1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tính Kế xem mắt - Tử Văn (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      phần 2.3

      …”

      trốn tránh ánh mắt của .

      Tống Ninh Ninh hiếm có kiên nhẫn chờ trai ngẩng đầu lên nhìn , tia sáng đột nhiên vụt qua trong đầu, phát ra chuyện này có điểm hợp lý.

      kỳ quái…. Trước tiên đến người được tôi giúp đỡ lấy lại đống văn kiện
      kia, về con cái trong nhà, tôi là con lớn nhất trong nhà, cho dù thế nào, hôm nay người phải xem mắt cũng phải là tôi chứ phải là Thanh Thanh hoặc Y Y, thế mà từ đầu tới giờ lại thấy nhắc gì tới tôi? Chẳng lẽ tổng giám đốc tập đoàn Sinh Kỹ có chỉ định là cho phép tôi sao?”

      “Ông ta chỉ định người nào, chỉ là…”

      Vẻ mặt Tống Tĩnh Ninh đầy khó xử, mở miệng lắp bắp.

      “Người ta cũng phải là cần em , ra Ninh Ninh à, em cũng biết tính tình của em…”

      “Tính tình của tôi làm sao?”

      Cơn tức giận của Tống Ninh Ninh dâng cao ngút trời.

      “Tính tình của em…. Nếu may phải tranh luận với đối phương, chắc chắn tình huống xảy ra vô cùng tệ.”

      Tống Tĩnh Ninh nhắm chặt mắt, hạ quyết tâm, ràng với lượt.

      “Cháu trai của ngài tổng giám đốc đó chính là vị phó tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Vũ Sinh Kỹ, cho dù về tướng mạo, hay gia thế tất cả đều rất hoàn hảo, nhưng vì vài nguyên nhân, nên cho đến bây giờ vẫn chưa kết hôn.”

      “Nguyên nhân gì?”

      Tống Ninh Ninh tò mò hỏi.

      mắc bệnh tim. Giả sử là em , nếu như với cái tính tình đó, dọa đến đối phương, hại phát bệnh lên phải làm thế nào bây giờ? sớm chuẩn bị tâm lý là cả này gả em được rồi, cho nên em chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà cho tốt, cần phải xen vào việc này.”

      Trong lòng Tống Ninh Ninh suy nghĩ về lời của trai mình, đột nhiên cơn
      giận bùng phát lên như núi lửa phun trào.

      “Con mẹ nó! Chỉ bằng câu của “Tôi cả đời gả được”, cho dù bất cứ giá nào, lần xem mắt này cho dù muốn tôi , tôi càng muốn ! Tôi càng phải !”

      “Ninh Ninh, chuyện này phải là chuyện đùa được đâu, đối phương là người có tiền sử mắc bệnh tim….”

      “Tôi nghe thấy. Cái loại gia hỏa nhà !”

      Tống Ninh Ninh chửi ầm lên.

      kêu em mình gả cho tên bệnh quỷ sao!”

      phải là bệnh quỷ, chỉ là bị bệnh tim mà thôi.”

      “Đó chính là bệnh quỷ!”

      “Tại sao em có thể như thế? phải chính em cũng bị khó thở còn gì, vậy người ta cũng có thể là em mắc bệnh quỷ sao?”

      phẫn nộ trừng mắt nhìn .

      “Mẹ nó! muốn chết à! tại người gây họa là lại còn muốn tranh luận với tôi nữa à? Còn nữa, cũng là kẻ mắc bệnh khó thở còn gì!”

      biết.”

      Tống Tĩnh Ninh bất an xoa xoa ngón tay.

      “Cho nên mới người ta mắc bệnh quỷ.”

      - -”

      Nhìn bộ dáng ẻo lả của trai mình, Tống Ninh Ninh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn ngất cho rồi, xem như cái gì cũng biết là tốt rồi, đến lúc nào rồi mà còn đứng đây mà tranh luận với về vụ được với chả ? kích động cánh tay vung lên, quyết định .

      “Tóm lại, lần này người xem mắt là tôi, tôi cho phép được làm khó Thanh Thanh hay Y Y. Hơn nữa, yên tâm , tôi dùng nhân cách bản thân để thề, bản nương đây hôm đó rất cẩn thận, làm tổn hại đến cho dù là sợi lông tơ của .”

      Vẻ mặt Tống Tĩnh Ninh tràn đầy hoài nghi nhìn .

      “Nếu như mà tôi làm được.”

      nhìn chằm chằm ông trai mình.

      “Tôi – Tống Ninh Ninh liền ba chữ viết ngược.”

      “Em…. Có được ?”

      Tống Tĩnh Ninh hoài nghi nhìn em lớn của mình.

      vẫn nghĩ em nên .”

      “Con mẹ nó! Tôi lấy nhân cách của mình ra bảo đảm rồi, vẫn đắn đo cái gì?”

      phải đắn đo, chỉ là lỡ như đến lúc đó em làm cái gì mà dọa đến người ta khiến người ta phát bệnh, còn phải đến cửa nhà người ta nhận tội, chẳng phải hỏng bét hết sao? Hơn nữa đó là mạng người đó! thể đùa giỡn được đâu!”

      “Tôi tuyệt đối làm cho hoàn hảo như lúc ban đầu!”

      Đôi mắt đen của nheo lại, lộ ra ánh sáng nghiêm nghị, nghiến răng nghiến lợi .

      “Nếu như có chuyện gì xảy ra với , tôi gả cho bài vị của !”

      Bài vị? nghe những chữ kia, thiếu chút nữa Tống Tĩnh Ninh bị sặc nước miếng của chính mình.

      bên Tống Thanh Thanh nhíu mày lại cho là đúng.

      “Chị là giỏi!”

      Vẻ mặt Tống Y Y tràn ngập sùng bái nhìn .

      “Cái này có gì mà ghê gớm?!”

      Tống Tĩnh Ninh lắc đầu.

      “Ninh Ninh, em như vậy làm sao dám cho em…”

      “Câm miệng lại!”

      Tống Ninh Ninh bật ra câu, khom lưng nhặt chiếc túi vừa vứt mặt đất lên.

      “Chuyện của , cứ quyết định như tôi có gì thay đổi nữa, cứ từ từ chịu
      trận ! Y Y, lên đây với chị, cần ở đây tranh luận với tên trai điên kia nữa.”

      xong, ôm trong người bụng tức giận xoay người lại thẳng bước lên lầu.

      “Aizz…”

      Bộ mặt Tống Y Y vâng lời vẫn quên liếc nhìn trai cái, rồi vội vàng đuổi
      theo chị mình.Mãi cho đến lúc bóng các biến mất khỏi tầm mắt, Tống Tĩnh Ninh mới thu hồi toàn bộ biểu cảm bi thương của mình, khóe miệng nhếch lên.Lúc này, quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của em thứ, nháy mắt cái nhìn chằm chằm chính mình.

      “Thanh Thanh?”

      được tự nhiên ho cái, lại ngồi lên ghế sofa.

      “Tại sao lại nhìn chằm chằm như vậy?”

      Tống Thanh đặt chiếc chén trong tay xuống, ngón tay vô thức đùa nghịch tóc mình.
      Phong thái giơ tay hay nhấc chân tràn đầy quyến rũ.

      Giọng điệu chậm chạp, nhàng nhả ra hai chữ.

      “Gian thương.”

      Đáy mắt Tống Tĩnh Ninh thâm sâu, ánh mắt chớp chớp cái.

      “Cái gì?”

      “Gian thương…”

      ghé sát đầu mình đối mặt với trai, cười ngọt ngào.

      “Quả nhiên là bất đồng…”

      Tống Tĩnh Ninh nghe vậy sửng sốt, rồi sau đó nhịn được, ngẩng đầu lên cười lớn.

      “Em là gian thương?”

      “Chẳng lẽ đúng như thế sao?”

      dịu dàng hỏi lại.

      thừa nhận có lợi dụng điểm yếu của người khác chút.

      Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của em thứ, thẳng thắn thành khẩn .

      “Nhưng phải em chấp nhận sắp đặt của đó sao?”

      trầm mặc lát rồi mới mở miệng.

      “Em chỉ thắc mắc vấn đề.”

      nhíu mày.

      “Người đàn ông kia có tốt như ?”

      “Hạng nhất.”

      Tống Tĩnh Ninh nở nụ cười.

      “Hồi còn ở , có từng gặp qua lần, cha mẹ của đều là họa sĩ, cha còn từng là giúp đỡ nhóm thiết kế của công ty chúng ta. Bản thân cũng có tài trong lĩnh vực đó, vốn cũng từng nghĩ muốn phát triển ở trong phương diện này, nhưng bởi vì ông nội già, cần người nối nghiệp, nên đành từ bỏ vẽ tranh
      để quay lại với ngành thương nghiệp. Em cũng biết rồi đó, Ninh Ninh trưởng thành,
      nếu như có vở tuồng ngày hôm nay, ấy tuyệt đối ngoan ngoãn xem mắt. Dù sao, đây mới chỉ là gặp mặt đối phương, để ấy đến, coi như là cho ấy cơ hội thôi mà, nếu như có thể phát triển thêm bước nữa, như vậy phải tốt cả mọi đường sao?!”

      Tống Thanh Thanh hạ tầm mắt, suy tư hồi, nhiều năm như vậy, đây cũng là lúc tìm người đàn ông thích hợp để chăm sóc cho chị rồi.

      “Về chuyện ăn mặc của ấy, cứ giao cho em, em làm cho chị ấy hoàn toàn trở nên
      xinh đẹp.”

      Tống Tĩnh Ninh nghe vậy, khỏi bật cười thành tiếng.

      “Có em ra tay, tất nhiên là thể tốt được rồi.”

      Tống Thanh Thanh xoa xoa cằm, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn ra bất cứ loại suy nghĩ
      nào.

      Đối với người luôn luôn kiên cường, gánh chịu rất nhiều trách nhiệm như chị , cho dù
      trong miệng ra, nhưng trong lòng đều luôn nhớ lại. chị phải gánh
      chịu quá nhiều thứ trách của mọi người rồi, cho nên, tại cũng đến lúc nghỉ ngơi
      rồi.

      Lần này…. Có lẽ là cơ hội tới rồi.


      Hết chương 2 ^^!
      Last edited by a moderator: 8/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3:

      Editor: Chuongnhobe

      phần 3.1

      Ngồi trong phòng ăn, Tống Ninh Ninh luôn cảm thấy buồn bực, dù gì cũng chỉ là xem mắt thôi mà, có nhất thiết là phải khoa trương như vậy ?

      ngẩng đầu nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, bỗng giật mình, người kia chính là sao? Nhưng có cảm giác như giống lắm…. Ngay cả chính bản thân cũng nhận ra chính mình nữa rồi.

      đỉnh đầu là mái tóc ngắn mềm mại bồng bềnh, kết hợp với khuôn mặt trang điểm, khiến có cảm giác như nhìn thấy người khác vậy, kinh ngạc phát ra rằng hình ảnh đó có phần giống với em Tống Thanh Thanh của mình.

      Từ đến lớn, luôn nghĩ rằng bản thân mình xinh đẹp, nhưng hôm nay…. lại có cảm giác bản thân mình cũng đến nỗi tệ lắm. Ánh mắt chuyển sang nhìn về phía khung cửa sổ, thấy sắc trời ngả sang màu xám đen, lại nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo ở tay, lại lần thứ hai sửng sốt vì phát chính bản thân mình ngồi ngẩn người quá lâu rồi.

      Đối tượng xem mắt vừa mới gọi tới cuộc điện thoại thông báo là tới trễ, cho nên có dặn dò đầu bếp chuẩn bị cho chút điểm tâm dùng tạm trước.

      chiếc bàn với chiếc khăn trải bàn trắng tinh, chẳng bao lâu sau được bày đầy các loại bánh ngọt nhìn vô cùng đẹp mắt và ngon miệng.

      Trước khi tới đây, em lớn của – Tống Thanh Thanh đặc biệt huấn luyện cho lớp học thục nữ cấp tốc, còn ân cần chỉ bảo rằng cho dù đầu bếp có đưa lên món ăn là gì, chỉ cần dùng lướt qua cho có lệ là được rồi, động tác khi ăn phải nhàng, được quá mạnh bạo phát ra tiếng động lớn, chuyện cũng được quá lớn tiếng, khi đứng phải đứng sao cho thẳng lưng, ngồi ghế được ngồi toàn bộ diện tích của chiếc ghế, mặt lúc nào cũng phải nở nụ cười.

      mà có thể làm được loại hành động cử chỉ giả dối như thế này sao?! Nếu Tống Ninh Ninh có được cái phong thái kia, chắc chắn cũng còn được gọi là Tống Ninh Ninh rồi!

      Cho đến hôm nay mới biết được rằng, ra làm thục nữ xinh đẹp lại phiền toái như thế, hiểu nổi được tại sao mà Thanh Thanh nha có thể sống sót được đến giờ?! Làm thế nào với cái đống hết kiêng đông kỵ tây này, như vậy là mệt mỏi.

      Thân thể trở nên cứng nhắc giật giật mấy cái, ở bên trong có mặc chiếc quần bó bụng cho nên người khác nhìn vào trông thấy rất mảnh mai, nhưng thực chất loại quần áo này khiến vô cùng khó chịu.

      thở dài, sau đó cầm lên miếng bánh ngọt trông có vẻ vô cùng ngon mắt cho vào miệng hơi nuốt xuống. người luôn luôn có sức miễn dịch đối với các loại bánh ngọt, về điểm này rất giống với người mẹ mất của mình.

      Mẹ người vô cùng am hiểu cách làm bánh kem, còn chính là trợ thủ đắc lực của mẹ mình, chỉ là nhiều năm rồi, dường như cũng quên những ngày tháng vô lo vô nghĩ ở trong bếp làm bánh cùng với mẹ mình….

      Cắn miếng bánh ngọt trong miệng, hương vị tỏa ra trong bánh tan trong miệng khiến cảm thấy vô cùng thỏa mãn, sớm đem những lời dặn dò của em ném ra khỏi chín tầng mây rồi.

      Ngay sau đó, đưa tay với lấy miếng bánh pudding, xúc muỗm lớn cho vào trong miệng, vị ngọt mà ngán lan tỏa trong miệng. Vì vậy, nhanh chóng giải quyết hết chỗ bánh pudding có mặt bàn vào trong bụng mình.

      Tiếp đó, ánh mắt chuyển sang nhìn tới chiếc bánh ngọt vị socola bàn, cầm lên cho vào trong miệng ăn cách vô cùng ngon miệng và thoải mái, còn thong thả bưng ly hồng trà lên uống cho khỏi chết nghẹn, mà ngụm hết cả nửa ly.

      Chỉ thoáng chốc cái, đồ ăn bàn được giải quyết gọn đến hơn nửa, lúc này, cảm thấy có vẻ no no, thế mà người kia vẫn chưa chịu đến…

      Tống Ninh Ninh lại nhìn xuống chiếc đông hồ đeo ở tay, thế mà hơn hai giờ trôi qua rồi mà người kia vẫn chưa tới?! Trong lòng thầm mắng tiếng, đây là người đầu tiên khiến chưa gặp sinh ra ấn tượng mạnh như thế.

      “Tống tiểu thư?”

      Ngay lúc này, quản lý nhà hàng tới.

      “Thế nào?”

      Nhìn vẻ mặt của , trực giác Tống Ninh Ninh mách bảo rằng sắp phải nghe chuyện tốt lành nào đó.

      “Đỗ tiên sinh cho người gọi điền thoại tới, rằng tại bận phải tham gia họp hội nghị, nên thể tới được. Tống tiểu thư, chi phí của buổi hôm nay kí tên của ngài ấy để thanh toán, xin hỏi…. tại, Tống tiểu thư còn cần dùng thêm gì nữa ?”

      tới? Lửa giận trong lòng Tống Ninh Ninh bỗng nhiên ‘Oành’ tiếng bùng nổ.

      Mặc dù ăn bánh ngọt rất ngon, tâm trạng của cũng có điểm tốt lên nhờ vào ăn bánh ngọt, nhưng tin tức vừa được mang tới kia, phá hủy triệt để cảm giác thỏa mãn hiếm có mới vừa rồi của .

      Cả ngày nay gắng hết sức phối hợp để chọn lựa đồ để mặc, trang điểm, lại còn ngồi đây chờ đến hơn hai tiếng đồng hồ, bây giờ chỉ dùng cuộc điện thoại gọi tới – nhưng phải là trực tiếp gọi cho , mà là cho người báo tin tới, sau đó với câu ‘ tới’ như thế mà coi được sao?

      coi là đứa ngốc nên ra sức đùa giỡn sao? Con mẹ nó!

      Tống Ninh Ninh nhìn vẻ mặt cảm thông của quản lý nhà hàng, quả thể nhịn được! Có phải là do kém cỏi như thế sao? Tên kia ngay cả gặp mặt cũng buồn , mà lại trực tiếp đá ?

      Sắc mặt trầm xuống, nhìn vẻ mặt niềm nở của vị quản lý nhà hàng tươi cười nhìn lại .

      “Xấu hổ sao? Tống tiểu thư, có cần dùng thêm chút gì ?”

      cần!”

      lấy khăn lau miệng lại có vẻ dùng lực hơi mạnh, sau đó lại khách khí đem khăn quăng mặt bàn.

      “Ăn khí cũng đủ no rồi còn sức chứa nữa đâu mà ăn!”

      Nghe được khẩu khí bất mãn của , vị quản lý thoáng kinh ngạc mở to mắt. nghĩ tới vị tiểu thư này trông bộ dáng có vẻ mỏng manh như thế, lại có thể có những động tác…

      chết chắc rồi!”

      càng nghĩ càng thấy tức giận, dùng lực đấm mạnh tay xuống bàn cái, rồi đột nhiên đứng dậy.

      đến gặp tôi được sao? sao, bản tiểu thư tôi đây tự mình đến gặp !”

      nhanh chóng bước ra khỏi nhà hàng, lại quan tâm chính bản thân mình tại khoác mình bộ quần áo đầy nữ tính, sao, đó cũng chỉ là giả dối mà thôi. Nhưng mới được có vài bước, bị chính đôi giày cao gót đôi chân mình phản lại khiến cho chân bị trẹo .

      thấp giọng gầm tiếng.

      “Con mẹ nó! Đúng là đôi giày đểu! Cái tên phát minh ra đôi giày cao gót là kẻ đầu óc có vấn đề sao? Làm sao lại có thể nghĩ ra cách ngược phụ nữ như vậy, mà hình như đời này đúng là có đám phụ nữ vô cùng lớn ngu xuẩn lại rất thích bị ngược đãi như thế này.”

      Bản thân tại bị hỏa khí bốc lên đến đỉnh đầu rồi cúi người xuống tháo đôi giày ra, hành động này của khiến cho tất cả những vị khách còn lại có mặt trong nhà hàng cảm thấy nghẹn họng nhìn trân trối, có thể để ý đến ánh mắt của những người khác, nên cứ như vậy liền mạch bước nhanh ra ngoài.

      tại cảm thấy mình có phần may mắn, bởi vì trước khi tới, Thanh Thanh cầu xem qua tư liệu về đối tượng xem mắt của mình và phải nhớ , cho nên đứng ở cổng nhà hàng để bắt taxi, trực tiếp đến công ty của để xử lý .

      Đến tập đoàn Hoàn Vũ Kỹ Sinh, mục đích của đến để gặp vị phó tổng giám đốc, nhưng lại bị bảo vệ chặn lại ở ngoài cửa, chỉ vì có hẹn trước với Phó tổng giám đốc Đỗ. Nghe được lý do như vậy, Tống Ninh Ninh càng tức giận đến giậm chân lại. hừ tiếng.

      “Hôm nay tôi có hẹn với ta.”

      Bộ dáng của bảo vệ có vẻ lực bất tòng tâm, đành gọi điện thoại cho thư ký của phó tổng giám đốc, kết quả là nhận được đáp án cũng như ý .

      xin lỗi.”

      Tống Ninh Ninh tức giận đến độ hai tay nắm chặt chuẩn bị động chân động tay, ở giây mà chuẩn bị tiến lên ánh mắt của bảo vệ nhìn đến cửa thang máy mở ra ở phía sau lưng , người đàn ông cao lớn bước ra dẫn đầu, theo sau còn có thêm ba hay năm người gì đó…

      ta xuất ! Chỉ xuất thôi, có cần phải khoa trương như thế ? ta tưởng mình là bà tổ tuần tra sao?

      nhíu mắt lại, lập tức bộ não bắt đầu hoạt động, chỉ trong vòng 1/10 giây nhớ ra rằng, chính là đối tượng xem mắt của mình, thân hình ta ngoài đời có vẻ còn cao hơn so với trong ảnh chút. Có điều, đó phải là trọng điểm a…

      lập tức lọt qua vòng vây của mấy người bảo vệ, bước nhanh tới phía người đàn ông đó.

      Mấy người bảo vệ cũng ngờ rằng lại có hành động bất ngờ như vậy, trong lúc nhất thời trở tay kịp, chỉ có thể ngẩn người nhìn hùng hổ bước .

      “Đỗ Phù Lãng!”

      bước nhanh về phía người đàn ông cao to quát lớn.

      bàn chuyện công việc cùng với người trợ lý bên cạnh, Đỗ Phù Lãng cảm thấy hơi sững sờ chút, quay đầu lại, hoang mang nhìn người con ở trước mặt.

      là Đỗ Phù Lãng phải ?”

      Lửa giận trong lòng Tống Ninh Ninh nổi lên bừng bừng giơ tay lên khách sáo chỉ thẳng mặt , nhìn người đàn ông phía trước bộ dáng cũng đến nỗi, khuôn mặt lại treo bộ mặt lạnh nhạt nhìn lại .

      Đỗ Phù Lãng nhìn , trong đầu bắt đầu hoạt động hết công lực suy nghĩ xem mình đắc tội gì với này, nhưng cuối cùng đành bất lực thu được kết quả gì.

      xin lỗi, Đỗ tiên sinh.”

      Người bảo vệ vô cùng bối rối vội vàng chạy tới.

      “Chúng tôi lập tức đưa ta ra khỏi nơi này.”

      được động vào tôi!”

      Tống Ninh Ninh trừng mắt nghiêm nghị vào mấy người bảo vệ.

      Ánh mắt sắc bén của khiến bọn họ bị sửng sốt. Cánh tay đưa ra để túm lấy đột ngột dừng ở giữa trung, họ ngờ được rằng xinh đẹp này lại có ánh mắt có khả năng giết người như thế!
      Last edited by a moderator: 10/4/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 3.2

      Tầm mắt Tống Ninh Ninh chuyển hướng sang người đàn ông cao lớn, ánh mắt sáng như đuốc, hỏi lại lần nữa.

      có phải là Đỗ Phù Lãng ?”

      “Đúng vậy.”

      Đỗ Phù Lãng lạnh lùng mở miệng, chắc chắn chính bản thân mình biết .

      “Vị tiểu thư này, nếu như có bất kỳ bất mãn gì với Hoàn Vũ Sinh Kỹ hay đối với sản phẩm của chúng tôi, đều có thể tìm gặp bộ phận chăm sóc khách hàng của chúng tôi, bọn họ nhất định làm hài lòng .”

      “Con mẹ nó!”

      Nghe thốt ra những lời thô tục, đáy mắt Đỗ Phù Lãng lên vài phần kinh ngạc.

      “Giữa chúng ta có ân oán cá nhân, liên quan gì đến bộ phận chăm sóc khách hàng của các người?!”

      Tống Ninh Ninh lớn tiếng , lượng cực lớn truyền ra khắp đại sảnh, khiến trở thành tiêu điểm của mọi người.

      Đỗ Phù Lãng hơi nghiêng đầu nhìn và đánh giá , nhìn xinh đẹp này lại có bộ dáng thở phì phò như vậy là khó có thể hình dung được, hơn nữa lại còn mở miệng ra những lời thô tục như thế…. Thực khiến cho người ta nhìn vào dám khen ngợi.

      “Tiểu thư, tôi nhớ là mình có quen biết .”

      Hừ! Tống Ninh Ninh hừ lạnh tiếng, nghĩ chơi sao? có cửa đâu!

      “Nếu như đúng là Đỗ Phù Lãng, tôi đây dám khẳng định 200% là tôi có nhận lầm người.”

      trợn mắt nhìn lại , tiếp tục trả lời với giọng cường điệu hơn.

      “Tốt nhất, bây giờ hãy cho tôi câu giải thích hợp lý, tại sao hôm nay tên Đỗ Phù Lãng lại cho tôi leo cây?”

      Đối với câu đối chấp của , lúc đầu Đỗ Phù Lãng còn cảm thấy buồn bực, nhưng chỉ vài giây sau, trong đầu loáng thoáng như nhớ ra điều gì đó.

      “Tống…”

      nhớ tới bộ dáng thưởng thức của ông nội khi về chuyện người con này lúc trước ở đường hăng hái thực hành động trượng nghĩa như thế nào, lại nhìn về phía .

      “Tống Ninh Ninh…”

      hất cằm lên, khuôn mặt giễu cợt.

      “Con người của công việc như cuối cùng cũng nhớ ra tôi là ai rồi sao? làm tôi cảm động chết được.”

      Đỗ Phù Lãng nghe ra được châm chọc trong giọng của , trong lòng có phần kinh ngạc, cũng ngờ tới việc chỉ vì mình lỡ hẹn với lại chạy tới tận công ty của để chất vấn như vậy.

      Trong xã hội thượng lưu nơi mà sống, có thể hoàn toàn thể nào gặp được người con nào như .

      “Tốt nhất nên ràng, cho tôi lời giải thích, nếu , cho dù tại có bận việc quan trọng gì chăng nữa, thi tôi cũng để khỏi nơi này đâu!”

      chỉ thẳng tay vào mặt , giọng càng có phần cường điệu hơn.

      “Tôi quan tâm có bị tổn thất vì để lỡ mất công to việc lớn gì, dù sao, chỉ vì , mà lãng phí hẳn ngày tốt đẹp của bà đây, đây là con mẹ nó thiếu nợ tôi!”

      Đây chính là người phụ nữ có sức lực mạnh mẽ đánh được tên cướp, giành lại được văn kiện cho ông nội sao? Có nhầm lẫn vậy?

      Được rồi, khí thế của ta cũng kinh người, chỉ là nghĩ tới lại có bộ dáng nhắn xinh xắn như thế! Cho dù ở dưới đôi chân đôi giày cao gót năm phân, chiều cao của cũng chỉ đến cằm của mà thôi. Có điều…

      Tầm mắt mang theo vài tia thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp khoác mình bộ trang phục hàng hiệu chất liệt tơ tằm dán sát vào cơ thể để lộ những đường cong dịu dàng của người con mới trưởng thành.

      “Nhìn cái gì vậy?!”

      Tống Ninh Ninh trợn lớn đôi mắt xinh đẹp, lửa giận bừng bừng hỏi.

      tại lời nào là có ý gì?”

      Đỗ Phù Lãng liếc xéo cái, tâm tình thưởng thức cái đẹp vừa mới nổi lên trong đáy mắt đột nhiên biến mất, để lại lạnh lùng vốn có.

      “Hôm nay tôi phải họp.”

      “Họp?”

      Có loại trả lời thối nát như vậy sao? Tay khách khí gì chỉ thẳng vào mũi .

      lại cho tôi biết, có thể vì cuộc họp mà lỡ hẹn với tôi được sao? Câu hỏi của tôi đối với chỉ là cái rắm sao?”

      Lời của vừa được thốt ra khỏi miệng, Đỗ Phù Lãng có thể nghe thấy ràng thanh khí thốt ra kinh ngạc của những nhân viên đằng sau mình.

      cúi đầu nhìn , ngăn hành động chuẩn bị tiến lên khống chế của những người bảo vệ.

      “Tống tiểu thư.”

      cất tiếng, đôi lông mày tuấn khẽ nhếch lên, lạnh nhạt .

      “Tôi thừa nhận chuyện hôm nay tôi thất hẹn với là lỗi của tôi, để hôm nào tôi cho người đem quà đến nhà để tạ lỗi. xin lỗi, tại tôi còn cuộc hẹn, nếu bây giờ ngay, e rằng bị trễ mất, xin lỗi vì tiếp được.”

      Sắc mặt Tống Ninh Ninh bởi vì lời của mà hết chuyển xanh rồi lại đen lại, sắp bị chọc giận đến tức chết rồi. còn tưởng rằng, đời này, người đàn ông có thể chọc tức chết chỉ có thể là ông trai song sinh ẻo lả của thôi, ngờ cái tên bị bệnh quỷ đáng chét này, ràng cũng có khả năng khiến tức chết như vậy.

      Cánh tay duỗi ra, bắt lấy cánh tay , ngăn cho rời .

      nghĩ rằng tôi tới nơi này chỉ vì cái đống quà tạ tội của thôi sao?”

      trừng mắt nhìn , thề với bản thân mình rằng, nếu dám gật đầu, tuyệt đối chắc chắn rằng xử đẹp .

      “Chẳng lẽ đúng sao?”


      Ánh mắt lạnh , khẩu khí cũng lạnh lùng hơn.

      “Tôi nghe là người đánh cướp, mặc dù cứu ông nội tôi, nhưng có nghĩa là tôi phải giữ quan hệ với . Tuổi của cũng còn nữa, qua cái thời kỳ mơ mộng viển vông rồi, đến đạo lý đơn giản như thế cũng hiểu sao?”

      “Mẹ nó!”

      nắm chặt cánh tay .

      cho rằng tôi là loại người nào? cho là có chút tiền Tống Ninh Ninh tôi đây giống như kẻ đào mỏ quấn quýt buông sao? Hôm nay, nếu phải là do trai của tôi, bản tiểu thư đây cũng cần phải làm trò vô ích xem mắt với , ăn với chả cơm!”

      “Tiểu thư.”

      cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân mình.

      nên tu dưỡng bản thân tốt, người con con nhà gia giáo mà mở miệng ra là lời thô tục, là làm trò cười cho người khác mà.”

      Tống Ninh Ninh sắp bị phát điên rồi! ràng, người lỡ hẹn là , thế mà lại còn lên mặt giáo huấn ?

      nổi giận, tay túm lấy cổ áo , hung dữ .

      “Bản tiểu thư đến nơi này phải là để nghe giáo huấn hay đòi quà tạ lễ gì, tôi chỉ muốn nghe ba chữ đơn giản ‘ xin lỗi’, có phải là quá khó để ra khỏi miệng?”

      Đỗ Phù Lãng cúi đầu xuống nhìn gương mặt gần trong gang tấc, đôi mắt tức giận của tỏa sáng nhìn chằm chằm mình, hơn nữa, nghĩ, đời này chẳng có ai ngoài dám túm cổ áo như vậy.

      vốn tưởng rằng, chuyện này có thể bỏ qua cách dễ dàng bằng cách đưa phần quà tặng để từ chuyện lớn hóa thành , nhưng nhìn bộ dáng của lúc này….

      quan sát , ánh mắt phức tạp xen lẫn tia hứng thú trong lòng thầm đánh giá phen.

      Bộ dáng tức giận cùng với tính tình bướng bỉnh. Bàn tay nắm lấy cổ áo của Tống Ninh Ninh có phần thêm chút lực.

      “Nhìn cái là biết chính là kẻ luôn tự cho mình là đúng. sau mình luôn có nhóm người bảo vệ, đúng là tự cho mình là trung tâm. Nhưng thực tế, chẳng là cái thá gì cả!”

      Khuỷu tay dùng lực sức huých vào bụng cái, khiến cho Đỗ Phù Lãng phải rên lên tiếng, thân thể lảo đảo bước về phía sau bước, tay giơ lên ôm lồng ngực mình, sắc mặt trắng bệch, bước chân loạng choạng.

      Vẻ mặt tức giận của Tống Ninh chăm chú nhìn sắc mặt của dần dần cứng đờ lại.

      “Này! cần phải giả bộ yếu ớt với tôi, tôi cũng đâu có dùng sức cho lắm!”

      Chẳng lẽ thân hình cao lớn đẹp đẽ của chỉ là để làm cảnh thôi sao? Đúng là cùng dạng với ông trai vô dụng của sao? đúng…

      Lúc này, trong đầu loáng thoáng nhớ lại lời của trai mình, là người có bệnh…. Bệnh tim?

      Toàn bộ tức giận trong đáy mắt của thoáng chốc biến mất hết.

      “Đáng chết!:

      nguyền rủa tiếng.

      phải là bây giờ bị phát bệnh tim đấy chứ?”

      “Cái gì?”

      lấy tay che ngực, giọng buồn bực hỏi lại.

      “Phát bệnh à?”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Trong đôi mắt nổi lên tia lo lắng.

      “Mặc dù tính tình của tôi cũng có kém chút, nhưng cũng đến mức làm chuyện trái với đạo lý.”

      Bàn tay lo lắng vuốt vuốt ngực .

      “Thuốc đâu? để thuốc ở đâu?”

      Trong đầu Đỗ Phù Lãng tìm ra được bất cứ điều gì để giải thích cho hành động này của , bàn tay tiếp tục che lồng ngực mình,

      “Tôi có.”

      có?”

      vừa nóng vội vừa giận la ầm lên.

      “Thuốc chính là thứ cứu mạng , làm sao lại có được? Giống như tôi mắc bệnh khó thở vây, cho dù tám trăm năm cũng phát bệnh, nhưng tôi vẫn phải mang thuốc theo bên người a. Trời ạ! Nếu lúc này có chuyện may xảy ra với , nhất định cả đời này tôi day dứt chết mất. Bây giờ, tôi lập tức đưa bệnh viện!

      cần.”

      lắc đầu. Tình huống này hết sức hoang đường, nghĩ, nhưng cũng rất thú vị, tâm trạng của thay đổi cách đột ngột như thế khiến rất muốn ôm bụng cười lăn lội. quên rằng, biết bao lâu rồi có cảm giác này.

      “Tôi chỉ cần nghỉ ngơi lát. Tôi thể quá kích động!”

      “Đương nhiên.”

      Tống Ninh Ninh hít hơi sâu, bày ra bộ dáng hiểu biết, đứng đắn gật đầu cái.

      “Đương nhiên, thể quá kích động. có muốn ngồi xuống lát ?”

      lắc đầu.

      “Tôi còn vài cuộc hẹn nữa. Nhưng bây giờ bị trễ cả rồi.”

      “Con mẹ nó!”

      Tính tình ôn hòa của duy trì được bao lâu, bây giờ lại bị chọc cho tức giận đến trợn cả mắt lên mắng.

      sắp chết đến nơi rồi, lại còn quan tâm đến chuyện hẹn này hẹn kia nữa à?!”

      Chết? Người con này tính đến chuyện ăn thô tục, bây giờ lại còn độc mồm độc miệng rủa

      yên tâm , tôi chắc …”

      được!”

      cắt ngang lời của , nhìn đám nhân viên ở phía đằng sau bị dọa cho đến phát ngốc kia.

      “Chỗ nào có thể cho ta nghỉ ngơi chút?”

      Mọi người nhìn tôi tôi lại nhìn , phân vân biết nghe theo ông chủ mình hay vị tiểu thư cuống cuồng lên kia, lần đầu tiên bọn họ nghe đến phó tổng giám đốc của bọn họ mắc phải bệnh tim.

      cần. Có xe ở bên ngoài chờ tôi…. Tôi chỉ cần nghỉ ngơi ở xe chút là tốt rồi.”

      Ánh mắt Đỗ Phù Lãng thâm trầm liếc nhìn cái.

      “Như vậy có thể sao?”

      Tống Ninh Ninh nhanh chóng suy nghĩ lát.

      “Có thể.”

      Rồi đưa tay đỡ lấy .

      Vốn là Đỗ Phù Lãng muốn cự tuyệt , nhưng nhìn lại vẻ mặt khẩn trương của , lại cố kiềm chế bản thân suýt chút nữa muốn bật cười kìm lại.

      Chỉ là, đỡ được bao nhiêu bước, chân đột nhiên bị chẹo phát, đôi giày cao gót cả buổi chiều bởi vì chịu nổi những bước thô lỗ của , bây giờ mới được dịp bộc phát, gãy luôn cả gót.

      Trong nháy mắt, nhanh tay vịn đỡ lấy .

      “Con mẹ nó giày rách!”

      thấp giọng rủa câu, nếu đỡ, có lẽ trực tiếp ngã ở trong đại sảnh rồi.

      nghe xong, mi tâm nhíu lại.

      Tống Ninh Ninh thèm quan tâm tại mình đứng đâu, thêm câu thứ hai, trực tiếp, cúi người xuống, tháo đôi giày cởi ra, vốn nghĩ muốn thuận tay mà vứt , nhưng nhìn bốn xung quanh cũng trông thấy cái thùng rác nào, vì thế, nghĩ nhiều tiện tay đem đôi giày vừa mới cởi ra ấn vào trong túi sách hàng hiệu của mình.

      …”

      gần như nghẹn họng trân trối nhìn hành động của .

      “Đôi giày này đúng là con mẹ nó làm người ta phát ghét!

      Tống Ninh Ninh tức giận .

      là nguy hiểm, chẳng thế mà nếu tôi còn nó nữa, sớm muộn gì cũng bị ngã dập mặt đường!”

      Nghe lời của , nhịn được, xoa xoa huyệt thái dương.

      Nhìn bộ dáng cực kỳ thoải mái của , Tống Ninh Ninh thực cho rằng bệnh của bị tái phát, vội vàng đến đỡ , cũng quản đến việc chính bản thân mình chân trần, kiên trì dìu đến bên xe.

      Đỗ Phù Lãng ngồi vào trong hàng ghế sau của mình, chăm chú nhìn đứng nguyên ở ngoài xe.

      lên sao?”

      có chút nghi hoặc nhìn , nghĩ muốn nổ cả đầu mà tìm ra lý do nào để bản thân mình bước lên xe.

      lên .”

      ngồi nhích sang bên cất tiếng bảo , biểu cảm mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

      “Tôi đưa mua đôi giày.”

      Cái đáp án này chưa từng nghĩ qua, mua giày? Mới chỉ nghĩ đến đây, khỏi khíu mày.

      “Yên tâm , tôi đưa mua loại mà thích.”

      Dường như nhìn ra chần chờ trong lòng , Đỗ Phù Lãng thản nhiên .

      “Chỉ là tôi thể yên tâm để về nhà với đôi chân trần như vậy.”

      có chút kinh ngạc, nghĩ tới thế mà lại có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng ! Còn nữa, bị cơn giận của làm cho bệnh tim của tái phát, lại vẫn còn nhớ tới chân trần của , muốn mua giày cho …. Tống Ninh Ninh càng nghĩ càng thấy áy náy, cảm thấy mình cực kỳ nên như vậy.

      cần.”

      cực kỳ tự nhiên gãi gãi đầu, nhưng nghĩ tới, bàn tay vuốt tóc lại bị chiếc kẹp ghim trong tóc đâm cho phát. Cảm nhận được đau đớn ấy, lại cất tiếng chửi rủa theo phản xạ.

      “Con mẹ nó!”

      Đỗ Phù Lãng nhíu mày nhìn về phía , tỏ ra để ý mỉm cười, trong lòng cảm thấy người con này vô cùng thú vị.

      “Lên xe .”

      cần.”

      vẫn lắc đầu cự tuyệt.

      “Tự tôi có thể mua được rồi.”

      “Đừng tranh luận với tôi.”

      nhìn chằm chằm , giọng cho phép cự tuyệt.

      “Đừng quên tôi là người có bệnh, cho nên đừng có khiến tôi kích động.”

      Lời của khiến trong lòng Tống Ninh Ninh nổi lên vài phần bất an, vốn nghĩ có trăm phương ngàn kế nghĩ ra để phải lên xe vừa mới nghĩ ra đành phải nuốt vào bụng mà từ bỏ.

      Mở cửa xe, thuận tiện ngồi bên cạnh , mặc cho xe chạy vào hướng nội thành phồn hoa.
      Last edited by a moderator: 12/4/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4:

      Editor: Chuongnhobe.

      Mặc dù trang phục mặc người thích hợp để kết hợp với giày canvas (Chuông: tui nghĩ là chỗ này chắc là Converse chăng?!), nhưng thấy nét mặt Tống Ninh Ninh rất vừa lòng, Đỗ Phù Lãng cũng hiểu ý xuống xe thay chọn đôi.

      “Chờ chút tôi cho người đưa trở về.”

      Khi quay trở lại xe mới .

      …”

      cần chọc giận tôi.”

      Dường như nắm được điểm yếu của , chỉ đơn giản ra mấy chữ, lại có thể đem cự tuyệt của biến mất hoàn toàn.

      Cứ coi như là bị bệnh tim, thể chịu được kích thích, hơn nữa, tại dưới chân đôi giày mới của hiệu Canvas vừa mới mua, lấy đồ của người ta phải mềm mỏng, đạo lý này vô cùng hiểu, cho nên thể làm gì khác hơn là gật đầu cái.

      “Được rồi.”

      có chút tình nguyện gật đầu đồng ý.

      “Như thế mới ngoan.”

      Ngoan?

      Tống Ninh Ninh nghi ngờ nhíu mày, cũng nghĩ rằng từ ‘ngoan’ có thể sử dụng ở người mình được.

      “Này.”

      chịu nổi trầm mặc với gọi người đàn ông bên cạnh, tò mò mở miệng.

      “Có thể hỏi chuyện được ?”

      Đỗ Phù Lãng gật gật đầu.

      phải là khi đó rất vội phải sao?”

      “Ừ.”

      nhàn nhạt trả lời.

      “Vậy tại sao lại còn đưa tôi mua giày làm gì?”

      “Tôi thể để chân trần trở về nhà được.”

      trả lời rất có đạo lý.

      “Nếu như bị thương làm sao?”

      Nghe khẩu khí của , thầm nghĩ, xem ra, cũng phải là người xấu.

      Tống Ninh Ninh nhịn được liếc trộm , tuy chuyện đến cuộc xem mắt của hành động rất đáng tức giận, nhưng thể phủ nhận được rằng, toàn thân tản mác ra loại hương vị rất đàn ông, so với trai mình cách nhau trời vực.

      Hơn nữa, xét về mặt diện mạo, có thể càng có vẻ đẹp trai nam tính hơn.

      đúng là người thừa kế của tập đoàn Hoàn Vũ Kỹ Sinh quả chàng đẹp trai, nhưng người đàn ông cực phẩm như vậy tại sao lại phải xem mắt, xem ra có vẻ như bệnh tim của rất nghiêm trọng rồi.

      đáng thương, miệng cọp gan thỏ.”

      thào .

      “Cái gì?”

      Đỗ Phù Lãng dựa lưng vào ghế, nhướng mày nhìn .

      “Chính là bề ngoài nhìn rất đẹp mắt, nhưng thân thể lại hỏng đến mức thối nát như vậy.”

      thở dài trong lòng.

      “Ai cho biết là tôi bị bệnh tim?”

      Tống Ninh Ninh đột nhiên nhớ đến nét mặt kinh ngạc của những người nhân viên vừa rồi, giật mình mới biết chuyện vừa rồi thể cứu vãn được.

      “Tôi hiểu rồi.”

      hạ giọng, nhàng bên tai .

      “Đây là bí mật, thể để cho người ngoài biết phải ? Dù sao công ty của các cũng là công ty nghiên cứu phát triển về thực phẩm tốt cho sức khỏe, nếu để cho người ngoài biết có bệnh, giá cổ phiếu xuống.”

      Nhìn bộ dáng có phần hưng phấn, dường như là phát ra bí mật động trời gì, Đỗ Phù Lãng nhịn được cũng cười lên.

      hạ giọng, nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lãnh khốc như cũ, giọng trầm xuống hỏi lại lần nữa.

      “Rốt cuộc là ai cho biết?”

      trai tôi.”

      Tống Ninh Ninh thành trả lời.

      ấy biết tất cả…. chỉ là đây cũng là điều được nghe từ ông nội mà thôi.”

      Miệng nhếch lên.

      “Hơn nữa, thực ra đối tượng xem mắt với phải là tôi.”

      phải ?”

      Ánh mắt thâm thúy của tự chut được dừng bộ mặt biểu cảm phong phú của .

      phải là Tống Ninh Ninh sao?”

      “Là tôi a.”

      “Cứu ông nội tôi là , sai chứ?”

      sai.”

      gật đầu.

      Như vậy, đối tượng xem mắt của nhất định là . Ít nhất, đây là tin tức nghe được từ ông nội . Chỉ là, tướng mạo của trong tưởng tượng của cũng có chút sai khác, mà đặc biệt ngay cả tính tình của cũng ngoài khả năng dự đoán của .

      Theo như tính cách của người con này, có khả năng ngoan ngoãn xem mắt, ngồi ăn cơm cùng người đàn ông quen biết gì, tại sao có thể đến tham gia buổi xem mắt với được chứ?

      “Tại sao?”

      “Tại sao cái gì?”

      khó hiểu nhìn .

      “Tại sao biết sức khỏe tôi tốt, còn nguyện ý xem mắt với tôi?”

      đăm chiêu nhìn chằm chằm .

      có ý gì?”

      Câu của khiến bất cứ người nghe tức giận, huống hồ là người như Tống Ninh Ninh nhưng tại, khó có được lần nổi giận, hít vào hơi sâu để bình tĩnh trở lại, lạnh lùng mở miệng.

      “Xét lập trường của , đúng là tôi có ý đồ, có thể nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng như thế, cũng thể trách được, dù sao, ở trong mắt , tôi có lẽ giống con buôn hơn.”

      Đỗ Phù Lãng nghĩ đến rất nhiều từ để hình dung về người phụ nữ thú vị trước mặt này, nhưng là… con buôn…. hề cảm nhận thấy được.

      “Tất cả những điều này, đều là do cái tên trai vô dụng của tôi mà ra.”

      đến đây, lại ôm nguyên bụng tức giận.

      ta có việc gì, lại học đòi người khác đầu tư bất động sản, vì thế nên đừng đến lãi, ngay cả đến vốn cũng lấy về được mất số tiền lớn, khiến cho công ty của cha mẹ tôi có nguy cơ đứng bờ vực phá sản. Ông nội của nếu em của tôi xem mặt , ông ấy nguyện ý cho chúng tôi vay tiền để vượt qua cửa ải khó khăn này.”

      Về điều này ông nội cũng với , đôi mắt Đỗ Phù Lãng hơi nheo lại.

      “Số tiền đó rất lớn sao?”

      “Vấn đề này của khiến kinh ngạc.

      “Tôi cũng chưa có hỏi tới….”

      “Mấu chốt của vấn đề ở đó tại sao hỏi?”

      trúng tim đen, chỉ ra trọng điểm cho .

      “Vậy mấu chốt là ở đó hả?”

      thốt lên tiếng.

      tôi muốn bắt ép em chưa đầy hai mươi tuổi của tôi xem mắt với , đây mới là vấn đề! Tôi chỉ muốn ngăn cản em , nên nhảy vào hố lửa khi tuổi còn quá trẻ.”

      Nhảy vào hố lửa? chỉ là xem mặt với thôi mà, người con này chuyện biết có sử dụng đến đại não hay vậy? Nhiều lúc khiến cho người ta sôi máu lên được.

      “Tuy tôi đúng với mong muốn của .”

      híp mắt lại, trong lòng thầm đánh giá qua lượt.

      “Nhưng cũng ép buộc em tôi chứ? Nó vẫn còn học đại học, còn chưa đến hai mươi tuổi, tôi thấy cũng phải là người xấu gì, phải là cái loại phá hoại mầm non đất nước phải ?”

      Nghe thấy ý tứ trong lời của , Đỗ Phù Lãng nhịn được đưa tay lên vuốt ngực mình.

      Tống Ninh Ninh thấy thế sắc mặt liền biến sắc.

      “Này! đứng kích động,… hãy coi như lời tôi lúc nãy chỉ là đánh rắm, nghe xong rồi thôi.”

      Ánh mắt nhìn chăm chú, lông mày nhíu lại.

      “Mẹ nó!”

      Nhìn ra trách móc trong mắt , nhịn được rủa tiếng.

      “Mẹ nó, giải thích chút coi, có phải ngay cả lời của tôi cũng khiến cho bệnh tim của tái phát sao?”

      “Hình như là thế.”

      thấp giọng trả lời.

      Nghe được cái đáp án này, Tống Ninh Ninh biết phải ứng phó ra sao nữa.

      “Tôi đúng là tự mình gây nghiệp trướng mà.”

      khỏi cảm thấy tức giận với chính bản thân mình.

      đến thôi, tôi lại còn tìm làm cái gì? Thành ra, bây giờ đâm lao rồi lại phải theo lao…. Nếu như bây giờ mà bệnh tim của tái phát, mọi trách nhiệm đều đổ lên đầu tôi, người nhà đến tìm tôi để tính sổ, phải là tôi đây biến thành tội nhân rồi hay sao?”

      “Ví dụ như tại, cũng là do tự tìm.”

      Đáy mắt chợt lóe lên vài tia ôn nhu, khác biệt hoàn toàn với bộ dáng lạnh nhạt của khi nãy.

      “Lần này coi như là để giáo huấn từ nay về sau nên quá kích động.”

      “Về sau, tôi tuyệt đối kích động như vậy nữa, cần phải điều tốt linh mà điều xấu lại kinh nghiệm như vậy! Bản tiều thư đối vô cùng có hứng thú gả cho bài vị của chồng chưa cưới nha, tại, tôi chỉ cầu mong sau khi tôi xuống xe, sức khỏe thân thể tốt.”

      “Bài vị? Là có ý gì?”

      “Đây là lời thề độc của tôi đối với trai để làm chứng.”

      trợn mắt trừng trừng nhìn , thẳng thắn trả lời.

      “Nếu như tôi khiến cho đối tượng xem mắt bị phát bệnh tim mà chết, tên của tôi bị viết ngược, nếu như bị chết tôi gả cho bài vị của , cho nên tại, tôi chỉ cầu xin phải khỏe mạnh và tỉnh táo, ngàn vạn lần đừng có mà phát bệnh cũng đừng có chết.”

      tài xế và người trợ lý ngồi ở đằng trước trong xe của Đỗ Phù Lãng nghe xong lời vừa , nhịn được mà cười ra tiếng.

      Nhìn , Đỗ Phù Lãng cũng á khẩu được gì. Miệng lưỡi này kiêng kị gì còn chưa tính, đằng này, lại còn nguyền rủa

      “Mẹ nó!”

      Nhìn sắc mặt của lại trầm xuống, vội vã giải thích .

      đừng kích động…., tôi cũng có ý nguyền rủa chết sớm.”

      thở dài, thân thể như còn sức lực dựa vào ghế dựa sau lưng.

      “Tống Ninh Ninh, được tục.”

      “Tôi có.”

      liếc cái, tại chính là ăn bịa đặt.

      “…”

      Nhìn vào ánh mắt , bị chột dạ lời điệu bộ hùng hổ trong lời bay biến mất.

      “Cái này nên tính là đúng a, đây chỉ là câu cửa miệng của tôi mà thôi, giống như với việc buổi sáng mọi người gặp nhau liền chào hỏi ‘buổi sáng tốt lành’ thôi mà.”

      Đúng là ngụy biện! lắc đầu cái, muốn tiếp tục tranh luận cùng nữa, chỉ nhàn nhạt trả lời câu.

      “Vậy nên sửa câu cửa miệng của mình .”

      “Khốn kiếp! cho rằng là ai? Quan tâm làm gì nhiều như vậy! Tại sao tôi phải…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :