2.3
Trong phòng khách, Tống Tâm Dao ôm Điềm Điềm vẫn còn nhìn sổ tay nàng dâu, hiểu, tại sao tất cả mọi chuyện lại biến thành bộ dáng giống như tại. Nhìn những điều lệ trong sổ tay kia mỗi cái đều là bất bình đẳng, lấy loại trọng nam khinh nữ trong xã hội trước kia làm tiêu chuẩn, có lẽ biết cái này là bất bình đẳng. Ngược lại tại, là thời đại nào rồi, những thứ đồ này rốt cuộc tính là cái gì?
"Dao Dao, em đừng xem cái này nữa!" Cung Hình Dực đưa tay cướp lấy quyển sổ tay trong tay , trực tiếp ném vào trong thùng rác, tới ngồi xuống bên cạnh .
" chưa ăn no, đúng ?" biết chuyện này nhất định khiến phiền lòng.
"Em sao? Mới ăn được có hai miếng như vậy, no được sao? Nếu như có uất ức đừng giấu trong lòng, hi vọng nếu như có chuyện gì, em có thể với , chúng ta là vợ chồng, muốn nhìn thấy em khó chịu. Em biết chưa?" Tống Tâm Dao gật đầu cái, tựa sát vào ngực Cung Hình Dực.
"Chồng à, em hiểu, là vợ người ta phải hiếu kính cha mẹ, chãm sóc chồng, em gả cho , là bởi vì em ! cưới em về, cũng phải chính là bởi vì, cũng em sao?" Nếu như ..., thể nào cưới , người đàn ông giống như Cung Hình Dực, làm sao có thể bởi vì hai đứa bé mà trói buộc hạnh phúc cả đời của mình được chứ?
"Đúng! Bởi vì em, cho nên hi vọng có thể làm cho em hạnh phúc, khiến bọn có thể vui vẻ, vậy mà ngày đầu tiên sau hôn lễ lại khiến em đối mặt với vấn đề như vậy." Quan hệ mẹ chồng nàng dâu, rất ràng.
" yên tâm, chắc có lẽ bởi vì, em cướp mất con trai của mẹ, cho nên mẹ mới như vậy, qua khoảng thời gian nữa hết chuyện! Xem ra, mẹ rất quý , mẹ có người con trai ưu tú như vậy, nhất định cảm thấy rất kiêu ngạo. Chồng à, cần bởi vì quan hệ của em và mẹ mà đối cứng với mẹ được ?" Cung Hình Dực gật đầu cái.
"Cuộc đời này có thể lấy được người vợ như thế này, chồng còn có đòi hỏi gì nữa chứ." Cung Hình Dực ôm chặt Tống Tâm Dao, Điềm Điềm cũng đưa tay, ôm
cổ Cung Hình Dực chặt.
Mộc Thanh Thanh đứng ở cửa lẳng lặng nhìn, trong mắt tràn đầy thù hận. Tống Tâm Dao, là ta đoạt mất Cung Hình Dực, để cho ta sống tốt. tại Mộc Nhược Lan đứng ở phía . Mộc Nhược Lan lại thích nàng dâu này, tin tưởng chỉ cần có bà ở bên cạnh ủng hộ, mượn gió thổi lửa, tin chắc là bọn họ mau chóng tách ra. Đến lúc đó Cung Hình Dực là của , cho dù muốn kết hôn với , Mộc Nhược Lan nhất định cũng bắt buộc kết hôn với .
*
" ở đây làm cái gì vậy?" Mộc Nhược Lan ở dưới lầu gặp được Tống Tâm Dao liền lên lầu, lại thấy Tống Tâm Dao ôm Điềm Điềm ngồi ở bên giường.
"Mẹ, mẹ chút, chúng ta ra ngoài rồi ." Tống Tâm Dao vội vàng đặt Điềm Điềm ngủ lên giường, ra khỏi gian phòng, thuận tay đóng chặt cửa phòng lại.
"Làm sao lại ở đây?" trách được ở dưới lầu tìm thấy ta, ra là ở chỗ này lười biếng.
"Con dỗ Điềm Điềm ngủ trưa."
"Nếu như nó muốn ngủ, phải dụ dỗ sao? Dưới lầu bận rộn như vậy, thấy là lười biếng !" Mộc Nhược Lan chỉ xuống lầu, kéo đến bên hành lang, Tống Tâm Dao suýt nữa từ ngã từ cao xuống.
"Mẹ, mỗi khi Điềm Điềm ngủ đều phải dụ dỗ chút, ru, nó lập tức tỉnh." Cho dù bà có thích đứa con dâu như , nhưng Điềm Điềm là cháu của bà, tại sao bà lại cũng đối xử như vậy, chỉ ru đứa bé ngủ, bà cũng có ý kiến.
Cho dù trong lòng Tống Tâm Dao có bất mãn, vậy có thể như thế nào đây? Bà là trưởng bối, cũng thể cãi lại lời bà.
" còn muốn tranh luận với tôi sao?" "Bốp" tiếng, bàn tay Mộc Nhược Lan in lên mặt Tống Tâm Dao, gương mặt trắng nõn lập tức lưu lại năm dấu tay.
"Mẹ..." Tống Tâm Dao tuyệt đối ngờ rằng, nhẫn nhịn của mình lại đổi lấy đánh chửi của bà.
"Tôi thế nào? Tôi giáo huấn người làm dâu làm vợ như có lỗi sao? xem, thân là thiếu phu nhân nhà họ Cung vậy mà ăn mặc cái gì thế kia? Làm phụ nữ, thế mà lại như vậy, cảm thấy thất bại sao? Hình Dực làm sao lại coi trọng người phụ nữ như vậy chứ?" Mộc Nhược Lan tức giận nhìn , là càng nhìn càng thất vọng.
"Mẹ, con tôn trọng mẹ là trưởng bối, muốn làm cho Hình Dực khó xử, cho nên con mới tùy theo ý mẹ, nếu như mẹ quá đáng quá mức hơn thế này, vậy con cũng phải cố kỵ quá nhiều nữa." Tống Tâm Dao che mặt mình, nhìn Mộc Nhược Lan.
"Lá gan của đúng là , dám uy hiếp tôi đúng . Tôi ngược lại muốn biết người làm mẹ chồng như tôi sai ở chỗ nào rồi." Mộc Nhược Lan tiện tay lấy cây chổi ở bên cạnh qua, trực tiếp đánh lên người Tống Tâm Dao.
"A..." Tống Tâm Dao né tránh kịp, bị đánh đến mấy lần.
Trốn trốn tránh tránh, chạy đến bên cầu thang, càng ngày càng gần đến méo cầu thang còn thừa lại chút ít ngưng lại, Tống Tâm Dao dép, có chút trơn trượt, đứng tránh qua bên bước lên nơi có nước, liền ngã về phía sau.
"A...." Trực tiếp lăn xuống cầu thang, cầu thang còn lưu lại chút máu.
Cung Hình Dực trở về lấy tài liệu liền thấy màn như vậy. Mộc Nhược Lan cầm cây chổi đứng ở cầu thang, Tống Tâm Dao ngã xuống cầu thang ở bên dưới, hạ thân của nhiễm đỏ mảnh.
"Dao Dao.." Cung Hình Dực thế nào cũng nghĩ tới, xảy ra chuyện như vậy, vội vàng chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao.
Thấy phía dưới người toàn là máu cũng sợ hãi.
"Dao Dao, em làm sao vậy?" Ôm lấy Tống Tâm Dao, liếc nhìn Mộc Nhược Lan lầu lại nhìn tháy người núp ở trong góc cười trộm - Mộc Thanh Thanh.
rất nên, nên để ta vào trong nhà.
"Dực! là đau, là đau!" chỉ có cảm giác khắp người nơi nào cũng là đau, đau đến nỗi muốn đứng lên cũng khó khăn.
Hình như có thứ gì đó, từ từ vuột mất khỏi . Từ từ rơi xuống dưới.
" có chuyện gì, lập tức đưa em đến bệnh viện, có chuyện gì!" hy vọng có bất kỳ chuyện gì.
"Dực..." kêu tiếng, liền rơi vào hôn mê.
Mộc Nhược Lan nhìn cái, ngã xuống đất.
", sao chứ?!" Mộc Thanh Thanh chạy tới, đỡ Mộc Nhược Lan.
"Thanh Thanh, có phải là ta quá đáng rồi ?" Bà chỉ muốn đánh con dâu trận cho hả giận, căn bản cũng có ý muốn đẩy xuống cầu thang.
", cũng phải là cố ý, chúng ta cùng tới xem chút." cũng muốn xem chút, Tống Tâm Dao có chuyện gì hay . Nếu như có chuyện gì xảy ra, cũng đổ lên đầu .
Last edited by a moderator: 27/12/14