1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, chớ cướp mẹ tôi - Kiều Mạt Nhi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      56.6

      Sau khi tiễn Quách Y Y rời , Tống Tâm Dao liền tới công ty của Cung Hình Dực, hỏi xem muốn giải quyết chuyện của Thố Thố như thế nào. nghĩ muốn nhận con bé làm con nuôi, nhưng mà bé còn có mẹ, có gia đình.

      Nếu như đưa nó về với mẹ, mẹ con bé rất đau lòng, cũng là người mẹ, đương nhiên hiểu chuyện này.

      "Thư ký, tổng giám đốc có ở đây ?" Thư ký nghiêm túc làm việc.

      "Tổng giám đốc phu nhân, tổng giám đốc ở bên trong, để tôi thông báo giúp nhé!" Thấy người đến là Tống Tâm Dao, thư ký lập tức đứng lên.

      " cứ làm việc của , tôi tự làm vào là được rồi, làm cho ấy bất ngờ chút." Thư ký thấy trong tay hình như còn cầm theo đồ ăn cũng thêm gì nữa.

      Dù sao người ta cũng là phu nhân tổng giám đốc tương lai, chỉ còn hơn tháng nữa, ấy kết hôn với tổng giám đốc, thể đắc tội được!

      Tống Tâm Dao tới cạnh cửa, thấy cửa mở, cũng nghĩ đến gő cửa.

      Đúng lúc muốn đẩy cửa vào, lại nghe được đoạn đối thoại của hai người đàn ông bên trong phòng . . . . . .

      "Cậu muốn kết hôn với Tống Tâm Dao sao?" Giọng của người đàn ông này, hình như nghe thấy ở đâu đó, nhưng mà nghĩ ra, nghe thấy bọn họ thảo luận chuyện giữa hai người, bước chân liền ngừng lại. Mặc dù nghe lén là tốt nhưng vẫn muốn nghe thử xem sao.

      "Đúng, có vấn đề gì ?" Là giọng Cung Hình Dực.

      "Tôi nhớ là từng với tôi, lúc hai người gặp nhau hình như là sau khi Kỳ Kỳ đến tìm mà!" Còn đây là giọng người đàn ông kia.

      "Đúng thế! Nếu như có Kỳ Kỳ, tôi cũng thể nào gặp được ấy." Cung Hình Dực cầm ly cà phê bên cạnh lên uống hớp, nhìn Dạ Thiên.

      "Tại sao đột nhiên lại muốn kết hôn cùng với ấy? Tôi cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Cao Cầm Nhã lại được?" Đây là chuyện mà Dạ Thiên có cách nào hiểu được.

      "Tôi thích Cao Cầm Nhã cao cao tại thượng, hoàn toàn giống như đóa hoa trong nhà kính, thể chạm vào, được, chửi chửi được. Kết hôn với ta tôi mệt chết mất." Cung Hình Dực dựa người lên ghế sa lon, khó có được ngày xử lý xong công việc sớm như ngày hôm nay, còn có thể chuyện cùng Dạ Thiên chút.

      "Nhưng mà, có dám đảm bảo rằng, Tống Tâm Dao phải là người như thế ?" Dạ Thiên vẫn phát , hôm nay mình rất nhiều.

      " ấy cho tôi cảm giác giống như vậy! Cảm giác ấy đem lại cho tôi tồi, hơn nữa ấy còn là mẹ của con trai tôi. Thế nên tôi muốn lợi dụng điểm này để giải trừ hôn ước cùng Cao Cầm Nhã." Nghe đến đó, Tống Tâm Dao muốn đem hộp giữ ấm trong tay nện vào người . ngờ, người đàn ông này lại lợi dụng , lợi dụng để có thể giải trừ hôn ước cùng Cao Cầm Nhã.

      Cho tới nay, đối tốt với chẳng qua chỉ là giả.

      "Cho nên, vừa mới bắt đầu lợi dụng ấy để giải trừ hôn ước với Cao Cầm Nhã khạc, như vậy, từ đầu đến giờ vẫn luôn gạt ấy sao?" Dạ Thiên lần đầu tiên tò mò, nhiều chuyện như vậy.

      "Đúng, dáng dấp của ấy cũng xuất chúng, nếu như phải ấy cho tôi cảm giác khá thoải mái, tôi cũng vậy lợi dụng ấy." Cảm giác của Cung Hình Dực lúc đó chính là như vậy.

      "Tống tiểu thư, tại sao lại vào trong?" Thư ký định đến đưa trà cho Tống Tâm Dao lại nghĩ rằng từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng ngoài cửa, hề bước vào trong phòng.

      Hộp giữ ấm trong tay Tống Tâm Dao rơi xuống đất, đẩy thư ký ra, liền chạy ra ngoài. Cung Hình Dực ở trong phòng nghe thấy giọng của thư ký, liền ra ngoài, lại thấy hộp giữ ấm rơi đất, cùng bóng dáng chạy xa dần.

      "Vừa rồi là ai đứng ở chỗ này?" lo lắng hỏi.

      "Tống tiểu thư, vị hôn thê của ." Lần này cảm thấy chuyện ổn rồi.

      " ấy đứng ở đây bao lâu rồi?" Cung Hình Dực nắm lấy cổ áo của thư ký. phải ấy nghe thấy hết rồi chứ?

      "Có lẽ là khoảng mười phút đồng hồ rồi, tôi hỏi ấy làm sao lại vào trong phòng, ấy liền bỏ hộp giữ ấm trong lại, sau đó chạy mất." Cung Hình Dực thấy hôp giữ ấm rơi ở bên, khom người nhặt lên.

      Mở ra nhìn, bên trong là những món ngày đó với trước mặt con, mà lại đến công ty đưa cho .

      "Còn mau đuổi theo, đứng ngây ra ở đây làm Phật à?" Dạ Thiên đưa tay cầm lấy họp giữ ấm trong tay . Nhìn thấy im lặng ngây ngốc đứng yên tại chỗ. Nếu như mau đuổi theo, có thể ngay cả lão bà cũng chạy mất.

      "Ừ!" Cung Hình Dực đáp tiếng, lúc này mới đuổi theo. Khi đến đại sảnh hề nhìn thấy bóng dáng của , hỏi nhân viên lễ tân, mới biết sau khi từ trong thang máy ra liền chạy thẳng ra ngoài.

      Xem ra, có lẽ về nhà rồi!

      Xe vừa về tới nhà, chạy thẳng vào cửa. Tống Tâm Dao sau khi vào nhà, liền nhốt mình ở trong phòng. Hai vợ chồng Tống Hàm Quân vẫn luôn ở ngoài gõ cửa gọi nhưng lại hề để ý đến.

      Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh, nhìn Tống tâm Dao.

      "Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao vậy?" Nhất định là người đàn ông đáng ghét kia lại bắt nạt mẹ.

      Hôm nay mẹ muốn đến công ty của ông ta, sau khi trở về, liền thay đổi thành bộ dáng này, nếu như phải ông ấy bắt nạt mẹ còn có thể là ai?

      "Kỳ Kỳ, con muốn ở cùng mẹ hay ở cùng cha?" Kỳ Kỳ lớn rồi, nên để Kỳ Kỳ tự mình lựa chọn.

      "Kỳ Kỳ muốn vĩnh viễn đều ở cùng mẹ!" Nó cần ở cùng với người đàn ông kia, ông ta luôn giành mẹ với nó.

      "Được, Kỳ Kỳ, mẹ muốn rời , con có muốn cùng mẹ hay ?" có thẻ làm thế nào đây?

      Sau khi trao toàn bộ lòng mình cho , lại nghe thấy , căn bản chỉ là lợi dụng mà thôi. Lợi dụng để giải trừ hôn ước cùng Cao Cầm Nhã.

      "Được ạ! Kỳ Kỳ rời cùng mẹ. Mẹ tới chỗ nào, Kỳ Kỳ cũng tới chỗ đó!" Tống Tâm Dao đưa tay ôm Kỳ Kỳ vào trong ngực, Kỳ Kỳ đưa tay bé ra, lau nước mắt mặt Tống Tâm Dao.

      "Mẹ, mẹ có thể cho Kỳ Kỳ biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hay ?" Kỳ Kỳ nhàng vỗ lưng Tống Tâm Dao, hình như an ủi , muốn để cho quá mức đau lòng.

      "Kỳ Kỳ, cha lừa dối mẹ, cho tới nay, cha vẫn luôn lừa gạt mẹ, cha căn bản là hề mẹ. Kết hôn với mẹ chẳng qua chỉ là vì muốn giải trừ hôn ước với Cao Cầm Nhã." Tống Tâm Dao khóc, với Kỳ Kỳ.

      "Dao Dao, Hình Dực đến rồi!" Ngoài cửa truyền đến giọng của Tống Hàm Quân.

      "Mẹ, con báo thù cho mẹ." Kỳ Kỳ từ trong ngực Tống Tâm Dao nhảy xuống, mở cửa phòng sau đó liền lại khóa lại, cho người đàn ông kia và quấy rấy mẹ của nó.

      Nó vùa chạy xuống lầu dưới, thấy Cung Hình Dực đứng cạnh cửa, liền chạy tới, để cho Triệu Tâm Nguyệt mở cửa cho .

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      56.7

      "Ông cứ thử bước vào nhà xem, nếu như ông dám bước vào, tôi đánh bay ông!" Kỳ Kỳ hai tay chống nạnh, tròng mắt màu tím nhạt nhìn chằm chằm người đàn ông đứng cạnh cửa! Tên đnags chết này dám bắt nạt mẹ, lại còn muốn nó tránh ra cho ông ta vào sao? Cứ nằm mơ nhé!

      Mà có nằm mơ nó cũng để cho ông ta vào đâu.

      "Tiểu tử thối, cha là cha của con đó, mau tránh ra nhanh lên." Cung Hình Dực càng ngày càng cảm thấy đau đầu đối với đứa con trai này. tại chỉ muốn mau chóng được gặp Tống Tâm Dao, giải thích mọi chuyện với ấy thế mà tên tiểu quỷ này lại cho vào nhà.

      Xem ra, Tống Tâm Dao trở về nhà. Nhưng tại, phải giải thích với ấy, nếu quan hệ giữa hai người bọn họ biết phát triển như thế nào nữa.

      "Tôi là tiểu tử thối vậy ông chính là ông già thối tha." Kỳ Kỳ bất mãn nhìn chằm chằm người đàn ông này. Nó hy vọng mình có thể giống như mấy người TV, miệng có thể phóng hỏa, như vậy nó có thể đốt mấy lỗ người đàn ông trước mắt này, báo thù cho mẹ.

      ". . . . . ." Cung Hình Dực càng ngày càng thể được con trai của mình, quan hệ của bọn họ mới vừa khá hơn chút, nhưng mà bây giờ lại. . . . . .

      "Lá gan của con , mau tránh ra, cha muốn gặp mẹ con!" Cung Hình Dực đưa tay ra, muốn ôm Kỳ Kỳ tránh ra chỗ khác, nhưng biết Kỳ Kỳ lấy được từ đâu cây chổi, cầm chắc trong tay.

      "Người đàn ông đáng chết này, ông lại dám lợi dụng mẹ tôi, lợi dụng mẹ tôi để giải trừ hôn ước cùng người phụ nữ tên cao Cầm Nhã kia. Hôm nay tôi phải đánh chết ông, báo thù giúp mẹ." xong, Kỳ Kỳ cầm cây chổi lên đánh lên người Cung Hình Dực, Cung Hình Dực né tránh kịp, cứng rắn bị Kỳ Kỳ đánh mấy lần.

      "Kỳ Kỳ, đừng đánh!" Cung Hình Dực kêu lên, Kỳ Kỳ lại đuổi theo , cây chổi trong tay đánh vào đất, vỗ phát thử xem có vào người Cung Hình Dực hay .

      Kỳ Kỳ mặc dù mới hơn ba tuổi nhưng hơi sức lại .

      "Tôi để cho ông bắt nạt mẹ à, tôi để cho ông lừa dối mẹ tôi sao, tôi có để cho ông lợi dụng mẹ tôi , tên đàn ông đáng chết phụ lòng người khác. Tôi đánh chết ông, Kỳ Kỳ tôi từ nay về sau, cũng gặp ông nữa." Kỳ Kỳ càng đánh càng hăng, càng mắng càng thêm sức lực, người đàn ông này, chỉ biết bắt nạt mẹ, nó cho ông ta trận biết tay nó cũng gọi là Tống Tử kỳ. 

      "Kỳ Kỳ, đừng đánh nữa!" Cung Hình Dực muốn giành lấy cây chổi từ trong tay nó, nhưng lại bị nó đuổi theo đánh, như vậy cũng quá kỳ cục. phải thể giành được cây chổi, mà vì nó chỉ là đứa bé.

      Lại là con trai ruột của , bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa tay đỡ cây chổi, ngồi chồm hỗm xuống.

      Kỳ Kỳ thấy ngồi xổm xuống, trong tay còn cầm cây chổi của nó, dứt khoát vứt bỏ cây chổi trong tay, chạy tới bên cạnh Cung Hình Dực, kéo tay qua, đẩy tay áo lên cao.

      "A. . . . . ." Cung Hình Dực nhìn chằm chằm con trai cắn tay mình. Đứa bé này, đúng là ghi hận trong lòng.

      "Đừng cắn nữa, con là cẩu à?" Đứa con trai này, ràng cầm tinh con rồng, lại học cách cắn người.

      "Ông mới là cẩu ấy!" Buông tay ra, mắng câu, lại tiếp tục cắn xuống đúng chỗ vừa nãy.

      "Tôi xem xem ông còn dám bắt nạt mẹ tôi nữa hay ? Nếu như ông lại tiếp tục bắt nạt mẹ tôi, tôi dễ dàng bỏ qua cho ông như vậy đâu." biết cắn bao lâu, Kỳ Kỳ mới thả tay của ra. Đoạt lấy cây chổi trong tay .

      Trừng mắt liếc cái, lúc này mới nghênh ngang tự nhiên bước vào trong nhà. Đầu cũng ngoái lại .

      Tống Tâm Dao ở lầu, chứng kiến tất cả mọi chuyện, mặc dù đau lòng, muốn xuống xem thương thế của như thế nào, vết thương người có đau hay , nhưng mà nhớ tới việc lợi dụng , lại có cách nào tha thứ được.

      Cuối cùng, nhìn cái, sau đó trực tiếp kéo rèm cửa sổ lại.

      Triệu Tâm Nguyệt giương mắt nhìn Kỳ Kỳ bước vào nhà. Tên tiểu quỷ này, có phải quá độc ác rồi hay ? Chỉ là cũng đáng đời Cung Hình Dực, ai bảo ta dám phụ lòng con bà, bà còn lâu mới đứng ra giúp cho ta nhé.

      Bị Kỳ Kỳ đánh cũng đáng đời, nhưng mà cũng phải lại, Kỳ Kỳ cắn phát cuối cùng đúng là hung ác.

      "Bà ngoại, về sau người đàn ông này tới đây, cũng phải mở cửa cho ông ta. Nếu như ông ta tới đây bà cứ cho cháu biết. Cháu gặp lần đánh lần. Dám khi dễ mẹ của Kỳ Kỳ, đáng chết!" Kỳ Kỳ xong, liền lên lầu. Uy hiếp này của Kỳ Kỳ đáng sợ.

      "Mẹ, mở cửa!" Kỳ Kỳ gõ cửa. Tống Tâm Dao tới cạnh cửa, mở cửa cho Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ vào liền khóa cửa lại, để cho bất cứ ai vào.

      Lấy ra vali của bọn họ, bắt đầu dọn dẹp quần áo.

      "Kỳ Kỳ. . . . . ." Nhìn Kỳ Kỳ che chở mình như vậy, cảm thấy khó chịu, tình cảm giữa cha con bọn họ vốn tốt lên chút, nhưng mà bây giờ. . . . . .

      Nhưng cũng có biện pháp nào khác. Nếu như phải Cung Hình Dực ra chuyện như vậy, cũng thể nào biết được!

      "Dao Dao mở cửa ra, đê ba mẹ vào." Kỳ Kỳ nhìn Tống Tâm Dao cái, biết có phải là muốn mở cửa hay .

      "Mẹ mở cửa nhé!" Kỳ Kỳ gật đầu cái, tiếp tục thu thập quần áo của mình.

      Tống Tâm Dao sờ lên sợi dây chuyền cổ mình, đưa tay lấy xuống, còn có cả chiếc nhẫn kim cương trong tay, bỏ vào trong hộp gấm,.

      "Ba mẹ, làm phiền hai người giúp con đưa cái này đến Cung gia, còn có bộ áo cưới này nữa, giúp con với Cung lão gia, con muốn hủy bỏ hôn ước. Đồng thời cũng hủy bỏ hôn lễ !" Tống tâm Dao liếc nhìn bộ áo cưới bên cạnh, đây là Cung Hình Dực tự mình thiết kế, nhưng còn chưa được mặc vào, lại. . . . . .

      "Dao Dao, con như vậy là?" Thấy Kỳ Kỳ thu thập đồ, bọn họ có chút lo lắng.

      "Ông ngoại, bà Ngoại, hai người nghe mẹ ! Con muốn cùng mẹ rời , cho nên phải dọn dẹp đồ đạc." Kỳ Kỳ chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao, lôi kéo tay Tống Tâm Dao.

      "Con suy nghĩ kỹ chưa?" Tống Hàm Quân hỏi.

      "Con nghĩ kỹ rồi! Ba mẹ, làm phiền ba mẹ! Hai người hãy chăm sóc tốt cho mình nhé!" Tống Tâm Dao có chút áy náy, mỗi lần đều là như vậy. Bốn năm trước, mang theo Kỳ Kỳ rời , tại lại phải rời lần nữa.

      "Dao Dao, con nghĩ thông suốt rồi, ba mẹ cũng ngăn cản con nữa." Tống Hàm Quân mặc dù bỏ được hai mẹ con bọn họ, nhưng mà lại để cho con rời cũng hẳn là chuyện xấu.

      Rời có thể làm cho nó buông lỏng tâm tình. Cách làm của Cung Hình Dực quả thực là đúng. Ban đầu, ở trước mặt bọn họ, Tống Tâm Dao như thế nào ngờ tất cả đều chỉ là gạt bọn họ.

      "Ba mẹ!" Tống Tâm Dao nhào vào trong ngực bọn họ, khó có thể bỏ bọn họ lại mình rời .

      "Con ngoan, chăm sóc mình tốt đấy." Triệu Tâm Nguyệt vỗ lưng .

      "Cha, cha giúp con đem những này đưa đến Cung gia ! cần kéo dài quá lâu." Tống Hàm Quân gật đầu cái.

      "Được!"

      Sau khi hai vợ chồng Tống gia rời , Tống Tâm Dao liền cho gọi điện thoại Lôi Vũ Minh. Rất nhanh Lôi Vũ Minh tới trước cửa nhà . Tống Tâm Dao mang theo Kỳ Kỳ cùng Thố Thố ngồi lên xe của , rời khỏi ngôi nhà vừa mới trở về đầy ba tháng.

      *

      Trong phòng khách nhà họ Cung, khí rất nặng nề. Tống Hàm Quân đem tất cả cổ phần của Cao thị, cùng với những thứ Tống Tâm Dao nhờ ông giao trả lại cho Cung gia.

      "Đây rốt cuộc là chuyện gì?" Cung Thiên Kích hiểu, hai người bọn họ phải là rất tốt đẹp sao?

      "Cung lão tiên sinh, tất cả chỗ này là chiếc nhẫn kim cương tay Dao Dao, còn có sợi dây chuyền và bộ áo cưới. Dao Dao muốn giải trừ hôn ước." Tống Hàm Quân đem toàn bộ mọi thứ, tất cả đều bỏ vào khay trà.

      "Rốt cuộc là có chuyện gì? Hai người bọn họ phải là vẫn luôn rất tốt sao?" Cung Thiên Kích sai người gọi điện thoại cho Cung Hình Dực.

      "Chuyện này. . . . . . Ai!" Tống Hàm Quân thở dài, biết nên như thế nào mới phải!

      "Chờ Hình Dực trở lại, để cho nó tự mình !" Triệu Tâm Nguyệt cũng vì bọn họ mà cảm thấy đáng tiếc. Lúc bọn họ đứng chung chỗ, ràng rất xứng đôi, tại sao còn có thể xảy ra chuyện như vậy chứ?

      Nếu như phải là Cung Hình Dực những lời đó để cho Tống tâm Dao nghe được quan hệ giữa hai người bọn họ, cũng biến thành như thế này.

      "Tôi thấy lần này Dao Dao quyết tâm giải trừ hôn ước với Hình Dực rồi." Tống Tâm Dao thu dọn hết tất cả đồ đạc, nếu như phải là muốn rời khỏi đây là vì cái gì chứ?

      Hết chương 56

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 57: nửa năm sau gặp lại

      57.1

      Thấy Tống Tâm Dao về đến trong nhà, vẻ mặt thất hồn lạc phách như vậy. ra bọn họ cũng có thể nhận ra Tống Tâm Dao rất thích Cung Hình Dực. Nếu như phải vì có bất kỳ lòng tin nào với , cũng thu thập đồ rời ngay lập tức như thế.

      "Những thứ này là cái gì?" Cung Hình Dực tay quấn băng, khi thấy mọi thứ đặt khay trà, từ cửa chạy vọt vào trong phòng khách.

      Đó là chiếc nhẫn và sợi dây chuyền tự tay đeo lên cho Tống Tâm Dao, bộ áo cưới này là tự tay thiết kế vì , nhưng mà bây giờ tại sao tất cả đều ở đây.

      hoàn toàn thấy cổ phần của Cao thị để bên cạnh, chỉ để ý đến mấy món đồ này, nhìn Tống Hàm Quân và Triệu Tâm Nguyệt. Ánh mắt của có chút đáng sợ, dọa người.

      "Hình Dực, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao Dao Dao đột nhiên muốn giải trừ hôn ước?" từng gặp qua nhiều như vậy nhưng Cung Thiên Kích vẫn thích nhất tính tình của Dao Dao, nhưng tất cả tại sao lại trở thành bộ dáng như thế này, là càng nghĩ càng thể hiểu được.

      " ấy muốn giải trừ hôn ước sao?" Cung Hình Dực nhìn Triệu Tâm Nguyệt và Tống Hàm Quân, thấy bọn họ gật đầu cái.

      "Con muốn gặp ấy!" muốn gặp mặt , ràng mọi chuyện với .

      "Cậu thể gặp được nó!" Chắc hẳn tại nó rời khỏi đây rồi.

      " ấy đâu?" Cung Hình Dực tin lời bọn họ , bọn họ nhất định là muốn gặp Tống Tâm Dao, cho nên mới như vậy.

      "Sau khi từ công ty cậu trở về, Dao Dao vẫn luôn tự giam mình ở trong phòng, chỉ cho Kỳ Kỳ ở bên cạnh, chúng tôi đứng ngoài cửa gọi như thế nào nó cũng đều nghe! Cuối cùng khi nó cho chúng tôi vào, lại thấy nó thu dọn đồ đạc." Triệu Tâm Nguyệt cũng tình nguyện để con rời . Tống tâm Dao rời bốn năm, cũng biết bà khóc bao nhiêu lần.

      " ấy rồi sao?" Tống Hàm Quân gật đầu cái, thở dài, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

      " ấy rồi, nghe con giải thích cứ như vậy sao?" Cung Hình Dực lầm bầm lầu bầu, tại sao nguyện ý nghe giải thích?

      Tại sao?

      "Hình Dực, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cháu trước cho ông nghe được sao?" Cung Hình Dực ngã ngồi ghế sofa, biết nghĩ cái gì, hình như hoàn toàn nghe được người bên cạnh gì.

      "Ai! Cung lão tiên sinh, chuyện là như thế này. Hôm nay Dao Dao đến công ty tìm Hình Dực, nhưng lại nghe thấy Hình Dực chuyện với ai đó trong phòng làm việc rằng cậu ta ở chung chỗ cùng Dao Dao chỉ là vì muốn lợi dụng để giải trừ hôn ước với Cao Cầm Nhã." Khi bọn họ đứng ngoài cửa nghe được những lời này của con , cũng vô cùng tức giận. Nhưng khi nhìn thấy Kỳ Kỳ hung hăng đánh cho Cung Hình Dực trận, bọn họ cũng hề tức giận như vậy nữa.

      Bây giờ nhìn Cung Hình Dực như thế này, bọn họ cũng có thể nhận thấy, trong khoảng thời gian này, Cung Hình Dực cúng lòng Tống Tâm Dao. Nếu như Tống Tâm Dao nghe được những lời đó, tại bọn họ cũng tới bước này.

      "Cháu...cháu, thằng cháu chết tiệt này, thực muốn ông nội tức chết mà!" Cung Thiên Kích cũng tức giận, Tống Tâm Dao là vô cùng tốt, thế mà nó lại như vậy.

      "Con tìm ấy!" Cung hình Dực tỉnh táo lại, đột nhiên đứng lên, sau khi bỏ lại câu, liền chạy ra ngoài.

      "Hình. . . . . ." Vẫn còn chưa hết câu thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

      "Cung lão tiên sinh, chuyện giải trừ hôn ước này tính như thế nào?"

      "Ai! Tôi già rồi, chuyện này, chờ sau khi Hình Dực tìm được Dao Dao rồi hãy !" Làm sao ông có thể lén lút quyết định, nếu như hai người bọn họ ở cùng nhau sao?

      "Cũng tốt! Để cho người trẻ tuổi tự mình giải quyết !

      Lúc Tiếu Đồng về đến nhà cũng là hai ngày sau rồi, trong thời gian này bệnh tình của Phó Thiên Húc có tái phát lần. Dù sao vị trí bị trúng đạn cũng ở gần tim nên dù vượt qua thời kỳ nguy hiểm cũng phải ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng trong thời gian dài. Hơn nữa, có thể khôi phục lại trạng thái ban đầu để tiếp tục công việc như cũ hay cũng là vấn đề rất khó .

      Lúc nghe được tin tức này, Văn Mân cũng biết phản ứng thế nào, tình huống này quả thực rất khó chấp nhận, đối với người giống như Phó Thiên Húc, có người đàn ông nào mong muốn thân thể của mình khỏe mạnh. Nhưng mà đối với gia đình bọn họ chưa chắc chuyện xấu, thể tiếp tục ra tuyến đầu đồng nghĩa với việc bớt phần nguy hiểm. Dù sao, từ bỏ là cảnh sát phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ quốc gia, ta còn là người chồng, cũng sắp trở thành người cha, ta còn phải nghĩ cho gia đình mà chú ý đến an toàn của bản thân nữa.

      Hai ngày nay, Tiếu Đồng vẫn ở lại bệnh viện, thời thời khắc khắc chú ý đến tình hình của Phó Thiên Húc, vừa để bốn vị trưởng bối yên lòng vừa giúp người phụ nữ có thai ổn định lại tâm trạng. Chạy chạy lại ngừng, vừa về đến nhà cũng chỉ kịp ôm Văn Mân cái ngả xuống giường ngủ.

      Nhìn thấy người đàn ông nằm giường râu ria xồm xoàm, vẻ mặt mệt mỏi, Văn Nhân cảm thấy rất yên tâm nhưng đau lòng kém. việc này được giải quyết, tai họa tiềm ở kiếp trước được hóa giải, tin tưởng Tiếu Đồng có thể giữ được lời hứa của mình, bao giờ rời xa nữa.

      Người đàn ông này, bề ngoài lãnh đạm khiến cho người khác vừa mới tiếp xúc cảm thấy vô cùng cay nghiệt và khó gần. Nhưng mà, khi hiểu rồi biết người đàn ông có trách nhiệm, số việc cần phải bỏ sức ra làm cũng tìm cách xử lý thỏa đáng, chăm sóc chu đáo cho những người bên cạnh.

      phải người biết đạo lý đối nhân xử thế, ngược lại là rất hiểu, cho nên ngoài mặt làm nhưng vẫn tự mình làm nếu cần thiết.

      “Sao vậy? Phát chồng em rất đẹp trai, nhìn đến ngây người rồi sao?”

      chăm chú nhìn xuất thần tới nỗi phát người đàn ông lúc mơ ngủ kia từ khi nào tỉnh dậy.

      “Đúng vậy, chồng em rất đẹp trai, cho nên em nhìn đến ngây người rồi,” Văn Mân khó có dịp lên tiếng phủ nhận mà thẹn thùng ra lời khen ngợi.

      Tiếu Đồng đưa tay sờ sờ chiếc cằm thô sáp của mình, cần soi gương cũng biết mình tại nhếch nhác cỡ nào. Nhưng mà nhận được ánh mắt dịu dàng của Văn Mân, khóe miệng chỉ cong lên, thản nhiên đón nhận lời khen ngợi của .

      Di chuyển thân thể cho mình tiến lại gần Văn Mân ngồi ở mép giường, nắm lấy tay của , đem đầu mình chôn vào giữa hai tay , lúc sau mới ngẩng đầu hôn lên chiếc bụng bầu của cái.

      “Hai ngày nay chắc em rất mệt mỏi, rất lo lắng phải ? Bây giờ, em hoàn toàn có thể yên tâm rồi, Phó Thiên Húc có việc gì, Khương Bạch San cũng có việc gì.”

      Nghe thấy lời của Tiếu Đồng, trong đầu Văn Mân đột nhiên lên ý niệm, đưa tay nắm lấy khuôn mặt để nhìn thẳng vào mắt mình.

      “Chuyện Phó Thiên Húc được điều về tuyến hai có phải do làm chuyện gì ? Em nhớ Khương Bạch San từng , Phó Thiên Húc cực kỳ thích công việc này của ta. Hơn nữa, nhiệm vụ lần này cũng chấp hành đến nửa đường rồi, dù là dựa theo quy định hay là theo tính cách của ta cũng thể bỏ dở giữa chừng mới đúng.”

      “Bà xã có vẻ rất hiểu cậu ta phải?” Giọng của Tiếu Đồng hơi trầm xuống, trong giọng cũng mang theo đạo dấm chua.

      Văn Mân vươn tay nhấn vào cái trán dày rộng của cái, giọng giễu cợt: “Toàn suy nghĩ những chuyện linh tinh! được phép sang chuyện khác, mau thành khai báo.”

      Tiếu Đồng bất lực buông tiếng thở dài, xoay người ngồi dậy, vừa bước về phía phòng tắm vừa nhàn nhã lại câu: “Ai bảo bà xã của lo lắng cho người khác đến nỗi mất ăn mất ngủ, làm chồng, chỉ có thể cố gắng thuyết phục người ta thôi.”

      Nhìn theo hình bóng của sắp biến mất ở cửa phòng tắm, Văn Mân ngồi chiếc giường mềm mại, trong lòng cũng trở nên mềm mại. là may mắn ông trời cho thêm cơ hội được sống lại mới có thể có được người chồng giống như Tiếu Đồng lần nữa.
      Last edited: 9/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      57.2

      " cần khách khí!" Lôi Vũ Minh rất thích đứa bé tên Kỳ Kỳ này. Nếu như có thể có đứa con đáng như thế này với Tống Tâm Dao tốt biết bao!

      "Dao Dao, nếu để bảo nhà bếp làm cho em chút thức ăn nhé. Em cứ ăn như vậy, đối với thân thể tốt!" nhất định là mang thai rồi, chỉ là chưa tự mình phát ra mà thôi.

      " cần, như vậy làm phiền quá!" làm phiền Lôi Vũ Minh lái xe cả đêm đưa bọn họ tới thành phố X rồi. Nếu như lại tiếp tục làm phiền nữa rất áy náy.

      "Em chờ đó!" Mặc kệ Tống Tâm Dao có đồng ý hay , vẫn tự nhiên gọi nhân viên phục vụ đưa ra cầu.

      Tống Tâm Dao nhìn bóng lưng của . Nếu như xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ Lôi Vũ Minh, ít nhất người đàn ông rất dịu dàng.

      Cung Hình Dực hề biết suy nghĩ cho phụ nữ, mỗi lần đều phải làm cho đau lưng, mới nguyện ý thả ra.

      " dặn bọn họ chuẩn bị cho em chút đồ ăn rồi, sau đó em nên ăn nhiều chút. Kỳ Kỳ, Thố Thố các con có muốn ăn cái gì nữa ?" Sau khi với Tống Tâm Dao xong cũng quên hỏi hai đứa bé xem chúng có muốn ăn gì nữa hay ?

      Cứ như vậy, Kỳ Kỳ càng cảm thấy có thiện cảm với hơn.

      Người đàn ông này dịu dàng, nó thà để mẹ gả cho chú này, cũng cần để mẹ gả cho cái tên Cung Hình Dực đáng chết đó.

      “Con muốn ăn đùi gà." Đùi gà ở đây ăn ngon nha!

      "Con cũng muốn!" Thố Thố cũng la ầm lên theo. Nhìn qua bộ dạng Thố Thố hơn so với Kỳ Kỳ mấy tháng.

      "Được!" Lôi Vũ Minh cũng biết mình ăn bao nhiêu, nhưng mà rất thích phục vụ cho bọn họ, lấy đùi gà cho hai đứa, thấy bọn chúng ăn say sưa ngon lành, cũng vui vẻ cười. Vào lúc này món ăn đặc biệt dành cho Tống Tâm Dao, cũng được đua lên bàn, tất cả đều là chút rau dưa và chút thức ăn , điều này làm cho Tống Tâm Dao vốn có khẩu vị, lập tức cũng cảm thấy tốt hơn chút.

      "Thế nào? Có khó ăn hay ?"

      " đâu, ăn rất ngon! Vũ Minh, cám ơn !" Nếu như phải có ..., đoán chừng tối nay chết đói mất.

      "Cám ơn cái gì, em cứ ăn từ từ, chúng ta cũng vội." còn muốn ở cùng với bọn họ lâu hơn chút. Đến thành phố X, có thể sắp xếp cho bọn họ đến biệt thự của ở thành phố X, bọn họ thích nơi đó.

      Ít nhất bọn họ cũng có chỗ , cần ở lại khách sạn, sau đó lại phải chạy tìm phòng trọ. Hơn nữa bây giờ, có thể còn mang thai, nếu như cứ chạy khắp nơi khó tránh khỏi. . . . . .

      cũng muốn nghĩ ngợi thêm gì nữa, chỉ nhìn ba người bọn họ ăn cơm. Thố Thố và Kỳ Kỳ ăn đến mức mặt cũng biến thành mặt mèo, cầm lấy khăn giấy lau miệng cho chúng.

      Cho đến khi ăn cơm xong, là hơn nửa giờ sau, mấy người lại ngồi lên xe. Nhìn thời gian cũng hơn bảy giờ, xem ra lúc đến được thành phố X là nửa đêm.

      "Thố Thố và Kỳ Kỳ có buồn ngủ ?" Nhìn thời gian, bình thường lúc này, con cũng ngủ thiếp rồi!

      "Con mệt!" Kỳ Kỳ có lúc đến hơn giờ mới buồn ngủ nên bây giờ cũng chưa cảm thấy muốn ngủ. Hơn nữa ngủ ở xe làm sao thoải mái bằng ngủ vùi ở trong ngực mẹ.

      Thố Thố lại có vẻ rất buồn ngủ rồi, Kỳ Kỳ nhìn cái.

      "Con thỏ , em buồn ngủ sao?" Thố Thố gật đầu cái.

      "Được rồi! Như vậy em gối lên đùi ngủ , đến nơi gọi em!" Thố Thố gật đầu, gối đầu lên đùi Kỳ Kỳ, chỉ chốc lát sau nghe thấy tiếng hít thở đều đều vững vàng của Thố Thố. Kỳ Kỳ nhìn thấy cái chăn mỏng bên cạnh, nó tự tay lấy đến, thận trọng đắp lên người Thố Thố.

      Tống Tâm Dao nhìn con, ngờ Kỳ Kỳ còn rất có dáng vẻ của người trai tốt, biết chăm sóc em vô cùng cẩn thận.

      Thấy Thố Thố ngủ, mẹ lại muốn chuyện, chú còn phải chuyên tâm lái xe, dần dần Kỳ Kỳ cảm thấy mình cũng có chút mệt mỏi, liền tựa vào lòng Tống Tâm Dao, từ từ tiến vào giấc ngủ.

      Tống Tâm Dao nhìn Kỳ Kỳ cái, mới vừa rồi còn mệt, lập tức liền ngủ đượ đến trời đất mù mịt. Lấy áo khoác của mình, đắp lên cho con, gạt tóc trán bé ra, hôn lên trán con cái, như vậy Kỳ Kỳ mới có thể ngủ ngon được.

      Nhìn bên ngoài trời đen ngòm, bên trong xe cũng vậy chỉ có chút ánh sáng. Ngoài xe thỉnh thoảng có hai ba xe lại, nhìn ra bên ngoài, rồi lại nhớ tới Cung Hình Dực.

      Yên lặng cúi đầu, nhìn Kỳ Kỳ, nhớ tới lần trước vụng trộm nhìn dáng vẻ lúc Cung Hình Dực ngủ tướng ngủ của bọn họ cũng rất giống nhau!

      tại làm gì? Chắc là mở tiệc cuồng hoan! ăn mừng rời khỏi rồi!

      Nếu lợi dụng xong, giữ lại cũng có ích lợi gì chứ? tại rời , phải là rất hợp với ý nghĩ của sao?

      ‘Cung Hình Dực ơi Cung Hìn Dực, tại sao lại phải xuất trong cuộc sống của em. xuất của , nhất định phải khiến em vì mà đau lòng, vì mà khổ sở sao?

      Bộ dáng như vậy, cảm thấy thoải mái sao? Bộ dáng như vậy, cảm thấy vui vẻ sao? Nhưng mà có biết ? Như vậy lòng của em rất đau.’

      Trong lòng yên lặng nhớ tới , đau lòng giống như là đao xoắn, lần lại lần, đau đến nỗi cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

      ‘Em nỗ lực ngăn chặn nhớ nhung đối với , tuy nhiên em vẫn thỉnh thoảng nhớ tới tất cả những chuyện xảy ra giữa và em.Thế nhưng lại nhìn tấy, cũng cảm nhận được, có đau lòng ? đúng ? Em dám nghĩ tới, sợ rằng cho tới bây giờ cũng chưa từng em, ba tháng ngắn ngủi như vậy, lại khiến cho em , là bởi vì lần gặp gỡ bốn năm trước sao?

      Để cho giữa chúng ta có tình cảm như vậy, nhưng tại sao đến cuối cùng người bị thương sâu nhất, cũng lai là em?’

      yên lặng tự hỏi mình trong lòng, nhưng biết, thể nào nghe được tiếng lòng của . Vậy có thể như thế nào?

      "Dao Dao, ngủ rồi sao?" Lôi Vũ Minh cảm thấy phía sau chút thanh nào, thử dò xét hỏi.

      "Em chưa ngủ! cứ chuyên tâm lái xe !" Tống Tâm Dao đáp tiếng.

      "Còn hơn mười phút nữa là đến rồi! nên đánh thức bọn dậy! Đợi lát nữa ôm bọn nó vào." Lôi Vũ Minh ép giọng tới thấp. đến thành phố X, chưa tới hơn 10' nữa, đến chỗ ở của .

      "Có quá phiền toái hay !" cứ có cảm giác như vậy tốt lắm!

      " đâu, chỉ là hai đứa bé, cũng phải qua nặng! Đưng gọi bọn nó, để cho bọn nó ngủ ngon !" Đánh thức bọn dậy như vậy tốt lắm.

      Nhiệt độ ở thành phố X thể so với thành phố O, ở thành phố O tương đối ấm hơn chút. Ban đêm ở thành phố X, lại lạnh đến doạ người.

      "Được rồi!"

      "Em mặc thêm quần áo vào , ban đêm nhiệt độ ở thành phố X rất thấp đấy!" Lôi Vũ Minh thấy ăn mặc mỏng manh, liền nhắc mặc thêm quần áo vào.

      "Được!" Tống Tâm Dao gật đầu cái, từ trong rương hành lí, lấy ra cái áo khoác, mặc vào cho mình. muốn Lôi Vũ Minh phải lo lắng, coi như bọn họ là từ lớn lên bên nhau, nhưng mà như vậy cũng tốt lắm.

      Hôm nay làm phiền quá nhiều rôi, nếu như lại tiếp tục làm phiền nữa, cũng tốt.

      Rất nhanh bọn họ tới biệt thự của Lôi Vũ Minh, Lôi Vũ Minh trước tiên ôm Thố Thố vào nhà, thả vào ghế salon sau đó mới ra ngoài ôm Kỳ Kỳ vào. Tống Tâm Dao cũng theo vào trong nhà.

      "Nơi này là?" Nhìn bên trong nhà, nghĩ phải đưa đến khách sạn chứ.

      "Đây là nhà của ở thành phố X, em và bọn hãy ở lại đây ! Phòng ốc mỗi tuần có người tới đây quét dọn, coi như em đến đây giúp trông coi nhà cửa ! Dù sao để cũng làm gì cả!" Chỉ lúc đến đây bàn chuyện làm ăn, ới ở lại đây thời gian ngắn, hoặc là khi muốn tránh mẹ, cũng tới đây tránh chút. Ít nhất để cho mẹ biết, ở đâu.

      "Như thế này tốt lắm đâu!"

      " có gì tốt! Quan hệ giữa chúng ta là thế nào chứ, em cứ yên tâm ở đây ! Ôm con lên ngủ , ngủ sofa lạnh." Nếu như phải là gọi điện thoại tới đây trước, để người làm tới đây bật hòa trong phòng lên, có lẽ khí còn có thể lạnh hơn.

      "Máy điều hòa mở sao?" cảm thấy có chút ấm áp.

      "Đúng! vừa mới mở!" Lôi Vũ Minh muốn cho biết, là trước với người làm để họ mở.

      " phải chứ, vào mới lát, ấm như vậy." Bên trong nhà rất lớn, lớn đến nỗi khiến phải chắc lưỡi hít hà, Lôi Vũ Minh đúng là hổ danh là tổng giám đốc của Lôi thị, ngay cả nhà ở cũng lớn như vậy.

      "Ha ha! Những thứ này quan trọng, chỉ cần ấm là tốt rồi, ôm bọn trẻ lên phòng trước, em cũng lên , nhanh tắm rồi ngủ ! Khuya lắm rồi!" Cũng nửa đêm rồi, hai đứa bé cũng sớm ngủ được giấc dài rồi, vẫn chưa buồn ngủ sao?

      "Kỳ Kỳ để em ôm cho!" ôm Thố Thố còn đắp cái chăn, lại cõng Kỳ Kỳ lưng, chạy nhanh qua ôm lấy Kỳ Kỳ, đứa bé là được rồi, hai đứa bé cũng rất nặng.

      "Vậy em chờ ở đây, ôm Thố Thố lên trước sau đó lại xuống lần nữa ôm Kỳ Kỳ!"

      "Em ôm Kỳ Kỳ cũng gần 4 năm rồi, còn lo lắng em ôm được nó sao!" Kỳ Kỳ từ lúc vừa ra đời, vẫn luôn là ôm. Tới cuối năm, Kỳ Kỳ cũng bốn tuổi rồi, thời gian đó thực vui vẻ!

      Có thể nhìn Kỳ Kỳ lớn lên, cảm thấy rất vui mừng.

      "Vậy em cẩn thận chút!" Tống Tâm Dao gật đầu cái, ôm Kỳ Kỳ theo bước chân của lên lầu, tới căn phòng rất lớn, mới đem Thố Thố đặt vào trong chăn.

      "Bọn em buổi tối ngủ ở đây ! ngủ ở sát vách, có việc cứ gọi !" Lôi Vũ Minh chỉ chỉ gian phòng cách vách.

      "Được!" Lôi Vũ Minh lại chạy xuống lầu dưới, đưa tất cả hành lý của vào trong phòng.

      "Ngủ ngon!"

      "Ngủ ngon!" Tống Tâm Dao kéo rương hành lý của mình sang, mở ra định tìm áo ngủ, lại thấy trong áo ngủ rơi ra sợi dây chuyền .

      Nhìn sợi dây chuyền kia, hốc mắt từ từ ửng hồng, nếu như nhớ lầm, sợi dây chuyền này là Cung Hình Dực lấy lại cho .

      Là sợi dây chuyền làm rơi, nếu như phải Cung Hình Dực giúp lấy lại, chắc hẳn nó vẫn còn ở trong tay người đàn ông xa lạ kia.

      Đêm đó cho biết, có đồ đặt ở trong túi áo ngủ, hoàn toàn nghĩ tới là cái này.

      Chẳng qua là lúc đó, lại quên mất.

      Nhìn hai đứa bé ngủ say giường, cầm lấy áo ngủ vào trong phòng tắm.

      Tựa vào cửa phòng tắm, ngậm chặt miệng lại, để cho mình khóc thành tiếng, mới rời khỏi ngày thứ nhất, lại bắt đầu nhớ rồi. Tại sao vẫn còn nhớ như vậy, nhớ có ích lợi gì đây? Người đàn ông này căn bản cũng đặt ở trong lòng, cần gì phải nhớ tới chứ?

      Nhìn tay của mình, vuốt ngón tay vốn vẫn đeo chiếc nhẫn kim cương kia, phía để lại bất kỳ dấu vết gì, hình như cho tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi, cho tới bây giờ vẫn như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhìn tay, ngực lại lần nữa bắt đầu đau đớn. cổ, sợi Hải Dương Chi Tâm kia cũng trả lại cho .

      Vốn tưởng rằng đem toàn bộ mọi thứ của , tất cả đều trả lại cho . Như vậy hoài niệm bất kỳ chuyện gì có liên quan đến hai người bọn họ nữa, nhưng tất cả đều sai lầm rồi.

      căn bản có biện pháp quên được , bất luận là giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, trong đầu vẫn luôn lên bóng dáng của . cười tà, ánh mắt lúc chuyên chú hôn . Lại đeo sợi dây chuyền kia lên cổ, thay áo ngủ xong mới ra.

      Nhìn hai đứa bé ngủ say, mới bò vào trong chăn, lại cũng hề buồn ngủ. Tắt đèn. Trong bóng tối, vẫn là có thể thấy đôi mắt đen nhánh, lóe lên ánh lệ trong suốt.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      57.3

      Cung Hình Dực tìm suốt ngày, nhưng vẫn tìm được nơi Tống Tâm Dao , cũng cho người lái xe tới chỗ Quách Y Y, xem xem có ở đó hay .

      tìm kiếm rất nhiều nơi, chạy đến Lôi thị hỏi thăm Lôi Vũ Minh có gặp Tống Tâm Dao hay , thư ký lại cho biết, Lôi Vũ Minh công tác ở thành phố X mấy hôm nay rồi.

      Lôi Vũ Minh mấy ngày, như vậy bọn họ căn bản cũng thể gặp nhau.

      lại chạy tới Hoắc thị tìm Hoắc Huyền Lôi, nhưng ta lại họp trong phòng họp, căn bản cũng muốn ra gặp . Sau khi hỏi thư ký, lại biết được Hoắc Huyền Lôi mấy ngày nay cũng chưa từng rời khỏi công ty. Nếu như ta rời , cũng thể gặp Tống Tâm Dao.

      Đến nửa đêm, vẫn chút tin tức gì của Tống Tâm Dao. ngồi ở chỗ cấm trong bar Tử Mị, uống rượu. Bởi vì đây là chỗ cấm, cho nên có bất kỳ ai dám đến gần.

      Tiểu Tường cũng trở về làm việc trong quán, mỗi đêm sau khi dỗ chị Thu ngủ liền trở lại quán rượu, làm. Hoàn hảo, chị Thu cũng tỉnh lại giữa chừng.

      Cho nên có thể làm trong quán bar nhưng lại vẫn luôn nhớ tới chị Thu.

      "Tiểu Tường, tại chị Thu như thế nào rồi?" Tiểu Tường nghĩ tới, Cung Hình Dực đột nhiên lại hỏi tới chuyện này.

      " ấy. . . . . ." Tiểu Tường muốn lại thôi, biết phải thế nào.

      "Có thời gian dẫn tôi tới thăm ấy . Dù sao tại ấy biến thành bộ dáng như thế này tôi cũng khó tránh khỏi có chút trách nhiệm." Lúc ấy mặc dù rất tức giận, nhưng khi biết được chị Thu biến thành người chỉ có thông minh như đứa trẻ ba bốn tuổi, cũng trách nhiều thêm nữa.

      "Được!" Tiểu Tường rất cảm tạ Cung Hình Dực, ít nhất ấy so đo chuyện ngày hôm đó bọn họ đả thương Kỳ Kỳ, cũng khiến Cung Hình Dực bị thương.

      "Tổng giám đốc, đừng uống nữa!" Thấy uống hết ly này đến ly khác, Tiểu Tường đưa tay ngăn cản.

      " uống ấy có thể trở về sao?" nhìn Tiểu Tường, hỏi.

      "Tổng giám đốc, cãi nhau với Tống tiểu thư sao?" Đây là suy đoán đầu tiên nghĩ tới.

      "Cãi nhau sao?Nếu như là cãi nhau, chỉ cần hai ngày nữa, chúng tôi lại hòa hảo thôi, lần này so cới cãi nhau còn nghiêm trọng hơn nhiều. tại ngay cả ấy ở đâu tôi cũng biết." có thể đến đâu?

      đến tất cả các nơi công cộng, công ty taxi, trạm xe lửa, phi trường, trạm xe buýt, chỉ cần là nơi có phương tiện di chuyển, đều tìm qua, nhưng cũng thấy bóng dáng của , càng tìm thấy ghi chép việc mua vé xe lửa hay vé máy bay. Điều này càng làm cho thêm nóng nảy, có thể đâu?

      "Nếu như hai người là có duyên phận, nhất định có thể tìm thấy ấy. Nếu như muốn tìm được Tống tiểu thư, vậy nên uống rượu nữa. Nên giữ vững đầu óc tỉnh táo, như vậy ngày mai mới có thể tiếp tục tìm kiếm ấy, phải sao?" Tiểu Tường khuyên quả thực rất đúng.

      "Lấy cho tôi bát canh giải rượu!" Tiểu Tường đáp tiếng, lập tức lấy canh giải rượu cho .

      Nhìn Cung Hình Dực có thể thấy là ấy Tống Tâm Dao, cho nên mới lo lắng như vậy, luôn luôn tìm kiếm tung tích của Tống Tâm Dao. lòng rằng ấy có thể mau chóng tìm thấy ấy.

      Sau khi uống xong canh giải rượu, Cung Hình Dực cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều, nhưng khi bước , vẫn còn chưa vững vàng.

      "Tổng giám đốc, cẩn thận chút!" Tiểu Tường ở sau lưng kêu lên, có vài người muốn đến gần giúp , tuy nhiên đều bị đẩy ra.

      Ngồi vào trong xe, lại thấy Dạ Thiên cũng ngồi ở trong xe của .

      " uống bao nhiêu vậy?" Mùi rượu quá nồng.

      " nhiều lắm, mấy ly Huyết Tinh Mã Lệ." Dạ Thiên nhìn chằm chằm. Đây chính là loại rượu mạnh nhất trong Tử Mị thế mà ta lại uống đến vài ly.

      "Năm đó khi ấy đến quán bar Tử Mị, chọn loại rượu này. Chỉ là ấy chỉ uống ly, tôi uống nhiều hơn mấy ly mà thôi." Năm đó rất tò mò, như vậy, có thể uống được loại rượu mạnh như vậy sao?

      Thế nhưng, ấy uống cạn sạch, hơn nữa trong rượu còn bị bỏ thuốc.

      Nếu như có ly rượu đó, có lẽ hai người bọn họ cũng có Kỳ Kỳ.

      " đúng thể cứu được mà, rơ ràng là ấy, còn sống chết chịu nhận. Lần này nếu như tìm được ấy, nhất định phải với ấy ba cái chữ kia, nếu ấy có khả năng trở về với nữa đâu." Khi nghe thấy ấy những lời đó, còn cảm thấy tức giận, huống chi là Tống Tâm Dao.

      "Ừ. . . . . ." đáp tiếng, liền tựa vào chỗ ngồi, ngủ mê man.

      " tay bị thương, còn uống nhiều rượu như vậy, thể nổi." Đẩy về chỗ ghế phụ, cởi áo khoác của mình xuống, đắp lên người . Nhìn Cung Hình Dực, đối với chuyện của , thể nào quan tâm được.

      Bọn họ là em thân thiết, cho dù có như thế nào nữa, cũng phải giúp ấy!

      Xem ra tại, lại càng bận rộn hơn rồi. Phải giúp ấy điều tra xem Tống Tâm Dao rốt cuộc đâu, nếu ngày ngày nhìn thấy uống rượu như vậy, ấy chịu được nhưng chịu nổi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :