4.5
"Mẹ, mẹ, nhanh lên nào!" Kỳ Kỳ đứng ở cửa, miệng lớn tiếng gọi. Tại sao mẹ có thể như vậy, ràng là sáng sớm hôm nay đến trường xem nó biểu diễn. Nhưng sắp trễ rồi mà vẫn chưa chịu dậy.
"Kỳ Kỳ, để mẹ ngủ tiếp lát." rất buồn ngủ a!
"Mẹ, sắp trễ rồi đó!" Nó sắp còn thời gian để chuẩn bị nữa rồi mà Tống Tâm Dao lại còn muốn ngủ thêm chút.
"Tốt lắm, tốt lắm! Lập tức tới ngay." Tống Tâm Dao đỡ bụng to bảy tháng, bò dậy. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ mới từ trong phòng ra, Cung Hình Dực theo sau vô cùng thận trọng, chỉ sợ bị ngã.
"Cha, tại sao cha lại gọi mẹ dậy hôm qua chính cha đồng ý với con là buổi sáng nhất định giúp con gọi mẹ rời giường." Kỳ Kỳ lần này tỏ ra rất vui, Cung Hình Dực đến bây giờ cũng mới dậy.
“Hu hu hu. . . . . ." Điềm Điềm mặc váy công chúa, khóc tới.
"Mẹ. . . . . ."
"Điềm Điềm, con làm sao vậy?" Hai đứa bé này, để cho được nghỉ ngơi tĩnh tâm phút nào.
"Em trai, em trai cắt giày của con rồi!" Điềm Điềm chỉ vào cậu con trai ngồi ở đất, cầm cây kéo cắt giày của Điềm Điềm.
"Trời ạ!" Là ai đưa kéo cho Tử Dật , tại sao có thể đưa kéo cho nó chơi chứ.
Cung Hình Dực vội vàng chạy tới, đoạt lấy cây kéo trong tay Cung Tử Dật.
"Y nha y nha. . . . . ." Cung Tử Dật nhìn thấy cha mình, liền duỗi tay bé ra, la hét muốn ôm. Cung Hình Dực thể làm gì khác hơn là bế con lên.
"Điềm Điềm, con lấy đôi khác vào , Kỳ Kỳ xuống lầu ăn cơm, rất nhanh xong, có thể rời nhà được rồi!" Tống Tâm Dao có chút hối hận, tại sao phải đồng ý với Cung Hình Dực, sinh nhiều con như vậy, kể cả đứa bé trong bụng này nữa cũng biết là bốn, hay là năm. Bác sĩ , đứa bé trong bụng có thể là sinh đôi, bây giờ nhìn thấy ba đứa con này huyên náo, khiến có chút chịu nổi rồi, nếu như trong bụng là sinh đôi, biết, những ngày kế tiếp biến thành cái dạng gì nữa?
Sau khi trở về từ kỳ du lịch nghỉ đông năm trước, đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ lại cho biết, có thai được 4 tuần, như vậy là khi ở Paris mang thai Cung Tử Dật. Lúc ấy cũng suy nghĩ nhiều, nếu như mang thai vậy sinh ra là được!
Nhưng mà sau khi sinh Cung Tử Dật chưa được nửa năm, lại mang thai, tại quyết định, sau khi sinh xong lần này, sinh tiếp nữa. Bây giờ mặc dù sinh con còn kinh khủng giống như lúc sinh hai em Kỳ Kỳ và Điềm Điềm nữa, nhưng quyết định, tuyệt đối sinh thêm, nếu như còn tiếp tục sinh thêm nữa, nghĩ là mình trở thành người heo mẹ cái thế giới này mất. Mà người heo mẹ như , thể chỉ vì sinh thêm con heo con, mà lại mất mạng ở kiếp này, chỉ cần mang thai liền sinh, mang thai liền sinh. cũng biết, còn có thể sinh thêm bao nhiêu đứa.
"Chồng, em quyết định rồi!" Lúc ăn cơm, Tống Tâm Dao đột nhiên mở miệng .
"Quyết định cái gì?" Cung Hình Dực động đũa, giúp gắp thêm chút thức ăn.
"Sau khi sinh xong đứa này em buộc ga-rô (ngăn sinh nở)." Cung Hình Dực nhấp hớp sữa tươi, thiếu chút nữa đem sữa tươi cũng phun ra.
"Tại sao?" hiểu, tại sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này.
"Sinh thêm lần này nữa, cũng là lần thứ tư rồi, còn muốn để cho em sinh tiếp à?" Lúc sinh Kỳ Kỳ, mới mười tám tuổi, sinh Điềm Điềm, hai mươi lăm tuổi, khi sinh Cung Tử Dật là hai mươi tám tuổi, tại khi sinh đứa trẻ này ra, cũng gần ba mươi tuổi, có thể là trở thành sản phụ lớn tuổi rồi. Vừa nghĩ đến điều này cũng đều cảm thấy kinh khủng, vẫn là muốn tiếp tục sinh nữa.
"Bây giờ còn trẻ tuổi, sinh thêm hai đứa nữa, cũng có chuyện gì mà! Nếu như em cảm thấy mệt, chúng ta có thể mời thêm mấy bảo mẫu nữa tới chãm sóc con." Cung Hình Dực nhìn cả gia đình bên nhau như vậy, rất vui vẻ. Nếu như có thể sinh thêm, vẫn muốn có thêm mấy đứa con nữa.
"Chồng à, nếu như còn tiếp tục sinh nữa, em chính là sản phụ lớn tuổi rồi, vì tính phúc sau này của chúng ta, cần sinh thêm con nữa, có được hay ?" bắt đầu làm nũng.
" hiểu chuyện tính phúc của chúng ta rất quan trọng, nhưng mà lại cảm thấy vẫn muốn có thêm con. Lại Cung gia chúng ta vốn ít người, bây giờ có thể sinh cứ sinh tiếp, đến lúc đó có thêm nhiều người tiếp tục lưu truyền gia nghiệp nối tiếp dòng dõi nhà họ Cung!" Cung Hình Dực cười cười, gắp thêm thức ăn cho .
"Mặc kệ, dù sao sau khi sinh xong đứa này, em sinh nữa, nếu như vẫn còn muốn em sinh nữa từ nay đừng có đụng vào em!" Hôm nay Tống Tâm Dao nhất định phải ràng với , bằng nhất định còn tiếp tục nghĩ tới chuyện sinh con.
"Được rồi, sau khi sinh xong đứa này sinh nữa, được chưa!" Cung Hình Dực xem ra cũng chỉ có thể đồng ý trước với như thế, đến lúc đó sinh hay sinh, vẫn thể chô biết. Chỉ cần để cho mang thai, nỡ bỏ đứa bé.
" đấy!" Cung Hình Dực gật đầu cái.
"Chồng à, em quá rồi!" Tống Tâm Dao xong, liền hôn lên mặt Cung Hình Dực cái kêu, sau đó lại ngồi trở lại vị trí của mình.
"Cha mẹ, hai người muốn **, có thể chờ sau khi đưa em học, đến trường xem con biểu diễn xong, tối quay lại, trở về phòng của bố mẹ từ từ tiếp tục hay ?" chịu nổi, mới sáng sớm tinh mơ bắt đầu diễn trò.
"Tiểu tử, chuyện của cha mẹ con cũng muốn trông nom sao?" Cung hình Dực trợn mắt nhìn Kỳ Kỳ, nó mới mười tuổi thôi mà, làm sao biết nhiều chuyện như vậy, xem ra sau này hai vợ chồng bọn họ, thể biểu quá nhiều trước mặt mấy đứa nó. Nếu dạy hư Điềm Điềm và Tử Dật mất.
"Mẹ, quản lý chồng mẹ cho tốt, động cái gọi con là tiểu tử, con phải con trai của hai người à!" Kỳ Kỳ đem lời truyền đến Tống Tâm Dao.
"Hỗn tiểu tử, con thêm câu nữa." Cung Hình Dực có chút muốn phát điên, bây giờ Kỳ Kỳ càng ngày càng kỳ cục rồi.
"Mẹ, vì khỏe mạnh của em trai và em con, con cảm thấy bây giờ mẹ nên đến chỗ ghế sa lon đợi, bằng người đàn ông này, ngày ngày phải 'hỗn tiểu tử' chính là 'tiểu tử thúi' hoặc là 'tiểu tử hư'. Con bị đầu độc thành bộ dáng tại này, mẹ cũng mau đến ghế sa lon đợi , bằng về sau em trai em nhất định cũng ngày ngày gọi 'hỗn tiểu tử, tiểu tử thúi, tiểu tử hư' mất." Kỳ Kỳ cho Cung Hình Dực chút thể diện nào, căn bản là muốn cho, ai bảo cha vĩnh viễn cũng biết cho bọn chúng chút mặt mũi.
"Cung Tử Kỳ, con có coi cha là cha con thế?" Cung Hình Dực cảm thấy, phải chuyện tốt với đứa con trai này, tại nó mới mười tuổi, chuyện với nể mặt mũi như thế, sau này còn như thế nào.
"Được rồi, được rồi! Cái này, lớn như vậy rồi, con so đo với con trai làm gì, mau ăn cơm của !" Cảnh tượng như vậy, hình như mỗi ngày đều xuất , biểu diễn mấy lần, mỗi lần cho đến cuối cùng, vẫn phải để Tống Tâm Dao ra mặt ngăn cản. Bằng nếu cứ tiếp cũng biết phải thêm bao lâu mới có thể ngừng lại.
"Nể mặt vợ, cha so đo với con." Cung Hình Dực thêm gì nữa, liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ.
"Vẫn là nể mặt mẹ, con so đo với cha nữa!" Kỳ Kỳ phần cũng trả lại cho .
Kể từ khi nó tặng Tống Tâm Dao cho ba, nó cảm thấy, mình làm sai rồi, nên chiếm đoạt mẹ lâu thêm chút. Nếu như chiếm lấy mẹ lâu thêm chút tại Cung Hình Dực cũng bắt nạt nó cả ngày, hơn nữa kể từ khi nó tặng Tống Tâm Dao cho cha, ngay cả buổi tối cha cũng vui lòng để Tống Tâm Dao lại cho nó. là tức chết mà, sớm biết như vậy, nó tặng mẹ cho cha, như vậy, nó vẫn có thể ngủ cùng mẹ. Nhưng mà bây giờ nghĩ muốn nằm trong ngực thôi cũng rất khó. Nếu như phải tại người đàn ông này, nó cũng phải uất ức, muốn nằm trong ngực mẹ cũng được.
Hối hận! Hối hận, là hối hận chết được.
"Đủ rồi! Kỳ Kỳ, phải con rất gấp sao? Còn chưa ăn no? Chồng à, phải là chín giờ có hội nghị sao? Còn mau ăn !" Bọn họ nhìn đồng hồ, mới phát thời gian qua hơn phân nửa, lúc này mới cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Tống Tâm Dao nhìn hai cha con bọn họ, có lúc rất hoài nghi, rốt cuộc hai người họ là cha con, hay là kẻ thù, tại sao cứ gặp mặt liền rùm beng, hơn nữa luôn phải náo loạn hồi mới được. Nếu như lần sinh cuối cùng này là hai đứa song sinh, như vậy biết, phải làm như thế nào cho tốt.
Điềm Điềm cũng sớm cơm nước xong xuôi, ngồi ở ghế sa lon, cùng chơi với Cung Tử Dật. Mặc dù rất vui vì Cung Tử Dật cắt giày của mình, nhưng vì đó là em trai, nó cũng thể làm gì khác hơn là cứ mặc kệ nó, cho dù như thế nào mẹ cũng có giày mới cho nó mà.
"Điềm Điềm, con ăn no chưa?" lòng cò kè mặc cả với Cung Hình Dực, cũng chú ý tới Điềm Điềm có no bụng hay .
"Mẹ, con ăn no rồi." Điềm Điềm khẽ mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền đáng .
"Hôm nay cha có cuộc họp, mẹ để bác tài xế đưa con đến chỗ giáo, có được hay ?" Cung Hình Dực nếu như đưa Điềm Điềm tới trường mầm non trước, sau đó lại đưa và Kỳ Kỳ đến trường xem biểu diễn nhất định kịp cuộc họp.
"Được ạ!"
" biết nghe lời!" Tống Tâm Dao hôn cái lên mặt bé, sau đó liền gọi tài xế.
" cần, để đưa Điềm Điềm !" Mỗi ngày cả nhà bọn họ có thể ở cùng nhau, trừ thời gian buổi tối quay lại ăn cơm như vậy cũng chỉ có buổi sáng mà thôi, cũng có bao nhiêu thời gian chung đụng...
Ban đêm bọn lại phải làm bài tập, mà lại phải xử lý mọi chuyện trong công ty, cũng có bao nhiêu thời gian chơi cùng bọn , nếu như thời gian buổi sáng này, cũng thể rút ra chút để cùng bọn chúng, như vậy tình cảm giữa bọn họ cũng càng ngày càng kém.
"Nhưng mà còn cuộc họp trong công ty, kịp sao?" có chút bận tâm.
" phải còn nửa giờ nữa sao? Đưa Điềm Điềm trước, lại đến trường Kỳ Kỳ, đến công ty muộn hai phút có chuyện gì." căn bản cũng quá lo lắng về chuyện này.
"Nhưng...."
"Đừng có như là, còn tiếp tục nhưng nhị gì đó, lại đến kịp!" Cung Hình Dực cầm cặp công văn lên, liền kéo tay bé của Điềm Điềm chạy ra ngoài qua. Nhận lấy chìa khóa tài xế đưa, người nhà liền ngồi vào trong xe, Cung Hình Dực lúc này mới khởi động xe về hướng trường mẫu giáo của Điềm Điềm.
Last edited by a moderator: 4/2/15