"Bảo em hủy đống tài liệu đó , em hủy, tại xảy ra chuyện rồi đấy, nhìn thấy chưa?!" Phác Tuấn Hi bị làm cho tức chết. Người phụ nữ này có lẽ là cố ý, nếu như cố ý, ta cầm tài liệu như vậy, cũng để vào trong cái túi. Nếu như để bên trong túi lời bị phát ra chuyện như vậy. tại tốt rồi!
" trách em sao?" Nếu như tới sớm chút, chuyện có lẽ phát sinh như vậy.
"Trách em? Trách em có tác dụng gì ?" Phác Tuấn Hi ngờ, ta dùng giọng điệu như vậy chuyện với mình. tại, người sai là ta vậy mà có vẻ như ta lại trách ngược lại vậy.
"Nếu như cầm lấy, sử dụng nó chuyện như vậy xảy ra rồi!" quay đầu, nhìn nữa.
"Em, biết hối cải!" Phác Tuấn Hi giận đến nỗi muốn để ý tới ta nữa, xoay người về phía thang máy.
"Phác Tuấn Hi, cái gì?" để ý tới nữa, càng ngày càng cố tình gây .
"Em trở về Hàn Quốc!" tức giận muốn xem phản ứng của như thế nào.
"Trở về trở về , ban đầu nên dẫn em theo, đúng là phiền phức!" Phác Tuấn Hi lười để ý đến ta. Dù sao ta cũng nghe , quan tâm ta làm gì? Trực tiếp nhấn cửa thang máy, để ý đến ta la hét nữa.
"Phác Tuấn Hi, khốn nạn!" Ném túi xách tay về phía cửa thang máy, cũng them nhặt về, lập tức rời khỏi công ty. Nhưng mà người lại có tiền, chỉ có thể từng bước từng bước mò mẫm khắp nơi.
đến chân cũng đau, nhưng vẫn muốn nhận thua. cứ như vậy mà . Phác Tuấn Hi, người đàn ông đáng chết này, lại dám đối xử với như vậy. Sau khi trở về, ngay lập tức thu dọn, mang theo tất cả mọi thứ trở về Hàn Quốc. Để cho nhức đầu, đau chết , cũng mang theo cả chứng minh và giấy tờ các loại của theo, xem làm thế nào?
Khi Phác Tuấn Hi nghe ta ta về Hàn Quốc, vừa tới phòng làm việc lập tức nhớ tới những giấy tờ kia của mình vẫn còn ở trong hành lý của ta. Ngay lập tức, chạy ra khỏi phòng làm việc. tại phải về khách sạn chuyến. phải mang theo hết những giấy tờ kia .
"Tổng giám đốc! Túi xách của Thôi." Vừa từ tầng xuống đến đại sảnh, tiếp tân thấy xuống nghĩ rằng tìm Thôi Thục Viện .
"Đưa cho tôi!" Nhận lấy túi xách, lập tức mở ra xem. Chìa khóa phòng ta cũng ở trong túi xách, chắc hẳn tại ta vẫn chưa thể về đến khách sạn, chỉ cần nhanh hơn bước là có thể lấy được đồ sau đó rời .
"Tôi cầm nhé!" Nhân viên tiếp tan gật đầu, xem ra tổng giám đốc của bọn họ vẫn rất để ý đến Thôi Thục Viện .
lái xe nhanh chóng trở lại khách sạn, đến gian phòng của Thôi Thục Viện, ta đúng vẫn chưa trở về. Cầm chìa khóa phòng ta mở cửa, kéo rương hành lý của ta ra, cầm lấy giấy tờ rồi ngay lập tức trở lại phòng của mình. Sau đó, thu dọn hành lý, trả phòng, rời khỏi khách sạn. Tiếp theo, trở lại công ty, để hết đồ bên trong phòng nghỉ tạm bên trong phòng làm việc.
Nhân viên công ty thấy lại trở về, hơn nữa còn xách theo hành lý, cứ nghĩ là mang theo Thôi Thục Viện trở về, nhưng ai cũng ngờ là trong những ngày kế tiếp, lại muốn ở trong phòng làm việc, về.
"Thư ký, cầm tiền, đến siêu thị phía đối diện, mua giúp tôi chút đồ dùng hàng ngày về đây." đưa ít tiền cho thư ký.
"Tổng giám đốc, làm gì vậy?" hiểu .
"Ý định của tôi là ở lại trong công ty. cũng đừng hỏi nhiều, mau !" Thư ký gật đầu, lập tức vào thang máy rời khỏi phòng làm việc,
Tất cả mọi người đều len lén thảo luận về chuyện này. Kể từ sau khi gắn máy theo dõi ở mỗi bộ phận, tất cả mọi người đều dám chuyện riêng ở trong phòng làm việc, nhưng mà toilet vẫn là nơi để bọn họ buôn chuyện, có mấy người cùng nhau chạy đến toilet là được rồi.
Còn về chuyện Phác Tuấn Hi ở khách sạn mà ở lại trong công ty được truyền rất nhanh, đến mọi ngóc ngách trong công ty. Ngay cả bác dọn vệ sinh cũng biết chuyện ở khách sạn mà ở lại trong công ty.
Về phần Thôi Thục Viện, sau khi trở lại khách sạn, nhân viên lễ tân phục vụ cho biết tin tức Phác Tuấn Hi trả phòng. muốn cầm dao găm chạy tới công ty, hỏi tại sao lại trả phòng. Nhưng mà cũng làm như vậy, trước hết trở lại phòng mình, thấy rương hành ký vẫn ở nguyên chỗ cũ, chưa bị di chuyển sang chỗ khác, như vậy mới yên tâm yên tâm, lập tức đến công ty.
Mọi người thấy , cũng bắt đầu len lén bàn luận. Bọn họ cũng rất muốn lên xem kịch hay. Nhưng mà rất ràng, bọn họ thể xem màn kịch này, bởi vì bọn họ phải xem chuyện này trong phòng làm việc của tổng giám đốc. Cho dù bọn họ muốn nghe lén, thư ký cũng đồng ý, cho nên cũng chỉ có thể từ từ xem chuyện này biến hóa như thế nào. Nếu như Phác Tuấn Hi trở về cùng ấy, như vậy nhất định là Phác Tuấn Hi mềm lòng. Nếu như có, như vậy chỉ có thể ràng là lần này Thôi Thục Viện chọc giận tổng giám đốc của bọn họ rồi.
"Tại sao lại trả phòng ở khách sạn?" Sau khi đẩy mạnh cửa phòng làm việc vào, nhìn Phác Tuấn Hi chăm chỉ xử lý tài liệu câu đầu tiên chính là câu này.
" biết, khi vào phòng làm việc của tôi phải gõ cửa sao?" Giọng điệu của cực kỳ lạnh nhạt, hình như giữa bọn họ, chẳng qua chỉ là quan hệ giữa cấp và cấp dưới.
"Em hỏi cơ mà, có thể với em như vậy sao?" Thôi Thục Viện nghĩ tới, giọng điệu của lại lạnh nhạt như vậy.
" ra ngoài!" Phác Tuấn Hi còn chút kiên nhẫn nào đối với ta nữa.
“ muốn dung cái giọng điệu này chuyện với tôi sao?" Thôi Thục Viện chịu nổi, ngờ dùng cái giọng điệu này chuyện với .
" ra ngoài, gõ cửa, chờ tôi đồng ý cho vào mới có thể vào. Nếu , tôi có thể gọi an ninh, trực tiếp đuổi ra ngoài." rất tức giận.
"Phác Tuấn Hi, nghĩ mình là tổng giám đốc sao? cho rằng ngồi vị trí này ghê gớm lắm à? Vị trí này của còn phải do ba tôi đẩy lên làm sao?" Thôi Thục Viện quát lại .
" sao? xin lỗi! Đối với cái vị trí này, tôi đúng là có ý gì. Nếu như muốn ngồi, vậy cứ từ từ ngồi ." Phác Tuấn Hi đứng lên, tới phòng nghỉ ngơi cầm lấy hành lý của mình, lập tức ra khỏi phòng làm việc.
Thư ký mua đồ dung hàng ngày cho trở lại, lại thấy Phác Tuấn Hi xách theo hành lý, ra ngoài.
"Tổng giám đốc, lại làm gì?"
"Làm phiền !" Cầm vài thứ gì đó từ trong tay , lập tức tới thang máy dành cho nhân viên.
Thôi Thục Viện nghe thấy tất cả những lời , tức đến dậm chân, lại thấy xách theo hành lý rời , lập tức vọt tới cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, quát to: "Phác Tuấn Hi, ! ! Ai mà thèm ... , rồi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến chuyện trở về nữa!"
" yên tâm, tôi tuyệt đối trở về nữa, còn nữa, tôi tên là Phác Tuấn Hi, tôi là Cung Hình Dực!" xong vào thang máy, Thôi Thục Viện ngã đất. biết, biết rồi sao?
che giấu tốt như vậy, làm sao có thể biết được chứ?
"Chuyện này. . . . . ." Thư ký cũng biết phải thế nào? tại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Khi vừa mới rời , phải tất cả mọi chuyện đều tốt sao? Làm thế nào mà lập tức biến thành cái bộ dáng này?
tại ngay cả tổng giám đốc cũng rồi, kế tiếp bọn họ phải làm sao đây?
Cung Hình Dực vừa ra khỏi Thôi Phác, bên trong mọi chuyện vỡ lở. đúng là việc tốt ra tới cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.Thời gian chưa đủ uống hết ly trà, tất cả mọi người trong công ty đều biết chuyện, hơn nữa mỗi người đều ôm tâm tư xem kịch vui, đến xem màn hay.
Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đều vây kín lầu hai mươi mốt, bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn Thôi Thục Viện ngồi dưới đất. Bọn họ muốn lại dám .
"Đều ở đây làm cái gì vậy? Tất cả về làm việc ." Tam Chân Mộc Điền nghe được tin tức, lập tức chạy đến bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc.
" Thôi!" Thấy Thôi Thục Viện ngồi dưới đất, ông ta lập tức chạy tới, đưa tay đỡ đứng lên.
"Buông tay!" Thấy ông ta đưa tay dìu mình, lập tức chán ghét đẩy tay ông ta ra, tự mình đỡ cửa đứng lên, trở lại trong phòng làm việc.
Thôi Phác còn có cổ đông lớn nhất chính là Thôi thị, cũng chính là Thôi Thục Viện.
"Bắt đầu từ bây giờ, tôi đảm nhận hết tất cả mọi chuyện trong công ty. Vẫn giống như trước kia, kéo hết khách hàng của Tử Mị qua đây." Nếu biết thân phận của mình, như vậy cũng nên bắt đầu hành động của thôi. Nếu có thể quan tâm đến tình cảm giữa bọn họ, như vậy cũng cần thiết phải nhọc lòng.
sai! chính là người tuyệt tình như vậy. Nếu như có người nào phụ bạc , nhất định để cho người này được sống yên ổn. Nếu như có người nào đối tốt với , tự nhiên cũng khiến bọn họ thất vọng.
"Dạ!" Tam Chân Mộc Điền đáp tiếng, lập tức rời khỏi phòng làm việc của .
Mọi người chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn, xem ra tiếp theo bọn họ lại bận rộn rồi.
Nếu như bắt đầu giành khách hàng của Tử Mị, rất nhiều nhân viên đều phải ra ngoài làm việc.
Bọn họ phát , làm việc với Phác Tuấn Hi vẫn tốt hơn!
, tại phải đổi tên rồi, thân phận chân của , ngờ chính là tổng giám đốc của Tử Mị - Cung Hình Dực.
Xem ra, bọn họ phải suy tính chút, có lẽ nên ăn máng khác ở Tử Mị, nhưng cầu của Tử Mị hơi doạ người. Chỉ sợ bọn họ qua được, nhưng mà vẫn muốn thử lần xem sao.
*
Cung Hình Dực rời khỏi Thôi Phác, lập tức đến Tử Mị, có xe riêng, chỉ có thể đón xe tới.
Khi tới Tử Mị, lập tức đưa chứng minh của mình cho nhân viên tiếp tân, nếu như đưa ra, bọn họ có lẽ để cho lên đó.
Nhân viên tiếp tân thấy đến, lập tức gọi điện thoại cho Dạ Thiên. Dạ Thiên để cho bọn họ đưa đến phòng làm việc của mình.
Chỉ là đối với chuyện dùng đúng thân phận của mình trở lại Tử Mị có chút hoài nghi, nhưng mà mọi chuyện vẫn phải đợi đến sau khi gặp mặt mới biết được.
"Tổng giám đốc Phác, mời ngồi!" vào trong phòng làm việc, Dạ Thiên cũng gọi thẳng tên là Cung Hình Dực. Bởi vì, vẫn phải thử chút xem sao.
"Tôi phải Phác Tuấn Hi." Cung Hình Dực nhàn nhạt mở miệng. tại vẫn chưa hoàn toàn nhớ ra, và Dạ Thiên có quan hệ như thế nào, thể xác định được gì.
"À! Vậy là ai?"
"Cung Hình Dực!" nhàn nhạt mở miệng.
" sao?"
" tin tưởng tôi?" Cung Hình Dực biết, tại vẫn chưa nhớ ra được gì, thể nào chuyện lúc trước giữa hai người bọn họ.
" phải tin, mà là quá đột nhiên thôi, nhớ ra rồi sao?"
" có, nhưng mà thời gian trước tôi cũng biết thân phận của mình rồi !" lắc đầu, từ trong túi lấy ra giấy tờ chứng minh thân phận của mình.
"Những thứ này đều tìm được trong hành lý của Thôi Thục Viện, hơn nữa ta giấu sâu." Nếu như phải Cung Hình Dực, vậy sao phải giấu làm gì. Nếu như phải, mà là Phác Tuấn Hi, như vậy người nào có thể cho biết, tại sao giấy tờ của Cung Hình Dực lại ở chỗ Thôi Thục Viện, hơn nữa còn giống anhh như đúc?
"Những thứ này tìm thấy trong hành lý của ta sao?" Cung Hình Dực gật đầu.
"Tôi nghĩ là phải đợi đến sau khi nhớ ra mọi chuyện mới trở về cơ đấy!" Dạ Thiên đưa tay vỗ vỗ bờ vai .
" sớm biết tôi là Cung Hình Dực rồi sao?"
"Người an hem à, chúng ta quen biết cũng vài chục năm rồi, dù cho có hóa thành bụi, tôi vẫn nhận ra được. Lần đầu tiên gặp tôi nhận ra rồi, nếu tôi cũng thể cho biết chuyện ngoài cửa có người nghe lén đâu!" Dạ Thiên cười nhạt.
"Chúng ta quen biết vài chục năm rồi sao ?" Dạ Thiên gật đầu.
"Có thể, thậm chí quên giữa chúng ta trải qua những chuyện gì rồi. Ban đầu nếu như cứu tôi, chắc hẳn bây giờ, tôi có mặt thế giới này nữa rồi!" Nhớ tới chuyện này, vẫn rất biết ơn Cung Hình Dực.
" sao? xin lỗi! Tôi quên hết mọi chuyện rồi, nhưng mà nghe nhắc tới cũng có chút ấn tượng." Trong đầu cũng có thoáng qua hình ảnh như vậy.
"Đúng! trở lại rồi, có muốn trở về thăm Dao Dao trước hay ?" Gần đây, Tống Tâm Dao khiến lo lắng, khi đối mặt với mọi người luôn là khuôn mặt tươi cười chào đón, nhưng khi chỉ có mình lại luôn mặt ủ mày ê.
Có lúc còn ôm hình Cung Hình Dực, len lén khóc thút thít.
"Tôi nghĩ, bây giờ vẫn chưa nên thăm ấy, dù sao tôi vẫn chưa nghĩ ra chuyện gì!" Trở về như vậy, có thể tiếp nhận được người chồng quên hết tất cả mọi chuyện giữa bọn họ như .
"Tại sao lại nghĩ như vậy? Nếu như năm nhớ ra sao đây? định năm sau cũng gặp ấy sao? Hoặc là lâu hơn nữa, cũng muốn gặp ấy sao?" Dạ Thiên vẫn hi vọng, có thể trở về để gặp Tống Tâm Dao. Bộ dáng tại của Tống Tâm Dao khiến bọn họ cũng đau lòng!
"Nhưng. . . . . ."
"Nhưng cái gì mà nhưng? nhẫn tâm để ấy cả ngày nhìn hình sau đó ngồi khóc sao?" Dạ Thiên muốn đập bẹp . Nhìn thấy Tống Tâm Dao khó chịu, trong lòng cũng thoải mái, dù sao ấy cũng là vợ của người em tốt nhất này.
" cho tôi biết chút chuyện giữa hai chúng tôi !" Cung Hình Dực vẫn muốn biết số chuyện của hai người.
"Được!" Dạ Thiên và , hai người ngồi trong phòng làm việc, với tất cả mọi chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ.
Trong óc của , thỉnh thoảng ra vài hình ảnh. Theo lời Dạ Thiên vừa , từ từ, cảm thấy mình nhớ lại rất nhiều. Nhưng mà lại giống như hề nhớ ra bất cứ điều gì, mơ hồ.
" ra là, chúng tôi trải qua nhiều chuyện như vậy." Từ khi bọn họ bắt đầu quen biết nhau, mãi cho đến khi hai người bọn họ kết hôn, trải qua sống chết, du lịch nước ngoài, tất cả tất cả. Mặc dù được đầy đủ, nhưng đại khái cũng đều nhắc tới rồi, nếu như muốn với hết tất cả những chuyện xảy ra, chắc hẳn mấy ngày mấy đêm, cũng thể xong hết được!
" thôi! Bọn họ chờ chúng ta cùng nhau ăn cơm đấy!" Giúp Cung Hình Dực nhấc hành lý lên, hai người lập tức ra khỏi công ty, ngồi lên xe của Dạ Thiên, bọn họ về hướng nhà họ Cung. Dọc theo đường , tất cả phong cảnh đều làm cho có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Đặc biệt là khi bọn họ dừng lại trước cổn nhà họ Cung, nhìn ngôi nhà trước mắt xuất vô số lần trong giấc của . Trong mơ lên hình ảnh mỗi sáng sớm khi làm, hai đứa bé vui vẻ chạy đến, vui vẻ ngồi vào trong xe , Tống Tâm Dao theo ra cửa, sau đó đưa mắt dõi theo bóng xe bọn họ rời .
"Vào thôi!" Thấy đứng ở bên ngoài, hề có ý muốn bước vào, Dạ Thiên cầm lấy hành lý của , nhắc nhở. Hai người cùng nhau tiến vào nhà họ Cung.
Sau khi vào, càng cảm thấy quen thuộc hơn. Trong đầu lại lên hình ảnh bọn ở trong phòng khách chơi đùa vui vẻ, còn và Tống Tâm Dao, hai người ngồi ghế sa lon, nhìn bọn chúng chơi đùa với nhau.
" đến đây làm cái gì?"
Last edited by a moderator: 24/4/15