1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, chớ cướp mẹ tôi - Kiều Mạt Nhi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      4.2

      " thú vị, chỉ mới dọa chút ta tự sát!" Mộc Thanh Thanh bỏ roi trong tay ra, tới cái ghế ngồi xuống.

      "Đại ca, tôi mua cơm trở về rồi!" người đàn ông che mặt vào, trong tay còn mang theo thức ăn.

      "Làm sao lại chậm như vậy?" Mộc Thanh Thanh vui nhìn ta cái, để cho ta đặt thức ăn lên bàn.

      "Đại ca, có thể để cho bọn chũng ăn chút ?" Người đàn ông che mặt liếc mắt nhìn hai đứa bé trong góc, cuối cùng tầm mắt rơi vào thân thể người phụ nữ nằm mặt đất kia, trong mắt thoáng qua tia đau lòng và tức giận. Tay để trong túi nắm lại chặt.

      "Nếu như định đem phần của mình nhường cho bọn họ ăn tôi cũng có ý kiến gì cả đâu!" Mộc Thanh Thanh vốn muốn để cho bọn họ ăn.

      "Tôi lắm mồm rồi!" Người đàn ông kia cúi người gật đầu.

      "Các em, ăn cơm!" Buộc chặt dây trói lên cột, bọn họ cùng tới mép bàn ngồi xuống.

      Thấy bọn họ đều ăn cơm, người đàn ông cừa đưa cơm vào kia liền len lén vòng qua phía sau cột đá, ngồi xổm xuống sau những thùng hàng trong kho.

      "Kỳ Kỳ, được lên tiếng, chú là chú Dạ Thiên, cha cháu tại ở bên ngoài rồi, cần phải sợ, biết ?" Kỳ Kỳ nghe thấy thanh, liền nhìn phía sau, dù nhìn thấy bóng dáng của Dạ Thiên nhưng vẫn gật đầu cái.

      Kỳ Kỳ ôm chặt Điềm Điềm trong ngực, Điềm Điềm bị sợ hãi ít, đặc biệt là sau khi thấy Tô Tiếu Tiếu cầm dao tự đâm vào ngực mình sợ đến nỗi khóc toáng lên, giờ khuôn mặt nhắn vẫn còn vương nước mắt.

      "Điềm Điềm đừng khóc, cha tới cứu chúng ta rồi, được gì cả, biết ?" Điềm Điềm gật đầu, cũng dám ngẩng đầu lên, vẫn vùi mặt trong ngực Kỳ Kỳ .

      Dạ Thiên từ bên trong lui ra ngoài, ghi nhớ vị trí, gian, lúc này mới tới cạnh cửa.

      "Bọn họ ở bên trong." Cung Hình Dực nghe được thông báo đúng là người ở bên trong, liền muốn xông vào. Ngay cả giây cũng muốn chờ nữa.

      "Bọn họ có mười mấy người, người dẫn đầu, là Mộc Thanh Thanh." Bước chân của Cung Hình Dực dừng lại, ngờ lại là Mộc Thanh Thanh.

      "Mấy người bọn họ như thế nào?"

      "Vợ và cả em của nữa đều bị treo ở cao trong kho hàng kia, người đều có vết thương do bị roi quất. Hai đứa bé có chuyện gì, chỉ là Điềm Điềm bị dọa ." dám đến chuyện Tô Tiếu Tiếu ngã nắm đất, ngực còn bị thương, làm đau nhói tim . Cũng biết tại như thế nào? Ngay cả cơ hội đến gần cũng có. tại chỉ muốn mau chóng, chạy như bay đến bên cạnh , xem xem rốt cuộc như thế nào? có cảm giác tính mạng hình như từng chút từng chút rời xa, từng chút từng chút rời xa cách xa .

      "Còn người phụ nữ của như thế nào rồi?" Cung Hình Dực thấy đề cập tới, càng thêm lo lắng.

      " biết, ấy bị thương còn nặng hơn hai người bọn họ!" thở dài, chỉ hy vọng có bất cứ chuyện gì.

      Ba người bọn họ vào trong, tới bên cạnh các , Cung Hình Dực nhìn thấy Tống Tâm Dao thoi thóp, người còn có roi thương, cố nén kích động muốn xông lên. Cung Hình Dực phát ra tin tức qua hệ thống truyền tin của công ty, nhắc thư ký chuẩn bị xong xe cứu thương, báo luôn cả cảnh sát. Sau đó lấy điện thoại di động ra chờ đợi tin tức phản hồi.

      " tại phải làm sao đây?" Phong cũng nhìn thấy Tiểu Lê, thấy thân thể nhắn của bị treo ngược giữa trung lắc lư qua lại. Đau đớn như vậy, khiến cho chỉ muốn mau chóng đặt xuống, nhưng tại đến đỡ xuống cũng phải lúc, nếu như bây giờ đặt xuống trong lúc kịch chiến tiếp theo đây khó tránh khỏi bọn họ lại bị thương.

      Cung Hình Dực tới phía sau Kỳ Kỳ, thấy bọn họ vẫn còn ở ăn cơm. Cẩn thận đẩy thùng hàng xuống, bảo vệ bọn ở bên trong.

      "Kỳ Kỳ, sao chứ!" Nghe thấy thanh Cung Hình Dực, Kỳ Kỳ cảm thấy an tâm hơn chút, gật đầu.

      "Đừng sợ, cha lập tức cứu các con ra ngoài." Kỳ Kỳ lại gật đầu lần nữa.

      "Chuyện gì xảy ra?" Nghe thấy thanh, tất cả mọi người ăn cơm đều quay đầu lại.

      " phải là hai tiểu quỷ đó bị đè chết rồi chứ?!" người đàn ông mở miệng , Tống Tâm Dao yếu đuối ngẩng đầu lên, nhìn qua chỗ đó.

      "Kỳ Kỳ, Điềm Điềm. . . . . ." Lòng của thót lên tới cổ họng.

      "Mẹ, chúng con sao!” Vì để cho bọn họ yên tâm, Kỳ Kỳ kêu tiếng.

      " đúng là lớn mạng!" Mộc Thanh Thanh nhàn nhạt câu, tiếp tục ăn cơm của mình. Trong lòng suy nghĩ tiếp đó phải đối phó bọn họ thế nào. Nhìn Tô Tiếu Tiếu ngã xuống mặt đất, người phụ nữ này lá gan đúng là , lại dám tự sát. Chết là xong hết mọi chuyện, cũng phải là tự mình ra tay.

      " thanh gì?" Bên ngoài truyền đến tiếng tiếng súng, mấy người ăn cơm vội vàng buông bát đũa trong tay xuống, tất cả đều chạy ra ngoài.

      Mộc Thanh Thanh vẫn ngôi nguyên tại chỗ ăn cơm. Dù sao cũng có mấy người phụ nữ với hai đứa trẻ con này, bọn họ có tìm tới chẳng lẽ muốn vào gặp bọn chúng sao? Liếc mắt nhìn dầu máy loang lổ khắp nơi, cùng lắm đồng quy vu tận, sợ chết chút nào. Cho dù chết còn có nhiều người chôn theo như vậy, sợ cái gì?

      "Đại ca, bọn họ tới!" tên thuộc hạ vừa mới dứt lời liền bị súng bắn trúng ngực, ngã mặt đất.

      "Dực. . . . . ." Tống Tâm Dao nhàng kêu tiếng. tới rồi, bỏ lại, mặc kệ , biết mà.

      "Dao Dao!" Cung Hình Dực cũng gọi tên .

      "Mộc Thanh Thanh, nghĩ đến, !" Cung Hình Dực có nghĩ cũng hề nghĩ tối ta dám làm ra chuyện như thế này.

      "Là tôi như thế nào? Tôi cho vợ món quà cũng tệ lắm phải !" Nhìn vết thương người Tống Tâm Dao, Cung Hình Dực muốn dùng phát súng giết chết người phụ nữ trước mắt này. Nhưng mà lại nể tình ta là cháu ngoại của mẹ mình, ra tay bắn ta.

      "Tiểu Lê. . . . . ." Phong chạy tới, vội vàng đến bên cột, cởi dây, nhàng đặt Tiểu Lê xuống, lại đến chỗ Tống Tâm Dao, cũng đỡ xuống.

      " Phong, em. . . . . . Em biết. . . . . . . . . . . . nhất định . . . . . . đến cứu em. . . . . . . . . . . ." Vừa mới dứt lời, Tiểu Lê liền ngất xỉu trong ngực Phong.

      "Tiểu Lê, Tiểu Lê!" Phong gọi hai tiếng, thấy chút phản ứng nào, liếc nhìn vết thương người liền cầm roi lên.

      "Mộc Thanh Thanh, làm ấy bị thương bao nhiêu, tôi trả lại cho cong nhiều hơn!" Roi vung lên đều rơi xuống người Mộc Thanh Thanh, người của ta liền lưu lại vết máu.

      giống như ác ma ra từ trong địa ngục, từng bước hướng tới Mộc Thanh Thanh. Cung Hình Dực tay khong có roi, như vậy cứ để cho Phong làm việc này !

      nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao, bế lên.

      "Dao Dao, sao! sao!" Vừa rồi cũng cởi trói cho Kỳ Kỳ, khi bọn có chú ý cũng ôm Kỳ Kỳ và Điềm Điềm ra ngoài, để cho hai đứa ngoan ngoãn đợi bọn họ ra.

      "Dực. . . . . . Đứa bé. . . . . . Đứa bé. . . . . ."

      "Yên tâm, bọn nó an toàn rồi!" Đặt nụ hôn lên môi , cả đêm lo lắng mặc dù buông xuống, nhưng nhìn thấy roi thương người , càng thêm đau lòng.

      "Muốn chạy sao?" Mộc Thanh Thanh biết từ đâu lấy được cái bật lửa, nhắm ngay vào chỗ dầu máy kia.

      "Các người có muốn nghe tiếng nổ ‘oanh’ phát , rất kích thích." Phong buông roi trong tay, ôm lấy Tiểu Lê.

      Dạ Thiên cũng sớm ôm lấy Tô Tiếu Tiếu. Sau khi kiểm tra vết thương của xong, càng thêm lo lắng. tại chỉ cần có chuyện gì, vậy là đủ rồi. còn quản được đứa bé trong bụng nữa, sau này con bọn họ vẫn còn có thể có lại, nhưng mà chỉ có mình Tô Tiếu Tiếu mà thôi.

      "Mộc Thanh Thanh, bỏ qua cho lần, chẳng lẽ vẫn còn muốn tiếp tục phạm lỗi sao?" Cung Hình Dực nhìn Mộc Thanh Thanh, đối với ta cảm thấy thất vòng vô cùng.

      " cũng tôi sai lầm lần rồi, coi như phạm sai lầm thêm lần nữa, vậy như thế nào?" cảm thấy sao cả. tại, nếu như xuống tay, sau khi ra ngoài cũng phải vào tù nghỉ ngơi mấy năm, có lẽ còn có đường ra.

      Như vậy còn bằng làm cho xog chuyện này, lại còn có thể kéo theo ít người chôn theo, cũng mất cái gì. Hơn nữa ba người đàn ông này, cũng ưu tú như vậy, nếu như có thể để cho bọn họ chết theo , càng cảm thấy vui vẻ hơn.

      "Nếu như bây giờ buông tay nhiều nhất chỉ bị xử mấy năm tù thôi, còn nếu như muốn chết ở trong này vậy đốt !" Cung Hình Dực nhìn ta, người phụ nữ này nếu quả ném cái bật lửa đó vào trong chỗ dầu máy kia, như vậy tất cả bọn họ đem đều mất mạng.

      "Nhưng mà, tôi cảm thấy như vậy càng kích thích hơn." xong, ta mở ra chai dầu máy có sẵn, đổ xuống đất.

      "Thanh Thanh...." Mộc Nhược Lan sau khi biết được tin tức qua thư ký. ta với bà là Cung Hình Dực gọi xe cứu thương tới chỗ này, ngay sau khi biết bà cũng liền chạy tới đây, chỉ là bà ngờ rằng, ở chỗ này lại nhìn thấy màn như vậy.

      ", cũng tới nữa à! Vậy phải là có thêm người chôn cùng rồi sao?" Mộc Thanh Thanh cười lạnh, lần này càng thêm kích thích.

      "Con này, tại sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy!" Mộc Nhược Lan từ trước tới nay đều cho rằng, là đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thế nào cũng nghĩ tới, ta làm ra chuyện như vậy.

      "Hình Dực, mẹ có chuyện muốn với con!" Mộc Nhược Lan lấy từ trong lòng ngực ra sợi dây chuyền, đặt vào tay Cung Hình Dực.

      "Mẹ, đây là?" Cung Hình Dực nhìn sợi dây chuyền quen thuộc trong tay.

      "Hình Dực, mẹ phải mẹ con. Mẹ là em của mẹ con -- Mộc Nhược Cúc." bà lùi về sau mấy bước.

      " ra mẹ con tại lúc khi con vừa sinh ra, mẹ con suy yếu sắp mất . Khi đó mẹ còn nhìn thấy mẹ, để cho mẹ giả trang thành bà ấy, ở lại bên cạnh con, chăm sóc con. Để cho con cảm thụ được tình của người mẹ, nhưng mà cuối cùng, ba con phát ra. Hai người chúng ta liền cãi vã ngừng, lại sợ bị ông nội con phát cho nên mẹ thể làm gì khác hơn là giả bộ bệnh, rời khỏi con, để cho con nghĩ rằng mẹ chết rồi. Mẹ trở về quê, liền ở nhà cậu con. Thanh Thanh là đứa bé mẹ dõi theo từ đến lớn, mẹ nghĩ tới, nó lại dám làm ra chuyện như vậy." Mộc Nhược Lan , , phải là Mộc Nhược Cúc.

      "Tại sao mẹ lại cho con biết những chuyện này?" hiểu, tại sao bà muốn cho biết những chuyện này, bà hoàn toàn có thể giấu giếm cả đời mà.

      "Lần này mẹ trở lại, vốn chính là muốn tổ chức hôn cho con và Thanh Thanh, nhưng lại nhìn thấy con và Dao Dao kết hôn, cho nên mẹ có cách nào tiếp nhận được, thể làm gì khác hơn là làm khó Dao Dao khắp nơi, cho đến khi mẹ làm Dao Dao bị thương, đứa bé bị sinh non mẹ mới nghĩ thông suốt, trong lòng con chỉ có mình Dao Dao, giống như năm đó, mẹ cũng cha con như vậy. muốn thay mặt mẹ con ở lại bên cạnh con và cha con. Nhưng mà cuối cùng mẹ mới phát ra, trong lòng cha con vĩnh viễn đều chỉ có mẹ người là mẹ con mà thôi. Cho nên mẹ lựa chọn rời , nếu như phải là mẹ đưa Thanh Thanh đến đây hết thảy mọi chuyện cũng xảy ra." Mộc Nhược Cúc cúi đầu.

      "Vậy nên chuyện ở đây để mẹ lo, các con chạy !" xong, Mộc Nhược Cúc liền về phía Mộc Thanh Thanh.

      "Thanh Thanh, đừng có chơi đùa nữa, cùng về nhà, được ?" Bà vừa vừa .

      "Về nhà? Từ có nhà, tại cũng có nhà." thản nhiên , nhìn cái bật lửa trong tay.

      " đừng tới đây, nếu còn tới nữa tôi đốt cháy nơi này" Bọn họ đều biết, nếu dầu máy cháy lan nhanh như thế nào. Chỉ cần lát, lập tức kho hàng này cháy sạch, chỉ còn lại tro bụi.

      "Thanh Thanh, con đừng như vậy. Nghe , ngoan ngoãn cùng về nhà." Mộc Nhược Cúc cũng dừng lại, tiếp tục về phía Mộc Thanh Thanh.

      "Bà đừng tới đây!" Mộc Nhược Lan bước nhanh hơn, tới trước mặt . Ôm lấy Mộc Thanh Thanh, quay đầu về phía bọn họ : "Các con mau !" Cái bật lựa trong tay Mộc Thanh Thanh rơi xuống mặt đất, lập tức liền châm lên ngọn lửa, bùng cháy.

      "Mẹ......" Cung Hình Dực kêu lên.

      "Nghe thấy con vẫn gọi ta là mẹ, ta thỏa mãn rồi! mau !" Dạ Thiên ôm Tô Tiếu Tiếu, lôi kéo Cung Hình Dực.

      " a....." Thế lửa càng lúc càng lớn, mộc Thanh Thanh giùng giằng muốn tránh khỏi Mộc Nhược Cúc, nhưng có thế nào cũng tránh được.

      Cung Hình Dực nhìn cái cuối cùng, xoay người chạy ra ngoài, bọn họ còn có đứa bé phải chăm sóc, bọn họ thể gặp chuyện may, nhưng mộc Nhược Cúc mất mạng. Mới đến nơi này lát, rốt cuộc cũng phát mình yếu đến cỡ nào, căn bản là bảo vệ được nhiều người, bảo vệ được vợ con, lại càng bảo vệ được mẹ.

      Cho đến lúc bọn họ vừa chạy ra tới bên ngoài, liền nghe thấy "Oanh" tiếng, kho hàng bị lửa lớn nuốt chửng, xe cứu thương chạy tới nơi này từ sớm, thấy tất cả người bị thương ra, vội vàng đặt bọn họ lên xe cứu thương, Cung Hình Dực ôm hai đứa bé cũng ngồi vào trong xe cứu thương. tại chỉ muốn ở bên cạnh , nhìn dần khỏe lên, vậy là đủ rồi.

      Đời này, vì có được người mẹ như vậy, mà cảm thấy kiêu ngạo.
      Last edited: 2/2/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      4.3

      Trải qua tháng tu dưỡng, vết thương người Tống Tâm Dao cũng khá lên rất nhiều.

      Hai đứa bé sau khi trải qua ngày đó, Cung Hình Dực cũng khỏi lo lắng, dám để cho bọn chúng mình ra cửa, mỗi lần muốn ra ngoài đều phái người thầm bảo vệ. Dạ Thiên mang theo Tô Tiếu Tiếu ra nước ngoài, bởi vì lo lắng các bác sĩ trong nước cũng thể chữa khỏi cho Tô Tiếu Tiếu. Phong cũng từ chức, ròi khỏi công ty, nhưng hai người bọn họ chẳng biết đâu.

      Cung Hình Dực đứng ban công, nhìn bầu trời. Chạng vạng tối, bầu trời rất đẹp, nhưng mà tại tâm tình của cũng được coi là quá tốt.

      Tang lễ của Mộc Nhược Cúc bởi vì Tống Tâm Dao bị thương mà chậm trễ hơn tháng. Hôm nay chính là ngày hạ táng. Nhìn bầu trời, lần đầu tiên cảm thấy mình là người an tĩnh như vậy, đứng ở chỗ này nhìn trung. Nghĩ tới tất cả mọi chuyện phát sinh mấy năm qua, nhớ tới chuyện của và Tống Tâm Dao từ khi gặp nhau, quen biết, hiểu nhau, nhau đến cuối cùng cũng được gần nhau, nhìn bọn ngày từng ngày lớn lên. phát bây giờ cái gì mình cũng thiếu, là người hạnh phúc nhất thế giới này. Có người mẹ vì mạng sống của mà tình nguyện hy sinh, có người mẹ để cho cảm nhận được tình thương giống như những đứa bé khác, cảm thấy vậy là quá đủ rồi.

      Trời lạnh như thế, tại sao lại ăn mặc phong phanh như vậy." Tống Tâm Dao cầm cái áo khoác ra, khoác lên người Cung Hình Dực.

      "Sao em lại xuống giường?" Cho dù thân thể côđã tốt hơn nhiều, nhưng Cung Hình Dực vẫn như cũ, báđạo cho xuống giường, nghĩ là thân thể vẫn chưa thể xuống giường lại.

      "Em khỏe lại rồi mà, nếu như còn tiếp tục nằm nữa, em có thể nổi mốc luôn đó." Tống Tâm Dao nắm tay Cung Hình Dực, đứng ở bên cạnh .

      "Bà xã, xin lỗi!" Nếu như phải bởi vì , nếu như Tống Tâm Dao theo ..., cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng bị nhiều người làm tổn thương như vậy.

      " làm gì có lỗi với em sao?" Tống Tâm Dao tựa vào vai , cùng nhau nhìn vào trung.

      "Nếu như phải vì em theo , em cũng chịu nhiều tổn thương như vậy!" đột nhiên cảm thấy, mình giống như nhân vật nguy hiểm, chỉ cần là người có quan hệ với đều bị tổn thương.

      " em ?" Tống Tâm Dao ở trong lòng , xoay người lại, nhìn Cung Hình Dực.

      "!" cần suy nghĩ nhiều, bởi vì hiểu rất ràng tim của mình.

      "Em cũng ! Nếu chúng ta nhau như vậy từ nay về sau cho phép những lời như thế nữa. Nếu như còn tiếp tục những lời này, em liền mang theo con ròi khỏi , cũng gặp lại nữa!" Tống Tâm Dao nắm chặt tay , có chút vui uy hiếp.

      "Vợ!" kéo Tống Tâm Dao vào trong ngực, cằm đặt lên đỉnh đầu .

      "Ừ!"

      "Ít ngày trước, ở trong công ty đụng phải người." Ở nơi đó lại gặp được ông ta, Cung Hình Dực cũng cảm thấy kỳ quái.

      "Ai vậy?"

      "Cao Hùng!" Cao Hùng hình như mất tích rất lâu rồi, làm sao đột nhiên lại xuất ?

      "Là ông ta sao, ông ta đến công ty làm cái gì?" Cung Hình Dực lắc đầu cái, hiểu Cao Hùng tại sao đột nhiên lại xuất . Ông ta thân rách rưới, bảo vệ thấy bộ dạng đó của ông ta liền lập tức đuổi ông ta ra ngoài.

      Lúc ấy, cũng nhận ra, nếu như phải vì ông ta chạy tới ngăn đường của , cũng thể nhận ra ông ta chính là Cao Hùng.

      "Nhìn ông ta có thể thấy tại sống cũng khá lắm!" tại ông ta cùng tên ăn xin cũng khác nhau là mấy.

      "Nếu , chúng ta giúp ông ta chút ! Dù thế nào, ông ấy cũng là cha đẻ của chị họ, tại chị ấy làm giáo ở vùng quê, cuộc sống của mình cũng lo được rồi, đâu còn có thể lo lắng cho Cao Hùng nữa! Chắc hẳn kể từ sau khi ra tù, chị ấy cũng chưa gặp lại ông ta!" Sáng ngày thứ hai sau khi bọn họ kết hôn Cao Cầm Nhã rời khỏi nhà Cung Hình Dực, đến địa phương mà mình muốn , suy nghĩ chút cũng sắp ba tháng bọn họ gặp nhau.

      "Nghe lời em! Nhưng mà thể đưa tiền cho ông ấy, có thể giúp ông ấy tìm phần việc làm, để cho ông ấy có thể sống qua ngày. Nếu như chúng ta cho ông ấy tiền, về sau có thể ông ấy ngày ngày tới đây đòi tiền chúng ta." Tống Tâm Dao gật đầu cái, đồng ý với cách làm của .

      "Trở về phòng !" Tống Tâm Dao gật đầu với Cung Hình Dực hai người cùng trở lại phòng.

      "Mẹ!" Kỳ Kỳ cầm sách vở, ngồi ở giường của bọn họ.

      "Kỳ Kỳ, tại sao con lại học bài ở đây?" Bình thường nó đều làm bài ở trong thư phòng của , thế nào lát lại chạy tới nơi này?

      "Mẹ, con có vấn đề hiểu." Kỳ Kỳ nằm ở giường của bọn họ, nhìn chằm chằm vấn đề sách.

      " tắm." Cung Hình Dực cầm khăn tắm, vào trong phòng tắm.

      "Mẹ xem chút!" Tống Tâm Dao tới bên cạnh nó ngồi xuống, nhìn chằm chằm cái đề mục kia lúc lâu. Vấn đề đơn giản như vậy Kỳ Kỳ thể giải được sao? có chút nghi ngờ.

      "Kỳ Kỳ, , tìm mẹ có chuyện gì?" Kỳ Kỳ nhất định có chuyện tìm .

      "Mẹ, chuyện này cũng bị mẹ phát ra!" Kỳ Kỳ bò dậy, kéo tay Tống Tâm Dao.

      "Mẹ!" Tống Tâm Dao ‘ ừ ’ tiếng, nhìn Kỳ Kỳ.

      "Con với mẹ chuyện!" Tuần sau chính là sinh nhật của nó, nó muốn hẹn bạn học cùng lớp, đến nhà mình làm khách, để cho bọn họ cùng tham gia sinh nhật của nó, nhất định phải làm cho vô cùng náo nhiệt, nhưng Tống Tâm Dao lại thích an tĩnh, cũng biết mẹ có đồng ý để cho nó mời bạn bè đến nhà hay .

      "Chuyện gì?"

      "Mẹ, thứ hai tuần là sinh nhật Kỳ Kỳ mẹ có nhớ ?" Kỳ Kỳ tựa vào ngực Tống Tâm Dao, rất lâu rồi nó vùi mình trong ngực mẹ, lồng ngực của mẹ vẫn ấm áp!

      "A! Thứ hai tuần sau là sinh nhật của à, xấu hổ quá, mẹ quên mất rồi!" làm sao có thể quên được? Người mẹ nào lại có thể quên sinh nhật con của mình chứ?

      "Mẹ, mẹ quên cũng sao hết, chỉ cần Kỳ Kỳ nhớ là được." Kỳ Kỳ mặc dù có điểm để ý, Tống Tâm Dao quên sinh nhật mình, nhưng mà vẫn thể tức giận, bởi vì nó cùng mẹ thương lượng chính !

      "Ồ! Kỳ Kỳ con hào phóng như vậy từ khi nào thế?" Tống Tâm Dao tựa vào giường, biểu rất kinh ngạc.

      "Mẹ!" Kỳ Kỳ bất đắc dĩ kêu tiếng. Mẹ thích cùng người khác so đo như vậy từ khi nào thế?.

      "Được rồi! làm khó con nữa, !"

      "Mẹ, con muốn mời bạn đến nhà cùng chúc mừng sinh nhật, có thể ?" Kỳ Kỳ nhìn Tống Tâm Dao, gương mặt mong đợi, bởi vì nó có chút sợ mẹ cự tuyệt mình, để cho mình mời bạn học tới nhà .

      "Được rồi! Con muốn như vậy mẹ đồng ý với con!" Tống Tâm Dao nhìn khuôn mặt nhắn của Kỳ Kỳ từ mong đợi lúc trước biến thành hưng phấn bây giờ, rất vui sao?

      "Oa oa. . . . . . Mẹ vạn tuế!" Kỳ Kỳ ở giường nhảy lên, vào lúc này vẫn giốngnhư đứa bé .

      "Chuyện gì mà vui mừng thế!" Cung Hình Dực từ trong phòng tắm ra ngoài, người chỉ quấn quanh cái khăn tắm.

      " có! ( có! )" Tống Tâm Dao cùng Kỳ Kỳ đồng thanh , Kỳ Kỳ cũng ngồi xuống, lại lần nữa dựa vào trong ngực Tống Tâm Dao. Tối nay nó muốn cùng mẹ ngủ đêm, rất lâu có ngủ cùng mẹ rồi.

      "Hai mẹ con thần thần bí bí." Cung Hình Dực tới bên giường ngồi xuống, nhìn đồng hồ, hơn mười giờ, mới vừa rồi khi đứng bên ngoài, cũng có cảm thấy trời tối lắm, mới tắm lúc thôi, cũng bảy giờ rồi.

      "Kỳ Kỳ, về phòng . Cha cùng mẹ cần nghỉ ngơi rồi!" Kỳ Kỳ có chút tức giận, tại sao cha vừa ra muốn đuổi nó về phòng rồi?

      "Con muốn ngủ cùng mẹ!" Kỳ Kỳ vùi ở trong ngực Tống Tâm Dao, cặp mắt mở to nhìn chằm chằm Cung Hình Dực chỉ quấn chiếc khăn tắm đứng bên cạnh. Bây giờ nó mới phát , có lúc cha rất đáng ghét, cứ muốn tách nó ra khỏi người mẹ. Tối nay nó nhất định phải ngủ cùng mẹ, mặc kệ người đàn ông này gì, nó cũng .

      "Con trai, nhanh ra ngoài, cha với mẹ còn có chính muốn làm!" Cung Hình Dực đưa tay ôm Kỳ Kỳ ra. Đứa con trai này cũng sắp bảy tuổi rồi, trong hai năm qua cũng chưa từng làm cảm thấy đau đầu, tại sao tối nay lại muốn làm cho đau đầu chứ?

      "Làm chính ? Chính gì? Con cũng muốn làm!" Kỳ Kỳ trợn to hai mắt, đối với chính theo lời cha có chút tò mò.dღđ☆L☆qღđ

      ". . . . . ." Cung Hình Dực im lặng, Tống Tâm Dao Hồng nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Cung Hình Dực. Người đàn ông này, chuyện thể cẩn thận chút sao?

      "Kỳ Kỳ, trở về phòng ngủ , mình em dám ngủ." Phòng của Kỳ Kỳ và Điềm Điềm là làm thông vời nhau, ở giữa chỉ có màn thông gió. Có lúc Kỳ Kỳ đều chạy ngủ cùng em .

      "Mẹ, hai người muốn làm chính gì? Kỳ Kỳ lớn rồi, cũng muốn giúp hai người." Kỳ Kỳ đánh chết cũng .

      "Kỳ Kỳ, nếu như con muốn giúp cha mẹ, mau ra ngoài ." Cung Hình Dực nằm lên giường. Mặc dù bên trong phòng bật hệ thống sưởi, nhưng cuối thu thời tiết vẫn có chút lạnh.

      "Được rồi! Vì để cho cha lần nữa chèn ép con... Con vẫn tốt hơn! Mẹ, mẹ đừng quên chuyện đồng ý với Kỳ Kỳ đó!" Kỳ Kỳ thu hồi sách giường, liếc Cung Hình Dực cái.

      "Cha thối, cha đáng ghét, cho con ngủ đêm với mẹ cũng khồn được, nó nên tiếp nhận cha nhanh như vậy. Ban đầu nên làm khó cha nhiều hơn chút." Ở trong lòng mắng mấy câu, nó mới xỏ dép, ra khỏi gian phòng của bọn họ.

      Cung Hình Dực bò dậy khóa cửa phòng lại, sau đó liền chui vào trong chăn.

      "Bà xã, ngủ!" Đưa tay ôm lấy Tống Tâm Dao.

      "Sớm như vậy! Em vẫn chưa mệt, nếu như mệt rồi ngủ trước !" xong, Tống Tâm Dao cầm lấy quyển sách, bắt đầu đọc.

      "Em mệt mỏi à?" Tống Tâm Dao gật đầu cái, tiếp tục xem sách.

      "Nếu như em mệ vậy chúng ta làm chút chuyện gì đó vận động !" Vừa mới dứt lời, cái khăn tắm liền ném ra trong chăn.

      "Ghét, đừng náo loạn!" có chút chịu nổi . Trong khoảng thời gian bị thương này, mỗi đêm đều hôn đến khi thở nổi, mới nguyện ý thả ra, nhưng thân thể vừa vặn khỏe lại, liền muốn làm mấy chuyện này.

      "Ghét như thế nào?" Hai tay Cung Hình Dực vừa cởi cúc áo ngủ, vừa hỏi .

      "Hết sức ghét!" Tống Tâm Dao đưa tay ngăn cản , mặc kệ nỗ lực cởi quần áo của .

      "Ồ! Nếu như hết sức đáng ghét, vậy liền để cho em ghét thêm chút nữa cũng tốt lắm!" xong, liền ngậm vào bên đẫy đà của .

      "A. . . . . ." lập tức liền có cảm giác.

      "Thích hay là ghét?" lát sau, Cung Hình Dực đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

      "Ah. . . . . . Ghét. . . . . ." vừa dứt lời, Cung Hình Dực lại tiếp tục tiến công, hôn từng chỗ mẫn cảm người .

      "Còn ghét sao?" Hình như tối nay nhất định phải hỏi ra, rốt cuộc là ghét hay là thích mới được vậy.

      "Ừ . . . . ." gật đầu cái.

      "Còn ghét à?" Tống Tâm Dao như cũ gật đầu cái, thân thể từ từ xuống, hôn cũng từng cái rơi xuống.

      "A. . . . . . a. . . . . ." Hai tay nắm chặt ga giường, người đàn ông đáng chết này, tại sao có thể hôn nơi đó.

      "Thích ?" có chút mê loạn, gật đầu như bằm tỏi, Cung Hình Dực lúc này mới hài lòng cười, nhưng vẫn hề từ bỏ chuyện hành hạ . nhịn lâu như vậy, tối nay nhất định phải đòi về gấp bội.

      Trong phòng tiếng tiếp tiếng kiều, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng gầm của đàn ông. đợt sóng tiếp nối đợt sóng, cho đến chân trời lộ ra mảnh trắng bạc. . . . . .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      4.4

      Paris phía dưới Tháp Eiffel, đôi nam nữ ôm nhau, người phụ nữ tựa sát vào trong ngực người đàn ông, trước mặt họ là hai đứa bé tay nắm tay. Bốn người bọn họ đều mặc quần áo cho ba mẹ và con, vui vẻ chơi đùa.

      " là đẹp a!" Tống Tâm Dao vùi trong ngực Cung Hình Dực, thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp ở Paris.

      "Bà xã, xin lỗi! Đến bây giờ mới đưa em hưởng tuần trăng mật." Đây là chuyến du lịch hưởng tuần trăng mật của bọn họ nhưng cũng phải chỉ có hai người, mà là nhà bốn người. Trước tiên bọn họ tới Paris, tính toán còn muốn đảo Bali, sau lại Hy Lạp. Cho đến khi Kỳ Kỳ phải tiếp tục học, bọn họ mới trở lại nước. Bọn họ muốn lần chơi đủ, nếu như lần này còn chưa chơi đủ, bọn họ lại đợi đến khi Kỳ Kỳ được nghỉ hè, lại chơi lần nữa, cho đến khi bọn họ muốn nữa, thể cơi được nữa mới thôi.

      "Mẹ, cha, nơi đó giống như cử hành hôn lễ đó!" Kỳ Kỳ thấy chiếc thuyền phía trước, giống như mộng đẹp huyền ảo, muốn đến đó xem chút!

      "Chúng ta xem chút." Cung Hình Dực cũng có chút tò mò, lại có người cử hành hôn lễ ở đây sao?

      Khi bọn họ tới nơi đó, Cung Hình Dực nhìn thấy tấm biển mới phát phải là họ cử hành hôn lễ mà là hoạt động.

      "Chúng ta cũng tham gia !" Cung Hình Dực kéo Tống Tâm Dao, lên thuyền, hai đứa bé cũng theo.

      "Phải làm gì vậy?" Tống Tâm Dao vẫn hoàn toàn hiểu tiếng Pháp tấm bảng kia, mặc dù nỗ lực học tập, nhưng mà chỉ có thể hiểu được số từ đơn giản còn những từ phức tạp vẫn thể lý giải được. Chỉ có thể nghe giải thích lại xem như thế nào.

      "Nơi này có hoạt động, chỉ cần là người trả lời được nhiều câu hỏi nhất là có thể lấy được phần quà có giá trị, lại còn có thể ở con thuyền này hưởng thụ lãng mạn ba ngày ba đêm, hơn nữa còn có chuyên gia phục vụ, có thể lái thuyền này chơi ba ngày." Bọn họ tới Paris chính là muốn chơi vui vẻ, có cơ hội như vậy, bọn họ cũng muốn chơi chút.

      "Được rồi! Thấy hăng hái như vậy, thế chơi . Nhưng mà em cũng biết, mình có thể đoán đúng được nhiều bao nhiêu!" Tống Tâm Dao để ôm hy vọng quá lớn.

      "Yên tâm, cứ tham gia xem sao! Bảo bối nhớ theo sát đó!" Đưa tay kéo Kỳ Kỳ, Tống Tâm Dao kéo Điềm Điềm qua, bốn người vào bên trong. Tiến vào bên trong, lại càng thêm mộng ảo. Tống Tâm Dao thể cảm thán, hổ là thành phố kinh đô của lãng mạn. Nếu như có thể ở thuyền này ba ngày ba đêm, kỷ niệm khó quên. Nhưng mà biết bọn họ có may mắn như vậy hay .

      " là đẹp!" Tất cả mọi thứ trước mắt, đều làm cho cảm thấy thích đến muốn rời , người bồi bàn thấy bọn họ lên thuyền, liền dẫn bọn họ tới nơi tổ chức tranh tài, người ở nơi tổ chức nhiều đên thể nhiều hơn được nữa, phần lớn hình như cũng đều là du khách nước ngoài. Còn có vài người cũng là người Trung Quốc, thấy bọn họ vào, mấy người đó vốn chuyện với nhau cũng ngừng lại.

      Bọn họ đêỳ bị đôi mắt màu tím nhạt của Cung Hình Dực thu hút còn có hai đứa bé tinh sảo đáng bên cạnh hai người nữa, càng làm cho bọn họ vô cùng hâm mộ, cũng hi vọng tương lai bọn họ có thể sinh được hai đứa bé xinh đẹp như vậy.

      Điềm Điềm mở mắt to, tò mò xem xét xung quanh. Thấy cậu bé nhìn mình, Điềm Điềm chu cái miệng nhắn, cũng nhìn cậu chằm chằm trong chốc lát, kéo kéo quần Tống Tâm Dao.

      "Điềm Điềm, sao vậy?" Tống Tâm Dao cúi đầu, thấy Điềm Điềm mở mắt to nhìn mình.

      "Mẹ, tại sao cậu bé đó cứ nhìn Điềm Điềm vậy?" Nó hiểu, cậu bé kia, tại sao vẫn luôn nhìn mình.

      Tống Tâm Dao nhìn về phía bên kia, cười cười, : "Bởi vì trai đó, muốn muốn làm bạn với Điềm Điềm của chúng ta a!" Tống Tâm Dao giúp Điềm Điềm đội lại mũ bị lệch .

      Điềm Điềm dẩu môi, cái hiểu cái gật đầu, lại lần nữa nhìn chỗ ngồi kia, nhưng thấy cậu bé trai kia đâu nữa, đưa tay bé gãi gãi đầu tóc của mình nghĩ, trai kia đâu rồi?

      Nó nhìn chung quanh chút, cũng thấy người cậu bé kia đâu, liền theo Tống Tâm Dao tới bên ghế sa lon ngồi xuống.

      ", Điềm Điềm muốn ăn bánh plan." Thấy bánh plan bên kia, Điềm Điềm hơi tham ăn.

      "Chú mèo ham ăn." Kỳ Kỳ ngoài miệng mặc dù như vậy, nhưng vẫn đứng lên, chạy đến nơi đặt bánh lấy ly tới cho em .

      Tống Tâm Dao nhìn Kỳ Kỳ, ngoại lệ là Kỳ Kỳ xem ra rất biết thương em mình.

      Có lẽ là người dự thi cũng đến gần hết, người chủ trì ra. Còn có phiên dịch viên theo, hình như là bởi vì phần lớn người tham dự chương trình ngày hôm nay đều phải người Pháp. Tống Tâm Dao ngồi bên cạnh Cung Hình Dực, tay mỗi người đều cầm tấm bảng.

      " tại, xin mời các thí sinh nữ trả lời trước. Xin hỏi, các bạn có biết, bạn trai của các bạn thích ăn nhất là loại thức ăn nào ?" Tống Tâm Dao suy nghĩ chút, viết đáp án lên bảng trả lời.

      "Xin mời tất cả các bạn giơ câu trả lời của mình lên ạ." Tống Tâm Dao viết đáp án ở bảng chính là Coca chân gà, bởi vì mỗi lần người làm làm món ăn này, cũng đều ăn hết sạch, mà Cung Hình Dực cũng từng với rất thích ăn món ăn đó.

      "Xin các thí sinh nam đưa ra đáp án ạ." Cung Hình Dực giơ bảng lên, đáp án của bọn họ đồng nhất. Kỳ Kỳ cùng Điềm Điềm vui mừng đập tay.

      Vòng thứ nhất có ba câu hỏi, nếu như đáp sai hai câu, trực tiếp bị loại. Tống Tâm Dao cũng trả lời sai câu nào.

      "Vòng thứ hai là xin tất cả các thí sinh nam trả lời. Xin hỏi, các bạn có biết bạn mình, thích mặc áo lót màu gì nhất ?" Cái vấn đề này khiến Tống Tâm Dao cúi đầu, thích nhất là màu xanh dương, chỉ biết Cung Hình Dực có thể trả lời được hay . Nhưng tin tưởng, có thể. viết đáp án lên bảng là màu xanh dương. Đáp án Cung Hình Dực đưa ra đồng dạng cũng là màu xanh dương.

      "Làm sao biết?" Tống Tâm Dao cũng chưa từng với , hơn nữa mỗi đêm khi cởi áo lót của , đều trực tiếp ném ra ngoài, giống như hề chú ý tới.

      "Mỗi đêm đều là cởi, chẳng lẽ lại biết sao?" Cung Hình Dực tựa vào bên tai , thuận tiện len lén cắn xuống lỗ tai . Tống Tâm Dao cúi đầu, nên hỏi người đàn ông này, vĩnh viễn đều đứng đắn.

      Trải qua mấy vòng kế tiếp, chỉ còn lại hai đôi. đôi chính là Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực, còn có khác cũng là người ngoại quốc, bên cạnh họ là cậu bé vừa rồi vẫn nhìn chằm chằm vào Điềm Điềm. Cậu bé kia hình như là con lai, có đôi mắt màu xanh dương nhạt xinh đẹp.

      "Ở vòng thi cuối cùng này, chúng ta còn hai cặp đôi cuối cùng, bây giờ là nội dung bài thi, đồng dạng vẫn là ba vấn đề, nếu như trả lời sai, cơ hội tự động chuyển cho đối phương." Người chủ trì xong, bọn họ cũng đứng trở về vị trí.

      "Cha mẹ cố gắng lên!" Kỳ Kỳ và Điềm Điềm vui vẻ hô, hi vọng bọn họ có thể thắng được cơ hội lần này, bởi vì bọn chúng rất thích chiếc du thuyền này, nếu như có thể qua đêm ở đây, vậy tốt hơn nhiều.

      "Vấn đề : Paris tại sao được gọi là kinh đô lãng mạn?" Cung Hình Dực khi tới Paris, cũng thăm dň xem qua về Paris ít chuyện.

      "Lợi Nhĩ khắc từng qua: ‘ Paris là thành phố mà có nơi nào có thể sánh kịp. ’ Paris thủ đô của nước Pháp là trong mười thành phố nổi danh thế giới, hơn nữa có rất ít nơi giống như Paris, tập trung tất cả nhãn hiệu, cửa hàng nổi tiếng thế giới như vậy, làm cho người ta dạo cũng cảm thấy hứng khởi, mua đồ tới tay chân cũng nhũn ra, hơn nữa ở đây còn có bờ sông Seine, khi mua đồ đồng thời vẫn có thể hưởng thụ cảnh vật mỹ lệ ở Paris." Sau khi Cung Hình Dực trả lời xong, tiếng vỗ tay của người chủ trì liền vang lên, cũng tìm hiểu qua các câu chuyện về Paris, ít chuyện về Paris mà biết được cũng là từ khi nhận được tư liệu trong tay mới biết Paris có câu chuyện cảm nhận xưa như vậy.

      "Chồng à, làm sao biết?" Tống Tâm Dao cho là vấn đề này bọ họ nhất định trả lời được, ngờ Cung Hình Dực lại biết toàn bộ câu trả lời này.

      " tại biết chồng em lợi hại rồi chứ!" Cung Hình Dực khẽ mỉm cười, in lên môi nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

      "Stop!" tại rốt cuộc biết, chút tự luyến của Kỳ Kỳ trước kia là di truyền từ người nào.

      "Vấn đề hai: hai mươi năm xưng là đám cưới gì?" Vấn đề mới vừa hỏi xong, đối phương đưa ra câu trả lời.

      "Đám cưới bạc?" Đối phương cũng xác định, bởi vì bọn họ cũng nhớ những chuyện này.

      "Đám cưới bạc là 25 năm." Kỳ Kỳ ngồi ở phía dưới, thản nhiên .

      Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực đều nhìn về phía Kỳ Kỳ, làm sao nó lại biết ràng như thế.

      "Chị xinh đẹp, em có thể giúp mẹ trả lời ?" Kỳ Kỳ đột nhiên nhìn người chủ trì .

      "À. . . . . . Có thể!"

      "Cám ơn chị xinh đẹp!" Kỳ Kỳ tới bên cạnh Tống Tâm Dao, tới cạnh bàn, hướng về phía micro : "Hai mươi năm là lễ đám cưới sứ." Trả lời xong xuôi liền nhảy xuống, chạy tới bên cạnh Điềm Điềm, cầm khăn giấy cẩn thận giúp em lau bơ dính ở khóe miệng, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả.

      "Cám ơn !" Điềm Điềm lộ ra lúm đồng tiền khả ái, cười với Kỳ Kỳ.

      " khách khí!"

      " vấn đề cuối cùng: kiến trúc mang tính biểu trưng của nước Pháp là gì?" Người chủ trì mới vừa hỏi xong, Cung Hình Dực vẫn là nhanh chậm bấm chuông.

      "Tháp Eiffel!" Bọn họ mới vừa mới từ nơi đó tới đây. Nếu như kiến trúc đặc trưng của Paris cũng biết thể chấp nhận được. .

      "Chúc mừng hai người." Đối phương cười chúc mừng.

      "Phải là hai người nhường chúng tôi mới phải!" Cung Hình Dực cười cười.

      "Làm sao được chứ? Vợ của tôi rất muốn qua đêm ở đây, nhưng mà nếu chúng ta thua, vẫn nên chúc mừng !" Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ bên cạnh, cười nhạt.

      "Chúc mọi người chơi vui vẻ!" Người đàn ông xong, liền lôi kéo con trai, ôm vợ ròi khỏi thuyền.

      3 ngày, bọn họ du thuyền thăm quan nơi tuyệt đẹp này. Hơn nữa còn được phục vụ ăn uống, tin tưởng chơi vui vẻ.

      Thuyền từ từ rời bến, chạy băng băng, nhà bốn người nằm boong thuyền tắm nắng. Đây mới là ngày thứ nhất, bọn họ chơi rất vui vẻ, ở đây thức ăn ngon là ngon. có thức ăn ngon, lại có phong cảnh đẹp, bọn họ cảm thấy lần này cũng coi như uổng phí.

      "Mẹ! Mẹ mặc áo cưới lên sau đó cùng cha ở con thuyền này, lại cử hành hôn lễ lần nữa !" Kỳ Kỳ nằm ở boong thuyền đột nhiên lên ý kiến này.

      "Bảo bối, cái chủ ý này tệ, em có được hay ?" Tống Tâm Dao lườm bọn họ cái, tại lạnh như thế, để cho mặc áo cưới, cần mạng của nữa sao?

      "Thích mặc mà mặc, em mới cần mặc, muốn em lạnh chết à?" Hoàn hảo hai ngày nay thời tiết cũng tốt, nếu như trời mưa, bọn họ ở boong thuyền, cũng có biện pháp.

      chiếc thuyền này chỉ có mười người, đầu bếp, hai người lái thuyền, còn có ba người phục vụ bàn, sau đó chính là cả nhà bọn họ. Mỗi khi đến ban đêm, bọn họ tự động biến mất, nếu như bọn họ có gì cần phục vụ, bọn họ cũng xuất , như vậy khiến cho bọn họ vô cùng vui vẻ.

      Ít nhất bọn họ để lại cho họ gian riêng, buổi sáng cũng gọi dậy, để bọn họ ngủ đến trời đất mù mịt.

      "Vợ à, cần em phải đứng ở boong thuyền, chúng ta ở bên trong là tốt rồi!" Cung Hình Dực vẫn hi vọng được tổ chức hôn lễ với thuyền lần nữa.

      "Muốn kết hôn lần nữa tìm người khác, em muốn!" mới muốn làm, hơn nữa roi thương lần trước để lại lưng vết sẹo rất dài. Mặc dù Cung Hình Dực người chính là , để ý những thứ này, nhưng mà rất để ý, căn bản là thể nào quên được. Nghĩ tới vết sẹo lưng mình kia, nụ cười mặt liền biến mất, tới mép thuyền, nhìn mặt nước mà con thuyền lướt qua, mặc cho gió thổi bay mái tóc dài của mình.

      "Thế nào?" Cung Hình Dực thấy dáng vẻ hình như vui lắm, liền tới bên cạnh , ôm vào trong lòng.

      "Dực, để ý đến vết sẹo người em sao?" Mỗi lần thấy những vết sẹo kia, đều cảm thấy là khổ sở. Cung Hình Dực càng biểu thèm để ý đến nó trong lòng càng khó chịu.

      "Đứa ngốc, nếu như phải vì ..., lưng em cũng vết sẹo như vậy!" Cung Hình Dực ôm chặt vào trong lòng. Người phụ nữ ngốc nghếch này lại bắt đầu nghĩ đến chuyện linh tinh này rồi.

      "Nhưng. . . . . ."

      " có nhưng nhị gì hết, em là người vợ duy nhất của , là người phụ nữ mà đời này nhất, cho dù em có biến thành như thế nào, ở trong lòng , em vĩnh viễn là người mà thích nhất, em hiểu chưa?" Cung Hình Dực che miệng , để cho thêm lời nào nữa.

      "Nhưng mà lại khiến cho em nghĩ là bởi vì cảm thấy có lỗi với em, cho nên mới ghét bỏ vết sẹo lưng em kia." , ở trước mặt dường như thể ra bất kỳ lời dối nào.

      "Em đúng là đứa ngốc, đối với em là có áy náy, nếu như phải là bởi vì , em cũng bị Mộc Thanh Thanh tổn thương, nếu như phải là bởi vì , cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nhưng mà em phải nhớ kỹ em là người phụ nữ coi trọng cả đời này, em cần phải để ý đến những chuyện đó làm gì, bởi vì lòng em!" Cung Hình Dực ôm vào lòng. Mỗi người phụ nữ đều nhạy cảm như vậy, bất kỳ chuyện nào đối với bọn họ cũng trở thành chuyện lớn.

      "Dực. . . . . . đồng ý với em, cả đời này rời khỏi em. Cho nên, em cũng muốn đồng ý với em, cho dù tương lai em biến thành hình dáng gì dù là tóc trắng xoá, hay là hàm răng rụng hết, nếu như dám ghét bỏ em..., em nhất định trốn, để cho vĩnh viễn đều tìm được em." Tống Tâm Dao đưa tay ôm hông của , để cho mặt mình áp sát ngực .

      "Cho dù em có biến thành hình dáng gì, đều ghét bỏ!" Hai người nhìn nơi phương xa, hình như nhìn thấy hình ảnh bọn họ già . Hai người cùng nhau qua con đường trải đầy lá phong, khi đó bọn họ, cho dù là tóc trắng xoá, hoặc hàm răng rụng sạch, bọn họ cũng người vì vậy mà ghét bỏ đối phương, bởi vì giữa bọn họ có tình , bọn họ ngấm sâu tận xương tủy. Đời này cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra nữa cũng thể nào tách bọn họ ra.

      Ps: Phần sau có nhân vật mới đó, các bạn muốn đoán ko?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      4.5

      "Mẹ, mẹ, nhanh lên nào!" Kỳ Kỳ đứng ở cửa, miệng lớn tiếng gọi. Tại sao mẹ có thể như vậy, ràng là sáng sớm hôm nay đến trường xem nó biểu diễn. Nhưng sắp trễ rồi mà vẫn chưa chịu dậy.

      "Kỳ Kỳ, để mẹ ngủ tiếp lát." rất buồn ngủ a!

      "Mẹ, sắp trễ rồi đó!" Nó sắp còn thời gian để chuẩn bị nữa rồi mà Tống Tâm Dao lại còn muốn ngủ thêm chút.

      "Tốt lắm, tốt lắm! Lập tức tới ngay." Tống Tâm Dao đỡ bụng to bảy tháng, bò dậy. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ mới từ trong phòng ra, Cung Hình Dực theo sau vô cùng thận trọng, chỉ sợ bị ngã.

      "Cha, tại sao cha lại gọi mẹ dậy hôm qua chính cha đồng ý với con là buổi sáng nhất định giúp con gọi mẹ rời giường." Kỳ Kỳ lần này tỏ ra rất vui, Cung Hình Dực đến bây giờ cũng mới dậy.

      “Hu hu hu. . . . . ." Điềm Điềm mặc váy công chúa, khóc tới.

      "Mẹ. . . . . ."

      "Điềm Điềm, con làm sao vậy?" Hai đứa bé này, để cho được nghỉ ngơi tĩnh tâm phút nào.

      "Em trai, em trai cắt giày của con rồi!" Điềm Điềm chỉ vào cậu con trai ngồi ở đất, cầm cây kéo cắt giày của Điềm Điềm.

      "Trời ạ!" Là ai đưa kéo cho Tử Dật , tại sao có thể đưa kéo cho nó chơi chứ.

      Cung Hình Dực vội vàng chạy tới, đoạt lấy cây kéo trong tay Cung Tử Dật.

      "Y nha y nha. . . . . ." Cung Tử Dật nhìn thấy cha mình, liền duỗi tay bé ra, la hét muốn ôm. Cung Hình Dực thể làm gì khác hơn là bế con lên.

      "Điềm Điềm, con lấy đôi khác vào , Kỳ Kỳ xuống lầu ăn cơm, rất nhanh xong, có thể rời nhà được rồi!" Tống Tâm Dao có chút hối hận, tại sao phải đồng ý với Cung Hình Dực, sinh nhiều con như vậy, kể cả đứa bé trong bụng này nữa cũng biết là bốn, hay là năm. Bác sĩ , đứa bé trong bụng có thể là sinh đôi, bây giờ nhìn thấy ba đứa con này huyên náo, khiến có chút chịu nổi rồi, nếu như trong bụng là sinh đôi, biết, những ngày kế tiếp biến thành cái dạng gì nữa?

      Sau khi trở về từ kỳ du lịch nghỉ đông năm trước, đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ lại cho biết, có thai được 4 tuần, như vậy là khi ở Paris mang thai Cung Tử Dật. Lúc ấy cũng suy nghĩ nhiều, nếu như mang thai vậy sinh ra là được!

      Nhưng mà sau khi sinh Cung Tử Dật chưa được nửa năm, lại mang thai, tại quyết định, sau khi sinh xong lần này, sinh tiếp nữa. Bây giờ mặc dù sinh con còn kinh khủng giống như lúc sinh hai em Kỳ Kỳ và Điềm Điềm nữa, nhưng quyết định, tuyệt đối sinh thêm, nếu như còn tiếp tục sinh thêm nữa, nghĩ là mình trở thành người heo mẹ cái thế giới này mất. Mà người heo mẹ như , thể chỉ vì sinh thêm con heo con, mà lại mất mạng ở kiếp này, chỉ cần mang thai liền sinh, mang thai liền sinh. cũng biết, còn có thể sinh thêm bao nhiêu đứa.

      "Chồng, em quyết định rồi!" Lúc ăn cơm, Tống Tâm Dao đột nhiên mở miệng .

      "Quyết định cái gì?" Cung Hình Dực động đũa, giúp gắp thêm chút thức ăn.

      "Sau khi sinh xong đứa này em buộc ga-rô (ngăn sinh nở)." Cung Hình Dực nhấp hớp sữa tươi, thiếu chút nữa đem sữa tươi cũng phun ra.

      "Tại sao?" hiểu, tại sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này.

      "Sinh thêm lần này nữa, cũng là lần thứ tư rồi, còn muốn để cho em sinh tiếp à?" Lúc sinh Kỳ Kỳ, mới mười tám tuổi, sinh Điềm Điềm, hai mươi lăm tuổi, khi sinh Cung Tử Dật là hai mươi tám tuổi, tại khi sinh đứa trẻ này ra, cũng gần ba mươi tuổi, có thể trở thành sản phụ lớn tuổi rồi. Vừa nghĩ đến điều này cũng đều cảm thấy kinh khủng, vẫn là muốn tiếp tục sinh nữa.

      "Bây giờ còn trẻ tuổi, sinh thêm hai đứa nữa, cũng có chuyện gì mà! Nếu như em cảm thấy mệt, chúng ta có thể mời thêm mấy bảo mẫu nữa tới chãm sóc con." Cung Hình Dực nhìn cả gia đình bên nhau như vậy, rất vui vẻ. Nếu như có thể sinh thêm, vẫn muốn có thêm mấy đứa con nữa.

      "Chồng à, nếu như còn tiếp tục sinh nữa, em chính là sản phụ lớn tuổi rồi, vì tính phúc sau này của chúng ta, cần sinh thêm con nữa, có được hay ?" bắt đầu làm nũng.

      " hiểu chuyện tính phúc của chúng ta rất quan trọng, nhưng mà lại cảm thấy vẫn muốn có thêm con. Lại Cung gia chúng ta vốn ít người, bây giờ có thể sinh cứ sinh tiếp, đến lúc đó có thêm nhiều người tiếp tục lưu truyền gia nghiệp nối tiếp dòng dõi nhà họ Cung!" Cung Hình Dực cười cười, gắp thêm thức ăn cho .

      "Mặc kệ, dù sao sau khi sinh xong đứa này, em sinh nữa, nếu như vẫn còn muốn em sinh nữa từ nay đừng có đụng vào em!" Hôm nay Tống Tâm Dao nhất định phải ràng với , bằng nhất định còn tiếp tục nghĩ tới chuyện sinh con.

      "Được rồi, sau khi sinh xong đứa này sinh nữa, được chưa!" Cung Hình Dực xem ra cũng chỉ có thể đồng ý trước với như thế, đến lúc đó sinh hay sinh, vẫn thể chô biết. Chỉ cần để cho mang thai, nỡ bỏ đứa bé.

      " đấy!" Cung Hình Dực gật đầu cái.

      "Chồng à, em quá rồi!" Tống Tâm Dao xong, liền hôn lên mặt Cung Hình Dực cái kêu, sau đó lại ngồi trở lại vị trí của mình.

      "Cha mẹ, hai người muốn **, có thể chờ sau khi đưa em học, đến trường xem con biểu diễn xong, tối quay lại, trở về phòng của bố mẹ từ từ tiếp tục hay ?" chịu nổi, mới sáng sớm tinh mơ bắt đầu diễn trò.

      "Tiểu tử, chuyện của cha mẹ con cũng muốn trông nom sao?" Cung hình Dực trợn mắt nhìn Kỳ Kỳ, nó mới mười tuổi thôi mà, làm sao biết nhiều chuyện như vậy, xem ra sau này hai vợ chồng bọn họ, thể biểu quá nhiều trước mặt mấy đứa nó. Nếu dạy hư Điềm Điềm và Tử Dật mất.

      "Mẹ, quản lý chồng mẹ cho tốt, động cái gọi con là tiểu tử, con phải con trai của hai người à!" Kỳ Kỳ đem lời truyền đến Tống Tâm Dao.

      "Hỗn tiểu tử, con thêm câu nữa." Cung Hình Dực có chút muốn phát điên, bây giờ Kỳ Kỳ càng ngày càng kỳ cục rồi.

      "Mẹ, vì khỏe mạnh của em trai và em con, con cảm thấy bây giờ mẹ nên đến chỗ ghế sa lon đợi, bằng người đàn ông này, ngày ngày phải 'hỗn tiểu tử' chính là 'tiểu tử thúi' hoặc là 'tiểu tử hư'. Con bị đầu độc thành bộ dáng tại này, mẹ cũng mau đến ghế sa lon đợi , bằng về sau em trai em nhất định cũng ngày ngày gọi 'hỗn tiểu tử, tiểu tử thúi, tiểu tử hư' mất." Kỳ Kỳ cho Cung Hình Dực chút thể diện nào, căn bản là muốn cho, ai bảo cha vĩnh viễn cũng biết cho bọn chúng chút mặt mũi.

      "Cung Tử Kỳ, con có coi cha là cha con thế?" Cung Hình Dực cảm thấy, phải chuyện tốt với đứa con trai này, tại nó mới mười tuổi, chuyện với nể mặt mũi như thế, sau này còn như thế nào.

      "Được rồi, được rồi! Cái này, lớn như vậy rồi, con so đo với con trai làm gì, mau ăn cơm của !" Cảnh tượng như vậy, hình như mỗi ngày đều xuất , biểu diễn mấy lần, mỗi lần cho đến cuối cùng, vẫn phải để Tống Tâm Dao ra mặt ngăn cản. Bằng nếu cứ tiếp cũng biết phải thêm bao lâu mới có thể ngừng lại.

      "Nể mặt vợ, cha so đo với con." Cung Hình Dực thêm gì nữa, liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ.

      "Vẫn là nể mặt mẹ, con so đo với cha nữa!" Kỳ Kỳ phần cũng trả lại cho .

      Kể từ khi nó tặng Tống Tâm Dao cho ba, nó cảm thấy, mình làm sai rồi, nên chiếm đoạt mẹ lâu thêm chút. Nếu như chiếm lấy mẹ lâu thêm chút tại Cung Hình Dực cũng bắt nạt nó cả ngày, hơn nữa kể từ khi nó tặng Tống Tâm Dao cho cha, ngay cả buổi tối cha cũng vui lòng để Tống Tâm Dao lại cho nó. là tức chết mà, sớm biết như vậy, nó tặng mẹ cho cha, như vậy, nó vẫn có thể ngủ cùng mẹ. Nhưng mà bây giờ nghĩ muốn nằm trong ngực thôi cũng rất khó. Nếu như phải tại người đàn ông này, nó cũng phải uất ức, muốn nằm trong ngực mẹ cũng được.

      Hối hận! Hối hận, là hối hận chết được.

      "Đủ rồi! Kỳ Kỳ, phải con rất gấp sao? Còn chưa ăn no? Chồng à, phải là chín giờ có hội nghị sao? Còn mau ăn !" Bọn họ nhìn đồng hồ, mới phát thời gian qua hơn phân nửa, lúc này mới cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

      Tống Tâm Dao nhìn hai cha con bọn họ, có lúc rất hoài nghi, rốt cuộc hai người họ là cha con, hay là kẻ thù, tại sao cứ gặp mặt liền rùm beng, hơn nữa luôn phải náo loạn hồi mới được. Nếu như lần sinh cuối cùng này là hai đứa song sinh, như vậy biết, phải làm như thế nào cho tốt.

      Điềm Điềm cũng sớm cơm nước xong xuôi, ngồi ở ghế sa lon, cùng chơi với Cung Tử Dật. Mặc dù rất vui vì Cung Tử Dật cắt giày của mình, nhưng vì đó là em trai, nó cũng thể làm gì khác hơn là cứ mặc kệ nó, cho dù như thế nào mẹ cũng có giày mới cho nó mà.

      "Điềm Điềm, con ăn no chưa?" lòng cò kè mặc cả với Cung Hình Dực, cũng chú ý tới Điềm Điềm có no bụng hay .

      "Mẹ, con ăn no rồi." Điềm Điềm khẽ mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền đáng .

      "Hôm nay cha có cuộc họp, mẹ để bác tài xế đưa con đến chỗ giáo, có được hay ?" Cung Hình Dực nếu như đưa Điềm Điềm tới trường mầm non trước, sau đó lại đưa và Kỳ Kỳ đến trường xem biểu diễn nhất định kịp cuộc họp.

      "Được ạ!"

      " biết nghe lời!" Tống Tâm Dao hôn cái lên mặt bé, sau đó liền gọi tài xế.

      " cần, để đưa Điềm Điềm !" Mỗi ngày cả nhà bọn họ có thể ở cùng nhau, trừ thời gian buổi tối quay lại ăn cơm như vậy cũng chỉ có buổi sáng mà thôi, cũng có bao nhiêu thời gian chung đụng...

      Ban đêm bọn lại phải làm bài tập, mà lại phải xử lý mọi chuyện trong công ty, cũng có bao nhiêu thời gian chơi cùng bọn , nếu như thời gian buổi sáng này, cũng thể rút ra chút để cùng bọn chúng, như vậy tình cảm giữa bọn họ cũng càng ngày càng kém.

      "Nhưng mà còn cuộc họp trong công ty, kịp sao?" có chút bận tâm.

      " phải còn nửa giờ nữa sao? Đưa Điềm Điềm trước, lại đến trường Kỳ Kỳ, đến công ty muộn hai phút có chuyện gì." căn bản cũng quá lo lắng về chuyện này.

      "Nhưng...."

      "Đừng có như là, còn tiếp tục nhưng nhị gì đó, lại đến kịp!" Cung Hình Dực cầm cặp công văn lên, liền kéo tay bé của Điềm Điềm chạy ra ngoài qua. Nhận lấy chìa khóa tài xế đưa, người nhà liền ngồi vào trong xe, Cung Hình Dực lúc này mới khởi động xe về hướng trường mẫu giáo của Điềm Điềm.
      Last edited by a moderator: 4/2/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      4.6

      "Cung Hình Dực. . . . . ." Vừa tới công ty, nghe thấy giọng đầy giận dữ của người phụ nữ đứng sau lưng.

      " là?" quay đầu lại, thấy người phụ nữ đứng ở phía sau. nhớ mình có biết người phụ nữ này , nhưng cũng khá quen, nhớ nổi ta rốt cuộc là ai?

      "Thế nào, quên tôi là ai rồi sao?" Người phụ nữ kia cười lạnh, trong tay có thêm con dao.

      " muốn làm gì?" Cung Hình Dực nhìn ta, người phụ nữ này phải là tới ám sát chứ?

      " phải là thấy rất ràng rồi sao? nghĩ tôi muốn làm cái gì hả?" Người phụ nữ cười lạnh, từng bước tiến tới gần Cung Hình Dực.

      "Rốt cuộc là ai?" Đối với tài liệu vĩnh viễn đều chỉ cần liếc mắt cái quên, nhưng mà đối với vài người râu ria thân quen, vĩnh viễn vừa thấy quên.

      "Tôi? Quên rồi sao? Người phụ nữ xuất ở lễ đính hôn của cùng Tống Tâm Dao." Cung Hình Dực suy nghĩ chút, hình như từng có người tới muốn phá hỏng bữa tiệc đính hôn của và Tống Tâm Dao .

      "À! Nghĩ ra rồi, chính là người phụ nữ phá hỏng tiệc đính hôn của tôi và Dao Dao, nhưng mà tên gì, tôi quên mất rồi!" Cung Hình Dực tới sofa bên cạnh, ngồi xuống. Người phụ nữ này hình như quá ngu xuẩn rồi, ta cho rằng chỉ cần cầm trong tay con dao kia sợ sao?

      " sai, chính là tôi phá hỏng hôn lễ của các người, chắc là ngờ đến ! nhiều năm như vậy, tôi lại còn đến tìm ." Thôi Từ Phân cười lạnh , tới ngồi xuống đối diện .

      “Quả thực nghĩ tới, còn có thể xuất !" Cung Hình Dực căn bản là nhớ chút nào về người phụ nữ này.

      "Chẳng lẽ muốn biết, là ai thuê tôi làm như thế sao?" Chắc hẳn bọn họ vẫn biết chuyện này là ai sai làm đâu.

      "Chẳng lẽ phải vì muốn tìm đàn ông có tiền, cho nên mới làm như thế sao?" Cung Hình Dực cười lạnh, người phụ nữ này đúng là buồn cười, đến lúc cuối cùng này còn đến tìm , có ích lợi gì sao? cảm thấy căn bản cũng có chút ích lợi gì, bởi vì căn bản là cũng muốn biết vì sao ta phải làm như vậy, cho dù là chính ta muốn làm như thế hay là có người sai ta làm như vậy. Nhưng chuyện này cũng qua lâu như vậy rồi, muốn biết thêm chút nào?

      "Là Cao Cầm Nhã, nghĩ tới là Cao Cầm Nhã đúng ? Nhưng mà bây giờ biết cũng coi là muộn! Chỉ là nghe , Cao Cầm Nhã và gia đình còn có tầng quan hệ như vậy. Là chị họ của vợ đúng !" Thôi Từ Phân cũng là nghe được máy chuyện này khi ở trong tù. lần vào tù cho đến lúc ra tù chính là tám năm, những cảnh sát kia thê nhưng lại tra ra chuyện hít thuốc phiện, hơn nữa còn tìm ra năm lượng thuốc mà giấu trong người. Đó chính là có bằng có chứng, xác thực là , nhưng nghĩ tới cửa ải này chính là tám năm.

      " sai, ấy là chị họ của vợ tôi, có ý kiến gì ? phải là lại muốn nhận thân thích chứ! Nhưng mà xin lỗi! Người phụ nữ giống như , tôi nghĩ nhà tôi có khả năng người như vậy." cười lạnh, người phụ nữ này, còn tới đây làm cái gì? Để cho giễu cợt phen tốt hơn sao?
      " phải biết tôi là ai sao? Tôi càng thể nào là họ hàng nhà , hôm nay tôi đến đây chẳng qua là muốn cho biết, cẩn thận công ty của đó." Đem thanh dao bỏ lại bàn, ta liền đứng dậy ra ngoài.

      Người phụ nữ này là ai? Chẳng lẽ ta còn có thân phận nào khác sao? Tại sao đột nhiên lại chạy đến công ty chuyện như vậy? Hơn nữa, cũng có dự cảm xấu, tiếp đó, nhất định có chuyện gì đó xảy ra, rốt cuộc là chuyện gì , xem ra vẫn phải quan tâm hơn chút.

      "Tổng giám đốc. . . . . ." Khi tiến vào phòng họp, mọi người đều đợi bên trong phòng họp.

      "Ngồi !" Cung Hình Dực ngồi xuống.

      "Hôm nay mời mọi người tới đây, chủ yếu là vì muốn thảo luận về việc quảng cáo cho sản phẩm mới, và cả lộ trình đưa sản phẩm thâm nhập thị trường nữa. Quản lý bộ phận tiêu thụ, tôi để cho các ạnh điều tra thị trường, như thế nào rồi?" Cung Hình Dực nắm trong tay cây bút, cùng với Cung Hình Dực buổi sáng ồn ào náo loạn với con trai hoàn toàn là hai nguời khác hẳn.

      "Tổng giám đốc, chúng ta điều tra nhiều thị trường, phát mỗi thị trường, đều có thể tiếp nhận sản phẩm mới rất tốt, nhưng kỳ quái là, gần đây thị trường xuất nhãn hiệu mới, nhãn hiệu này thương phẩm giá cả đều là ở 800 đến 1000, thu hút được rất nhiều khách hàng thích, công ty này là Thôi Phác quốc tế mới vừa đưa ra thị trường. Chúng ta làm cuộc điều tra, thân phận tổng giám đốc của bọn họ rất thần bí, cho đến bây giờ vẫn tra ra được, rốt cuộc bọn họ có thân phận gì, chỉ là bọn họ hình như cố ý giành thị trường với công ty của chúng ta." Quản lý bộ phận tiêu thụ đem báo cáo tuần này điều tra được chia cho mọi người.

      "Thôi Phác quốc tế, thành lập lúc nào?" nhớ còn có công ty như thế này.

      "Giống như chi nhánh công ty Thôi Phác quốc tế Hàn Quốc, ở thành phố O cũng mới được thành lập ngắn ngủn trong hai tuần lễ, nhưng nhãn hiệu, sản phẩm của bọn họ có nhiều trong thương trường, là sản phẩm hot nhất nay, hơn nữa loại sản phẩm này thiếu hàng nghiêm trọng."

      "Chất lượng sản phẩm của bọn họ như thế nào?" Đây là việc muốn biết nhất, làm trong ngành điện tử này chất lượng mới là quan trọng nhất, nếu như chất lượng tốt, tại người mua được nhiều cũng chỉ là trong khoảng thời gian ngắn.

      "Bọn họ có mẫu điện thoại di động, bên trong có hơn500 loại trò chơi, hơn nữa chức năng rất đầy đủ, tốc độ cũng rất nhanh!" Quản lý bộ phận tiêu thụ tự mình bỏ tiền mua cái, muốn xem xét chiếc điện thoại của bọn họ rốt cuộc có chức năng như thế nào, xem công ty có biện pháp nào để đối phó hay .

      "Loại điện thoại di động này rất được học sinh hoan nghênh đó!" Quản lý bộ phận tiêu thụ gật đầu cái.

      " chỉ có học sinh hoan nghênh, mà còn có rất nhiều thành phần tri thức cũng chiếc điện thoại này." Bộ phận tiêu thụ của bọn họ cũng có mười nhân viên dùng chiếc điện thoại di động này, hơn nữa chiếc điện thoại di động này cho dù là phần cứng, slider phone, sửa chữa các loại khoản thử đầy đủ hết, màu sắc lại có nhiều loại để cho khách hàng lựa chọn.

      "Những chiếc điện thoại di động này ở thị trường được bán ở đâu?"

      "Các cửa hàng đều có." Bọn họ cũng sớm điều tra tìm hiểu .

      "Ừ! Mọi người đều nghĩ chút xem có phương án giải quyết nào hay viết phần báo cáo cho tôi xem." Các bộ phận quản lý đều gật đầu cái.

      Cung Hình Dực luôn luôn lấy ý kiến cùng cách nhìn nhận của mọi người, sau đó tự tổng kết lại, đương nhiên phương án nào hay cũng đều có phần thưởng. Nếu như cảm thấy có phương án nào khả thi liền để cho mọi người lại tiếp tục cố gắng. Cho nên cứ như vậy, mỗi ngành, chỉ cần nghĩ ra phương án, cũng đều viết ra giao cho Cung Hình Dực. Cũng giống như lời Cung Hình Dực , phần thưởng tuyệt đối ít, hơn nữa còn có cơ hội thăng chức, phúc lợi tốt như vậy, khiến cho mọi người vào lúc rảnh rỗi đều ngồi nghĩ, viết phương án. Đồng thời khi Cung Hình Dực nhận phương án, cũng làm cho bọn họ tập trung học tập.

      "Mọi người còn ý kiến gì để cải tiến sản phẩm mới, cũng có thể viết trong phương án, giao cho tôi." Cung Hình Dực đột nhiên nghĩ đến chuyện mới vừa xảy ra trong đại sảnh, vừa nhìn thấy Thôi Từ Phân khiến cảm thấy cần phải cẩn thận hơn chút, có phải cũng là bởi vì chuyện này hay ? ta và Thôi Phác quốc tế có quan hệ gì sao? Xem ra, phải cho người điều tra chuyện này tốt mới được. Có lẽ chuyện này cùng với Thôi Từ Phân có quan hệ.

      Dạ Thiên vẫn chưa về, từ khi cậu ấy ra khỏi nước, cũng hơn hai năm rồi, cũng trở lại, nếu như cậu ấy trở về tra số chuyện này đơn giản hơn nhiều. Xem ra tại vẫn phải tìm người điều tra chuyện này rồi.

      Đối với người bên cạnh, vẫn cảm thấy tin tưởng được mấy người, nhưng mà vẫn phải mời người tra chuyện này, ít nhất phải trước thời gian tung sản phẩm mới. Lấy thực lực của , tin tưởng trong công ty xảy ra chuyện lớn gì, nhưng vẫn thể đề phòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :