1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tính Kế xem mắt - Tử Văn (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tiếp chương 4

      Phần 4.2

      “Khốn kiếp! cho rằng là ai? Quan tâm làm gì nhiều như vậy! Tại sao tôi phải…”

      Nhìn đến tay vuốt vuốt ngực, hơi thở của cứng lại, tất cả những lời còn lại bị nuốt xuống bụng.

      “Được.”

      Áy náy khiến cho giơ hai tay lên đầu hàng.

      “Tôi nghe lời , tất cả đều nghe theo .”

      Tống Ninh Ninh hít hơi sâu, cố gắng bình tĩnh kiềm chế bản thân mình, thầm nghĩ, nếu tiếp tục kéo dài như vậy, có thể bị nội thương mà chết mất.

      Nhìn bộ dáng kiềm chế bản thân của , khóe miệng Đỗ Phù Lãng nhếch lên thành nụ cười.

      “Nhưng…. xác định là cần tới khám bác sĩ sao?”

      Vẻ mặt lo lắng hỏi lại.

      lần nữa xác định!”

      Giọng trầm thấp khẳng định.

      “Tôi nghĩ, chỉ cần chọc đến tôi, tôi …”

      liếc nhìn cái.

      cảm thấy rất thoải mái.”

      Tống Ninh Ninh nghe vậy, khóe miệng giật giật. thầm nghĩ, bình thường mình cũng thường xuyên kích động làm những chuyện bê đá đập chân mình còn tính, dù sao nữa cũng có thể khắc phục được hậu quả, nhưng hôm nay biết lại ngu ngốc đến mức nào mà lại bê nguyên cục đá lớn đến như vậy! Xem ra, lần này chân bị què nặng và phải mất thời gian mới lành rồi…. Nghĩ tới đây, khuôn mặt tự giác tối vài phần.

      “Biểu tình của cũng nên bất đắc dĩ quá như thế!”

      , trong giọng hàm chứa quá nhiều cảm xúc.

      khiến tôi thấy trong lòng khó chịu.”

      …”

      Thiếu chút nữa ra những lời thô tục.

      “Aizz…, tôi sợ rồi. Được rồi, nhẫn nhịn chút, dù sao, cơ hội như thế này cũng thường xảy ra. Tôi nhẫn nhịn…”

      tự lẩm bẩm.

      “Chỉ cần tôi cách xa , cần phải đột nhiên khó thở là tốt rồi. Tôi thề về sau nhất định từ bỏ tính xấu này, động cái là kích động giơ nắm đấm trước mặt người khác uy hiếp nữa, chỉ cần rời xa tôi chút bình yên vô , tôi thề nhất định được làm được.”

      nhìn chằm chằm lúc.

      “Hôm nào đó tôi hẹn ăn cơm.”

      “Thôi khỏi.”

      lộ ra vẻ mặt kinh sợ nhìn .

      “Hôm nay, chúng ta coi như bèo nước gặp nhau, ngày mai nếu đường có gặp được nhau, cứ coi như quen biết…. tôi biết cũng biết tôi. Như vậy là tốt rồi, làm ơn .”

      còn muốn vạch ranh giới với ? còn bày ra bộ mặt sợ hãi nhìn đến tránh còn kịp như vậy, khỏi khiến cảm thấy hờn giận.

      “Tôi kém cỏi như thế sao?”

      thách thức như hỏi như .

      , rất tốt, chỉ là…”

      suy nghĩ lát rồi tiếp.

      chỉ là quá phiền toái thôi.”

      “Phiền toái?”

      “Đúng vậy, ở trước mặt tôi thể tùy tâm sở dục, chỉ cần hợp với lòng , khiến cho bệnh tim tái phát, ở cùng với tôi cảm thấy vô cùng thống khổ.”

      “Nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái.”

      Câu của khiến hơi thở của cứng lại. Ngơ ngác nhìn .

      xin lỗi, vì hôm nay tôi lỡ hẹn với .”

      Đôi mắt đen láy của chăm chút nhìn chằm chằm rời.

      “Thực xin lỗi.”

      Tống Ninh Ninh có cách nào đè nén kinh ngạc của chính bản thân mình, mặc dù tới tìm chính là muốn nghe lời xin lỗi, nhưng lúc đó còn tưởng rằng loại người như thể biết được lời xin lỗi phát như thế nào, cho nên khi mở miệng câu ‘ xin lỗi’ khiến thể nào tin tưởng vào chính đôi tai của mình.

      Nhưng này nguy hiểm quá rồi! Nhìn vào đôi mắt của , khiến cho tim đập mạnh dữ dội thể khống chế được, giống như là bị điện giật vậy…

      nhịn được hít hơi sâu, nhưng khi hít vào tất cả khí đều là mùi hương của , tự trách bản thân mình sao có thể sơ sẩy đột nhiên có dũng khí hoa mắt chóng mặt như vậy.

      “Gặp quỷ rồi!”

      Người bị bệnh tim ràng là , thế nhưng tại sao lúc này chính bản thân lại thể khống chế được nhịp đập của trái tim mình như vậy.

      là gặp quỷ rồi!”

      Đỗ Phù Lãng nhướng mày.

      Đúng lúc nguy hiểm xe dừng lại, Tống Ninh Ninh khỏi thở ra hơi, nở nụ cười tươi như hoa.

      “Đến nơi rồi!”

      nhìn bộ dáng vui vẻ của , tức giận đến trừng mắt nhìn .

      có nhất thiết phải bày ra bộ dạng vui vẻ như vậy ?”

      nhún vai, bày ra mặt quỷ nhìn nhìn , cũng có đáp lời.

      “Cậu đưa vị tiểu thư này về .”

      Người trợ lý mở cửa xe, lúc Đỗ Phù Lãng bước xuống còn đặc biệt quay lại căn dặn.

      Tống Ninh Ninh vô cùng thức thời, cũng có phản bác gì, dù sao, chỉ cần để cho mau mau chóng chóng rời xa khỏi , cho dù bắt bộ mà về, cũng ý kiến nửa câu.

      Sau đó, vươn cánh tay dài ra, ngăn cản động tác muốn mau mau chóng chóng đóng cửa xe của lại.

      “Tống Ninh Ninh.”

      Nghe được tiếng gọi lớn tiếng của , chần chờ chút sau đó ngẩn đầu lên, vừa vặn bắt được ánh mắt nhìn chăm chú.

      Đôi mắt của đen láy chăm chú nhìn .

      “Hẹn gặp lại.”

      “Gặp lại cái gì? chúng ta về sau gặp nhau nữa.”

      Theo phản xạ, bật lại lời của , nhưng sau khi xong lại nhìn thấy khuôn mặt tái vì giận, lại giả lả cười lên tiếng, nhanh chóng bổ sung thêm câu.

      “Tôi chỉ đùa thôi.”

      cúi thấp đầu xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhìn lời, bị nhìn chằm chằm như vậy, Tống Ninh Ninh cảm thấy nhiệt độ khuôn mặt mình càng ngày càng tăng cao rồi.

      “Tốt nhất là đùa.”

      nhìn thẳng vào đáy mắt , có phần uy hiếp . Người con này là đơn thuần, có thể chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn ra được suy nghĩ của , bỗng nhiên cảm thấy hối hận vì hôm nay đến buổi hẹn với .

      “Về cẩn thận.”

      vốn là định đùa cứ chuyện bé xé ra to nhưng lại nhìn thấy biểu rất chân thành của , quan tâm của khiến người ta làm sao mà ghét bỏ được, cho nên đành vô cùng thức thời gật đầu đáp lại.

      “Hẹn gặp lại.”

      điều chỉnh lại bản thân mình, nhìn , lặp lại lần.

      cũng hiểu rằng nếu lúc này mà mình trốn tránh ánh mắt của có vẻ kỳ cục, cho nên hít hơi sâu, rồi đáp lại.

      “Hẹn gặp lại.”

      Sau đó, lập tức đẩy tay ra, đóng cửa xe lại, ý muốn tài xế lái xe .

      Xe dần dần chuyển bánh rời khỏi, nhưng vẫn còn cảm nhận dược ánh mắt của còn dõi theo chính mình, điều này khiến cho tim đập càng nhanh hơn, dường như sắp thở nổi nữa.

      dùng đôi bàn tay vỗ vỗ lên mặt để giúp bản thân thanh tỉnh hơn chút, rồi sau đó chớp mắt lia lịa.

      “Phó tổng, chúng ta vào thôi.”

      Đợi cho chiếc xe chạy xa, trợ lỹ Trình Hiểu Phong mới mở miệng nhắc nhở .

      mình tôi vào là được rồi.”

      Đỗ Phù Lãng nhanh tay tiếp nhận chiếc cặp tài liệu, trong đầu như nhớ ra được điều gì, quay đầu lại phân phó cho người trợ lý.

      “Cậu quay về công ty chuyến, thay tôi đến chỗ giám đốc Bả lấy tài liệu của đối tượng xem mắt đến rồi mang tới đây cho tôi.”

      Đáy mắt Trình Hiểu Phong lên vài tia kinh ngạc, nhưng vẫn yên lặng như cũ làm theo.

      “Vâng, tôi mau chóng đem tài liệu đó tới cho , chỉ là phó tổng…”

      quan tâm nhìn boss của mình.

      “Quả sắc mặt vô cùng tốt, sao chứ?”

      Đỗ Phù Lãng lắc đầu.

      “Chỉ là đau dạ dày chút thôi.”

      “Có cần dùng thuốc ? Ở trong cặp của có đó.”

      “Tôi biết, nếu như cảm thấy thoải mái tôi uống. Cậu về trước .”

      Đỗ Phù Lãng vừa bên mặt chút thay đổi xoay người bước vào nhà hàng.

      Mãi đến lúc nhìn thấy bóng dáng của boss nhà mình khuất sau cánh cửa, lúc này Trình Hiểu Phong mới lộ ra vẻ mặt hoang mang, lắc đầu cái.

      Lúc trước, có đem tài liệu của đối tượng xem mắt tới, phó tổng chỉ nhìn cũng buồn liếc qua liền thuận tay ném qua bên, nếu phải là do tổng giám đốc đặc biệt cảnh cáo, có lẽ phó tổng giám đốc sớm đem phần tài liệu về Tống Ninh Ninh cho nhân viên dọn phòng tiêu hủy rồi.

      Nhớ tới người con vô cùng khí thế, lại ăn thô tục kia, Trình Hiểu Phong nhịn được mà bật cười.

      Mặc dù tính cách của hợp với vị phó tổng lạnh lùng của , nhưng thể phủ nhận điều rằng, đúng là người rất thú vị, quan trọng nhất là khiến cho ông chủ lạnh lùng như băng của phải động tâm.

      “Chị!”

      Tống Y Y vừa thấy Tống Ninh Ninh bước vào đến cửa, lập tức vui vẻ chạy lại nghênh đón.

      “Em ở nhà sao?”

      “Đúng vậy.”

      Tống Y Y thuận miệng trả lời, mặt lên vẻ mong chờ hóng chuyện.

      “Chị, hôm nay chị xem mắt có xảy ra chuyện gì ? Có được thuận lợi ?”

      muốn nhắc lại nữa.”

      Tống Ninh Ninh cởi bao tay da ra quăng ghế sofa, muốn suy nghĩ cẩn thận về chuyện ngày hôm nay, cuối cùng nhịn được, thét lên tiếng chói tai.

      “A----”

      Tống Y Y bị tiếng hét của làm cho hoảng sợ, khỏi ăn lắp bắp.

      “Chị, chị cả…”

      Tống Ninh Ninh để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của em út, chỉ quay đầu về hướng nhà bếp lớn tiếng gọi.

      “Thím Lượng!”

      Thím Lượng là quản gia được mời về để làm việc dọn dẹp trong nhà Tống gia, bà ở lại Tống gia từ lúc cha mẹ bọn họ còn sống. Những năm gần đây, việc ăn uống của bốn em bọn họ đều do bà chuẩn bị.

      “Hôm nay là sinh nhật của con thím Lượng, nên thím ấy trở về nhà cách đây khoảng giờ rồi.”

      Tống Y Y hoài nghi nhìn chị mình

      “Nhưng trước khi về thím ấy chuẩn bị cơm tối sẵn sàng cho chúng ta rồi. Chị, chị đói bụng sao? Để em hâm nóng lại, có thể ăn rồi.”

      cần vội vàng, chị đói.”

      Tống Ninh Ninh ngồi bẹp sofa.

      “Chị chỉ muốn nhờ thím Lượng nấu giúp chị bát bún móng giò nóng. Hôm nay chị gặp phải tên đại thần xui xẻo, muốn ăn để giải xui.”

      “Tên đại thần xui xẻo? Chị, phải hôm nay chị xem mắt sao? Làm sao có thể gặp đại thần xui xẻo được?”

      Tống Y Y nghi hoặc nhìn chị mình, có thể là sớm biết trước kết quả như thế mới trở về sớm như vậy.

      “Đừng nữa.”

      Ngay từ đầu, Tống Ninh Ninh muốn đề cập đến vấn đề này. Chỉ là, nếu đề cập tới cũng có nghĩa là có thể quên ánh mắt của người đàn ông tên Đỗ Phù Lãng có thể khiến cho đỏ mặt tim đập nhanh kia.

      “Thực con mẹ nó công bằng, làm sao mà đàn ông lại có loại ánh mắt như thế được?”

      “Chị, chị cái gì đó?”
      Last edited by a moderator: 14/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phần 4.3



      Nhìn thào mình, Tống Y Y bắt đầu cảm thấy lo lắng.

      “Chị sao chứ?”

      có việc gì.”

      Tống Ninh Ninh vung tay lên, tự chủ được lại nhớ đến hành động lấy tay vuốt cuốt ngực của Đỗ Phù Lãng khi đó, suy nghĩ trầm xuống, trong lòng đột nhiên hiểu sao cảm thấy rất lo lắng.

      bệnh viện, có vấn đề gì xảy ra chứ?

      Vạn nhất tên kia xảy ra chuyện gì chỉ vì , cả đời này lương tâm bị cắn dứt.

      Đỗ Phù Lãng…. Trong lòng bắt đầu suy ngẫm về cái tên này, đối với , người đàn ông này rất phiền toái! điên rồi mới có thể có thiết lập quan hệ với .

      Chỉ cần mấy ngày tới này, xảy ra chuyện gì, cảm thấy an toàn, về sau hai người bọn họ liền chỉ như người qua đường với nhau. cần quan tâm đến việc đẹp trai thế nào, ánh mắt mê người ra sao, cũng liên quan gì tới .

      “Đúng!”

      Tống Ninh Ninh nhớ lại, bỗng nhiên đập tay xuống bàn khẳng định chắc nịch.

      là như thế.”

      Tống Y Y nhìn đầy kinh ngạc.

      “Chị, như thế là như thế nào? Rốt cục chị bị sao vậy? Đừng làm em sợ.”

      có việc gì.”

      quan tâm đến bộ dạng kinh ngạc của em , đáp lại câu xanh rờn.

      “Chỉ là chị muốn có chút liên quan gì với tên đại thần xui xẻo kia, nếu chắc chắn chị là người xui xẻo đoản mệnh.”

      “Chị, vị đại thần xui xẻo trong miệng chị …. phải là đối tượng xem mắt hôm nay của chị chứ?”

      Tống Y Y giọng hỏi.

      “Chẳng lẽ bộ dạng rất khó coi?”

      Tống Ninh Ninh phất phất tay.

      “Vấn đề phải là ở bộ dạng của .”

      Tống Y Y nhanh tay rót cốc nước đưa cho chị .

      phải là vấn đề này, thế vấn đề là gì?”

      “Tên kia mắc bệnh tim.”

      tiếp nhận cốc nước, uống ngụm lớn.

      “Nhìn bộ dạng bệnh tim tái phát của , thiếu chút nữa dọa chết chị.”

      Vẻ mặt Tống Y Y đầy kinh ngạc.

      “Chị, hãy cho em biết, phải bệnh tim của tái phát là do chị chứ?”

      có.”

      Nhớ tối bộ dạng ôm ngực của Đỗ Phù Lãng, đến bây giờ trong lòng vẫn còn sợ.

      “Chỉ là thiếu chút nữa…”

      “Thiếu chút nữa?”

      Giọng của Tống Y Y kéo dài ngân ra đến tám độ.

      “Đúng vậy, thiếu chút nữa.”

      cường điệu hơn.

      “May mắn thay sau cùng có chuyện gì xảy ra, là có Phật tổ phù hộ! nếu như xảy ra chuyện gì, món nợ này, nhất định Tống Tĩnh Ninh đổ lên đầu chị.”

      “Chị.”

      Tống Y Y giọng nghi ngờ.

      “Rốt cục là chị làm cái gì?”

      “Chị cũng chưa làm cái gì a.”


      Nghe khẩu khí trong lời của em út, Tống Ninh Ninh như cảm nhận được chính mình như bị vũ nhục, lập tức bằng giọng cường điệu.

      chị có làm cái gì.”

      cho leo cây, nên chỉ tìm tranh luận, về tình hay về lý đều hợp lẽ phải, chỉ là cũng đoán được lại yếu ớt đến như vậy, mới chỉ được có mấy câu phát bệnh, sớm biết như thế, ngu ngốc mà chạy tới tìm làm gì.

      “Nếu cái gì chị cũng chưa làm, tại sao người ta lại phát bệnh tim?”

      Câu hỏi được thốt ra, khiến Tống Ninh Ninh á khẩu, được gì.

      “Chuyện này cũng phải tất cả là do chị.”

      mở miệng, có ý thanh minh cho bản thân mình.

      “Sáng sớm nay chị bị chị hai của em dựng dậy, bôi bôi trát trát mặt chị, lại còn bắt chị mặc cái thứ quỷ gì mà áo ngực bóp eo gì đó!”

      vỗ vỗ xuống eo mình.

      “Cái thứ quái quỷ này khiến cho chị gần như thở nổi. Còn có cái đôi giày rách đó, thiếu chút nữa khiến chị bị ngã gẫy cổ.”

      tức giận hậm hực lấy đôi giày từ trong túi ra.

      “Khiến cho toàn thân chị chật vật, nhìn vào gương ngay cả chính bản thân chị thiếu chút nữa cũng nhận ra chính mình…”

      “Nhưng chị, hôm nay trông chị thế này rất đẹp mà.”

      Tống Y Y ngắm đúng trọng tâm khen .

      “Y Y, tại chúng ta tới trọng điểm phải là có xinh đẹp hay .”

      Tống Ninh Ninh nghiêm mặt .

      “Mà là chị và cái tên Đỗ Phù Lãng kia hôm nay xem mặt, nhưng lại cho chị leo cây!”

      Tống Y Y nghe vậy, khinh ngạc khẽ nhếch miệng.

      cho chị leo cây?”

      Đáp án này nằm trong dự đoán của Y Y. Ánh mắt nhìn nhanh đến đôi giày cao gót mà chị vừa mới quăng sàn nhà, gót giày bị gãy.

      “Chị, tai sao giày của chị lại bị gẫy?”

      “Chị làm sao mà biết được? Chị cũng rất thắc mắc, muốn hỏi nó câu tại sao mà lại bị gãy mất đó?!”

      Giọng của Tống Ninh Ninh tràn đầy trào phúng. ai dạy cho nó biết phải hỏng lúc nào sao? Lại chọn đúng lúc đứng trước mặt Đỗ Phù Lãng kia mà gãy mất, khiến mất hết cả mặt mũi.

      Tống Y Y có vẻ đồng tình cầm đôi giày hỏng lên.

      “Đây là đôi giày chị hai mới mua, chị cả, sao chị có thể mới lần …”

      Tống Ninh Ninh trừng mắt nhìn em , mặt mũi đều mất hết, vậy mà bây giờ Y Y lại có thể ngồi đó mà tiếc xót đôi giày hỏng này?

      Bắt gặp ánh mắt sắc bén của chị nhìn mình, Tống Y Y lập tức thức thời im lặng, lại nhìn xuống đôi giày mới dưới chân chị .

      “Chị mua giày mới hả?”

      Nghe được câu hỏi của em út, Tống Ninh Ninh có phần cảm thấy được tự nhiên.

      phải…”

      lẩm bẩm.

      phải là chị mua.”

      Tống Y Y nhìn biểu tình mặt của chị có phần suy nghĩ, từ trước đến nay, chị của mình luôn là người con nghênh ngang thế mà tại, nếu phải là do hoa mắt, chính là thấy nét mặt thẹn thùng lần đầu tiên xuất người chị nha.

      “Là người khác mua cho chị sao?”

      Tống Y Y cảm thấy rất hứng thú truy hỏi, ánh mắt tỏa sáng.

      “Là ai?”

      “Còn có thể là ai được? Chính là cái tên Đỗ Phù Lãng đó.”

      Tống Ninh Ninh tình nguyện ra cái tên này.

      “Đỗ Phù Lãng? Đối tượng xem mắt sao?”

      Tống Y Y hoàn toàn cảm thấy bị hồ đồ rồi.

      phải chị là chị bị cho leo cây sao? Làm sao có thể mua giày cho chị được?”

      “Bởi vì…”

      ngập ngừng trả lời.

      “Chị tìm .”

      Nghe được đáp án, Tống Y Y nhíu mi cái.

      “Em hiểu rồi. Có phải bởi vì chị tức giận tìm , cho nên giữa hai người xảy ra xung đột, mà thiếu chút nữa bị chị làm cho tức đến bệnh tim tái phát, nhưng…”

      Nhìn nét mặt của chị có chút thay đổi, lập tức thay đổi giọng nhàng.

      “Sau cùng sao, nhưng vì chị bị hỏng giầy, cho nên đối phương vẫn mua đôi giày mới cho chị, có phải như thế ?”

      Tống Ninh Ninh tùy tiện gật đầu cái, coi như thay cho câu trả lời.

      Tống Y Y bật cười.

      “Thế đúng là người tốt rồi.”

      “Làm ơn , mới chỉ có đôi giày thôi mà.”

      bật lại, là để cho em biết, cũng chính là cho bản thân mình biết. Chỉ vì đôi giày mà mua chuộc được ròi, thế phải là các cũng quá dễ bị lừa rồi sao?

      phải là đôi giày.”

      Đôi mắt Tống Y Y lấp lánh tỏa sáng nhìn chị .

      “Là tấm lòng a.”

      Tống Ninh Ninh bắt ép chính bản thân mình cần nghe theo lời em , nhịn được lên tiếng nhắc nhở,

      “Đừng quên, chính là người cho chị leo cây đó.”

      “Về điển ấy, quả đúng là do sai.”

      Tống Y Y vỗ vỗ cằm, trả lời đúng trọng điển, nhưng lại khéo léo chuyển đề tài.

      “Bất quá chị à, nhìn có được hay ?”

      “Chị rồi--”

      Tống Ninh Ninh ngước lên trợn trừng mắt nhìn.

      “Diện mạo phải là vấn đề, vấn đề là mắc bệnh.”

      “Đúng vậy, nhưng trước khi chị đến chẳng phải cũng biết là mắc bệnh rồi sao? tại lại cường điệu hóa lên, có chút kì lạ nha.”

      Tống Y Y tiến lại gần hỏi.

      “Có phải chị chán ghét lắm ?”

      “Điều này…”

      Vấn đề này, Tống Ninh Ninh nhất thời biết phải trả lời thế nào cho phải.

      chỉ là người mà chị quen biết, có thể đường chị cũng nhận ra , làm thế nào lại có thể là chán ghét hay được?”

      “Đúng là như thế sao?”

      Tống Y Y hoài nghi.

      “Nhìn chị hôm nay rất kỳ lạ nha, từ lúc vào cừa đến giờ lúc nào cũng lầm bầm lầu bầu mình, còn có chị còn đỏ mặt nữa nha, chị …”

      kiên nhẫn, phất phất tay.

      “Trẻ con như em biết cái gì? nên bậy bạ!”

      Ánh mắt Tống Y Y bướng bỉnh lóe lên.

      “Chị cả, chị là lạ. cho em biết, chị cũng cho rằng Đỗ Phù Lãng đó cũng tệ đúng ?”

      Tống Ninh Ninh lại trợn mắt nhìn em , muốn trả lời vấn đề ngu ngốc này. (Chuông: khà khà… rốt cục là ngu ngốc như thế nào ;) )

      “Chị….”

      nữa.”

      Cắt đứt trí tưởng tượng nóng bỏng của em gáy. kết lại câu.

      “Cả đời này chị nghĩ, cũng muốn gặp lại cái tên kia nữa.”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì chị có lý do gì để gặp lại .”

      Vừa dứt lời, Tống Ninh Ninh liền nhanh chóng tới phía cầu thang bước lên lầu.

      cũng sai, cái tên Đỗ Phù Lãng kia, trước đó có ý muốn gặp mặt , có khả năng nhìn thấy bộ dáng thô lỗ của , còn có thể nảy sinh tình cảm với .

      Mà chính , càng có lý do gì để tìm gặp .

      Quan tâm sao? Tỉnh lại , nhất định cho rằng có ý đồ, cho nên giữa bọn họ….

      khó .

      Tuy miệng luôn rằng muốn có quan hệ gì với , nhưng lại nghĩ về sau nếu chạm mặt , tâm trạng Tống Ninh Ninh hiểu sao lại trầm xuống.

      Hết chương 4 ^^ !
      Last edited by a moderator: 15/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5:

      Editor: Chuongnhobe

      phần 5.1

      “Tống Ninh Ninh!”

      vừa mới bước lên cầu thang được vài bước, đột nhiên nghe thấy tiếng rống to gọi tên mình từ bên ngoài cửa phòng truyền tới.

      Tống Tĩnh Ninh người chưa tới thấy tiếng, hơn nữa, khẩu khí còn lộ ra vẻ hung ác.

      “Em ở đâu?”

      cả?!”

      Tống Y Y hoài nghi chính mình biết có phải nằm mơ hay . Từ trước đến nay, cả luôn là người ba phải, làm sao lại có được loại khẩu khí này, hơn nữa trong bốn em, luôn là người sợ chị cả nhất?

      Tống Ninh Ninh nhướng mày, xoay người nhìn về phía cửa, thấy khuôn mặt vô cùng tức giận của Tống Tĩnh Ninh xông vào.

      “Em tới đây cho .”

      Tay chỉ thẳng vào mặt , Tống Tĩnh Ninh chỉ thiếu tức giận đến giậm chân xuống mà ra lệnh.

      Khuôn mặt Tống Ninh Ninh khó có thể giải thích được mà nhìn cả, nhưng chân có động lấy chút. hất cằm lên, hỏi lại.

      “Làm gì?”

      “Những lời này nên là hỏi em mới đúng!”

      hơi dài, có biện pháp về phía , giọng điệu vô cùng tốt, lên tiếng chất vấn .

      “Em làm cái gì?”

      sờ đầu, bộ dạng mờ mịt liếc nhìn , vô tội trả lời.

      “Cái gì em cũng chưa làm.”

      “Tốt nhất là cái gì em cũng chưa có làm !”

      Tống Tĩnh Ninh nhướng mày hỏi lại.

      “Vậy em giải thích cho , vì sao Đỗ tiên sinh lại đột ngột phải vào viện cấp cứu rồi?”

      “Đỗ tiên sinh?”

      Tống Ninh Ninh hít vào hơi, đôi mắt mở lớn.

      “Đỗ Phù Lãng? phải cấp cứu?”

      sai. Trợ lý của vừa gọi điện tới, cho biết chuyện này. Tống Ninh Ninh----”

      Tống Tĩnh Ninh nhịn được gầm thét lên.

      “Trước khi xem mắt phải là em đồng ý với điều gì? Có phải em quên hết rồi ?”

      “Em có! Cho nên em rất nhẫn nại với rồi!”

      Nghe thấy giọng điệu trai tốt, bắt đầu kích động.

      có phái người lái xe đưa em về mà, lúc em về, trông hoàn toàn bình thường, có phát bệnh mà.”

      Lời giải thích của lọt vào trong tai của Tống Tĩnh Ninh lại thành trối đưa trối đẩy.

      “Nếu lời của em là , vậy tại sao bây giờ lại phải cấp cứu?”

      hỏi em, em biết hỏi ai?”

      Gương mặt cũng bừng bừng nóng nảy.

      “Tất cả đều tại hết!”

      “Trách ?”

      Tống Tĩnh Ninh chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.

      trách trách ai?”

      Nhớ tới việc Đỗ Phù Lãng ở trong phòng cấp cứu, đầu óc Tống Ninh Ninh bỗng trở nên rối tinh rối mù.

      “Tại sao yên lành lại tìm người mắc bệnh khỉ gió cho tôi xem mắt, tôi tình nguyện để tìm cho tôi con heo để tôi xem mắt, cũng còn tốt hơn so với .”

      “Oa! Nếu như những lời này của em mà được nghe thấy, chưa biết chừng, tại phòng mà nằm là phòng chăm sóc đặc biệt chứ phải chỉ là phòng cấp cứu thôi đâu nhỉ.”

      Tống Ninh Ninh nghe xong những lời này càng cảm thấy căm tức.

      phải rủa !”

      có rủa .”

      Tống Tĩnh Ninh cãi lại.

      “Đừng quên, vì em mà tại phải cấp cứu đó.”

      “Em làm sao biết lại yếu ớt như vậy được? ràng ở trước mặt , em nhẫn nại đến những câu thô tục rồi….”

      “Vậy tại sao bây giờ lại phải vào cấp cứu?”

      Câu hỏi này khiến Tống Ninh Ninh á khẩu trả lời được gì. trầm mặc lúc, vội vàng quan tâm hỏi.

      tại tình trạng của thế nào rồi?”

      “Nghe ổn lại rồi, nếu như chậm trễ chút có lẽ để gia đình chuẩn bị hậu rồi.”

      Nghe thấy thế, gánh nặng trong lòng Tống Ninh Ninh như được trút xuống, thở hắt ra.

      “Ninh Ninh.”

      Vẻ mặt Tống Tĩnh Ninh trở nên nghiêm túc.

      tại em thành cho biết, lúc em với Đỗ xem mắt, có phải em làm hay chuyện gì đó nên ?”

      “Em có.”

      cảm thấy khổ tâm mà sao giải thích được. thừa nhận, ngay từ lúc đầu chính bản thân tìm , bản thân lúc đó có chút nóng nảy, chuyện có khó nghe chút, nhưng chỉ là chút thôi, bởi vì bộ dạng có thể tùy tiện như sắp phát bệnh, khiến cho chính bản thân nhẫn nại rất nhiều.

      “Chẳng lẽ, từ nay về sau, nếu như có chuyện gì xảy ra đều đổ lên đầu em hay sao?”

      Tống Tĩnh Ninh vung tay lên.

      mặc kệ về sau như thế nào, chỉ tính riêng tại, dù sao vừa mới gặp em về phải vào bệnh viện cấp cứu, chuyện này bàn cãi thêm gì nữa, chính em gây ra, bây giờ tự mình chịu trách nhiệm .”

      “Có ý gì?”

      “Trợ lý của Đỗ Phù Lãng , Đỗ muốn ngày mai em cùng tới công ty của bọn họ chuyến.”

      Đỗ Phù Lãng tìm ? Mục đích của là gì? Nhớ tới ánh mắt của , trong lòng dâng lên cỗ bất an.

      “Em muốn!”

      Theo bản năng, lên tiếng cự tuyệt.

      “Tiếp xúc với ngày, em tổn thọ mất năm cuộc đời.”

      tại em gì đều quá muộn rồi.”

      Tống Tĩnh Ninh lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở .

      “Đừng quên, lúc trước với em là em nên , chính em sống chết muốn , tại làm hỏng chuyện rồi, em đừng nghĩ muốn phủi mông mặc kệ mà được.”

      “Đương nhiên phải, chỉ là em…”

      Lần này hết đường chối cãi nữa rồi. Tống Ninh mở rộng miệng, nhưng sao tìm được lý do gì để phản bác lại.

      nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của trai, từ trước đến giờ chưa có ngày nào lại Man (Chuông: nam tính đấy ạ @@, hahaha, vẫn man mà vì nằm gai nếm mật lại bị chị xỉ nhục như vậy, có thấy bị kích thích hơn Tĩnh?*chớp chớp mắt*; Tĩnh ca: *đôi mắt nguy hiểm lườm lườm*; Chuông: sao lại có thể đáng như vậy a *nước miếng tung tóe*; Tĩnh ca: tôi lạy ; Chuông: hahaha*cười điên dại*) đến như vậy, xem ra, ở công ty rất nguy hiểm mới có thể khiến trai thay đổi tính tình như vậy.

      “Ninh Ninh, em nhất định phải với , biết chưa?”

      “Biết rồi.”

      Lửa giận trong lòng Tống Ninh Ninh nổi lên, giậm giậm chân trả lời, có cảm giác mình sắp bị đem lên đoạn lầu đài.

      “Em , cần phải lên mặt nữa!”

      “Nhưng em cũng nên…”

      “Tôi biết !”

      tức giận, phất tay cắt ngang câu của trai mình.

      chuyện phải , hành vi cử chỉ phải tốt, đúng chuẩn mực thục nữ.”

      sai. Tuy rằng rất khó, nhưng em phải làm cho đến cùng.”

      Tống Tĩnh Ninh giận tái mặt .

      “Lần này, nhất đinh em phải nghe theo , nếu có thể gây chết người, chúng ta phải làm sao được?”

      Nghe thấy câu đó của Tống Tĩnh Ninh, tại, cho dù Tống Ninh Ninh có bị nhấn chìm trong tức giận cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

      Dù thế nào cũng nghĩ tới Đỗ Phù Lãng phải vào bệnh viện cấp cứu, điều này có khác gì với việc người đàn ông bị sốt đâu, hơn nữa, thậm chí còn có phương thức liên lạc với ta, mà lại có thể vì mà tâm trạng lo lắng lơ lửng như ở giữa trung như vậy…. tình huông này, hoang đường.

      quay mặt , nhìn về phía trai. tại muốn nghe bất cứ lời chỉ trích nào, bất luận là đúng hay sai chăng nữa, đều muốn nghe nữa.

      Giờ phút này, điều duy nhất nghĩ tới, chính là hi vọng ông trời phù hộ cho Đỗ Phù Lãng có bị làm sao.

      Mặc dù Tống Tĩnh Ninh dặn dặn lại em phải đợi họp xong rồi cùng nhau đên tập đoàn Hoàn Vũ Sinh Kỹ, nhưng do cả đêm qua Tống Ninh Ninh bị mất ngủ nên đem toàn bộ những lời căn dặn của quẳng ra sau đầu. Khi vừa mới bước chân vào phòng họp, lập tức chuồn rồi.
      Last edited by a moderator: 16/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phần 5.2

      ra, nghĩ chỉ cần xác định là Đỗ Phù Lãng xảy ra chuyện gì là được rồi, suy nghĩ đến việc chấp nhận cầu của , dù sao có lý gì mà muốn gặp phải gặp cả.

      Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng bước chân lại tự chủ được mà tìm gặp .

      đành suy luận rằng đây chỉ là do lương tâm cắn dứt mà thôi…. Lúc bước chân vào cửa trụ sở của Tập đoàn Hoàn Vũ Sinh Kỹ, Tống Ninh Ninh tìm cho mình lý do vô cùng tốt. Chung quy là do vì mình mà phải nhập viện, căn cứ vào đạo lý hiển nhiên, đến thăm nom cũng là bình thường.

      Hông nay tới báo tên để lên lịch hẹn gặp cũng vô cùng thuận lợi và được mời vào trong phòng chờ Đỗ Phù Lãng họp xong.

      Đứng ở cửa thang máy vào trong phòng chờ nghênh đón chính là trợ lý Trình Hiểu Phong của Đỗ Phù Lãng, nhìn thấy có chút sửng sốt.

      “Tống…. Tống tiểu thư?”

      “Là phải giả.”

      vuốt vuốt mái tóc ngắn của chính mình, có thể lý giải được kinh ngạc trong lòng , bởi vì bộ dạng của ngày hôm nay và ngày hôm qua như hai người hoàn toàn khác nhau.

      “Này…”

      Trình Hiểu Phong khôi phục lại tinh thần rất nhanh.

      “Tống tiểu thư, mời bên này.”

      Tống Ninh Ninh theo theo sau tới trước cửa phòng chờ của Đỗ Phù Lãng.

      “Tống tiểu thư mời vào.”

      Tống Ninh Ninh gật đầu với , coi như thay lời cảm ơn, sau đó bước qua vào trong phòng.

      Vừa vào đến cửa, hít hơi sâu, giữ vững tinh thần cất giọng lớn tiếng .

      “Tôi đến rồi đây.”

      Đỗ Phù Lãng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm từ xa bước tới, lời nào.

      Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của , được tự nhiên nhìn xuống dưới người mình.

      “Có vấn đề gì sao?”

      “Tóc của …”

      Đỗ Phù Lãng cực kỳ ngạc nhiên nhìn đến bộ tóc của , mới ngày hôm qua còn dài thướt tha, hôm nay bộ tóc ngắn gọn gàng buộc lại đằng sau có chút cảm thấy giống… Tống Ninh Ninh tại trong tưởng tượng của

      làm gì với bộ tóc của rồi?”

      Tống Ninh Ninh đưa tay lên vuốt vuốt tóc chính mình, nhịn được lẩm bẩm hỏi lại.

      “Vấn đề nên là ngày hôm qua bị làm sao vậy?”

      đặt chiếc bút cầm tay đặt xuống bàn, chăm chú nhìn .

      “Giải thích chút, làm sao vậy?”

      “Bởi vì đây mới chính là bộ dáng của tôi.”

      Bàn tay lại vuốt lên đầu mình.

      thích tôi cũng có cách nào a.”

      giải thích.

      “Ngày hôm qua, bộ tóc đó… là giả. Tóc là tóc giả, ngực là độn, thắt lưng bó bụng mới có thể được thân hình như thế, đến như khuôn mặt… chắc cũng biết kỹ thuật make –up nay rồi chứ thần kỳ nha, em tôi lại là chủ công ty chuyên trang điểm dâu, dưới trướng của nó có rất nhiều thợ trang điểm thần kỳ nha.”

      Đây chính là thủ đoạn lừa dối rồi.

      nhìn chằm chằm điệu bộ kể lể thà sinh động của , mà nhịn được bật cười. hôm nay ăn vận hết sức đơn giản với chiếc áo T-shirt kết hợp với quần bò, quả vô cùng phù hợp với cá tính của .

      lại dùng ánh mắt của thanh niên thuần khiết đánh giá .

      Ngày hôm qua trông rất đẹp, nhưng ngày hôm nay, ngờ răng lại có bộ mặt thú vị đến như vậy.

      “Thực ra, như thế cũng rất được.”

      Tống Ninh Ninh chăm chú nhìn lại ánh mắt của , lại lần nữa cảm nhận được trái tim mình bắt đầu đập rộn ràng giống như cảm giác của ngày hôm qua, hơn nữa, dường như lại phát trán mình đổ đầy mồ hôi, vừa tiếp xúc với , cảm giác như chính mình có dòng điện chạy qua, hiểu sao, toàn thân phát run.

      Điều này kỳ quái khiến cho vô tình muốn né tránh ánh mắt đó, nhưng kỳ lạ thay ánh mắt lại bám riết lấy rời, khắc cũng tha, khiến có cách nào né tránh nổi.

      nghĩ tới cũng có thể lời ngon tiếng ngọt như thế.”

      cố ý bộc lộ ra thái độ cẩu thả, lại thầm quan sát . Nhìn như thế, khí sắc cũng có quá kém, rất khó tưởng tượng với bộ dạng mới ngày hôm qua vừa cấp cứu của .

      “Tôi chỉ thôi. ra cũng rất đẹp mà.”

      “Đó là bởi vì chưa từng nhìn qua hai em của tôi thôi.”

      vừa miệng liền lập tức phản bác lại, bên bưới chân còn bận rộn xoay chiếc ghế dựa đẩy đẩy đến trước bàn làm việc của , lại ngẩng đẩu lên nhìn khuôn mặt biết nên khóc hay nên cười của , thắc mắc.

      “Có vấn đề gì ?”

      có tay sao?”

      nhướng mày, đáp thêm gì nữa.

      cái quái gì vậy? Tôi đương nhiên là có tay rồi.”

      lẩm bẩn , thu hồi lại động tác dưới chân, tình nguyện dùng tay kéo ghế.

      nhìn động tác của , ánh mắt lóe lên ý cười.

      “Nghe …. Ngày hôm qua phải cấp cứu?”

      ngồi xuống, lập tức chuyển đề tài, lấy tay bưng mặt bị nhìn chằm chằm, có cảm giác hơi bất an.

      “Đúng vậy.”

      Đỗ Phù Lãng cân nhắc lại nhìn vẻ mặt chột dạ của .

      “Là tôi…”

      Quả muốn bản thân thừa nhận sai lầm bản thân là vô cùng khó khăn.

      “Là tôi làm hại sao?”

      hơi sững sờ, mặt lên nét cười hiếm thấy.

      “Chắc là phải.”

      Tống Ninh Ninh đột nhiên mở to mắt nhìn chừng chừng, đáp án này nằm trong dự đoán của .

      phải?”

      “Đúng vậy.”

      trả lời rất dứt khoát.

      “Tôi chỉ cấp cứu vì bị đau bụng thôi, trừ khi bỏ vào thức ăn của tôi cái gì đó nên cho vào, nếu liên quan gì tới .”

      “Đau bụng?”

      sững sờ lặp lại lần nữa, là do hệ tiêu hóa của mà thôi, sau khi tìm được trọng điểm rồi, bất ngờ reo lên.

      phải vào cấp cứu là do bị đau bụng thôi đúng ?”

      Đỗ Phù Lãng hơi bất ngờ về thái độ đột ngột thay đổi đến là buồn cười của , tinh thần lên đến mười phần.

      “Có vấn đề gì sao?”

      “Vấn đề lớn là đằng khác.”

      Ánh mắt lóe lên kích động, hai tay đặt song bàn làm việc của .

      trai chết tiệt của tôi nghĩ vào bệnh viện là do tôi hại, ngày hôm qua ấy còn hung hăng quát mắng tôi trận, hại tôi cả đêm ngủ cũng yên, lo nghĩ đến vì tôi mà có thể qua khỏi. nhưng có đúng là chỉ là bị ‘đau bụng’ thôi ?”

      “Đau bụng cũng khiến người ta thoải mái”

      nhàn nhạt sửa ra chỗ sai.

      “Cũng phải ‘chỉ là’.”

      “Con mẹ nó! Cái này phải là trọng điểm. Này---”

      chỉ chỉ vào mặt .

      cần bày ra bộ mặt này cho tôi xem. Trọng điểm là, phải vào bệnh viện cấp cứu có liên quan gì đến tôi, đúng ?”

      Đỗ Phù Lãng cảm thấy rất buồn cười nhìn , trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp, ràng những lời ra có thể là rất ‘bẩn’ nghe vào trong tai có chút được thoải mái, nhưng lại cảm thấy như vậy mới có cá tính rất đặc sắc, nếu có điều đó, Tống Ninh Ninh còn là Tống Ninh Ninh nữa rồi.

      “Tôi xác định lần nữa.”

      Đôi tay chống cằm, ung dung nhìn .

      “Tôi phải vào viện cấp cứi liên quan gì đến .”

      “Khốn kiếp !”

      thở phào nhõm, buột miệng mắng câu.

      hừ lạnh tiếng, nhíu mày nhìn , ánh mắt chất vấn cùng chỉ trích.

      “Đây phải là mắng nha.”

      vội vã giải thích.

      “Chỉ là câu cửa miệng thôi mà, chỉ là phương thức biểu đạt tức giận của bản thân thôi mà.”

      chấp nhận lời giải thích của , ít nhiều, về ý nghĩ người ta nghe được cũng là tốt.

      “Vậy sửa câu cửa miệng của .”

      “Tại sao tôi phải đổi?”
      Last edited by a moderator: 17/4/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 5.3

      Biết việc vào viện nguyên nhân chỉ là do đau bụng, trái tim lơ lửng giữa trung liền lập tức quay trở về mặt đất, thái độ tự nhiên thoải mái hẳn ra.

      “Nếu như việc vào bệnh viện có liên quan gì tới tôi, cái tên trợ lý của lại gọi điện thoại tới, là tôi với trai tôi phải tới đây làm gì?”

      “Tìm trai , để về vấn đề khoản nợ. Về phần tìm tới….”

      đột nhiên dừng lại

      “Chỉ là vì muốn gặp .”

      “Mẹ nó!”

      Trực giác mách bảo cho biết, việc tìm chỉ là tìm vui vẻ mà thôi.

      “Ngày hôm qua trêu chọc cho tôi leo cây còn chưa đủ hay sao, hôm nay còn muốn gọi tôi đến để bỡn cợt lần nữa sao?”

      “Chẳng phải là ngày hôm qua tôi rồi sao?”

      “Tôi biết.”

      cho là đúng lườm cái.

      “Nhưng hình như tôi cũng đồng ý nha?”

      Người con này…. bất đắc dĩ chống cằm, lui bước hỏi.

      “Nếu đồng ý, tại sao hôm nay lại đến?”

      vẫn còn hỏi điều này được sao?”

      nhìn lại , cảm thấy rất kỳ quái, rằng người này nhìn qua có vẻ rất thông minh, tại sao đại não lại linh hoạt như vậy?

      nghĩ rằng tôi vào bệnh viện là do , nên mới tới?”

      phải thế còn do cái gì nữa?”

      Tống Ninh Ninh hỏi lại, bộ dáng đương nhiên là như vậy.

      “Nếu tiếp tục tiếp xúc với , tôi chỉ có thể đoản mệnh mà chết sớm mà thôi.”

      Đỗ Phù Lãng nhăn mày lại, lời của thể nào khiến con người ta cảm thấy vui vẻ nổi. đứng lên, đến trước mặt .

      Thấy tiến lại gần, theo bản năng lùi lại phía sau, nhưng mới lui lại có bước bỗng nhiên dừng lại.

      Đạo lý ở đâu ra mà chỉ vì động tác của khiên bản thân mình sợ hãi bỏ chạy như vậy? hít vào hơi sâu, trấn định lại bản thân, mở to mắt nhìn thẳng vào .

      thong thả tiến lại gần, vươn tay ra bắt lấy tay , giống như khiêu chiến với vậy, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm rời.

      “Tiếp xúc tôi khiến đoản mệnh sao?”

      “Đó là…”

      nuốt xuống ngụm nước miếng, bắt buộc chính mình thể lùi bước.

      loại hình dung thôi.”

      “Tôi thích cái loại hình dung như vậy.”

      “Tôi quan tâm có thích hay .”

      lập tức bật lại, nhìn sâu vào trong mắt , dường như thấy có loại cảm xúc nào đó vừa mới thay đổi, nhưng kịp nghiêm cứu biết mất.

      lắc đầu, từ bỏ ý định thăm dò, quay đầu muốn bước .

      Nào biết rằng Đỗ Phù Lãng lại đột nhiên đưa tay kéo lại, lực cánh tay rất lớn, ôm vào trong ngực.

      “Buông tôi ra!:

      Tống Ninh Ninh cố gắng để ý đến việc trái tim mình nhảy bùm bụp trong lồng ngực, tận lực điều chỉnh bản thân mình bình tĩnh lại, nhưng xem ra, thất bại rồi.

      Từ sau cái chết của cha mẹ, cái tính nhát gan và sợ phiền phức của bị phong ấn đến góc sâu khuất trong nội tâm của rồi, nhưng tại nhìn , bắt đầu cảm thấy kích động đến mức có cảm giác mình lại sắp sợ hãi rồi. mơ hồ cảm thấy được, nếu như việc của cha mẹ trước kia biến trở thành con người hoàn toàn khác. tại, gặp phải người đàn ông này, làm thay đổi toàn bộ rồi.

      Chỉ là cũng xác định được rằng đây liệu có phải là hi vọng của chính bản thân mình hay nữa.

      Tay nắm chặt vai , cảm giác được cơ bắp ở dưới lớp áo kia cùng với vòm ngực cứng rắn kề sát , ánh mắt như thôi miên chính , khiến cho như rơi vào trong mê cung, trong khoảng thời gian ngắn, quên mất phải kháng cự lại.

      có buông ra, ngược lại càng kéo , ôm lại gần hơn, đôi môi của chuẩn xác bao trùm lên môi .

      Cả đời chưa bao giờ bị người khiêu khích mãnh liệt đến như vậy, cảm nhận được nhiệt độ ở môi, đột nhiên khiến phải nín thở, tất cả mọi giác quan dường như đều dùng để cảm nhận tiếp xúc thân mật này, nếu có tay đỡ lấy , khẳng định giờ phút này yên bề nằm mặt đất rồi.

      Tống Ninh Ninh quyết định cứ theo cảm giác của mình, dùng sức hôn lại . Mặc kệ lúc trước khi tới bày biện ra cho bản thân mình biết bao nhiêu lý do, giờ phút này, hiểu vì sao mình đến đây, phải là lương tâm cắn dứt, mà đơn giản bởi vì muốn gặp , cũng giống như nguyên nhân tìm vậy.

      Khi môi rời khỏi môi , đôi mắt xinh đẹp ràng sáng lên, dường như có chút sương mù ở bên trong mà nhìn .

      Đỗ Phù Lãng dùng khẩu khí nhàng chậm rãi mà bình tĩnh tiếp tục .

      tại, em ý xem tôi thích hay rồi chứ?”

      Nghe thấy thế, Tống Ninh Ninh cảm thấy chấn động, ý thức bây giờ mới được kéo về với thực, lúc này mới quăng ra quả đấm hướng về phía đánh tới.

      … cái người này, chiếm tiện nghi của tôi lại còn muốn khoe mẽ nữa hả?”

      có lùi bước né tránh, mà nhanh tay trực tiếp bắt lấy quả đấm của .

      “Là ai có thể bỏ được tính tình nóng nảy, như thế nên động chút là lại mượn quả đấm đánh người nha.”

      Lời nhắc nhở của khiến hành động của khựng lại, thế mà lại lấy lời của đáp trả lại , khiến cho bây giờ bị á khẩu trả lời được gì. nghĩ tới lại đem tất cả những lời của ghi nhớ lại trong đầu.

      hơi dùng sức muốn rút tay trở về, lại thành công, ngược lại chỉ có thể kêu lên tiếng, rồi với tay ôm chặt cổ người nào đó, bởi vì tay đặt eo , dễ dàng ôm lấy kéo lại nhấc bổng người lên khỏi mặt đất.

      muốn làm cái gì?”

      an phận đá chân, bởi vì hai chân của cách mặt đất nên khiến cảm thấy cực kỳ an toàn. Ở trước mặt , dường như luôn có rất nhiều tình huống khiến như biến thành yếu đuối.

      “Ngồi xuống.”

      đặt lên ghế.

      tại em thích làm gì cứ làm, tôi có phần tài liệu cần phải xem, ngồi chờ tôi lát, sau khi xem xong tôi đưa em về.”

      “Tự tôi có thể tìm được đường về nhà.”

      cho là đúng .

      “Đương nhiên.”

      muốn tiếp tục tranh luận với .

      “Nhưng, ngày hôm qua ông nội tôi nhắc nhở tôi, nếu đối tượng xem mắt với tôi là em, tôi cần phải giúp đỡ công ty của Tống gia các em vượt qua cửa ải khó khăn này, ngược lại…”

      Nghe được câu đó, sắc mặt khẽ biến đổi, trong mắt tự chủ lên vẻ bi thương, giống như vừa bị đả kích nặng nề, giọng mất mác.

      “Đây là giao dịch phải ?”

      nheo mắt nhìn , trong mắt tràn đầy khó hiểu.

      “Đúng vậy. cho chúng tôi tiền, tôi phải làm gì…”

      ép buộc bản thân mình coi như có chuyện gì.

      “Cho nên mới bảo tôi, bởi vì tôi là người đại diện sao? khi như vậy, cho tôi hỏi --- tôi cần phải làm gì nữa?”

      Đỗ Phù Lãng nghe xong, nhíu mày, nhìn bằng ánh mắt khó tin.

      “Tôi hiểu thương nhân các bao giờ làm chuyện vô nghĩa, tôi rất hiểu, tôi rất điều đó.”

      hít hơi sâu, cố nén cảm giác bi thương

      “Coi như chúng tôi nợ các nhân tình, sớm muộn gì tôi cũng trả cho đủ.”

      nâng cằm lên, nhìn thẳng vào đáy mắt , giọng trầm xuống.

      “Chuyện giữa tôi với em và chuyện tiền nong là hai chuyện liên quan đến nhau. trai phạm sai lầm, trong mắt tôi cũng có liên quan gì đến em. Tôi hôn em chỉ là bởi vì tôi muốn, nếu như sau này quan hệ của chúng ta có phát triển ra thế nào, cũng chỉ là tình giữa nam và nữ. liên quan đến trai em, tôi cho phép em bị ảnh hưởng bởi vì chuyện này.”

      Giọng trầm thấp bên tai hồi, khiến cho cảm thấy nhồn nhột mà bật cười.

      Đỗ Phù Lãng nghi ngờ nhìn , rỗ ràng là rất nghiêm túc, tại sao lại có thể khiến cười sảng khoái đến như vậy?

      cho phép?”

      sao dừng được cơn buồn cười.

      là ‘man’ nha! nghĩ tới mặc dù thân thể ốm yếu như thế, mà còn có thể có được khí thế ai bì được như vậy, là bất đồng a.”

      cảnh cáo nhìn lườm cái.

      “Tống Ninh Ninh, phải có chừng mực.”

      “Chờ tôi cười xong dừng lại.”

      cười thoải mái hồi.

      Thấy bộ dáng cười đến sáng lạn như thế, tiến lại gần chạm vào , xoay người, hôn lên môi .

      kinh ngạc, lại có cách nào để né tránh, dù sao có lần đầu tiên rồi, nên lần thứ hai cũng cảm thấy rất tự nhiên, huống hồ, cảm giác tiếp xúc thân mật với cũng tệ cho lắm.

      Khi kéo vào trong ngực ôm lấy, còn khả năng kháng cự nữa rồi, huống hồ, thể làm trái lại ý , vì sợ lại bệnh tim tái phát, đó là chỉ là cái cớ tìm được mà thôi, thực ra , căn bản cũng muốn kháng cự….

      Hết chương 5

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :