1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, chớ cướp mẹ tôi - Kiều Mạt Nhi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      "Hình Dực, hôm nay làm sao vậy? Lúc ăn cơm, câu cũng , nghĩ cái gì thế?" Tống Tâm Dao vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, kể từ sau khi về nhà, Cung Hình Dực vẫn câu nào, cũng biết suy nghĩ chuyện gì.

      " có việc gì, chỉ là nghĩ ít chuyện trong công ty thôi." Cung Hình Dực tựa vào giường, nhắm mắt lại suy nghĩ tốt, chuyện này, vẫn muốn tra. Nhưng mà tìm lâu như vậy, vẫn tìm được người thích hợp để thăm dò chuyện này.

      "Cả ngày nay lông mày đều nhíu chặt lại, thể nào có việc gì, cho em chút !" Tống Tâm Dao đỡ bụng, tới bên cạnh ngồi xuống, đưa tay nhàng ấn lưng .

      "Em còn nhớ hôm đính hôn của chúng ta, có người phụ nữ xuất chuyện Kỳ Kỳ phải con ruột của em ?"

      "Nhớ, thế nào?" Chuyện này, cả đời này cũng thể quên, nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm đó, đến bây giờ vẫn còn có chút sợ, lúc ấy có thể là lo lắng gần chết. Lo lắng Cung Hình Dực tin tưởng người phụ nữ kia, mà tin tưởng .

      "Người phụ nữ đó, hôm nay chạy tới công ty tìm !"Tống Tâm Dao dừng tay chút.

      "Tìm làm cái gì?" giả bộ làm như thèm để ý, nhưng là vẫn có chút để ý. Dù sao năm đó ta cũng hạ thuốc trong rượu của Cung Hình Dực. Người phụ nữ kia cũng thích Cung Hình Dực làm sao có thể lo lắng.

      "Em cần nghĩ quá nhiều, ta tới tìm chỉ là để cảnh cáo cẩn thận quản lý công ty." Cung Hình Dực biết nhất định lại suy nghĩ lung tung.

      "Công ty xảy ra chuyện gì sao?" trách được từ sau khi trở về, câu nào, xem ra trong công ty xảy xảy ra chuyện.

      "Bây giờ còn chưa có chuyện gì, nhưng mà cũng thể xác định, kế tiếp có chuyện gì xảy ra hay nữa."

      " thế nào?"

      "Gần đây phải trong thành phố của chúng ta xuất công ty Thôi Phác quốc tế sao? Sản phẩm mới của công ty bọn họ, ở thị trường có phản ứng rất tốt. tại có chút lo lắng, sản phẩm của công ty chúng ta sau khi đưa ra thị trường, bị sản phẩm của bọn họ chèn ép." Đây mới là chuyện lo lắng nhất.

      " phải lo lắng, sản phẩm của người ta, có đặc sắc của người ta, sản phẩm của công ty chúng ta, cũng có đặc sắc riêng của công ty chúng ta, đừng có vì chuyện này mà nhức đầu! Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng." Đưa tay cho nhàng nhấn đầu giúp mấy cái.

      Tống Tâm Dao tựa vào trong ngực . tại mỗi đêm rất thích nép ở trong ngực , để cho đỡ bụng , cảm giác như vậy, hạnh phúc.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: là Cung Hình Dực hay là Phác Tuấn Hi

      " phải ra nước ngoài sao?" Bọn họ kết hôn lâu như vậy, hai người cũng chưa từng tách ra, nhưng mà bây giờ Cung Hình Dực đột nhiên cho biết, phải ra nước ngoài hơn tháng.

      Hơn nữa tại thời gian trở về vẫn chưa xác định ràng là bao giờ, hơn nữa đứa bé trong bụng , cũng sắp đến thời điểm sinh rồi, nếu như thể trở về vậy phải làm sao? Để cho thân mình ở trong bệnh viện, khổ sở chờ đợi đứa bé ra đời sao?

      "Em yên tâm, nhất định trở về trước khi con ra đời!" Cung Hình Dực cũng biết, chuyến Hàn Quốc này phải mất bao lâu, lại càng mình có thể kịp trở về nhìn bảo bối ra đời hay .

      " sao?" Tống Tâm Dao có chút lo lắng, mặc dù mình có thể trở lại đúng thời gian, nhưng nếu như có chuyện gì xáy ra làm trễ nải thời gian, nếu như kịp về sao, rất sợ.

      Khi sinh Điềm Điềm và Tử Dật, đều làm bạn bên cạnh , nhìn đứa bé ra đời. Thế nhưng đứa bé cuối cùng này, chẳng lẽ thể ở bên cạnh sao?

      "Ừ! nhất định có thể trở lại kịp lúc, còn muốn nhìn thấy các bảo bảo ra đời!" Mặc dù như vậy nhưng trong lòng Tống Tâm Dao vẫn khỏi lo lắng, loại lo lắng này rốt cuộc là tại sao, cũng lắm. Nhưng mà cứ có cảm giác, lần ra nước ngoài này của hình như có chuyện gì đó xảy ra vậy, khiến thể an tâm.

      "Ông xã, nhất định phải cẩn thận biết ? Em và bọn ở nhà chờ !" Tống Tâm Dao tựa vào trong ngực . lần này chính là hơn tháng, trong hơn tháng này, biết, cuộc sống của mình ra sao? vừa rời nhà vẫn chưa tới phút, bắt đầu nhớ tới . phát mình căn bản là thể rời bỏ .

      "Yên tâm ! chỉ công tác thôi mà, xảy ra chuyện gì đâu! Nhớ chăm sóc mình, đừng có chuyện gì cũng đều tự mình làm, có chuyện gì cứ để cho quản gia, còn có chị Diêu giúp tay, bây giờ bụng em lớn như vây rồi, yên lòng!" Chuyến Hàn Quốc lần này chủ yếu là xem ít chuyện của Thôi Phác quốc tế ở bên đó. Công ty này mới vừa thành lập được bao lâu, lại có thể thâm nhập thị trường tốt như vậy, điều này làm cho cảm thấy rất kỳ quái. Lại tìm được người thích hợp giúp Hàn Quốc tra chuyện này, cũng đành phải tự mình . Nếu như , phải học tập chút nhiều chút những trào lưu mới lưu hành ở Hàn Quốc, đến lúc đó lúc trở lại cũng có thể đem những gì học được cho nhân viên trong công ty biết, để cho bọn họ suy nghĩ thiết kế ra sản phẩm tốt hơn.

      "Nhưng mà, trong lòng em luôn có cảm giác tốt lắm, dù sao em cũng biết tại sao. nhất định phải chăm sóc mình tốt, nhất định thể để cho mình xảy ra chuyện, nếu như có chuyện, ạnh muốn em cùng các con phải thế nào? Vì em và các con, nhất định phải chăm sóc mình tốt, nhất định phải ăn cơm đều đặn, đừng có thức đêm nhiều, mệt nghỉ ngơi, đừng có cố chống đỡ." Đối với , Tống Tâm Dao vĩnh viễn yên lòng, đừng có nhìn thấy đấng mày râu, ở trong thương giới, là nhân vật vô cùng lợi hại. Nhưng vĩnh viễn đều biết phải chăm sóc mình như thế nào. Khi có ở bên cạnh , nhất định phải ngàn giao phó vạn giao phó, vẫn thể yên tâm.

      "Được! Yên tâm ! chăm sóc mình tốt. thu dọn đồ đạc, em nghỉ ngơi ." Cung Hình Dực đứng lên, tới tủ treo quần áo, bắt đầu thu dọn quần áo.

      "Em giúp !" vẫn nghĩ muốn đích thân giúp dọn dẹp. Nếu như giúp chuẩn bị, càng thêm yên lòng.

      "Em nghỉ ngơi , tại em phải chỉ có mình, nhanh !" Cung Hình Dực nhìn nâng cao bụng, còn muốn giúp dọn dẹp, vội vàng đỡ đến bên giường ngồi xuống.

      "Em muốn giúp thu dọn! Như vậy em mới có thể yên tâm được!" Tống Tâm Dao đổi tính cố chấp, nhất định phải giúp dọn dẹp. Thứ gì phải mang, thứ gì cần mang theo, chỉ có tương đối ràng. là đấng mày râu cũng sớm nhận chăm sóc của .

      "Em nghỉ ngơi, để cho làm!" Cung Hình Dực kiên trì, để cho tự mình làm.

      "Nhưng em muốn giúp dọn dẹp!" Cuối cùng ở dưới kiên trì của cũng để cho Tống Tâm Dao dọn dẹp, mà Cung Hình Dực luôn đứng bên cạnh cẩn thận chăm sóc .

      *

      Trong phi trường, Tống Tâm Dao kéo chặt cánh tay Cung Hình Dực, chính là muốn buông tay. Càng đến gần lúc rời , lại càng lo lắng, tóm lại là có cảm giác ra lời.

      " có chuyện gì!" Cung Hình Dực cười an ủi, Tống Tâm Dao có phải lo lắng hơi quá hay ? Kể từ khi cho biết, phải ra nước ngoài công tác, vẫn luôn ngủ ngon giấc, mỗi khi đến nửa đêm, liền tựa vào đầu giường ngẩn người.

      "Nhưng em vẫn cảm thấy yên lòng!" thế nào, cũng yên lòng để cho mình.

      " mình, em phải lo lắng. Còn có quản lý bộ phận tiêu thụ cùng. có việc gì, em đó, lúc này cảm xúc lại như vậy. Bây giờ em là phụ nữ có thai, đừng suy nghĩ quá nhiều, yên tâm, rất nhanh trở lại." Hôn môi cái, đem ôm vào trong lòng.

      "Nhất định phải coi chừng đấy!" yên lòng.

      "Được! có chuyện gì đâu! Trở về thôi!" , nhàng vỗ vỗ lưng .

      "Em nhìn thấy lên máy bay trở về!" Tống Tâm Dao nhìn bóng lưng , nhìn vào rồi, lúc này mới xoay người rời khỏi phi trường.

      Khi bọn họ từ từ về phía trước, có hai người đàn ông mặc tây trang màu đen qua bên người, Tống Tâm Dao có chút ngạc nhiên nhìn cửa ra vào, chị Diêu đỡ , nghĩ là còn muốn nhìn bóng lưng Cung Hình Dực rời .

      " chủ trở về thôi! Cậu chủ lên máy bay rồi!" Chị Diêu đỡ . Tống Tâm Dao gật đầu cái, mặc cho chị Diêu đỡ mình rời khỏi phi trường, chỉ là cách phi trường càng xa, trong lòng càng thêm lo lắng.

      Trở về nhà, Tống Tâm Dao liền về phòng, vùi mình giường, xem tivi. Nhưng chẳng có gì đáng xem, nhìn tới nhìn lui vẫn là những hình ảnh kia TV tới tới lui lui đôi nam nữ, khóc náo. Cũ thể cũ hơn được nữa. Điều khiển trong tay liên tục ấn nút đổi kênh, nhưng dừng lại được ở kênh nào.

      "Mẹ!" Kỳ Kỳ vừa về liền chạy tới phòng Tống Tâm Dao.

      "Kỳ Kỳ, về rồi à!" Tống Tâm Dao buồn buồn kêu tiếng.

      "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Nản lòng, nản chí!" Kỳ Kỳ thấy thế liền tới bên cạnh ngồi xuống.

      "Mẹ có chút lo lắng cho cha con, cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy." Tống Tâm Dao dứt khoát tắt TV .

      "Mẹ, có việc gì đâu! Cha chỉ ra nước ngoài công tác thôi mà." ra Kỳ Kỳ cũng rất lo lắng cho Cung Hình Dực, nhưng vì để cho Tống Tâm Dao an tâm, nó cũng chỉ có thể an ủi .

      "Mẹ, con muốn nghe bảo bảo chút, cảm giác bọn họ có động hay ." Kỳ Kỳ cố ý dời suy nghĩ của .

      "Con a a! Khi mẹ mang thai Điềm Điềm cũng có bộ dáng như vậy, Tử Dật có lúc cũng như vậy, tại đứa bé này cũng chính là như vậy, đúng là thay đổi được rồi!" Sờ sờ đầu Kỳ Kỳ, thời gian trôi qua thực vui vẻ, cùng Cung Hình Dực kết hôn cũng được vài năm rồi, Kỳ Kỳ cũng hơn mười tuổi rồi.

      "Mẹ, người ta chỉ muốn cho bảo bảo sớm biết là nó có người trai như thế này thôi mà!" Kỳ Kỳ cười nằm bụng Tống Tâm Dao, cẩn thận mà lắng nghe.

      "Con a!" Tống Tâm Dao đối với đứa con trai này, có lúc rất nhức đầu. tuổi như thế mà cả ngày nghĩ này nghĩ kia.

      "Mẹ!" Điềm Điềm cũng chạy tới phòng .

      " trai, lại nghe thanh bảo bảo, em cũng muốn nghe!" Điềm Điềm vừa thấy Kỳ Kỳ nằm bụng Tống Tâm Dao liền cởi dép bò lên giường, cũng úp sấp trong ngực .

      "Hai cái đứa này!" Chỉ hy vọng Tử Dật đừng như vậy là tốt rồi.

      " chủ!" Chị Diêu ôm Tử Dật xuất ở trong phòng .

      "Chị Diêu, làm sao vậy?"

      "Tiểu thiếu gia khóc rống, nhất định tới phòng ." mặt Tử Dật, còn có nước mắt.

      "Con sâu khóc nhè." Điềm Điềm bĩu môi, có chút bất mãn với Tử Dật. Mỗi ngày đợi đến khi bọn nó trở lại, đều khóc rống, muốn tới tìm mẹ. Hại hai đứa nó cũng thể ở cùng với mẹ.

      "Đặt nó ở đây ! Chị Diêu, chị xem bữa ăn tối chuẩn bị xong chưa!" Để chị Diêu đặt Tử Dật lên giường xong, liền phân phó chị ấy xuống lầu. Chị Diêu đáp tiếng, sau đó xuống lầu dưới.

      Tử Dật bò đến bên cạnh Tống Tâm Dao, đem đầu nho tựa vào trong ngực , Tử Dật cho đến bây giờ vẫn chưa mở miệng chuyện, Tống Tâm Dao vẫn luôn hiểu, vì sao nó lại như vậy. Kỳ Kỳ và Điềm Điềm khi lớn bằng nó, sớm mở miệng kêu mẹ, mà Tử Dật cho đến bây giờ vẫn chưa mở miệng chuyện, ngay cả bộ cũng tốt.

      và Cung Hình Dực cũng dẫn nó bệnh viện kiểm tra, nhưng bác sĩ lại có bất kỳ vấn đề gì, hơn nữa còn rất khỏe mạnh, chỉ là mở miệng chuyện trễ chút, còn có bộ cũng chậm chút so với các đứa bé khác. Chờ sau khi nó thích mới có thể tốt được.

      "Tử Dật, lại muốn dành mẹ cùng trai chị ." Điềm Điềm bĩu môi, có chút bất mãn.

      "Điềm Điềm, các con đều là con của mẹ, mẹ cũng rất thích các con, thương ai, khống ghét ai nhiều hơn chút nào, Tử Dật còn , con làm chị, phải nhường cho em. Con xem, ban đầu khi con còn bé, cũng phải có cái gì trai cũng nhường cho con sao!" Ôm lấy Tử Dật, Tống Tâm Dao an ủi Điềm Điềm.

      Điềm Điềm có lúc muốn được thương đều oán trách mấy câu, cũng thành thói quen.

      "Mẹ, cha ở nhà, trong khoảng thời gian này, Điềm Điềm muốn ngủ cùng với mẹ." Điềm Điềm đột nhiên chui vào trong chăn, đề cập cầu của mình với .

      "Con cũng muốn như vậy!" Kể từ sau khi mẹ kết hôn với cha, Kỳ Kỳ thể ngủ cùng Tống Tâm Dao nữa.

      "Y nha y nha...." Tử Dậ cũng theo ồn ào, hình như ba đứa nó đều muốn ngủ cùng với .

      "Được rồi! Ba người các con đều ngủ cùng với mẹ, nhưng mà thể tranh nhau muốn nằm cạnh mẹ. Các con phải nằm cạnh nhau. Tử Dật nhất nằm bên người mẹ. Mẹ tại có tiểu bảo bảo, cho nên lúc ngủ, các con thể đá mẹ, biết ?" Vì bảo bảo trong bụng mà suy nghĩ, có thể cách bọn họ xa chút, càng xa càng tốt !

      "Được ạ!~" Kỳ Kỳ gật đầu đồng ý, Điềm Điềm cũng gật đầu đồng ý, chỉ có Tử Dật bì bõm đôi câu sau đó như cũ vùi mặt trong ngực Tống Tâm Dao.

      Nhìn ba đứa , Tống Tâm Dao cuối cùng cũng an tâm chút.
      Last edited by a moderator: 8/2/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      5.2

      Công ty Thôi Phác quốc tế tại Hàn Quốc, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, người đàn ông nghiêm túc xử lý công việc.

      "Tổng giám đốc, đây là tài liệu cần." Người đàn ông ở trước mắt, có đôi mắt màu tím nhạt , đôi tay nghiêm túc gõ chữ bàn phím.

      "Tuấn Hi, sắp làm việc xong chưa?" người phụ nữ mặc bộ váy liền thân màu xanh dương nhạt xuất trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

      "Sao em lại tới đây?" Thấy Thôi Thục Viện vào, người đàn ông vội vàng buông công việc trong tay, tới bên cạnh .

      "Tới đây hỏi chuyện đính hôn a! Em có mấy bộ lễ phục, giúp em nhìn xem như thế nào!" Phác Tuấn Hi nhận lấy cuốn album Thôi Thục Viện đưa tới, mở ra nhìn.

      "Bộ này em mặc lên nhất định đẹp mắt!" Phác Tuấn Hi ôm Thôi Thục Viện chỉ tay vào bộ lễ phục.

      "Vậy tốt, bộ này sao?! Em tin tưởng !" Thôi Thục Viện đặt lên môi người đàn ông nụ hôn, sau đó liền cúi đầu, mặt có mảnh đỏ ửng khả nghi.

      "Cũng sắp kết hôn với đến nơi rồi, em còn xấu hổ!" Phác Tuấn Hi nâng khuôn mặt lên, ở môi rơi xuống nụ hôn sâu, cho đến khi thở nổi mới buông ra.

      "Ghét!" Thôi Thục Viện lại lần nữa cúi đầu.

      "Tổng giám đốc, bảo tôi đặt vé máy bay, định xong rồi!" Thư ký vào, báo cáo việc vừa rồi Phác Tuấn Hi giao phó.

      "Tốt!"

      "Tuấn Hi, phải công tác sao?" Bọn họ ngày mai phải đính hôn, tại sao lúc này lại ra nước ngoài?

      "Ừ, muốn Trung Quốc xem tình trạng ở chi nhánh công ty chút, bên kia xảy ra chút vấn đề, nhất định phải . Chờ chúng ta đính hôn xong, lập tức ." Chi nhánh công ty của bọn họ ở thành phố O xảy ra chút chuyện, nếu như xem, yên lòng.

      "Có thể được ?" Thôi Thục Viện hình như sợ, sau khi đến thành phố O, nhớ tới chuyện gì.

      " thể , nếu như , yên tâm! Em đừng lo, nhất định trở về trước hôn lễ của chúng ta." Bữa tiệc đính hôn của bọn họ là vào ngày mai, mà hôn lễ được tổ chức vào đúng tháng sau.

      "Nhưng mà. . . . . ." Thôi Thục Viện còn muốn thêm gì đó, nhưng Phác Tuấn Hi đưa ra ngón tay, điểm lên môi .

      "Thục Viện, em yên tâm! Đợi đến sau khi trở về nước, nhất định hồi tưởng lại quá khứ của chúng ta. muốn tình trạng như nay, đoạn ký ức trước kia, như vậy cảm thấy, trong lòng rất trống vắng, giống như thiếu thứ gì đó rất quan trọng. Em nhất định cũng hi vọng, có thể nhớ lại những ngày tháng vui vẻ trước đây của chúng ta, đúng ? Cho nên đợi đến lúc trở lại, nhất định cố gắng nghĩ lại tốt đem nhũng đoạn ký ức trước kia kéo trở về." Đến bây giờ, chỉ biết là, tên của là Phác Tuấn Hi, là tổng giám đốc của Thôi Phác quốc tế. Mà người phụ nữ trước mắt nay là vị hôn thê của - Thôi Thục Viện. Mà nguyên nhân mất trí nhớ, là bởi vì khi trở lại từ Trung Quốc, ở đường từ sân bay trở về nhà xảy ra tai nạn, hôn mê năm ngày năm đêm mới tỉnh lại.

      "Nhưng mà, em muốn !" Trong lòng Thôi Thục Viện mãnh liệt có cảm giác, sau chuyến này dường như bao giờ trở lại nữa.

      " hiểu em lo lắng cái gì, nếu như phải từ Trung Quốc trở lại đây cũng xảy ra tai nạn xe cộ đường về nhà. Nhưng mà cũng thể ngày ngày đều xảy ra tai nạn xe cộ. Em cũng biết, qua là lo lắng chuyện xảy ra trong công ty, nếu như em vẫn yên tâm vậy theo , như thế nào?" cũng nhẫn tâm để lo lắng cho mình.

      "Em có thể cùng sao?" Thôi Thục Viện nhìn , hi vọng, có thể cùng với .

      "Em ngày ngày buồn bực ở nhà, cũng chưa được chơi dâu đó, chúng ta cùng Trung Quốc. khắp nơi chơi vòng, coi như là du lịch trước trăng mật hôn nhân, em cảm thấy thế nào?" Trong thoáng lên rất nhiều địa điểm, còn có ngôi biệt thự rất đẹp, hình như là nơi bọn họ từng qua.

      "Tốt!" Thôi Thục Viện mỉm cười gật đầu cái, rúc vào trong ngực .

      *

      Tống Tâm Dao được chị Diêu dìu từ trong bệnh viện làm xét nghiệm kiểm tra thai ra ngoài, liền muốn siêu thị, xem chút có thể mua ít quần áo cho bọn hay , tại thời tiết cũng dần ấm lên, cần mua cho bọn quần áo mới. Mặc dù dạo phố rất mệt mỏi, nhưng mà lại cảm thấy hạnh phúc. Nhìn bọn mặc những bộ quần áo do chính mình chuẩn bị, liền cảm thấy hạnh phúc. Đặc biệt là thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của bọn , nhìn thấy bọn chúng mặc những bộ đò mới kia mà vui vẻ hưng phấn, lại cảm thấy mình đặc biệt vĩ đại.

      "Vô cùng cảm tạ mọi người tới tham dự bữa tiệc đính hôn của tôi và Thục Viện . . . . . ." Khi hai người vừa qua bảng điện tử ở quảng trường, thanh quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn truyền vào tai Tống Tâm Dao.

      Nàng ngẩng đầu nhìn lên màn hình, chồng của kéo người phụ nữ vừa xinh đẹp lại trẻ tuổi đứng ở đài.

      Phía dưới phụ đề ràng viết: Thôi Phác kết thân, chúc mừng tổng giám đốc của Thôi Phác quốc tế - Phác Tuấn Hi cùng thiên kim của Thôi thị - Thôi Thục Viện đính hôn.

      khó mà tin được, người đàn ông này, lúc nào biến thành Phác Tuấn Hi, nhận lầm, chính là người mình , hình dạng thế nào, vĩnh viễn đều thể nào nhận lầm. Nếu như ta là Phác Tuấn Hi, tại sao ta có thể có đôi mắt màu tím nhạt?

      Cho dù Cung Hình Dực có hóa thành tro, cũng thể nào nhận lầm, thế giới này, nếu quả có người giống người, nhưng mà thể nào ngay đến cả thanh giọng cho đến thân hình cũng giống nhau như vậy!

      " chủ!" Chị Diêu cũng cảm thấy kỳ quái, ở Cung gia cũng rất nhiều năm, người đàn ông TV kia ràng chính là cậu chủ của nhà họ, tại sao trong lúc bất chợt biến thành tổng giám đốc của Thôi Phác quốc tế rồi hả ?

      "Chị Diêu, đây phải là , có đúng ?" Ánh mắt của nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười trong ti vi kia, có chút khó mà tin được, tất cả những gì hôm nay mình chứng kiến.

      " chủ!" Chị Diêu cũng biết mình phải những gì, bởi vì cũng nhận ra, người đó chính là cậu chủ của bọn họ mà.

      " thể nào là , thể. . . . . ."

      " chủ. . . . . ." Chị Diêu vội ôm lấy Tống Tâm Dao ngã xuống.

      Chuyện này, đối với là đả kích quá lớn, cậu chủ của bọn họ ràng là Hàn Quốc công tác, tại sao đột nhiên biến thành tổng giám đốc của Thôi Phác quốc tế ở Hàn Quốc.

      "Mau gọi xe cứu thương, làm phiền mọi người giúp tôi gọi xe cứu thương!" Chị Diêu vừa nhìn thấy có người vây lại, vội vàng cầu cứu.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tống Tâm Dao biết mình ngủ bao lâu, chỉ cảm giác đầu vẫn luôn vang "ong ong", trong đầu còn thoáng qua hình ảnh ôm người phụ nữ khác trong ngực, còn có cả màn đính hôn cùng người phụ nữ đó nữa.

      có thể tuyệt tình như vậy sao? Hàn Quốc mà có thể biến thành thân phận khác, để cho mình biến thành Phác Tuấn Hi cưới người phụ nữ khác sao?

      cần cái gia đình này của bọn họ nữa sao? cần con, cần nữa sao?

      Hay là bởi vì, căn bản là còn nữa? Nhìn nâng cao bụng xấu xí nên chịu nổi?

      " chủ, tỉnh rồi hả, chủ!" Chị Diêu thấy có chút động tĩnh, vội vàng kêu.

      "Chị Diêu, đây là ở đâu?" Tống Tâm Dao mở hai mắt ra, nhìn thấy mọi thứ trước mắt đều là màu trắng, còn có cả mùi thuốc gay mũi .

      "Phu nhân, nơi này là bệnh viện." Chị Diêu đỡ dậy, để cho gối cao hơn chút.

      "Vì sao tôi lại ở trong bệnh viện?" nỗ lực hồi tưởng lát, sau đó tựa vào gối đầu, liền lên tiếng.

      " chủ, đừng như vậy." Chị Diêu thấy nước mắt bên khóe mắt , vội mở miệng an ủi.

      "Dao Dao. . . . . ." Vợ chồng Tống Hàm Quân sau khi nhận được điện thoại, liền chạy tới bệnh viện.

      "Chị Diêu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vì sao khỏe mạnh như vậy lại ngã đến bất tỉnh chứ?" Triệu Tâm Nguyệt kéo chị Diêu qua, hỏi vội.

      "Bà Tống, tôi theo chủ đến siêu thị, nhưng mà ở trong siêu thị lại nhìn thấy cậu chủ!" Chị Diêu cũng biết phải thế nào.

      " phải là nó ra nước ngoài rồi sao? Trở lại là chuyện tốt làm sao lại đột nhiên té xỉu, Dao Dao té xỉu, vậy còn cậu ta đâu?" Triệu Tâm Nguyệt cũng chuyện này là như thế nào.

      " chủ thấy cậu chủ ôm người phụ nữ khác, còn đính hôn cùng người phụ nữ kia." Chị Diêu rất , hình như là sợ Tống Tâm Dao nghe được khiến càng đau lòng hơn.lqd

      "Cái gì?" Triệu Tâm Nguyệt có chút kích động, Cung Hình Dực Tống Tâm Dao như vậy làm sao có thể đính hôn cùng người phụ nữ khác, chuyện này có chút kỳ lạ.

      "Hai chũng tôi nhìn thấy ở TV. Cậu chủ đính hôn cùng với người phụ nữ tên là Thôi Thục Viện." Chị Diêu thở dài cái, bình thường họ có thể nhìn ra cậu chủ rất thương chủ nhưng vì sao chưa ra nước ngoài được nửa tháng đính hôn với người phụ nữ khác rồi.

      "Dao Dao, trước hết con cũng đừng quá đau lòng, có thể người mà con nhìn thấy kia phải là Hình Dực. Con phải tin tưởng Hình Dực phải là người như thế, tình cảm mà nó dành cho con ba mẹ đều nhìn thấu. Có thể đó chỉ là người lớn lên giống Hình Dực mà thôi!" Tống Hàm Quân cũng tin người kia là Cung Hình Dực.

      "Cha, con sống với ấy nhiều năm như vậy, con nhận lầm sao? Nếu như bọn họ phải là cùng người, tại sao thân hình, giọng , ngay cả tròng mắt đều giống nhau." Tống Tâm Dao tựa vào giường, sắc mặt có chút tái nhợt .

      "Đúng đó! Ông Tống, tôi ở cạnh cậu chủ nhiều năm như vậy, tôi cũng vậy cảm thấy, bọn họ quá giống nhau, căn bản là cùng người, dáng dấp đứng cũng y như vậy, căn bản là như đúc từ khuôn. Chỉ là tôi hiểu nổi, ràng là cậu chủ đến Hàn Quốc công tác, tại sao vừa , liền thay đổi thành tổng giám đốc của Thôi Phác quốc tế, tên gì mà Phác Tuấn Hi." Chị Diêu càng càng tức giận. Bây giờ có mấy người đàn ông có thể dựa vào.

      "Tổng giám đốc của Thôi Phác quốc tế, hình như ngày mai ta thành phố O, đến lúc đó tôi gặp ta, tất cả mọi chuyện liền ràng!" Nếu như quả ta là Cung Hình Dực, ông nhất định đánh ta trận, lại dám bắt nạt con ông.

      "Chị Diêu, giúp tôi làm thủ tục xuất viện." Tống Tâm Dao nghe ạnh đến thành phố O, cho nên quyết định phải gặp , nếu như tuyệt tình như vậy nhất định cũng tha thứ cho .

      hoàn toàn có thể cho là chết rồi. nuôi các con tốt, chuyện trong công ty cũng tìm Dạ Thiên trở về, để cho giúp tay, quản lý công ty tốt.

      "Nhưng chủ. . . . . ."

      "Đừng có nhưng là, làm !" muốn ở lại chỗ này chút nào, muốn tra chuyện này ràng. Nhất định phải tra , nếu như ta là Cung Hình Dực, nhất định hỏi ngay trước mặt rằng tại sao lại làm như vậy.

      "Được!" Chị Diêu chỉ có thể đồng ý , nếu như để cho xuất viện, có thể cũng len lén rời , còn bằng nghe theo .

      *

      Bên trong phi trường, ký giả sớm bao vây xung quanh, khi bọn họ thấy tổng giám đốc của Thôi Phác quốc tế lại giống Cung Hình Dực như đúc bọn họ vô cùng tò mò, rất muốn mau mau hiểu chuyện này.

      Nếu như ta là Cung Hình Dực tại sao đột nhiên lại biến thành tổng giám đốc của Thôi Phác. Hơn nữa còn đính hôn cùng thiên kim của tập đoàn Thôi thị, như vậy Tống Tâm Dao thế nào? tại ấy còn có thai. ấy có thể tiếp nhận chuyện như vậy sao? Chắc hẳn ấy có biện pháp có thể tiếp nhận chuyện như vậy, chỉ là biết hôm nay ấy có hay xuất trong phi trường .

      "Bà Cung đến, bà Cung đến rồi!" ký giả nhanh mắt lập tức nhìn thấy Tống Tâm Dao xuất .

      "Vì an toàn của phu nhân chúng tôi, xin mọi người nên tới gần." Phía sau, vệ sĩ xuống bảo vệ , bọn họ sớm phỏng đoán, ký giả nhất định chờ ở chỗ này, quản gia cũng giúp sắp xếp người bảo vệ cho an toàn của mình.

      Tống Tâm Dao gì, hôm nay nhất định phải hỏi rő ràng, tại sao lại thay đổi thân phận, tại sao có thể đính hôn cùng người phụ nữ khác? Chẳng lẽ sáu năm tình cảm giữa bọn họ chỉ vì lần đến Hàn Quốc này mà thay đổi, rạn nứt sao?

      "Máy bay của tổng giám đốc Phác hạ cánh rồi!" ký giả nhìn đồng hồ, sau đó tất cả đều đến bên.

      lát sau, nam nữ từ bên trong ra, nam thân tây trang màu đen, lão luyện và đẹp trai. Người phụ nữ bên cạnh ta mặc thân lễ phục màu đen, xinh đẹp và ưu nhã. Tống Tâm Dao nhìn lại chính mình chút, thân quần áo bà bầu, còn có cái bụng to. Chắc hẳn bất luận kẻ nào nhìn thấy, cũng có cảm giác gì với !

      "Cung Hình Dực. . . . . ." nhàn nhạt gọi tiếng, thế nhưng vẫn theo người phụ nữ kia cười cười . Ký giả nhìn thấy màn này, có chút đau lòng.

      Bọn họ cho tới nay đều cho rằng, Cung Hình Dực chính là người đàn ông si tình, nhưng mà bây giờ nhìn lại, bọn họ nghĩ là nên sửa lại suy nghĩ chút rồi.

      "Cung Hình Dực. . . . . ." Tống Tâm Dao nhịn được rống lớn tiếng, chị Diêu đỡ tới bên cạnh Phác Tuấn Hi, vệ sĩ vội tạo thành vòng vây, để cho các ký giả đến gần tiếp xúc với bọn họ.

      Phác Tuấn Hi nhìn người phụ nữ trước mắt, luôn cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại nghĩ ra là gặp nhau ơ đâu.

      " là?" Phác Tuấn Hi trong chốc lát vẫn thể nhớ ra người phụ nữ trước mắt là ai.

      "Cậu chủ, cậu có thể tuyệt tình như vậy sao, làm ra vẻ biết chủ như thế sao?" Chị Diêu ngờ câu đầu tiên mà mở miệng lại là câu này.

      " cái gì? Tôi hiểu gì hết." Phác Tuấn Hi càng nghe càng hồ đồ, bọn họ với chuyện gì sao thể hiểu được?

      "Chị Diêu, chúng ta thôi!" Tống Tâm Dao thất vọng, thất vọng.

      " chủ. . . . . ." Tống Tâm Dao ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, người cùng chung sống sáu năm, nhàn nhạt mở miệng : "Cung Hình Dực, Tống Tâm Dao tôi nhìn lầm người, gả sai người rồi. Từ nay về sau, Tống Tâm Dao tôi với còn bất kỳ quan hệ gì nữa, cứ việc làm Phác Tuấn Hi của , làm tổng giám đốc của Thôi Phác ." Tống Tâm Dao xoay người đối mặt với tất cả ký giả, cố nén đau lòng, : "Phiền toái các vị, các tờ báo ra ngày mai giúp nhà họ Cung chúng tôi phát thông báo. Chồng tôi - Cung Hình Dực chết, tang lễ được tổ chức sau.” tấm hình nắm chặt trong tay rơi đất, ra ngoài. Ký giả rất tự giác nhường ra lối cho , chẳng qua là khi được vài bước, Tống Tâm Dao liền ngã trong đại sảnh phi trường.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương mới đến đây. Quyển này có tầm 13 14 chương thôi nhưng mà mỗi chương đều dài.

      *

      " chủ, chủ. . . . . ." Chị Diêu kêu to, chạy tới bên cạnh , lại thấy hạ thân chảy máu, nhiễm đỏ cả quần.

      "Lão Ngũ, mau gọi xe cứu thương." Chị Diêu bị dọa sợ kêu to lên, khiến vệ sĩ bên cạnh vội vàng gọi xe cứu thương.

      Phác Tuấn Hi nhìn tất cả việc xảy ra trước mắt còn có những lời của kia, trong lòng hình như giống như có chiếc kim châm, khiến lòng đau nhói. Trong lúc vô tình cúi đầu xuống lại nhìn thấy tấm hình lẳng lặng nằm mặt đất. Ngồi xổm xuống, cầm lấy tấm hình bị xoa nhăn nhăn nhúm nhúm lên, cẩn thận vuốt phẳng, phía hình là còn có cả người phụ nữ mới vừa chuyện với kia. ấy mặc áo cưới trắng noãn, mặt là nụ cười hạnh phúc, tựa vào trong ngực . Mà mặt , cũng vậy đều là nụ cười hạnh phúc.

      "Tuấn Hi, nhìn cái gì vậy?" Thôi Thục Viện thấy nửa ngày cũng có động tĩnh gì, liền mở miệng hỏi.

      " có gì!" vội vàng đặt tấm hình vào trong túi tây trang, đứng lên.

      "Em đến khách sạn trước , có chút chuyện muốn giải quyết ." Phác Tuấn Hi nhìn Tống Tâm Dao được đưa lên xe cứu thương, rất muốn theo xem chút, rốt cuộc như thế nào.

      "Em cùng với !" Thôi Thục Viện nghĩ tới, ở trong phi trường xảy ra chuyện như vậy. càng thêm lo lắng, Phác Tuấn Hi phát ra chuyện gì đó.

      "Em cứ đến khách sạn trước , nhanh chóng trở lại!" Thôi Thục Viện kéo cánh tay , muốn thả .

      "Ngoan! Về khách sạn nghỉ ngơi , công ty phái xe tới đây, bây giờ ở ngoài phi trường chờ rồi, em mau !" Phác Tuấn Hi xong, cũng liền chạy ra khỏi phi trường, ngang qua chỗ mới vừa rồi Tống Tâm Dao ngã xuống. Tại chỗ đó, phía còn lưu lạ vết máu. ấy sao chứ?

      cảm thấy rất lo lắng, nhìn xe tên bệnh viện xe cứu thương, liền gọi xe về hướng bệnh viện, khi Thôi Thục Viện từ trong phi trường lúc chạy ra, thấy bóng dáng đâu cả. thể làm gì khác hơn là ngồi xe công ty phái tới đến khách sạn trước.

      Phác Tuấn Hi ngồi xe đến bệnh viện, liền có cảm giác bệnh viện này rất quen thuộc, đường tìm đến khoa phụ sản.

      Tống Hàm Quân cùng Triệu Tâm Nguyệt, còn có Kỳ Kỳ, Điềm Điềm cùng với Tử Dật tất cả đều chờ ở bên ngoài, chị Diêu còn tới lui.

      " Diêu, đừng lại lại nữa, ánh mắt con cũng mỏi rồi." Kỳ Kỳ thấy chị Diêu dừng lại, tại nó phiền, mà mẹ Diêu vẫn còn mực tới lui trước mặt.

      "Cậu chủ , phải vì tôi lo lắng sao!" Chị Diêu dứt khoát tới, ngồi xuống.

      " lo lắng cũng có ích lợi gì, tại chỉ cần mẹ cháu bình an là tốt rồi!" Kỳ Kỳ tựa vào bên tường, cặp mắt trợn lên cũng hề rời khỏi phòng cấp cứu.

      " trai, mẹ có sao chứ!" Vừa nghe thấy Tống Tâm Dao chảy nhiều máu, Điềm Điềm liền sợ phát khóc, tại mặt vẫn còn có nước mắt, gương mặt khóc đến đỏ hồng cả lên.

      " sao đâu, em đừng có khóc!" Khóc đến lòng nó cũng phiền.

      "Muốn trách, đều trách người cha chết tiệt kia của chúng ta, lại có thể tuyệt tình như vậy, hơn nữa còn dám nhận mẹ." Kỳ Kỳ càng càng tức và phẫn nộ, muốn đập cho cha trận.

      "Ông xã, ông xem!" Triệu Tâm Nguyệt ôm Tử Dật, xoay người liền thấy Phác Tuấn Hi đứng ở nơi đó.

      Tống Hàm Quân thấy là , tới bên cạnh cho quyền.

      "Cung Hình Dực, còn có nhân tính sao? Tôi giao con của tôi cho thế nhưng thử nhìn xem đối xử với nó như thế sao?" Phác Tuấn Hi che mặt mình, cứ có cảm giác người trước mắt hình như cũng rất quen thuộc.

      "Xin lỗi! là tôi biết các người là ai?" Phác Tuấn Hi sau khi xem xong hình, liền phỏng đoán bọn họ nhất định là nhận lầm người.

      " trai, chúng ta đánh ông ta." Điềm Điềm giận đến nghiến răng.

      "Ông có thể kéo tay áo lên cho tôi xem chút được ?" Kỳ Kỳ nhớ, cánh tay của cha đều có dấu răng. là nó cắn, cái là mẹ cắn.

      "Làm sao?" Phác Tuấn Hi hiểu lắm, tại sao bé trai giống đến 90% trước mắt này lại muốn xem tay của mình.

      "Tôi bảo ông làm ông làm , lấy ở đâu ra nhiều lời nhảm như vậy?" Nếu như là bình thường, có người như vậy với , Phác Tuấn Hi nhất định có lễ phép, nhưng bé trai trước mắt này chuyện với như vậy lại hề cảm thấy tức giận, hơn nữa giống như ghét cậu bé trước mắt này chút nào.

      "À!" Phác Tuấn Hi xắn tay áo lên, cổ tay, quả có hai dấu răng, mặc dù ở phai nhạt rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra được. là đứa bé cắn, là phụ nữ cắn.

      " tay ông vì sao lại có hai dấu răng này?" Kỳ Kỳ hỏi.

      Người đàn ông đáng chết này, quả là người cha vô lương tâm của bọn nó.

      "Nghe Thục Viên , dấu này là con của chị họ cắn, cái lớn này là ấy cắn, là bởi vì ta làm ấy tức giận, cho nên cắn ta cái." Lần trước hỏi Thôi Thục Viện, tại sao tay lại có hai dấu răng này. Lúc ấy ấy còn biết xấu hổ cho biết, cho nên mới biết dấu răng là ấy cắn.

      "Ông tin như vậy hả?" Phác Tuấn Hi gật đầu cái, bởi vì cảm thấy, khi bọn họ ở trong gia đình lớn như vậy, trừ lời của Thôi Thục Viện, những lời người khác , hình như thể tin tưởng được.

      "Điềm Điềm, người đàn ông này, phải cha của chúng ta, cha của chúng ta chết!" Kỳ Kỳ thà nghĩ là chết còn hơn.

      "Cút ra khỏi nơi này, đừng để cho chúng tôi phải nhìn thấy ông nữa!" Trong mắt của Kỳ Kỳ, trừ địch ý, còn bất kỳ tha thứ nào.

      "Ta có thể đợi ấy tỉnh lại ?" nghĩ muốn nhìn xem rốt cuộc như thế nào rồi, hình như rất nghiêm trọng.

      " cần ông hư tình giả ý, ta biết mẹ coi trọng ông chỗ nào, năm đó ta nên tha thứ cho ông. Để cho ông chết vùi trong tuyết tốt hơn!" Kỳ Kỳ càng nghĩ càng tức. Người đàn ông này, lại có thể giả bộ quên hết mọi người, hơn nữa còn muốn cho bọn họ thấy mình là người có tình nghĩ như vậy sao? Nếu như ông ta có thể giả bộ như biết bọn họ. Như vậy bọn họ cũng có thể nghĩ là cha chết rồi.

      "Y nha y nha...." Tử Dật còn chưa biết , chỉ bì bõm được hai tiếng, nhìn Phác Tuấn Hi, hình như từ trong mắt nó thấy được thất vọng, đau lòng, còn có hiểu.

      "Tử Dật, cho khóc!" Vẻ mặt Kỳ Kỳ lạnh nhạt khiến cho người khác rất khó có thể tin tưởng, nó chỉ là đứa bé mười tuổi.

      "Y y nha nha!" Tử Dật trốn vào Nguyệt trong ngực Triệu Tâm, nhìn Phác Tuấn Hi nữa.

      "Oa....." Điềm Điềm đột nhiên ngồi đất, lớn tiếng khóc lên.

      "Điềm Điềm, sao con lại khóc thế?"

      "Cha chết rồi, quan tâm bọn con nữa rồi, con đương nhiên muốn khóc!" xong, Điềm Điềm tiếp tục khóc rống lên.

      rất đau lòng, lúc ràng cha vẫn còn rất tốt, tại sao trở lại, còn sống nữa?

      Kỳ Kỳ để ý tới Phác Tuấn Hi nữa, trở lại chỗ ngồi vừa nãy của nó. Lại thêm lúc nữa, thấy Phác Tuấn Hi còn đứng ở nơi đó, nhàn nhạt mở miệng : "Nếu như muốn tôi gọi bảo vệ mời ông ra ngoài ông cứ tiếp tục đứng ở nơi đó !"

      Phác Tuấn Hi vẫn đứng ở nơi đó, vào lúc này lão Ngũ mang theo bảo vệ vào. tới trước mặt của Kỳ Kỳ, rất cung kính kêu tiếng: "Đại thiếu gia!"

      "Đưa người đàn ông này ném ra ngoài cho tôi, tôi muốn nhìn thấy mặt ông ta lần nữa." Lão Ngũ dạ tiếng, chỉ vào bốn bảo vệ sau lưng tới bên cạnh Phác Tuấn Hi nâng lên.

      "Này....Các người làm cái gì vậy? Mau thả tôi xuống." Nếu như là người đàn ông còn có thể đối phó được nhưng bây giờ là bốn người bảo vệ, cộng thêm người theo kia, tổng cộng là năm người. Nếu như muốn tránh thoát có thể cũng dễ dàng chạy trốn như vậy!

      Đúng lúc này Tống Tâm Dao được đẩy ra ngoài, bác sĩ dặn dò mấy câu sau đó liền trở về phòng làm việc. Bọn họ đưa Tống Tâm Dao vẫn còn hôn mê vào trong phòng bệnh, ba đứa liền vây quanh bên giường, nhìn Tống Tâm Dao hôn mê. may mắn là thai nhi có bất kỳ chuyện gì. Nếu như có chuyện gì đó xảy ra, nhất định càng thể tiếp thụ nổi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :