, hơn nữa còn làm nhân viên của bị thương. Cung Hình Dực lập tức gọi điện thoại cho bảo vệ, bảo bọn họ chạy tới đại sảnh bằng tốc độ nhanh nhất.
Mặc dù bọn họ ở trong công ty, nhưng muốn đến đại sảnh, cũng thể nhanh như vậy được.
Trong đại sảnh…
“Gọi Cung Hinh Dực ra đây? Nếu gọi ta ra đây, tôi cho đầu nó nở hoa!” ta lôi kéo nữ nhân viên, súng để đầu ấy.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, trốn dưới mặt bàn, có số người bị thương cũng len lén chạy đến phía sau ghế salon nấp, chỉ sợ ta lại nổi điên lần nữa, bắn loạn.
“Aimee, muốn như thế nào?” Khi Cung Hinh Dực xuống tới nơi thấy nhiên viên của mình bị ta uy hiếp, cảm thấy tức giận.
“Tôi muốn như thế nào?” Aimee cười lạnh, tin tức của ta cũng nhanh nhạy đấy. mới vừa bắt được nhân viên này làm con tin mà ta xuống dưới lầ rồi.
“ buông nhân viên của tôi ra trước , có chuyện gì chúng ta từ từ sau.” tại, cái muốn phải là mạng của mình, mà là mạng của nhân viên.
Nơi này là công ty nếu như 1 nhân viên gặp chuyện may, cũng có cách nào đối mặt với người nhà của họ.
“ làm con tin cho tôi sao?” Aimee ngốc, nếu như thả tay người nhân viên này ra, nhân viên bảo vệ của nổ súng ngay lập tức.
“Có chuyện gì, chúng ta có thể từ từ bàn luận, tại sao nhất định phải lựa chọn phương pháp này để giải quyết?” biết, rốt cuộc mình đắc đội với ta vào lúc nào nữa.
Tai sao ta lại muốn chạy đến công ty gây chuyện, hơn nữa còn mang súng, loại súng này nhìn qua là có thể biết là của mafia, nhưng hề nghĩ tới bọn họ có loại này.
“Từ từ ? Tôi có gì để với hết, nếu như phải muốn công ty của tôi chạy tới đây làm cái gì?” Nếu như có thể lấy được Tử Mị, ít nhất cũng lập được 1 công ty lớn cho Thôi Sử Viễn.Nhưng mà nếu như cứ như vậy mà trở về chắc chắn ông ấy bỏ qua cho .
“Nếu như muốn công ty của tôi, hoàn toàn có thể to gan khiêu chiến, nếu như có thực lực, hoàn toàn có thể hạ gục công ty tôi bất cứ lúc nào.” Từ trước đến giờ đều rất thưởng thức người có thực lực, còn người giống như ta, vĩnh viễn đều cảm thấy ta chỉ là cái bao cỏ chứ phải là 1 người có tài.
“ nghĩ tôi có nhiều thời gian để chơi đùa với như thế sao?” Thời gian của còn nhiều nữa, chỉ có thể dùng thủ đoạn như thế này để giải quyết thôi.
Khi quyết định làm chuyện này, cũng hoàn toàn buông tha chính mình. Cho dù tiếp theo có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng tiếp nhận. Kể cả là phải đối mặt với cảnh sát, vậy như thế nào?
nghĩ kỹ rồi, phải làm!
là Aimee, phải Thôi Thục Viện, người phụ nữ kia là làm nhưng có thể làm cũng có thể làm. Nhưng mà như thế, làm là làm, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi vì bất cứ chuyện gì.
“Tôi biết, Thôi Sử Viễn có cái gì tốt để cho phải làm như vậy?” nghĩ muốn trả thù người đối xử tốt với ta, nhưng hoàn toàn nghĩ tới, người tamuốn đối phó chính lại là mình.
“Ông ấy là cha tôi, ông ấy nuôi dưỡng tôi bao nhiêu năm, những chuyện ông ta làm cho tôi đủ rồi. nghĩ tôi là người ngu sao? Tôi cho biết, tôi phải! Đây là phương pháp nhanh nhất, có thể lấy được công ty trong thời gian ngắn nhất, đây mới là mục đích của tôi.” ta cười lạnh, nếu làm sao phải sợ chứ?
Vĩnh viễn có người nào biết, trong lòng suy nghĩ gì? Bởi vì, cho tới bây giờ ta đều biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài.
“ thả nhân viên của tôi ra trước rồi hãy . muốn chuyện gì, tôi có thể với .” Nữ nhân viên kia khóc nức nở rồi, nếu như còn tiếp như vậy nữa biết, tình huống tiếp theo như thế nào nữa.
Súng của ta, có thể cướp cò, nếu như ta đột nhiên cướp cò, vậy phải làm sao?
“Thả? Được! bảo tất cả bảo vệ rời khỏi đây , tôi lập tức thả ta.” Súng trong tay bọn họ, thể so với súng trong tay nhưng cũng kém hơn bao nhiêu, hơn nữa tốc độ của họ nhanh hơn rất nhiều.
Nếu như bọn họ ởchỗ này phần thắng thuộc về cao.
“Mọi người lùi ra, ra khỏi đây !” hoàn toàn lo lắng về khẩu súng trong tay ta. bản lĩnh của ta như thế nào, nhưng mà có lòng tin đối với tài phi tiêu của mình.
“Bọn họ đều rồi, muốn như thế nào?” đẩy nữ nhân viên kia ra, cầm súng hướng về phía Cung Hinh Dực.
“ muốn tôi bắn 1 phát lên đầu hay là làm cho ngực ảnh thủng 1 lỗ đây?” Aimee nhìn, trong mắt là nụ cười khát máu.
“Vậy phải xem muốn thế nào. Nhưng mà tôi xác định được, có bản lĩnh bắn tôi sao?” tin người phụ nữ này có năng lực như vậy.
Cung Hinh Dực cũng phải là dạng người ngồi chơi đùa. Nếu như chỉ vì hai bacâu của ta bị dọa sợ cũng thể lăn lộn thương trường lâu như thế.
“Tôi cảm thấy, trước tiên bắn 1 phát vào chân , phát vào tay, sau đó làm bảo bối của tàn phế. Tiếp theo là moi 1 con mắt của ra rồi vứt vào nhà chứa rắn, cảm thấy như thế nào?” Lời ta ra…, cho dù là ai đều cảm thấy vô cùng kinh khủng, nhưng mà đối với Cung Hinh Dực mà , đây tính là cái gì?
Lúc 7 tuổi cũng biết Ngự Hành Phong, cũng phải chỉ mới gặp 1 2 con rắn. Khiến tàn phế? ta cảm thấy ta có khả năng đó sao?
Last edited by a moderator: 29/5/15