57.4
Cho đến khi trời sắp sáng, Tống Tâm Dao mới ngủ , lát sau, tỉnh lại, hai đứa bé ngủ bên cạnh cũng biết đâu.
vội vàng bò dậy, khắp phòng tìm vòng, cũng thấy bóng dáng hai đứa đâu.
Chạy ra khỏi phòng, mới thấy bọn chúng ngồi ở trong phòng khách, chơi đùa với nhau. Tống Tâm Dao trở về phòng đánh răng, rửa mặt, thay quần áo sau đó mới lại ra.
"Mẹ, mẹ dậy rồi!" Kỳ Kỳ chạy tới, kéo tay Tống Tâm Dao.
"Kỳ Kỳ, có phải mẹ ngủ quên hay ?" Đầu giường có đồng hồ báo thức, tại là mấy giờ cũng biết, lúc rời , ngay cả điện thoại cũng mang theo, là bởi vì muốn để cho Cung Hình Dực tìm được mình.
"Cũng muộn đâu, tại mới hơn chín giờ!" Lôi Vũ Minh mặc tạp dề từ trong phòng bếp ra, trong tay còn cầm theo bữa ăn sáng.
"Vậy mà chưa muộn nữa sao? Em ngủ quên mất, vô ý quá, lại làm phiền phải làm nữa sáng nữa!" Lôi Vũ Minh tuyệt đối là người đàn ông tốt, hơn nữa còn biết nấu ăn.
" quen thuộc mọi thứ ở đây hơn em, nếu là em có thể ngay cả phòng bếp ở đâu cũng biết!" Lôi Vũ Minh cười cười, tiếp tục : "Mau tới ăn cơm !"
"Dạ! Ăn cơm thôi...!" Hai đứa bé vừa nghe thấy có thể ăn sáng, liền vui vẻ chạy tới.
"Oa, những món ăn này là chú nấu sao, ngon nha!" Hơn nữa còn rất phong phú.
"Kỳ Kỳ, cháu từng nghe như thế này chưa? Buổi sáng phải ăn giống như Hoàng đế, buổi trưa ăn giống như dân thường, buổi tối ãn giống như tên ãn xin đó?" Lôi Vũ Minh gắp chút thức ăn vào trong bát của Kỳ Kỳ, sau đó lại gắp ít cho Tống Tâm Dao và Thố Thố.
Việc làm của có vẻ giống như muốn lấy lòng Kỳ Kỳ trước, sau đó muốn nó tặng mẹ cho cũng dễ dàng hơn.
"Chưa từng nghe qua, nhưng mà cháu nghe qua câu , ăn ngủ ." Kỳ Kỳ "Ha ha" cười, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
bàn ăn cũng lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều. Tống Tâm Dao nhìn Lôi Vũ Minh cái, đưa tay gắp thức ăn cho .
"Sáng sớm phải dậy nấu ăn cho mọi người nên ăn nhiều chút !" Lôi Vũ Minh nhìn chằm chằm Tống Tâm Dao lúc lâu, cười!
này, tại biết quan tâm đến rồi sao? Cũng tồi, ít nhất giữa bọn họ có tiến triển, nếu như vẫn luôn tiếp tục như vậy, chắc hẳn tình cảm giữa hai người bọn họ cũng trở nên khá hơn.
Kỳ Kỳ và Thố Thố thấy bọn họ như vậy, cũng bắt chước theo, cùng gắp thức ăn cho Lôi Vũ Minh.
"Chú, chú ăn nhiều chút!" Thố Thố và Kỳ Kỳ đồng thanh .
"Được!" Lôi Vũ Minh rất vui vẻ, có thể ăn món ăn gia đình giống như người nhà như vậy, cảm giác là tốt.
Ăn cơm xong, Tống Tâm Dao liền lên lầu thu dọn lát, nhưng mới bát đầu dọn dẹp, lại chạy vào phòng tắm, nôn khan.
"Dao Dao, bệnh viện kiểm tra !" Chẳng biết Lôi Vũ Minh đột nhiên xuất ở trong phòng từ lúc nào, thấy Tống Tâm Dao lại bắt đầu nôn ọe. ra rất lo lắng, phải lại mang thai chứ?
biết là mình nên vui vẻ, hay là khổ sở vì nữa?
Nếu như mang thai, đứa bé này nhất định là Cung Hình Dực, có thai là tốt nhất.
"Được rồi!" cũng muốn biết, mình rốt cuộc là bị làm sao? Tình trạng này, cùng với lúc vừa mới mang thai Kỳ Kỳ rất giống nhau.
có chút lo lắng. lại lần nữa mang thai con của Cung Hình Dực sao. Nếu như lại mang thai lần nữa, phải làm sao đây?
Là phá thai? Hay là sinh nó ra?
Chính cũng biết! Bây giờ mang theo hai đứa bé, nếu như lại sinh đứa bé trong bụng ra, cuộc sống sau này của , phải làm thế nào đây?
Kỳ Kỳ chịu khổ cùng 4 năm rồi, thể để cho Kỳ Kỳ chịu khổ thêm nữa.
Từ trong phong khám phụ khoa ra, sắc mặt Tống Tâm Dao tái nhợt. Tại sao? Tại sao lại mang thai?
Đứa bé này, tại sao lại tới đúng lúc như vậy? Vuốt bụng mình, đành lòng, đành lòng phá bỏ con của mình.
Nhưng mà nếu như phá bỏ phải làm sao đây?
"Dao Dao. . . . . ." Lôi Vũ Minh thấy từ bên trong ra, trong tay còn cầm kết quả xét nghiệm, nhưng nhìn dáng vẻ của hình như có cái gì đó đúng.
"Làm thế nào? Tại sao lại như vậy?" nỉ non, hỏi mình nên làm cái gì?
Lôi Vũ Minh cầm lấy kết quả xét nghiệm tay , liếc mắt nhìn. hề đoán sai, mang thai.
"Dao Dao. . . . . ." Lôi Vũ Minh tiến lên, đỡ . Nhìn bộ dáng tại này của giống như tùy thời đều có thể ngã xuống .
" cho em biết em nên làm cái gì ? Có phải em nên phá bỏ đứa bé này hay ? Nó tới đứng lúc, đúng thời điểm!" Sau khi sinh nó ra phải làm sao?
Lại để cho nó phải chịu khổ giống như Kỳ Kỳ năm đó sao?
"Dao Dao, em đừng như vậy, cần bỏ đứa bé, chăm sóc mẹ con em, để cho chăm sóc ." Lôi Vũ Minh ôm vào lòng, cảm nhận yếu ớt của lúc này.
" thể, em thể như vậy!" thể đối xử với như thế, cần vì mà bỏ ra nhiều tâm sức như vậy.
"Dao Dao, em hãy nghe !" ôm rất chặt, nỉ non bên tai : "Dao Dao, em biết ? Từ khi còn rất , lần đầu tiên em xuất trước mắt , tự nhủ với mình rằng sau khi lớn lên, nhất định phải làm kỵ sĩ của em, nhất định phải bảo vệ em tốt. có thể mặc kệ để cho em bắt nạt, bởi vì thích nhìn dáng vẻ khóc lóc của em, cho nên mỗi lần đều khóc, khóc rất to để mẹ tới. Thấy có người lớn tới, em còn khóc to hơn cả .
Nhưng cuối cũng cũng nghĩ tới, lại rời khỏi đây. nghĩ là mình có thể ngày ngày nhìn thấy em, nhưng sai lầm rồi, căn bản cũng thể ngày ngày được gặp em. trở về thành phố O lần này cũng là vì muốn tìm gặp em, nhưng đến nhà em, bác Tống lại cho biết, em rỏi khỏi đó 4 năm rồi. Lúc ấy cảm thấy tâm đau. cho người tìm tung tích của em, nhưng khi tìm được em, em cũng là mẹ của Kỳ Kỳ. cũng để ý đến chuyện này, nhưng mà chuyện làm kinh ngạc hơn đó chính là em kết hôn với Cung Hình Dực. vô cùng khó chịu, nghĩ là mình còn cơ hội nữa. Nhưng mà trời cao cho cơ hội này, em hãy để cho chăm sóc mẹ con em ! thương chúng giống
như con ruột của mình. Có được ?" Tống Tâm Dao lẳng lặng nghe, ngờ tình cảm Lôi Vũ Minh dành cho mình lại sâu như vậy. Từ trước tới nay, đều cho rằng chỉ đối xử tốt với như người em hàng xóm thân thiết. Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến đó là tình cảm nam nữ. Nhưng mà hôm nay nghe thổ lộ như vậy, cảm thấy mình sai lầm rồi. Tình cảm của người đàn ông này đối với rất sâu.
biết phải đáp trả lại như thế nào nữa.
" có khả năng làm được điều đó, nhưng mà em thể chấp nhận tình cảm của được. có thể chấp nhận được việc trong lòng em còn có người đàn ông khác sao? Nếu như em sinh đứa bé này ra như vậy chỉ có thể làm cho em càng thể nào quên được ấy. Nhìn khuôn mặt giống ấy như đúc của Kỳ Kỳ lòng của em rất đau. Mỗi khi nhớ tới chuyện ấy kết hôn với em chỉ vì muốn lợi dụng thân phận mẹ của con trai để giải trừ hôn ước với Cao Cầm Nhã em thể hận ấy. Nhưng em cũng thể thừa nhận rằng em ấy, hơn nữa, còn là sâu đến tận xương tủy." Chính cũng cảm thấy, mình có bao nhiêu tình cảm với , tại nếu như tiếp nhận tình cảm của ấy là
công bằng.
" có thể đợi đến khi em hoàn toàn quên ta, nhưng mà, nên phá thai, lo về sau em hối hận về việc em từng tự tay bóp chết con của mình." Hai mươi mấy năm cũng có thể chờ được vậy đợi thêm mấy năm nữa còn sợ đợi được sao?
"Vũ Minh, ngu ngốc!" chưa từng thấy người đàn ông nào ngốc như vậy.
"Vì em, coi như có ngốc hơn nữa, cảm thấy cũng sao cả." Vì cho dù mất mạng sống của mình cũng sao cả. Chỉ cần trong cuộc sống của có tồn tại là cảm thấy thỏa mãn rồi.
"Chúng ta trở về thôi!" Tống Tâm Dao cảm thấy tâm tình cũng khá hơn chút rồi, sắc mặt cũng còn tái nhợt giống như hồi nãy nữa.
"Được, chúng ta về nhà!" Lôi Vũ Minh kéo Tống tâm Dao tay, xoay người định ra ngoài, lại thấy Hoắc Huyền Lôi đứng ở sau lưng bọn họ.
------------------------------
Last edited by a moderator: 11/10/14