1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, chớ cướp mẹ tôi - Kiều Mạt Nhi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phác Tuấn Hi ngồi trong vườn hoa bệnh viện, nhìn tấm hình trong tay. Tại sao thế giới này, lại có người đàn ông, giống mình như thế này, bọn họ giống y như là cùng người. Nhìn lại người phụ nữ trong bức ảnh kia, đối với là hoàn toàn xa lạ nhưng tại sao trong lòng luôn có loại cảm giác vô cùng quen thuộc?

      Nếu như bọn họ quen biết nhau vậy giữa bọn họ có quan hệ gì? Tại sao bọn họ lại quen thuộc như vậy? Hay là giữa và người phụ nữ này, có quan hệ gì đó mà biết.

      Nếu là như vậy Thôi Thục Viện vẫn luôn gạt . Nếu như phải, tại sao lại có nhiều người là Cung Hình Dực như vậy. Mới vừa rồi khi ra khỏi phòng bệnh viện, rất nhiều người ngang qua cũng đều là Cung Hình Dực. Hay là giữa và Cung Hình Dực lại có quan hệ nào đó. Hoặc là giống như em sinh đôi chẳng hạn, mà bọn họ chỉ nhận lầm thành Cung Hình Dực mà thôi.

      "Oa. . . . . . Tổng giám đốc của Tử Mị kìa!" Hai khi qua người , nhịn được kêu lên.

      nâng mắt nhìn hai sau đó lại lần nữa cúi đầu nhìn tấm hình trong tay.

      Có lẽ, nên điều tra chuyện này, nếu như cùng người phụ nữ kia, có quan hệ hôn nhân, như vậy thể ở chung chỗ với Thôi Thục Viện.

      Nếu như tất cả chuyện này chỉ là hiểu lầm, như vậy coi như vẫn chưa hề có chuyện gì xảy ra.

      "Tiểu tử, tôi có thể ngồi ở chỗ này ?" ông lão tóc trắng xoá tới, dùng cây gậy trong tay chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh Phác Tuấn Hi.

      "Dĩ nhiên có thể!" Phác Tuấn Hi nhàn nhạt trả lời, ngồi dịch sang chút.

      "Cám ơn! Người già còn dùng được nữa, vài bước nổi!" Ông lão thở dài, đưa tay gõ chân mình cái.

      "Ông à, trông ông vẫn cường tráng như thế, làm sao có thể gọi là già chứ?" Phác Tuấn Hi ngẩng đầu liếc nhìn ông lão bên cạnh, nhàn nhạt an ủi.

      "Cậu đừng an ủi lão già này nữa, thân thể của tôi, tôi hiểu rất .” Ông lão tóc trắng cũng sớm hiểu tất cả.phuonganh

      "Tiểu tử, có phải cậu vẫn hay uống thuốc ?" Ông lão nhìn lát, hỏi.

      "Đúng thế! Kể từ khi thoát khỏi tai nạn, thỉnh thoảng vẫn nhức đầu, cho nên có uống thuốc giảm đau." Gần đây đầu của vẫn luôn đau nhức, mỗi lần như vậy đều phải uống mấy viên thuốc mới hết được.

      "Cậu có tin tưởng lão già tôi ?" Ông lão tóc trắng có cảm giác, thuốc mà uống, có chút vấn đề, sắc mặt của dễ nhìn chút nào.

      "Dạ!" Phác Tuấn Hi cười nhạt, người già cũng thể làm gì được .

      "Tôi bắt mạch giúp cậu." Ông lão tóc trắng kéo tay Phác Tuấn Hi qua, nhắm mắt lại tập trung giữ lát.

      "Cậu cậu uống thuốc giảm đau, vậy tên của loại thuốc đó là gì?"

      "Tôi cũng lắm, là vị hôn thê cho tôi uống." vẫn luôn tin tưởng Thôi Thục Viện, cho nên cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi qua thuốc giảm đau đó là loại gì.

      "Vào tầm này ngày mai, cậu đem loại thuốc đó tới đây chờ tôi! Tôi cho cậu, nhưng mà cậu nên nhớ loại thuốc này thể uống nữa. Loại thuốc đó có lợi cho sứa khỏe!" Ông lão tóc trắng buông tay xuống, cười nhàn nhạt mà .

      "Viện trưởng, ông ở đây à!" Y tá tìm vòng lớn, ngờ ông lại ở chỗ này.

      "Seminar bắt đầu rồi sao?" Y tá gật đầu cái.

      " thôi!" Ồn viện trưởng đứng lên, theo y tá rời khỏi chỗ này.

      Phác Tuấn Hi nhìn bóng lưng ông rời , nhìn lại tay mình chút. Đúng như lời ông ấy , loại thuốc giảm đau đó thể uống được nữa sao? Xem ra phải nghĩ biện pháp lấy được loại thuốc đó đưa cho ông ấy xem trước .

      Vừa trở về khách sạn, nhìn thấy Thôi Thục Viện chờ ở cửa.

      "Tuấn Hi, đâu vậy hả ? Làm thế nào mà bây giờ mới trở về?" Thôi Thục Viện thấy trở lại, vội chạy tới.

      "Sao em vào trong chờ?" Phác Tuấn Hi mặc cho kéo cánh tay mình, vào trong khách sạn.phuonganhddlqd

      "Em muốn chờ vào chung!" Thôi Thục Viện nắm chặt tay , hình như sợ chạy mất vậy. Phác Tuấn Hi liếc mắt nhìn cánh tay của mình bị nắm chặt, chỉ là lại đưa ra cánh tay khác, cười, vỗ vỗ tay .

      Hai người tiến vào thang máy, đưa trở về phòng, sau đó lại về phòng của mình.

      "Tuấn Hi. . . . . ." Thôi Thục Viện thấy rời , liền gọi lại.

      "Còn có việc gì sao?"

      "Buổi tối, ở lại phòng em !" cúi đầu, hình như to gan đưa ra lời thỉnh cầu với mà cảm thấy ngượng ngùng.

      "Mới vừa ngồi máy bay, em cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi tốt !" muốn điều tra quan hệ giữa bọn họ, sau đó mới có thể suy nghĩ lại xem làm thế nào.

      Kể từ sau khi rời Hàn Quốc đến thành phố O, tất cả mọi chuyện xảy ra khiến cho có chút khó có thể tiếp nhận được. Người phụ nữ kia, còn có những đứa bé kia, mang đến cho cảm giác, đều rất quen thuộc.

      Đưa bé tên Kỳ Kỳ đó lại có khuôn mặt giống như thế, khiến cho cũng bắt đầu hoài nghi, Kỳ Kỳ có phải là con hay , hoặc là đứa bé kia căn bản chính là con , còn có người phụ nữ tên Tống Tâm Dao kia cũng chính là vợ của . Mà Thôi Thục Viện cho tới nay, đều lừa gạt , để cho nghĩ rằng mình chính là Phác Tuấn Hi. Lại làm cho từ từ tiếp nhận thân phận Phác Tuấn Hi này.

      "Tốt! Vậy cũng nghỉ ngơi tốt!" Thôi Thục Viện có chút thất vọng, càng thêm sợ, phát chuyện gì đó.

      "Ừ! Ngủ ngon!" Phác Tuấn Hi lần này tiếp tục thứ đứng nhìn trở về phòng, mà tiếp tục . Sau khi , Thôi Thục Viện thấy khép cửa phòng lại, cũng liền trở lại trong phòng, có lẽ mệt mỏi.

      Trở về phòng, liền gọi điện thoại cho cha. Hỏi ông chút xem sau đó phải làm như thế nào, có lẽ bọn họ hoàn toàn nghĩ tới chuyện Tống Tâm Dao xuất trong phi trường.

      "Tiếp tục cho ấy uống thuốc sao?" Thuốc mang theo cũng đủ nhiều, nhưng mà vẫn cho uống thuốc cũng biết có thể đảm bảo khống chế được thần trí của hay . rất lo lắng, và Tống Tâm Dao sau mấy lân gặp mặt, có thể nhớ lại chuyện tình giữa bọn họ.ddlqdphuonganh

      "Đúng, tiếp tục cho nó uống thuốc. Phải đợi đến khi kế hoạch của chúng ta hoàn thành, ta mới hết nhiệm vụ, có chỗ dùng." Giọng của Thôi Sử Viễn từ bên kia điện thoại, truyền vào trong tai Thôi Thục Viện .

      "Nhưng cha à, loại thuốc này uống quá nhiều ấy chết." Loại thuốc này mặc dù có thể khống chế tâm trí của ấy, khiến cho ấy quên hết chuyện lúc trước. Nhưng mà loại thuốc này đối với thân thể, rất có hại. Nếu như tiếp tục uống nữa, ấy thực mất mạng.

      "Vậy bây giờ con hãy giảm bớt lượng thuốc cho nó uống, khi kế hoạch của chúng ta chưa thành công, nó thể chết được." Thôi Sử Viễn cúp điện thoại, nhìn bầu trời Seoul. Ông có thể tạo dựng bầu trời ở Seoul, tin tưởng là ở thành phố O của Trung Quốc, ông cũng có thể tạo ra khoảng trời như vậy. tại, cái ông muốn là Tử Mị.

      Thôi Thục Viện nghe điện thoại truyền đến tiếng “ tút tút ",liền ném nó ra chỗ khác. Xem ra, vẫn phải nghe lời Thôi Sử Viễn, chỉ hy vọng thể nhớ ra chuyện gì.

      Thôi Thục Viện ngủ thẳng đến nửa đêm, bị tiếng gõ cửa truyền tới đánh thức. khoác tạm cái áo, liền ra cửa, xuyên qua mắt mèo thấy người ngoài cửa là Phác Tuấn Hi, vội vàng mở cửa cho vào.ddlqd

      "Thục Viện, thuốc giảm đau, cho thuốc giảm đau. . . . . ." Phác Tuấn Hi ngã ngồi bên cạnh cửa, đôi tay ôm chặt đầu óc của mình.

      chờ!" Bình thường đều là tuần mới phát bệnh đau đầu lần, lần này làm sao mà hai ngày trước mới vừa phát bệnh, hôm nay lại phát bệnh tiếp rồi.

      Nhưng tại thể nghĩ quá nhiều, vội vàng trở lại phòng, mở túi của mình, từ bên trong lấy ra lọ thuốc, đổ mấy viên lên tay, cầm tới chén nước, tới cửa.

      "Mau uống ." Đem thuốc thả vào trong tay Phác Tuấn Hi, đưa luôn nước cho .

      Bên ngoài lại đột nhiên truyền đến tiếng động, quay đầu xem cái, khi quay đầu lại, thấy Phác Tuấn Hi uống thuốc xong, tựa vào tường thở hổn hển. Mặc dù đối với thanh vừa mới vang lên ngoài kia cảm giác có chút kỳ quái, nhưng mà Phác Tuấn Hi cũng uống thuốc, cũng yên tâm.

      "Em đưa trở về phòng!" Thôi Thục Viện đỡ Phác Tuấn Hi ngồi dưới đất dậy. Khi đỡ dậy cũng chú ý đến bàn tay để trong túi áo ngủ của lần nữa bỏ ra ngoài.

      "Cám ơn!" Ngồi lên giường, cám ơn .

      "Tốt nhất nên nghỉ ngơi chút! Có thể là do ngồi máy bay, cho nên tối nay lại phát bệnh. ngủ , uống thuốc cũng còn đau đớn." Phác Tuấn Hi gật đầu cái, liền nằm lại giường, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say. Nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của , Thôi Thục Viện lúc này mới yên tâm, giúp tắt đèn, sau đó liền ra ngoài. Cho đến khi của khóa lại, mới lại bật đèn lên, từ trong túi áo ngủ, lấy ra mấy viên thuốc mới vừa bỏ vào.

      Nhìn chữ phía viên thuốc, mở laptop ra bắt đầu tra, nhưng mà ở web lại tra được tên của loại thuốc này, thể làm gì khác hơn là đợi đến ngày mai cầm đến bệnh viện, chờ vị viện trưởng kia xem giúp . Nhưng mà, tên của loại thuốc này, hình như có chút kỳ quái.

      Thuốc giảm đau, vì sao lại có tên là ——lhkz, coi như nghĩ lâu hơn nữa, cũng nghĩ ra đây rốt cuộc là thuốc gì. Nếu như quả chỉ là thuốc giảm đau website căn bản cũng thể tìm được. Thuốc này nhất định có vấn đề gì đó, xem ra chỉ có thể đợi đến mai mới có thể biết được.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngày thứ hai, báo chí đưa ra thông báo, chính là chuyện mà ngày hôm qua Tống Tâm Dao trong phi trường, Cung Hình Dực mất. Tống Tâm Dao nhìn tờ báo, vẫn nhịn được rơi nước mắt, muốn làm như vậy. hy vọng người đàn ông kia là Cung Hình Dực biết bao. Hy vọng ta và Cung Hình Dực cần giống nhau đến vậy biết nhường nào.

      Nhưng mà, bọn họ đúng là cùng người. Khi đứng bên cạnh , cho cảm giác, vẫn giống như chưa từng thay đổi, nếu như phải là Cung Hình Dực, biết, ta là ai.

      Ánh mắt của vĩnh viễn đều thể nào quên, khi nhìn , ánh mắt, vẻ mặt vẫn giống như trước kia, nếu như còn thương nữa, vậy tại sao vẫn bày ra vẻ mặt như vậy?

      "Mẹ, mẹ vẫn còn xem báo à!" Hôm nay là ngày mồng tháng năm, Kỳ Kỳ có nhiều ngày nghỉ ngơi, sáng sớm dậy, tới bệnh viện thăm Tống Tâm Dao.

      "Kỳ Kỳ, hôm nay tại sao con học." căn bản là quên, hôm nay là ngày mấy.

      "Mẹ, trường học của chúng con được nghỉ, mẹ quên sao!" Kỳ Kỳ chỉ chỉ ngày mặt báo.

      " xin lỗi, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, mẹ quên việc này rồi." Tống Tâm Dao đưa tay vuốt ve gương mặt Kỳ Kỳ, thoáng qua trong mắt là hình ảnh Cung Hình Dực trước kia che chở trăm bề.

      từng : nếu như trời mưa, là chiếc ô của em, để cho em bị ướt. : nếu như có ngày chúng ta đều già rồi, hi vọng em trước, như vậy em cũng cần rơi lệ vì , đời này em mà rơi lệ quá nhiều. Về sau, hãy để cho rơi lệ lần vì em được ?

      : nếu như có ngày, chúng ta nổi nữa rồi, chúng ta ngồi ở trong nhà, mỗi ngày đều kể cho em chuyện xưa, những chuyện mà em thích nghe.

      : cả đời , có thể cưới được người phụ nữ tốt như em làm vợ, còn cầu mong chuyện gì khác nữa.

      : đợi đến khi chúng ta đều già , chúng ta đem công ty giao lại cho con cái, chúng ta du lịch vòng quanh thế giới, chơi cho đến khi chúng ta thể chơi được nữa mới thôi.

      : chỉ cần có ở đây, nhất định để cho bất kỳ ai làm tổn thương em; bởi vì tin tưởng rằng, có thể bảo vệ cho em tốt. . . . . .

      Nhưng mà, tại người tổn thương , chính là . vẫn có thể bảo vệ sao? Vẫn có thể giống như trước đây, mến sao?

      thể, thể nữa rồi!

      "Mẹ!" Kỳ Kỳ đưa tay lau nước mắt gò má , biết lại bắt đầu nhớ nhung Cung Hình Dực, biết cãn bản cũng thể trong kh.oảng thời gian ngắn như vậy mà quên được Cung Hình Dực.

      "Kỳ Kỳ. . . . . ." Tống Tâm Dao ôm Kỳ Kỳ vào trong lòng, thể hiểu, tại sao có thể tuyệt tình như vậy, tại sao có thể quên liền quên. Tại sao có thể giả bộ làm như biết, cho dù ngã trong vũng máu như vậy cũng có thể chẳng quan tâm.

      từng , chạy về đúng lúc để nhìn con ra đời, nhất định về. Bây giờ trở về rồi nhưng mà tất cả đều thay đổi, còn là Cung Hình Dực , cưng chiều , bảo vệ , thương giống như trước kia nữa rồi. Bây giờ trở thành Phác Tuấn Hi tuyệt tình, vô tâm, lạnh lùng, chẳng quan tâm đến . Nếu như muốn làm Phác Tuấn Hi, như vậy cứ tiếp tục làm , coi như Cung Hình Dực của chết rồi, cũng trở lại nữa.

      Coi như trong cuộc đời , cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất người đàn ông như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng người ông nào. Cho tới bây giờ đều chưa từng có. . . . . .

      Nhưng mà có thể coi như là cho tới bây giờ đều chưa từng có người như vậy sao? có thể coi như tất cả mọi chuyện đêu? có thể là chưa từng xảy ra sao? Cho tới bây giờ cũng có người đàn ông nào mà mến sao?

      Nhưng tình này thâm nhập vào cốt tủy, có thể quên liền quên sao?

      "Mẹ, sau khi khóc, cũng cần đau lòng nữa, mẹ còn có Kỳ Kỳ, còn có Điềm Điềm, còn có Tử Dật. Còn có em bé trong bụng nữa, chúng con vĩnh viễn đều ở bên cạnh mẹ." Kỳ Kỳ duỗi bàn tay bé ra, nhàng vỗ lưng .

      Tống Tâm Dao gật đầu cái, mặc cho Kỳ Kỳ dùng tay bé, giúp lau nước mắt mặt.

      *

      Phác Tuấn Hi né tránh Thôi Thục Viện chạy tới bệnh viện, đợi ở chỗ ngồi ngày hôm qua, chờ lão viện trưởng xuất . Khi đợi ông, lại nhịn được chạy hỏi phòng bệnh của Tống Tâm Dao. Khi tìm được phòng bệnh của Tống Tâm Dao, bên trong sớm trống trơn. Mọi thứ đều dọn dẹp sạch , sau khi hỏi y tá, mới biết xuất viện rồi.

      Thất vọng trở lại trong vườn hoa bệnh viện, ngồi lát lão viện trưởng liền chống gậy tới ngồi xuống bên cạnh .

      "Thuốc mang tới chưa?" Phác Tuấn Hi gật đầu cái, từ trong áo khoác tây trang lấy ra mấy viên thuốc lấy
      được tối hôm qua.

      "Cậu uống loại thuốc này được bao lâu rồi?"

      "Khoảng hơn 2 tuần! Nếu như là từ sau khi tôi tỉnh lại từ tai nạn xe cộ la hai tuần lễ, trước đo có uông hay tôi cũng lắm!" căn bản là ngay cả thân phận của mình cũng đều nhớ.

      "Loại thuốc này, có thể khống chế tâm trí của con người, có thể tạm thời làm cho người ta mất tất cả trí nhớ trước kia, nếu như sử dụng nhiều lần, cậu sinh ra lệ thuộc đối với thuốc này, cho đến ngày cậu chết ." Loại thuốc này sớm bị cục y dược cấm rồi, tại sao bây giờ lại xuất , ông có chút hiểu. Chuyện như vậy phải báo cảnh sát điều tra chút.

      "Ý ông là, tôi là vì loại thuốc này mới mất trí nhớ trước kia sao?" Lão viện trưởng gật đầu cái.

      "Cậu thể tiếp tục uống loại thuốc này nữa, cho dù đầu lại đâu cũng phải nhịn thể uống. Nếu như cậu tiếp tục uống nữa, cậu chỉ mất mạng, mà chỉ cần uốg thêm nữa ngay cả chính cậu cũng thể suy nghĩ được chuyện gì. Loại thuốc này có thể khống chế suy nghĩ của cậu. Giống như là dùng thuốc phiện vậy, nếu như sử dụng nhiều, sinh ra lệ thuộc đối với nó. Sau đó từ từ bị thuốc khống chế, sau đó còn là chính mình nữa." Loại thuốc này dược lực rất mạnh, sử dụng ba lần trở lên lệ thuộc vào nó.

      "Nêu như ngừng dùng loại thuốc này, như thế nào? Tôi có thể nhớ ra chuyện lúc trước ?" Bây giờ chuyện muốn biết, chính là trong quá khứ, mà phải những điều này.

      "Chuyện này phải phụ thuộc vào chính bản thân cậu. Khi cậu vừa mới bắt đầu ngừng dùng thuốc, có thể rất khó chịu, thậm chí toàn thân đổ mồ hôi lạnh, có thể toàn thân giống như có độc trùng cắn vậy, chỉ cần cậu kiên trì mấy lần, là có thể tốt hơn. Trí nhớ sao? Cái này khó mà , trước kia có người nghiệm khôi phục trí nhớ như thế này, khả năng khôi phục chỉ có 30%. Nhưng mà điều này cũng phải xem chính cậu muốn như thế nào. Nếu như cậu có thể khôi phục trí nhớ cũng chỉ có thể chứng minh đoạn ký ức này đối với cậu rất quan trọng, nếu như cậu khôi phục được trí nhớ, như vậy đoạn trí nhớ trước kia đối với cậu chính là quan trọng. Tiểu tử, xem ra thân phận cậu rất đặc biệt, ta chỉ có thể , cậu thể uống loại thuốc này nữa." Lão viện trưởng nhìn ông lão bên cạnh được con đỡ, từng bước về phía sân cỏ.

      "Cậu thấy ông lão kia chưa?" Phác Tuấn Hi gật đầu cái, lắm tại sao ông muốn với mình chuyện này.

      "Năm đó ông ấy chính là trong những người sử dụng thí nghiệm loại thuốc này, đến bây giờ ông ấy vẫn thể nhớ ra chuyện lúc trước. Ông ấy cũng alf trong những người tham gia nghiên cứu loại thuốc này, những cũng là trong những người sử dụng thí nghiệm, mặc dù ông ấy chỉ uống có lần, nnhuwng ông ấy mất tất cả trí nhớ." Mà ông, đồng dạng cũng là trong những người tham gia nghiên cứu loại thuốc này. Ban đầu bọn họ nghiên cứu thuốc này, cũng là vì nhận được thông báo của quốc gia. Nhưng mà loại thuốc này mới nghiên cứu ra được đến nữa tháng, được phát hành thị trường nữa, nó bị cục y dược phát lệnh cấm.

      Năm đó, người tham gia nghiên cứu loại thuốc này trừ ông cùng ông lão ở ngoài kia ra, còn có bác sĩ người Hàn Quốc, nhưng mà kể từ sau chuyện lần đó phát sinh, ông ta cũng còn xuất nữa. ai biết ông ta đâu, nhưng mà ông ta lại mang số tài liệu nghiên cứu loại thuốc này.

      "Ông ấy rất vĩ đại, lại có thể tự mình sử dụng thuốc thí nghiệm." Phác Tuấn Hi ngược lại rất bội phục ông ấy.

      "Vĩ đại có ích lợi gì, cho đến bây giờ vẫn nhớ ra người nhà và con mình. Mặc dù các con của ông cũng qua đây chăm sóc ông, nhưng mà vẫn làm ông ấy nhớ ra chuyện gì. Tiểu tử, ta tâm hi vọng cậu có thể lấy lại trí nhớ." Lão viện trưởng đứng lên, giao cho lọ thuốc giảm đau.

      "Nếu như đâu đến nỗi chịu được nữa hãy ăn cái này. Chỉ cần trong lòng có tín niệm, cảm thấy đau đớn nữa." Lão viện trưởng cười cười với , sau đó liền chống gậy về hướng bệnh viện.

      Phác Tuấn Hi nhìn lọ thuốc trong tay, bỏ vào trong túi áo, đứng dậy về phía công ty. bây giờ vẫn là tổng giám đốc của Thôi Phác, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Cho dù muốn mau chóng điều tra ra chuyện của mình, những vẫn thể để cho bọn họ phát , điều tra chuyện này.

      Nếu như bị bọn họ phát , chắc hẳn cũng được tự do như thế này rồi, có thể đến lúc đó còn bị giám thị, như vậy cũng phải là chuyện mong muốn.
      Last edited by a moderator: 25/2/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Trong tang lễ của Cung Hình Dực, Tống Tâm Dao nâng cao bụng, ngồi ghế. Rất nhiều người trong thương giới quen biết nhìn thấy thông báo đều tới tiễn đưa . Tống Tâm Dao toàn thân áo trắng, ngồi yên lặng, khóc làm khó, vẻ mặt lại vô cảm.

      "Bà Cung, xin nén bi thương!" tổng giám đốc của công ty nào đó tới trước mặt Tống Tâm Dao, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Ông vẫn luôn khâm phục Cung Hình Dực, nhưng ngờ lại mất sớm như vậy.

      "Cám ơn tổng giám đốc Âu!" Chị Diêu ở bên cạnh Tống Tâm Dao, giúp cám ơn.

      "Dao Dao. . . . . ." Lôi Vũ Minh khi nhìn thấy thông báo, sợ hết hồn, tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy.

      "Vũ Minh!" Tống Tâm Dao thấy là Lôi Vũ Minh, khẽ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt kêu tiếng. Thấy sắc mặt tái nhợt, Lôi Vũ Minh cũng bị làm cho giật mình.

      "Sắc mặt em tại sao lại kém như vậy!" Coi như gả cho Cung Hình Dực, nhưng mà đối với , quan tâm của cho tới bây giờ cũng chưa từng ít .Bọn họ có cách nào trở thành vợ chồng, vậy cũng xem giống như là em để đối đãi, nhìn cái bộ dáng này của , rất đau lòng.

      "Lôi tiên sinh, tốt nhất cậu nên khuyên nhủ chủ nhà chúng tôi ! hai ngày hai đêm ấy có chợp mắt, hơn nữa lại ăn rất ít." Chị Diêu lo lắng sinh bệnh mất. tại còn mang thai đứa bé, mỗi ngày còn ăn ít cơm, thể yên lòng. Thấy cái bộ dáng này của , chị hi vọng có thể đánh cho cái người tên Phác Tuấn Hi kia trận. Hỏi chút xem rốt cuộc là ta còn có lương tâm hay , tại sao lại có thể làm như vậy, lại có thể đối đãi với Tống Tâm Dao như vậy.

      "Dao Dao, em như vậy là được. Bây giờ em còn có thai, cũng thể ngược đãi mình như vậy! Coi như tại ấy có ở đây, em cũng thể hành hạ mình, em còn có Kỳ Kỳ cùng bọn . Cho dù em nghĩ cho mình, cũng phải vì bọn mà suy nghĩ tốt!" Cung Hình Dực chết , đối với nhất định là đả kích rất lớn.

      "Vũ Minh, cám ơn ! Chỉ là em chút khẩu vị nào." Mỗi ngày đều ép buộc mình ăn nhiều chút, ăn nhiều chút. Nhưng ăn đến cuối cùng, đều nuốt trôi. Hơn nữa biết bao nhiêu lần ăn rồi lại phun ra.

      "Chị Diêu, bảo phòng bếp làm cho ấy chút đồ ăn , như vậy ăn thể được." Sắc mặt , so với lần trước khi nhìn thấy , biết kém hơn bao nhiêu.

      "Được! làm ngay!" Chị Diêu gật đầu cái.

      "Phác Tuấn Hi đến rồi!" Người làm trong nhà chạy vào báo.

      "Tôi muốn nhìn thấy ta!" ta tới làm cái gì? Đến để chê cười sao?

      "Hiểu!" Lão Ngũ gật cái liền chạy ra ngoài.

      "Chị Diêu, Phác Tuấn Hi là ai ?" Lôi Vũ Minh gần đây đều ở đây trong công ty vội vàng xử lý công việc, rốt cuộc xảy ra những chuyện gì, cũng .

      "Lôi tiên sinh, vì sao lại muốn tôi chuyện này nữa!" biết phải giải thích bao nhiêu lần, nhưng là mỗi lần đều rất bất đắc dĩ.

      "Nếu vậy tôi xem chút!" Có lẽ, chính mình xem vẫn tương đối thích hợp hơn.

      Tống Tâm Dao vốn muốn gọi lại, nhưng mà ra ngoài mất rồi. Tống Tâm Dao tựa vào người chị Diêu, nhìn về phía tấm ảnh. ràng , thể ra trước nhưng bây giờ người trước lại là .

      Khi Lôi Vũ Minh tới cạnh cửa, liền gặp đượcn Phác Tuấn Hi. Hình như hiểu ràng nguyên nhân tại sao Tống Tâm Dao cho ta vào rồi.

      " là ai?" Lôi Vũ Minh tới trước mặt ta, nhìn lát. ta cùng Cung Hình Dực giống nhau như đúc, ngay cả cũng cảm thấy, bọn họ căn bản là cùng người. Nếu như bọn họ là cùng người vậy tại sao Tống Tâm Dao phải tuyên bố ra ngoài là Cung Hình Dực chết?

      "Tôi là tổng giám đốc của Thôi Phác quốc tế——Phác Tuấn Hi. Đây là vị hôn thê của tôi —— Thôi Thục Viện." vừa mới dứt lời, quả đấm của Lôi Vũ Minh hung hăng đánh lên mặt .

      "Khá lắm, Phác Tuấn Hi, Cung Hình Dực tôi nhìn lầm ngươi. ngờ lại có thể tuyệt tình như vậy." Lôi Vũ Minh tại hiểu, tại sao Tống Tâm Dao phải Cung Hình Dực chết rồi. Ngay cả cũng cảm thấy Cung Hình Dực chết, người đàn ông trước mắt này căn bản chỉ là người có lương tâm.

      " làm cái gì vậy?" Thấy Phác Tuấn Hi bị đánh, Thôi Thục Viện vội vàng lại gần.

      "Người phụ nữ đê tiện như , cút sang bên cho tôi." người chưa bao giờ đánh phụ nữ như Lôi Vũ Minh cũng ra tay cho Thôi Thục Viện quyền.

      "Thục Viện, em sao chứ!" Phác Tuấn Hi thấy Thôi Thục Viện bị đánh quyền, muốn bò dậy cho Lôi Vũ Minh quyền nhưng mà Lôi Vũ Minh lại nhanh hơn bước.

      "Thế nào, muốn ở chỗ này biểu tình sao? Rất thương ta sao? Lôi Vũ Minh tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng mà hôm nay tôi thạt muốn đánh đôi cẩu nam nữ này." Lôi Vũ Minh câu, liền cho thêm quyền.

      "Đừng đánh, đừng đánh!" Thôi Thục Viện thấy khóe miệng Phác Tuấn Hi chảy máu, bị sợ đến vội vàng chạy lên.

      "Đủ rồi!" Tống Tâm Dao được chị Diêu đỡ, tới cạnh cửa.

      "Hôm nay là tang lễ của chồng tôi, các người muốn đánh nhau vậy cút xa chút, đừng ở chỗ này làm ô nhiễm di thể của chồng tôi." Sắc mặt của Tống Tâm Dao tái nhợt giống như người sắp chết, bất luận là ai khi nhìn thấy cũng đau lòng.

      Phác Tuấn Hi nhìn lát, nhìn sắc mặt tái nhợt như người chết, rất muốn tiến lên xem như thế nào. Nhưng xoay người vào, Thôi Thục Viện tới bên cạnh, đỡ Phác Tuấn Hi dậy.

      "Tuấn Hi, sao chứ?" Đưa tay cẩn thận giúp lau máu bên khóe miệng.

      " có việc gì, em sao chứ!" Thôi Thục Viện lắc đầu cái.

      "Nếu như muốn thương nhau xin lỗi, nơi này hoan nghênh các người, cút ra khỏi nơi này. Phác Tuấn Hi đúng , tôi cho ngươi biết, đừng làm cho tôi lại nhìn thấy nữa, tôi mà thấy lần, lại đánh người lần!" Nếu như Lôi Vũ Minh sớm biết ta là người như vậy nhất định để cho Tống Tâm Dao gả cho ta. Nếu như phải là bởi vì ngày ấy ta ở trong đêm tuyết đứng lâu như vậy, nhìn ra được đó là lòng Tống Tâm Dao, cũng buông tay, để cho Tống Tâm Dao cùng với ta.

      Nhưng mà tại, biết mình là sai lầm rồi. Trong những ngày tiếp theo, nhất định để cho Tống Tâm Dao chịu chút xíu tổn thương nào nữa. Nếu như ai dám tổn thương ..., nhất định đòi lại gấp trăm lần.

      "Tẩy hết vết máu ở đay giúp tôi!" Người làm nữ gật đầu cái, múc nước đổ lên vết máu để nó chảy ra sân cỏ bên ngoài, sau đó cầm cây lau nhà lau khô nước nền, giống như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.

      Tống Tâm Dao sau khi từ bên ngoài vào, liền trở lại trong phòng của mình, ngồi ở giường, liếc nhìn ảnh đám cưới của bọn họ, còn có hình chụp bọn họ hàng năm du lịch cùng nhau. An tĩnh chút thanh, bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng, nhưng hoàn toàn nghe lọt, chỉ để cho tầm mắt của mình, ở lại tấm ảnh.

      Nhìn phía ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn sáng sủa như cũ, chỉ là tâm tình của lại là u tối. Bên trong quan tài có thi thể của Cung Hình Dực, chỉ để chút quần áo.

      Tử Dật bò đến trong phòng , tới bên cạnh .

      "Mamie. . . . . . Mamie. . . . . ." kêu hai tiếng, Tống Tâm Dao hạ thấp tầm mắt nhìn Tử Dật.

      "Tử Dật, con mới vừa gì?" có chút hoài nghi, phải là mình nghe lầm chứ?

      "Mamie, Mamie, Mamie. . . . . ." Tử Dật giống như là gọi đến nghiện vậy, luôn miệng gọi .

      "Bảo bối, con biết rồi, con biết gọi mẹ!" Tống Tâm Dao kéo Tử Dật vào trong ngực, nhưng tại sao nó mở miệng đúng lúc như vậy, lại là khi đau lòng nhất, khó qua nhất mà biết .

      "Mamie, mẹ. . . . . ." Nó hình như cảm thấy, Tống Tâm Dao bởi vì nó gọi mình là mẹ mà vui mừng, liền mực kêu.

      "Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan!" Cung Hình Dực, tại sao phải biến thành tình trạng như thế này, vốn cho là có thể cùng đợi Tử Dật mở miệng chuyện, nhưng tất cả đều chậm, đợi đến khi Tử Dật biết chuyện, lại là lúc cần cả nhà bọn họ nữa rồi.

      Tống Tâm Dao ôm chặt Tử Dật vào trong ngực, tâm tâm niệm tưởng, cũng là Cung Hình Dực. Nếu như có rời , là tốt biết bao!

      Nhưng mà, thể nào. . . . . .

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      *

      Sau khi tang lễ của Cung Hình Dực kết thúc, Tống Tâm Dao liền mang theo bụng bầu, tới công ty. Còn mấy ngày nữa Dạ Thiên mới có thể trở lại, tại mọi chuyện trong công ty, cũng thể làm gì khác hơn là tạm thời quản lý. Kết hôn với Cung Hình Dực nhiều năm như vậy, cũng học được rất nhiều thứ. Cung Hình Dực thường xuyên giảng giải cho số chuyện, để cho hiểu mọi chuyện trong công ty, cho nên từ từ cũng học được rất nhiều chuyện của công ty cùng với chút phương thức xử lý. Nhìn đống tài liệu đầy ngập trước mắt, Tống Tâm Dao đều xem xét rất nghiêm túc, nếu như mắt mệt mỏi, liền đứng lên, tới bên cửa sổ, nhìn thời tiết bên ngoài.

      "Phu nhân, uống ly sữa tươi !" Thư ký bưng ly sữa bò vào, tổng giám đốc vừa , làm khổ phu nhân, tại ấy có thai, chỉ còn hơn tháng nưa là sinh rồi. Vốn nên ở nhà nghỉ ngơi tốt, nhưng mà nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy.

      "Tại sao phải cà phê?" mệt mỏi rã rời, muốn uống ly cà phê nâng cao tinh thần.

      "Phu nhân, bây giờ thể uống cà phê, nếu như mỏi mệt rồi, nên vào trong nghỉ ngơi lát, những tài liệu này cũng phải rất gấp." Thư ký nhìn như vậy, cũng vì mà cảm thấy đau lòng. Làm phụ nữ, dễ dàng.

      "Những tài liệu này, cũng để hơn nửa tháng, nếu như mà hôm nay tôi xem xong vậy lại phải mang xuống, từng ngày từng ngày đều mang xuống cũng phải là biện pháp tốt." Nhận lấy ly sữa trong tay thư ký, hít hít liền uống hớp.

      "Phu nhân, nếu tôi giúp xem lần cẩn thận, sau đó nếu như có vấn đề gì tiếp tục hỏi ." Thư ký rất muốn giúp , nhìn mệt mỏi như vậy, phải là biện pháp, hơn nữa đối với thai nhi cũng tốt.

      "Công việc của so với tôi còn nhiều hơn, hai ngày nữa Dạ Thiên trở lại rồi, tôi cũng rảnh rỗi hơn, trở về làm việc !" Thư ký vì mà đau lòng, làm như vậy phải là biện pháp hay, xem ra vẫn nên gọi điện thoại cho Lôi Vũ Minh.

      Vào ngày đầu tiên Tống Tâm Dao tới công ty làm, Lôi Vũ Minh lưu lại số điện thoại cho , nếu có chuyện gì, liền lập tức cho gọi điện thoại cho , lúc ấy cho là cần phải dùng đến nên cũng để ý tới, nhưng mà bây giờ nhìn lại, vẫn tương đối hữu dụng.

      Nghĩ tới đó liền gọi điện thoại cho Lôi Vũ Minh, là tổng giám đốc của Lôi thị, vừa là bạn tốt của phu nhân, chắc hẳn tới giúp đỡ ấy. Cho dù thể giúp, cũng có thể khuyên nhủ ấy cần liều mạng như vậy, tiếp tục như vậy đối với người lớn và cả thai nhi đều tốt.

      Sau khi nhận được điện thoại của thư ký, Lôi Vũ Minh liền thả tất cả công việc tay xuống, chạy tới Tử Mị.

      "Em tốt của tôi ơi! Nếu em còn tiếp tục mệt mỏi như vậy, cháu của tôi lại phải khổ rồi !" Vừa tiến vào phòng làm việc thấy chăm chú nhìn tài liệu.

      "Vũ Minh, tại sao lại ở đây!" Thấy Lôi Vũ Minh tới, buông công việc trong tay xuống.

      "Nhiều tài liệu như vậy?" Thấy tài liệu chất đống trước mặt , rất đau lòng, giống như xem chỗ tài liệu này có thể tuần cũng đều xong.

      "Ừm! Tài liệu từ hôm Dực bắt đầu rời đến giờ, tới hôm nay vẫn luôn có người xử lý. Hôm nay em mới đem tài liệu từ ngày hôm đó ra để xử lý." Kể từ ngày Cung Hình Dực bắt đầu ra khỏi nước đó, liền mất liên lạc của .

      "Em xem như thế này sao, tháng sau cũng xem xong." Lôi Vũ Minh tiện tay cầm phần tài liệu, lật xem lượt.

      "Em muốn xem cẩn thận chút, bỏ xót chuyện gì!" Tống Tâm Dao tại rốt cuộc cũng biết, bình thường Cung Hình Dực ở trong công ty có bao nhiêu mệt mỏi.

      " dạy cho em! Những tài liệu này nếu như đều là của các ngành trong công ty, trước mắt điều lệ đều là giống nhau, cho nên lần này giám đốc có thể cần nhìn, trực tiếp nhìn phía sau. Xem ở mặt sau chút, coi như mình em xem từng chữ , cũng cần bao lâu. Còn có những số liệu có liên quan này, chỉ cần xem số liệu so với tháng trước là được rồi, Tử Mị và công ty điểm chung, chính là thích đem số liệu của mấy tháng đều đặt cạnh nhau, cho nên chỉ cần nhìn tờ cuối cùng, nếu như có chỗ nào hiểu, trực tiếp có thể hỏi thư ký của em." Lôi Vũ Minh bội phục lại lật xem từng tờ .

      "Khó trách! Vì sao em lại cảm thấy xem tài liệu mệt mỏi như vậy. Nhưng mà xem, em lại sợ điều lệ có khác biệt. Những số liệu kia, em xem nhức cả đầu, có chút đều nhìn hiểu, cơ bản là đều muốn đợi khi thư ký vội, hỏi ấy chút, nhưng nhìn ấy vẫn luôn rất bận rộn cho nên muốn gọi ấy nữa." Tống Tâm Dao mỗi lần ngẩng đầu lên đều thấy thư ký bận.

      "Em là đồ ngốc, là khờ đến mức khiến người khác đau lòng. Thư ký đương nhiên là nghe theo em rồi..., tại em ngồi ở vị trí tổng giám đốc, quan mới nhậm chức ba tầng lửa, thư ký của em là trợ thủ cho em, em hỏi ấy vậy em muốn hỏi ai hả?” Lôi Vũ minh rất bội phục . cái thế giới này, còn có thể tìm được người phụ nữ ngu ngốc giống như vậy sao? cảm thấy còn tìm được nữa!

      "Tốt lắm! Nếu như là hợp đồng sao? Phải chú ý những gì?" Còn có vài phần hợp đồng, chờ ký hợp đồng, cùng công ty đối phương kéo dài lâu như vậy, nếu như lại kéo dài nữa, chỉ sợ đối phương có tâm chờ đợi.

      "Hợp đồng có chút đều là giống nhau, em chỉ cần nhìn cầu của đối phương, còn có điều khoản bồi thường ..., là có thể! Em tin tưởng ?" Người phụ nữ ngốc này, còn tiếp tục như vậy nữa, chỉ làm cho người khác càng thêm đau lòng.

      "Em xem trai mà đối đãi, hơn nữa chúng ta từ quen biết, nếu như tin tưởng , em đúng là biết tin tưởng người nào!" vẫn luôn rất tin tưởng Lôi Vũ Minh, người rất tốt. Nếu như người phụ nữ nào có thể cùng với , nhất định ấy rất hạnh phúc.

      "Tốt lắm! Những hợp đồng này, xem giúp em! Sau đó lại cho em nghe, nếu như trong hợp đồng có vấn đề gì, em là người mới cũng nhìn ra. Nếu như có vấn đề gì, chỉ ra giúp em, đến lúc đó em cũng có tổn thất." Tống Tâm Dao gật đầu cái, rất mệt mỏi, eo cũng có chút đau nhức.

      "Trong công ty có việc gì làm sao?" Cho dù đồng ý, nhưng cũng phải là người rỗi rãnh, nếu như trong công ty có chuyện gì mà lại vẫn luôn ở chỗ này, cũng cảm thấy ngượng ngùng.

      "Công ty của , đều xử lý tốt, nếu như có xử lý tốt, có công phu chạy đến đây giúp em được sao?" Lôi Vũ Minh cười nhạt, nếu để cho biết, là bỏ lại mọi việc trong công ty, chạy tới đây, nhất định đuổi về. Vì muốn về, cho nên vẫn phải gạt lừa .

      "?" có chút tin tưởng.

      "Lừa em là chó ." Dù sao có lừa nữa, cũng thể trở thành con chó .

      "Được rồi! Tin tưởng lần!" Tống Tâm Dao đứng lên, nhàng vuốt vuốt hông của mình, Lôi Vũ Minh nhìn cái bộ dáng tại này của , là đau lòng thể đau lòng hơn, hy vọng có thể trôi qua khá hơn chút. Đứa bé này nếu như vừa sinh ra, chuyện trong công ty, phải làm thế nào?

      "Dao Dao, khi em bé sinh ra, công ty làm thế nào?"

      "Em liên lạc với Dạ Thiên, hai ngày nữa ấy trở lại." Dạ Thiên là người bạn tốt nhất của Cung Hình Dực, tin tưởng .

      "Em tin tưởng ta?"

      "Đúng, em tin tưởng ấy, ấy quen biết với Cung Hình Dực hơn mười năm. Hình Dực tin tưởng ấy như vậy, em tin là Hình Dực tin sai người." Dạ Thiên là người như thế nào, cũng hiểu rất ràng, ấy vẫn luôn giúp đỡ Cung Hình Dực. tại Cung Hình Dực có ở đây, nghĩ ấy cũng giống rất khổ sở. Nhưng mà ấy nhất định giúp đỡ , xử lý tốt mọi chuyện trong công ty.

      Đợi đến khi hết cữ, tới công ty học tập cùng , sau đó giúp cùng nhau lưu lại công ty của Cung Hình Dực đươc xử lý tốt, cho đến khi Kỳ Kỳ trưởng thành, đem công ty giao cho bọn , cũng có thể nghỉ ngơi.

      "Như vậy tốt rồi! Em nghỉ ngơi lát , xem giúp em!" Lôi Vũ Minh ôm tài liệu đến ghế sa lon, bắt đầu xem tất cả tài liệu. Tống Tâm Dao nhìn , hổ là tổng giám đốc của Lôi thị, tới thời gian tiếng, cũng xem xong hơn nửa chỗ hợp đồng mà phải xem xong trong mấy ngày.

      vài chỗ có vấn đề còn để lại lưu ý, bỏ qua bên. Mà ngồi được lúc, cũng liền ngủ thiếp , thấy ngủ, Lôi Vũ Minh liền cầm cái mền đắp lên cho . mệt mỏi lắm rồi.

      Nhìn như vậy làm cho lòng người khác cũng đau. Thư ký vào, mang cho Lôi Vũ Minh ly cà phê. Mặc dù có chút lo lắng, cướp vài mối làm ăn trong công ty. Nhưng mà Tống Tâm Dao tin tưởng , hơn nữa còn là gọi tới. Như vậy tin tưởng lần , nhìn Lôi Vũ Minh cũng giống người như vậy.

      "Làm phiền xuống dưới lầu, giúp tôi mua chút đồ ăn cho phu nhân của các , tốt nhất là cháo, lúc ấy tỉnh lai, chắc hẳn đói." Hảo cảm của thư ký đối với Lôi Vũ Minh, tăng lên ít, ít nhất người đàn ông tốt.

      "Được!" Thư ký gật đầu cái, liền ra khỏi phòng làm việc.
      Lôi Vũ Minh nhìn Tống Tâm Dao. này, tướng ngủ tại sao lại kém như vậy, hơn nữa còn chảy nước miếng. Cầm khăn giấy bên cạnh lên giúp lau nước miếng bên môi. Giúp kéo lại cái mền, lúc này mới trở lại chỗ ngồi, xem hợp đồng. Xem chút, liền thấy được hiệp ước của Thôi Phác quốc tế, buông tài liệu trong tay, cầm tài liệu đó lên nhìn lúc lâu.

      chỗ nào đáng nghi, nhưng lại khiến cho cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lại có tài liệu này?

      Thôi Phác tại sao lại muốn hợp tác cùng Tử Mị? Hai công ty, đều là lấy điện tử làm chủ, căn bản cũng cần thiết hợp tác cùng Tử Mị, chẳng lẽ nơi này, có mưu gì đó hay sao?

      Hay là , Cung Hình Dực biến thành Phác Tuấn Hi cũng lúc mưu bắt đầu. Hoặc là , ở nơi này sớm hơn nữa, cũng bắt đầu kế hoạch như thế. Bọn họ đem chuyện lần này tính kế trước, chỉ chờ bọn họ nhảy vào bên trong. Nếu như phải là như vậy, biết còn lý do nào khác. Nhìn Tống Tâm Dao mặt mũi tiều tụy thế kia, kế tiếp xem ra phải giúp chút. Để cho thoát khỏi cửa ải khó khăn này bản hợp đồng đó cãn bản cũng thể ký, nếu như mà ký có thể đánh mất cả Tử Mị, hoặc là nhiều hơn. . . . . .

      Hết chương 5

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: theo

      Kể từ sau khi thiết lập chi nhánh công ty tại trung quốc, Thôi Phác quốc tế liền bắt đầu cướp công việc làm ăn của Tử Mị, có nhiều công ty hợp tác cùng Tử Mị chuyển sang hợp tác với Thôi Phác quốc tế. Chỉ là cho đến bây giờ, Tử Mị vẫn chưa biết, những công ty này chuyển sang hợp tác với Thôi Phác quốc tế.

      "Tổng giám đốc, đây là mấy công ty mà công ty chúng ta muốn cướp, mời xem qua!" Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, quyền giám đốc tại Trung Quốc giao tài liệu trong tay cho Phác Tuấn Hi.

      "Tại sao công ty của chúng ta lại luôn cướp công việc làm ăn của Tử Mị? Chẳng lẽ các người có năng lực, khiến các công ty này chủ động tìm tới công ty chúng ta sao?" Sau khi xem qua tài liệu, Phác Tuấn Hi có chút tức giận, lấy năng lực của công ty bọn họ, chẳng lẽ thể khiến những công ty kia, chủ động ký hợp đồng, đến công ty bọn họ đàm phán hợp tác sao?

      "Tổng giám đốc, đây phải là ý muốn trước kia của sao? muốn đoạt hết công ty hợp tác với Tử Mị mà, phải sao?" Quyền giám đốc có chút hiểu, chuyện này ràng là ta ra lệnh, tại sao lập tức lại đổi ý thành như vậy?

      "Tôi hạ lệnh đó khi nào?"

      "Khi công ty thành lập chi nhánh ở Trung Quốc, đưa ra mệnh lệnh này, cho nên chúng ta mới bắt đầu giành việc làm ăn với Tử Mị." Quyền giám đốc đem tài liệu trong tay, giao vào tay .

      Phác Tuấn Hi lật nhìn lát, bên trong xác thực đúng là tài liệu chuyển tới cho chi nhánh công ty, nhưng mà chữ ký bên dưới lại phải là của .

      "Ừm, nếu như vậy, bắt đầu từ bây giờ, công ty chúng ta muốn cạnh tranh công bằng với Tử Mị, để cho công ty chúng ta tiếp tục cướp đoạt, chỉ có thể giành việc làm ăn của công ty bọn họ cách công bằng." Nếu như để cho bọn họ đoạt, chắc hẳn bọn họ cũng có dễ dàng đem mọi chuyện trong công ty mang qua đây như vậy, hơn nữa bây giờ còn chưa tra thân phận của mình, nếu như điều tra xong, là tổng giám đốc của Tử Mị - Cung Hình Dực, làm như vậy, phải là tự mình gậy ông đập lưng ông sao?

      Tất cả mọi chuyện, phải đợi đến khi điều tra thân phận của mình xong, mới có thể quyết định. Nếu như là Phác Tuấn Hi, như vậy cũng thể sử dụng loại phương pháp này, làm hỏng lợi ích của công ty mình, giành việc làm ăn của công ty khác là ổn. Như vậy công ty bọn họ chỉ kiếm được lời, ngược lại còn có thể phải bồi thường thêm vào.

      "Dạ!" Quyền giám đốc mặc dù hiểu tại sao đột nhiên lại thay đổi ý kiến của mình, nhưng mà tại quan trọng nhất là phải xử lý tốt mọi chuyện trong công ty trước sau đó xem mọi chuyện như thế nào rồi mới tiếp tục quyết định được!

      " làm việc ! Tôi xem các bộ phận trong công ty." xong Phác Tuấn Hi liền đứng lên, ra ngoài, quyền giám đốc lúc này mới trở lại bàn làm việc của mình, bắt đầu công việc.

      Bọn họ mặc dù biết tổng giám đốc đến, nhưng trước kia bọn họ đều cho rằng tổng giám đốc của mình ông già hơn năm mươi tuổi, lại nghĩ rằng ta còn trẻ như vậy.

      Phác Tuấn Hi sau khi qua các ngành, liền nhìn thấy có vài nhân viên chuyện phiếm hoặc là trang điểm. Nhìn màn này, trước mắt thoáng qua vài hình ảnh vô cùng sinh động, trong đó, tất cả mọi người đều chăm chú làm việc, mà phải giống như hình ảnh trước mắt này.

      "Các tới đây làm hay đến đây để chuyện phiếm với trang điểm vậy hả?" tới trước mặt bọn họ, nhàn nhạt hỏi.

      " là ai vậy? Tại sao có thể vào công ty chúng tôi? Bảo vệ làm việc sao?" Trưởng phòng bộ phận hành chính tới, thấy người đàn ông trước mắt hình như có chút quen mặt, nhưng lại là từ Hàn Quốc tới nên cũng nhận ra là ai?

      " là trưởng phòng bộ phận hành chính ở đây sao?" Thấy bảng hiệu ngực ta, phía viết rất ràng, ‘trưởng phòng hành chính’.

      " sai! mau rời ngay, bằng tôi lập tức gọi bảo vệ lên đây, đuổi ra ngoài!" Bộ phận hành chính phải bất kì ai cũng có thể vào, hơn nữa người đàn ông này vừa vào đây muốn nhúng tay vào chuyện trong bộ phận của .

      "Ồ! sao?" Phác Tuấn Hi nhàn nhạt liếc mắt nhìn, lấy điện thoại ra.

      "Tam Chân Mộc Điền, đến bộ phận hành chính chuyến ." Tam Chân Mộc Điền là quyền giám đốc trong công ty, trưởng bộ phận hành chính ngờ lại biết giám đốc của mình.

      Tam Chân Mộc Điền nhận được điện thoại, vội vàng buông công việc trong tay xuống chạy tới bộ phận hành chính.

      "Tổng giám đốc. . . . . ." ta mới vừa mở miệng, liền dọa trưởng phòng hành chính nhảy dựng lên, vài nhân viên cũng vội vàng để tạp chí trong tay xuống, chạy về vị trí của mình, bắt đầu công việc.

      "Tổng giám đốc, thực, xin lỗi! Tôi . . . . . . biết là. . . . . .Tổng giám đốc!" Trưởng phòng hành chính giật mình, có nghĩ cũng dám nghĩ, càng thêm nghĩ tới, ta lại là tổng giám đốc công ty bọn họ.

      "Tam Chân Mộc Điền, lãnh đạo nhân viên như vậy sao? Giờ làm việc tán gẫu chuyện bát quái, trang điểm, dạo khắp nơi, nếu như đây chính là phong cách làm việc của , vậy bây giờ có thể lập tức thu dọn đồ đạc, về nhà!" Đối với tất cả những gì chứng kiến ngày hôm nay, chỉ cảm thấy tức giận, ràng là công ty rất tốt, tại sao chỉ đổi người quản lý, lại biến thành tình trạng như thế này.

      "Tổng giám đốc, đúng!" Tam Chân Mộc Điền chú ý đến những chuyện này.

      " là trưởng phòng hành chính đúng ! tại thu dọn đồ đạc, đến bộ phận tài vụ kết toán tiền lương tháng này của , ngoài ra tôi còn bồi thường cho ba tháng tiền công." Khi vào, thấy trong góc có người phụ nữ ngồi. ấy vẫn luôn nghiêm túc làm việc, dù cho có xuất của , cũng làm cho ngẩng mặt lên xem quá nhiều.

      Nhân viên như vậy, mới là người mà muốn. Mà phải người như trưởng phòng hành chính trước mắt này, cho là mình là trưởng phòng hành chính, là có thể lấy thân phận đó của mình ra dọa người. Nếu như hôm nay tới phải , mà là những nhân viên ở ngành khác ta làm như thế nào? Cũng làm như mới vừa rồi sao? Nếu là như vậy, thà đuổi việc nhân viên như vậy, đổi lấy nhân viên có trách nhiệm để làm vị trí này.

      "Tổng giám đốc, tôi biết là tổng giám đốc, nếu như tôi biết là ai, tôi nhất định dùng loại giọng điệu chuyện với . làm ơn cho tôi thêm cơ hội, tôi thể mất công việc này." Trưởng phòng hành chính thấy thế vội mở miệng cầu xin đừng đuổi mình .

      "Nếu như phải là tôi, có thể làm như vậy đúng ! xem chút, nhân viên dưới quyền của , từng người làm đều là bộ dáng như vậy sao? Tôi mời bọn họ tới để làm việc, phải tán gẫu chuyện bát quái, trang điểm, hay là dạo. Còn nữa, xem cách ăn mặc của mình , có giống như người lãnh đạo ? Nơi này là công ty, phải hộp đêm, hiểu chưa?" Mỗi người đều mặc quần cụt, mà ta còn tốt hơn trực tiếp mặc toàn thân lễ phục làm.

      Tới nơi này là để làm việc, chứ phải để tham gia lễ hội.

      "Tôi. . . . . ." trưởng hòng hành chính còn lời nào để , quản lý tốt nhân viên của mình.

      "Trừ nhân viên trong góc kia ra, tất cả những nhân viên khác đều bị trừ tiền lương ngày hôm nay. Sau đó tự hiểu là phải ghi nhớ kỹ những gì tôi vừa , sau này tôi xẽ cho người theo dõi tất cả các ngành, nếu như chuyện như vậy còn xuất , cũng phải chỉ đơn giản là trừ tiền lương như lần này nữa mà trực tiếp khai trừ. Vị trí trưởng phòng hành chính này, cho ấy làm !" Phác Tuấn Hi chỉ vào ngồi trong góc kia, tất cả nhân viên đều nhìn về phía .

      "Tổng giám đốc, ấy là thực tập sinh, vẫn chưa phải là nhân viên chính thức của công ty!" Tam Chân Mộc Điền nhìn nữ sinh kia cái.

      "Thực tập sinh làm sao? Ít nhất ấy làm việc đủ nghiêm túc, tôi định là ấy, đợi đến lúc ấy tốt nghiệp, liền đến bộ phận hành chính công ty tiếp tục làm. Trong khoảng thời gian thực tập này, dẫn dắt ấy nhiều hơn . Tôi tin tưởng ấy là nhân tài!" Phác Tuấn Hi tin tưởng ánh mắt mình.

      "Dạ . . . . ." Quyền giám đốc gật đầu cái. Nguyên trưởng phòng hành chính đến phòng tài vụ lấy tiền lương thôi việc, ta để cho thư ký của mình xuống, ghi danh xuống cho nhân viên mới, giao cho phòng tài vụ.

      Thấy Phác Tuấn Hi rời , nhân viên liền bắt đầu oán trách.

      "Nếu như tiếp thụ nổi phương thức xử lý của tôi vậy tự mình viết đơn từ chức đưa lên phòng làm việc của tổng giám đốc, tôi nhất định phê chuẩn cho mọi người." Bọn họ thế nào cũng nghĩ tới, Phấc Tuấn Hi trở lại, mọi người lúc này mới ngậm miệng, tất cả đều ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí của mình.

      Bắt đầu làm việc trong tiếng oán trách. . . . . .

      *

      Khi Tống Tâm Dao tỉnh lại, Lôi Vũ Minh xem xong tất cả hợp đồng rồi. Mà bàn trà, còn để bát cháo nóng hổi .

      "Tỉnh rồi hả, ăn ít đồ trước , sau đó lại cho em biết chút vấn đề trong hợp đồng trước mặt." Tống Tâm Dao thấy mùi thơm trong cháo trước mắt bay ra, cũng cảm thấy đói bụng, liền gật đầu, tiến vào toilet độc lập trong phòng làm việc, sau khi rửa mặt xong mới ra.

      "Em vừa ăn, vừa ở bên cạnh cho em nghe ! lãng phí của quá nhiều thời gian rồi."Tống Tâm Dao là ngại quá, để cho vất vả giúp tay như vậy, mà mình lại tựa vào ghế sa lon ngủ ngon.

      "Được!" Lôi Vũ Minh liền cầm từng tập tài liệu lên, bắt đầu giảng giải cho , những tài liệu có vấn đề liền đơn giản cho lần. Mà những hợp đồng có vấn đề, tỉ mỉ từng điểm từng điểm đều chỉ ra.

      Cho đến khi giải thích xong toàn bộ những bản hợp đồng đó cũng đến giờ tan sở, Tống Tâm Dao nhìn thời tiết chút, lại nghĩ rằng bên ngoài trời lại đổ mưa, mà mình căn bản cũng mang dù, hơn nữa cũng bảo tài xế lái xe tới đón mình.

      "Làm sao mà trời mưa liền mưa vậy!" Vừa thấy trời mưa,


      Tâm tình của liền kém đến thể kém hơn được nữa.

      biết vì sao, thích trời mưa, cứ có cảm giác trời mưa, là bởi vì trời cao đnag vì người phụ nữ nào đo hoặc người đàn ông nào đó mà khóc.

      “Để đưa em về nha thôi!” Lôi Vũ Minh nhìn thời tiết bên ngoài chút mưa lớn như thế lái xe tốt.

      “Nếu , chúng ta đợi mưa hơn chút hãy ! Mưa lớn như thế, lúc lái xe cũng khôgn an toàn.” Tống Tâm Dao nhìn trời mưa bên ngoài, hình như có cảm giác càng lúc càng lớn.

      “Cũng được, em đói chưa? Nếu xuống mua cho em ít thức ăn nhé?” Lôi Vũ Minh cũng phản đối, tại mưa lớn như thế lái xe khôgn tốt, hơn nữa còn mang theo bụng bự, nếu như xảy ra chuyện gì, cũng băn khoăn.

      cần, mới vừa ăn chén cháo, đói, ngược lại là ấy!” Đếm đó cháo quả ăn rất ngon, vẫn phát , nơi này lại có cháo ngon như thế.

      “Ừ! đói bụng, lúc em còn chưa tỉnh uống chén cháo rồi!” lúc thư ký xuống có mua nhiều hơn phần.

      lừa em chứ?”

      “Lừa em làm gì? phải trước lúc em ngủ lừa em là chó sao! còn dám lừa em à, muốn làm chó đâu!” Nghe lời , Tống Tâm Dao cười.

      “Vũ Minh, khôgn chuyện này nữa, cũng còn trẻ nữa, cũng nên tìm người phụ nữ kết hôn !” có chút lo lắng, là bởi vì mà tới bây giờ vẫn chưa cưới.

      “Đây phải là chưa gặp người thích hợp sao? Nếu như gặp được người thích hợp, nhất định kết hôn.” ra trước giờ vẫn chưa hề nghĩ tới, muốn tìm thêm người nữa, nhưng mà bây giờ nhìn lại, có lẽ cần tìm, nếu như Cung Hình Dực trở về, nghĩ, muốn chăm sóc cả gia đình Tống Tâm Dao.

      “Như vậy cũng phải là biện pháp, dù thế nào cũng phải nghiêm túc tìm , tại tốt nhiều lắm, nếu như gặp phải rồi, cũng khôgn cần buông tay.” Tống Tâm Dao cảm giác mình thiếu nhiều quá, năm đó vẫn luôn giúp , nhưng quay đầu lại, vẫn phụ mảnh tình.

      , nếu như tìm được, nhất định đưa đến gặp em đầu tiên.” cười cười.

      ênn mang ấy gặp dì chứ phải đưa ấy tới gặp em, mẹ chắc hẳn cũng gấp lắm rồi, nếu như mà em nhớ lầm, cũng hơn ba mươi rồi!” Tống Tâm Dao rất lo lắng cho .

      “Mẹ từ khi hai mươi tuổi bắt đầu nóng nảy rồi.” cũng nhớ , mình tránh mẹ bức hôn, né bao nhiêu lần.

      “Làm cha mẹ đều như vậy, trước kia em có thể hiểu, tại chính mình cũng làm mẹ, em hiểu rồi! Mẹ vội vã muốn bồng cháu cũng mau tìm , để mẹ vui vẻ, dì mình nuôi khôn lớn trưởng thành cũng dễ dàng. mau tìm người phụ nữa tốt an ủi dì .” Tống Tâm Dao khuyên nhủ.

      “Ừ! Nếu như gặp được người thích hợp, hiểu rồi.” Lôi Vũ Minh cười cười, nhìn mưa bên ngoài cũng hơn chút.

      “Mưa rồi, chúng ta thôi!” Tống Tâm Dao gật đầu, cầm áo khoác bên cạnh mặc vào. Cho dù bây giờ sắp đến mùa hè rồi, nhưng vẫn thể mặc ít, hơn nữa còn phải mặc nhiều hơn. Gần đây thời tiết biến hoá rất nhanh, thời tiết vừa rất nóng, lâoj tức liền bắt đầu hạ xuống. tại còn mưa, gió thổi tới có thể chịu được, bé con cũng chịu nổi.

      “Cảm ơn đưa em về, ở lại dùng cơm !” cho đến tận cửa nhà, Tống Tâm Dao mới cảm ơn với Lôi Vũ Minh.

      , tại mưa còn , vẫn nên mau chóng về nhà hơn, đợi lát nữa nếu như mưa lớn hơn lái xe lại tốt!” Tống Tâm Dao gất đầu cái. sai, mưa này lớn liền lớn, sau đó lái xe chắc hẳn tốt như vậy nữa.

      Chị Diêu vẫn đứng chờ ở cửa, thấy trở về lại lập tức che dù chạy ra.

      chủ, về!” Tống Tâm Dao gật đầu, mặc cho chị Diêu đỡ vào trong nhà.

      Lôi Vũ Minh lsuc này mới quay xe lại, tuỳ tiện tìm nhà ăn, sau khi dùng bữa xong, liền trở về công ty bắt đầu làm việc. Công việc buổi trưa đnag làm bỏ lại chạy giúp , xem ra buổi tối nay phải làm việc suốt đêm, ngày mai còn phải giúp Tống Tâm Dao xử lý sốt chuyện nữa, ít nhất buổi tối phải làm cho xong công việc trong công ty trước.

      Ngày mai còn phải đến công ty , giúp đỡ . tại cũng chỉ có thể giúp được như vậy, cũng phải tận lực giúp đỡ , dù sao cũng phải chỉ có mình, nếu như xảy ra chuyện gì, chắc hẳn cũng chịu nổi.

      Ánh đèn bên trong phòng làm việc tổng giám đốc Lôi thị, vẫn luôn sáng, cho đến tận khi mặt trời ló dạng...
      Last edited: 17/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :