1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tín Đồ Shopping Lấy Chồng

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 20



                ĐƯỢC RỒI. ĐỪNG HOẢNG LOẠN. Chuyện này có kết quả. Chỉ cần tôi sáng suốt và bình tĩnh, mọi chuyện ổn.

                “Nó bao giờ có kết quả đâu,” giọng Suze vang lên bên tai tôi.

                “Cậu im !” tôi gắt gỏng.

                “Triệu năm nữa cũng có kết quả đâu. Tớ chỉ cảnh báo cho cậu biết thôi.”

                “Lẽ ra cậu nên cảnh báo tớ! Đáng lẽ cậu phải khích lệ tớ chứ!” tôi hạ giọng. “Và chỉ cần mọi người làm đúng công việc của mình mọi chuyện ổn. Phải là như vậy.”

                Tôi đứng bên cửa sổ của phòng suite ở tầng 12 của Plaza, nhìn ra Quảng trường Plaza bên dưới. Bên ngoài kia là ngày nắng nóng. Người ta loanh quanh vận quần soóc và áo phông, làm những việc bình thường như thuê xe ngựa quanh công viên, tung đồng xu vào vòi nước.

                Còn tôi ở đây, quấn khăn tắm quanh người, mái tóc được chải đến mức nhận ra nổi thành kiểu Người đẹp ngủ trong rừng, và mặt trang điểm dày hàng tấc mỹ phẩm, bước loanh quanh đôi giày xa tanh trắng cao nhất mà tôi từng gặp trong đời. (Hiệu Christian Louboutin, ở cửa hàng Barneys. Tôi được giảm giá.)

                “Cậu làm gì vậy?” giọng Suze lại vang lên.

                “Tớ nhìn ra cửa sổ.”

                “Nhìn ra cửa sổ như vậy để làm gì?”

                “Tớ biết.” Tôi nhìn phụ nữ mặc quần soóc jeans ngồi xuống ghế dài và mở đánh tách lon Coke, hoàn toàn biết là mình bị nhìn. “Để lấy bình tĩnh như bình thường, tớ nghĩ thế.”

                “Bình thường?” Tôi nghe thấy Suze lắp bắp trong điện thoại. “Bex, thế này hơi muộn với bình thường rồi đây! ”

                “ hẳn thế!”

                “Nếu cái bình thường là hành tinh Trái đất, cậu có biết bây giờ cậu ở đâu ?”

                “Ở... Mặt trăng?” tôi đánh bạo .

                “Cậu ở cách trái đất 50 triệu năm ánh sáng. Cậu... dải ngân hà khác. Từ rất rất lâu rồi.”

                “Tớ cũng hơi cảm thấy mình thế giới khác,” tôi thừa nhận, và quay lại quan sát căn phòng suite tráng lệ sau lưng mình.

                khí im ắng và nặng nề với mùi dầu thơm, keo xịt tóc và mong đợi. Chỗ nào cũng thấy những bó hoa đẹp đẽ, giỏ trái cây và chocolate, và cả những chai champagne ướp đá. Phía bên kia, chỗ bàn trang điểm là thợ làm tóc và thợ trang điểm chuyện phiếm khi trang điểm và làm tóc cho Erin. Trong khi đó, tay chụp ảnh cho phóng thay phim, trợ lý của ta xem Madonna kênh MTV và nhân viên phục vụ phòng dọn lượt nữa những ly tách.

                Tất cả xa hoa, quyến rũ. Nhưng, cùng lúc đó, nó lại khiến tôi nhớ đến việc chuẩn bị sẵn sàng cho vở kịch hè ở trường. Cửa sổ được phủ vải đen, còn chúng tôi tụ tập đông đúc trước gương đầy phấn khích, và ở ngoài sân khấu, chúng tôi nghe thấy các bậc phụ huynh vào, nhưng chúng tôi được phép lén nhìn và gặp họ...

                “Bây giờ cậu làm gì?” Giọng Suze lại vang lên.

                “Vẫn ngó ra cửa sổ.”

                “Quái, cậu thôi nhìn ra cửa sổ ! Cậu chỉ còn chưa tới tiếng rưỡi nữa thôi đấy!”

                “Suze, thư giãn nào.”

                “Sao tớ có thể thư giãn được cơ chứ?”

                “Mọi việc đều ổn. Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát.”

                “Và cậu hề cho ai biết, , hàng triệu lần rồi. Cậu hề với Danny.”

                “Đương nhiên là ! Tớ đâu ngốc như vậy!” tôi tiến lại góc để ai có thể nghe thấy tôi. “Chỉ Michael biết. Và Laurel. Vậy thôi.” “Và ai nghi ngờ gì cả?”

                “ chút nào,” tôi , đúng lúc Robyn vào phòng. “Chào Robyn! Suze, tớ chuyện với cậu sau, được chứ...”

                Tôi đặt điện thoại xuống và mỉm cười với Robyn, chị ta mặc bộ đồ vest màu hồng tươi, đeo tai nghe và cầm bộ đàm.

                “Được rồi, Becky,” chị ta , vẻ nghiêm túc và chuyên nghiệp. “Giai đoạn hoàn thành. Giai đoạn hai được tiến hành. Nhưng chúng ta có vấn đề.”

                “ sao?” tôi nuốt nước miếng. “Là gì vậy?”

                “Chưa có ai trong gia đình Luke đến cả. Bố ấy, mẹ kế, số em họ có tên trong danh sách... bảo với tôi rằng họ chuyện với ?”

                “Vâng, đúng vậy.” Tôi hắng giọng. “ ra... họ vừa mới gọi lại. Tôi e là chuyến bay của họ có vấn đề. Họ cứ thay người vào chỗ của họ.”

                “ sao?” Mặt Robyn xị xuống. “ quá tệ! Tôi chưa bao giờ thấy đám cưới nào lại có nhiều thay đổi ở phút cuối như đám cưới này! Phù dâu mới... phù rể mới... giáo sĩ mới... có vẻ như tất cả mọi thứ thay đổi!”

                “Tôi biết,” tôi vẻ hối lỗi. “Tôi xin lỗi và tôi biết như vậy có nghĩa là phải làm rất nhiều việc.” Tôi bắt chéo ngón tay sau lưng. “Chỉ là tự dưng tôi thấy Michael làm phép cưới cho chúng tôi tốt hơn là người xa lạ. Ý tôi là, vì ấy là người bạn lâu năm và ấy có đủ tư cách để làm việc đó và mọi thứ khác nữa. Vậy nên Luke phải tìm phù rể khác...”

                “Nhưng đổi ý chỉ ba tuần trước lễ cưới! Và biết đấy, cha Simon rất buồn vì bị từ chối. Cha thắc mắc biết có phải là vì mái tóc của cha .”

                “! Đương nhiên là rồi! có gì liên quan đến cha hết, đấy...”

                “Và rồi bố mẹ đều bị lên sởi. Ý tôi là, sao trùng hợp thế? ”

                “Tôi biết!” tôi cố tạo vẻ mặt buồn bã. “Đúng là xui xẻo.”

                Có tiếng lách cách từ bộ đàm và Robyn quay .

                “Vâng?” chị ta . “Gì vậy? ! Tôi bảo là ánh sáng vàng rực rỡ! phải xanh da trời! Được rồi, tôi tới ngay đây...” Khi ra đến cửa, ta quay lại nhìn.

                “Becky, tôi phải đây. Tôi chỉ muốn là những thay đổi này khiến tôi bận luôn tay luôn chân, nên có vài chi tiết nho được thêm vào mà chúng ta chưa có thời gian bàn bạc. Vậy nên tôi cứ tiến hành thôi. Được chứ? ”

                “Thế nào cũng được,” tôi . “Tôi tin đánh giá của chị. Cảm ơn Robyn.”

                ***

                Khi Robyn khỏi, có tiếng gõ cửa và Christina vào, trông cực kỳ tuyệt vời trong bộ đồ màu vàng nhạt của Issey Miyake và tay cầm ly champagne.

                “ dâu thế nào rồi?” mỉm cười . “Bồn chồn ?”

                “ hẳn!” tôi .

                Điều đó khá đúng.

                Thực ra điều đó hoàn toàn đúng. Tôi còn hơn cả lo lắng. Hoặc là mọi việc theo đúng kế hoạch và diễn ra êm đẹp. Hoặc là như thế và trở thành thảm họa. Tôi cũng chẳng thể làm gì được nữa.

                “Tôi vừa chuyện với Laurel,” , nhấp ngụm champagne. “Tôi biết ấy lại liên quan nhiều đến đám cưới như vậy.”

                “Ồ, hẳn, tôi . Chỉ là ấy giúp tôi việc nho ấy mà...”

                “Vậy tôi hiểu rồi.” Christina nhìn tôi qua chiếc ly, và tôi bỗng nhiên thắc mắc biết Laurel cho ấy đến mức nào.

                “ ấy có cho biết... là giúp tôi việc gì ?” tôi thản nhiên .

                “ ấy cho tôi biết nội dung chính. Becky, nếu làm được điều này...” Christina . lắc đầu. “Nếu làm được việc này, xứng đáng được nhận giải Nobel về cả gan đấy.” nâng ly lên. “Vì . Và chúc may mắn.”

                “Cảm ơn.”

                “Này Christina!” cả hai chúng tôi quay lại nhìn Erin về phía chúng tôi. ấy mặc bộ váy phù dâu dài màu tím, tóc được bới cao lên thành búi kiểu cổ, mắt sáng rực lên vì phấn khích. “Chủ đề Người đẹp ngủ trong rừng chẳng phải rất tuyệt sao? nhìn thấy bộ váy cưới của Becky chưa? Tôi thể tin nổi mình lại là phù dâu! Tôi chưa làm phù dâu bao giờ cả!”

                Tôi nghĩ Erin rất phấn khích được thăng tiến. Khi tôi rằng bạn thân nhất của tôi, Suze thể có mặt, và ấy có muốn trở thành phù dâu của tôi , ấy thực òa khóc.

                “Tôi chưa nhìn thấy bộ váy cưới của Becky,” Christina . “Tôi gần như dám.”

                “Nó đẹp lắm!” tôi quả quyết. “Đến xem thử .”

                Tôi dẫn vào khu vực thay đồ lộng lẫy, nơi chiếc váy của Danny được treo ở đó.

                “Trọn vẹn trong mảnh,” Christina nhận xét. “Khởi đầu tốt đấy.”

                 “Christina,” tôi . “Cái này đâu có giống áo phông. Cái này ở trình độ khác hẳn. Nhìn này! ”

                Tôi chỉ tin nổi Danny hoàn thành tác phẩm tuyệt vời như thế này. Dù chưa bao giờ thừa nhận điều đó với Christina, nhưng tôi thực trông chờ được mặc chiếc váy của cậu ấy. Thực ra, thực lòng mà , tuần trước tôi bí mật đặt chiếc váy của Vera Wang.

                Nhưng rồi đêm Danny gõ cửa, cả khuôn mặt rạng ngời vì phấn khích. lôi tôi lên tầng vào căn hộ của , kéo tôi qua hành lang và mở tung cửa vào phòng . Và tôi nên lời.

                Từ xa, trông nó giống như chiếc váy cưới màu trắng cổ điển, với phần bó chặt, chân váy bồng lãng mạn và đuôi váy dài. Nhưng càng nhìn gần, càng thấy những chi tiết được thiết kế riêng rất tuyệt vời ở khắp nơi. Diềm xếp nếp bằng vải jeans trắng ở sau lưng. Nhãn hiệu Danny được gấp nếp và tập trung ở đường li chiết eo. Sequin trắng, đá trang sức lấp lánh sáng khắp đuôi váy, giống như có ai đó đổ cả hộp kẹo lên nó vậy.

                Tôi chưa bao giờ thấy chiếc váy cưới như vậy. Nó là tác phẩm nghệ thuật.

                “Vậy,” Christina . “Tôi . Khi nghe rằng mặc thiết kế của Kovitz trẻ tuổi, tôi hơi lo lắng. Nhưng cái này...” chạm vào hạt cườm . “Tôi bị ấn tượng đấy. Có vẻ đuôi váy bị rơi ra khi bước lối trong nhà thờ.”

                “ đâu,” tôi quả quyết với . “Tôi mặc nó loanh quanh khắp căn hộ trong nửa tiếng đồng hồ đấy. có sequin nào bị rơi ra cả!”

                “Trông rất tuyệt đấy,” Erin mơ màng . “Giống như công chúa vậy. Và trong căn phòng đó...”

                “Căn phòng hoành tráng,” Christina . “Tôi nghĩ khối người há hốc mồm kinh ngạc cho mà xem.”

                “Tôi vẫn chưa thấy nó,” tôi . “Kobyn muốn tôi vào đó.”

                “Ôi, nên ngó qua xem thế nào,” Erin . “Chỉ nhìn lén phát thôi. Trước khi căn phòng ngập tràn người.”

                “Tôi thể! Nếu ai đó thấy tôi sao?”

                “Thôi nào,” Erin . “Trùm khăn lên. ai biết đó là đâu.”

                Tôi rón rén xuống tầng trong chiếc áo khoác có mũ trùm đầu mượn, vội ngoảnh mặt khi qua ai đó, cảm thấy mình nghịch ngợm đến buồn cười. Tôi thấy bản kế hoạch của người thiết kế, và khi đẩy cánh cửa đôi bước vào Phòng Đại tiệc, tôi nghĩ mình cũng biết sơ sơ nhìn thấy cái gì. thứ ngoạn mục. thứ ấn tượng.

                Tôi hề được chuẩn bị tinh thần trước khi bước vào căn phòng đó.

                Nó giống như bước vào thế giới khác.

                khu rừng bị phù phép lấp lánh ánh bạc. Những cành cây uốn vòm cao khi tôi nhìn lên. Những bông hoa dường như mọc ra từ những ụ đất. Có cả những cây leo, trái cây và cây ráo đầy những trái táo bạc, mạng nhện đầy những giọt sương... và có phải là chim bay kia nhỉ?

                Đèn màu chiếu lốm đốm cành cây và tỏa xuống hàng ghế. Hai phụ nữ từ tốn chải những xơ vải vụn những chiếc ghế có lắp bọc. ông vận đồ jeans buộc sợi dây vào thảm. thiết bị chiếu sáng chỉnh sửa cành cây màu bạc. nghệ sĩ violon thử dây đàn, và có tiếng trống trầm trầm vang lên.

                Cái này giống với hậu trường ở chương trình Broadway.

                Tôi đứng ở bên, nhìn xung quanh, cố ghi nhớ mọi chi tiết. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như thế này trong đòi, và chắc là tôi còn được nhìn thấy lần nào nữa.

                Đột nhiên tôi thấy Robyn vào phòng ở phía xa, vừa vừa vào mic đeo ở tai. Mắt chị ta đảo quanh phòng và tôi giấu mình vào chiếc áo khoác cổ mũ. Trước khi bị chị ta phát ra, tôi rời khỏi Phòng Đại tiệc và vào thang máy lên Phòng Khiêu Vũ Lớn.

                Khi cửa thang máy sắp đóng lại, hai người phụ nữ đứng tuổi mặc váy đen và sơ mi trắng vào.

                “Bà có thấy chiếc bánh ?” trong hai . “Ít nhất là ba nghìn đô.”

                “Nhà nào đấy nhỉ?”

                “Sherman,” người phụ nữ đầu tiên . “Elinor Sherman.”

                “Ồ, ra đây là đám cưới Elinor Sherman.”

                Cửa mở và họ bước ra khỏi thang máy.

                “Bloomwood,” tôi muộn màng. “Tôi nghĩ tên dâu là Becky...”

                Dù sao họ cũng có nghe đâu.

                Tôi thận trọng theo họ vào Phòng Khiêu vũ Lớn. Căn phòng lớn màu vàng và trắng nơi Luke và tôi là cặp nhảy chính.

                Ôi chúa ơi. Nó thậm chí còn lớn hơn tôi nhớ. Nó thậm chí còn rực rỡ và hoành tráng hơn. Những ánh đèn pha quay tròn khắp phòng, chiếu sáng các ban công và chúc đài treo. Đột nhiên chúng chuyển sang hiệu ứng nhấp nháy, rồi lóe lên ánh sáng kiểu nhạc disco, nhảy nhót khuôn mặt những nhân viên hầu bàn chỉnh trang các bàn lần cuối. Mọi chiếc bàn tròn đều có bình hoa trắng ở giữa bàn lộng lẫy. Trần nhà được bọc bằng vải muslin, đèn được kết thành những sợi dài trông như chuỗi ngọc trai. Sàn nhảy rộng mênh mông và bóng loáng. sân khấu, ban nhạc mười nhạc cụ thử . Tôi choáng váng nhìn quanh và thấy hai trợ lý của cửa hàng bánh Antoine ngồi ghế gắn những bông hoa tuy líp bằng đường cuối cùng lên chiếc bánh cao hai mét rưỡi. Khắp nơi tràn ngập mùi hương hoa, nến và cả mong đợi.

                “Xin lỗi,” tôi nhảy tránh sang bên khi tay phục vụ bàn đẩy chiếc xe đựng đồ qua.

                “Tôi có thể giúp được gì cho ?” người phụ nữ đeo thẻ Plaza áo .

                “Tôi chỉ ờ... xem qua qua ấy mà...” tôi .

                “Xem qua?” mắt ta nheo lại đầy nghi ngờ.

                “Vâng! Phòng trưòng hợp khi tôi... ờ... muốn kết hôn.” Rồi tôi quay trước khi ta kịp hỏi thêm được câu nào. Dù sao tôi cũng xem đủ rồi.

                Tôi từ đây về lại phòng suite lối nào, với cả nơi này quá lớn, tôi lạc là cái chắc, vậy là tôi thẳng xuống tầng trệt và kín đáo hết mức có thể khi qua Palm Court đến thang máy.

                Khi qua góc phòng có đặt ghế sofa, rồi dừng lại. Có cái đầu tóc đen quen thuộc. bàn tay quen quen cầm thứ trông giống như ly gin&tonic.

                “Luke?” quay lại và ngây người nhìn tôi - và đột nhiên tôi nhớ ra là mặt mình bị che mất nửa. “Em đây!” tôi xuỵt xuỵt. “Becky?” ngờ vực . “Em làm gì ở đây vậy?”

                “Em muốn xem hết mọi thứ. Nó tuyệt phải ?” tôi nhìn quanh xem mình có bị săm soi rồi vội ngồi xuống chiếc ghé đối diện . “Trông tuyệt lắm.”

                Trông còn cả tuyệt vời ấy chứ. Trông thực lộng lẫy với chiếc tuxedo màu đen chê vào đâu được và sơ mi trắng bảnh bao. Mái tóc đen sẫm của bóng lên dưới ánh đèn, và tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa cạo râu quen thuộc của . Khi mắt gặp mắt tôi, tôi cảm thấy có gì đó thoát ra trong tôi, như cuộn dây được tháo bung ra. Dù hôm nay có xảy ra chuyện gì - dù tôi có thành công hay - hai chúng tôi cũng ở bên nhau. Hai chúng tôi sao.

                “Chúng ta nên chuyện với nhau, em biết đấy,” khẽ mỉm cười và . “Thế mang lại xui xẻo.”

                “Em biết,” tôi , và nhấp ngụm gin&tonic của . “Nhưng thực lòng mà , em nghĩ giờ chúng ta phải kiêng khem gì cả.

                “Ý em là sao?”

                “Ồ... có gì.” Tôi đếm đến năm, tự lên dây cót tinh thần rồi , “ nghe về việc bố mẹ bị hoãn chuyến bay chưa?”

                “Có, được báo rồi.” Luke cau mày. “Em có chuyện với họ ? Em có biết khi nào họ đến nơi ?”

                “Ồ, sớm thôi, em nghĩ vậy,” tôi mơ hồ . “Đừng lo, họ chắc chắn nhìn bước trong giáo đường.”

                Điều này đúng. Nhưng theo kiểu khác.

                Luke biết gì về kế hoạch của tôi. có quá nhiều chuyện phải đối mặt rồi. Ít nhất lần này tôi là người chịu trách nhiệm.

                Tôi cảm thấy như nhìn thấy con ngưòi hoàn toàn khác của Luke trong suốt mấy tuần qua. Luke trẻ trung hơn, dễ bị tổn thương hơn, con người mà cả thế giới còn lại hề biết. Sau khi gặp Elinor, rất trầm lặng trong thời gian. có cơn bộc phát nào; có cảnh bi kịch nào. Kiểu gì đó, đơn giản là trở lại bình thường. Nhưng vẫn yếu ớt, vẫn kiệt sức. Vẫn chẳng có vẻ gì là làm lại. Trong hai tuần, chỉ ngủ và ngủ, mưòi bốn hoặc mười lăm tiếng đồng hồ ngày. Như thể mười năm nỗ lực quá sức cuối cùng cũng bắt kịp .

                Giờ dần trở lại là con người trước kia vốn có của mình. trở lại cái vỏ tự tin ngụy trang của mình. Cái vẻ mặt vô cảm khi muốn người ta biết tình cảm của mình. Cái bộ dạng tháo vát, có vẻ chuyên nghiệp đó. Tuần vừa rồi quay lại văn phòng làm việc, và mọi thứ đều như trước.

                Nhưng cũng hẳn. Vì dù vỏ ngoài trở lại, nhưng quan trọng là, tôi thấy phần dưới của cái bề mặt đó. Tôi thấy Luke làm việc như thế nào. suy nghĩ như thế nào, sợ gì và thực muốn gì ở cuộc đời. Trước khi tất cả những chuyện này xảy ra, chúng tôi ở bên nhau hơn hai năm. Chúng tôi sống cùng nhau, chúng tôi là cặp thành công. Nhưng giờ tôi cảm thấy mình biết theo cái cách mà tôi chưa từng biết trước đó.

                “ cứ nghĩ mãi về cuộc chuyện với mẹ ,” , tư lự nhìn ly rượu. “Lúc ở Phòng Cầu vồng.”

                “Vậy sao?” tôi cảnh giác . “Chính xác những gì...”

                “ vẫn thấy nó khó hiểu.”

                “Khó hiểu?” tôi sau thoáng ngập ngừng. “Sao lại thế?”

                “ chưa bao giờ nghe thấy bà ấy chuyện như vậy bao giờ. Chuyện đó có vẻ lắm.” ngước lên. “ biét có nên tin bà ấy .”

                Tôi ngả người về phía trước và nắm lấy tay . “Luke, chỉ vì bà ấy chưa bao giờ những điều đó với , như thế có nghĩa là những điều đó đúng .”

                Đó là những gì mà tôi gần như ngày nào cũng với kể từ khi gặp Elinor hôm đó. Tôi muốn ngăn thôi nhắc nhắc lại nó. Tôi muốn chấp nhận những gì bà ấy , và hạnh phúc. Nhưng thông minh quá nên thể như vậy. im lặng hồi, và tôi biết hồi tưởng lại đoạn hội thoại trong đầu.

                “ số điều bà ấy có vẻ rất đúng, những thứ còn lại lại quá giả dối.”

                “Đoạn nào nghe giả dối?” tôi khẽ . “Em tò mò chút?”

                “Khi bà ấy rằng bà ấy tự hào về mọi thứ mà làm, từ việc thành lập công ty cho tới chuyện chọn em làm vợ. Điều đó ... biết nữa...” lắc đầu.

                “Em nghĩ điều đó khá tốt đấy chứ!” tôi vặn lại trước khi kịp ngăn bản thân. “Ý em là... biết đấy... đó đúng là những gì bà ấy nên ...”

                “Nhưng rồi bà ấy đến những chuyện khác. Bà ấy từ khi sinh ra, chưa có ngày nào là bà nhớ đến .” ngập ngùng. “Và cái cách mà bà điều đó... thực tin bà.”

                “Bà ấy thế?” tôi ngạc nhiên .

                Trong tờ giấy tôi đưa cho Elinor hề nhắc tới chuyện đó. Tôi với lấy ly rượu của Luke và nhấp ngụm, cố suy nghĩ.

                “Em thực nghĩ bà ấy thực lòng,” cuối cùng tôi . “Thực ra... Em biết điều đó. Vấn đề quan trọng là, bà ấy muốn với rằng bà ấy . Dù cho những điều bà ấy nghe tự nhiên lắm, nhưng đó là những gì bà ấy muốn biết.”

                “ cũng nghĩ vậy.” nhìn vào mắt tôi. “Nhưng dù vậy, tình cảm của dành cho bà như trước kia nữa. thể quay lại trước kia.”

                “,” tôi sau khi im lặng lúc. “Đúng vậy... Em nghĩ đó hẳn là điều tốt.”

                Bùa mê được giải. Cuối cùng Luke cũng tỉnh dậy.

                Tôi ngả người hôn rồi uống thêm ngụm rượu. “Em thay váy cái .”

                “Em định mặc chiếc áo có mũ trùm này sao?” Luke nhe răng cười .

                “Thực ra em định thế đấy. Nhưng giờ thấy nó rồi nên em phải tìm thứ khác, em nghĩ vậy...” tôi đứng dậy để - rồi hơi lưỡng lự. “Nghe này, Luke. Nếu mọi chuyện hôm nay có vẻ hơi lạ lùng, cứ... phối hợp cùng nhé, được ?”

                “Được thôi,” Luke vẻ ngạc nhiên.

                “ hứa nhé?”

                “ hứa,” liếc tôi. “Becky, có điều gì mà nên biết ?”

                “Ơ... ,” tôi ngây thơ . “, chắc là đâu. Gặp trong đó nhé.”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 21



                TÔI THỂ TIN nổi tôi làm được tới khoảnh khắc này. Tôi thực lòng tin nổi điều này diễn ra.

                Tôi mặc chiếc váy cưới và đội vương miện lấp lánh đầu.

                Tôi là dâu.

                Khi tôi được Robyn dẫn hành lang vắng tanh, im ắng của Plaza, tôi cảm thấy hơi giống Tổng thống trong bộ phim của Hollywood. “Người đẹp đường đến,” ta lẩm bẩm vào mic gắn ở tai khi chúng tôi qua chiếc thảm đỏ lộng lẫy. “Người đẹp tới.”

                Chúng tôi rẽ và tôi thoáng nhìn thấy mình trong chiếc gương cổ lớn, và thấy choáng váng. Đương nhiên tôi biết trông mình thế nào. Tôi vừa mới ngồi trước gương tự ngắm mình đến nửa tiếng đồng hồ trong phòng suite tầng, vì Chúa. Nhưng dù vậy, đột nhiên nhìn thấy mình, tôi thể tin trong tấm mạng che mặt đó là tôi. Là tôi.

                Tôi sắp bước lối giữa những hàng ghế ở Plaza. Bốn trăm con người theo dõi từng cử động của tôi. Ôi Chúa ơi.

                Ôi Chúa ơi. Tôi nghĩ gì thế này?

                Khi nhìn thấy cánh cửa Phòng Terrace, tôi thấy hoảng loạn, những ngón tay xiết chặt bó hoa. Việc này thành công đâu. Tôi điên mất rồi. Tôi thể làm được. Tôi muốn chạy trốn.

                Nhưng chẳng có nơi nào để chạy cả. Chẳng có điều gì khác ngoài việc cứ tiếp tục.

                Erin và những phù dâu khác đều chờ, và khi chúng tôi đến gần, tất cả bọn họ đều trầm trồ về chiếc váy của tôi. Tôi hề biết bọn họ tên gì. Họ là con của các bạn Elinor. Sau ngày hôm nay hẳn tôi bao giờ gặp lại họ nữa.

                “Dàn nhạc dây. Sẵn sàng cho Người đẹp,” Robyn vào mic.

                “Becky!” tôi ngước lên, và tạ ơn Chúa, đó là Danny, vận áo khoác dài thêu kim tuyến và quần da, cầm tờ Chương trình Buổi lễ màu đồng và nâu sẫm.“Trông cậu tuyệt quá.”

                “ sao? Trông tớ ổn chứ?”

                “Tuyệt vời,” Danny khẳng định. chỉnh lại đuôi váy, lùi lại để ngắm rồi lấy ra chiếc kéo và cắt mảnh ruy băng.

                “Sẵn sàng chưa?” Robyn .

                “Chắc là rồi,” tôi mà cảm thấy hơi ớn.

                Cánh cửa đôi bật mở, và tôi nghe thấy tiếng sột soạt khi bốn trăm con người ngồi ghế quay lại. Dàn nhạc dây bắt đầu chơi bản nhạc nền của Người đẹp ngủ trong rừng, và các phù dâu bắt đầu tiến lên lối giữa hai hàng ghế.

                Và đột nhiên tôi bước về phía trước. Tôi bước vào khu rừng bị bỏ bùa mê, cứ thế bước khi tiếng nhạc mỗi lúc to. Những bóng đèn lấp lánh đầu. Những lá thông tỏa hương dưới chân tôi. Có cả mùi đất và tiếng chim kêu ríu rít, và dòng thác . Những bông hoa bừng nở cách thần kỳ mỗi bước chân tôi qua, những chiếc lá cuộn mở ra, và mọi người há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn lên. Còn Luke ở phía trước, chàng hoàng tử đẹp trai của tôi, chờ tôi.

                Cuối cùng tôi cũng bắt đầu thả lỏng người. Để tận hưởng giây phút này.

                Khi tiến từng bước, tôi thấy như mình là nữ diễn viên múa ba lê chính thực tư thế lượn hoàn hảo ở Convent Garden. Hoặc là ngôi sao màn bạc đến lễ trao giải Oscar. nhạc chơi, mọi người đều nhìn tôi, trang sức tóc tôi và bộ váy đẹp nhất tôi từng được mặc. Tôi biết mình bao giờ có cơ hội trải nghiệm chuyện này trong đời lần nữa. bao giờ. Khi đến điểm cuối của lối giữa hai hàng ghế, tôi bước chậm dần, hít lấy khí, hít lấy mùi cây, hương hoa và mùi tuyệt vời. Cố ghi nhớ mọi chi tiết trong đầu. Tận hưởng mọi giây phút kỳ diệu.

                Tôi đến bên cạnh Luke và đưa bó hoa cho Erin. Tôi mỉm cười ấm áp với Gary, phù rể mới của Luke - rồi nắm tay Luke. siết tay và tôi cũng siết lại.

                Rồi Michael bước tới, vận bộ vest đen giông giống của mục sư.

                khẽ mỉm cười vẻ thông đồng với tôi, rồi hít hơi sâu và với tất cả mọi người.

                “Các con quý. Chúng ta đến đây để chứng kiến tình giữa hai con người. Chúng ta ở đây để chứng kiến lời thề tình của hai người với nhau. Và cùng chung vui với chia sẻ tình của họ. Chúng ta luôn chúc phúc cho tất cả những con người và hôm nay Chúa chắc chắn chúc phúc cho Luke và Becky khi họ cùng trao nhau lời thề nguyện.”

                quay sang tôi, và tôi có thể nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng tôi khi mọi người cố gắng nhìn cho hơn.

                “Rebecca, con có Luke ?” . “Con có nguyện ở bên ấy những lúc hạnh phúc cũng như khi đau buồn, khi giàu cũng như khi nghèo, dù đau yếu hay khỏe mạnh ? Con có tin tưởng ấy bây giờ và mãi mãi ?”

                “Con có,” tôi , ngăn nổi chút run run trong giọng .

                “Luke, con có Rebecca ? Con có nguyện ở bên ấy những lúc hạnh phúc cũng như khi đau buồn, khi giàu cũng như khi nghèo, dù đau yếu hay khỏe mạnh ? Con có tin tưởng ấy bây giờ và mãi mãi ?”

                “Vâng,” Luke quả quyết . “Con có.”

                “Cầu Chúa ban phước lành cho Luke và Becky và cầu chúc cho hai con luôn hạnh phúc.” Michael ngừng nhìn khắp phòng, như thể thách thức có ai đó dám tranh cãi với , và tay tôi siết chặt lấy tay Luke. “Cầu chúc cho các con có được niềm vui chia sẻ cảm thông, vui sướng của tình ngày càng lớn và ấm áp của tình bạn vĩnh cửu. Nào, bây giờ chúng ta hãy cùng tác thành cho đôi trẻ hạnh phúc.” mỉm cười với Luke. “Con có thể hôn dâu.”

                Khi Luke cúi xuống hôn tôi, Michael bắt đầu vỗ tay. thoáng chững lại vì bối rối… rồi lõm bõm vài người cũng vỗ tay, rồi cả căn phòng vỗ tay rào rào.

                Gary thầm gì đó vào tai Luke, và quay lại nhìn tôi, trông lúng túng.

                “Thế còn nhẫn sao?”

                “Đừng nhắc đến nhẫn,” tôi vừa cười bất động vừa .

                Tim tôi đập nhanh quá, tôi gần như thở được. Tôi cứ chờ ai đó đứng lên. Chờ ai đó “Khoan ...”

                Nhưng ai làm vậy. ai gì.

                Vậy là thành công rồi.

                Tôi nhìn vào mắt Michael trong giây - rồi quay ngay trước khi có ai đó để ý thấy. Tôi vẫn chưa thể thả lỏng được. Hoàn toàn chưa thể.

                Tay nhiếp ảnh gia đến trước mặt và tôi khoác lấy tay Luke chặt, còn Erin vừa đưa bó hoa dâu cho tôi vừa lau nước mắt.

                “ lễ cưới đẹp tuyệt vời!” . “Phần về nồng ấm của tình bạn vĩnh cửu thực khiến tôi cảm động. biết đấy, vì đó là tất cả những gì tôi mong muốn.” ôm chặt bó hoa dâu của tôi vào ngực mình. “Đó là tất cả những thứ mà tôi hằng mong muốn.”

                “Chà, biết đấy, tôi tin chắc rồi tìm thấy nó thôi,” tôi và ôm lấy . “Tôi biết tìm thấy mà.”

                “Xin lỗi ,” tay nhiếp ảnh gia . “Cho phép tôi chụp ảnh dâu và chú rể…”

                Erin đưa cho tôi bó hoa và tránh sang bên, còn tôi khoác lên vẻ mặt hớn hở nhất của người mới kết hôn.

                “Nhưng Becky,” Luke . “Gary ...”

                “ hãy lấy nhẫn ở chỗ Gary,” tôi hề quay đầu lại. “ rằng rất xấu hổ khi bỏ lỡ mất việc đó và chúng ta trao nhẫn sau.”

                số khách mời tiến đến và chụp ảnh, tôi ngả đầu lên vai Luke, mỉm cười hạnh phúc với họ.

                “Có gì đó ổn,” Luke . “Michael tuyên bố chúng ta là vợ chồng. Và phải là chúng ta phải ký giấy tờ gì đó sao?”

                “Suỵt!” ánh đèn flash lóe lên và cả hai chúng tôi đều chớp mắt.

                “Becky, chuyện gì diễn ra vậy?” quay tôi lại đối diện với mình. “Chúng ta kết hôn rồi đúng ?”

                “Tư thế đẹp lắm!” tay nhiếp ảnh gia . “Cứ giữ nguyên như thế nhé!”

                “Chúng ta kết hôn chưa?” Mắt Luke nhìn chăm chú khắp mặt tôi.

                “Chà… thôi được,” tôi miễn cưỡng . “Như thấy đấy, chúng ta chưa kết hôn.”

                ánh đèn flash lại lóe lên. Khi mắt tôi nhìn lại Luke chăm chú nhìn tôi đầy hoài nghi.

                “Chúng ta chưa kết hôn?”

                “Nghe này, chỉ cần tin em thôi, được chứ?”

                “Tin em?”

                “Vâng! Như vừa hứa cách đây năm giây! nhớ ?”

                “ hứa vậy vì nghĩ chúng ta kết hôn!”

                Đột nhiên dàn nhạc dây xướng bản “Bridal March” lên, và nhóm bảo vệ lùa hết những vị khách cùng máy chụp ảnh của họ .

                “ nào,” giọng gay gắt biết là của ai vang lên. “Bắt đầu bước .”

                Nó vang lên từ chỗ quái quỷ nào vậy? Bó hoa chuyện với tôi đấy à?

                Đột nhiên mắt tôi nhòm sắt chiếc loa xíu được gắn nụ hoa hồng. Robyn gắn loa vào hoa dâu của tôi?

                “ dâu và chú rể! Bước !”

                “Được rồi!” tôi với bó hoa. “Chúng tôi đây!”

                Tôi quàng chặt cánh tay Luke và bắt đầu bước xuống lối giữa hai hàng ghế, xuyên qua khu rừng bị phù phép.

                “Chúng ta chưa kết hôn,” Luke vẫn tin nổi . “Cả cái khu rừng chết tiệt, bốn trăm con người, chiếc váy trắng lộng lẫy và chúng ta chưa kết hôn.”

                “Suỵt!” tôi cáu kỉnh . “Đừng điều đó với mọi người! Nhìn này, hứa nếu mọi chuyện có gì hơi lạ cũng thuận theo nó mà. Cứ làm như thế !”

                Khi chúng tôi bước xuống, tay trong tay, những tia nắng len lỏi qua các cành cây và chiếu lốm đốm xuống sàn nhà. Đột nhiên có thanh vo vo vang lên, rồi trước ngạc nhiên của tôi, những cành cây bắt đầu kẽo kẹt thu lại, để lộ chiếc cầu vồng trần nhà. dàn hợp xướng tuyệt vời cất tiếng hát, và từ trời đám mây bồng bềnh từ từ buông xuống, đôi bồ câu béo ú màu hồng gật gù mây.

                Ôi Chúa ơi. Tôi rúc rích cười. Thế này quá . Đây là những chi tiết nho được thêm vào mà Robyn nhắc đến sao?

                Tôi ngước lên nhìn Luke, miệng cũng giật giật vì kinh ngạc.

                “ nghĩ sao về khu rừng?” tôi vui vẻ . “Nó tuyệt phải ? Đặc biệt, họ đưa những cây bulo này từ Thụy Điển bằng máy bay về đây đấy.”

                “ vậy sao?” Luke . “Thế họ đưa những con bồ câu đó từ đâu về bằng máy bay vậy?” nhìn chúng chăm chú. “Mấy con này to quá so với bồ câu. Chắc hẳn chúng phải là gà tây.”

                “Chúng phải là gà tây!”

                “Những chú gà tây tình .”

                “Luke, im ,” tôi lẩm bẩm, cố kìm để phì cười. “Chúng là bồ câu.”

                Chúng tôi qua từng hàng từng hàng những vị khách ăn mặc bảnh bao, tất cả đều mỉm cười ấm áp với chúng tôi trừ những dành cho tôi cái nhìn Thẩm định kiểu Manhattan.

                “Tất cả đám những người này là ai thế nhỉ?” Luke vừa vừa nhìn những hàng người xa lạ mỉm cười.

                “Em biết.” Tôi nhún vai. “Em nghĩ có thể biết vài người trong số này.”

                Chúng tôi đến cuối căn phòng để chụp lượt ảnh cuối cùng, và Luke nhìn tôi kỳ quặc. “Becky, bố mẹ ở đây. Bố mẹ em cũng vậy.”

                “Ơ... . Họ ở đây.”

                “ người thân gia đình. nhẫn cưới. Và chúng ta chưa kết hôn.” ngập ngừng. “Cứ coi như điên rồi - nhưng mong đợi đám cưới chúng ta thành ra thế này.”

                “Đây phải là đám cưới của chúng ta,” tôi và hôn để chụp ảnh.





                thể tin được là chúng tôi thực trót lọt như thế này. ai gì. ai nghi ngờ gì. vài người muốn xem nhẫn cưới, và tôi chỉ cho họ xem thoáng qua chiếc nhẫn đính hôn rồi quay lưng luôn.

                Chúng tôi ăn sushi và trứng cá muối. Chúng tôi bữa tối bốn món tuyệt vời. Chúng tôi uống rượu chúc mừng. Tất cả đều theo đúng kế hoạch. Chúng tôi cắt bánh bằng thanh kiếm bạc to và mọi người chúc mừng, rồi ban nhạc bắt đầu chơi bài “The Way You Look Tonight” rồi Luke dẫn tôi ra sàn khiêu vũ và chúng tôi bắt đầu khiêu vũ. Đó là trong những khoảnh khắc tôi muốn giữ trong ký ức mình mãi mãi. Những vòng quay của màu trắng, vàng kim, ánh sáng lấp lánh và nhạc, và hai cánh tay Luke quàng quanh tôi, đầu tôi váng vất vì champagne, và việc nhận thức ràng vậy đấy, đây chỉ là phởn chí, và nó sớm kết thúc.

                Và giờ bữa tiệc ngập trong nhạc jazz nhún nhảy. Ban nhạc chơi bài mang hưởng nhạc jazz mà tôi nhận ra đó là bài gì, còn sàn khiêu vũ chật ních. Giữa đám đông những người xa lạ ăn mặc đỏm dáng đó, tôi có thể nhận ra vài khuôn mặt quen thuộc. Christina nhảy với bạn trai ấy, còn Erin chuyện phiếm với trong số các phù rể. Và kia là Laurel, nhảy rất nhiệt tình với... Michael!

                Tốt rồi. Thế cũng hay.

                “Chà, đoán xem có bao nhiêu người hỏi xin danh thiếp của tớ?” giọng vang lên bên tai tôi. Tôi quay lại, thấy Danny trông rất hoan hỉ, mỗi tay ly champagne còn miệng phì phèo điếu thuốc. “Hai mươi! Ít nhất là ngần ấy! người còn muốn tớ lấy số đo của ấy, ngay lúc đó, ngay tại đó. Tất cả bọn họ đều nghĩ chiếc váy đáng thèm muốn. Và khi tớ bảo rằng tớ từng làm việc với John Galliano...”

                “Danny, cậu chưa bao giờ làm việc với John Galliano!”

                “Tớ từng đưa cho ông ấy tách cà phê,” cãi lại. “Và ông ấy cảm ơn tớ. Đó là, theo cách nào đó, giao tiếp nghệ thuật...”

                “Nếu cậu vậy,” tôi mỉm cười hạnh phúc với . “Tớ rất mừng cho cậu.”

                “Thế cậu vui chứ?’

                “Đương nhiên!”

                “Mẹ chồng của cậu ở trong thế giới của bà ấy.”

                Cả hai chúng tôi quay sang nhìn Elinor, lúc này ngồi ở chiếc bàn gần đó, vây quanh là những quý bà sang trọng. Má bà hây hây hồng và trông bà tràn đầy sức sống nhất trong những lúc mà tôi từng thấy. Bà mặc chiếc váy xanh nhạt đuôi dài với lượng lớn kim cương, và trông bà như hoa khôi của buổi khiêu vũ. Mà theo cách nào đó đúng là như vậy. Đây là bạn bè bà ấy. Đây thực là bữa tiệc của bà ấy chứ phải của Luke hay của tôi. cảnh tượng tuyệt vời. Được làm khách mời đến dự dịp thế này quả là tuyệt vời.

                Và quả tôi cảm thấy mình là khách.

                nhóm phụ nữ qua, chuyện ồn ào, và tôi nghe loáng thoáng cuộc chuyện.

                “ hoành tráng…”

                “Trí tưởng tượng phong phú ghê...”

                Họ mỉm cười với tôi và Danny, tôi cười đáp lại. Nhưng miệng tôi như đơ ra rồi. Tôi mệt vì phải cười với những người mà tôi quen biết.

                “ đám cưới hoành tráng,” Danny vừa vừa nhìn quanh căn phòng tráng lệ. “Thực rất cuốn hút. Mặc dù ít hơi hướng của cậu hơn tớ nghĩ.”

                “Vậy sao? Điều gì khiến cậu vậy?”

                “Tớ bảo là nó tuyệt vời. Nó rất đẹp đẽ, rất xa hoa. Chỉ là... giống những gì mà tớ tưởng tượng về đám cưới của cậu. Nhưng tớ nhầm,” vội thêm khi thấy vẻ mặt tôi. “Hiển nhiên là vậy rồi.”

                Tôi nhìn khuôn mặt hài hước chút nghi ngờ của . Ôi chúa ơi. Tôi phải cho ấy biết. Tôi thể cho Danny.

                “Danny, có chuyện này cậu nên biết,” tôi hạ giọng .

                “Gì cơ?”

                “Về đám cưới này...”

                “Chào các bé!”

                Tôi ngừng , đầy vẻ hối lỗi và quay lại - nhưng chỉ là Laurel, đầy phấn khích và hạnh phúc vì vừa nhảy xong.

                “Bữa tiệc tuyệt lắm, Becky,” . “Ban nhạc tuyệt vời. Chúa ơi, tôi quên mất là mình thích nhảy đến dường nào.”

                Tôi hơi ngạc nhiên dò xét khuôn mặt .

                “Laurel,” tôi . “ được xắn tay áo của chiếc váy Yves Sr. Laurent giá nghìn đô lên.”

                “Tôi nóng lắm,” vui vẻ nhún vai. “Nào, Becky, tôi ghét phải với điều này.” hạ thấp giọng. “Nhưng các bạn phải khá sớm đấy.”

                “Đến lúc rồi sao?” tôi nhìn vào cổ tay theo phản xạ, nhưng tôi đeo đồng hồ.

                “Xe ô tô chờ ở ngoài,” Laurel . “Tài xế có mọi thông tin chi tiết. ta đưa hai bạn ra sân bay Teterboro và chỉ đường cho các bạn. Máy bay riêng quy trình hơi khác chút, nhưng mọi chuyện rất suôn sẻ. Nếu có vấn đề gì, cứ gọi tôi.” hạ thấp giọng thầm, còn tôi liếc Danny, lúc này vờ như giỏng tai lên nghe. “Các bạn đến sớm thôi. Tôi hy vọng việc này thành công.”

                Tôi vươn người ra ôm lấy chặt. “Laurel... đúng là ngôi sao,” tôi thầm. “Tôi biết phải gì cả.”

                “Becky, tin tôi . Đây chẳng là gì cả. Sau những gì làm cho tôi, có thể có mười chiếc máy bay cũng được.” lại ôm tôi rồi nhìn đồng hồ. “Tốt hơn nên tìm Luke . Tôi gặp lại sau.”

                Sau khi ấy khỏi, có khoảng im lặng ngắn ngủi thú vị.

                “Becky, có phải tớ vô tình nghe được từ máy bay riêng ?” Danny hỏi.

                “Ờ... Đúng vậy. Cậu nghe thấy đúng đấy.”

                “Các cậu máy bay riêng?”

                “Phải.” Tôi cố vẻ hờ hững. “Chúng tớ bay máy bay riêng. Đó là quà cưới của Laurel dành cho bọn tớ.”

                “ ta mua chiếc phi cơ riêng?” Danny lắc đầu. “Chết tiệt. Cậu biết đấy, tớ định tự mình tặng cho cậu cái đó. Giữa cái đó và máy trộn trứng...”

                “Đồ ngốc! ấy là chủ tịch của công ty máy bay.”

                “Chúa ơi. chiếc máy bay riêng. Vậy... các cậu đâu? Hay đó vẫn là bí mật lớn?” tôi nhìn rít hơi thuốc và cảm thấy đột nhiên quý kinh khủng.

                Tôi chỉ muốn cho Danny biết chuyện gì diễn ra. Tôi muốn ấy là phần của nó.

                “Danny,” tôi . “Cậu nghĩ sao về chuyến nho nhỉ?”

                Mất lúc tôi mới tìm thấy Luke. bị kẹt trong góc với hai tay tài chính tập đoàn và đứng dậy vẻ biết ơn ngay khi thấy tôi xuất . Chúng tôi quanh căn phòng lớn đông đúc, lời tạm biệt và cảm ơn vì tới dự bữa tiệc với tất cả các vị khách mà chúng tôi biết. Thực lòng mà việc đó cũng tốn thời gian lắm.

                Cuối cùng, chúng tôi tới chiếc bàn cao nhất và ngắt lời Elinor theo cách kín đáo nhất có thể.

                “Mẹ, chúng con đây,” Luke .

                “Bây giờ sao?” Elinor cau mày vẻ hài lòng. “Còn sớm mà.”

                “Đúng vậy... Chúng con đây ạ.”

                “Cảm ơn mẹ vì lễ cưới tuyệt vời này,” tôi chân thành . “Quả thực nó rất tuyệt. Mọi người cứ khen ngợi mãi.” Tôi cúi xuống hôn bà. “Tạm biệt mẹ.”

                “Tạm biệt, Becky.” Bà theo kiểu trang trọng như vẫn vốn vậy. “Tạm biệt Luke.”

                “Con chào mẹ.”

                Hai người nhìn nhau - và trong khoảnh khắc, tôi nghĩ là Elinor điều gì đó nữa. Nhưng thay vào đó, bà nghiêng mình về phía trước khá cứng nhắc và hôn vào má Luke.

                “Becky!” tôi cảm thấy ai đó huých vai tôi. “Becky, chưa được!” Tôi quay lại và thấy Robyn trông rất lo lắng.

                “Ơ... phải. Chúng tôi đây. Cám ơn chị rất nhiều về mọi điều chị ...”

                “ chưa thể được!”

                ai để ý đâu,” tôi và nhìn quanh phòng tiệc.

                “Họ phải để ý! Chúng ta có kế hoạch cho lúc khỏi cơ mà, nhớ ? Những cánh hoa hồng? nhạc?”

                “À... có thể chúng ta nên quên phần đó ...”

                “Quên phần đó?” Robyn sững người nhìn tôi. “ đùa đấy à? Dàn nhạc!” chị ta vội vàng vào mic bộ đàm. “Chuyển sang bài “Some Day”. chưa? Chuyển sang bài “Some Day.”” Chị ta nhấc bộ đàm lên. “Bộ phận ánh sáng, chuẩn bị cánh hoa hồng.”

                “Robyn,” tôi bất lực . “Thực lòng chúng tôi chỉ muốn lặng lẽ thôi...”

                “Các dâu của tôi cách lặng lẽ! Kèn hiệu lệnh,” chị ta thầm vào mic. “Phụ trách ánh sáng, chuẩn bị ánh sáng lúc khỏi.”

                Đột nhiên có hồi kèn trompet lớn vang lên, và tất cả các vị khách sàn khiêu vũ đều giật mình. Ánh sáng đổi từ ánh sáng nhạc disco sang những tia sáng lộng lẫy màu hồng rực rỡ, còn ban nhạc bắt đầu chơi bản “Some Day My Prince Will Come.”

                “ nào, Người đẹp và Hoàng tử,” Robyn vừa nói vừa đẩy tôi. “ nào! hai ba, hai ba...”

                Liếc nhìn nhau, tôi và Luke cùng tiến ra sàn khiêu vũ, nơi các vị khách mời dạt ra hai bên nhường đường cho chúng tôi qua. nhạc bao phủ lấy chúng tôi, ánh đèn chiếu theo bước của chúng tôi, và đột nhiên, những cánh hoa hồng bắt đầu nhàng từ trần nhà rơi xuống.

                Điều này rất đáng . Mọi người mỉm cười hiền hậu và tôi có thể nghe thấy những tiếng “Aaaa” trầm trồ của số người khi chúng tôi qua. Ánh sáng hồng rực rỡ tạo cảm giác như trong cầu vồng, và những cánh hoa hồng tỏa hương tuyệt vời khi chúng rơi lên đầu, lên cánh tay rồi tuột xuống sàn. Luke và tôi mỉm cười với nhau, có cánh hoa vương tóc ...

                “Dừng lại!”

                Khi nghe thấy giọng đó, tôi chợt thấy ớn lạnh đến tận xương tủy.

                Cánh cửa đôi mở ra, và ta đứng đó, ở ngay bậu cửa. ta mặc bộ vest đen và đôi giày đen nhọn nhất và cao nhất mà tôi từng thấy.

                Tất cả mọi người quay lại nhìn, và dàn nhạc cũng ngập ngừng đuối dần.

                “Ôi nhìn kìa!” tôi nghe thấy ai đó hoan hỉ kêu lên. “Dễ thương quá! Họ còn nghĩ đến cả mụ phù thủy nữa cơ đấy!”

                “Alicia?” Luke ngạc nhiên . “ làm gì ở đây vậy?”

                “Đám cưới tuyệt quá nhỉ, Luke?” ta ngọt ngào và bước vài bước vào phòng.

                “Mời vào,” tôi vội . “Vào nào và cùng chung vui với chúng tôi. Lẽ ra chúng tôi mời ...”

                “Tôi biết làm trò gì rồi, Becky ạ.”

                “Chúng tôi làm đám cưới!” tôi , cố tỏ ra vui vẻ. “Ai mà chẳng biết điều đó!”

                “Tôi biết chính xác chuyện làm.” ta nhìn vào mắt tôi. “Tôi có bạn ở Surrey và họ điều tra ra mọi thứ.”

                .

                Làm ơn, .

                “Tôi nghĩ bí mật nho chia sẻ với các vị khách của mình.” Alicia nặn ra cái vẻ mặt băn khoăn đầy mỉa mai. “Như thế được lịch cho lắm nhỉ?”

                Tôi cần những bà tiên đỡ đầu của mình, mau lên. Tôi cần ai đó hạ gục ta bằng thứ bụi lấp lánh thần kỳ.

                Laurel ném cho tôi cái nhìn hoảng hốt.

                Christina đặt ly champagne xuống.

                “Báo động đỏ! Báo động đỏ,” tôi nghe thấy giọng Robyn vang lên từ bó hoa dâu. “Khẩn cấp. Báo động đỏ.”

                Giờ Alicia rảo bước quanh sảnh khiêu vũ, cách thong thả, thu hút chú ý.

                “ là,” ta hài lòng . “Tất cả những điều này hơi giả tạo đúng , Becky?”

                Mắt tôi liếc ra phía sau ta. Hai bảo vệ lực lưỡng mặc tuxedo tiến đến sàn khiêu vũ. Nhưng họ thể đến kịp được. Tất cả bị hủy hoại.

                “Tất cả trông đáng . Trông mọi thứ là lãng mạn.” Giọng ta đột nhiên trở nên đanh lại. “Nhưng những gì người ta nên biết là cái thứ được gọi là đám cướiPlaza hoàn hảo này thực chất là... áaaaa!” Giọng ta chói lên thành tiếng hét. “Bỏ tôi xuống!”

                Tôi thể tin nổi. Đó là Luke.

                thản nhiên bước đến và nhấc bổng ta lên vai. Và giờ vác ta ra ngoài như đứa trẻ hư.

                “Thả tôi xuống!” ta gào lên. “Ai đó tốt bụng hãy cứu tôi với!”

                Nhưng các vị khách bắt đầu cười rộ lên. ta bắt đầu đá Luke bằng đôi bốt nhọn hoắt của mình nhưng chỉ nhướng mày mà thèm dừng bước.

                “Là giả đó!” ta la hét inh ỏi khi họ ra đến cửa. “Là giả đấy! Họ thực ...”

                Cánh cửa đóng sầm lại, ngăn giọng của ta, và khoảng im lặng choáng váng bao trùm. ai động đậy, thậm chí cả Robyn. Rồi cánh cửa lại từ từ mở ra và Luke tái xuất , phủi phủi tay.

                “Tôi thích những vị khách mời,” tỉnh khô.

                “Hoan hô!” phụ nữ tôi biết kêu lên. Luke hơi nghiêng mình cúi chào, tràng cười nhõm lớn vang lên, rồi cả căn phòng vỗ tay rào rào.

                Tim tôi đập mạnh đến mức tôi bằng cách nào mà tôi vẫn đứng vững được. Khi Luke trở lại bên cạnh, tôi với tay nắm lấy tay dịu dàng siết chặt lấy tay tôi. Bây giờ tôi chỉ muốn . Tôi muốn khỏi đây.

                Giờ có những tiếng rì rào khắp phòng, và tôi có thể nghe người ta thầm những từ như “điên loạn” và “hẳn là ghen tuông.” phụ nữ diện đồ Prada từ đầu tới chân thậm chí còn hoan hỉ , “Các biết , y như những gì xảy ra ở đám cưới của chúng tôi...”

                Ôi chúa ơi, và giờ đến lượt Elinor và Robyn sóng bước tới, trông như hai nữ hoàng trong Alice ở xứ sở kỳ diệu.

                “Tôi rất xin lỗi!” Robyn ngay khi vừa tới gần. “Đừng để điều đó làm cưng buồn lòng. ta chỉ là buồn rầu đố kị thôi.”

                “Đó ai vậy?” Elinor cau mày hỏi. “ quen ta à?”

                “ vị khách hàng cũ bực mình ấy mà,” Robyn . “ vài trở nên cay nghiệt. Tôi biết chuyện gì xảy ra với họ nữa! phút trước họ còn ngọt ngào dễ thương, phút sau họ kiện cáo lung tung rồi! Đừng lo, Becky. Chúng ta làm lại phần rút lui. Dàn nhạc chú ý,” ta gấp gáp . “Chơi lại bản ‘Some Day’ để báo hiệu. Phụ trách ánh sáng, chuẩn bị cánh hoa hồng dự phòng.”

                “ có cả cánh hoa hồng dự phòng á?” tôi , tin nổi.

                “Cưng ạ, tôi chuẩn bị dự phòng cho mọi tình huống.” Chị ta nháy mắt với tôi. “Đó là lý do tại sao nên thuê người tổ chức đám cưới!”

                “Robyn,” tôi chân thành , “tôi nghĩ chị đúng là rất đáng giá đấy.” Tôi vòng tay ôm và hôn chị. “Tạm biệt. Và tạm biệt lần nữa, Elinor.”

                nhạc bắt đầu vang lên khắp gian lần nữa, chúng tôi lại bắt đầu bước , và thêm những cánh hoa hồng bắt đầu đổ xuống như thác từ trần nhà. Tôi quả thực phải giao việc đó cho Robyn. Mọi người tụ tập xung quanh vỗ tay - biết có phải là tôi tưởng tượng , nhưng hình như mọi người trông thân thiện hơn sau vụ Alicia? Đến cuối lối , tôi phát Erin rướn người về phía trước đầy khao khát, thế là tôi tung bó hoa dâu vào đôi tay mở rộng của nàng.

                Và rồi chúng tôi ra khỏi đó.

                Cánh cửa đôi nặng nề khép lại sau lưng và chúng tôi ở trong hành lang lộng lẫy im ắng, chẳng có ai ngoài hai bảo vệ nghiêm chỉnh nhìn thẳng về phía trước.

                “Chúng ta làm được rồi,” tôi vừa vừa cười vang nửa vì nhõm, nửa vì vui sướng. “Luke, chúng ta làm được rồi!”

                “Vậy hiểu là,” Luke gật gù . “Chúng ta làm rất tốt. Nào, giờ em có thể cho biết chuyện quái quỷ gì diễn ra ?”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 22



                LAUREL SẮP ĐẶT mọi thứ hoàn hảo. Sau chuyến vòng nhanh sang West Village để lấy hộ chiếu của Danny, chúng tôi đến Teterboro thấy máy bay được chuẩn bị sẵn sàng cho chúng tôi Chúng tôi đến Gatwick lúc tám giờ sáng, nơi có ô tô khác chờ chúng tôi. Và giờ chúng tôi phóng nhanh qua Surrey, hướng đến Oxshott. Chúng tôi sớm đến đó! Tôi thể tin nổi mọi việc lại có thể liền mạch đến thế này.

                “Đương nhiên là cậu biết sai lầm lớn của mình,” Danny vừa vừa ngả người cách quý tộc ra ghế da của chiếc Mercedes.

                “Là gì?” Tôi và ngước lên từ điện thoại.

                “Làm đến hai đám cưới. Ý tớ là, nếu làm nhiều hơn lần, sao phải là ba lần? Sao phải là sáu lần? Sáu bữa tiệc...”

                “Sáu chiếc váy…” Luke đế thêm vào.

                “Sáu chiếc bánh...”

                “Nghe này, thôi !” tôi bất bình . “ biết đấy, em đâu có cố tình làm những chuyện đó! Việc đó chỉ là... tự dưng xảy ra thôi.”

                “Tự dưng xảy ra,” Danny giễu cợt nhái lại. “Becky, cậu cần vờ vịt với bọn mình. Cậu muốn mặc hai chiếc váy. cần phải xấu hổ vì điều đó.”

                “Danny, tớ chuyện điện thoại...” Tôi nhìn ra cửa sổ. “Được rồi Suze, tớ nghĩ còn mười phút nữa là bọn tớ tới nơi.”

                “Tớ thực tin nổi là cậu làm được chuyện đó.” Suze phía bên kia đầu dây. “Tớ tin nổi là mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ! Tớ cảm thấy muốn chạy loanh quanh khắp nơi và kể cho mọi người biết chuyện đó!”

                “Ái chà, đừng!”

                “Nhưng chuyện đó tin nổi! Khi nghĩ rằng tối hôm qua cậu ở Plaza còn bây giờ ...” đột nhiên hốt hoảng ngưng giọng. “Này, phải cậu vẫn mặc váy cưới đấy chứ?”

                “Đương nhiên !” tôi khúc khích cười. “Tớ đâu phải là con dở hơi toàn tập đâu. Bọn tớ thay đồ máy bay rồi.”

                “Nó thế nào?”

                “Cực kỳ hoành tráng luôn. đấy, Suze, từ giờ tớ chỉ máy bay Lear thôi.”

                Đó là ngày nắng đẹp, và khi nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những cánh đồng, tôi cảm thấy hạnh phúc trào dâng. Tôi tin nổi mọi chuyện lại đâu vào đấy. Sau bao tháng ngày lo âu và phiền phức. Chúng tôi ở đây, ở . Mặt trời tỏa nắng. Và chúng tôi sắp kết hôn.

                “Cậu biết , tớ có chút thắc mắc,” Danny và nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Các tòa lâu đài đâu cả rồi?”

                “Đây là Surrey,” tôi giải thích. “Ở đây có lâu đài đâu.”

                “Thế còn những chú lính đội mũ da gấu đâu?” Danny nheo mắt. “Becky, cậu có chắc đây là đấy? Cậu có chắc là tay phi công đó biết là phải đâu ?”

                “Rất chắc,” tôi vừa vừa lôi son môi ra.

                “Tớ biết nữa,” giọng đầy nghi ngờ. “Chỗ này tớ thấy giống Pháp hơn đấy.”

                Chúng tôi dừng xe ở chỗ đèn đỏ và hạ cửa sổ xe xuống.

                “Bonjour, với người phụ nữ vừa giật mình. “Comment allez-vous?[1]

                [1] Tiếng Pháp trong nguyên bản: Xin chào, bà khỏe ?

                “Tôi... tôi biết,” bà đó và vội vàng băng qua đường.

                “Biết ngay mà,” Danny . “Becky, tớ ghét phải báo cho cậu điều này... nhưng đây là Pháp.”

                “Đây là Oxshott, đồ ngốc ạ,” tôi cãi lại. “Và... đây là đường nhà tớ.”

                phấn khích bùng lên trong tôi khi nhìn thấy bảng hiệu quen thuộc. Chúng tôi gần tới nơi rồi.

                “Được rồi,” tay tài xế lên tiếng. “Đường Elton. Số bao nhiêu?”

                “Số 43. Ngôi nhà đằng kia kìa,” tôi . “Ngôi nhà có nhiều bong bóng và cờ trang trí... và những băng giấy màu bạc cây…”

                Ôi trời. Toàn bộ nơi này trông như là khu hội chợ. người đàn ông lắp bóng đèn lên các cành cây dẻ ngựa ở trước sân, mộr chiếc xe tải trắng đỗ ở đường xe vào nhà, những phụ nữ mặc đồng phục sọc xanh trắng hối hả ra vào ngôi nhà.

                “Dù sao họ có vẻ trông đợi cậu đấy nhỉ,” Danny . “Cậu ổn chứ?”

                “Ổn,” tôi - nhưng buồn cười là giọng tôi lại run run.

                Xe dừng lại và chiếc phía sau mang hành lý của chúng tôi cũng vậy. “Điều mà hiểu,” Luke chăm chú nhìn những hoạt động này , “là sao em có thể sắp xếp lùi cả đám cưới lại những ngày. Chỉ trước có ba tuần. Ý là, em phải chuyện với người phục vụ đồ ăn, với ban nhạc, em phải chuyện với hàng triệu chuyên gia cực kỳ bận rộn khác nhau...”

                “Luke, đây phải là Manhattan,” tôi và mở cửa xe. “Rồi thấy.”



                Khi chúng tôi ra khỏi xe, cửa chính bật mở, và mẹ tôi xuất với chiếc quần kẻ carô và áo cộc tay có dòng chữ “Mẹ của Dâu.”

                “Becky!” bà kêu lên và chạy tới ôm lấy tôi.

                “Mẹ.” Tôi ôm mẹ. “Mọi chuyện ổn cả chứ ạ?”

                “Mẹ nghĩ mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát cả.” mẹ hơi bối rối . “Chúng ta gặp rắc rối về hoa chùm ở bàn, nhưng thảo thuận được rồi, chắc là họ đường... Luke! Con khỏe chứ? Cuộc họp tài chính thế nào rồi?”

                “Cuộc họp diễn ra ưm... rất tốt ạ,” . “Thực rất tốt, cảm ơn mẹ. Con rất tiếc là gây nhiều rắc rối cho công đoạn chuẩn bị cho đám cưới...”

                “Ồ, sao!” mẹ . “Mẹ phải thừa nhận là hơi ngạc nhiên khi Becky gọi điện. Nhưng cuối cùng cũng phải làm nhiều lắm! Dù sao phần lớn khách mời cũng ở lại đến bữa trưa Chủ nhật. Và Peter ở nhà thờ là thông cảm nhất, ông ấy tuy thường tổ chức đám cưới vào ngày Chủ nhật nhưng trong trường hợp này ông ấy có thể cho phép ngoại lệ...”

                “Nhưng còn... việc phục vụ đồ ăn chẳng hạn? phải mọi thứ đều được đặt cho hôm qua sao?”

                “Ồ, Lulu phiền lòng đâu! Phải Lulu?” bà với mặc đồ sọc xanh trắng.

                “Đúng vậy!” Lulu vui vẻ . “Đương nhiên là rồi. Chào Becky! Khỏe chứ?”

                Ôi chúa ơi! Đó là Lulu hồi xưa thường đưa tôi Brownies.

                “Chào !” tôi , cháu biết là cũng làm cả việc phục vụ đồ ăn!”

                “Ôi dào.” làm cử chỉ vẻ hạ thấp bản thân. “Chỉ là để mình bận rộn hơn ấy mà, đấy. Giờ bọn trẻ đều lớn rồi...”

                “Con biết , con trai Aaron của Lulu cũng ở trong ban nhạc đấy!” mẹ tự hào . “Thằng bé chơi keyboard! Và con biết , chúng chơi hay lắm đấy! Chúng tập đặc biệt bài ‘Unchained Melody’...”

                “Nào, nếm món này !” Lulu vừa vừa với tay vào chiếc khay phủ lá và lấy ra miếng bánh. “Đây là món bánh nem cuốn Thái Lan mới của chúng ta đấy. Chúng ta khá hài lòng với nó. Cháu biết đấy, bánh nem bột nhồi giờ rất được ưa chuộng.”

                “ sao?”

                “Ồ đúng vậy.” Lulu gật đầu đầy vẻ hiểu biết. “Chẳng ai còn dùng bánh tạc tráng miệng cả. Còn món thịt gà xốt nấm...” hơi xịu mặt. “Kết thúc rồi.”

                “ sáng suốt,” Danny , mắt sáng rỡ. “Món thịt gà xốt nấm tiêu tùng rồi. Nếu dùng món đó đúng là xong phim. cho cháu hỏi ở đâu người ta còn giữ nguyên món măng cuộn ?”

                “Mẹ, đây là Danny,” tôi vội xen vào. “Hàng xóm của con, mẹ nhớ ?”

                “Bác B., hân hạnh được gặp bác,” Danny và hôn lên tay mẹ tôi. “Bác phiền khi cháu bám càng Becky về đấy chứ ạ?”

                “Đương nhiên là rồi!” mẹ . “Càng đông càng vui mà! Nào, tới đây xem lều rạp !”



                Khi chúng tôi dạo bước quanh vườn, tôi ngạc nhiên há hốc mồm. mái lều lớn kẻ sọc màu trắng và bạc phập phồng bãi cỏ. Tất cả các luống hoa đều có chữ “Becky và Luke” bằng hoa păng xê. Những bóng đèn nhấp nháy được treo ở mọi lùm và bụi cây. người làm vườn mặc đồng phục đánh bóng vòi phun nước bằng đá granite mới, người quét sân và tôi có thể thấy bên trong lều bạt có rất nhiều phụ nữ trung niên ngồi thành hình bán nguyệt, tay cầm sổ ghi chép.

                “Janice vừa mới chỉ dẫn các nhóm rồi,” mẹ trầm giọng . “ giờ ấy rất say sưa với trò tổ chức đám cưới rồi đấy. ấy muốn bắt đầu thực công việc chuyên nghiệp!”

                “Bây giờ,” tôi nghe thấy Janice khi chúng tôi tới nơi. “Cánh hoa hồng dự phòng được đựng trong giỏ màu bạc cạnh Cột A. Các đánh dấu vào sơ đồ nhà của mình nhé...”

                “Mẹ biết , con nghĩ ấy thành công,” tôi trầm tư .

                “Betty và Margot, các phụ trách hoa cài áo nhé. Annabel, phụ trách giúp...”

                “Mẹ?” Luke và trố mắt kinh ngạc nhìn vào lều.

                Ôi Chúa ơi. Đó là Annabel! Là mẹ kế của Luke ngồi đó cùng với tất cả những người khác.

                “Luke!” Annabel nhìn quanh và cả khuôn mặt bà sáng bừng lên. “Janice, tôi xin phép phút...”

                Bà vội vàng đến chỗ chúng tôi và ôm choàng lấy Luke chặt.

                “Con đây rồi. Gặp được con mẹ vui quá.” Bà lo lắng nhìn mặt . Con , con ổn cả chứ?”

                “Con khỏe,” Luke , “Con nghĩ vậy. Rất nhiều chuyện xảy ra…”

                “Mẹ hiểu rồi,” Annabel , và liếc nhìn tôi sắc lém. “Becky.” Bà đưa tay ra ôm tôi. “Mẹ chuyện với con sau,” bà thầm vào tai tôi.

                “Vậy... mẹ giúp việc ở đám cưới?” Luke hỏi mẹ kế.

                “Ồ, tất cả mọi người quanh đây đều sẵn sàng giúp đỡ cả,” mẹ vui vẻ . “Giờ Annabel cũng là trong số đó rồi!”

                “Thế bố đâu ạ?” Luke ngó quanh hỏi.

                “Ông ấy lấy thêm ly cùng Graham rồi,” mẹ . “Hai người đó hợp nhau lắm. Nào, giờ ai muốn uống cà phê nào?”

                “Bố mẹ với bố mẹ Luke hòa thuận ghê!” tôi khi theo mẹ vào bếp.

                “Ồ, họ rất tuyệt vời!” mẹ hoan hỉ . “Thực lịch lãm. Họ mời bố mẹ đến Devon. Những con người tốt bụng, chuẩn mực, thực tế. giống như... người phụ nữ kia.”

                “Vâng, họ hoàn toàn khác với Elinor.”

                “Bà ta có vẻ quan tâm gì với đám cưới,” mẹ , giọng bà hơi gay gắt. “Con biết , bà ta còn thèm hồi thư mời nữa!”

                “Thế ạ?”

                Chết tiệt. Tôi nghĩ mình hồi thay cho Elinor rồi chứ nhỉ.

                “Gần đây con có thường gặp bà ta ?” mẹ hỏi.

                “Ơ... ,” tôi . “ thường lắm.”

                Chúng tôi bê khay cà phê lên tầng vào phòng ngủ của mẹ, và khi mở cửa ra, tôi thấy Suze và Danny ngồi giường, với bé Ernie nằm ở giữa, đạp đạp đôi chân hồng xíu. Treo cửa tủ quần áo đối diện là chiếc váy cưới của mẹ, trắng tinh và kiểu cách.

                “Suze!” tôi kêu lên và ôm chầm lấy . “Cả Ernie xinh xắn nữa! Thằng bé lớn đấy…” tôi cúi xuống hôn trán thằng bé và nó ngoác mồm ra cười với tôi dễ thương.

                “Cậu làm được.” Suze mỉm cười với tôi. “Tốt lắm, Bex.”

                “Suze vừa cho cháu xem bộ váy cưới gia truyền của gia đình, thưa bác B.,” Danny , mắt nhướng lên nhìn tôi. “Nó là... độc đáo.”

                “Chiếc váy còn nguyên lành!” mẹ vui mừng . “Chúng ta cứ nghĩ nó bị hỏng, nhưng rồi lại đều ổn cả!”

                “Đúng là phép màu!” Danny .

                “Mà mới sáng nay thôi, Ernie bé bỏng còn ném cả táo xay nhuyễn vào váy nữa cơ...”

                “Ồ, vậy sao?” tôi vừa vừa nhìn Suze hơi đỏ mặt.

                “Nhưng may là mẹ bọc lớp nilông bảo vệ bên ngoài!” mẹ . Bà chạm vào chiếc váy và vuốt mạnh những viền đăng ten, đôi mắt hơi đo đỏ. “Đây là khoảnh khắc mà mẹ mơ ước bấy lâu nay. Becky mặc chiếc váy cưới của mẹ. Mẹ ngớ ngẩn phải ?”

                “ ngớ ngẩn chút nào,” tôi và ôm lấy bà. “Đám cưới là như vậy mà.”

                “Bác Bloomwood, Becky miêu tả chiếc váy cho cháu.” Danny . “Và thực lòng mà ấy miêu tả thành công lắm. Nhưng bác có phiền nếu cháu sửa chút xíu ạ?”

                “ sao!” mẹ rồi nhìn đồng hồ. “Chà, mẹ phải đây. Mẹ còn phải bó hoa nữa!”

                Khi cánh cửa đóng lại sau lưng bà, Danny và Suze liếc nhìn nhau.

                “Được rồi,” Danny . “Mình làm gì với cái này đây?”

                “Đầu tiên, có thể cắt tay áo ,” Suze . “Và tất cả đống đăng ten thân áo.”

                “Ý tớ là, chúng ta thực phải giữ lại bao nhiêu phần trăm?” Danny ngẩng lên. “Becky, cậu nghĩ sao?”

                Tôi đáp lời. Tôi nhìn chăm chú ra vườn qua cửa sổ. Tôi có thể thấy Luke và Annabel ghé sát đầu vào nhau vừa dạo bước trong vườn vừa chuyện. Và mẹ tôi vừa chuyện với Janice vừa chỉ trỏ cây đào nở hoa.

                “Becky?” Danny lại gọi.

                “Đừng đụng vào nó,” tôi quay lại .

                “Cái gì?”

                “Đừng làm gì nó cả.” Tôi mỉm cười với khuôn mặt choáng váng Danny. “Cứ kệ nó như thế .”



                Lúc ba giờ kém mười phút, tôi sẵn sàng. Tôi mặc bộ váy cưới có các lọn cuốn như xúc xích. Mặt tôi được Janice trang điểm thành dâu mùa xuân rạng ngời, chỉ có điều là dùng giấy ăn và nước để làm nhạt chút. Tôi đội vòng hoa cẩm chướng hồng kết với hoa baby, mẹ đặt mua cùng với bó hoa dâu. Thứ duy nhất có chút gì đó hợp thời trang là đôi giày Christian Louboutin, mà thậm chí ta chẳng thể nhìn thấy.

                Nhưng tôi quan tâm. Trông tôi đúng như những gì tôi mong muốn.

                Chúng tôi chụp ảnh cạnh cây đào nở hoa, mẹ khóc đến mức trôi hết lớp trang điểm Tao nhã mùa hè và phải trang điểm lại. Giờ mọi người đều đến nhà thờ. Chỉ còn tôi và bố chuẩn bị .

                “Con sẵn sàng rồi chứ?” bố khi chiếc xe Rolls Royce trắng chạy vào lối xe trước nhà.

                “Chắc là rồi ạ,” tôi , giọng hơi run.

                Tôi sắp kết hôn. Tôi thực sắp kết hôn.

                “Bố có nghĩ là con làm điều đúng đắn ?” tôi nửa đùa nửa hỏi.

                “Ồ, hẳn rồi.” Bố nhìn vào chiếc gương đứng ở hành lang và chỉnh lại caravat lụa. “Bố nhớ từng với mẹ con, hồi bố mới gặp Luke, rằng “ chàng này theo đuổi được Becky.”” Ông nhìn vào mắt tôi qua gương. “Bố đúng phải , con ? Thằng bé đuổi kịp con chứ?”

                “Cũng hẳn.” Tôi mỉm cười với ông. “Nhưng... ấy sắp đến nơi rồi.”

                “Tốt.” Bố cười đáp lại. “Hẳn đó là tất cả những gì nó có thể hy vọng.”

                Tài xế nhấn chuông cửa và khi mở cửa, tôi sững nhìn vào khuôn mặt dưới chiếc mũ lưỡi trai. thể tin nổi. Đó là thầy dạy lái xe của tôi ngày xưa, Clive.

                “Clive! Xin chào! Chú khỏe chứ?”

                “Becky Bloomwood!” ông reo lên. “Chà! Becky Bloomwood sắp kết hôn! bé, thế đỗ kỳ thi lái xe chưa đấy?”

                “Ơ... rồi ạ. Cuối cùng cũng đỗ ạ.”

                “Ai ngờ được chứ?” ông lắc đầu đầy vẻ ngạc nhiên. “Tôi thường về nhà và bảo với vợ là ‘Nếu bé đó qua được bài thi lái xe tôi đầu xuống đất.’ Và rồi đương nhiên hóa ra là thế ...”

                “Vâng, chà, dù sao ...”

                “Tay chấm thi đó bảo là chưa bao giờ thấy thứ gì như thế cả. Chồng sắp cưới của bao giờ nhìn thấy lái xe chưa?”

                “Rồi ạ.”

                “Vậy mà ta vẫn muốn lấy ?”

                “Vâng!” tôi gắt.

                Thiệt tình. Hôm nay là ngày cưới của tôi. Lẽ ra rôi phải bị nhắc nhở đến những kỳ thi lái xe ngu ngốc của mình cách đây hàng bao năm trước.

                “Chúng ta lên xe chứ?” bố lịch . “Chào Clive, rất vui được gặp lại .”

                Chúng tôi buớc ra sân, khi ra đến xe, tôi quay lại nhìn ngắm ngôi nhà. Lần sau nhìn thấy nó tôi phụ nữ có chồng. Tôi hít hơi sâu và bước vào xe.

                “Dừng lạiiiiiiiii!” giọng vang lên. “Becky! Dừng lại!”

                Tôi chết điếng người vì sợ hãi với chân đặt lên xe. xảy ra chuyện gì vậy? Ai phát ra? Họ biết những gì?

                “ thể để em làm việc này được!”

                Cái gì? Thế này vô lý. Tom Webster nhà bên hộc tốc chạy về phía chúng tôi trong bộ vest đuôi tôm. ta nghĩ mình làm gì thế? Lẽ ra ta phải hướng dẫn chỗ ngồi ở nhà thờ cơ mà.

                “Becky, thể đứng yên nhìn được,” ta đặt tay lên chiếc Rolls Royce, kịp thở. “Đây có thể là sai lầm lớn nhất trong đời em đấy. Em chưa suy nghĩ kỹ rồi.”

                Ôi, vì Chúa.

                “, em suy nghĩ rất kỹ,” tôi và cố huých ta ra.

                Nhưng ta túm lấy vai tôi. “Đêm qua phát ra. Chúng ta thuộc về nhau. Em và . Becky, hãy nghĩ đến điều đó. Chúng ta biết nhau suốt từ khi lọt lòng đến giờ. Chúng ta lớn lên cùng nhau. Có thể mất thời gian chúng ta mới hiểu ra tình cảm mình dành cho nhau... nhưng chẳng lẽ đáng cho chúng ta cơ hội sao?”

                “Tom, em chẳng có tình cảm gì với cả.” Tôi . “Và em kết hôn trong vòng hai phút nữa. Vậy nên tránh ra được ?”

                “Em biết đẩy mình vào chuyện gì đâu! Em biết thực tế hôn nhân là thế nào đâu! Becky, hãy lòng cho biết. Em thực có ý định ở bên Luke trong suốt những ngày còn lại của đời mình? Hết ngày này sang ngày khác, đêm này sang đêm khác? Từng giờ từng giờ bất tận?”

                “Có!” tôi , nổi đóa lên. “Em có! Em Luke rất nhiều và muốn ở bên ấy trong suốt những ngày tháng còn lại của mình. Tom, em phải mất rất nhiều thời gian, nỗ lực, gặp phải rất nhiều rắc rối mới đến được giây phút này. Khổ sở hơn tất cả những gì có thể tưởng tượng được. Và nếu bây giờ tránh đường cho em tới lễ cưới, em ... em ...”

                “Tom,” bố xen vào. “Bác nghĩ câu trả lời là .”

                “Ô.” Tom im lặng lúc lâu. “Vậy... được rồi.” Tom bối rối nhún vai. “Xin lỗi.”

                “Cậu chưa bao giờ có khả năng chọn thời điểm, Tom Webster,” Clive vẻ khinh bỉ. “Tôi nhớ lần đầu tiên cậu lao ra, đâm vào cái bùng binh. Suýt nữa cậu giết cả hai chúng ta.”

                “Được rồi. có thiệt hại gì cả. Giờ chúng ta được chưa?” Tôi bước vào xe, xếp váy quanh mình, rồi bố vào ngồi cạnh tôi.

                “Vậy gặp lại em ở đó chứ?” Tom rầu rĩ , còn tôi nhướng mắt lên trời.

                “Tom, có muốn nhờ đến nhà thờ ?”

                “Ồ, cảm ơn. Thế hay quá. Chào chú Graham,” ta ngượng nghịu chào bố tôi khi chui vào xe. “Cháu xin lỗi về chuyện vừa rồi.”

                “ sao đâu, Tom,” bố vỗ lưng ta . “Ai trong chúng ta chẳng có lúc như vậy.” Ông thượt mặt ra với tôi qua đầu Tom còn tôi cố nín cười khúc khích.

                “Vậy ổn cả rồi chứ?” Clive quay người lại . “Có chút thay đổi trong lòng nào ? Còn lời tỏ tình phút chót nào nữa ? Còn tiến lùi, quay đầu nữa ?”

                “!” tôi . “ còn gì nữa đâu. Chúng ta thôi!”



                Khi chúng tôi đến nhà thờ, chuông ngân từng hồi, mặt trời rực rỡ và có vài vị khách đến muộn phút cuối vội vàng vào trong. Tom mở cửa xe bước thẳng hề ngoái lại, trong khi đó tôi rũ đuôi váy trước những ánh mắt ngưỡng mộ của người qua đường.

                Chúa ơi, làm dâu thích . Tôi nhớ khoảnh khắc này lắm đây.

                “Xong chưa?” bố hỏi, và đưa cho tôi bó hoa.

                “Rồi ạ.” Tôi mỉm cười và quàng lấy cánh tay giơ ra của ông.

                “Chúc may mắn,” Clive rồi hất hàm về phía trước. “ có vài vị khách đến muộn này.”

                chiếc taxi đen dừng lại ngay trước nhà thờ, rồi cả hai cửa sau của xe đều bật mở. Tôi nhìn về phía trước mà tin vào mắt mình, biết có phải tôi , khi nhìn thấy Michael bước ra khỏi xe, vẫn mặc bộ vest lúc ở Plaza. đưa tay vào trong xe, và tiếp đến, Laurel xuất , vẫn mặc chiếc váy Yves St. Laurent tay áo xắn lên.

                “Đừng để chúng tôi làm bị trễ!” . “Chúng tôi chỉ lẻn vào đứng đâu đó...”

                “Nhưng... nhưng hai người làm cái quái gì ở đây vậy?”

                “Ăn kìa,” Laurel khiển trách.

                “Nếu thể bay tới bất cứ nơi nào mình muốn điều khiển hàng trăm chuyến bay riêng có ích gì?” Laurel khi tiến đến ôm tôi. “Bọn tôi quyết định là đến dự đám cưới của .”

                “Đám cưới ,” Michael vào tai tôi. “ khâm phục em đấy, Becky.”

                Tôi và bố chờ đến khi họ khuất vào nhà thờ rồi bước đến hành lang nơi Suze háo hức chờ. mặc chiếc váy màu xanh ánh bạc và bé Ernie, thằng bé mặc chiếc quần yếm cùng màu. Khi ngó vào trong nhà thờ, tôi có thể thấy tất cả những khuôn mặt quen thuộc của gia đình, bạn bè cũ, tất cả những người thân và họ hàng của Luke. Ngồi bên nhau, hạnh phúc và chờ đợi.

                Tiếng đàn organ ngưng bặt và tôi thấy bồn chồn ghê gớm.

                Cuối cùng điều này cũng diễn ra. Cuối cùng tôi cũng sắp kết hôn. Thực .

                Rồi bản nhạc “Bridal March” vang lên và bố siết lấy cánh tay tôi, rồi chúng tôi bắt đầu bước lối giữa thánh đường.

       


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 23

                CHÚNG TÔI KẾT HÔN.

                Chúng tôi thực kết hôn rồi.

                Tôi nhìn xuống chiếc nhẫn cưới sáng lấp lánh Luke đeo vào tay tôi trong nhà thờ. Rồi nhìn quang cảnh trước mắt tôi. Chiếc lều bạt như sáng bừng lên dưới trời hè lúc chạng vạng, ban nhạc chơi cách dở tệ bài “Smoke Get In Your Eyes,” còn mọi người khiêu vũ. Có thể nhạc nuột nà như ở Plaza. Và có thể các khách mời ăn mặc đẹp bằng những vị khách ở Plaza. Nhưng là họ của chúng tôi. Tất cả đều là của chúng tôi.

                Chúng tôi có bữa tối tuyệt vời với món xúp cải xoong, lườn cừu, và món pudding mùa hè, chúng tôi uống rất nhiều champagne và rượu mà bố mẹ tôi đặt từ Pháp về. Và rồi khi bố lấy dĩa ăn gõ vào ly và phát biểu bài về tôi với Luke. Ông rằng ông và mẹ thường chuyện với nhau về việc tôi lấy người như thế nào, và họ luôn bất đồng quan điểm về mọi thứ trừ điều - “ ta phải luôn cảnh giác.” Rồi ông nhìn Luke, lúc này sốt sắng đứng dậy và quay tròn người vòng đầu ngón chân, mọi người cùng phá lên cười. Bố ông trở nên rất quý Luke và bố mẹ ấy, và rằng đây đơn thuần chỉ là cuộc hôn nhân mà còn là hợp nhất giữa hai gia đình. Rồi bố ông biết tôi người vợ rất chung thủy và biết thông cảm, và ông kể câu chuyện hồi tôi tám tuổi, tôi viết thư cho Phủ Thủ tướng và đề cử bố mình làm Thủ tướng - và tuần sau đó, lại viết tiếp bức thư khác để hỏi sao họ chưa hồi - và mọi người lại phá lên cười.

                Rồi tới Luke kể về việc chúng tôi gặp nhau ở London như thế nào khi tôi còn là phóng viên tài chính, và về việc để ý tôi như thế nào từ ngay buổi họp báo đầu tiên tôi tham gia, khi tôi hỏi Giám đốc PR của Ngân hàng Barclays là tại sao họ làm bìa sổ séc thời trang như người ta làm với máy điện thoại. Và rồi thú nhận mình bắt đầu gửi cho tôi những giấy mời tham gia mọi kiện PR thậm chí dù chúng chẳng liên quan gì tới tạp chí của tôi cả, chỉ vì tôi luôn luôn khiến cho buổi PR sôi động hơn.

                (Trước đây ấy chưa bao giờ với tôi điều này. Giờ tôi hiểu! Đó là lý do tôi cứ toàn nhận được những giấy mời tham gia những cuộc họp báo kỳ cục về mua bán hàng tiêu dùng và về thực trạng của ngành công nghiệp thép.)

                Cuối cùng, Michael đứng dậy, tự giới thiệu mình bằng giọng ấm áp và trang trọng, rồi về Luke. Về việc Luke thành công tuyệt vời nhưng cũng cần ai đó bên cạnh ra sao, người thực chính con người của và có thể ngăn coi cuộc đời quá nặng nề. Rồi Michael rằng rất vinh dự được gặp bố mẹ tôi, họ thân thiện và hiếu khách với hai con người hoàn toàn xa lạ bọn , có thể thấy từ đâu mà tôi có được cái thứ mà gọi là “ đơm hoa Bloomwood” của niềm hạnh phúc an lành. Và gần đây tôi thực trưởng thành. Rằng thấy tôi xử lý những tình huống cực kỳ éo le, và thể kể chi tiết được, nhưng tôi thực phải đối mặt với những khó khăn và bằng cách nào đó tôi tự giải quyết được tất cả.

                Mà phải dùng đến thẻ Visa, thêm, và trận cười lớn vang lên khắp khu lều bạt.

                Và rồi mình dự rất nhiều đám cưới, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mãn nguyện như lúc này. biết Luke và tôi sinh ra là để dành cho nhau, thực rất quý cả hai chúng tôi, và chúng tôi biết mình may mắn thế nào đâu. Và nếu chúng tôi có con, lũ trẻ cũng biết chúng may mắn đến thế nào.

                Những lời phát biểu của Michael thực làm tôi suýt khóc.

                Bây giờ tôi ngồi bên Luke bãi cỏ. Chỉ có hai chúng tôi, cách biệt với mọi người khác trong lúc. Đôi giày Christian Louboutins của tôi bị bám đầy cỏ, còn ngón tay dính dâu tây của Ernie để lại vết bẩn thân váy. Tôi nên nghĩ trông mình lem luốc. Nhưng tôi hạnh phúc.

                Tôi nghĩ tôi hạnh phúc nhất trong suốt cuộc đời mình.

                “Vậy,” Luke . ngả người chống khuỷu tay xuống và nhìn lên bầu trời xanh thẫm dần. “Chúng ta thành công.”

                “Chúng ta thành công.” Vòng hoa đầu tôi bắt đầu tuột xuống mắt, nên tôi cẩn thận gỡ ra và đặt xuống thảm cỏ. “Mà bị tổn thất gì.”

                “Em biết ... cảm thấy mấy tuần vừa qua như thể giấc mơ kỳ lạ,” Luke . “ quá tập trung vào thế giới riêng của mình mà hề biết điều gì diễn ra trong cuộc đời thực.” lắc đầu. “ nghĩ lúc đó mình gần như trật khỏi đường ray.”

                “Gần như?”

                “Thôi được rồi. trật khỏi đường ray.” quay lại nhìn tôi, đôi mắt đen của bừng sáng lên trong ánh đèn hắt ra từ lều bạt. “ nợ em rất nhiều, Becky.”

                “ chẳng nợ em gì cả,” tôi ngạc nhiên . “Bây giờ chúng ta kết hôn rồi. Nó giống như... mọi thứ là tài khoản chung.”

                Có tiếng lập xập phát ra từ phía hông nhà, tôi ngước lên thấy bố cho hành lý của chúng tôi lên xe. Tất cả sẵn sàng cho chúng tôi lên đường.

                “Vậy,” Luke vừa vừa nhìn theo ánh mắt tôi. “Kỳ nghỉ trăng mật nổi tiếng của chúng ta. được phép biết nơi chúng ta đến chưa? Hay đó vẫn còn là bí mật?”

                Tôi lại cảm thấy bồn chồn. Đến lúc rồi. Phần cuối cùng của kế hoạch. Quả đào cuối cùng đỉnh bánh.

                “Được rồi,” tôi và hít hơi sâu. “Em đây. Luke, gần đây em suy nghĩ rất nhiều về chúng ta. Về việc kết hôn và nơi chúng ta sống. Chúng ta có ở lại New York hay . Chúng ta nên làm gì...” tôi ngập ngừng, sắp xếp từ ngữ cách cẩn thận. “Và điều em nhận ra là... em chưa sẵn sàng để ổn định cuộc sống. Tom và Lucy ổn định cuộc sống quá sớm, và xem điều gì xảy ra với họ. Và em rất quý Ernie, nhưng khi nhìn Suze như thế... Điều đó khiến em nhận ra là mình cũng chưa sẵn sàng để có con. Chưa phải lúc này.” Tôi lo lắng ngước lên nhìn. “Luke, có quá nhiều thứ em vẫn chưa làm. Em chưa bao giờ thực du lịch. Em chưa bao giờ được nhìn ngắm thế giới. cũng vậy.”

                “Em sống ở New York,” Luke .

                “New York là thành phố tuyệt vời và em thực nó. Nhưng còn có những thành phố tuyệt vời khác khắp thế giới. Em muốn đến những thành phố đó nữa. Sydney, Hồng Kông... và chỉ có các thành phố!” tôi dang tay ra. “Những dòng sông... những ngọn núi... tất cả những cảnh đẹp thế giới…”

                “Đúng vậy,” Luke với vẻ thích thú. “Thế bây giờ tóm gọn lại về tuần trăng mật của chúng ra...”

                “Được rồi,” tôi khó nhọc nuốt nước bọt. “Đây là những gì em làm. Em ... em đổi tất cả các món quà cưới chúng ta nhận được ở New York ra tiền mặt. Những giá nến và ấm pha trà bằng bạc ngớ ngẩn, những đồ vớ vẩn đó. Và em ... em mua cho chúng ta tấm vé hạng nhất vòng quanh thế giới.”

                “Vòng quanh thế giới?” trông Luke thực rất kinh ngạc. “Em nghiêm túc đấy chứ?”

                “Vâng! Vòng quanh thế giới!” tôi xoắn chặt những ngón tay vào với nhau. “Chúng ta có thể bao lâu tùy thích. Ít ba tuần, còn lâu ...” tôi nhìn , căng thẳng vì hy vọng. “ năm.”

                “ năm?” Luke nhìn tôi trân trối. “Em đùa!”

                “Em đùa. Em với Christina là em có thể quay lại Barneys làm việc hoặc là . ấy phản đối. Danny dọn dẹp căn hộ của chúng ta và gửi hết mọi thứ vào nhà kho...”

                “Becky!” Luke lắc đầu . “Đó là ý tưởng hay. Nhưng thể chỉ dọn nhà và...”

                “ có thể. có thể! Tất cả được sắp xếp. Michael trông coi văn phòng ở New York. Văn phòng London vốn có thể hoạt động độc lập. Luke, làm được mà. Mọi người đều nghĩ nên làm như vậy.”

                “Mọi người?”

                Tôi đếm đếm ngón tay. “Bố mẹ ... bố mẹ em... Michael... Laurel... Clive, thầy dạy lái xe cũ của em...”

                Luke trố mắt nhìn tôi.

                “Clive, thầy dạy lái xe của em?”

                “Được rồi,” tôi vội vàng , “đừng bận tâm đến ông ấy. Nhưng tất cả những người mà coi trọng ý kiến đều nghĩ cần nghỉ ngơi. nỗ lực làm việc cật lực quá lâu rồi...” Tôi sốt sắng rướn mình về phía trước. “Luke, đây là lúc để làm điều đó. Khi chúng ta vẫn còn trẻ. Trước khi chúng ta có con. Cứ thử hình dung xem. Hai chúng ta lang thang khắp thế giới. Nhìn ngắm những thắng cảnh tuyệt vời. Học hỏi từ những nền văn hóa khác nhau.”

                im lặng bao trùm. Luke nhìn xuống đất, cau mày.

                “Em chuyện với Michael,” cuối cùng . “Và ấy sẵn lòng...”

                “Còn hơn cả sẵn lòng cơ. ấy phát ngán lên vì sống ở New York mà chẳng có gì làm ngoài việc bộ việt dã! Luke, ấy nếu xa, vẫn cần kỳ nghỉ dài hơi. cần kỳ nghỉ đúng nghĩa.”

                “ năm,” Luke vừa vừa bóp trán. “Thế còn hơn cả kỳ nghỉ.”

                “Có thể ngắn hơn. Hoặc có thể dài hơn! Điều quan trọng là tùy chúng ta có thể quyết định trong lúc . Chúng ra có thể lần trong đời giải phóng tâm hồn mình. ràng buộc, cam kết, có gì đè nặng chúng ta...”

                “Becky, con ,” bố tôi gọi ra từ xe ô tô. “Con có chắc họ cho phép mang sáu va li hành lý chư?”

                “Được mà bố, chỉ cần mình trả phí cho số hành lý thêm...” tôi quay lại về phía Luke. “Nào. nghĩ sao về điều này?”

                Luke lúc lâu - và lòng tôi chùng xuống. Tôi có dự cảm kinh khủng là trở lại con người cũ. Luke già cỗi, ham công tiếc việc, quá chuyên tâm vì công ty.

                Rồi ngẩng đầu lên - nụ cười nhăn nhở khuôn mặt . “ có được chọn ?”

                “,” tôi bám lấy cánh tay mà thấy nhõm cả người. “ được lựa chọn đâu.”

                Chúng tôi vòng quanh thế giới! Chúng tôi là những du khách!

                “Hai cái va li cuối cùng này rất !” Bố to và vẫy những chiếc va li trong trung. “Trong đây có gì con?”

                “Dạ ! Chúng là va li rỗng!” Tôi quay lại Luke, mặt ửng hồng vì vui sướng. “Ôi Luke, tuyệt vời! Đây là cơ hội để chúng ta chạy trốn năm. năm... vô tư. Chỉ có chúng ra. có bất cứ thứ gì khác!”

                thoáng ngập ngừng. Luke nhìn tôi, miệng hơi giật giật. “Và chúng ra mang theo hai chiếc va li to rỗng vì...”

                “Chà, biết đâu,” tôi giải thích. “Chúng ta có thể mua vài thứ trong hành trình của mình. Khách du lịch luôn nên giúp đỡ cho nền kinh tế địa phương...” tôi ngưng khi Luke bắt đầu phá lên cười.

                “Gì vậy?” tôi bất bình . “Đó là mà!”

                “ biết,” Luke lau mắt. “ biết là thế mà. Becky Bloomwood, em.”

                “Nên nhớ giờ em là Becky Brandon rồi đấy!” tôi vừa cãi lại vừa nhìn xuống chiếc nhẫn mới đáng của mình. “Bà Becky Brandon.”

                Nhưng Luke lắc đầu. “Chỉ có duy nhất Becky Bloomwood. Đừng bao giờ thôi là chính ấy.” nắm lấy cả hai tay tôi và đăm đăm nhìn tôi rất lạ. “Dù em có làm gì nữa, cũng đừng bao giờ đánh mất con người Becky Bloomwood của mình.”

                “Chà... được rồi,” tôi , hơi ngạc nhiên. “Em như vậy.”

                “Becky! Luke!” tiếng mẹ vang lên từ bên kia bãi cỏ. “Đến lúc cắt bánh rồi! Graham, treo đèn lồng lên !”

                “Làm ngay đây!” bố đáp lời.

                “Chúng con vào đây!” tôi trả lời. “Chờ con đội vòng hoa lên nhé!”

                “Để .” Luke mỉm cười với tay lấy vòng hoa cẩm chướng hồng rồi đội lên đầu tôi.

                “Trông em ngốc lắm ?” Tôi xịu mặt .

                “Có, trông cực ngốc.” hôn tôi rồi đứng dậy kéo tôi lên. “ nào, Becky B. Khán giả của em chờ kìa.”

                Khi những chiếc đèn lồng bắt đầu lung linh xung quanh, chúng tôi bước qua bãi cỏ quay lại chỗ đám cưới, tay Luke siết chặt lấy tay tôi.

                HỢP ĐỒNG TIỀN HÔN NHÂN

                Giữa Rebecca Bloomwood

                Và Luke Brandon

                Ngày 22 tháng Sáu năm 2002

                5. TÀI KHOẢN NGÂN HÀNG CHUNG

                5.1 Tài khoản ngân hàng chung được dùng cho các phí tổn cần thiết cho chi tiêu sinh hoạt gia đình.

                “Chi tiêu sinh hoạt gia đình” được định nghĩa là bao gồm váy Miu Miu, giày dép và các đồ trang phục được Dâu cho là thiết yếu.

                5.2 Trong mọi trường hợp, quyết định của Dâu về những chi tiêu như vậy là quyết định cuối cùng.

                5.3 Chú Rể được bật ra những câu hỏi liên quan đến tài khoản chung với Dâu mà báo trước, những câu hỏi đó phải được trình bày dưới dạng văn bản và chờ 24 tiếng đồng hồ cho câu trả lời.

                6. NHỮNG NGÀY QUAN TRỌNG

                6.1 Chú Rể nhớ tất cả những ngày sinh nhật và ngày kỉ niệm, và kỉ niệm những ngày bằng những món quà bất ngờ .

                6.2 Dâu thể ngạc nhiên và sung sướng vì những món quà do Chú Rể chọn.

                7. NHÀ CỬA

                Dâu nỗ lực hết sức trong khả năng của mình để giữ gìn ngăn nắp, sạch trong nhà. TUY NHIÊN, thất bại trong việc thực điều khoản này bị coi là phá vỡ hợp đồng.

                8. XE CỘ

                Chú Rể đưa ra bất cứ bình luận nào về khả năng lái xe của Dâu.

                9. ĐỜI SỐNG XÃ HỘI

                9.1 Dâu bắt buộc Chú Rể phải nhớ tên và những mối tình cũ của tất cả các bạn của , bao gồm cả những người chưa bao giờ gặp.

                9.2 Chú Rể nỗ lực để sắp xếp phần đáng kể mỗi tuần cho những hoạt động thư giãn và giải trí.

                9.3 Shopping được định nghĩa là hoạt động thư giãn.

                *Những món quà bất ngờ gồm có những món đồ được Dâu kín đáo đánh dấu trong các catalogue và tạp chí được để ở đâu đó trong nhà vào tuần sắp đến những ngày được đến.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :