"Dao Dao, ta với em chuyện gì vậy?" Lôi Vũ Minh chờ ở bên ngoài lâu cũng thấy Tống Tâm Dao ra, liền chạy vào, lại thấy Phác Tuấn Hi khuôn mặt nhăn nhó rời khỏi.
"Người nhàm chán, chuyện nhàm chán! thôi! Em bảo quản gia, chuẩn bị bữa ăn tối rồi, buổi tối cũng ở lại ăn cơm !" Lôi Vũ Minh gật đầu đồng ý. Ngày hôm qua mưa lớn như vậy, hơn nữa trong công ty còn có rất nhiều việc cần phải xử lý, có lý do thể ăn cơm cùng , nhưng mà hôm nay biết phải tìm lý do gì để cự tuyệt lời mời của .
"Á. . . . . ."
"Thế nào?" Lôi Vũ Minh nghe thấy rên rỉ, lo lắng hỏi.
"Bảo bảo đá em, đứa này gần đây càng ngày càng bướng bỉnh, xem ra sau khi ra đời, lại là tiểu tử nghịch ngợm." mặt Tống Tâm Dao nở nụ cười hạnh phúc, nhớ tới bảo bảo, tâm tình của cũng còn nặng nề như vừa rồi nữa.
"Con nuôi à, con ngoan chút cho cha, chớ giày vò mẹ con nữa, nếu sau khi con ra đời, cha nhất định đánh cho cái mông của con nở hoa." Lôi Vũ Minh hướng về phía bụng của , uy hiếp .
"Oa. . . . . . Cha nuôi hung dữ! Bảo bảo rất sợ hãi!" Tống Tâm Dao cũng theo náo loạn. Tâm tình của dường như vì những lời của Phác Tuấn Hi, mà còn lo lắng nặng nề nữa.
"Chớ sợ chớ sợ, cha nuôi đánh bảo bảo, đánh a!" Lôi Vũ Minh thấy tâm tình tốt như vậy, cũng vui vẻ.
"Đó. . . . . . Cha nuôi cũng dọa bảo bảo a! Bảo bảo để ý tới cha nuôi nữa!" Tống Tâm Dao học dáng vẻ Kỳ Kỳ chuyện khi còn bé, thái độ càng thêm đổi tới đổi lui, chọc cho Lôi Vũ Minh cũng vui vẻ.
"Ngoan! Ngoan! Cha nuôi rất thương bảo bảo, bảo bảo thể để ý đến cha nuôi, có được hay ?" Tống Tâm Dao chịu nổi nét mặt Lôi Vũ Minh này đổi tới đổi lui, cũng thể nhịn được nữa mà bật cười.
"Ha ha ha. . . . . . Vũ Minh à! rất có tiềm lực làm diễn viên đó!" Tống Tâm Dao cười to, bao lâu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của rồi.
"Em cười, cười là tốt rồi!" Lôi Vũ Minh vuốt vuốt tóc . Bắt đầu từ bây giờ, xem giống như em mà đối đãi.
"Dao Dao, về sau gọi là Vũ Minh ! Để cho người này làm trai chăm sóc cho em là em nhé!" Lôi Vũ Minh giúp mở cửa xe, để cho ngồi xuống.
Tống Tâm Dao gật đầu cái, từ chỉ có mình, có thêm người trai cũng an tâm. Ít nhất là có thêm người trai thương , cưng chiều , coi như bảo bối. Hơn nữa Lôi Vũ Minh đối với tốt như vậy, là người đàn ông rất tốt, người phụ nữ nào có thể trở thành vợ , nhất định rất hạnh phúc.
"Tại sao chuyện?" Kể từ sau khi lên xe, Tống Tâm Dao liền chuyện nữa, cảm giác hình như có tâm gì đó vậy.
" có việc gì! Chỉ là nghĩ đến những gì Phác Tuấn Hi vừa ." Rốt cuộc là loại thuốc gì có thể khiến cho người uống vào quên quá khứ?
Nếu giống như TV thường hay chiếu, thế giới này, có vong tình thủy hoặc là vong ưu thảo, các loại thuốc này, cũng sớm bị những nam nữ thất tình lấy cạn sạch, làm sao còn có thể lưu lại thế giới.
" ta những thứ gì?"
" ấy cho em biết, khi ấy rời thành phố O đến Hàn Quốc xảy ra tai nạn xe cộ, khi tỉnh lại ở trong bệnh viện tại Seoul, mà người ở bên cạnh lúc đấy chính là Thôi Thục Viện. ấy còn Thôi Thục Viện cho biết, là tổng giám đốc của Thôi Phác - Phác Tuấn Hi. Sau khi xuất viện ấy lại phỉa sử dụng loại thuốc mà khi uống vào con người ta quên quá khứ, uống nhiều còn có thể nguy hiểm đến tính mạng. thế giới còn có loại thuốc như vậy sao?" càng nghĩ càng hiểu, nhưng cũng thể , thế giới tồn tại loại thuốc này được. Ngay cả người rắn cũng gặp rồi sao thế giới lại thể có loại thuốc này. Có lẽ chỉ là có nhiều người biết đến mà thôi.
"Hơn ba mươi năm trước, tổ nghiên cứu của bệnh viện nào đó ở thành phố O nghiên cứu ra loại thuốc tên là lhkz, nhưng rất kỳ quái là loại thuốc này còn chưa phát hành rộng rãi ra ngoài bị cục y tế cấm lưu hành. Lúc ấy nghe , có mấy bác sĩ uống thử loại thuốc này, sau đó đều quên quá khứ của bọn họ, bọn họ chỉ là uống lần, quên hết tất cả, nếu như mà có nhớ lầm trong mấy vị bác sĩ đó, có bác sĩ là người Hàn Quốc. Kể từ sau khi loại thuốc này bị cấm bán ra bác sĩ người Hàn Quốc đó cũng mất tích, đến bây giờ vẫn có ai biết, ông ta rốt cuộc ở chỗ nào? Nếu đúng như nhữ gì mà ta rất có khả năng là ta uống phải loại thuốc này." Nếu như những lời mà ta là , vậy bọn họ trách lầm rồi.
"Mới vừa rồi, khi ở công ty, em thấy Thôi Thục Viện hình như theo dõi Phác Tuấn Hi. Mà Phác Tuấn Hi lại len lén với em là được ký hiệp ước với Thôi Phác, tất cả mọi chuyện phải chờ ấy điều tra xong chuyện này rồi tiếp." Tống Tâm Dao vốn tính hợp tác cùng Thôi Phác.
"Lúc xem hợp đồng của Thôi có cảm giác bên trong phần hiệp ước này có vấn đề. Cho nên vẫn luôn để cho em ký kết với đối phương, xem ra cảm giác của là đúng. Dao Dao, chuyện này em cũng phải cẩn thận hơn chút. cho người cùng điều tra chuyện này!" Lôi Vũ Minh càng nghĩ càng cảm thấy đúng. Nếu như đúng theo lời Phác Tuấn Hi vậy bọn họ muốn tra , sau đó tính toán xem quan hệ giữa bọn họ tiếp theo phải làm như thế nào.
"Như thế có làm phiền nhiều quá ?!" Tống Tâm Dao cảm thấy như vậy tốt lắm.
"Em yên tâm, phải ngày mai Dạ Thiên trở về rồi sao? Chuyện trong công ty để cho Dạ Thiên quản lý, tra chuyện này. Chuyện trong công ty an hem cũng yên tâm , có thể xử lý tốt mà." Chuyện trong công ty Lôi Vũ Minh có thể xử lý rất tốt, Tống Tâm Dao căn bản cũng cần thiết phải lo lắng cho , hơn nữa bên cạnh , còn có Dạ Đình có thể giúp làm tốt mọi việc.
"Điều này cũng đúng, Dạ Thiên trở lại em cũng cảm thấy nhõm hơn nhiều rồi. Mỗi ngày đến công ty làm việc, sau khi đứa bé sinh ra, chờ bảo bảo đầy tháng, em cũng có thể đem con giao cho bảo mẫu, lại về công ty giúp tay. Em cũng muốn làm cho Dạ Thiên quá mệt mỏi. Lại , bây giờ ấy cũng phải chỉ có người, trong nhà còn có người ấy cần phải chăm sóc chút ." Tống Tâm Dao đem dự tính của mình cho Lôi Vũ Minh biết.
"Ừ! Sauk hi bé con đầy tháng, em chỉ cần mỗi ngày trở về cho nó ăn no, như vậy cũng có thể!" Lôi Vũ Minh đồng ý quyết định của . Đối với Dạ Thiên, cũng hiểu , cho nên đối với ta cũng cảm thấy yên tâm.
Trò chuyện chút, bọn họ đến nhà họ Cung. Mỗi ngày về đến nhà, chị Diêu đều chờ bên cạnh cửa, thấy Tống Tâm Dao trở lại, lập tức đến dìu . ấy bây giờ đường tiện như vậy là người bảo mẫu tốt nên chăm sóc tốt cho ấy.
"Chú Lôi!" Điềm Điềm thấy Lôi Vũ Minh, vui vẻ chạy đến trong ngực .
"Điềm Điềm, phải gọi cha nuôi!" Lôi Vũ Minh biết mình cường điệu bao nhiêu lần nhưng Điềm Điềm vẫn cứ gọi là chú Lôi, chính là muốn đổi giọng gọi cha nuôi.
" a, a, gọi chú, gọi chú cơ!" Điềm Điềm cũng thuận theo, vùi mình trong ngực Lôi Vũ Minh xuống.
"Điềm Điềm, xuống dưới , cha nuôi của con rất mệt mỏi!" Tống Tâm Dao thấy Điềm Điềm vùi trong ngực Lôi Vũ Minh muốn xuống, bất đắc dĩ lắc đầu, đứa bé này cũng thiệt là.
"Để cho ôm lát !" Vốn nên gọi Lôi Vũ Minh là cha nuôi, nhưng mà điều này làm Cung Hình Dực vui. Anhh nếu như muốn để cho đứa bé của gọi Lôi Vũ Minh là cha nuôi, trừ phi chết.
Lúc ấy Tống Tâm Dao cũng bởi vì chuyện này mà giận dỗi với Cung Hình Dực thời gian. Khi mang thai Điềm Điềm, nếu như phải Lôi Vũ Minh mực chăm sóc, cũng biết mình làm sao sống được.
" cũng đừng đứng, ngồi ! Đợi lát nữa là có thể ăn cơm rồi!" Tống Tâm Dao thấy đứng, ngồi xuống, vội kêu ngồi xuống.
"Chú Lôi, làm sao chú đến chơi với Điềm Điềm?" Tình cảm giữa Điềm Điềm và Lôi Vũ Minh quả rất tốt! Hình như là bởi vì từ khi bé ở trong bụng mẹ cho tới nay Lôi Vũ Minh đều đối với nó rất tốt, cho nên mới có thể lệ thuộc vào Lôi Vũ Minh như vậy.
"Điềm Điềm, trai cùng em trai của con đâu?" Tại sao mà từ khi trở lại vẫn thấy Kỳ Kỳ cùng Tử Dật, hai tiểu quỷ này lại chạy nơi nào rồi?
" trai ở lầu, Tử Dật biết ở đâu!" Điềm Điềm vùi trong ngực Lôi Vũ Minh, hình như đối với chuyện em trai ở đâu, để ý chút nào.
"Chị Diêu, thằng bé ở đâu?" Tống Tâm Dao đứng lên, Tử Dật này có thể chạy đâu.
"Mẹ, mẹ. . . . . ." Tống Tâm Dao mới vừa tới phòng ăn, liền thấy Tử Dật từ dưới bàn cơm bò ra ngoài.
"Tử Dật, làm sao con lại chui vào đó?" Tống Tâm Dao lắc đầu cái, tới bên cạnh Tử Dật, ôm nó lên. Chị Diêu vội vàng chạy tới ôm Tử Dật, tại với bộ dáng này của ấy mà còn muốn ôm đứa bé, vì đứa bé trong bụng bảo bảo mà suy nghĩ tốt chút.
"Mẹ!" Tử Dật ở trong ngực chị Diêu, vui mừng lắm, chính là muốn chui vào trong ngực Tống Tâm Dao.
Tống Tâm Dao trở lại ngồi xuống ghế sa lon. Tử Dật đá chị Diêu hai cái, để cho chị thả nó xuống. Mới vừa thả vào ghế sa lon, bé lại chạy đến trong ngực Tống Tâm Dao.
" chủ, tiểu thư họ Thôi, tìm !" Quản gia vào.
"Họ Thôi?" nhớ mình có quen biết nào họ Thôi.
"Đúng ạ, ấy mình tên là Thôi Thục Viện, là có lời muốn với !" ra là ta!
"Để cho ấy vào !" Kỳ Kỳ lúc này từ lầu xuống, ngồi ghế sa lon Tống Tâm Dao ngồi, ý tứ muốn dời chỗ ngồi cũng có.
Last edited by a moderator: 23/3/15