59.7
Trong giấc mơ đều là cảnh Triệu Tâm Dương bị xe đụng bay. Mà ở nơi xa, Lưu Phỉ Phỉ ôm trong ngực đứa bé, khóc ngừng, khóc đến tê tâm liệt phế.
"Tiểu Nhã, nếu như mẹ con còn sống, cũng hi vọng con làm ra những chuyện như thế này. Có số việc là do trời định, cho dù con muốn dùng cách nào để thay đổi, cũng thể nào thay đổi được. Giống như là hai người nam nữ nhau cũng vậy. Nếu như bọn họ nhau có bất kỳ ai có thể tách họ ra được. Cha và mẹ con chính là ví dụ tốt nhất, mẹ con cha con rất nhiều. ra chỉ cần con suy nghĩ lại kỹ là có thể hiểu. Mẹ con có thể ở có thể ở cùng với cha con sau khi ông ấy kết hôn với người phụ nữ khác, còn mang danh là kẻ thứ ba, len lén sống chung. Nếu như phải là mẹ con rất cha con thể nào làm như vậy, đúng ? Cha mẹ con ràng rất nhau, bọn họ ràng có thể ở chung chỗ, nhưng trời cao lại làm cho bọn họ rời xa nhau, bởi vì kiếp này tuổi thọ của mẹ con chỉ có dài như vậy, nếu như xảy ra chuyện Lưu Phỉ Phỉ cướp con như vậy cho đến lúc này mẹ con cũng còn. Con hiểu chưa? Nếu những chuyện này, xảy ra, như vậy cứ để cho nó qua , mẹ con nhất định hi vọng con sống vui vẻ, tìm được người chân chính con, có thể cho con tất cả, cho dù con có muốn sao trời, cũng nghĩ biện pháp hái xuống cho con, nếu như ta thương con, con lại nghĩ cách ép người ta cũng thể sống chung với nhau được. Như vậy con hiểu chưa?" Cầm Nhã hiểu rất , nhưng mà lại cam lòng, tại sao người khác được hết tất cả những điều tốt đẹp nhất, mà lại thể chiếm được bất kỳ cái gì?
“Nhưng mà cháu lại cam lòng." .
"Tiểu Nhã, thế giới này có cái gì là công bằng hay công bằng, khi Thượng đế tạo ra con người cũng cho mỗi người vận mệnh. Công bằng đều đưa đến tay mỗi người. Chỉ là điều tốt đến với con lúc này có lẽ là ít, đến trễ chút. Còn những người khác tới sớm hơn chút mà thôi. Như vậy hiểu chưa? Dì hi vọng con có thể hiểu được. Mẹ con chỉ có đứa con là con, chắc hẳn bà ấy cũng hi vọng con có thể sống tốt, cũng hy vọng con có nhiều tiền, xinh đẹp hơn người, chỉ cần con sống vui vẻ mà thôi. Còn con, trong khoảng thời gian này con vui vẻ sao?"
Cao Cầm Nhã lắc đầu cái, thời gian này trôi qua có chút vui vẻ nào. Mỗi ngày đều cảm giác mình giống như ở trong cơn ác mộng vậy.
"Cho nên, con phải học cách sống vui vẻ, sau khi dì ra về, tìm Dao Dao và Hình Dực chuyện, để cho bọn nó tố cáo con lên tòa án, như vậy, con cũng có thể sớm được ra ngoài." Lúc này, Cao Cầm Nhã lại lắc đầu cái.
"Dì, dì cần phải tìm bọn họ đâu, Thượng Đế khi tạo ra mỗi người, cũng xét đến tất cả công bằng, phân phát đồng đều cho chúng ta, chỉ là tới sớm hay muộn thôi. Có lẽ với cháu là tới trễ chút, vô luận là nghèo khó hay là phú quý, người sống thế giới này, vui vẻ mới là quan trọng nhất, có lúc thấy những người nghèo kia, mặt bọn họ luôn là nụ cười ngây thơ xinh đẹp. Cháu từng hy vọng dường nào có thể giống như bọn họ, bọn họ có thể sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như vậy, có thể tìm được cuộc sống vui vẻ thuộc về bọn họ dù có bần cùng khốn khổ. tại con phải ở đây, mặc dù có phải đợi bao lâu, cháu cũng chấp nhận, cháu biết mình sai lầm rồi. Ở chỗ này có lẽ hoa lệ như thế giới bên ngoài, hào hoa như thế giới bên ngoài, thể nhìn thấy những cảnh đẹp bên ngoài. Nhưng mà cháu ở đây học, học cách tìm kiếm vui vẻ trong bình thản. Đợi đến khi cháu được ra ngoài, cháu còn là Cao Cầm Nhã trước kia nữa, cháu trở thành Cao Cầm Nhã hoàn toàn mới, sống cuộc sống mới vui vẻ." Triệu Tâm Nguyệt gật đầu cái, ôm Cao Cầm Nhã vào trong ngực.
rốt cuộc hiểu , cái thiếu hụt chính là tình thân, ra những thứ muốn cũng nhiều, chỉ là muốn chút xíu ấm áp mà thôi.
Cao Cầm Nhã lần đầu tiên cảm giác, được ôm vào trong ngực ra có thể ấm áp như vậy, có thể thư thái như vậy, lần đầu tiên cảm thấy tình thân vĩ đại.
"Dì, Dao Dao sinh rồi sao?"
"Sinh rồi, sinh được bé xinh xắn, chờ Dao Dao hết cữ, dì bảo Dao Dao đưa Điềm Điềm ghé thăm con chút. Hai chị em con, cũng gặp mặt vài lần, nhưng trước kia lúc gặp mặt, có lẽ cũng vui vẻ gì. Nhưng lần này dì hi vọng, hai chị em có thể có quan hệ tốt hơn. Dì tin tưởng mẹ con trời có linh thiêng, nhìn thấy bộ dáng tại của con, cũng có thể an tâm." Vỗ vỗ lưng Cao Cầm Nhã, Triệu Tâm Nguyệt cười vui vẻ, ra chỉ cần tìm cho nó con đường, là nó có thể tự mình ra được thôi.
"Hết giờ thăm nom rồi" viên cảnh sát tới, thấy hai người bọn họ ôm nhau, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Cao Cầm Nhã cười. Trước kia chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của , nhưng bây giờ mới là lần đầu tiên nhìn thấy Cao Cầm Nhã cười.
"Dì, dì về ! Giúp con lời xin lỗi với Dao Dao! Còn cả Cung Hình Dực nữa." Cao Cầm Nhă buông lỏng Triệu Tâm Nguyệt ra, nụ cười mặt vào lúc này giống như gió mùa xuân, thổi tới mặt ấm áp và thoải mái.
"Được! Có thời gian dì tới thăm con nữa, mang đến đồ ăn ngon cho con." Ở trong này, đồ ăn nhất định tốt, bà vẫn nên mang chút thức ăn đến cho hơn.
"Dì, cháu muốn ăn mì của Dao Dao làm, nghe người làm của nhà họ Cung ăn rất ngon!"
"Được! Chờ Dao Dao hết cữ, dì nhất định để nó làm cho cháu! Dì về trước đây!" Triệu Tâm Nguyệt lúc này mới buông Cao Cầm Nhã ra. Cho dù muốn như thế, bà cũng vẫn phải rời , lần này đến đây cũng uổng phí, ít nhất là khiến Cao Cầm Nhã hiểu ra rất nhiều điều.
Cao Cầm Nhã theo cảnh sát, trở lại phòng đơn của mình, thế nhưng lại đột nhiên ngừng lại.
" cảnh sát!" đột nhiên với người cảnh sát dẫn mình vào. Đây là lần đầu tiên chuyện kể từ khi đến đây.
"Chuyện gì?"
Tằng Tử Kiêu biết tại sao lại đột nhiên chuyện với mình.
"Tôi nghĩ, về sau tôi có thể cần ở trong phòng đơn nữa, ở chung với mọi người là được rồi!" Lời của ..., khiến cho người cảnh sát đứng bên cạnh giật này mình. Khi mới vừa vào đây, vẫn luôn la hét vì sao đột nhiên lại muốn ở cùng với những người khác?
" quyết định rồi sao?" Cao Cầm Nhã gật đầu cái. phải học cách chung sống với mọi người. Trước kia ở đây đơn độc mình, tại phải học được cách sống chung.
"Được rồi!" Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn, Tằng Tử Kiêu cũng có biện pháp tiếp nhận thay đổi của , nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, cũng nên vì chuyện này mà vui mừng.
"Cám ơn!" Tằng Tử Kiêu đưa Cao Cầm Nhã vào phòng giam khác. Nếu như là trước kia, nhất định đến đây. Những người đó lần trước đều bị mắng trận,nếu như trở về đó khó có thể đảm bảo là họ đánh trận.
" cảnh sát!" Tằng Tử Kiêu muốn xoay người rời . Cao Cầm Nhã lại gọi lại.
"Còn có chuyện gì sao?" Tằng Tử Kiêu hiểu, rốt cuộc còn có chuyện gì.
"Có thể cho tôi biết, tên gì ?" thanh của ở nửa câu sau đột nhiên chút.
"Hả...." Tằng Tử Kiêu chưa kịp phản ứng.
" tên là gì?" lặp lại lần nữa, nụ cười mặt vẫn giảm.
"Tằng Tử Kiêu." Cao Cầm Nhã cười cười với .
"Cám ơn!" Trong khoảng thời gian này, chỉ cần có người tới tìm , đều là đưa ra ngoài gặp họ. Hình như những người khác dám đến gần . Đối với , trong lòng ngoại trừ cảm kích, còn có loại tình cảm mà chính cũng ràng lắm.
" cần khách khí!" đơn giản đáp lại tiếng sau đó vội vàng xoay người lui ra ngoài.
"Tiểu tử, xem ra cậu có số đào hoa." Tằng Tử Kiêu mới vừa trở lại chỗ ngồi của mình, mấy tên đồng nghiệp bắt đầu trêu chọc.
" , nên làm cái gì làm !" Tằng Tử Kiêu thèm để ý đến mấy người bọn họ, phải chỉ có phụ nữ lắm chuyện thôi sao? Vì sao ngay cả đàn ông mà cũng lắm chuyện như vậy?
"Nhìn xem, còn xấu hổ này!" Đồng nghiệp bên cạnh thấy có chút kỳ cục, tiếp tục trêu đùa.
"Đúng này! Chỉ là ấy cũng tệ, hôm nay có thay đổi lớn. Lại có thể biết tự động cầu sống cùng mọi người trong phòng giam." Trước kia, ánh mắt của ấy vẫn luôn lạnh lẽo, hại bọn họ cũng dám đến gần. Nhưng mà ấy là mỹ nữ tuyệt đối là mỹ nữ. Ngay cả mấy nữ cảnh sát trong trại giam này cũng ai có thể so sánh với ấy.
"Đúng vậy! Thấy ấy cười. ra khi ấy cười lên cũng tương đối dễ gần. Khi mới vào trại giam này, có ai dám đến gần ấy chứ." ta cũng chỉ có gặp có lần, bị sợ dám gặp nữa. May mắn là có Tằng Tử Kiêu đội trưởng của bọn họ.
"Hôm nay ấy gặp ai vậy? Người này hình như có ảnh hưởng rất lớn đến áy." Tiểu Lư vẫn tương đối tò mò chuyện này.
"Hình như là dì của ấy! với ấy rất nhiều chuyện. Có thể cảm nhận thấy được rằng ấy là người thiếu thốn tình cảm gia đình." Cảm giác đầu tiên mà ấy để lại cho , chính là cảm giác thiếu thốn tình cảm của những người thân . Bình thường khi Cao Hùng đến, hình như cũng gì nhiều rời , mỗi lần đều là chút chuyện tiền bạc. Đối với ấy căn bản cũng có bất kỳ trợ giúp nào, chỉ làm cho ấy càng thêm phiền não.
"Ồ! Tôi thấy ấy còn thiếu ít tình . Đội trưởng, dù sao cũng độc thân, tôi cảm thấy hai người có thể đấy." Tiểu Dương đứng bên cạnh .
"Muốn làm sao đây? Trở về cương vị của mình , nếu như có việc gì làm tất cả đều chạy mười vòng rồi trở lại đây cho tôi." Bọn họ đều để người đội trưởng như đây trong mắt, đội trưởng phát uy, cho dù là mèo bệnh sao?
"Tôi còn có chuyện! Tôi trước!" đến mấy giây, tất cả cảnh sát vừa đứng ở đây đều nhanh chóng tản có bóng người. Thế nhưng lại tự chủ được ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Cao Cầm Nhã ở trong phòng giam kia.
Cao Cầm Nhã ngồi bên trong phòng giam, nghe đối thoại của bọn họ, chỉ nở nụ cười nhạt nhòa. Người tên Tăng Tử Kiêu này tệ. Mấy ngày nay nếu như có , càng đơn hơn.
Hảo cảm đối với lại tăng lên nhiều.
Nhìn sang bạn cùng phòng, tất cả đều nhìn . cũng mỉm cười nhìn bọn họ, vào lúc này, cười cực kỳ thân thiện, sao với Cao Cầm Nhã trước kia là khác biệt trời vực. Chỉ là biết, thay đổi hay chỉ là giả mà thôi?.
Last edited by a moderator: 5/11/14