1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tín Đồ Shopping Lấy Chồng

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 5



                TÔI ĐẶT CHÂN ĐẾN La Goulue đúng 1 giờ, nhưng Elinor vẫn chưa đến. Tôi được dẫn đến bàn và ngồi uống nước lọc trong lúc đợi bà ta. Chỗ này đông , vào giờ này lúc nào quán cũng thế, toàn những quý bà ăn vận sang trọng. Bao quanh tôi là tiếng chuyện trò và tia sáng lấp lánh của những hàm răng và trang sức đắt tiền, và tôi nhân cơ hội này nghe lén chuyện của họ mà biết xấu hổ. Ở bàn kế bên bàn tôi, phụ nữ đánh viền mắt rất đậm và đeo cái gài áo to đùng rất hùng hồn, “Thời buổi này ai trang hoàng lại nổi căn hộ mà dưới trăm ngàn đô cả.”

                “Thế là em mới với Edgar, ‘Tôi là con người’,” tóc đỏ phía bên kia tôi .

                Bạn của nàng nhai cọng cần tây và nhìn nàng với đôi mắt sáng rực, thèm thuồng. “Rồi ta sao?”

                “ phòng thôi, phải chi tầm ba mươi ngàn.”

                “ ta , ‘Hilary...’”

                “Rebecca?”

                Tôi ngẩng lên, hơi khó chịu vì bỏ lỡ điều Edgar , thấy Elinor tiến lại bàn, mặc áo khoác màu kem với những cái cúc to màu đen và cầm cái ví cầm tay cùng tông màu. ngạc nhiên bà ta mình. người phụ nữ tóc màu hạt dẻ, búi cao, mặc bộ vest màu xanh tím than và cầm cái túi Coach lớn, cùng bà ta.

                “Rebecca, để bác giới thiệu Robyn de Bendern,” Elinor . “ trong những người tổ chức đám cưới tuyệt nhất New York.”

                “Ô,” tôi , hơi lưỡng lự. “Ừm... Xin chào!”

                “Rebecca,” Robyn , cầm cả hai tay tôi và chăm chú nhìn vào mắt tôi. “Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau. Tôi rất vui được gặp . Rất vui!”

                “Tôi cũng vậy!” Tôi , cố gắng tỏ ra rạng rỡ cho hợp với chị ta đồng thời nặn óc nghĩ ngợi. Elinor có nhắc gì đến vụ gặp người tổ chức đám cưới à? Lẽ ra tôi nên biết vụ này ư?

                “Khuôn mặt quá!” Robyn , hề bỏ tay tôi ra. Chị ta soi tôi từng milimet, và tôi nhận ra mình cũng làm vậy. Chị ta tầm bốn mươi, trang điểm hoàn hảo với đôi mắt màu nâu lục nhạt, gò má cao, và nụ cười rạng rỡ phô ra hàm răng hoàn hảo. nồng nhiệt của chị ta như lan tỏa, nhưng ánh mắt nhìn tôi xét đoán khi chị ta đứng lùi lại và nhìn khắp người tôi lượt.

                “Đúng là gương mặt tươi trẻ. Rebecca thân mến, dâu tuyệt vời. biết mình mặc gì trong ngày cưới chưa?”

                “Ừm... cái váy cưới chăng?” Tôi ngu ngốc , và Robyn phá lên cười.

                “Hài hước ghê!” chị ta rú lên. “Đúng là phụ nữ ! Bà rất đúng,” chị ta với Elinor, bà này gật đầu lịch thiệp.

                Elinor đúng sao? Về chuyện gì?

                Họ chuyện về tôi sao?

                “Cảm ơn!” Tôi , cố gắng lùi lại bước khá khiêm nhường. “Chúng ta…” Tôi gật đầu về phía bàn.

                “ nào,” Robyn , cứ như thể tôi vừa đưa ra gợi ý thông minh nhất mà chị ta từng nghe thấy. “Làm vậy .” Khi chị ta ngồi xuống tôi nhận thấy chị ta đeo cái ghim cài áo làm từ cặp nhẫn cưới được gắn vào nhau, nạm kim cương.

                “ thích cái này à?” Robyn . “Nhà Gilbrook tặng cho tôi sau khi tôi tổ chức đám cưới cho con họ. Chuyện đó kịch tính ghê luôn! Khổ thân cái móng tay của Bitty Gilbrook bị gãy đúng vào phút cuối và chúng tôi phải cử trực thăng để chở người làm móng cho ấy đến...” Chị ta ngừng lại như thể chìm trong ký ức, rồi ngay lập tức lại tiếp. “Vậy, Rebecca.” Chị ta hồ hởi với tôi và tôi thể hồ hởi lại. “ may mắn, quá may mắn. cho tôi , có tận hưởng từng phút giây ?”

                “Ừm…”

                “Như tôi vẫn luôn , tuần đầu tiên sau khi đính hôn là khoảng thời gian quý giá nhất. cần nhấm nháp nó.”

                “Thực ra, bây giờ là vài tuần rồi...”

                “Hãy nhấm nháp nó,” Robyn , giơ ngón tay lên. “Hãy đắm mình trong đó! Như tôi vẫn luôn , ai khác có thể có được những ký ức này cho .”

                “Vâng, được thôi!” Tôi cười toe toét . “Tôi … đắm mình trong đó!”

                “Trước khi chúng ta bắt đầu,” Elinor , “bác phải đưa cho cháu cái này.” Bà ta lục túi và đặt cái thiệp mời lên bàn.

                Cái gì đây?

                Bà Elinor Sherman



                trân trọng kính mời quý vị...







                Ôi chao. Elinor tổ chức bữa tiệc đính hôn! Cho chúng tôi!

                “Chúa ơi!” Tôi ngẩng lên. “Ừm... cảm ơn bác. Cháu biết là chúng ta tổ chức tiệc đính hôn!”

                “Bác bàn với Luke.”

                “ sao? ấy chưa bao giờ lại với cháu.”

                “Chắc nó quên mất.” Elinor cười lịch và lạnh lùng với tôi. “Bác chuyển tập thế này đến căn hộ của hai đứa và cháu có thể mời vài người bạn. Khoảng... 10 người .”

                “Ừm... ờ... cảm ơn bác.”

                “Bây giờ, chúng ra uống chút champagne để chúc mừng chứ?”

                “Đúng là ý tưởng đáng !” Robyn . “Như tôi vẫn luôn , nếu ăn mừng vì đám cưới ăn mừng vì cái gì chứ?” Chị ta mỉm cười rạng rỡ với tôi và tôi cười lại. Tôi có thiện cảm với người phụ nữ này. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu chị ta làm gì ở đây.

                “Ừm... tôi băn khoăn, Robyn ạ,” tôi ngần ngừ . “Chị ở đây với tư cách... nhà tổ chức chuyên nghiệp à?”

                “Ô . , , khooooông.” Robyn lắc đầu. “Đây phải chuyện công việc. Đây là chuyện thăm hỏi. Thời giờ tôi đặt vào... tình trọn vẹn tôi đặt vào công việc...”

                “Đúng thế.” Tôi ngập ngừng liếc nhìn Elinor. “Ừm, vấn đề là... tôi chắc mình có cần giúp đỡ hay . Mặc dù chị tốt...”

                “ cần giúp sao?” Robyn ngả đầu ra sau khúc khích cười. “ cần giúp sao? Thôi mà! có biết chuẩn bị cho đám cưới mất công thế nào ?”

                “Ừm…”

                “ làm việc này bao giờ chưa?”

                “Chưa, nhưng...”

                “Có rất nhiều cũng nghĩ như ,” Robyn , gật gù. “ có biết những này là ai ?”

                “Ừm...”

                “Họ là những người cuối cùng vục mặt vào bánh cưới của mình khóc nức nở, bị căng thẳng đến mức tận hưởng được niềm vui! có muốn trở thành bọn họ ?”

                “!” Tôi hốt hoảng .

                “Đúng thế! Tất nhiên muốn thế!” Chị ta ngồi lại, nhìn cứ như thể giáo mà lớp học của mình cuối cùng cũng làm được phép tính 2 cộng 2. “Rebecca này, tôi giúp gạt bỏ gánh nặng đó. Tôi chịu đựng những cơn đau đầu, công việc nặng nhọc, nỗi căng thẳng tột cùng của việc tổ chức... À, champagne đến rồi!”

                Có lẽ chị ta có lý, tôi nghĩ trong lúc người phục vụ bàn rót champange cho ba chúng tôi. Có lẽ nhận giúp đỡ chút cũng hay. Mặc dù hiểu chị ta hợp tác với mẹ tôi thế nào...

                “Tôi trở thành người bạn tốt nhất của , Becky ạ,” Robyn , mỉm cười rạng rỡ với tôi. “Đến lúc cưới, tôi hiểu hơn cả người bạn thân nhất của . Mọi người vẫn gọi phương pháp của tôi là chính thống; họ bảo tôi trở nên gần gũi quá. Nhưng khi họ thấy kết quả...”

                “Robyn có đối thủ trong thành phố này,” Elinor , uống ngụm champagne, và Robyn mỉm cười khiêm tốn.

                “Vậy bắt đầu từ những việc căn bản nhất nhé,” chị ta , và lôi ra cuốn sổ bìa da to đùng. “Đám cưới vào ngày 22 tháng Sáu...”

                “Vâng.”

                “Rebecca và Luke…”

                “Vâng.”

                “Tại khách sạn Plaza...”

                “Sao cơ?” Tôi nhìn chị ta trừng trừng. “, đó phải...”

                “Vậy là cả tiệc ăn và làm lễ ở đó?” Chị ta ngẩng lên nhìn Elinor.

                “Tôi nghĩ thế,” Elinor , gật đầu. “Như vậy dễ dàng hơn.”

                “Xin lỗi...”

                “Vậy lễ cưới ở Phòng Đại tiệc chứ?” Chị ta viết nguệch ngoạc gì đó lúc. “Và rồi dùng tiệc ở Ballroom. Tuyệt quá. Bao nhiêu người?”

                “Chờ chút!” tôi , đặt tay lên cuốn sổ ghi chép của chị ta. “Hai người chuyện gì thế?”

                “Đám cưới của cháu,” Elinor. “Với con trai bác.”

                “Ở khách sạn Plaza,” Robyn hào hứng . “Tôi cần với may mắn thế nào khi chọn được ngày mong muốn chứ! may mắn khách hàng của tôi vừa hủy, vì thế tôi mới có thể thu xếp ngay cho và...”

                “Tôi cưới ở khách sạn Plaza!”

                Robyn nhìn Elinor sắc lạnh, mày nhướng lên lo lắng. “Tôi nghĩ bà chuyện với John Ferguson rồi?”

                “Tôi rồi,” Elinor quả quyết . “Tôi chuyện với ông ta hôm qua.”

                “Tốt rồi! Bởi như hai vị biết đấy, chúng tôi luôn kín lịch. đám cưới ở Plaza trong vòng chưa đến năm tháng nữa sao? Vài nhà tổ chức đám cưới khác đơn giản thể! Tôi phải nhà tổ chức cưới đó. Tôi từng tổ chức đám cưới trong có ba ngày. Ba ngày! Tất nhiên, đó là đám cưới biển, việc đó cũng hơi khác...”

                “Ý bác là gì, sao khách sạn Plaza lại được đặt rồi?” Tôi xoay người ghế. “Bác Elinor, chúng cháu cưới ở Oxshott. Bác biết bọn cháu định thế mà.”

                “Oxshott à?” Robyn nhíu mày. “Tôi biết chỗ đó. Chỗ đó ở nông thôn à?”

                “Chỉ là vài kế hoạch nhất thời,” Elinor thô bạo . “Mấy cái đó hủy dễ dàng thôi mà.”

                “Đó phải là kế hoạch nhất thời!” Tôi nhìn Elinor chằm chằm đầy giận dữ. “Và mấy cái đó thể bị hủy bỏ.”

                “Hai người biết đấy, tôi cảm thấy khí ở đây hơi căng thẳng,” Robyn vui vẻ . “Vì thế tôi gọi vài cuộc điện thoại...” Chị ta cầm điện thoại di động lên và ra phía ngoài nhà hàng, còn lại Elinor và tôi nhìn nhau chằm chằm.

                Tôi hít thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Bác Elinor này, cháu cưới ở New York. Cháu cưới ở nhà cháu. Mẹ cháu bắt đầu tổ chức rồi. Bác biết mẹ cháu chuẩn bị rồi.”

                “Hai đứa tổ chức đám cưới ở sân vườn ai biết nào đó ở ,” Elinor quả quyết. “Cháu biết Luke là ai ? Cháu biết bác là ai ?”

                “Việc đó có liên quan gì chứ?”

                “Với người có trí thông minh tối thiểu thôi, cháu cũng là quá ngờ nghệch rồi.” Elinor uống ngụm champange. “Đây là kiện xã hội quan trọng nhất trong cuộc đời chúng ta. Nó phải được tổ chức hoàn hảo. cách phung phí. KháchsạnPlaza là địa điểm lý tưởng để tổ chức đám cưới. Cháu hẳn biết điều đó chứ.”

                “Nhưng mẹ cháu bắt đầu tổ chức việc cưới rồi.”

                “ bà ấy có thể dừng việc chuẩn bị lại. Rebecca, mẹ cháu rất biết ơn nếu có thể trút bỏ được việc tổ chức này. cần phải , bác tài trợ toàn bộ kiện này. Bà ấy có thể tham dự với tư cách khách mời.”

                “Mẹ cháu muốn tham dự với tư cách khách mời. Đó là đám cưới của con bà! Bà muốn là chủ tiệc cưới! Bà muốn tổ chức nó!”

                “Vậy,” giọng vui vẻ chen ngang. “Chúng ta thống nhất chưa?” Robyn quay trở lại bàn, cất di động .

                “Tôi hẹn để chúng ta đến xem Phòng Đại tiệc sau bữa trưa hôm nay,” Elinor lạnh lùng . “Tôi lấy làm vui mừng nếu ít nhất đủ lịch cùng với chúng tôi xem nó thế nào.”

                Tôi nhìn bà ta đầy chống đối, rất muốn ném khăn ăn của mình và đời nào. Tôi thể tin nổi Luke biết về việc này. Thực ra, tôi thấy muốn gọi ngay cho với chính xác những gì tôi nghĩ.

                Nhưng rồi tôi nhớ ra ấy ăn trưa với ban giám đốc... và rồi cũng nhớ ấy cầu tôi cho mẹ ấy cơ hội. Ừm, được rồi. Tôi cho bà ta cơ hội. Tôi cùng và xem cái phòng đó, và loanh quanh và gật đầu lịch gì cả. Rồi tối nay, tôi với bà ta cách lịch kém rằng tôi vẫn cưới ở Oxshott.

                “Được ạ,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng.

                “Tốt!” Miệng Elinor nhích ra vài milimét. “Chúng ta gọi món chứ?”



                Trong suốt bữa trưa, Elinor và Robyn chuyện vè tất cả các đám cưới ở New York mà họ từng đến, còn tôi lặng lẽ ăn, kháng cự lại tất cả những lời mời gọi của bọn họ để kéo tôi vào cuộc chuyện đó. Ở bên ngoài tôi điềm đạm thế nhưng trong lòng tôi giận sôi lên sùng sục. Sao Elinor dám áp đặt? Sao bà ta dám tự thuê nhà tổ chức cưới mà thèm hỏi ý kiến tôi? Sao bà ta dám gọi khu vườn của mẹ tôi là “ cái sân vườn ai biết” chứ?

                Bà ta đúng là con bò cái thích thọc mũi vào chuyện của người khác, và nếu bà ta nghĩ tôi lấy chồng ở khách sạn hoành tráng, xa lạ nào đó ở New York thay vì tổ chức ở nhà với tất cả bạn bè và người thân trong gia đình bà ta phải nghĩ lại.

                Chúng tôi ăn trưa xong, từ chối khâu cà phê, và tiến thẳng ra ngoài. Đó là ngày trong lành và gió thổi hiu hiu với những đám mây lướt nhanh bầu trời xanh ngắt.

                Khi chúng tôi bộ đến khách sạn Plaza, Robyn mỉm cười với tôi. “Tôi có thể hiểu được nếu hơi căng thẳng chút. Chuyện cưới xin rất căng thẳng, đặc biệt cưới ở New York. vài khách hàng của tôi trở nên rất dễ… xúc động, chúng ta có thể như vậy.”

                Tôi định tổ chức đám cưới ở New York! Tôi muốn hét lên. Tôi chuẩn bị đám cưới ở Oxshott! Nhưng thay vì đó tôi chỉ mỉm cười và , “Chắc vậy.”

                “Tôi có khách hàng đặc biệt rất khó tính...” Robyn thở dài. “Nhưng như tôi , đó là việc rất căng thẳng... À. Chúng ta tới rồi! phải khung cảnh rất ấn tượng sao?”

                Khi ngẩng lên nhìn mặt tiền sang trọng của khách sạnPlaza, tôi phải miễn cưỡng thú nhận rằng nhìn nó khá được. Nó sừng sững nằm Quảng trường Plaza như cái bánh cưới vậy, với những lá cờ bay phấp phới phía cổng vào đồ sộ có mái vòm.

                “ bao giờ đám cưới ở đây chưa?” Robyn hỏi.

                “Chưa. Tôi chưa bao giờ vào bên trong cả.”

                “À! Nào... chúng ta vào trong …” Robyn , dẫn Elinor và tôi lên các bậc tam cấp, qua mấy người gác cửa mặc đồng phục, qua cửa xoay tròn, và vào tiền sảnh rộng thênh thang có trần cao và trang trí rất công phu, sàn nhà bằng đá cẩm thạch, và những cột mạ vàng khổng lồ. Ngay trước mặt chúng tôi là khu vực sáng sủa được trang trí bằng những cây cọ và giàn mắt cáo nơi người ta uống cà phê, cái đàn hạc vang tiếng và những người phục vụ bàn mặc đồng phục màu ghi xám lại vội vã với những ấm cà phê bằng bạc.

                Tôi nghĩ, nếu tôi thành thực, cảnh này cũng thực rất ấn tượng.

                “Đến đây ,” Robyn , cầm lấy tay tôi và dẫn chúng tôi đến cái cầu thang được rào dây bảo vệ. Chị ta tháo sợi dây bảo vệ rất nặng ra và chúng tôi lên cái cầu thang hoành tráng, rồi qua cái hành lang đồ sộ bằng đá cẩm thạch khác. Mọi nơi tôi nhìn thấy đều được trang trí công phu, đồ cổ, các bức tranh treo tường, những cái đèn chùm to nhất mà tôi từng nhìn thấy...

                “Đây là ông Ferguson, giám đốc điều hành của bộ phận phục vụ.”

                hiểu từ đâu ra, người đàn ông bảnh bao vận áo khoác vừa xuất . Ông ta bắt tay tôi và mỉm cười hồ hởi với tôi.

                “Chào mừng đến với khách sạn Plaza, Rebecca! Và cho phép tôi được , vừa mới ra quyết định rất sáng suốt. có gì đời này sánh được với đám cưới ở Plaza.”

                “Đúng vậy!” tôi lịch . “Ừm, nó có vẻ là khách sạn rất đẹp...”

                “Cho dù ước vọng của là gì, dù giấc mơ đáng mến của là gì, chúng tôi làm mọi thứ có thể để thực nó giúp . Phải , Robyn?”

                “Đúng thế!” Robyn đầy tự hào. “ thể giao nó cho ai tốt hơn đâu.”

                “Chúng ta xem Đại sảnh trước chứ?” Mắt ông Ferguson ánh lên. “Đây là căn phòng nơi diễn ra lễ cưới. Tôi nghĩ thích nó.”

                Chúng tôi quay lại hành lang đồ sộ bằng đá cẩm thạch và ông ta mở cánh cửa hai lớp, rồi chúng tôi bước vào căn phòng khổng lồ, xung quanh là những bao lơn trắng. Ở đằng kia là đài phun nước bằng đá cẩm thạch, có những bậc thềm lên khu vực cao hơn. Khắp nơi tôi nhìn, mọi người lại vội vã, cắm hoa và treo rèm che và đặt những chiếc ghế tựa mạ vàng thành từng hàng tấm thảm được dệt họa tiết rất cầu kỳ.

                Ôi chao.

                Thực nơi này... khá được.

                Ôi, quỷ tha ma bắt. Nó tuyệt cú mèo.

                “ may mắn!” Ông Ferguson hồ hởi . “Chúng tôi có đám cưới vào thứ Bảy, vì thế có thể xem căn phòng ‘ hoạt động’, như là lúc nó được tổ chức.”

                “Hoa đẹp quá,” Robyn lịch , rồi rướn về phía tôi thầm, “Chúng tôi còn có nhiều loại đặc biệt hơn như thế này rất nhiều.”

                Đặc biệt hơn thế này sao? Chúng là những bó hoa to nhất, hoành tráng nhất mà tôi được nhìn thấy trong đời. Những bông hồng, tulip, và hoa lys... và những bông phong lan rủ xuống kia sao?

                “Vậy, qua những cái cửa hai lớp này,” Robyn , dẫn tôi dọc đại sảnh, “Và rồi dàn kèn chơi... hoặc là kèn trompet... thích gì cũng được… dừng lại ở trước cửa, chỉnh lại đuôi váy, chụp vài kiểu ảnh. Và rồi dàn nhạc giao hưởng bộ dây bắt đầu...”

                “Dàn nhạc giao hưởng bộ dây sao?” Tôi to, đầy ngơ ngác.

                “Tôi chuyện với dàn nhạc New York Phil,” chị ta với Elinor. “Họ kiểm tra lại lịch lưu diễn của họ, vì vậy, hãy cầu may thôi...”

                Dàn nhạc New York Phil sao?

                “ dâu vào thứ Bảy có bảy người chơi đàn hạc,” ông Ferguson . “Và tay solo soprano từ ban The Met.”

                Robyn và Elinor nhìn nhau.

                “Này, đó cũng là ý tưởng,” Robyn , với tay lấy sổ ghi chép. “Tôi nghĩ xem thế nào.”

                “Chúng ta xem căn phòng Barốc bây giờ chứ?” Ông Ferguson gợi ý, và dẫn chúng tôi đến cái thang máy cổ, khá lớn.

                “Đêm trước hôm cưới muốn căn hộ suite lầu và tận hưởng các thiết bị spa,” ông ta vui vẻ khi chúng tôi lên. “Rồi vào ngày đó, có thể đưa những người làm tóc và trang điểm chuyên nghiệp của riêng mình đến.” Ông ta mỉm cười. “Nhưng tôi nghĩ nghĩ đến việc đó rồi.”

                “Tôi... ờ...” Tôi điên cuồng nghĩ đến hình ảnh Janice và phong cách trang điểm tươi tắn cho dâu mùa xuân. “Chắc thế...”

                “Các khách mời được phục vụ cocktail khi qua hàng lang,” Robyn giải thích khi chúng tôi rời thang máy. “Và đây là căn phòng Barốc, nơi các món khai vị nguội được phục vụ trước khi chúng ta vào Phòng Khiêu vũ Lớn. Tôi hy vọng chưa nghĩ đến món khai vị nguội.”

                “Vâng... ừm... biết đấy...” Tôi định ai cũng thích xúc xích loại mini.

                “Chẳng hạn như,” chị ta tiếp, “ có thể cân nhắc món trứng cá muối, hàu nướng, bàn toàn món Địa Trung Hải, sushi, có thể...”

                “Đúng thế,” tôi nghẹn thở. “Nghe... nghe được đó.”

                “Và toàn bộ gian có thể được trang trí lại theo bất cứ chủ đề nào mà muốn.” Chị ta chỉ quanh căn phòng. “Chúng tôi có thể biến nó thành carnaval ở Venice, khu vườn Nhật Bản, dạ tiệc thời Trung cổ... bất cứ nơi nào theo trí tưởng tượng của !”

                “Và rồi vào phòng Phòng Khiêu vũ Lớn để tổ chức tiệc cưới chính!” Ferguson sôi nổi . Ông ta đẩy cánh cửa hai lớp ra và... ôi Chúa ơi. Căn phòng này tráng lệ nhất trong tất cả các phòng. Nó được sơn toàn màu trắng và vàng, với trần cao và những sân khấu , và những chiếc bàn được đặt sàn nhảy bóng loáng, rộng thênh thang.

                “Đó là nơi và Luke dẫn vũ hội,” Robyn vui vẻ . “Tôi luôn luôn , đó là khoảnh khắc tôi thích nhất trong lễ cưới. Bước nhảy đầu tiên.”

                Tôi liếc nhìn sàn nhà bóng loáng, và bỗng nhiên mường tượng cảnh Luke và tôi xoay tròn giữa ánh nến và mọi người đều trầm trồ.

                Và bảy cái đàn hạc.

                Và dàn nhạc New York Phil.

                Và trứng cá muối... và hàu... và cockrail...

                “Rebecca, ổn chứ?” ông Ferguson hỏi, đột nhiên nhìn nét mặt tôi.

                “Tôi nghĩ ấy hơi bị choáng ngợp,” Robyn và khẽ cười. “Cảm nhận quá nhiều thứ, phải ?”

                “Ừm... đúng. Tôi nghĩ thế.”

                Tôi hít thở sâu và quay lúc. OK, đừng để bị dụ dỗ. Tất cả những thứ này hào nhoáng , nhưng tôi bị lay động tẹo nào đâu. Tôi quyết định cưới ở - và tôi làm thế. Kết thúc câu chuyện.

                Ngoại trừ việc... hãy nhìn tất cả những thứ này .

                “ lại ngồi xuống ,” Robyn , vỗ vào cái ghế mạ vàng bên cạnh chị ta. “Nào, tôi biết là nghĩ mọi việc chắc vẫn còn xa vời lắm. Nhưng chúng tôi khá kín lịch... vì thế tôi chỉ muốn với về kế hoạch tổng thể đám cưới của . Mong muốn của là gì? Cái gì, đối với , là biểu tượng của lãng mạn thuần khiết? Rất nhiều khách hàng của chúng tôi Scarlett và Rliett, hay Fred và Ginger...” Chị ta nhìn tôi với ánh mắt sáng rực, chiếc bút của chị ta đặt ở tư thế sẵn sàng trang giấy.

                Chuyện này đủ xa rồi. Tôi phải với người phụ nữ này rằng chẳng có việc nào trong những chuyện này thành thực, cố lên, Becky. Hãy quay lại thực tại .

                “Tôi…”

                “Vâng.”

                “Tôi luôn luôn cái kết của chuyện Công chúa ngủ trong rừng, khi họ nhảy cùng nhau,” tôi nghe mình .

                “Vở ba lê,” Elinor tán thành.

                “, thực ra, ý cháu là... bộ phim của Disney.”

                “Ôi!” Robyn nhìn bối rối lúc. “Tôi cần phải xem lại cái đó lần nữa! Ừm... tôi chắc chắn nó rất truyền cảm...”

                Chị ta bắt đầu viết vào sổ và tôi cắn môi.

                Tôi phải dừng tất cả chuyện này lại. Cố lên. gì đó !

                Vì lý do nào đó miệng tôi ngậm chặt lại. Tôi nhìn quanh, nhìn cái trần nhà uốn lượn; lớp mạ vàng; những chiếc đèn chùm lấp lánh.

                Robyn dõi theo ánh mắt của tôi và mỉm cười. “Becky, biết , thực rất may mắn.” Chị ta nồng nhiệt siết chặt tay tôi. “Chúng ta rất vui đấy!”

                ***



















                THƯỢNG VIỆN



                ỦY BAN TIẾP DÂN







                PHIẾU ĐỀ CỬ







                Hãy giải thích ngắn gọn tại sao lại thích hợp để được đề cử trở thành ứng cử viên phi đảng phái chính trị và cá nhân đóng góp thế nào cho phát triển của Thượng viện . Hãy gửi kèm Sơ yếu lí lịch trong đó chỉ ra cụ thể những đóng góp lớn của và làm nổi bật những kỹ năng và kinh nghiệm liên quan.



                PHIẾU THAM GIA DỰ TUYỂN LÀM THÀNH VIÊN TRỌN ĐỜI







                Họ tên: Rebecca Bloomvvood

                Địa chỉ: Căn hộ B

                251 Phố 11 Tây

                New York, NY10014



                Tước hiệu mong muốn nhận được: Nữ Nam tước Rebecca Bloomwood vùng Harvey Nichols



                Những thành tích nổi bật:

                Lòng nước

                Tôi phục vụ Vương Quốc nhiều năm nay, ủng hộ nền kinh tế thông qua kênh bán lẻ.



                Quan hệ thương mại

                Kể từ khi sống ở New York tôi phát triển quan hệ thương mại quốc tế giữa và Mỹ, chẳng hạn như việc tôi thường xuyên mua chè nhập khẩu của hãng Twinings và sản phẩm của hãng Marmire.



                trước công chúng

                Tôi xuất truyền hình với vai trò dẫn các buổi thảo luận về các kiện đương thời (trong thế giới thời trang).



                Am hiểu về văn hóa

                Tôi là nhà sưu tập đồ cổ và các tác phẩm nghệ thuật, nổi bật nhất là những chiếc tủ rượu độc đáo và đồ dùng để pha rượu thời kỳ thập niên 30 của thế kỷ 20.



                Đóng góp cá nhân nếu được trúng tuyển:

                Với tư cách là thành viên mới của Thượng viện , cá nhân tôi sẵn sàng nhận nhiệm vụ là nhà tư vấn thời trang, ngành cho đến nay vẫn chưa được chú trọng - nhưng lại vô cùng thiết yếu đối với sống còn của chế độ dân chủ.



                NGÂN HÀNG SECOND UNION



                53 PHỐ WALL



                NEWYORK, NY10005





                Ngày 21 tháng Hai, năm 2002

                Rebecca Bloomvvood

                Căn hộ B 251 Phố 11 Tây

                New York, NY10014



                Kính gửi Bloomwood:



                Cám ơn về lá thư ngày 20 tháng Hai của .

                Tôi e là tôi thể cho ý kiến liệu cái chân váy của hãng Miù Miù là chi phí sinh hoạt gia đình hay .

                Trân trọng,



                Walt Pitman

                Giám đốc Dịch vụ Khách hàng

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 6



                TÔI cưới ở New York. Tất nhiên tôi làm vậy. Điều đó là tưởng. Tôi tổ chức cưới ở nhà, như đã dự định, với cái rạp vải đẹp ở trong vườn. Hoàn toàn có lý do gì để thay đổi kế hoạch của tôi cả. Hoàn toàn .

                Ngoại trừ… nó rất tuyệt. Bước giữa hai hàng ghế trước chứng kiến của bốn trăm người, theo tiếng nhạc của dàn nhạc giao hưởng bộ dây, với hoa bài trí đẹp đẽ ở khắp nơi. Tôi vẫn luôn mơ ước có đám cưới hoành tráng, đẹp như mơ, giống của công nương Diana nhưng nghĩ rằng việc đó nằm ngoài tầm với của mình. Ý tôi là, giấc mơ Ngày trọng đại của Becky biến thành .

                Rồi tất cả chúng tôi cùng ngồi xuống ăn bữa tối tuyệt vô cùng... Robyn đưa cho tôi mấy mẫu thực đơn tối, và đồ ăn này! Tôm hùm của bang Maine làm thành hình hoa hồng... Nước dùng làm từ nước hấp chim ăn kèm với thịt chim trĩ băm viên... Gạo trắng trộn với hạt thông...

                Tôi biết hãng phục vụ đồ ăn cao cấp Oxshott và Ashtead tốt - nhưng tôi chắc họ biết hạt thông là gì đâu. (Thú thực, tôi cũng biết. Nhưng đâu có gì quan trọng.)

                Và có lẽ Elinor có lý, mẹ tôi cảm thấy biết ơn nếu chúng tôi trút bỏ mọi khó khăn khỏi tay bà. Đúng. Có lẽ bà cảm thấy việc chuẩn bị này mệt mỏi hơn bà tưởng. Có lẽ lúc này bà ước rằng mình tình nguyện làm hết mọi việc. Nếu chúng tôi cưới ở khách sạnPlaza phải làm gì cả, chỉ việc có mặt. Thêm nữa bố mẹ phải trả cho bất cứ thứ gì. Ý tôi là, việc đó cũng giúp bố mẹ nhiều mà!

                Vì vậy ngay khi quay lại Barneys, tôi lấy điện thoại di động ra và bấm số gọi về nhà. Khi mẹ trả lời tôi có thể văng vẳng nghe thấy tiếng nhạc kết thúc của phim Truy bắt tội phạm, và bỗng nhiên tôi thấy nhớ nhà. Tôi hình dung ra cảnh bố mẹ ngồi đó, rèm cửa được kéo lại và lò sưởi chạy bằng gas lập lòe ấm cúng.

                “Con chào mẹ.”

                “Becky à!” mẹ tôi reo lên. “Mẹ rất vui vì con gọi điện! Mẹ cố fax cho con mấy cái thực đơn từ phía công ty phục vụ đồ ăn, nhưng cái máy fax của con bị hỏng. Bố hỏi gần đây con kiểm tra lại các giấy tờ chưa?”

                 “Ừm... con biết. Mẹ ơi con bảo này...”

                “Này con nghe này! Chị dâu của Janice quen với người làm việc ở công ty in lên bóng bay! ấy nói nếu chúng ta mua hai trăm quả bóng hoặc hơn thế chúng ta có thể được bơm bóng miễn phí!”

                 “Tuyệt quá! Mẹ nghe này, con vừa suy nghĩ về đám cưới, thực ra là...”

                Sao đột nhiên tôi lại cảm thấy lo lắng thế này?

                “Sao con? Graham, vặn ti vi cái.”

                “Bất chợt con nghĩ... có khả năng” - tôi rú lên cười - “con và Luke cưới ở Mỹ!”

                “Ở Mỹ sao?” Mẹ tôi im lặng lúc lâu. “Con nói thế là sao, ở Mỹ sao?”

                “Con chỉ mới nghĩ thế thôi! Mẹ biết đấy, vì con và Luke sống ở đây rồi…”

                “Con mới chỉ sống ở đó năm thôi Becky ạ!” Mẹ tôi nói có vẻ khá sốc. “Đây mới là nhà của con!”

                “Ừm, vâng... nhưng con chỉ nghĩ...” tôi yếu ớt.

                biết sao chứ tôi hy vọng mẹ ý tưởng tuyệt vời!” và mọi việc trở nên thực dễ dàng.

                “Làm sao chúng ta có thể tổ chức đám cưới ở Mỹ được?”

                “Con biết!” Tôi nuốt khan. “Có lẽ chúng ta có thể làm ở ... khách sạn lớn.”

                “Khách sạn à?” nghe mẹ tôi nói cứ như thể tôi bị điên vậy.

                Và có lẽ Elinor giúp...” Tôi ́ gắng tiếp. “Con chắc chắn là bà ấy đóng góp... mẹ biết đấy, nếu chi phí đắt đỏ hơn...”

                Có tiếng hít vào mạnh đầu dây bên kia và tôi nhăn mặt. Chết tiệt. Lẽ ra tôi bao giờ nên nhắc đến Elinor.

                “Ừm. Bố mẹ cần bà ta đóng góp, cảm ơn con. Bố mẹ có thể tự xoay sở tốt. Mà đây có phải ý tưởng của Elinor , chuyện khách sạn đó? Bà ta nghĩ bố mẹ thể tổ chức lễ cưới ra hồn à?”

                “!” Tôi vội vã . “Chỉ là... chẳng có gì cả! Con chỉ...”

                “Bố , nếu bà ta thích khách sạn thế bà ta có thể ở cái nào đó thay vì ở với chúng ta.”

                Ôi Chúa ơi. Tôi chỉ làm mọi việc tồi tệ .

                “Thôi mẹ… quên chuyện này . Đó chỉ là ý tưởng ngốc nghếch.” Tôi xoa mặt. “Vậy… kế hoạch tiến triển thế nào rồi mẹ?”

                Chúng tôi tán gẫu vài phút nữa, và tôi nghe mọi chuyện về ông tốt bụng từ công ty cho thuê rạp vải và báo giá của ông ta rất hợp lý ra sao, và con trai ông ta học cùng trường với em họ Alex, phải thế giới nhỏ lắm sao? Đến cuối cuộc nói chuyện, mẹ tôi nghe có vẻ hoàn toàn nguôi ngoai và toàn bộ việc nói về khách sạn ở Mỹ bị quên lãng.

                Tôi chào tạm biệt, tắt điện thoại, và thở hắt ra. Đúng. Được, quyết định thế . Có lẽ tôi gọi cho Elinor và nói cho bà ta. Lần lữa chẳng ích gì.

                Tôi bật điện thoại lên lần nữa, bấm hai số, và rồi lại dừng lại.

                Tuy nhiên - vội vã ra quyết định có ích gì chứ?

                Ý tôi là làm sao mà mình biết được. Có lẽ tối nay bố mẹ tôi bàn bạc chuyện này và đổi ý. Có lẽ họ sang đây xem thế nào. Có lẽ nếu họ thực nhìn thấy khách sạn Plaza... nếu họ nhìn thấy chuyện này kỳ diệu thế nào... xa hoa thế nào... đẹp mê hồn thế nào... tôi thể đầu hàng được. Chưa thể làm vậy.



                Khi tôi về nhà, Luke ngồi ở bàn, nhăn mặt xem giấy tờ.

                “ về sớm thế!” Tôi , hài lòng.

                “ có vài tài liệu cần xem qua,” Luke nói. “ nghĩ có thể bình tâm và hưởng chút yên tĩnh ở đây.”

                “Đúng thế.”

                Khi lại gần tôi nhìn thấy mọi giấy tờ đều có tiêu đề “Quỹ Elinor Sherman.” Tôi mở mồm định gì đó - rồi ngậm lại ngay.

                “Vậy,” nói, ngẩng lên rồi khẽ mỉm cười, “em nghĩ thế nào về khách sạn Plaza?”

                “ biết chuyện đó sao?” Tôi nhìn chằm chằm.

                “Ừ. Tất nhiên rồi. Nếu phải có hẹn ăn trưa cùng em.”

                “Nhưng, Luke này..” Tôi hít thở sâu, cố gắng tỏ ra thái quá. “ biết đấy, mẹ em định tổ chức cưới ở

                “Có sớm quá , đúng vậy chứ?”

                “Lẽ ra nên lên kế hoạch gặp như thế!”

                “Mẹ chỉ nghĩ đó là cách tốt để làm em ngạc nhiên. cũng nghĩ vậy.”

                “Làm em sửng sốt, ý là thế à?” Tôi giận dữ đáp trả, và Luke nhìn tôi, bối rối.

                “Em thích khách sạn Plaza sao? nghĩ em bị choáng ngợp cơ đấy!”

                “Tất nhiên em thích nó. Nhưng vấn đề phải ở đó.”

                “ biết em luôn mong muốn có đám cưới lớn, hoành tráng. Khi mẹ đề nghị đứng ra tổ chức đám cưới ở khách sạn Plaza, việc đó như món quà vậy. Thực ra, làm em ngạc nhiên là ý tưởng của . nghĩ em thấy thích thú.”

                Nhìn hơi mất hứng và ngay lập tức cảm giác tội lỗi lan tỏa khắp người tôi. Chưa bao giờ tôi nghĩ Luke quan tâm đến toàn bộ chuyện này.

                “Luke, em thấy thích thú mà! Chỉ vì... em nghĩ mẹ em vui lắm nếu chúng ta tổ chức cưới ở Mỹ đâu.”

                “Em làm bà đổi ý được à?”

                “ dễ thế đâu. Mẹ hơi bị cao tay đấy, biết ...”

                “Cao tay? Bà chỉ cố gắng giúp chúng ta tổ chức đám cưới tuyệt vời thôi”

                “Nếu thực mẹ muốn vậy, bà có thể giúp chúng ta tổ chức đám cưới tuyệt vời ở ,” tôi chỉ ra. “Hoặc bà có thể giúp bố mẹ em - và tất cả họ có thể cùng tổ chức đám cưới tuyệt vời! Nhưng thay vào đó, bà lại cái vườn của họ là ‘ cái sân vườn tên tuổi’!” Cảm giác oán giận bùng cháy trong tôi lần nữa khi tôi nhớ lại cái giọng thô lỗ của Elinor.

                “ chắc bà ́ ý...”

                “Chỉ vì nó ở trung tâm New York! Ý em là, bà ấy hề biết gì về nó cả!”

                “OK, được rồi,” Luke vội vã nói. “ hiểu ý em rồi. Em muốn đám cưới đó. Nhưng nếu em hỏi nói mẹ cực kỳ hào phóng. Việc cầu được chi trả cho đám cưới ở Plaza cộng thêm việc bà tổ chức cho chúng ta tiệc mừng đính hôn khá xa hoa...”

                “Ai nói em muốn tiệc đính hôn xa hoa chứ?” Tôi trả miếng trước khi kịp ngăn mình lại.

                “Thế phải hơi thô lỗ sao?”

                “Có lẽ em quan tâm đến hào nhoáng và xa hoa và… về những thứ vật chất! Có lẽ gia ̀nh quan trọng hơn đối với em! Và truyền thống... và... và danh dự. biết , Luke, chúng ta chỉ ở hành tinh này rất ngắn ngủi thôi...”

                “Đủ rồi!” Luke giận dữ . “Em thắng rồi! Nếu việc này thực là vấn đề, hãy quên nó ! Nếu em muốn đến bữa tiệc mừng đính hôn em có thể cần phải đến và chúng ta cưới ở Oxshott. Giờ vui chưa?”

                “Em...” Tôi đuối dần, và xoa mũi. Tất nhiên, đó là lời đề nghị khá tuyệt. Và nếu tôi có thể bằng cách nào đó thuyết phục được bố mẹ, có lẽ tất cả chúng tôi có thời gian tuyệt vời nhất trong đời.

                “Chuyện tổ chức cưới ở Oxshott phải là vấn đề quan trọng,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Vấn đề là… là… đưa ra quyết định đúng. Nghe em này, chính là người nói phải vội vàng gì mà...”

                Vẻ mặt Luke dịu lại, và đứng lên.

                “ biết.” ấy thở dài. “Nghe này, Becky, xin lỗi.”

                “Em cũng xin lỗi,” tôi lẩm bẩm.

                “Ôi, chuyện này nực cười.” vòng tay quanh người và hôn lên trán tôi. “Tất cả những gì muốn là tổ chức cho em đám cưới mà em hằng mơ. Nếu em thực muốn cưới ở khách sạnPlaza tất nhiên chúng ta cưới ở đó.”

                “Thế còn mẹ ?”

                “Chúng ta chỉ việc giải thích với bà về cảm giác của em.” Luke nhìn tôi lúc. “Becky này, quan trọng chúng ta cưới ở đâu. quan trọng chúng ta có hoa màu hồng hay hoa màu xanh. Điều quan trọng đối với là chúng ta thành đôi - và cả thế giới biết điều đó.”

                Nghe giọng chắc chắn và vững tâm, tôi bỗng cảm thấy nghẹn ngào nơi cổ họng.

                “Đó cũng mới là điều quan trọng đối với em,” tôi nói, và nghẹn ngào. “Đó là điều quan trọng nhất.”

                “OK. Vậy chúng ta thống nhất nhé. Em có thể ra quyết định. Chỉ cần nói cho chỗ cần có mặt - và ở đó.”

                “OK.” Tôi mỉm cười lại với . “Em hứa báo trước cho ít nhất bốn mươi tám tiếng đồng hồ.”

                “Hai tư tiếng là được rồi.” lại hôn tôi rồi chỉ tay về phía tủ búp phê. “Nhân tiện, cái đó vừa đến. Quà mừng đính hôn.”

                Tôi liếc sang và há hốc mồm. Đó là cái hộp màu xanh lơ, được cột bằng ruy băng màu trắng. món quà từ Tiffany!

                “Em mở ra được chứ?”

                “Mở .”

                Rất háo hức tôi tháo ruy băng ra, mở chiếc hộp và thấy cái bát thủy tinh màu xanh nước biển được bọc trong lớp giấy ăn, và tấm thiệp viết “Với những lời chúc tốt đẹp nhất từ Marty và Alison Gerber.”

                “Ôi chao! Cái này đẹp quá! Gia đình Gerber là ai vậy ?”

                “ biết. Bạn của mẹ .”

                “Vậy... mọi người đến dự tiệc đều mang theo quà tặng chúng ta sao ?”

                Trời ơi. Khi Tom và Lucy tổ chức tiệc mừng đính hôn, chỉ có khoảng ba người mang theo quà tặng. Và chắc hẳn mấy món đó phải từ Tiffany. Tôi nghĩ ngợi nhìn cái bát, chạm ngón tay lên bề mặt bóng loáng của nó.

                Bạn biết đấy, có lẽ Luke đúng. Có lẽ hơi thô lỗ nếu quẳng hào phóng của Elinor thẳng vào mặt bà ta.

                OK, việc tôi làm là, tôi chờ cho đến khi tiệc mừng đính hôn xong xuôi. Và khi đó tôi quyết định.



                Bữa tiệc đính hôn diễn ra vào sáu giờ tối thứ Sáu tuần sau. Tôi định đến đó sớm nhưng rồi chúng tôi có ngày điên cuồng ở chỗ làm, có tận ba vụ khẩn cấp cần giải quyết - vụ liên quan đến vị khách hàng minh tinh khó tính nhất của chúng tôi, ta chắc hẳn chưa vượt qua vụ chia tay mới đây của mình, dù ta có nói gì tạp chí People cũng thế thôi. Thôi, dù sao tôi cũng có mặt ở đó lúc sáu giờ mười, cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng được cái tôi mặc bộ đầm để vai trần màu đen đẹp tuyệt và rất vừa vặn. (Thực ra nó được dành cho Regan Hartman, trong những khách hàng của tôi. Nhưng tôi chỉ việc nói với ấy rằng tôi nghĩ nó hợp với ấy tẹo nào.)

                Căn hộ cao cấp của Elinor nằm trong tòa nhà to vĩ đại ở Park Avenue với sảnh vào rộng mênh mông được lát đá cẩm thạch và trong thang máy có đặt cây óc chó luôn tỏa ra mùi hương đắt tiền. Khi bước ra khỏi tầng sáu tôi có thể nghe thấy sự huyên náo và tiếng đàn dương cầm văng vẳng. Có hàng dài người đứng xếp hàng ở cửa, và tôi lịch đợi phía sau đôi vợ chồng cao tuổi mặc áo khoác lông cùng tông màu. Tôi có thể nhìn thấy căn hộ bật sáng đèn và có vẻ chật ních người.

                Thành thực mà , tôi chưa bao giờ thực thích căn hộ của Elinor. Cả căn hộ được sơn màu xanh nhạt, với những chiếc sofa bọc vải lụa và rèm cửa nặng trĩu và những bức tranh buồn tẻ nhất thế giới treo tường. Tôi tin bà ta thực thích bất cứ bức nào trong đó. Thực ra, tôi nghĩ bà ta thậm chí nhìn vào bất cứ bức nào.

                “Xin chào.” giọng nói cắt ngang suy nghĩ của tôi và tôi nhận ra mình tiến lên phía đầu hàng. phụ nữ vận quần áo vest đen, tay cầm bìa kẹp hồ sơ, mỉm cười rất chuyên nghiệp với tôi.

                “Làm ơn cho tôi biết quý danh của .”

                “Rebecca Bloomwood,” tôi rất khiêm nhường, hy vọng ta há hốc mồm ra, hay thậm chí vui sướng vì nhận ra tôi.

                “Bloomwood... Bloomwood...” này nhìn xuống danh sách, lật sang trang khác, rồi lần ngón tay xuống phía dưới trước khi ngẩng lên. “Tôi tìm thấy tên .”

                “ sao?” Tôi nhìn ta chằm chằm. “Chắc chắn nó phải ở đâu đó!”

                “Tôi tìm lại lần nữa…” Người phụ nữ lại lần lên phía đầu danh sách và đảo mắt chậm. “ có,” cuối cùng ta cũng lên tiếng. “Xin lỗi, tôi e là có.” ta quay sang phía phụ nữ tóc vàng vừa bước lại gần. “Xin chào! Làm ơn cho tôi biết quý danh của .”

                “Nhưng... nhưng... bữa tiệc này dành cho tôi!”

                “Vanessa Dillon.”

                “À vâng,” người phụ nữ gác ở cửa , và cười tươi rói gạch tên của bà ta. “Xin mời vào trong. Người phục vụ có cất áo khoác cho . làm ơn bước sang bên được chứ?” ta lạnh lùng nói với tôi. “ chắn lối đấy.”

                “ phải cho tôi vào! Tôi phải có trong danh sách!” Tôi liếc vào bên trong, hy vọng nhìn thấy Luke, hay thậm chí là Elinor cũng được - nhưng chỉ là đám người tôi hề quen biết. “Làm ơn ! Thành thực tôi phải ở đây!”

                Người phụ nữ mặc đồ đen thở dài. “ có mang theo giấy mời ?”

                “! Tôi có giấy mời. Tôi là... người đính hôn!”

                “Là ai cơ?” ta nhìn tôi hiểu gì.

                “Bữa tiệc này dành cho tôi! Và Luke... ôi Chúa ơi…” Tôi lại nhìn vào bên trong lần nữa và đột nhiên tôi nhìn thấy Robyn, mặc áo đính cườm màu bạc và chân váy bồng bềnh.

                “Robyn!” Tôi gọi, dè dặt nhất có thể. “Robyn! Họ cho tôi vào!”

                “Becky!” Mặt Robyn rạng rỡ hẳn lên. “Cuối cùng cũng tới!” Chị ta vẫy tay ra hiệu vui vẻ với ly champagne trong tay, còn tay kia đẩy hai người đàn ông mặc đồ dạ tiệc ra khỏi đường của tôi. “Nhanh lên nào người đẹp của đêm dạ tiệc!”

                “ thấy chưa?” Tôi khoái trá . “Tôi ́ vào chui! Bữa tiệc này được tổ chức dành cho tôi.”

                Người phụ nữ tóc vàng hoe nhìn tôi chằm chằm hồi lâu - rồi nhún vai. “OK. có thể vào trong. Người phục vụ cất áo khoác cho . có mang theo quà chứ?”

                Quà à? ta nghe thấy tôi gì từ nãy đến giờ sao? “, tôi mang.”

                Người phụ nữ đó trợn mắt cứ như thể muốn nói “Điều đó cũng dễ hiểu” - rồi quay sang người tiếp theo trong hàng, còn tôi vội vã vào trước khi ta đổi ý.

                “Tôi thể ở lại lâu được,” Robyn khi tôi cùng chị ta. “Tôi còn phải đến ba bữa tiệc diễn tập nữa. Nhưng tôi thực muốn gặp tối nay, vì tôi có tin rất thú vị. người tổ chức kiện tài năng sắp bắt tay vào đám cưới của ! Sheldon Lloyd, phải ai khác!”

                “Chào!” tôi nói, cố gắng cho hòa nhịp với tông giọng của chị ta mặc dù tôi biết Sheldon Lloyd là ai. “Chúa ơi.”

                “ rất sửng sốt, đúng ? Điều tôi vẫn luôn nói là, nếu bạn muốn làm gì đó hãy làm ngay lúc này! Vì vậy tôi chuyện với Sheldon và chúng tôi trao đổi vài ý tưởng. ấy nghĩ ý tưởng Nàng công chúa ngủ trong rừng của đỉnh, đấy. rất độc đáo.” Chị ta nhìn quanh và hạ giọng xuống. “Ý tưởng của ấy là… chúng ta biến Phòng Đại tiệc thành khu rừng bị phù phép.”

                “ sao?”

                “Đúng thế! Tôi thực rất thích thú, tôi phải cho xem ngay!” Chị ta mở túi xách ra lôi ra bức phác họa, và tôi nhìn nó chằm chằm như thể tin nổi.

                “Chúng ta mua những cây bulô nhập khẩu từ Thụy Sĩ và những vòng hoa được kết bằng đèn lung linh như trong truyện cổ tích. bước con đường hai bên trồng rất nhiều cây, những cành cây rủ đầu . Lá thông tỏa ra hương thơm tuyệt vời khi bước , những bông hoa nở ra cách kỳ diệu khi ngang qua, và những con chim được huấn luyện hót đầu ... nghĩ sao về con sóc điện tử được làm như ?”

                “Ừm...” tôi hơi xị mặt ra.

                “, tôi cũng chắc lắm về điều đó. OK... bỏ qua mấy sinh vật ở rừng vậy.” Chị ta lấy cái bút ra và viết thêm mục vào. “Nhưng có lẽ... nó rất rất tuyệt. nghĩ thế ?”

                “Tôi…Ừm…”

                Liệu tôi có nên với chị ta rằng tôi vẫn chưa quyết định có cưới ở New York hay ?

                Ôi, nhưng tôi thể. Chị ta dừng việc chuẩn bị mọi thứ lại ngay lập tức. Chị ta với Elinor, và loạn hết cả lên.

                Và vấn đề là, tôi chắc chắn rốt cuộc chúng tôi cũng theo hướng khách sạn Plaza. Chỉ cần tôi nghĩ ra cách thuyết phục mẹ tôi. Ý tôi là, chúng tôi đúng là bị điên nếu chọn Plaza.

                “ biết đấy, Sheldon làm cho rất nhiều ngôi sao Hollywood,” Robyn nói, hạ giọng thậm chí còn hơn. “Khi chúng ta gặp ta, có thể xem hồ sơ của ta. Tôi muốn nói rằng, nó khá được đấy.”

                “ sao?” Tôi cảm thấy phấn khích tột cùng. “Nghe toàn bộ chuyện này... rất tuyệt!”

                “Tốt rồi!” Chị ta nhìn đồng hồ đeo tay. “Bây giờ, tôi phải đây. Nhưng tôi liên lạc lại.” Chị ta siết chặt tay tôi, bỏ ly champagne xuống, rồi vội vã về phía cửa ra vào - và tôi nhìn theo chị ta chằm chằm, cảm thấy hơi choáng váng.

                Ngôi sao Hollywood! Ý tôi là, nếu mẹ tôi biết việc đó, liệu bà có nhìn toàn bộ việc khác nhỉ? Liệu bà có nhận ra đây là cơ hội tuyệt vời nhỉ?

                Vấn đề rắc rối là tôi hoàn toàn thể lấy nổi dũng khí để đề cập đến chủ đề đó lần nữa. Tôi thậm chí còn dám cho bà biết về bữa tiệc này. Bà chỉ tức giận đáp, “ phải Elinor nghĩ chúng ta thể tổ chức bữa tiệc mừng đính hôn chứ?” hay đại loại như vậy. Và rồi tôi thậm chí còn cảm thấy tội lỗi hơn. Ôi Chúa ơi. Tôi chỉ cần cách để đưa cái ý tưởng này vào đầu mẹ tôi lần nữa, mà làm cho bà phát cáu ngay lập tức. Có lẽ tôi nên chuyện với Janice... nếu tôi với ấy về các ngôi sao Hollywood...

                tràng cười ngay gần chỗ tôi chen ngang mọi suy nghĩ của tôi, và tôi nhận ra mình đứng trơ mình. Tôi uống ngụm cham- pange và tìm ai đó để nhập bọn. Có điều hơi lạ, đây đáng lý ra phải là bữa tiệc dành cho tôi và Luke. Nhưng chắc hẳn phải có ít nhất trăm người ở đây, và tôi quen ai cả. Chí ít, tôi cũng mơ hồ nhận ra khuôn mặt xa lạ ở đây và ở kia - nhưng thực đủ thân thiết để có thể lao tới chào hỏi. Tôi thử cười với người phụ nữ tiến lại gần, nhưng ta nhìn tôi ngờ vực và nhanh ra phía nhóm đứng gần cửa sổ. Bạn biết đấy, dù ai người Mỹ thân thiện hơn người chắc hẳn người đó chưa từng đặt chân đến New York.

                Danny có lẽ ở đâu đây thôi, tôi nghĩ thế và nhìn vào đám đông. Tôi cũng mời cả Erin và Christina nữa - nhưng cả hai đều bận tối tăm mặt mũi khi tôi rời Barneys. Tôi hy vọng họ cũng có mặt ở đây.

                Ôi thôi nào, tôi phải nói chuyện với ai đó. Ít nhất tôi nên để Elinor biết tôi có mặt ở đây. Tôi luồn lách tìm đường qua nhóm các bà mặc đồ Armani màu đen đồng phục nghe thấy ai đó , “Chị có biết dâu ?”

                Tôi đứng như trời trồng sau cái cột, cố giả vờ như tôi nghe trộm.

                “. Có ai biết ?”

                “Họ sống ở đâu?”

                “KhuWestVillage gì đó. Nhưng hiển nhiên là họ chuyển về đây rồi.”

                Tôi nhìn cái cột đá chằm chằm như chết điếng người. Chuyện gì thế?

                “Ôi à? Tôi nghĩ việc dọn về đây là thể.”

                “Trừ khi chị có họ hàng với Elinor Sherman!” Mấy người phụ nữ đó cười vui vẻ rồi tiến ra chỗ đám đông, còn tôi nhìn vô hồn vào mấy cái vòng xoắn trang trí.

                Chắc họ nhầm đấy chứ. đời nào chúng tôi dọn đến đây. đời nào.



                Tôi lang thang vài phút nữa, tự tìm cho mình ly champagne, và cố gắng giữ nụ cười vui vẻ gương mặt. Nhưng tôi càng cố nó càng nhạt . Đây đích thực phải là những gì tôi hình dung về bữa tiệc mừng đính hôn của mình. Đầu tiên mấy người gác cửa ngăn cho tôi vào trong. Rồi tôi biết bất cứ ai. Rồi những thứ duy nhất tôi ăn là mấy mẩu cá ít chất béo và giàu protein - và rồi thậm chí mấy người phục vụ bàn nhìn khá ngạc nhiên khi ta thực ăn mấy thứ đó.

                Tôi thể bâng khuâng nhớ lại tiệc mừng đính hôn của Tom và Lucy. Tất nhiên, nó thể hoành tráng như bữa tiệc này. Janice làm bát to đựng rượu pân và có đồ nướng, và chú Martin hát bài “Are You Lonesome Tonight?” đầu karaoke. Nhưng dù sao chí ít cũng vui. Ít nhất tôi cũng biết mọi người. Tôi biết nhiều người ở bữa tiệc đó hơn ở đây...

                “Becky! Tại sao em lại trốn vậy?” Tôi ngẩng lên và cảm thấy nhõm cả người. Đó là Luke.

                “Luke! Cuối cùng em cũng tìm được !” tôi , tiến về phía trước - rồi há hốc mồm vì vui sướng khi tôi nhìn thấy người đàn ông quen thuộc, hói đầu, tầm trung niên đứng cạnh ấy, cười toe toét vui vẻ với tôi. “Michael!” Tôi dang tay ra và ôm ấy chặt.

                Michael Ellis chắc hẳn là trong những người tôi thích nhất thế giới này. ấy ở Washington, nơi phụ trách công ty quảng cáo thành công tuyệt vời. ấy cũng là cộng của Luke ở chi nhánh Công ty Truyền thông Brandon tại Mỹ, và cũng luôn là nơi Luke tìm đến khi cần tư vấn. Và cả với tôi nữa, cái lần đó đó. Nếu phải vì mấy lời Michael khuyên tôi lâu lâu rồi đời nào tôi lại chuyển đến New York.

                “Luke đến!” Tôi , cười tươi với .

                “Em nghĩ là bỏ lỡ dịp này sao?” Michael nháy mắt với tôi. “Chúc mừng em!” nâng ly với tôi. “Em biết đấy Becky, cược là lúc này em cảm thấy hối hận vì nhận công việc đó. Em có thể có nhiều cơ hội tốt ở Washington. Nhưng thay vì đó...” ấy lắc đầu. “Hãy nhìn xem mọi việc diễn ra thế nào với em này. Công việc tuyệt vời, có người đàn ông của đời mình, đám cưới ở khách sạn Plaza...”

                “Ai kể cho về khách sạnPlaza thế?” tôi ngạc nhiên .

                “Ôi, gần như mọi người chuyện. Nghe có vẻ như nó kiện lớn.”

                “Ừm...” Tôi bẽn lẽn nhún vai.

                “Mẹ em có hào hứng với việc này ?”

                “Em... ờ... ừm...” tôi uống ngụm champagne để tránh phải trả lời câu hỏi đó.

                “Bà có ở đây tối nay, đúng nhỉ?”

                “. Vâng, cũng xa xôi mà !” Tôi cười hơi the thé, và uống ngụm nữa, cạn ly luôn.

                “Để lấy cho em ly khác,” Luke , cầm lấy ly của tôi. “Và tìm mẹ . Bà hỏi là em ở đâu... vừa đề nghị Michael làm phù rể,” thêm khi bước . “ may mắn ấy đồng ý.”

                “ sao?” tôi , và cười tươi với Michael. “Tuyệt quá! Em thể nghĩ ra lựa chọn nào tốt hơn thế.”

                “ rất vinh dự được mời làm phù rể,” Michael . “Tất nhiên là trừ khi em muốn làm lễ cho đám cưới em. hơi lỗi thời nhưng có lẽ nhớ mấy lời đó...”

                “ sao?” tôi ngạc nhiên . “ bí mật làm mục sư cùng các việc khác à?”

                “.” ngả đầu ra sau cười lớn. “Nhưng vài năm trước, vài người bạn muốn làm lễ cưới của họ. cũng thử xem sao và đăng ký làm tu sĩ hành lễ.”

                “Vâng, em nghĩ mục sư tuyệt vời đấy! Cha Michael. Mọi người đổ hết về nhà thờ của .”

                “ mục sư vô thần.” Michael nhướn mày. “ đoán mình phải người đầu tiên đâu.” uống thêm ngụm champagne nữa. “Vậy công việc tư vấn mua sắm của em thế nào rồi?”

                “Rất tuyệt, cám ơn .” Tôi hào hứng với .

                “Em biết đấy, giới thiệu em với tất cả những người gặp. ‘Nếu bạn cần quần áo, đến chỗ Becky Bloomwood ở Barneys ’. cả với những người thu vé xe buýt, doanh nhân, vài người ngẫu nhiên gặp phố...”

                “Em băn khoăn tại sao suốt ngày em gặp toàn những người kỳ lạ.” Tôi mỉm cười với .

                “Thực muốn nhờ em giúp chút.” Michael hơi hạ giọng xuống. “ rất biết ơn nếu em có thể giúp con của , Lucy. Nó vừa chia tay với gã và nghĩ nó trải qua giai đoạn hơi mất tự tin vào bản thân. với nó biết người có thể giúp nó thay đổi.”

                “Chắc chắn rồi,” tôi , lòng thấy cảm động. “Em rất vui được giúp cháu.”

                “Nhưng em đừng làm nó phá sản đấy nhá. Bởi vì nó chỉ ăn lương luật sư thôi.”

                “Em cố gắng,” tôi , cười lớn. “Thế còn sao?”

                “Em nghĩ cần giúp sao?”

                “Thành thực mà , nhìn khá ổn rồi.” Tôi ra dấu về bộ com lê màu ghi sẫm nuột nà của , tôi chắc chắn nó phải lấy của dưới 3000 đô.

                “ luôn ăn mặc đẹp đẽ khi biết mình sắp được gặp những người xinh đẹp,” Michael . nhìn quanh bữa tiệc với vẻ thích thú, và tôi dõi theo ánh nhìn của ấy. nhóm phụ nữ trung tuổi gồm sáu chuyện với nhau rất sinh động, dường như thở. “Mấy người đó là bạn em à?”

                “ hẳn,” tôi thú nhận. “Em biết nhiều người ở đây.”

                “ cũng đoán được phần nào.” mỉm cười tinh quái với tôi và uống ngụm champagne. “Vậy… quan hệ của em với mẹ chồng tương lai thế nào?” Mặt khá ngây ngô làm tôi muốn cười phá lên.

                “Ôi, giống như ngôi nhà cháy,” tôi , cười toe toét. “ nhận thấy thế sao?”

                “Hai người chuyện gì đó?” Luke , đột nhiên xuất ngay cạnh tôi. đưa cho tôi môt ly champagne và tôi liếc Michael nhanh.

                “Bọn tôi vừa chuyện về kế hoạch đám cưới,” Michael đáp cách thoải mái. “Hai người quyết định trăng mật ở đâu chưa?”

                “Bọn em chưa thực bàn về chuyện đó.” Tôi nhìn Luke. “Nhưng em có vài ý hay. Bọn em cần đâu đó thực đẹp và nóng bỏng. Và quyến rũ. Và nơi nào đó em chưa từng đến.”

                “Em biết đấy, chắc có thể sắp xếp để trăng mật ,” Luke và hơi nhăn trán. “Bọn vừa giành được hợp đồng với NorthWest và điều đó đồng nghĩa với việc bọn cần phải mở rộng hơn nữa. Vậy nên chúng ta phải chờ đến khi nào có kỳ nghỉ cuối tuần dài dài để thôi.”

                “ kỳ nghỉ cuối tuần dài sao?” tôi nhìn đầy thất vọng. “Thế phải là trăng mật!”

                “Luke này,” Michael như quở trách. “Như thế được đâu. Cậu phải đưa vợ chuyến trăng mật tuyệt. Với tư cách là phù rể, tôi cương quyết đề nghị như vậy. Em từng những đâu rồi, Becky? Venice chưa? Rome chưa? Ấn Độ chưa? Châu Phi chưa?”

                “Em chưa bất cứ đâu kể!”

                “ hiểu rồi.” Michael nhướn mày. “Thế đâu đó vào dịp trăng mật này .”

                “Mọi người đều được nhìn cả thế giới rồi trừ em. Em chưa bao giờ được nghỉ ngơi dù chỉ năm. Em chưa bao giờ đến Úc, hay Thái Lan...”

                “ cũng thế,” Luke , nhún vai.

                “Em chưa từng đâu cả! biết , người bạn thân nhất thế giới của mẹ Suze là nông dân Bolivia.” Tôi nhìn Luke kiểu rất bị ấn tượng. “Họ cùng xay ngô những cánh đồng Llamos!”

                “Có vẻ như nơi đó ở Bolivia,” Michael với Luke.

                “Em cũng muốn xay ngô trong kỳ trăng mật của chúng ta sao?”

                “Em chỉ nghĩ có lẽ chúng ta nên mở rộng chân trời của mình chút. Chẳng hạn như... du lịch ba lô.”

                “Becky này, em có hiểu khái niệm du lịch ba lô là thế nào ?” Luke ôn tồn . “Tất cả hành lý của em nằm trong cái ba lô. Cái mà em phải tự vác. có FedEx.”

                “Em có thể làm vậy!” tôi bực bội . “Dễ thôi mà! Và chúng ta gặp khối người thú vị…”

                “ biết đầy người thú vị rồi.”

                “ chỉ biết các ông chủ ngân hàng và những người làm PR thôi! có biết người nông dân Bolivia nào ? có biết những người vô gia cư ?”

                “ thể biết,” Luke . “Thế còn em?”

                “Ừm... ,” tôi thú nhận sau khi im lặng hồi. “Nhưng vấn đề phải ở chỗ đó. Chúng ta nên biết!”

                “OK, Becky,” Luke giơ tay lên. “ giải pháp. Em tổ chức kỳ trăng mật. Bất kỳ đâu em muốn, bao lâu cũng được miễn là quá hai tuần.”

                “ ?” tôi há hốc mồm. “ chắc chứ?”

                “ chắc. Em đúng, chúng ra thể cưới mà nghỉ trăng mật cho tử tế.” mỉm cười với tôi. “Hãy làm ngạc nhiên nhé.”

                “Vâng, OK. Em hứa.”

                Tôi uống ngụm champagne, cảm thấy lâng lâng vui sướng. Việc này mới tuyệt làm sao. Tôi được chọn địa điểm trăng mật! Có lẽ chúng tôi nên đến điểm spa tuyệt vời ở Thái Lan, hay đại loại thế. Hay săn ở nơi nào đó hoành tráng...

                “ về những người vô gia cư,” Luke với Michael, “bọn em cũng sắp bị tống cổ ra đường vào tháng Chín này rồi.”

                “ à?” Michael . “Có chuyện gì thế?”

                “Giá thuê căn hộ của bọn em tăng cao - và chủ nhà đòi bán nhà. Mọi người ra đường.”

                “Ôi!” tôi , bỗng nhiên sao nhãng khỏi viễn cảnh tuyệt vời tôi và Luke đứng đình kim tự tháp. “Nhân tiện em mới nhớ. Luke này, em nghe thấy cuộc chuyện rất lạ vừa mới đây thôi. vài người rằng chúng ra sắp chuyển về sống ở tòa nhà này. Họ nghe thấy chuyện đó từ đâu vậy?”

                “Cũng có thể như thế,” Luke .

                “Cái gì?” Tôi đờ đẫn nhìn . “Ý là sao, cũng có thể thế là sao? có bị điên đấy?”

                “Tại sao ?”

                Tôi hạ giọng xuống chút. “ có thực nghĩ em muốn sống trong tòa nhà ngột ngạt toàn những bà già đáng sợ, nhìn như thể bốc mùi ?”

                “Becky...” Michael ngắt lời, lắc đầu đầy ý.

                “Đúng thế mà!” Tôi quay về phía ấy. “ ai sống trong cái tòa nhà này tử tế cả! Em gặp bọn họ rồi, và bọn họ thực ...”

                Bỗng nhiên tôi phanh lại, khi tôi nhận ra điều mà Michael cố gắng với tôi.

                “Ngoại trừ... ngoại trừ... mẹ của Luke,” tôi thêm, cố gắng nghe tự nhiên nhất có thể. “Tất nhiên là thế.”

                “Xin chào, Rebecca,” giọng lạnh lùng cất lên phía sau lưng tôi, và tôi đứng dậy, hai má tôi nóng bừng bừng.

                Bà ta đứng ngay sau tôi, mặc váy dài màu trắng, kiểu Hy Lạp, được xếp li và dài quét đất. Bà ta gầy và xanh xao, trông cứ như trong những cái cột trong nhà bà ta vậy.

                “Xin chào bác Elinor,” tôi lịch . “Trông bác tuyệt. Cháu xin lỗi vì đến hơi muộn chút.”

                “Rebecca này,” bà ta đáp, và hôn vào má tôi. “Bác hy vọng từ nãy đến giờ cháu lại làm quen chứ? phải chỉ ngồi đây với Luke chứ?”

                “À... vâng...”

                “Đây là cơ hội tốt để cháu gặp gỡ những nhân vật quan trọng,” bà ta . “Chủ tịch của tòa nhà này chẳng hạn.”

                “Đúng vậy.” Tôi gật đầu. “Vâng, ờ... có lẽ vậy.”

                Có lẽ đây phải là lúc cho bà ta rằng đời nào dù là triệu năm nữa tôi chuyển đến cái tòa nhà này.

                “Bác giới thiệu cháu cho bà ấy sau. Còn bây giờ hãy nâng ly chúc mừng,” bà ta . “Cả hai con cùng lên bục sân khấu chứ?”

                “Tuyệt quá!” tôi , cố gắng tỏ ra nhiệt tình, và uống ngụm to champagne.

                “Mẹ này, mẹ gặp Michael rồi nhỉ,” Luke .

                “Chắc chắn rồi,” Elinor và cười lịch thiệp. “Mọi chuyện tốt chứ?”

                “Rất tốt, cảm ơn bác,” Michael vui vẻ . “Cháu định đến dự lễ ra mắt tổ chức từ thiện của bác nhưng may cháu sắp xếp để bay từ Washington sang được. Nhưng cháu nghe mọi việc diễn ra rất tốt, đúng ạ?”

                “Đúng vậy. Cám ơn cậu.”

                “Và bây giờ lại đến dịp đặc biệt khác.” chỉ căn phòng. “Cháu vừa mới với Luke rằng cậu ấy may mắn biết mấy khi tìm được xinh đẹp, tài năng, hoàn hảo như Becky.”

                “Đúng vậy.” Nụ cười của Elinor hơi lạnh lùng.

                “Nhưng chắc hẳn bác cũng cảm thấy vậy chứ.”

                Im lặng lúc.

                “Tất nhiên rồi,” cuối cùng Elinor cũng lên tiếng. Bà ta dang rộng tay ra, và sau hồi lưỡng lự tí chút, bà ta đặt tay lên vai tôi.

                Ôi Chúa ơi. Mấy ngón tay của bà ta lạnh ngắt. Cứ như thể tôi vừa bị nữ hoàng băng tuyết chạm vào vậy. Tôi liếc mắt nhìn Luke, và ấy rạng ngời hạnh phúc.

                “Vậy chúng ta cùng nâng ly chúc mừng nào!” Tôi vui vẻ . “Bác hãy dẫn đường ạ!”

                “Gặp sau nhé Michael,” Luke .

                “Vui vẻ nhé,” Michael đáp lại, và nháy mắt nhanh với tôi. “Luke này,” khe khẽ khi bà ta khỏi, “về việc quỹ từ thiện của mẹ cậu, tôi muốn có vài lời sau nhé.”

                “Được mà,” Luke sau khi im lặng lúc. “Tốt thôi.”

                Có phải tôi tưởng tượng hay nhìn ấy có vẻ khó chịu nhỉ?

                “Nhưng chúng ta hãy cứ nâng ly trước ,” Michael vui vẻ . “Chúng ta đến đây để bàn về công việc.”



                Khi tôi bước dọc căn phòng cùng với Luke và Elinor, tôi có thể nhìn thấy mọi người bắt đầu quay ra thầm. cái bục phát biểu được đặt ở cuối căn phòng, và khi chúng tôi bước lên đó, tôi cảm thấy hơi lo lắng chút. Cả căn phòng như im phăng phắc và toàn thể khách mời nhìn chúng tôi.

                Hai trăm con mắt, tất cả đều cho tôi cuộc Thẩm định kiểu Manhattan.

                Cố gắng tỏ ra e thẹn, tôi nhìn quanh đám đông để tìm kiếm những khuôn mặt thân quen. Nhưng ngoại trừ Michael ở đằng kia có mảy may gương mặt nào quen thuộc.

                Tôi vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng cảm thấy hơi buồn. Bạn bè tôi đâu cả rồi? Tôi biết Christina và Erin đường đến - nhưng Danny đâu rồi? ấy hứa đến mà.

                “Thưa quý ông, quý bà,” Elinor lịch thiệp , “Chào mừng đến đây. là vinh hạnh lớn cho tôi được chào đón quý vị đến đây đêm nay trong dịp vô cùng hạnh phúc này. Tôi xin gửi lời cảm ơn đặc biệt đến bà Marcia Fox, chủ tịch của tòa nhà này, và Guinevere von...”

                “Tôi quan tâm đến cái danh sách ngớ ngẩn của !” giọng the thé vang lên từ phía cửa ra vào, và vài cái đầu ở phía sau khán phòng ngoái lại xem.

                “… von Landlenburg, đối tác của quỹ từ thiện Elinor Sherman...” Elinor , hàm của bà ta càng ngày càng rắn lại.

                “Cho tôi vào, cái con bò cái ngu ngốc này!”

                Có tiếng lộn xộn và tiếng hét , và cả khán phòng quay lại xem có chuyện gì diễn ra.

                “Bỏ cái tay ra khỏi người tôi ngay. Tôi có bầu, OK? Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi kiện!”

                “Mình thể tin được!” Tôi hét lên sung sướng, và nhảy xuống khỏi bục phát biểu. “Suze!”

                “Bex!” Suze xuất ở cửa ra vào, nhìn rám nắng và khỏe mạnh, với những hạt cườm tóc và cái bụng lùm lùm khá to lộ khi mặc váy. “Ngạc nhiên chưa?”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 7



                “BỌN MÌNH TƯỞNG làm cậu ngạc nhiên chứ!” Suze sau khi vụ lộn xộn lắng xuống và Elinor tuyên bố xong - trong bài phát biểu bà ta nhắc đến tôi và Luke lần, và quỹ Elinor Sherman đến sáu lần. “Tận hưởng nốt những ngày trăng mật cuối cùng và bọn mình có mặt ở căn hộ của cậu...”

                “Và lúc đó tớ chuẩn bị đến nơi rồi...” Danny chèn thêm vào, mỉm cười toe toét như để xin lỗi.

                “Vì thế Danny rủ bọn mình cùng đến bữa tiệc và làm cậu choáng đấy.”

                “Gặp được cậu tuyệt quá.” Tôi ôm lấy tình cảm. “Cả Tarquin nữa.” Tất cả chúng tôi đều liếc mắt nhìn về phía Tarquin, ấy bị vây quanh bởi nhóm các quý bà New York hâm mộ nhiệt tình.

                “ sống trong lâu đài sao?” Tôi có thể nghe trong số bọn họ .

                “Vâng... ừm, đúng vậy. Thực ra đúng như vậy.”

                “ có biết Thái tử Charles ?” người khác và trợn tròn mắt lên.

                “Chúng tôi chơi khúc côn cầu với nhau hay hai lần gì đó...” Tarquin nhìn quanh, như khao khát được tẩu thoát.

                “ phải gặp con tôi mới được,” quý bà lên tiếng, đặt cánh tay như cái bàn kẹp lên vai ấy. “Nó rất nước . Nó thăm Hampton Court sáu lần rồi.”

                “ ấy hoành tráng,” giọng khe khẽ vang lên trong tai tôi, và tôi quay lại thấy Danny liếc qua vai tôi để nhìn Tarquin. “Siêu hoành tráng. ấy là người mẫu à?”

                “ ấy là cái gì cơ?”

                “Ý tớ là chuyện kể rằng ấy là nông dân.” Danny rít hơi thuốc. “Chuyện nhảm nhí, đúng ?”

                “Cậu nghĩ Tarquin có thể làm người mẫu á?” Tôi thể ngăn cho cả thân mình rung lên vì cười.

                “Gì thế?” Danny tức tối . “ ấy nhìn quá tuyệt. Tớ có thể thiết kế cho ấy hẳn bộ sưu tập. Gặp Thái tử Charles... rồi gặp Rupert Everett nữa...”

                “Danny, cậu biết là ấy bị bóng chứ?”

                “Tất nhiên tớ biết ấy phải dân bóng! Thế cậu tưởng tớ định làm gì?” Danny im lặng khá trầm tư. “Nhưng ấy học ở trường nội trú của Quốc đúng ?”

                “Danny!” Tôi xô cậu ta cái rồi ngẩng lên. “Chào Tarquin! Cuối cùng cũng thoát được!”

                “Chào em!” Tarquin , hơi bối rối. “Suze, em , em đưa cho Becky thứ mẹ ấy gửi chưa?”

                “Ôi, để quên ở khách sạn rồi,” Suze , rồi quay sang tôi. “Bex này, bọn mình ghé thăm bố mẹ cậu đường ra sân bay. Hai bác bị ám ảnh quá mức ấy!” cười khúc khích. “Hai bác thể gì khác ngoài chuyện đám cưới.”

                “Tớ ngạc nhiên đâu,” Danny . “Có vẻ như mọi chuyện rất tuyệt đấy. Catherine Zeta-Jones, héo hon mòn mỏi vì sầu đau.”

                “Catherine Zeta-Jones?” Suze vẻ thích thú. “Thế nghĩa là sao?”

                Tôi cảm thấy người mình như tê cứng. Chết tiệt. Nghĩ .

                “Danny này,” tôi cách tự nhiên. “Tớ nghĩ tổng biên tập của báo Women’s Wear Daily ở đằng kia kìa.”

                “ à? Ở đâu?” Cái đầu của Danny quay tít thò lò. “Tớ quay lại ngay.” biến mất vào đám đông và tôi cảm thấy cả người.

                “Khi bọn tớ ở đó, hai bác tranh luận nảy lửa về kích cỡ của cái rạp vải,” Suze vừa vừa cười khúc khích. “Hai bác còn bắt bọn tớ ngồi lên bãi cỏ giả vờ làm khách mời.”

                Tôi muốn nghe đến chuyện này nữa. Tôi uống thêm ngụm champagne nữa và cố gắng nghĩ ra chủ đề khác.

                “Em kể cho Becky toàn bộ chuyện xảy ra chưa?” Tarquin , bỗng nhiên nghiêm nghị.

                “Ờ... chưa, chưa ạ,” Suze như có lỗi, và Tarquin thở dài thườn thượt, trông có vẻ nghiêm trọng.

                “Becky này, Suze có việc cần thú tội."

                “Đúng đấy.” Suze mím môi và nhìn rất luống cuống. “Bọn mình ở nhà bố mẹ cậu, và mình xin phép được xem cái váy cưới của mẹ cậu. Và khi tất cả mọi người chiêm ngưỡng nó, mình cầm cốc cà phê...” ấy cúi đầu xuống. “Và rồi - mình biết làm sao nó lại xảy ra nữa, nhưng mình làm đổ cà phê lên cái váy.”

                Tôi nhìn ấy chằm chằm đầy ngờ vực. “Lên cái váy á? Cậu đấy chứ?”

                “Tất nhiên bọn đề nghị được giặt sạch nó,” Tarquin . “Nhưng chắc nó còn mặc được nữa . Bọn cảm thấy cực kỳ có lỗi, Becky ạ. Và tất nhiên bọn mua cái váy khác cho em.” ấy nhìn cái ly của mình. “ uống thêm ly nữa được chứ?”

                “Vậy là cái váy... bị hỏng rồi sao?” Tôi hỏi lại cho chắc.

                “Ừ, và việc đó hề dễ dàng, xin với cậu là thế!” Suze ngay khi Tarquin ra ngoài hẳn. “Lần đầu tiên mình thử mẹ cậu kéo nó ra khỏi kịp thời. Rồi bà bắt đầu tỏ ra rất lo lắng và bà nên cất nó . Mình phải cố tình ném cả cốc cà phê lên cái váy khi mẹ cậu đóng gói nó - thậm chí cốc cà phê chỉ kịp làm hồng phần đuôi váy. Tất nhiên, bây giờ mẹ cậu ghét mình rồi,” buồn bã . “Mình nghĩ có khi được mời đến đám cưới của cậu mất.”

                “Ôi, Suze. Chắc chắn mẹ mình ghét cậu đâu. Và cảm ơn cậu rất nhiều. Cậu là ngôi sao thực thụ. Mình thực nghĩ cậu có thể làm được việc này.”

                “Ừm, mình thể để cậu nhìn như món côt lết cừu được, đúng ?” Suze cười toe toét. “Cái lạ ở đây là, trong những tấm ảnh cưới mẹ cậu nhìn thực rất đáng khi mặc nó. Mà sao trong đời thực ...” xị mặt ra.

                “Chuẩn. Ôi, Suze này, mình thực rất vui khi cậu ở đây.” Tôi ôm chầm lấy . “Mình cứ tưởng cậu chỉ biết... có gia đình. À mà cuộc sống hôn nhân thế nào vậy?”

                “Cũng chẳng có gì khác,” Suze sau khi im lặng lúc. “Ngoại trừ việc bọn mình có nhiều bát đĩa hơn...”

                Tôi cảm thấy có ai đó vỗ lên vai mình và tôi ngẩng lên thấy phụ nữ tóc đỏ mặc bộ vest bằng lụa tơ tằm màu nhạt.

                “Laura Redburn Seymour,” bà ta và chìa tay ra. “Chồng tôi và tôi phải rồi, nhưng tôi chỉ muốn tôi vừa nghe về kế hoạch cưới của . Tôi làm đám cưới ở cùng chỗ đó, mười lăm năm trước. Và nghe này , khi bước giữa hai hàng ghế đó, cảm thấy có gì tuyệt hơn thế.” Bà ta vỗ tay và mỉm cười với chồng, nhìn ông này giống hệt Clark Kent.

                “Trời,” tôi . “Vâng... cảm ơn bà!”

                “Bà cũng lớn lên ở Oxshott ạ?” Suze vui vẻ hỏi. “ là tình cờ!” Ôi, chết tiệt.

                “Tôi xin lỗi.” Laura Redburn Seymour .

                “Oxshott!” Suze . “Bà biết mà!”

                “Ox? Ox gì cơ?” Laura Redburn Seymour bối rối nhìn chồng mình. “Chúng tôi thích săn bắn,” Clark Kent hơi lạnh lùng. “Xin chào. Và chúc mừng lần nữa,” ông ta với tôi.

                Và khi cả hai bước , Suze nhìn tôi chằm chằm hiểu. “Bex. Nghe cái đó có nghĩa gì ?”

                “Mình... ừm...” Tôi xoa xoa mũi, như để câu giờ.

                Tôi thực biết tại sao, nhưng tôi có cảm giác cực kỳ mãnh liệt là tôi muốn với Suze về khách sạn Plaza.

                OK. Tôi biết tại sao. Bởi vì tôi biết chính xác ấy gì.

                “Ừ.” Cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Mình nghĩ nó có nghĩa đấy chứ, đại khái thế.”

                “, nó chẳng có nghĩa gì cả! Bà ta cưới ở Oxshott. Tại sao bà ta lại nghĩ cậu bước giữa hai hàng ghế giống như bà ta chứ?”

                “Ừm... cậu biết đấy... họ là người Mỹ mà. có gì họ mà có nghĩa cả... Vì thế, ừm... hãy mua váy cưới nào! Mai mình mua nhé?”

                “Ôi, chắc chắn rồi!” Suze , hai chân mày ngay lập tức giãn ra. “Chúng ta đâu nhỉ? Barneys có gian hàng váy cưới ?”

                Ơn Chúa vì Suze quá ngọt ngào và nghi ngờ gì.

                “Có, có chứ,” tôi . “Mình cũng xem qua rồi, nhưng chưa thử cái nào cả. Vấn đề là, mình chưa hẹn trước, mà ngày mai lại là thứ Bảy.” Tôi nhíu mày. “Chúng ta có thể thử Vera Wang nhưng có lẽ chỗ đó được đặt trước hết rồi...”

                “Mình cũng muốn mua đồ cho em bé. Mình có danh sách rồi đây.”

                “Mình cũng mua được vài thứ rồi,” tôi , trìu mến nhìn vào cái bụng lùm lùm của . “Cậu biết đấy. Chỉ là mấy món quà nho thôi.” “Mình muốn mua cái di động đẹp...”

                “Đừng lo, mình vừa mua cho cậu cái rồi. Với cả mấy bộ quần áo rất nữa!”

                “Bex! Cậu đâu cần làm vậy!”

                “Cửa hàng Baby Gap giảm giá mà!” Tôi thanh minh.

                “Xin lỗi.” giọng cắt ngang, cả hai chúng tôi đều ngẩng lên và nhìn thấy quý bà trong bộ đồ đen và đeo ngọc trai tới. “Tôi thể nghe thấy chuyện hai vừa . Tên tôi là Cynthia Harrison. Tôi là bạn tốt của Elinor và cũng là của Robyn, người tổ chức cưới của . được chăm sóc rất tốt đấy!”

                “Ồ, vâng!” Tôi lịch . “Rất vui khi nghe thấy điều đó!”

                “Nếu tìm váy cưới cho phép tôi được mời cả hai đến boutique váy cưới của tôi có tên là Dream Dress được chứ?” Cynthia Harrison cười vui vẻ với tôi. “Tôi bán váy cưới hai mươi năm nay rồi, và ngay trong tuần này tôi khai trương cửa hiệu ở đại lộ Madison. Chúng tôi có bộ sưu tập vĩ đại gồm rất nhiều váy cưới hàng hiệu, giày, và cả phụ trang kèm. Dịch vụ tư vấn riêng trong gian rất xa hoa. Tất cả các nhu cầu dù lớn dù của dâu đều được đáp ứng.”

                Bà ta đột nhiên dừng lại cứ như thể vừa mới đọc xong tấm quảng cáo vậy.

                “Vâng... OK! Ngày mai chúng tôi đến!”

                “Chúng ta hẹn lúc 11 giờ nhé?” Cynthia đề xuất, và tôi liếc nhìn Suze, gật đầu.

                “11 giờ. Cảm ơn bà rất nhiều!”

                Khi Cynthia Harrison vừa khỏi, tôi cười toe toét sung sướng với Suze. Nhưng liếc sang phía bên kia căn phòng.

                “Luke làm sao ấy nhỉ?” ấy .

                “Ý cậu là sao?” Tôi quay lại và nhìn chằm chằm. Luke và Michael ở góc phòng, cách xa hẳn mọi người và trông như họ cãi nhau.

                Khi tôi quan sát Luke lên giọng rất gay gắt, và tôi có thể đoán được mấy từ “để nhìn xa trông rộng, vì Chúa!”

                “Họ chuyện gì thế nhỉ?” Suze .

                “Mình chẳng biết nữa!”

                Tôi căng tai ra nhưng cũng chỉ nghe được mấy từ rất khó hiểu.

                “… chỉ đơn giản vì cảm thấy... thích hợp...” Michael .

                “… ngắn hạn... cảm thấy hoàn toàn thích hợp...”

                Luke nhìn thực rất lo lắng.

                “… ấn tượng tốt... lạm dụng quyền...”

                “... đủ rồi!”

                Tôi ngơ ngác nhìn khi Luke bước nhanh ra khỏi phòng. Michael hoàn toàn ngạc nhiên trước phản ứng của ấy. Trong lúc đứng sững - rồi với lấy ly rượu và uống ngụm đầy whisky.

                Tôi thể tin được. Tôi chưa từng thấy Luke và Michael nặng lời với nhau bao giờ. Ý tôi là, Luke ngưỡng mộ và quý Michael. ấy gần như coi Michael như cha của mình. Chuyện quái gì diễn ra thế này?

                “ phút nữa mình quay trở lại,” tôi thầm với Suze, và vội vã nhưng kín đáo hết sức, lại chỗ Michael đứng, ấy vẫn nhìn mãi vào khoảng vô định.

                “Chuyện này là thế nào vậy ạ?” Tôi hỏi ngay khi lại gần ấy. “Tại sao và Luke lại cãi nhau?”

                Michael ngẩng lên, lo lắng - rồi nhanh chóng cố gắng mỉm cười. “Chỉ là chút bất đồng trong công việc thôi,” . “ có gì đáng lo đâu. Vậy em quyết định được địa điểm trăng mật chưa?” “Michael, thôi mà. Em chứ ai đâu! cho em biết chuyện gì diễn ra .” Tôi hạ giọng. “Ý là sao khi Luke lạm dụng quyền của mình? Chuyện gì xảy ra vậy?”

                Im lặng hồi lâu và tôi có thể thấy Michael cân nhắc liệu có nên cho tôi hay .

                “Em có biết chuyện,” cuối cùng cũng lên tiếng, “rằng ít nhất nhân viên của Công ty Truyền thông Brandon vừa mới được luân chuyển sang làm cho Quỹ từ thiện Elinor Sherman ?”

                “Cái gì cơ?” tôi nhìn ấy chằm chằm vì sốc. “ đấy chứ?”

                “Gần đây phát ra trợ lý mới của công ty vừa được bổ nhiệm làm việc cho mẹ của Luke. Công ty Truyền thông Brandon vẫn trả lương cho ta - nhưng đáng ta lại làm đầy tớ cả ngày cho Elinor. Tất nhiên ấy sung sướng gì khi phải làm thế cả.” Michael thở dài. “Tất cả những gì muốn làm là đưa chuyện này ra, nhưng Luke tỏ ra rất cứng đầu.”

                “ ấy hề gì với em!” tôi vẻ tin nổi.

                “Cậu ấy hề với bất kỳ ai. chỉ phát ra vì tình cờ người trợ lý này biết con , và cảm thấy ấy cần gọi cho .” Michael hạ giọng. “Mối đe dọa thực ta có thể than vãn với các nhà đầu tư. Rồi Luke gặp rắc rối.”

                “Là mẹ ấy rồi,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “ biết , bà ta như có sức mạnh khống chế nào đó với ấy. ấy làm mọi thứ chỉ để gây ấn tượng với bà ấy.”

                “ biết,” Michael . “Và có thể hiểu điều đó. Mọi người đều có gót chân Asin.” nhìn đồng hồ đeo tay. “ phải đây, e là thế.”

                “ thể được! Khi mà chưa chuyện lại với ấy!”

                 “ chắc việc đó bây giờ là tốt đâu.” Michael nhìn tôi hiền lành. “Becky này, đừng để chuyện này làm hỏng buổi tối của em nhé. Và đừng gây khó dễ với Luke nhá. Hiển nhiên chủ đề này khá nhạy cảm rồi? nắm chặt lấy cánh tay tôi. “ chắc chắn mọi việc ổn thôi.”

                “Em làm vậy đâu. Em hứa đấy!” Tôi gượng cười tươi. “Và cảm ơn vì đến, Michael. Điều này rất có ý nghĩa đối với bọn em. Cả hai bọn em.”

                Tôi ôm chặt và nhìn bước . Rồi khi khỏi, tôi ra khỏi phòng. Tôi phải chuyện với Luke nhanh mới được.

                Hiển nhiên là Michael rất có lý. Đây là chủ đề rất nhạy cảm vì thế tôi nên đổ thêm dầu vào lửa. Tôi chỉ hỏi vài câu thăm dò khéo léo, và nhàng đưa ấy vào đúng hướng. Giống như cách mà người vợ tương lai nên làm.





                Cuối cùng tôi cũng tìm thấy lầu, ngồi trong cái ghế tựa ở phòng ngủ của mẹ , nhìn vào khoảng vô định.

                “Luke này, em vừa chuyện với Michael!” Tôi reo lên. “ ấy với em rằng cử nhân viên của Công ty Truyền thông Brandon sang làm việc cho quỹ từ thiện của mẹ à!”

                Chết rồi. Câu đó có vẻ tuôn ra đúng lắm.

                “ trợ lý,” Luke hề quay đầu lại. “Được chưa?”

                “Sao mẹ tự thuê trợ lý riêng? Luke này, điều gì xảy ra nếu các nhà đầu tư phát ra?”

                “Becky này, hoàn toàn ngu đến thế đâu. Tất cả cái vụ từ thiện này tốt cho công ty.” Cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn tôi. “Kinh doanh quan trọng nhất là hình ảnh. Khi chụp ảnh trao vài tấm séc khổng lồ nào đó cho tổ chức từ thiện uy tín hiệu quả rất lớn. Ngày nay, người ta muốn liên kết với các công ty có khả năng mang lại cho họ điều gì đó. lên kế hoạch chụp hình đăng báo New York Post trong vài tuần tới cộng thêm vài chuyên mục đặc biệt đặt ở những báo khác. Hiệu quả của việc quảng bá thương hiệu của bọn là rất lớn!”

                “Vậy tại sao Michael lại nhìn ra điều đó?”

                “ ấy chịu nghe. Tất cả những điều ấy tạo ra tiền lệ xấu như thế nào.”

                “Ừm, có lẽ ấy có lý! Ý em là, chắc hẳn thuê nhân viên để làm việc cho , chứ phải cử sang công ty khác...”

                “Việc này chỉ xảy ra có lần,” Luke bực dọc . “Và theo lợi nhuận đến với công ty vượt xa chi phí bỏ ra.”

                “Michael là cộng của ! nên lắng nghe ấy. nên tin tưởng ấy.”

                “Và ấy nên tin tưởng !” Luke giận dữ vặc lại. “ chẳng có vấn đề gì với các nhà đầu tư đâu. Tin , khi họ nhận ra sức ảnh hưởng đối với công chúng mà tạo ra họ chỉ có vui trở lên. Nếu Michael chỉ cần hiểu được điều đó chỉ trích mấy cái việc vụn vặt... À mà ấy đâu rồi?”

                “Michael phải rồi,” tôi - và mặt Luke đanh lại vì sốc.

                “ ấy bỏ rồi sao. Ừ, được rồi. Tuyệt đấy.”

                “ phải như thế đâu. ấy phải mà.” Tôi ngồi xuống giường và cầm lấy tay của Luke. “Luke này, đừng cãi nhau với Michael nữa nhé. ấy thực người bạn rất tốt. Thôi nào, hãy nhớ những gì ấy từng làm cho . có nhớ bài phát biểu của ấy hôm sinh nhật chứ?”

                Tôi cố xoa dịu bầu khí nhưng Luke dường như quan tâm. Khuôn mặt căng thẳng và sưng lên như tự vệ, hai vai khom lại. định nghe lời nào tôi đâu. Tôi thở dài và uống ngụm champagne. Tôi cần phải chờ đến lúc nào đó thuận lợi hơn.

                Chúng tôi im lặng vài phút - và chỉ lúc sau là cả hai thấy nhõm. Như thể chúng tôi quyết định ngừng bắn.

                “Em phải đây,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Suze biết ai dưới đó cả.”

                “ ấy ở New York trong bao lâu?” Luke hỏi, ngẩng lên nhìn.

                “Chỉ vài ngày thôi.”

                Tôi vu vơ nhìn quanh căn phòng. Tôi chưa từng vào phòng ngủ của Elinor. Nó miễn chê, cũng như phần còn lại của ngôi nhà, với những bức tường màu nhạt và rất nhiều đồ đạc nội thất đặt riêng nhìn thấy đắt tiền.

                “Này, đoán xem,” tôi , sực nhớ ra. “Suze và em định ngày mai chọn váy cưới!”

                Luke nhìn tôi đầy ngạc nhiên. “ tưởng em mặc váy cưới của mẹ em chứ.”

                “Vâng, ừm.” Tôi nhăn mặt. “Vấn đề là có tai nạn khủng khiếp.. ”





                Và tất cả những gì tôi có thể là ơn Chúa. Ơn Chúa vì Suze và cốc cà phê có chủ định của ấy.

                Khi chúng tôi đặt chân đến trước gian trưng bày của cửa hàng Dream Dress Đại lộ Madison sáng hôm sau, tôi bỗng nhận ra việc mẹ tôi cầu tôi làm là thế nào. Làm sao bà có thể mong muốn tôi mặc cái váy xếp tầng màu trắng thay vì trong số những cái váy đẹp lộng lẫy, tuyệt vời, trông như được tạo ra chỉ để cho những người vừa thắng giải Oscar như thế này chứ? Chúng tôi mở cửa ra và lặng lẽ ngắm nhìn gian trưng bày yên lặng, với những tấm thảm màu rượu champagne và những đám mây vẽ trần nhà nhìn như - và dọc hai bên phòng là những chiếc váy cưới được treo những cái thanh sáng loáng, lấp lánh, và rực rỡ.

                Tôi có thể cảm thấy phấn khích tột độ dâng lên trong mình như cái đài phun nước. Tôi sợ mình cười rít lên mất.

                “Rebecca này!” Cynthia nhìn thấy chúng tôi và vừa đến vừa cười hớn hở. “Tôi rất vui vì các tới. Chào mừng tới Dream Dress, khẩu hiệu của chúng tôi là...”

                “Ồ, tôi cược là tôi biết!” Suze cắt ngang. “Nó là ‘Hãy biến ước mơ thành thực ở Dream Dress’ đúng ?”

                “. phải vậy.” Cynthia mỉm cười.

                “Nó là ‘Mọi ước mơ đều biến thành ở Dream Dress’ đúng ?”

                “.” Nụ cười của Cynthia có phần giảm tươi tắn. “Nó là ‘Chúng tôi tìm ra Chiếc váy trong mơ của bạn.’”

                “Ôi, đáng quá!” Suze lịch đồng tình.

                Cynthia dẫn chúng tôi vào căn phòng yên tĩnh và mời chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa màu kem. “Tôi quay lại với các ngay,” bà ta vui vẻ . “Hãy nhìn qua mấy tạp chí này lúc.” Suze và tôi cười rạng rỡ với nhau - rồi với tay lấy cuốn dâu đương đại, và tôi cầm cuốn Những đám cưới của Martha Stewart.

                Tôi rất thích Những đám cưới của Martha Stewart.

                Bí mật nhá, tôi cũng muốn có đám cưới như trong Những đám cưới của Martha Stewart. Tôi chỉ muốn bò vào bên trong những trang tạp chí với những dâu xinh đẹp cưới ở Nantucket và Nam California và cưỡi ngựa đến nhà thờ và làm khay đựng thiệp ghi chỗ ngồi trong đám cưới từ những quả táo đông lạnh màu nâu đỏ nhạt.

                Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp cặp rất đẹp đôi đứng cánh đồng cây túc đỏ rực, phía sau là những rặng núi đẹp choáng ngợp. Bạn biết đấy, có lẽ chúng tôi cũng nên cuới ở cánh đồng hoa túc, tôi có thể đội vòng lúa mạch lên tóc và Luke có thể tự tay làm cái ghế đáng cho hai chúng tôi vì gia đình ấy làm nghề mộc được sáu thế hệ rồi. Rồi chúng tôi trở về nhà trong chiếc xe bò cũ...

                “Dịch vụ ‘Găng tay trắng kiểu Pháp’ là gì vậy?” Suze , nhìn chằm chằm vào mục quảng cáo vẻ khó hiểu.

                “Mình biết.” Tôi ngẩng lên bối rối. “Này, Suze, nhìn cái này . Mình có nên tự làm hoa cưới nhỉ?”

                “Làm gì cơ?”

                “Nhìn này!” tôi chỉ vào trang báo. “Bạn có thể tự làm những bông hoa từ giấy kếp và tạo ra bó hoa cưới rất sáng tạo và độc đáo.”

                “Cậu á? Làm hoa giấy á?”

                “Mình làm được mà!” Tôi , cảm thấy hơi tức tối với cái giọng điệu của . “Cậu biết mình là người rất sáng tạo mà.”

                “Vậy nếu trời mưa sao?”

                “Trời mưa đâu…” Tôi đột ngột dừng lại.

                Tôi định , “Trời mưa ở khách sạn Plaza.”

                “Mình chỉ... biết trời mưa,” tôi đành vậy, và nhanh chóng lật trang tạp chí. “Ôi, nhìn mấy đôi giày kia !”

                “Các quý ! Hãy bắt đầu .” Cả hai chúng tôi cùng ngẩng lên và nhìn thấy Cynthia quay lại, tay cầm kẹp tài liệu. Bà ta ngồi xuống cái ghế mạ vàng và cả hai chúng tôi cùng tập trung nhìn bà ta.

                “ có việc gì trong đời ,” bà ta , “có thể chuẩn bị tâm thế cho khi mua váy cưới. có thể nghĩ mình biết mua quần áo.” Cynthia khẽ mỉm cười và lắc đầu. “Mua cái váy cưới lại khác. Ở cửa hàng Dream Dress của chúng tôi, chúng tôi luôn , bạn chọn cái váy cưới của mình...”

                “Mà cái váy của bạn chọn bạn?” Suze gợi ý.

                “,” Cynthia và tỏ ra hơi khó chịu. “Bạn chọn cái váy của mình,” bà ta lặp lại, quay về phía tôi, “bạn gặp gỡ cái váy của mình. gặp được người đàn ông của mình... bây giờ đến lúc gặp cái váy của mình. Và để tôi khẳng định với lần nữa, có chiếc váy chờ đợi . Nó có thể là chiếc đầu tiên thử.” Cynthia chỉ chiếc váy bó sát hở vai và lưng treo gần đó. “Nó có thể là chiếc thứ hai mươi. Nhưng khi mặc được chiếc váy dành cho mình... nó đập vào ở ngay đây này.” Bà ta vỗ vào chỗ bụng phía dưới xương sườn. “Việc này cũng như việc phải lòng nhau vậy. biết ngay thôi.”

                “ sao?” Tôi nhìn quanh, cảm thấy phấn khích ghê gớm. “Làm sao tôi biết được?”

                “Hãy cứ chờ... biết mà.” Bà ta mỉm cười thông thái. “ có ý tưởng nào chưa?”

                “Ừm, tất nhiên tôi có vài ý tưởng...”

                “Tốt! tốt hơn nếu chúng ta thu hẹp phạm vi tìm kiếm lại chút. Vậy trước khi bắt đầu, cho tôi hỏi vài câu cơ bản nhé.” Bà ta mở nắp bút ra. “ thích những gì đơn giản chứ?”

                “Chính xác,” tôi , gật đầu. “Thực đơn giản và trang nhã. Hay cái gì đó hơi cầu kỳ chút,” tôi thêm, mắt nhìn thấy chiếc váy tuyệt đẹp có hoa hồng chạy dọc phía sau lưng.

                “Đúng rồi. Thực ... đơn giản hoặc cầu kỳ...” Bà ta viết nguệch ngoạc vào sổ ghi chép. “ thích loại đính cườm hay thêu chứ?”

                “Có lẽ vậy.”

                “OK… nào. Loại có tay hay vai trần?”

                “Có thể là vai trần,” tôi trầm tư . “Hoặc loại có tay.”

                “ có muốn có đuôi váy dài ?”

                 “Ôi, có!”

                “Nhưng cậu phiền nếu có đuôi váy đúng ?” Suze thêm, ấy đọc qua tờ Tóc dâu. “Ý mình là, cậu luôn luôn có thể dùng cái voan trùm đầu dài khi bước vào lễ đường mà.”

                “Đúng thế. Nhưng tớ vẫn thích ý tưởng về cái đuôi váy dài...” tôi nhìn chằm chằm, bỗng nhiên bị thu hút bởi ý nghĩ đó. “Này, Suze, liệu mình có thể chờ vài năm nữa mới cưới, lúc đó con của cậu khoảng hai tuổi - và nó có thể nâng đuôi váy cho mình đấy!”

                “Ôi!” Suze lấy tay che miệng lại. “Việc đó tuyệt vời! Nhưng nhỡ nó ngã lăn quay ra? Hoặc la hét sao?”

                “Mình phiền đâu! Và chúng ta sắm cho nó bộ cánh xinh xắn, đáng ...”

                “Liệu chúng ta quay lại chủ đề được chứ...” Cynthia mỉm cười với chúng tôi và kiểm tra lại cái kẹp tài liệu của mình. “Vậy là chúng ta kiếm cái gì đó hoặc đơn giản hoặc cầu kỳ, có tay hoặc vai trần, có lẽ có đính cườm và hoặc thêu và hoặc có đuôi váy dài hoặc .”

                “Chính xác!” Mắt tôi dõi theo mắt bà ta và nhìn quanh cửa hàng. “Nhưng bà biết đấy, tôi khá linh hoạt.”

                “Đúng vậy.” Cynthia lặng lẽ liếc nhìn ghi chép của mình hồi lâu. “Đúng vậy,” bà ta lại . “Vâng, có cách duy nhất để có thể biết mình muốn gì là thử vài cái váy... vậy chúng ta hãy bắt đầu nào!”





                Tại sao tôi chưa từng làm việc này nhỉ? Thử váy cưới đích thị là việc vui nhất mà tôi từng làm trong suốt cuộc đời mình. Cynthia chỉ cho tôi vào phòng thử đồ rất rộng dán giấy dán tường màu trắng và vàng đồng vẽ hình các tiểu thiên sứ với tấm gương to và đưa cho tôi cái áo lót bằng ren, đôi giày xa tanh cao gót để vào - và rồi nhân viên bán hàng của bà ta mang váy vào, cứ năm cái lần. Tôi thử cái váy lụa chif­fon bó sát người với phần lưng khá trễ, những cái váy kiểu váy múa ba lê với phần thân bên bó sát và tầng váy làm bằng vải lưới mềm như lụa, những chiếc váy làm từ xa tanh cao cấp và ren, những chiếc váy trơn hoàn toàn với đuôi váy dài thướt tha, những chiếc váy đơn giản, những chiếc váy láp lánh...

                “Khi gặp chiếc váy dành cho mình, biết,” Cynthia vẫn tiếp tục khi người nhân viên bán hàng treo những chiếc mắc áo lên móc. “Vậy nên... cứ thử .”

                “Tôi thử!” Tôi vui vẻ , và bước vào cái váy vai trần với đăng ten được đính cườm và phần thân váy lòe xòe. Tôi bước ra ngoài và diễu qua diễu lại trước mặt Suze.

                “ quá tuyệt!” ấy . “Thậm chí còn đẹp hơn cả cái váy có quai mảnh.”

                “Mình biết! Nhưng mình vẫn khá thích cái váy có tay bằng đăng ten rơi xuống vai...” tôi tự ngắm mình trong gương. “Đến giờ mình thử bao nhiêu cái rồi?”

                “Từ nãy đến giờ là... ba mươi lăm cái,” Cynthia , nhìn vào danh sách.

                “Và có bao nhiêu cái tôi đánh dấu là có khả năng duyệt rồi?”

                “Ba mươi hai.”

                “ sao?” Tôi ngẩng lên đầy ngạc nhiên. “Tôi thích cái nào vậy?

                “Hai cái váy màu hồng và cái váy có áo khoác ở ngoài.”

                “Ồ , tôi vẫn khá thích cái váy có áo khoác ở ngoài đó. Hãy đánh dấu là có thể chọn .” Tôi lại lại lúc nữa, rồi nhìn quanh cửa hàng, cố nhìn xem có cái gì tôi chưa xem nữa . Tôi dừng lại đằng trước dãy váy dài dành cho các rắc hoa trong đám cưới và thở dài, hơi nặng nề hơn tôi định. “Chúa ơi, việc này khó khăn, đúng ? Ý mình là... chỉ có cái váy. cái.”

                “Tôi nghĩ trước đây Becky chưa từng mua cái váy nào,” Suze với Cynthia. “Có lẽ hơi sốc văn hóa.”

                “Mình hiểu tại sao người ta thể mặc nhiều hơn cái nhỉ. Ý mình là, đó lẽ ra là ngày hạnh phúc nhất đời người, đúng ? Ta phải được phép mặc năm cái váy.”

                “Việc đó rất tuyệt!” Suze . “Cậu có thể mặc cái thực đáng và lãng mạn khi bước vào lễ đường, rồi cái trang nhã hơn khi bước ra khỏi lễ đường... rồi cái khi dùng tiệc cocktail...”

                “Và cái thực sexy để khiêu vũ... và cái khác để...”

                “Để Luke xé toạch ra,” Suze , mắt sáng rực lên.

                “Các quý ,” Cynthia , khẽ cười ré lên. “Rebecca này. Tôi biết việc này khó... nhưng lúc nào đó phải lựa chọn thôi! Đám cưới vào tháng Sáu, hơi bị muộn rồi đấy,”

                “Làm sao tôi có thể muộn được chứ?” Tôi sửng sốt . “Tôi vừa mới đính hôn thôi mà!”

                Cynthia lắc đầu. “Nếu đến việc chọn váy cưới như vậy là muộn. Chúng tôi luôn khuyên rằng nếu các dâu nghĩ giai đoạn đính hôn của họ ngắn họ nên bắt đầu tìm váy cưới trước khi đính hôn.”

                 “Ôi Chúa ơi.” Tôi thở dốc ra. “Tôi biết rằng việc này lại khó khăn đến thế.”

                “Thử nốt cái váy cưới kia ,” Suze gợi ý. “Cái váy có tay bồng bằng vải chiffon. Cậu chưa thử cái đó, đúng ?”

                “Ồ,” tôi , nhìn nó ngạc nhiên. “Chưa, mình chưa thử.”

                Tôi mang cái váy vào phòng thử đồ, lột cái váy có chân váy lòe xòe, và chui vào cái này.

                Nó nhàng trùm lên phần hông của tôi, ôm phần eo, và chiếc đuôi váy dài và chảy xuống sàn nhà. Đường may ở cổ làm cho khuôn mặt tôi xinh hơn, còn màu váy tôn thêm nước da của tôi. Cảm giác rất dễ chịu. Nhìn cũng thích.

                “Này,” Suze , ngồi thẳng lên khi tôi bước ra. “Đấy, nó đẹp quá.” “Đẹp nhỉ?” Tôi , bước lên bục.

                Tôi nhìn mình chăm chú trong gương và cảm thấy dễ chịu. Nó là chiếc váy đơn giản - nhưng khi mặc nó trông tôi tuyệt. Nó làm tôi nhìn thực rất gầy! Nó làm cho làn da của tôi sáng hơn và... Chúa ơi, có lẽ nó đúng là cái dành cho tôi!

                Cả cửa hàng im lặng.

                “ có cảm thấy ở đây ?” Cynthia , và ôm chặt lấy bụng mình. “Tôi... biết! Tôi nghĩ vậy!” Tôi khẽ cười sung sướng. “Tôi nghĩ có lẽ thế.”

                “Tôi biết mà. thấy chưa? Khi tìm được chiếc váy dành cho mình, nó đánh gục . thể lên kế hoạch việc này, thể diễn tả bằng câu chữ. chỉ biết điều đó khi nó đúng là cái váy dành cho .”

                “Mình tìm thấy váy cưới rồi!” Tôi vui vẻ với Suze. “Mình tìm thấy rồi!”

                “Cuối cùng cũng thấy!” Trong giọng của Cynthia như có nhõm. “Nào chúng ta hãy cùng nhau uống champagne ăn mừng nào!”

                Khi bà ta khỏi, tôi lại cảm thấy tự phục mình. Nó cứ thế mà xảy ra, ta biết trước được. Ai có thể nghĩ tôi lại thích cái váy có tay bồng chứ?

                nhân viên bán hàng mang chiếc váy khác ngang qua và tôi thoáng thấy chiếc áo lót bó sát bằng lụa được thêu, có thắt ruy băng.

                “Này, cái kia nhìn đẹp quá,” tôi . “Cái đó là gì vậy?”

                “Đừng quan tâm nó là cái gì!” Cynthia , đưa ly champagne cho tôi. “ tìm được chiếc váy của mình!” Bà ta nâng ly lên nhưng tôi vẫn nhìn cái áo lót bó sát được thắt nơ.

                “Có lẽ tôi nên thử cái đó. Nhanh thôi.”

                “Cậu biết mình nghĩ gì ?” Suze , ngẩng lên từ tạp chí dâu. “Có lẽ cậu nên mặc cái váy nhìn giống váy cưới. cái màu mè chẳng hạn!”

                “Ôi chao!” Tôi nhìn Suze chằm chằm, thấy cực kỳ thích thú. “Chẳng hạn như màu đỏ hay đại loại vậy.”

                “Hay bộ quần áo vest!” Suze gợi ý, cho tôi xem trang tạp chí. “Những cái này nhìn hay sao?”

                “Nhưng tìm thấy cái váy của mình rồi!” Cynthia xen vào, giọng bà ta hơi rít lên. “ cần xem nữa đâu! Đây chính là cái cần rồi!”

                “Ừm...” Tôi xị mặt ra. “Bà biết đấy... tôi chắc có phải .”

                Trong khoảnh khắc kinh khủng tôi nghĩ Cynthia sắp ném ly champagne vào mặt tôi.

                “Tôi tưởng đây là cái váy trong mơ của !”

                “Đó là cái váy trong vài giấc mơ của tôi thôi,” tôi giải thích. “Tôi có rất nhiều giấc mơ. Chúng ta có thể ghi lại là cân nhắc chọn nó ?”

                “Được rồi,” cuối cùng bà ta cũng lên tiếng. “ cân nhắc khác. Tôi viết lại.”

                Khi bà ta khỏi, Suze rướn người về phía trước sofa và hớn hở với tôi. “Ôi, Bex, rất lãng mạn đấy! Tarkie và mình đến nhà thờ nơi cậu làm đám cưới. Nó đẹp lắm!”

                “Nó đẹp mà,” tôi đồng tình, bỗng nhiên quặn lên cảm giác tội lỗi.

                Mặc dù chưa có gì được quyết định cả. Tôi chưa hẳn chọn khách sạn Plaza. Chúng tôi có thể cưới ở Oxshott.

                Có lẽ vậy.

                “Mẹ cậu định đặt cái vòm bằng hoa hồng lên cổng, và những bó hoa hồng ở tất cả chỗ ngồi trong nhà thờ... và rồi mọi người đều cài hoa hồng. Mẹ cậu nghĩ có thể dùng hoa hồng vàng, nhưng còn xem màu của các thứ khác thế nào ...”

                “Ồ, được đấy. Ừm, mình chắc lắm...” tiếng tôi dần khi thấy cửa ra vào cửa hiệu mở ra đằng sau tôi.

                Robyn vào cửa hiệu, mặc bộ vest màu hoa cà và tay cầm túi xách Mulberry. Chị ta bắt gặp ánh mắt của tôi trong gương và khẽ vẫy tay.

                Robyn làm gì ở đây nhỉ?

                “Và rồi các bàn, có lẽ có những chùm hoa xinh xắn...”

                Robyn tiến về phía chúng tôi. Tôi chắc mình thích việc này lắm.

                “Này, Suze!” Tôi quay người lại và mỉm cười tự nhiên (tôi hy vọng thế). “Sao cậu xem mấy cái... ừm... gối để nhẫn ở đằng kia nhỉ?”

                “Cái gì cơ?” Suze nhìn tôi chằm chằm như thể tôi mất trí. “Cậu định dùng gối để nhẫn đấy chứ?” Làm ơn đừng bảo với mình là cậu biến thành người Mỹ rồi.”

                “Ừm, vậy ... mấy cái vương miện kia . Mình cũng định mua cái!”

                “Bex, có chuyện gì thế?”

                “ có gì!” Tôi vui vẻ . “Mình chỉ nghĩ có thể cậu muốn... ôi, xin chào Robyn!” Khi chị ta lại gần, tôi cố nặn ra nụ cười thân thiện.

                “Chào Becky!” Robyn , vỗ tay. “Cái váy đó đẹp lắm sao? Trông phải rất đáng sao? Theo , đó có phải cái dành cho ?”

                “Tôi chưa chắc lắm.” Miệng tôi căng ra, cảm giác đau đớn. “Robyn này, làm thế quái nào mà chị biết tôi ở đây thế? Chắc hẳn chị phải có khả năng ngoại cảm rồi!”

                “Cynthia bảo tôi là đến đây mà. ấy là bạn cũ của tôi.” Robyn quay về phía Suze. “Và đây là bạn thân của từ sang đúng ?”

                “Ồ... đúng vậy. Suze này, đây là Robyn, Robyn này, đây là Suze.”

                “Suze à? ấy chính là phù dâu của phải ? Ôi, vinh hạnh được gặp , Suze ạ! Trông rất tuyệt trong...” Chị ta ngừng lại ngay tức khi liếc nhìn cái bụng của Suze. “Ôi Suze thân mến, bầu sao?”

                “Chắc đến lúc đó tôi đẻ rồi,” Suze trấn an chị ta.

                “Tốt rồi!” Khuôn mặt của Robyn như giãn ra. “Như tôi , trông rất tuyệt nếu mặc màu tím!”

                “Màu tím sao?” Nhìn Suze bối rối. “Tôi tưởng tôi mặc màu xanh da trời.”

                “, chắc chắn là màu tím.”

                “Bex này, mình chắc chắn mẹ cậu ...”

                “Ừm, sao cũng được.” Tôi vội vã cắt ngang. “Robyn này. Lúc này tôi khá bận....”

                “Tôi biết, và tôi muốn làm mất thời gian của . Nhưng vì tôi ở đây rồi nên có vài điều... Hai giây thôi, tôi hứa đấy!” Chị ta lục túi và lôi ra cuốn sổ tay. “Đầu tiên, may ban nhạc giao hưởng New York Philharmonic lưu diễn đúng vào khoảng thời gian diễn ra đám cưới, nhưng tôi tìm cách thay thế đây. Bây giờ, có điều...” ta liếc nhìn cuốn sổ tay.

                “Tuyệt vời!” Tôi liếc nhìn Suze nhanh, ấy từ nãy đến giờ vẫn nhăn nhó nhìn Robyn chằm chằm hiểu gì. “Chị biết đấy, có lẽ chị nên gọi điện thoại cho tôi vào lúc nào đó, và chúng ta có thể về chuyện này...”

                “ mất nhiều thời gian đâu! Và vấn đề kia là... chúng tôi lên lịch nếm thử đồ ăn ở khách sạn Plaza vào ngày 23 tại phòng ăn của đầu bếp trưỏng. Tôi chuyển lời nhận xét của về cá mặt quỷ và họ xem xét lại việc đó...” Robyn lật trang giấy. “Ồ, và tôi thực vẫn cần danh sách khách mời từ chỗ !” Chị ta ngẩng lên và lắc qua lắc lại ngón tay như quở trách tôi. “Chúng ta cũng cần xem xét đến thiệp mời trước khi có danh sách đó! Đặc biệt là với những vị khách từ nước ngoài!”

                “OK. Tôi ... tôi xem xét việc này,” tôi lắp bắp.

                Tôi dám nhìn sang Suze nữa.

                “Tuyệt! Và tôi gặp ở cửa hiệu Antoine’s vào thứ Hai, lúc mười giờ. Mấy cái bánh đó... chắc ngất vì xúc động mất. Bây giờ tôi phải ngay đây.” Chị ta đóng cuốn sổ tay lại và mỉm cười với Suze. “Rất vui được gặp , Suze ạ. Hẹn gặp lại ở đám cưới!”

                “Hẹn gặp chị ở đó!” Suze bằng giọng vui quá đà. “Chắc chắn rồi.”

                Cánh cửa khép lại sau lưng Robyn và tôi nghẹn ngào, mặt tôi ngứa ran lên.

                “Vậy là, e hèm... có lẽ mình nên thay đồ.”

                Tôi tiến về phía phòng thử đồ mà nhìn vào mắt Suze. lát sau, cũng vào đó với tôi.

                “Ai đấy?” nhàng khi tôi cởi khóa chiếc váy.

                “Đó là... Robyn! Chị ấy dễ chịu đúng ?”

                “Và chị ta về chuyện gì vậy?”

                “Chỉ là... chuyện tán gẫu vớ vẩn về đám cưới... cậu biết đấy... Cậu có thể giúp mình cởi cái áo lót này ra được ?”

                “Tại sao chị ta lại nghĩ cậu tổ chức cưới ở khách sạn Plaza chứ?” “Mình.., ừm... mình biết!”

                “Có cậu biết! Và cả cái bà ồ bữa tiệc đính hôn nữa!” Bỗng nhiên giọng Suze nghiêm trọng hết mức có thể. “Bex này, có chuyện gì vậy?”

                “ có chuyện gì cả!”

                Suze túm lấy vai tôi. “Bex này, thôi ngay ! Cậu cưới ở khách sạn Plaza. Đúng ?”

                Tôi nhìn ấy chằm chằm, cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng dần lên.

                “Đó là... lựa chọn,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng.

                “Ý cậu là sao, sao nó lại là lựa chọn?” Suze nhìn tôi chằm chằm, bàn tay ấy như buông lỏng ra khỏi người tôi. “Làm sao đó có thể là lựa chọn được?”

                Tôi chỉnh lại cái váy mắc áo, cố câu giờ, cố gắng kiềm chế cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng tôi. Nếu tôi cư xử như thể đây là chuyện bình thường chuyện bình thường.

                “Chỉ là... ừm, Elinor đề nghị được tổ chức đám cưới hoành tráng cho mình và Luke. Và mình chưa hoàn toàn quyết định xem có nên nhận lời bà ấy .” Tôi có thể thấy thái độ của Suze. “Sao cơ?”

                “Ý cậu là sao khi ‘sao cơ’?” Suze thẳng thắn vạch ra. “Thế còn (a) mẹ cậu chuẩn bị đám cưới cho cậu? Thế còn việc (b) Elinor là con bò cái đáng ghét? Thế còn (c) cậu bị mất trí rồi à? Làm thế quái nào mà cậu lại muốn cưới ở khách sạn Plaza chứ?”

                “Bởi vì... bởi vì...” Tôi nhắm mắt lại nhanh. “Suze này, cậu phải nhìn thấy nó mới được. Bọn mình có dàn nhạc giao hưởng bộ dây, và trứng cá muối, và có hàu nữa này... và có khung ảnh của Tiffany cho mọi người ở bàn... và champagne Cristal... và cả chỗ đó được biến thành khu vườn bị bỏ bùa mê huyền bí, và bọn mình có những cây bulô và chim chóc...”

                “Những cây bulô à?” Suze xị mặt ra. “Cậu cần mấy cái đó làm gì chứ?”

                “Nó giống như truyện Công chúa ngủ trong rừng mà! Và mình là công chúa, và Luke là...” Tôi dần khi nhìn thấy Suze nhìn tôi như quở trách.

                “Thế còn mẹ cậu sao?”

                Lại im lặng, và tôi giả vờ mải mê tháo cái áo lót ra. Tôi muốn phải nghĩ đến mẹ tôi vào lúc này.

                “Bex này! Thế còn mẹ cậu sao?”

                “Mình phải... làm cho bà đổi ý,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng.

                “Làm cho mẹ cậu đổi ý sao?”

                “Bà tự nhủ mình được phép tổ chức sơ sài!” Tôi chống chế. “Nếu bà đến và nhìn thấy khách sạn Plaza, và tất cả những kế hoạch này...”

                “Nhưng mẹ cậu chuẩn bị được rất nhiều thứ rồi! Khi bọn mình ở đó bà về chuyện gì khác. Mẹ cậu và... hàng xóm của cậu tên là gì ấy nhỉ?”

                “Janice.”

                “Đúng rồi. Họ gọi cái bếp nhà cậu là trung tâm chỉ huy. Có khoảng sáu cái bảng được dựng lên dùng để đính các tờ ghi chú, rồi các danh sách, và vật liệu ở khắp nơi... Và cả hai rất hạnh phúc khi làm việc đó.” Suze nhìn tôi tha thiết. “Becky này, cậu thể bảo họ mọi chuyện chấm dứt được. Cậu thể.”

                “Elinor làm cho mọi người lên mây!” Giọng của tôi phảng phất hối lỗi, nhưng tôi giả vờ như nghe thấy gì. “Ý mình là, mọi người rất vui vẻ! Đó là kỷ niệm chỉ có lần trong đời cho mọi người mà! Họ có thể ở trong khách sạn Plaza, và nhảy cả đêm, và thăm New York... Họ kỳ nghỉ xa hoa nhất từ trước đến giờ!”

                Tôi cố gắng hết sức để vẽ nên bức tranh đẹp nhưng tận thâm tâm tôi biết điều đó đúng. Khi nhìn vào mắt Suze tôi thấy cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng, và tôi vội nhìn chỗ khác.

                “Cậu chuyện này với mẹ cậu chưa?”

                “. Mình... mình chưa gì với mẹ mình cả. Chưa. Chỉ đến khi nào mình chắc chắn 100% .” Cả hai chúng tôi im lặng và mắt Suze nheo lại.

                “Bex này, cậu làm gì đó xử lý chuyện này chứ?” bỗng nhiên . “Hãy hứa với mình là cậu giả câm giả điếc và vờ như có chuyện gì xảy ra chứ?”

                “Thiệt tình! Mình làm thế đâu!” Tôi phẫn nộ .

                “Hãy nhớ là mình chứ phải ai đâu nhé!” Suze vặc lại. “Mình biết cậu như thế nào mà! Cậu thường ném các sao kê ngân hàng vào sọt rác và hy vọng người hoàn toàn xa lạ nào đó thanh toán hóa đơn cho cậu!”

                Thế đấy. Ta kể cho bạn bè mình các bí mật riêng tư nhất, để rồi họ dùng chúng để chống lại ta.

                “Kể từ lúc đó mình trưởng thành lên nhiều rồi,” tôi , cố gắng có vẻ tự tôn. “Và mình giải quyết được chuyện này. Mình chỉ cần... chỉ cần nghĩ kỹ chút.”

                Cả hai chúng tôi im lặng hồi lâu. Ngoài kia, tôi có thể nghe thấy Cynthia “Tại cửa hàng Dream Dress của chúng tôi, khẩu hiệu của chúng tôi là, bạn chọn chiếc váy của mình...”

                “Nghe này, Bex,” cuối cùng Suze lên tiếng. “Mình thể quyết định thay cho cậu. ai có thể làm vậy. Tất cả những gì mình muốn là, nếu cậu định rút khỏi đám cưới do mẹ cậu tổ chức cậu phải làm việc này nhanh.”



                THE PINES

                43 đường Elton

                Oxshott,

                Surrey

                TIN NHẮN CHUYỂN BẰNG FAX



                GỬI BECKY BLOOMWOOD

                TỪ MẸ

                Ngày 20 tháng Ba năm 2002

                Becky, con ! Tin cực kỳ tốt lành đây!



                Có thể con nghe việc Suze làm đổ cà phê lên chiếc váy cưới. Con bé hậu đậu, tội nghiệp nó.

                Nhưng mẹ đưa cái váy đến tiệm giặt là... và họ làm việc tuyệt vời! Nó lại trắng phau như tuyết rồi và con vẫn mặc được nó!



                con rất nhiều và hai mẹ con mình chuyện sớm nhé,

                Mẹ xxxxxxxxx

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 8



                Ok. SUZE đúng. Tôi thể dùng dằng mãi được. Tôi phải quyết định thôi.

                Ngay hôm sau khi ấy quay về nhà, tôi ngồi xuống trong phòng thay đồ của mình vào giờ nghỉ trưa với mẩu giấy và cây bút. Tôi chỉ cần làm việc này cách lô gíc thôi mà. Cần phải cân nhắc thiệt hơn, đánh giá toàn bộ - và sau đó đưa ra quyết định dựa cân nhắc cẩn thận. Đúng vậy. Làm thôi.



                Ủng hộ việc tổ chức ở Oxshott

                1.                Mẹ vui

                2.                Bố vui

                3.                Đó đám cưới đáng



                Tôi nhìn chằm chằm vào cái danh sách vài giây - rồi viết đề mục mới.



                Ủng hộ việc tổ chức ở New York

                1. Tôi có đám cưới hoành tráng nhất thế giới



                Tôi úp mặt vào tay. Viết ra giấy cũng chẳng dễ dàng hơn.

                thực là khó hơn, bởi vì lưỡng lự đập thẳng vào mặt tôi, chứ phải chỗ tôi muốn - trong cái hộp bé xíu phía sau não nơi mà tôi phải nhìn vào.

                “Becky à?”

                “Vâng.” Tôi ngẩng lên, lập tức lấy tay che mảnh giấy kia. Đứng ở cửa phòng thử quần áo của tôi là Elise, trong những khách hàng của tôi. Chị là luật sư chuyên về luật doanh nghiệp, ba mươi lăm tuổi, vừa được cử sang Hồng Kông năm. Tôi khá nhớ chị, đấy. Tán gẫu với chị lúc nào cũng thích, mặc dù chị thực có khiếu hài hước. Tôi nghĩ chị rất muốn có khiếu hài hước - chỉ là chị hoàn toàn hiểu chuyện cười để làm gì.

                “Chào Elise!” tôi ngạc nhiên . “Chúng ta có hẹn với nhau nhỉ? Em cứ nghĩ hôm nay chị chứ.”

                “Ngày mai. Nhưng chị muốn mua cho em món quà cưới trước khi chị .”

                “Ôi! Chị phải làm thế đâu!” Tôi reo lên, thầm vui.

                “Chị chỉ cần tìm hiểu xem em lên danh sách quà cưới thế nào thôi mà.”

                “Ừm, thực ra là, bọn em chưa lên danh sách,” tôi , cảm thấy hơi bực bội. Việc chúng tôi chưa lên danh sách quà tặng đám cưới phải lỗi của tôi. Đó là lỗi của Luke! ấy cứ bận quá nên dành ngày để lượn các cửa hàng được, thành thực mà , điều này vô lý.

                “Vẫn chưa lên danh sách sao?” Elise nhăn mặt. “Vậy làm thế nào chị mua quà cho em được?”

                “Vâng... ừm... chị chỉ việc... mua gì đó. Chắc thế.”

                “ có danh sách sao?” Elise nhìn tôi hiểu gì. “Nhưng chị mua gì chứ?”

                “Em biết! Bất cứ thứ gì chị thích!” Tôi khẽ cười. “Có thể là cái... lò nướng bánh.”

                “ cái lò nướng bánh. OK.” Elise lục tung túi xách của mình để tìm mảnh giấy. “Model gì?”

                “Em biết gì đâu! Đó chỉ là thứ bất chợt xuất trong đầu em thôi mà! Này, Elise, chỉ vì... em biết, mua cho em cái gì đó ở Hồng Kông .”

                “Em lên danh sách quà ở tận Hồng Kông sao?” Elise tỏ ra rất sẵn sàng. “Cửa hiệu nào thế?”

                “! Ý em là...” Tôi thở dài. “OK, chị này. Khi nào bọn em lên danh sách quà em cho chị biết chi tiết nhé. Có thể chị làm việc đó qua mạng được mà.”

                “Ừm. OK.” Elise cất mẩu giấy kia , nhìn tôi trách móc. “Nhưng thực em nên lên danh sách . Mọi người muốn mua quà cho em mà.”

                “Em xin lỗi,” tôi . “Nhưng thôi, chị hãy vui vẻ ở Hồng Kông nhá.”

                “Cảm ơn em.” Elise do dự, rồi ngượng ngùng tiến lên phía trước và hôn lên má tôi. “Tạm biệt, Becky. Cảm ơn vì giúp đỡ của em.”

                Khi chị ấy khỏi, tôi lại ngồi xuống và nhìn vào mẩu giấy, cố gắng tập trung.

                Nhưng tôi thể thôi nghĩ về điều Elise .

                Nhỡ chị ấy có lý sao? Biết đâu có hàng tá người ngoài kia cố gắng tìm quà tặng chúng tôi mà thể được?

                Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi. Nhỡ họ tức giận mà thôi mua nữa sao? Hay nhỡ tất cả bọn họ đều mua cho chúng tôi cái bình thủy tinh thon cổ màu xanh lá cây xấu hoắc, giống như cái dì Jean mua cho bố mẹ tôi mà bây giờ cứ đến Giáng sinh là chúng tôi lại đem ra dùng sao?

                Việc này nghiêm trọng. Tôi cầm điện thoại lên và gọi nhanh cho Luke.

                Khi điện thoại đổ chuông, tôi bỗng nhiên nhớ ra hôm trước hứa thôi gọi điện đến chỗ làm của ấy nếu có mấy cái việc mà gọi là “chuyện tầm phào về đám cưới.” Tôi từng bắt phải giữ điện thoại nửa tiếng đồng hồ để nghe tôi miêu tả ba kiểu bàn ăn khác nhau và hiển nhiên là ấy bị lỡ cuộc gọi quan trọng từ Nhật Bản.

                Nhưng chắc chắn đây là ngoại lệ đúng ?

                “ nghe này!” Tôi khẩn trương khi vừa nhấc máy lên. “Chúng ra cần lên danh sách quà cưới! Chúng ta thể trì hoãn hơn được nữa!”

                “Becky này, họp. Việc này để sau được ?”

                “! Việc này quan trọng!”

                Im lặng lúc - rồi tôi nghe thấy Luke , “Các làm ơn chờ tôi chút được ...”

                “OK,” , quay lại với cái điện thoại. “Bắt đầu lại nhé. Có chuyện gì thế em?”

                “Vấn đề là mọi người cố gắng mua quà tặng chúng ta! Chúng ta cần lên danh sách! Nếu có gì để cho họ mua ai mà biết được họ mua gì cho chúng ta chứ!”

                “Ừm, vậy lên danh sách thôi.”

                “Em vẫn muốn làm việc này mà!” Tôi rít lên giận dữ. “ biết là em vẫn muốn mà! Em luôn mong mỏi và chờ đợi ngày rỗi rãi hay thậm chí buổi tối...”

                “ bù đầu lên vì công việc,” , giọng hơi bao biện. “Lúc nào cũng thế mà.”

                Tôi biết tại sao lại bao biện như vậy rồi. Đó là vì đêm nào cũng làm mấy cái việc quảng cáo vớ vẩn cho tổ chức từ thiện của Elinor. Và biết tôi nghĩ gì về việc này mà.

                “Ừm, chúng ta cần phải bắt đầu việc này,” tôi . “Chúng ra cần quyết định cái chúng ta muốn.”

                “Nghe này, Becky. có thực cần phải đến đó ?”

                “Tất nhiên cần phải đến đó rồi! quan tâm chúng ta có bát đĩa gì sao?”

                “Thành thực mà , .”

                “ à?” Tôi hít thở sâu, chỉ để chuẩn bị tuôn ra tràng, “Nếu quan tâm đến bát đĩa của chúng ta, vậy có lẽ cũng quan tâm đến mối quan hệ của chúng ta đâu!”

                Rồi kịp thời tôi nhận ra rằng, theo cách này tôi có thể chọn bất cứ thứ gì tôi muốn.

                “Ừm, OK,” tôi . “Em làm việc này.”

                “Tuyệt. Và nhận lời chúng ta đến uống trà với mẹ ở căn hộ của bà vào tối nay. Sáu giờ ba mươi.”

                “Ồ,” tôi , xị mặt ra. “Được rồi. Hẹn gặp lúc đó. Vậy em gọi lại cho sau khi em đến Tiffany để cho biết em chọn gì được chứ?”

                “Becky này,” Luke lạnh lùng . “Nếu em gọi cho thêm lần nữa về mấy cái việc đám cưới này trong lúc làm việc chắc chắn là có thể chúng ta chẳng đám cưới nào nữa đâu.”

                “Được rồi!” Tôi . “Được rồi! Nếu thích, em chỉ việc tổ chức tất và hẹn gặp ở buổi lễ, được chưa? Như vậy vừa ý chưa?”

                Im lặng hồi, và tôi có thể nhận thấy Luke cười lớn.

                “Em muốn câu trả lời thành thực hay câu trả lời đạt điểm tuyệt đối cho câu hỏi ‘Ngươi đàn ông của bạn có thực bạn ?’ tạp chí Cosmos nào?”

                “Cho em câu trả lời đạt điểm tuyệt đối ,” tôi sau khi nghĩ lát.

                “ muốn tham gia vào từng việc trong đám cưới của chúng ta,” Luke rất chân thành. “ hiểu rằng nếu tỏ ra thiếu quan tâm ở bất cứ giai đoạn nào đó là dấu hiệu chưa thực cam kết gắn bó đời mình với em, phụ nữ xinh đẹp, chu đáo, và rất đỗi đặc biệt, và thành thực mà , xứng đáng có được em.”

                “Nghe cũng khá hay đấy, em nghĩ thế,” tôi , hơi miễn cưỡng. “Nào, bây giờ cho em câu trả lời thành thực .”

                “Hẹn gặp em ở buổi lễ.”

                “Ha ha ha. Được rồi, em chỉ muốn là, ân hận khi em bắt mặc com lê cưới màu hồng.”

                “Em đúng,” Luke . “ ân hận. Bây giờ phải rồi. đấy. gặp em sau nhé.”

                “Bye.”

                Tôi đặt điện thoại xuống, với tay lấy áo khoác, và cầm túi xách lên. Khi kéo khóa lại, tôi liếc nhìn mẩu giấy lần nữa và cắn môi. Có lẽ tôi nên ở đây mà nghĩ thêm chút nữa, và cố gắng đưa ra quyết định.

                Nhưng rồi... dù cưới ở hay ở Mỹ chúng tôi cũng cần danh sách quà tặng đám cưới, đúng nhỉ? Vậy nên cũng có lý khi tôi chỉ việc chọn quà tặng đám cưới trước - và quyết định tôi cưới ở nước nào sau.

                Chính xác.



                OK, lẽ ra tôi nên nhận ra rằng rất nhiều dâu có thể muốn chọn quà ở Tiffany. Và đây là thời điểm rất đông khách trong ngày, và số lượng nhân viên bán hàng ở thời điểm hạn chế. Tôi với bọn họ rằng đây là trường hợp khẩn cấp và tôi phải rằng, họ rất thông cảm, nhưng ngay cả khi họ rất thông cảm họ cũng thể tiếp tôi vào lúc này. Họ hỏi liệu tôi có thể quay lại vào lúc hai giờ hoặc ngày mai được .

                Nhưng lúc hai giờ tôi phải làm việc. Và ngày mai tôi rất bận, tôi biết là mình được nghỉ trưa tử tế mà. Chúa ơi, làm thế nào mà ta vừa chuẩn bị đám cưới lại vừa làm cùng lúc được nhỉ? Khi bộ về Barneys, tôi bực dọc trong người. quyết định lên danh sách quà cưới rồi tôi thể chờ thêm phút nào nữa. Tôi muốn làm ngay bây giờ, khi tôi đầy hứng thú, và trước khi ai đó mua cho chúng tôi cái bình thon cổ màu xanh lá cây. Tôi băn khoăn liệu có nên gọi cho những người thân thiết để cho họ biết có danh sách quà cưới ... mắt tôi bị dán quảng cáo của hãng Crate và Barrel. “Hãy bước vào và lên danh sách quà tặng,” dòng chữ viết phía bức ảnh ấm đun trà to, bóng loáng.

                Tôi dừng lại ngay ở giữa phố. Có cửa hiệu Crare và Barrel lớn cách đây khoảng hai phút bộ. Ý tôi là, nó phải là Tiffany - nhưng nó cũng là quà tặng, đúng ? Nó cũng có xoong chảo, và các thứ... Ôi, tôi . Tôi bắt đầu bước, mỗi lúc mỗi nhanh hơn, cho đến khi tôi gần như chạy vỉa hè.

                Gần như tôi lao vào cửa hàng, thở gấp, và nhận ra mình biết gì về việc lên danh sách quà cưới. Thực ra, tôi hoàn toàn biết gì về danh sách cưới cả. Vụ đám cưới của Tom và Lucy tôi ké với bố mẹ, và mẹ chuẩn bị mọi thứ - và người duy nhất còn lại tôi quen mà cưới là Suze, ấy và Tarquin có danh sách quà cưới.

                Tôi thẩn thơ nhìn quanh cửa hàng, băn khoăn biết bắt đầu từ đâu. Cửa hàng sáng sủa, với những cái bàn sặc sỡ kê chỗ này chỗ kia được xếp sắp như chuẩn bị ăn tối, và có bày rất nhiều ly cốc sáng loáng, những giá đựng dao, và đồ làm bếp bằng thép gỉ.

                Khi lang thang đến chỗ chồng xoong nồi sáng bóng, tôi để ý thấy có tóc đuôi gà lắc la lắc lư quanh đánh dấu các thứ trong cái danh sách nào đó. Tôi tiến lại gần hơn, cố gắng nhìn xem ấy làm gì, và tia thấy dòng chữ “Phiếu lên danh sách quà tặng ở Crate và Barrel” tờ giấy. ấy cũng lên danh sách quà tặng! OK, tôi có thể quan sát xem ấy làm gì.

                “Chào,” ấy , ngẩng lên. “Chị có biết gì về đồ nấu ăn ? Chị có biết cái này gọi là gì ?”

                ấy cầm cái chảo lên, và tôi thể giấu được nụ cười của mình. Thiệt tình, mấy người Manhattan này chẳng biết gì cả. ấy cò lẽ chưa bao giờ nấu bữa ăn nào trong suốt cuộc đời mình!

                “Đó là cái chảo rán,” tôi lịch . “ dùng nó để rán các thứ.”

                “OK. Vậy cái này sao?”

                ấy cầm cái chảo khác lên, cái này có bề mặt gợn sóng và có hai cái tay cầm to. Ôi. Cái đó để làm cái quái gì nhỉ?

                “Tôi... ừm... tôi nghĩ đó là cái... chảo... nướng... rán... ốp la...”

                “À, ừ nhỉ.” ấy nhìn nó băn khoăn và tôi nhanh chóng lảng ra chỗ khác. Tôi qua chỗ bày bát sứ để ăn ngũ cốc và dừng chân lại ở quầy có ghi chữ “Quầy đăng ký quà tặng.” Có lẽ đây là nơi ta lấy mấy cái mẫu đăng ký.

                “Chào mừng quý khách đến Crate và Barrel,” có thông điệp vui vẻ màn hình máy tính. “Xin hãy nhập cầu của quý khách vào máy.”

                Tôi bấm điên cuồng vào màn hình mấy lần liền. Tôi còn hóng đôi phía sau lưng tôi cãi nhau về mấy cái đĩa.

                “Em chỉ thích trở thành thứ đồ gốm màu nâu sẫm thôi,” gần như sắp khóc.

                “Ừm, vậy em muốn thành cái gì?” chàng trai đáp trả.

                “Em biết!”

                “Có phải em thứ đồ gốm màu nâu sẫm hả Marie?”

                Ôi Chúa ơi, tôi phải thôi ngay cái vụ nghe lén này. Tôi nhìn xuống màn hình lần nữa, và dừng lại vì ngạc nhiên. Tôi vừa mở trang ta có thể xem danh sách đăng ký của những người khác để biết mua cho họ quà gì. Tôi chuẩn bị ấn vào nút “Thoát” và bỏ lại dừng lại.

                rất tuyệt nếu xem được những người khác đăng ký cái gì, đúng ?

                Thận trọng, tôi nhập tên “R. Smith” và ấn “Enter.”

                kinh ngạc, màn hình bắt đầu ra lốc tên của các cặp đôi.

                Rachel Smith và David Forsyth, Oak Springs, bang Miss.

                Annie M. Winters và Rod Smith, Raleigh, bang N.c.

                Richard Smith và Fay Bullock, Wheaton, bang III.

                Leroy Elms và Rachelle F. Smith...

                Cái này tuyệt! OK, để xem xem Rachel và David chọn gì nào. Tôi nhấn “Enter” và lát sau cái máy bắt đầu nhả ra mẩu giấy.



                Đĩa thủy tinh để ăn Trứng cá muối/Tôm                                                         4 cái

                Đĩa đựng bánh có chân và có nắp chụp                                                          1     cái

                Bát thủy tinh đựng hoa quả                                                                              2     cái

                Bình thon cổ kiểu cổ điển dung tích 28 oz.



                Ôi, tất cả đều có vẻ rất tuyệt. Tôi chắc chắn muốn cái bát thủy tinh đựng hoa quả. Và cái đĩa đựng tôm.

                OK, bây giờ hãy xem Annie và Rod chọn gì nào. Tôi nhấn “Enter” lần nữa, và danh sách khác bắt đầu ra trước mắt tôi.

                Trời ơi, Annie và Rod thích đồ dùng cho quầy rượu! Tôi băn khoăn hiểu tại sao họ lại muốn đến tận ba cái xô đựng đá.

                Thế này đúng là nghiện ngập ! Xem Richard và Fay mua gì nào. Và rồi Leroy và Rachelle... tôi in hết ra, và băn khoăn hiểu có nên thử cái tên khác , như Brown chẳng hạn, giọng vang lên, “Thưa chị, tôi có thể giúp gì cho chị ạ?” Tôi ngẩng đầu lên thấy nhân viên bán hàng đeo biển tên là “Bud” mỉm cười với mình. “Có phải chị gặp khó khăn tìm danh sách quà tặng ?”

                Tôi cảm thấy hơi ngượng.

                Tôi thể thú nhận mình chỉ thọc mũi vào chuyện của người khác.

                “Tôi... thực ra... tôi vừa tìm ra rồi.” Tôi cầm đại cái danh sách của Richard và Fay lên. “Họ là bạn của tôi, Richard và Fay.” Tôi hắng giọng. “Tôi muốn mua cho họ món quà cưới. Đó là lý do tại sao tôi ở đây. Thêm nữa, tôi muốn lên danh sách quà cưới cho chính mình.”

                “Vâng, vậy mua quà tặng trước . Chị muốn mua gì ạ?”

                “Ừm... vâng...” Tôi liếc xuống cái danh sách. “Ừm...”

                Thôi nào. Tôi thực mua món quà cho cặp đôi lạ hoắc nào đó. Chỉ cần thú nhận . Tôi là kẻ thọc mạch.

                “Thực ra... tôi nghĩ để hôm khác làm,” tôi . “Nhưng tôi muốn lên danh sách quà tặng cho bản thân .”

                “ sao ạ!” Bud vui vẻ . “Đây là mẫu đăng ký để chị điền vào khi loanh quanh đây... chị thấy hầu hết các sản phẩm của chúng tôi được chia ra thành các mục khác nhau...”

                “Ô, đúng vậy. Như là...”

                “Đồ bếp, đồ dao dĩa, đồ bát đĩa, xoong nồi, đồ dùng cho quầy rượu, cốc ly uống rượu có chân, đồ thủy tinh...” Cậu ta dừng lại để thở. “Và rất nhiều loại khác nữa.”

                “Đúng vậy...”

                “Có thể việc này hơi khó khăn chút, phải quyết định xem chị muốn gì cho ngôi nhà mới của mình.” Cậu ta mỉm cười với tôi. “Vậy nên tôi xin gợi ý là, chị nên bắt đầu với những thứ thiết yếu. Hãy nghĩ về những thứ cần thiết hàng ngày - và rồi tiếp tục từ đó. Nếu chị cần đến tôi, hãy cứ gọi nhé!”

                “Tuyệt quá! Cám ơn nhiều!”

                Bud chỗ khác và tôi phấn khích nhìn quanh cửa hàng, tôi chưa bao giờ hứng khởi như thế kể từ khi viết danh sách quà tặng cho ông già Noel. Và thậm chí ngay cả khi mẹ tôi dòm qua vai tôi mà những điều như kiểu “Mẹ chắc ông già Noel có thể tặng con đôi dép trong nhà bằng hồng ngọc đâu, con ạ. Sao con xin quyển sách tập tô đẹp nhỉ?”

                Bây giờ, ai bảo tôi có thể hay thể có gì. Tôi có thể viết bất cứ thứ gì tôi thích! Tôi có thể chọn mấy cái đĩa ồ đằng kia... và cái bình kia... và cái ghế kia... Ý tôi là, nếu tôi muốn, tôi có thể chọn bất cứ cái gì! Cả cửa hàng này!

                Bạn biết đấy. Theo lý thuyết là thế.

                Nhưng tôi bị phấn khích quá mức đâu. Tôi bắt đầu với những nhu cầu hàng ngày, đúng như Bud gợi ý. Cảm thấy vui sướng vì trưởng thành, tôi tha thẩn tiến đến chỗ trưng bày dụng cụ nhà bếp và bắt đầu xem xét kỹ mấy cái giá bày hàng.

                Ôi. Kẹp tôm hùm! Phải lấy mấy cái đó mới được. Và cả mấy cái bát đựng ngô bé xíu đáng kia nữa. Và mấy bông hoa cúc bé xíu bằng nhựa dễ thương kia nữa. Tôi chẳng biết chúng để làm gì nhưng nhìn quá đỗi đáng !

                Tôi ghi lại các số hiệu cẩn thận tờ danh sách của mình. OK. Còn gì nữa nhỉ? Khi nhìn quanh lần nữa, tôi như bị dãy đồ crom sáng bóng hút hồn.

                Ôi chao. Chúng tôi phải có máy làm đông sữa chua mới được. Và máy làm bánh quế nữa. Và máy làm bánh mì, và máy ép hoa quả, và Lò nướng bánh chuyên nghiệp dùng cho các bếp trưởng kia nữa. Tôi viết tất cả các số hiệu lại và nhìn quanh hài lòng. Làm thế quái nào mà tôi lại chưa bao giờ làm cái việc lên danh sách quà tặng thế này chứ? mua sắm mà cần phải tiêu tiền!

                Bạn biết đấy, lẽ ra tôi nên cưới lâu rồi mới phải.

                “Xin lỗi.” Cái tóc đuôi gà ở bên quầy dao. “Chị có biết cái xén lông gia cầm để làm gì ?” ấy cầm cái dụng cụ gì đó lên, cái này tôi chưa bao giờ nhìn thấy trong đời.

                “Chúng là... cái xén lông cho gia cầm... tôi đoán thế...”

                Chúng tôi đờ đẫn nhìn nhau lúc, rồi nhún vai , “OK,” và viết nó vào danh sách.

                Có lẽ tôi cũng nên lấy vài cái xén lông đó. Và trong những con dao thái rau thơm đáng kia. Và cái đèn hàn chuyên dụng để làm bánh crème brulee nữa.

                Có thể giờ tôi chưa từng làm bánh crème brulee - nhưng biết đâu đấy. Khi kết hôn rồi, có thể tôi làm. Tôi bỗng hình dung ra cảnh tôi đeo tạp dề, tay làm bánh brulee còn tay kia quấy nước sốt hoa quả tự làm ở nhà, trong khi Luke và hàng dài những vị khách vui tính đứng nhìn đầy ngưỡng mộ.

                “Vậy chị còn lên danh sách ở đâu khác nữa?” hỏi, cầm cái đánh trứng lên và nhìn chằm chằm vào nó.

                Tôi nhìn ấy ngạc nhiên. “Ý là sao? Được phép có nhiều hơn danh sách sao?”

                “Tất nhiên! Tôi có ba cái này. Đây là của Williams-Sonoma, và Bloomies. Ở đó rất hay, chị có thể rà mọi thứ bằng cái súng...”

                “Ba danh sách sao!” Tôi thể ngăn sung sướng lộ ra trong giọng mình.

                Và thực , bạn cứ nghĩ mà xem, sao chỉ dừng lại ở ba?



                Vì thế cho đến lúc tôi có mặt ở căn hộ của Elinor tối hôm đó, tôi hẹn để lên danh sách quà ở Tiffany, Bergdorf, Bloomingdale’s, và Barneys, đặt catalogue của Williams- Sonoma, và bắt đầu danh sách quà cưới mạng.

                Tôi chưa thể nghĩ đến việc cưới ở đâu - nhưng những việc cần làm trước nên làm trước.

                Khi Elinor mở cửa, nhạc được mở và căn hộ có mùi hoa thơm dễ chịu. Elinor mặc cái váy cuốn, và tóc bà ta nhìn hơi mềm hơn so với thường lệ - và khi bà ta hôn tôi, bà ta khẽ siết chặt lấy tay tôi.

                “Luke đến rồi,” bà khi chúng tôi dọc theo hành lang. “Đôi giày khá đẹp đấy. Mới phải ?”

                “Ờ, đúng thế ạ. Của Dolce & Gabbana ạ! Cảm ơn bác!” Tôi thể ngăn mình há hốc mồm vì ngạc nhiên. Tôi chưa bao giờ được Elinor khen. Chưa từng lần.

                “Nhìn cháu có vẻ gầy chút,” bà ta thêm. “Có vẻ hợp với cháu đấy.”

                Tôi quá choáng nên đứng lại ngay giữa bậc cửa - rồi phải nhanh lên để đuổi kịp bà ta. Có phải cuối cùng Sherman, sau thời gian tương đối dài, nỗ lực để đối xử tử tế với tôi ? Tôi tin nổi chuyện này.

                Nhưng thôi... cứ thử nghĩ mà xem, bà ta cũng khá tử tế vào lúc cuối bữa tiệc đính hôn đấy chứ. Bà ta đúng là sai sót khi tên tôi có trong danh sách vào cửa và bà ấy thực rất xin lỗi.

                Thực ra phải, bà ấy hẳn xin lỗi - bà ấy kiện những người tổ chức tiệc. Nhưng thôi. Nghe như thế cũng là có quan tâm rồi, đúng nhỉ?

                Chúa ơi, có lẽ Elinor có phần tốt đẹp giấu, tôi nghĩ. Có lẽ có con người hoàn toàn khác dưới cái vỏ ngoài băng giá kia. Đúng thế! Bà ấy yếu đuối và cảm thấy bất an nhưng lại cố tạo ra vỏ bọc bảo vệ bên ngoài. Và tôi là người duy nhất có thể nhìn dưới lớp vỏ bọc này, và khi tôi cởi bỏ được vỏ bọc đó và đưa Elinor thực ra với thế giới bên ngoài cả cộng đồng New York này vô cùng ngạc nhiên, và Luke tôi hơn nữa, và mọi người gọi tôi là làm thay đổi Elinor Sherman, và...

                “Becky này?” Giọng Luke cắt ngang suy nghĩ của tôi. “Em ổn chứ?”

                “Vâng,” tôi , giật mình nhận ra mình đâm vào bàn cà phê.

                “Vâng, em ổn!”

                Tôi ngồi cạnh ghế sofa, Elinor đưa cho tôi cốc rượu ướp đá lạnh, và tôi uống ngụm, liếc ra ngoài cửa sổ nhìn ánh điện sáng lấp lánh ở khắp Manhattan. Elinor và Luke bàn luận dở về tổ chức từ thiện, còn tôi nhai hạt hạnh nhân tẩm muối và đầu óc để đâu đó. Chẳng hiểu sao tôi lại hình dung ra cảnh tượng như trong mơ khi Elinor với đám đông, “Becky Bloomwood chỉ là người con dâu mẫu mực mà còn là người bạn đáng quí,” và tôi mỉm cười khiêm nhường khi mọi người bắt đầu vỗ tay, rồi bỗng nhiên có tiếng gì đó, và tôi tỉnh ra, làm sóng ít rượu ra ngoài.

                Elinor đóng cuốn sổ tay bằng da cá sấu mà bà vừa viết lại. Bà cất nó , vặn nhạc lại chút, và nhìn thẳng vào mắt tôi.

                “Rebecca này,” bà ta .

                “Vâng ạ.”

                “Bác cầu cháu đến đây tối nay vì có việc bác cần trao đổi với cháu.” Bà rót thêm rượu cho tôi và tôi mỉm cười với bà.

                “Dạ, thế ạ?”

                “Như cháu biết, Luke là chàng trai trẻ giàu có.”

                “Ồ. Vâng,” tôi , hơi ngượng ngùng, “Ừm... vâng, cháu nghĩ vậy.”

                “Bác chuyện với các luật sư của mình... và cả với các luật sư của Luke... và tất cả đều thống nhất ý kiến. Vì thế bác muốn đưa cho cháu cái này...” Bà ta mỉm cười vui vẻ với tôi và đưa cho tôi cái phong bì trắng khá dày - rồi đưa cho Luke cái khác.

                Khi nhận nó, tôi cảm thấy khá phấn khích. Bạn biết sao ? Elinor trở nên thân thiện hơn. Cái này đúng như phim Dallas vậy. Có lẽ bà ấy muốn cho tôi làm thành viên của công ty gia đình hay đại loại như vậy, để chào đón tôi vào vương triều. Chúa ơi, đúng rồi! Và tôi dự các cuộc họp ban điều hành và tất cả mọi thứ và chúng tôi cùng tiếp quản công ty xuất sắc và tôi đeo đôi hoa tai cỡ bự...

                phấn khích, tôi mở phong bì và lôi ra tập tài liệu dày, được đánh máy. Nhưng khi vừa đọc mấy dòng chữ tôi cảm thấy phấn khích tan biến đâu mất.



                Bản thỏa thuận



                Giữa Luke James Brandon (dưới đây gọi là “Chú rể”) và Rebecca fane Bloomwood (dưới đây gọi là “ dâu”) về việc...







                Tôi hiểu. Bản thỏa thuận về cái gì chứ? Đây có phải là...

                Chắc chắn đây phải là ...

                Tôi ngơ ngẩn nhìn sang Luke, nhưng lật nhanh đống giấy tờ, trông ngạc nhiên chẳng kém gì tôi.

                “Mẹ, cái này là cái gì thế?” Luke hỏi.

                “Chỉ là đề phòng thôi mà,” Elinor và cười lạnh lùng. “ dạng bảo hiểm.”

                Ôi Chúa ơi. Đúng là nó. hợp đồng tiền hôn nhân.

                Cảm thấy hơi buồn nôn, tôi lật nhanh hợp đồng. Nó dài khoảng 10 trang, có mấy cái tiêu đề kiểu như “Phân chia tài sản trong trường hợp ly hôn.”

                “Chính xác là bảo hiểm khỏi cái gì mới được chứ?” Giọng Luke líu ríu lại.

                “Thôi đừng giả vờ như chúng ta sống trong thế giới của chuyện cổ tích nữa,” Elinor quả quyết. “Chúng ta đều biết chuyện gì có thể xảy ra mà.”

                “Chính xác là chuyện gì chứ?”

                “Đừng ấu trĩ thế Luke. Con biết chính xác mẹ muốn gì mà. Và hãy ghi nhớ rằng Rebecca... chúng ta nên thế nào nhỉ, có quá khứ mua sắm thế nào chứ?” Bà ta liếc nhìn đôi giày của tôi đầy ngụ ý - và cảm thấy hơi bẽ mặt, tôi nhận ra lý do bà ta hỏi tôi về nó.

                Bà ta cố gắng tử tế. Bà ta tập hợp mọi chứng cứ để chống lại tôi.

                Ôi, làm sao tôi lại ngu ngốc đến thế chứ? Làm sao Elinor lại tử tế được chứ. Chuyện đó chẳng bao giờ tồn tại.

                “Để cháu cho chuyện này ạ,” tôi , hít sâu. “Bác nghĩ cháu chạy theo Luke vì tiền à?”

                “Becky, tất nhiên mẹ nghĩ vậy,” Luke hét lên.

                “Đúng, mẹ nghĩ vậy!”

                “ bản hợp đồng tiền hôn nhân chỉ đơn giản là thủ tục hợp lý trước khi kết hôn.”

                “Vâng, đó là bước mà con thực nghĩ bọn con cần làm,” Luke vừa vừa khẽ cười.

                “Mẹ lại tán thành ý kiến đó,” Elinor . “Mẹ chỉ cố gắng bảo vệ con. Cả hai đứa con,” bà ta thêm vào thuyết phục tẹo nào.

                “Bác nghĩ gì vậy, cháu ... ly hôn với Luke và cuỗm hết tiền của ấy à?”

                Giống như bác làm với những người chồng của bác, tôi suýt thêm nhưng rồi kịp ngăn mình lại. “Bác nghĩ đó là lý do cháu muốn cưới ấy à?”

                “Becky...”

                “Có lẽ cháu có thể tranh thủ thời gian đọc kỹ bản hợp đồng ...”

                “Cháu cần đọc kỹ.”

                “Bác có thể hiểu là cháu từ chối ký nó chứ?” Elinor nhìn tôi vẻ đắc thắng cứ như thể tôi vừa khẳng định lại tất cả những nghi ngờ bà ta gán cho tôi.

                “!” Tôi run rẩy . “Cháu từ chối ký! Cháu ký bất cứ cái gì bác muốn! Cháu thể để bác nghĩ cháu thèm tiền của Luke được!” Tôi chộp lấy cái bút bàn và giận dữ ký nguệch ngoạc lên tờ đầu tiên, mạnh đến nỗi tôi xé rách cả tờ giấy.

                “Becky, đừng ngốc như thế!” Luke hét lên. “Mẹ...”

                “Được rồi! Cháu ký từng cái tờ... chết tiệt...”

                Mặt tôi nóng lên và mắt tôi hơi nhòe khi lật giở các tờ giấy, liên tục ký mà thèm nhìn những dòng chữ phía . Rebecca BloomwoocL Rebecca Bloomwood.

                “Được rồi, con ký,” Luke . “Con chưa bao giờ muốn có cái bản thỏa thuận tiền hôn nhân này! Và con chắc chắn ký cái gì mà con chưa từng nhìn thấy trong cuộc đời mình.”

                “Được rồi. Xong rồi.” Tôi đặt bút xuống và cầm túi xách lên. “Cháu nghĩ cháu phải rồi. Tạm biệt bác, Elinor.”

                “Becky này...” Luke . “Mẹ, cái quái gì khiến mẹ làm việc này?” Khi tôi ra khỏi căn hộ của Elinor, đầu tôi vẫn còn chao đảo. Tôi chờ thang máy vài giây - nhưng khi nó lên, tôi tiến ra cầu thang bộ. Tôi cảm thấy người mình run lên vì giận dữ, cảm thấy mất thể diện. Bà ta nghĩ tôi là kẻ đào mỏ.

                Đó có phải điều mà mọi người đều nghĩ ?

                “Becky ơi!” Luke chạy xuống cầu thang bộ ngay sau tôi, ba bậc lúc. “Becky này, đợi . rất xin lỗi. biết gì...” Khi chúng tôi xuống tầng trệt, ôm chặt lấy tôi và tôi đứng đó bất động. “Hãy tin . cũng sốc như em vậy.”

                “Vâng... biết ... em nghĩ nên ký,” tôi , trân trối nhìn xuống sàn nhà. “ nên bảo vệ bản thân mình. Điều đó cũng hợp lý mà.”

                “Becky. Đây là chuyện của . Đây là chuyện của chúng ta.” nhàng nâng cằm tôi lên để tôi thể nhìn đâu khác ngoại trừ cặp mắt đen của . “ biết em giận. Tất nhiên là em giận dữ. Nhưng em phải tha lỗi cho mẹ . Bà sống ở Mỹ quá lâu. Hợp đồng tiền hôn nhân là vấn đề có tính chuẩn mực ở đây. Bà có ý...”

                “Có, mẹ có ý đó,” tôi , cảm thấy nhục nhã lại trào lên. “Đó đúng là những gì mẹ nghĩ. Bà nghĩ em có kế hoạch gì đó... muốn lấy hết tiền của và tiêu xài vào giày dép!”

                “Đó chẳng phải kế hoạch của em sao?” Luke giả vờ bị sốc. “Em thú nhận với đấy à? Ừm, nếu em có ý định thay đổi vài nguyên tắc cơ bản có lẽ chúng ta nên ký bản hợp đồng tiền hôn nhân...”

                Tôi cười nửa miệng - nhưng tôi vẫn cảm thấy lòng quặn lên.

                “Em biết nhiều người ở đây ký hợp đồng tiền hôn nhân,” tôi . “Em biết điều đó. Nhưng mẹ nên cứ thế... đưa ra bản mà hỏi ý kiến của chúng ta! có biết bà làm em cảm thấy thế nào ?”

                “ biết.” Luke nhàng vỗ lưng tôi an ủi. “ cũng giận bà lắm.”

                “ giận.”

                “Tất nhiên là giận.”

                “, giận! chưa bao giờ nổi giận với mẹ ! Đó mới là vấn đề đấy.” Tôi đẩy tay ra, cố giữ bình tĩnh.

                “Becky này?” Luke nhìn tôi chằm chằm. “Còn chuyện gì khác ổn à?”

                “ chỉ có chuyện này. Mọi chuyện... đều ổn! Cách mẹ đòi cầm trịch đám cưới. Cách mẹ tỏ ra khinh khỉnh và cư xử tồi tệ với bố mẹ em...”

                “Mẹ vốn là người rất trang trọng,” Luke bao biện. “ phải mẹ cố tỏ ra khinh khỉnh. Nếu bố mẹ em biết mẹ lâu hơn...”

                “Và cái cách mẹ lợi dụng !” Tôi biết mình ở thế nguy hiểm rồi - nhưng khi bắt đầu tôi thể ngăn cho mọi thứ tuôn ra. “ dành hàng giờ và hàng giờ cho mẹ . cung cấp cả nhân viên cho tổ chức từ thiện của bà. còn cãi nhau với Michael chỉ vì bà ấy. Em hiểu nổi! biết Michael quan tâm đến . biết ấy chỉ có ý tốt. Nhưng chỉ vì mẹ thậm chí còn chuyện với ấy nữa!”

                Mặt Luke có vẻ ngần ngại, và tôi có thể thấy tôi chạm nọc rồi.

                “Và bây giờ bà muốn chúng ta dọn về ở cùng nhà. thấy sao? Bà chỉ muốn kiểm soát ! Bà bắt chạy cong đuôi lên theo bà cả ngày, và bà để cho chúng ta yên đâu... Luke này, thực làm cho mẹ rất nhiều việc rồi!”

                “Chuyện đó có gì sai?” Mặt của Luke dần dần căng ra. “Bà là mẹ .”

                “Em biết bà là mẹ ! Nhưng thôi nào. Bà ấy chưa bao giờ quan tâm đến cho đến khi thành công ở đây. Có nhớ chuyến đầu tiên của chúng ta đến New York ? tha thiết muốn gây ấn tượng với bà ấy - vậy mà bà ấy thậm chí còn buồn gặp ! Nhưng bây giờ khi thành công ở đây, có danh tiếng, có các hợp đồng với giới truyền thông, có vốn - đột nhiên bà ấy muốn nhận lấy mọi thứ và chỉ việc lợi dụng …”

                “Điều đó đúng.”

                “Đó là ! chỉ nhận ra thôi! bị bà ấy làm cho mờ mắt rồi!”

                “Nghe này, Becky, em rất dễ chỉ trích,” Luke nóng giận . “Em có mối quan hệ tuyệt vời với mẹ em. Còn mới chỉ gặp lại mẹ khi trưởng thành rồi...”

                “Chính xác!” tôi gào lên, trước khi kịp ngăn mình lại. “Đó là điều em muốn chứng minh! Bà ta hề quan tâm quái gì đến lúc đó đúng !”

                Ôi, chết tiệt. Lẽ ra tôi nên thế. Cảm giác đau đớn như ra trong mắt của Luke và bỗng nhiên trông như cậu bé mười tuổi.

                “Em biết điều đó đúng mà,” . “Mẹ muốn có . Đó phải lỗi của mẹ.”

                “Em biết. Em xin lỗi...” tôi tiến lại gần , nhưng lảng ra chỗ khác.

                “Becky này, em hãy thử đặt mình vào vị trí của mẹ . Hãy nghĩ về những gì bà phải trải qua. Phải bỏ con ở lại, phải tỏ ra can đảm. Bà phải che giấu cảm xúc của mình quá lâu rồi, ngạc nhiên khi cư xử của bà có phần gượng gạo.”

                Nghe mà tôi muốn khóc. cố lý giải được mọi thứ. vẫn là cậu bé cố gắng viện mọi lý do đời để biện minh cho việc mẹ mình bao giờ đến thăm mình.

                “Nhưng giờ đây và mẹ có cơ hội xây dựng lại mối quan hệ,” Luke . “Có lẽ bà chỉ hơi thiếu khéo léo lúc này hay lúc khác. Nhưng bà cố gắng hết sức rồi.”

                Vâng, đúng rồi, tôi chỉ muốn . Bà ấy thực rất cố gắng xây dựng quan hệ với em.

                Thay vì đó, tôi chỉ khẽ nhũn vai và lí nhỉ, “Em đoán vậy.”

                Luke tiến lại gần và cầm tay tôi. “ lên tầng . Chúng ta lại uống rượu. Quên chuyện xảy ra nhé.”

                “,” tôi thở gấp. “Em nghĩ em ... về nhà. cứ lên . Hẹn gặp sau nhé.”



                Khi tôi đường về nhà, trời bắt đầu mưa, những hạt rất to, bắn tung tóe, tạo thành các vũng nước đường và những mái che cũng từng giọt lớn. Chúng rơi lộp độp vào đôi má nóng ran của tôi, làm ướt tóc tôi và làm đôi giày da lộn mới mua của tôi bị vấy bẩn. Nhưng tôi gần như để ý. Tôi vẫn còn cảm thấy tổn thương bởi buổi tối hôm nay, bởi cái nhìn sắc lẹm của Elinor, bởi mất thể diện của chính mình, bởi giận dữ với Luke.

                Đúng lúc tôi bước vào trong căn hộ tiếng sấm vang trời. Tôi bật tất cả đèn và ti vi lên, và nhặt đống thư từ. Có phong bì mẹ tôi gửi và tôi mở nó ra đầu tiên. mảnh vải mẫu rơi ra và bức thư dài phảng phất mùi nước hoa của mẹ.



                Becky, con ,

                Hy vọng mọi việc ở New York vẫn ổn!

                Đây là màu mẹ định chọn cho khăn ăn. Janice chúng ta nên chọn màu hồng nhưng mẹ nghĩ cái màu mận nhạt này rất đẹp, đặc biệt rất hợp với màu hoa mà mẹ nghĩ đến. Nhưng cho mẹ biết con nghĩ thế nào nhé, con là dâu mà con !

                Người thợ ảnh mà Dennis giới thiệu ghé thăm vào hôm qua và bố mẹ rất ấn tượng. Bố nghe rất nhiều điều tốt đẹp về ta ở câu lạc bộ golf, đó cũng là dấu hiệu tốt.

                ta có thể chụp ảnh màu và ảnh đen trắng, và được khuyến mãi album ảnh, có vẻ như vụ này rất hời. Ngoài ra, ta có thể biến bức ảnh con thích nhất thành bộ xếp hình gồm trăm miếng để gửi tặng tất cả khách mời như lời cảm ơn nho !

                Điều quan trọng hơn cả, mẹ với ta rằng chúng ta chụp rất nhiều ảnh của con ở cạnh cây hoa đào. Bố mẹ trồng cái cây đó khi con được sinh ra, và mẹ luôn có mơ ước thầm kín là bé Rebecca bé trưỏng thành và ngày nào đó đứng bên cạnh cây hoa đào trong ngày cưới. Con là con duy nhất của bố mẹ và ngày này thực rất quan trọng đối với chúng ta.

                con rất nhiều,

                Mẹ của con.



                Đọc đến cuối thư, tôi bật khóc. Tôi hiểu sao tôi lại nghĩ là mình muốn cưới ở New York chứ. Tôi biết tại sao lại để Elinor cho tôi xem cái khách sạn Plaza ngu ngốc kia. Tôi muốn tổ chức đám cưới ở nhà. Với bố mẹ, với cây hoa đào, với bạn bè tôi, và những thứ quan trọng đối với tôi.

                Đúng thế, tôi quyết định.

                “Becky này.”

                Tôi giật nảy mình quay lại. Đó là Luke, đứng ở cửa ra vào, thở hổn hển và ướt nhẹp từ đầu đến chân. Tóc bét chặt vào da đầu và những hạt nước mưa vẫn chảy xuống mặt . “Becky...” khẩn khoản . “ xin lỗi. rất xin lỗi. Lẽ ra nên để em như thế. thấy trời mưa... biết nghĩ gì nữa...” dừng lại khi thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi. “Em ổn chứ?”

                “Em ổn.” Tôi lau nước mắt . “Luke này... Em cũng rất xin lỗi.” Luke nhìn tôi hồi lâu, mặt run lên, mắt như bùng cháy. “Becky Bloomwood,” cuối cùng cũng lên tiếng. “Em là có tâm hồn rộng lượng nhất... vị tha nhất... đáng nhất... xứng đáng có được...”

                dừng lời và tiến đến gần tôi, khuôn mặt mãnh liệt đầy ham muốn. Khi hôn tôi, những giọt nước mưa rơi từ tóc xuống miệng tôi và hòa cùng vị mặn mòi của thân thể . Tôi nhắm mắt lại và để cơ thể mình chùng xuống, cảm giác dễ chịu dần dần xuất . Tôi cò thể nhận thấy rắn rỏi và mãnh liệt, xiết chặt lấy hông tôi và ham muốn tôi ngay lúc này, ngay giây phút này, như để xin lỗi, để tôi, để làm mọi thứ vì tôi...

                Chúa ơi, con mê làm tình để làm hòa lắm.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 9



                SÁNG HÔM SAU TÔI TỈNH DẬY toàn thân thoải mái, dễ chịu và hạnh phúc. Khi nằm giường, cuộn tròn bên cạnh Luke, tôi cảm thấy trong lòng rất nhõm. Tôi sắp xếp được các việc cần phải ưu tiên. Bây giờ có gì thay đổi được ý định của tôi.

                “Luke này?” Tôi , khi vừa trườn ra khỏi giường.

                “Mmm?” quay lại hôn tôi, ấm áp và đáng .

                “ đừng . Ở đây. Cả ngày luôn.”

                “Cả ngày sao?”

                “Mình có thể giả vờ bị ốm.” Tôi thoải mái ngả người ra gối. “Thực ra, em cảm thấy hơi mệt.”

                “Ôi, sao? Ở chỗ nào thế?”

                “Bụng... em.”

                “ nhìn có vẻ ổn đấy chứ,” Luke , vén cái chăn lông vịt lên nhìn. “Ổn mà... Xin lỗi. Em lừa được đâu.”

                “Đồ phá đám.”

                Tôi nhìn khi ra khỏi giường, mặc áo choàng tắm vào, và về phía buồng tắm.

                “Luke này?” Tôi lại khi đến cửa buồng tắm.

                “Gì em?”

                Tôi mở miệng ra với tối qua tôi đưa ra quyết định lớn. Rằng tôi muốn cưới ở Oxshott, đúng như lúc đầu chúng tôi dự định. Rằng tôi hủy tiệc ở khách sạn Plaza. Rằng nếu Elinor có giận dữ mặc kệ.

                Nhưng rồi tôi ngậm miệng lại.

                “Chuyện gì thế em?” Luke .

                “Chỉ là... đừng dùng hết dầu gội đầu của em,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng.

                Tôi thể đối mặt với việc đưa chuyện đám cưới ra. phải lúc này, khi mọi thứ quá đỗi dễ thương và hạnh phúc với chúng tôi. Và dù sao , Luke quan tâm chúng tôi cưới ở đâu. Chính thế mà.

                Tôi xin nghỉ cả sáng để thử bánh kem với Robyn, nhưng cuộc hẹn của chúng tôi mãi tận lúc 10h. Vì vậy sau khi Luke , tôi chậm rãi lại trong căn hộ, tự làm đồ ăn sáng cho mình, và nghĩ xem tôi gì với Elinor.

                Phải thẳng vào vấn đề. Cương quyết và thẳng thắn nhưng khéo léo. Trưởng thành và chuyên nghiệp, như việc doanh nhân buộc phải sa thải doanh nhân khác. Bình tĩnh và sử dụng những cụm từ như “Chúng cháu quyết định theo hướng khác.”

                “Chào bác Elinor,” tôi tự trong gương. “Cháu có việc cần với bác. Cháu quyết định theo hướng khác.”

                . Bà ra nghĩ tôi trở thành les [1].

                [1] Những người đồng tính nữ được gọi là “lesbian”, hay gọi tắt là “les”.

                “Chào bác Elinor,” tôi thử lại. “Cháu vừa xem xét lại lời đề nghị của bác về kế hoạch tổ chức cưới. Và mặc dù nó có nhiều điều thú vị...”

                OK, thôi nào. Cứ thế làm .

                Mặc kệ cái bụng sôi ùng ục, tôi cầm điện thoại lên và bấm số của Elinor.

                “Elinor Sherman thể nhận cuộc gọi của bạn...”

                Bà ta ra ngoài rồi.

                Tôi thể chỉ để lại lời nhắn là hủy đám cưới. Được nhỉ?

                Tôi có thể ?

                .

                Tôi vội đặt điện thoại xuống, trước khi có tiếng bíp. OK. Tôi làm gì bây giờ?

                Ừm, quá ràng. Tôi gọi cho Robyn. Điều quan trọng là tôi cần cho ai đó, trước khi bất cứ việc gì khác được làm xong.

                Tôi sắp xếp các ý cần lúc rồi bấm số điện thoại của Robyn.

                “Xin chào! Có phải tôi nghe thấy tiếng chuông đám cưới ? Tôi hy vọng thế, vì tôi là Robyn de Bendern, câu trả lời cho các lời cầu nguyện về kế hoạch tổ chức cưới của bạn. Tôi e rằng lúc này tôi bận nhưng cuộc gọi của bạn rất quan trọng đối với tôi...”

                Robyn có lẽ đường đến gặp tôi ở chỗ làm bánh, tôi chợt nghĩ ra. Tôi có thể gọi đến đó cho chị ta. Hoặc tôi có thể để lại tin nhắn.

                Nhưng khi tôi nghe thấy giọng vui vẻ, ríu rít của chị ta, tôi bỗng cảm thấy có lỗi. Robyn đổ nhiều tâm sức vào chuyện này rồi. Thực ra, tôi cảm thấy khá quý chị ta rồi. Tôi chỉ thể với chị ta rằng mọi chuyện chấm dứt qua điện thoại được. Bỗng nhiên cảm thấy cương quyết, tôi đặt điện thoại xuống và lục tìm trong túi xách.

                Tôi người trưởng thành, thẳng đến chỗ làm bánh, và trực tiếp tin này với chị ta.

                Và tôi giải quyết Elinor sau.



                Thành thực mà , tôi thích bánh cưới lắm. Tôi luôn ăn miếng vì nếu bị xui xẻo hay đại loại vậy, nhưng thực mấy cái bánh hoa quả và bánh hạnh nhân và kem rươi như tảng đá phấn làm tôi hơi ngán. Và tôi quá lo lắng khi nghĩ đến việc phải với Robyn rằng mọi việc chấm dứt đến nỗi tôi thể tưỏng tượng mình ăn nổi miếng nào.

                Dù vậy, miệng tôi vẫn thể ngừng chảy nước miếng khi tôi đặt chân đến tiệm bánh. Nó rộng và sáng sủa, với những cửa sổ rất lớn và mùi thơm ngọt ngào, quyến rũ của đường quyện bơ phảng phất trong khí. Rất nhiều chiếc bánh nhiều tầng được trưng bày, và những giá đựng hoa trang trí đựng trong những hộp trong suốt, những người ngồi ở bàn đá cẩm thạch cẩn thận làm các nụ hoa hồng bằng kem tươi và vẽ những sợi dây leo bằng đường.

                Khi tôi vẩn vơ ở cửa ra vào, gầy đét mặc đồ jeans và giày cao gót nhiều dây buộc bị bà mẹ kéo ra, và họ cãi nhau.

                “Con chỉ phải nếm thử miếng,” bà mẹ giận dữ . “Chỗ đó tương đương bao nhiêu calo chứ?”

                “Con quan tâm,” nước mắt lưng tròng quặc lại bà mẹ. “Con phải giảm xuống size 2 vào ngày cưới nếu con chết mất.”

                Size 2!

                Đầy lo lắng, tôi liếc nhìn cặp đùi mình. Liệu tôi có cần hướng tới mục tiêu size 2 ? Có phải đó là size mà các dâu đều muốn ?

                “Becky!” Tôi ngẩng lên và thấy Robyn, chị ta có vẻ hơi bối rối. “Xin chào! Cuối cùng cũng tới.”

                “Chào chị, Robyn.” Khi nhìn thấy chị ta, tôi thấy bụng mình quặn lên lo lắng. “Nghe này. Tôi cần chuyện với chị. Tôi cố gọi cho bác Elinor nhưng bác ấy... Thôi sao. Có điều này tôi cần... với chị.”

                “Chắc chắn rồi,” Robyn lơ đãng . “Antoine và tôi đến gặp trong chốc lát, nhưng chúng tôi gặp cố nho .” Chị ta hạ giọng xuống. “Có tai nạn với trong những cái bánh. Rất may.”

                “ Bloomwood à?” Tôi ngẩng lên và thấy ngưòi đàn ông tóc bạc mắt lấp lánh mặc bộ quần áo đầu bếp màu trắng. “Tôi là Antoine Montignac. Người làm bánh xuất sắc trong những ngưòi làm bánh. Có lẽ nhìn thấy tôi chương trình truyền hình nào đó rồi chứ?”

                “Antoine, tôi nghĩ chúng ta chưa giải quyết xong vấn đề với... khách hàng kia đâu...” Robyn lo lắng .

                “ lát nữa tôi tới.” Ông ta xua xua tay với chị ta. “Chào Bloomwood. Mời ngồi.”

                “Thực , tôi chắc tôi thực muốn...” tôi bắt đầu . Nhưng trước khi biết mình làm gì, tôi ngồi chiếc ghế bọc nhung mềm tại chiếc bàn bóng nhoáng, và Antoine giở cuốn giới thiệu hào nhoáng ngay trước mặt tôi.

                “Tôi có thể làm cho chiếc bánh vượt tất cả mọi mơ ước của ,” ông ta tuyên bố cách khiêm nhường. “ có hình ảnh nào vượt sức mạnh sáng tạo của tôi.”

                “ vậy sao?” Tôi nhìn vào tấm hình chụp cái bánh kem sáu tầng hoành tráng được trang trí những bông tulip bằng đường, rồi lật sang trang tiếp theo và thấy cái khác có hình năm chứ bướm có hình thù khác nhau. Đây là những cái bánh vĩ đại nhất mà tôi từng nhìn thấy trong đời mình. Và cả những hình trang trí kia nữa!

                “Vậy đây là bánh hoa quả à?”

                “Bánh hoa quả? , , !” Antoine cười lớn. “Đúng là người hay nghĩ thế, bánh hoa quả tại tiệc cưới. Cái bánh đặc biệt này...” Ông ta chỉ tay vào cái bánh hình chú bướm. “Đây là bánh Angel, làm từ lòng trắng trứng gà, mỗi tầng bánh có ba loại nhân khác nhau: caramel vị cam được đốt cháy, xoài và chanh leo, và quả óc khỉ được xay nhuyễn.”

                Ối giời.

                “Nếu thích chocolate, chúng tôi có thể tạo ra chiếc bánh thuần túy từ các loại chocolate khác nhau.” Ông ta lật sang trang khác. “Đây là bánh Sponge chocolate đen và được phủ bằng fondant chocolate, kem chocolate trắng, và những viên chocolate mềm hiệu Grand Marnier được làm nhân bánh.”

                Tôi chưa bao giờ nghĩ bánh cưới lại có thể làm từ bất cứ thứ gì như thế này. Tôi choáng váng lật cuốn giới thiệu, nhìn hết cái bánh hoành tráng này đến cái khác.

                “Nếu muốn những tầng bánh làm theo kiểu truyền thống tôi có thể làm cho cái bánh tượng trưng cho thứ thích. bức tranh thích... hay tượng điêu khắc...” Ông ta lại nhìn tôi. “ cái va li của Louis Vuitton chẳng hạn...”

                cái bánh cưới hình chiếc va li của Louis Vuitton sao? Như thế tuyệt đến cỡ nào chứ?

                “Ông Antoine này? Liệu ông có thể ra đây lát được ?” Robyn thò đầu ra khỏi cái phòng họp phía bên phải - và mặc dù chị ta mỉm cười nhưng nghe giọng có vẻ khó chịu.

                “Xin lỗi Bloomwood,” Antoine vẻ xin lỗi. “Davina này, mang cái bánh cho Bloomwood nếm thử nhé.”

                trợ lý miệng cười tươi xuất ở giữa hai cánh cửa - rồi quay lại với ly champagne và đĩa sứ đựng hai lát bánh kem với bông lily làm bằng đường. ta đưa cho tôi chiếc dĩa và , “Đây là bánh vị xoài và chanh leo, dâu tây, và nước sốt làm từ trái quýt, còn đây là kem caramel với quả hồ trăn và viên chocolate mềm vị mocha. Mời dùng thử!”

                Ôi chao. Mỗi lát bánh là bánh Sponge với ba vị nhân khác nhau màu tùng lam. Tôi biết bắt đầu từ đâu!

                OK... ăn viên chocolate mềm vị cà phê mocha trước.

                Tôi cho miếng vào miệng và gần như bất tỉnh. Đây mới là bánh cưới chứ. Tại sao ở chúng tôi có loại này nhỉ?

                Tôi uống vài ngụm champagne và nhâm nhi bông lily bằng đường, vị chua chua - rồi ăn miếng thứ hai và sung sướng nhai tóp tép, quan sát gần đó khi cẩn thận làm dải hoa lily chạy dọc thân bánh.

                Bạn biết , có lẽ tôi nên đặt cho Suze cái bánh đẹp để mừng lễ rửa tội của nhóc nhà ấy. Ý tôi là, tôi vẫn mua cả quà nữa - nhưng tôi luôn có thể mua bánh như là món đính kèm mà.

                “Chị có biết những cái bánh này giá bao nhiêu ?” tôi hỏi khi ăn sạch trơn miếng bánh thứ hai.

                “Ừm... cũng còn tùy,” ta , ngẩng lên nhìn. “Nhưng tôi đoán chắc khoảng ngàn đô trở lên.”

                Tôi gần như sặc champagne. ngàn đô á? $1000 trở lên á?

                Cho cái bánh kem á?

                Ý tôi là, vậy , tôi vừa ăn hết bao nhiêu nhỉ? Chắc ít nhất cũng phải 50 đô cho lượng bánh đĩa của tôi!

                “ có muốn dùng thêm lát nữa ?” hỏi, và liếc mắt nhìn phòng họp. “Có vẻ như Antoine vẫn bận.”

                “Ôi, được... Sao lại nhỉ? Và tôi có thể nếm thử bông hoa tulip bằng đường được ? Chị biết đấy. Chỉ để nghiên cứu xem thế nào thôi.”

                “Chắc chắn rồi,” vui vẻ . “Bất cứ thứ gì muốn.”

                ta đưa cho tôi bông tulip với dải hoa trắng li ti và tôi ngấu nghiến ăn đầy hạnh phúc, vừa ăn vừa uống champagne.

                Rồi tôi ngó xung quanh và tia được bông hoa hoành tráng và cầu kỳ, màu vàng và trắng với những giọt sương li ti. Ôi chao. Nhìn mới ngon làm sao. Tôi mon men đến chỗ bày những viên đường hình trái tim, cầm viên lên, và gần như cho vào miệng rồi nghe thấy tiếng hét.

                “Dừng lạiiiiiii!” gã mặc đồ trắng tiến nhanh từ khu trưng bày về phía tôi. “Đừng ăn những bông hoa trường thọ ấy!”

                “Úi!” tôi , dừng lại kịp thời. “Xin lỗi. Tôi biết. Có phải nó đặc biệt lắm ?”

                “Tôi phải mất ba giờ đồng hồ để làm đấy,” ta , nhàng lấy nó từ tay tôi. “Tuy nhiên, cũng chưa bị sao cả.” ta mỉm cười với tôi, nhưng tôi nhận ra có giọt mồ hôi trán ta.

                Ừm. Có lẽ từ giờ tôi chỉ uống champagne thôi. Tôi uống thêm ngụm, và nhìn quanh tìm chai rượu có tiếng vang lên từ căn phòng kế bên nơi mà Robyn và Antoine hội ý riêng.

                “Tôi đời nào cố tình làm vậy! Thưa quý , tôi có hằn thù gì hết.”

                “Ông có! phải ông ghét cay ghét đắng tôi sao?” giọng nghèn nghẹt vang lên.

                Tôi có thể nghe thấy giọng của Robyn câu gì đó để xoa dịu nhưng tôi nghe được.

                “Cứ hết lần này đến lần khác!” Giọng lại cất lên lần nữa - và khi nghe tiếng, tôi chết lặng, đưa dở ly rượu lên miệng.

                Tôi thể tin được.

                thể nào.

                “Cái đám cưới chét tiệt này là hãm!” ta rú lên. “Ngay từ đầu mọi thứ hỏng bét.”

                Cánh cửa mở ra và bây giờ tôi có thể nghe mồn tiếng ta.

                Đúng rồi. Đúng là Alicia.

                Tôi cảm thấy thân người mình cứng lại.

                “Đầu tiên khách sạn Plaza thể xếp lịch cho chúng tôi! Bây giờ là thảm họa với cái bánh! Và có biết tôi vừa nghe thấy gì nữa ?”

                “Chuyện gì vậy?” Robyn sợ hãi .

                “ phù dâu của tôi vừa nhuộm tóc màu đỏ! ta chẳng hợp với những phù dâu còn lại! Đúng là cái đồ vô tâm, ích kỷ…”

                Cửa bật mở và Alicia bước ra, hai cái gót giày nhọn hoắt của ta nện sàn nhà gỗ vang lên như tiếng súng máy bắn liên hồi. Khi nhìn thấy tôi, ta dừng ngay lại còn tôi nhìn ta, tim đập thình thịch.

                “Chào Alicia,” tôi , cố gắng tự nhiên. “Rất tiếc khi nghe về cái bánh của . Dù sao nó cũng rất ngon, Antoine ạ.”

                “Cái gì?” Alicia ngơ ngác . Mắt ta đảo nhanh vào chiếc nhẫn đính hôn của tôi, rồi vào mặt tôi, rồi lại quay lại cái nhẫn, rồi vào giày của tôi, rồi vào túi xách của tôi - tiện thể nhìn cái chân váy của tôi - và rồi cuối cùng lại quay về cái nhẫn. Cứ như thể Thẩm định kiểu Manhattan trong hành lang toàn gương.

                “ cũng sắp cưới sao?” cuối cùng ta cũng lên tiếng. “Cưới Luke à?”

                “Đúng thế.” Tôi tự nhiên liếc nhìn cái nhẫn kim cương tay trái, rồi mỉm cười ngây thơ với ta.

                Tôi bắt đầu cảm thấy thư giãn. Tôi bắt đầu thích cái trò này đấy.

                (Tôi cũng ném cho Alicia cái nhìn Thẩm định kiểu Manhattan. Và cái nhẫn của tôi có vẻ hơi to hơn của ta tẹo. phải tôi so sánh hay gì đâu nhá.)

                “Làm sao lại thông báo chứ?”

                hỏi mà, tôi muốn đáp trả như vậy, nhưng thay vì đó tôi chỉ khẽ nhún vai.

                “Vậy cưới ở đâu?” Cái thái độ ngạo mạn vốn quen thuộc của Alicia lại quay về và tôi có thể thấy ta sẵn sàng để ăn tươi nuốt sống tôi.

                “Ừm... đúng ra là...” tôi hắng giọng.

                OK, đây đúng là thời cơ. Đây là lúc tôi phải trịnh trọng thông báo. Tôi phải với Robyn là tôi đổi ý. Tôi cưới ở Oxshott.

                “Thực ra là...”

                Tôi hít hơi sâu. Cố lên. Nó giống như việc giật cái băng dán vết thương. Càng làm nhanh nỗi đau càng qua nhanh. Chỉ cần ra thôi mà.

                Và tôi thực suýt ra rồi tôi lại phạm lỗi chết người khi ngẩng lên nhìn. Cái thái độ bề và ngạo nghễ của Alicia vẫn như trước đây. Cảm giác bao nhiêu năm sống trong mặc cảm mình ngốc nghếch và bé tuôn trào lên như núi lửa - và tôi thể nhịn được nữa, tôi nghe thấy mình , “ ra chúng tôi cưới ở khách sạn Plaza.”

                Khuôn mặt của Alicia ngay lập tức như bị sốc, như sợi dây chun vừa bị bật lại. “Khách sạn Plaza á? sao?”

                “Chắc hẳn hay ho lắm,” tôi đầy tự nhiên. “Chỗ đó đẹp ghê nhỉ, khách sạn Plaza ấy. Có phải cũng cưới ở đó ?”

                “,” Alicia , cằm ta như cứng lại. “Bọn họ thể xếp lịch cho chúng tôi vì báo trước lâu. đặt lúc nào vậy?”

                “Ồ... hay hai tuần trước,” tôi , và khẽ nhún vai như quan tâm.

                Được lắm! Được lắm! Trông ta kìa!

                “ rất tuyệt,” Robyn say sưa thêm. “Nhân tiện đây, sáng nay tôi chuyện với nhà thiết kế. ra đặt được hai trăm cây bulô, và họ gửi đến vài chiếc lá thông để làm mẫu...”

                Tôi có thể thấy Alicia suy nghĩ rất ghê.

                “ chính là người tổ chức cưới trong khu vườn bị phù phép ở khách sạn Plaza,” cuối cùng ta cũng lên tiếng. “Tôi nghe kể rồi. Sheldon Lloyd là người thiết kế. Có đúng thế ?”

                “Chính tôi đấy,” tôi , mỉm cười với Robyn, chị ta cũng cưòi toe toét với tôi cứ như thể tôi là đồng minh cũ.

                “Quý Bloomwood.” Antoine đột ngột xuất và hôn tay tôi. “Bây giờ tôi hoàn toàn có thể phục vụ . Tôi xin lỗi vì gián đoạn. Có vấn đề nho gây bực mình...”

                Mặt Alicia sầm xuống.

                “Ừm, ta . “Tôi phải rồi.”

                “Tạm biệt,” Antoine đáp, thậm chí ngẩng lên.

                “Tạm biệt, Alicia,” tôi ngây thơ . “Chúc đám cưới đáng nhé!”

                Khi ta khỏi, tôi ngồi sụp xuống cái ghế của mình, tim vẫn đập thình thịch vì phấn khích. Đó là trong những khoảnh khắc tuyệt nhất trong đời tôi. Cuối cùng tôi cũng hạ được Alicia Quỷ cái Chân dài. Cuối cùng cũng được! Ý tôi là, ta đối xử khủng khiếp với tôi bao nhiêu lần rồi? Câu trả lời: gần ngàn lần. Và tôi trả đũa được bao nhiêu lần rồi? Câu trả lời: chưa bao giờ.

                Đến tận hôm nay!

                Tôi có thể thấy Robyn và Antoine nhìn nhau, tôi muốn hỏi xem họ nghĩ gì về Alicia chết được. Nhưng... như vậy có vẻ như phù hợp với dâu tương lai.

                Với cả nếu họ xấu Alicia họ cũng có thể xấu tôi.

                “Nào!” Robyn . “ chuyện gì đó dễ chịu hơn . Antoine này, ông xem chi tiết đám cưới của Becky.”

                “Thực ra,” Antoine , mỉm cười tươi với tôi. “Tiệc cưới kiện đẹp nhất.”

                “Tôi biết,” tôi nghe thấy mình sung sướng trả lời. “Tôi rất mong chờ.”

                “Vậy... chúng ta thảo luận về cái bánh... Tôi phải lấy vài bức ảnh cho ... nhân tiện, liệu tôi có thể mời thêm champagne ?”

                “Vâng, tôi , và chìa ly của mình ra. “Như thế rất tuyệt!”

                Champagne màu nhạt và ngon được rót vào ly của tôi. Rồi Antoine lại biến mất và tôi uống ngụm, mỉm cười để che giấu việc thực ra tôi cảm thấy hơi khó ở.

                Giờ đây khi Alicia khỏi, cần phải giả bộ nữa. Việc tôi nên làm là đặt ly xuống, kéo Robyn riêng ra bên, xin lỗi vì làm mất thời gian của chị ta và thông báo với chị ta rằng đám cưới bị hủy và tôi cưới ở Oxshott. Khá đơn giản và thẳng thắn.

                Đó là việc tôi nên làm.

                Nhưng.... có cái gì đó rất lạ xảy ra từ sáng nay. Tôi thể giải thích nổi - nhưng có lẽ, ngồi ở đây, uống champagne và ăn bánh trị giá cả ngàn đô, tôi chỉ cảm thấy mình giống người sắp cưới tại khu vườn nào đó ở Oxshott.

                Thành thực mà , tôi thề - tôi cảm thấy chính xác mình là ai đó đám cưới hoành tráng, xa hoa ở khách sạn Plaza.

                Hơn thế nữa, tôi muốn mình là người có đám cưới hoành tráng và xa hoa ở khách sạn Plaza. Tôi muốn lượn quanh những cửa hiệu bánh đắt tiền, có nhiều người theo sau và được đối xử như công chúa. Nếu tôi hủy đám cưới tất cả mọi thứ chấm dứt. Mọi người thôi xun xoe. Tôi còn là người đặc biệt và hào nhoáng.

                Ôi Chúa ơi, chuyện gì xảy ra với tôi vậy? Sáng nay tôi rất quyết tâm.

                Rất cương quyết, tôi nhắm mắt lại và buộc bản thân nghĩ đến mẹ với cây hoa đào nở đầy hoa của mẹ. Nhưng ngay cả việc đó cũng có ích gì. Có lẽ là do rượu champagne - nhưng thay vì lấy lí trí để chiến thắng cảm xúc: mình phải cưới ở nhà, tôi lại thấy mình nghĩ: Có lẽ chúng tôi có thể mang cây đào vào khu vườn bị phù phép.

                “ ổn chứ, Becky?” Robyn , mỉm cười vui vẻ với tôi. “Quá đỗi hào hứng với tất cả đúng ?”

                “Ôi!” Tôi , ngẩng đầu lên đầy hối lỗi. “Tôi nghĩ... liệu ừm... đám cưới rất tuyệt.”

                Tôi làm gì bây giờ? Tôi phải gì bây giờ?

                Hay tôi gì cả?

                Thôi nào, Becky. Quyết định .

                “Vậy - có muốn xem tôi có gì trong túi xách ?” Robyn vui vẻ .

                “Ừm... vâng, có.”

                “Ta-daah!” Chị ta rút ra tấm thiệp dày, được rập nổi, viết bằng nét chữ nghiêng, rồi đưa cho tôi.

                Bà Elinor Sherman



                Trân trọng kính mời quý vị



                trong lễ cưới của



                Rebecca Bloomwood



                và con trai bà là Luke Brandon.



                Tôi nhìn tấm thiệp chăm chú, tim tôi đập mạnh.

                Đây là thực. Việc này rất thực. Nó đây rồi, ràng như trắng và đen.

                Hay ít ra là màu đồng và nâu sẫm.

                Tôi nhận chiếc thiệp cứng từ tay Robyn và lật lên lật xuống xem.

                “ nghĩ thế nào?” Robyn hăm hở. “Nó trang nhã, đúng ? Tấm thiệp này 80% là vải lanh thô.”

                “Nó... rất đáng .” Tôi nghẹn ngào. “Có vẻ như chẳng mấy chốc chúng ta gửi thiệp mời khắp nơi.”

                “Chúng ta chưa gửi được! Nhưng tôi luôn muốn làm thiệp cưới xong xuôi sớm. Như tôi luôn , kiểm tra kiểm tra lại bao nhiêu cũng thừa. Chúng ta muốn cầu quan khách phải mặc ‘báo buổi tối’[2] giống như dâu mà tôi biết...” Chị ta cười sặc sụa.

                [2] Trong nguyên tác, tác giả dùng ‘evening press’. Ở đây ý muốn đến lỗi chính tả in thiệp cưới của đám cưới khác. Lẽ ra phải in ‘evening dress’ (váy dạ hội) người in sai thành ‘eveing press’ (báo buổi tối).

                “Đúng vậy.” Tôi liếc nhìn mấy dòng chữ lần nữa.



                Thứ Bảy ngày 22 tháng Sáu hồi 7 giờ



                Tại khách sạn Plaza



                Thành phố New York





                Việc này nghiêm trọng. Nếu tôi định phải ngay bây giờ. Nếu tôi định hủy bỏ đám cưới tôi phải làm ngay bây giờ. Ngay giây phút này.

                Miệng tôi vẫn ngậm chặt.

                Điều này có thực đồng nghĩa với việc rốt cuộc tôi vẫn chọn khách sạnPlaza ? Rằng tôi phản bội ? Rằng tôi chọn những thứ xa hoa và hào nhoáng? Rằng tôi ủng hộ Elinor chứ phải bố mẹ mình ?

                “Tôi nghĩ muốn gửi cái cho mẹ !” Robyn .

                Tôi lập tức ngẩng đầu lên - nhưng khuôn mặt của Robyn ngây thơ vô tội. “ tiếc vì bà ở đây để tham gia vào toàn bộ việc chuẩn bị này. Nhưng bà rất thích được nhìn thấy cái này, đúng ?”

                “Đúng thế,” tôi sau hồi im lặng. “Đúng thế, bà ... rất thích nó.”

                Tôi cho tấm thiệp vào túi xách và dập khóa túi lại, cảm thấy hơi khó ở.

                Vậy quyết định thế . New York.

                Mẹ hiểu mà. Khi tôi cho mẹ về nó cách đàng hoàng, mẹ tôi đồng ý thôi. Mẹ phải đồng ý thôi.

                Cái bánh vị trái quýt và trái vải mới của Antoine tuyệt cú mèo. Nhưng hiểu sao khi nhâm nhi nó, tôi hoàn toàn mất cảm giác ngon miệng.

                Sau khi thử thêm vài vị nữa mà tôi vẫn chưa có quyết định gì Antoine và Robyn nhìn nhau và gợi ý tôi nên có thêm thời gian để suy nghĩ. Vậy nên sau khi ăn thêm miếng cuối cùng là bông hồng làm bằng đường cho đỡ tiếc nuối, tôi chào tạm biệt và thẳng về Barneys, nơi tôi giải quyết các vấn đề của tất cả khách hàng cách hoàn hảo cứ như thể có điều gì phải suy nghĩ vậy.

                Nhưng lúc nào tôi cũng nghĩ về cuộc điện thoại mà tôi phải gọi. Và làm thế nào để tôi có thể thông báo tin này với mẹ. Và làm thế nào tôi có thể giải thích cho mẹ hiểu.

                Tôi bất cứ điều gì gây sốc như tôi hoàn toàn muốn cưới ở khách sạn Plaza. đời nào. Tôi chỉ với mẹ rằng đó cũng là lựa chọn nếu cả hai chúng tôi đều muốn điều đó. Đó là cụm từ quan trọng. Nếu cả hai chúng ta đều muốn điều đó.

                là, lúc trước tôi đề cập ràng vấn đề này với mẹ. Có lẽ mẹ túm lấy cơ hội này khi tôi giải thích ràng và đầy đủ với bà. Chỉ cần tôi kể cho bà nghe về khu vườn bị bỏ bùa mê và dàn nhạc giao hưởng bộ dây, ban nhạc nhảy và cái bánh kem trị giá ngàn đô la. đám cưới đáng và xa hoa, tất cả chi phí đều được thanh toán hết rồi! Ý tôi là, ai có thể bỏ qua nó được chứ?

                Nhưng tim tôi đập thình thịch khi trèo lên cầu thang về căn hộ của chúng tôi. Tôi biết mình thành thực với bản thân. Tôi biết mẹ thực muốn gì.

                Tôi cũng biết chỉ cần tôi gây đủ phiền nhiễu làm bất cứ điều gì tôi cầu bà.

                Tôi đóng cửa lại sau lưng và thở sâu. Hai giây sau, chuông cửa sau lưng tôi reo lên và tôi giật bắn mình hoảng sợ. Chúa ơi, lúc này tôi sợ gần chết.

                “Chào,” tôi khi mở cửa. “Ôi, Danny, hóa ra là cậu. Nghe này, tớ cần gọi cuộc điện thoại quan trọng. Vì vậy nếu cậu phiền...”

                “OK, tớ phải nhờ cậu giúp đây,” , vào căn hộ của tôi và hoàn toàn tảng lờ tôi.

                Chuyện gì vậy?

                “Randall vừa mới quay cho tớ trận. Đại loại, ấy , chính xác em định bán quần áo ở đâu? Chính xác ai là khách hàng của em? Em có kế hoạch kinh doanh chưa? Vì thế tớ chỉ biết kiểu, tất nhiên em có kế hoạch kinh doanh, thưa Randall. Em có kế hoạch mua lại Coca Cola vào năm tới, nghĩ sao?”

                “Danny này?”

                “Vậy là lúc đó ấy bắt đầu ca cẩm nếu tớ có khách hàng mục tiêu cụ thể tớ nên bỏ cuộc ấy trợ cấp thêm cho tớ nữa. ấy dùng từ trợ cấp chứ! Cậu có tin được ?”

                “Ừ,” tôi lơ đãng trả lời. “ ấy có trả tiền thuê nhà cho cậu mà. Và ấy mua cho cậu mấy cuộn da lộn màu hồng mà cậu thích…”

                “OK,” Danny sau hồi im lặng. “OK. Vậy là cái vải da lộn màu hồng ấy đúng là sai lầm. Nhưng Chúa ơi! ấy chịu thôi. Tớ với ấy về cái váy của cậu - nhưng ấy bảo, Daniel à, em thể trông chờ doanh nghiệp làm ăn chỉ dựa vào khách hàng sống ở tầng dưới được.” Danny gặm móng tay cách lo lắng. “Vậy nên tớ với ấy là tớ vừa nhận được hàng đặt từ cửa hàng mua sắm.”

                “ sao? Cửa hàng nào vậy?”

                “Barneys.”

                Tôi nhìn , cuối cùng tôi cũng chú ý đến .

                “Barneys á? Danny, sao cậu lại là Barneys chứ?”

                “Để cậu có thể giúp tớ! Nếu ấy có hỏi cậu bao che cho tớ, OK? Và rằng tất cả các khách hàng của cậu đều chết mê chết mệt đồ của tớ, cậu chưa từng biết trường hợp nào như vậy trong lịch sử của cửa hàng.”

                “Cậu điên rồi. ấy bao giờ tin đâu. Và cậu gì nếu ấy muốn ít tiền chứ?”

                “Lúc đó tớ có tiền rồi!”

                “Nếu ấy kiểm tra sao? Nếu ấy đến Barneys xem sao?”

                “ ta kiểm tra đâu,” Danny đầy khinh bỉ. “ tháng ta chỉ có thời gian chuyện với tớ lần, làm gì có chuyện bất ngờ đến Barneys chứ. Nhưng nếu ấy gặp cậu ở cầu thang hãy theo kịch bản của tớ. Đó là tất cả những gì tớ cầu.”

                “Ừ... được rồi,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng.

                Thành thực mà tôi còn tâm trí đâu để quan tâm đến mấy việc đó nữa.

                “Danny ạ, thực tớ cần gọi cuộc điện thoại này...” tôi khẩn khoản.

                “Vậy hai người tìm được chỗ ở chưa?” , ngồi phịch xuống ghế bành.

                “Chúng tớ chưa có thời gian.”

                “Hai người thậm chí chưa hề nghĩ đến việc đó đúng ?”

                “Elinor muốn bọn tớ dọn đến căn hộ của bà ta và tớ từ chối. Chúng tớ mới dừng ở đó thôi.”

                “ sao?” Danny nhìn tôi chằm chằm. “Nhưng cậu muốn ở tòa nhàVillage sao?”

                “Tất nhiên là ! đời nào tớ dọn đến đó!”

                “Vậy cậu định làm gì?”

                “Tớ... biết! Lúc này tớ có quá nhiều chuyện khác phải nghĩ. Chẳng hạn như...”

                “Căng thẳng tiền hôn nhân,” Danny tỏ ra đầy am hiểu. “Giải pháp là ly martini đúp.” mở tủ rượu ra và chồng các tờ quảng cáo về danh sách quà cưới rơi xuống sàn.

                “Này!” như trách móc, nhặt chúng lên. “Cậu lên danh sách quà cưới mà rủ tớ sao? Tớ thể tin được điều đó! Cả đời tớ mong được lên danh sách quà cưới đến chết! Cậu có cầu cái máy pha cà phê cappuccino ?”

                “Ừm... có. Tớ nghĩ vậy...”

                “Sai lầm lớn. Cậu dùng nó được ba bận rồi lại quay về với Starbucks thôi. Nghe này, nếu cậu muốn tớ nhận bất cứ món quà nào cậu biết tớ ở ngay tầng nhá...”

                “Yeah, đúng rồi.” Tôi lườm . “Để sau Giáng sinh nhé.”

                Giáng sinh vẫn là nỗi đau kha khá đối với tôi. Tôi nghĩ mình thực thông minh khi đặt đống quà mạng. Nhưng chúng chẳng bao giờ đến, vì thế tôi mất cả tối Giáng sinh chạy quanh các cửa hàng để mua quà thay thế. Rồi vào sáng Giáng sinh chúng tôi lên gác uống rượu cùng Danny và Randall thấy Danny ngồi đó, mặc cái áo choàng lụa tôi mua cho Elinor và ăn những thanh chocolare lẽ ra là gửi cho Samantha ở chỗ làm.

                “Này, làm sao mà tớ biết được chứ?” chống chế. “Đó là Giáng sinh và chúng được gói ghém đàng hoàng... Như kiểu, Đúng rồi, Daniel, ông già Noel...” vớ lấy chai Martini và dốc vào bình pha cocktail. “Mạnh hay rất mạnh?”

                “Danny, tớ thực phải gọi cuộc điện thoại này. Tớ quay lại trong phút nữa.”

                Tôi nhấc cái điện thoại ra và mang vào phòng ngủ, rồi đóng cửa lại và cố gắng tập trung suy nghĩ lần nữa.

                Đúng rồi. Tôi có thể làm được việc này. Điềm tĩnh và bình tĩnh. Tôi quay số máy nhà và đợi chờ với nỗi lo sợ chết người khi chuông cứ reo.

                “Alô.” giọng khe khẽ vang lên.

                “Alô.” Tôi bối rối đáp lại. Cứ cho là gọi đường dài nữa đó cũng phải giọng của mẹ.

                “Becky à. Janice đây! Cháu , cháu có khỏe ?”

                kỳ lạ. Có phải tôi gọi nhầm số máy nhà bên cạnh nhỉ?

                “Cháu... khỏe.”

                “Ôi, tốt quá! Bây giờ, nhân tiện gặp cháu điện thoại, cháu thích loại nào hơn, Evian hay Vittel?”

                “Vittel,” tôi tự động trả lời. “ Janice này...”

                “Tuyệt quá. À còn nước có ga sao? Có điều là bây giờ rất nhiều người uống nước, cháu biết đấy, vì sức khỏe mà.... Cháu nghĩ sao về Perrier?”

                “Cháu... cháu biết. Janice này...” tôi hít sâu. “Mẹ cháu có ở đấy ạ?”

                “Cháu , cháu biết à? Bố mẹ cháu vắng rồi! ĐếnLake District rồi.”

                Tôi cảm thấy bực mình quá. Làm sao tôi có thể quên là bố mẹ chơi Lake District chứ?

                “ chỉ ghé xem mấy cái cây. Nếu là chuyện khẩn cấp có thể tìm số điện thoại bố mẹ cháu để lại...”

                “, ... có gì đâu ạ.”

                Nỗi buồn bực của tôi như bắt đầu lắng xuống. Rồi tôi cảm thấy khá nhõm trong lòng. Tôi cảm thấy bớt gánh nặng hơn được lúc. Ý tôi là, họ vắng phải lỗi của tôi, đúng ?

                “Cháu có chắc ?” Janice . “Nếu là chuyện quan trọng, có thể dễ dàng tìm số điện thoại...”

                “, thực , sao đâu ạ! có gì quan trọng ạ,” tôi nghe thấy mình . “Vâng, rất vui được chuyện với ... tạm biệt !” Tôi dập máy, người khẽ run lên.

                Chỉ thêm vài ngày nữa thôi mà. ảnh hưởng gì đâu.

                Tôi trở lại phòng khách và thấy Danny ngả ngốn sofa, đổi kênh ti vi liên tục.

                “Ổn cả chứ?” hỏi, ngẩng đầu lên.

                “Ổn,” tôi . “Cùng uống nhé.”

                “Vẫn trong bình pha rượu,” , hất đầu về phía tủ rượu, ngay khi đó cửa ra vào mở ra.

                “Chào!” tôi reo lên. “Luke này, có phải đấy? về vừa kịp...”

                Tôi khựng lại khi Luke bước vào phòng và sững sờ nhìn . Mặt tái nhợt và vô hồn, mắt còn tối sầm hơn thường lệ. Tôi chưa từng bao giờ nhìn thấy như vậy.

                Danny và tôi liếc nhau và tôi cảm thấy tim mình thắt lại.

                “Luke!” tôi nghẹn ngào. “ ổn chứ?”

                “ cố gọi suốt tiếng vừa rồi,” . “Em ở chỗ làm, đường dây ở đây lại bận...”

                “Có lẽ lúc đó em đường về nhà. Và rồi em phải gọi điện thoại.” Lo lắng, tôi bước lại gần . “Có chuyện gì vậy Luke? Chuyện công việc ạ?”

                “Chuyện Michael,” Luke . “ vừa nghe . “ ấy bị đau tim.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :