"Tại sao?" khiêu vũ lợi hại, ngược lại đạp người rất lợi hại, nhưng mà tuyệt đối phải là đạp bạn trai, mà là đạp người khác.
"Nghe sai đâu, chờ sau khi dạ vũ kết thúc, lại cho em biết!" gật đầu đồng ý.
"Chỉ là, tìm đúng người!" cũng chỉ có chiêu này là lợi hại. Trước kia, khi còn ở trường học, mỗi lần có vũ hội, đều bắt nạt các bạn học nữ, dẵm đến oa oa kêu to, đạp xong còn có ý xin lỗi với người ta, có người nhìn được, cũng tốt giúp .
"Như thế nào?"
"Bởi vì, em đạp người rất lợi hại, chỉ là, yên tâm em dẫm lên chân . Trước kia, khi lên trung học, bạn học nữ trong lớp đều em là thiên kim của tổng giám đốc Âu thị, họ bắt nạt em, cho nên buổi vũ hội tối thứ bảy mỗi tuần, chính là lúc em báo thù. Mỗi lần em đều dẵm bọn họ đến oa oa kêu to, sau đó liền theo bọn họ xin lỗi, bọn họ muốn đánh em. vài chị lớn cùng trường nhìn được, cũng đứng ra giúp em chuyện. Cuối cùng những người đó, cũng dám bắt nạt em nữa!" Âu Lệ Tâm nghĩ đến chuyện khi đó, liền thấy buồn cười.
"Em là nghịch ngợm." Lôi Vũ Minh phục .
" nghịch ngợm, người ta bắt nạt em, về nhà lại thể với cha mẹ, cho nên chỉ có tự mình báo thù!" Người nhà họ Âu cho phép được hèn yếu, nếu như bị bắt nạt rồi, bọn họ đều muốn tự mình đòi lại, mà phải trở về cho cha mẹ.
"Nếu như có vũ hội sao, em định làm thế nào?" Lôi Vũ Minh tò mò muốn biết, bình thường làm như thế nào.
"Đến phòng ăn ăn cơm, cố ý đụng vào bọn họ, làm đổ cơm, đổ thức ăn của bọn họ. Hoặc là ở trong phòng rửa tay làm tất cả giấy đều ướt, khiến cho bọn họ đợi ở bên trong ra được. Còn có khi ở trong lớp học, len lén ném tờ giấy cho bọn họ, bên trong trống . Sau đó bọn họ cũng ngây ngốc đứng lên, với thầy là em ném giấy vào bọn họ, thầy giáo cũng gọi em đứng dậy. Nhưng nhìn thấy mẩu giấy trống kia người bạn học kia liền gặp xui rồi, nếu như phải ra ngoài phòng học đứng phạt chính là quét dọn nhà cầu, hoặc là phạt chạy." Lôi Vũ Minh biết, thời học sinh của làm sao mà trôi qua được.
"Em sợ bọn họ trả thù em à?"
"Sợ, bọn họ có lần sắp đánh em, nhưng mà em đủ cơ trí, đủ thông minh, bọn họ đánh em được, còn bị gọi vào phòng giáo viên, bị gọi phụ huynh, cuối cùng cũng có ai dám trêu chọc em nữa!" Lôi Vũ Mnh bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tốt lắm, có thời gian chúng ta từ từ tán gẫu, bọn họ tới!" Lôi Vũ Minh chú ý tới bọn họ tới.
"Được, xem em!" Hai người bọn họ bước ngừng, hướng về phía hai người đó nhảy. Khi xoay tròn, liền nghe thấy tiếng Thôi Thục Viện kêu lên sợ hãi.
"A. . . . . ." Tất cả mọi người ngừng lại.
"Tại sao lại đạp tôi?" Thôi Thục Viện xoa chân đau, nhìn chằm chằm vào Âu Lệ Tâm.
" xin lỗi! xin lỗi! Tôi ngờ dẫm lên chân . Có muốn tôi lấy thuốc cho , giúp xoa chút?" vội vã xin lỗi.
"Tôi thấy là cố ý." Thôi Thục Viện đỡ chân mình, là ðau, hơn nữa người phụ nữ này giày cao gót, còn phải là loại mảnh.
" xin lỗi! Tôi cố ý!" Âu Lệ Tâm cúi đầu, trong mắt tràn đầy áy náy, còn có chút nước mắt.
"Đúng vậy! Nhiều người khiêu vũ như vậy, khó tránh khỏi dẫm lên. Cần gì so đo chứ?" Mọi người bên cạnh nhìn qua, thấy Âu Lệ Tâm cũng xin lỗi thành ý như vậy, ta lại còn lời như thế.
"Đúng vậy! Nếu ấy xin lỗi, còn được sao, đến kia bên ngồi chút, lấy thuốc xoa bóp chút pphair là được rồi sao." Hoắc Huyền Lôi cũng , theo bên cạnh là người phụ nữ xinh đẹp.
"Thục Viện, đỡ em đến bên kia ngồi! thấy Âu tiểu thư cũng giống như cố ý, là người khó tránh khỏi sai lầm." Phác Tuấn Hi cũng mở miệng .
"Hừ. . . . . ." Thôi Thục Viện hừ lạnh tiếng, để Phác Tuấn Hi đỡ qua bên ngồi xuống.
"Diễn tệ, đáng ngợi khen!" xong liền nâng mặt Âu Lệ Tâm lên, ở môi rơi xuống nụ hôn.
Âu Lệ Tâm sững sờ nhìn Lôi Vũ Minh, gương mặt là hai rặng mây hồng. lúc này mới phát ra mình sai lầm, làm sao lại hôn chứ?
"A . . . . . Còn nhảy ?" thử tìm đề tài, cục diện như vậy khó xử, làm sao lại thế cơ chứ?
"Em toilet!" Âu Lệ Tâm vội vã xoay người, chạy về phía toilet.
Lôi Vũ Minh nhìn theo bóng lưng , nhịn được vỗ lên trán mình, tại sao lại làm cho lúng túng như vậy chứ?
" ấy cũng tệ lắm phải ?!" Tống Tâm Dao đột nhiên xuất bên cạnh , khiến Lôi Vũ Minh giật mình.
"Dao Dao, em bộ có chút tiếng bước chân được ? Người ta đều là bộ mang theo gió, hơn nữa còn mang theo tiếng bước chân, em chỉ mang theo gió, ngay cả tiếng bước chân cũng có nữa." Lôi Vũ Minh tới bên ghế sa lon ngồi xuống, Tống Tâm Dao cũng theo.
"Tâm tư của ở nơi nào, làm sao nghe thấy tiếng bước chân của em chứ? Em thấy có lẽ là bị Lệ Tâm lấy mất rồi nha." Tống Tâm Dao cười trêu .
"Dao Dao, em có ý gì đấy hả? Nhìn độc thân nên muốn giới thiệu bạn cho sao?" ra ý tứ này rất ràng rồi.
"Thế nào, này bao lì xì bà mai của em đâu, có sao? sợ em giới thiệu cho , đủ tinh khiết đủ tốt sao?" Ánh mắt của , cho đến bây giờ có sai.
"Em muốn bao lì xì à, có thể gói nhiều cho em, nhưng mà chuyện này vốn thể vội vàng được." phải vội vàng được, mà căn bản là điểm cũng vội.
" gấp, em cũng vì mà gấp. Em quen biết với Lệ Tâm rất nhiều năm rồi, khi em kết hôn với Cung Hình Dực ấy cũng có mặt. Xem ra căn bản là hề chú ý tới ấy. Cách làm người của ấy như thế nào, em rất ràng. Nếu như phải là tốt, em giới thiệu cho sao?" Tống Tâm Dao gấp gáp thay , cũng 32 tuổi rồi còn có gấp chút nào sao. Xem xem cũng có bốn đứa con rồi.
"Nhưng. . . . . ."
"Nhưng cái gì mà nhưng, có nhưng nhị gì hết, ấy quay lại rồi kìa, đối đãi với ấy tốt vào! Em ra ngoài hóng mát chút!" xong Tống Tâm Dao liền đứng lên, ra ngoài, mùi ở nơi này, thích.
"Chị Dao Dao tại sao lại vậy?" Sauk hi Âu Lệ Tâm thu thập tâm tình xong, trở lại nhìn thấy Tống Tâm Dao ra ngoài.
" ấy hóng mát chút, ngồi !" ở chỗ người phục vụ lấy tới ly rượu đỏ, lại lấy thêm cho ly nước trái cây.
" à, uống ít rượu thôi, uống ly nước trái cây ." Đem nước trái cây đặt vào trong tay , tựa vào ghế sa lon. Vũ hội như thế này, đơn giản đều là vì vài thương nhân vì con trai của hoặc là con mình tìm con rể hoặc là tìm con dâu.
"Cám ơn!" nhận lấy nước trái cây đưa tới, nhìn về phía sàn nhảy.
Tống Tâm Dao đứng ở ban công, nhìn cảnh đêm bên ngoài. Ban đêm, gió thổi qua có chút lạnh, nhịn được rụt hai vai của mình lại. người đột nhiên nhiều hơn cái áo khoác tây trang, quay đầu lại liền thấy Phác Tuấn Hi đứng phía sau .
"Phác tiên sinh!" phải là ở cạnh Thôi Thục Viện sao?
"Phụ nữ có thai phải chăm sóc mình tốt, gió thổi qua lạnh đến như vậy, vẫn là nên đứng ở chỗ này!" Gió thổi qua, mái tóc dài của nhàng ở trong gió bay phất phới, giống như tinh linh, rất đẹp rất đẹp.
"Tóc của , xinh đẹp." Tóc của đen nhánh bóng loáng. Rất ít người có thể có mái tóc đẹp như vậy.
"Chồng tôi cũng rất thích mái tóc của tôi. Cũng bởi vì ấy mà tôi mới cắt mái tóc này." cười nhàng, nhìn lên bầu trời đêm với ánh sao sáng. Hôm nay, ban đêm đẹp, nhưng mà tâm tình của cũng giống như thế.
"Vậy sao! rất thích chồng ?" Phác Tuấn Hi nhìn trung, muốn xem đến cùng Cung Hình Dực nhiều như thế nào. Có lẽ có thể là thương bao nhiêu.
"Đúng, rất thích rất thích!" rất thành thực, nhớ tới những ngày trôi qua cùng Cung Hình Dực, mặt liền nở nụ cười hạnh phúc.
" bao nhiêu?"
" biết, nhưng chính là rất thích, tôi cảm thấy được nếu như cuộc sống có ấy, thế giới của tôi hoàn toàn u ám. bầu trời kia dù ánh sao có đẹp đến đâu nữa, có ấy làm bạn ánh sao sang xinh đẹp kia tôi cũng cảm thấy đẹp. Thời tiết cho dù trong xanh, có cảm giác đều là trầm. Có lẽ có thể , ấy cho tôi là cầu vồng rực rỡ, giống như thế giới đầy đủ bảy màu. có ấy, cầu vồng cũng trở thành màu xám tro. . . . . ." nhàn nhạt thở dài, nhìn nhẫn cưới trong tay.
"Xem ra, rất thích ấy." Tống Tâm Dao cười.
", đau đớn, trải qua bao nhiêu lần sống chết, có lẽ cũng bằng câu quên!" lấy áo khoác vai xuống, thả vào tay .
"Cám ơn áo khoác của !" Sau đó liền xoay người tiến vào bên trong phòng yến hội, nhìn trong sàn nhảy mọi người sóng bước thành đôi. Lôi Vũ Minh cùng Âu Lệ Tâm cũng có có cười, đột nhiên cảm thấy, trường hợp như vậy, chút nào thích hợp mình. hoàn toàn thể dung nhập vào hoàn cảnh như thế này. Nhìn túi xách trong tay, ra khỏi phòng tiệc.
Phác Tuấn Hi từ ban công vào, liền thấy rời hỏi phòng tiệc, nhìn Thôi Thục Viện ngồi ở ghế sa lon cái. cần báo với ta, cũng ra khỏi phòng tiệc, theo sau lưng Tống Tâm Dao, giữa hai người chỉ cách đoạn ngắn. tiến lên, cũng phát ra .
Hai người cứ như vậy mà . Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn trời, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn bụng mình, tay đặt ở bụng từ từ về phía trước. cũng chầm chậm như vậy theo .
Tống Tâm Dao muốn về nhà, trở lại phòng của hai người bọn họ, lại rơi nước mắt, trở lại phòng hai người bọn họ, thấy bức ảnh cưới to đầu giường kia, cũng rơi lệ.
Đến đêm khuya yên tĩnh, luôn ngủ được, trong bóng tối trong đầu , tất cả hình ảnh khi và Cung Hình Dực ở cùng nhau đều nhất nhất lên. Nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra giữa bọn họ, trừ bỏ đau lòng, vẫn là đau lòng.
Suy nghĩ chút về chuyện tình giữa hai người bọn họ, nỗ lực muốn quên, nhưng cho dù có cố gắng như thế nào cũng thể quên. Bởi vì biết, còn sống ở thế giới này, thường xuyên nhìn thấy trong ngực ôm người phụ nữ khác. muốn nhìn, nhưng bọn họ lại thường xuyên cùng nhau xuất , làm đau nhói mắt , đồng thời cũng làm đau nhói tim . nỗ lực nhìn tới, nỗ lực thèm nghĩ nữa, nhưng mà làm được.
Từ năm mười tám tuổi đến ba mươi tuổi, người đàn ông này cho tới bây giờ cũng chưa từng rời khỏi đầu óc của . Trong bốn năm kia, thường xuyên nằm mơ, mơ thấy luôn là hình ảnh người đàn ông kia, đứng ở sân khấu , ngón tay chỉ về phía .
Duyên phận giữa hai người, từ khi mười tám tuổi bắt đầu. vẫn luôn cho là duyên phận của bọn họ luôn luôn kéo dài cho đến khi bọn họ cùng già , cho đến khi chết, nhưng bây giờ sao? tại tính là cái gì? Là trời cao khảo nghiệm bọn họ, hay là duyên phận của hai người kết thúc?
Phác Tuấn Hi cứ như vậy theo , biết trong long suy nghĩ gì, biết hai người bao lâu rồi. dường như cũng có ý muốn dừng lại, cũng vẫn cứ theo. tại sao mình muốn theo , giống như trong lòng có ý muốn nồng đậm thôi. Nhìn bong lưng của sao lại có thể đơn như thế, làm sao lại có thể hiu quạnh như vậy?
Nếu như có thể, muốn ôm vào trong lòng, tới bên cạnh an ủi phen, nhưng biết mình căn bản là thể làm như vậy. Thân phận của bọn họ bây giờ là bất đồng, nếu để cho ký giả bắt được, chắc hẳn trang đầu tờ báo ngày mai chính là bọn họ. Nếu như bị Thôi Thục Viện biết, có thể chuyện này càng thêm tốt.
giống như chưa hề muốn về nhà, chỉ là cứ thẳng như vậy, chẳng có mục đích.
Gió càng lúc càng lớn, nghĩ muốn đem áo khoác của mình cởi ra đưa cho , nhưng mà lại muốn làm cho biết mình theo. Nếu để cho biết, biết nghĩ gì nữa, cho rằng muốn làm cái gì đó sao?
Sauk hi nghe qua những lời , có thể cảm giác được là biết Cung Hình Dực chưa chết, hơn nữa người kia chính là , nhưng mà bây giờ cũng thể cho biết, biết thân phận của mình.
Nếu như với , có lẽ tất cả mọi chuyện lại trở nên khác biệt rồi.
Canh chừng bong lưng , Phác Tuấn Hi từ từ theo, rất an tĩnh, chỉ có thể nghe được thanh gió thổi qua bên tai.
"A. . . . . ." Tống Tâm Dao biết dẫm vào cái gì, đột nhiên bị trơn ngã xuống.
" làm sao vậy?" vội vã chạy tới, thấy Tống Tâm Dao che bụng mình.
"Tôi. . . . . . Tôi hình như sắp. . . . . . Sắp sinh. . . . . ." Bụng là đau, đứa bé hình như kịp chờ đợi muốn ra ngoài, thế nhưng ở đây ngay cả xe cũng có, phải làm sao? thể nào sinh non ở noi này được.
"Tôi đưa bệnh viện!" Phác Tuấn Hi ôm lấy Tống Tâm Dao, nhưng mà, tại cũng phải người, có đứa bé, thể trọng của khiến cho có chút chịu nổi.
". . . . . . . . . . . . Thả tôi xuống, tôi. . . . . . Tôi quá nặng. . . . . . A. . . . . ." Nhưng mà Phác Tuấn Hi muốn thả xuống. tại bộ dáng như thế này, làm sao có thể buông xuống.
" có việc gì, tôi ôm được!" xong liền cật lực chạy về phía bệnh viện, nhưng mà chạy lát mới phát ra mình căn bản cũng biết đường ở nơi này. . . . . .
Hết chương 6
Chươngg 7: Khó sinh
Last edited by a moderator: 31/3/15