Ngày thứ hai, báo chí đưa ra thông báo, chính là chuyện mà ngày hôm qua Tống Tâm Dao trong phi trường, Cung Hình Dực mất. Tống Tâm Dao nhìn tờ báo, vẫn nhịn được rơi nước mắt, muốn làm như vậy. hy vọng người đàn ông kia là Cung Hình Dực biết bao. Hy vọng ta và Cung Hình Dực cần giống nhau đến vậy biết nhường nào.
Nhưng mà, bọn họ đúng là cùng người. Khi đứng bên cạnh , cho cảm giác, vẫn giống như chưa từng thay đổi, nếu như phải là Cung Hình Dực, biết, ta là ai.
Ánh mắt của vĩnh viễn đều thể nào quên, khi nhìn , ánh mắt, vẻ mặt vẫn giống như trước kia, nếu như còn thương nữa, vậy tại sao vẫn bày ra vẻ mặt như vậy?
"Mẹ, mẹ vẫn còn xem báo à!" Hôm nay là ngày mồng tháng năm, Kỳ Kỳ có nhiều ngày nghỉ ngơi, sáng sớm dậy, tới bệnh viện thăm Tống Tâm Dao.
"Kỳ Kỳ, hôm nay tại sao con học." căn bản là quên, hôm nay là ngày mấy.
"Mẹ, trường học của chúng con được nghỉ, mẹ quên sao!" Kỳ Kỳ chỉ chỉ ngày mặt báo.
" xin lỗi, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, mẹ quên việc này rồi." Tống Tâm Dao đưa tay vuốt ve gương mặt Kỳ Kỳ, thoáng qua trong mắt là hình ảnh Cung Hình Dực trước kia che chở trăm bề.
từng : nếu như trời mưa, là chiếc ô của em, để cho em bị ướt. : nếu như có ngày chúng ta đều già rồi, hi vọng em trước, như vậy em cũng cần rơi lệ vì , đời này em vì mà rơi lệ quá nhiều. Về sau, hãy để cho rơi lệ lần vì em được ?
: nếu như có ngày, chúng ta nổi nữa rồi, chúng ta ngồi ở trong nhà, mỗi ngày đều kể cho em chuyện xưa, những chuyện mà em thích nghe.
: cả đời , có thể cưới được người phụ nữ tốt như em làm vợ, còn cầu mong chuyện gì khác nữa.
: đợi đến khi chúng ta đều già , chúng ta đem công ty giao lại cho con cái, chúng ta du lịch vòng quanh thế giới, chơi cho đến khi chúng ta thể chơi được nữa mới thôi.
: chỉ cần có ở đây, nhất định để cho bất kỳ ai làm tổn thương em; bởi vì tin tưởng rằng, có thể bảo vệ cho em tốt. . . . . .
Nhưng mà, tại người tổn thương , chính là . vẫn có thể bảo vệ sao? Vẫn có thể giống như trước đây, mến sao?
thể, thể nữa rồi!
"Mẹ!" Kỳ Kỳ đưa tay lau nước mắt gò má , biết lại bắt đầu nhớ nhung Cung Hình Dực, biết cãn bản cũng thể trong kh.oảng thời gian ngắn như vậy mà quên được Cung Hình Dực.
"Kỳ Kỳ. . . . . ." Tống Tâm Dao ôm Kỳ Kỳ vào trong lòng, thể hiểu, tại sao có thể tuyệt tình như vậy, tại sao có thể quên liền quên. Tại sao có thể giả bộ làm như biết, cho dù ngã trong vũng máu như vậy cũng có thể chẳng quan tâm.
từng , chạy về đúng lúc để nhìn con ra đời, nhất định về. Bây giờ trở về rồi nhưng mà tất cả đều thay đổi, còn là Cung Hình Dực , cưng chiều , bảo vệ , thương giống như trước kia nữa rồi. Bây giờ trở thành Phác Tuấn Hi tuyệt tình, vô tâm, lạnh lùng, chẳng quan tâm đến . Nếu như muốn làm Phác Tuấn Hi, như vậy cứ tiếp tục làm , coi như Cung Hình Dực của chết rồi, cũng trở lại nữa.
Coi như trong cuộc đời , cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất người đàn ông như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng người ông nào. Cho tới bây giờ đều chưa từng có. . . . . .
Nhưng mà có thể coi như là cho tới bây giờ đều chưa từng có người như vậy sao? có thể coi như tất cả mọi chuyện đêu? có thể là chưa từng xảy ra sao? Cho tới bây giờ cũng có người đàn ông nào mà mến sao?
Nhưng tình này thâm nhập vào cốt tủy, có thể quên liền quên sao?
"Mẹ, sau khi khóc, cũng cần đau lòng nữa, mẹ còn có Kỳ Kỳ, còn có Điềm Điềm, còn có Tử Dật. Còn có em bé trong bụng nữa, chúng con vĩnh viễn đều ở bên cạnh mẹ." Kỳ Kỳ duỗi bàn tay bé ra, nhàng vỗ lưng .
Tống Tâm Dao gật đầu cái, mặc cho Kỳ Kỳ dùng tay bé, giúp lau nước mắt mặt.
*
Phác Tuấn Hi né tránh Thôi Thục Viện chạy tới bệnh viện, đợi ở chỗ ngồi ngày hôm qua, chờ lão viện trưởng xuất . Khi đợi ông, lại nhịn được chạy hỏi phòng bệnh của Tống Tâm Dao. Khi tìm được phòng bệnh của Tống Tâm Dao, bên trong sớm trống trơn. Mọi thứ đều dọn dẹp sạch , sau khi hỏi y tá, mới biết xuất viện rồi.
Thất vọng trở lại trong vườn hoa bệnh viện, ngồi lát lão viện trưởng liền chống gậy tới ngồi xuống bên cạnh .
"Thuốc mang tới chưa?" Phác Tuấn Hi gật đầu cái, từ trong áo khoác tây trang lấy ra mấy viên thuốc lấy
được tối hôm qua.
"Cậu uống loại thuốc này được bao lâu rồi?"
"Khoảng hơn 2 tuần! Nếu như là từ sau khi tôi tỉnh lại từ tai nạn xe cộ la hai tuần lễ, trước đo có uông hay tôi cũng lắm!" căn bản là ngay cả thân phận của mình cũng đều nhớ.
"Loại thuốc này, có thể khống chế tâm trí của con người, có thể tạm thời làm cho người ta mất tất cả trí nhớ trước kia, nếu như sử dụng nhiều lần, cậu sinh ra lệ thuộc đối với thuốc này, cho đến ngày cậu chết ." Loại thuốc này sớm bị cục y dược cấm rồi, tại sao bây giờ lại xuất , ông có chút hiểu. Chuyện như vậy phải báo cảnh sát điều tra chút.
"Ý ông là, tôi là vì loại thuốc này mới mất trí nhớ trước kia sao?" Lão viện trưởng gật đầu cái.
"Cậu thể tiếp tục uống loại thuốc này nữa, cho dù đầu lại đâu cũng phải nhịn thể uống. Nếu như cậu tiếp tục uống nữa, cậu chỉ mất mạng, mà chỉ cần uốg thêm nữa ngay cả chính cậu cũng thể suy nghĩ được chuyện gì. Loại thuốc này có thể khống chế suy nghĩ của cậu. Giống như là dùng thuốc phiện vậy, nếu như sử dụng nhiều, sinh ra lệ thuộc đối với nó. Sau đó từ từ bị thuốc khống chế, sau đó còn là chính mình nữa." Loại thuốc này dược lực rất mạnh, sử dụng ba lần trở lên lệ thuộc vào nó.
"Nêu như ngừng dùng loại thuốc này, như thế nào? Tôi có thể nhớ ra chuyện lúc trước ?" Bây giờ chuyện muốn biết, chính là trong quá khứ, mà phải những điều này.
"Chuyện này phải phụ thuộc vào chính bản thân cậu. Khi cậu vừa mới bắt đầu ngừng dùng thuốc, có thể rất khó chịu, thậm chí toàn thân đổ mồ hôi lạnh, có thể toàn thân giống như có độc trùng cắn vậy, chỉ cần cậu kiên trì mấy lần, là có thể tốt hơn. Trí nhớ sao? Cái này khó mà , trước kia có người nghiệm khôi phục trí nhớ như thế này, khả năng khôi phục chỉ có 30%. Nhưng mà điều này cũng phải xem chính cậu muốn như thế nào. Nếu như cậu có thể khôi phục trí nhớ cũng chỉ có thể chứng minh đoạn ký ức này đối với cậu rất quan trọng, nếu như cậu khôi phục được trí nhớ, như vậy đoạn trí nhớ trước kia đối với cậu chính là quan trọng. Tiểu tử, xem ra thân phận cậu rất đặc biệt, ta chỉ có thể , cậu thể uống loại thuốc này nữa." Lão viện trưởng nhìn ông lão bên cạnh được con đỡ, từng bước về phía sân cỏ.
"Cậu thấy ông lão kia chưa?" Phác Tuấn Hi gật đầu cái, lắm tại sao ông muốn với mình chuyện này.
"Năm đó ông ấy chính là trong những người sử dụng thí nghiệm loại thuốc này, đến bây giờ ông ấy vẫn thể nhớ ra chuyện lúc trước. Ông ấy cũng alf trong những người tham gia nghiên cứu loại thuốc này, những cũng là trong những người sử dụng thí nghiệm, mặc dù ông ấy chỉ uống có lần, nnhuwng ông ấy mất tất cả trí nhớ." Mà ông, đồng dạng cũng là trong những người tham gia nghiên cứu loại thuốc này. Ban đầu bọn họ nghiên cứu thuốc này, cũng là vì nhận được thông báo của quốc gia. Nhưng mà loại thuốc này mới nghiên cứu ra được đến nữa tháng, được phát hành thị trường nữa, nó bị cục y dược phát lệnh cấm.
Năm đó, người tham gia nghiên cứu loại thuốc này trừ ông cùng ông lão ở ngoài kia ra, còn có bác sĩ người Hàn Quốc, nhưng mà kể từ sau chuyện lần đó phát sinh, ông ta cũng còn xuất nữa. ai biết ông ta đâu, nhưng mà ông ta lại mang số tài liệu nghiên cứu loại thuốc này.
"Ông ấy rất vĩ đại, lại có thể tự mình sử dụng thuốc thí nghiệm." Phác Tuấn Hi ngược lại rất bội phục ông ấy.
"Vĩ đại có ích lợi gì, cho đến bây giờ vẫn nhớ ra người nhà và con mình. Mặc dù các con của ông cũng qua đây chăm sóc ông, nhưng mà vẫn làm ông ấy nhớ ra chuyện gì. Tiểu tử, ta tâm hi vọng cậu có thể lấy lại trí nhớ." Lão viện trưởng đứng lên, giao cho lọ thuốc giảm đau.
"Nếu như đâu đến nỗi chịu được nữa hãy ăn cái này. Chỉ cần trong lòng có tín niệm, cảm thấy đau đớn nữa." Lão viện trưởng cười cười với , sau đó liền chống gậy về hướng bệnh viện.
Phác Tuấn Hi nhìn lọ thuốc trong tay, bỏ vào trong túi áo, đứng dậy về phía công ty. bây giờ vẫn là tổng giám đốc của Thôi Phác, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Cho dù muốn mau chóng điều tra ra chuyện của mình, những vẫn thể để cho bọn họ phát , điều tra chuyện này.
Nếu như bị bọn họ phát , chắc hẳn cũng được tự do như thế này rồi, có thể đến lúc đó còn bị giám thị, như vậy cũng phải là chuyện mong muốn.
Last edited by a moderator: 25/2/15