1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, chớ cướp mẹ tôi - Kiều Mạt Nhi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      59.7

      Trong giấc mơ đều là cảnh Triệu Tâm Dương bị xe đụng bay. Mà ở nơi xa, Lưu Phỉ Phỉ ôm trong ngực đứa bé, khóc ngừng, khóc đến tê tâm liệt phế.

      "Tiểu Nhã, nếu như mẹ con còn sống, cũng hi vọng con làm ra những chuyện như thế này. Có số việc là do trời định, cho dù con muốn dùng cách nào để thay đổi, cũng thể nào thay đổi được. Giống như là hai người nam nữ nhau cũng vậy. Nếu như bọn họ nhau có bất kỳ ai có thể tách họ ra được. Cha và mẹ con chính là ví dụ tốt nhất, mẹ con cha con rất nhiều. ra chỉ cần con suy nghĩ lại kỹ là có thể hiểu. Mẹ con có thể ở có thể ở cùng với cha con sau khi ông ấy kết hôn với người phụ nữ khác, còn mang danh là kẻ thứ ba, len lén sống chung. Nếu như phải là mẹ con rất cha con thể nào làm như vậy, đúng ? Cha mẹ con ràng rất nhau, bọn họ ràng có thể ở chung chỗ, nhưng trời cao lại làm cho bọn họ rời xa nhau, bởi vì kiếp này tuổi thọ của mẹ con chỉ có dài như vậy, nếu như xảy ra chuyện Lưu Phỉ Phỉ cướp con như vậy cho đến lúc này mẹ con cũng còn. Con hiểu chưa? Nếu những chuyện này, xảy ra, như vậy cứ để cho nó qua , mẹ con nhất định hi vọng con sống vui vẻ, tìm được người chân chính con, có thể cho con tất cả, cho dù con có muốn sao trời, cũng nghĩ biện pháp hái xuống cho con, nếu như ta thương con, con lại nghĩ cách ép người ta cũng thể sống chung với nhau được. Như vậy con hiểu chưa?" Cầm Nhã hiểu rất , nhưng mà lại cam lòng, tại sao người khác được hết tất cả những điều tốt đẹp nhất, mà lại thể chiếm được bất kỳ cái gì?

      “Nhưng mà cháu lại cam lòng." .

      "Tiểu Nhã, thế giới này có cái gì là công bằng hay công bằng, khi Thượng đế tạo ra con người cũng cho mỗi người vận mệnh. Công bằng đều đưa đến tay mỗi người. Chỉ là điều tốt đến với con lúc này có lẽ là ít, đến trễ chút. Còn những người khác tới sớm hơn chút mà thôi. Như vậy hiểu chưa? Dì hi vọng con có thể hiểu được. Mẹ con chỉ có đứa con là con, chắc hẳn bà ấy cũng hi vọng con có thể sống tốt, cũng hy vọng con có nhiều tiền, xinh đẹp hơn người, chỉ cần con sống vui vẻ mà thôi. Còn con, trong khoảng thời gian này con vui vẻ sao?"

      Cao Cầm Nhã lắc đầu cái, thời gian này trôi qua có chút vui vẻ nào. Mỗi ngày đều cảm giác mình giống như ở trong cơn ác mộng vậy.

      "Cho nên, con phải học cách sống vui vẻ, sau khi dì ra về, tìm Dao Dao và Hình Dực chuyện, để cho bọn nó tố cáo con lên tòa án, như vậy, con cũng có thể sớm được ra ngoài." Lúc này, Cao Cầm Nhã lại lắc đầu cái.

      "Dì, dì cần phải tìm bọn họ đâu, Thượng Đế khi tạo ra mỗi người, cũng xét đến tất cả công bằng, phân phát đồng đều cho chúng ta, chỉ là tới sớm hay muộn thôi. Có lẽ với cháu là tới trễ chút, vô luận là nghèo khó hay là phú quý, người sống thế giới này, vui vẻ mới là quan trọng nhất, có lúc thấy những người nghèo kia, mặt bọn họ luôn là nụ cười ngây thơ xinh đẹp. Cháu từng hy vọng dường nào có thể giống như bọn họ, bọn họ có thể sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như vậy, có thể tìm được cuộc sống vui vẻ thuộc về bọn họ dù có bần cùng khốn khổ. tại con phải ở đây, mặc dù có phải đợi bao lâu, cháu cũng chấp nhận, cháu biết mình sai lầm rồi. Ở chỗ này có lẽ hoa lệ như thế giới bên ngoài, hào hoa như thế giới bên ngoài, thể nhìn thấy những cảnh đẹp bên ngoài. Nhưng mà cháu ở đây học, học cách tìm kiếm vui vẻ trong bình thản. Đợi đến khi cháu được ra ngoài, cháu còn là Cao Cầm Nhã trước kia nữa, cháu trở thành Cao Cầm Nhã hoàn toàn mới, sống cuộc sống mới vui vẻ." Triệu Tâm Nguyệt gật đầu cái, ôm Cao Cầm Nhã vào trong ngực.

      rốt cuộc hiểu , cái thiếu hụt chính là tình thân, ra những thứ muốn cũng nhiều, chỉ là muốn chút xíu ấm áp mà thôi.

      Cao Cầm Nhã lần đầu tiên cảm giác, được ôm vào trong ngực ra có thể ấm áp như vậy, có thể thư thái như vậy, lần đầu tiên cảm thấy tình thân vĩ đại.

      "Dì, Dao Dao sinh rồi sao?"

      "Sinh rồi, sinh được xinh xắn, chờ Dao Dao hết cữ, dì bảo Dao Dao đưa Điềm Điềm ghé thăm con chút. Hai chị em con, cũng gặp mặt vài lần, nhưng trước kia lúc gặp mặt, có lẽ cũng vui vẻ gì. Nhưng lần này dì hi vọng, hai chị em có thể có quan hệ tốt hơn. Dì tin tưởng mẹ con trời có linh thiêng, nhìn thấy bộ dáng tại của con, cũng có thể an tâm." Vỗ vỗ lưng Cao Cầm Nhã, Triệu Tâm Nguyệt cười vui vẻ, ra chỉ cần tìm cho nó con đường, là nó có thể tự mình ra được thôi.

      "Hết giờ thăm nom rồi" viên cảnh sát tới, thấy hai người bọn họ ôm nhau, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Cao Cầm Nhã cười. Trước kia chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của , nhưng bây giờ mới là lần đầu tiên nhìn thấy Cao Cầm Nhã cười.

      "Dì, dì về ! Giúp con lời xin lỗi với Dao Dao! Còn cả Cung Hình Dực nữa." Cao Cầm Nhă buông lỏng Triệu Tâm Nguyệt ra, nụ cười mặt vào lúc này giống như gió mùa xuân, thổi tới mặt ấm áp và thoải mái.

      "Được! Có thời gian dì tới thăm con nữa, mang đến đồ ăn ngon cho con." Ở trong này, đồ ăn nhất định tốt, bà vẫn nên mang chút thức ăn đến cho hơn.

      "Dì, cháu muốn ăn mì của Dao Dao làm, nghe người làm của nhà họ Cung ăn rất ngon!"

      "Được! Chờ Dao Dao hết cữ, dì nhất định để nó làm cho cháu! Dì về trước đây!" Triệu Tâm Nguyệt lúc này mới buông Cao Cầm Nhã ra. Cho dù muốn như thế, bà cũng vẫn phải rời , lần này đến đây cũng uổng phí, ít nhất là khiến Cao Cầm Nhã hiểu ra rất nhiều điều.

      Cao Cầm Nhã theo cảnh sát, trở lại phòng đơn của mình, thế nhưng lại đột nhiên ngừng lại.

      " cảnh sát!" đột nhiên với người cảnh sát dẫn mình vào. Đây là lần đầu tiên chuyện kể từ khi đến đây.

      "Chuyện gì?"

      Tằng Tử Kiêu biết tại sao lại đột nhiên chuyện với mình.
      "Tôi nghĩ, về sau tôi có thể cần ở trong phòng đơn nữa, ở chung với mọi người là được rồi!" Lời của ..., khiến cho người cảnh sát đứng bên cạnh giật này mình. Khi mới vừa vào đây, vẫn luôn la hét vì sao đột nhiên lại muốn ở cùng với những người khác?
      " quyết định rồi sao?" Cao Cầm Nhã gật đầu cái. phải học cách chung sống với mọi người. Trước kia ở đây đơn độc mình, tại phải học được cách sống chung.
      "Được rồi!" Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn, Tằng Tử Kiêu cũng có biện pháp tiếp nhận thay đổi của , nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, cũng nên vì chuyện này mà vui mừng.
      "Cám ơn!" Tằng Tử Kiêu đưa Cao Cầm Nhã vào phòng giam khác. Nếu như là trước kia, nhất định đến đây. Những người đó lần trước đều bị mắng trận,nếu như trở về đó khó có thể đảm bảo là họ đánh trận.
      " cảnh sát!" Tằng Tử Kiêu muốn xoay người rời . Cao Cầm Nhã lại gọi lại.
      "Còn có chuyện gì sao?" Tằng Tử Kiêu hiểu, rốt cuộc còn có chuyện gì.
      "Có thể cho tôi biết, tên gì ?" thanh của ở nửa câu sau đột nhiên chút.
      "Hả...." Tằng Tử Kiêu chưa kịp phản ứng.
      " tên là gì?" lặp lại lần nữa, nụ cười mặt vẫn giảm.
      "Tằng Tử Kiêu." Cao Cầm Nhã cười cười với .
      "Cám ơn!" Trong khoảng thời gian này, chỉ cần có người tới tìm , đều là đưa ra ngoài gặp họ. Hình như những người khác dám đến gần . Đối với , trong lòng ngoại trừ cảm kích, còn có loại tình cảm mà chính cũng ràng lắm.
      " cần khách khí!" đơn giản đáp lại tiếng sau đó vội vàng xoay người lui ra ngoài.
      "Tiểu tử, xem ra cậu có số đào hoa." Tằng Tử Kiêu mới vừa trở lại chỗ ngồi của mình, mấy tên đồng nghiệp bắt đầu trêu chọc.
      " , nên làm cái gì làm !" Tằng Tử Kiêu thèm để ý đến mấy người bọn họ, phải chỉ có phụ nữ lắm chuyện thôi sao? Vì sao ngay cả đàn ông mà cũng lắm chuyện như vậy?
      "Nhìn xem, còn xấu hổ này!" Đồng nghiệp bên cạnh thấy có chút kỳ cục, tiếp tục trêu đùa.
      "Đúng này! Chỉ là ấy cũng tệ, hôm nay có thay đổi lớn. Lại có thể biết tự động cầu sống cùng mọi người trong phòng giam." Trước kia, ánh mắt của ấy vẫn luôn lạnh lẽo, hại bọn họ cũng dám đến gần. Nhưng mà ấy là mỹ nữ tuyệt đối là mỹ nữ. Ngay cả mấy nữ cảnh sát trong trại giam này cũng ai có thể so sánh với ấy.
      "Đúng vậy! Thấy ấy cười. ra khi ấy cười lên cũng tương đối dễ gần. Khi mới vào trại giam này, có ai dám đến gần ấy chứ." ta cũng chỉ có gặp lần, bị sợ dám gặp nữa. May mắn là có Tằng Tử Kiêu đội trưởng của bọn họ.
      "Hôm nay ấy gặp ai vậy? Người này hình như có ảnh hưởng rất lớn đến áy." Tiểu Lư vẫn tương đối tò mò chuyện này.
      "Hình như là dì của ấy! với ấy rất nhiều chuyện. Có thể cảm nhận thấy được rằng ấy là người thiếu thốn tình cảm gia đình." Cảm giác đầu tiên mà ấy để lại cho , chính là cảm giác thiếu thốn tình cảm của những người thân . Bình thường khi Cao Hùng đến, hình như cũng gì nhiều rời , mỗi lần đều là chút chuyện tiền bạc. Đối với ấy căn bản cũng có bất kỳ trợ giúp nào, chỉ làm cho ấy càng thêm phiền não.
      "Ồ! Tôi thấy ấy còn thiếu ít tình . Đội trưởng, dù sao cũng độc thân, tôi cảm thấy hai người có thể đấy." Tiểu Dương đứng bên cạnh .
      "Muốn làm sao đây? Trở về cương vị của mình , nếu như có việc gì làm tất cả đều chạy mười vòng rồi trở lại đây cho tôi." Bọn họ đều để người đội trưởng như đây trong mắt, đội trưởng phát uy, cho dù là mèo bệnh sao?
      "Tôi còn có chuyện! Tôi trước!" đến mấy giây, tất cả cảnh sát vừa đứng ở đây đều nhanh chóng tản bóng người. Thế nhưng lại tự chủ được ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Cao Cầm Nhã ở trong phòng giam kia.
      Cao Cầm Nhã ngồi bên trong phòng giam, nghe đối thoại của bọn họ, chỉ nở nụ cười nhạt nhòa. Người tên Tăng Tử Kiêu này tệ. Mấy ngày nay nếu như , càng đơn hơn.
      Hảo cảm đối với lại tăng lên nhiều.
      Nhìn sang bạn cùng phòng, tất cả đều nhìn . cũng mỉm cười nhìn bọn họ, vào lúc này, cười cực kỳ thân thiện, sao với Cao Cầm Nhã trước kia là khác biệt trời vực. Chỉ là biết, thay đổi hay chỉ là giả mà thôi?.
      Last edited by a moderator: 5/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      59.8

      Tại nhà họ Cung. . . . . .

      "Cái gì? Mẹ, mẹ Cao Cầm Nhã là con của dì sao, là chị họ của con?" Tống Tâm Dao cảm thấy chuyện này đến bất ngờ.

      Hơn nữa, còn chưa chuẩn bị tâm lý chút nào. Khi mới vừa bắt đầu quen biết, quan hệ, cảm giác đối cới Cao Cầm Nhã cũng tốt lắm, nhưng bây giờ nghe được tin tức ấy lại là chị họ của mình, dám tin tưởng, Cao Cầm Nhã là chị của .

      "Ừ! Mẹ cũng mới biết từ hôm qua!" Triệu Tâm Nguyệt nhớ tới người em đáng thương của mình, trong lòng liền khó chịu.

      Ngay cả khi nó chết, người làm chị như bà, cũng ở bên cạnh, để cho mình nó đơn độc rời khỏi trần thế như vậy.

      "Mẹ, mẹ điều tra rồi sao?" Tống Tâm Dao cảm thấy chuyện này vẫn nên điều tra ràng tốt hơn.

      "Chẳng lẽ mẹ lại dối con sao? Tiểu Nhã, nó rất giống với dì Tâm Dương, rất giống, căn bản là từ khuôn đúc ra." Nếu như phải bởi vì dáng dấp hai người bọn họ rất giống nhau bà cũng khẳng định hai người bọn họ người là mẹ con như vậy.

      Những chuyện mà bà hỏi, Cao Cầm Nhã đều hỏi lại bà rồi.

      "Thiên hạ rộng lớn, nhiều người giống người như vậy, chúng ta vẫn nên điều tra lại hơn!" Cung Hình Dực cũng có chút lo lắng, nếu như là nhận lầm quá tốt!

      "Con có biết, vì sao mẹ biết Cao Cầm Nhã là chị họ của con ?" Tống Tâm Dao lắc đầu cái, Triệu Tâm Nguyệt đem tất cả chuyện xảy ra ở nghĩa trang ngày hôm qua kể lại cho mọi người nghe.

      "Nếu là như vậy thể sai được rồi!" Về chuyện tình lần này, đúng là có quá nhiều tình cờ, nhưng mà Triệu Tâm Nguyệt tìm và gặp được họ ở mộ, xem ra được xác nhận rồi.. Cao Cầm Nhã vẫn có quan hệ với nhà họ Tống. Chỉ là, nếu như mà biết sớm hơn chút cũng xảy ra chuyện như vậy!

      "Hình Dực, Dao Dao!" Cung Thiên Kích cầm lịch vạn niên tới, phía có vài chỗ được ông dùng bút đỏ đánh dấu.

      "Ông nội! ( Ông nội! )" Hai thanh đồng thời vang lên!

      "Ừ! A. . . . . . Thông gia, bà cũng ở đây à! Lần này tốt rồi!" Cung Thiên Kích nhanh chóng tới bên cạnh Triệu Tâm Nguyệt, cầm lịch vạn niên, với bà: "Thông gia, bà xem lịch , phía này là mấy ngày tôi chọn, đều là những ngày rất thích hợp kết, chúng ta cùng ngồi xuống chọn ngày lành tổ chức hôn lễ cho hai đứa nó, đừng kéo dài thêm nữa, tôi sợ lại xảy ra chuyện gì nữa!"

      "Ông nội!" Cung Hình Dực biết gì, ông lo lắng gặp chuyện may, hay là ước gì gặp chuyện may thế!

      "Hai người các con đó! Đính hôn lần đầu tiên, thành, lần thứ hai ở đau nhảy ra người phụ nữ phá đám. Kết hôn ! Nếu chưa tổ chức hôn lễ, con làm vợ chưa cưới tức giận mà bỏ chạy rồi! Ông hi vọng lần sau lại xảy ra chuyện như vậy nữa! Chờ Dao Dao hết cữ rồi mau tổ chức . Lão già như ông đây cũng an tâm!" Cung Thiên Kích yên tâm. Nếu như còn tiếp tục như vậy, ông chịu nổi nữa!

      "Ông chọn !" Cung Hình Dực cũng lười quan tâm. tại, Tống Tâm Dao ở bên cạnh , kết hôn sớm chút cũng tốt. Chỉ hi vọng là tháng cữ trôi qua nhanh, như vậy có thể nghĩ đến chuyện trở về.

      "Dao Dao, có đói bụng ?" quan tâm hỏi Tống Tâm Dao, mà hai người Triệu Tâm Nguyệt và Cung Thiên Kích ngồi ở trong phòng bọn họ xem ngày.

      "Hình Dực, dự tính là khi em vừa hết cữ liền kết hôn sao?" Còn khoảng mười ngày nữa là đứa bé đầy tháng, cũng hết cữ rồi.

      "Em xem, ông nội rất nóng lòng!" Cung Hình Dực ra cũng rất sốt ruột.

      "Nhưng. . . . . ." nhớ bác sĩ qua, sau khi hết cữ, còn phải tu dưỡng hai tháng, mới có thể sinh hoạt vợ chồng.

      "Nhưng mà cái gì?" Cung Hình Dực tới ngồi xuống bên cạnh , thấy hình như có gì muốn .

      "Nhưng. . . . . ." rất ngượng ngùng, thể ra khỏi miệng, chuyện này nếu như vừa ra khỏi miệng, Cung Hình Dực nhất định suy nghĩ nhiều .

      " !"

      "Chính tự mình hỏi bác sĩ ấy!" cúi đầu đỏ bừng cả mặt.

      muốn hôn lễ hoàn chỉnh, mà phải vào lúc này. Mọi người đều khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, nếu như đêm tân hôn, thể đầy đủ, trong lòng cứ có cảm giác, lưu lại chút gì đó thiếu thiếu.

      "Em trực tiếp với là được rồi, cần gì phải phiền phức chạy đến bệnh viện hỏi bác sĩ chứ. cười em, được ?" Cung Hình Dực hình như cũng có thể đoán ra chút, nhưng lại biết đến cùng là chuyện gì.

      " hứa ? cho cười em!" Cung Hình Dực gật đầu cái, Tống Tâm Dao lúc này mới ghé vào lỗ tai mấy câu sau đó lại cúi đầu.

      "?" Tống Tâm Dao gật đầu cái, ôm lấy Điềm Điềm tỉnh lại.

      "Ông nội, hôn lễ định vào ngày mười tám tháng sáu !" Cung Hình Dực cũng muốn, đến đêm tân hôn lại thể động phòng với vợ của mình.

      "Tại sao? Chúng ta vốn tính toán định ngày mùng tám tháng sau mà." Cung Thiên Kích hiểu, phải nó để cho ông tự chọn sao? Thế nào lập tức quyết định rồi.

      "Ông quên tháng sau có công ty bên Mỹ qua đây sao, có thể sắp xếp được thòi gian đâu!" Chỉ cần muốn, cũng có thời gian. Nhưng mà bây giờ muốn, có hôn lễ hoàn chỉnh.

      "Được rồi! Cháu cũng quyết định như vậy, đến mười tám tháng sáu ! Nhưng mà, trong lúc này, tốt nhất cháu cần phải làm. Nếu như có chuyện gì xảy ra hay đâu!" Trái tim của ông chịu nổi lần giày vò như vậy nữa. Nếu như tiếp tục như vậy ông có thể cũng bồi thêm cái mạng già của mình.

      "Yên tâm !" tin tưởng còn có bất cứ chuyện gì xảy ra với bọn họ nữa.

      "Chúng ta xuống trước, Dao Dao con nghỉ ngơi cho tốt, nếu như muốn ăn cái gì với mẹ, mẹ làm cho con." Mấy ngày ở cữ này là quan trọng nhất, nếu như có chút xíu sơ xuất gì, lưu lại bệnh cho sau này.

      "Vâng ạ!" Tống Tâm Dao gật đầu cái, cũng làm phiền Triệu Tâm Nguyệt, mỗi ngày đều chạy tới chạy lui thăm , chăm sóc cho . Mặc dù mỗi ngày Cung Hình Dực đều cho tài xế đưa đón, nhưng mà cứ chạy tới chạy lui như vậy vẫn rất mệt mỏi.

      "Đúng rồi!" Triệu Tâm Nguyệt mới ra, lại vòng trở lại.

      "Mẹ, còn có chuyện gì sao?" Tống Tâm Dao định cho con ăn, Triệu Tâm Nguyệt lại vòng trở lại.

      "Tiểu Nhã muốn mẹ thay nó với con và Hình Dực, tiếng ‘ xin lỗi! ’" xong, Triệu Tâm Nguyệt liền ra ngoài, Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực liếc mắt nhìn nhau.

      " cảm thấy Cao Cầm Nhã có lòng hối cải hay ?" vẫn còn có chút hoài nghi, những chuyện mà ta gây ra phải nhiều bình thường.

      "Nếu , để điều tra giúp em chút nhé!" Cung Hình Dực biết, Tống Tâm Dao vẫn còn có chút lo lắng. Nếu như phải là có Ngự Hành Phong, chắc hẳn tại Cung Hình Dực vẫn chưa thể tỉnh lại.

      "Thôi! tại ấy cũng phải ở tù rồi, ra ngoài chắc hẳn cũng phải là việc dễ dàng như vậy. ấy làm ra nhiều chuyện như vậy, cho dù chúng ta kiện, cảnh sát khi điều tra ra được cũng tố cáo lên tòa án." vốn tính là kiện Cao Cầm Nhã lên tòa án, nhưng mà hôm nay Triệu Tâm Nguyệt lại cho biết, Cao Cầm Nhã là chị họ của , điều này làm cho làm sao có thể xuống tay được chứ?

      "Ừ! Vậy chúng ta cũng cần lãng phí số tiền này." Cung Hình Dực cũng đồng ý với ..., tại cứ để Cao Cầm Nhã tự quyết định vận mệnh của mình ! Nếu như ấy lòng hối cải vậy rất nhanh có thể ra ngoài còn nếu như ấy vẫn sống giống như trước đây, chắc hẳn cũng thể ra ngoài dễ dàng được.

      tại biết Cao Hùng biến thành hình dáng ra sao, có thể ngày ngày tìm việc bên ngoài, muốn nhanh chóng cứu Cầm Nhã ra ngoài. Chỉ cần ông ta đừng làm ra chuyện gì quá đáng, cũng truy cứu nữa. tại, có hai đứa bé, cũng thỏa mãn, chỉ cần sống tốt cùng với Cung Hình Dực, tất cả đối với , cũng có chuyện gì quan trọng hơn nữa rồi.

      Hết chương 59

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60: Nhà họ Cung nổ tung, Dực - Dao tung tích

      Edit: phuonganhlqđ

      60.1

      Tống Tâm Dao rốt cuộc cũng hết cữ, có thể ra ngoài dạo chút, ở trong phòng cả tháng khiến cảm thấy buồn bực. Ôm Điềm Điềm ra vườn hoa phơi nắng. Thời gian này thực vui vẻ. Ở thành phố X vào tháng ba ngày vẫn còn có tuyết rơi, mà tháng năm ở thành phố O, hoa sớm nở đầy vườn rồi.

      Vườn hoa nhà họ Cung rất lớn, nhiều loại hoa đến nỗi thể biết hết tên. Cung Thiên Kích là ông lão thiên nhiên, có lúc có chuyện gì làm, bọn họ lại trồng thêm các loại hoa cỏ trong vườn này, ngờ lại có thể làm cho nó trở nên đẹp như vậy.

      " chủ, vào thôi, gió nổi lên rồi!" Bảo mẫu thấy gió thổi lớn hơn.

      "Cũng được!" Tống Tâm Dao đứng lên, ôm bé con trở về nhà. tại nếu như Điềm Điềm bị cảm tốt lắm, có thể còn phải tiêm.

      Chuyện sợ nhất, chính là nhìn con bị đau, bị kim chích, thanh bé con khóc khiến đau lòng.

      Còn thân thể của Kỳ Kỳ rất tốt, từ lúc cũng rất hiếm khi bị bệnh, điều này cũng làm cho rất vui mừng.

      Mới vừa đứng dậy, thấy bóng dáng của Cung Hình Dực cách đó xa.

      "Chị Diêu, giúp tôi ôm đứa bé vào nhà trước ." Tống Tâm Dao muốn đợi Cung Hình Dực cùng vào chung.

      "Dạ!" Chị Diêu ôm Điềm Điềm vào phòng, Tống Tâm Dao đột nhiên muốn đùa giỡn với Cung Hình Dực chút, chạy đến bên gốc cây, ngồi xổm xuống.

      "Cung Hình Dực, đứng lại đó cho tôi." Giọng của ? là ai? Là ai mà lại dám với Cung Hình Dực như vậy.

      "Rốt cuộc muốn cái gì? Mọi chuyện đều ràng rồi, cong tới tìm tôi làm cái gì?" Cung Hình Dực hiểu, thế giới này, vì sao lại có người phụ nữ da mặt dày như vậy, theo từ công ty về đến tận nhà.

      " hỏi là em muốn làm sao phải ? thế nào chúng ta cũng khoảng thời gian nhau, phải là người tuyệt tình như vậy!" Bọn họ có khoảng thời gian nhau? Chẳng lẽ bạn trước của Cung Hình Dực, hoặc là bạn gì ...?

      "Tình cảm với sao? Khi đó tôi, phải là bởi vì thân phận của tôi sao? Nhưng mà cuối cùng phải tìm được người đàn ông có nhiều tiền hơn so với tôi rồi sao? tại người đàn ông kia cần nữa sao? cần nữa, nên trở lại tìm tôi có phải hay ?" Cung Hình Dực vốn có tình cảm gì với người phụ nữ này, nếu như có tình cảm khi đó tin thế giới này vẫn có tình . Nhưng cũng bởi vì tin, hơn nữa còn bị người phụ nữ trước mắt này phản bội, cho nên càng tin thế giới này còn tồn tại thứ gọi là tình .

      Tống Tâm Dao núp dưới tàng cây lẳng lặng nghe, ra là người tình trước kia của Cung Hình Dực, bị người khác , còn muốn trở lại tìm .

      " đừng như vậy nữa mà? Người ta lúc ấy nhất thời mắt bị mù, cho nên mới rời bỏ , nhưng mà em mà!" Người phụ nữ này thấy dùng cứng rắn được liền đổi ngay sang mềm dẻo.

      " đứng ở đây làm cho tôi cảm thấy ghê tởm. Cút ra khỏi tầm mắt của tôi, đừng có mà xuất trước mặt tôi lần nữa, bằng tôi khách khí đối với đâu. Đừng tưởng rằng là phụ nữa mà tôi dám đánh !" Cung Hình Dực sắp chịu nổi nữa, chưa từng thấy, người phụ nữ nào dây dưa như vậy..

      "Dực, thậm chí ngay cả tên của em mà cũng quên sao? Em là Tư Kỳ của đây, làm sao có thể quên chứ!" Người phụ nữ tên Tạ Tư Kỳ lần này dở đủ chiêu ra rồi..

      "Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ra." Thấy ta trực tiếp đặt tay lên ngực mình, cảm thấy ghê tởm chết, nếu như màn này bị Tống Tâm Dao thấy, nhất định lại hiểu lầm.

      Tống Tâm Dao nhìn nổi nữa. Người phụ nữ đáng chết này lại dám đùa giỡn người đàn ông của ở trước mặt sao.

      "Tiểu thư, tới tìm ai vậy?" Tống Tâm Dao trực tiếp tới trước mặt Cung Hình Dực, người phụ nữ kia vừa định dựa vào ngực , bị Tống Tâm Dao choán chỗ, liền rơi vào lòng Tống Tâm Dao.

      "Hành đọng này của là sao, muốn tựa vào lòng tôi sao? xin lỗi, tôi có hứng thú với phụ nữ đâu!" Tống Tâm Dao nép người vào trong ngực Cung Hình Dực, đương nhiên vui lòng đem ngực của mình tặng cho Tống Tâm Dao.

      "Chồng à, làm sao đến bây giờ mới trở về, Kỳ Kỳ và Điềm Điềm đều nhớ lắm đó!" Tống Tâm Dao trợn mắt nhìn người phụ nữ kia cái. Người đàn ông nhà , phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể theo dõi.
      là ai?" Nghe thấy Tống Tâm Dao gọi Cung Hình Dực là chồng, Tạ Tư Kỳ suýt nữa đứng vững.

      "Tôi à? Ồ! xin lỗi, tôi quên giới thiệu với , tôi là mẹ hai đứa con của Cung Hình Dực, xin hỏi còn là ai?" Nếu như là vị hôn thê của , chắc hẳn người phụ nữ trước mắt này vẫn còn có ý định khác.

      "Dực, làm sao lại có thể kết hôn? Chưa tổ chức đám cưới sao?" Tạ Tư Kỳ ngàn tính vạn tính, cũng tính tới chuyện Cung Hình Dực kết hôn.

      "Đúng vậy! Hôn lễ của chúng tôi tổ chức vào ngày mười tám tháng sáu, nếu như xinh đẹp đây có hứng thú tới chúc phúc chúng tôi chúng tôi rất hoan nghênh đến. Nhưng mà nếu như là vì những lời khác xin lỗi! Xin đừng có xuất ." Tống Tâm Dao ý cười đầy mặt, trong lòng cũng đem người phụ nữ trước mắt này ra mắng mấy ngàn mấy vạn lần. Tại sao ta có thể gọi Cung Hình Dực là ‘Dực’ thân mật như vậy chứ?

      "Dực" chỉ có mới có thể gọi, đó là chuyên lợi của .

      "A. . . . . . Còn chưa kết hôn!" Tạ Tư Kỳ đột nhiên lại cười.

      "Người đẹp, tôi muốn hỏi câu, dùng loại phấn lót gì vậy?" Tống Tâm Dao muốn báo thù.

      "Có cũng biết!" Tạ Tư Kỳ khinh thường nhìn Tống Tâm Dao cái.

      "Chồng à, xem có loại mỹ phẩm nào mà em biết sao?" Cung Hình Dực bị làm khó. Nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy Tống Tâm Dao gọi mình là "chồng" .

      Mặc dù giọng điệu này, khiến cho ạnh có chút lo lắng, sau khi trở về phòng sau, phát sinh chuyện gì đó. Nhưng mà tại, có thể hưởng thụ hưởng thụ thêm chút !

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      60.2

      Edit: phuonganh

      " Hàng chợ!" Tống Tâm Dao liếc mắt nhìn Cung Hình Dực, sử dụng ánh mắt với : " tệ! có tiến bộ đó!"

      "Dực, làm sao có thể là như vậy? Người ta dùng Chanel, tại sao có thể là hàng chợ?" Mặc dù mỹ phẩm dùng phải Chanel, nhưng tuyệt đối phải là hàng chợ.

      "Chồng à, năm nay Chanel có phải hay xảy ra chuyện gì hay ? Tại sao mỹ phẩm làm ra lại là loại thứ phẩm như vậy?" Tống Tâm Dao liếc mắt nhìn Cung Hình Dực.

      " xảy ra chuyện gì cả! Em cũng để ý, xem da ấy kìa, mặt đỏ rần! Xem ra quá nhạy cảm, nếu như để ý thay đổi có lẽ cả khuôn mặt cũng bị phá hủy." Cung Hình Dực lắc đầu thở dài, làm bộ cảm thấy đáng tiếc .

      "A. . . . . ." Tạ Tư Kỳ hét lên tiếng, vội vàng đưa tay sờ mặt mình.

      "Dực, ngày mai người ta tới công ty tìm !" xong liền chạy như bay ra khỏi cửa chính nhà họ Cung.

      "Buông ra!" Tống Tâm Dao thấy người xa, thanh cũng trở nên lạnh lùng hơn nhiều.

      Người đàn ông đáng chết này, ngay cả khi đính hôn rồi vẫn còn trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài.

      “Vợ, sao vậy?" Cung Hình Dực nghĩ muốn ôm hông , cùng nhau vào nhà!

      " buông ra, có chuyện đấy!" Giọng điệu Tống Tâm Dao mang theo mùi vị uy hiếp mạnh mẽ.

      Tống Tâm Dao thấy buông ra, cũng tiếp tục để ý tới nữa, tiến thẳng vào trong nhà. Chị Diêu dỗ Điềm Điềm ngủ . Tống Tâm Dao nhìn Điềm Điềm cái sau đó thẳng lên lầu.

      Cung Hình Dực vào cửa, thấy thẳng lên lầu, đưa đồ trong tay giao cho quản gia, cũng theo .

      Tống Tâm Dao trở lại trong phòng, ngồi ở bên giường, việc vừa rồi luôn cảm giác có chút có cái gì đúng.

      "Thế nào?" Cung Hình Dực mới vừa vào phòng, thấy đưa lưng về phía cửa.

      "Đóng cửa!" Tống Tâm Dao nhàn nhạt câu.

      Sau khi khóa cửa phòng xong, Cung Hình Dực tới phía sau, kéo vào trong ngực, hôn lên má cái.

      "Nằm lên giường !" Tống Tâm Dao hoàn toàn thích hôn.

      "Vợ, phải là bây giờ em muốn. . . . . ."

      "Muốn cái đầu , nằm lên giường nằm lên giường , nhảm nhiều như vậy làm cái gì?" còn chưa hết câu bị Tống Tâm Dao lớn tiếng quát.

      Ngược lại Cung Hình Dực rất muốn xem tiếp theo muốn làm cái gì?

      Ngoan ngoãn nằm giường, sau đó Tống Tâm Dao cũng từ giường đứng dậy, thấy nằm xuống rồi, cũng bò lên giường, trực tiếp ngồi ngang người .

      " Vợ. . . . . ." Cung Hình Dực thấy đây là lần đầu tiên chủ động như vậy. Gần năm đụng vào cho nên lúc này vừa ngồi xuống có phản ứng.

      Tống Tâm Dao nằm ở người , tìm kiếm khắp nơi cũng thấy mùi nước hoa của phụ nữ. Cũng tìm được vết son môi, trực tiếp cởi nút áo sơ mi của , xem người có vết hôn hay ....

      "Vợ ~!" Cung Hình Dực vội đưa tay ngăn lại, nếu như còn tiếp tục như vậy nữa đúng là đùa với lửa rồi.

      "Buông tay! Có gì dám cho em xem sao?" Cung Hình Dực lắc đầu cái, xác thực cả người đều là của , có thể nào để cho xem chứ?

      "Còn buông?"

      "Nhưng mà, vợ à, bây giờ phải là em vẫn thể làm sao? Vì vậy em xuống , dám cam đoan mình có thể kiềm chế được." Tay bé của sớm ở người , đốt lên từng nhóm từng nhóm lửa. Nếu như tiếp tục như vậy nữa đè xuống dưới thân.

      " là lợn giống à! Ai muốn làm chuyện kia với hả?" Vừa bị như thế, mặt của liền đỏ mảng, càng thêm mê người.

      "Vợ, chỉ làm với em, cũng chưa từng làm với người phụ nữ nào khác, sao có thể tính là lợn giống?" Trước kia từng có, nhưng mà kể từ sau khi gặp lại , hề chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào khác.

      "Nào biết hay giả, có buông tay hay ? buông sao?" Tống Tâm Dao đột nhiên hạ thấp thân thể xuống chút, trực tiếp ngồi kích động của .

      "Vợ, đừng đùa, nếu còn xuống nữa thực gặp chuyện may!" tại thân thể của cho phép.

      "Vậy mau buông tay ra." Tay của vẫn luôn cầm lấy tay muốn buông ra.

      " buông tay, em tránh ra, được ?" Nếu như là bình thường, chủ động như vậy nhất định rất thích, nhưng mà bây giờ, được sao ?

      " vẫn buông sao?" Cung Hình Dực vẫn buông ra, Tống Tâm Dao lại hạ thân thể xuống, cũng ngồi yên, ngược lại. . . . . .

      "A. . . . . ." Trong cổ họng phát ra tiếng duy nhất.

      Cung Hình Dực vội vàng buông tay ra, vẫn còn lý trí, thể làm như vậy được.

      "Buông sớm chút phải là tốt rồi sao?" Mặt của sớm đỏ như tôm luộc.

      Đưa tay tiếp tục cởi áo sơ mi của . Sau khi cởi xong lại tiếp tục dây lưng quần .

      "Vợ. . . . . ." Rốt cuộc muốn làm gì vậy?

      "Yên lặng chút cho em!" muốn nghiệm chứng xem hôm nay có làm loạn bên ngoài hay . Nếu như dám trêu chọc con bên ngoài, nhất định bỏ qua cho .

      "R ốt cuộc em muốn làm gì?" Cung Hình Dực càng nghĩ càng hiểu, rốt cuộc làm gì? biết rất rằng thân thể của mình bây giờ thể làm mà. Tại sao lại bò lên người , cởi quần áo chứ?.

      "Em bảo câm miệng, nghe hiểu à?" Cái thắt lưng này sao lại chắc như vậy, làm sao cởi ra được. là phiền chết rồi, bình thường đeo nó thấy mệt sao?

      "Cái thắt lưng này là làm sao, thế nào lại cởi được." Tức giận vỗ cái, đáng chết là lại vỗ lên nơi kích động của

      "A. . . . . ." Lần này là thanh sợ hãi của , trực tiếp ngã về sau, ngã xuống người Cung Hình Dực.

      "Vợ, em muốn mưu sát chồng à?" Mặc dù rất nhắn, nhưng mà ngã xuống như vậy cũng rất đau.

      "Ai bảo cái thắt lưng của cởi được?" Càng nghĩ càng giận, thắt lưng giống của phụ nữa đễ cởi bao nhiêu, lôi kéo khẽ bóp, xong chuyện!

      " dạy cho em!" Cung Hình Dực đẩy lên, mình cũng ngồi dậy. Bế xuống, kéo tay , tay cầm tay dạy cách cởi thắt lưng của mình.

      "Hoá ra là như vậy!" cảm thấy người thiết kế cái thắt lưng này nhất định là có bệnh, có việc gì làm hay sao mà lại tạo ra cái phức tạp như vậy? Sao làm giống như thắt lưng của phụ nữ, lôi kéo khẽ bóp cái phải xong chuyện sao?

      "Vèo" tiếng, Tống Tâm Dao trực tiếp kéo thắt lưng của ra.

      "Dao Dao, đừng đùa!" vội vàng cầm tay . Nếu như còn chơi tiếp như vậy, rất khó bảo đảm kế tiếp xảy ra chuyện gì.

      "Buông tay!" nhìn chằm chằm Cung Hình Dực. Hôm nay tại sao lại ngoan như vậy? Chẳng lẽ sợ nhìn thấy cái gì sao?

      "Kế tiếp nếu như xảy ra chuyện gì, em cũng đừng có trách đó!" Tống Tâm Dao cũng trợn mắt nh́n cái, thấy ngoan ngoãn nằm xong, lúc này mới bắt đầu cởi cúc quần .

      "Xoẹt" tiếng, khóa quần bị kéo xuống, mặt Tống Tâm Dao càng thêm hồng, nghiêng đầu lại nhìn Cung Hình Dực.

      ". . . . . ." Cũng ra nổi câu.

      Cung Hình Dực cũng nhịn được nữa, trực tiếp kéo lại, hôn lên môi . Đôi tay cũng bắt đầu thăm dò lên quần áo người .

      Cho đến khi dưới đất đầy quần áo của hai người, Cung Hình Dực moiwd lật người, đè ở dưới thân, hôn lên tất cả chỗ mẫn cảm người .

      "A. . . . . ." Tống Tâm Dao cũng tiếp tục uy hiếp được nữa, nơi cổ họng chỉ có thể phát ra thanh độc nhất.

      60.3



      *



      Cung Hình Dực đứng trong phòng tắm, mặc cho nước lạnh lẽo xối lên người mình ngừng. may là cuối cùng có thể ngừng lại, nếu thực muốn Tống Tâm Dao.



      Nhưng mà phải chịu đựng như vậy rất khó chịu. Còn hơn tháng nữa mới có thể đụng vào .



      tại vì mình mà cảm thấy quyết định muốn có thêm đứa bé nữa là đúng. Hai người bọn họ thể lại có đứa bé, như vậy phải chịu đựng rất khó chịu.



      Từ trong phòng tắm ra, Tống Tâm Dao ngủ rất sâu, liền tới bên giường nhìn . Hôm nay lại làm sao vậy? Tại sao đột nhiên trở nên chủ động như vậy.



      "Dực. . . . . ." Trong giấc mộng, kêu tên của .



      "Dao Dao. . . . . ." ngồi vào giường, nhìn Tống Tâm Dao say ngủ, hình như được an ổn lắm, mi tâm xinh đẹp hơi nhíu lại. tự tay giúp vuốt thẳng, chỉ chốc lát sau mi tâm của lại lần nữa nhíu lại.



      "Dực, đừng rời khỏi em, đừng xa cách em. . . . . ." thanh của rất , nếu như phải là vì ở rất gần , có lẽ cũng nghe thấy được. sợ cái gì? lo lắng những gì?



      Hôn lên trán cái, nhàng an ủi : "Yên tâm, rời xa , bao giờ như vậy nữa!" Tựa vào đầu giường, vẫn nhìn ngủ.



      ngủ cũng an ổn, hình như vẫn còn nằm mơ.



      "A. . . . . . Dực. . . . . ." đột nhiên ngồi bật dậy.



      "Thế nào?" Cung Hình Dực thấy đột nhiên ngồi bật dậy, nhíu mày nhìn .



      "Dực. . . . . . Hu hu. . . . . ." Thấy Cung Hình Dực gần ngay trước mắt, trực tiếp nhào vào trong ngực .



      "Đừng khóc! có chuyện gì mà!" Cung Hình Dực nhàng vỗ lưng , rốt cuộc mơ thấy cái gì vậy?



      "Dực, đừng rời xa em, có được ?" nỉ non khóc.



      "Yên tâm, rời xa em, đâu!" Cung Hình Dực ôm chặt. làm sao có thể cam lòng rời xa chứ? Tim của cũng bị người phụ nữ bé trước mắt này trói chặt lại mất rồi.



      "Dực, em mơ thấy cần em nữa, quan tâm đến em và con, đuổi tất cả bọn em !" Nhớ tới tất cả những chuyện xảy ra trong mơ, lòng đau.



      "Đứa ngốc, làm sao có thể cần em và con chứ? Chỉ là mơ thôi, mơ thường trái ngược với hên thực mà." ôm chặt. Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, vẫn còn rất tốt mà, chẳng lẽ nguyên nhân là do Tạ Tư Kỳ sao?



      "Dực, em! Để cho em cảm nhận được tồn tại của !" đột nhiên đưa ra cầu, đủ để khiến Cung Hình Dực giật mình.



      "Đứa ngốc, vẫn luôn ở đây, bây giờ thân thể em cho phép, chờ thân thể em hoàn toàn khỏe mạnh lại tiếp, được ?" làm sao lại muốn chứ, nhưng tại thân thể của , sau khi sinh con ba tháng mới có thể sinh hoạt vợ chồng, tại sao có thể làm chuyện như vậy.



      "Có phải vì căn bản cũng em hay ? cho em biết ?" Tống Tâm Dao đột nhiên nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Cung Hình Dực. Nhìn thấy nước mắt của , cũng thể ra nổi câu.



      "Đứa ngốc, em ai?" tại tinh thần của tốt lắm, vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ kia, chỉ có thể làm cho thoát ra khỏi đó. Lòng của bây giờ rất lo lắng, lo lắng cần mình nữa.



      " Tạ Tư Kỳ có đúng ? ấy mới là người thương nhớ có phải ?" Tống Tâm Dao có chút cố tình gây .



      " ấy với có quen nhau thời gian, nhưng mà cũng giống như em nghĩ. Nếu như là thương nhớ, em mới là mối tình đầu của ." Nếu như trước đây gặp được Tống Tâm Dao, căn bản cũng tin tưởng vào tình , kể từ khi xuất mới thực nhận ra rằng, thế giới này ra vẫn có thứ gọi là tình tồn tại. Chỉ là lúc trước gặp được, cho đến khi Tống Tâm Dao xuất , mới thực phát ra cũng có thể .



      Trước kia, khi lái xe qua nơi nào đó, thấy nam nữ tay trong tay chung chỗ, đều cảm thấy bọn họ rất ngây thơ, nhưng mà tại cũng rất hi vọng, ngày nào đó có thể đưa Tống Tâm Dao ra ngoài, nắm tay cùng nhau bước chậm con đường.



      tại, cảm thấy đó là loại hạnh phúc yên bình.



      " sao?"



      "!" Cung Hình Dực hôn môi , hi vọng có thể khiến cho an tĩnh lại, để cho lòng cảm thấy yên tâm hơn.
      Last edited: 11/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      60.4

      Tại tập đoàn Tử Mị Tử, Tạ Tư Kỳ quả nhiên chạy tới công ty . Cung Hình Dực với thư ký, nếu như Tạ Tư Kỳ có đến phải ngăn lại, cho vào.

      " lại tới làm gì vậy?" Thư ký thể ngăn Tạ Tư Kỳ lại, đành phải cho ta vào phòng làm việc của Cung Hình Dực.

      "Dực, biết hôm nay em đến đây làm gì rồi mà?" Tạ Tư Kỳ cười nhạt, tới bên người Cung Hình Dực, trực tiếp ngồi lên đùi, đưa tay vuốt lồng ngực .

      "Đứng lên!" tại trừ Tống Tâm Dao ra, đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng có hứng thú. Thậm chí cảm giác khi ngửi thấy mùi nước hoa người bọn họ cũng khiến cho cảm thấy buồn nôn.

      "Dực, làm sao có thể tuyệt tình như vậy? thế nào ban đầu chúng ta cũng có thời gian nhau, chẳng lẽ muốn biết, em tới gặp làm gì sao?" Tạ Tư Kỳ vốn định hôn môi , Cung Hình Dực lại quay mặt tránh nụ hôn của ta.

      Tạ Tư kỳ có chút tức giận nhìn Cung Hình Dực, thay đổi. Người phụ nữ kia lại có thể thay đổi nhiều như vậy, quả nhiên đơn giản.

      "Dực, tạu sao lại né tránh?" Tạ Tư Kỳ vui .

      "Tôi đứng lên, nghe hiểu sao?" Giọng điệu Cung Hình Dực trở nên khó chịu hơn rất nhiều, nghe rất là trầm.

      ", thích!" Tạ Tư Kỳ lắc lắc eo thon , tin, lấy vóc người của lại thể khơi lên kích thích của .

      "Bịch" tiếng, thanh vật nặng rơi xuống đất.

      Cung Hình Dực khinh thường liếc mắt nhìn Tạ Tư Kỳ ngã mặt đất. Người phụ nữ này thích lãng phí thời gian của .

      "Cung Hình Dực. . . . . ." Làm sao lại có phong độ như vậy, sao lại có thể đột nhiên tự đứng lên, hại ngã xuống. Cái mông của , đau chết được.

      "Muốn tôi có phong độ sao? Xin lỗi, phong độ của tôi, tất cả đều dánh cho vợ, người phụ nữ nào muốn dựa gần vào tôi, chỉ có thể được đối xử như vậy, chỉ là còn có cách khác, có muốn thử chút hay ?" Cung Hình Dực cười nhạt.

      "Cái gì?" có chút ngạc nhiên.

      " ngồi ghế sofa chờ chút, tôi bảo thư ký pha cho ly cà phê uống trước , sau đó tôi lại cho biết." Tạ Tư Kỳ gật đầu cái, giọng điệu của so vừa rồi tốt hơn nhiều, cũng đa nghi.

      "Uống !" Cung Hình Dực tự mình đưa cà phê lên trước mặt nàng.

      "Dực, còn nhớ à, trước kia tất cả đều là tự mình đưa cà phê cho em đấy!" Cung Hình Dực cái gì cũng , chỉ ngồi vào chỗ đối diện với ghế sa lon.

      "Tổng giám đốc!" Bảo vệ lầu dưới nhận được điện thoại của thư ký liền lập tức chạy tới.

      "Đến rồi! Khá nhanh! Đợi lát nữa tôi báo phòng tài vụ tăng tiền thưởng cho các , nhớ để lại tên cho thư ký!" Cung Hình Dực cười cười.

      "Cám ơn tổng giám đốc!"

      "Đúng rồi! Tạ tiểu thư muốn thưởng thức đối xử tốt nhất của công ty chúng ta, các đưa coo ấy xem chút ! Tôi gọi xong cuộc điện thoại, lập tức đến ngay!" Bảo vệ đáp tiếng, thẳng tới bên người Tạ Tư Kỳ, cũng quản ta có uống cà phê hay là còn làm cái gì khác hay , trực tiếp lôi ta dậy, ném ly cà phê trong tay ta xuống đất.

      "A. . . . . . Các làm cái gì vậy? Mau buông tôi ra!" Bọn họ phải muốn dẫn thưởng thức phục vụ tốt nhất của công ty sao? Tại sao lại lôi như vậy?

      " là lãng phí tâm ý của thư ký!" Lắc đầu cái, ngoài cửa vẫn truyền đến tiếng thét chói tai của Tạ Tư Kỳ. Sau đó cũng liền ra khỏi phòng làm việc, cái gọi là đối xử tốt nhất này, vẫn là lần đầu tiên dùng tới, nếu như xem chút đúng là lãng phí.

      Nghĩ tới đó liền ra khỏi phòng làm việc, để thư ký thu dọn chỗ cà phê đổ kia rồi cùng nhau xuống dưới xem kịch vui.

      "A! A! A. . . . . . Thả tôi xuống!" Tạ Tư Kỳ kêu la dọc theo đường , nhưng mà hơi sức của người phụ nữ dù có thế nào cũng thể hơn hơi sức của hai đấng mày râu.

      "Cung Hình Dực, là tên khốn kiếp!" Tạ Tư Kỳ có hình tượng mắng to. Cung Hình Dực đáng chết, lại dám đối đãi với như vậy, dám cho người lôi xuống dưới như thế này.

      "Đừng có kêu, giọng như heo bị chọc tiết vậy, dọa các nhân viên trong công ty của tôi sợ hãi đó." Cung Hình Dực còn chưa xong, tất cả người vây xem đều phá lên cười.

      ngờ, tổng giám đốc của bọn họ còn có phương diện như thế, buồn cười quá! Chỉ là người phụ nữ này, cũng muốn chuốc lấy phiền toái. Có người nào là biết người mà tổng giám đốc thích nhất chính là tiểu thư Tống Tâm Dao Tống, thế mà còn dám tới đây quyến rũ Cung Hình Dực.

      "Cung Hình Dực, là tên khốn kiếp, rốt cuộc muốn làm gì?" Hôm nay nên mặc quần cực ngắn.

      "Tôi khốn kiếp sao?" Cung Hình Dực hỏi tất cả nhân viên.

      "Tổng giám đốc của chúng tôi làm sao có thể là tên khốn kiếp? Tiểu thư, mắt có vấn đề có đúng ?" nhân viên vừa , những nhân viên khác cũng theo "Đúng thế! Đúng thế!"

      " , muốn biết chút về đối xử tốt nhất của công ty phải sao? Tôi đương nhiên để cho biết chút! Đây là tâm nguyện của , đúng !" Tạ Tư Kỳ gật đầu cái, hình như là như vậy.

      " xem, cũng gật đầu, chẳng phải là khẳng định rồi sao? Tôi đây sao bụng để cho biết, lại còn là tôi khốn kiếp, cảm thấy như vậy rất ổn thương người khác sao?" gật đầu lần nữa, hình như rất có lý.

      "Như vậy, tại tôi cho biết, đối xử tốt nhất là cái gì?" gật đầu cái, lòng hiếu kỳ có thể hại chết mèo, điều này cũng biết.

      "Nâng cao lên, như này quá thấp." Cung Hình Dực nhìn chút, cảm thấy hơi thấp.

      Hai người bảo vệ chiều cao tầm 1m9 tới, trực tiếp bắt lấy ta.

      "Hai người này vừa đúng!" gật đầu cái, rất hài lòng.

      " tới cửa, ném ta ra ngoài cho tôi!" Lời của mới vừa xong, Tạ Tư Kỳ bị ném ra ngoài.

      "A. . . . . ." Tạ Tư Kỳ nghĩ tới, lại cho người ném ta ra ngoài.

      Cung Hình Dực che hai mắt của mình, tới bên cửa lớn, chỉ cảm thấy đáng thương.

      " là may mắn nha! chính là người đầu tiên hưởng thụ đối xử tốt nhất của công ty chúng tôi. Nếu như là người khác tôi cho hưởng thụ như vậy đâu. xem tôi đối đãi với tốt đó!" Cung Hình Dực cười lạnh. Người phụ nữ này để xem lần sau còn dám chọc tới hay , đây chỉ là trừng phạt , nếu như muốn chơi chút gì đó kích thích, cũng chiều theo ý ta.

      "Dực. . . . . A. . . . . ." Toàn thân đau chết, cũng may khi hai người bảo ném , hơi sức quá lớn, nếu , biết, có trực tiếp chết ở chỗ này hay .

      "Hơn nửa nhân viên trong công ty tôi, tất cả đều tới tiễn đưa rồi, cũng đừng có là chúng tôi có thành ý nha!" sớm bảo thư ký thông báo cho bọn họ, bằng có nhiều người đứng đây chứng kiến màn kịch vui kích thích như thế này.

      "Tạ tiểu thư, bái bai! Tôi tin rằng sau khi trở về có thể thoải mái nghỉ ngơi mấy ngày!" Cung Hình Dực xong, cũng để ý tới ngườ sau lưng la to lớn, tự nhiên vào bên trong.

      "Xem có còn dám tới nữa hay !" Tới lần, ném lần, nếu như ta cảm thấy thoải mái, có thể ném thêm mấy lần, hoàn toàn chút ý kiến nào.
      Last edited by a moderator: 10/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :