1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, chớ cướp mẹ tôi - Kiều Mạt Nhi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chuyện tiếp tục được post đều, mong mn ủng hộ
      P/s : nhớ gửi lại cho e chút thks vs com nha, cảm ơn mn [​IMG]

      Chương 9: ngủ cùng nhau

      "Được! Được! Cháu rất thích ông cố râu bạc, về sau vào lễ Giáng Sinh, cũng cần xem những ông già Noel đeo râu giả kia nữa rồi, bởi vì, trong nhà có ông già Noel, lại còn có thể ngày ngày nhìn thấy! Quá tuyệt vời!" Nhìn Kỳ Kỳ cùng Cung lão gia hai người cùng nhau chơi đùa. Tống Tâm Dao hốc mắt đỏ lên.

      Rời Kỳ Kỳ, có thể sao? cảm thấy chút khả năng cũng có, bảo rời Kỳ Kỳ, đó phải là muốn mạng của sao?

      có Kỳ Kỳ, cuộc sống của trở nên như thế nào? Chính cũng dám suy nghĩ, nhưng mà, nếu như rời Kỳ Kỳ, phải gả cho người đàn ông trước mắt này.

      rất ưu tú, nhưng cũng thương .

      Cho tới nay, cũng chỉ hi vọng có thể tìm được người đàn ông mình, thương mình để kết hôn. Nhưng sau khi sinh hạ Kỳ Kỳ, còn nghĩ như vậy nữa rồi bởi vì, hi vọng vẫn cùng Kỳ Kỳ sống cùng nhau, cho đến khi Kỳ Kỳ trưởng thành, đợi đến lúc nó kết hôn, sau đó, gặp giúp nó chăm sóc con, cứ như vậy mà sống qua ngày, đó là suy nghĩ của kể từ khi có Kỳ Kỳ, nhưng bây giờ sao? Có phải tất cả đều phải thay đổi hay ?

      Nhìn khuôn mặt tươi cười của Kỳ Kỳ, cảm thấy cuộc sống như thế mới có ý nghĩa. Nhưng khi nhìn thấy Kỳ Kỳ, có thể mất tín niệm đối với sinh tồn.

      Nhưng, chỉ cần có Kỳ Kỳ bên cạnh, gả cho người đàn ông thương mình, vậy như thế nào?

      "Cung tiên sinh. . . . . ."

      "Muốn cái gì? Đợi lát, trước mặt ông nội cùng Kỳ Kỳ !" cũng có chút lo lắng, sợ chọn vế thứ hai, nhưng mà, còn sợ hơn đó là chọn cần Kỳ Kỳ.

      tại có bao nhiêu , chỉ cần đưa tiền, muốn bọn họ chút xíu quan hệ gì với mình cũng có thể, chứ đừng là chỉ có Tống Tâm Dao trước mắt, cũng hiểu là người như thế. có thể cũng giống như những người phụ nữ kia, có thể chỉ cần tiền, mà cần đến đứa con ruột thịt của mình. Chuyện này cũng phải là có khả năng.

      Mặc dù sợ nghe thấy : ‘ lựa chọn của tôi là để Kỳ Kỳ lưu lại, tôi cầm theo tiền rời , về sau bao giờ gặp Kỳ Kỳ nữa. ’

      Nếu như người phụ nữ như vậy, cảm thấy giữ ở lại nhà họ Cung cũng phải là việc tốt.

      Có lẽ, chỉ làm có hứng thú đối với tiền của nhà , chứ phải chăm sóc cái nhà này tốt.

      "Được!" theo phía sau , bọn họ cùng xuống lầu.

      "Mẹ, ông cố , chúng ta có thể ở đây, hơn nữa con còn có thể chơi với ông cố râu bạc nha!" Vào lúc này, nó chỉ là đứa bé, chút dáng vẻ trưởng thành. Vào số thời điểm, nó đặc biệt trưởng thành, làm cho người ta biết phải đối mặt với đứa bé này như thế nào.

      "Ừ!" Tống Tâm Dao chỉ là đáp tiếng, nhìn ông cùng Kỳ Kỳ lát, mới : "Ông, cháu đồng ý cùng Cung kết hôn, ông chọn ngày !"

      Mặc dù là sớm nghĩ tới kết cục này, nhưng mà trong lòng của Cung Hình Dực vẫn vui mừng lúc lâu, ít nhất có nghe thấy muốn cự tuyệt.

      "Tốt! Tốt! Cung gia rất lâu có chuyện vui rồi ! Ông chọn ngày tốt, đón cháu vào cửa!" Ông vui mừng xóa bỏ lo lắng, ông còn có chút sợ, Tống Tâm Dao cự tuyệt cùng Cung Hình Dực kết hôn, ngờ lại đồng ý.

      "Chỉ là, trước khi kết hôn, cháu muốn về nhà mẹ đẻ ở." Nếu muốn kết hôn, cũng nên thông báo cho cha mẹ biết.

      "Tốt! Chỉ là, cháu phải thường xuyên mang Kỳ Kỳ trở lại chơi, nếu ông rất nhớ đứa cháu vô cùng này." Tống Tâm Dao gật đầu cái, ông đồng ý làm cho rất vui vẻ, ít nhất ông muốn để Kỳ Kỳ rời khỏi bên cạnh , như vậy là được rồi.

      "Em có thể về nhà mẹ đẻ, nhưng là cho phép em chạy trốn tiếp, em cũng thể trốn được. Nếu có người biết em là cháu dâu tương lai của nhà họ Cung, tất cả truyền thông chạy đến quấy rầy cuộc sống của em và Kỳ Kỳ, cho nên, lúc em ở lại nhà mẹ đẻ, phái người bảo vệ bọn em." dễ nghe là bảo vệ, khó nghe chút, chính là giám thị bọn họ.

      để cho bọn họ chạy trốn, cái Tống Tâm Dao này, trong lòng suy nghĩ gì, vẫn chưa hoàn toàn hiểu được, cũng biết đến lúc nào mới hiểu . Nhưng là, tại, còn chưa thể quá yên tâm về .

      Bốn năm trước, có thể sau khi trộm con của liền rời nơi này.

      Bốn năm sau, vô cùng có khả năng lại lần nữa mang theo đứa bé của rời .

      bình tĩnh ra quyết định. Người phụ nữ này, hiểu ràng , vẫn nên cẩn thận chút hơn!

      "Tôi biết rồi!" Tống Tâm Dao ở trong lòng len lén mắng, tên đàn ông đáng chết này, có phải suy nghĩ quá nhiều rồi hay ?

      Chẳng lẽ biết có khả năng mang theo Kỳ Kỳ rời khỏi đây hay sao?

      Vậy có phải rất lợi hại hay ?

      Chuyện này cũng biết!

      có ý nghĩ đó, đợi đến sau khi trở lại nhà mẹ, lần nữa mang theo Kỳ Kỳ, xách hành lý, cách xa nơi này.

      căn bản cũng muốn cùng sống cùng nhau, bởi vì, đối với , biết là có cảm giác gì.

      thể là thích cũng thể là ghét, nhưng nếu đây là tình cảm gì.

      "Tối nay ở lại đây ! Để Kỳ Kỳ chơi với ông nội, em cũng nên bồi tốt!" Cung Hình Dực mập mờ , nhớ tới chuyện mới vừa xảy ra ở trong phòng là liền muốn cười.

      Chỉ là biết, khi chân chính đè dưới thân thể mình, phản ứng như thế nào?

      Là hoảng sợ? Là lo lắng? Là khẩn trương? Là sợ hãi kêu? Hay còn là cái gì?

      đúng là rất muốn biết, như vậy đến tối, thử chút xem sao. . . . . . . . . . . .

      Xem xem có phản ứng như thế nào!

      "Ách. . . . . ." im lặng, nhìn Cung Hình Dực lát, sau đó liền cúi đầu.

      Nghĩ thầm: cái tên Cung Hình Dực này rốt cuộc là có ý đồ gì? Nhìn trong mắt , tràn đầy gian trá, xem ra lúc tối, phải cẩn thận chút!

      *

      Tống Tâm Dao sợ nhất là đến ban đêm, sau khi ăn cơm tối xong, ông nội liền lôi kéo Kỳ Kỳ đến trong phòng của mình, bảo là muốn cho nó xem đồ tốt gì đó, Kỳ Kỳ vốn rất tò mò, liền hưng phấn theo ông vào trong phòng.

      Mà Tống Tâm Dao ngồi ở trong phòng khách, ngay cả nhàng rời khỏi vị trí cũng dám. Toàn thân căng thẳng ngồi ở ghế sa lon, sau khi Cung Hình Dực ăn cơm xong cũng chạy tới bên cạnh ngồi xuống.

      Nhìn thấy cả người căng thẳng, lại cảm thấy buồn cười.

      "Ở bên cạnh , khẩn trương như vậy sao?" Cung Hình Dực buồn cười mở miệng hỏi.

      Người phụ nữ này, quả thực rất thú vị, trong óc biết đều nghĩ những thứ gì, luôn có thể làm cho lấy trêu chọc là niềm vui thú.

      Cùng này ở chung chỗ, cảm giác giống như là cùng cái bình hoa kia ở chung chỗ.

      Lúc ở cùng Cao Cầm Nhã, liền cảm giác, bên cạnh mình là cái bình hoa danh quý, đánh được, chửi cũng được, trêu chọc càng được.

      Mà bên cạnh này, giống như là ngọn cỏ dại kiên cường, chết lại sinh, sinh lại chết.

      Vô luận có trêu chọc thế nào chỉnh thế nào, vẫn như cũ chết.

      Ngược lại có chút hứng thú với kiên cường đánh chết này .

      " có, có. . . ." thể làm gì khác hơn là dịch chuyển chút, nhưng Cung Hình Dực làm sao có thể bỏ qua cho , dĩ nhiên cũng dịch chuyển theo , lần này hai người ngồi rất gần nhau.

      dựa gần vào, khiến Tống Tâm Dao có cảm giác tim đập rộn lên, rất khẩn trương, người đàn ông này, luôn là mang theo loại kích động khó kháng cự như vậy.

      " có? Có ?" Cung Hình Dực đưa mặt lại gần hơn chút nữa, khuôn mặt của hai người gần như dán chặt lại với nhau.

      “Ừ!" Tống Tâm Dao lui về phía sau chút, nhưng là đến mép ghế, căn bản là có biện pháp tiếp tục lùi lại.

      Nếu như lùi nưac, ngã xuống đất nha, nhưng Cung Hình Dực vẫn dựa sát vào .

      "Nếu như khẩn trương , làm sao em vẫn tránh?" cố tình hiểu.

      "Chỉ là, hơi nóng, hơi nóng!" hình như rất đồng ý với câu trả lời của mình, mực gật đầu.

      Cung Hình Dực rất muốn cười to lên, người phụ nữ này, đúng là rất có tài, có thể làm cho kích động muốn cười to.

      "Nóng à?"

      "Đúng!"

      "Vậy dẫn em đến nơi, nơi đó nóng." xong, Cung Hình Dực liền kéo Tống Tâm Dao lên lầu.

      Nhìn mọi thứ trước mắt , Tống Tâm Dao chỉ cảm thấy, mình quá ngu rồi, cư nhiên cứ như vậy để cho đánh lừa lên .

      sai!

      Bọn họ đến phải chỗ khác!

      Chính là phòng của Cung Hình Dực, buổi chiều, chuyện xảy ra ở trong phòng này bây giờ nhớ lại còn cảm thấy đỏ mặt.

      Gian phòng này, được dọn dẹp rất sạch , màu trắng cách điệu, gian phòng mang đậm hương vị cuả phái nam.

      Chỉ là, tại ở trong phòng của , cảm thấy quá nguy hiểm!

      "Phòng khách ở nơi nào? Đưa tôi tới đó !" ‘ hì hì ’ cười cười, hay là phòng khách ngủ, tương đối an toàn.

      cũng muốn giống như bốn năm trước cùng xảy ra chuyện như vậy.

      "Phòng khách? có phòng khách." Buổi tối, nhất định để cho phòng khách ngủ.

      " có phòng khách?" kinh ngạc nhìn , phòng ốc lớn như vậy, lại với có phòng khách, tin.

      "Đúng! có phòng khách!" Cung Hình Dực lặp lại lần nữa, rồi bao giờ lặp lại lần thứ hai, mà người phụ nữ này khiến cho phá lệ.

      " đùa với tôi chứ!" cùng đùa giỡn sao, nhất định là đùa . Tuyệt đối là đùa giỡn!

      " nghiêm túc!"

      Trời ơi! Mau cứu ! Người đàn ông này, tại sao như vậy a!

      "Chẳng lẽ, tối nay, tôi với phải. . . . . ." Tống Tâm Dao chỉ chỉ vào vừa chỉ chỉ mình, sau đó chỉ chỉ giường.

      "Đúng a! Chúng ta cũng phải là chưa từng cùng nhau ngủ qua, có vấn đề gì, đứa bé cũng lớn như vậy, em còn xấu hổ sao?"

      "Sao. . . . . . Sao. . . . . . Người nào xấu hổ hả?" là vịt chết còn mạnh miệng!

      "Đúng, phải em xấu hổ, xấu hổ, được ?" Nhìn bộ dạng như con rùa rụt cổ của , rất vui vẻ a!

      Xoay người, từ trong tủ quần áo, lấy ra cái áo choàng tắm mới tinh, để lên giường, : "Đây là áo choàng tắm, phòng tắm ở kia, tự tắm !" còn có chút vụ phải xử lý cho tốt trước , mới có thể ngủ, mà thư phòng ở ngay tại trong phòng.

      " đâu?" đột nhiên có chút muốn biết, muốn đâu?

      "Nghĩ muốn cùng cùng nhau tắm sao?" Cung Hình Dực phát , lúc ở cùng với , thể nghiêm chỉnh được.

      ". . . . . . Ai muốn với cùng nhau tắm!" Tống Tâm Dao muốn đánh bàn tay của mình, có việc gì quản khỉ gió làm cái gì?

      Cầm áo choàng tắm lên hướng toilet tới.

      Lôi kéo rương hành lý ở bên giường, liền vào phòng tắm.

      Cung Hình Dực đứng nhìn , khóe miệng khẽ giơ lên, thấy tiến vào phòng tắm, liền xoay người vào thư phòng.

      *

      Kỳ Kỳ ở trong phòng ông cố, sau khi thưởng thức hết tất cả đồ cổ, liền đưa ra cái kết luận: "Ông cố, những thứ đồ cổ này, có thể bán được rất nhiều tiền!"

      "Ha ha ha. . . . . ." Cung lão gia cười to, lần đầu tiên có người sau khi xem xong đồ cổ của ông, lại câu như vậy. Những người trước kia được xem qua, cũng cầm những thứ đồ cổ này mà cảm thán: "Đồ tốt a! Đồ tốt!"

      "Có phải đúng hay ạ?" Ngước đầu bé lên nhìn ông nội Cung Hình Dực, Cung Thiên Kích.

      "Đúng! Đúng!" Cung Thiên Kích ôm lấy Kỳ Kỳ, hai người vào trong phòng.

      "Kỳ Kỳ, buổi tối có muốn cùng ông cố cùng nhau ngủ ?"

      "Kỳ Kỳ, muốn ngủ cùng mẹ!" Bé cho tới nay, cũng có rời khỏi mẹ, chỉ khi có mẹ ở bên người bé mới ngủ được.

      "Kỳ Kỳ ngoan, cha có chuyện muốn với mẹ cháu, chúng ta nên quấy rầy bọn họ! Có được hay ?" Cung Thiên Kích nào biết, bộ dáng Kỳ Kỳ lúc có chút trưởng thành, làm Cung Hình Dực có cách đối phó. Cũng biết, Cung Thiên Kích có phương pháp áp chế tên tiểu quỷ này hay .

      "Ông ấy làm chuyện xấu đối với mẹ cháu chứ?" Kỳ Kỳ nhìn Cung Thiên Kích, có chút lo lắng.

      "Ha ha ha, làm sao có thể chứ? Mấy ngày nữa, mẹ cháu với cha cháu kết hôn, cha cháu làm sao làm chuyện xấu đối với mẹ cháu chứ? tốt thương mẹ cháu đấy!" Cung Thiên Kích thể nhớ, hôm nay mình cười lần thứ mấy rồi.

      " được, cháu muốn bảo vệ mẹ, ai biết, Cung Hình Dực có thể làm chuyện xấu đối với mẹ cháu hay !" Kỳ Kỳ vẫn là yên lòng.

      "Kỳ Kỳ, cháu có tin tưởng ông cố ?" Kỳ Kỳ gật đầu cái, mặc dù nó tin tưởng Cung Thiên Kích nhưng là, vẫn còn có chút lo lắng.

      yên lòng chính là yên lòng. Thế nào cũng yên lòng!

      Đợi chút. . . . . . . . . .

      Cậu nhớ ràng, lần trước nhìn thấy Cung Hình Dực là cùng người phụ nữ rất xinh đẹp, mặc dù có xinh đẹp bằng mẹ, nhưng là cũng rất được, ông ta còn vui vẻ mời người phụ nữ đó ăn cơm!

      Cậu vẫn còn nhớ, người phụ nữ kia, hình như là vợ chưa cười của Cung Hình Dực.

      Nếu là vị hôn thê của ông ta, ông ta tại sao có thể cùng mẹ nó kết hôn đây?

      Cái người phụ nữ kia, nhất định bỏ qua cho mẹ .

      Mẹ có lúc mơ hồ muốn chết, nhớ ông ta cùng cái người phụ nữ kia có hôn ước sao?

      " được, cháu muốn tìm mẹ!" xong, Kỳ Kỳ liền chạy ra ngoài, nó mới vừa có ở cửa nhìn lén xuống, biết bọn họ vào gian phòng nào, chạy đến bên ngoài phòng, bé liền"Đông đông đông" đập cửa.

      Chỉ tiếc, cách của phòng này siêu tốt, căn bản là nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài, trừ khi ấn vào chuông cửa phía bên , mới có thể làm cho người ở bên trong nghe được.

      Kỳ Kỳ vỗ lúc lâu, lòng bàn tay cũng hồng hồng lên, đau đến muốn khóc.

      Nhưng là, vẫn có người nào tới mở cửa, Cung Thiên Kích theo tới nhìn tay bé của nó đỏ hồng đau lòng gần chết.

      Hết chương 9

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10: ăn ý

      10.1

      "Kỳ Kỳ, đừng đập nữa! Ông cố giúp cháu nhấn chuông cửa." Nhìn khuôn mặt nhắn lo lắng của nó, ông biết tình cảm của Kỳ Kỳ đối với Tống Tâm Dao đến cùng có bao nhiêu sâu.

      Giữa mẹ con bọn họ tình cảm có bao nhiêu sâu đây! Khiến Kỳ Kỳ có thể quên mình dùng tay bé ra sức vỗ cửa.

      "Ông nội, Kỳ Kỳ, hai người vì sao lại tới đây?" Cung Hình Dực sau khi nghe được thanh, liền ra ngoài mở cửa. Thấy là Kỳ Kỳ cùng ông nội, có chút kinh ngạc.

      "Mẹ tôi đâu?" Kỳ Kỳ căn bản cũng có gọi tiếng cha.

      " tắm, con trai, thế nào?" Khi tới chuyện tình bốn năm trước Tống Tâm Dao cũng phủ nhận, hơn nữa còn cố ý muốn tránh ra chuyện kia. Làm cho càng thêm khẳng định, Tống Tử Kỳ chính là con trai của . Kỳ Kỳ vòng qua Cung Hình Dực, dựa vào cảm giác của mình tìm thấy phòng tắm.

      "Mẹ!" Hiệu quả cách Phòng tắm cũng có tốt như bên trong phòng!

      "Kỳ Kỳ, sao con lại tới đây?" Lúc này, Kỳ Kỳ phải nên ở trong phòng Cung Thiên Kích sao?

      "Kỳ Kỳ muốn cùng mẹ tắm rửa, mẹ, mở cửa!" Kỳ Kỳ xoay người liếc nhìn Cung Hình Dực, thấy còn đứng ở cạnh cửa liền : "Mẹ, có sắc lang, mẹ mở cửa ra, để Kỳ Kỳ vào!" Kỳ Kỳ xong, cửa liền truyền đến tiếng vang.

      cửa mở hé ra kẽ hở, vừa đúng để thân thể gầy của Kỳ Kỳ đibvào.

      Kỳ Kỳ liếc mắt nhìn Cung Hình Dực, ném cho ánh mắt khiêu khích.

      Cung Hình Dực có chút tức giận, nghĩ muốn lên, cửa bị khóa lại, trong phòng tắm truyền đến thanh của Kỳ Kỳ: "Mẹ, khi tắm nhớ phải khóa cửa lại."

      Quả nhiên, thanh trong phòng tắm vừa mới truyền ra là tiếng khóa cửa.

      Vào lúc này, mặt của Cung Hình Dực cũng sớm biến thành màu đen, đứa con trai này, đúng là!

      Cung Thiên Kích thấy bộ dạng của Cung Hình Dực như thế liền an ủi: "Dực nhi, cháu gặp phải khắc tinh, mà khắc tinh này còn là con trai của cháu." Cung Thiên Kích ý vị sâu xa nhìn cái.

      Hình như là nhắc nhở tự cầu phúc.

      Ông cũng thể giúp được rồi !

      Lần này, ông lựa chọn xem cuộc vui, nhìn xem làm thế nào đối phó với Kỳ Kỳ, tiến hành trận đấu trí lâu dài.

      "Mẹ, con muốn cùng ngủ với mẹ!"

      "Được"

      "Mẹ, con muốn vùi ở trong lòng mẹ ngủ!"

      "Được!"

      "Mẹ, con muốn nghe mẹ kể chuyện xưa của ông ngoại cùng bà ngoại !"

      "Được!"

      "Mẹ, sáng sớm ngày mai, con muốn ăn mì mẹ làm!"

      "Được!"

      "Mẹ, ngày mai chúng ta trở về nhà ông ngoại và bà ngoại sao?"

      "Đúng vậy!"

      "Mẹ, con thích nhất mẹ, mẹ có phải cũng thích Kỳ Kỳ nhất hay ?"

      "Dĩ nhiên, mẹ Kỳ Kỳ ai ?"

      "Hì hì. . . . . ."

      Ở phòng tắm, lời của bọn họ đúng là phải nhiều bình thường. Đáng hận nhất là câu cuối cùng.

      lại trả lời như vậy, phải người sao?

      Buồn bực, tới thư phòng.

      Chỉ là, tức cái gì?

      Có cái gì phải tức giận?

      thế nhưng lại ăn dấm của con trai mình ?

      Rất có khả năng !

      hình như chỉ là tự an ủi mình.

      Giúp Kỳ Kỳ tắm rửa xong, lấy áo ngủ, mặc vào cho nó, cũng mặc áo ngủ bảo thủ của mình vào, mới ôm Kỳ Kỳ ra khỏi phòng tắm. Cũng có nhìn thấy Cung Hình Dực. Kỳ Kỳ tự nhiên bò lên giường, ở phía nhảy mấy cái.

      "Mẹ, cái này giường mềm đó! Giống như nhảy nhảy giường!" xong, Kỳ Kỳ lại ở phía nhảy loạn.

      "Đừng nhảy, đừng để ngã!" tới bên người Kỳ Kỳ, bế nó vào trong ngực.

      "Ngủ ! còn sớm!" Tống Tâm Dao hôn cái lên trán của nó, để cho nó nằm ở giường, tại, bọn họ cũng chỉ có thể ngủ ở nơi này.

      "Mẹ, mẹ cũng nằm lên , Kỳ Kỳ muốn vùi ở trong ngực mẹ, mới ngủ được !" Tống Tâm Dao gật đầu cái, cũng nằm xuống, ôm lấy Kỳ Kỳ.

      "Mẹ, ngủ ngon!" Kỳ Kỳ bò dậy, ở môi của in xuống nụ hôn, cười nằm ở bên cạnh .

      Mà, lúc nó hôn Tống Tâm Dao đúng lúc Cung Hình Dực từ trong thư phòng ra.

      Nhìn thấy con trai của mình, hôn người phụ nữ của mình, trong lòng của , thể tiếp thụ.

      Mặc dù, vẫn thể coi như là người phụ nữ của . Nhưng là, giúp sinh đứa bé, như vậy chính là người phụ nữ của .

      "Ngủ ngon!" Ôm Kỳ Kỳ, cũng nhắm hai mắt lại, mang mặt nụ cười thản nhiên.

      Cho đến khi nghe được bọn họ hô hấp vững vàng, Cung Hình Dực mới nhàng cầm áo choàng tắm tới phòng tắm. rất sợ đánh thức hai người bọn họ.

      Tắm rửa xong, liền đứng ở bên giường, nhìn con mình, cùng mẹ nó ngủ. mặt của bọn họ đều mang nụ cười thản nhiên, cảm giác như thế rất tốt.

      Làm cho cảm nhận được chút hạnh phúc bé này. Cảm giác như thế, khiến cho khóe miệng hơi cong lên, vòng qua bên, tắt tất cả đèn trong phòng, cũng trèo lên giường, nằm ở bên cạnh bọn họ, nhắm hai mắt lại.

      Khi ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ , trong ngực lại nhiều hơn mấy vật .

      Nhưng là, biết, đó là cái gì?

      *

      Bên ngoài nhà lớn Cung gia, từ xế chiều khi Cung Hình Dực đưa theo Tống Tâm Dao cùng Kỳ Kỳ trở về, chiếc Lamborghini màu đỏ dừng ở đó, bên trong xe, có người phụ nữ ngồi, hai mắt của ta, từ giữa trưa nhìn chằm chằm vào cửa chính Cung gia, muốn nhìn chút xem Tống Tâm Dao lúc nào ra ngoài.

      Nhưng là bây giờ cũng sắp đến rạng sáng rồi, vẫn có nhìn thấy bọn họ ra. Chẳng lẽ là, bọn họ ở lại qua đêm sao?

      Lúc chạng vạng, hai người làm đổ rác qua xe của ta ta mới nghe được bọn họ :

      "Tiểu Đào, chị thấy đứa bé kia chưa? Nghe quản gia , là đứa bé của thiếu gia!" người trong đó với người làm tên là tiểu Đào.

      "Biết! Chỉ là ông chủ, hình như rất ưa thích đứa bé kia a!" Tiểu Đào .

      "Đúng vậy! Đứa bé kia rất đáng . Thấy ai, cũng lộ ra nụ cười khả ái. Tôi muốn được gặp nó nhiều hơn, rất thích nha!"

      "Đúng vậy a! Người phụ nữ thiếu gia mang về kia, nhìn qua, bộ dáng , cảm giác so với chúng ta còn hơn!" Tiểu Đào nhớ tới Tống Tâm Dao vô cùng bé.

      "Chỉ là, tôi nghe quản gia , ấy hình như hai mươi ba tuổi rồi !"

      "Mới 23? Mới bao nhiêu tuổi mang thai đứa bé của thiếu gia, ngờ, thiếu gia lại như vậy, cũng bỏ qua cho!"

      "Đừng có lung tung, thiếu gia của chúng ta dáng dấp đẹp trai như vậy, có thể là người phụ nữ kia, đánh thuốc thiếu gia đến hôn mê, mới có thể để cho ấy có cơ hội có thể đụng vào!" Nghe được các ấy chuyện, Cao Cầm Nhã đột nhiên nảy ra chủ ý.

      "Chỉ là, tôi nghe quản gia , ông chủ, để thiếu gia cùng người phụ nữ đó kết hôn nha! chọn ngày tổ chức hôn lễ rồi !"

      "Được rồi, những việc này phải chuyện chúng ta có thể , dù sao làm xong công việc của chúng ta là tốt rồi, hôm nay chúng ta quá nhiều chuyện, nếu để cho quản gia biết, chúng ta đều bị xa thải, bây giờ muốn tìm công việc có tiền lương cao như vậy cũng có dễ dàng!" Tiểu Đào lên tiếng ngăn cản, họ quả thực quá nhiều.

      Nếu như ở đây có ký giả như vậy họ nhất định chết.

      . . . . . . . . . . . .

      Buổi chiều nghe bọn họ nhiều như vậy, hơn nữa còn nhắc tới chuyện Cung Hình Dực cùng Tống tâm Dao kết hôn, biết chuyện này có thể là , hai hầu này, giống như là láo, nếu như đây là chính là thực vậy nhất định cho người điều tra xem họ kết hôn vào ngày nado.

      Chỉ là, tại nhớ tới câu cuối cùng của hai người làm kia.

      Bỏ thuốc. . . . . .

      Theo như bọn họ như vậy Cung Hình Dực năm đó có thể là bị người ta bỏ thuốc, mới có thể cùng ta xảy ra quan hệ kia.

      Như vậy, tiếp theo, nhất định phải tra xem, năm đó là ai bỏ thuốc Cung Hình Dực?

      Có lẽ, đây là mưu kế của Tống Tâm Dao.

      Nếu, bọn họ tối nay ở lại đây, như vậy tại, vẫn nên trở về, ngủ giấc tốt, ngày mai trở lại xem thế nào.

      ngược lại muốn xem xem Tống Tâm Dao có thể vẫn ở lại nhà họ Cung hay , hay là bị đuổi ra khỏi cửa.

      10.2

      Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào bên trong nhà, cây, chim non cũng ríu rít kêu.

      giường lớn bên trong phòng ba người ngủ say, ngủ ở giữa là đứa bé.

      cái chân, để ngang nữ nhân bụng, còn có bàn chân, đặt ở nam nhân bụng, đôi tay bé, chặt cầm khuôn mặt nam nhân.

      Cảm giác mặt, làm cho người đàn ông có chút khó chịu mở mắt ra, khi thấy hai tay của Kỳ Kỳ gắt gao ôm mặt của , liền thấy buồn cười.

      Cảm thấy bụng mình, hình như bị cái gì đè ép, cẩn thận đem tay Kỳ Kỳ từ mặt mình bỏ ra, cẩn thận ngẩng đầu lên, liếc nhìn bụng của mình, cái chân của Kỳ Kỳ, để ngang bụng của mình, còn có bàn chân, đặt ở bụng Tống Tâm Dao, buồn cười lắc đầu cái.

      Đưa tay nhàng đẩy chân của nó ra lại đẩy tiếp chân còn lại của nó từ bụng của Tống Tâm Dao xuống.

      Kéo cái chăn bị cậu bé đá văng ra đắp lên cho bé cùng Tống Tâm Dao cũng, chính mình cũng nhàng nằm xuống, kéo chăn qua, đắp lên cho mình.

      Chỉ là. . . . . .

      Kỳ Kỳ xoay người mạnh, lại đem chăn người của nó, tất cả đều giống như cũ, văng ra, mà ít chăn bị nó đè ép, chui vào trong ngực Tống Tâm Dao ngủ .

      Nhìn dáng vẻ bé ngủ như vậy khiến buồn cười lắc đầu.

      "Tiểu quỷ này! hoài nghi có phải cố ý hay !" giọng thầm câu, nhàng kéo chăn ra, để cho nó như cũ vùi ở trong ngực Tống Tâm Dao, lúc này mới yên tĩnh lại.

      Xem ra, con của , dựa dẫm vào Tống Tâm Dao.

      biết ngủ bao lâu, mới coi là tỉnh dậy, hai người bên cạnh, cũng sớm thấy bóng người, cũng liền rời giường.

      Mới vừa hai bước, liền nghe được trong phòng tắm, truyền tới thanh cười vui vẻ.

      Cảm giác như thế, cũng tệ lắm!

      Mỗi ngày tỉnh lại, có thể nghe được thanh của con mình, đây chính là chuyện rất tốt.

      tới trong phòng tắm, thấy Kỳ Kỳ cùng Tống Tâm Dao, người cầm bàn chải đánh răng, người cầm cái ly, đứng ở trước gương đánh răng, Kỳ Kỳ đứng ở ghế, mà Tống Tâm Dao đứng ở bên cạnh nó.

      Cảnh tượng như vậy, đúng là tệ.

      Mỗi ngày, thức dậy sớm, cùng với vợ mình và con trai, nhà ba người cùng nhau đánh răng, cùng nhau rửa mặt.

      Sau đó, cùng nhau ăn điểm tâm, cùng nhau ra khỏi nhà.

      đưa con trai học, sau đó cùng với vợ chợ mua thức ăn. Lại đưa vợ về nhà, sau đó mới làm.

      Cuộc sống như thế, hạnh phúc, tại, ngược lại rất mong đợi cuộc sống như thế.

      Nhìn lát, cũng vào, cầm bàn chải đánh rang lên, mở nước. Kỳ Kỳ đứng ở bên cạnh, thấy vào, hai người bọn họ cũng rất ăn ý súc miệng rửa sạch bàn chãi đánh răng, cầm khăn lông, tới trước bồn rửa mặt.

      Cung Hình Dực buồn cười nhìn động tác ăn ý này của hai mẹ con bọn họ.

      Tránh ra, cầm khăn lông, rửa mặt, tất cả động tác đều hết sức ăn ý.

      Sau khi rửa mặt xong, Kỳ Kỳ liền cầm lược lên, cho là nó muốn tự chải tóc đầu, đầu bé là đầu húi cua nha.

      Vốn định cười nó, có tóc, cũng muốn bắt chước người ta chải đầu.

      Lại thấy nó chải đầu cho Tống Tâm Dao.

      "Mẹ, tốt lắm!" Kỳ Kỳ khẽ mỉm cười, nhìn mái tóc được mình chải thẳng mượt mà, cười híp mắt.

      Tống Tâm Dao khẽ mỉm cười, cầm cái áo ngủ lên cho Kỳ Kỳ thay.

      Còn cầm quần áo mặc thường ngày lên ra phía sau rèm thay bởi vì trong phòng rửa tay, còn có người đàn ông- Cung Hình Dực đứng.

      Kỳ Kỳ đứng ở bên ngoài rèm, nhìn Cung Hình Dực.

      Cặp mắt lạnh lẽo, giống như cảnh cáo , cho đến gần .

      Con trai có phải đem người làm cha như trở thành sắc lang hay ?

      Lại đề phòng như vậy. . . . . .

      Ai! giống loại người kia sao, cư nhiên bị con trai của mình đề phòng như vậy.

      tại, hoài nghi nó có phải là con trai ruột của hay .

      Nhưng mà, tất cả biểu đều cho thấy nó chính là con .

      Chỉ là chưa thử DNA thôi.

      Khi Tống Tâm Dao từ phía sau rèm bước ra ngoài, Cung Hình Dực mới phát , hai người bọn họ lại mặc quần áo dành cho mẹ và con, thế nhưng lại vẫn mặc tây trang với cà vạt.

      Xem ra, lúc nào cũng phải mua mấy bộ quần áo cho ba, mẹ và con, cùng mặc với bọn họ.

      Tống Tâm Dao vươn tay, kéo tay Kỳ Kỳ qua, hai người nghênh ngang qua bên cạnh Cung Hình Dực.

      Sau khi Cung Hình Dực thu thập xong tất cả, cũng liền xuống lầu, thấy hai mẹ con bọn họ, ôm hai tô mì, ngồi ở trước bàn ăn, ăn từng ngụm từng ngụm, ngay cả nét mặt khi ăn, động tác, thanh, cũng giống nhau như đúc!

      nữ người làm bên cạnh, cũng sớm xem đến choáng váng, bộ mặt này, ăn rất ngon sao?

      Hai người bọn họ, thế nào cảm thấy họ ăn cũng rất hạnh phúc.

      tới cạnh bàn ăn, với nữ người làm: "Cũng cho tôi tô mì trước !"

      "Thiếu gia, có đâu!" Tiểu Đào nhìn hai người bọn họ người cái, thực chỉ có kinh ngạc, có ý gì khác.

      "Ai làm?"

      " chủ tự mình làm!" ấy hình như là chỉ làm hai phần.

      "Ừ! Bữa sáng của tôi đâu?" Xem ra, tại họ vẫn chưa muốn cùng chia sẻ bữa ăn sáng !

      Ai, còn phải cố gắng them a!

      "A! Ăn no!"

      "A! Ăn no!" Hai người căn bản là trong cùng lúc, cùng phút cùng giây, ra câu này.

      Hơn nữa, ngay cả động tác cầm khăn giấy lau miệng , cũng giống nhau như đúc. Là tối hôm qua có chú ý tới hai người bọn họ, hay là bởi vì, đêm qua tầm mắt của , đều ở người của Kỳ Kỳ, cho nên mới có phát hai mẹ con bọn họ ăn ý với nhau như vậy.

      "Mẹ, mì ăn ngon !" Bởi vì, bé thích ăn nhất là mì mẹ làm.

      ", súc miệng." Đem Kỳ Kỳ ôm xuống ghế, trong tay Kỳ Kỳ cầm cái chén của mình, mà trong tay Tống Tâm Dao, cũng cầm cái chén của mình, hai bước hoàn toàn tương tự, hướng phòng bếp tới.

      Bọn họ cũng quá. . . . . .

      "Thiếu gia. . . . . ." Tiểu Đào kinh ngạc nhìn hai người bọn họ người rời .

      Hết chương 10
      blackice thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11: đột ngột tới hỏi cưới

      Điều này thể tưởng tượng nổi, ngay cả sinh đôi, cũng chưa chắc ăn ý như vậy, mặc dù bọn họ là mẹ con, nhưng mà có mấy cặp mẹ con nào lại có thể ăn ý đến như vậy?

      " có chuyện của , vào !" biết tiểu Đào muốn gì đó, về hai mẹ con bọn họ sao!

      Ai! Từ khi rời giường vẫn luôn kinh ngạc đến bây giờ.

      biết, hai người bọn họ còn có thể mang đến cho kinh ngạc như thế nào nữa.

      Cung Thiên Kích vào lúc này, mới được quản gia chậm rãi đỡ xuống lầu.

      "Ông nội, buổi sáng tốt lành!" Cung Hình Dực thăm hỏi ông.

      "Chào buổi sáng! Kỳ Kỳ cùng Tâm Dao đâu?" Cung Thiên Kích thấy hai người bọn họ liền hỏi.

      "Ông nội, chúng cháu ở đây!"

      "Ông cố, chúng cháu ở đây!" Hai người đều đồng thời , đồng thời kết thúc câu !

      Kỳ Kỳ còn nhiều hơn chữ, bọn họ làm sao làm được? (Kỳ Kỳ gọi ông cố là tằng tổ phụ, Tâm Dao gọi gia gia)

      Ôi trời ơi!!! Cung Hình Dực sắp chịu nổi hai nguời bọn họ nữa rồi.

      "Buổi sáng khỏe!"

      "Buổi sáng khỏe!" Hai người cùng nhau chào hỏi!

      "Tốt! Chào buổi sáng! Chào buổi sáng! Chào buổi sáng!" Cung Thiên Kích mỉm cười .

      tới cạnh bàn ăn ngồi xuống, thấy tiểu Đào kinh ngạc há to mồm, mà thái độ của Cung Hình Dực hình như cũng có chút kỳ quái.

      "Bọn họ sao vậy?" Ông hỏi Tống tâm Dao cùng Kỳ Kỳ.

      " biết!"

      " biết!" Hai người đồng thời trả lời, ngay cả động tác lắc đầu cũng đều giống nhau như đúc.

      "Ồ!" Hình như Cung Thiên Kích còn chưa phát .

      Chờ người mang bữa sáng lên, sau khi ăn sáng xong, Cung Hình Dực mới lên lầu lấy hành lý của Tống Tâm Dao xuống , để cho tài xế lái xe từ trong nhà để xe ra ngoài, : " đưa bọn em về nhà mẹ đẻ."

      Bọn họ còn chưa có đính hôn, hơn nữa hôn của và Cao Cầm Nhã còn chưa được giải trừ, tại thể để truyền thông biết chuyện muốn cùng Tống tâm Dao kết hôn, như vậy chỉ mang đến nhiều phiền toái hơn cho .

      Đợi sau khi giải quyết tốt chuyện của Cao Cầm Nhã xong, chờ yên ổn chút, đính hôn cùng Tống Tâm Dao, tiếp nữa là kết hôn.

      Chỉ là, ngược lại hi vọng, chuyện giải trừ hôn ước của với Cao Cầm Nhã có thể mau mau yên bình trở lại.

      Có lẽ, có thể làm ra chút chuyện gì đó đem tin tức đó đè ép xuống nhưng chỉ sợ là được.

      Xe từ từ di chuyển, Tống tâm Dao càng thêm khẩn trương. Đến lúc nhìn thấy cha mẹ, phải làm thế nào để có thể đối mặt với bọn họ?

      Muốn làm thế nào để giải thích với bọn họ chuyện của Kỳ Kỳ?

      vẫn nghĩ ra được phải làm thế nào để đối mặt cha mẹ?

      Nhưng là, bây giờ phải về thăm họ rồi, rời mấy năm, cũng biết cha mẹ sinh hoạt như thế nào, mặc dù cách đoạn thời gian, đều gửi về cho bọn họ phong thư. Nhưng, vẫn luôn dám cho bọn họ biết chút tin tức nào về nơi ở của . Cũng dám để cho bọn họ biết chuyện sinh hạ Kỳ Kỳ.

      Nếu để cho bọn họ biết, cha nhất định bị làm cho tức chết .

      Tống gia bọn họ là gia đình sống rất minh bạch, nhưng , lại có tiền đồ như vậy.

      Nhìn thấy sắp tới gần nhà, lại càng thêm khẩn trương. Kỳ Kỳ hình như cảm thấy Tống Tâm Dao khẩn trương, liền bò vào trong ngực , nắm lấy tay của . : "Mẹ, Kỳ Kỳ ở bên cạnh mẹ!"

      Cảm giác được con trai thân thiết an ủi, mặt Tống Tâm Dao, cuối cùng cũng nở nụ cười.

      Thấy cười, Kỳ Kỳ cũng có chút an tâm, kể từ sau khi ra khỏi Cung gia, Tống Tâm Dao vẫn bày ra bộ mặt khổ qua. Cậu biết, mẹ là lo lắng, mẹ lo lắng, biết phải đối mặt ông ngoại cùng bà ngoại thế nào.

      Mà hôm nay, bọn họ cuối cùng cũng về, coi như bọn họ hôm nay trở về, ngày mai, ngày kia sao? Coi như nhiều ngày hơn nữa, bọn họ vẫn phải trở về thăm ông ngoại và bà ngoại.

      Nó vẫn luôn muốn gặp ông ngoại và bà ngoại lần, nhưng, mẹ vẫn luôn lo lắng.

      Xe dừng lại ở cửa nhà họTống. Đây là ngôi nhà Tống Tâm Dao hề quay lại bốn năm qua tất cả mọi thứ ở đây vẫn hề thay đổi. Nhưng, người còn được như lúc trước nữa.

      Cha mẹ của Tống Tâm Dao, hình như biết, hôm nay trở về, cùng nhau đứng ở cạnh cửa chờ .

      Nhìn thấy mái tóc bạc nửa của cha mẹ, Tống Tâm Dao rất khổ sở. Mở cửa xe, xuống, từng bước tới chỗ cha mẹ .

      chỉ cảm thấy, vào lúc này chân của mình nặng nề, dường như thể bước tới trước mặt bọn họ .

      "Cha, mẹ. . . . . ." nhàng hô tiếng, 4 năm rồi!

      Cha mẹ , tóc đều vì bạc mảng lớn, là quá bất hiếu.

      "Dao Dao. . . . . ." mẹ của Tống Tâm Dao , Triệu Tâm Nguyệt nhìn thấy con bốn năm chưa từng gặp lại, nước mắt lăn xuống, bà muốn về phía con , lại bị cha củaTống Tâm Dao -Tống Hàm Quân kéo lại, ông bước vài bước tới trước mặt Tống Tâm Dao .

      "Cha. . . . . ." Tống Tâm Dao nhìn thấy cha mình nước mắt sớm cầm được lại càng thêm chảy tràn mãnh liệt.

      "Bốp. . . . . ." thanh vang lên, tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, Triệu Tâm Nguyệt che miệng, nhìn Tống Hàm quân.

      " trưởng thành, có bản lãnh! Biết rời nhà ra ngoài, nếu bốn năm trước, có bản lãnh rời , giờ còn trở về làm cái gì? Tống Hàm Quân tôi, coi như cho tới bây giờ cũng chưa từng có đứa con như ." Tống Hàm Quân vừa bực vừa hận, ông tưởng rằng đứa con này của ông sớm qua đời.

      "Ông làm sao lại đánh mẹ tôi?" Kỳ Kỳ kịp phản ứng lại liền chạy đến bên Tống Tâm Dao, chắn ở trước mặt , nâng đầu lên. Cặp mắt lạnh lẽo nhìn Tống Hàm quân.

      Tống Hàm Quân nhìn bé trai trước mặt Tống Tâm Dao lại càng thêm tức giận.

      "Tốt! Tốt! Tống Hàm Quân tôi sống đời tạo cái nghiệt gì? Lại còn sinh ra đứa , là đứa con biết xấu hổ. ngờ, người vẫn luôn nhu thuận, khéo léo như , lại cùng người đàn ông ở bên ngoài sinh đứa bé thế mà còn có mặt mũi trở lại à?" Tống Hàm Quân vung tay lên, lại muốn đánh .

      Triệu Tâm Nguyệt vội vàng chạy tới, ôm chồng mình. thanh nghẹn ngào : "Hàm Quân, đừng đánh, đừng đánh!" Bà nhìn rất đau lòng.

      Suy nghĩ bốn năm, đợi bốn năm, con cũng trở lại, bà rất vui mừng, ít nhất có giống như bà nghĩ, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.

      " Tống Hàm Quân tôi có đứa con như vậy." Tống Hàm Quân vốn là có tức giận như vậy, cho đến khi nghe được Kỳ Kỳ gọi là "Mẹ", ông ngay cả phổi đều muốn tức đến nổ tung.

      Ông vốn cho rằng con của mình, có thể chỉ là chỗ nào chơi, chơi vui đến biết đường trở lại.

      Nhưng chưa từng nghĩ đến, bởi vì nó mang thai đứa bé của người khác, cho nên mới có mặt mũi trở về gặp bọn họ.

      "Cha, mẹ! xin lỗi! Là con bất hiếu!" Tống Tâm Dao trực tiếp ngã quỵ đất.

      "Mẹ!" Thấy Tống Tâm Dao khóc, Kỳ Kỳ cũng khóc theo.

      Cung Hình Dực ngồi ở trong xe rốt cuộc cũng nhìn nổi, liền mở cửa xe,bước xuống tới chỗ bọn họ.

      "Cung tiên sinh?" Triệu Tâm Nguyệt nhận ra , lần đầu tiên gặp tới đây hỏi nơi ở của Tống Tâm Dao.

      "Bác trai, bác , chuyện này, hai người thể trách Dao Dao, về phần đầu đuôi chuyện này, cháu cảm thấy chúng ta nên vào nhà tốt hơn, bên ngoài người đến người khó mà được!" Tống Hàm Quân cũng dám đắc tội với Cung Hình Dực, dù sao, là khách hàng lớn của công ty bọn họ, nếu như đắc tội với , ông chỉ sợ, hợp tác với công ty của mình nữa.

      "Mời vào!" Cung Hình Dực đỡ Tống Tâm Dao dậy, ôm lấy Kỳ Kỳ, sau đó kéo tay Tống Tâm Dao lại, cho ánh mắt an tâm, hình như là muốn với : yên tâm, tất cả lo.

      Tống Tâm Dao biết, có thể làm được, mặc dù có chút sợ dáng vẻ tức giận này của cha, nhưng , tại càng sợ cha nghe lời giải thích của .

      Ngồi trong phòng khách nhà họ Tống, Tống Tâm Dao cúi đầu, dám nhìn mặt của Tống Hàm Quân. Mà Kỳ Kỳ cũng sớm bị Triệu Tâm Nguyệt ôm qua.

      Triệu Tâm Nguyệt mặc dù có chút tức giận năm đó lời nào bỏ , nhưng nhìn thấy con trở lại, bà cũng trách con. Hơn nữa còn mang về cho bà đứa cháu ngoại đáng như vậy.

      "Bà ngoại, bà khuyên ông đừng tức giận nữa nha! Kỳ Kỳ cho lột vỏ cam cho bà ăn nha!" Kỳ Kỳ tưa vào trong ngực Triệu Tâm Nguyệt làm nũng .

      "Kỳ Kỳ ngoan, ông ngoại có tức giận!" Triệu Tâm Nguyệt dụ dỗ nó, nhưng mà Kỳ Kỳ nhìn Cung Hình Dực, ông ấy giúp tay giải quyết chuyện này sao?

      Nếu như phải là ông ấy lên tiếng, tại mẹ cũng còn bị mắng, còn bị ông ngoại đánh, thấy mặt của mẹ sưng đỏ, nó rất đau lòng.

      Từ trong ngực Triệu Tâm Nguyệt nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao, nhàng đưa ra tay bé, sờ soạng mặt sưng đỏ của , : "Mẹ đau, Kỳ Kỳ giúp mẹ xoa xoa!" Kỳ Kỳ hiểu chuyện, luôn khiến đau lòng.

      Đem Kỳ Kỳ ôm vào trong ngực, cảm giác tay của con trai nhàng vỗ lung , hình như là an ủi . Điều này làm trong lòng dễ chịu hơn chút, nhìn Tống Hàm Quân cái, có thể là bởi vì có Cung Hình Dực ở đây, vẻ mặt của ông cũng hề tức giận giống như mới vừa rồi nữa, nhưng là ông vẫn là có chút nhịn được, mặt còn có chút cảm giác tức giận.

      "Bác trai, bác , hôm nay cháu đến đây, chủ yếu là muốn cùng hai người chuyện chút, là hôn của cháu với Dao Dao!" Cung Hình Dực trực tiếp luôn chuyện chính.

      "Cái gì?" Tống Hàm Quân kinh ngạc đứng lên, có chút hoài nghi, phải là ông nghe lầm chứ?

      "Cậu , hôn của cậu cùng Dao Dao?" Triệu Tâm Nguyệt cũng sợ hết hồn, con của mình, cùng Cung Hình Dực rốt cuộc có quan hệ gì vậy?

      Tại sao? Đột nhiên lại muốn kết hôn?

      Bọn họ nhìn lại Kỳ Kỳ chút, mới phát , Kỳ Kỳ dáng dấp rất giống Cung Hình Dực, hai người hoàn toàn giống như từ mô hình khắc ra vậy.

      Chẳng lẽ. . . . . .

      Hết chương 11

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12: hôn nhân an bài trước

      "Kỳ Kỳ là đứa bé của cháu cùng Dao Dao, trước kia cháu thể tìm được Dao Dao, là lỗi của cháu. Nhưng tại cháu tìm được ấy. đối với chuyện năm đó cháu nhất định phụ trách." vốn có thể đưa cho Tống Tâm Dao khoản tiền, để cho rời khỏi Kỳ Kỳ, về sau cũng được tới tìm nó nữa.

      Nhưng mà, biết vì sao, thế nhưng lại đành lòng làm như vậy, hình như đem đặt vào trong lòng của mình.

      "Chỉ là phụ trách sao?" Nếu như chỉ là vì phụ trách, cho nên mới muốn kết hôn cùng Tống Tâm Dao, như vậy Tống gia bọn họ vẫn có thể nuôi được con và cháu ngoại mình.

      Nếu như, sau khi Tống Tâm Dao kết hôn, cuộc sống trôi qua lạibkhông hạnh phúc, vậy phải làm thế nào?

      Mỗi ngày cùng người đàn ông thương mình chung sống, nó phải làm thế nào?

      Ông chỉ sợ, bọn chúng cuối cùng cũng ly hôn.

      Nếu như kết cục là như vậy ông thà lựa chọn, để cho Tống Tâm Dao của ông ở nhà, cần kết hôn.

      ", cháu ấy, cũng giống như đứa bé của chúng con." Cung Hình Dực rất nghiêm túc, ngay cả chính cũng nghĩ tới, mình ra câu nghiêm túc như vậy .

      sao? cảm thấy quá có thể, bọn họ gặp mặt, chẳng qua cũng mới có mấy lần, lần là vào hơn bốn năm trước, lần thứ hai là tại phòng ăn, lần thứ ba chính là vào ngày hôm qua. Lần đầu tiên gặp mặt bốn năm trước, cũng nhớ bộ dáng của .

      Nếu như phải là lúc ở trong phòng ăn, bộ dạng ôm Kỳ Kỳ vội vội vàng vàng lúc rời , cũng thể nghĩ ra bóng lưng rời vào sáng sớm bốn năm trước đó.

      tìm bốn năm, nhưng đều tìm được. Cuối cùng bởi vì Kỳ Kỳ xuất , mới làm cho tìm được Tống Tâm Dao, càng làm cho ngạc nhiên hơn là bọn họ đứa bé hơn ba tuổi.

      Tống Tâm Dao nhìn , trong chớp mắt này, nghĩ rằng những gì .

      Nhưng khi ngẫm lại những lời này chẳng qua chỉ vì để cho cha mẹ đồng ý hôn của bọn họ mà thôi.

      Vì có thể ở lại bên cạnh Kỳ Kỳ cũng chỉ có thể phối hợp diễn trò với .

      Coi như về sau bọn họ có ly hôn, nghĩ biện pháp để Kỳ Kỳ ở lại bên cạnh nàng.

      Bởi vì, kể từ khi có Kỳ Kỳ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, càng nghĩ tới chuyện tìm cha cho Kỳ Kỳ.

      Mà bây giờ, người đàn ông ngồi ở bên cạnh đây chính là cha ruột của Kỳ Kỳ. Mặc dù muốn cưới , nhưng lại cảm thấy có chút vui vẻ nào.

      có thể tưởng tượng ra tình cảnh sau khi bọn họ kết hôn ra sao, có thể vẫn giống như trước đây, ở bên ngoài có dàn phụ nữ theo, sau khi về đến nhà, có thể chỉ cười đối với Kỳ Kỳ.

      Đối với , có thể đối đãi giống như người xa lạ.

      "Cung tiên sinh, đừng đùa nữa! Vài ngày trước, truyền thông mới vừa thông báo, cậu cùng tiểu thư của Cao thị - Cao Cầm Nhã đính hôn, lâu nữa, các người kết hôn, làm sao có thể cùng con tôi ở chung chỗ đây?" Triệu Tâm Nguyệt cảm thấy, quá mức thể tin được.

      Bởi vì chuyện bọn họ tuyên bố đính hôn mới qua được tháng, mà bây giờ, thế nhưng lại cho bà biết, muốn cùng con bà – Tống Tâm Dao kết hôn.

      "Cháu hủy bỏ hôn ước với Cao Cầm Nhã, đến hai ngày nữa báo chí đưa tin." Cung Hình Dực chuyện này cùng truyền thông. Có thể đến hai ngày, tin tức này truyền khắp thành phố này, mọi người ai cũng biết rồi.

      "Vì Kỳ Kỳ và Dao Dao, cho nên cậu hủy bỏ hôn ước với ấy sao?"

      " hoàn toàn là như vậy, người cháu là Dao Dao, cho nên bây giờ thể cùng Cao Cầm Nhã ở chung chỗ, muốn cháu cùng Cao Cầm Nhã đính hôn là ý của ông nội. Chúng ta lúc ấy còn biết chuyện của Kỳ Kỳ, cho đến hơn mười ngày trước, cháu mới gặp được Kỳ Kỳ, sau đó mới biết, Kỳ Kỳ là côn trai của cháu. Khi nhìn thấy Dao Dao, cháu hiểu , cháu thể nào rời khỏi ấy, cả đời này, đều thể rời khỏi!" Kéo tay Tống Tâm Dao, chăm chú nhìn vào đôi mắt .

      Lời của khiến Tống Tâm Dao thiếu chút nữa phun ra, có cần phải quá lên như vậy .

      Người đàn ông này diễn trò nhập tâm đến vậy sao!

      Chỉ sợ, cha mẹ , bị lừa mất.

      Người đàn ông này, có phải đại học học diễn kịch hay , tại sao diễn tốt như vậy, ngay cả cũng cảm thấy có chút .

      Nếu phải biết chân tướng tình, mới thể lừa .

      Bằng , cũng có thể bị người đàn ông này lừa.

      "Cậu chăm sóc Dao Dao tốt chứ?" Tống Hàm Quân hỏi.

      "Vâng! Cháu chăm sóc tốt ấy cả đời. để cho ấy chịu chút xíu tổn thương nào!" kiên định .

      Thái độ nghiêm túc đó của , khiến cho Tống Hàm Quân cùng Triệu Tâm Nguyệt đều tin tưởng lời của .

      "Tốt!Chọn ngày tốt để kết hôn sau đó thông báo lại với ta!" Tống Hàm Quân cũng muốn thêm gì nữa, bọn chúng ngay cả đứa bé đều có, chẳng lẽ ông còn cho chúng nó kết hôn sao?

      Như vậy về sau Tống Tâm Dao phải làm thế nào?

      Chẳng lẽ, muốn để nó ở nhà cả đời sao?

      Mặc dù, Kỳ Kỳ là rất đáng , nhưng là, có mấy gia đình nguyện ý tiếp nhận người phụ nữ chưa lập gia đình sing con gả vào nhà bọn họ.

      tại, cũng chỉ có cha ruột Kỳ Kỳ nguyện ý cưới nó.

      Ít nhất ta nguyện ý cưới Tống Tâm Dao, hơn nữa đối với Tống Tâm Dao cũng có tình cảm, như vậy, Tống Tâm Dao gả cũng uất ức, ông cũng yên lòng.

      "Cảm ơn bác, bác trai!" Cung Hình Dực ngờ giải quyết chuyện này lại đơn giản như vậy.

      Vì muốn cho Tống Hàm Quân ấn tượng tốt về mình cố gắng hết sức. Bên ngoài vẫn luôn đồn đại rằng người đàn ông bá đạo, chỉ cần Tống Hàm Quân cảm thấy là người như vậy, nguyện ý gả Tống Tâm Dao cho , như vậy là được rồi.

      "Chỉ là, Dao Dao trong khoảng thời gian này, muốn ở nhà mẹ đẻ. cùng cháu trở về nhà họ Cung cũng chính là sợ người ngoài bàn tán." ra có thể đưa về nhà, nhưng là, Tống Tâm Dao cầu, trước khi kết hôn, muốn ở nhà mẹ đẻ.

      Hơn nữa, nếu như ở lại Cung gia, cũng khiến cho truyền thông hiểu lầm. Đối với chuyện như vậy cũng có cái gì tốt, tại cũng chỉ có thể nghe Tống Tâm Dao , để cho ở lại nhà mẹ trước.

      Dù sao, ngày kết hôn được chọn cũng quá xa, chỉ cần giải quyết xong chuyện của Cao Cầm Nhã.Bọn họ có thể tùy thời mà kết hôn.

      "Dĩ nhiên, trước khi kết hôn, nó vốn nên ở nhà mẹ đẻ." Tống Hàm Quân căn bản cũng có tính để cho vẫn chưa kết hôn thu thập đồ đến Cung gia ở.

      Tống gia bọn họ, đời đời trong sạch, mặc dù sinh ra Tống Tâm Dao bất hiếu như vậy. Cư nhiên chưa kết hôn mà có con, nhưng mà chuyện cũng xảy ra, dù ông có đánh chết nó, vậy có thể như thế nào?

      Hơn nữa, ông cũng muốn a! Dù thế nào, nó cũng là con của ông.

      Mà ông cũng chỉ có đứa con như vậy, ông làm sao có thể đánh chết nó a?

      "Dạ! Cháu thường xuyên sang đây thăm Dao Dao và Kỳ Kỳ." Cung Hình Dực khẽ mỉm cười.

      Hết chương 12

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13:

      Tống Tâm Dao cũng biết đây là lần thứ mấy nhìn thấy cười!

      Nhớ bốn năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy ở Tử Mị, khuôn mặt lạnh lùng, đúng là khiến cho giật mình, chỉ là có nghĩ đến thấy nụ cười của .

      "Mọi người cứ ngồi chơi, chuyện, tôi chuẩn bị bữa trưa, Cung tiên sinh, lần đầu tiên con rể tới nhà, thế nào, cũng phải cùng ăn bữa." Triệu Tâm Nguyệt khi nhìn thấy Dao Dao còn khóc lóc thút thít. tại lại trở về thành phu nhân quý khí.

      " ra ngoài ăn !" Tống Hàm Quân mở miệng .

      Cung Hình Dực thường dùng bữa trong khách sạn lớn, những món ăn gia đình này của bọn họ, có thể cũng thích.

      "Cha, cần, Hình Dực thích ăn món ăn gia đình, con giúp mẹ làm cơm, hai người cứ ngồi chuyện thêm chút nữa." Tống Tâm Dao cũng đứng lên, mới mặc kệ Cung Hình Dực thích ăn cái gì, bởi vì lâu có được ăn món ăn mẹ nấu rồi, rất muốn thưởng thức nha.

      "Mẹ, con cũng muốn giúp đỡ!" Kỳ Kỳ từ ghế salon nhảy xuống, cũng vào theo.

      "Kỳ Kỳ ra ngoài, đến chỗ ông ngoại và cha ngồi chơi !" Tống Tâm Dao bắt đầu đuổi người.

      " cần sao! Người ta phải giúp bà ngoại." Kỳ Kỳ chạy đến bên người Triệu Tâm Nguyệt, nhất định muốn giúp tay.

      "Kỳ Kỳ biết nghe lời, nhưng mà trong phòng bếp có nhiều khói dầu, đối với trẻ con tốt! Nghe bà ngoại , tới chỗ cha con và ông ngoại ." Triệu Tâm Nguyệt cũng dụ dỗ.

      "Kỳ Kỳ phải trẻ con, cháu là người lớn!" Kỳ Kỳ bất mãn bĩu môi, nó cũng ba tuổi rưỡi rồi, tại sao có thể là trẻ con đây?

      Trẻ con chắc chắn bộ, chỉ biết"Y y nha nha, ô ô oa oa" . Mà cậu biết chuyện, biết đường, biết tự mình mặc quần áo, biết tự mình ăn cơm, cậu mới phải là trẻ con đâu.

      "Ha ha ha! Được được được! Kỳ Kỳ của chúng ta phải trẻ con, là người lớn, tiểu đại nhân của chúng ta, nghe xem ông ngoại với cha cháu cái gì, sau đó, len lén cho bà ngoại có được hay ?" Triệu Tâm Nguyệt chết đứa cháu ngoại này, mặc dù thời gian gặp mặt đến bây giờ chẳng qua mới chỉ 20-30', nhưng bà vẫn rất ưa thích nó.

      Đứa bé này, cho bà cảm giác thân thiết, có thể là bởi vì nó là đứa bé mà con bà sinh ra. Có câu : con là áo khoác của mẹ.

      Mà cảm thấy đứa cháu ngoại này cũng tương đối thân thiết.

      "Cháu mới cần, cháu thích ông ngoại, ai bảo ông đánh mẹ, cháu cũng thích Cung Hình Dực, ai bảo ông ấy muốn bắt nạt mẹ!" Kỳ Kỳ mất hứng, bé cũng thích bọn họ.

      "Kỳ Kỳ, con cái gì vậy? Ông ngoại có đánh mẹ, ông chỉ giận mẹ mang theo Kỳ Kỳ rời nhiều năm như vậy. Còn nữa, cha con có bắt nạt mẹ, chỉ là đùa với mẹ thôi, có biết ?" có chút nhức đầu, Kỳ Kỳ tại sao có thể như vậy.

      "Có ?" Kỳ Kỳ có chút tin tưởng, nhưng Tống Tâm Dao như vậy, người nó tin tưởng nhất chính là mẹ a!

      "! tại, ngoan ngoãn ra ngoài, tới chỗ cha." Hôn cái ở mặt Kỳ Kỳ.

      "Được rồi! Nhưng con chuyện." Kỳ Kỳ cũng mặt Tống Tâm Dao, hôn cái, mới xoay người ra ngoài.

      Tống Tâm Dao bất đắc dĩ lắc đầu, giọng : "Đứa này!"

      "Dao Dao, để mẹ kỹ nhìn con chút!" Nhìn Tống Tâm Dao, từ bé trước kia lột xác thành bộ dáng tại này. Trở thành mẹ của đứa bé. Qua thời gian nữa, lại trở thành vợ của người ta rồi.

      Thời gian trôi qua là nhanh, bà còn nhớ , khi còn bé Tống Tâm Dao là nghịch ngợm.

      Lúc , thường xuyên làm bạn học nam sát vách khóc. Mà cũng ngồi đó cùng nhau khóc, cuối cùng lại ác nhân cáo trạng trước. Mỗi lần đều là mẹ của cậu bé đó mắng cậu thê thảm sau đó dẫn trở về.

      lại ở phía sau, vừa uốn éo cái mông, vừa vặn eo .

      Cũng biết, bà bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần, cũng đều tìm ra đống lớn lý do, sau đó cũng chẳng thay đổi gì.

      Chỉ vì, bà cùng Tống Hàm Quân chỉ có con bảo bối này, cho nên cũng dám lớn tiếng với .

      Chỉ là, khi vừa chính là bốn năm, ban đầu bọn họ biết suy nghĩ bao nhiêu.

      Suy nghĩ rất nhiều, sợ xảy ra chuyện gì may, nhưng cách hơn tháng, bọn họ nhận được phong thư của , mỗi lá thư đều là báo bình an, mà giờ sống thế nào. Điều này làm cho bà mỗi lần đều càng thêm lo lắng.

      Bà hiểu con của mình, cho tới bây giờ có chuyện gì nó đều ra, tình nguyện giấu ở trong lòng mình, cũng thêm câu.

      Vì thế lại càng làm cho bọn họ thêm lo lắng, bao nhiêu đêm, bà mơ thấy ác mộng, nằm mơ thấy gặp chuyện may.

      Bao nhiêu đêm, bà cầu nguyện, chỉ hy vọng, trở lại.

      Nhưng là, mỗi lần cũng có đợi được bóng dáng của .

      ra cha cũng có khác gì đâu?

      Mỗi đêm, khi ông cho là bà ngủ, ông đứng dậy, vào trong phòng Tống Tâm Dao, liếc nhìn ảnh trước kia của , yên lặng rơi lệ, nhưng là, mỗi lần bà đều ngồi ở cửa, len lén cùng với ông cùng nhau rơi lệ, đến lúc ông muốn đứng dậy trở về phòng, bà liền vội vàng trở về phòng nằm lên giường, giả bộ ngủ.

      Bà biết, chồng của bà là người đàn ông rất sĩ diện, chưa bao giờ dễ dàng rơi lệ, thế nhưng bốn năm nay, ông len lén khóc bao nhiêu lần. Dường như mỗi đêm ông đều chạy đến phòng Tống Tâm Dao.

      Nhớ tới những việc này khiến bà rất đau lòng!

      tại, con trở lại, nhưng lập tức lại phải đối mặt, chính là chuyện nó muốn lập gia đình tình.

      Bọn họ dù là có cực kỳ muốn hay muốn để cho lập gia đình cũng thể nào giữ ở bên cạnh cả đời.

      vẫn phải lập gia đình . . . . . .

      "Mẹ. . . . . ." Tống Tâm Dao kêu tiếng, nhào vào trong ngực mẹ, bao nhiêu lâu, có tựa vào trong ngực mẹ, cảm thụ ấm áp của mẹ.

      "Đứa ngốc!" Năm đó, làm sao côn lại ngu ngốc rời nhà trốn , có chuyện gì chúng ta hoàn toàn có thể cùng nhau nghĩ biện pháp.

      Nhưng lại sợ bọn họ trách cứ, len lén rời khỏi nhà.

      "Mẹ, con rất nhớ cha mẹ!" Vùi mặt trong ngực Triệu Tâm Nguyệt, Tống tâm Dao ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mình.

      Lúc này mới phát ra, khóe mắt mẹ xuất nhiều nếp nhăn.

      Lúc mới vừa vào cửa, chỉ thấy, cha mẹ tóc bạc rất nhiều. Nhưng có thấy mặt của mẹ cũng có nhiều nếp nhăn như vậy.

      nhớ mẹ rất thích làm đẹp, mỗi ngày đều trang diểm đẹp mới có thể ra cửa.

      Nhưng bây giờ. . . . . .

      "Mẹ, xin lỗi!" Tống Tâm Dao nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, sai rồi, năm đó nên bỏ .

      Nên ở lại, bàn bạc tốt với cha mẹ. Dù là mang thai Kỳ Kỳ, cũng để bọn họ nghĩ biện pháp. biết, cha mẹ của mình, có thể nhất thời thể hiểu , nhưng, bọn họ nhất định để cho sinh Kỳ Kỳ!

      "Đứa ngốc, đừng khóc, con muốn mẹ khóc cùng con sao! Mặc dù, con nhiều năm như vậy, chúng ta rất giận, nhưng nhìn thấy con trưởng thành, thành thục. Từ đứa bé, trở thành mẹ của đứa bé, mẹ vui mừng." Triệu Tâm Nguyệt rất vui mừng, ít nhất sau khi trở về, con hiểu chuyện hơn nhiều.

      "Tốt lắm, hai mẹ con bà làm sao vậy? phải nấu cơm cho chúng ta sao? Thế nào lại ôm ôm ấp ấp?" Tống Hàm Quân, Cung Hình Dực cùng Kỳ Kỳ, biết, từ lúc nào xuất ở cửa phòng bếp, nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc.

      "Cha. . . . . ." Tống Tâm Dao mềm yếu kêu tiếng, chạy tới trong ngực ông.

      "Nha đầu ngốc, có biện pháp nào với con." Ông chịu nổi nhất chính là thanh mềm mại của con mang theo chút nũng nịu.

      "Cha, con xin lỗi!"

      "Tốt lắm! Đừng ahhh... Để cha xem chút, còn đau ?" Thấy mặt xưng phù, ông mới biết, ông xuống tay quá nặng.

      " đau!" Tống Tâm Dao dù rất đau, vẫn cố nén đau, mỉm cười đối mặt với Tống Hàm Quân.

      " đau?" Ông mới tin.

      "Dạ! ra con hiểu , cha đánh con, so với con cha còn đau hơn, cho con xem chút tay của cha có đỏ hay ." xong, liền đưa tay ra kéo tay Tống Hàm Quân

      "Nha đầu này." Tống Hàm Quân đưa tay, hình như lại muốn đánh , Tống Tâm Dao bị dọa sợ từ trong ngực của ông lui ra ngoài, lại ngã vào trong ngực Cung Hình Dực, biết từ lúc nào ann đứng ở sau lung .

      "Ách. . . . . ." ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Cung Hình Dực dùng ánh mắt dịu dàng nhìn , nhìn đến thất thần.

      "Cung Hình Dực, buông mẹ tôi ra!" Kỳ Kỳ đôi tay chống nạnh, nhìn chằm chằm Cung Hình Dực, lại nhìn cái tay ôm hông mẹ kia, cậu rất khó chịu.

      "Tiểu tử, gọi cha!" Cung Hình Dực bất mãn nhìn con trai của mình, cái tiểu tử thúi này, vẫn luôn gọi thẳng tên của .

      Hết chương 13


      Vì truyện tăng được kha khá flike nên hnay mình làm thêm 1 chương nữa cảm ơn mn giúp đỡ, flike càng nhiều mình tăng thêm chương mới (sr mn vì mình tham gia 1 trò chơi của nhóm nên cũng muốn góp chút sức, nếu các bạn ko phiền xin các bạn hết lòng giúp đỡ mình nha)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :