1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, chớ cướp mẹ tôi - Kiều Mạt Nhi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      "Tổng giám đốc!" Thư ký vào, đặt cà phê lên bàn .

      “Gọi quản lý bộ phận tài vụ tới đây!" Thý ký gật đầu sau đó lập tức ra ngoài. Những người này đúng là bình tĩnh chút nào. Mỗi người đều đều có công việc riêng, hề nghĩ tới là chuyện lại xảy ra như thế này..

      Vài nhân viên trong công ty này quá đáng quá rồi, chỉ cần chuyện này truyền ra ngoài, như vậy còn có thể yên tâm. Nếu như truyền tra ngoài, chắc hẳn chuyện này trở thành chuyện lớn, các công ty khác, có thể cũng hợp tác với công ty bọn họ nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, việc kinh doanh trong công ty chắc chắn giảm rất nhiều..

      "Tuấn Hi, xảy ra chuyện gì? Nhìn bọn họ ai cũng bị thương cả, đánh nhau sao?" Những nhân viên vừa ra kia, người phải đều bị thương sao?

      Mỗi người ra đều lôi thôi, nhếch nhác, tóc của nhân viên nữ cũng rối tung như vậy.

      "Hai ngành đánh nhau!" tựa lên ghế sa lon, đưa tay xoa đầu mình.

      "Có phải lại nhức đầu hay ?" Thấy vò đầu, nghĩ là lại phát bệnh rồi.

      "Em yên tâm, phát bệnh, chỉ vì chuyện của bọn họ làm cho nhức đầu thôi!" Tuy nhiên, có lúc đến đêm cũng rất khó chịu. Nhưng mà, vẫn thể uống loại thuốc kia, nếu như uống vào, vậy sớm muộn gì cũng có ngày, thể khống chế được chính con người mình.

      "Đừng phiền lòng vì những chuyện này nữa, dù sao cũng như vậy rồi!" Thôi Thục Viện tới, ngồi xuống bên cạnh , trong tay còn cầm túi gì đó.

      "Cái này cho !" đưa túi gì đó kia cho Phác Tuấn Hi.

      "Đây là cái gì?" hiểu, cái này rốt cuộc là cái gì? Dùng để làm gì?

      " xem chút hiểu!" cũng thể ràng, cứ để cho tự xem là được rồi.

      "Đây là tài liệu nội bộ của Tử Mị." Sau khi xem, cũng hiểu, phía còn viết rất ràng, tài liệu quan trọng của Tử Mị.

      "Đúng! xem nó có đủ để chúng ta đánh bại Tử Mị hay , nếu như có thể đánh bại họ vậy cũng có thể yên tâm." tự cho là mình giúp .

      "Làm như vậy là phạm pháp, em hiểu ?" Phác Tuấn Hi đặt phần tài liệu lên khay trà, ngồi nhìn Thôi Thục Viện.

      "Em cũng chỉ vì muốn giúp thôi mà!" Thôi Thục Viện cúi đầu, cứ nghĩ là rất cảm động, nhưng ngờ, kết quả lại như vậy.

      " hiểu , em cũng chỉ vì muốn làm cho quá mệt mỏi, nhưng mà em có nghĩ tới việc nếu như chuyện này truyền công ty chúng ta bị mất danh dự nhiều đến thế nào hay ? Hơn nữa, nó còn làm chúng ta mang tội danh quang minh chính đại lưng." Phác Tuấn Hi nhìn phần tài liệu mà cảm thấy bất đắc dĩ. Người phụ nữ này xem ra bắt đầu sốt ruột rồi.

      "Em biết, nhưng nhìn mệt mỏi như vậy, em rất đau lòng!" Thôi Thục Viện tựa vào trong ngực , đưa tay nhàng vuốt ve khuôn mặt .

      " nhìn xem, mới mấy ngày mà gầy nhiều như vậy." đau lòng, nhìn Phác Tuấn Hi.

      “Đau lòng cũng thể sử dụng phương pháp này, hủy nhưng thứ này . Mặc kệ em dung cach gì để lấy được nó, nhưng làm như vậy, là đúng!" đứng lên rất nhanh, nếu như Thôi Thục Viện kịp thời vịn vào ghế sa lon, sớm ngã xuống đất.

      "Nhưng. . . . . ." Đây chính là thứ phải bỏ tiền ra mua , tại sao có thể hủy liền hủy, hơn nữa cái này lại có ích cho công ty như vậy.

      “Đừng có nhưng mà, hủy nó ! Ít nhất, công ty chúng ta thể làm ăn quang minh chính đại!" đứng dậy, trở lại bàn làm việc của mình, bắt đầu xử lý công việc, liếc mắt nhìn Thôi Thục Viện. ra, càng ngày càng có gì để với ta.

      “ Em hủy, nếu như phả làm vậy tự nhiên có người tình nguyện làm giúp em." Tại sao lại có cảm giác là đau lòng thay Tống Tâm Dao, muốn để cho ta xảy ra chuyện. Cho nên, mới muốn cầm tài liệu này đối phó với ta, sợ cuộc sống sau này của ta dễ chịu sao?

      Hay là sợ cái gì?

      "Thục Viện. . . . . ." Phác Tuấn Hi thấy rời , lập tức gọi lại. ta là người được làm được. Ngày đó nhìn ta đẩy Tống Tâm Dao từ giường xuống, thấy tính tình của người phụ nữ này như thế nào rồi. Nhưng cũng nghĩ tới, lại làm như vậy. Nếu như phần tư liệu này truyền ra ngoài, đối với Tử Mị tổn thất bao nhiêu, có thể nghĩ ra.

      "Thục Viện. . . . . ." Khi chạy ra theo, vào thang máy. Dùng sức ấn thang máy, người phụ nữ này rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?

      "Tổng giám đốc, tiếp tân , trong đại sảnh có rất nhiều ký giả vây quanh." Thý ký nhận được điện thoại của nhân viên tiếp tân, lập tức chạy tới với .

      "Chuyện gì xảy ra?" Tại sao lại có ký giả chạy đến công ty, công ty bọn họ có tin tức gì mà.

      " biết! Bọn họ đều muốn gặp !" Thư ký liếc mắt nhìn Phác Tuấn Hi, chuyện này, hình như có hơi lớn.

      "!" Xem ra phải xuống xem chút, nếu như xem, cũng biết tiếp theo xảy ra chuyện gì.

      Những ký giả kia, cũng biết như thế nào, hơn nữa Thôi Thục Viện lại cầm tài liệu nội bộ của Tử Mị chạy xuống lầu dưới. Nếu như bị người khác đụng vào, tài liệu kia rơi ra ngoài, chắc chắn gặp chuyện may.

      Bọn họ vội vàng vào thang máy, khi xuống tầng dưới, Thôi Thục Viện bị ký giả vây ở giữa.

      " Thôi, có người gọi điện thoại cho ký giả chúng tôi, trộm tài lieu nội bộ của Tử Mị, xin hỏi đây là sao?" Bọn họ còn nhận được hình nhận tài liệu của Tử Mị qua quản ly bộ phận tiêu thụ, sau đó trả cho ta số tiền lớn.

      Mỗi tấm hình đều rất ràng, nếu như có ghi , chắc chắn còn ràng hơn.

      "Các người bậy bạ cái gì vậy? Công ty chúng tôi làm sao có thể trộm tài liệu nội bộ của Tử Mị. Hơn nữa, nếu như tài liệu nội bộ của Tử Mị dễ dàng trộm như vậy bảo vệ củ bọn họ là ăn làm việc sao?" Thôi Thục Viện hề nghĩ tới có người biết chuyện này. Sao có thể nhanh như vậy? Ôm chặt tài liệu trong tay, chỉ sợ cẩn thận rơi ra ngoài.

      "Chúng tôi nhận được hình, đều là hình và quản lý bộ phận tiêu thụ của Tử Mị giao dịch ở trong phòng ăn. còn trả cho đối phương chi phiếu trăm vạn. giải thích chuyện này như thế nào?" Ký giả cầm lấy hình, đưa cho xem.

      "Đây là do có người ác ý hãm hại, cho nên mọi người nên tin tưởng."

      "Có người ác ý hãm hại tôi, hi vọng mọi người nên tin tưởng." Thôi Thục Viện rất bình tĩnh, đối với ta, chuyện này tính là cái gì, dù sao chỉ cần ta thừa nhận là được rồi!

      " Thôi, có thể đưa tài liệu trong tay cho chúng tôi xem chút ?" ký giả đột nhiên .

      "Các vị, đây là tài liệu cơ mật trong công ty tôi, nghĩ có thể xem sao?" Thôi Thục Viện cười lạnh.

      "Nhưng ít nhất Thôi, phải cho chũng tôi lời giải thích, tại sao lại ngồi cùng quản lý bộ phận tiêu thụ của Tử Mị? Hơn nữa còn đưa chi phiếu cho ta?" Điểm nàykhiến bọn họ vẫn luôn nghi ngờ.

      "Chuyện này, tôi nghĩ tôi cần thiết phải giải thích." Thôi Thục Viện chẳng thèm lãng phí thời gian ở đây cùng bọn họ.

      Sau khi xong, lập tứ muốn rời , nhưng các ký giả làm sao có thể để cho rời dễ dàng như vậy. Hôm nay, nếu như bọn họ hỏi được chuyện gì thể cho rời . Trong lúc chen lấn xô đẩy, văn kiện trong tay ta rơi mặt đất,. Hình như có ký giả hì cố ý đá cái, trang đầu tài liệu bị mở ra, đó viết vài chữ to, bọn họ lập tức vây lại, nhìn kỹ hữ bên .

      Tất cả ký giả, đều muốn xem đó viết cái gì.

      Thôi Thục Viện tức giận muốn nổi điên. Những người này tại sao có thể làm như vậy, tại tốt rồi, tất cả đều xong rồi, để người ta biết là người như vậy, nhất định rất khó .

      " Thôi, xin mời cho lời giải thích." Sau khi các ký giả chụp đủ, lập tức vây quanh Thôi Thục Viện, muốn xem định như thế nào.

      "Tôi có gì để , nếu như các người cho rằng đây chính là tài liệu nội bộ của Tử Mị, như vậy các người cứ cho là như thế !" vân đạm phong kinh, nhàng như gió. Giống như sao cả, nhưng trong lòng ta lại lo lắng gần chết.

      " sai, đây chẳng qua chỉ là phần tài liệu nội bộ giả." Dạ Thiên xuất tại Phôi Phác, mà bên cạnh là quản lý bộ phận tiêu thụ bị ép theo.

      "Chuyện này?" Ký giả hiểu ra sao.

      "Tôi chỉ muốn tìm hiểu xem, rốt cuộc ai là nội gian trong công ty, ngờ tôi lại chộp được. Phần tài liệu này cũng phải là tài liệu nội bộ gì cả, chẳng qua chỉ là cái bẫy rập mà tôi bày ra để bắ nội gian mà thôi." đến bên cạnh Thôi Thục Viện, : " Thôi, đúng là phải cám ơn . Cám ơn phối hợp với tôi diễn màn kịch như vậy." hừ lạnh tiếng.

      "Đúng rồi, cái này là danh sách khách hàng muốn, tôi tự mình đưa tới cho !" Dạ Thiên lấy từ trong ngực ra mấy tờ giấy, bên trong chính là danh sách khách hàng trong công ty.

      "Nếu như muốn nó vậy sớm với tôi chẳng phải là được rồi sao? Cần gì phiền toái như vậy, phí mất trăm vạn thế mà mua được thứ gì đây?" Dạ Thiên vốn cũng chẳng phải là người tốt lành gì, nếu ai dám chọc giận , vậy chờ bị chỉnh .

      " . . . . ." Thôi Thục Viện hề nghĩ tới tất cả chuyện này đều biết.

      "Rất hoài nghi tôi làm sao lại biết chuyện này đúng ?" cười nhạt.

      "Để giải trừ nghi ngờ trong lòng , tôi cho biết vậy! Từ lúc gọi điện thoại cho cha , tôi biết muốn làm gì rồi !" Dạ Thiên cười đến vui vẻ, trận chiến này thắng đẹp mặt, hơn nữa còn kéo được Thôi Thục Viện xuống đài.

      " theo dõi tôi!" Thôi Thục Viện muốn bóp chết . Người đàn ông này, là đáng chết . Tại sao lại chú ý tới ta chứ?

      "Tôi chưa từng theo dõi , chẳng qua là vừa đúng lúc tôi từ trong nhà ăn ra ngoài, phải qua nơi đó, cẩn thận mà nghe được cuộc đối thoại giữa và cha thôi mà...! Chỉ là, các người cũng khờ. Các người nghĩ thứ gì đó trong phòng làm việc của tổng giám đốc dễ trộm như vậy sao? Tôi chỉ cho các người biết cái gì gọi là kế trong kế thôi!" Dạ Thiên chút cũng để ý, lãng phí mấy trang giấy cũng được, dù sao chỉ cần đánh ngã , cảm thấy tôt lắm.

      "Nhưng mà, tôi còn phát số chuyện!" đột nhiên ghé vào bên tai .

      "Cái gì?" Thôi Thục Viện rất muốn biết, rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện.

      "Đó là, Phác Tuấn Hi chính là Cung Hình Dực, xem có phải hay ? Nhưng mà cho ta uống thuốc, quên hết mọi chuyện xảy ra trong quá khứ? cho rằng tôi tra được sao. Tôi quên chưa cho , tôi và Cung Hình Dực quen biết nhau vài chục năm, đối với ấy có thể là còn hiểu hơn cả vợ. Mặc dù bây giờ vẫn chưa tìm được thuốc giải giúp cho ấy, nhưng mà tôi cho biết, sớm muộn gì cũng có ngày, tôi tìm được!" bên tai , lại dùng thanh chỉ hai người có thể nghe được.

      "Chuyện cười, nếu như với ký giả như vậy, cho rằng bọn họ có tin hay ?"

      "Bọn họ có tin hay là chuyện của bọn họ, chỉ cần tôi biết chân tướng tình là được rồi!" đem danh sách khách hàng cho , cười nhạt.

      "Danh sách này đưa cho ! Chỉ cần có bản lĩnh cướp khách hàng của Tử Mị, vậy cứ cố gắng lên! Nhưng mà, tôi cảm thấy có bản lĩnh này đâu!" Dạ Thiên vừa vừa .

      "Đưa ta đến đồn cảnh sát !" với nhân viên an ninh bên cạnh xong, lập tức rời khỏi đại sảnh.

      Thôi Thục Viện chỉ có thể đứng ở nơi đó, nhìn rời . Người đàn ông này biết quá nhiều chuyện, xem ra phải giải quyết người đàn ông này trước, sau đó mới ó thể tiếp tục làm việc kia. Nếu như giải quyết ta trước, vậy tiếp theo làm việc rất khó khăn, nếu như giải quyết ta, còn có thể tra ra càng nhiều chuyện hơn.

      Các ký giả cũng sớm ghi chép lại tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay, nếu như ngày mai hình bị phát ra ngoài, xem ra lại có trận thảo luận rồi. Vậy sau hôm nay phải ít ra ngoài rồi. Những người đó, nhất định tiến hành công kích . Nếu như vậy, thà ở trog khách sạn vài ngày ra ngoài.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      "Bảo em hủy đống tài liệu đó , em hủy, tại xảy ra chuyện rồi đấy, nhìn thấy chưa?!" Phác Tuấn Hi bị làm cho tức chết. Người phụ nữ này có lẽ là cố ý, nếu như cố ý, ta cầm tài liệu như vậy, cũng để vào trong cái túi. Nếu như để bên trong túi lời bị phát ra chuyện như vậy. tại tốt rồi!

      " trách em sao?" Nếu như tới sớm chút, chuyện có lẽ phát sinh như vậy.

      "Trách em? Trách em có tác dụng gì ?" Phác Tuấn Hi ngờ, ta dùng giọng điệu như vậy chuyện với mình. tại, người sai là ta vậy mà có vẻ như ta lại trách ngược lại vậy.

      "Nếu như cầm lấy, sử dụng nó chuyện như vậy xảy ra rồi!" quay đầu, nhìn nữa.

      "Em, biết hối cải!" Phác Tuấn Hi giận đến nỗi muốn để ý tới ta nữa, xoay người về phía thang máy.

      "Phác Tuấn Hi, cái gì?" để ý tới nữa, càng ngày càng cố tình gây .

      "Em trở về Hàn Quốc!" tức giận muốn xem phản ứng của như thế nào.

      "Trở về trở về , ban đầu nên dẫn em theo, đúng là phiền phức!" Phác Tuấn Hi lười để ý đến ta. Dù sao ta cũng nghe , quan tâm ta làm gì? Trực tiếp nhấn cửa thang máy, để ý đến ta la hét nữa.

      "Phác Tuấn Hi, khốn nạn!" Ném túi xách tay về phía cửa thang máy, cũng them nhặt về, lập tức rời khỏi công ty. Nhưng mà người lại có tiền, chỉ có thể từng bước từng bước mò mẫm khắp nơi.

      đến chân cũng đau, nhưng vẫn muốn nhận thua. cứ như vậy mà . Phác Tuấn Hi, người đàn ông đáng chết này, lại dám đối xử với như vậy. Sau khi trở về, ngay lập tức thu dọn, mang theo tất cả mọi thứ trở về Hàn Quốc. Để cho nhức đầu, đau chết , cũng mang theo cả chứng minh và giấy tờ các loại của theo, xem làm thế nào?

      Khi Phác Tuấn Hi nghe ta ta về Hàn Quốc, vừa tới phòng làm việc lập tức nhớ tới những giấy tờ kia của mình vẫn còn ở trong hành lý của ta. Ngay lập tức, chạy ra khỏi phòng làm việc. tại phải về khách sạn chuyến. phải mang theo hết những giấy tờ kia .

      "Tổng giám đốc! Túi xách của Thôi." Vừa từ tầng xuống đến đại sảnh, tiếp tân thấy xuống nghĩ rằng tìm Thôi Thục Viện .

      "Đưa cho tôi!" Nhận lấy túi xách, lập tức mở ra xem. Chìa khóa phòng ta cũng ở trong túi xách, chắc hẳn tại ta vẫn chưa thể về đến khách sạn, chỉ cần nhanh hơn bước là có thể lấy được đồ sau đó rời .

      "Tôi cầm nhé!" Nhân viên tiếp tan gật đầu, xem ra tổng giám đốc của bọn họ vẫn rất để ý đến Thôi Thục Viện .

      lái xe nhanh chóng trở lại khách sạn, đến gian phòng của Thôi Thục Viện, ta đúng vẫn chưa trở về. Cầm chìa khóa phòng ta mở cửa, kéo rương hành lý của ta ra, cầm lấy giấy tờ rồi ngay lập tức trở lại phòng của mình. Sau đó, thu dọn hành lý, trả phòng, rời khỏi khách sạn. Tiếp theo, trở lại công ty, để hết đồ bên trong phòng nghỉ tạm bên trong phòng làm việc.

      Nhân viên công ty thấy lại trở về, hơn nữa còn xách theo hành lý, cứ nghĩ là mang theo Thôi Thục Viện trở về, nhưng ai cũng ngờ là trong những ngày kế tiếp, lại muốn ở trong phòng làm việc, về.

      "Thư ký, cầm tiền, đến siêu thị phía đối diện, mua giúp tôi chút đồ dùng hàng ngày về đây." đưa ít tiền cho thư ký.

      "Tổng giám đốc, làm gì vậy?" hiểu .

      "Ý định của tôi là ở lại trong công ty. cũng đừng hỏi nhiều, mau !" Thư ký gật đầu, lập tức vào thang máy rời khỏi phòng làm việc,

      Tất cả mọi người đều len lén thảo luận về chuyện này. Kể từ sau khi gắn máy theo dõi ở mỗi bộ phận, tất cả mọi người đều dám chuyện riêng ở trong phòng làm việc, nhưng mà toilet vẫn là nơi để bọn họ buôn chuyện, có mấy người cùng nhau chạy đến toilet là được rồi.

      Còn về chuyện Phác Tuấn Hi ở khách sạn mà ở lại trong công ty được truyền rất nhanh, đến mọi ngóc ngách trong công ty. Ngay cả bác dọn vệ sinh cũng biết chuyện ở khách sạn mà ở lại trong công ty.

      Về phần Thôi Thục Viện, sau khi trở lại khách sạn, nhân viên lễ tân phục vụ cho biết tin tức Phác Tuấn Hi trả phòng. muốn cầm dao găm chạy tới công ty, hỏi tại sao lại trả phòng. Nhưng mà cũng làm như vậy, trước hết trở lại phòng mình, thấy rương hành ký vẫn ở nguyên chỗ cũ, chưa bị di chuyển sang chỗ khác, như vậy mới yên tâm yên tâm, lập tức đến công ty.

      Mọi người thấy , cũng bắt đầu len lén bàn luận. Bọn họ cũng rất muốn lên xem kịch hay. Nhưng mà rất ràng, bọn họ thể xem màn kịch này, bởi vì bọn họ phải xem chuyện này trong phòng làm việc của tổng giám đốc. Cho dù bọn họ muốn nghe lén, thư ký cũng đồng ý, cho nên cũng chỉ có thể từ từ xem chuyện này biến hóa như thế nào. Nếu như Phác Tuấn Hi trở về cùng ấy, như vậy nhất định là Phác Tuấn Hi mềm lòng. Nếu như có, như vậy chỉ có thể ràng là lần này Thôi Thục Viện chọc giận tổng giám đốc của bọn họ rồi.

      "Tại sao lại trả phòng ở khách sạn?" Sau khi đẩy mạnh cửa phòng làm việc vào, nhìn Phác Tuấn Hi chăm chỉ xử lý tài liệu câu đầu tiên chính là câu này.

      " biết, khi vào phòng làm việc của tôi phải gõ cửa sao?" Giọng điệu của cực kỳ lạnh nhạt, hình như giữa bọn họ, chẳng qua chỉ là quan hệ giữa cấp và cấp dưới.

      "Em hỏi cơ mà, có thể với em như vậy sao?" Thôi Thục Viện nghĩ tới, giọng điệu của lại lạnh nhạt như vậy.

      " ra ngoài!" Phác Tuấn Hi còn chút kiên nhẫn nào đối với ta nữa.

      muốn dung cái giọng điệu này chuyện với tôi sao?" Thôi Thục Viện chịu nổi, ngờ dùng cái giọng điệu này chuyện với .

      " ra ngoài, gõ cửa, chờ tôi đồng ý cho vào mới có thể vào. Nếu , tôi có thể gọi an ninh, trực tiếp đuổi ra ngoài." rất tức giận.

      "Phác Tuấn Hi, nghĩ mình là tổng giám đốc sao? cho rằng ngồi vị trí này ghê gớm lắm à? Vị trí này của còn phải do ba tôi đẩy lên làm sao?" Thôi Thục Viện quát lại .

      " sao? xin lỗi! Đối với cái vị trí này, tôi đúng là có ý gì. Nếu như muốn ngồi, vậy cứ từ từ ngồi ." Phác Tuấn Hi đứng lên, tới phòng nghỉ ngơi cầm lấy hành lý của mình, lập tức ra khỏi phòng làm việc.

      Thư ký mua đồ dung hàng ngày cho trở lại, lại thấy Phác Tuấn Hi xách theo hành lý, ra ngoài.

      "Tổng giám đốc, lại làm gì?"

      "Làm phiền !" Cầm vài thứ gì đó từ trong tay , lập tức tới thang máy dành cho nhân viên.

      Thôi Thục Viện nghe thấy tất cả những lời , tức đến dậm chân, lại thấy xách theo hành lý rời , lập tức vọt tới cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, quát to: "Phác Tuấn Hi, ! ! Ai mà thèm ... , rồi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến chuyện trở về nữa!"

      " yên tâm, tôi tuyệt đối trở về nữa, còn nữa, tôi tên là Phác Tuấn Hi, tôi là Cung Hình Dực!" xong vào thang máy, Thôi Thục Viện ngã đất. biết, biết rồi sao?

      che giấu tốt như vậy, làm sao có thể biết được chứ?

      "Chuyện này. . . . . ." Thư ký cũng biết phải thế nào? tại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Khi vừa mới rời , phải tất cả mọi chuyện đều tốt sao? Làm thế nào mà lập tức biến thành cái bộ dáng này?

      tại ngay cả tổng giám đốc cũng rồi, kế tiếp bọn họ phải làm sao đây?

      Cung Hình Dực vừa ra khỏi Thôi Phác, bên trong mọi chuyện vỡ lở. đúng là việc tốt ra tới cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.Thời gian chưa đủ uống hết ly trà, tất cả mọi người trong công ty đều biết chuyện, hơn nữa mỗi người đều ôm tâm tư xem kịch vui, đến xem màn hay.

      Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đều vây kín lầu hai mươi mốt, bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn Thôi Thục Viện ngồi dưới đất. Bọn họ muốn lại dám .

      "Đều ở đây làm cái gì vậy? Tất cả về làm việc ." Tam Chân Mộc Điền nghe được tin tức, lập tức chạy đến bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc.

      " Thôi!" Thấy Thôi Thục Viện ngồi dưới đất, ông ta lập tức chạy tới, đưa tay đỡ đứng lên.

      "Buông tay!" Thấy ông ta đưa tay dìu mình, lập tức chán ghét đẩy tay ông ta ra, tự mình đỡ cửa đứng lên, trở lại trong phòng làm việc.

      Thôi Phác còn có cổ đông lớn nhất chính là Thôi thị, cũng chính là Thôi Thục Viện.

      "Bắt đầu từ bây giờ, tôi đảm nhận hết tất cả mọi chuyện trong công ty. Vẫn giống như trước kia, kéo hết khách hàng của Tử Mị qua đây." Nếu biết thân phận của mình, như vậy cũng nên bắt đầu hành động của thôi. Nếu có thể quan tâm đến tình cảm giữa bọn họ, như vậy cũng cần thiết phải nhọc lòng.

      sai! chính là người tuyệt tình như vậy. Nếu như có người nào phụ bạc , nhất định để cho người này được sống yên ổn. Nếu như có người nào đối tốt với , tự nhiên cũng khiến bọn họ thất vọng.

      "Dạ!" Tam Chân Mộc Điền đáp tiếng, lập tức rời khỏi phòng làm việc của .

      Mọi người chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn, xem ra tiếp theo bọn họ lại bận rộn rồi.

      Nếu như bắt đầu giành khách hàng của Tử Mị, rất nhiều nhân viên đều phải ra ngoài làm việc.

      Bọn họ phát , làm việc với Phác Tuấn Hi vẫn tốt hơn!

      , tại phải đổi tên rồi, thân phận chân của , ngờ chính là tổng giám đốc của Tử Mị - Cung Hình Dực.

      Xem ra, bọn họ phải suy tính chút, có lẽ nên ăn máng khác ở Tử Mị, nhưng cầu của Tử Mị hơi doạ người. Chỉ sợ bọn họ qua được, nhưng mà vẫn muốn thử lần xem sao.

      *

      Cung Hình Dực rời khỏi Thôi Phác, lập tức đến Tử Mị, có xe riêng, chỉ có thể đón xe tới.

      Khi tới Tử Mị, lập tức đưa chứng minh của mình cho nhân viên tiếp tân, nếu như đưa ra, bọn họ có lẽ để cho lên đó.

      Nhân viên tiếp tân thấy đến, lập tức gọi điện thoại cho Dạ Thiên. Dạ Thiên để cho bọn họ đưa đến phòng làm việc của mình.

      Chỉ là đối với chuyện dùng đúng thân phận của mình trở lại Tử Mị có chút hoài nghi, nhưng mà mọi chuyện vẫn phải đợi đến sau khi gặp mặt mới biết được.

      "Tổng giám đốc Phác, mời ngồi!" vào trong phòng làm việc, Dạ Thiên cũng gọi thẳng tên là Cung Hình Dực. Bởi vì, vẫn phải thử chút xem sao.

      "Tôi phải Phác Tuấn Hi." Cung Hình Dực nhàn nhạt mở miệng. tại vẫn chưa hoàn toàn nhớ ra, và Dạ Thiên có quan hệ như thế nào, thể xác định được gì.

      "À! Vậy là ai?"

      "Cung Hình Dực!" nhàn nhạt mở miệng.

      " sao?"

      " tin tưởng tôi?" Cung Hình Dực biết, tại vẫn chưa nhớ ra được gì, thể nào chuyện lúc trước giữa hai người bọn họ.

      " phải tin, mà là quá đột nhiên thôi, nhớ ra rồi sao?"

      " có, nhưng mà thời gian trước tôi cũng biết thân phận của mình rồi !" lắc đầu, từ trong túi lấy ra giấy tờ chứng minh thân phận của mình.

      "Những thứ này đều tìm được trong hành lý của Thôi Thục Viện, hơn nữa ta giấu sâu." Nếu như phải Cung Hình Dực, vậy sao phải giấu làm gì. Nếu như phải, mà là Phác Tuấn Hi, như vậy người nào có thể cho biết, tại sao giấy tờ của Cung Hình Dực lại ở chỗ Thôi Thục Viện, hơn nữa còn giống anhh như đúc?

      "Những thứ này tìm thấy trong hành lý của ta sao?" Cung Hình Dực gật đầu.

      "Tôi nghĩ là phải đợi đến sau khi nhớ ra mọi chuyện mới trở về cơ đấy!" Dạ Thiên đưa tay vỗ vỗ bờ vai .

      " sớm biết tôi là Cung Hình Dực rồi sao?"

      "Người an hem à, chúng ta quen biết cũng vài chục năm rồi, dù cho có hóa thành bụi, tôi vẫn nhận ra được. Lần đầu tiên gặp tôi nhận ra rồi, nếu tôi cũng thể cho biết chuyện ngoài cửa có người nghe lén đâu!" Dạ Thiên cười nhạt.

      "Chúng ta quen biết vài chục năm rồi sao ?" Dạ Thiên gật đầu.

      "Có thể, thậm chí quên giữa chúng ta trải qua những chuyện gì rồi. Ban đầu nếu như cứu tôi, chắc hẳn bây giờ, tôi có mặt thế giới này nữa rồi!" Nhớ tới chuyện này, vẫn rất biết ơn Cung Hình Dực.

      " sao? xin lỗi! Tôi quên hết mọi chuyện rồi, nhưng mà nghe nhắc tới cũng có chút ấn tượng." Trong đầu cũng có thoáng qua hình ảnh như vậy.

      "Đúng! trở lại rồi, có muốn trở về thăm Dao Dao trước hay ?" Gần đây, Tống Tâm Dao khiến lo lắng, khi đối mặt với mọi người luôn là khuôn mặt tươi cười chào đón, nhưng khi chỉ có mình lại luôn mặt ủ mày ê.

      Có lúc còn ôm hình Cung Hình Dực, len lén khóc thút thít.

      "Tôi nghĩ, bây giờ vẫn chưa nên thăm ấy, dù sao tôi vẫn chưa nghĩ ra chuyện gì!" Trở về như vậy, có thể tiếp nhận được người chồng quên hết tất cả mọi chuyện giữa bọn họ như .

      "Tại sao lại nghĩ như vậy? Nếu như năm nhớ ra sao đây? định năm sau cũng gặp ấy sao? Hoặc là lâu hơn nữa, cũng muốn gặp ấy sao?" Dạ Thiên vẫn hi vọng, có thể trở về để gặp Tống Tâm Dao. Bộ dáng tại của Tống Tâm Dao khiến bọn họ cũng đau lòng!

      "Nhưng. . . . . ."

      "Nhưng cái gì mà nhưng? nhẫn tâm để ấy cả ngày nhìn hình sau đó ngồi khóc sao?" Dạ Thiên muốn đập bẹp . Nhìn thấy Tống Tâm Dao khó chịu, trong lòng cũng thoải mái, dù sao ấy cũng là vợ của người em tốt nhất này.

      " cho tôi biết chút chuyện giữa hai chúng tôi !" Cung Hình Dực vẫn muốn biết số chuyện của hai người.

      "Được!" Dạ Thiên và , hai người ngồi trong phòng làm việc, với tất cả mọi chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ.

      Trong óc của , thỉnh thoảng ra vài hình ảnh. Theo lời Dạ Thiên vừa , từ từ, cảm thấy mình nhớ lại rất nhiều. Nhưng mà lại giống như hề nhớ ra bất cứ điều gì, mơ hồ.

      " ra là, chúng tôi trải qua nhiều chuyện như vậy." Từ khi bọn họ bắt đầu quen biết nhau, mãi cho đến khi hai người bọn họ kết hôn, trải qua sống chết, du lịch nước ngoài, tất cả tất cả. Mặc dù được đầy đủ, nhưng đại khái cũng đều nhắc tới rồi, nếu như muốn với hết tất cả những chuyện xảy ra, chắc hẳn mấy ngày mấy đêm, cũng thể xong hết được!

      " thôi! Bọn họ chờ chúng ta cùng nhau ăn cơm đấy!" Giúp Cung Hình Dực nhấc hành lý lên, hai người lập tức ra khỏi công ty, ngồi lên xe của Dạ Thiên, bọn họ về hướng nhà họ Cung. Dọc theo đường , tất cả phong cảnh đều làm cho có cảm giác vô cùng quen thuộc.

      Đặc biệt là khi bọn họ dừng lại trước cổn nhà họ Cung, nhìn ngôi nhà trước mắt xuất vô số lần trong giấc của . Trong mơ lên hình ảnh mỗi sáng sớm khi làm, hai đứa bé vui vẻ chạy đến, vui vẻ ngồi vào trong xe , Tống Tâm Dao theo ra cửa, sau đó đưa mắt dõi theo bóng xe bọn họ rời .

      "Vào thôi!" Thấy đứng ở bên ngoài, hề có ý muốn bước vào, Dạ Thiên cầm lấy hành lý của , nhắc nhở. Hai người cùng nhau tiến vào nhà họ Cung.

      Sau khi vào, càng cảm thấy quen thuộc hơn. Trong đầu lại lên hình ảnh bọn ở trong phòng khách chơi đùa vui vẻ, còn và Tống Tâm Dao, hai người ngồi ghế sa lon, nhìn bọn chúng chơi đùa với nhau.

      " đến đây làm cái gì?"
      Last edited by a moderator: 24/4/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: có tiền vốn đến từ tình

      Tống Tâm Dao nghĩ đến chuyện lại đột nhiên chạy tới đây, hơn nữa còn xách theo hành lý. muốn làm cái gì? Muốn vào nhà bọn họ ở sao?

      "Dao Dao. . . . . ." Cung Hình Dực mở miệng chuyện cũng có chút khó khăn, chỉ gọi tên tiếng sau đó trầm mặc thêm gì nữa.

      cũng biết, rốt cuộc mình phải gì với ? Còn có có chuyện gì muốn với nữa đây..

      ". . . . . ." Tống Tâm Dao nhìn , nhớ ra rồi sao?

      "Dao Dao, Hình Dực tra ra thân phận của mình, cho nên, dẫn ấy trở lại!" Dạ Thiên thấy hai người bọn họ ai cũng chuyện, cho nên mới mở miệng giải vây giúp.

      " nhớ ra rồi sao?"

      " có!" Cung Hình Dực muốn lừa , bởi vì chính vẫn chưa nhớ ra, nếu như lừa như thế nào? cũng phát , vẫn chưa nhớ ra chuyện gì.

      "Vậy làm sao lại biết được thân phận của mình? Tại sao có thể xác định mình chính là Cung Hình Dực chứ?" có chút ngạc nhiên, nếu như vẫn chưa nhớ ra, tại sao lại biết thân phận của mình được.

      "Bởi vì những thứ này!" lật hành lý, lấy ra giấy tờ chứng minh thân phận của mình.

      Tống Tâm Dao cầm lấy, bên trong đúng là giấy tờ chứng minh của , còn có nhẫn cưới của bọn họ nữa. Cung Hình Dực cầm lấy nhẫn cưới từ tay đeo vào ngón áp út của mình.

      " tìm được những thứ này ở đâu?"

      "Trong hành lý của Thôi Thục Viện!" Nếu như phải tìm được những thứ này trong hành lý của ta, có lẽ đến bây giờ vẫn hoài nghi thân phận của mình.

      "Vậy với ta về thân phận của mình?" Cung Hình Dực gật đầu. Lúc đầu, muốn sau khi tra ra chân tướng tình mới trở lại xin lỗi Tống Tâm Dao. Nhưng mà hôm nay Thôi Thục Viện ở trong công ty làm những vệc như vậy khiến rất tức giận, tức giận tới mức quên hết những kế hoạch này , chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi đó.

      " biết thân phận của mình từ lúc nào?" muốn biết về chuyện này.

      "Phải , có lẽ là ngày thứ nhất đến thành phố O này!" Ngày thứ nhất, lúc ở trong phi trường gặp được , tấm hình mà làm rơi xuống kia, cũng làm cho hoài nghi.

      "Tại sao?"

      "Bởi vì tấm hình này!" lấy từ trong áo sơ mi ra tấm hình.

      "Còn có những hình ảnh thỉnh thoảng thoáng lên trước mắt ." nhớ khi ở Hàn Quốc, thỉnh thoảng cũng nằm mơ, trong mộng luôn có người phụ nữ đưa lưng về phía , chất vấn tại sao lại quên mất . Thế nhưng khi đến gần, bóng dáng của lại lập tức biến mất trong màn sương mù, có làm cách nào cũng tìm được.

      Tống Tâm Dao cầm lấy tấm hình kia. Tầm hình này từng bị vò nát còn hình dáng, nhưng mà làm cho nó phẳng lại rồi.

      " vẫn giữ lại." Nhìn tấm hình trong tay, trong mắt hàm chứa ánh lệ nhìn người đàn ông trước mắt hoàn toàn quên mất này.

      "Ừ!" gật đầu, đưa tay lau nước mắt mặt .

      "Dực —" nhàng kêu tiếng, trực tiếp nhào vào trong ngực . Nước mắt sớm chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi vào trong lòng Cung Hình Dực.

      Dạ Thiên nhìn bọn họ hòa hảo, cũng vì bọn họ mà cảm thấy vui vẻ. Tô Tiếu Tiếu từ bên trong ra, nhìn thấy màn như vậy, cười nhàng tới bên cạnh Dạ Thiên, nắm chặt tay , tựa vào trong ngực . Vì Cung Hình Dực trở về, mà cảm thấy vui mừng, vì lần nữa bọn họ lại cần phải lo lắng cho đối phương mà cảm thấy vui vẻ. Tống Tâm Dao cũng cần tiếp tục cầm hình Cung Hình Dực mà vừa nhìn vừa rơi lệ nữa.

      Tống Tâm Dao ôm Cung Hình Dực chặt, trở lại! trở lại rồi!

      Trong lòng vẫn có , cho nên mới hoài nghi thân phận của mình.

      "Cha, con cứ nghĩ là cha trở về nhà sống cùng chúng con nữa chứ!" Kỳ Kỳ chậm rãi từ trong thư phòng ra, theo sau bé còn có Tử Dật chưa biết .

      "Mẹ. . . . . ." Tử Dật kêu tiếng, lập tức bò đến bên cạnh Tống Tâm Dao.

      "Kỳ Kỳ, làm sao con lại để em trai bò đát thế hả!" Tống Tâm Dao vội vàng ôm lấy Tử Dật. Tử Dật mặc dù biết chuyện, nhưng mà vẫn chưa biết bộ. có chút nhức đầu, rốt cuộc tới khi nào, Tử Dật mới có thể đứng lên đây!

      "Mẹ, em trai để cho con ôm." Kỳ Kỳ vẫn kêu oan uổng. Tử Dật từ khoảng thời gian trước bắt đầu cho bé ôm nữa, chỉ thích tự mình bò đất, biết trong đầu em trai suy nghĩ gì nữa.

      "Tại sao?"

      "Con làm sao hiểu được chứ, mỗi lần muốn ôm em, em đều cho ôm, muốn tự mình bò!" Bé còn đau lòng cho bộ quần áo người em trai đấy.

      " thấy, có lẽ Tử Dật muốn tự mình đứng lên bộ rồi! Có thể bây giờ vẫn chưa ổn định, chỉ có thể bò!" Cung Hình Dực tự suy luận, nếu như phải như vậy, cũng nghĩ ra được lý do gì khác. Bình thường đứa bé vào tầm tuổi này đều biết đường rồi, nhưng nhìn bộ dáng của bé, có thể chậm hơn so với người ta chút.

      "Em thử xem chút!" Tống Tâm Dao đặt Tử Dật lên đất, tay cầm hai tay bé, dắt bé từng bước từng bước về phía trước, lúc buông tay ra, bé lập tức nghiêng về trước.

      "!" Tống Tâm Dao mặt nở nụ cười. Lo lắng của cho tới bây giờ, rốt cuộc có thể giải trừ rồi. Chắc chắn khoảng thời gian nữa là con trai có thể tự mình đứng lên được rồi.

      "Tử Dật, mẹ rất vui mừng!" kéo Tử Dật vào trong ngực vui mừng .

      "Mẹ, mẹ. . . . . ." Tử Dật vui vẻ kêu, bởi vì rất lâu rồi bé được mẹ ôm, mẹ ngày ngày đều nằm giường. Mặc dù bé biết, mẹ làm gì, nhưng nhìn thấy hai đứa em là tốt rồi, rất vui vẻ nha!

      "Ngoan!" Cung Hình Dực bế lấy Tử Dật từ tay .

      "Tử Dật!" Nhìn đứa bé trước mắt, nghe được giọng của bé, trong lòng rất vui vẻ, cảm thấy mình hình như cần vì đứa bé này mà lo lắng nữa. Nhìn đứa bé có thể , có thể nhảy, có thể cười, như vậy rất vui vẻ rồi.

      " chủ, có thể dùng bữa rồi!" Chị Diêu ra, cười với Tống Tâm Dao.

      "Chị Diêu, đưa hành lý của ấy về phòng !" Tống Tâm Dao cũng cười với chị Diêu.

      "Được!" Chị Diêu xách hành lý để bên cạnh lên, lôi kéo Cung Hình Dực vào phòng ăn, bọn cũng đều ngồi vào phòng ăn hết rồi.

      Tống Tâm Dao có cảm giác, bọn họ rất lâu có có bữa ăn đầy đủ như vậy, mà hôm nay lại có thể cùng nhau ngồi dùng cơm, rất vui vẻ,

      Đặc biệt là Cung Hình Dực trở lại, làm cho càng thêm vui vẻ.

      "Những thứ này đều là những món thích ăn, ăn nhiều chút." Tống Tâm Dao gắp thức ăn giúp .

      "Được!" Tất cả món ăn gắp cho đều ăn sạch. Cũng hy vọng khó chịu.

      "Cha, con muốn ăn đùi gà." Điềm Điềm rất lâu được gắp đùi gà cho rồi.

      "Được! Con ăn nhiều chút!" Cung Hình Dực gắp đùi ga cho con bé, cũng gắp chút thức ăn cho Kỳ Kỳ.

      "Cha, cha vẫ còn nhớ con thích ăn cái này sao?" Kỳ Kỳ thấy cha gắp cho mình món ăn thích, trong lòng rất vui mừng, ít nhất cha quên món bé ăn thích nhất.

      "Con thích ăn?" cũng nhớ Kỳ Kỳ thích ăn cái này, nhưng lại đưa tay gắp cho con, có lẽ như thói quen.

      "Đúng vậy! Trước kia chỉ cần có món ăn này, cha nhất định gắp cho con." Kỳ Kỳ ‘ hì hì ’ cười, cảm giác người nhà ăn cơm như vậy rất tốt.

      "Ăn cơm !" Cung Hình Dực rất muốn mình có thể nhanh chóng nhớ ra, nếu như vẫn thể nhớ ra, biết mình phải làm sao nữa?

      Nhưng là mà lão viện trưởng , thể gấp, tất cả chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Gấp cũng thể gấp được. Trí nhớ, bất luận là ai cũng khó mà , có thể vào ngày mai gặp nhớ ra, nhưng cũng có thể nhớ ra, có gì là chắc chắn cả.

      chỉ có thể cố gắng và chờ đợi , nhưng mà còn có bao nhiêu thời gian đây?

      biết tiếp theo Thôi Thục Viện làm cái gì? chút đầu mối bọn họ cũng có, nếu như mau chóng tra ra được mưu kia, chắc hẳn kế tiếp biết phải làm gì nữa.

      "Thế nào?" Thấy hình như suy nghĩ chuyện gì đó, chiếc đũa cắn ở trong miệng vẫn nhúc nhích.

      " có, chỉ nghĩ số chuyện thôi!" Cung Hình Dực phục hồi lại tinh thần, nhả chiếc đũa cắn trong miệng ra, tiếp tục ăn cơm.

      "Lúc ăn cơm, cũng đừng suy nghĩ chuyện gì cả, vẫn nên ăn cơm cho tốt !" vẫn đổi được thói quen này, trước kia như vậy, bây giờ vẫn như vậy, mỗi lần trong lúc ăn cơm, lại vẫn muốn suy nghĩ đến chuyện khác.

      "Có phải trước kia em cũng hay câu như vậy ?" chỉ cảm thấy, những lời này rất quen thuộc, hình như chỉ nghe qua lần, mà là rất nhiều lần.

      "Đúng vậy! Trước kia trong lúc ăn cơm, cũng rất cắn đũa suy nghĩ chuyện riêng, bây giờ vẫn như vậy! Có phải nhớ ra được chút gì đó rồi ?" Tống Tâm Dao có chút kích động, rất hi vọng có thể nhanh chóng nhớ ra, như vậy có lẽ cần phải mệt mỏi nữa rồi.

      " có, chỉ là cảm giác rất quen thuộc." có trí nhớ, hình như từng điểm từng điểm dần dần ra. Nếu như vậy, chắc hẳn rất nhanh có thể nhớ ra tất cả. Ít nhất những hình ảnh kia, vẫn quen thuộc như vậy.

      "A! Ăn cơm ! Đừng suy nghĩ!" cúi đầu, mặc dù có chút thất vọng. Nhưng mà chuyện này đúng là vội vàng được, nếu như muốn nhớ ra, tự nhiên có ngày nhớ ra, cần gì phải gấp gáp, muốn nhất định phải nhớ ra mọi chuyện chứ?

      "Ừ!" Cung Hình Dực cũng suy nghĩ nhiều, để tất cả mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên !

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Thôi Thục Viện cuối cùng cũng tìm được chỗ ở của Cung Hình Dực.

      Sau khi nghĩ lại, mới cảm thấy hôm nay mình mắc quá nhiều lỗi lại còn làm quá mọi chuyện lên, dám to tiếng với như vậy. Giờ nghĩ lại cũng cảm thấy câu kia của rất quá đáng. Cho dù ai nghe cũng tức giận, nhưng mà có thể đâu được đây?

      tìm hết tất cả các khách sạn nhưng đều tìm được nơi nào có ghi chép về việc có đến đó, có thể đâu chứ?

      quen với cuộc sống nơi đây, vậy có thể chạy đâu?

      Lúc rời , với rằng: Tôi phải Phác Tuấn Hi, tôi là Cung Hình Dực!

      Lúc ấy, quả bị dọa sợ. Khi tỉnh táo lại, ngay lập tức chạy về khách sạn, mở rương hành lý ra mới phát tất cả chứng minh bên trong đều thấy đâu nữa. mới nhớ tới việc đêm hôm đó mở hành lý của ra. Chắc chắn hôm đó biết, là Cung Hình Dực rồi. Nhưng mà lại ngu ngốc cho rằng chỉ vì muốn tặng sợi dây chuyền kia cho , tặng cho bất ngờ.

      ra, nghi ngờ từ lâu rồi nhưng chưa ra hoặc là vẫn tìm cơ hội thích hợp mà thôi. Cho đến hôm nay, mới phát ra, tất cả quá muộn rồi.

      Nếu như sớm biết mọi chuyện như thế này nhanh chóng kéo về Hàn Quốc rồi, vì làm như vậy, phát ra chuyện này.

      Nhưng mà tại đâu? Đến nhà họ Cung sao? Trở về làm Cung Hình Dực sao? Còn Tống Tâm Dao sao? ấy tin tưởng chính là Cung Hình Dực sao? Nếu như tin tưởng ấy ta làm gì? Đuổi sao? Để cho lang thang đầu đường xó chợ, hay là như thế nào?

      Xem ra, vẫn phải đến nhà họ Cung xem chút, nếu như đến nhà họ Cung, vậy nhất định phải nghĩ biện pháp để cho bọn họ thể tin là Cung Hình Dực mới được. Như vậy, mới có thể rời khỏi nhà họ Cung, kế hoạch của bọn họ cũng có thể tiếp tục tiến hành. Nếu như làm được, vậy kế hoạch của bọn họ chỉ có thể thay đổi lại thôi.

      Khi tới nhà họ Cung, lập tức nhìn thấy cảnh Cung Hình Dực và ba đứa bé chơi đùa vui vẻ trong vườn hoa, Tống Tâm Dao ôm đứa bé trong ngực ngồi ở bên cạnh, còn có đứa bé khác lại nằm trong tay bảo mẫu.

      "Cha, con ở nơi này nè!" Điềm Điềm vui vẻ kêu, hướng về phía Cung Hình Dực bọ bịt mắt .

      "Cha tới đây...!" Cung Hình Dực duỗi tay xua loạn xung quanh, Tống Tâm Dao và chị Diêu cũng vui vẻ cười.

      "Bắt được rồi!" Cung Hình Dực ôm người trong ngực, nhưng mà lại cảm thấy kỳ quái, sao trở nên mập như vậy chứ.

      "Bắt lộn!" Tống Tâm Dao được gì hơn, cảm giác về phương hướng của ở đâu rồi?

      Bọn đúng là có chút ngịch ngợm nhưng mà cũng nên như vậy chứ!

      Tử Dật ngồi đất, vui vẻ cười .

      "Cha bắt lộn, phải phạt nha!" Kỳ Kỳ và Điềm Điềm bắt đầu gây rối.

      "Được! Muốn phạt thế nào, các con quết định !" Cung Hình Dực bày ra bộ dạng mặc người chém giết.

      " đúng là pha trò, bộ dáng bày nếu để người ta nhìn thấy lại cho rằng chúng em bắt nạt mất!" Tống Tâm Dao bị bộ dáng chọc cười.

      "Con nghĩ ra rồi!" Kỳ Kỳ nghĩ ra phải phạt Cung Hình Dực như thế nào rồi.

      "Phạt thế nào?" Cung Hình Dực vui vẻ tiếp nhận trừng phạt của con trai, dù thế nào nữa con trai chắc cũng làm gì quá đáng.

      "Được rồi, cha hôn mẹ hai phút !" Tống Tâm Dao trợn mắt nhìn hai đứa bé, cũng biết giở trò quá đấy!

      "Tốt!" Trừng phạt như vậy vui lòng tiếp nhận.

      đến bên cạnh Tống Tâm Dao, nâng mặt lên, nhàng hôn đôi môi mềm. Tống Tâm Dao muốn đánh cho dừng lại, nơi này còn có người ngoài, tại sao hôn liền hôn như vậy chứ. Hơn nữa còn có các con trước mặt mà.

      "Còn ba mươi giây nữa!" Kỳ Kỳ liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, hì hì cười .

      Mẹ đỏ mặt nha!

      "Còn mười giây!" Điềm Điềm nhìn xuống đồng hồ đeo tay, cũng .

      "Năm, bốn, ba, hai, , . . . . . ." Hai tiểu quỷ kêu.

      Cung Hình Dực sau khi rời khỏi môi , lại đặt lên trán Tống Tâm Dao nụ hôn, Tống Tâm Dao chịu nổi mấy cha con bọn họ. Chơi chơi , thế nhưng tại sao lại trở thành đối tượng bị trừng phạt vậy?

      "Cha, chơi tiếp ? Lần này đến lượt con bắt mọi người, nếu như mà con bắt được ai vậy con cũng hôn mẹ hai phút!" Kỳ Kỳ vui vẻ cười, muốn đưa tay lấy sợi vải tay Cung Hình Dực.

      " được phép, mẹ con là người của cha, thể để cho con hôn!" Chuyện này làm cho Cung Hình Dực vui rồi. Tống Tâm Dao là vợ của , tại sao phải cho con hôn chứ, dù là ai khác cũng được.

      "Cha, cha là hẹp hòi nha!" Điềm Điềm ở bên cạnh chu môi, đáng thương mở to mắt nhìn Cung Hình Dực.

      "Điềm Điềm, chờ sau khi con lớn lên, con hiểu!" Cung Hình Dực cưng chiều, nhéo mũi Điềm Điềm.

      "Cha. . . . . . . . . . . . Cha. . . . . . . . . . . . Dật Dật. . . . . . Cũng muốn chơi!" Tử Dật vốn ngồi đất, đột nhiên bò dậy, lảo đảo nghiêng ngả tới bên cạnh Cung Hình Dực.

      "Tử Dật, con gọi cha sao?" Cung Hình Dực có chút kích động, đứa này gọi sao?!

      "Cha. . . . . . Cha. . . . . ." Tử Dật tiếp tục gọi, Cung Hình Dực vui vẻ ôm bé lên, nâng bé lên cao quay vài vòng.

      "Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Tử Dật ‘ ha ha ha ’ cười ngừng, cha tốt! Bé giống như bay vậy!

      "Cẩn thận chút, đừng làm ngã con đấy!" Tống Tâm Dao có chút lo lắng, nếu như cẩn thận, phải ném con ra ngoài sao?

      "Tốt lắm! Tử Dật, con vừa gì với cha vậy?" Cung Hình Dực hạ thấp thân thể, ngồi xuống mặt cỏ, để cho Tử Dật ngồi dựa vào trong ngực .

      "Dật Dật muốn chơi." Mặc dù phát chính xác lắm, nhưng mà vẫn có thể nghe được ràng, hơn nữa ở giữa cha con còn có thứ gọi là liên hệ máu mủ.

      "Muốn chơi cái gì?" Kỳ Kỳ và Điềm Điềm cũng ngồi xuống.

      "Tử Dật, gọi trai !" Nghe thấy em trai vừa gọi mẹ, vừa gọi cha, tại sao vẫn gọi trai chứ? Kỳ Kỳ có chút nóng nảy.

      "Tử Dật, gọi chị !" Điềm Điềm cũng muốn nghe người ta gọi chị. Bé vẫn luôn phải gọi trai, vất vả mới có đứa em trai, thế nào cũng muốn em bé gọi mình tiếng chị.

      "Mẹ! Cha!" Tử Dật vẫn chỉ gọi cha và mẹ, gọi trai với chị , chuyện này làm Kỳ Kỳ và Điềm Điềm cùng sốt ruột.

      "Tử Dật, gọi ! mua đồ ăn ngon cho em nhé!" Kỳ Kỳ lấy tiền ra, lắc tới lắc lui trước mặt em.

      "Tử Dật, gọi chị ! Chi đưa tất cả đồ chơi của chị cho em!" Điềm Điềm nằm đùi Cung Hình Dực, nhìn Tử Dật, hi vọng em bé gọi mình là chị.

      "Hai người các con, đừng có làm phiền em trai nữa, như vậy làm em sợ đấy!" Cho dù hai đứa có muốn Tử Dật gọi mình là hay là chị cũng phải kiên nhẫn chờ chứ!

      "Được rồi!" Kỳ Kỳ cũng ép buộc em trai nữa, dù sao được gọi là cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Bây giờ vẫn nên gấp làm gì, dục tốc bất đạt!

      "Tử Dật, em nhất định phải gọi chị trước đó! tại em có thể gọi, nhưng mà em nhất định phải gọi chị trước!" Điềm Điềm hôn cái lên mặt Tử Dật, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

      "Tốt lắm, thời gian cũng còn sớm nữa, vẫn nên vào thôi! Tắm cho các con cũng mất khá nhiều thời gian đấy!" Tống Tâm Dao nhìn sắc trời, mặc dù hai đứa lớn có thể tự tắm rửa. Nhưng mà còn có ba đứa , vẫn muốn tự tay tắm rửa cho chúng. Để người giúp việc làm, yên tâm.

      "Được!" Cung Hình Dực trả lời . Ôm lấy Tử Kiêu nằm trong tay chị Diêu, mà Tử Dật được Kỳ Kỳ và Điềm Điềm dìu dắt, cùng nhau vào trong nhà.

      Thôi Thục Viện đứng ở ngoài cửa nhìn, trở lại. nhớ ra rồi sao?

      thể nào, thể nào nhớ ra được.Sau khi dung loại thuốc kia, nhất định nhớ ra được những chuyện trong quá khứ, rốt cuộc có nhớ ra chuyện gì hay ?

      ràng vẫn luôn cho uống thuốc, hơn nữa thư ký cũng bỏ thuốc trong thức ăn của . Nhưng tại sao lại nhớ ra được?

      nghĩ ra, nghĩ ra được bất cứ chuyện gì.

      Chẳng lẽ loại thuốc này có tác dụng với sao? Nhưng mà từ trước tới nay, vẫn có hành động kỳ quái nào mà.

      Chẳng lẽ, bắt đầu từ ngày thứ nhất bọn họ tới Trung Quốc, khi nhìn thấy Tống Tâm Dao trong phi trường nhớ ra rồi sao?

      Hay là dần dần nhớ ra chuyện giữa và Tống Tâm Dao?

      càng nghĩ càng hiểu, rốt cuộc nhớ ra mọi chuyện từ lúc nào?

      Có lẽ, nên là ngay từ khi ở Hàn Quốc còn uống thuốc nữa rồi, chỉ làm ra dáng vẻ đau đớn cho nhìn mà thôi. Như vậy từ khi vừa mới bắt đầu, phát rồi sao?

      việc rốt cuộc là như thế nào? Xem ra phải điều tra kỹ, nếu như tra được, phát điên mất.

      Nếu ở lại đây rồi, vậy cũng nên trở về khách sạn, tìm người điều tra chuyện này trước .

      Còn phải hỏi cha tiếp theo phải làm như thế nào nữa. Vẫn tiếp tục làm như cũ, hay là thay đổi kế hoạch của bọn họ. tại càng ngày càng nghĩ được ràng. Rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Như thế nào mới có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này?

      Chắc chắn lần này trở về, nhất định bị chửi thê thảm, nhưng mà chuyện xảy ra rồi , cũng thể làm gì khác hơn là phải đối mặt với nó. Cho dù , Tam Chân Mộc Điền cũng thôi, còn bằng mình với cha , như vậy cha muốn mắng, cũng thuận theo ông.

      tại, tất cả mọi chuyện đều phải dừng lại trước , chỉ có thể xem ở bên Hàn Quốc rốt cuộc thế nào mới có thể bước tiếp!

      Rời khỏi nhà họ Cung, ngay lập tức trở về khách sạn.
      Last edited by a moderator: 27/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Sau khi tắm rửa cho các con xong xuôi, Tống Tâm Dao ôm hai đứa bé trở về phòng, sắp xếp cho hai đứa nằm giường nghỉ ngơi, lúc đó mới cầm quần áo vào phòng tắm.

      "Sao lại ngồi đây?" Khi từ phòng tắm ra, Cung Hình Dực ngồi ở bên giường nhìn hai đứa ngủ.

      "Em tắm xong rồi à!" Lúc này mới ngẩng đầu lên . Chỉ nhìn tướng ngủ của hai đứa bé dễ thương thôi mà cũng cảm thấy say mê.

      " mau tắm !" Tống Tâm Dao bò lên giường, động tác vô cùng nhàng, hình như sợ đánh thức các con.

      "Ừ! Dáng ngủ của các con là đáng , cho nên nhìn ngắm đến quên mất việc phải tắm!" Cung Hình Dực có chút xấu hổ. nhớ trước kia mình như thế nào, có phải cũng từng say mê nhìn các con ngủ như vậy hay .

      "Điềm Điềm và Tử Dật đều do bảo mẫu chăm sóc, hơn nữa trong công ty lại bận rộn như vậy, dĩ nhiên có cơ hội nhìn ngắm các con. tại hai đứa bé này chúng ta tự tay chăm sóc, về sau phải có rất nhiều cơ hội để ngắm sao?! Nhanh tắm , chút, đừng đánh thức bọn , nếu như cả hai đứa đều tỉnh dậy ngoan ngoãn ngủ lại đâu." Cung Hình Dực gật đầu, cầm áo choàng tắm bên cạnh lên, vào trong phòng tắm.

      Tống Tâm Dao tựa vào giường, liếc nhìn hai bảo bối, sau đó lấy sách ra xem.

      Đây là cuốn sách về cách quản lý công ty. Kể từ khi Cung Hình Dực đến Hàn Quốc bắt đầu xem nó, sau đó cũng có thể áp dụng được chút ít.

      Trước kia, vì Kỳ Kỳ nên bỏ qua việc lên đại học, nhưng mà cũng chưa từng hối hận về chuyện đó. Ít nhất, khi nhìn Kỳ Kỳ lớn lên từng ngày rất vui mừng. Nếu như lúc ấy cần Kỳ Kỳ, bỏ bé , chắc chắn cảm thấy hối hận.

      Lại , Kỳ Kỳ vẫn là người làm mai cho và Cung Hình Dực. Nếu như Kỳ Kỳ tự ý chạy tìm Cung Hình Dực có lẽ cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa gặp lại nhau. Cũng vì có Kỳ Kỳ mà quan hệ giữa bọn họ tốt lên rất nhiều và có thể đến ngày hôm nay.

      "Vì sao còn chưa ngủ?" Cung Hình Dực từ trong phòng tắm ra, thấy vẫn ngồi giường đọc sách.

      "Em xem sách lát rồi mới ngủ!" Cung Hình Dực lúc này mới tới, trèo lên giường.

      "Em xem sách quản lý công ty sao?" Tống Tâm Dao gật đầu, : " luôn luôn bận rộn như vậy, em cũng muốn giúp tay. Nếu như có thể, chờ bọn lớn hơn chút, em đến công ty giúp , cảm thấy như thế nào?" cũng quyết định, nếu như học tốt, đến công ty phụ giúp làm chút việc. Ít nhất, cũng mệt mỏi như trước nữa.

      "Lo lắng làm việc nhiều mệt mỏi sao?" Cung Hình Dực ôm vào trong lòng, rút sách trong tay ra.

      "Ừm! Nhìn mỗi ngày đều loay hoay làm việc, ngay cả thời gian chơi đùa cùng các con cũng có. Em sợ là tình cảm giữa cha con các tốt!" Ðây là chuyện Tống Tâm Dao lo lắng nhất.

      "Còn nữa! Em sợ thân thể chịu nổi. Có lúc công ty bận rộn, đều dỗ em ngủ trước, sau đó mới bò dậy làm việc." Tống Tâm Dao có lúc biết phải với như thế nào, còn ngược lại, mỗi lần đều làm cho lo lắng.

      "Được rồi! Chờ bọn lớn hơn chút nữa, em đến công ty giúp đỡ !" Cung Hình Dực gật đầu đồng ý, cũng muốn để cho học nhiều chút. Nếu như để đến công ty hỗ trợ, chắc chắn cũng chạy đến công ty của Tống Hàm Quân giúp đỡ ông. Mỗi ngày được nhìn thấy , lo lắng, còn bằng cứ để cho đến công ty giúp tay, ít nhất mỗi ngày đều có thể cùng nhau làm, cùng nhau tan sở.

      Ở trong công ty, mỗi khi nhớ, còn có thể gọi thân thiết phen. đột nhiên cảm thấy, cái chủ ý này cũng tệ.

      "?" Tống Tâm Dao vui vẻ bò dậy, ngồi trước mặt .

      "!" Cung Hình Dực gật đầu.

      "Ông xã, sợ em đến công ty gây rối à?" Tống Tâm Dao dựa vào trong ngực . được vùi trong ngực như thế này bao lâu rồi? Ở trong ngực vẫn ấm áp, vẫn thoải mái như vậy. rất hoài niệm, cũng rất thích cuộc sống như thế này.

      "Em có thể gây rối như thế nào? Đến lúc đó, sắp xếp cho em làm việc bên cạnh . Nếu như em dám quấy rối , lập tức bắt phạt em, đánh mông em tới nở hoa mới thôi." Cung Hình Dực uy hiếp, ôm vào trong ngực, chặt.

      Cảm giác quen thuộc trong lòng lại lần nữa lên, đột nhiên có chút lo lắng.

      "Dao Dao!"

      "Vâng!" vẫn nằm trong ngực , đôi tay ôm chặt lấy hông , giống như sợ hãi lại biến mất trước mắt lần nữa vậy.

      "Em có trách , trách quên mất em? Tới bây giờ vẫn chưa nhớ ra những chuyện xảy ra giữa chúng ta?" chăm chú nhìn mặt Tống Tâm Dao, muốn từ đó nhìn ra phản ứng của .

      "Trách ? Trách nhớ ra sao? Dực, chuyện của chúng ta có chút tốt đẹp, cũng có chút tốt đẹp. Nếu như nhớ lại, em hi vọng nhớ lại những điều tốt đẹp. Nhưng mà, em trách , trách . phải muốn quên chuyện giữa chúng ta, em hiểu , nhất định cũng muốn quên, nhưng nếu như đây là ý trời, em trách ai nữa. Chỉ cần trở lại, như vậy là đủ rồi!" Chỉ cần có ở bên cạnh , tất cả đối với , đều quan trọng.

      có đoạn ký ức kia, bọn họ còn có thể cùng nhau tạo ra nhiều kỉ niệm khác nữa.

      "Dao Dao. . . . . ." Cung Hình Dực ôm chặt hơn. Đời này có thể cưới được , đúng là may mắn lớn nhất của .

      "Được rồi! Chúng ta ngủ !" rất mệt mỏi, khi bên cạnh, mỗi ngày đều thể ngủ ngon, hơn nữa còn có hai bảo bối gây rối ầm ĩ. dường như thể ngủ được chút nào, có lúc ép buộc mình ngủ lát, tỉnh ngủ, tất cả mọi thứ lại khác rồi.

      "Được!" Cung Hình Dực cũng nằm xuống, ôm vào trong ngực, hôn lên trán .

      Tống Tâm Dao nằm trong ngực , nhắm mắt lại, hi vọng tối nay có thể ngủ ngon giấc.

      Đến nửa đêm, cảm giác chỗ bên cạnh có ai, người đàn ông vừa ôm đâu rồi? Cung Hình Dực đâu rồi? mở cặp mắt lim dim ra, tìm kiếm trong phòng lát, lại phát ôm đứa bé, dụ dỗ. ra là bé con tỉnh, ngờ ngủ say như vậy, ngay cả đứa bé tỉnh lúc nào cũng biết.

      "Làm em thức giấc sao?" Cung Hình Dực nhìn thấy , nghĩ là giọng của mình quá lớn nên làm tỉnh giấc.

      " phải, chỉ vì em có cảm giác ở bên cạnh em cho nên mới tỉnh dậy!" Tống Tâm Dao tới bên cạnh , thấy con buồn ngủ.

      Nghe được lời ..., Cung Hình Dực rất vui vẻ, ít nhất, ở trong lòng lệ thuộc vào . Nhưng mà ban đêm ngủ được sao? Vậy trong khoảng thời gian có ở đây, trải qua như thế nào?

      "Con ngủ rồi, đặt bé xuống !" Cứ ôm như vậy rất mệt mỏi.

      "Ừ!" Cung Hình Dực gật đầu, đặt đứa bé lên giường , giúp các con đắp kín mền, sau đó lập tức kéo Tống Tâm Dao trở lại giường.

      "Ngủ !" Tống Tâm Dao gật đầu, vùi trong ngực , rất nhanh ngủ thiếp .

      Nhìn khuôn mặt lúc ngủ say, Cung Hình Dực đột nhiên phát , gầy quá, so với Tống Tâm Dao trong giấc mộng của gầy rất nhiều.

      cứ như vậy khiến đau lòng. Đưa tay, nhàng vuốt ve khuôn mặt , đặt nụ hôn lên trán , lúc này mới nhắm mắt lại ngủ.
      Last edited by a moderator: 28/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :