Tiếp chương 4
Phần 4.2
“Khốn kiếp! cho rằng là ai? Quan tâm làm gì nhiều như vậy! Tại sao tôi phải…”
Nhìn đến tay vuốt vuốt ngực, hơi thở của cứng lại, tất cả những lời còn lại bị nuốt xuống bụng.
“Được.”
Áy náy khiến cho giơ hai tay lên đầu hàng.
“Tôi nghe lời , tất cả đều nghe theo .”
Tống Ninh Ninh hít hơi sâu, cố gắng bình tĩnh kiềm chế bản thân mình, thầm nghĩ, nếu tiếp tục kéo dài như vậy, có thể bị nội thương mà chết mất.
Nhìn bộ dáng kiềm chế bản thân của , khóe miệng Đỗ Phù Lãng nhếch lên thành nụ cười.
“Nhưng…. xác định là cần tới khám bác sĩ sao?”
Vẻ mặt lo lắng hỏi lại.
“ lần nữa xác định!”
Giọng trầm thấp khẳng định.
“Tôi nghĩ, chỉ cần chọc đến tôi, tôi …”
liếc nhìn cái.
“ cảm thấy rất thoải mái.”
Tống Ninh Ninh nghe vậy, khóe miệng giật giật. thầm nghĩ, bình thường mình cũng thường xuyên kích động làm những chuyện bê đá đập chân mình còn tính, dù sao nữa cũng có thể khắc phục được hậu quả, nhưng hôm nay biết lại ngu ngốc đến mức nào mà lại bê nguyên cục đá lớn đến như vậy! Xem ra, lần này chân bị què nặng và phải mất thời gian mới lành rồi…. Nghĩ tới đây, khuôn mặt tự giác tối vài phần.
“Biểu tình của cũng nên bất đắc dĩ quá như thế!”
, trong giọng hàm chứa quá nhiều cảm xúc.
“ khiến tôi thấy trong lòng khó chịu.”
“…”
Thiếu chút nữa ra những lời thô tục.
“Aizz…, tôi sợ rồi. Được rồi, nhẫn nhịn chút, dù sao, cơ hội như thế này cũng thường xảy ra. Tôi nhẫn nhịn…”
tự lẩm bẩm.
“Chỉ cần tôi cách xa , cần phải đột nhiên khó thở là tốt rồi. Tôi thề về sau nhất định từ bỏ tính xấu này, động cái là kích động giơ nắm đấm trước mặt người khác uy hiếp nữa, chỉ cần rời xa tôi chút bình yên vô , tôi thề nhất định được làm được.”
nhìn chằm chằm lúc.
“Hôm nào đó tôi hẹn ăn cơm.”
“Thôi khỏi.”
lộ ra vẻ mặt kinh sợ nhìn .
“Hôm nay, chúng ta coi như bèo nước gặp nhau, ngày mai nếu đường có gặp được nhau, cứ coi như quen biết…. tôi biết và cũng biết tôi. Như vậy là tốt rồi, làm ơn .”
còn muốn vạch ranh giới với ? còn bày ra bộ mặt sợ hãi nhìn đến tránh còn kịp như vậy, khỏi khiến cảm thấy hờn giận.
“Tôi kém cỏi như thế sao?”
thách thức như hỏi như .
“, rất tốt, chỉ là…”
suy nghĩ lát rồi tiếp.
“ chỉ là quá phiền toái thôi.”
“Phiền toái?”
“Đúng vậy, ở trước mặt tôi thể tùy tâm sở dục, chỉ cần hợp với lòng , khiến cho bệnh tim tái phát, ở cùng với tôi cảm thấy vô cùng thống khổ.”
“Nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái.”
Câu của khiến hơi thở của cứng lại. Ngơ ngác nhìn .
“ xin lỗi, vì hôm nay tôi lỡ hẹn với .”
Đôi mắt đen láy của chăm chút nhìn chằm chằm rời.
“Thực xin lỗi.”
Tống Ninh Ninh có cách nào đè nén kinh ngạc của chính bản thân mình, mặc dù tới tìm chính là muốn nghe lời xin lỗi, nhưng lúc đó còn tưởng rằng loại người như thể biết được lời xin lỗi phát như thế nào, cho nên khi mở miệng câu ‘ xin lỗi’ khiến thể nào tin tưởng vào chính đôi tai của mình.
Nhưng này nguy hiểm quá rồi! Nhìn vào đôi mắt của , khiến cho tim đập mạnh dữ dội thể khống chế được, giống như là bị điện giật vậy…
nhịn được hít hơi sâu, nhưng khi hít vào tất cả khí đều là mùi hương của , tự trách bản thân mình sao có thể sơ sẩy đột nhiên có dũng khí hoa mắt chóng mặt như vậy.
“Gặp quỷ rồi!”
Người bị bệnh tim ràng là , thế nhưng tại sao lúc này chính bản thân lại thể khống chế được nhịp đập của trái tim mình như vậy.
“ là gặp quỷ rồi!”
Đỗ Phù Lãng nhướng mày.
Đúng lúc nguy hiểm xe dừng lại, Tống Ninh Ninh khỏi thở ra hơi, nở nụ cười tươi như hoa.
“Đến nơi rồi!”
nhìn bộ dáng vui vẻ của , tức giận đến trừng mắt nhìn .
“ có nhất thiết phải bày ra bộ dạng vui vẻ như vậy ?”
nhún vai, bày ra mặt quỷ nhìn nhìn , cũng có đáp lời.
“Cậu đưa vị tiểu thư này về .”
Người trợ lý mở cửa xe, lúc Đỗ Phù Lãng bước xuống còn đặc biệt quay lại căn dặn.
Tống Ninh Ninh vô cùng thức thời, cũng có phản bác gì, dù sao, chỉ cần để cho mau mau chóng chóng rời xa khỏi , cho dù bắt bộ mà về, cũng ý kiến nửa câu.
Sau đó, vươn cánh tay dài ra, ngăn cản động tác muốn mau mau chóng chóng đóng cửa xe của lại.
“Tống Ninh Ninh.”
Nghe được tiếng gọi lớn tiếng của , chần chờ chút sau đó ngẩn đầu lên, vừa vặn bắt được ánh mắt nhìn chăm chú.
Đôi mắt của đen láy chăm chú nhìn .
“Hẹn gặp lại.”
“Gặp lại cái gì? chúng ta về sau gặp nhau nữa.”
Theo phản xạ, bật lại lời của , nhưng sau khi xong lại nhìn thấy khuôn mặt tái vì giận, lại giả lả cười lên tiếng, nhanh chóng bổ sung thêm câu.
“Tôi chỉ đùa thôi.”
cúi thấp đầu xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhìn lời, bị nhìn chằm chằm như vậy, Tống Ninh Ninh cảm thấy nhiệt độ khuôn mặt mình càng ngày càng tăng cao rồi.
“Tốt nhất là đùa.”
nhìn thẳng vào đáy mắt , có phần uy hiếp . Người con này là đơn thuần, có thể chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn ra được suy nghĩ của , bỗng nhiên cảm thấy hối hận vì hôm nay đến buổi hẹn với .
“Về cẩn thận.”
vốn là định đùa cứ chuyện bé xé ra to nhưng lại nhìn thấy biểu rất chân thành của , quan tâm của khiến người ta làm sao mà ghét bỏ được, cho nên đành vô cùng thức thời gật đầu đáp lại.
“Hẹn gặp lại.”
điều chỉnh lại bản thân mình, nhìn , lặp lại lần.
cũng hiểu rằng nếu lúc này mà mình trốn tránh ánh mắt của có vẻ kỳ cục, cho nên hít hơi sâu, rồi đáp lại.
“Hẹn gặp lại.”
Sau đó, lập tức đẩy tay ra, đóng cửa xe lại, ý muốn tài xế lái xe .
Xe dần dần chuyển bánh rời khỏi, nhưng vẫn còn cảm nhận dược ánh mắt của còn dõi theo chính mình, điều này khiến cho tim đập càng nhanh hơn, dường như sắp thở nổi nữa.
dùng đôi bàn tay vỗ vỗ lên mặt để giúp bản thân thanh tỉnh hơn chút, rồi sau đó chớp mắt lia lịa.
“Phó tổng, chúng ta vào thôi.”
Đợi cho chiếc xe chạy xa, trợ lỹ Trình Hiểu Phong mới mở miệng nhắc nhở .
“ mình tôi vào là được rồi.”
Đỗ Phù Lãng nhanh tay tiếp nhận chiếc cặp tài liệu, trong đầu như nhớ ra được điều gì, quay đầu lại phân phó cho người trợ lý.
“Cậu quay về công ty chuyến, thay tôi đến chỗ giám đốc Bả lấy tài liệu của đối tượng xem mắt đến rồi mang tới đây cho tôi.”
Đáy mắt Trình Hiểu Phong lên vài tia kinh ngạc, nhưng vẫn yên lặng như cũ làm theo.
“Vâng, tôi mau chóng đem tài liệu đó tới cho , chỉ là phó tổng…”
quan tâm nhìn boss của mình.
“Quả sắc mặt vô cùng tốt, sao chứ?”
Đỗ Phù Lãng lắc đầu.
“Chỉ là đau dạ dày chút thôi.”
“Có cần dùng thuốc ? Ở trong cặp của có đó.”
“Tôi biết, nếu như cảm thấy thoải mái tôi uống. Cậu về trước .”
Đỗ Phù Lãng vừa bên mặt chút thay đổi xoay người bước vào nhà hàng.
Mãi đến lúc nhìn thấy bóng dáng của boss nhà mình khuất sau cánh cửa, lúc này Trình Hiểu Phong mới lộ ra vẻ mặt hoang mang, lắc đầu cái.
Lúc trước, có đem tài liệu của đối tượng xem mắt tới, phó tổng chỉ nhìn cũng buồn liếc qua liền thuận tay ném qua bên, nếu phải là do tổng giám đốc đặc biệt cảnh cáo, có lẽ phó tổng giám đốc sớm đem phần tài liệu về Tống Ninh Ninh cho nhân viên dọn phòng tiêu hủy rồi.
Nhớ tới người con vô cùng khí thế, lại ăn thô tục kia, Trình Hiểu Phong nhịn được mà bật cười.
Mặc dù tính cách của hợp với vị phó tổng lạnh lùng của , nhưng thể phủ nhận điều rằng, đúng là người rất thú vị, quan trọng nhất là khiến cho ông chủ lạnh lùng như băng của phải động tâm.
“Chị!”
Tống Y Y vừa thấy Tống Ninh Ninh bước vào đến cửa, lập tức vui vẻ chạy lại nghênh đón.
“Em ở nhà sao?”
“Đúng vậy.”
Tống Y Y thuận miệng trả lời, mặt lên vẻ mong chờ hóng chuyện.
“Chị, hôm nay chị xem mắt có xảy ra chuyện gì ? Có được thuận lợi ?”
“ muốn nhắc lại nữa.”
Tống Ninh Ninh cởi bao tay da ra quăng ghế sofa, muốn suy nghĩ cẩn thận về chuyện ngày hôm nay, cuối cùng nhịn được, thét lên tiếng chói tai.
“A----”
Tống Y Y bị tiếng hét của làm cho hoảng sợ, khỏi ăn lắp bắp.
“Chị, chị cả…”
Tống Ninh Ninh để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của em út, chỉ quay đầu về hướng nhà bếp lớn tiếng gọi.
“Thím Lượng!”
Thím Lượng là quản gia được mời về để làm việc dọn dẹp trong nhà Tống gia, bà ở lại Tống gia từ lúc cha mẹ bọn họ còn sống. Những năm gần đây, việc ăn uống của bốn em bọn họ đều do bà chuẩn bị.
“Hôm nay là sinh nhật của con thím Lượng, nên thím ấy trở về nhà cách đây khoảng giờ rồi.”
Tống Y Y hoài nghi nhìn chị mình
“Nhưng trước khi về thím ấy chuẩn bị cơm tối sẵn sàng cho chúng ta rồi. Chị, chị đói bụng sao? Để em hâm nóng lại, có thể ăn rồi.”
“ cần vội vàng, chị đói.”
Tống Ninh Ninh ngồi bẹp sofa.
“Chị chỉ muốn nhờ thím Lượng nấu giúp chị bát bún móng giò nóng. Hôm nay chị gặp phải tên đại thần xui xẻo, muốn ăn để giải xui.”
“Tên đại thần xui xẻo? Chị, phải hôm nay chị xem mắt sao? Làm sao có thể gặp đại thần xui xẻo được?”
Tống Y Y nghi hoặc nhìn chị mình, có thể là sớm biết trước kết quả như thế mới trở về sớm như vậy.
“Đừng nữa.”
Ngay từ đầu, Tống Ninh Ninh muốn đề cập đến vấn đề này. Chỉ là, nếu đề cập tới cũng có nghĩa là có thể quên ánh mắt của người đàn ông tên Đỗ Phù Lãng có thể khiến cho đỏ mặt tim đập nhanh kia.
“Thực con mẹ nó công bằng, làm sao mà đàn ông lại có loại ánh mắt như thế được?”
“Chị, chị cái gì đó?”
Last edited by a moderator: 14/4/15