1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, chớ cướp mẹ tôi - Kiều Mạt Nhi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Bỏ thuốc trong đồ ăn

      Phác Tuán Hi dẫn hai người đến lầu hai mươi mốt, vào phòng làm việc của , sau đó đóng cửa lại, tới ghế sa lon ngồi vào chỗ của mình.

      Đợi sau khi thư ký đem cà phê đưa vào xong bọn họ mới bắt đầu thảo luận chuyện hợp tác giữa hai công ty.

      "Tổng giấm đốc Dạ, hôm nay tới là muốn ký hợp đồng với công ty chúng tôi sao?" Phác Tuấn Hi cười nhàn nhạt mà .

      "Tổng giám đốc Phác hình như rất muốn mau chóng hợp tác với chúng tôi nhỉ?!" Dạ Thiên nhìn bạn tốt nhiều năm trước mắt, xem ra ấy quên hết chuyện trước đây. cũng điều tra loại thuốc kia, đúng là rất lợi hại, chỉ cần uống lần, có thể làm cho người ta quên quá khứ. Xem ra tiếp theo, phải điều tra xem mục đích của Thôi Phác là gì. Khi nhìn thấy Phác Tuấn Hi trước mắt, có thể xác định, người đàn ông này chính là Cung Hình Dực, nhưng mà ta lại hoàn toàn nhận ra . . . . . .

      "Đó là đương nhiên, công ty chúng tôi đương nhiên muốn hợp tác với nhiều công ty khác mà!" đối với Dạ Thiên vẫn còn chưa hiểu , cũng biết ta có phải là người nghe theo Tống Tâm Dao hay . Nếu như là người trung thành với Tống Tâm Dao, chắc hẳn là người Tống Tâm Dao từng với , vào ngày đó Tống Tâm Dao qua.

      "Nhưng mà, tổng giám đốc Phác có thể thất vọng rồi!" Dạ Thiên đem tài liệu trong tay, bỏ lên bàn trà.

      "A! Xin tổng giám đốc Dạ , Phác Tuấn Hi tôi hình như chưa nghe ." Phác Tuấn Hi cầm phần hợp đồng này lên, nhàng xem qua lần, phía vẫn chưa ký tên, xem ra ta đúng là muốn ký hợp đồng với bọn họ.

      "Tôi cảm thấy, công ty của các hình như là làm trong ngành điện tử, mà Tử Mị của chúng tôi đồng dạng cũng lấy điện tử làm trọng tâm phát triển, chắc hẳn cần thiết phải hợp tác với công ty các , tin tưởng các cũng vậy, có thể tự mình vươn lên top 500 thế giới." Dạ Thiên cười nhạt .

      "Đó là đương nhiên, bằng vào thực lực công ty chúng tôi, tin tưởng là cũng đủ để cho công ty của các người xuống." Tai Dạ Thiên rất nhạy bén.

      "Có người nghe lén bên ngoài!" thanh của rất , chỉ để cho ba người bọn họ có thể nghe được.

      "Xem ra, là ta!" Kể từ sau ngày đến Tử Mị tìm Tống Tâm Dao đó, phát người phụ nữ tên Thôi Thục Viện này, có sở thích là nghe lén.

      "Muốn công ty chúng tôi xuống sao vậy phải hỏi trước chút xem tôi có đồng ý hay !" Dạ Thiên cười lạnh, diễn xuất cũng tuyệt.

      " có đồng ý hay có gì hữu dụng sao?" Phác Tuấn Hi ngồi tựa lên ghế sa lon, nhìn Dạ Thiên.

      Đối với Dạ Thiên, càng ngày càng có cảm giác quen thuộc, bọn họ giống như là bạn cũ lâu năm, muốn nhớ, thế nhưng lại quên mất tất cả.

      "Có lẽ cho là dùng được, nhưng mà tôi lại cảm thấy rất hữu dụng." Dạ Thiên đem cái tài liệu đó đặt lên bàn, cũng cầm lại, đứng lên.

      "Vậy sao?! Như vậy tôi ngược lại rất muốn nhìn thử xem, công ty của các gươi có bản lĩnh này hay !" Phác Tuấn Hi cũng đứng lên.

      "Tốt! Vậy chúng ta cứa chờ thử xem, xem ai làm đối thủ ngã xuống trước!" Dạ Thiên đưa ra khiêu chiến, nhưng mà chỉ có ba người bọn họ biết, bọn họ chỉ là muốn diễn hết vở kịch này cho cái người nghe trộm bên ngoài đó xem mà thôi.

      "Vậy chúng tôi trước, còn cái hợp đòng này vẫn nên trả lại cho các ! Các cũng lãng phí nhiều giấy A4 như vậy, rất đáng tiếc, tôi xem ra vẫn phải trả lại cho các rồi!" Dạ Thiên cười , cuối cùng nhìn bản hợp đồng bàn, sớm len lén sao chụp (photocopy) phần rồi. Có lẽ còn có chỗ dùng, chỉ là người phụ nữ bên ngoài kia, cảm thấy có chút ngạc nhiên, dù sao ta cũng là phụ nữ, lại dám ở chỗ này nghe lén!

      " tiễn!" Phác Tuấn Hi cầm lấy bản hợp đồng sau đó liền ném vào trong thùng rác,

      Bọn họ đồng ý ký, lưu lại cũng để làm gì cả!

      Dạ Thiên cùng thư ký vừa ra khỏi phòng làm việc, thấy thôi Thục Viện đứng ở bên. Nhìn ta cái, cũng gì, cũng có cười. Chỉ là thư ký của rất lễ phép cười cười với ta, Thôi Thục Viện thế nhưng lại hừ lạnh tiếng, liền xoay người để ý tới ấy. Thư ký cũng gì, chỉ nhún nhún vai, theo Dạ Thiên vào thang máy.

      Người ta lễ phép cười với ta, ta lại còn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng. biết điều, người phụ nữ như vậy, Phác Tuấn Hi làm sao lại đính hôn với ta?

      Nếu như tận mắt nhìn thấy, người khác Phác Tuấn Hi muốn kết hôn cùng người phụ nữ như thế, cũng dám tin tưởng, mang tiếng danh môn thục nữ là vậy thế nhưng nhìn qua hề thục nữ chút nào.

      "Tổng giám đốc, có cảm thấy ấy là tổng giám đốc Cung ?" Thư ký cũng cảm thấy nư vậy. theo bên cạnh khoảng thòi gian cũng ngắn, cũng có thể xác định, người tên Phac Tuấn Hi này đúng là tổng giám đốc của Tử Mị.

      "Đúng! Tôi cũng cảm thấy vậy, ánh mắt của Hình Dực, còn có cái nốt ruồi cổ ta kia nữa." Ở bên cạnh ấy nhiều năm như vậy, hai năm lại thường xuyện bơi lặn cùng nhau, cho nên hiểu ấy hề thua kém so với Tống Tâm Dao.

      " , tôi cũng cảm thấy như vậy, chỉ thể hiểu được, ấy tại sao lại quên hết tất cả mọi chuyện chứ?" càng nghĩ càng hiểu, nếu như bị tai nạn xe cộ, đầu cũng thể lưu lại sẹo, dù là lưu lại vết sẹo vết thương cũng thể khỏi nhanh như vậy! Chuyện này, có chút nghi ngờ.

      " có nghe đến loại thuốc sau khi uống vào quên hết mọi chuyện trong quá khứ hay ?" Trước kia cũng điều tra loại thuốc này, nhưng mà cho tới nay, cũng tra được. đời này, có loại thuốc như vậy tồn tại sao?

      "Thuốc gì thần kỳ như vậy?" Thư ký cũng có chút tò mò.

      "Chờ đến khi trở lại công ty tôi lại với !" cười nhạt.

      Hai người rời khỏi Thôi Phác quốc tế, khi trở lại công ty, Dạ Thiên liền đem tư liệu mình tra được đưa cho thư ký xem. Còn vào trong phòng làm việc, bắt đầu xử lý những chuyện khác, giờ tan làm, còn phải đến bệnh viện thăm Tống Tâm Dao, báo với mọi chuyện xảy ra hôm nay.

      biết Tống Tâm Dao rất tín nhiệm , cho nên cũng thể để cho quá mức thất vọng.
      Last edited by a moderator: 5/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ban đêm, Dạ Thiên đến bệnh viện. Khi thấy vết thương trán Tống Tâm Dao cũng sợ hết hồn, ngày hôm qua thấy vẫn còn rất khỏe mạnh mà, tại sao hôm nay bị thương rồi?

      "Dao Dao, trán bị làm sao vậy?" Kể từ sau khi trở thành vợ của Cung Hình Dực, quan hệ giữa bọn họ thay đổi rất nhiều. cũng trực tiếp gọi thẳng tên , giống như trước đây, trái câu Tống, phải câu Tống nghe tự nhiên, cuối cùng chịu nổi, bảo trực tiếp gọi tên .

      " sao! cẩn thận bị ngã thôi!" hời hợt trả lời. Chị Diêu vừa bước vào cũng nghe theo.

      "Cậu Dạ, đều tại cái Thôi Thục Viện đó. Hôm nay ta chạy đến bệnh viện giương oai, đẩy chủ từ giường xuống, kết quả là đụng phải hộc tủ bên cạnh." Chị Diêu cảm thấy bất bình, nếu như có thể, rất muốn đánh cho người phụ nữ kia trận. Nhưng vì danh dự của nhà họ Cung, vẫn làm như vậy. Nếu như chuyện đó mà truyền ra ngoài, người khác còn tưởng rằng người nhà họ Cung có giáo dục.

      " tại cảm thấy như thế nào?" Dạ Thiên ngờ, người phụ nữ kia lại làm như vậy.

      " sao!"

      " sao là thế nào! phải khâu vài mũi rồi còn sao!" Chị Diêu nhìn thấy lại đau lòng.

      "Nghiêm trọng như thế sao?" trán phải khâu mấy mũi, vậy phải làm như thế nào, về sau nhất định lưu lại sẹo.

      "Đúng vậy! Lúc ấy chủ còn cần tiêm thuốc tê, muốn để cho bác sĩ cứ thế khâu, là dọa người!" Chị Diêu rất đau lòng vì Tống Tâm Dao. Trong khoảng thời gian này, hai vợ chồng nhà họ Tống cũng ở trong nước, tất cả công việc chăm sóc Tống Tâm Dao đều giao cho .

      "Chị Diêu, chị ra ngoài trước , đứng ở ngoài cửa đừng cho bất kỳ ai vào trong, tôi muốn với Dao Dao số chuyện." Chị Diêu gật đầu, ra ngoài.

      "Hôm nay tôi tới Thôi Phác rồi!" Dạ Thiên đến cạnh cửa sổ, muốn thương lượng với chút xem tiếp theo phải làm như thế nào.

      "Có thu hoạch được gì ?" Tống Tâm Dao tựa vào giường, trong ngực ôm Tử Kiêu ngủ say.

      "Tôi phát , Thôi Thục Viện hình như quá tin tưởng Phác Tuấn Hi. Hôm nay, lúc chúng tôi chuyện, ta đứng ở ngoài cửa nghe lén."

      " là lần thứ ba ta nghe lén!" Những lần khác biết, nhưng cộng thêm câu Dạ Thiên vừa mới này là lần thứ ba.

      "Xem ra, người phụ nữ này rất thích nghe lén!" Dạ Thiên tới ngồi xuống bên giường của .

      "Ừ! đem hợp đồng qua đó Phác Tuấn Hi có ?" Tống Tâm Dao tương đối muốn biết những gì?

      " hề gì, chỉ hợp tác diễn màn kịch, cho cái người thích nghe trộm kia xem." Dạ Thiên nhàn nhạt cười cười. Hai người chuyện thêm lát, những chuyện nên làm cũng thương lượng xong, Dạ Thiên mới ôm lấy . vẫn lựa chọn lấy tên Phác Tuấn Hi đặt cho con bé, dù sao cái tên này thực rất hay.

      "Đứa bé tên gì?" Đến bây giờ, vẫn chưa biết đứa bé tên gì.

      "Bé tên Na, bé trai tên Tử Kiêu."

      "Ừ! Tên rất hay!" Dạ Thiên cười khẽ, ôm tới bên cửa sổ, nhàng dỗ bé.

      cũng là người làm cha, dĩ nhiên đối với việc dỗ trẻ con cũng khó.

      " và Tiếu Tiếu như thế nào rồi? Lần này Tiếu Tiếu về cùng sao?" Đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu, hai người bọn họ kết hôn cũng có cuộc sống riêng, từ sau khi gặp Tô Tiếu ở trong lễ kết hôn của hai người gặp lại nhau.

      " tại ấy mang thai, tiện lắm." Dạ Thiên cười, mặt là nụ cười hạnh phúc.

      "Nếu , cho người đến đón ấy ! tại ấy có thai, ở bên cạnh ấy, ấy nhất định thoải mái." cũng trải qua những ngày có chồng ở bên cạnh, chẳng qua là chưa từng nghĩ tới, đoạn đường này lại dài như vậy, mệt như vậy, mệt mỏi khiến bò dậy nổi. Chắc phải nghỉ ngơi cho khỏe . Nhưng cũng biết căn bản thể nghỉ ngơi bởi vì đến khi muốn nghỉ ngơi bên cạnh lại xảy ra rất nhiều chuyện, khiến cho vô cùng mệt mỏi. Dù là tại, cũng mệt mỏi, mệt mỏi đến nỗi biết phải làm sao.

      Khi nghe Phác Tuấn Hi với Thôi Thục Viện là bọn họ chỉ là bạn bè, có lẽ nghĩ đến cảm nhận của , nhưng lòng rất đau, đau đến nỗi biết phải làm thế nào để làm dịu vêt thương ngực mình nữa. Vết thương đầu căn bản thể so với nỗi đau trong tim. Lòng đau còn gấp ngàn lần, vạn lần vết thương trán.

      "Để tôi hỏi ý kiến ấy! Tôi cũng muốn để ấy ở lại bên cạnh tôi, như vậy tôi có thể chăm sóc cho ấy tốt hơn." Dạ Thiên biết mình bao nhiêu lần, nhưng lại muốn , muốn đợi tại ngôi nhà của bọn họ.

      "Ừ! tại ấy là phụ nữ có thai, nên chăm sóc ấy. Tôi gọi như vậy, trách tôi chứ?" Tống Tâm Dao cũng biết Tô Tiếu Tiếu lại có thai vào lúc này. Nếu như biết trước, gọi Dạ Thiên tới đây. Nhưng mà gọi tới cũng biết phải nhờ ai giúp quản lý chuyện trong công ty.

      "Hình Dực và tôi là an hem tốt, hơn nữa lại mới sinh con xong, nếu như tôi đến giúp ai giúp đây?! Tôi khuyên nhủ Tiếu Tiếu, để cho ấy trở về sống ở đây." Dạ Thiên tính sau khi trở về, gọi điện thoại chuyện với Tiếu Tiếu. có ở bên cạnh , yên tâm.

      "Ừ! Có thể, phải khuyên nhủ ấy tốt, sau đó cho ấy đến nhà họ Cung. Trong nhà còn nhiều phòng trống như vậy, cũng có thể náo nhiệt hơn chút." Nếu như nhớ lầm đứa con rồi.

      "Được! Tiếu Tiếu rất thích náo nhiệt. Tôi với ấy là, vừa mới sinh con muốn được gặp ấy, xem xem ấy có thể tới đây hay !" Hai người bọn họ phải trải qua hồi sống chết. Lúc ấy, khi thấy dao cắm ngực , rất lo lắng.

      Nhưng đến cuối cùng, lại sống sót! Mặc dù hai người bọn họ mất đứa bé, nhưng nhìn sống lại, rất vui vẻ. Có lẽ có lương tâm, cần con của mình, mà muốn mạng của . Cũng vì chuyện này nghi ngờ lâu.

      Nếu như đứa bé còn, bọn họ còn có thể sinh tiếp đứa nữa, nhưng nếu như còn, vậy phải đâu để tìm Tô Tiếu Tiếu nữa đây?

      "Tốt! Nếu quả được, tôi gọi cho ấy." Tống Tâm Dao đặt Tử Kiêu ngủ say lên giường.

      " cũng đừng ở khách san nữa, đến nhà họ Cung ở . Ở bên ngoài ăn uống cũng tốt, tôi bảo quản gia thu dọn phòng cho , buổi tối chuyển qua ở luôn . tại ăn cơm trước , tôi cho quản gia chuẩn bị cơm rồi." Từ bệnh viện đến nhà họ Cung cũng xa.

      "Được! Vậy nghỉ ngơi tốt nhé!" Tống Tâm Dao gật đầu, đưa mắt nhìn Dạ Thiên rời .

      Đúng giờ, người làm trong nhà đưa bữa tối tới cho , chị Diêu cũng vào. Sau khi để ăn cơm xong, chị cũng ngồi ở bên giường thỉnh thoảng tâm cùng với Tống Tâm Dao.

      Tống Tâm Dao phải bốn ngày nữa mới có thể ra viện, về nhà ở cữ. Trong những ngày tiếp theo, cũng thể ra cửa.

      Còn Phác Tuấn Hi chỉ còn mấy ngày nữa rời khỏi nơi này, trở về Hàn Quốc chuẩn bị hôn lễ của và Thôi Thục Viện, như vậy chúc phúc cho , chúc hạnh phúc!
      Last edited by a moderator: 8/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phác Tuấn Hi đứng bên cửa sổ trong phòng làm, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài. Chỉ còn có tuần lễ nữa là và Thôi Thục Viện phải trở về Hàn Quốc rồi, nhưng đến bây giờ, bọn họ vẫn cùng phe. tại, biết, rốt cuộc cho tới khi nào, mới có thể điều tra ra mọi chuyện. Nếu như tra được phải kết hôn Thôi Thục Viện sao?

      Nhưng quan hệ giữa và Tống Tâm Dao phải làm thế nào?

      Nếu như kết hôn với Thôi Thục Viện vậy hiểu lầm giữa hai người bọn họ phải lại càng lúc càng lớn hơn sao? muốn như vậy, nhưng hình như chuyện càng phát triển càng hỏng bét rồi.

      Gần đây, ngay cả ăn cơm cũng dám ăn cùng với Thôi Thục Viện, bởi vì hình như ta bỏ thuốc trong cơm, có lúc chỉ có thể tìm các loại lý do từ chối dùng cơm với ta, nhưng mà vẫn thể hoàn toàn chạy thoát.

      Cho dù là trong nước, trong trà, trong rượu, ngay cả cà phê trong công ty, cũng bị ta pha thêm thuốc. Có phải là ta sợ nhớ ra cái gì đó hay ? Nhưng đến bây giờ, vẫn thể nhớ ra chuyện gì, chỉ căn cứ vào những món đồ trong rương hành lý của ta để nhận thân phận của mình. Thế nhưng bây giờ lại thể đứng ra, cho mọi người biết là Cung Hình Dực.

      vẫn muốn đợi đến khi tra ra mưu của những người kia mới rời . Nếu như bây giờ rời , có lẽ tất cả mọi chuyện lại hỏng hết.

      Thôi Thục Viện gấp như vậy, chắc hẳn ta còn nhiều thời gian nữa, nhưng mà ta vội vã muốn làm cái gì? Xem ra phải chú ý đến Thôi Thục Viện nhiều hơn nữa.

      "Tuấn Hi, nhìn cái gì vậy?" Thôi Thục Viện vừa vào phòng làm việc thấy Phác Tuấn Hi đứng ở bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

      " có gì, chỉ là ngồi lâu quá nên mắt hơi mệt!" chớp mắt mấy cái, tới ghế sofa ngồi xuống, cũng uống cà phê ta vừa mới mang vào.

      "Nếu , chúng ta cùng ra ngoài ăn chút gì đó ! Cũng sắp tan tầm rồi!" Nhìn đồng hồ, cũng nên dùng cơm.

      " được! tay còn có mấy việc chưa làm xong, hơn nữa em cũng thấy đấy, Tử Mị đem hợp đồng trả lại cho chúng ta. thấy tiếp theo, chúng ta còn phải nghĩ vài biện pháp, để người của Tử Mị ký vào bản hợp đồng này." Thôi Thục Viện gật đầu. Nếu như hợp đồng mau chóng được ký hết, vậy bọn họ có thể cầm nó trở về Hàn Quốc, đến lúc đó muốn muốn nuốt trọn Tử Mị cũng dễ dàng rồi.

      "Được rồi! Vậy để em xuống mua đồ ăn cho ."

      "Thục Viện, đói, em cần mua đâu, mua cũng lãng phí." bây giờ vẫn chưa muốn ăn, hơn nữa đồ ta mua về cũng dám ăn.

      tại ngay cả đồ thư ký mua, cũng dám đụng vào, dám ăn miếng, bọn họ hình như đứng cùng phe với nhau, chủ yếu là muốn cho ăn cái thứ thuốc gì đó kia.

      "Vậy cũng tốt! Nếu như muốn ăn cái gì, nhất định phải với em, biết ? Em luôn ở trong phòng nghỉ." Phác Tuấn Hi gật đầu cái, từ ghế sa lon đứng lên, về phía sau bàn làm việc. Lại bắt đầu đối mặt với máy vi tính.

      Tiếp theo, ngoại trừ làm việc trong công ty còn phải tra mục đích của bọn họ.

      Thôi Thục Viện từ trong phòng làm việc ra ngoài, có chút tức giận đến phòng bí thư.

      " có làm việc vậy hả? phải tôi bảo nhất định phải để ấy uống thứ kia vào sao? Tại sao đến bây giờ, ấy vẫn ăn uống chút nào?" Thôi Thục Viện mang ly cà phê kia ra ngoài, mà bên trong còn chút thức ăn, cả bữa ăn khuya ... ăn vặt, vẫn ở bàn trà như cũ, chưa có người chạm qua.

      " Thôi, tôi rất cố gắng làm cho tổng giám đốc ăn, nhưng tổng giám đốc thủy chung ăn mà!" Thư ký có chút uất ức, chỉ có đem thức ăn vào mới ăn mà cho dù bất kì ai đưa vào cũng ăn.

      " sao? Vậy những thứ này là cái gì? Căn bản đều còn nguyên ." hai tuần có phát bệnh rồi, nghĩ là biết chuyện gì đó, cho nên mới tiếp tục uống thuốc.

      Cuối cùng, chỉ có thể đem thuốc tán thành bột, trộn vào thức ăn thức uống của , để cho ăn chung vào, nhưng mà miếng cũng ăn.

      " Thôi, rất xin lỗi! Tổng giám đốc ăn tôi cũng thể làm gì được!" cảm thấy rất uất ức, ràng là ta muốn ăn, tại sao lại tới đây trách ?

      "Nếu như, muốn mất việc, vậy phải cố gắng làm tốt cho tôi!" Sau khi xong, Thôi Thục Viện lập tức xoay người rời khỏi phòng làm việc của thư ký. Phác Tuấn Hi đứng ở ngoài cửa, nghe được toàn bộ cuộc chuyện cách ràng. ra người phụ nữ này luôn uy hiếp người của . . . . .

      Hết chương 8
      Last edited by a moderator: 9/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Tôi là Cung Hình Dực

      Xem ra tiếp theo phải cẩn thận chú ý hơn, ít nhất thể để Thôi Thục Viện nghe thấy những chuyện nên nghe, nếu để cho ta nghe được. Chắc hẳn tiếp theo đây xảy ra chuyện gì đó, cũng biết là gì, đề phòng khắp nơi như vậy nhưng cũng khó tránh khỏi sơ hở.

      "Vâng ạ!" Thư ký nhìn về phía bóng lưng Thôi Thục Viện rời . Người phụ nữ này cũng nhẫn nhịn được lâu.

      Vì công việc, có cách nào khác, chỉ có thể nghe theo ta, giúp ta bỏ thuốc hại tổng giám đốc. biết làm như vậy là có đạo đức, nhưng vì công việc, thể làm gì hơn.

      " vào đây lát!" Phác Tuấn Hi mở cửa, với thư ký.

      "Dạ!" Thư ký gật đầu. Đối với việc đột nhiên xuất có chút sợ hãi. phải nghe được những lời đó rồi chứ?! Nếu như nghe được phải làm sao? Nếu như sa thải trước, như vậy cuộc sống sau này của phải làm sao?

      Thư ký có chút lo lắng vào phòng làm việc của .

      "Tổng giám đốc. . . . . ." cẩn thận quan sát ánh mắt của , muốn từ trong đó nhìn ra chút manh mối gì đó.

      "Xử lý xong những tài liệu này !" đưa tài liệu trong tay cho .

      "Dạ!" Thư ký đáp tiếng, cuối cùng là thở phào nhõm. may mắn, đến tìm phải vì chuyện với Thôi Thục Viện.

      "Đừng quá nghe lời Thục Viện, ở trong công ty này ấy vẫn chưa được làm chủ!" Thư ký dừng bước, nghe thấy?

      "Tổng giám đốc. . . . . ." Thư ký xoay người lại, có chút xấu hổ.

      "Tôi hiểu , bị ấy ép buộc. Nếu như sau này bỏ thuốc trong đồ ăn nữa, tôi chắc chắn ăn, nếu như vẫn có thuốc, tôi vẫn ăn. Mùi của loại thuốc này tôi có thể nhận biết được, tự suy nghĩ . Nếu như vẫn muốn giúp ấy, như vậy tôi chỉ có thể ‘sorry’, công ty tôi thể dùng người như !" Phác Tuấn Hi suy nghĩ, vẫn muốn kéo số người về bên cạnh mình.

      Bây giờ, vẫn biết phải bao lâu nữa mới có thể nhớ ra chuyện lúc trước. tại cách ngày trở về Hàn càng ngày càng gần, nếu như thể nhớ ra tất cả, điều tra ràng mọi chuyện trong khoảng thời gian này vậy tiếp theo có cơ hội thuận lợi nữa!

      Mà sau khi quay về Hàn Quốc, cũng thể có được tự do. Hơn nữa ở Hàn Quốc, cũng quen với cuộc sống nơi đó. Muốn tìm được người lòng giúp đỡ mình cũng hề dễ dàng. Lại , nếu như trở về, chắc hẳn phải bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của bọn họ ngay lập tức.

      "Tổng giám đốc, tôi hiểu!" Phác Tuấn Hi gật đầu tỏ ý hiểu.

      " làm việc !" gật đầu, đến như vậy rồi, chắc hẳn lập trường của cũng ràng.

      Thư ký cúi người chào sau đó mới lui ra ngoài.

      Tổng giám đốc này cũng gọi là khá tốt, ít nhất là chưa phân biệt phải trái đúng sai đuổi .

      Sau khi thư ký rời , Phác Tuấn Hi lập tứ mở hộp thư của mình ra, gửi lá thư , xong xuôi mới tựa vào ghế, nghỉ ngơi.

      *

      Tống Tâm Dao ở trong bệnh viện tuần, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà tiếp tục nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhưng mà bác sĩ rằng vết thương trán vẫn chưa khỏi hẳn, họ yên tâm. Chẳng qua Tống Tâm Dao vẫn kiên trì muốn về nhà.

      Chị Diêu cũng thể làm gì khác hơn là giúp thu dọn đồ đạc trở về.

      Phác Tuấn Hi biết hôm nay xuất viện, cho nên muốn trở lại thăm . Nhưng nhớ tới lời chị Diêu ngày đó, lại dám lộ diện, chỉ dám len lén núp bên ngoài, nhìn được Dạ Thiên ôm ra viện.

      Nhìn bọn họ xa, mới xoay người rời .

      Những ngày kế tiếp càng ngày càng bận rộn. Cho đến bây giờ vẫn mục đích của Thôi Thục Viện rốt cuộc là gì? Bọn họ che giấu quá tốt, tốt đến nỗi làm cho cũng biết phải làm thế nào?

      Nhưng mà, nếu vẫn cứ tiếp tục như thế này nữa bọn họ cũng chỉ có thể về. Nếu như trở về, cuộc sống sau này của , cũng dám nghĩ đến.

      Tống Tâm Dao cảm giác ở chỗ tối, luôn có đôi mắt yên lặng chăm chú dõi theo , nhưng nhìn nhìn bốn phía, vẫn phát ra có gì khác thường, thể làm gì khác hơn là ngồi vào trong xe.

      "Dao Dao, em nhìn cái gì?" Dạ Thiên cũng có cảm giác tương tự, nhưng lại lắm, Tống Tâm Dao rốt cuộc nhìn cái gì.

      " có gì! thôi!" Chính cũng thể xác định, có phải có người đứng ở chỗ tối nhìn như thế hay , nhưng mà có cảm giác như vậy.

      "Ừm! Vậy chúng ta !" Dạ Thiên ngồi vào trong xe, xuyên qua kính chiếu hậu bên trong xe, thấy được Phác Tuấn Hi đứng sau cái cây.

      Tại sao ấy dám ra gặp Tống Tâm Dao? Hay là ấy căn bản cũng biết phải làm sao để đối mặt ? Xem ra tiếp theo, phải nắm chặt thời gian rồi, bọn họ ngay lập tức trở về Hàn Quốc, chờ bọn họ trở lại Hàn Quốc rồi thể dễ dàng tra được mưu kia nữa.

      Còn chuyện vì sao Thôi Thục Viện lại có loại thuốc kia? cũng muốn tra ra, có phải tên bác sĩ người Hàn Quốc kia đưa loại thuốc đó cho Thôi Thục Viện hay ? Nếu như đúng là thế, vậy cuối cùng cảnh sát cũng có thể tham gia.

      "Dao Dao, chỉ còn có tuần nữa là Phác Tuấn Hi trở về Hàn Quốc rồi!" Dạ Thiên nhàn nhạt mở miệng, muốn xem có phản ứng gì.

      " sao?" biết lắm, cũng biết tại sao mấy ngày nay tới thăm , hơn nữa đầu còn bị thương. Cho dù bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, cũng nên xuất thăm chút chứ.

      "Đúng! Chẳng qua là nếu như ấy trở về Hàn Quốc rồi, vậy sau này mọi chuyện có vẻ khó khăn!" Nếu như ấy rời vậy mọi chuyện quả rất khó xử lý.

      Phác Tuấn Hi ở lại đây vậy ít nhất vẫn có thể kéo dài thêm thời gian. Nhưng bây giờ bọn họ phải mau chóng giải quyết xong chuyện này.

      "Nhìn lại !" Tống Tâm Dao rất bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật chợt lóe lên giống như tình cảm giữa hai người bọn họ, cùng giống nhau chỉ có thể coi là tình tiết trong vở kịch, tình cảm chỉ là chợt lóe lên mà thôi.

      " ra tôi có biện pháp." Dạ Thiên nghĩ tới biện pháp rất tốt, có thể để cho ấy ở lại khoảng thời gian.

      "Biện pháp gì?" Dạ Thiên có biện pháp gì? Ngày kết hôn của và Thôi Thục Viện cũng định, còn có chuyện gì có thể giữ lại .

      " cứ chờ xem là được rồi!" Tống Tâm Dao gật đầu, cũng chắc chắn, có biện pháp làm Phác Tuấn Hi ở lại hay .

      Chắc hẳn, cho dù có muốn ở lại, Thôi Thục Viện cũng đồng ý. Dù sao ta cũng chỉ muốn mau mau kéo trở về Hàn Quốc. Nếu như kéo trở về, ta đối với chính mình cũng chút tự tin.

      "Đừng làm quá!" Tống Tâm Dao có chút lo lắng.

      "Yên tâm ! Tôi chỉ làm cho nội bộ bọn họ rối loạn, ra chuyện gì lớn!" Dạ Thiên nghĩ ra chủ ý rất tốt, chỉ làm cho nội bộ của họ rối loạn, còn có thể khiến Phác Tuấn Hi ở lại đây mấy ngày. hề nghĩ tới muốn tra ra chuyện lại mất thời gian lâu như vậy. Xem ra Thôi Thục Viện cũng là nhân vật lợi hại, có thể đem chuyện này che giấu tốt như vậy. Để cho bọn họ chút đầu mối nào, xem ra phải hẹn với Thôi Thục Viện, dò hỏi ta chút rồi.

      " bị phát chứ?" có chút yên lòng.

      " tin tưởng tôi?" Dạ Thiên cười nhạt. Chuyện này còn khiến Tống Tâm Dao phải lo lắng.

      " phải tin , chỉ là tôi có chút lo lắng chuyện làm cho nội bộ họ rối loạn lên như thế." Tính tình Cung Hình Dực thế nào, hiểu rất , giống như ma quỷ vậy. Bị chỉnh như thế nào?

      thể tán gẫu chuyện tầm phào, giờ làm việc phải ngoan ngoãn làm, cũng biết Thôi Phác tại như thế nào, tìm người xâm nhập vào đó thăm dò rồi. Xem ra, kế tiếp vẫn nên chờ đợi để xem kịch hay thôi.

      " là tốt rồi! Chúng ta chờ xem cuộc vui !" Tống Tâm Dao gật đầu, hi vọng lần này có vở kịch hay để xem.

      "Dù sao chỉ cần cẩn thận chút là được, có thể tra ra mưu của bọn họ là tốt nhất. Cho nên chuyện tiếp theo chúng ta có thể làm chỉ là chờ đợi."

      Chờ sao?

      "Chúng ta thể đợi, Thôi Thục Viện nham hiểm, chúng ta lại càng phải nham hiểm hơn." Dạ Thiên mới phải loại ngu ngốc như vậy. Nếu như còn tiếp tục chờ đợi như vậy, cũng biết phải đợi bao lâu nữa.

      "Vậy cứ tính xem làm thế nào ! Chỉ cần làm ra chuyện gì quá đáng, vậy có thể!" Dạ Thiên gật đầu.

      "Yên tâm, tôi có chừng mực." Phụ nữ đều tương đối nhạy cảm, cho nên có nhiều người có thể làm được đại .

      "Ừ!" Tống Tâm Dao gật đầu, tựa vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

      Tiếp theo, chính là đại chiến giữa công ty bọn họ và Thôi Thục Viện, nhưng phải với Phác Tuấn Hi, ít nhất vẫn giúp

      Trong nhà hàng Tây, Dạ Thiên đặt bàn đặc biệt chờ đợi Thôi Thục Viện xuất .

      Đợi gần nửa giờ, Thôi Thục Viện mới chậm rãi bước vào phòng.

      " Thôi, xem ra rất bận nhỉ!" Dạ Thiên cười lạnh, tựa lên ghế sa lon, nhanh chậm, nhìn người phụ nữ trước mắt này.

      "Đúng vậy! Trong công ty còn có số việc cần phải xử lý, tiếp theo bận rộn hơn nữa. Thôi Phác chúng tôi chắc chắn phải có được Tử Mị!" Thôi Thục Viện tin tưởng mưu kế của cha mình, hoàn toàn có thể đẩy ngã công ty của bọn họ.

      "Tôi rất muốn nhìn xem các có năng lực này hay . Muốn xô ngã công ty của chúng tôi sao?" Dạ Thiên cười nhạt. Người phụ nữ này hình như hơi kiêu ngạo quá rồi. Nếu như phải là kiêu ngạo vậy còn có từ gì thích hợp với ta đây?

      có, tìm được từ gì thích hợp với người phụ nữ này hơn từ đó nữa.

      "A! sao? Vậy cứ chờ xem! , tại sao hôm nay lại tìm tôi ra ngoài, có chuyện gì thế?" ta thể nào lại nhàm chán đến mức lãng phí thời gian chờ ở chỗ này như vậy!

      " Thôi, chuyện trực tiếp nha!" Dạ Thiên cầm ly rượu đỏ bên cạnh lên uống hớp.

      "Với cần thiết phải quanh co lòng vòng." nhìn rượu bàn, cũng uống, hình như sợ bỏ thuốc vào đó.

      "Thế nào? Sợ tôi bỏ thuốc vào rượu sao?" Dạ Thiên câu, chỉ ra nỗi lo lắng của ta.

      "Loại người như , nếu như bỏ thuốc vào rượu vậy là buồn cười!" Thôi Thục Viện cũng tin tưởng bất kỳ ai, trừ cha .

      "Ha. . . . . . là buồn cười, cho rằng có đủ tư cách khiến tôi phải bỏ thuốc sao? Dạ Thiên tôi quang minh chính đại, làm loại chuyện như thế sao?! Nếu như tin, đại khái có thể hỏi Cung Hình Dực. cho rằng, cho ta uống thuốc, chúng tôi biết sao? cũng cần phải lo lắng, những chuyện này chúng tôi chưa với ấy, chỉ là chúng tôi thể tin nổi, người phụ nữ như , tại sao trời cao lại phải cho dung mạo xinh đẹp như thế." đúng là xà hạt mỹ nhân.(độc ác nhưng xinh đẹp)

      "Chuyện cười, Cung Hình Dực phải là tổng giám đốc công ty Tử Mị của các sao? Chẳng phải ta rời khỏi cái thế giới này rồi sao? Có quan hệ gì với tôi chứ? Nếu như tôi cho tổng giám đốc của các uống thuốc để ta quên hết quá khứ, vậy buồn cười quá. Tôi có đam mê này!" cười lạnh, nhưng trong lòng cũng sợ. hiểu tại sao lại biết được chuyện này? Cho tới bây giờ vẫn chưa chuyện này với bất kỳ ai, ta làm sao mà biết được, càng nghĩ càng .

      "Muốn biết tại sao mà tôi biết được hả?"

      " vớ vẩn cái gì vậy? Tôi căn bản là nghe , muốn như thế nào . Rốt cuộc là hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì, cứ thẳng!" Thôi Thục Viện muốn nhảm với . Người đàn ông này biết quá nhiều chuyện, xem ra bọn họ phải xuống tay nhanh hơn. Nếu như xuống tay, người đàn ông này có thể biết nhiều hơn nữa.

      " có sao?" Dạ Thiên cười nhạt, nhìn bộ dạng có chút nóng nảy của ta. Xem ra chiêu này của rất hữu dụng. Mặc dù moi được lời nào từ miệng ta..., nhưng mà hoàn toàn có thể làm rối loạn tinh thần ta.

      "Tôi hiểu ý của , nếu như Dạ có ý kiến đối với chuyện này, vậy có thể hởi Phác Tuấn Hi. Nếu như ấy cho biết là tôi cho ấy uống thuốc, để cho biến từ Cung Hình Dực thành Phác Tuấn Hi, vậy vô cùng xin lỗi, tôi có năng lực lớn như vậy. Hơn nữa, tôi quen biết Tuấn Hi từ , mặc dù ấy bị tai nạn xe cộ, nhưng mà tôi tin tưởng, ở trong lòng ấy vẫn còn tồn tại vị hôn thê là tôi đây." cười nhạt, cầm túi xách bên cạnh lên, ra khỏi phòng.

      Dạ Thiên nhìn bóng lưng ta rời , cười!

      Tiếp theo phải nghe chút xem rốt cuộc ta muốn gọi điện thoại cho ai. người nóng tính, chắc hẳn ra khỏi nơi này, gọi điện thoại cho đối phương ngay lập tức, để cho bọn họ mau mau ra tay!

      Thôi Thục Viện ra ngoài, nhìn chung quanh, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho cha.

      "Hình như người của Tử Mị phát ra rồi!" nhàn nhạt mở miệng, vẫn tiếng Trung.

      "Cha, hành động của chúng ta có nên tiến hành nhanh hơn , bọn họ biết chúng ta cho Cung Hình Dực dùng thuốc, nếu như bọn họ với ấy vậy tiếp theo, chúng ta khống chế ấy càng khó khăn hơn." Thôi Thục Viện càng lo lắng hơn là việc Phác Tuấn Hi vì thế mà rời khỏi .

      "Cha là con liên lạc với người kia trước sao?" Lời của đối phương nghe được, nhưng mà có thể đoán ra từ lời của ta.

      "Được rồi! Nhưng mà con có số của người đó!" có số điện thoại của người đàn ông kia, làm sao cso thể liên lạc với ta chứ?

      "Được, con ghi lại! 158587*. Ghi được rồi!" Sau khi ghi nhớ xong, lập tức cúp điện thoại, Dạ Thiên cũng ghi lại được dãy số kia.

      Thôi Thục Viện nhìn chung quanh, thấy có người mới yên tâm gọi điện thoại cho chủ nhân của dãy số kia.

      " đói ?" Câu đầu tiên mà lại là cái này sao?

      biết đối phương gì, Dạ Thiên len lén nghe. Thói quen nghe trộm này của , vẫn là học được từ người phụ nữ này.

      "Chào ! Tôi là Thôi Thục Viện." Sau khi nghe ta như vậy, có thể đoán được câu trước là câu ám hiệu.

      "Tôi muốn tin tức nội bộ của Tử Mị, nghĩ biện pháp mang đến cho tôi." Xem ra bọn họ có cài người làm nội gián ở Tử Mị.

      "Tôi muốn phải làm nhanh, sáng ngày kia phải đưa đến cho tôi." Từng câu từng chữ ta đều bay vào tai . Xem ra tại phải về công ty, tra xem chủ nhân của số điện thoại này rốt cuộc là người thuộc ngành nào, bộ phận nào trong công ty.

      "Tối ngày mai, tôi chờ ở phòng ăn XX, nhớ phải mang theo tài liệu mà tôi muốn xem. đừng có quên là bản thân tự nguyện giúp chúng tôi. Sau khi cầm tài liệu đến, tự nhiên tôi đưa số tiền lớn cho . Nếu như làm được, biết hậu quả như thế nào rồi chứ? Tôi cũng nhiều nữa, tự xem xét mà làm ! Giọng của nhàn nhạt, truyền vào trong tai đối phương, đối phương cũng chỉ có thể gật đầu nghe theo.

      Dạ Thiên thấy ta cúp điện thoại, lại nhìn chung quanh xem xét, sau đó mới chui vào trong xe. Thấy ta rời , cũng lái xe của mình, về công ty. tại phải tra ra thân phận của người kia, hơn nữa còn có chuyện nhờ ta làm.

      Khi tra ra được người kia, nghĩ đến lại là ta. Xem ra tiếp theo đây có kịch hay để xem rồi. Bỏ phần tư liệu vào trong tủ bảo hiểm, tất cả phải chờ đến ngày mai rồi.

      Ngày thứ hai, sau khi họp xong Dạ Thiên với quản lý bộ phận tiêu thụ.

      " tới phòng làm việc của tôi lát!" Quản lý bộ phận tiêu thụ gật đầu, sau đó cầm lấy cặp tài liệu trong tay, ra khỏi phòng họp.

      Trở lại trong phòng làm việc, Dạ Thiên lập tứ mở khóa tủ bảo hiểm, bỏ phần tài liệu trong tay vào đó.

      " cho tôi biết gần đây Thôi Phác có động tĩnh gì ?!" vừa mở tủ bảo hiểm ra vừa .

      "Gần đây thị trường bọn họ cũng có động tĩnh gì lớn, nhưng mà điện thoại di động của công ty bọn họ vẫn tiêu thụ được nhiều nhất, Nhưng kỳ quái là, bọn họ tại làm chuyện gì mà có sản phẩm mới. Trong khoảng thời gian trước, bọn họ cứ cashc tuần lại cho ra sản phẩm mới, nhưng mà gần đây lại có!" ta vẫn luôn nhìn vào tủ bảo hiểm mà vừa mở ra.

      "Ừm, còn gì nữa ?" nghiêm túc nghe.

      " tại, thị trường, lượng tiêu thụ điện thoại của Thôi Phác vẫn xếp hạng nhất, công ty chúng ta bị đẩy xuống hạng hai rồi!" Trước kia đều là công ty bọn họ xếp hạng nhất, nhưng kể từ sau khi điện thoại của Thôi Phác xuất , công ty bị đẩy xuống thứ hai. Bọn họ vẫn muốn tìm ra vấn đề nhưng mà vẫn chưa tìm ra.

      Nếu như chỉ bởi vì điện thoại của Thôi Phác giá cả thấp, hơn nữa kiểu dáng lại mới mẻ độc đáo vậy trong thời gian ngắn ngủi cũng thể chiếm được vị trí thứ nhất.

      "Tôi nghe thư ký , và tổng giám đốc Cung cùng Hàn Quốc, tại lại về trước?" hiểu, hai người bọn họ cùng nhau, Cung Hình Dực xảy ra chuyện, thế nhưng ta vẫn khỏe mạnh bình thường.

      "Lúc chuẩn bị lên máy bay, tổng giám đốc để cho tôi trở về trước, trong công ty rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên tôi cũng cùng." Quản lý bộ phận tiêu thụ cười nhạt.

      "Nhưng tại sao đến thứ hai mới tới công ty?" vẫn hiểu tại sao ta lại trở về trước.

      "Hôm đó lại đúng vào Chủ nhật nên tổng giám đốc để cho tôi nghỉ ngày." Quản lý bộ phận tiêu thụ mặc dù biết tại sao muốn hỏi những chuyện này những vẫn trả lời nghiêm túc.

      "Được rồi! trở về viết phương án giải quyết cho tôi !" Dạ Thiên lại cầm tài liệu bên cạnh bỏ vào trong tủ.

      Quản lý bộ phận tiêu thụ liếc mắt nhìn tủ sắt.

      "Vâng!"

      "Tổng giám đốc, xảy ra chuyện rồi!" Thư ký chạy vào.

      "Chuyện gì?" Dạ Thiên hỏi.

      " đến xem !" Dạ Thiên buông tài liệu trong tay chạy ra, khoảng ba mươi giây sau, quản lý bộ phận tiêu thụ mới chậm rì rì chạy đến.

      "Bình thường rồi!" Dạ Thiên thở phào nhõm, nhìn cổ phiếu thị trường dao động, tất cả khôi phục lại bình thường.

      " nên chú ý hơn, mấy ngày nay biến hóa rất lớn." gật đầu, lúc này mới trở lại bàn làm việc của ḿnh.

      " trở về bộ phận , dùng thời gian nhanh nhất, viết cho tôi phần báo cáo. Tôi muốn xem phương án giải quyết”. Thấy quản lý bộ phận tiêu thụ cũng đứng ở bên cạnh, Dạ Thiên thuận miệng nhắc nhở.

      "Dạ!" ta gật đầu, ôm tài liệu trong tay ngay lập tức rời khỏi phòng làm việc của thư ký.

      Dạ Thiên trở lại phòng làm việc, nhìn tủ bảo hiểm mở ra hơn nửa, tài liệu bên trong bị đổi ít. gật đầu, quả nhiên ta làm như vậy, xem ra buổi tối cũng phải đến phòng ăn XX xem kịch hay.

      Đó là tài liệu nội bộ công ty mà đỏi lại, biết khi Thôi Thục Viện phát ra ta có phản ứng gì? Chắc hẳn nhất định giận đến mức muốn giết người!

      Nhưng mà nếu như ta cầm phần tài liệu kia đưa cho tòa soạn báo vậy lại là chuyện khác.

      Dạ Thiên nhàng khóa tủ bảo hiểm lại, sau đó mới trở lại ghế sa lon, ấn xuống chốt mở, vào mật thất, cầm phần tài liệu ra ngoài, lại bỏ vào trong tủ bảo hiểm, kéo bức tranh hoa lan xuống.
      Last edited by a moderator: 15/4/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Gần tối, phòng ăn XX.

      Thôi Thục Viện ngồi đối diện với người đàn ông.

      "Bữa ăn của quý khách chuẩn bị xong!" Chỗ chọn, nhân viên phục vụ phục vụ bàn, rời .

      "Cám ơn!" lại còn cảm ơn, đúng là hiếm thấy.

      "Mời dung thong thả!" Phục vụ tươi cười, đứng qua bên.

      "Thứ tôi muốn nhìn thấy đâu?" vẫn luôn trực tiếp như vậy.

      "Ở đây!" Quản lý bộ phận iêu thụ giao thứ đó cho Thôi Thục Viện.

      mở ra xem, đúng là tài liệu nội bộ của Tử Mị.

      "Đây là tất cả đơn đặt hàng của Tử Mị trong vòng nửa nãm, tôi mang đến cho !" Quản lý bộ phận tiêu thụ đưa hết tài liệu trong tay cho .

      "Rất tốt, rất tốt! Đây là chi phiếu trăm vạn, tôi còn muốn danh sách tất cả các khách hàng của Tử Mị nữa, nghĩ biện pháp lấy cho tôi, lấy được bao nhiêu tôi cho bấy nhiêu tiền. khách hàng thành công tôi cho trãm vạn. trãm vạn này là tiền đặt cọc." đẩy chi phiếu tới trước mặt ta.

      " phải cho tôi chút thời gian!" Muốn lấy được những thứ này, dễ dàng, nếu như bị tra ra, ta chắc chắn bị đuổi .

      "Tôi cho 5 ngày. nên biết, năm ngày sau tôi phải trở về Hàn Quốc rồi, tôi muốn mang những thứ đó về cùng." ngồi ghế, nhìn bữa ăn trước mặt mình, nếu như ăn, chắc hẳn có người nghi ngờ. Có lẽ phải làm bộ ăn uống chút cho người ta xem, tránh bị nghi ngờ..

      "Tôi biết! Nhưng mà muốn lấy những thông tin này cũng dễ dàng gì."

      " lấy tư liệu nội bộ quý giá của công ty dễ dàng như vậy, chắc hẳn lấy cái đó cũng rất đơn giản thôi!" Trong ngày ta có thể lấy được những tư liệu này, tự nhiên có phương pháp để lấy nó.

      "Nếu như phải lúc sáng sớm cổ phiếu của công ty xảy ra vấn đề, Dạ Thiên cũng chạy ra ngoài, cho tôi cơ hội tốt như vậy!" Bằng ta cũng biết, mình phải làm cách gì để có được nó.

      "Tự nghĩ cách , tôi đưa tiền cho rồi!" Thôi Thục Viện ăn vài miếng, sau đó bỏ phần tài liệu kia vào trong túi xách.

      "Bữa ăn này mời ! Cũng cho biểu chút phong độ đàn ông." xong, ta lập tức đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Nhìn rời , quản lý bộ phận tiêu thụ cũng lập tức trả tiền, đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Người phục vụ cũng lập tức vào phòng làm việc của quản lý, lúc ra, thay bộ tây trang, hóa trang mặt cũng được tẩy rửa sạch .

      ra người phục vụ kia là do Dạ Thiên đóng giả. Muốn danh sách khách hàng đúng ! Tốt, như vậy cho ta phần xem ta muốn làm cái gì?

      Người phụ nữ này quả thực rất lợi hại, quản lý bộ phận tiêu thụ được để ý đến các bộ phận khác, chỉ để ý duy nhất bộ phận tiêu thụ. Mà ta chọn tới chọn lui lại chọn người này, người mà cho dù có thế nào bọn họ cũng để ý, cũng hoài nghi - người thuộc bộ phận tiêu thụ. Thế nhưng ta cố tình tìm người như thế để làm việc giúp mình. Quả thực lợi hại, xem ra kế tiếp phải để ý đến bộ phận tiêu thụ này. Giờ phải mau chóng để cho ta lấy được bản danh sách khách hàng kia. Như vậy mới có thể mau chóng biết được bọn họ muốn làm cái gì.

      Chỉ cần bọn họ gia tăng tốc độ hoạt động, như vậy có thể điều tra được rồi. Bọn họ vẫn luôn miệng , muốn lấy được Tử Mị về dưới tên mình, nhưng mà chắc chắn mục đích của bọn họ chỉ có như thế. Nếu quả mục đích của bọn họ chỉ có vậy người giống như Thôi Thục Viện rêu rao khắp nơi như thế.

      *

      "Tổng giám đốc!" Thư ký chạy vào, nhìn .

      "Có chuyện gì sao?" Phác Tuấn Hi nhìn ta cái, có chuyện gì mà phải chạy đến đây tìm ?

      " xảy ra chuyện rồi!" Thư ký cúi đầu, dám nhiều lời.

      "Chuyện gì?"

      "Người ở bộ phận tiêu thụ đánh nhau với người ở bộ phận nhân !" Thư ký cũng mới vừa nhận được thông báo, rốt cuộc bọn họ vì sao lại đánh nhau, ta cũng .

      "!" Đúng là người trong công ty này đều là người an phận.

      Khi bọn họ tới phòng tài vụ khung cảnh hỗn loạn tưng bừng. Phác Tuấn Hi nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, bọn họ rốt cuộc là nhân viên hay là lưu manh vậy? Lại dám đánh nhau ở trong công ty, nếu như chuyện này truyền ra vậy công ty bọn họ có cần danh tiếng nữa hay vậy?

      "Tất cả dừng tay lại cho tôi!" Xem ra, phải ở lại để dẹp đám nhân viên này. Nhân viên ở đây có thế lực có thể làm gì mình thích sao?

      càng ngày càng nghi ngờ, có phải nên đổi nhóm nhân viên mới ?

      "Tổng giám đốc, cho chúng tôi câu trả lời thỏa đáng ! Nếu như cho chúng tôi câu trả lời thích đáng, tất cả nhân viên ở bộ phận tiêu thụ chúng tôi lập tức rời khỏi công ty." Quản lý bộ phận tiêu thụ tới, tây trang người bị nhàu nát, xô lệch.

      "Các tới đây để làm hay là tới đây để đánh nhau? Tới phòng làm việc của tôi!" Phác Tuấn Hi muốn nhìn xem bọn họ rốt cuộc tới đây để làm cái gì? Nếu như là tới đánh nhau, như vậy có lý do gì để giữ những người này ở lại, nếu như tới làm, vẫn chưa từng nghe thấy ai người ở hai ngành khác nhau trong cùng công ty lại đánh nhau. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, danh dự của công ty bọn họ để ở đâu rồi? Công ty bọn họ, có còn muốn làm ăn ở chỗ này hay vậy?

      " ! Rốt cuộc là vì chuyện gì?" Phác Tuấn Hi ngồi vào bàn công tác, nhìn tất cả nhân viên hai ngành ở trước mặt. chỉ nhân viên nam động thủ đánh nhau, ngay cả nhân viên nữ cũng vậy.

      "Tổng giám đốc, là nhân viên bộ phận nhân gây chuyện trước!"

      "Tổng giám đốc, là nhân viên bộ phận tiêu thụ gây chuyện trước!"

      Hơn mười cái miệng thi nhau , căn bản thể nghe , rốt cuộc bọn họ cái gì, hơn nữa mỗi người đều đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người người khác, hoàn toàn để người tổng giám đốc như đây vào mắt.

      "Đủ rồi!" ‘Bộp’ tiếng, dùng lực đạp lên bàn làm việc, tất cả nhân viên đều giật nảy mình.

      "Những người khác câm miệng cho tôi, quản lý bộ phận tiêu thụ, trước !"

      "Tổng giám đốc, chuyện là như thế này, sáng nay, Tiểu Lưu – người của bộ phận chúng tôi bụng thoải mái, ở trong gian rửa tay lại nghe thấy bộ phận nhân chuyện về bộ phận chúng tôi ấy nghe cũng lắm, nên trở lại với tôi. Nhưng lại bị Tiểu Cao người của bộ phận nhân nghe được, ta lập tức là Tiểu Lưu khích bác tôi làm ảnh hưởng quan hệ giữa hai ngành. Sau biết thế nào, bộ phận nhân lại tìm tới, vừa mới bắt đầu náo loạn, những lời dễ nghe chút nào, chúng tôi cũng để ý tới. Bọn họ rời . Nhưng đến buổi trưa, ở trong phòng ăn, bọn họ lại cố tính số chuyện, chọc giận nhân viên bộ phận chúng tôi, lúc ấy chúng tôi cũng để ý tới, nhiều chuyện hại người, bọn họ muốn cái gì, chúng tôi cũng cần biết. Nhưng mà vừa rồi, tôi đến phòng tài vụ lấy tiền lương tháng này cho nhân viên, định lĩnh hết tiền lương cho mọi người sau đó trở lại phát cho từng người . Nhưng mà lúc ấy tất cả người của bộ phận nhân bộ đều ở phòng tài vụ, tôi cùng với Tiểu Hứa, lúc ấy người trong bộ phận bọn họ lại muốn đẩy ngã Tiểu Hứa. Tiểu Hứa sau khi đứng lên cũng gì, chỉ với ta là tại sao tự dưng lại đưa chân ra như thế. Nhưng mà sau đó bọn họ bắt đầu cười nhạo Tiểu Hứa, ta là Ô Quy, ngày ngày đều giơ chân. Tôi nghe lọt tai, bọn họ mấy câu, bọn họ liền bắt đầu động tay động chân, cuối cùng nhân viên bộ phận chúng tôi nghe được tin tức, cũng chạy tới. Chuyện chính là như vậy!" Quản lý bộ phận tiêu thụ còn kéo Tiểu Hứa tới đây.

      "Tổng giám đốc, chuyện phải như vậy, ra bọn họ ngược lại, bọn tôi có làm như vậy, chính bọn họ mới làm thế!" Quản lý bộ phận nhân vội lên tiếng .

      "Đủ rồi, chuyện này tôi tra , các người về bộ phận của mình trước . Nếu như tôi tra ra chuyện này là do ai khơi lên, người đó cứ chờ bị khai trừ . Danh tiếng của Thôi Phác đều bị các người lấy hết sạch rồi. Mỗi người đều là người có tư cách, tại sao lại làm chuyện như vậy trong công ty? đúng làm mất thể diện công ty." Chuyện này nếu như truyền ra ngoài chắc chắn được lên trang đầu.

      "Dạ!" Bọn họ cũng gật đầu. Sau đó mới ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc. Nhưng mà lúc đứng ở cạnh cửa, bọn họ vẫn lấn tới lấn lui, ai nhường ai.

      "Nếu như muốn bị đuổi cứ chen nhau tiếp ." ở phía sau, thản nhiên .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :