1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, chớ cướp mẹ tôi - Kiều Mạt Nhi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 54: tiểu quỷ, câm miệng cho tao

      "Đáng chết, tiểu quỷ, mày câm miệng lại cho tao." Nhưng mà Cung Hình Dực ở bên kia đầu điện thoại nghe thấy giọng của Kỳ Kỳ.

      "Chị Thu, là bắt Kỳ Kỳ ?" Thanh của Cung Hình Dực trở nên cực kỳ trầm.

      " sai, là tôi dẫn nó !" Chị Thu thấy chuyện bị Cung Hình Dực biết, liền nhìn chằm chằm Kỳ Kỳ.

      "Bà trừng tôi làm gì? Tôi chỉ muốn cho cha biết, tại tôi ở đâu mà thôi. Oa. . . . . . Nơi này phong cảnh tệ a! phải là phố bán rượu sao?" Kỳ Kỳ vui vẻ xong, chị Thu tỷ mới vội vội vàng vàng cúp điện thoại.

      Tiểu quỷ này rất thông minh, hơn nữa rất bình tĩnh, dưới tình huống như thế này, vẫn còn có tâm tình ngắm phong cảnh, ra là nó muốn cho Cung Hình Dực biết tại nó ở đâu.

      "Tới biệt thự của tôi !" tại thể đến Tử Mị, Cung Hình Dực nhất định có thể tìm đến đó, bây giờ đến biệt thự của vẫn tương đối an toàn hơn.

      *

      "Dực, như thế nào? Kỳ Kỳ có chuyện gì chứ? ấy có thể làm ra chuyện gì đó với Kỳ Kỳ hay ?" Khi Kỳ Kỳ bị bắt , cả người cũng ngơ ngẩn, khi phản ứng kịp, chỉ biết khóc, ngã gục trong ngực Cung Hình Dực.

      “Em yên tâm, có việc gì! tại đến phố bán rượu xem chút! Em về nhà chờ !" Nếu ta đưa Kỳ Kỳ tới phố bán rượu, chắc hẳn là ta muốn mang Kỳ Kỳ đến Tử Mị rồi.

      nên đến quán bar đó xem xem có phải chị Thu đưa Kỳ Kỳ tới đó hay .

      ", em muốn theo !" Nếu như , yên tâm.

      "Em phải theo , bước cũng được rời, biết ?" tại Cung Hình Dực lo lắng nhất, ngoài Kỳ Kỳ ra chính là Tống Tâm Dao chống đỡ nổi.

      "Được!" Tống Tâm Dao gật đầu cái, theo , để Kỳ Kỳ xảy ra chuyện gì.

      " thôi!" Cung Hình Dực đưa Tống Tâm Dao tới nhà để xe, lái xe của mình. Hôm nay, nên để tài xế tới đón . Nếu như để tài xế tới đón, cũng xảy ra chuyện như vậy.

      Ngồi ở trong xe, Cung Hình Dực lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Dạ Thiên.

      "Dạ Thiên, Kỳ Kỳ bị chị Thu mang , bây giờ cậu tới biệt thự của ấy xem xem ấy có đưa Kỳ Kỳ tới đó hay , dùng tốc độ nhanh nhất cho tôi biết tin tức!" Dạ Thiên đáp hai tiếng, Cung Hình Dực liền cúp điện thoại, lái xe chạy tới quán bar.

      tới Tử Mị, Cung Hình Dực kéo tay Tống Tâm Dao, tìm từng gian từng gian . Ngay cả phòng dưới tầng hầm cũng tìm, nhưng vẫn tìm thấy bóng dáng của Kỳ Kỳ.

      Trong quán bar bóng người, ngay cả người bán rượu cũng thấy.

      " ấy đưa Kỳ Kỳ đâu?" Tống Tâm Dao lo lắng gần chết, người phụ nữ kia có thể làm ra chuyện gì đối với Kỳ Kỳ hay ? Nếu như Kỳ Kỳ bị chút thương tổn nào, nhất định tha thứ cho mình.

      " tại chúng ta chỉ có thể ở đây đợi tin tức của Dạ Thiên!" tin tưởng Dạ Thiên có thể tìm được vị trí của Kỳ Kỳ bằng tốc độ nhanh nhất.

      "Nhưng mà, phải chờ tới khi nào đây? tại phút em cũng chờ được nữa!" Tống Tâm Dao nằm ở trong ngực Cung Hình Dực, nước mắt sớm làm cho lớp trang điểm tinh xảo mặt thể nhìn được nữa. Nhưng mà tại, căn bản cũng có ý định để ý đến dung mạo của mình, trong đầu tất cả đều là bóng dáng Kỳ Kỳ.

      "Dạ Thiên gọi tới!" lúc an ủi , điện thoại di động tức thời vang lên.

      "Là ở biệt thự tư nhân của ấy, đúng ?"

      "Được, bây giờ tôi lập tức tới đó!" Cung Hình Dực đỡ Tống Tâm Dao dậy.

      "Tìm được rồi phải ?" Cung Hình Dực gật đầu cái, đạt nụ hôn lên môi .: " cần lo lắng, có việc gì!" Ôm hông ra khỏi quán bar.

      Mà từ trong quán bar ra, xe của bị người ta tháo bánh ra rồi.

      "Làm sao bây giờ?" Ban ngày, ở phố bán rượu, đừng là sửa xe, cho dù có 5km, cũng chiếc xe nào.

      "Nhanh lên xe!" Lôi Vũ Minh đột nhiên xuất ở bên ngoài quán bar.

      "Là !" Cung Hình Dực nghĩ tới, lại gặp phải Lôi Vũ Minh ở chỗ này, tại sao ta lại ở đây?

      "Nhanh lên xe !" Lôi Vũ Minh vốn là đến tham gia bữa tiệc đính hôn của bọn họ, nhưng nghĩ đến, đường tới khách sạn lại thấy Tống Tâm Dao khóc ngã ở trong ngực Cung Hình Dực, mà con của bọn họ Kỳ Kỳ thấy bóng dáng ở đâu.

      cảm giác có chuyện gì xảy ra, liền theo tới đây. Khi tới đây, lại thấy có người len lén tháo tung bánh xe xủa Cung Hình Dực ra .

      nghĩ, khi bọn họ ra, nhất định rất gấp nên hề rời .

      "Cám ơn!" Tống Tâm Dao mặc cho cung hình cánh ôm, tại chỉ có ở trong ngực , mới có thể an tâm chút.

      "xx khu biệt thự Hải Thiên." Nơi này là chỗ ở của ta, tại Dạ Thiên ở đó, bọn họ bây giờ chỉ có thể mau mau chạy tới.

      Mặc dù ngoài miệng luôn an ủi Tống Tâm Dao, ra chính cũng lo lắng gần chết. Ban đầu, nên dễ dàng tha thứ cho chị Thu. Khi ta đưa cho tư liệu giả, nên hiểu, có thể xảy ra chuyện như thế này.

      Nhưng mà, vì nghĩ đến chuyện ta làm việc cho nhiều năm như vậy nên bỏ qua cho , nhưng ngàn vạn lần cũng nghĩ đến ta xuống tay với Kỳ Kỳ.

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lôi Vũ Minh càng Nhìn càng hiểu.

      "Kỳ Kỳ bị bắt cóc rồi, bây giờ ở biệt thự Hải Thiên, làm phiền lái nhanh chút!" Thời gian bây giờ, đối với là quý báu, nếu như mau chạy tới đó, biết ta làm ra chuyện gì đối với Kỳ Kỳ.

      "Người nào làm?"

      " nhân viên của tôi!" Cung Hình Dực ôm chặt Tống Tâm Dao trong ngực, phát toàn thân của đều run rẩy.

      "Dao Dao, có việc gì, em cần phải lo lắng, có việc gì!" Cung Hình Dực ôm càng chặt hơn, hi vọng có thể cần lo lắng như vậy, Dạ Thiên ở đó rồi, coi như chị Thu muốn làm tổn thương đến Kỳ Kỳ, Dạ Thiên cũng cho phép chuyện đó xảy ra.

      "Dực, cho em biết, Kỳ Kỳ có việc gì, có phải ?" rất sợ Kỳ Kỳ gặp chuyện may, cho tới bây giờ cũng chưa từng sợ hãi như vậy, nhưng mà hôm nay, thể sợ.

      "Ừ, có việc gì, Dạ Thiên ở đó, cậu ấy để cho ta tổn thương Kỳ Kỳ đâu, em yên tâm, có việc gì, có ở đây!" Cung Hình Dực biết lo lắng, sợ, mà làm sao lại sợ hãi đây?

      Nhưng tại sợ căn bản giải quyết được vấn đề, tại chỉ có mau mau cứu ra Kỳ Kỳ, mới là quan trọng nhất.

      Hết chương 54

      Giờ thi xong rồi, có nhiều thời gian post nhiều hơn ^^

      @ Từ chương này trở 1 chương rất dài nên cắt ra nhé!

      Chương 55: bé thần bí trong spa

      55.1

      Trong phòng tối, Kỳ Kỳ bị trói cây cột, miệng còn bị nhét vải trắng chặn lại.

      "Chị Thu, chúng ta làm như vậy, nếu như Mị biết, phải làm thế nào?" Người đàn ông chuyện phải là ai khác, chính là người bán rượu.

      "Cậu sợ sao?" cũng rất sợ, sợ sau khi Cung Hình Dực biết những chuyện này là làm thể tha thứ cho . Nhưng mà cũng chỉ có thể đánh cuộc lần.

      Nếu như thành công, có lẽ Cung Hình Dực để ý đến tồn tại của , kết hôn với , nhưng nếu như là thất bại, vậy tất cả cũng chỉ có thể là do trời định trước.

      Mặc cho số phận !

      Vô luận kết quả có như thế nào, cũng bước đầu tiên, tại muốn thay đổi, cũng rất khó.

      " theo chị Thu tỷ, cái gì tôi cũng sợ!" Người bán rượu này theo chị Thu nhiều năm cũng sớm thành người của chị Thu. Chỉ cần muốn làm gì nhất định giúp, coi như cuối cùng vẫn thể lấy được trái tim của . Nhưng cũng thỏa mãn.

      "Có phải tôi làm khó cậu hay ? Tôi nên gọi cậu theo tôi làm chuyện như vậy!" Chị Thu tại mới phát , căn bản mình cũng thể đối xử với cậu ta như thế.

      " có, theo chị Thu, dù là lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng oán hối." Lòng trung thành của ta, khiến Kỳ Kỳ cũng phải lắc đầu, người này khờ, bọn họ làm như vậy, đến cuối cùng cũng chỉ còn đường đến phòng giam mà thôi.

      Hơn nữa người đàn ông này, người phụ nữ gọi là chị Thu này như vậy, mà ta lại vẫn luôn Cung Hình Dực.

      Cha nó tên gieo họa, trêu chọc phụ nữ khắp nơi, tại biết trêu chọc bao nhiêu người rồi?

      "Tiểu Tường, cám ơn cậu!" Chị Thu rất cảm tạ người bán rượu tên Tiểu Tường . Cho tới nay, luôn trung thành với .

      "Chị Thu, giữa chúng ta, còn phải ơn với huệ sao? vẫn còn phải khách khí với tôi sao?" Tiểu Tường cười cười.
      "Tiểu quỷ, đói bụng ! Tao giúp mày tháo sợi dây ra, mày ngoan ngoãn ăn chút gì đó , náo loạn, được ?" Nhìn thời gian, cũng giữa buổi trưa rồi, nếu như cho tên tiểu quỷ này ăn cơm, chắc hẳn nó đói bụng lắm, coi như bọn họ có bắt nó, vẫn nên để cho nó ăn cơm!

      Kỳ Kỳ gật cái, bị chặn miệng như vậy, rất khó chịu.

      Tiểu Tường cười cười, đưa tay giúp nó bỏ khăn ở trong miệng ra, Kỳ Kỳ thở dốc từng ngụm từng ngụm.

      vải có mùi thúi, là khó ngửi.

      Tiểu Tường giúp nó cởi dây trói, ra tên tiểu quỷ này, rất đáng , nhưng mà nó lại là con trai của Cung Hình Dực, mà chị Thu kể từ năm mười tám tuổi tiến vào Tử Mị, vẫn luôn vụng trộm ta.

      ta nhiều năm như vậy, nhưng ta lại phát . Thấy chị Thu vì chuyện này mà đau lòng, khổ sở, rất khó chịu. hi vọng chị Thu có thể đem ý định đó đặt vào người , thế nhưng căn bản là thể.

      Nếu thể, như vậy chỉ có thể giúp chị Thu lấy được Cung Hình Dực.

      "Ăn ngon a!" Người phụ nữ này mặc dù bắt cóc nó, nhưng mà những món ăn này, vẫn ăn ngon nha!

      "Đây đều là chị Thu tự mình làm, tiểu tử mày có lộc ăn!" Tiểu Tường tới bên cạnh nó ngồi xuống. ra, nếu như có chuyện xảy ra ngày hôm nay, căn bản cũng thể được nếm thử tay nghề của chị Thu, tay nghề của đúng là tồi.
      Tay nghề có thể sánh với đầu bếp khách sạn năm sao được rồi.

      "Vậy sao! Tay nghề tệ!" Kỳ Kỳ lòng ca ngợi.

      "Tiểu quỷ, tay nghề của mẹ mày có tốt hơn tay nghề chị Thu hay ?" Tiểu Tường đột nhiên muốn hiểu tên Tống Tâm Dao kia rốt cuộc là người như thế nào.

      "Mẹ ta a!" Kỳ Kỳ suy nghĩ chút, : "Mẹ ta cũng chỉ làm được mỳ là ăn ngon thôi, còn món ngon như thế này, kỳ thực tôi cũng chưa từng được ăn. Bởi vì bà ngoại , khi mẹ nấu ăn có thể làm cháy cả phòng bếp, cho nên cũng để cho mẹ làm. Hơn nữa trong nhà cha có nhiều người làm như vậy, căn bản cũng cần mẹ tự mình xuống bếp."

      ra mẹ rất hạnh phúc, hơn nữa nó cũng hi vọng mẹ cực khổ, hơn nữa thức ăn do mẹ làm nó quả thực cũng dám khen ngợi.

      Cho nên nó cảm thấy bà ngoại nấu ăn là ngon nhất, còn có người giúp việc trong nhà Cung Hình Dực cũng tồi, ít nhất so với mẹ nấu ăn ngon hơn nhiều.

      "Vậy mày cảm thấy, tay nghề chị Thu như thế nào?"

      "Món này à, tương đối ngon, chỉ là quá cay thôi!" Quá cay, nó ăn quen.

      "Cái này là món cay Tứ Xuyên, cay làm sao ngon chứ?" Tiểu Tường là người Tứ Xuyên , bởi vì mà chị Thu còn đặc biệt xuống bếp làm món cay Tứ Xuyên.

      "Hóa ra là thế!"

      Kỳ Kỳ cũng nhiều, mới vừa rồi nó đồng ý lắm lời, nếu như thêm đôi câu nữa, ta lại đem tấm vải có mùi thúi đó chặn miệng nó lại, như vậy thảm.

      "Đừng nữa, phía dưới có tiếng động!" Chị Thu đột nhiên nghe thấy phía dưới có động tĩnh.

      "Tôi nghe thấy a!" Tiểu Tường cũng nghe thấy.

      "Hư. . . . . ."

      "A. . . . . . Tôi muốn tiểu!" Kỳ Kỳ đột nhiên kêu lên sợ hãi.

      "Chặn miệng nó lại cho tôi, nhanh lên!" Tiểu quỷ này, ràng muốn để người dưới lầu chú ý.

      "Tôi muốn tiểu a!" Ai bảo chị Thu mới vừa hô “Hư”, ta biết đứa bé sợ nhất chính là nghe được từ này sao?

      “Giải quyết ngay tại chỗ !" Tiểu Tường giọng .

      "Được rồi!" Kỳ Kỳ chạy đến góc phòng, sàn nhà phát ra thanh "ồ ồ".

      Chị Thu vừa định nổi giận, liền thấy Kỳ Kỳ đứng ở góc tiểu.

      Tên tiểu quỷ này, đúng là muốn tiểu! cũng thể thêm cái gì.

      Kỳ Kỳ tiểu xong, liền nằm ở bên cửa sổ , thấy bên ngoài có người đứng bên cạnh xe, đúng lúc nhìn về hướng nó, nó hướng về phía người kia vẫy vẫy tay.

      Lôi Vũ Minh vốn là đứng chờ bọn họ ở dưới này, bởi vì Cung Hình Dực cho vào, là đây là chuyện của gia đình bọn họ, hi vọng có thể tự mình giải quyết. Nhưng mà ngờ, đứng ở chỗ này, cũng có chỗ tốt.

      ra dấu im lặng, chạy vào bên trong. Kỳ Kỳ cũng tới góc sàn nhà, ngoan ngoãn ngồi xuống.

      "Pằng" tiếng, nó mới vừa ngồi xuống, cửa liền bị người khác đẩy ra, chị Thu hoảng hốt, chạy tới bên cạnh Kỳ Kỳ, kéo Kỳ Kỳ đến trước mặt mình, trong tay còn cầm theo con dao .

      "Kỳ Kỳ. . . . . ." Thấy trong tay chị Thu cầm dao lại kề vào cổ Kỳ Kỳ, Tống Tâm Dao bị dọa sợ, chỉ còn lại nửa cái hồn.

      "Chị Thu, buông Kỳ Kỳ ra, làm cái gì ở đây vậy?" Cung Hình Dực nghĩ tới, chỉ vì đành lòng tổn thương chị Thu mà có thể dẫn tới tổn thương cho Kỳ Kỳ.

      " phải là nhìn thấy rồi sao? Còn phải hỏi tôi làm cái gì?" Chị Thu cười lạnh, ngờ nhanh như vậy tìm được nơi này.

      " muốn cái gì? buông Kỳ Kỳ ra, chúng ta cùng ngồi xuống chuyện." Cung Hình Dực hi vọng ta có thể mau mau buông Kỳ Kỳ ra, Kỳ Kỳ vẫn còn như thế, làm sao chịu được kinh sợ như vậy.

      "Tôi muốn cái gì à? vẫn hiểu sao? Tôi muốn , tôi muốn kết hôn với !" Chị Thu cười lạnh, coi như ra, cũng thể có được kết quả, Cung Hình Dực căn bản cũng .

      " thả con trai tôi ra trước , tôi thay nó, van cầu , thả con trai tôi ra !"

      "Mẹ, được cầu xin ta, con cho phép mẹ đem cha tặng cho ta." Vừa rồi nó còn cảm thấy người phụ nữ này còn có chút đáng thương, nhưng bây giờ nhìn lại, ta đáng thương chút nào, chỉ là tự mình đa tình.

      "Nhưng Kỳ Kỳ. . . . . ." có cách nào khác, nhìn cổ Kỳ Kỳ bị dao cứa ra vết máu, đau lòng muốn chết.

      "Dao Dao, cho phép em đem nhường cho người khác, nhất định để cho Kỳ Kỳ chịu chút tổn thương nào!" Khi nghe thấy có thể vì con trai mà cần , Cung Hình Dực cảm thấy rất đau lòng.

      Nhưng mà có thể hiểu, sốt ruột, lo cho con trai, làm sao có thể trách được đây?

      "Nhưng mà, ấy thả Kỳ Kỳ, xem phải làm thế nào? cho em biết , em phải làm thế nào?" Tình cảm giữa và Kỳ Kỳ, ngay cả Cung Hình Dực cũng thể tưởng tượng được.

      Kỳ Kỳ là do sinh ra trong tình huống cửu tử nhất sinh, đau đớn hai ngày hai đêm mới sinh được Kỳ Kỳ. Nó là ruột thịt mà thương nhất!

      Nhìn con dao kề cổ Kỳ Kỳ cũng giống như nó cắm vào ngực vậy, đau đớn đến mức khiến cho hít thở thông.

      " có biện pháp, em đừng lo lắng!" Đặt lên môi Tống Tâm Dao nụ hôn, để Dạ Thiên đỡ Tống Tâm Dao.

      "Dạ Thiên, giúp tôi bảo vệ ấy!" Dạ Thiên gật đầu cái, đỡ Tống Tâm Dao sắp ngã xuống.

      "Chị Thu, phải là muốn tôi sao? Thả con trai tôi ra, nếu như người con trai tôi mà có vết thương, tôi đòi lại gấp bội người . biết rồi đấy, tôi được là làm được." Cung Hình Dực từng bước từng bước đến gần. Kỳ Kỳ nhìn Cung Hình Dực, lần đầu tiên phát , ra có cha rất tốt, cha bảo vệ nó.

      "Tại sao? Tại sao lại để ý đến tấm lòng của tôi? Tại sao thể hiểu tình cảm của tôi đối với ?" Chị Thu quơ quơ dao trong tay, nhìn Cung Hình Dực.

      " muốn biết vì sao đúng ! Như vậy tôi cho biết, bởi vì tôi Dao Dao. Từ bốn năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy ấy, tôi , cho nên tôi tìm ấy bốn năm. Nếu như Kỳ Kỳ xuất , tôi căn bản cũng thể tìm được ấy. Năm đó tôi cứu , cũng phải để cho hôm nay làm hại con trai tôi. Biết vì sao tôi ? Bởi vì tôi chỉ coi là cấp dưới của mình, cho tới bây giờ cũng chưa từng đối xử với như người phụ nữ.

      Cho nên, từng ấy năm, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng chạm vào . Tôi dễ dàng tha thứ cho như vậy, nhìn ra được gì sao? Sau lưng tôi, làm nhiều chuyện quá đáng gì, chẳng lẽ muốn tôi ra sao? Tính tôi như thế nào chác hiểu rất , đúng ! nhìn xem, Tiểu Tường mực yên lặng chờ đợi bên cạnh như vậy, biết sao? cảm nhận được, Tiểu Tường có cảm tình đối với sao? Nếu như ta chỉ xem là cấp của mình, ta giúp làm nhiều chuyện như vậy sao? Chính hãy suy nghĩ kỹ lại !" Cung Hình Dực sớm nhìn ra Tiểu Tường có tình cảm với chị Thu.

      "Tiểu Tường, cậu. . . . . ." Chị Thu nghĩ nhiều như vậy.

      " nên biết sớm hơn. Tiểu Tường chính là có cảm tình với , nếu như ta có tình cảm với , có thể giúp như vậy sao? chấp nhận nguy hiểm phải ngồi tù, giúp làm ra chuyện như vậy sao?" Kỳ Kỳ thấy có cơ hội, từ trong ngực chị Thu chui ra, chạy về phía Cung Hình Dực. Cung Hình Dực nhanh tay lẹ mắt ôm nó vào trong ngực, đưa đến trong ngực Tống Tâm Dao .

      "Kỳ Kỳ. . . . . ." Tâm tình treo ngược ở cổ họng của Tống Tâm Dao, cuối cùng cũng hạ xuống, ôm thân thể nho của Kỳ Kỳ, cái loại vui sướng mất rồi lại có lại, tràn đầy ngực nàng.

      "Mẹ, khóc, Kỳ Kỳ sao mà!" Kỳ Kỳ đưa tay lau nước mắt mặt Tống tâm Dao, ôm cổ chặt.

      "Chị Thu, đừng có cố chấp nữa, biển khổ vô tận, quay đầu lại là bờ." Nếu như ta hiểu được mà quay đầu lại, cũng so đo nhiều.

      "Tôi quay đầu lại được nữa rồi, tôi ! Tại sao lại cảm nhận được, Tiểu Tường đời này tôi phụ cậu rồi." Chị Thu đứng lên, liếc mắt nhìn Cung Hình Dực, thấy Tống Tâm Dao hoàn toàn có chú ý tới .

      Lợi dụng tốc độ nhanh nhất phóng tới phía đó. . . . . .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      55.2

      "Dao Dao, cẩn thận!" Cung Hình Dực cảm thấy có chuyện hay xảy ra, vội vàng xoay người đuổi theo, chỉ là tốc độ của chị Thu quá nhanh.

      "A. . . . . ." Tống Tâm Dao quát to tiếng, đôi mắt mở to hết cỡ, nhìn Cung Hình Dực ôm mình và Kỳ Kỳ mà lưng của . . . .

      Thời gian vào giờ khắc này như dừng lại, Cung Hình Dực nhìn Tống Tâm Dao. Khuôn mặt có chút tái nhợt, khẽ mỉm cười: "Dao Dao, em sao chứ!"

      "Dực, tại sao lại ngốc như vậy?" Nhìn gương mặt tái nhợt của Cung Hình Dực, nước mắt Tống Tâm Dao vốn là ngừng lại lần nữa rơi xuống.

      ". . . . . ." Chị Thu ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm con dao trong tay mình tại cắm lưng Cung Hình Dực.

      "Chị Thu, như vậy hài lòng chưa?" Chị Thu quyết tuyệt như vậy, khiến Cung Hình Dực cảm thấy đau lòng, dễ dàng tha thứ cho ta bao nhiêu lần như vậy, chỉ muốn ta thả Kỳ Kỳ ra, trách phạt ta quá nặng, làm ra chuyện quá đáng gì. Nhưng mà ta lại muốn Tống Tâm Dao bị thương.

      "Làm sao lại ngu như vậy? Người phụ nữ này đáng giá khiến phải làm vậy sao?" Chị Thu thể nào hiểu nổi, Tống Tâm Dao rốt cuộc có gì đáng giá khiến làm như vậy? thậm chí nguyện ý vì ta mà nhận dao này, nếu như nhát dao này đâm sâu hơn chút, lấy tính mạng của .

      "Đáng giá!" Cung Hình Dực xong chữ cuối cùng, liền ngã xuống mặt đất.

      "Dực, tỉnh lại , đừng làm em sợ, đừng làm em sợ mà!" Dạ Thiên cũng ngây ngẩn cả người. Vốn là có thể ngăn trở nhát dao kia, nhưng mà Cung Hình Dực lại vọt lên.

      cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy ấy vì người phụ nữ mà lộ ra bộ dáng như vậy, nhưng hôm nay, nhìn thấy rồi, Cung Hình Dực đọng tâm, ấy người phụ nữ này.

      đến có thể chết vì ấy, có lẽ chính ấy cũng phát ra, nhưng mà chỉ qua chuyện lần này, có thể thấy ấy là lòng Tống Tâm Dao.

      Vôi vàng lấy điện thoại ra, gọi xe cứu thương.

      Mà lúc này, Lôi Vũ Minh mới tìm được gian phòng tối này, thấy Cung Hình Dực ngã nằm đất cũng bị dọa sợ.

      Cung Hình Dực cũng phải là người dễ đối phó như vậy, nhìn sau lưng ta còn cắm con đao, là cứu Tống Tâm Dao mới bị đâm sao sao?

      Người đàn ông này, Tống Tâm Dao sao? ta vì Tống Tâm Dao mà nhận dao kia, bắt đầu cảm thấy sợ, về sau muốn từ trong tay ta đoạt lấy Tống Tâm Dao càng thêm khó khăn rồi.

      "Mẹ, mẹ đừng khóc, cha sao mà." Trải qua chuyện này, Kỳ Kỳ đối với cha cũng còn thù địch như trước nữa, nhưng mà về sau như thế nào nó cũng biết.

      Nếu như Cung Hình Dực dám làm tổn thương Tống Tâm Dao, nó tha thứ. Coi như hôm nay vì Tống Tâm Dao ngăn cản dao kia, nó tha thứ cho chút!

      Trong nháy mắt chị Thu nhìn thấy Cung Hình Dực ngã xuống đất kia, hoàn toàn ngây dại ngay tại chỗ, tay của dính đầy máu của Cung Hình Dực. Là hại chết Cung Hình Dực, tất cả đều là lỗi của .

      Tại sao lại làm bị thương? Tại sao? Tại sao?

      Trong ý thức của , vẫn luôn tự hỏi mình, lắc đầu liên tục giống như là phát điên, cuối cùng cũng rơi vào hôn mê.

      "Nếu như Dực có chuyện gì, tôi bỏ qua cho !" Tống Tâm Dao nhìn chị Thu ngã xuống đất, lại nhìn Tiểu Tường cái, nếu như phải là bọn họ, Cung Hình Dực cũng xảy ra chuyện .

      Xe cứu thương đến nơi, Dạ Thiên vội cõng Cung Hình Dực xuống lầu, để bác sĩ tìm được căn phòng tối này rất khó khăn.

      Cung Hình Dực được đưa vào trong phòng phẫu thuật sắp nửa ngày rồi, nhưng vẫn chưa ra ngoài. Cung Thiên Kích sau khi nhận được tin tức, liền chạy tới bệnh viện, vợ chồng Tống gia cũng chạy tới, tiếng sau, ký giả nghe tin cũng lại chạy tới bệnh viện.

      Khi thấy cổ Kỳ Kỳ cũng bị thương, Cung Thiên Kích suýt nữa té xỉu.

      "Ông nội!" Dạ Thiên vội vàng đỡ Cung Thiên Kích.

      "Đến cùng là xảy ra chuyện gì? phải lấy lễ phục sao? Tại sao lại trở nên như vậy?" Ông thể hiểu, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.

      Cho tới nay, bảo vệ của Cung gia bọn họ đều là những người giỏi nhất, nhưng hôm nay tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.

      "Ông cố!" Kỳ Kỳ chạy đến bên cạnh Cung Thiên Kích, Triệu Tâm Nguyệt nhìn Tống Tâm Dao khóc sưng đoe hai mắt, lớp trang điểm mặt cũng bị nước mắt làm cho nhòe , liền cầm tới cái khăn lông, giúp rửa mặt.

      "Mẹ. . . . . ." Nhìn thấy Triệu Tâm Nguyệt tới, Tống Tâm Dao cũng ngừng rơi nước mắt, nước mắt vẫn đều đều rơi xuống.

      "Con ngoan, có việc gì, Hình Dực sao đâu!" Triệu Tâm Nguyệt ôm vào lòng an ủi.

      "Đều là con tốt, nếu như con xuất , người phụ nữ kia cũng trách con đoạt mất Dực, Dực cũng phải cứu con mà bị thương!" Đều là lỗi của , nếu như phải vì ..., tất cả mọi chuyện đều xảy ra.

      Nếu như Cung Hình Dực kết hôn với Cao Cầm Nhã, mọi chuyện xảy ra như thế này. Kỳ Kỳ cũng bị thương mà Cung Hình Dực cũng vậy. phải vì bảo vệ và Kỳ Kỳ mà bị thương.

      "Đây phải là lỗi của , Hình Dực , cho nên ấy mới muốn con trai và người con mình bị thương tổn!" Dạ Thiên có thể hiểu cảm giác của .

      Năm đó, ấy cũng từng chịu thương tổn như vậy, nếu như có lần bị thương đó, tại, căn bản và Cung Hình Dực cũng thể trở thành bạn tốt.

      Chỉ là, Tống Tâm Dao Cung Hình Dực, còn người phụ nữ kia lại phản bội lại ấy.

      "Bé ngoan, đừng khóc! Dực sao!" Mặc dù Cung Thiên Kích cũng rất lo lắng cho Cung Hình Dực, nhưng dù sao ông cũng trải qua nhiều chuyện hơn so với Tống Tâm Dao. tại ông nên an ủi Tống Tâm Dao, chứ phải trách cứ .

      Chắc hẳn lúc đó, bọn họ đều rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ, Cung Hình Dực lựa chọn bảo vệ người phụ nữ của mình, nó làm sai, ông cũng vì có đứa cháu trai như vậy mà cảm thấy tự hào. Ít nhất cháu của ông, giống cha của nó, là thằng đàn ông tim phổi.

      "Ông nội, xin lỗi! xin lỗi! Đều là cháu tốt! Là cháu chăm sóc tốt cho Hình Dực." Tống Tâm Dao cảm thấy mình rất có lỗi.

      " bé, cháu sai! cần xin lỗi với ông nội!" Cung Thiên Kích vỗ vỗ vai Tống Tâm Dao, đúng lúc này, phòng giải phẩu cũng tắt đèn, bác sĩ từ bên trong ra.

      "Bác sĩ, con rể tôi như thế nào rồi?" Tống Hàm Quân vội vàng chạy tới hỏi.

      "Mọi người yên tâm ! Hoàn hảo có thương tổn đến nội tạng, chỉ là mất máu quá nhiều. Ở bênh viện theo dõi vài ngày, nếu như khôi phục tốt, mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi!" Bọn họ cuối cùng cũng yên tâm.

      "Dao Dao. . . . . ."

      "Mẹ. . . . . ."

      Lần này đến phiên Tống Tâm Dao hôn mê, ngày đính hôn này của bọn họ lại xảy ra nhiều chuyện đáng nhớ như vậy. Đầu tiên là Kỳ Kỳ bị bắt cóc, tiếp theo là nhìn thấy dao kề cổ Kỳ Kỳ, cuối cùng Cung Hình Dực vì cứu mà bị thương.

      "Có thể là do kinh sợ quá độ, tiêm thuốc, nghỉ ngơi chút là ổn thôi!" Bác sĩ cười, .

      " tại sao! Mọi người cũng đều yên tâm! Ông nội, cháu đưa ông trở về trước!" Dạ Thiên lúc này mới yên tâm, Cung Thiên Kích bây giờ ở lại đây cũng có chuyện gì làm.

      Cung Hình Dực cũng tỉnh nhanh như vậy.

      "Ông thông gia, ông yên tâm ! Chúng tôi ở lại chăm sóc hai đứa nó, ông hãy về nghỉ ngơi trước !" Tống Hàm Quân vội vàng tiến lên .

      " ngờ, lần đầu tiên gặp mặt giữa hai nhà, lại là ở bệnh viện, chờ Cung Hình Dực khỏi bệnh, tới nhà cùng nhau ăn bữa cơm thường !" Cung Thiên Kích là lần đầu tiên thấy vợ chồng Tống gia. Vừa nhìn thấy bọn họ ông hiểu, Tống Tâm Dao xuất thân từ gia đình gia giáo, như vậy cũng yên tâm hơn.

      "Vậy, làm phiền hai người rồi!"

      "Ông thông gia, ông cần khách khí, Hình Dực là con rể, Tâm Dao lại là con của chúng tôi, chúng tôi chăm sóc bọn nó tốt, chờ bọn nó tỉnh lại, tôi lập tức thông báo cho ông!" Cung Thiên Kích là ông lão rất có hiểu biết, dễ chung sống, về sau Tống Tâm Dao gả vào nhà bọn họ tuyệt đối bị khi dễ, như vậy vợ chồng bọn họ cũng yên tâm.

      "Vậy lần sau gặp lại!" Tống Hàm Quân đưa ông đến cửa bệnh viện, ký giả chờ ở đây từ sớm, thấy Cung Thiên Kích ra ngoài, vội vàng vây quanh.

      Tống Hàm Quân thấy tình hình như vậy, muốn trốn, nhưng mà lại bị ký giả vây ở bên trong.
      55.3

      "Cung lão tiên sinh, có thể cho chúng tôi biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào ? ràng bảo hôm nay là ngày đính hôn của Cung tiên sinh và Tống tiểu thư, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Cung tiên sinh bây giờ như thế nào? Có thể tiết lộ chút ?" ký giả liên tục hỏi.

      "Cám ơn mọi người quan tâm, Hình Dực chỉ bị chút xây xát mà thôi, về phần bị thương như thế nào, cái này thể cho mọi người biết. xin lỗi mọi người, lễ đính hôn của Hình Dực cùng Tống tiểu thư được lùi lại, cụ thể vào ngày nào, đến lúc đó chúng tôi thông báo cho mọi người. Cám ơn, xin nhường đường." Cung Thiên Kích rất bình tĩnh, lời của Cung lão gia cho tới nay đều rất có uy lực, ký giả hình như cũng đều tin lời của ông, hỏi nhiều nữa, tất cả đều nhường đường cho Cung Thiên Kích ra.

      Cung Thiên Kích liếc mắt cảm ơn, sau đó mới đến chỗ để xe, rời khỏi bênh viện. Đối với chuyện Dạ Thiên là ai, bọn họ cũng hỏi nhiều, mà Tống Hàm Quân trong lúc đám ký giả tách ra liền vòng qua bên, trở về trong phòng bệnh của Cung Hình Dực.

      Ký giả đúng là đáng sợ. Chỉ là Cung Thiên Kích cũng rất lợi hại, ít nhất ông ấy cũng khiến những ký giả kia thể thêm gì nữa, lời của ông vẫn rất có uy lực .

      Đứng trước mặt người khác, ông ấy luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, có lẽ là ánh mắt sắc bén của ông khiến các ký giả cũng dám hỏi nhiều!

      Nhưng mà, ông có thể cảm thấy, ông lão là người rất hiền lành.

      Tống Tâm Dao nằm giường bệnh, tay cắm ống truyền nước, thân thể giật giật, hình như có dấu hiệu tỉnh lại.

      "Dao Dao!" Triệu Tâm Nguyệt vẫn luôn trông chừng bên cạnh .

      "Mẹ!" Kỳ Kỳ cũng luôn ở bên cạnh .

      "Kỳ Kỳ, mẹ!" Tống Tâm Dao mở hai mắt ra, nhìn mẹ.

      "Tỉnh!" Triệu Tâm Nguyệt có chút lo lắng nhìn , sắc mặt của tái nhợt, hôm nay đúng là có nhiều chuyện đáng sợ xảy ra.

      "Mẹ, Hình Dực đâu?" Nhìn hai bên, thế nhưng lại thấy bóng dáng của Cung Hình Dực.

      "Nó ở trong phòng bệnh lầu." Triệu Tâm Nguyệt biết con lo lắng cho Cung Hình Dực.

      "Con muốn thăm ấy!" rất lo lắng cho Cung Hình Dực.

      "Đợi lát nữa, truyền nước xong là có thể !" Triệu Tâm Nguyệt biết nóng lòng, nhưng mà dù thế nào cũng nên truyền nước xong rồi hãy a!

      "Nhưng mà, con lo lắng cho ấy!"

      " có chuyện gì! Cha con ở đó, có chuyện gì cha báo cho chúng ta biết!" Có Tống Hàm Quân ở đó, Tống Tâm Dao cuối cùng cũng yên tâm chút.

      "Mẹ, con muốn uống nước!"

      "Được, con chờ đó, mẹ lấy nước cho con!" Triệu Tâm Nguyệt cầm lên cái ly, liền ra ngoài.

      "Kỳ Kỳ, lấy cái gối để sau lưng cho mẹ, mẹ muốn dựa vào lát!" Kỳ Kỳ đáp tiếng, liền chạy tới phía bên kia lấy gối.

      Thấy Kỳ Kỳ cùng Triệu Tâm Nguyệt cũng có ở đây canh chừng , liền đưa tay rút ống truyền ra, từ giường ngồi dậy, bò xuống đất.

      "Mẹ, làm sao mẹ lại ngoan như vậy." Kỳ Kỳ vừa mới xoay người lại, liền nhìn thấy Tống Tâm Dao ấn tay của mình, mà kim tiêm lại đung đưa bên cạnh giường.

      "Kỳ Kỳ, mẹ yên lòng, đưa mẹ thăm cha con!" bây giờ chỉ muốn ở bên cạnh , chờ tỉnh lại.

      "Được rồi!" Kỳ Kỳ hiểu tâm tình của Tống Tâm Dao, nếu như chuyện gì mẹ thực muốn làm, có mấy người có thể ngăn cản được. Giúp Tống Tâm Dao lên lầu, đến phòng bệnh, Cung Hình Dực nằm ở giường. Tống Tâm Dao tới bên giường ngồi xuống, nhìn sắc mặt của vẫn còn rất yếu ớt, đau lòng nhắm mắt lại.

      Đưa tay nắm chặt tay của , ở bên cạnh chăm sóc rời.

      "Dao Dao!" Bưng nước trở lại trong phòng bệnh, Triệu Tâm Nguyệt thấy Tống Tâm Dao đâu, mà bình truyền nước vẫn còn nửa lại đung đưa trong gió.

      Rất dễ nhận ra là do Tống Tâm Dao tự mình rút ra, chạy tới phòng bệnh của Cung Hình Dực, nó ở chỗ này.

      "Bà ngoại!" Kỳ Kỳ lôi kéo Triệu Tâm Nguyệt, để cho bà lên, mẹ tại nhất định rất khổ sở. Cung Hình Dực nằm ở giường như vậy, nó cũng rất đau lòng.

      "Cha mẹ, hai người mang Kỳ Kỳ trở về trước ! Con ở lại cùng ấy là được rồi!" Tống Tâm Dao liếc mắt nhìn Tống Hàm Quân cùng Triệu Tâm Nguyệt .

      "Mẹ, con cũng muốn ở lại với hai người!" Kỳ Kỳ cũng muốn rời , Cung Hình Dực là vì cứu nó và Tống Tâm Dao mới bị thương như vậy, làm sao nó có thể mình rời , để lại mẹ ở đây mình chăm sóc cha được chứ?

      "Kỳ Kỳ, nghe lời mẹ, trở về nhà cùng ông bà ngoại, nơi này có mẹ là đủ rồi!" Nhiều người ở lại như vậy, cũng vô ích a!

      "Được rồi! Lát nữa chúng ta mang cơm đến đây cho con!" Nhìn bộ dáng của con , tại cũng chỉ có thể nghe theo nó, nếu như nghe theo..., còn có thể làm gì?

      Có thể nhận ra, Tống Tâm Dao Cung Hình Dực rồi, lần đầu tiên bọn nó cùng nhau về nhà, họ cũng nhìn ra trong mắt Tống Tâm Dao có ý gì. Nhưng mà, bây giờ có thể nhìn ra được rồi, Tống Tâm Dao đúng là Cung Hình Dực.

      Chỉ hy vọng, sau khi trải qua chuyện lần này, hai người có thể thuận thuận lợi lợi kết hôn. cần xảy ra thêm chuyện gì nữa.

      "Cám ơn mẹ!" Tống Tâm Dao đưa mắt nhìn bọn họ rời , sau đó lại quay đầu nhìn Cung Hình Dực.

      phải bác sĩ sao sao? Tại sao cho đến bây giờ Cung Hình Dực vẫn chưa tỉnh lại, biết mình ngủ bao lâu, nhưng mà hi vọng, Cung Hình Dực cũng mau tỉnh lại, để biết có chuyện gì, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

      "Dực, mau tỉnh dậy ! Đừng cứ nhắm mắt như vậy! quên rồi sao? Từ khi chúng ta ở cùng nhau cho đến bây giờ, chưa từng ngủ mỗi khi em tỉnh? Mỗi lần đều là tỉnh trước, tại sao bây giờ lại nhắm mắt đối mặt với em? Cảm giác như thế là tệ, rất tệ! mau tỉnh dậy ! đừng làm em sợ, có được hay ?" Nhìn bộ dáng này của , rất khó chịu, tại sao lâu tỉnh như vậy?

      Nếu như tỉnh dậy nhất định phải cho biết, , muốn nhìn thấy bộ dáng của như lúc này chút nào.

      Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của , rất đau lòng!

      Tống Tâm Dao ngồi ở bên giường, vẫn luôn chuyện với , chuyện lý thú về Kỳ Kỳ khi còn bé, chuyện khi sinh Kỳ Kỳ chịu biết bao nhiêu khổ.

      cực kỳ lâu, cũng hề cảm thấy khát, chỉ hy vọng mau mau tỉnh lại, chỉ cần tỉnh lại, tất cả đều tốt.

      hy vọng quá nhiều, chỉ cần tỉnh lại, như vậy là đủ rồi.
      Bất tri bất giác, nắm chặt tay , ở giường ngủ thiếp .

      Cung Hình Dực chỉ có cảm giác lưng của mình là đau, đau đến chịu được. Khi tỉnh lại, thấy bên trong phòng toàn bộ đều là màu trắng, muốn đưa tay ra sờ lưng, lại phát tay của mình bị đôi tay bé ấm áp giữ lấy chặt.

      Khẽ xoay người, liền nhìn thấy Tống Tâm Dao nằm ở bên giường bệnh ngủ thiếp , lúc này mới nhớ tới chuyện xảy ra kia.

      Cảm thấy giường khẽ rung, Tống Tâm Dao vốn còn ngủ mơ mơ màng màng, mở hai mắt ra, lại thấy Cung Hình Dực tỉnh .

      "Dực, tỉnh, có chỗ nào thoải mái hay ? Có đói bụng ? lưng có đau ? Nếu như đau, nhất định phải với em, đừng chịu đựng! Còn nữa, có muốn uống nước hay ?" nóng lòng hỏi, muốn biết giờ như thế nào.

      " bé ngốc, sao rồi !" Cung Hình Dực nhìn bộ dáng lo lắng của , mỗi câu đều quan tâm đến , trái tim cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

      "Có ?" Cung Hình Dực gật đầu cười.

      " ngồi đó nghỉ ngơi, em gọi bác sĩ đến kiểm tra cho .” xong câu đó Tống Tâm Dao liền chạy ra ngoài, hoàn toàn thấy Cung Hình Dực ở sau lưng mực gọi .

      Nghe thấy bên ngoài, truyền đến tiếng Tống Tâm Dao gọi bác sĩ, Cung Hình Dực chỉ cười. bé này có lúc rất thú vị.
      55.4

      " sao rồi! Chỉ cần nghỉ ngơi 2 ngày, là có thể yên tâm! Cung phu nhân, cần lo lắng!" Bác sĩ cười .

      "Tôi . . . . . ."

      "Cám ơn bác sĩ!" Tống Tâm Dao còn chưa xong nghe thấy Cung hình Dực cảm ơn với bác sĩ.

      "Cung tiên sinh, nghỉ ngơi cho tốt nhé!" Cung Hình Dực gật đầu cái.

      " tại yên tâm chưa?" Cung Hình Dực nhìn , lần này chắc là yên tâm! Bác sĩ cũng sao rồi!

      "Tại sao để cho em giải thích với bác sĩ em phải Cung phu nhân?" Bị cắt ngang câu , cũng có chút khó chịu.

      "Em vốn chính là Cung phu nhân, chỉ là chúng ta còn thiếu cái hôn lễ mà thôi." Chỉ là hôn lễ, bây giờ làm luôn ở đây cũng được, cũng có vấn đề gì.

      "Cái gì là chỉ thế mà thôi? biết hôn lễ đối với mỗi người phụ nữ mà , là vô cùng quan trọng sao?" người phụ nữ chỉ có thể mặc lần áo cưới, đương nhiên cảm thấy hôn lễ rất quan trọng!

      "Được, rất quan trọng, nếu , bây giờ chúng ta liền tổ chức hôn lễ , có được ?" Cung Hình Dực đột nhiên tựa vào bên tai .

      "Ai muốn kết hôn với ?" Tống Tâm Dao quay đầu thèm để ý tới nữa.

      "Em kết hôn với , vậy muốn kết hôn với ai? Kỳ Kỳ phải làm thế nào?"

      "Ở cùng với em chứ sao! Bốn năm qua đều như vậy, lại , Kỳ Kỳ cũng lớn như vậy, nó có thể tự chăm sóc mình tốt!"

      "Em thử muốn kết hôn với lại lần nữa xem!" Cung Hình Dực cảm thấy, sớm muộn gì cũng có ngày, mình bị người phụ nữ này làm cho tức chết.

      "Cũng muốn gả cho !" Tống Tâm Dao bĩu môi, giận hôm nay hù dọa , thiếu chút nữa dọa chết rồi. Nếu như phải bác sĩ có việc gì khiến yên tâm chắc là vẫn ngừng lo lắng.

      "Xem em có lấy làm chồng hay !" xong Cung Hình Dực lại dùng phương pháp trực tiếp nhất, chặn miệng , lại muốn lấy .

      Nụ hôn vừa kết thúc, Tống Tâm Dao nhìn chằm chằm Cung Hình Dực.

      " lại chơi xấu." Mỗi lần đều như vậy, biết sợ nhất chính là nụ hôn của , vậy mà mỗi lần đều dùng nó đối phó với .

      " ác trị được em, . Bây giờ cho nghe, có lấy làm chồng hay ?" Cung Hình Dực lại làm động tác muốn hôn .

      "Gả, em gả vẫn được sao?" Lần này Cung Hình Dực cuối cùng cũng cười, ở môi hôn cái, như chuồn chuồn lướt nước, ôm vào trong ngực.

      " , hôm nay em làm sợ muốn chết!" Trầm mặc hồi, Cung Hình Dực đột nhiên lên tiếng .

      " mới hù chết em đấy, tại sao đột nhiên lại xông đến đó?" Tên ngu này, lại tự mình vì mà chịu dao, nếu như chị Thu kia đâm chệch, đâm sâu thêm chút, phải là bị thương tới nội tạng rồi sao?

      "Lúc đó cũng thể nghĩ được gì nhiều, chỉ sợ dao nhọn kia làm em bị thương!" sợ nhất cũng phải chỉ có lý do như vậy. Bởi vì, nếu như nhát dao kia làm Tống Tâm Dao bị thương, biết mình làm ra chuyện gì đối với chị Thu nữa.

      "Cái tên đần độn này, ra hiệu tiếng cũng có, nhìn thấy máu lưng vẫn ngừng chảy, có biết lúc đó em lo lắng như thế nào ? Về sau được làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa!" Tựa vào trong ngực , cảm thụ nhiệt độ người , lòng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

      " để cho em và Kỳ Kỳ chịu bất kỳ tổn thương nào, !" Ôm chặt vào trong ngực, Cung Hình Dực giống như lời thề, hứa cam kết với .

      Ngoài phòng bệnh, Hoắc Huyền Lôi nhìn thấy màn này, hành động của hai người bọn họ, làm đau nhói mắt . Tống Tâm Dao có phải Cung Hình Dực hay ?

      Nhưng mà, phải làm thế nào? Rút lui sao?

      Nhưng cảm thấy, mình căn bản làm được. Nếu như làm được như vậy, chạy tới bệnh viện thăm rồi.

      Chỉ là, tới đúng lúc, nhìn hai người bọn họ ôm hôn , còn phải chứng kiến Tống Tâm Dao lo lắng cho ta. Mắt đau.

      Tâm của cũng đau, tại sao người ở bên cạnh phải là ?

      Tại sao người cứu , phải ?

      trách bất cứ ai, chỉ tự trách mình thể sớm xuất trước mặt . và Cung Hình Dực gặp nhau từ bốn năm trước. Thế nhưng lại đến muộn, bốn năm sau mới gặp được .

      còn nhớ lần đầu tiên gặp . và Kỳ Kỳ coi như tên luu manh vậy.

      Bình thường nghĩ đến lúc đó, còn có thể tự nhiên nở nụ cười, nhưng mà bây giờ, làm thế nào cũng cười nổi. Dù là cười, đó cũng là cười khổ.

      tại, tới đúng lúc, tới thăm Cung Hình Dực sau vậy!

      Xoay người, rời khỏi phòng bệnh của Cung Hình Dực, ngoài cửa phòng còn để lại giỏ trái cây đơn độc.

      Triệu Tâm Nguyệt đem cơm tới cho Cung Hình Dực cùng Tống Tâm Dao, vừa tới ngoài phòng bệnh, liền nhìn thấy giỏ trái cây.

      "Kỳ quái, tại sao lại có giỏ trái cây để ở chỗ này." Đẩy cửa vào, Cung Hình Dực cùng Tống Tâm Dao vội vội vàng vàng tách ra.

      "Mẹ, mẹ vào cũng biết gõ cửa sao?" Tống Tâm Dao có chút tức giận nhìn Triệu Tâm Nguyệt.

      "Ách. . . . . . xin lỗi a! Chỉ là mẹ thấy ngoài cửa đặt giỏ trái cây, cho nên quên mất." Triệu Tâm Nguyệt quả thực cảm thấy xin lỗi, nếu như bọn họ ở đây. . . . . .

      Ách, đây là bệnh viện, bà suy nghĩ nhiều quá rồi!

      "Trái cây?" Là ai để lại?

      Tống Tâm Dao hiểu, liếc mắt nhìn giỏ trái cây, có chút buồn bực, là ai đến thăm Cung Hình Dực? Tại sao lại vào trong?

      Là Cao Cầm Nhã sao? Hay là chị Thu?

      Chị Thu sao, thể, khi bọn họ đến bệnh viện, Tiểu Tường cũng đưa chị ta vào bệnh viện, chỉ là đến bây giờ ta như thế nào, bọn họ cũng biết.

      Hơn nữa, bọn họ cũng ở cùng bệnh viện.

      Là Cao Cầm Nhã sao? ấy đối với Cung Hình Dực vẫn còn tình cảm, nếu như là ấy..., kỳ quái chút nào, chỉ là tại sao ta đến đây rồi, tại sao lại vào?

      Hay là ta nhìn thấy cảnh bọn họ ôm nhau, cho nên mới vào sao?

      "Y tá!" Thấy y tá qua cửa, Triệu Tâm Nguyệt liền gọi vào.

      "Sao vậy?" Y tá sau khi vào, liền nhìn Cung Hình Dực. So với ti vi, còn đẹp trai hơn.

      " có thấy, người vừa đứng ở ngoài phòng bệnh hay ?" Có lẽ ấy biết.

      "À! Mới vừa rồi có người đàn ông, đứng ở bên ngoài lát, sau đó, để giỏ trái cây xuống, rời !" Mới vừa rồi còn cảm thấy kỳ quái, vốn định tới hỏi người kia làm sao vậy. Nhưng lại để giỏ trái cây xuống rồi rời .

      Hơn nữa Triệu Tâm Nguyệt đến, cũng muốn nhiều chuyện.

      " có nhìn ta như thế nào ?"

      " có, chỉ có thấy được bóng lưng thôi!"

      "Cám ơn!" Tống Tâm Dao cám ơn. Nếu như là người đàn ông, vậy có khả năng là Cao Cầm Nhã. Rốt cuộc là ai? đến đây rồi, lại tiến vào.

      "Đừng suy nghĩ nữa, nếu như người đó có tâm đến thăm ..., sau này nhất định còn gặp lại!" Thấy Tống Tâm Dao có chút phiền muộn.

      "Em chỉ cảm thấy kỳ quái, là ai đưa tới." Hay là người của tiệm hoa đưa tới đây, nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau, cho nên mới vào sao?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Các bạn cứ thử đoán xem chuyện gì xảy ra tiếp theo và kiểm chứng ở phần tiếp theo. Phát huy trí tưởng tượng hết cỡ nhé!
      55.5

      "Em đói à! Nhưng mà sắp chết đói rồi, mau ăn cơm !" Thấy Triệu Tâm Nguyệt bày hết đồ ăn ra, liền tìm đề tài, kéo lại, nếu cũng biết cứ đứng đó suy nghĩ tới khi nào.

      "Nghe thấy kêu đói, em mới phát em cũng đói bụng rồi!" Tống Tâm Dao hì hì cười tiếng, tới bên giường ngồi xuống.

      "Các con từ từ ăn , mẹ ra ngoài mua chút trái cây, giỏ trái cây kia cũng biết để bao nhiêu ngày rồi, nhìn bên ngoài cũng biết phải là trái cây tươi ngon!" Triệu Tâm Nguyệt là người trong nghề, nhớ trước kia bà cùng em đều ở trong vườn trái cây, chuyên hái trái cây, đối với trái cây là vô cùng hiểu biết. Chỉ là biết em tại đâu rồi, cũng mất tích hơn hai mươi năm.

      "Vâng ạ!" Tống Tâm Dao đáp tiếng, biết Triệu Tâm Nguyệt là người trong nghề, mẹ chỉ cần nhìn qua liền có thể biết trái cây là ngon hay .

      " Bà xã, đút cho !" Thấy Triệu Tâm Nguyệt rời , Cung Hình Dực lại bắt đầu ăn vạ.

      " Tự ăn, em đút cho ăn, em ăn được!" cũng đói rồi.

      "Nhưng mà, tay rất đau, cầm nổi chiếc đũa a!" Cung Hình Dực giả bộ, cầm chiếc đũa lên nhưng cầm được.

      " sao?" nửa tin nửa ngờ.

      " lừa em làm cái gì?" lừa lừa ai chứ?

      "Được rồi!" Cuối cùng Tống Tâm Dao vẫn ngoan ngoãn cầm đũa lên giúp ăn cơm.

      Cung Hình Dực mỉm cười nhìn , ăn thức ăn đút. Lần đầu tiên phát , ăn cơm cũng là chuyện hạnh phúc như vậy. phải giả bộ mấy ngày để hưởng thụ mới được.

      Cảm giác như thế này, nếu như trở về nhà, thể có.

      "Được rồi! No quá a!" Cung Hình Dực tựa vào gối mềm, sờ bụng của mình.

      " tốt rồi, được ăn no, còn em sắp chết đói rồi đây!" biết tay người đàn ông này đau hay là đau giả, rất hoài nghi.

      "Vợ à, đừng hẹp hòi như vậy chứ! tại là bệnh nhân a! Đói bụng mau ăn , ăn nhiều ít. Ăn xong cùng ra ngoài dạo!" Cứ nằm ở giường bệnh mãi, sớm muộn gì cũng có ngày mốc meo. Mặc dù cũng chỉ có mấy ngày, nhưng mà ngày cũng muốn.

      " còn chưa khỏe, vết thương còn chưa lành, lại muốn ra ngoài sao?" Tống Tâm Dao nhìn , tại càng hoài nghi, tay của có đau hay vậy.

      "Vết thương ở lưng, chỉ cần đụng đến là được rồi, có việc gì!"

      "Vậy tay làm sao lại đau?"

      "Có thể là do thương tổn tới dây thần kinh, cho nên tay mới đau." Cung Hình Dực tùy tiện tìm cái lý do.

      "Nếu như để em biết là gạt em, nhất định biết tay em!" Tống Tâm Dao nhìn Cung Hình Dực cầm chiếc đũa lên, cảnh cáo .

      " phải đói sao? Còn mau ăn !" Cung Hình Dực thấy cầm đũa quơ múa, có chút sợ, dùng đũa để đánh .

      "Trời cũng sắp tối rồi, muốn ra ngoài dạo sao?" Nhìn thời tiết bên ngoài, chỉ lúc nữa là tròi tối rồi.

      "Ăn cơm của em ! Ăn no rồi lại ." này, có lúc đúng là nhiều lời.

      " Biết rồi!" Tống Tâm Dao trừng mắt liếc cái. Người đàn ông này, quan tâm đến ..., cũng thể dễ nghe chút được sao?

      Cứ hô to gọi với như vậy sao?

      Nhìn dáng vẻ Tống Tâm Dao ăn cơm, thỏa mãn nhắm hai mắt lại, có lúc, nhìn vợ mình ăn cơm, ra cũng là chuyện rất hạnh phúc.

      *

      "Nghe Cung Hình Dực bị thương nhập viện rồi, con có biết ?" Cao Hùng sau khi xem tin tức mới biết chuyện Cung Hình Dực bị thương.

      "Biết!"

      "Cha hiểu, ràng bảo ngày mai mở đại hội cổ đông, nhưng mà bây giờ lại rời lại tuần. Hơn nữa tại trong công ty, lời cha có mấy người nghe." Mấy ngày trước cổ phiếu công ty vẫn luôn xuống giá trầm trọng, lúc ấy ông bị dọa sợ.

      Nhưng mà hoàn toàn nghĩ tới, sau khi xuống giá liên tục ba ngày, cổ phiếu tăng giá trở lại, hơn nữa còn cao hơn giá cũ. Thay đổi như vậy khiến cho ông hồi hồn từ trong kinh sợ. Ít nhất tiếp tục ngã giá, nếu như lại tiếp tục hạ, ông biết, công ty phải đối mặt với chuyện gì nữa.

      Nếu như vẫn hạ, ông có thể phải nhảy lầu.

      "Cha, cha là tổng giám đốc, đại hội cổ đông, phải cha chủ trì sao?" Cao Cầm Nhã cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, đại hội cổ đông là chuyện của bọn họ, Cao thị vốn chính là của Cao gia. Cổ phần trong gia đình bọn họ, là 45%, trừ phi có người có nhiều cổ phần hơn họ.

      50 hoặc là 55 cổ phần mới được, nhưng mà còn có 15% cổ phần ở trong tay cổ đông. Những cổ phần khác cũng là phân tán khắp nơi, trong tay rất nhiều người.

      Lúc ấy, mở đại hội cổ đông, chính là cổ đông có 15% cổ phần đề nghị, tuy nhiên sau đó lại đột nhiên đổi đến tuần sau.

      Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện có chút kỳ lạ.

      "Là chú Lý muốn mở đại hội cổ đông, nhưng tối nay lại với cha là mấy ngày nay thân thể thoải mái, muốn trì hoãn tuần."

      "Nếu chú ấy thân thể thoải mái, sao cha mượn lý do này, thăm chú ấy? Đến nhà chú ấy xem chút, tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra?" Cao Cầm Nhã cũng cảm thấy trong chuyện này có chút kỳ quặc, nhưng mà vấn đề rốt cuộc là xuất ở đâu, vẫn phải điều tra chút.

      "Sao cha lại nghĩ ra chứ! Như vậy , Tiểu Nhã, con mua chút quà tặng, cùng cha thăm chú Lý. Thím Lý vẫn luôn rất thích con, có thể tìm cách chuyện." Cao Hùng cảm giác, Lý Kiều có chút vấn đề.

      "Vâng!" Cao Cầm Nhã gật đầu cái, liền đứng dậy ra ngoài.

      Cao Hùng cũng lên lầu, thay bộ quần áo, mới xuống. Mà lúc này Cao Cầm Nhã cũng cầm theo hai hộp quà trở lại.

      " thôi!" Cao Cầm Nhã gật đầu cái, cùng Cao Hùng đến nhà Lý Kiều.

      *

      Biệt thự nhà họ Lý

      "Dì Lý!" Tới mở cửa , chính là vợ của Lý Kiều .

      "Tiểu Nhã, hôm nay làm sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?" Bà Lý nhìn thấy Cao Cầm Nhã quả thực rất vui mừng, ban đầu bà vẫn luôn nghĩ, nếu như Cao Cầm Nhã có thể trở thành con dâu nhà bọn họ là tốt biết bao!

      Chỉ tiếc, ông lão nhà bà thích nha đầu này, chết cũng đồng ý để cho bà làm mai.Nhưng mà đúng như Lý Kiều , Cao Cầm Nhã cũng phải là tốt đẹp gì.

      Đặc biệt là khi muốn đối phó với Tử Mị, coi như bà con người đó rồi.

      "Cháu nghe chú Lý trong người thoải mái, nên cùng cha tới thăm chú ấy ạ!" Cao Cầm Nhã khẽ mỉm cười.

      "Chú Lý của cháu bây giờ nghỉ trưa, nếu hai người ngồi đợi lát, dì gọi ông ấy!" Lý Kiều xem ra canh giờ rất chuẩn, vẫn là để bà đối phó !

      " cần, nếu chú Lý ngủ, vậy cần quấy rầy nữa. Dì Lý, chúng ta rất lâu gặp nhau, ngồi xuống hàn huyên chút !" Cao Cầm Nhã nghĩ, nhất định cũng có thể moi ra chút tin tức từ miệng bà.

      "Tốt! Mau vào, cháu xem dì già rồi, trí nhớ cũng liền kém. Hai người đứng đây lâu như vậy rồi, dì lại quên mời hai người vào nhà ngồi." Bà Lý nhìn bọn họ cái, phải bà quên, ra là bà cố ý để bọn họ đứng ở ngoài trời lạnh.

      "Dì già chỗ nào chứ, cháu thấy dì còn rất trẻ, ra ngoài cùng cháu, người khác nhất định cho là chị của cháu đó!" Bà Lý cười lạnh, cũng bắt đầu nịnh hót bà rồi đây.

      "Tiểu Nhã, con đúng là biết cách làm cho dì vui vẻ! Hai người ngồi , dì pha cà phê!" Bà Lý vừa dứt lời, cũng liền tới phòng bếp.

      Ở trong phòng bếp len lén liếc mắt nhìn, thấy bọn họ cũng theo vào, liền báo tin cho Lý Kiều, cho ông biết Cao Hùng cùng Cao Cầm Nhã đến.

      Cuối cùng rót hai tách cà phê vừa mới nấu xong, ra ngoài.

      "Tiểu Nhã, tới uống cà phê dì pha , kỹ thuật này là ít ngày trước dì mới học, biết mùi vị có hợp khẩu vị của hai người , thử chút xem sao!" Bà Lý rất cao quý, hoàn toàn có thể ứng phó với bọn họ.

      "Dì, pha rất ngon a! Chúng ta có phúc!" Cao Cầm Nhã lại nịnh hót.

      "Ai, mấy ngày nay cổ phiếu công ty vẫn hạ, lão Lý a, ngồi trước máy vi tính mấy ngày mấy đêm, ta khuyên như thế nào cũng khuyên nổi, hai người xem đó, nếu phải bị bệnh, hôm nay mở đại hội cổ đông , nhưng thân thể ông ấy chịu nổi. Ta cũng chỉ có thể bảo ông ấy gọi điện thoại với ông, lùi ngày mở đại hội cổ đông lại." Bà Lý biết bọn họ đến đây cũng chính là vì chuyện họp đại hội cổ đông.

      "Lão Lý này, cũng là liều mạng!" Cao Hùng thở dài.

      "Tôi cũng lo lắng muốn chết, thế nào, ông ấy đều nghe. Còn tôi dài dòng, hôm nay với tôi muốn nghỉ trưa, liền đem cửa phòng khóa lại, có lẽ là chê tôi làm phiền ông ấy, cho nên mới khóa cửa phòng lại."

      "Ông ấy vẫn luôn cố chấp như vậy, nhớ khi còn trẻ, lúc công ty vừa mới thành lập, ông ấy chính là như vậy. Lúc ấy tôi vô cùng bội phục chú ấy, tại sao có thể có nhiều tinh lực như vậy, ngày đêm đều làm việc." Nếu phải vì ông ta liều mạng làm việc như vậy, ông cũng đem 15% cổ phần của công ty cho ông ta.

      "Ai! Dù sao tại cũng già rồi, làm thêm hai năm nữa, ông ấy cũng nên về hưu, đến lúc đó ý định của tôi là cùng ông ấy du lịch khắp nơi, ông ấy liều mạng hơn nửa đời người, cũng có thời gian ra ngoài chơi đùa." Bà Lý , đủ để cho bọn họ tin tưởng, ông Lý là bị bệnh, hơn nữa còn là bởi vì chuyện của công ty mà bệnh!

      "Dì, đây là chút thuốc bổ cháu mua cho chú Lý, cũng mong chú mau khỏe lại! Trong công ty cũng thể thiếu người như chú lãnh đạo a!" Cao Cầm Nhã khẽ mỉm cười.

      "Tiểu Nhã, cháu có lòng tốt! Như vậy , ở lại ăn bữa cơm, trời cũng sắp tối rồi!"

      " cần đâu ạ, buổi tối cháu còn phải cùng cha gặp khách hàng, lần sau gặp lại nhất định ăn sạch thức ăn nhà dì." Cao Cầm Nhã cảm thấy tại nên cùng Cao Hùng chuyện chút, phải bọn họ đa tâm quá chứ? Hay là Lý Kiều cố ý trốn gặp bọn họ?

      "Nếu trong công ty có chuyện, vậy tôi cũng giữ hai người ở lại nữa, lần sau nhất định tới đây ăn bữa cơm a!" Cao Cầm Nhã gật đầu cái, lôi kéo Cao Hùng rời Khỏi nhà họ Lý, dì Lý thấy xe bọn họ xa. Lúc này mới đóng cửa , vào thư phòng.

      "Bọn họ rồi?" người đàn ông đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài cửa sổ.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      55.6

      "Ừ! rồi! là làm tôi sợ muốn chết, tôi sợ bọn họ biết chuyện chúng tôi đem cổ phần bán!" Đây mới là chuyện họ lo lắng nhất.

      "Lo lắng cái gì? tại công ty còn là của Cao Hùng nữa, chỉ là để cho ông ta ngồi tại vị trí tổng giám đốc này thêm năm ngày nữa thôi." Người đàn ông đó xoay người lại, người này phải là ai khác, chính là Dạ Thiên.

      "Dạ tiên sinh, nếu cổ phần tôi bán cho ngươi, tôi hi vọng sau khi mở xong đại hội cổ đông, cũng cần tới tìm tôi nữa, ý định của tôi là mang theo người bạn già, Singapore cùng con trai của chúng tôi sống cùng nhau."

      "Dĩ nhiên, hôm nay tôi tới đây chỉ là để cho hai người biết trước nên đem chuyện này ra mà thôi." Đại hội cổ đông còn chưa mở, thể để tin tức cổ phần được bán truyền tới tai Cao Cầm Nhã và Cao Hùng.

      Nếu chuyện đó xảy ra, kế hoạch của bọn họ cũng liền bị hủy bỏ.

      "Cám ơn!" Lý Kiều lúc này mới phát ra, trước khi làm chuyện này, ông nên suy nghĩ tốt đến hậu quả xảy ra.

      Nhưng mà tại tốt rồi, người này trở lại tìm ông nữa. Cách đại hội cổ đông còn có năm ngày, năm ngày này bọn họ cũng nên chuẩn bị thu xếp đồ đạc trong nhà sau đó gửi tới Singapore .

      *

      "Cha, có phải cảm giác rất kỳ quái hay ?" Cao Cầm Nhã càng nghĩ càng thấy đúng. Cứ có cảm giác có chỗ nào đó đúng nhưng lại nghĩ ra.

      "Cha cũng cảm thấy như vậy, ánh mắt của dì lý, vẫn luôn chớp nháy." Cao Hùng cũng phát , chuyện này có chỗ nào đó đúng nhưng bọn họ nghĩ ra.

      "Nếu để con cho người điều tra chuyện này xem như thế nào?"

      "Được, con cho người điều tra chuyện này , xem việc rốt cuộc là thế
      nào!” Cao Cầm Nhã gật đầu cái, chỉ là có thể tra được sao?

      Dạ Thiên làm việc luôn luôn cẩn thận, chưa bao giờ lưu lại dấu vết nào để cho người khác biết, xem ra ta luôn muốn điều tra, cũng dễ dàng như vậy đâu!

      “Cha, ngày mai là ngày giỗ của mẹ con, ngày mai cha có thời gian ?” Nhớ tới ngày mai là ngày giỗ của Triệu Tâm Dương, Cao Cầm Nhã vẫn có chút đau lòng.

      “Có, ngày mai cha thăm mẹ với con, cũng hai mươi mấy năm rồi chưa đến thăm bà ấy, cha cũng nên đến nhận tội với bà.” Cao Cầm Nhã gật đầu cái, từng ấy năm tới nay cũng chưa từng làm được chuyện gì kính hiếu với mẹ. tại cũng nên báo đáp rồi.

      *

      Bệnh viện tâm thần XX

      “Cẩn thận chút!” người con trai đỡ người phụ nữ dạo trong vườn hoa.

      “Hoa, hoa, hoa, tôi muốn hoa hoa!” Đôi mắt nhìn giống như vô cùng thích, hướng về phía người con trai bên cạnh .

      “Được, tôi hái cho , ngoan ngoãn đứng ở chỗ này, được cử động đó!” gật đầu cái, nhìn người con trai tới phía đóa hoa kia.

      “Chị Thu, hoa của đây.” Người con trai này cũng phải là người nào khác, chính là Tiểu Tường, mà kia, cũng chính là chị Thu.

      Tiểu Tường nhìn chị Thu bây giờ biến thành như vậy. Kể từ ngày hôm đó, sau khi Cung Hình Dực bị thương ngã xuống, chị Thu vẫn luôn tự giam mình trong thế giới của bản thân.

      Sau khi được bác sĩ kiểm tra cho biết, tại trí óc của chỉ như đứa trẻ ba tuổi, muốn ở lại trong bệnh viện tâm thần này tiếp nhận trị liệu. Tiểu Tường tiếc gì cả, bán chiếc xe máy mình thích nhất còn rút ra tất cả tiền gửi ngân hàng trong mấy năm này chỉ vì muốn chữa bệnh cho .

      Chỉ là, số tiền này căn bản cũng đủ, từng nghĩ đến việc bán biệt thự riêng của , nhưng mà đó là nơi duy nhất có thể trở về, thể làm như vậy.

      “Tiểu Tường, giúp tôi cài hoa lên đầu, có được hay ?” Chị Thu nhìn Tiểu Tường, đem hoa đẩy tới trước mặt , hi vọng cài giúp .

      “Được!” Tiểu Tường nhìn bộ dáng tại của , chỉ có thể len lén xoay người, lau nước mắt của mình, để cho nhìn thấy.

      “Nhìn đẹp ?”

      “Đẹp lắm!” Tiểu Tường ở trước mặt , vĩnh viễn đều mỉm cười. Nhưng mỗi khi đến đêm khuya yên tĩnh, lại len lén rơi lệ, chỉ là muốn để cho nhìn thấy nước mắt của mình.

      “Tiểu Tường, tôi đói rồi!” Chị Thu nhìn Tiểu Tường, sờ sờ bụng mình.

      “Đói bụng sao? Chúng ta trở về trong phòng , tôi chuẩn bị đồ ăn cho .” Chị Thu gật đầu cái, mặc cho Tiểu Tường lôi kéo tay của mình, vào trong phòng.

      Bây giờ chị Thu chỉ như đứa trẻ con, thiên chân vô tà, ánh mắt trong suốt hay biết gì. Nhưng mà ấy lại thích người khác đến gần, mỗi ngày đều ở cùng với Tiểu Tường, ngay cả buổi tối ngủ cũng muốn Tiểu Tường cùng ngủ với .

      Đối với Tiểu Tường, sinh ra cảm giác lệ thuộc. Tiểu Tường cũng biết, mình rốt cuộc nhiều bao nhiêu, nhưng chỉ hy vọng tốt lên. Nếu như có thể khá hơn, như vậy tất cả đều tốt rồi. Coi như sau khi tỉnh lại có quên đoạn thời gian này chăm sóc như thế nào, cũng sao cả.

      Chỉ cần khỏe lại, như vậy là đủ rồi!

      “Tiểu Tường, về sau được gọi tôi là chị Thu nữa.” Lúc ăn cơm, đột nhiên rất nghiêm túc với Tiểu Tường.

      “Tại sao?”

      “Bởi vì, lớn hơn tôi! Cho nên được gọi tôi là chị, về sau gọi tôi là Thu Thu, có được hay ?” Ánh mắt chị Thu ngây thơ, chút ô nhiễm, trong mắt chỉ có mình Tiểu Tường.

      “Được, Thu Thu, Tiểu Tường cho em ăn cơm!” há miệng to, chờ Tiểu Tường đút cơm cho ăn.

      Tiểu Tường nhìn thấy như vậy, vừa đau lòng vừa mừng rỡ. Ít nhất, cũng cần phải vì chuyện Cung Hình Dực thương mình mà đau lòng nữa.

      Càng làm ra hành động quá khích gì nữa, tại chỉ cần Cung Hình Dực kiện có chuyện gì cả.

      “Tiểu Tường, làm sao vậy? Tôi muốn ăn cơm cơm!” Thấy Tiểu Tường dừng động tác lại, bắt đầu ồn ào.

      “Được, chúng ta ăn cơm!” Tiểu Tường vẫn chăm sóc cẩn thận như vậy, ngay cả bác sĩ trong bệnh viện sau khi nhìn thấy đều vì chung thủy của mà cảm động.

      Tình cảm như vậy, người đàn ông rốt cuộc phải như thế nào mới có thể làm được?

      Chỉ hy vọng này, có thể mau mau tỉnh lại, như vậy người đàn ông này cũng phải vì mà đau lòng nữa. Bao nhiêu đêm, ông đều thấy người đàn ông này, ngồi ở bên giường này, khóc.

      Coi như tâm có làm bằng sắt đều cảm động, huống chi là ông đây?

      Ông lòng chúc phúc cho bọn họ, chúc cho bọn họ có thể hạnh phúc.
      Last edited: 25/9/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      55.7

      Đại hội cổ đông của tập đoàn Cao thị, Lý Kiều vẫn chưa thấy xuất , khi Cao Hùng chuẩn bị gọi điện thoại hỏi ông ta tại sao còn chưa tới, lại thấy Dạ Thiên đẩy cửa vào, mà sau lưng Dạ Thiên, chính là Lý Kiều.

      Khi bọn họ vào cũng đóng cửa lại bởi vì sau đó còn có Cung Hình Dực và Tống Hàm Quân cũng đều vào.

      "Lão Tống, công ty mở đại hội cổ đông, ông tới làm cái gì?" Cao Hùng thấy Tống Hàm Quân cũng tới, liền cảm thấy càng kỳ quái hơn.

      Còn có Cung Hình Dực, phải cậu ta vẫn chưa xuất viện sao? Làm sao lại xuất ở đây.

      "Là tôi gọi ông ấy tới!" Cung Hình Dực tới chỗ ngồi, ngồi xuống, Dạ Thiên tới đứng sau lưng , cầm tập tài liệu lên.

      " Tổng giám đốc Cung, biết tới đây vì chuyện gì? Hôm nay là đại hội cổ đông của công ty chúng tôi, phải chợ bán thức ăn giảm giá." Đối với xuất của Cung Hình Dực, Cao Hùng rất tức giận.

      "Nếu như tôi , tôi là trong những cổ đông của Cao thị, như vậy có phải tôi có quyền tham gia vào đại hội cổ đông này hay ?" Cung Hình Dực cười lạnh, cũng có thừa thời gian, sang đây xem bọn họ mở đại hội cổ đông.

      đến đây dĩ nhiên là có mục đích.

      " trong những cổ đông sao?" Cao Hùng cảm thấy buồn cười, cổ phần của Cao thị chia cho Cung Hình Dực lúc nào vậy!

      "Chào ông! Tôi là luật sư của Tử Mị." Thân phậncủa Dạ Thiên biết từ lúc nào biến thành luật sư của Tử Mị rồi?

      “Đây là cổ phần tổng giám đốc công ty chúng tôi nắm giữ của Cao thị, tổng giám đốc Cung thị có 55% cổ phần, vượt qua nguyên tổng giám đốc Cao thị Cao Hùng có 35% cổ phần, cho nên bắt đầu từ bây giờ cổ đông lớn nhất của Cao thị chính là Cung tiên sinh.” Dạ Thiên đem vài giấy tờ chứng minh để lên bàn.

      Cao Hùng liếc mắt nhìn những giấy tờ kia, thiếu chút nữa hộc máu.

      Tại sao lại như vậy? Công ty của ông từ lúc nào trở thành công ty của Cung Hình Dực?

      “Đổng Cao, tại xin hỏi ông còn có ý kiến gì ?“ Cung Hình Dực nhìn Cao Hùng tức giận đến xanh mặt, chỉ cười lạnh. Muốn trách trách Cao Cầm Nhã lúc trước làm ra chuyện sai kia, hơn nữa con khiến cho hiểu lầm Tống Tâm Dao.

      Đây là báo ứng ta phải chịu, phải người ta cha làm con chịu sao, nhưng mằà chỉ sửa thành con nợ cha trả thôi.

      Chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo, chọc phải người nên chọc.

      “Cũng bắt đầu từ hôm nay ở thành phố O này còn tập đoàn Cao thị tồn tại nữa, chỉ còn có Tống thị. Bởi vì tổng giám Cung, đem tất cả cổ phần, chuyển sang tên Tống Hàm Quân tiên sinh. Cho nên về sau, Tống Hàm Quân - Tống tiên sinh, là tổng giám đốc của Tống thị.” Cung Hình Dực có thể nhận ra, Tống Hàm Quân là người có năng lực làm ăn buôn bán.

      Với tư chất của ông, có thể kinh doanh tốt, làm công ty có da có thịt.

      “Hình Dực, con…….“ Tống Hàm Quân hoàn toàn nghĩ tới, vẫn chưa hoàn hồn từ trong kinh ngạc.

      “Cha vợ, cho tới nay con rể cũng chưa tặng lễ vật gì cho cha, công ty này, coi như là quà tặng con rể tặng cho cha !” Cung Hình Dực đem túi giấy, giao cho Tống Hàm Quân.

      “Nhưng mà, con sợ cha làm hỏng tâm huyết của con sao?” Ông đối với mình có lòng tin lắm, càng sợ lãng phí lòng tốt của Cung Hình Dực.

      “Cha, con tin tưởng thực lực của cha. Cha có thể quản lý tốt công ty này.” Cung Hình Dực vỗ vỗ vai Tống Hàm Quân, bày tỏ tín nhiệm đối với ông.

      “Được! Cha nhất định kinh doanh tốt!” Tống Hàm Quân cũng tăng thêm chút lòng tin cho mình.”

      “Dạ!” Cung Hình Dực gật đầu cái nhìn về phía Cao Hùng cùng Cao Cầm Nhã : “ Cao tổng, tôi quên nếu như các người nghĩ muốn ở trong công ty dùng thủ đoạn gì, tốt nhất nên cẩn thận chút. Cung Hình Dực tôi cũng phải là người dễ bị bắt nạt như vậy. “ Cảnh cáo của quả thực rất hữu dụng.

      “Lão Lý, tại sao ông lại làm như vậy?” Cao Hùng nhìn Lý Kiều, nếu như ông ta làm như vậy, tất cả mọi chuyện, cũng biến thành bộ dáng này, ông càng thể nào bị Cung Hình Dục kéo xuống khỏi cái ghế tổng giám đốc này.

      “Cổ phiếu công ty thời gian trước liên tục xuống giá, tôi nghĩ công ty sắp phá sản, vậy nên tôi cảm thấy bảo vệ tính mạng tương đối quan trọng hơn!” Lý Kiều cảm thấy mình cũng làm gì sai.

      “ Cao tổng, ông còn vấn đề gì ? Nếu như có vấn đề gì, xin ký tên lên hai tài liệu này.” Dạ Thiên đem hai phần tài liệu đẩy tới trước mặt Cao Hùng nhìn dòng chữ to bên , cầm bút máy bên cạnh lên ký xuống.

      Khi ký xong tên tuổi của mình, còn chưa để bút xuống, ông liền trực tiếp ngã xuống đắt.

      “Cha, cha làm sao vậy?” Cao Cầm Nhã nhìn Cung Hình Dực, cắn răng nghiến lợi : “Cung Hình Dực, nếu như cha tôi xảy ra chuyện hay gì, tôi tuyệt đối tha cho !”

      xong bảo vệ cũng tới, đỡ Cao Hùng rời khỏi công ty. Cung Hình Dực chỉ nhún nhún vai, có bản lành, vậy đấu thử !

      sợ, Cao Cầm Nhã chỉ biết chút mánh khóe mà thôi chỉ cần ta xuống tay với Tống Tâm Dao, có thể chơi đùa với ta chút. Nếu như ta tính toán muốn xuống tay với Tống Tâm Dao, như vậy thể chơi đùa cung với ta rồi.

      Coi như thương Tống Tâm Dao như thế nào? Dù vậy trừ ra, bất luận kẻ nào cũng thể tổn thương tới Tống Tâm Dao. là đàn ông. Nếu như thể bảo vệ được người phụ nữ của mình, sao có thể tự xưng mình là đàn ông chứ?

      Tống Hàm Quân nhìn công ty to như vậy, coi như ông có lòng tin như thế nào nữa, vẫn cảm thấy sợ. Dù sao, công ty này cũng là của Cung Hình Dực giao cho ông, mặc dù ông tiếp nhận công ty này, nhưng mà vẫn có rất nhiều chuyện, cần phải hỏi Cung Hình Dực. Đợi mấy năm nữa ông về hưu, công ty này vẫn là để lại cho Cung Hình Dực .

      Coi như phải để lại cho Cung Hình Dực, cũng là cho Kỳ Kỳ. Dù sao ông cũng chỉ có đứa con là Tống Tâm Dao.

      Nếu như để lại cho bọn họ còn có thể cho ai đây?


      55.8

      "Cha, cha đâu vậy? Vì sao muộn như thế này mới trở về?" Đến khuya, Tống Hàm Quân mới từ công ty trở về nhà, trong tay còn cầm tập tài liệu dày.

      "Cha mới từ công ty trở về, làm sao con vẫn chưa ngủ." Thấy Tống Tâm Dao vẫn ngồi ở trong phòng khách. Trời cũng sắp tới rạng sáng rồi, làm sao con vẫn còn ngồi ở đây?

      " phải vì con chờ cha trở về sao?"

      "Mau ngủ ! Cha còn có vài việc cần phải xử lý." Ngày đầu tiên làm tổng giám đốc, ông phát , làm tổng giám đốc phải chuyện dễ dàng gì.

      tại, ông thể bội phục Cung Hình Dực, có thể quản lý Tử Mị tốt như vậy. Hơn nữa ở trong thương giới, còn đạt được thành tích vô cùng đáng nể.

      " trễ thế này, còn phải làm việc sao?" Nhìn tài liệu trong tay ông, nhiều đến nỗi khiến chắt lưỡi hít hà, từ trước đến nay chưa từng thấy Tống Hàm Quân mang việc về nhà làm, mà bây giờ lại mang theo nhiều tài liệu về nhà để xử lý như vậy.

      "Cha, có phải cha được thăng chức hay ?" Đây là việc nghi ngờ nhất, nếu như phải là thăng chức, tại ông chỉ là quản lý ngành, hẳn có nhiều việc như vậy!

      "Con có nhớ lần trước, khi Hình Dực tới nhà chúng ta với cha là tới tham dự đại hội cổ đông của công ty hay ?" Tống Hàm Quân cảm thấy, nếu như trực tiếp với con là Cung Hình dực mua lại Cao thị tặng cho ông có lẽ tốt hơn. biết Tống Tâm Dao nghĩ sao?

      "Nhớ, sao vậy ạ? Có phải là cha được thăng chức hay ?"

      "Đúng vậy! Hơn nữa liên tục vượt vài cấp." Chuyện lần này khiến cho ông giật mình, từ trưởng bộ phận, lên làm tổng giám đốc công ty, quả thực rất đáng sợ.

      “Cái gì?” Liên tục vượt vài cấp, nhất thời phản ứng kịp.

      “Vậy bây giờ cha làm chức vụ gì?” Nếu như là trưởng bộ phận quản lý ngành dược thăng cấp cùng lắm cũng chỉ làm tổng quản lý thôi.

      “Tổng giám độc a!”

      “Cái gì?” Tống Tâm Dao nhất thời thể phản ứng.

      tại, cha con là Cao thị, á, phải, là tống tài của Tống thị rồi!” Chính ông cũng cảm thấy mình như nằm mơ vậy.

      , thể nào!”

      “Con hỏi Cung Dực ấy! Cha cha sợ mình quản lý được công tử hồn, nhưng mà nó nó tin tưởng cha, dám giao công ty lại cho cha quản lý.” Cho dù như thế nào, ông cũng chỉ là quản lý , nếu như Cung Hinh Dực để cho ông ở lại công ty làm việc bình thường, ông tuyệt đối dốc hết sức lực trợ giúp con rể của mình. Nhưng mà tại, mọi chuyện lại phải như vật

      “Cha, cha đừng làm việc muộn quá, con làm bữa ăn khuya cho cha, ở bàn đó, cha ăn trước , con về phòng đây!” đúng là phải hỏi lại Cung Hình Dực cho ràng, tại sao đột nhiên lại tăng công ty cho Tống Hàm Quân như vậy.

      muốn biếtt đầu đuôi câu chuyện…..

      “Mẹ. lầm sao kdt già mẹ mói trâ về thòng?- Ting Tâm Dao^ trô lại trong thong. Ki/ Ki/ vân dang mò mắt that to. nhìn .

      “Kì/ Ki/ tại sao con vân chua ngh?” Nhìn thất Ki/ Kì/ còn ^ chua ngả. cằm gtẫn áo ngà ten cạnh lên that ra mặc vào.

      “Mẹ, làm sao bây giờ mẹ mới trở về phòng?” Tống Tâm Dao trở lại trong phòng, Kỳ KỲ vẫn mở mắt to, nhìn .

      “Kỳ Kỳ, tại sao con vẫn chưa ngủ?” Nhìn thấy Kỳ Kỳ còn chưa ngủ, cầm quần áo ngủ bên cạnh lên thay ra mặc vào.

      “Mẹ, mẹ có ở đây Kỳ Kỳ ngủ được!” Kỳ Kỳ từ giường bò dậy, chạy đến bên cạnh làm nũng.

      “Kỳ Kỳ, con thể cứ ỷ lại vào mẹ như vậy, bây giờ con trưởng thành rồi, phải học cách ngủ mình , như vậy về sau các bạn cũng gọi con là tiểu quỷ nhát gan nữa.” Phụ thuộc vào như vậy phải là chuyện tốt.

      Đợi nó lớn hơn chút nữa sắp xếp cho nó ở mình phòng, thể để cho nó tiếp tục ngủ cùng nữa, cứ tiếp tục như vậy, tốt.

      “Con mặc kệ bọn nó! Con chỉ thích ngủ cùng mẹ. Ngủ cùng mẹ, Kỳ Kỳ cảm thấy rất an toàn. Mặc dù , ngực của cha cũng rất an roàn, nhưng mà mẹ, Kỳ Kỳ vẫn thích ngực của mẹ hơn, vô cùng mềm mại.” Nó thích nhất chính là cảm giác ở trong ngực mẹ như thế này, mỗi ngày đều có thể ngủ với mẹ, cảm giác có mẹ ở bên cạnh, rất tốt!

      “Con cảm giác được cha ôm trong ngực rất an toàn, là sao?” Mặc dù câu kia giọng rất , nhưng mà vẫn nghe thấy rất ràng.

      Xem ra tình cảm của Kỳ Kỳ đối với Cung Hình Dực, chậm rãi biến hóa. Nếu như có thể tiếp tục như vậy, đối với hai người bọn họ là tiến triển tốt.

      Xem ra, trải qua chuyện của chị Thu lần này, tình cảm giữa Kỳ Kỳ và Cung Hình Dực, quả thực thay đổi ít.

      Điều này cũng Iàm cảm thấy rấy vui mừng.

      “Con trai, con nằm , mẹ gọi điện thoại cho cha con hỏi số chuyện . “ muốn hỏi chuyện Cao thị - Tống thị này rốt cuộc là thế nào.

      “Mẹ, muộn thế này, mẹ gọi điện thoại cho cha nếu như cha ngủ rồi sao?” Kỳ Kỳ hoài nghi, mẹ của nó muốn hỏi chuyện gì mà quá nửa đêm rồi còn nghĩ tới gọi điện thoại cho cha?

      “Phải ha! Trời cũng vừa mới rạng sáng “ Chắc hẳn cũng ngủ, tại gọi cho , phải là quấy rầy nghỉ ngơi sao?

      “Kỳ Kỳ nằm xuống, chúng ta cùng ngủ.” Vết thương của Cung Hình Dực, điều dưỡng năm ngày, hồi phục cũng tồi. Mấy ngày nay chịu đủ xui xẻo, mỗi ngày đều phải cho ăn cơm, cái tên đàn ông chết tiệt kia suốt ngày chỉ biết ăn vạ với .

      Mỗi ngày đều la hét tay của mình đau, muốn đút cơm cho .

      Mặc dù có lúc rất tức giận, nhưng nhìn ăn hết cơm, cũng len lén vui mừng ở trong lòng.

      Người đàn ông này tỏ ra vô lại giống đứa bé. Nghĩ nghĩ lại, đột nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra trong thư phòng đêm đó, tự chủ được đỏ cả mặt.

      Kỳ Kỳ nhìn mẹ, lát cười, lát lại đỏ mặt. mẹ suy nghĩ gì?

      Nhưng mà đây là chuyện của người lớn, tại nó vẫn nên hỏi. Về sau tự nhiên biết. Bây giờ là quan trọng nhất chính là ngoan ngoãn ngủ, mau mau lớn lên. Như vậy có thể biết được, mẹ suy nghĩ chuyện gì, vì sao lại cười rồi.

      Nhìn Kỳ Kỳ chui vào trong ngực mình, Tống Tâm Dao cười nhạt, đứa bé này, vẫn luôn dựa dẫm như vậy.

      Trong sinh mệnh , xem ra là nhất định phải có hai người đàn ông này xuất . chính là Kỳ Kỳ, còn có chính là Cung Hình Dực. Tính tình của hai người, cũng hết sức giống nhau.

      Chắc hẳn Cung Hình Dực lúc , cũng là đứa trẻ rất ngịch ngợm. Chỉ là muốn nghe chuyện Cung Hình Dực khi còn bé. Xem ra ngày mai phải đợi lúc Cung Hình Dực ở nhà đến nhà họ cung hỏi thăm ông nội mới được.
      Last edited: 25/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :