1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, chớ cướp mẹ tôi - Kiều Mạt Nhi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      59.2

      "Mẹ. . . . . ." Kỳ Kỳ nghe thấy tiếng Cung Hình Dực kêu, cũng chạy tới bên cửa sổ thấy Tống Tâm Dao treo ngược bên dưới, sợ đến suýt nữa ngất xỉu.

      biết là ai báo cảnh sát, chẳng bao lâu sau cảnh sát tới bệnh viện, hình như là ký giả ngoài cửa sợ có chuyện xảy ra nên lập tức báo cảnh sát. Khi cảnh sát đến, Tống Tâm Dao vẫn chưa được kéo lên.

      Dạ Thiên cũng tới giúp tay. Triệu Tâm Nguyệt mua đồ trở về nhìn thấy trong phòng bệnh vô cùng rối loạn, Tống Tâm Dao được Cung Hình Dực kéo lên nhưng mà kéo nửa ngày cũng chưa lên được, sợ đến hôn mê bất tỉnh.

      Dạ Thiên và Cung Hình Dực cùng hợp lực kéo Tống Tâm Dao lên. Tống Tâm Dao nhìn thấy người kéo mình lên là Cung Hình Dực, nắm chặt lấy quần áo , toàn thân vẫn còn run rẩy.

      Cung Hình Dực ôm vào trong ngực, an ủi.

      " sao! sao!" nhàng vỗ lưng , hi vọng có thể an ủi cho yên tâm hơn chút.

      "A. . . . . ." đột nhiên buông Cung Hình Dực ra, đưa tay ôm bụng.

      "Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Vì muốn cho màn diễn xuất này giống như hơn, Kỳ Kỳ còn khóc ra nước mắt.

      "Bụng tôi đau quá, em bé, em bé giống như, sắp sinh!" Tống Tâm Dao che bụng, đau đớn ngồi mặt đất, cảnh sát thấy thế, còng tay Cao Cầm Nhã lại, dẫn ta rời khỏi bệnh viện, các ký giả cũng sau bọn họ, muốn hỏi Cao Cầm Nhã tại sao muốn làm như vậy.

      Tống Tâm Dao được đẩy vào hòng sinh, nhưng rất nhanh lại ra ngoài, khi bọn họ ra, Ngự Hành Phong xóa bỏ đoạn trí nhớ này của tất cả nhũng người có mặt.

      "Tống Tâm Dao chảy rất nhiều máu."

      "Tống Tâm Dao chảy rất nhiều máu." Mấy bác sĩ và y tá đều lặp lại lời của Ngự Hành Phong

      “Mặc dù bảo vệ được đứa bé, nhưng mà tình huống vô cùng nguy kịch, cần lập tức đưa tới bệnh viện lớn ở thành phố X." Bác sĩ vừa lặp lại câu này, Ngự Hành Phong liền đánh cái vào đầu bọn họ.

      “Nhanh lên, chuẩn bị xe, liên lạc với sân bay, đặt vé máy bay chuyến sớm nhất, đưa Tống Tâm Dao tiểu thư đến thành phố X, tiếp nhận điều trị." Bác sĩ vội vàng với y tá bên cạnh, ngoài phòng sinh, mọi người đều loay hoay xoay quanh.

      Cung Hình Dực và Dạ Thiên nhìn nhau cười tiếng, Dạ Thiên mở laptop ra nhìn thị trường chứng khoán tăng trở lại, lúc này mới yên tâm chút.

      Bây giờ có thể đưa Cao Cầm Nhã vào tù rồi, nhưng như vậy chưa thể toại nguyện, chắc hẳn sau thời gian là ta có thể ra ngoài. tại phải xem ký giả có thể phát tán trường mình thiết kế ra ngoài hay , nếu như những hình ảnh đó bị tung ra ngoài, chắc hẳn tình hình giống nhau.

      *

      "Cạn chén!" Trong phòng bệnh của Cung Hình Dực ở thành hố X, Hồng Nguyệt và Loan Đao cũng biến thành bộ dáng lúc trước, Ngự Hành Phong cũng trở lại bộ dáng tuấn tà mị ban đầu. Khi vừa bước chân vào bệnh viện cũng mê đảo vô số người.

      Cung Thiên Kích cuối cùng cũng bớt lo lắng. Chỉ là cho đến bây giờ Cung Hình Dực vẫn chưa tỉnh lại, mấy ngày nay bụng Dao Dao bắt đầu hơi đau, hình như có dấu sinh sớm.
      Nếu như Cung Hình Dực vẫn tỉnh lại chỉ sợ sợ lại lần nữa bỏ qua thời khắc đứa bé ra đời.
      « Hành Phong, lần này nếu như có cậu ra tay giúp đỡ, thể giải mưu kế của Cao Cầm Nhã trong thời gian ngắn như vậy. Hơn nữa lại còn có thể cho ta vào tù. » Chiêu này mặc dù có chút ngoan độc, nhưng mà nếu như bọn họ làm như vậy Cao Cầm Nhã có thể càng độc ác hơn. Chính ta tạo ra vụ tai nạn xe cộ, còn bọn họ chỉ là tìm Hồng Nguyệt đóng giả làm Tống Tâm Dao, để cho ta lộ ra cái đuôi hồ ly mà thôi.
      « Để tôi xem vết thương của Cung Hình Dực cho ông ! » cùng Cung Thiên Kích cũng có tình cảm tốt lắm nhưng với Cung Hình Dực lại là sống chết chi giao. Cung Hình Dực là bạn bè thân thiết, nếu như ta, nghĩ là lần gặp mặt lần đầu tiên ấy chết trong tay những tên trưởng lão kia.
      « Được ! » Cung Thiên Kích tin tưởng có biện pháp khiến cho Cung Hình Dực tỉnh lại.
      Tống Tâm Dao ngồi yên ghế sofa. Mấy ngày nay em bé rất ngoan, mỗi ngày đều làm đau đớn mấy lần, mỗi lần đều nghĩ là mình sắp sinh, nhưng mà em bé lại cũng muốn ra ngoài.
      Hình như là con chờ Cung Hình Dực tỉnh lại, đợi đến khi tỉnh lại nó mới nguyện ý ra đời.
      « Em à, sao em có thể ngoan như vậy ? Mau ra ngoài này , chơi đùa với này, trai có quà tặng cho em đó !~ » xong, Kỳ Kỳ lấy viên dạ minh châu từ trong túi của mình ra. Phòng bệnh vốn sáng lập tức sáng sủa hơn rất nhiều.
      « Kỳ Kỳ, con lấy thứ này ở đâu vậy ? » Tống Tâm Dao nhìn dạ minh châu trong tay con, là xinh đẹp !
      Kỳ Kỳ tại sao có thể có viên dạ minh châu như vậy ?
      « Là cha nuôi tặng cho con, con muốn đưa cho em . Về sau ban đêm lúc em ngủ cũng sợ nữa ! » Kỳ Kỳ ngây thơ cười, tin tưởng viên dạ minh châu này, có thể bảo vệ em . Bở vì nó rất tin tưởng Ngự Hành Phong.
      « Cha nuôi nào ? » Tống Tâm Dao nhớ Kỳ Kỳ có cha nuôi từ khi nào. Hình như nó chỉ có cha ruột là Cung Hình Dực thôi mà, cũng hề cho nó tìm cha nuôi .
      « Chính là cha nuôi Ngự ! » Nó chỉ vào Ngự Hành Phong bắt mạch cho Cung Hình Dực, « Hì hì » cười tiếng.
      «Tiểu quỷ nhà con ! »
      « Tôi kiểm trac ho ấy rồi, là bởi vì tuyết xâm nhập vào trong thân thể, ở ngực kết thành lớp băng, nếu như lớp băng mỏng đó tiêu tan, ấy cũng thể tỉnh lại. » Ngự Hành Phong cũng xem xét xem có phải quay về xà giới, đem viên xà đảm ngàn năm kia cho ấy ăn hay .
      « Vậy phải làm thế nào ? » Nếu như Cung Hình Dực vẫn bất tỉnh, đứa bé lại nguyện ý ra đời, như vậy, Tống Tâm Dao bị hành hạ.
      « Loan Đao, mang lệnh bài của ta trở về xà giới chuyến, đến chỗ trưởng lão đem viên xà đảm ngàn năm kia tới đây. » Hồng Nguyệt cùng Loan Đao liếc mắt nhìn nhau. Chuyện này tốt lắm đâu !
      « Vương…. » Hai người đồng thời kêu, xà đảm ngàn năm này, là đặc biệt chuẩn bị cho Ngự Hành Phong, nếu như sau này có chuyện gì, viên xà đảm có thể bảo vệ được tính mạng.
      « cần nhiều lời, mau ! » Loan Đao cũng thể làm gì khác hơn là nhận lấy lệnh bài của , hóa thành làn khói tiêu tán trong khí.
      Tống Tâm Dao trợn mắt há mồm. Đây là loại ma thuật gì vậy ? Sao có thể thần kỳ như vậy ?
      Qua nửa giờ, Loan Đao mới đem hộp gấm trở lại, Ngự Hành Phong nhận lấy hộp gấm, trong phòng bày ra cảnh giới, người bên ngoài cũng thể thấy tất cả mọi chuyện bên trong , chỉ thấy cảnh tượng bọn họ ngồi ở bên trong chuyện trời đất gì đó mà thôi.
      Ngự Hành Phong đem hộp gấm trong tay mở ra, viên xà đảm kia hấp thu linh khí giữa trời và đất, ngoại trừ việc có thể làm thân thể thêm tráng kiện khỏe mạnh, còn có thể trừ độc. Người ở xà giới sau khi ăn vào, làm công lực của bọn họ tăng lên nhiều lần, người bình thường ăn vào cảm thấy mệt mỏi.
      Ngự Hành Phong đem xà đảm bỏ vào trong miệng Cung Hình Dực, trực tiếp sử dụng xà thuật để cho nuốt xuống. Khi vào trong thân thể mới sử dụng công lực làm viên xà đảm vỡ ra. Sau đó từ trong miệng Cung Hình Dực dần dần tràn ra chút sương trắng.
      Tống Tâm Dao nhìn tất cả mọi việc trước mắt, chỉ cảm thấy càng thêm thần kỳ. Người đàn ông này, là rắn sao ? Nhưng mà người rắn này lớn lên cũng quá mức xinh đẹp rồi !
      Trước kia, sợ nhất chính là rắn, thể tin được người rắn trước kia chỉ xuất trong phim lại xuất tại nơi này.
      khiến cho người ta khó mà tin tưởng. thế giới này thế nhưng lại tồn tại người rắn.
      Last edited by a moderator: 28/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      59.3
      Edit: phuonganh

      "Để cho ấy điều dưỡng thêm thời gian nữa, tỉnh, ánh mắt cũng có bất cứ chuyện gì, chúng tôi trở về đây!" ra ngoài lâu, cũng nên trở lại nơi thuộc về bọn họ rồi.

      "Nhanh như vậy sao!" Dạ Thiên nghĩ là bọn họ đợi đến khi Cung Hình Dực tỉnh lại, mới trở về.

      "Ở đây ngày, đối với chúng tôi là năm, cho nên tôi hai năm rồi!" Ngự Hành Phong cười , ra ngày ở đây, trôi qua rất nhanh, mà ở xà giới, ngày so với ở bên ngoài còn lâu dài hơn rất nhiều.

      "A —"Dạ Thiên có chút lo lắng, như vậy bọn họ vào đó mấy giờ, phải là mấy ngày rồi sao?

      " yên tâm, mọi người vào đó có cảm giác thời gian trôi qua nhanh vậy đâu, bởi vì mọi người là người, chúng tôi là xà, cũng giống nhau!" Ngự Hành Phong vỗ vỗ vai Dạ Thiên. Người đàn ông này rất trực sảng, thích tính tình như vậy.

      " ra là như vậy, đừng ở mãi trong xà giới, có thời gian cũng nên ra ngoài chơi, cho dù gặp gỡ bạn bè như chúng tôi, cũng nên tới thăm Kỳ Kỳ cùng em bé sắp sinh. Hai người bọn họ đều có thể là con nuôi của đó, thêm con nuôi nữa!" Ngự Hành Phong gật đầu cái, ba người bọn họ lại hóa thành ba làn khói màu sắc khác nhau, tiêu tán trong khí.

      Trong phòng bệnh, tất cả mọi thứ đều trở về như lúc ban đầu, giống như tất cả đều chưa từng xảy ra. Lôi Vũ Minh nằm ở ghế sa lon, lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, dụi dụi mắt: "Tại sao tôi lại ngủ thiếp ?" thế nào lại có thể ngủ nhanh như vậy? ràng còn chuyện phiếm cùng Tống Tâm Dao mà.

      " ngủ hơn nửa giờ rồi, nếu như mỏi mệt mau về nghỉ ngơi !" Tống Tâm Dao nhìn cái . ra tất cả đều là do Ngự Hành Phong làm, ấy thể để cho quá nhiều người nhìn thấy mình xuất .

      "Kỳ Kỳ, Dạ Thiên, hai người về rồi à!" Trí nhớ Lôi Vũ Minh bây giờ chỉ ở lúc chuyện cúng Tống Tâm Dao.

      "Vâng!" Kỳ Kỳ chạy tới bên giường bệnh của Cung Hình Dực, theo dõi động tĩnh của .

      "Mẹ, tay của cha cử động này!" Tống Tâm Dao cũng đứng dậy, được Dạ Thiên đỡ qua, ánh mắt Cung Hình Dực cũng nhấp nháy, từ từ ánh mắt của cũng mở ra, mắt vẫn còn đeo băng gạc.

      "Dao Dao. . . . . ." Trong miệng có chút khô khốc, mở miệng gọi tên người đầu tiên, cũng là Tống Tâm Dao.

      "Hình Dực, rốt cuộc tỉnh!" Tống Tâm Dao nhận lấy ly nước Dạ Thiên đưa tới, cho Cung Hình Dực uống hớp, khiến có cảm giác khá hơn nhiều.

      "Ông nội, làm ông lo lắng rồi!"

      "Tỉnh lại là tốt rồi! Tỉnh lại là tốt rồi!" Cung Thiên Kích cuối cùng cũng yên tâm.

      "Cha, mắt cha có còn đau hay vậy?" mắt của cha vẫn còn phải băng lại, Kỳ Kỳ có chút lo lắng hỏi. Mặc dù Ngự Hành Phong mắt cha sao cả, nhưng mà bây giờ vẫn còn phải đeo băng nên nó có chút lo lắng.

      "Dạ Thiên, bỏ lớp băng gạc đó ra giúp tôi!"

      Tống Tâm Dao kéo Dạ Thiên lại. "Gọi bác sĩ đến đây làm ! Thuận tiện kiểm tra lại xem thế nào." phải là tin tưởng Dạ Thiên thể tháo lớp băng gạc đó ra, mà là lo lắng thân thể của Cung Hình Dực chưa hoàn toàn khỏe lại.

      "Được!" Dạ Thiên đáp tiếng, sau đó lập tức ra khỏi phòng bệnh, nhanh chóng bắt được vị bác sĩ vào. Bác sĩ sợ đến tái nhợt mặt mày, người đàn ông này đúng là quá khỏe.

      "Bác sĩ, mau kiểm tra lại cho ấy !" Ngủ hơn bốn ngày bốn đêm, cuối cùng Cung Hình Dực cũng tỉnh. Bác sĩ liền tới bên cạnh, cởi bỏ lớp băng gạc mắt cho , kiểm tra lại toàn bộ thân thể lần.

      " sao rồi! Mắt cũng có vấn đề gì, thân thể cũng khôi phục rất nhanh, so với trước kia còn có dấu hiệu mạnh khỏe hơn. tại có thể xuất viện!" Bác sĩ cũng cảm thấy kỳ quái, thân thể của ta khôi phục quá nhanh, tỉnh lại lập tức khỏe mạnh còn vấn đề gì. Hơn nữa thân thể so với trước kia hình như còn khỏe hơn!

      "Tôi làm thủ tục." Dạ Thiên vội chạy ra ngoài, mùi trong bệnh viện đúng là dễ ngửi.

      "A. . . . . ." Dạ Thiên mới vừa chạy , Tống Tâm Dao lại bưng kín bụng của mình, sắc mặt vặn vẹo. Nhìn vô cùng khổ sở.

      "Hình như sắp sinh rồi!" Triệu Tâm Nguyệt thấy thế vội chạy tới đỡ Tống Tâm Dao.

      "Ông còn ngẩn người ra đó làm cái gì? Còn mau cho người chuẩn bị phòng sinh?" Cung Hình Dực thấy bác sĩ đứng ngẩn người ở đó, liền quát.

      Lúc này, bác sĩ mới lảo đảo nghiêng ngả chạy ra ngoài, Cung Hình Dực từ giường nhảy xuống, ôm lấy Tống Tâm Dao, chạy tới phòng sinh.

      "Dao Dao, sao, lập tức có thể tới phòng sinh rồi." mới vừa tỉnh lại, con lại sắp ra đời, , bị dọa . Đứa này thể chờ thêm thời gian nữa sao?

      Đứa bé này đúng là nôn nóng, cứ thế muốn nhanh chóng ra đới gặp cha mẹ và em trai. Xem ra đợi đến khi Tống Tâm Dao hết tháng cữ, phải nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ thôi. Con cũng có hai đứa rồi, nếu như vẫn chuẩn bị hôn lễ biết phải tới lúc nào mới làm được.

      Ôm Tống Tâm Dao đặt lên giường trong phòng sinh, Tống Tâm Dao cũng muốn để cho rời . rất sợ. Năm đó khi sinh Kỳ Kỳ, đau đớn hai ngày hai đêm. có chút sợ, đứa bé này cũng khó sinh như vậy.

      "Yên tâm, ở lại với em!" Tống Tâm Dao lúc này mới nhắm mắt lại.

      "A. . . . . ." Bụng càng ngày càng đau, bác sĩ cũng vào , quần áo người Tống Tâm Dao cũng được y tá thay ra.

      Cung Hình Dực nắm chặt tay Tống Tâm Dao, hi vọng mình có thể cho thêm chút sức lực, dáng vẻ khổ sở của khiến cho có chút do dự. Về sau có nêm để sinh con tiếp hay , nhìn dáng vẻ khổ sở của , lần đầu tiên có cảm giác mình đáng ghét.

      Trước kia vẫn luôn la hét muốn sinh con nữa, thế nhưng lại vẫn làm cho mang bầu đứa bé. nhớ từng qua chuyện khi sinh Kỳ Kỳ, cũng đau đớn khoảng hai ngày.

      Khi sinh Kỳ Kỳ, có ở bên cạnh , bỏ lỡ thời điểm đứa con đầu tiên của bọn họ ra đời, tại đến đứa bé này, muốn bỏ qua!

      "Cung Hình Dực. . . . . . A. . . . . . Cái tên. . . . . .khốn. . . . . . Khốn kiếp. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi cho. . . . . . cho biết. . . . . . Sinh. . . . . . Sinh xong. . . . . . đứa bé này. . . . . .Tôi. . . . . . Tôi . . . . . . sinh nữa. . . . . . Đau chết. . . . . . Đau chết tôi rồi!" Tống Tâm Dao đau đến trán đổ đầy mồ hôi, phải người ta đều là lần đầu tiên sinh rất đau, lần thứ hai sinh đau đớn như vậy nữa sao?

      Tại sao vẫn đau thế này, giống hệt lúc sinh Kỳ Kỳ.

      "Được! Sinh xong đứa này, chúng ta cần sinh thêm đứa nào nữa!" Tống Tâm Dao gian nan gật đầu cái, nắm chặt tay Cung Hình Dực, còn cái tay kia nắm chặt ga giường.

      Cung Hình Dực cảm thấy khoảng thời gian này so với mười năm còn lâu hơn. Đứa bé mãi cũng ra được, Tống Tâm Dao cũng biết đau đến hôn mê mấy lần rồi, đau đến tỉnh lại, nhưng đứa bé vẫn chưa sinh ra được.

      "Đứa bé, con mau ra , đừng hành hạ mẹ con nữa!" Cung Hình Dực có chút bất đắc dĩ với bụng tròn vo của Tống Tâm Dao

      Đứa bé vẫn chưa được chín tháng, tại sao sinh non rồi?

      "Tại sao lại sinh sớm như vậy, phải còn hơn tháng nữa mới đến tháng thứ mười sao?" Cung Hình Dực hỏi bác sĩ bên cạnh.

      "Có thể là do thời gian trước ấy bị vấp ngã, lại thêm mấy ngày trước, bị cảm lạnh, đứa bé chịu nổi khí lạnh của cơ thể mẹ cho nên muốn ra ngoài sớm, hoặc là có nguyên nhân gì đó, khiến đứa bé muốn ra đời sớm." Đến bây giờ bác sĩ cũng hiểu lắm, mới vừa rồi nhìn vẫn còn rất tốt, thế nào mà vừa sinh sinh rồi.

      "Có biện pháp gì ? Để đứa bé mau ra ngoài , đừng hành hạ vợ tôi mãi như vậy nữa." Cung Hình Dực nhìn khổ sở, trong lòng cũng khó chịu.

      "Có, sinh theo kiểu giải phẫu (c-section)." Bác sĩ mới vừa xong, Tống Tâm Dao liền bắt đầu la to lớn.

      "Khốn kiếp. . . . . . Tôi muốn sinh tự nhiên. . . . . . Nếu như . . . . . . Dám để cho tôi sinh kiểu giải phẫu (c-section). . . . . .. . . . . . Đừng nghĩ cùng. . . . . . Cùng. . . . . . Cùng tôi. . . . . . Kết hôn với tôi nữa!" bụng có cái sẹo, mới cần, cho dù có đau hơn nữa, cũng muốn sinh tự nhiên. Năm đó khi sinh Kỳ Kỳ, bác sĩ cũng với , có muốn dùng phương pháp giải phẫu (c-section) hay , ông bác sĩ kia cuối cùng cũng bị mắng.

      "Được! Được!Được! Chúng ta sinh tự nhiên, em đừng tức giận nữa!" Tống Tâm Dao lúc này, trái câu khốn kiếp, phải câu khốn kiếp, Cung Hình Dực cũng để ở trong lòng, mà y tá bên cạnh xem biểu lúc này của Cung Hình Dực trở thành đề tài, chuyện này truyền ra nhất định là tin tức tốt.

      Trong bệnh viện có rất nhiều người biết Cung Hình Dực, nhất định rất muốn nghe, xem ra bọn họ lại có thể kiếm thêm tiền.

      "Dao Dao, nếu như chịu được, em phải ra! Biết ?" Tống Tâm Dao tại còn hơi sức mắng chửi người, chờ sau khi em bé ra đời, nhất định phải mắng chửi Cung Hình Dực trận.

      A A, thể chịu thêm nữa, nếu đứa này muốn ra ngoài, đau chết mất.

      "A. . . . . ." sợ hãi kêu , tóc cũng dính hết lên mặt.

      "Dùng sức! Dùng sức tiếp !" Bác sĩ vẫn luôn miệng .

      "Thấy đầu của đứa bé rồi, dùng sức thêm chút nữa." Nghe được thấy đầu của đứa bé rồi, Cung Hình Dực rất vui mừng, buông tay Tống Tâm Dao ra, vội vàng chạy tới nhìn.

      "Tên. . . . . .Tên. . . . . . Khốn. . . . . . A. . . . . ." Lời còn chưa dứt, lại vang lên tiếng kêu sợ hãi.

      Tên đàn ông đáng chết này, rốt cuộc nhìn chỗ nào vậy?

      "Dao Dao, thấy đầu của bé con rồi, em cố gắng thêm chút nữa , em bé sắp ra rồi!" Cung Hình Dực chạy trở lại, hoàn toàn biết hành động của mình khiến tức chết.

      Nhiều người như vậy, lại dám chạy nhìn nơi đó, làm sao có thể sống tiếp được nữa chứ.

      Tống Tâm Dao nổi nóng, vốn là tay nắm ga giường, lại biết hơi sức từ đâu tới, trực tiếp kéo tay của lại, nặng nề cắn.

      "A. . . . . ." Vốn là thanh vui mừng, tại biến thành tiếng hô đau đớn của người đàn ông.

      Cung Hình Dực nhìn Tống Tâm Dao, nhìn sinh con vô cùng rất khổ sở, tạm thời cũng so đo với . tại rốt cuộc cũng biết, Kỳ Kỳ tại sao muốn cắn người, bởi vì nó có người mẹ cũng thích cắn người, hi vọng đứa bé này sau khi ra đời, học hai người bọn họ.

      Hai tay bây giờ, đều có dấu răng, cũng hy vọng về sau đùi, hoặc là người chỗ, đều bị cắn lần.

      "Đứa bé ra đời rồi!" Bác sĩ cầm cây kéo bên cạnh lên, cắt bỏ cuống rốn, ôm đứa bé tới cạnh hai người.

      Nghe thấy tiếng đứa bé "Oa oa" khóc, lại thấy đứa bé bị đánh, Cung Hình Dực tức giận tới, ôm đứa bé qua.

      " muốn sống nữa sao, dám đánh con tôi."

      "Ngu ngốc, nếu như đánh con bé, nó hô hấp khó khăn, thuận." Tống Tâm Dao thở hổn hển . Cung Hình Dực vẫn cần học thêm ít kiến thức của phương diện này cho tốt.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      59.4
      Edit: phuonganh

      "Vợ à, em nghỉ ngơi chút , tắm cho con ”, tại người nó đầy máu, phải mau chóng tắm rửa thay tã lót cho nó.

      " giao cho bác sĩ, y tá ! làm em yên tâm!" Cho đến bây giờ, biết ôm Kỳ Kỳ được mấy lần, Tống Tâm Dao sao dám giao đứa bé cho tắm. Nếu như cẩn thận, đứa bé có thể xảy ra chuyện gì đó, cũng tốt!

      "Vợ!" Cung Hình Dực bất đắc dĩ kêu tiếng, thể làm gì khác hơn là giao đứa bé cho bác sĩ, cho đến khi bác sĩ tắm rửa sạch cho em bé bế trở lại, mới ôm lấy con. Nhìn đứa bé da dẻ nhăn nhăn nhúm nhúm, đột nhiên nhíu chặt chân mày lại..

      "Vợ à, tại sao con bé lại xấu như vậy?" Tống Tâm Dao muốn đá bay ra chỗ khác.

      "Đứa bé nào vừa sinh ra cũng đều như vậy, chờ thêm mấy ngày nữa, nó trở nên đáng ." Bác sĩ đứng bên cạnh lại tỉ mỉ giải thích.

      Người đàn ông này, xem ra vẫn chưa nhìn thấy đứa bé mới sinh bao giờ, cho nên mới có dáng vẻ như thế này. Vợ của ta cũng mệt mỏi muốn chết như vậy rồi mà ta vẫn còn ở đây này nọ.

      "Con , là cha thân ái a!" Cung Hình Dực vừa định hôn con, lại bị Tống Tâm Dao mắng: "Khốn kiếp, trở về xem kỹ sách nuôi dạy trẻ em cho tôi. Chỉ được ôm em bé thôi, nếu như mà dám hôn con, em tuyệt đối tha thứ cho . Giao đứa bé cho y tá ." Đáng chết, người đàn ông này rốt cuộc có hiểu là tại em bé thể hôn được hay ?

      Nếu như hôn em bé, vi khuẩn từ miệng cha mẹ lây sang em bé.

      "Được rồi, được rồi! giao con cho y tá, em đừng tức giận!" Cung Hình Dực vội giao em bé cho y tá, cầm khăn bông bên cạnh lên giúp Tống Tâm Dao lau mồ hôi trán. Tống Tâm Dao mệt mỏi, chỉ muốn ngủ giấc ngon, còn chút hơi sức nào nữa rồi. Con giao cho y tá cũng yên tâm. Nhắm mắt lại hưởng thụ phục vụ của Cung Hình Dực.

      Thấy ngủ thiếp , Cung Hình Dực đặt nụ hôn lên môi , : "Vợ, em vất vả rồi!" Thấy màn như vậy, y tá cũng rất hâm mộ. Chuẩn bị xong tất cả, mới đẩy Tống Tâm Dao tới phòng bệnh.

      Lần này đổi thành Cung Hình Dực là người chăm sóc cả ngày lẫn đêm cho . tuần sau, Cung Hình Dực mua vé máy bay, mang theo Tống Tâm Dao và hai đứa bé trở lại thành phố O.

      Tống tâm Dao vốn định trở về nhà, nhưng mà có đánh chết Cung Hình Dực cũng đồng ý, cuối cùng chỉ có thể đồng ý với là trở lại nhà họ Cung.

      Cung Thiên Kích có thêm đứa cháu , càng vui mừng hơn. Nhà họ Cung bọn họ bao nhiêu đời có bé rồi. tại Cung Hình Dực và Tống Tâm Dao sinh cho nhà họ Cung đứa cháu khiến Cung Thiên Kích vui vẻ lâu. Mời điều dưỡng tốt nhất cả nước trở lại chăm sóc Tống Tâm Dao, lại mời thêm bảo mẫu chăm sóc cho Cung Điềm Điềm.

      Bởi vì khi con bé cười, luôn luôn ngọt ngào, cho nên Cung Hình Dực và Tống Tâm Dao, đặt tên cho con bé là Cung Điềm Điềm.

      Lúc ấy hai người bọn họ vẫn còn vì cái họ mà tranh cãi trận. Cung Hình Dực hai đứa bé nên theo họ của , nhưng mà Tống Tâm Dao , bọn họ vẫn chưa kết hôn, hai đứa nên mang họ Tống của trước.

      Cuối cùng hai người thể làm gì khác hơn là rút thăm, người nào rút được thăm có hình là thắng, ai ngờ rút ba lượt, Cung Hình Dực đều rút được thăm có hình, Tống Tâm Dao cũng đành phải đồng ý, để hai đứa bé sửa thành họ Cung.

      Kể từ sau khi em ra đời, Kỳ Kỳ liền dựa dẫm, bám theo Tống Tâm Dao nữa. Mỗi tối, cũng ngủ cùng Tống Tâm Dao nữa, ngược lại lại chạy đến phòng của em ngủ.

      Cung Hình Dực cảm thấy vui vẻ, sớm biết Kỳ Kỳ thương em như vậy, sớm làm cho Tống Tâm Dao mang thai, như vậy cũng quá khổ cực. Mỗi lần tới nhà họ Tống, luôn phải chịu xem thường của Kỳ Kỳ. tại tốt rồi, có con , lại có thể mình độc hưởng Tống Tâm Dao cũng cần lo lắng, sau này, sau khi bọn họ kết hôn, nó cũng thể chạy tới phòng của bọn họ quấy rối.

      " ôm Điềm Điềm đến đây , con đói bụng rồi!" cảm thấy, vẫn nên cho em bé uống thêm sữa, lại dòng sữa của rất nhiều, Điềm Điềm như vậy căn bản là uống hết.

      "Được!" Cung Hình Dực rất vui lòng được phục vụ, mỗi khi như vậy còn có thể len lén trộm hương.

      Trong thời gian Tống Tâm Dao ở cữ, chuyện trong công ty chỉ xử lý trong thư phòng khi bọn họ ngủ trưa. Chỉ cần bọn họ vừa tỉnh lại, lập tức chạy tới chãm sóc.

      Mỗi ngày, khi ăn cơm đều giúp ăn, khi tỉnh dậy còn giúp rửa mặt. tại vẫn chưa thể nhiều, nếu như muốn làm gì, ví như khi muốn WC, dứt khoát ôm vào. Làm cho hưởng thụ cảm giác được làm nữ hoàng.

      Lúc ban ngày, Cung Hình Dực giao con cho bảo mẫu, Kỳ Kỳ đưa đến nhà trẻ. Vì vậy, trong nhà có chút vắng lạnh. Nhưng mà thể cứ để Kỳ Kỳ ở nhà được, nó cũng nên giống như những đứa bé khác phải nhà trẻ.

      " khóa cửa làm gì?" Tống Tâm Dao thấy sau khi ôm Điềm Điềm vào, liền khóa cửa lại.
      "A, khóa mà! Chỉ là đóng cửa lại thôi!" Trong mắt Cung Hình Dực lóe lên tia sáng, ôm đứa bé đến bên cạnh Tống Tâm Dao, còn mình trực tiếp ngồi xuống giường.

      " ngồi ở đây làm cái gì?" vẫn quen với việc ở đây khi cho con bú.

      "Hơi mệt, muốn nghỉ ngơi chút, em cho con ăn !" xong liền nhắm mắt lại, tựa vào bên cạnh hai mẹ con. Thấy nhắm mắt lại, Tống Tâm Dao mới yên tâm kéo áo lên, bắt đầu cho con ăn.

      Cung Hình Dực đột nhiên mở mắt, : "Bà xã, chúng ta xó hai đứa con với nhau rồi, trước mặt mà em cho con bú vẫn cảm thấy xấu hổ sao?" ôm lấy , để cho tựa vào trong ngực mình.

      "K hông phải mệt mỏi muốn nghỉ ngơi sao?" Tống Tâm Dao có cảm giác người đàn ông này hôm nay hình như có cái gì đó đúng nha?

      "Đúng vậy! rất mệt mỏi!" Cung Hình Dực nhìn môi Tống Tâm Dao, đột nhiên nhích tới gần , hôn lên môi cái.

      Nụ hôn này rất , rất dịu dàng, chỉ là muốn thưởng thức mùi hương của , kể từ khi sinh em bé xong, người luôn có hương sữa, hình như là lúc cho con ăn lưu lại người, cũng có thể là do quá nhiều sữa.

      "Ư ư. . . . . ." Tống Tâm Dao đột nhiên đẩy ra.

      "Thế nào?" Cung Hình Dực áp môi lên môi hỏi.

      "Con, Con . . . . . ." Cung Hình Dực lúc này mới rời ra chút, lại phát Điềm Điềm mở mắt to nhìn hai người bọn họ hoàn toàn quên chính mình ở trong lòng mẹ để bú sữa.

      " xem làm gì này!" Tống Tâm Dao càng ngày càng biết làm gì với , bây giờ mà còn nghĩ đến chuyện hôn .

      Tống Tâm Dao chuyển Điềm Điềm sang bên kia, tiếp tục cho con ăn. Cung Hình Dực lắc đầu cái, đứa bé này, xem ra so với Kỳ Kỳ càng khó khăn hơn, giống như khi hôn Tống Tâm Dao, ánh mắt của con bé mặc dù mở to nhưng vẫn có chút uy hiếp.

      " làm sao vậy?" Tống Tâm Dao nhìn Cung Hình Dực, thấy thở dài tựa vào giường.

      " có việc gì, em đút cho con ăn !" nhắm hai mắt lại, còn hai tuần lễ nữa mới hết tháng cữ. tại rốt cuộc cũng phát , có con cũng phải là chuyện rất tốt! Có lúc, đúng là rất mệt mỏi.

      Nhưng mà, nhưng mà trong nội tâm vẫn cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, điểm này khiến cho cảm thấy vui vẻ. Nếu như có thể luôn hạnh phúc như vậy, rất hi vọng, tất cả mọi chuyện đều có thể tiến hành thuận lợi.

      Hôn lễ của hai người, hi vọng xuất bất cứ chuyện gì nữa, hi vọng có bất kỳ ai đến quấy rầy bọn họ, như vậy là đủ rồi.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      59.5
      Edit: phuonganh

      Trong cục cảnh sát. . . . . .

      Cao Hùng cũng biết, mình tìm bao nhiêu người, từ những người bạn trước kia trong giới thương nhân cho tới luật sư, chỉ hy vọng có thể cứu Cao Cầm Nhã ra. Nhưng mà cho tới bây giờ cũng hơn nửa tháng, Cao Cầm Nhã vẫn phải ở trong tù. Mặc dù chuẩn bị cho để có thể ở trong tù thoải mái hơn chút, ít nhất là cần ở chung phòng giam với những nữ tù nhân khác, nhưng mà vẫn cảm thấy cuộc sống như vậy rất khó chịu.

      Cung Hình Dực vẫn chưa tố cáo lên tòa án, cứ như vậy nếu như chuẩn bị tốt, Cao Hùng rất nhanh có thể cứu Cao Cầm Nhã ra ngoài.

      Nhưng mà kể từ sau khi tin tức từ truyền ra trong bệnh viện, bọn họ tới chỗ nào, cũng bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, có công ty lớn nào nguyện ý giúp Cao Hùng.

      Ông thậm chí còn lấy ra 40 % tiền lời cổ phần của công ty Tống thị, chỉ cần có thể cứu Cao Cầm Nhã ra, như vậy là đủ rồi.

      Cổ phần trong tay ông cũng bán rồi, nhưng giá tiền lại bị đối phương hạ xuống đến thấp nhất, bất đắc dĩ, Cao Hùng vẫn phải đêm cổ phần bán ra ngoài.

      Vài triệu bán được đó cũng dùng hết hơn nửa. Mà hai căn nhà của ông, cũng rao bán

      Nhưng vẫn có cách nào có thể cứu Cao Cầm Nhã ra ngoài.

      tại ông phải ở nơi mà ngay cả là công nhân bình thường cũng bằng, vô cùng nghèo nàn.

      tại, ông hối hận, sớm biết vậy ông nên khuyên nhủ Cao Cầm Nhã tốt, để cho nó làm ra loại chuyện như thế này, có lẽ tất cả cũng thay đổi thành tình hình như bây giờ.

      Giờ tốt rồi, chỉ bán nhà, bán tất cả cổ phần trong tay, xe của Cao Cầm Nhã trong tai nạn xe lần đó sớm trở thành phế thải.

      Cho dù sửa xong, khi bán , chưa chắc đáng giá tiền!

      "Cha, cha mau chóng đưa con ra khỏi nơi này ! Con chịu nổi nữa rồi!" Hôm nay Cao Hùng lại tới trại giam thăm Cao Cầm Nhã, đây dường như là câu đầu tiên mà mỗi lần Cao Cầm Nhã nhìn thấy Cao Hùng đều .

      "Tiểu Nhã, con cứ đợi thêm thời gian nữa , cha chuẩn bị rồi, con nhanh chóng được thả ra thôi!" Cao Hùng an ủi, tại, ông và Lưu Phỉ Phỉ ly hôn, Cao Kỳ Hữu lại ở Mĩ. Căn bản cũng có ý muốn trở về, ông muốn đem số tiền bán cổ phần còn lại để cho Cao Kỳ Hữu học, cũng sớm chuyển vào tài khoản của nó.

      tại trong tay ông cũng chỉ còn vài chục vạn, những khoản tiền khác vào tay các quan chức cấp cao. Nhưng cho đến bây giờ Cao Cầm Nhã, vẫn được thả ra ngoài.

      "Cha, cha câu này 15 lần rồi đó, rốt cuộc lúc nào con mới có thể ra ngoài? phải là Cung Hình Dực kiện con sao? Tại sao con vẫn được ra khỏi đây?" càng nghĩ càng hiểu, tại sao đến tận bây giờ, vẫn thể ra ngoài.

      Ở trong này suy nghĩ rất nhiều, nhưng cho tới nay vẫn nghĩ ra, ngày đó là bị hoa mắt, hay là bị làm sao? Tại sao lại có cảm giác đầu Tống Tâm Dao biến thành đầu rắn màu đỏ hồng, mở rộng miệng hướng về phía , bộ dạng giống như muốn ăn vậy.

      Nếu như phải là như vậy, cũng buông tay ra, chẳng qua cũng chỉ muốn dọa Tống Tâm Dao chút, để cho ta tự động rời khỏi Cung Hình Dực, nhưng mà tại sao tất cả lại biến thành tình hình như nay?

      "Tự con làm ra nhiều chuyện như vậy, con cho là có thể dễ dàng ra ngoài sao? Ngay cả cổ phần của hai cha con ta, cha cũng bán ra để chuẩn bị sắp xếp cho chuyện của con, tại hai căn biệt thự cũng bán, tất cả tiền cũng chuẩn bị gần xong rồi, tại cha còn chưa tới 50 vạn, số tiền này thể tiêu mất. Nếu như Cung Hình Dực đột nhiên kiện con lên tòa án, chúng ta còn phải cần khoản tiền cứu mạng ." Nếu như giữ lại số tiền kia, đến lúc đó ngay cả muốn mời luật sư bọn họ cũng thể nào mời được.

      "Cha, con muốn cha điều tra giúp con chuyện này." Cao Cầm Nhã muốn để Cao Hùng điều tra xem Tống Tâm Dao rốt cuộc có thân phận gì. suy nghĩ nhiều ngày như vậy, nhưng vẫn nghĩ ra, nếu như có thể điều tra được có lẽ có thể hiểu chuyện là như thế nào..

      "Con lại muốn làm gì nữa?" Tìm người điều tra cũng phải là chuyện dễ dàng như vậy.

      "Con muốn cha điều tra giúp con xem Tống Tâm Dao có phải là người hay , ngày đó khi con buông tay đẩy ta xuống, ràng là con thấy đầu ta biến thành đầu rắn." càng nghĩ càng hiểu, nhất định phải điều tra ràng chuyện này. Nếu như tra được biết còn có thể làm ra chuyện gì nữa. Nhất định tìm cách rời khỏi nơi này, ngay cả vượt ngục cũng có gan làm được.

      "Tiểu Nhã, con mới vào đây chưa được tháng, con có sao vậy! thế giới này làm sao có thể có chuyện người biến thành rắn chứ? Việc này chỉ có ở TV mà thôi, con nhất định là bị ảo giác rồi." Cao Hùng chỉ cảm thấy con rất hồ đồ, bọn họ bây giờ gặp phải vấn đề lớn như vậy rồi mà nó còn có thể đùa được.

      "Cha, con !" Cao Cầm Nhã có chút tức giận, tại sao có ai tin tưởng , ban đầu cũng vậy với ký giả nhưng bọn họ cũng tin .

      Đều xem như người bị bệnh thần kinh, nhưng mà nhìn lầm! Chỉ tiếc có ai tin tưởng lời .

      "Cha về trước đây! Cha tiếp tục nghĩ cách đưa con ra ngoài." Cao Hùng đứng lên, tại sao mỗi lần gặp Cao Cầm Nhã, ông đều cảm thấy phiền.

      Triệu Tâm Dương là người phụ nữ tốt, tại sao lại sinh ra đứa con có lòng thù hận sâu như vậy. Chỉ cần nghĩ sai chút mọi chuyện đều hỏng, nếu như nó có thể thay đổi suy nghĩ có lẽ tất cả đều trở nên như vậy.

      Chỉ tiếc là quá muộn!

      Nếu như ông biết trước kết quả như vậy ông nhất định để cho nó làm ra chuyện ngu ngốc này, sớm khuyên con từ bỏ suy nghĩ đó . tại cũng phải đến tình cảnh này.

      Ông cũng nên tới mộ của Triệu Tâm Dương, đứng trước mộ bà thỉnh tội xin tha thứ. tại tất cả mọi chuyện trở nên như thế này, chỉ hy vọng bà ấy ở trời có linh thiêng, có thể giúp ông nghĩ biện pháp, chỉ bảo cho ông cách làm như thế nào mới có thể đưa Cao Cầm Nhã ra khỏi tù.

      bộ về phía khu mộ Tây Giao. Xe của ông cũng sớm bán rồi, tới khu Tây Giao phải mất hơn giờ bộ

      Xa xa thấy có hai người đứng trước mộ Triệu Tâm Dương, hình như là người đàn ông và người phụ nữ.

      Ông có chút ngạc nhiên, hai người này là ai? Tại sao lại đướng trước mộ Triệu Tâm Dương?

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      59.6
      Edit: phuonganh

      Ông bước nhanh tới nhìn thấy người trong đó là Tống Hàm Quân.

      "Tâm Nguyệt, đừng đau lòng nữa, phải là tìm được Tâm Dương rồi sao?" Tống Hàm Quân an ủi .

      "Nhưng mà, năm thất lạc hơn hai mươi năm khi tìm lại được nó, nó cũng mất hai mươi năm rồi." Triệu Tâm Nguyệt làm thế nào cũng nghĩ tới, em thất lạc hơn hai mươi năm của bà - Triệu Tâm Dương, mất hơn hai mươi năm, thế mà cho đến bây giờ bà mới tìm được mộ.

      "Đừng quá đau lòng! Bây giờ tìm được cũng muộn, về sau khi có thời gian, tôi đến đây thăm Tâm Dương cùng với bà." Tống Hàm Quân biết, từ xưa đến nay chuyện của em đều là tâm bệnh của Triệu Tâm Nguyệt. Kể từ sau khi đón lấy Tống thị, ông bắt đầu tìm người điều tra chuyện này, nghĩ tới khi ông điều tra ra được kết quả lại là như vậy, nghĩ thế nào cũng nghĩ tới, Triệu Tâm Dương rời khỏi cõi đời này.

      "Tống Hàm Quân." Nhìn thấy Tống Hàm Quân, Cao Hùng vẫn còn có chút tức giận, thế nào trước kia ông ta cũng là nhân viên của mình, tại ngược lại ông ta sống tốt. Ông ta trở thành tổng giám đốc tại chức của công ty ông, thế nhưng ông lại luân lạc thành cái bộ dáng như tại này.

      "Cao Hùng!" Tống Hàm Quân căn bản cũng nghĩ tới, Cao Hùng xuất tại nơi này, chẳng lẽ ông ta cũng đến đây thăm mộ sao?

      "Hai người có quan hệ như thế nào với Tâm Dương?" Người phụ nữ này, cũng có chút giống Triệu Tâm Dương, bọn họ có quan hệ gì? Mới vừa rồi ông ràng nghe thấy hai người bọn họ là bọn họ vẫn luôn nhớ tới Triệu Tâm Dương.

      "Ông biết Tâm Dương?" Tống Hàm Quân hề nghĩ tới việc Cao Hùng quen biết với Triệu Tâm Dương.

      "Làm sao tôi lại có thể biết Tâm Dương, ấy là người phụ nữ tôi mến nhất." Nhớ tới khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc với Triệu Tâm Dương trước kia, ông vẫn còn có thể cảm thấy xao động trong lòng.

      Nhưng mà bây giờ nhìn thấy hình Triệu Tâm Dương mộ bia, thể tránh khỏi đau lòng.

      "Ông...Ông cho tôi biết, Tâm Dương chết như thế nào?" Triệu Tâm Dương rời nhà trốn lần đó lại tới hai mươi mấy năm. Bà cho là em chỉ rời đến nơi khác để sinh sống, làm thế nào cũng nghĩ tới, nó rời bỏ thế giới này.

      "Hai người còn chưa cho tôi biết, các người có quan hệ như thế nào với Tâm Dương?" Tống Hàm Quân là cha của Tống Tâm Dao, nếu như phải vì Tống Tâm Dao, Cao Cầm Nhã cũng rơi vào tình trạng tại.

      "Tôi là chị của Tâm Dương, Triệu Tâm Nguyệt." Triệu Tâm Nguyệt từ trong túi lấy ra tấm ảnh duy nhất mà hai người bọn họ chụp chung khi còn trẻ.

      "Bà bà là chị của Tâm Dương?" Nếu như bà ấy , như vậy Cao Cầm Nhã và Tống Tâm Dao phải là hai chị em họ sao?

      "Đúng, tôi là chị của Tâm Dương, hai mươi sáu năm trước, Tâm Dương cãi nhau với cha trận. Tâm Dương nó muốn đến thành phố lớn làm việc, cha tôi sợ nó quá bị người khác lừa gạt, cho nên mắng nó muốn nó từ bỏ ý định. Nhưng thế nào cũng nghĩ tới, nó lại ròi nhà trốn , lần chính là 26 năm." Năm đó, khi Cao Hùng biết Triệu Tâm Dương, Triệu Tâm Dương mới hai mươi tuổi, cũng chưa tốt nghiệp đại học, cầm tấm bằng trung học tới công ty ông là tới nộp đơn làm thư ký. Lần đầu tiên nhìn thấy, ông thích Triệu Tâm Dương, từ lòng riêng, ông nhận bà vào làm.

      Nhưng mà thực lực của bà quả thực cũng khiến ông cảm phục. Mọi chuyện trong công ty bà đều có thể quản lý rất tốt, từ từ tình cảm giữa hai người bọn họ, cũng chầm chậm phát triển thêm bước.

      Cuối cùng, ông và triệu tâm Dương cũng sống với nhau. Nhưng đúng vào lúc này, nhà họ Lưu lại bức hôn. Bất đắc dĩ ông chỉ có thể kết hôn với Lưu Phỉ Phỉ. Nhưng mà tình cảm đối với Triệu Tâm Dương vẫn hề thay đổi, hai người vẫn tiếp tục sống chung với nhau. Có lúc ông thậm chí còn muốn trở về ngôi nhà lạnh lẽo kia, đối mặt với người phụ nữ mà mình hề thương.

      Sau đó bà mang thai Cao Cầm Nhã, cũng đúng lúc bà ấy sắp sinh, ông lại bị phái công tác ở Mĩ. Ngày ông trở về cũng chính là ngày Triệu Tâm Dương sinh con, nhưng mà ông vẫn thể chạy tới bệnh viện.

      Khi Lưu Phỉ Phỉ ôm Cao Cầm Nhã trở về, lại giao cho ông lá thư, ông cũng tin tưởng chuyện đó. Triệu Tâm Dương muốn phá hoại gia đình ông cho nên để đứa bé lại, thân mình rời .

      Cho đến năm ngoái ông mới biết, Triệu Tâm Nguyệt ra chết từ hai mươi tư năm trước.

      "Ông Tâm Dương là người ông , như vậy tôi hi vọng ông có thể cho tôi biết, tại sao Tâm Dương lại chết? Sức khỏe của nó từ khi còn rất tốt." Nếu như ông ta cho bà biết là Triệu Tâm Dương bị bệnh mà chết bà cũng tin.

      Triệu Tâm Dương từ khi ra đời cho đến tận năm hai mươi tuổi rời nhà cũng chưa từng bị bệnh lần nào. Nếu như là nó bệnh chết, bà khó mà tin tưởng.

      "Bà ấy, bà ấy bị tai nạn xe cộ mà chết." Triệu Tâm Nguyệt lui về sau bước, thế nào cũng nghĩ tới, lại xảy ra chuyện như thế. Cao Hùng dừng lại lát, lại : "Vào ngày bà ấy sinh hạ tiểu Nhã, xảy ra tai nạn xe cộ." Khi bà ra , ông có ở bên cạnh bà, thậm chí ngay cả cơ hội gặp mặt bà lần cuối cũng có, khi ấy bà nhất định rất đau lòng, nhất định rất khổ sở.

      Nhất định rất đau lòng, đau lòng tại sao mình lại thương ông, nếu như ông, có lẽ đến bây giờ, bà vẫn sống rất tốt, rất hạnh phúc thế giới này.

      "Ông cho tôi biết, vì sao ngày nó sinh con ông - Cao Cầm Nhã lại xảy ra tai nạn xe cộ? Ngày đó phải là nó nên ở lại bệnh viện bồi dưỡng thân thể sao? Tại sao lại như vậy?" Triệu Tâm Nguyệt hiểu tại sao lúc ấy lại xảy ra chuyện như thế.

      "Vợ cũ của tôi, Lưu Phỉ Phỉ vì muốn làm cho Tâm Dương rời khỏi tôi nên khi tiểu Nhã vừa lọt lòng ôm tiểu Nhã . Tâm Dương vì đuổi theo tiểu Nhã khi ra tới cửa bị xe cứu thương của bệnh viện đụng chết." Nếu như ông sớm trở lại, nếu như ông rời khỏi đây lúc bà sắp sinh mọi chuyện cũng trở nên như vậy.

      "Tại sao ông lại để chuyện như vậy xảy ra? Ông cho tôi biết ? Tai sao khi nó sinh con ông ở bên canh? phải lúc đó ông nên ở bên cạnh chăm sóc cho nó sao?" Triệu Tâm Nguyệt bắt lấy cổ áo, nhìn Cao Hùng.

      "Lúc ấy tôi công tác, hôm trở về là ngày bà ấy sinh, nhưng tôi chưa đến bệnh viện, hay tin Tâm Dương rời . Tôi cho là bà ấy để con lại cho tôi chăm sóc nhưng lại muốn tự mình rời ." xong, trong mắt Cao Hùng sớm tràn đầy hơi nước. Năm đó nếu như ông cố gắng tìm kiếm Tâm Dương, có lẽ sớm biết được chuyện xảy ra năm đó.

      "Ông. . . . . .Lúc nó sắp sinh mà ông lại rời khỏi nó, ông nghĩ mình còn là đàn ông sao?" Triệu Tâm Nguyệt vung tay lên, cho Cao Hùng cái tát. Bà vẫn luôn nhớ đến em , muốn gặp lại nó lần, nhưng mà tại sao khi tìm được lại biết là nó chết.

      còn được gặp lại em của mình nữa, trừ khi sau khi bà mất, có lẽ mới có thể gặp nhau.

      "C ho đến năm ngoái, mấy ngày trước khi tiểu Nhã và Cung Hình Dực hủy bỏ hôn ước tôi mới biết Tâm Dương rời khỏi cõi đời này." Triệu Tâm Nguyệt vung tay lên, muốn cho ông ta thêm cái tát, người đàn ông này luôn miệng Triệu Tâm Dương là người mà ông ta nhất. Thế nhưng sau khi nó chết hai mươi mấy năm, ông ta mới biết tin tức nó qua đời. Ông ta là loại đàn ông như thế nào vậy? Rốt cuộc Triệu Tâm Dương hạng người gì vậy? Người đàn ông mà ngay cả người mình mến cũng bảo vệ được rốt cuộc tại sao nó lại ông ta chứ?

      người đàn ông như vậy, cảm thấy đáng sao?

      "Tâm Nguyệt, người chết thể sống lại, đừng quá đâu lòng!" Nhìn vợ khóc đến đau lòng như vậy, trong lòng Tống Hàm Quân cũng thoải mái.

      Ông biết cho tới nay, em luôn là tâm bệnh của bà. Vì tìm Triệu Tâm Dương, ông biết mình phải tìm đến bao nhiêu chỗ mới tìm được.

      "Hàm Quân, chúng ta , tôi muốn nhìn thấy người đàn ông này." Triệu Tâm Nguyệt vì Triệu Tâm Dương mà cảm thấy đau lòng, ban đầu nó căn bản cũng nên rời nhà ra , nếu như , tất cả mọi chuyện cũng xảy ra, trở nên như thế này.

      Bà càng nghĩ tới là, Cao Cầm Nhã lại là con của Tâm Dương. Tại sao Triệu Tâm Dương thiện lương như vậy lại sinh ra đứa con lòng dạ độc ác như thế?

      Nếu như Cao Cầm Nhã hiểu chuyện của mẹ mình, biết mẹ của nó là người tốt, tại sao nó còn phải làm ra nhiều chuyện như thế?

      Nhưng mà Triệu Tâm Dương chỉ có đứa con như vậy coi như nó có làm nhiều chuyện sai trái, bà cũng nên giúp Triệu Tâm Dương, chăm sóc Cao Cầm Nhã tốt, chỉ là tại Cao Cầm Nhã vẫn còn ở trong tù, bà phải tìm tìm Cung Hình Dực, hi vọng tố cáo Cao Cầm Nhã lên tòa án, để cho bà chuyện cùng Cao Cầm Nhã nhiều hơn, hi vọng nó có thể hiểu chuyện hơn.

      "Hàm Quân, tôi muốn tới trại tạm giam chuyến, thăm con của Tâm Dương." Tống Hàm Quân gật đầu, đưa tay gạt nước mắt mặt bà. nhàng vỗ vỗ lưng bà coi như là an ủi.

      Nhìn chỗ ngồi trước mặt, Cao Cầm Nhã nhận thấy người phụ nữ trước mắt này hình như có chút quen thuộc, nhưng mà cũng có chút xa lạ.

      "Bà là ai?" nhớ, mình biết người phụ nữ như vậy.

      "Tôi là mẹ của Tống Tâm Dao!" Triệu Tâm Nguyệt để Tống Hàm Quân chờ mình ở bên ngoài, chỉ có mình bà vào thăm Cao Cầm Nhã.

      "Bà tới đây làm cái gì?" Sắc mặt Cao Cầm Nhã vừa mới bắt đầu có bao nhiêu địch ý, nhưng mà vừa nghe xong câu bà là mẹ Tống Tâm Dao, sắc mặt liền thay đổi 180 độ.

      "Ta cũng là chị của mẹ cháu, chị của Triệu Tâm Dương." Cao Cầm Nhã lần này mới xoay đầu, nhìn Triệu Tâm Nguyệt.

      "Bà , bà là chị của mẹ tôi?" nhớ trong tư liệu điều tra được, quả thực có nhắc tới, mẹ của mình có người chị, tên là Triệu Tâm Nguyệt.

      “Bà tên là gì?"

      "Triệu Tâm Nguyệt." Cao Cầm Nhã nhớ rất ràng, chính cũng có nhớ lầm, bà ấy càng thể nào lừa gạt mình, hơn nữa bà ấy còn biết chuyện của mẹ .

      "Có cái gì chứng minh bà chính là chị của mẹ tôi sao?" xem qua hình chị của mẹ khi tưởi còn trẻ, cũng chính là ở trong những tư liệu kia thu thập được.

      Triệu Tâm Nguyệt đưa tấm hình từng đưa cho Cao Hùng xem qua trước mộ, giao cho Cao Cầm Nhã.

      "Bà là dì sao?" Trong mắt Cao Cầm Nhã hàm chứa nước mắt, cho là, mình có thể bao giờ nữa nhìn thấy dì ruột của mình.

      "Tiểu Nhã, mọi chuyện của mẹ con dì đều biết. Lúc dì ở mộ gặp cha con rồi." Trong mắt Triệu Tâm Nguyệt cũng có nước mắt. Trước kia làm sao bà lại nhìn kỹ chứ?

      "Tiểu Nhã, con và mẹ con rất giống nhau." Triệu Tâm Dương rất đẹp, mà Cao Cầm Nhã cũng hoàn toàn di truyền ve đẹp từ Triệu Tâm Dương.

      "Dì, mẹ chết như thế nào, dì cũng biết rồi sao?" Triệu Tâm Nguyệt gật đầu cái, nhưng chuyện qua nhiều năm như vậy, chỉ cần Triệu Tâm Dương an nghỉ vậy là tốt rồi.

      "Con giúp mẹ báo thù, đuổi người phụ nữ kia . Nhưng là mẹ lại về được." Triệu Tâm Nguyệt khi biết được những chuyện này, trừ đau lòng vẫn là đau lòng.

      "Đứa này, Lưu Phỉ Phỉ coi như có xấu xa nữa bà ấy cũng coi con như con ruột thịt, nuôi hai mươi mấy năm, coi như con có hận bà ấy bà ấy cũng là người mẹ nuôi dưỡng con đó! Mẹ con là người rất lương thiện, chuyện nó thích làm nhất, chính là chuyện mà nó cho là đúng, cảm thấy phải làm như vậy mới được. Con cho rằng gần đây những chuyện con làm, là đúng sao? Dao Dao là em họ của con, coi như trước kia con biết, nhưng mà tại, con cũng nên biết !" Triệu Tâm Nguyệt khuyên nhủ Cao Cầm Nhã, hi vọng làm ra những chuyện sai lầm nữa.

      "Nhưng mà, bà ấy hại chết mẹ con, nếu như phải là vì bà ta..., mẹ con bây giờ vẫn còn sống cõi đời này." Cao Cầm Nhã làm thế nào cũng thể quên, gặp chuyện tai nạn xe cộ ấy rất nhiều lần, kể từ sau khi khi biết Triệu Tâm Dương là mẹ ruột của mình, mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :