1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tín Đồ Shopping Có Baby

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
        Chương 6

      Trời ạ, công việc tuyệt vọng.

      Đó là hôm sau ngày tôi đến chỗ Venetia Carter, và tôi ngồi ở bàn mình trong khu vực Mua sắm Cá nhân. Jasmine, người cùng làm việc với tôi, nằm ườn đống sofa. Sổ lịch hẹn của chúng tôi trống trơn, điện thoại câm như hến, còn cả chỗ này ì trệ như vẫn thế. Tôi nhìn quanh. bóng khách hàng. Dấu hiệu duy nhất của chuyển động sàn cửa hàng là Len, nhân viên bảo vệ kiểm tra vòng theo trách nhiệm, và trông cũng ngán ngẩm như những người còn lại trong chúng tôi.

      Lúc ấy tôi nghĩ lại ở Barneys New York ra sao, mọi thứ sáng choang, đầy tiếng trò chuyện và nhộn nhịp người mua những chiếc váy giá cả ngàn đô. Còn ở đây, toàn bộ những gì tôi bán được tuần này là đôi tất lưới và cái áo mưa trái mùa. Nơi này là thảm họa. Mà chúng tôi mới chỉ mở cửa mười tuần trước.

      The Look được hậu thuẫn bởi tập đoàn khổng lồ, Giorgio Laszlo. Lẽ ra nó phải là cửa hàng lớn tuyệt vời, đông vui, được nhiều người biết tới, cửa hàng có thể chiếm thị phần của Selfridges và Harvey Nichols. Nhưng ngay từ ngày đầu tiên mọi thứ bắt đầu hỏng bét. thực tế, nơi này trở thành trò cười tầm cỡ quốc gia.

      Trước hết, toàn bộ kho hàng bị cháy rụi và lễ khai trương phải hoãn lại. Rồi cái chao đèn rơi thẳng từ trần nhà xuống làm nhân viên tư vấn mỹ phẩm sợ khiếp vía ngay giữa buổi biểu diễn trang điểm. Sau đó người ta lại nghi ngờ dịch bệnh truyền nhiễm bùng phát tại đó nên tất cả chúng tôi bị buộc nghỉ ở nhà. Hóa ra là báo động nhầm - nhưng thiệt hại . Tất cả các tờ báo đều có bài đăng về chuyện The Look bị nguyền rủa ra sao và các loạt tranh biếm họa vẽ cảnh khách hàng ngất xỉu rồi bị gạch vữa của tòa nhà rơi vào người. (Cái này buồn cười , nhưng bạn được phép thế.)

      Thế là khi chúng tôi mở cửa trở lại chẳng ai quay lại nữa. Mọi người dường như đều nghĩ rằng cửa hàng vẫn đóng cửa, nhiễm bệnh truyền nhiễm hay gì đó. Tờ Daily World, kẻ thù toàn diện của Giorgio Laszlo, liên tục gửi phòng viên ảnh cải trang đến để chụp ảnh cửa hàng và cho đăng dưới hàng tít VẪN VẮNG LẶNG! và NGU NGỐC NÀY CÓ THỂ KÉO DÀI THÊM BAO LÂU? Có tin đồn rằng nếu tình hình được cải thiện sớm, cửa hàng tiêu tùng.

      Thở dài u ám, Jasmine mở trang báo và bắt đầu đọc mục tử vi. Đó là vấn đề nữa: khó mà giữ được động lực cho cấp dưới khi việc kinh doanh đình đốn. (Jasmine là cấp dưới của tôi.) Trước khi bắt đầu công việc này, tôi đọc trong các cuốn sách về quản lý của Luke dạy cách làm sếp - và nó bảo “liên tục khen ngợi nhân viên trong những thời điểm khó khăn là điều cực kỳ quan trọng”.

      Tôi khen tóc, giày và túi của Jasmine rồi. cũng chẳng còn gì nhiều mà khen nữa.

      “Tôi thích... lông mày của , Jasmine!” tôi vui vẻ . “ làm ở đâu thế?”

      Jasmine nhìn tôi như thể tôi vừa bảo ta ăn con cá voi con. “Tôi đâu.”

      “Tại sao?”

      “Đó là bí mật của tôi. Nếu tôi bảo với chị, chị cũng đến đó và rồi chị có được dáng vẻ của tôi.”

      Jasmine gầy giơ xương, với những lọn tóc vàng xỉn, mũi bấm khuyên, mắt xanh da trời và mắt xanh lá cây. ta có cố mấy cũng thể trông bằng tôi được.

      “Tôi bắt chước dáng vẻ của đâu!” tôi đáp nhàng. “Tôi chỉ làm lông mày cho đẹp thôi! Nào, cho tôi biết .”

      “Uh-huh.” ta lắc đầu. “ đời nào.”

      Tôi cảm thấy cơn cáu giận dâng trào.

      “Khi hỏi tôi làm tóc ở đâu, tôi với ,” tôi nhắc ta. “Tôi cho danh thiếp, giới thiệu cho stylish tốt nhất và tiết kiệm được mười phần trăm khi cắt lần đầu tiên. Nhớ ?”

      Jasmine nhún vai. “Đó là tóc.”

      “Còn đây là lông mày! Nó ít quan trọng hơn!”

      “Là chị nghĩ thế thôi.”

      Ôi vì Chúa. Tôi sắp sửa bảo với ta rằng tôi quan tâm ta làm đôi lông mày ngu ngốc ấy ở đâu ( dối, vì giờ tôi bị chung ám ảnh) nghe thấy tiếng bước chân. Sải bước, dậm mạnh, loại bước chân của quản lý cao cấp.

      Jasmine lanh lẹ nhét tờ tạp chí Heat của ta xuống dưới chồng áo len, còn tôi giả vờ chỉnh lại khăn quàng ma nơ canh. lát sau, Eric Wilmot, giám đốc marketing, xuất ở góc hành lang với mấy gã diện com lê bảnh bao mà trước đó tôi chưa từng thấy.

      “Còn đây là bộ phận Mua sắm Cá nhân,” với mấy gã kia với vẻ vui tươi giả tạo. “Rebecca từng làm việc tại chuỗi cửa hàng Barneys ở New York! Rebecca, gặp Clive và Graham từ công ty tư vấn First Results Consulting này. Họ ở đây để đưa ra vài ý tưởng.” nở nụ cười căng thẳng.

      Eric vừa được thăng chức giám đốc marketing tuần trước, khi giám đốc tiền nhiệm từ chức. có vẻ gì là người thích thú với công việc mới của mình.

      “Nhiều ngày rồi chúng ta chưa có khách hàng nào,” Jasmine đều đều . “Ở đây như cái nhà xác vậy.”

      “Uh-huh.” Nụ cười của Eric co lại.

      nhà xác vắng tanh cái xác,” ta . “Nó còn chết chóc hơn cái nhà xác. Vì ít ra nhà xác còn có...”

      “Tất cả chúng tôi đều nhận thức được tình hình rồi, cảm ơn , Jasmine.” Eric ngắt lời ngay. “Điều chúng ta cần là giải pháp.”

      “Làm thế nào đưa mọi người qua những cánh cửa kia?” trong các nhà tư vấn nhìn ma nơ canh . “Đó là vấn đề.”

      “Làm thế nào để khiến họ tiếp tục đến cửa hàng?” tay kia ra chiều đăm chiêu.

      Trời ơi! Tôi trộm nghĩ mình cũng có thể thành nhà tư vấn nếu chỉ việc mặc com lê và hỏi những câu hoàn toàn hiển nhiên như thế.

      “Điểm đặc biệt trong bán hàng ở đây là gì?” tay thứ nhất . “Chẳng gì cả,” tôi , thể ngậm miệng lâu hơn được nữa. “Giá hàng của chung tôi gian nào cũng thế thôi. Ôi nhân tiện, các có thể bị ốm hoặc bị cái gì đó rơi vào đầu nếu mua sắm ở đây. Chúng tôi cần động lực.”

      Cả ba người đàn ông nhìn tôi ngạc nhiên.

      “Chuyện công chúng ái ngại nguy hiểm hiển nhiên là thử thách lớn nhất cho chúng ta,” tư vấn viên thứ nhất , cau mày. “Chúng ta cần phải thay đổi lại vẻ ngoài tiêu cực, tạo ra hình ảnh tích cực, khỏe mạnh...” Tay này hoàn toàn hiểu ý mình.

      “Chuyện đó quan trọng!” tôi cắt lời ta. “Nếu chúng ta có thứ gì đó độc đáo, thứ mà mọi người thực muốn, kiểu gì họ cũng đến. Ví dụ như hồi tôi sống ở New York, tôi từng đến buổi bán hàng xịn giảm giá trong tòa nhà chờ phá dỡ. Bên ngoài có gắn biển cảnh báo như CẤM VÀO, NGUY HIỂM, nhưng tôi nghe được tin họ có giày Jimmy Choo với giá giảm 80 phần trăm. Thế là tôi vào!”

      “Họ có á?” Jasmine , giật nảy người.

      ,” tôi đầy tiếc rẻ. “Hết sạch rồi. Nhưng tôi tìm được chiếc áo khoác Gucci, mà chỉ có bảy mươi đô la!”

      vào tòa nhà chờ phá dỡ,” Eric tròn mắt nhìn tôi, “chỉ vì đôi giày?”

      Có điều gì đó mách bảo tôi rằng ta chẳng làm nghề này được lâu.

      “Tất nhiên! Và ở đó còn có cả trăm nữa. Vì thế nếu chúng ta có cái gì đó tuyệt và độc đáo ở The Look, họ đến nhanh như điện! Thậm chí ngay cả khi trần có sắp sập! Chẳng hạn như loạt hàng đời đầu của các nhà thiết kế hot.”

      Cho đến nay ý tưởng này nung nấu trong đầu tôi khá lâu rồi. Thậm chí tuần trước tôi còn thử chuyện với Brianna, trưởng bộ phận mua hàng, về nó. Nhưng ta chỉ gật đầu và hỏi liệu tôi có thể mang cho ta cái váy gắn hạt lóng lánh của Dolce cỡ số tám , vì ta tối đó định đến dự buổi ra mắt phim mà chiếc váy Versace đỏ chật mông quá - tôi nghĩ gì đây?

      Chỉ có trời mới biết Brianna kiếm được vị trí của ta như thế nào. Ừm, thực ra ai cũng biết. Bởi vì ta là vợ của Giorgio Laszlo và từng là người mẫu. Thông cáo báo chí hồi The Look mở cửa bảo rằng ta đủ phẩm chất và năng lực để trở thành trưởng bộ phận mua hàng vì ta có “kiến thức và kinh nghiệm của người trong ngành thời trang”.

      Thông cáo đó thêm, “ may, ta chẳng có lấy tế bào não.”

      “Hàng đời đầu... nhà thiết kế...” Tay tư vấn thứ nhất nguệch ngoạc vào cuốn sổ của ta. “Chúng ta nên chuyện với Briana về vụ này. Bà ấy liên hệ được với người phù hợp.”

      “Tôi tin rằng tại bà ấy nghỉ,” Eric . “Với ngài Laszlo.”

      “Thế , chờ khi bà ấy về. Chúng ta phát triển ý tưởng đó.” Tay tư vấn đóng sập sổ lại. “Ta tiếp nào.”

      Rồi họ sải bước , và tôi chờ cho đến khi họ khuất sau chỗ rẽ mới gầm gừ bực tức.

      “Sao thế?” Jasmine , ta lại nằm ườn ra sofa cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó.

      “Họ chẳng làm nên trò trống gì đâu! Vài tuần nữa Brianna mới về, mà đằng nào ta cũng vô phương cứu chữa. Họ chỉ họp hành và chuyện... và trong lúc đó cửa hàng này tiêu tùng.”

      quan tâm làm gì?” Jasmine nhún vai thờ ơ.

      Sao ta lại có thể khoanh tay nhìn cơ nghiệp sụp đổ mà làm cái gì đó?

      “Tôi quan tâm bởi vì... bởi vì đây là nơi tôi làm việc! Nó có thể thành công!”

      “Thực tế , Becky. nhà thiết kế nào lại muốn ra mắt loạt hàng độc ở đây.”

      “Brianna có thể gọi điện nhờ giúp đỡ,” tôi phản đối. “Ý tôi là, ta từng là người mẫu cho Calvin Klein, Versace... Tom Ford... ta có thể thuyết phục trong số đó, đúng ? Trời ơi, giá mà tôi có người bạn là nhà thiết kế nổi tiếng...” Tôi ngưng lại giữa câu.

      Từ từ . Sao trước đây mình nghĩ ra nhỉ?

      “Sao thế?” Jasmine ngước lên.

      “Tôi thực quen nhà thiết kế,” tôi . “Tôi quen Danny Kovitz! Chúng ta có thể nhờ ta làm gì đó.”

      “Chị quen Danny Kovitz?” Trông Jasmine có vẻ hoài nghi. “Hay chỉ vô tình gặp ta lần?”

      “Tôi quen ta ! Hồi tôi ở New York ta từng sống ở tầng tôi. ta thiết kế váy cưới cho tôi,” tôi thể ngăn mình thêm cách tự mãn.

      là tuyệt, có người bạn nổi tiếng. Tôi quen Danny từ hồi chưa là ai cả. thực tế tôi giúp có được cú đột phá đầu tiên. Và giờ trở thành cục cưng của ngành thời trang quốc tế! từng làm việc tại Vogue và các trang phục thiết kế được nhận giải Oscar và đủ thứ. Tháng trước vừa trả lời phỏng vấn tờ Women’s Wear về bộ sưu tập mới nhất, và bộ đồ được thiết kế dựa cách hiểu của về suy tàn của nền văn minh.

      Tôi tin lời nào trong đó. Đó hẳn là thứ quăng ra vào phút chót nhờ đống ghim băng, cà phê đen và ai đó khâu vội lại cho .

      Nhưng chẳng sao. dòng thời trang độc đáo hiệu Danny Kovitz trở nên siêu nổi tiếng. Lẽ ra mình nên nghĩ đến điều này từ trước rồi mới phải.

      “Nếu chị biết Danny Kovitz gọi điện cho ta ,” Jasmine thách thức. “Ngay bây giờ.”

      ta tin tôi sao?

      “Được thôi, tôi gọi!” tôi rút điện thoại ra, tìm số di động của Danny và gọi.

      , khá lâu rồi tôi chưa chuyện với Danny. Nhưng chẳng sao, chúng tôi cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện khi tôi sống ở New York, và chúng tôi luôn gắn bó như thế. Tôi chờ lúc - nhưng ai trả lời, chỉ tiếng bíp. Có lẽ bị mất máy và hủy mọi cuộc gọi hoặc gì đó.

      “Có vấn đề à?” Jasmine nhướng bên lông mày hoàn hảo.

      “Điện thoại ấy hoạt động,” tôi điềm tĩnh . “Tôi gọi số văn phòng.” Tôi bấm số tổng đài quốc tế, hỏi số công ty Danny Kovitz và gọi. Giờ ở New York là khoảng chín rưỡi sáng, có nghĩa có nhiều cơ hội là Danny đến, trừ phi ta vừa thức thâu đêm ở văn phòng. Nhưng tôi có thể để lại lời nhắn.

      “Công ty Danny Kovitz xin nghe,” giọng nam trả lời. “Tôi có thể giúp được gì ?”

      “Ôi, xin chào!” tôi . “Tôi là Becky Brandon, thời con là Bloomwood. Tôi muốn chuyện với Danny Kovitz.”

      “Xin hãy giữ máy,” giọng đó cách nhã nhặn. kiểu giai điệu rap nào đấy ầm ầm đổ vào màng nhĩ tôi trong lát - rồi đến giọng nữ hoan hỉ vang lên trong điện thoại.

      “Chào mừng đến với câu lạc bộ những người hâm mộ Dannv Kovitz! Để đăng ký thành viên đầy đủ, xin bấm phím ...”

      Ôi giời đất ơi. Tôi tắt máy và gọi số tổng đài công ty lần nữa, tránh cái nhìn của Jasmine.

      “Công ty Danny Kovitz xin nghe. Tôi có thể giúp được gì ?”

      “Chào, tôi là người bạn cũ, rất thân của Danny,” tôi vắn tắt. “Xin chuyển máy cho tôi tới trợ lý cá nhân của ấy.”

      Điệu rap lại ầm ầm trong tai tôi, rồi giọng nữ cất lên, “Văn phòng riêng của Danny Kovitz, Carol nghe, tôi có thể giúp thế nào đây?”

      “Chào Carol!” tôi theo kiểu thân thiện nhất của mình. “Tôi là bạn cũ của Danny và nãy giờ tôi vẫn cố liên lạc với ấy qua điện thoại di động nhưng nó hoạt động. Liệu có thể cho tôi gặp ấy được ? Hoặc cho tôi để lại lời nhắn?”

      “Tên chị là?” Carol , nghe giọng hoài nghi.

      “Becky Brandon. Thời con là Bloomwood.”

      “Và liệu ông ấy có thể biết chị có quan hệ thế nào ?”

      “Tất nhiên! Chúng tôi là bạn!”

      “Được rồi, tôi chuyển lời nhắn của cho ông Kovitz...”

      Đột nhiên tôi nghe thấy giọng quen thuộc, loáng thoáng vọng vào điện thoại từ ngoài, “Tôi cần lon Diet Coke, OK?”

      Đó là Danny!

      ấy ở đó, đúng ?” tôi kêu lên. “Tôi vừa nghe tiếng ấy! có thể cho tôi gặp nhanh lên được ? là tôi chỉ muốn chuyện nhanh...”

      “Ông Kovitz ... họp,” Carol . “Chắc chắn tôi chuyển lời nhắn của , Broom. Cảm ơn vì gọi.” Điện thoại tắt lịm.

      Tôi tắt máy, cáu điên người. ta chuyển gì cả, đúng ? Thậm chí ta còn ghi lại số điện thoại của tôi nữa!

      “Thế,” Jasmine, người nãy giờ vẫn quan sát nãy giờ, . “Bạn thân hả?”

      Đúng thế,” tôi bực bội .

      OK. Nghĩ xem nào. Phải có cách nào đó gặp được ấy chứ. Phải có...

      Chờ chút.

      Tôi lại quờ quạng tìm cái điện thoại và gọi tổng đài quốc tế. “Xin chào,” tôi với điện thoại viên. “Tên là Kovitz, địa chỉ là Khu nhà Apple Bay, đường Fairview, Foxton, Connecricur. có thể nối máy thẳng cho tôi ...?”

      Vài phút sau có tiếng trả lời. “A lô?”

      “Xin chào, bác Kovitz!” tôi theo kiểu quyến rũ nhất có thể. “Cháu là Becky. Becky Bloomwood? Bác nhớ cháu ạ?”

      Tôi lúc nào cũng quý mẹ của Danny. Chúng tôi tán gẫu những chuyện cũ cách vui vẻ, rồi bà hỏi tôi đủ thứ về đứa bé còn tôi hỏi bà về những khu vườn đoạt giải thưởng, và câu chuyện kết thúc bằng việc bà bày tức giận thay cho tôi trước cái cách mà nhân viên của Danny đối xử với tôi, đặc biệt khi tôi chính là người đầu tiên giới thiệu các mẫu của đến chuỗi cửa hàng Barneys (cái này là tôi nhắc bà, chỉ làm như tình cờ thôi), và hứa bắt Danny gọi cho tôi.

      Và đúng hai phút theo nghĩa đen sau khi chúng tôi chuyện xong, di động của tôi đổ chuông.

      “Chào Becky! Mẹ tớ là cậu gọi?”

      Danny.” Tôi thể kiềm chế bắn cái liếc mắt đắc thắng về phía Jasmine. “Ôi trời ơi, phải đến hàng thế kỷ rồi gặp. Dạo này sao rồi?”

      “Tớ rất tuyệt! Trừ việc vừa bị bà già oanh tạc cho bài. Lạy Chúa!” Giọng Danny nghe có vẻ run rẩy. “Mẹ tớ cứ, ‘Con đừng có mà trở mặt với bạn bè, chàng trai trẻ, Còn tớ cứ, ‘Mẹ cái gì thế?’ Rồi mẹ tớ lại...”

      “Trợ lý của cậu chuyển máy cho tớ,” tôi giải thích. “Họ tưởng tớ là fan của cậu. Hay kẻ bám đuôi hay gì gì đấy.”

      “Tớ thực có kẻ bám đuôi đấy.” Danny nghe có vẻ khá tự hào về bản thân. “ tại có hai người, cả hai đều tên là Joshua. Thế có điên ?”

      “Chà!” tôi thể cảm thấy ấn tượng, cho dù tôi biết mình nên như thế. “Thế... tại cậu có kế hoạch gì ?”

      “Tớ dành thời gian hoàn thành bộ sưu tập mới,” nổi bằng giọng dịu dàng được luyện tập kỹ. “Tớ tái thể toàn bộ làn sóng Viễn Đông. Ngay bây giờ tớ ở giai đoạn hình thành ý tưởng. Thu thập cảm hứng từ bên ngoài, đại loại thế.”

      đùa đâu. “Thu thập cảm hứng từ bên ngoài” có nghĩa là “ nghỉ và ‘phê thuốc’ bãi biển”.

      “À, tớ chỉ băn khoăn,” tôi nhanh. “Cậu có thể giúp tớ việc lớn ? Cậu có thể làm dòng thiết kế đời đầu nho cho cửa hàng tớ làm việc tại London ? Hay thậm chí cái hàng độc thôi cũng được.”

      “Ôi,” , và tôi có thể nghe thấy tiếng bật lon nước. “Tất nhiên rồi. Khi nào?”

      Ha! Mình biết rằng ấy đồng ý mà.

      “Ừm... sớm được ?’’ Tay tôi làm dấu hiệu cầu may mắn. “Vài tuần tới được ? Cậu có thể đến London thăm thú. Chúng ta vui nổ trời!”

      “Becky, tớ biết nữa...” dừng lại tợp ngụm, và tôi tưởng tượng ra trong văn phòng sành điệu, uể oải chiếc ghế công sở, mặc trong số mấy cái quần jeans từ đời thượng cổ mà vẫn mặc đó. “Tớ lên lịch Viễn Đông rồi...”

      hôm tớ trông thấy Jude Law,” tôi làm bộ tự nhiên nổi. “ ta sống gần chỗ chúng tớ phết.”

      Im lặng.

      “Hay có khi tớ có thể tạt qua,” cuối cùng Danny . “London cũng đường tới Thái Lan, nhỉ?”

      Hura! Mình hoàn toàn được KÍNH PHỤC.

      Jasmine hầu như lời nào trong suốt thời gian còn lại của ngày hôm đó, chỉ ngừng nhìn tôi bằng ánh mắt kính nể. Còn Eric hoàn toàn bị ấn tượng khi nghe tin tôi làm được vài “tiến triển tích cực cho dự án”, nguyên văn .

      Nếu chúng tôi chỉ cần có vài khách hàng thôi việc này cũng đến nỗi tệ. Lạc quan mà , việc chúng tôi chẳng có gì để làm cho tôi thời gian để đọc số tạp chí Pregnancy (Mang thai) mới.

      “Này, điện thoại trong túi chị reo kìa,” Jasmine , khi ra khỏi khu vực lễ tân. “Nó kêu suốt ngày, thực ra là thế.”

      “Cảm ơn vì báo cho tôi!” tôi cách châm biếm. Tôi vội đến bàn mình, giật lấy điện thoại và bật lên.

      “Becky!” giọng mẹ phấn khích vang lên. “Cuối cùng cũng gặp đưọc con! Thế, con , bác sĩ phụ sản nổi tiếng ấy thế nào? Mọi người mong ngóng muốn biết quá! Janice cứ hét ra lại vào cả ngày nay!”

      “Ôi phải. Chờ con chút...” Tôi đóng cửa rồi ngồi xuống ghế của mình, ráp nối các suy nghĩ lại. “Ừm... là tuyệt! Mẹ đoán được gì , con gặp Bond girl trong phòng chờ đấy!”

      “Bond girl cơ à!” Mẹ hít sâu. “Janice, có nghe thấy ? Becky gặp đóng cặp với điệp viên 007 trong phòng chờ!”

      “Và chỗ đó đáng lắm, con sinh con toàn diện trong nước, họ còn tặng con quà chào mừng gồm toàn thẻ spa miễn phí...”

      “Tuyệt quá mất!” mẹ . “Và đó là tốt chứ? bác sĩ ấy?”

      “Rất tốt.” Tôi dừng lại chút, rồi bình thản thêm. “ ấy là bạn cũ của Luke. Thế có trùng hợp ?”

      “Bạn cũ?” Giọng mẹ hơi thét lên. “Ý con là gì hả, bạn cũ?”

      “Mẹ biết mà! Chỉ là ấy hẹn hò cả thế kỷ trước. Hồi ở Cambridge.”

      Đầu kia lặng .

      ấy hấp dẫn ?” mẹ .

      tình.

      ấy cũng khá hấp dẫn. Nhưng con chẳng thấy liên quan gì.”

      “Tất nhiên là , con .” Có khoảng im lặng lê thê và tôi chắc mình nghe thấy mẹ thầm gì đó với Janice. “Con có biết vì sao ta và Luke chia tay ?” mẹ đột ngột hỏi.

      , con biết.”

      “Con bao giờ hỏi Luke chưa?”

      “Mẹ,” tôi , cố gắng giữ kiên nhẫn. “Luke và con cuộc hôn nhân đầy yên tâm, tin tưởng. Con định tra hỏi ấy, được chưa ạ?”

      Mẹ nghĩ tôi nên làm gì chứ, phát cho Luke bảng câu hỏi à? Ý tôi là, tôi biết hóa ra bố tôi cũng có quá khứ hoành tráng hơn bất cứ ai có thể ngờ (chuyện tình với nhân viên tàu; đứa con của tình bí mật, hàm râu ghi đông quyến rũ). Nhưng Luke phải như thế, tôi biết như thế.

      “Mà dù sao chuyện đó cũng lâu lắm rồi,” tôi thêm, nghe có vẻ phản bác hơn nhiều so với dự định. “Và ấy có bạn trai rồi.”

      “Mẹ biết nữa, Becky con .” Mẹ thốt lên gay gắt. “Con có chắc đây là ý hay ? Vợ mang thai có thể là khoảng thời gian... tế nhị đối với đàn ông. Trở lại khám ở chỗ quý ông bác sĩ tử tế kia sao?”

      Đến đây tôi bắt đầu cảm thấy hơi bị xúc phạm. Mẹ nghĩ gì vậy, rằng tôi thể giữ nổi chồng mình ư?

      “Bây giờ bọn con khám ở chỗ Venetia,” tôi bướng bỉnh . “Mọi chuyện đâu vào đó rồi.”

      “Ôi thôi được, con , nếu con chắc chắn. Cái gì thế Janice?” Đầu dây bên kia có tiếng cãi vã nho . “Janice có phải con gặp Halle Berry ?”

      , là mới cơ. Cái tóc vàng vô địch trượt pa tanh ấy. Mẹ, con phải cúp máy đây. Có cuộc gọi chờ. Cho con gửi tình đến mọi người nhé. Tạm biệt!” Tôi ngắt điện thoại và giây sau nó lại đổ chuông.

      “Bex! Mình cố gọi cho cậu cả ngày nay! Tình hình thế nào?” Suze tuôn tràng phấn khích qua điện thoại. “Kể mình nghe mọi thứ . Cậu sinh con trong nước kiểu Thái chứ?”

      “Có lẽ thế!” Tôi thể ngăn mình cười. “Ôi Suze ơi, tuyệt lắm ấy! Cậu được mát xa thân thể, mát xa chân tay, thế mình còn được gặp Bond girl, rừng paparazzi chờ sẵn ngoài cửa và bọn mình còn được chụp ảnh cùng nhau nữa! Tớ và ấy xuất tờ Hello!”

      “Tuyệt cú mèo!” Giọng Suze cao lên đến chói tai. “Trời ơi, mình ghen tị quá mất. Giờ mình muốn có bầu thêm đứa nữa, để đến đó sinh.”

      “Thực ra cậu sinh con ở trung tâm ấy đâu,” tôi giải thích. “Cậu khám thai ở đó, nhưng ấy liên kết với Bệnh viện Cavendish.”

      “Cavendish cơ à? Cái bệnh viện toàn giường đôi và có cả thực đơn rượu sao?”

      “Ừ.” Tôi thể ngăn nổi nụ cười tự mãn.

      “Cậu may mắn, Bex ạ! Còn Venetia Carter thế nào?”

      ấy tuyệt lắm! ấy trẻ trung, sành điệu, có đủ ý tưởng hay ho về chuyện sinh con, và...” tôi ngần ngại. “Và ấy là bạn cũ của Luke. Ngạc nhiên chưa?”

      ấy... sao cơ?” Giọng Suze nghe như thể tin vào tai mình.

      ấy là ex của Luke. Họ hẹn hò thời còn học ở Cambridge.”

      “Cậu sắp có đứa con được bạn của Luke đỡ đẻ?”

      Trước tiên là mẹ, giờ lại đến Suze. Mọi người làm sao thế nhỉ?

      “Ừ!” tôi ngoan cố . “Sao chứ? Chuyện bao nhiêu năm rồi và chỉ diễn ra trong vòng năm phút. Giờ ấy gắn bó với người khác rồi. Có vấn đề gì chứ?”

      “Chỉ là có vẻ hơi... kỳ cục, cậu thấy thế sao?”

      “Kỳ cục gì đâu! Suze, chiíng ta thành người lớn hết rồi. Tất cả chúng ta đều trưởng thành, công ăn việc làm hết rồi. Mình nghĩ chúng ta có thể bỏ qua vài cơn say nắng cũ vớ vẩn, đúng ?”

      “Nhưng mình muốn là, ấy … cậu biết mà! Thọc vào người cậu.”

      Suy nghĩ này cũng vụt qua đầu tôi rồi. Nhưng mà, chẳng lẽ như thế lại tệ hơn để ông Braine thọc vào người sao? là tôi chẳng muốn toàn bộ chuyện sinh đẻ này xảy ra chút nào. Tôi gần như hy vọng người ta sáng chế ra thiết bị thay thế sinh đẻ nào đó trước khi tôi lâm bồn.

      “Chắc mình hoang tưởng rồi!” Suze . “Mình từng gặp ex của Tarkie...”

      “Tarquin mà cũng có ex?” Tôi kinh ngạc , trước khi nhận ra câu này nghe có vẻ thế nào.

      “Flissy Menkin. Gia tộc Menkin vùng Somerset ấy?”

      “Tất nhiên rồi,” tôi , như thể tôi biết gia tộc Menkin vùng Somerset ấy là cái gì vậy. Nghe như nhãn hiệu bình sứ vậy. Hoặc căn bệnh lan tràn.

      “Năm ngoái mình biết ta đến dự đám cưới, và đúng là mình mất tuần liền để chuẩn bị. Mà đấy là chạm trán có mặc quần áo nhé!”

      “Thế , mình wax kỹ vùng bikini,” tôi vui vẻ . “Và có khi đẻ mổ luôn. Vấn đề là, ấy là bác sĩ sản giỏi nhất nước! Đến giờ ấy hẳn quen với việc đó rồi, cậu nghĩ thế sao?”

      “Mình mong là thế.” Suze vẫn có vẻ nghi ngờ. “Nhưng dù sao... Bex, nếu mình là cậu mình chuồn thẳng luôn. Quay lại chỗ bác sĩ cũ kia .”

      “Mình muốn chuồn thẳng.” Tôi cảm thấy muốn dậm chân cái. “Và mình hoàn toàn tin tưởng Luke,” tỏi thêm như ý vừa nảy ra.

      “Tất nhiên!” Suze vội . “Tất nhiên cậu tin tưởng Luke. Thế... Luke chia tay với ta trước hay là ngược lại?”

      “Mình biết,” tôi thừa nhận.

      ấy chưa với cậu sao?”

      “Mình vẫn chưa hỏi! Chẳng liên quan gì!” Suze bất đầu hành hạ tôi bằng đủ câu hỏi. “Biết sao , trong quà chào mừng của mình có kem dưỡng Cream de la Mer đấy,” tôi để đánh lạc hướng . “Cả thẻ miễn phí ở resort Champneys nữa!”

      “Ôii.” Suze ré lên. “Cậu có được mời ai kèm ?”

      Tôi định để Suze và mẹ làm mình phát hoảng. Họ chẳng biết gì cả! Tôi và Luke có mối quan hệ hoàn toàn ổn định, tin tưởng. Chúng tôi cùng nhau có đứa con. Tôi thấy hoàn toàn an tâm.

      đường về nhà ngày hôm đó tôi tạt vào Hollis Franklin nhanh, chỉ để xem đồ lanh cho trẻ con. Hollis Franklin là cửa hàng sang trọng, có chứng chỉ của Hoàng gia và có vẻ như chính Nữ hoàng cũng mua sắm ở đây! Tôi sung sướng nhìn ngắm những loại vải với mật độ sợi khác nhau cả tiếng đồng hồ và mãi bảy giờ tối mới về đến nhà. Luke ở trong bếp, uống bia và xem thời .

      “Chào !” tôi , đặt mấy cái túi mua hàng xuống. “Em mua cho con vài tấm ga của cửa hàng Hollis Franklin!” tôi kéo ra tấm ga bé xíu để trải giường cũi, bốn góc thêu ngù. “Dễ thương ?”

      “Rất đẹp,” Luke , xem xét. Rồi thấy thẻ giá và tái mặt. “Chúa ơi. Em trả ngần này, để mua cái ga trẻ em à?”

      “Đây là những cái tốt nhất,” tôi giải thích. “Chủng loại bốn trăm sợi vải inch vuông [1]!”

      [1]. Số lượng sợi ngang dọc inch vuông (thread count) càng cao vải càng mềm, và do đó càng đắt. Thông thường, con số này với vải trải giường có thể nằm từ 80 đến 700, tuy nhiên chỉ số cao hơn 380 được cho chỉ là kết quả của mẹo của nhà sản xuất: xoắn hai sợi theo cách nào đó để nâng chỉ số thread count lên gấp đôi.

      “Con mình cần loại bốn trăm sao? Em biết là nó trớ ra hết mấy cái ga đó mà?”

      “Con mình bao giờ trớ ra cái ga Hollis Franklin!” tôi , bực bội. “Nó hiểu biết hơn thế nhiều.” Tôi vỗ vỗ bụng. “Đúng , con ?”

      Luke đảo mất. “Nếu em thế thôi.” đặt cái ga xuống. “Còn cái túi to hơn kia là gì thế?”

      “Ga giường hợp bộ dành cho chúng ta. Vỏ chăn lông vũ đến riêng sau, cả vỏ gối nữa, ngay khi kho có hàng...” Tôi ngưng lại trước nét mặt sốc của .

      “Luke, chúng ta đặt giường cũi của con trong phòng ngủ chúng ta. Phải tương ứng!”

      Tương ứng?

      “Tất nhiên!”

      “Becky, là...” Luke dừng lời, màn hình ti vi lôi kéo chú ý của . “Từ từ , là Malcolm.” cho to tiếng lên và tôi tận dụng cơ hội để nhét mấy tấm ga Hollis Franklin ra sau cửa, giấu ở đó có lẽ Luke quên chúng .

      Malcolm là CEO của Arcodas, ông ta được phỏng vấn trong phần tin kinh doanh về chuyện sao ông ta lại tham gia đấu thầu mua công ty hàng . Luke chăm chú xem, tay cầm bia.

      “Ông ta nên ngừng cái động tác ngớ ngẩn bằng tay ấy ,” tôi , cùng xem đoạn phỏng vấn. “Trông ông ta thực ngượng nghịu. Ông ta nên học cách xuất báo đài.”

      “Ông ấy thực tập huấn rồi đấy,” Luke .

      “Thế lớp đó vớ vẩn. nên tìm người khác.” Tôi cởi áo khoác, vứt lên chiếc ghế và xoa bóp đôi vai đau rần.

      “Lại đây, em ,” Luke khi để ý thấy. “Để làm cho.”

      Tôi kéo ghé lại ngồi xuống trước mặt , và bắt đầu xoa bóp đám cơ căng cứng của tôi.

      “Luke, em nhớ ra chuyện này,” tôi , vẫn xem Malcolm. “Iain lúc nào cũng với như thế à?”

      Những ngón tay của Luke dừng lại ngay tức khắc. “Như thế nào?”

      “Cái kiểu ông ta với trong ô tô hôm qua ấy. Ông ta khó chịu!”

      “Đó chỉ là phong cách làm ăn của ông ấy thôi. Arcodas có văn hóa làm việc khác.”

      “Nhưng như thế kinh khủng!”

      “À, đơn giản là bọn phải quen với điều đó.” Giọng Luke có vẻ hơi tự vệ và bực mình. “Giờ bọn chơi với mấy ông lớn rồi. Đơn giản là ai cũng phải...” tự ngưng lời.

      “Phải sao cơ?” tôi xoay cổ, cố gắng thấy được nét mặt .

      có gì,” Luke sau lát. “ chỉ... cố sắp xếp suy nghĩ. Thôi chuyện này nữa.” hôn lên đỉnh đầu tôi. “Vai em đỡ hơn chưa?”

      “Đỡ hơn triệu lần rồi. Cảm ơn .”

      Tôi đứng dậy, rót cho mình cốc nước cam-quất và chuyển kênh ti vi sang The Simpsons. Trong lúc ấy Luke lấy tờ Evening Standard và bất đầu lật lật. bát quả ô liu đặt bàn, và chúng tôi chuyền qua chuyền lại cho nhau.

      Thế đấy, tốt sao? Chỉ buổi tối yên tĩnh tốt lành ở nhà. Chỉ hai chúng tôi, cùng nhau thư giãn trong mối quan hệ ổn định của mình. nghĩ về đám bạn cũ hay bất cứ gì tương tự.

      thực tế, tôi thấy rất thoải mái, có lẽ tôi khơi chuyện này. Chỉ kiểu bình thường thôi. Đế bằng cách nào đó chứng tỏ mình quan tâm.

      “Thế... chắc phải thấy hôm qua kỳ lạ lắm,” tôi vui vẻ . “Tình cờ gặp lại Venetia sau ngần ấy năm.”

      “Uh-huh.” Luke gật đầu lơ đãng.

      “Sao ấy lại chia tay?” tôi vẫn vui vẻ . “Chỉ tò mò thôi.”

      “Có trời mới biét được.” Luke nhún vai. “Lâu lắm rồi mà.”

      Thấy chưa? Chuyện đó xảy ra lâu đến mức chẳng nhớ nổi nữa. Đó là cổ sử rồi. Tôi thực quan tâm xem mấy chi tiết chết tiệt đó cụ thể là gì. Tốt hơn, tôi nên chuyện gì đó khác. Chuyện tại hay gì đấy.

      ấy ?” tôi nghe thấy mình .

      á?” Luke bật cười tiếng. “Hồi đó bọn còn sinh viên.”

      Tôi chờ mở rộng chủ đề này - nhưng chỉ lật lật tờ báo và cau mày nhìn tít bài.

      Đó phải là câu trả lời. “Hồi đó bọn còn sinh viên” phải là câu trả lời.

      Tôi mở miệng định đòi giải thích “Câu đó có nghĩa là gì?” Nhưng rồi nghĩ lại, tôi liền ngậm vào. lố bịch. Tôi chưa từng gặp Venetia Carter cho đến tận hôm qua - vậy mà mẹ và Suze khiến tôi trở nên hoàn toàn hoang tưởng. Tất nhiên chưa từng ta.

      Tôi định hỏi thêm gì nữa về mối quan hệ của họ. Tôi thậm chí còn định nghĩ thêm gì. Chủ đề này chính thức khép lại.

      TRẮC NGHIỆM NGẮN DÀNH CHO LUKE BRANDON

      1. có thể mô tả mối quan hệ mình từng có với bạn cũ Venetia Carter thế nào?

      (a) Lãng mạn say đắm kiểu Romeo/Juliet

      (b) Chán chết được

      (c) Tôi chưa từng thực thích ta

      (d) ta đeo bám tôi

      2. chung, thích tên của các bắt đầu bằng chữ nào hơn?

      (a) R

      (b) B

      (c) V

      (d) biết

      3. bao giờ chưa? Nếu rồi với bao nhiêu người?

      (a) Vợ và chỉ vợ , vì ấy dạy cho biết tình đích thực là gì

      (b) bạn ngạo mạn Sacha của , con khốn ăn trộm cái va li

      (c) bạn từ thời sinh viên Venetia, cái say nắng thời gian ngắn nhưng chưa từng nhắc đến ta, thế làm sao có chuyện ta được?

      (d) khác

      4. thấy mái tóc dài đỏ thế nào?

      (a) Hơi nổi bật và huênh hoang khoe khoang quá

      (b) Mốt quá

      (Xin lật trang kế tiếp)

       

      KENNETH PRENDERGAST

      Prendergast de Witt Connell

      Tư vấn Tai chính

      Forward House

      394 High Holborn London WC1V 7EX

      Bà R. Brandon

      37 Maida Vale Mansions

      Maida Vale

      London NW6 0YF

      Ngày 28 tháng Tám năm 2003

      Thưa bà Brandon

      Cảm ơn bà vì lá thư.

      Tôi sợ rằng bà hiểu nhầm ý của việc “đầu tư vào vàng”. Tôi mạnh bạo đề nghị bà nên mua vàng nén qua đại lý môi giới được giới thiệu hơn là, như bà gợi ý, “mua mặt dây chuyền hình sao biển trong catalog Tiffany, cũng có thể là cái nhẫn.”

      Xin bà đừng ngần ngại liên lạc với tôi nếu cần nhiều chỉ dẫn hơn.

      Trân trọng

      Kenneth Prendergast

      Chuyên gia Tài chính Gia đình


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7

      Tôi thực định đưa bảng câu hỏi cho Luke. thực tế, tôi quẳng nó vào thùng rác vì nhiều lý do, cụ thể là:

      1. Chúng tôi cuộc hôn nhân trưởng thành và tin cậy lẫn nhau, mà người ra tra hỏi nhau xem thích tóc màu gì.

      2. chẳng bao giờ có thời gian làm hết câu hỏi (đặc biệt là phần “miêu tả các phẩm chất mà bạn ngưỡng mộ nhất ở vợ bạn trong vòng năm trăm từ”).

      3. Tôi có nhiều việc quan trọng để suy nghĩ hơn nhiều. Hôm nay Suze và tôi sắp hội chợ đồ baby lớn tại Earls Court, có những năm trăm gian hàng, cộng thêm đồ miễn phí, show thời trang mẹ-và-bé, và bộ sưu tập xe nôi lớn nhất châu Âu từng được trưng bày trong tòa nhà!

      Khi tôi xuống tàu điện ngầm thấy hàng đoàn người đổ về phía các lối vào. Cả đời tôi chưa từng thấy nhiều xe đẩy trẻ em đến thế, mà đấy là chúng tôi còn chưa vào đến nơi!

      “Bex!”

      Tôi quay lại thấy Suze, mặc bộ váy để trần vai và lưng màu lá mạ tuyệt đẹp, tay giữ chiếc xe nôi kép. Wilfrid và Clementine trông cũng duyên dáng trong những chiếc mũ kẻ sọc đáng nhất trần đời.

      “Chào!” tôi vội tiến đến và ôm thắm thiết. “Thế này tuyệt sao?”

      “Mình mua vé cho bọn mình đây...” lục tung túi lên. “Mỗi vé kèm theo thẻ uống sữa lắc miễn phí...”

      “Hôm nay Tarquin trông Ernie à?”

      , mẹ mình chăm nó. Họ ngày đáng bên nhau,” Suze trìu mến thêm. “Mẹ mình chuẩn bị dạy nó cách vặt lông gà lôi.”

      chỉ mỗi Tarquin. Cả nhà Suze đều là những người cực kỳ kỳ cục.

      Khi chúng tôi vào đến hội chợ, tôi thể ngăn mình há hốc mồm. Chỗ này hoành tráng. Vây quanh tôi là những tấm hình cỡ đại chụp các em bé, những gian hàng sặc sỡ và các PG đứng đưa cho chung tôi giỏ mua hàng. Nhạc phim The Lion King phát ra từ loa, và chú hề cà kheo tung hứng những quả chuối làm bằng bọt biển.

      “Thế,” Suze kiểu công chuyện khi chúng tôi hòa vào dòng người, “cậu lên danh sách chưa?”

      “Danh sách?” tôi mơ hồ nhắc lại. Tôi thể thôi nhìn xung quanh vào những chiếc xe nôi của mọi người và xem thử túi và quần áo baby hết cái này đến cái kia. Vài người mỉm cười khi thấy Wilfrid và Clementine, ngồi cạnh nhau với đôi mắt màu thiên thanh sáng, và tôi cười lại đầy tự hào.

      “Danh sách đồ em bé ấy,” Suze kiên nhẫn . Cậu còn cần mua gì nữa?” lục lọi trong cái phong bì đựng vé. “Đây rồi. Danh sách những thứ cần thiết cho đứa trẻ mới sinh. Cậu có máy khử trùng chưa?”

      “Ờ... chưa.” Mắt tôi vẫn dán vào chiếc xe nôi có mui in họa tiết chấm bi tuyệt vời. Đẩy cái này dọc đưòng Kings chấc sành điệu lắm đây.

      “Thế gối đỡ khi cho bú?”

      “Chưa.”

      “Cậu có định dùng dụng cụ vắt sữa điện ?”

      “Í ẹ.” Tôi hơi nhăn mặt. “Cò cần phải thế ? Ôii, nhìn kìa, họ bán cả bốt cao bồi mini!”

      “Bex...” Suze đợi cho đến khi tôi quay lại. “Cậu cũng biét là có con có ý nghĩa hơn nhiều so với mua quần áo cho nó, đúng ? Cậu thực có những... kỳ vọng thực tế đấy chứ?”

      “Mình có những kỳ vọng hoàn toàn thực tế!” tôi , hơi bực. “Và mình sắp mua mọi thứ trong danh sách đó đây. Mình là người mẹ được chuẩn bị đầy đủ nhất từ trước đến nay. nào, bắt đầu thôi.”

      Khi chúng tôi dọc theo lối giữa các gian hàng, đầu tôi quay ngang quay ngửa hết bên này lại bên kia. Tôi chưa từng thấy nhiều máy móc thế bao giờ... cả quần áo trẻ em... và đồ chơi nhìn cực kỳ dễ thương nữa...

      “Cậu cần ghế để cho con ngồi ô tô,” Suze . “ số gắn cố định vào xe, số có bánh xe để đẩy...”

      “OK.” Tôi hờ hững gật đầu. là tôi thể hào hứng như thế với mấy cái ghế cho trẻ em ngồi ô tô.

      “Và nhìn này, đây là hệ thống máy khử trùng kèm bình sữa,” Suze . dừng lại bên gian hàng của Avent và lấy tờ rơi. “Họ có loại dùng vi sòng... loại chạy điện... ngay cả khi cậu định cho con bú, cậu vẫn cần vắt sữa...

      Tôi bị hút vào gian hàng mang tên Disco Baby. “Suze này!” tôi ngắt lời . “Đồ giữ ấm chân cho con!”

      “Đúng.” gật đầu. “Cậu muốn mua loại máy khử trùng bốn bình hay sáu bình hay...”

      “Và cả cái trống lắc hình những quả cầu lấp lánh xinh xinh nữa kìa! Suze, nhìn kìa!”

      “Ôi trời ơi.” Suze bật cười. “Mình phải mua cho hai nhóc sinh đôi mới được.” bỏ tờ rơi của Avent đấy, nắm lấy tay đẩy xe đẩy nó tiến tới. Ở đó có những chiếc áo cotton “disco girl” và “disco boy”, và những chiếc mũ bóng chày xinh nhất quả đất.

      “Mình chỉ ước gì biết được mình mang thai con trai hay ,” tôi , nhặt cái váy hồng tí xíu lên và mân mê nó đầy khao khát.

      “Cậu thử xem bảng xác định con trai con của người Trung Hoa cổ chưa?” Suze .

      “Rồi. Nó mình có con trai.”

      “Con trai!” Mặt Suze sáng bừng.

      “Nhưng rồi mình lại tìm được website tên là ‘Analyse Your Cravings [Phân tích các mong muốn của bạn]’ mà theo nó mình lại sắp sinh con .” Tôi thở dài thất vọng. “Mình chỉ muốn biết.”

      Trông Suze có vẻ bối rối, rồi với lấy cái mũ. “Mua cái này vậy. Nó là đồ unisex.”

      Tôi mua cái mũ, đôi giày trẻ con bóng loáng tuyệt đẹp và áo choàng tắm mini hiệu Groove Baby. Tại quầy hàng tiếp theo tôi mua cái khăn tắm biển cho baby, tấm chắn nắng mini, và cái điện thoại di động điều khiển từ xa gấu Pooh. là tôi bắt đầu thấy nặng giỏ rồi, nhưng Suze cứ nhặt hết thứ này đến thứ kia cho vào cái xe nôi đôi của . Xe nôi tiện dụng khi mua sắm. Trước đây tôi chưa từng đánh giá đúng nó.

      Mà chúng tôi ở đó cả ngày.

      “Suze, mình cần cái xe nôi,” tôi , quyết định chớp nhoáng.

      “Mình hiểu.” gật đầu cái rụp. “Gian hàng của Pram City chỉ ngay đây, đằng sau Khu C thôi. Chắc hẳn cậu cần chiếc xe đẩy đa năng, và có thể cậu cũng muốn chiếc xe nôi loại để du lịch...”

      Tôi hầu như nghe gì khi tôi tiến đến biển hiệu Pram City. Lối vào trang trí đầy cờ và bóng bay, và khi bước qua, tôi thấy hàng dãy xe nôi trải ra ngút ngàn như những bụi cây bằng crom bất tận.

      “Xin chào!” tôi với người đàn ông mặc áo khoác xanh lá đeo huy hiệu Pram City. “Tôi cần chiếc xe nôi ngay lập tức.”

      “Tất nhiên rồi!” ta cười tươi đáp lại. “Thường chúng tôi giao hàng trong vòng bốn tuần...”

      , tôi cần bây giờ” tôi cắt ngang. “Mang về ngay. Loại nào cũng được.”

      “À.” Mặt ta xịu xuổng. “Những cái này chỉ để trưng bày thôi, tôi e là thế.”

      “Làm ơn ?” tôi nở nụ cười quyến rũ với ta. “ phải có cái nào đó có thể bán cho tôi chứ. Chỉ chiếc xe nôi thôi mà? cái cũ và cần đến nữa?”

      “À... ừm... thôi được.” ta căng thẳng liếc mắt nhìn bụng tôi. “Tôi ... xem mình làm được gì.”

      ta hối hả chạy , còn tôi nhìn những chiếc xe nôi thời trang đó. Suze mê mẩn chiếc xe nôi đôi cực kỳ đại được trưng bày riêng bục, còn ở bên phải tôi, phụ nữ mang bầu cùng chồng đẩy chiếc xe nôi như cỗ máy tuyệt vời, bọc da đen, có gắn cả chỗ để đồ uống.

      “Em biết thích mà.” Người phụ nữ rạng rỡ vì hạnh phúc.

      “Tất nhiên là thích.” Người đàn ông hôn vào gáy ta, khẽ xoa cái bụng bầu. “Mình đặt cái này nhé.”

      Tôi chợt cảm thấy nhói đau, tận đáy lòng. Tôi muốn cùng Luke xem xe nôi. Tôi muốn hai vợ chồng cùng , đẩy xe loanh quanh, và Luke hôn tôi như thế.

      Ý tôi là, tôi biết giờ với là thời điểm nước sôi lửa bỏng và thực bận rộn. Tôi biết bao giờ trở thành Người Đàn Ông Kiểu Mới, biế mọi nhãn hiệu tã giấy và đeo bụng bầu giả. Nhưng vẫn tủi thân. Tôi muốn làm mọi thứ mình.

      Và tôi cá là cũng thích cái xe nôi bọc da đen ấy. Thậm chí nó còn có cả chỗ để BlackBerry nữa cũng nên.

      “Này, Bex.” Suze tiến lại, tay đẩy hai đứa sinh đôi tay đẩy chiếc xe nôi siêu đại đó. “Cậu có nghĩ mình cần chiếc xe nôi mới ?”

      “Ờ ...” tôi nhìn hai đứa sinh đôi. “ phải cái xe cậu dùng vẫn còn khá mới sao?”

      “Ừ, nhưng ý tớ là cái này thực kỳ diệu. Nó cực kỳ hữu dụng! Mình nghĩ nên mua nó. Ý mình là mình đâu thể mua quá nhiều xe nôi, đúng ?”

      Trong mắt Suze ánh lên thèm khát. Từ khi nào Suze biến thành con nghiện xe nôi thế này?

      “Chắc chắn rồi,” tôi . “Có lẽ mình cũng nên mua nó.”

      “Đúng!” Suze vui vẻ . “Thế chúng ta có đồng phục xe nôi! Đẩy thử xem này!” Suze đưa cái xe nôi cho tôi và tôi đẩy thử đoạn. Khá sành điệu, tôi phải thế.

      “Mình thích tay đẩy mềm mại này,” tôi , bóp thử.

      “Mình cũng thế! Cả thiết kế bánh xe tinh tế nữa.”

      Đây đúng là kiểu của chúng tôi thời trong các shop quần áo. Trời ơi, tôi chưa từng nghĩ mình hào hứng với chiếc xe nôi như với bộ váy thế này.

      “Thưa bà?” Phụ trách gian hàng quay trở lại. “Đây rồi. Hôm nay tôi có thể để bà mua mẫu này. Bảy mươi bảng.”

      ta đẩy tới chiếc xe nôi kiểu cũ mô phỏng xe ngựa màu xám xịt ảm đạm, với gối hồng dây dợ và chăn chần. Suze nhìn nó chòng chọc, thất kinh

      “Bex, cậu thể cho con cậu vào đó được!”

      “Cái này phải cho con mình” tôi . “Mà để dùng khi mình shopping!” Tôi trút hết đống đồ trong túi mua hàng ra và giật lấy tay đẩy xe. “Thế này tốt hơn rồi.”

      Tôi trả tiền và lôi Suze ra khỏi cái xe nôi công nghệ cao, rồi chúng tôi nhằm Khu nghỉ chân thẳng tiến, qua rất nhiều gian hàng đường . Tôi mua cái bể tắm bơm hơi, hộp xếp hình và chú gấu teddy to bự, và chỉ việc chất tất cả lên xe nôi. Thế mà vẫn còn chỗ cho cả đống nữa. Thành thực mà , lẽ ra tôi nên mua xe nôi từ hàng năm trước rồi mới phải.

      “Mình mua cà phê nhé,” Suze , lúc chúng tôi ở gần khu vực cà phê.

      “Mình ra kia lát,” tôi lơ đãng . Tôi vừa tia được gian hàng bán gậy đầu ngựa kiểu cổ điển cho trẻ con cưỡi, đúng là tuyệt đối đẹp. Tôi mua cho con mình và con Suze mỗi đứa cái.

      Khó khăn duy nhất là hàng người đồ sộ ở đó. Tôi cố hết sức chen được cái xe nôi vào hàng và tựa vào tay đẩy thở hổn hển. Thực là tôi khá mệt, sau khi bộ ngần ấy. Xếp hàng trước tôi là bà già khoác áo măng tô mưa màu đồ sẫm. Bà quay lại, và biểu lộ nét mặt kinh hoàng khi thấy tôi tựa vào cái xe nôi.

      “Để cho quý trẻ này qua !” bà kêu lên, vỗ vỗ người phụ nữ đứng trước. “ ấy mang theo con và còn mang thai nữa! tội nghiệp kiệt sức rồi, nhìn ấy kia kìa!”

      “Ôi!” tôi , kinh ngạc. Mọi người dạt sang hai bên, như thể rôi là người của hoàng gia, và bà già mặc áo mưa đồ giục tôi đẩy xe qua. “ừm... hẳn là tôi có...”

      “Qua , qua ! Đứa bao nhiêu tuổi rồi?” Bà già cố nhòm vào xe nôi. “Tôi thể nhìn thấy nò với đống đồ vớ vẩn này!”

      “À... ờ...”

      Chủ gian hàng nhiệt tình ra hiệu cho tôi qua. Ai cũng chờ cho tôi trước.

      OK. Tôi biết mình phải trung thực. Tôi thực biết thế.

      Nhưng hàng người khống lồ thế kia, mà Suze đợi... mà chuyện có đứa bé nào trong xe nôi hay quan trọng gì chứ?”

      “Là con trai hay con thế?” bà áo mưa vẫn buông tha tôi.

      “Là... con !” tôi nghe chính mình . “Nó ngủ,” tôi vội thêm. “Cho tôi mua bốn cái.”

      “Ôi, bé bé bỏng đáng ,” bà già trìu mến . “Thế tên nó là gì?”

      Ôii! Lại còn tên nữa!

      “Tallulah,” tôi buột miệng đáp. “Ý cháu là... Phoebe. Tallulah Phoebe.” Tôi trả tiền cho người bán, lấy mấy cái gậy đầu ngựa và bằng cách nào đó xếp chúng thăng bằng xe nôi. “Cảm ơn rất nhiều!”

      “Cháu phải ngoan nhé, Tallulah Phoebe,” bà già thò đầu vào xe nôi tặc lưỡi. “Phải ngoan với mẹ và em sắp chào đời nhé.”

      “Ôi, cháu nó ngoan ạ!” tôi hân hoan . “Rất vui được gặp bà! Cám ơn bà rất nhiều!” Và tôi vội vã đẩy xe , cảm thấy cơn cười dâng lên. Tôi quẹo ở chỗ rẽ và ngay lập tức thấy Suze ở quầy cà phê, tán gẫu với tóc highlight có chiếc xe đẩy chuyên dùng cho đường gồ ghề, ba đứa trẻ mặc áo sọc giống nhau bị buộc vào xe bằng đai.

      “Bex ơi!” gọi với sang. “Cậu muốn uống gì”

      “Cho mình cappuccino cafein và bánh nướng choc chip!” tôi to đáp lại. “Và mình phải kể cho cậu nghe chuyện vừa xảy ra mới được...” Tôi im bặt khi tóc highlight quay lại.

      thể tin được.

      Là Lulu.

      Lulu, bạn kinh khủng nhà quê của Suze. Tim tôi trĩu xuống như đeo đá trong khi vẫn vui vẻ vẫy chào. ta làm gì ở đây? Đúng lúc bọn tôi vui vẻ cùng nhau.

      Giờ họ tiến lại phía tôi, ba đứa bé chập chững bị kéo theo sau như những con diều bị lôi bãi biển. Lulu trông vẫn kiểu bà- mẹ-thông-thái như cũ, trong quần nhung kẻ hồng, áo trắng và hoa tai ngọc trai có lẽ cũng chui ra từ cùng catalog bà-mẹ-thông-thái ấy.

      Ôi trời, tôi biết như thế xấu tính. Nhưng tôi thể ngăn mình được. Lulu làm mếch lòng tôi ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ và ta hoàn toàn coi thường tôi chỉ vì tôi cò đứa con nào. (Cũng có khi còn vì tôi cởi áo con ra trước đám trẻ ấy để làm trò cho chúng nữa. Nhưng lúc đó tôi thực tuyệt vọng, OK? Mà chuyện đó đâu có nghĩa là chúng trông thấy gì!”)

      “Lulu!” tôi nặn ra nụ cười. “Cậu thế nào? Mình biết là hôm nay cậu cũng tới đấy!”

      “Chính mình cũng đâu có biết!” Giọng Lulu sắc lạnh và bề đến mức khiến tôi nhăn mặt. “Mình bất ngờ có cơ hội quảng bá. Cho cuốn sách nấu ăn cho trẻ mình viết.”

      “Ừ, Suze có với mình rồi. Chúc mừng!”

      “Và chúc mừng cả cậu nữa!” Lulu liếc nhìn bụng tôi. “Lúc nào đó tụ họp nhé! chuyện con cái!”

      Lulu lúc nào cũng xấu tính và ngạo mạn với tôi, trong suốt quãng thời gian tôi gặp ta. Nhưng giờ chỉ vì bất ngờ tôi có thai mà chúng tôi trở thành bạn bè tốt sao?

      siêu vui cho mà xem!” tôi dễ chịu , và Suze liếc tôi phát.

      “Thực ra , trong cuốn sách nấu ăn mình viết có phần về mang thai...” Lulu lục túi lôi ra cuốn sách bóng lộn có minh họa hình ta ôm cả đống rau trong bếp. “Mình phải gửi cho cậu bản mới được.”

      “Như nghén ăn với mấy thứ đại loại thế ấy hả?” tôi nhấp ngụm cappuccino. “Mình cũng có thể viết được sách với vài công thức cocktail cồn.”

      “Mình gọi nó là ‘Nghĩ cho con’.” ta hơi cau mày. “ sốc trước những thứ người ta tống vào người khi mang thai. Chất phụ gia... đường...”

      “Ừ phải.” Tôi ngần ngại, cái bánh ngọt sô la được nửa đường lên môi, rồi tôi bướng bỉnh nhét nó vào mồm. “Mmm, ngon tuyệt.”

      Tôi có thể thấy Suze cố nén cười.

      “Mấy nhóc nhà cậu có muốn ăn chút ?” tôi , bẻ vụn bánh ra.

      “Chúng ăn sô la!” Lulu thét lên, trông kinh hoàng như thể tôi vừa cố dụ chúng dùng cocain vậy. “Mình mua chuối sấy rồi.”

      “Lulu, chị đâu rồi?” đeo headphone cúi xuống bàn chúng tôi. “Chị sẵn sàng thực phỏng vấn với đài phát thanh chưa? Rồi chúng tôi còn muốn chụp hình chị và bọn trẻ nữa.”

      “Tất nhiên rồi.” Lulu nhăn răng ra thành nụ cười kiểu ngựa. “ nào, Cosmo, Ivo, Ludo.”

      đồ phô trương, đồ tinh tướng,” tôi lẩm bẩm.

      “Hẹn gặp cậu sau!” Suze với nụ cười căng thẳng khi họ khuất. Và đột ngột tôi chợt thấy hơi xấu hổ. Lulu là bạn của Suze và lẽ ra tôi nên cố gắng. Mình nghĩ tốt về ta, tôi bất ngờ quyết định. Dù điều đó có giết chết tôi.

      “Thế... ngạc nhiên, nhỉ, gặp lại Lulu ấy!” Tôi cố xen chút ấm áp vào giọng mình. “ ấy đúng, chúng ta nên tụ tập tán gẫu cùng nhau. Có lẽ sau đây chúng ta nên hẹn gặp nhau, uống trà hoặc gì đấy.”

      “Mình muốn thế.” Suze thấp giọng xuống khiến tôi ngạc nhiên. Tôi nhìn sang, và thấy chằm chằm nhìn xuống tách cap-puccino của mình. Tôi chợt nhớ lại phản ứng của Suze ở nhà mẹ khi tôi nhắc tơi Lulu. Cũng nét mặt căng thẳng ấy.

      “Suze, cậu và Lulu cãi nhau à?” tôi lo lắng .

      hẳn thế.” Suze định ngẩng lên. “Ý mình là... ấy làm rất nhiều cho mình. ấy giúp được nhiều việc, đặc biệt là với bọn trẻ...”

      Vấn đề với Suze là ấy bao giờ muốn ác nghiệt, nên trước khi xấu người khác luôn bắt đầu bằng bài diễn văn về việc họ tốt đẹp thế nào...

      “Nhưng...” tôi gợi ý.

      “Nhưng ấy hoàn hảo cách khốn kiếp!” Khi Suze ngẩng đầu lên, má hồng lựng. “ ấy khiến mình cảm thấy mình thảm bại toàn tập. Đặc biệt là khi bọn mình cùng nhau ra ngoài. ấy luôn mang theo cơm Ý tự nấu hay gì đấy và con ấy ăn món đó. Và chúng lại bao giờ nghịch, đứa nào cũng thông minh sáng láng...”

      “Con cậu cũng thông minh sáng láng mà!” tôi bực tức phản ứng.

      “Con của Lulu đều đọc Harry Porter!” Giọng Suze nghe như tuyệt vọng. “Trong khi Ernie thậm chí còn chưa được mấy, chứ đừng đến đọc. Trừ vài cụm tiếng Đức trong nhạc kịch của Wagner. Còn Lulu cứ liên tục hỏi hồi mang thai nó mình có bật nhạc Mozart cho nó nghe , mình nghĩ đến thuê gia sư dạy thêm chưa, và đơn giản là mình cảm thấy kém cỏi...”

      Tôi thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Sao lại có kẻ dám làm cho Suze cảm thấy kém cỏi cơ chứ?

      “Suze, cậu là người mẹ xuất sắc!” tôi . “Còn Lulu chỉ là con bò cái. Mình biết điều đó, ngay từ lần đầu tiên gặp ra. Đừng nghe lời ta nữa. Và đừng đọc cuốn sách nấu ăn ngu ngốc của ta!” Tôi choàng tay qua vai Suze và siết chặt. “Nếu cậu cảm thấy kém cỏi cậu nghĩ mình cảm thấy thế nào chứ? Mình thậm chí còn chẳng biết bài hát ru nào!”

      “Chào buổi chiều!” Giọng sang sảng của Lulu lại bất chợt vang lên sau lưng, và cả hai chúng tôi đều quay lại. ta ngồi rrên bục cao, đối diện phụ nữ mặc vest hồng và lượng khán giả xem. đùi ta là hai đứa con còn đằng sau là tấm poster khổng lồ hình cuốn sách ta viết, với tấm bảng đề CÓ BẢN KÈM CHỮ KÝ TÁC GIẢ.

      “Rất nhiều cặp bố mẹ đơn giản là lười khi động đến chuyện cho con ăn,” ta với nụ cười thương hại. “Theo kinh nghiệm của tôi, tất cả trẻ em đều thích các vị như quả bơ, cá chày hoặc cháo ngô Ý được nấu tử tế tại nhà.”

      Suze và tôi nhìn nhau.

      “Mình phải cho hai đứa sinh đôi ăn đây,” Suze khẽ. “Mình qua khu vực Mẹ và Bé.”

      “Làm luôn ở đây !” tôi phản đối. “Họ có ghế cao...”

      lắc đầu. “ đời nào, có mặt Lulu . Mình chỉ mang mấy cái lọ. Mình định cho ấy thấy đâu.”

      “Cậu có muốn mình giúp gì ?” tôi tình nguyện.

      , đừng lo.” để mắt thấy cái xe nôi của tôi, chất đống cao ngất toàn gậy đầu ngựa, bồn tắm bơm hơi và gấu teddy. “Bex, sao cậu vòng nữa và lần này tìm kiếm những thứ cơ bản? Cậu biết đấy, những thứ mà đứa trẻ thực cần ấy?”

      “Ừ, phải.” Tôi gật đầu. “Ý hay”

      Tôi dọc lối giữa các gian hàng nhanh nhất có thể, cố gắng tránh xa cái giọng the thé của Lulu.

      “Ti vi có ảnh hưởng khủng khiếp nhất,” ta . “ lần nữa, tôi cho rằng đó đơn thuần là do lười biếng của các bậc cha mẹ. Các con tôi luôn được xem chương trình gồm các hoạt động giáo dục, kích thích phát triển...”

      Con mụ ngu ngốc, cố gắng phớt lờ ta, tôi lôi tờ hướng dẫn trong hội chợ ra, và nhìn quanh để định hướng bảng hiệu thu hút chú ý của tôi. BỘ ĐỒ SƠ CỨU £40. Giờ đó thứ mẹ con tôi cần.

      Cảm thấy khá trưởng thành và trách nhiệm, tôi dừng xe nôi lại và bắt đầu chăm chú ngắm nghía bộ sơ cứu. Chúng được xếp trong các hộp rất đẹp, mỗi ngăn lại có những thứ khác nhau. Băng dán... cuộn gạc... và chiếc kéo màu hồng xinh nhất đời. Tôi thể tin trước đây mình chưa từng mua bộ đồ sơ cứu. Chúng tuyệt!

      Tôi nhặt bộ đồ sơ cứu ra quầy thanh toán, nơi người đàn ông trông vẻ ủ rũ mặc áo choàng trắng ngồi ghé đẩu. Ông ta bắt đầu nhịp nhịp vào hộp đựng tiền trong lúc tôi lấy catalog MediSupply Professional [Cung cấp y cụ chuyên nghiệp], thứ khá tẻ nhạt. Hầu như toàn băng dính co dãn, và các nhà máy cung cấp paracetamol và...

      Ôiii. cái ống nghe. Tôi vẫn luôn muốn có cái ống nghe.

      “Cái ống nghe này bao nhiêu tiền thế?” tồi bình thường.

      “Ống nghe?” Ồng ta ném cho tôi cái nhìn ngờ vực. “ là bác sĩ à?”

      tình! Chẳng lẽ chỉ có bác sĩ mới được phép mua ống nghe thôi sao?

      hẳn,” cuối cùng tôi thừa nhận. “Tôi mua cái vẫn được chứ?”

      có thể đặt hàng qua mạng mọi thứ trong catalog này.” Ông ta nhún vai miễn cưỡng. “Nếu muốn trả £150. Chúng phải đồ chơi đâu.”

      “Tôi biết chúng khỏng phải đồ chơi!” tôi vẻ chững chạc. “Tôi thực nghĩ rằng mỗi bậc phụ huynh đều nên có ống nghe bác sĩ trong nhà đề phòng các tình huống cấp cứu. Cả máy khử rung tim nữa,” tôi thêm, lật qua trang. “Và...”

      Tôi ngưng lại giữa chừng. Tôi dán mắt vào hình chụp bà bầu xoa bụng.

       

      Bộ dự đoán giới tính đứa trẻ.

      Thực xét nghiệm đơn giản trong gian riêng tư tại nhà bạn. Kết quả chính xác và bí mật.

      Tim tôi như nhảy lên. Mình có thể biết. Mà cần siêu lần nữa. Mà cần với Luke.

      “Ừm… cả cái này cũng đặt hàng qua mạng được chứ?” tôi hỏi, giọng hơi khàn .

      “Mấy cái này tôi có ở ngay đây.” Ông thò tay vào ngăn kéo lôi ra chiếc hộp trắng lớn.

      “Được rồi.” Tôi nuốt khan. “Tôi mua nó. Cảm ơn.” Tôi chìa thẻ tín dụng ra và ông ra giật ngay lấy.

      “Tallulah Phoebe bé bỏng sao rồi?” giọng phát ra từ sau lưng tôi. Lại là bà áo mưa đỏ sẫm. Bà nắm chặt cây gậy đầu ngựa bọc giấy nylon và nhòm vào cái xe nôi giờ đầy hơn bao giờ hết nằm ở gian trưng bày mấy hộp sơ cứu. “Nó ngoan , nhỉ? cả ọ ẹ!”

      Tôi gai cả người vì cảnh giác.

      “Nó, ừm... ngủ,” tôi nhanh. “Thực ra tôi vẫn để mặc nó nãy giờ...”

      “Cho tôi xem tí thôi! Tôi biết bằng cách nào nó ngủ được với ngần kia đồ xe nôi. Được , Tallulah Pheobe?” bà nựng nịu, bỏ hết đống túi của tôi ra.

      “Xin để cho nó yên!” tôi bắt đầu tiến lại cái xe. “Nó rất nhạy cảm... và thích người lạ...”

      “Nó mất tích rồi!” bà già thét và đứng bật dậy, tái mét vì sốc. “Đứa bé biến mất rồi! Chỉ còn mỗi cái chăn của nó thôi!”

      Khốn .

      “Ừm...” Mặt tôi chợt đỏ bừng. “Thực ra...”

      “Thưa , thẻ tín dụng của hoạt động,” ông ở quầy tính tiền .

      “Nó phải hoạt động chứ?” tôi quay lại, bị xao nhãng trong giây. “Tôi vừa mới làm thẻ tuần trước...”

      “Đứa bé bị bắt cóc!”

      Trước kinh hoàng của tôi, bà áo mưa ầm ầm lao ra khỏi gian hàng tới chỗ nhân viên an ninh, tay vẫn cầm cái chăn dây dợ. “ bé Tallulah-Phoebe mất tích rồi. đứa trẻ biến mất!”

      “Có nghe thấy gì ?” tóc vàng thét lên khiếp hãi. “ đứa trẻ bị bắt cóc! Ai đó gọi cảnh sát !”

      , nó bị bắt cóc!” tôi gọi với theo. “ có… hiểu lầm...” Nhưng chẳng ai thèm nghe.

      “Nó ngủ trong xe nôi!” bà áo mưa liến thoắng với bất kỳ ai nghe bà. “Thế rồi chỉ còn mỗi cái chăn! Bọn này độc ác!”

      đứa trẻ mất tích!”

      “Chúng giật lấy nó!”

      Tôi có thể nghe thấy tin này lan giữa những người ngang qua như đám cháy thể kiểm soát. Các ông bố bà mẹ thét lên gọi con lại bên mình. Kinh hoàng, tôi thấy hai nhân viên an ninh tiến lại chỗ mình, điện đài loẹt xoẹt.

      “Giờ có khi chúng nhuộm tóc, thay đồ cho con bé rồi,” tóc vàng kích động . “Có khi nó được nửa đường tới Thái Lan!”

      “Thưa bà, ngay khi nhận được báo động này chúng tôi cho đóng các lối ra vào hội chợ,” nhân viên an ninh dứt khoát. “Nội bất xuất ngoại bất nhập cho tới khi chúng tôi tìm được đứa bé.”

      OK, mình phải ra tay thôi. Mình phải bảo với họ rằng đó là báo động nhầm. Đúng thế. Chỉ cần thừa nhận mình bịa raTallulah Phoebe để có thể chen hàng, và mình chắc mọi người hiểu…

      , họ hiểu đâu. Họ hành hình mình.

      “Máy nhận thẻ rồi. có số PIN chứ?” ông ở quầy , trông hoàn toàn dửng dưng trước toàn bộ cảnh hỗn loạn này. Tôi tự động nhập vào máy và ông đưa cho tôi cái túi.

      “Con ấy mất tích... mà ấy vẫn shopping? tóc vàng thốt lên kinh hãi.

      “Bà có thể mô tả đầy đủ đứa trẻ được , thưa bà?” trong hai nhân viên an ninh hỏi tôi. “Cảnh sát nhận được tin, và chúng tôi gọi điện cho các sân bay...”

      Mình bao giờ dối nữa. bao giờ.

      “Tôi... ừm...” Giọng tôi khồng được ổn lắm. “Tôi nên... giải thích điều.”

      “Vâng?” Cả hai cùng nhìn tôi chờ đợi.

      “Bex?” Tôi chợt nghe thấy tiếng Suze. “Có chuyện gì thế?” tôi nhìn lên, và đứng đó, tay đẩy xe nôi đôi ray bế Clementine. Ơn trời, ơn trời, ơn trời...

      “Con đây rồi!” tôi , giật lấy Clementine từ tay Suze, giọng cao vút vì nhõm. “Lại với mẹ nào, Tallulah-Phoebe!”

      Tôi ôm Clementine chặt, cố gắng che giấu rằng con bé tuyệt vọng cố nhoài người khỏi vòng tay tôi để trở lại với Suze.

      “Đây là đứa trẻ bị mất tích à?” Nhân viên an ninh nhìn Clementine từ đầu đến chân.

      “Đứa bé bị mất tích?” Trông Suze kinh ngạc. quay lại và nhận ra đám đông vây quanh chúng tôi. “Bex, chuyện quái gì…”

      “Mình hoàn toàn quên là cậu bế Tallulah-Phoebe bé bỏng ăn trưa!” tôi thánh thót . “Mình ngốc ! Và mọi người nghĩ là nó bị bắt cóc!” Tôi tuyệt vọng dùng ánh mắt van xin diễn cùng.

      Tôi có thể thấy não bộ ấy hiểu ra mọi chuyện. Điều vĩ đại nhất ở Suze là ấy hiểu tôi khá .

      Tallulah-Phoebe?” cuối cùng cũng ngờ vực và tôi thở hắt ra, nhún vai với bộ mặt xấu hổ.

      “Bé Tallulah-Phoebe trở lại rồi!” Bà áo mưa liền loan tin vui với những người qua đường. “Chúng ta tìm được bé!”

      biết kia à?” Nhân viên an ninh nheo mắt nhìn Suze.

      ấy là bạn tôi,” tôi nhanh, trước khi họ bắt giữ Suze vì tội bắt cóc chính con ấy. “Thực ra tôi nghĩ là chúng tôi nên rồi...” Tôi cố hét sức ấn Clementine vào xe nôi giữa đống túi đồ và xoay nó vào vị trí sẵn sàng chuồn lẹ.

      “Mẹ!” Clementine vẫn vươn tay ra về phía Suze. “Mẹ!”

      “Ôi trời ơi!” Mặt Suze sáng bừng lên như ngọn hải đăng. “Mọi người có nghe thấy ? Con bé gọi Mẹ! bé thông minh!”

      “Chúng tôi đây,” tôi vội vã với hai nhân viên an ninh. “Cảm ơn các vì mọi giúp đỡ, các có hệ thống an ninh tuyệt...”

      “Khoan .” trong hai nhân viên an ninh cau mày nghi ngờ. “Sao đứa bé lại gọi này là ‘mẹ’ ?”

      “Bởi vì... ấy là mẹ đỡ đầu của nó,” tôi tuyệt vọng . “Tallulah- Phoebe thông minh này, đấy chỉ là mẹ đỡ đầu của con thôi! Mẹ đỡ đầu! Giờ về nhà nào...”

      Tôi gần như dám nhìn thẳng Suze trong khi chúng tôi tiến đến cửa ra. hệ thống loa, DJ “Và bé Tallulah-Phoebe được tìm thấy, an toàn và khỏe mạnh...”

      “Thế cậu có muốn kể cho mình toàn bộ chuyện này , Bex?” cuối cùng Suze , quay đầu lại.

      “Ừm,” tôi hắng giọng. “ muốn mấy. Thay vì thế, chúng ta uống trà .”



        Chương 8

      Suze và tôi dành phần còn lại của ngày hôm đó bên nhau, và nó đơn giản là tuyệt vời. Chúng tôi tống tất cả đống túi, hộp vào chiếc Range Rover khổng lồ của Suze, rồi lái xe xuống đường King’s và chúng tôi uống trà ở quán vô cùng thân thiện với trẻ em vì có cả kem ly và đủ thứ. (Từ giờ trở tôi luôn để bút sáp màu bàn). Sau đó chúng tôi đến cửa hàng Steinberg & Tolkien, và tôi mua chiếc áo len đan tay kiểu cổ điển còn Suze mua cái túi xách buổi tối, mua xong cũng đến giờ ăn tối nên chúng tôi đến nhà hàng Pizza on the Park, đúng lúc nhóm nhạc jazz khởi động và họ cho hai đứa sinh đôi đập thử trống.

      Cuối cùng chúng tôi bế bọn nhóc ngủ trở lại chiếc Range Rover rồi Suze chở tôi về nhà. Lúc chúng tôi lái qua trạm gác cổng vào đỗ trước lối vào tòa nhà mười giờ tối. Tôi gọi di động cho Luke để nhờ mang giúp đồ lên tầng.

      “Chà,” , khi mang đống đồ chất mặt đất lối vào. “Vậy thế này đủ chưa? Phòng con mình thế là xong chưa?”

      “Ừm...” Lúc đó tôi mới chợt nhận ra mình chưa mua máy khử trùng. Gối kê cho con bú hay kem chống mẩn đỏ do đóng bỉm lâu. Nhưng chẳng sao. Tôi vẫn còn những mười lăm tuần nữa. Khối thời gian.

      Trong khi Luke vật lộn vào nhà cùng cái bồn tắm bơm hơi, gậy đầu ngựa và khoảng sáu cái túi mua hàng nữa, tôi nhanh tay đem cái túi đựng Bộ dự đoán Giới tính em bé giấu vào ngăn kéo để đồ lót của mình. Tôi phải canh lúc vắng nhà.

      Suze nhảy vào phòng tắm để thay bỉm cho trong hai đứa sinh đôi và khi tôi chui ra từ phòng ngủ kéo cả hai cái ghế ngồi ô tô cho trẻ em dọc hành lang.

      “Vào nhà làm chút vang ,” Luke .

      “Tốt nhất là em nên về bây giờ,’ đầy nuối tiếc. “Nhưng em uống ly nước nếu có?”

      Chúng tôi vào bếp, đĩa CD chơi mấy bài nhạc của Nina Simone [1]. bàn là chai rượu mở, và hai ly rót sẵn.

      [1]. Eunice Kathleen Waymon, nổi tiếng hơn với nghệ danh Nina Simone (1933 - 2003): ca sĩ, nhạc sĩ, nghệ sĩ piano, nhà hoạt động nhân quyền người Mỹ.

      “Em uống rượu đâu,” tôi mở lời.

      “Cái đó phải cho em đâu,” Luke , lấy nước từ tủ lạnh rót đầy ly. “Lúc nãy Venetia có ghé qua đây.”

      Tôi giật mình ngạc nhiên. Venetia ở đây sao?

      “Còn vài thứ giấy tờ mà mình phải điền nốt,” Luke tiếp tục. “ ấy đằng nào cũng phải qua đây, nên tạt qua đưa cho chúng ta đường về nhà…”

      “Ừ,” tôi sau khi ngừng lại. “ ấy là… tốt bụng.”

      “Thực ra ấy chỉ vừa mới về.” Luke đưa cho Suze ly nước. “Em về sớm vài phút nữa gặp ấy rồi.”

      Từ từ . mười giờ tối rồi. Như thế có nghĩa là ta ở đây cả tối sao?

      Ý tôi là, phải tôi bận tâm hay gì. Tất nhiên là . Venetia chỉ là bạn của Luke. bạn cũ, bạn cũ, xinh đẹp, trong sáng.

      Tôi nhận thấy ánh mắt Suze chằm chặp nhìn mình, và nhanh chóng nhìn ra chỗ khác.

      “Bex, trước khi mình về cậu dẫn mình sang xem phòng trẻ được ?” , giọng cao vút kỳ quặc. “ nào.”

      đúng là xô tôi dọc hành lang vào gian phòng trống mà chúng tôi gọi là phòng trẻ dù chúng tôi chuyển trước khi đứa trẻ ra đời.

      Thế đấy,”Suze đóng cửa, quay lại đối diện với tôi, kích động.

      “Sao cơ?” Tôi nhún vai vờ như hiểu ý là gì.

      “Thế là bình thường sao? “Tạt qua” nhà bạn trai cũ rồi ngồi lỳ cả tối?”

      “Tất nhiên là bình thường. Sao họ lại nên ngồi với nhau cơ chứ?”

      “Chỉ hai người họ? Uống rượu vang?” Suze phát ra từ đó như người thuyết pháp Baptist bài rượu.

      “Họ là bạn bè mà, Suze!” tôi cách tự vệ. “Những người bạn cũ... rất tốt... trong sáng.”

      Im lặng bao trùm căn phòng .

      “OK, Bex,” cuối cùng Suze , giơ tay lên như thể đầu hàng. “Nếu cậu chắc thế.”

      “Mình chắc! Mình chắc hoàn toàn, tuyệt đối, trăm phần trăm...” Giọng tôi dần rồi tắt hẳn và tôi bắt đầu nghịch vớ vẩn cái hâm sữa hiệu Christian Dior. Tôi cứ bật nắp ra rồi đóng lại như kẻ bị ám ảnh. Suze lang thang lại chỗ cái hòm mây đựng đồ chơi và ngắm nghía con cừu bằng len. Trong lát cả hai chúng tôi đều im lặng, thậm chí còn nhìn nhau.

      “Ít nhất...” cuối cùng tôi .

      “Gì cơ?”

      Tôi nuốt khan vài lần, muốn thừa nhận điều này. “À,” tôi tiếp, cố gắng nghe có vẻ chuyện-hiển-nhiên. “Nếu mình... chỉ giả dụ thôi… nếu mình chắc sao?”

      Suze ngẩng đầu và gặp ánh mắt tôi. “ ta xinh ?” , cũng bằng giọng chuyện-hiển-nhiên như thế.

      ta chỉ xinh. ta đẹp mê hồn. ta có mái tóc đỏ bóng mượt, đôi mắt xanh lá tuyệt vời và đôi cánh tay thực mịn màng...”

      “Bò cái,” Suze buột miệng .

      ta còn thông minh, và mặc đồ siêu đẹp, và Luke thực thích ta...” Càng tôi càng cảm thấy mất tự tin.

      “Luke cậu!” Suze cắt ngang. “Bex, hãy nhớ rằng cậu là vợ ấy. Cậu là người ấy chọn. ta là đồ bị từ chối.”

      Điều đó khiến tôi thấy khá hơn. Cụm “đồ bị từ chối” khiến tôi cảm thấy khá hơn nhiều.

      “Nhưng điều đó có nghĩa là ta theo đuổi ấy.” Suze bắt đầu lại lại, trầm ngâm nhịp nhịp con cừu len lòng bàn ray. “Ở đây chúng ta có vài lựa chọn. : ta thực chỉ là người bạn và cậu chẳng có gì phải lo cả.”

      “Đúng.” Tôi gật đầu nghiêm túc.

      “Hai: tối nay ta tạt qua để thăm dò thực địa. Ba: ta thực theo đuổi ấy. Bốn...” tự ngưng mình lại.

      “Bốn là gì?” tôi khổ sở .

      có bốn,” Suze nhanh. “Mình nghĩ nó chính là trường hợp hai. ta đến để xem tình hình thế nào. Xem lãnh thổ gia đình ra sao.”

      “Thế… mình làm gì đây?”

      “Cậu cho ta thấy cậu sẵn sàng chiến đấu với ta.” Suze nhướng mày đầy ý. “Phụ nữ với phụ nữ.”

      Phụ nữ với phụ nữ? Từ khi nào Suze trở nên thông thái cách thực tế và cay độc thế nhỉ? Nghe giọng như thể mặc váy bó phì phèo thuốc lá đóng phim noir vậy.

      “Khi nào cậu lại gặp ta nữa?” hỏi.

      “Thứ Sáu tuần sau. Mình có cuộc hẹn khám tổng thể.”

      “OK.” Suze chắc nịch. “Đến đó, Bex, và khẳng định chủ quyền của cậu.”

      “Khẳng định chủ quyền của mình?” tôi hồ nghi . “Mình làm thế bằng cách nào?” Tôi chắc trước đây mình từng khẳng định chủ quyền với bất cứ cái gì chưa. Trừ đôi bốt trong đợt hạ giá của chuỗi cửa hàng Barneys.

      “Hãy phát những tín hiệu kín đáo,” Suze ra chiều hiểu biết. “Cho ta thấy Luke thuộc về cậu. Choàng tay qua người ấy... về cuộc sống chung tuyệt vời của hai người... Bất cứ ý tưởng nào ta có thể nảy ra, cứ chặn hết lại. Và phải đảm bảo trông cậu tuyệt vời. Nhưng lại được có vẻ như cố gắng để được thế.”

      Những tín hiệu kín đáo. Cuộc sống chung tuyệt vời của chúng tôi. Trông tuyệt vời. Cái đó mình làm được.

      “Nhân tiện, Luke thấy chuyện có con thế nào?” Suze thân mật hỏi. “ ấy có phấn khởi ?”

      “Có, mình nghĩ thế. Sao?”

      “À, có gì.” nhún vai. “Hôm trước mình vừa đọc bài trong tạp chí về chuyện những người đàn ông thể đối mặt với ý nghĩ mình thành cha. Có vẻ như họ thường ngoại tình để bù đắp.”

      “Thường?” tôi kinh hãi nhắc lại. “Thường đến mức nào?”

      “Ờ ... trong khoảng nửa thời gian mang thai?”

      nửa?”

      “Ý mình là... phần mười,” Suze vội chữa lại. “Mình nhớ nó viết gì nữa, đấy. Và mình chắc chắn Luke như thế. Nhưng cẩn tắc vô áy náy, với ấy về chuyện làm cha chắc có ích đấy. Bài báo đó số người đàn ông chỉ nhìn thấy những áp lực và căng thẳng khi có con, và cậu phải vẽ ra bức tranh tích cực.”

      “Phải.” Tôi gật đầu, cố gắng tiếp nhận toàn bộ đống thông tin này. “OK, mình làm thế. Mà Suze này...” tôi dừng lại ngượng nghịu. “Cảm ơn vì bảo rồi mà’. Cậu bảo mình đừng đến chỗ Venetia Carter và... có lẽ cậu đúng.”

      “Mình bao giờ bảo rồi mà’!” Suze thốt lên kinh hoàng.

      “Mình biết cậu thế. Nhưng có cả rừng người làm vậy.”

      “Ừm, họ nên thế! Và dù sao cũng có thể cậu đúng, Bex. Có thể Venetia cũng chẳng quan tâm đến Luke và giữa họ hoàn toàn trong sáng.” đặt con cừu len xuống vỗ vỗ đầu nó. “Nhưng dù sao mình vẫn muốn khẳng định chủ quyền của cậu. Chỉ cho chắc thôi.”

      “Ôi đừng lo.” Tôi gật đầu kiên quyét. “Mình làm thế.”

      Suze rất đúng. Mình cần gửi cho Venetia thông điệp: Tránh xa chồng tôi ra. cách tinh tế, tất nhiên.

      Khi chúng tôi đến trung tâm sản khoa ấy vào thứ Sáu, tôi mặc bộ “trông tuyệt vời mà có vẻ cố gắng để được thế” gồm quần jeans bầu Seven (cố ý làm sờn), áo co dãn đỏ gợi cảm và giày cao gót nhọn Moschino mới. Áo với giày có vẻ hơi diện quá, có lẽ, nhưng chiếc quần jeans sờn bù đắp lại. Khi chúng tôi đến, phòng chờ còn khá vắng, trông thấy ngôi sao nào, nhưng tôi chẳng bận tâm, tôi chuẩn bị tâm lý trước rồi.

      “Becky?” Luke nhìn xuống tay tôi siết chặt tay . “Em sao chứ? Em có vẻ căng thẳng.”

      “Ôi... biết đấy,” tôi . “Em hơi lo lắng vài chuyện.”

      cũng chắc là em lo lắng mà.” gật đầu thông cảm. “Sao em chia sẻ với Venetia nhỉ?”

      Uh-huh. Kế hoạch chung cũng là thế mà.

      Chúng tôi ngồi xuống những chiếc ghế sang trọng, tôi cầm tờ tạp chí lên, còn Luke sột soạt giở tờ Financial Times. Tôi định lật qua trang “Tử vi cho con bạn” nhớ lời Suze dặn hôm qua. Tôi nên với Luke về chuyện làm cha. Đây là thời điểm hoàn hảo.

      “Vậy... phấn khởi đúng ?” tôi , đặt tờ tạp chí xuống. “Trở thành cha mẹ.”

      “Mmm-hmm.” Luke gật gật và giở trang tiếp.

      Nghe giọng chẳng mấy phấn khởi. Ôi trời, ra sao đây nếu thầm sợ hãi cuộc đời toàn tã bỉm và tìm kiếm nơi tị nạn trong vòng tay phụ nữ khác? Mình phải vẽ bức tranh tích cực về chuyện làm cha mẹ mới được, như Suze . điều gì đó thực tốt đẹp... điều gì đó phấn khích đáng để mong chờ...

      “Này, Luke,” tôi , chợt thấy cảm hứng. “Thử tưởng tượng khi con mình giành được huy chương vàng tại Thế vận hội.”

      “Hả?” ngẩng đầu lên khỏi tờ FT.

      “Olympic ấy! Thử tưỏng tượng nếu con mình giành được huy chương vàng ở môn gì đó. Và chúng ta là bố mẹ của nó!” Tôi nhìn chờ phản ứng. “Như thế tuyệt sao? Chúng ta tự hào lắm đấy!”

      Tâm trí tôi hoàn toàn bị ý tưởng đó túm lấy. Tôi có thể thấy mình ở sân vận động vào năm 2030 hay lúc nào đấy, được Sue Barker phỏng vấn, với ra rằng rôi biết định mệnh của con tôi gắn với vĩ đại, ngay từ khi còn trong bụng mẹ.

      Luke có vẻ hơi sửng sốt.

      “Becky... bỏ lỡ gì à? Điều gì khiến em nghĩ con mình giành được huy chương vàng Olympic?”

      “Có thể chứ! Sao lại ? phải tin con mình, Luke.”

      “À. Cũng phải.” Luke gật đầu, đặt tờ báo xuống. “Thế em nghĩ nó giành được ở môn nào?”

      “Nhảy xa,” tôi sau khi nghĩ lát. “Hoặc cũng có thể là nhảy xa ba bước, vì môn này ít phổ biến hơn. dễ giành huy chương hơn.”

      “Hoặc là vật,” Luke gợi ý.

      Vật?” Tôi nhìn phẫn nộ. “Con mình tập môn vật! Nó làm mình bị thương mất!”

      “Thế nhỡ định mệnh của nó là phải trở thành đô vật vĩ đại nhất từ trước tới nay sao?” Luke nhướng mày. Trong thoáng, tôi bỗng hoang mang.

      đâu,” cuối cùng tôi . “Em là mẹ nó em biết chứ.”

      chị Brandon?” lễ tân gọi và chúng tôi cùng ngẩng lên. “Bác sĩ Venetia tiếp hai người bây giờ, nếu hai ngưòi sẵn sàng.”

      Tôi cảm thấy cơn kích động. OK, mình nào. Khẳng định chủ quyền của mình.

      nào, !” Tôi choàng tay qua vai Luke và chúng tôi cùng dọc hành lang, tôi hơi lảo đảo vì bối rối.

      “Chào hai người!” Venetia bước ra khỏi phòng chào chúng tôi. ta mặc quần tây đen, áo tay hồng thắt eo bằng dây lưng da cá sấu màu đen bóng lộng lẫy chưa từng thấy. ta hôn mỗi chúng tôi hai cái lên má và tôi nhận ra hương Chanel’s Allure phảng phất. “ vui được gặp lại hai người!”

      “Được gặp cũng rất vui, Venetia,” tôi , nhướng mày mỉa mai kiểu “ có kế hoạch cướp chồng tôi quên được rồi đấy”.

      “Tuyệt. Mời vào nào...” ta dẫn chúng tôi vào phòng.

      Mình chắc liệu ta có để ý thấy chuyển động của lông mày mình . Chắc mình phải thể ràng hơn.

      Luke và tôi ngồi xuống, còn Venetia vắt vẻo ngồi trước bàn ta, đung đưa đôi cao gót hiệu Yves Saint Lauren. Trời ạ, ta ăn mặc đẹp quá, so với bác sĩ. Mà kể cả so với bác sĩ cũng vẫn đẹp.

      “Thế, Becky.” ta mở bệnh án của tôi ra xem xét lát. “Trước hết, chúng ta có kết quả thử máu. Mọi chỉ số của đều bình thường... dù có lẽ phải để mắt tới lượng haemoglobin chút. cảm thấy thế nào?”

      “Tôi cảm thấy rất tuyệt, cảm ơn,” tôi ngay lập tức. “Rất hạnh phúc, đầy thương... Tôi ở đây, trong cuộc hôn nhân tuyệt vời, chờ đứa con chào đời... và suốt đời mình tôi chưa bao giờ thấy gần gũi Luke như thế.” Tôi vươn người nắm tay Luke. “ có đồng ý thế , ? Có đúng là khoảnh khắc này chúng ta đặc biệt gần gũi ? Cả về mặt tâm hồn, tinh thần, cảm xúc và... và... tình dục!”

      Đấy. Đỡ lấy.

      “À... ừ,” Luke , trông hơi sốc. “Chắc thế.”

      “Nghe được điều này ... dễ thương, Becky,” Venetia , nhìn tôi kỳ lạ. “Cho dù thực tôi chỉ định hỏi tình trạng sức khỏe của . có hay bị chóng mặt, buồn nôn, những việc kiểu như thế ?”

      À phải.

      “Ờ... , cám ơn ,” tôi . “Tôi khỏe.”

      “Thế giờ ra đưa lên kia rồi xem thế nào nhé.” chỉ đến cái giường và tôi ngoan ngoãn trèo lên đó. “Nằm xuống, đảm bảo là mình thấy thoải mái... có phải tôi vừa nhìn thấy vết rạn da nhỉ?” ta hân hoan thêm khi tôi kéo áo lên.

      “Vết rạn da á?” Tôi kinh hoàng bám vào thành giường kim loại toan vật lộn để ngồi dậy. “ thể nào! Đêm nào tôi cũng dùng loại dầu đặc biệt, sáng kem dưỡng, và...”

      “Ối, tôi nhầm!” Venetia . “Chỉ là sợi vải thừa áo thôi.”

      “Ôi.” Tôi nằm phịch xuống trong cơn sốc hậu chấn thương thể và Venetia bắt đầu sờ bụng tôi. “Dù vậy, tất nhiên, các vết rạn da cũng thường xuất vào giai đoạn cuối,” ta thân mật thêm. “Nên vẫn có thể bị. Vài tuần cuối của thời kỳ mang thai cổ thể rất khủng khiếp. Tôi chứng kiến các sản phụ của mình lạch bạch bước vào, tuyệt vọng ước gì con mình ra sớm...”

      Lạch bạch?

      “Tôi lạch bạch đâu,” tôi vừa vừa bật cười.

      “Tôi e là cũng thế thôi.” ta cười lại. “Đó là cách của Tự nhiên nhằm bắt chậm lại. Tôi luôn nghĩ việc cảnh báo về thực tế trước mắt cho các bà bầu lần đầu chỉ có tốt mà thôi. Mang thai đâu phải chỉ toàn hoa hồng và ánh nắng, biết đấy!”

      “Chính xác,” Luke chen vào. “Bọn rất biết ơn việc em làm, đúng , Becky?”

      “Phải,” tôi lầm bầm, trong lúc Veneria cuốn băng đo huyết áp quanh cánh tay tôi.

      Đó là lời dối. Tôi hề biết ơn ta. Tôi chỉ muốn cho như ban ngày: tôi bao giờ lạch bạch.

      “Huyết áp hơi cao chút...” nhíu mày nhìn màn hình. “Hãy đảm bảo mình luôn thoải mái, Becky. Cố gắng nằm nghĩ hàng ngày, hay ít nhất cũng đừng đứng lâu quá. Ngoài ra phải cố giữ bình tĩnh và tươi tỉnh...”

      Giữ bình tĩnh? Làm sao mà tôi giữ bình tĩnh được khi ta bảo tôi rằng tôi có vết rạn và sắp sửa lạch bạch?

      “Nào, giờ nghe chút nhé...” ta bôi ít gel lên bụng tôi, lấy máy nghe tim thai ra, và tôi thư giãn chút. Đây là phần tôi thích nhất trong mọi lần khám. Nằm ngả người ra sau, nghe tiếng tim con mình đập “wow, wow, wow” nền lạo xạo. Nhớ ra rằng trong đó có con người bé bỏng.

      “Nghe hoàn toàn bình thường.” Venetia rời giường trở lại bàn và nguệch ngoạc gì đó lên bệnh án của tôi. “À Luke này, em chợt nhớ ra, hôm trước em chuyện với Matthew và ấy rất muốn tụ tập. Em còn tìm được bài báo về chàng Jeremy mình vẫn hay nhấc đến...” ta lục ngăn kéo lôi ra số cũ của tờ New Yorker. “Từ hồi Cambridge đến giờ ta tiến xa đến thế này rồi. đọc sách ta viết về Mao Trạch Đông chưa?

      “Chưa,” Luke , tiến đến cái bàn lấy tờ báo từ tay ta. “ đọc khi nào có thời gian, cảm ơn em.”

      “Chắc phải bận lắm,” Venetia cách thông cảm. ta lấy nước mát trong tủ ra rót cốc và chỉ mời Luke. “Mấy văn phòng mới làm ăn thế nào ?”

      “Cũng được.” Luke gật đầu. “Có vài trục trặc dở hơi, tất nhiên...”

      “Nhưng bọn có Arcodas làm khách hàng tuyệt quá còn gì.” ta nghiêng người tì vào bàn, cau mày vẻ trí thức. “Đó hẳn là con đường tiến tới, đa dạng hóa các lĩnh vực kinh doanh ngoài tài chính. Và con số tỉ lệ mở rộng của Arcodas là tượng, em đọc bài về công ty này tờ FT. Iain Wheeler có vẻ rất ấn tượng.”

      Này… a lô?

      Họ hoàn toàn bỏ rơi tôi nằm đây, như con bọ hung bị lật ngửa. Tôi hắng giọng to, và Luke quay lại.

      “Xin lỗi, em ! Em vẫn ổn chứ?” vội tiến lại chìa tay ra với tôi.

      “Xin lỗi, Becky!” Venetia nổi. “Tôi chỉ lấy nước cho thôi. có vẻ bị mất nước. Giữ lượng nước trong cơ thể luôn cao là rất quan trọng. thực cần uống ít nhất tám cốc nước ngày. Của đây.”

      “Cám ơn!” Tôi cười đáp lại khi đón lấy cốc nước, nhưng khi ngồi xuống, những mối hồ nghi cứ xoay mòng mòng đầy ám muội trong đầu tôi. Venetia chuyện rất tự nhiên với Luke. Quá tự nhiên. Lại còn cố loa lên là tôi có vết rạn da. Và cứ hất tóc qua hất tóc lại như thể người mẫu quảng cáo dầu gội đầu ti vi. Bác sĩ đâu có giống thế lắm, phải nhỉ?

      “Được rồi!” Veneria trở lại sau bàn, viết bệnh án cho tôi. “Hai người còn câu hỏi gì ? Những vấn đề hai người muốn đề cập tới?”

      Tôi liếc nhìn Luke, nhưng vừa lôi di động ra khỏi túi. Tôi thoáng nghe thấy tiếng bzzz khi nó rung.

      “Xin lỗi nhé,” . “ nhảy ra ngoài chút. Cứ tiếp tục mà nhé.” đứng dậy và rời khỏi phòng, đóng cửa lại sau lưng.

      Thế là chỉ còn hai chúng tôi. Phụ nữ với phụ nữ. Tôi có thể cảm thấy cả căn phòng cũng sởn gai ốc lên vì căng thẳng, ít nhất ... phía tôi cũng sởn gai ốc.

      “Becky?” Venetia khoe hàm răng trắng hoàn hảo trong nụ cười. “ còn muốn về vấn đề gì nữa ?”

      ,” tôi đáp lại vẻ dễ chịu. “Như tôi , mọi thứ đều ổn. Tôi ổn... Luke ổn... và mối quan hệ của chúng tôi thể tốt đẹp hơn nữa. biết đây là đứa con thụ thai từ tuần trăng mật của chúng tôi chứ?” Tôi thể cưỡng lại việc thêm.

      “Ừ, tôi nghe mọi chuyện về tuần trăng mật tuyệt vời của rồi!” Venetia kêu lên. “Luke hai người đến Ferrara hồi ở Ý?”

      “Đúng vậy.” Tôi nở nụ cười hồi tưởng. “Lãng mạn lắm. Chúng tôi luôn coi đó là kỷ niệm chung tuyệt vời.”

      “Hồi Luke và tôi đến thăm Ferrara, chung tôi thể đứt mình ra khỏi những bức bích họa tuyệt diệu ấy. Tôi chắc là ấy kể với rồi.” ta mở to mắt ngây thơ.

      Luke và tôi chưa từng cùng xem bích họa ở Ferrara. Chúng tôi chỉ ngồi ở nhà hàng ngoài trời cả buổi chiều, uống rượu Prosecco và ăn những món ngon nhất trần đời. Và cũng chưa bao giờ nhắc đến việc từng ở đó với Venetia. Nhưng đời nào tôi lại thú nhận điều đó vơi ta.

      “Thực ra, chúng tôi hề xem bích họa,” cuối cùng tôi , ngắm nghía móng tay mình. “Luke kể cho tôi hết, tất nhiên. Nhưng nghĩ chúng được đánh giá quá cao.”

      “Đánh giá quá cao?” Venetia cơ hồ ngã ngửa.

      “Uh-huh.” Tôi rời mắt khỏi ánh mắt ta. “Đánh giá quá cao.”

      “Nhưng... ấy chụp bao nhiêu ảnh các bức bích họa.” ta cười tỏ ý tin. “Chúng tôi chuyện về chúng hàng giờ!”

      “Ừ, nhưng chúng tôi còn về chúng cả đêm cơ!” tôi phản công. “ chuyện chúng được đánh giá quá cao so với giá trị thực thế nào.”

      Tôi làm ra vẻ tự nhiên xoay xoay nhẫn cưới của mình, sao cho viên kim cương đính hôn ánh lên dưới ánh đèn.

      Tôi là vợ của ấy. Tôi biết ấy nghĩ gì về bích họa.

      Venetia mở miệng - rồi lại ngậm vào, trông bối rối.

      “Xin lỗi nhé!” Luke lại vào phòng, cất điện thoại , và Veneria ngay lập tức quay sang .

      “Luke, có nhớ những bức bích họa ở...”

      “Ái!” tôi ôm bụng. “Au.”

      “Becky! Em !” Luke hoảng hốt đến bên tôi. “Em sao chứ?”

      “Chỉ hơi nhói chút thôi.” Tôi nở nụ cười can đảm với . “Em chắc có gì phải lo đâu.” Tôi liếc mắt đắc thắng về phía Venetia, kẻ giờ cau mày như thể hiểu nổi tôi.

      “Trước đây từng bị đau thế này bao giờ chưa?” ta . “ có thể mô tả được ?”

      “Giờ hết rồi,” tôi vô tư . “Tôi nghĩ đó chỉ là đau xóc thôi.”

      “Cho tôi biết ngay nếu bị thêm bất cứ cơn đau nào,” ta . “Và nhớ phải luôn giữ tinh thần thoải mái. Huyết áp giờ chưa làm sao, nhưng chúng ta cũng mong nó nhích thêm chút nào nữa. Bác sĩ trước giải thích cho về chứng tăng huyết áp đột ngột khi mang thai chưa?”

      “Chắc chắn rồi,” Luke , liếc tôi, và tôi gật.

      “Tốt. Thế bảo trọng nhé. có thể gọi cho tôi bất cứ khi nào. Và trước khi hai người ra về...” Veneria mở lịch để bàn của ra ra. “Chúng ta phải sắp xếp buổi tối để tất cả chúng ta gặp nhau mới được. Ngày mười nhé... hay mười hai? Giả sử tôi phải đỡ đẻ đột xuất, tất nhiên!”

      “Ngày mười hai à?” Luke gật đầu, xem lại lịch trong cái BlackBerry. “OK với em chứ, Becky?”

      “Được ạ!” tôi ngọt ngào. “Chúng ta tới.”

      “Tuyệt. Tôi gọi thêm vài người nữa. Sau ngần ấy năm liên lạc lại tuyệt quá.” Venetia thở hắt ra và đặt bút xuống. “ là, cũng khá khó khăn, khi bắt đầu lại mọi thứ ở London. Bạn bè cũ của tôi đều có cuộc sống riêng; họ tiến lên. Ngoài ra, tất nhiên là phải lúc nào tôi cũng duy trì được thời giờ giành cho giao tiếp xã hội, mà Justin lại hay nước ngoài quá.” Nụ cười rạng rỡ của ta giảm chút.

      “Justin là bạn trai của Venetia,” Luke giải thích với tôi.

      bạn trai. Tôi suýt quên ta có tồn tại.

      “À vâng,” tôi lịch . “ ấy làm gì?”

      ấy cũng là chuyên gia tài chính.” Venetia với tấm ảnh lồng khung chụp chàng trông đần đần mặc com lê, và khi ngắm nghía nó cả khuôn mặt ta bừng sáng. “ ấy có ý chí và động lực mạnh mẽ đến thể tin được, hơi giống Luke chút. Đôi khi tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi khi theo đuổi hợp đồng. Nhưng tôi có thể làm được gì chứ? Tôi ấy.”

      hả?" Tôi ngạc nhiên . Rồi nhận ra câu đó nghe thế nào. “Ý tôi là... ờ... tuyệt quá!”

      ấy là lý do tôi đến London.” Mắt ta vẫn dán vào tấm ảnh. “Tôi gặp ấy tại bữa tiệc ở LA và đơn giản là tôi tan chảy như bơ.”

      ngần ấy đường ư?” tôi , kinh ngạc. “Chỉ vì ấy?”

      “Tình là thế mà, đúng ? làm những việc điên khùng chẳng vì lý do gì cả.” Venetia ngước lên, đôi mắt xanh lá long lanh. “Nếu nghề này dạy tôi được gì, Becky ạ, đó là tình . Tình con người. Tôi nhìn thấy nó mỗi lần trao đứa trẻ vào vòng tay mẹ nó... mỗi lần tôi trông thấy nhịp đập tim tươi mới, tám tuần tuổi, màn hình và nhìn ngắm vẻ mặt của cha mẹ nó... mỗi lần bệnh nhân của tôi trở lại, lần thứ hai, thứ ba. Chính tình tạo nên những đứa trẻ. Và biết gì ? Những chuyện còn lại chẳng quan trọng gì.”

      Wow. Tôi hoàn toàn bị ấn tượng.

      Cuối cùng ta hoàn toàn theo đuổi Luke. ta chàng tẻ nhạt đó! Và là, bài diễn văn nho ấy thực khiến tôi rơm rớm.

      đúng quá,” tôi khàn khàn , bám chặt tay Luke. “Tình là tất cả những gì quan trọng trong cái thế giới điên rồ, hỗn loạn mà chúng ta gọi là... thế giới này.”

      Tôi chắc thế có đúng , nhưng ai thèm quan tâm chứ? Tôi hoàn toàn đánh giá nhầm Venetia. ấy phải là con mụ chuyên quyến rũ đàn ông. con người nồng nhiệt, xinh đẹp, tràn đầy tình thương.

      “Tôi thực hy vọng Justin có thể sắp xếp đến được vào ngày mười hai.” Cuối cùng đặt khung ảnh vào chỗ của nó rồi vuốt cái trìu mến. “Tôi rất muốn hai người gặp ấy.”

      “Tôi cũng thế!” tôi , nhiệt tình chân thành. “Tôi chờ đến ngày đó đây.”

      “Gặp em sau nhé, Ven.” Luke hôn Venetia. “Cảm ơn rất nhiều.”

      “Tạm biệt, Becky.” Venetia tặng tôi nụ cười ấm áp, thân thiện.

      “Ôi tôi gần như quên mất. Tôi biết có quan tâm chút nào - nhưng nhà báo của tờ Vogue gọi điện cho tôi hôm qua. Họ làm bài lớn về các bà mẹ tương lai ngon lành nhất thành London và muốn tôi giới thiệu vài cái tên. Tôi nghĩ đến .”

      Vogue?” tôi nhìn trân trối, cứng đờ người.

      “Dĩ nhiên có thể quan tâm. Việc này liên quan tới chụp ảnh trong phòng của đứa bé, cuộc phỏng vấn, làm tóc, trang điểm... họ cung cấp đồ bầu hàng hiệu...” khẽ nhún vai. “Tôi biết nữa - đó có phải những thứ thích ?”

      Tôi đúng thực là thở dốc. Đây có phải là những thứ tôi thích ấy à? Được trang điểm và mặc đồ hiệu và lên Vogue... có phải là những việc tôi thích ấy à?

      nghĩ là đúng thế,” Luke , thích thú nhìn tôi.

      “Tuyệt!” Venetia chạm vào tay . “Cứ để em lo. Em sắp xếp vụ này.”

       

      Rebecca Brandon

      37 Maida Vale Mansions

      Maida Vale

      London NW6 OYF

      Ngày 31 tháng Tám năm 2003

       

      Fabia thân mến

      Tôi chỉ muốn chúng tôi căn nhà đẹp đẽ, lộng lẫy của chị biết bao. Nó đúng là Kate Moss của các ngôi nhà.[2] Thực tế, đúng là nó đẹp đến ngạt thở. Tôi nghĩ nó xứng đáng được xuất Vogue, chị có nghĩ thế ?

      [2]. phải về kích cỡ, hiển nhiên rồi.

      Điều này gợi tôi nhớ đến việc xíu mà tôi muốn nhờ chị giúp. Tình cờ tôi lại được Vogue phỏng vấn – nên băn khoăn biết tôi có thể dùng căn nhà của chị để  làm nền chụp hay ?

      Tôi cũng tự hỏi biết tôi có thể dàn dựng số cảnh của riêng tôi và rằng Luke và tôi sống ở đó rồi ? Đằng nào chúng tôi cũng sống ở đó trước khi báo xuất bản… nên điều này thực hợp lý!

      Đổi lại, nếu có điều gì đó tôi có thể làm được cho chị hoặc có bất cứ sản phẩm thời trang nào mà chị muốn tôi tôi lùng cho, tôi rất mừng!

      Với những lời chúc cả tốt đẹp nhất

      Becky Brandon

      33 Đường Delamen

      Maida Vale

      London NW6 1TY

      BẢN FAX

      1/9/03

      FROM: FABIA PASCHALI

      TO: REBECCA BRANDON

      Becky

      1. Túi Chloe Silverado, màu nâu vàng nhạt

      2. Áo kaftan tím đính cườm hiệu Matthew Williamson, size 8.

      3. Giày đế bằng Bricknell Princess màu xanh lá, size 39.

      Fabia

      Thủ thư trường                                                                Trường Nữ sinh Oxshott

      L. Hargreaves                                                                              Đường Marlin

      Oxshott

      Surrey

                                                                                                                       KT22 0JG

      Ngày 3 tháng Chín năm 2003

      Becky thân mến

      tuyệt khi nhận được tin của em sau ngần ấy năm, và thực nhớ em từng là học sinh ở đây. Ai mà quên được khởi đầu cho cơn sốt “túi tình bạn” năm 1989 cơ chứ?

      rất vui khi em được xuất tờ Vogue - và điều đó, như em nổi, bất ngờ. Dù vậy vẫn phải để em yên tâm rằng các thầy ngồi trong phòng hội đồng mà - “Tôi cá là Becky Bloomwood bao giờ lên nổi Vogue.”

      Chắc chắn mua tờ, tuy nghĩ thể nào Hiệu trưởng lại chấp thuận việc mua cho mỗi học sinh Bản Kỷ niệm Chính thức như em gợi ý.

      Gửi tới em những lời chúc tốt đẹp nhất

      Lorna Hargreaves

      Thủ thư

      PS. Em có còn giữ cuốn In the fifth at Malory Towers ? Tiền phạt cuốn này khá nặng đấy.


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9

      Tôi sắp được lên Vogue! Tuần trước, Martha, người viết bài “Bà mẹ tương lai ngon lành nhất” gọi điện và chúng tôi cuộc chuyện rất lâu và cực kỳ hay ho.

      Có lẽ tôi bịa ra vài chuyện nho . Như chế độ tập luyện hàng ngày của tôi. Cả chuyện sáng nào tôi cũng ăn quả mâm xôi nghiền, và chuyện tôi làm thơ cho đứa con chưa chào đời của mình ra sao (tôi luôn có thể chép vài bài từ quyển nào đó). Ngoài ra tôi còn là chúng tôi sống ở căn nhà đường Delamain đó rồi, vì nghe có vẻ hay hơn là sống trong căn hộ.

      Nhưng vấn đề là chẳng bao lâu nữa chúng tôi cũng sống ở đó thôi. Thực ra giờ nó là của chúng tôi rồi. Và Martha ấy thực quan tâm đến vụ phòng trẻ riêng cho con traicon . ta chúng là điểm nhấn của bức ảnh. điểm nhấn!

      “Becky?”

      giọng cắt ngang suy nghĩ của tôi, tôi ngẩng lên nhìn thấy Eric bước qua sàn nhà tiến về phía tôi. Tôi lập tức giấu danh sách của mình dưới tập catalog MaxMara và đảo mắt lượt khắp cửa hàng để đảm bảo rằng phải mình vừa bỏ qua khách hàng lấp ló đâu đó. Nhưng chẳng có ai. Mấy hôm nay buôn bán được thuận lợi lắm.

      là chúng tôi còn gặp thảm họa nữa. Ai đó ở bộ phận markering quyết định tiến hành chiến dịch “quảng cáo truyền miệng”, thuê sinh viên quảng cáo về The Look phố và phát tờ rơi trong các quán cà phê. Vụ này hẳn là tuyệt vời lắm, nếu họ giao cho nhóm ăn cắp vặt, những kẻ sau đó còn vào cửa hàng và thó cả bộ mỹ phẩm Benefit. Chúng bị bắt... nhưng ngay cả như thế. Tờ Daily World được ngày tha hồ viết, về chuyện “The Look quá tuyệt vọng, giờ còn rước thêm bọn tội phạm chính hiệu.”

      Cửa hàng hoang vắng hơn bao giờ hết, và để bồi thêm cú nữa, năm nhân viên xin nghỉ việc trong tuần này. Thảo nào Eric trông cáu tiết thế.

      “Jasmine đâu?” liếc quanh khu tiếp tân của bộ phận mua sắm cá nhân.

      ấy ở... trong kho,” tôi dối.

      Thực ra, Jasmine ngủ sàn phòng thay đồ nào đó. Lý thuyết mới của là, vì công việc chẳng có gì mà làm, có thể dùng thời gian làm việc để ngủ còn đêm câu lạc bộ. Đến nay lý thuyết này vẫn hoạt động khá hiệu quả.

      “Ừm, dù sao mới là người tôi muốn gặp.” cau mày. “Tôi vừa nhận được bản fax hợp đồng cho vụ Danny Kovitz. Rất lắm sách, bạn này của . ta là vé máy bay hạng nhất, phòng suite ở khách sạn Claridge, xe limo riêng, nước khoáng San Pellegrino hạn chế, ‘khuấy đều, rồi lấy hết bọt ’...”

      Tôi cố nén cười. Đúng kiểu Danny rồi.

      ấy là nhà thiết kế lớn, quan trọng,” tôi nhắc Eric nhớ. “Lắm tài nhiều tật mà.”

      “ ‘Để đảm bảo quá trình sáng tạo,’ ” Eric đọc to lên, “ ‘ông Kovitz cầu có cái bát đường kính ít nhất mười inch, đầy kẹo dẻo nhiều màu. được có màu xanh lá.’ Ý tôi là, chuyện vớ vẩn vậy?” ta đập đập tờ giấy bực tức. “ ta mong đợi gì chứ, rằng có người nào đó ngồi hàng giờ nhặt kẹo dẻo xanh lá ra khỏi bát rồi vứt chắc?”

      Ôii. Mình thích kẹo dẻo xanh lá cây.

      “Tôi ngại lo việc này đâu,” tôi chợt .

      “Tốt.” Eric thở dài. “Ừm, tôi chỉ có thể rằng, tôi hy vọng toàn bộ những nỗ lực và tiền bạc này là xứng đáng.”

      “Đáng mà!” tôi , bí mật chạm vào cái bàn gỗ để cầu may mắn. “Danny là nhà thiết kế hot nhất trong tầm tay! ấy nảy ra ý tưởng về thứ gì đó cực kỳ xuất sắc, mang tính định hướng và đại. Rồi mọi người lũ lưọt kéo đến cửa hàng. Tôi hứa!”

      Tôi thực , thực hy vọng mình đúng.

      Khi Eric khệnh khạng khuất, tôi tự hỏi biết có nên gọi điện cho Danny xem ấy có ý tưởng gì chưa. Nhưng chưa kịp gọi điện thoại reo.

      “A lô?”

      “Chào em!” giọng Luke vang lên. “ đây.”

      “Ôi, chào !” tôi ngả người ra sau ghế, sẵn sàng buôn chuyện. “Này, em vừa nghe tin về hợp đồng của Danny. bao giờ đoán được...”

      “Becky, e là chiều nay được.”

      “Cái gì?” Nụ cười của tôi tuột mất.

      Chiều nay là buổi học tiền sản đầu tiên của chúng tôi. Là buổi mà người được chọn ở cùng mình khi sinh cũng phải đến, chúng tôi tập thở và kết bạn suốt đời. Và Luke hứa tới. hứa.

      xin lỗi.” có vẻ lơ đãng. “ biết mình tới. Nhưng ở công ty có chút... khủng hoảng.”

      Khủng hoảng” tôi đứng bật dậy, lo lắng.

      hẳn là khủng hoảng,” lập tức chữa lại. “Chỉ là... có việc tốt lắm xảy ra. ổn thôi. Chỉ là trục trặc thôi.”

      “Chuyện gì thế ?”

      “Chỉ là... vụ cãi vã nội bộ nho . sâu vào chuyện đó. Nhưng thực rất tiếc vụ chiều nay. muốn đến đó lắm.” Nghe giọng có vẻ day dứt cách chân thành. Có cáu lên với giờ cũng chẳng để làm gì.

      “OK mà .” Tôi giấu tiếng thở dài. “Mình em cũng ổn thôi.”

      “Chẳng lẽ ai cùng em được sao? Hay là Suze?”

      Đó cũng là ý tưởng. Đằng nào tôi cũng được Suze chọn là người ở bên ấy khi ấy sinh con. Chúng tôi là bạn khá thân. Mà có ai đó cùng hay hơn.

      “Có lẽ thế.” Tôi gật đầu. “Thế tối nay được ?”

      Tối nay chúng tôi có hẹn với Venetia, bạn trai và toàn bộ bạn cùng học với Luke ở Cambridge. Tôi thực mong chờ dịp này, thực tế tôi còn định sấy tóc kiểu nữa.

      “Hy vọng thế. Có gì báo với em.”

      “OK. Hẹn gặp sau.”

      Tôi tắt máy và định gọi số của Suze nhớ ra chiều nay có kế hoạch đưa Ernie đến nhóm mẫu giáo mới. Vậy nên cùng tôi được. Tôi ngả người lại ra sau ghế, nghĩ rất lung. Mình cũng có thể tự mình. Mình muốn là, mình đâu có sợ đám bà bầu chứ, đúng nhỉ?

      Hoặc là...

      Tôi lại cầm điện thoại lên và bấm phím tắt gọi số.

      “Chào mẹ,” tôi ngay khi đầu bên kia nhấc máy. “Chiều nay mẹ có định làm gì ?”

      Lớp học tiền sản được tổ chức trong ngôi nhà ở Islington có tên là “Lựa chọn, Sức mạnh, Tâm trí cởi mở”, thực hay, tôi thấy thế. Chắc chắn là đầu óc tôi cởi mở. Khi dọc con phố đến ngôi nhà, tôi thấy mẹ dừng chiếc Volvo lại và đỗ được xe vào chỗ, sau khoảng tám lần cố gắng, quệt phải thùng rác lần và được tài xế xe tải nhảy ra khỏi xe của ta hướng dẫn.

      “Mẹ ơi!” tôi gọi, khi cuối cùng mẹ cũng ra được khỏi xe, trông hơi kích động. Mẹ mặc chiếc quần trắng lịch thiệp, áo khoác thể thao xanh lính thủy và giày lười hàng hiệu bóng lộn.

      “Becky!” Mặt mẹ sáng bừng lên. “Trông con tuyệt quá, con . Ra nào, Janice!” Mẹ đập đập cửa kính xe. “Mẹ rủ Janice cùng. Con phiền chứ, con ?”

      “Ơ… ,” tôi ngạc nhiên . “Tất nhiên là ạ.”

      ấy chẳng có việc gì làm, nên sau đây mẹ định rủ ấy đến cửa hàng Liberty để xem mấy thứ đồ vải vóc cho phòng trẻ. Bố sơn màu vàng, nhưng bố mẹ vẫn chưa quyết định màu rèm cửa...” Mẹ liếc nhìn bụng tôi. “Có đầu mối gì là con trai hay con chưa?”

      Tôi chợt nhớ tới Bộ Dự đoán Giới tính vẫn giấu trong ngăn kéo đồ lót của mình, hai tuần sau khi tôi mua. Tôi cứ lôi nó ra liên tục, rồi có gan và lại cất . Có lẽ tôi cần Suze cổ vũ tinh thần.

      lắm,” tôi . “Giờ chưa ạ.”

      Cửa xe bật mở và Janice ra khỏi xe, kéo theo búi đồ đan. “Becky, cháu !” bà ra hơi. “Chị có cần đóng cửa bằng điều khiển từ xa Jane?”

      “Chị đóng cửa vào , rồi tôi khóa bằng điều khiển từ xa,” mẹ ra lệnh. “Sập mạnh vào.”

      Tôi có thể trông thấy mang bầu mặc váy nâu gọi cửa ngôi nhà cách chúng tôi mấy nhà nữa. Hẳn là chỗ đó rồi!

      “Tôi nghe tin nhắn của Tom ấy mà,” Janice , nhét que đan lại vào cái túi cói, cùng với điện thoại di động. “Tôi gặp nó sau vậy. Nó cứ toàn chuyện Jess! Jess thế này, Jess thế kia...”

      “Jess?” tôi nhìn bà chằm chặp. “Và Tom?”

      “Tất nhiên!” Cả gương mặt bà rạng rỡ hẳn lên. “Chúng nó thực làm thành cặp đáng . Tôi muốn hy vọng gì, nhưng...”

      “Này, hãy nhớ, Janice,” mẹ chắc nịch, “chị thể theo được mấy chuyện này của tụi trẻ đâu.”

      Jess và Tom hẹn hò sao? Và chị thậm chí còn chưa buồn kể cho tôi? tình. Sáng hôm sau bữa tiệc tôi hỏi chuyện với Tom là thế nào thế, nhưng chị chỉ lộ vẻ hoàn toàn ngượng nghịu và đánh trống lảng. Nên tôi cho rằng chưa có gì cả.

      Tôi thể ngăn mình cảm thấy hơi bị xúc phạm. Toàn bộ ý nghĩa của việc có chị em là bạn gọi điện cho ấy kể chuyện bạn trai mới của mình. Chứ phải cho ấy ra rìa.

      “Tức là... Jess và Tom lại với nhau?” tôi hỏi cho chắc.

      “Chúng nó thân thiết lắm.” Janice gật đầu như bổ củi. “Rất, rất thân. Và phải Jess là rất siêu. ấy hợp nhau rất nhanh!”

      á?” tôi cố để có vẻ quá ngạc nhiên - nhưng tôi thể thấy Jess và Janice có điểm gì chung.

      chứ! Nhà và Jess cảm thấy như người trong nhà vậy. thực tế, và chú Martin quyết định hoãn chuyến du lịch biển vào hè tới, để phòng trường hợp chúng ta có ...” Bà ngưng lại. “Đám cưới,” bà thầm.

      Đám cưới?

      OK. Mình phải chuyện vơi Jess thôi. Ngay bây giờ.

      “Chúng ta đến rồi,” mẹ khi chúng tôi tiến đến cửa, có biển đề: XIN MỜI VÀO RỒI BỎ GIÀY RA.

      “Chính xác lớp học tiền sản diễn ra trò gì?” Janice hỏi, tháo đỏi xăng đan Kurrt Geiger ra.

      “Tập thở và những thứ tương tự,” tôi mập mờ. “Chuẩn bị cho việc sinh con.”

      “Hoàn toàn thay đổi so với thời của chúng ta, Janice ạ,” mẹ chen vào. “Chúng nó bây giờ còn có cả huấn luyện viên sinh con!”

      “Huấn luyện viên! Như vận động viên tennis!” Janice có vẻ phấn khích trước ý tưởng này. Rồi nụ cười của bà vụt tắt và siết cánh tay tôi. “Tội nghiệp Becky bé bỏng. Cháu chẳng hề biết mình dấn thân vào cái gì.”

      “Dạ,” tôi , hơi hoảng. “Thế... ừm... chúng ta vào được chưa?”

      Lớp học được tổ chức trong căn phòng trông như phòng khách. Nệm nhồi hạt xốp được xếp thành vòng tròn, có vài bà bầu ngồi đó cùng mấy ông chồng ngượng nghịu ở bên.

      “Xin chào.” phụ nữ mảnh mai tóc đen dài mặc quần tập yoga bước vào. “Tôi là Noura, giáo viên tiền sản của các bạn,” giọng . “Chào mừng tới.”

      “Chào Noura!” tôi cười tươi và bắt tay . “Tôi là Becky Brandon. Đây là mẹ tôi... Còn đây là Janice.”

      “À.” Noura gật đầu ra vẻ hiểu biết rồi bắt tay Janice. “Rất vinh hạnh được gặp chị, Janice. Chị là... đối tác của Becky? Chốc nữa mấy cặp đồng giới nữa cũng tới, nên xin đừng cảm thấy...”

      Ối trời ơi! ấy nghĩ...

      “Chúng tôi phải les!” Tôi vội cắt ngang lời , cố gắng cười khi thấy nét mặt hoang mang của Janice. “Janice chỉ là hàng xóm của chúng tôi thôi. Tí nữa ấy cùng mẹ đến Liberty.”

      “Ôi, tôi hiểu rồi.” Noura dường như hơi thất vọng. “Được rồi, mời vào, cả ba. Mời ngồi.”

      “Mẹ và Janice lấy cà phê,” mẹ , tiến đến cái bàn sát tường. “Con ngồi , Becky.”

      “Vậy Becky này,” Noura khi tôi rón rén ngồi xuống cái nệm xốp. “Chúng ta quanh phòng, tự giới thiệu. Laetitia vừa giải thích là ấy sinh con tại nhà. định sinh con ở đâu?”

      “Ở Cavendish với Venetia Carter,” tôi , cố làm ra vẻ thản nhiên.

      “Wow,” mặc váy hồng . “Có phải ấy đỡ đẻ cho tất cả các ngôi sao ?”

      “Vâng. Thực ta ấy là bạn khá thân của tôi.” Tôi thể thêm, “Tối nay chúng tôi có hẹn chơi, thực ra là thế.”

      “Thế nghĩ xem minh muốn sinh con kiểu gì chưa?” Noura tiếp tục.

      “Tôi sinh con trong nước với hoa sen và mát xa kiểu Thái,” tôi đầy tự hào.

      “Tuyệt vời!” Noura đánh dấu gì đó lên danh sách của . “Tức là về mặt lý tưởng thích sinh con kiểu năng động [1]?”

      [1]. Nguyên văn “Active Birth”: Kiểu sinh con trong đó người mẹ tích cực tham gia, bằng cách điều khiển cơ thể mình theo bản năng hơn là dựa vào giúp đỡ của các yếu tố bên ngoài như bác sĩ, thuốc, v.v. Nhưng Becky chỉ hiểu theo nghĩa đen của từ này: Sinh con năng động.

      “Ừm...” tôi hình dung ra mình bồng bềnh trong bồn nước ấm dễ chịu, nền nhạc và giữa những bông sen dập dềnh xung quanh, có thể cầm cả ly cocktail nữa. “, tôi nghĩ thực ra là khá thụ động.”

      muốn sinh con kiểu... thụ động?” Noura có vẻ bối rối.

      “Ừ.” Tôi gật đầu. “Về mặt lý tưởng thế.”

      “Và cả thuốc giảm đau?”

      “Tôi hòn đá đặc biệt dùng khi sinh nở của người Maori rồi,” tôi tự tin . “Và tôi còn tập yoga nữa. Nên chắc là tôi OK thôi.”

      “Tôi hiểu.” Trông Noura như kiểu định thêm gì nữa. “Được rồi,” cuối cùng . “Nào. Giờ trước mặt các bạn là mẫu đơn về kế hoạch sinh con và tôi muốn các bạn điền hết vào. Chúng ta lấy mọi ý tưởng các bạn ghi ra làm chủ đề thảo luận.”

      Có tiếng xì xầm khi mọi người cùng cầm bút chì lên và bắt đầu chuyện với bạn cùng .

      “Tôi cũng muốn nghe ý kiến của mẹ Becky và Janice.” Noura thêm, khi mẹ và Janice ra nhập lại nhóm. “ phải lúc nào chúng ta cũng có cơ hội được nghe những phụ nữ đứng tuổi từng trải qua việc sinh nở và làm mẹ và học hỏi được thông thái của họ.”

      “Tất nhiên rồi, các bạn quý! Chúng tôi kể cho các bạn mọi thứ về việc này.” Mẹ lấy ra phong bạc hà. “Ai ăn kẹo Polo ?”

      Tôi cầm bút chì lên - rồi lại đặt xuống. Mình phải nhắn tin cho Jess ngay xem có chuyện gì. Tôi lôi điện thoại ra, tìm số di động của chị rồi bấm tin.

      OMG Jess! Chị hẹn hò với Tom đấy à????

      Rồi tôi xóa . Quá khích động. Chị phát hoảng toàn tập và đời nào trả lời.

      Hi Jess. Tình hình thế nào? Bex.

      Thế này khá hơn rồi. Tôi bấm nút Send và hướng chú ý của mình trở lại bảng kế hoạch sinh nở. Đó là danh sách toàn câu hỏi, có chỗ trống để điền câu trả lời.

      1. Những ưu tiên của bạn khi bắt đầu trở dạ là gì?

      Tôi vắt óc suy nghĩ lát, rồi viết: “Trông xinh đẹp.”

      2.Bạn đối phó với những cơn đau thời kỳ đầu thế nào? (VD: tắm nước nóng, xoa bóp chân tay.)

      Tôi định viết là “ shopping” điện thoại bíp bíp. Tin nhắn trả lời của Jess!

      Vẫn ổn. Cảm ơn em.

      Đúng là Jess. Vài từ, chẳng mang thông tin gì. Tôi lập tức nhắn lại:

      Chị hẹn hò với Tom à??

      “Nộp giấy nào, mọi người.” Noura vỗ vỗ tay. “Xin các bạn dừng bút…” Hết giờ rồi sao? Trời ạ, y như kiểm tra ở trường. Tôi lên nộp cuối cùng, nhét nó vào giữa để Noura trông thấy. Nhưng lật lượt các bản, vừa đọc vừa gật gù. Rồi dừng lại.

      “Becky, dưới câu ‘ưu tiên khi bắt đầu trở dạ’ điền ‘Trông xinh đẹp’.” ngẩng đầu lên. “Đây có phải trò đùa ?”

      Sao tất cả mọi người đều nhìn mình thế nhỉ? Tất nhiên đó phải trò đùa.

      “Khi bề ngoài xinh đẹp cảm thấy dễ chịu! Đó là cách giảm đau tự nhiên. Tất cả chúng ta đều nên trang điểm hoặc làm tóc...”

      Tôi nhận được những cái cau mày và tiếng cười rúc rích từ khắp cả phòng, tất cả trừ mặc áo hồng sành điệu, ấy gật đầu tán thành.

      “Đồng ý với chị!” . “Tôi thà làm thế còn hơn xoa bóp chân tay.”

      “Hoặc là shopping,” tôi thêm. “Cách đó chữa được cơn nghén buổi sáng, nên...”

      “Shopping chữa khỏi cơn nghén sáng?” Noura cắt ngang. “ về cái gì vậy?”

      “Trong mấy tuần đầu mang thai, mỗi lần thấy buồn nôn là tôi lại đến Harrods mua gì đấy để khỏi nghĩ về nó,” tôi giải thích. “Thực có hiệu quả.”

      “Tôi thường order qua mạng,” áo hồng .

      “Có lẽ các bạn có thể thêm vào danh sách các cách chữa,” tôi gợi ý đầy thiện chí. “Sau mục uống trà gừng ấy.”

      Noura há hốc miệng - rồi lại ngậm lại. quay sang khác giơ ray, đung lúc đó điện thoại tôi lại bíp bíp báo tin nhắn mới.

      Gần như thế.

      Gần như thế? Ý chị là gì? Tôi nhanh tay bấm

      Janice nghĩ c sắp cưới!

      Tôi bấm Send. Ha. Thế này kích thích chị hơn.

      “OK. Chuyển sang mục khác nào.” Noura lại tiến vào giữa phòng. “Sau khi ngó qua câu trả lời của các bạn, tôi thấy ràng là các bạn đều rập trung nghĩ đến chuyện sinh nở và làm sao để đối phó với nó.” nhìn quanh nhóm. “Câu đáp đầu tiên của tôi là: đừng lo. Các bạn có thể đối phó. Tất cả các bạn.”

      Những tiếng cười căng thẳng rộ lên quanh phòng.

      “Đúng vậy, các cơn đau có thể rất dữ dội,” Noura . “Nhưng cơ thể các bạn được cấu tạo để chịu đựng được chúng. Và điều các bạn cần nhớ là, đó là đau đơn tích cực. Tôi chắc là hai bác đây cũng đồng ý?” nhìn về phía mẹ và Janice, Janice lôi que đan ra và đan thoăn thoắt.

      Tích cực?” Janice ngẩng lên, kinh hoảng. “Ôi , ơi. Tôi đau khốn khổ khốn nạn. Hai mươi tư giờ trong cái nóng hè nghiệt ngã. Tôi ước gì ai trong số các tội nghiệp ở đây phải gánh chịu điều đó.”

      “Và hồi ấy chúng tôi còn có thuốc giảm đau nữa,” mẹ tôi chen ngang. “Lời khuyên của tôi là hãy đồng ý tiêm, uống mọi loại họ có."

      “Nhưng vẫn có các phương pháp tự nhiên, mang tính bản năng hơn mà các bạn có thể áp dụng,” Noura nhanh chóng thêm. “Tôi chắc là các bác thấy xoa bóp và thay đổi tư thế giúp đỡ đau hơn?”

      Mẹ và Janice nhìn nhau nghi ngại.

      “Tôi thế đâu,” mẹ ôn tồn .

      “Hay là tắm nước ấm?” Noura gợi ý, nụ cười mặt co lại.

      “Tắm?” mẹ bật cười vui về. “ ơi, khi bị từng cơn đau đớn khổ sở hành hạ và chỉ muốn chết tắm táp cũng chẳng ích lợi mấy đâu!”

      Tôi có thể nhận thấy Noura trở nên hơi cáu qua cái cách hít thở sâu hơn và siết tay lại thành nắm đấm.

      “Nhưng cuối cùng chẳng lẽ điều đó lại đáng giá sao? đau đớn dường như là cái giá khá thấp, nếu so với niềm vui khi đem lại sống mới?”

      “À...” Mẹ trao cho tôi ánh mắt nghi ngờ. “Tất nhiên, tôi rất hạnh phúc khi sinh ra Becky bé bỏng. Nhưng thực tôi cố giữ chỉ có đứa. Cả hai chúng tôi, đúng , Janice?”

      bao giờ nữa.” Janice rùng mình. “Có cho tôi triệu bảng cũng .”

      Khi nhìn lướt lượt khắp phòng tôi thấy mặt của tất cả các bà các đều đóng băng. Cả mặt của hầu hết các nữa.

      “Được rồi!” Noura , ràng là cố gắng để giữ vẻ dễ chịu. “Vâng, cảm ơn hai bác vì... những lời khích lệ đó.”

      “Chuyện !” Janice lại hân hoan tiếp tục múa kim đan.

      “Giờ chúng ta thử làm bài tập thở nho ,” Noura tiếp tục, “cái này, tin hay tùy, có ích với các cơn co thắt lúc bắt đầu sinh. Tôi muốn tất cả các bạn ngồi thẳng lên và hít thở nông. Hít vào... thở ra... đúng rồi...”

      Trong khi tôi thở nông điện thoại lại bíp.

      Cái gì?????

      Ha! Tôi cố nín cười và nhắn tin lại.

      Là tình à???

      Vài phút sau điện thoại lại bíp có tin nhắn mới.

      Bọn chị có vài vấn đề

      Ôi trời. Hy vọng Jess sao. Tôi cố ý trêu chọc chị.

      Thế này đòi hỏi phải khéo léo, vừa tập thở vừa nhắn tin ấy. Nên tôi bỏ bài tập thở và bấm:

      Vấn đề j? sao c ko kể với e?

      “Cháu nhắn tin với ai thế, cháu ?” Janice , bà cũng bỏ dở bài tập thở nông để giở mẫu đan ra xem.

      “À... chỉ là người bạn thôi ạ,” tôi bẫng, đúng lúc tin nhắn nữa đến. Jess hẳn là cũng bỏ dở việc chị làm, dù là việc gì.

      Chị muốn làm phiền em, chuyện dở hơi lắm.

      tình. Sao mà Jess lại nghĩ là chị làm phiền tôi được? Tôi muốn biết về cuộc sống đương của chị. “C là chị e mà!!!” tôi định nhắn tin tiếp Noura vỗ tay để mọi người chú ý.

      “Thư giãn nào, mọi người. Bây giờ chúng ta sắp thử làm bài tập đơn giản giúp thư giãn đầu óc. Bạn tập của các bạn nắm cánh tay bạn và véo, khiến bạn bị bầm tím kiểu cũ. Và các bạn tập thở để qua cơn đau. Hãy tập trung suy nghĩ, thư giãn nào... Các bạn tập, đừng sợ khi tăng áp lực! Và các bạn thấy sức chịu đựng của mình cao hơn mình tưởng thế nào! Becky, tôi lấy làm mẫu nhé, nếu được?” thêm, tiến lại.

      Dạ dày tôi lộn tùng phèo căng thẳng. Tôi thích thanh của cụm từ “bầm tím kiểu cũ”. Hay kể cả vết bầm tím kiểu mới tinh cũng . Nhưng tôi thể tỏ ra sợ sệt được, mọi người nhìn tôi.

      “Thế cũng được,” tôi , hăng hái đưa tay ra.

      “Hiển nhiên là đau đẻ kinh hơn thế này nhiều, nhưng chỉ để cho các bạn chút khái niệm...”

      nắm lấy cánh tay tôi. “Nào, thở ...”

      “Au!” tôi , khi bất ngờ véo tay tôi. “Au, đau quá!”

      “Thở , Becky,” Noura hướng dẫn. “Thư giãn nào.”

      “Tôi thở đây! Auuuuu!”

      “Giờ cơn đau mạnh hơn...” Noura phớt lờ tôi. “Hãy tưởng tượng rằng cơn co đến đỉnh điểm...”

      Tôi hổn hển thở nặng nhọc khi Noura véo da tôi còn mạnh hơn.

      “Giờ rút dần... rồi hết hẳn.” buông tay tôi ra, nở nụ cười với tôi. “ thấy , Becky? thấy mình có thể đối phó với nó thế nào chưa, dù có sợ bao nhiêu?”

      “Phù.” Tôi suýt hết hơi.

      có nghĩ mình học được gì có giá trị từ việc này ?” nhìn tôi gật đầu vẻ hiểu biết. “ điều gì đó giúp chuẩn bị tinh thần trước nỗi sợ hãi của mình?”

      “Có.” Tôi nghiêm trang gật đầu. “Tôi học được rằng tôi chắc chắn là cần thuốc tê.”

      “Dùng thuốc mê ấy con ạ,” mẹ chen vào. “Hoặc mổ đẻ!”

      “Bác thể dùng thuốc mê được.” Noura nhìn mẹ tin nổi. “Đâu phải cứ tự dưng mà người ta cho dùng, bác biết mà!”

      “Becky đến chỗ xịn nhất London!” mẹ phản ứng. “Nó có thể có mọi thứ nó muốn! Này con , nếu mẹ là con mẹ mát xa kiểu Thái rồi ngâm mình trong bồn tắm trước khi đẻ , rồi sau đó là thuốc tê và liệu pháp hương thơm...”

      “Đây là sinh con!” Noura gào lên, vò đầu bứt tóc. “ sinh ra đứa trẻ chứ phải cầu theo danh mục dịch vụ phòng khách sạn chết bầm nào đó!”

      Lặng im choáng váng.

      “Tôi xin lỗi,” bình tĩnh hơn. “Tôi... biết mình bị làm sao nữa. Chúng ta giải lao chút. Các bạn tự nhiên dùng đồ uống nhé.”

      cắm đầu bước ra khỏi phòng, và tiếng xì xầm chuyện bắt đầu rộ lên.

      “Thôi!” mẹ , nhướng mày. “Tôi nghĩ có người cần phải tập thở nông! Janice, chúng ta đến Liberty được chưa?”

      “Từ từ đợi tôi đan xong hàng này .” Janice điên cuồng múa que đan. “Nhìn này! Xong rồi. cùng , Becky?”

      “Cháu biết nữa,” tôi , dằn vặt. “Có lẽ cháu nên ở lại đến cuối giờ.”

      “Mẹ nghĩ Noura biết ta gì đâu!” mẹ lên tiếng thông đồng. “Mẹ và Janice cho con biết mọi thứ con cần biết. Và con có thể giúp mẹ chọn cái túi xách mới!”

      “Thế OK ạ.” Tôi đứng bật dậy. “ nào!”

      Khi tôi mua sắm xong cùng hai bà và làm tóc xong sáu giờ. Tôi về nhà thấy Luke trong phòng làm việc. Đèn đóm tắt hết, và chỉ ngồi đó trong bóng tối.

      “Luke?” tôi đặt đống túi mua sắm xuống. “Mọi chuyện ổn chứ?” quay sang phía giọng của tôi, và ngẩng đầu lên. Tôi ngó ngạc nhiên. Mặt căng thẳng quá, với vết nhăn dọc giữa đôi lông mày.

      “Ổn,” cuối cùng nòi. “Mọi chuyện ổn cả.”

      Tôi thấy chẳng có vẻ gì là ổn. Tôi bước vào phòng làm việc, ngồi lên cái bàn đối diện và nhìn mặt kỹ.

      “Luke, vụ khủng hoảng ở công ty hôm nay thế nào rồi?”

      “Đó phải vụ khủng hoảng.” cố gắng nở nụ cười. “ dùng nhầm từ. Đó chỉ là... vụ việc. Chẳng có gì quan trọng. Tất cả đều được giải quyết xong xuôi cả rồi.”

      “Nhưng...”

      “Em thế nào?” vuốt ve tay tôi. “Lớp học ra sao?”

      “Ôi.” Tôi cố nhớ lại. “À ... cũng được. bỏ lỡ gì nhiều đâu. Hết giờ em mua sắm với mẹ và Janice. Bọn em đến shop Liberty và Browns...”

      “Em có làm quá sức đấy?” nhìn kỹ tôi đầy lo lắng. “Em có nghỉ ngơi ? Nhớ những gì Venetia về huyết áp đấy.”

      “Em sao mà!” tôi vẫy tay trong khí. “Chưa từng thấy khỏe hơn thế này.”

      “Tốt,” Luke liếc đồng hồ, “chúng ta nên sớm thôi. tắm nhanh cái rồi gọi taxi.” Giọng khá vui vẻ, nhưng khi đứng dậy tôi để ý thấy vai hơi căng ra.

      “Luke...” tôi ngập ngừng. “Mọi thứ vẫn ổn chứ?”

      “Becky, đừng lo.” Luke đặt cả hai bàn tay tôi vào tay . “Mọi chuyện ổn cả. Ngày nào bọn cũng có những cuộc khủng hoảng nho . Đấy là đặc tính công việc, em biết mà. Bọn xử lý chúng rồi tiến lên. Có lẽ chỉ lo lắng hơn thường lệ thôi. Đơn giản vì tại thời điểm này rất bận.”

      “Ừm, OK,” tôi , dịu . “ tắm .”

      dọc hành lang đến phòng ngủ trong khi tôi chất đống túi vào sảnh. Tôi khá mệt, thực là thế, sau buổi chiều với mẹ và Janice. Có lẽ tôi cũng phải tắm cái, sau khi Luke xong. Tôi có thể dùng gel tái tạo da mùi hương thảo và tập vài động tác yoga dãn cơ để tiếp thêm sinh lực.

      Hoặc nếu tôi có thể ăn nhanh mấy cái KitKat. Tôi vào bếp và vừa mới định lẩy cái hộp xuống chuông cửa reo. thể nào có taxi rồi.

      “Xin chào?” tôi vào điện thoại nội bộ.

      “Becky à?” giọng sang sảng đáp lại. “Jess đây.”

      Jess?

      Tôi kinh ngạc bấm nút cửa. Jess làm gì ở đây thế nhỉ? Mình còn biết chị ở London.

      “Mười lăm phút nữa taxi tới.” Luke thò đầu vào cửa bếp, quấn mỗi chiếc khăn tắm.

      “Tốt hơn nên mặc cái gì vào ,” tôi . “Jess trong thang máy lên đây.”

      “Jess á?” Trông Luke bất ngờ hết sức. “Chúng ta đâu có hẹn với chị nhỉ, hay là có?”

      .” Tôi nghe thấy tiếng lanh canh dịu dàng của chuông cửa căn hộ mình và chợt bật cười. “Nhanh lên , mặc quần áo vào!”

      Tôi mở cửa và thấy Jess, mặc quần jeans, giày thể thao và áo tay bó sát màu nâu, thực khá đẹp theo phong cách hoài cổ, thập niên 1970.

      “Chào em!” Chị ôm tôi chặt. “Em khỏe , Becky? Chị gặp giáo sư hướng dẫn, tiện thể ghé qua. Chị thử gọi điện hỏi trước nhưng đường dây bận suốt. Thế này sao chứ?”

      Trông chị hơi căng thẳng quá. tình! Cứ như thể tôi sắp sửa , “Ừ, đúng đấy, chị biến ” vậy.

      “Tất nhiên là sao!” tôi nồng nhiệt ôm lại chị. “Được gặp chị tuyệt. Chị vào nhà !”

      “Chị mang món quà đến cho cháu.” Chị thọc tay vào ba lô lôi ra bộ áo liền quần màu nâu với dòng chữ TÔI LÀM Ô NHIỄM THẾ GIỚI màu be in đằng trước.

      “Hơ... tuyệt!” tôi , lật qua lật lại nó tay. “Cảm ơn chị!”

      “Nó làm bằng sợi gai dầu tự nhiên đấy,” Jess . “Em vẫn còn ý định mua toàn đồ bằng sợi cây gai dầu cho đứa nhóc đấy chứ?”

      Toàn đồ bằng sợi cây gai dầu? Chị cái khỉ gì...

      Ôi. Có lẽ tôi gì đó như thế ở bữa tiệc của mẹ để chị khỏi lên lớp tôi về sợi cotton tẩy trắng xấu xa.

      “Em mua phần đồ bằng sợi gai dầu, phần là các loại sợi khác,” cuối cùng tôi . “Để... ừm... cho đa dạng sinh học ấy mà.”

      “Hay quá.” Chị gật đầu. “Và chị định bảo là chị có thể mướn hộ em cái bàn thay tã. Có hợp tác xã của sinh viên nữ chuyên cho thuê đồ chơi và các thiết bị dùng cho trẻ. Chị có số điện thoại đây.”

      “Vâng!” Tôi nhanh chân đá sập cửa phòng trẻ trước khi chị kịp nhìn thấy cái bàn thay tã có kèm theo cả phông biểu diễn rói Circus Tent mới được Funky Baba chuyển đến. “Em ... ghi nhớ. Chị vào uống nước cái .”

      “Em làm khăn lau cho con chưa?” Jess theo tôi vào bếp.

      Đừng chuyện khăn lau nữa chứ. Tôi thể bảo chị là tôi vứt hết đống giẻ đó ở nhà mẹ rồi.

      “À, chưa ạ...” tôi vội đưa mắt nhìn quanh. “Nhưng em làm số thứ khác.” Tôi vớ lấy cái khăn lau chén bát giá và thắt nút ở đầu. “Đây là đồ chơi hữu cơ tự làm ở nhà,” tôi làm vẻ thản nhiên , quay . “Nó được gọi là Ngài Thắt Nút.”

      “Tuyệt quá.” Jess ngắm nghía nò. “ ý tưởng đơn giản. Tốt hơn nhiều so với bất cứ thứ rác rưởi được sản xuất hàng loạt nào.”

      “Và em định... sơn cái thìa này bằng sơn tự nhiên độc.” Cảm thấy bạo dạn hơn, tôi lôi cái thìa gỗ từ ngăn kéo ra. “Em vẽ mặt cho nó và đặt tên là Chú Thìa.”

      Trời ạ, mình giỏi mấy trò tái chế sinh thái này ghê. Có khi mình tự bắt đầu viết newsletter thôi!

      “Dù sao , để em lấy gì cho chị uống .” Tôi rót cho Jess cốc rượu rồi ngồi thụp xuống đối diện chị. “Thế tình hình thế nào rồi? Em thể tin được khi nghe Janice bảo chị hẹn hò với Tom!”

      “Chị biết,” Jess . “Chị xin lỗi, lẽ ra chị nên kể với em. Nhưng chuyện đó quá...” Chị ngưng lại.

      “Gì cơ?” tôi , hồi hộp.

      Jess bắt đầu nhìn chằm chằm vào cốc rượu mà uống. “Chuyện này có vẻ thực chẳng đến đâu,” cuối cùng chị . “Sao lại ?”

      Jess lại im lặng. Chị vẫn chưa thực quen với việc buôn-chuyện-về-bạn-giai này, đúng nhỉ?

      “Chị kể tiếp nào,” tôi nịnh bợ. “Em tiết lộ bất cứ gì chị cho ai. Ý em là... chị thực thích ta, đúng ?”

      “Tất nhiên là thế. Nhưng...” Chị thở hắt ra. “Chỉ là...”

      “Becky!” Luke thò đâu vào cửa. “Ôi, chào chị Jess. Em định chen ngang đâu, nhưng bọn em sắp phải bây giờ...”

      “Hai người có kế hoạch rồi à,” Jess , giọng trở nên kiên quyết. “Thế chị về.”

      !” tôi đặt tay lên cánh tay chị. Đây là lần duy nhất từ trước đến nay Jess từng ghé thăm tôi để hỏi lời khuyên, tôi đuổi chị đâu. Đây chính xác là những gì tôi tưởng tượng chúng tôi làm từ khi gặp chị lần đầu tiên. Hai chị em , ghé nhà nhau chơi, chuyện về các chàng trai...

      “Luke.” Tôi quyết định chớp nhoáng. “Sao trước rồi em gặp ở quán bar nhỉ?”

      “Ừ, nếu em chắc mình muốn thế.” Luke hôn tôi. “ vui được gặp chị, Jess ạ!”

      rảo bước khỏi bếp và khi nghe tiếng cửa trước đóng lại tôi xé gói Pringles mini ăn. “Rồi. Chị thích ta...”

      ấy tuyệt lắm.” Jess mân mê vết chai ngón tay chị. “ ấy thông minh, và thú vị, có quan điểm logic... và còn đẹp trai nữa. Chị muốn là, điều đó cần cũng biết.”

      “Chính xác!” tôi sau khi ngừng chút.

      Thành , Tom chưa từng khiến tôi cảm thấy thế bao giờ. (Cho dù cả Janice lẫn Martin đều chắc như đinh đóng cột là cả đời tôi luôn ta trong vô vọng.) Nhưng mỗi người ý.

      “Thế vấn đề là gì?” tôi di di tay thành hình vòng tròn, gợi chị .

      ấy quấy quá. ấy gọi cho chị khoảng mười lần ngày, ấy gửi bưu thiếp in toàn nụ hôn...” Jess ngước lên với vẻ miệt thị và tôi thể thấy chút thương cảm cho bạn cũ Tom tội nghiệp. “Tuần trước ấy còn cố xăm tên chị lên cánh tay. ấy gọi điện cho chị để kể là ấy xăm, chị tức điên lên nên ấy làm đến chữ J dừng lại.”

      ấy xăm chữ J lên cánh tay?” tôi ngăn được mình cười hinh hích.

      “Phía gần khuỷu tay.” Chị đảo mắt. “Trông lố bịch lắm.”

      “À, chắc ấy chỉ cố trông sành điệu thôi,” tôi gợi ý. “Chị biết đấy, Lucy từng muốn ấy xăm nhưng ấy đâu có làm. Có lẽ ấy chỉ muốn gây ấn tượng với chị thôi.”

      “Hừ, chị thấy ấn tượng gì cả. Còn về Janice ...” Jess luồn tay vào mái tóc cắt ngắn. “Bà ấy gọi cho chị gần như hàng ngày toàn chuyện kỳ vọng vớ vẩn. Chị nghĩ đến quà Giáng sinh của Tom chưa? Chị có muốn nghỉ cuối tuần và nếm rượu tại Pháp cùng họ ? Chị thực chịu nổi. Nên chị nghĩ chấm dứt việc này.”

      Tôi nhìn lên kinh hãi. Chấm dứt? Thế còn vụ con tôi trở thành người cầm nhẫn cưới sao?

      “Chị thể từ bỏ chỉ vì vài chi tiết nhặt ấy!” tôi phản đối. “Ý em là, ngoài cái hình xăm ra, hai người hợp nhau chứ? Bọn chị có bao giờ cãi nhau ?”

      “Hôm trước bọn chị vừa cãi nhau trận khá lớn,” Jess gật đầu.

      “Về cái gì?”

      “Chính sách xã hội.”

      Ôi, điều đó chứng minh. Họ sinh ra là để dành cho nhau!

      “Jess, hãy chuyện với Tom ,” tôi bốc đồng . “Em cá là bọn chị tìm ra cách. Chỉ có mỗi chuyện hình xăm…”

      chỉ có thế.” Jess vòng tay bó gối. “Còn có... chuyện nữa.”

      “Chuyện gì thế?”

      Hít hơi sâu, tôi chợt nhận ra. Chị cũng mang thai. Chắc chắn là thế. Trời đất ơi tuyệt quá! Chúng tôi sinh con cùng nhau, chúng thành chị em họ và chúng tôi có những tấm ảnh dễ thương chụp chúng cùng nhau chơi cỏ...

      “Chị vừa được đề nghị tham gia dự án nghiên cứu hai năm ở Chile.” Giọng của Jess khiến quả bong bóng của tôi vỡ choác.

      “Chile?” Miệng tôi há hốc vì khiếp hãi. “Nhưng nó... xa tít mù tắp mà.”

      “Bảy nghìn dặm,” chị , gật đầu.

      “Thế... chị có định ?”

      “Chị vẫn chưa quyết định. Nhưng đây là cơ hội trong mơ. Là đội mà chị muốn tham gia hàng bao năm trời.”

      “Phải,” tôi sau khi ngưng lại chút. “Thế ... chị nên .”

      Tôi phải ủng hộ chị. Đây là nghiệp của Jess. Nhưng tôi thể ngăn mình cảm thấy buồn. Tôi chỉ vừa mới quen biết chị thất lạc của mình, và giờ chị sắp sửa biến mất sang bán cầu bên kia thế giới sao?

      “Chị gần như quyết định chắc chắn là .” Chị ngẩng đầu lên và tôi thấy mình nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách long lanh của chị. Tôi luôn nghĩ Jess có đôi mắt đẹp.

      Có lẽ con tôi cũng có đôi mắt hổ phách long lanh y như thế.

      “Em phải gửi cho chị nhiều hình của cháu chị đấy nhé,” Jess , như thể đọc được ý nghĩ của tôi. “Để chị có thể trông thấy nó lớn lên.”

      “Tất nhiên! Hàng tuần luôn.” Tôi cắn môi, cố gắng tiêu hóa hết toàn bộ chuyện này. “Thế... còn Tom sao?”

      “Chị vẫn chưa bảo với ấy.” Chị so vai lại. “Nhưng thế này có nghĩa là dấu chấm hết cho chuyện của bọn chị.”

      cần phải thế đâu! Hai người có thể xa mà... Có thể email...”

      “Trong hai năm á?”

      “À ...” giọng tôi xíu lại. Có lẽ chị đúng. Họ mới gặp nhau vài tuần trước. Còn hai năm lại là khoảng thời gian khá dài.

      “Chị thể từ bỏ cơ hội như thế này vì ... người đàn ông nào đấy.” Nghe giọng chị như thể tự tranh cãi với chính mình. Có lẽ chị thấy tan nát nhiều hơn những gì tỏ ra. Có lẽ, bên dưới mọi vẻ bề ngoài, chị thực Tom say đắm.

      Nhưng ngay cả khi tôi thấy như thế, công việc vẫn là cuộc đời của chị ấy. Chị ấy đơn giản là thể từ bỏ nó bây giờ.

      “Chị phải Chile,” tôi chắc như đinh đóng cột. “Như thế tuyệt vời cho chị. Và chuyện với Tom ổn cả thôi. Bằng cách nào đó.”

      Gói Pringles có vẻ sắp hết sạch nên tôi đứng dậy tiến đến tủ bếp. Tôi mở cửa và ngắm nghía mấy ngăn giá cách băn khoăn. “Chúng ta hết khoai tây chiên rồi... Mà em lại nên ăn lạc... Mình có ít bánh quy Ritz...”

      “Thực ra, chị có mang theo ít bắp rang bơ,” Jess , trông mặt hơi hồng lên. “Vị toffee.”

      “Vị gì cơ?” tôi há hốc mồm nhìn chị.

      “Trong ba lô của chị ấy.”

      Jess mang theo bắp rang bơ vị toffee? Nhưng... cái đó có nguồn gốc hữu cơ. Cũng giàu dinh dưỡng. Lại làm từ khoai tây hợp tác xã.

      Tôi trân trối nhìn khi chị thọc tay vào ba lô lấy cái gói. cái DVD cũng rơi ra cùng, bóng lộn trong lớp giấy bóng kính, và chị nhét nò trở lại, má còn đỏ hơn trước.

      Từ từ chút.

      “Cái gì đấy chị?” tôi giật lấy nó. “Nine Months à? Jess đây đâu phải loại phim chị thích!”

      Trông Jess hoàn toàn lúng túng.

      “Chị nghĩ có lẽ nó là loại em thích,” cuối cùng chị . “Đặc biệt là lúc này.”

      “Chị mang cái này đến đây để mình cùng xem à?” tôi tin nổi, và sau lát, chị gật đầu.

      “Chị chỉ nghĩ là...” Chị hắng giọng. “Nếu em phải làm gì...”

      Tôi thể tin được mình thấy xúc động đến mức nào. Lần đầu tiên chúng tôi có buổi tối bên nhau, tôi cố bắt Jess xem phim Pretty Woman, và tin tôi , đó là thảm bại. Nhưng giờ chị ở đây, với bắp rang bơ và đĩa phim của Huge Grant. Và kể cho tôi chuyện bạn trai của chị. Y như những gì tôi tưởng tượng về việc có chị .

      “Nhưng em phải mà.” Jess nhét cái DVD trở lại ba lô. “Thực ra, giờ em nên bắt đầu rồi…”

      Tôi cảm thấy tình thương chị trào dâng - và đột nhiên tôi chẳng muốn đâu cả. Sao tôi lại dành cả buổi tối trong quán bar đông đúc nào đấy, chuyện với hàng đống người tốt nghiệp Cambridge ngạo mạn mà tôi thậm chí còn hề quen biết, trong khi tôi có thể dành thời gian bên chị tôi? Tôi có thể gặp Ngài Hoàn Hảo của Venetia vào lúc khác. Luke thấy OK thôi.

      “Em chẳng đâu hết,” tôi chắc chắn, xé gói bắp rang bơ ra. “Chị em mình ở nhà vui vẻ .”

      Chúng tôi buổi tối vui chưa từng thấy. Tôi và Jess cùng xem Nine Months (Jess vừa xem vừa giải ô số Sodoku, nhưng chẳng sao vì tôi cũng vừa xem vừa đọc tạp chí Hello!) và chúng tôi gọi điện thoại hội nghị cho Suze để hỏi lời khuyên về chuyện Tom, rồi gọi pizza. Và Jess thậm chí còn bảo tôi rằng chúng tôi có thể tự làm với giá ba mươi xu.

      Đến tầm mười giờ chị về, rằng chắc tôi phải mệt lắm rồi, thế là tôi ngủ, tự hỏi biết Luke về muộn đến mức nào nữa. Chắc cũng phải vui lắm, nên mới ở lại lâu thế này. Khi cuối cùng dải ánh sáng từ lối vào chiếu lên mặt tôi và khiến tôi nheo mắt, tôi mới nhận ra hẳn là mình ngủ quên , vì tôi có thể thề rằng mình được Nữ hoàng trao cho giải Oscar.

      “Chào!” tôi ngái ngủ . “Mấy giờ rồi nhỉ?”

      “Mới giờ hơn,” Luke thầm. “ xin lỗi vì đánh thức em.”

      sao mà .” Tôi với tay ra chỗ đèn ngủ bên giường bật lên. “Thế cuộc gặp gỡ thế nào?”

      “Vui lắm!” Trong giọng Luke tỏa ra vẻ phấn khởi mà tôi hề chờ đợi. Tôi dụi đôi mắt lờ đờ của mình và nhìn chăm chú. Mặt rạng rỡ và toát lên vẻ vui tươi sống động mà hàng tuần nay, nếu muốn là hàng tháng, tôi trông thấy. “ quên mất mình từng có biết bao điểm chung với tất cả những người bạn cũ ấy,” . “Bọn chuyện về những thứ mà thậm chí còn nghĩ đến nhiều năm nay. Chính trị... nghệ thuật... Matthew, bạn cũ của , giờ quản lý gallery. ấy mời chúng ta đến xem triển lãm. Chúng ta nên !”

      “Wow!” tôi thể ngăn mình mỉm cười trước vẻ hồ hởi của Luke. “Tuyệt quá mất!”

      “Hay , chỉ chút nghỉ ngơi giữa bộn bề công việc.” lắc lắc đầu như vẫn tin nổi. “ nên làm thế nhiều hơn. Quan tâm đến nhiều thứ khác nữa. Thư giãn chút.” bắt đầu cởi khuy áo. “Thế buổi tối với Jess của em thế nào?”

      “Tuyệt! Bọn em xem phim và ăn pizza. Em phải kể cho tin này mới được...” Tôi bất chợt ngáp. “Có lẽ là ngày mai.” Tôi lại rúc vào gối và ngắm Luke cởi quần áo. “Còn bạn trai nổi tiếng của Venetia thế nào? Có chán đời như trong ảnh ?”

      ấy đến,” Luke .

      Tôi ngừng dụi dụi đầu dễ chịu và ngỏng đầu lên ngạc nhiên. Bạn trai của Venetia ở đó sao? Nhưng tôi tưởng toàn bộ mục đích của buổi tối này là giới thiệu chúng tôi với Justin - chuyên gia tài chính tuyệt vời cơ mà?

      “À ừ. Nhưng sao lại thế?”

      “Họ chia tay rồi.” Luke treo quần lên móc.

      “Họ chia tay?” tôi bật dậy ngồi giường. “Nhưng... em tưởng ấy Justin hơn bất kỳ ai khác. Em tưởng ấy nửa vòng trái đất để đoàn tụ cùng ta và họ là cặp hạnh phúc nhất trong vũ trụ này?”

      ấy đúng là nửa vòng trái đất.” Luke nhún vai. “Họ đúng là cặp hạnh phúc nhất. Cho đến cách đây ba ngày. ấy khá buồn vì chuyện này.”

      “Rồi,” tôi sau khi ngừng lại. “Em hiểu.”

      Đột nhiên buổi tối xiên sang hướng khác. phải là Luke được giới thiệu với bạn trai lâu năm của Venetia. Mà là buổi tối khi Venetia mới độc thân trở lại khóc vai Luke.

      “Thế... là Venetia chia tay trước?” tôi hỏi cách bình thường. “Hay là ta?”

      chắc ai trong họ đòi chấm dứt.” Luke tiến vào phòng tắm. “Có vẻ như giờ ta trở lại với vợ.”

      Vợ á?” Giọng tôi vút lên như tên lửa. “Ý là gì, ‘vợ’?”

      “Venetia tưởng họ chia tay hoàn toàn, chỉ còn là vợ chồng danh nghĩa.” Luke mở vòi nước và tôi hầu như nghe thấy gì. “ ấy giai đoạn khó khăn, về chuyện đương ấy, Ven tội nghiệp. Hình như ấy luôn phải lòng mấy gã có vợ và dính vào những tình huống phức tạp.”

      Tôi cố gắng giữ bình tĩnh đây. Thở đều. được quá khích.

      “Những tình huống kiểu thế nào?” tôi nhàng hồi.

      “Ôi, cũng chẳng biết nữa.” Luke bóp kem đánh răng ra bàn chải. “Kiện tụng ly dị... vài xì căng đan với bác sĩ cấp cao ở bệnh viện nơi ấy làm việc... Còn có lệnh huấn thị của tòa hồi ở LA...” cau mày nhìn tuýp thuốc. “Cái này sắp hết rồi.”

      Kiện tụng ly dị? Lệnh huấn thị? Xì căng đan?

      Tôi thể đáp lời. Miệng tôi ngáp ngáp như con cá vàng. Mọi bản năng trong cơ thể tôi đều ở mức báo động đỏ.

      ta đong Luke.

      Tôi nhìn Luke đánh răng như thể bằng con mắt của Venetia. chỉ mặc độc mỗi cái quần pyjama, làn da vẫn còn rám nắng từ hồi hè, những cơ bắp vai khẽ lên xuống khi chải răng. Ôi trời, ôi trời. Tất nhiên là ta định mồi chài Luke rồi. đẹp trai, sở hữu công ty nhiều triệu bảng và họ từng đương hồi còn trẻ nữa chứ. Có khi còn là tình đầu của ta và ta chưa từng trao trái tim cho ai khác.

      Cũng có thể ta là tình đầu của .

      Chợt tôi thấy hẫng trong dạ dày. lố bịch, vì ngay lúc này dạ dày tôi đầy bao nhiêu món.

      “Thế đấy!” tôi cố cho giọng mình có vẻ tự tin và vui vẻ. “Em có cần lo lắng đây?”

      Luke té nước lên mặt. “Ý em là sao cơ?”

      “Em...” tôi sao bắt mình ra điều đó được. Như thế tức là có ý gì đây, rằng tôi tin sao? Tôi thay đổi chiến thuật. “ ấy có lẽ cũng nên thử quyến rũ những ngưòi đàn ông độc thân. Như thế cuộc sống ấy đỡ phức tạp hơn!” Tôi kèm theo tiếng cười nho , nhưng khi Luke quay lại, lại nhíu mày.

      “Venetia có vài… lựa chọn sai lầm. Nhưng lần nào trong số ấy là do cố tình hay ác ý. ấy đơn giản là lãng mạn vô phương cứu chữa.”

      bảo vệ ra. Tôi cảm thấy hoàn toàn hụt hẫng.

      tiếng bíp đột ngột vang lên từ áo khoác của Luke. ra khỏi phòng tắm, lau khô mặt và lôi di động ra khỏi tui áo.

      “Tin nhắn của Venetia.” nhìn nó và mỉm cười. “Nhìn này. Đây là ảnh chụp tối nay.”

      Tôi cầm lấy cái điện thoại từ tay và nghiên cứu màn hình. Venetia đứng đó, mặc kiểu chơi với quần jeans ống bó, áo khoác da và bốt cao gót mũi nhọn. ta nhìn thẳng vào ống kính với nụ cười tự tin, tay choàng qua Luke như thể sở hữu .

      Ý nghĩ kẻ phá hoại gia đình người khác vụt qua đầu tôi trước khi tôi kịp ngăn nó lại.

      Hừ, nhưng ta thể phá hoại gia đình này. đời nào. Luke và tôi cùng trải qua biết bao nhiêu chuyện sau ngần ấy năm, và muốn phá hủy mọi thứ đòi hỏi nhiều hơn mụ bác sĩ tóc đồ điệu chảy rớt giày nhọn hoắt nào đấy. Tôi tự tin 110 phần trăm là thế.

      Cơ quan Quản lý Dịch vụ Ngân hàng Quốc tế Ombudsman

      Tầng 16-18 Tòa nhà Percival, Đường Commercial, London EC1 4UL

      Bà R. Brandon

      37 Maida Vale Mansions

      Maida Vale

      London NW6 0YF

      Ngày 10 tháng Chín năm 2003

      Thưa bà Brandon

      Tôi rất tiếc phải thông báo với bà rằng đơn xin thành lập ngân hàng mạng, “Ngân hàng Becky”, bị ủy ban chúng tôi bác bỏ.

      Quyết định này dựa rất nhiều cơ sở, đặc biệt là tuyên bố của bà rằng để điều hành ngân hàng mạng “chỉ cần cái máy vi tính và nơi nào đó để cất toàn bộ số tiền.”

      Tôi chúc bà thành công trong mọi dự án sau này, nhưng gợi ý rằng đừng nên tính ngân hàng là trong số đó.

      Trân trọng

      John Franklin

      Ủy ban Kinh doanh Internet


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10

      Có lẽ tôi phải là 110 phần trăm tự tin. Có lẽ chỉ 100 phần trăm thôi. Hoặc thậm chí... chỉ chín mươi lăm.

      vài tuần kể từ hôm Luke ra ngoài tối đó với Venetia, và tự tin của tôi lung lay chưa từng thấy. phải vì có chuyện gì xảy ra, hẳn thế. Bề ngoài, Luke và tôi vẫn hạnh phúc như cũ và chẳng có gì ổn. Chỉ có điều...

      Ừm, OK. Đây là bằng chứng đến nay tôi có được:

      1. Luke tiếp tục nhận được tin nhắn và mỉm cười và nhắn lại ngay tức khắc. Và tôi biết là tin ta gửi. Và chẳng bao giờ cho tôi xem.

      2. ra ngoài cùng ta ba lần nữa. Mà tôi. lần khi tôi có hẹn với Suze, bảo có lẽ cũng nên dành buổi tối với vài người bạn, và hóa ra “vài người bạn” đó chỉ là Venetia. lần với cả hội Cambridge đến bữa tiệc tối sang trọng với giáo sư cũ của họ, được mang theo vợ/chồng/bạn trai/bạn . Và lần là ăn trưa, mà lý do có vẻ là vì ta “ ở ngay văn phòng ”. Ờ, hay đấy. Đỡ đẻ trong khu nhà văn phòng sao?

      Đó là lúc chúng tôi cãi vã nho , tôi bảo (rất nhàng), rằng Chà, dành nhiều thời giờ cho Venetia ghê, có khi còn nhiều quá ấy? Rồi Luke đáp là giờ ta buồn quá và cần người bạn cũ để chuyện. Thế là tôi bảo, “À, em cũng buồn lắm khi cứ ra ngoài tiệc tùng với bạn bè mà có em!” Và Luke gặp bạn bè cũ thời đại học là điểm sáng trong cả năm của ấy, đó là cơ hội để đổi gió và nếu tôi cùng tôi hiểu. Nên tôi , “Nếu rủ em rồi.” Và rủ tôi, và tôi ...

      Thôi kệ. Chúng tôi vài thứ.

      Đó là toàn bộ bằng chứng mà tôi có. Tôi thậm chí còn hiểu sao mình lại gọi nó là bằng chứng - hẳn vì tôi nghĩ thực có chuyện gì mờ ám. Ý tôi là… đó là ý tưởng lố bịch. Tôi về Luke kia mà. Chồng tôi.

      “Mình thể tin là có chuyện gì mờ ám xảy ra, Bex.” Suze lắc đầu và khuấy món sinh tố vị mâm xôi và mơ. Sáng nay qua chơi để chúng tôi thử làm xét nghiệm giới tính, nhưng đến thời điểm này tất cả những gì chúng tôi làm được là về Luke. May mà tất cả bọn trẻ đều trong phòng khách, ăn sandwich và mê mải xem Telebubies (Suze chỉ cho chúng xem sau khi tôi thề bao giờ, bao giờ cho Lulu biết).

      “Mình cũng đâu tin nổi!” Tôi dang rộng tay. “Nhưng lúc nào họ cũng gặp nhau, ta liên tục nhắn tin cho Luke, mà mình chẳng hiểu họ chuyện gì...”

      “Cậu khẳng định chủ quyền chưa?” Suze cắn miếng bánh sô la. Lần gặp ta gần đây nhất ấy?

      “Làm hết rồi! Nhưng ta chẳng hiểu gì.”

      “Hmm.” Suze trầm ngâm lát. “Cậu nghĩ đến chuyện khám chỗ bác sĩ khác chưa?”

      “Mình cứ nghĩ chuyện đó suốt. Nhưng mình nghĩ như thế thay đổi được gì. Chẳng phải ta bắt liên lạc được với Luke rồi sao? thực tế, có lẽ ta thích gạt mình ra khỏi chuyện này.”

      “Thế Luke bảo sao?”

      “À .” Tôi bắt đầu mân mê cái ống hút. “ ấy ta hoàn toàn đơn và dễ bị tổn thương từ khi chia tay với gã bạn trai. ấy làm như thể ta là nạn nhân tội nghiệp bi thảm vậy. thế còn luôn bênh ta. Hôm trước mình gọi ta là Cruella de Venetia [1] và cáu điên lên.

      [1]. Nhại tên mụ trộm chó nham hiểm Cruella de Vil trong 101 chú chó đốm.

      “Cruella de Venetia.” Suze phun cả vụn bánh quy lên bàn. “Hay thế.”

      “Hay gì mà hay! Kết quả là bọn mình cãi nhau! ta diện trong cuộc sống của bọn mình, ngay cả khi mình bao giờ trông thấy ta.”

      “Chẳng lẽ cậu có hẹn khám ở chỗ ra sao?” Trông Suze có vẻ ngạc nhiên.

      gặp, mấy tuần rồi. Hai lần gần đây nhất mình đến đó ta bận đỡ đẻ, và bác sĩ trợ lý của ta khám cho mình.”

      ta tránh mặt cậu đấy.” Suze gật gù ra điều hiểu biết và hút soàn soạt cái ống hút, lông mày cau lại. “Bex, tớ biết khuyên cậu thế này tởm... nhưng xem trộm tin nhắn của Luke sao?”

      “Mình làm rồi,” tôi thừa nhận.

      “Và?” Suze trông háo hức.

      “Toàn tiếng Latin.”

      “Tiếng Latin?

      “Hồi đại học cả hai bọn họ đều học tiếng Latin,” tôi hậm hực . “Đò là ‘món độc’ của họ. Mình cóc hiểu gì cả. Nhưng viết lại cầu.” Tôi thò tay vào túi giở ra mẩu giấy . “Đây này.”

      Cả hai chúng tôi im lặng nhìn những từ đó.

      Fac me laetam: mecum hodie bibe [2]!

      [2]. Làm em vui , hôm nay uống chút gì với em nhé.

      “Mình thích của mấy từ này,” cuối cùng Suze .

      “Mình cũng vậy.”

      Chúng tôi cùng xem xét mấy từ đó lúc nữa, rồi Suze thở dài và nhét mẩu giấy lại tay tôi. “Bex, mình ghét phải điều này... nhưng cậu nên cảnh giác. Đúng hơn là cậu nên phản công. Nếu ta có thể giành ngần này thời gian của Luke cậu cũng có thể. Lần cuối cùng hai người cùng làm gì đó lãng mạn là khi nào, chỉ hai người thôi ấy?”

      “Chả biết. Chắc phải hàng thập kỷ chưa làm gì rồi.”

      “Đấy, thấy chưa!” Suze vỗ bàn đắc thắng. “Đến văn phòng ấy rồi rủ ấy ăn trưa như ngạc nhiên . Chắc ấy thích.” Ý này hay đây. Tôi chưa từng muốn làm phiền Luke khi ở công ty, vì rất bận. Nhưng nếu Venetia có thể sao tôi lại ?

      “OK, mình thử,” tôi , giọng vui hẳn lên. “Và mình kể cho cậu nghe diễn biến. Cảm ơn, Suze.” Tôi hút cạn cốc sinh tố của mình rồi điệu đàng đặt cốc xuống. “Thôi, bắt đầu .”

      “Ừ.” Suze nhìn thẳng vào mắt tôi. “Cậu sẵn sàng chưa?”

      “Chắc là rồi.” Tôi cảm thấy cơn căng thẳng cuộn lên. “Làm !”

      Tôi kéo cái hộp đựng máy dự đoán giới tính bàn về phía mình và xé giấy nylon bọc, tay hơi run chút. Chỉ vài phút nữa thôi mình biết. Chuyện này gần như cũng phấn khích như chính chuyện sinh con vậy!

      Tôi thầm nghĩ đó là con trai. Mà cũng có khi là con .

      “Này, Bex, từ từ ,” Suze đột nhiên . “Cậu định lừa Luke thế nào?”

      “Ý cậu là sao?”

      “Khi họ đỡ đứa trẻ ra ấy! Cậu định thuyết phục ấy tin là mình hề biết giới tính của nó trước như thế nào đây?

      Tôi ngừng xé lớp giấy bọc. điểm quan trọng.

      “Đơn giản là mình giả vờ ngạc nhiên,” cuối cùng tôi . “Mình giỏi diễn lắm - nhìn đây này.” Tôi khoác lên mặt vẻ kinh ngạc. “Trời ơi, là... con trai!”

      Suze chun mũi. “Bex, quá tệ!”

      “Tại mình chưa sẵn sàng thôi,” tôi vội . “Thử lại nhé.” Tôi tập trung lát, rồi há hốc miệng. “Ôi, là con !”

      Suze vừa lắc đầu vừa nhăn nhó. “Hoàn toàn giả tạo! Bex, cậu cần phải hóa thân vào vai diễn. Cậu cần sử dụng vài Thủ pháp.”

      Ôi . Lại thế rồi. Trước khi vào đại học Suze từng học ở trường dạy kịch nghệ học kỳ, nên nghĩ mình thực là Judi Dench. (Đó hẳn là trường kịch nghệ đích thực, như Học viện Kịch nghệ Hoàng gia. Nó là trường tư, nơi bố bạn trả tiền để bạn tự nấu bữa chiều. Nhưng ta nhắc đến chuyện đó làm gì.)

      “Đứng lên,” hướng dẫn tôi. “Làm vài bài tập thả lỏng ...” quay cổ mòng mòng và lắc tay bần bật. cái ngần ngại, tôi bắt chước . “Nào, động lực của cậu là gì?”

      “Lừa Luke,” tôi nhắc nhớ lại.

      ! Động lực nội tại cơ. Nhân vật của cậu.” Suze nhắm mắt lại lát, như thể để chuyện với các hồn ma. “Cậu sắp làm mẹ. Cậu sắp sửa được nhìn thấy con mình lần đầu tiên. Cậu sung sướng... nhưng ngạc nhiên... Giới tính của đứa trẻ là điều cậu chưa hề biết trước... Cậu chưa từng kinh ngạc đến thế trong đời... Thực cảm thấy điều đó...”

      “Ôi.. con trai!” tôi bấu lấy ngực mình. Suze mua tay về phía tôi.

      “Nữa , Bex! Lại , thêm lửa vào!”

      “Là con trai! Ôi trời ơi, là CON TRAI!!!” Giọng tôi vang vọng khắp căn bếp, cái thìa rơi từ bàn xuống sàn.

      “Đấy, khá tốt rồi!” trông Suze có vẻ ấn tượng.

      chứ?” tôi hổn hển.

      “Ừ! Cậu chắc chắn lừa được ấy. Giờ mình xét nghiệm thử .”

      Khi tôi tiến đến bồn rửa lấy chút nước, Suze xé toạc cái hộp và lôi ra cái xi lanh.

      “Ôi, nhìn này,” hớn hở . “Cậu phải tiêm.”

      Tiêm á?” tôi khiếp hãi quay lại.

      “ ‘Xét nghiệm máu này rất nhanh chóng và dễ tiến hành’,” đọc to tờ hướng dẫn. “ ‘Chỉ việc nhờ bác sĩ, y tá, hay bất cứ ai đủ năng lực, lấy lọ máu từ ven.’ Đây là kim,” thêm, lấy ra cái hộp nhựa. “Mình làm bác sĩ cho.”

      “Ừ,” tôi gật đầu, cố gắng che giấu nỗi e sợ. “Er, Suze... cậu bao giờ tiêm cho ai chưa?”

      “Ôi rồi.” gật đầu tự tin. “Mình tiêm cho con cừu. Nào!” lắp kim vào xi lanh. “Xắn tay áo lên!”

      Cừu?

      “Thế, chúng ta làm gì với lọ máu đó?” tôi hỏi, kéo dài thời gian. “Chúng ta gửi nó đến phòng thí nghiệm,” Suze , với lấy tờ hướng dẫn. “ ‘Kết quả được gửi cho bạn trong phong bì nêu danh tính, bí mật. Xin hãy chờ...’” giở sang trang... “ ‘khoảng mười đến mười hai tuần.’”

      Hả?

      “Mười đến mười hai tuần?” tôi giật lấy tờ hướng dẫn từ tay Suze. “Để làm quái gì? Lúc đó mình biết rồi.” Tôi lật qua lật lại tờ hướng dẫn, cố tìm mục “Lựa chọn nhận kết quả nhanh”, nhưng có. Cuối cùng tôi thôi tìm và tràn trề thất vọng ngồi thụp xuống cái ghế kiểu quầy bar. “Mười hai tuần. Thế còn làm làm gì!”

      Suze thở dài và ngồi xuống cạnh tôi. “Bex, chẳng lẽ cậu đọc tí hướng dẫn nào trước khi mua sao? Cậu tìm hiểu nó hoạt động thế nào sao?”

      “Ừm... ,” tôi thừa nhận. “Mình nghĩ giống như que thử thai. Với vạch xanh, vạch hồng.”

      Cái xét nghiệm rác rưởi ngu ngốc. Còn nướng của mình bốn xịch bảng nữa. Đúng là lừa đảo. Ý tôi là, chẳng lẽ họ nghĩ rằng các phụ nữ mang thai tuyệt vọng muốn biết giới tính của con mình đến thế sao? Chỉ cần chờ vài tháng, vì Chúa! Mà đâu phải chuyện đó quan trọng gì. Miễn đó là đứa trẻ khỏe mạnh, tình, việc gì...

      “Mình thử lại bằng nhẫn nhé?” Suze cắt ngang suy nghĩ của tôi. “Xem sao?”

      “Ôii!” tôi ngẩng lên, mắt sáng rực. “Ừ ừ, làm .”

      Chúng tôi thử bói nhẫn thêm năm lần nữa, và quyết định đó là con trai với tỉ lệ 3-2. Thế là chúng tôi lên danh sách dài ngoằng gồm các tên con trai và Suze thuyết phục tôi đặt tên nó là Tarquin Winfrid Susan. Ối ối. Tôi nghĩ vậy đâu.

      Trước khi Suze mặc áo ấm cho mấy đứa nhà , cho chúng ăn cả đống viên dầu cá (để giảm bớt tác hại của ti vi đối với mắt) rồi về, tôi cảm thấy khá hơn nhiều. đúng, Luke và tôi cần phải dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Và tôi nghĩ ra kế hoạch rủ ăn trưa hay ho hơn nhiều. Ý tôi là, lúc nào mà chẳng ăn mấy bữa trưa nhàm chán cũ kỹ sặc mùi công việc đó. Tôi muốn làm gì đó khác biệt. điều gì đó lãng mạn.

      Vậy là hôm sau làm, tôi gọi đến cửa hàng Food Hall cầu mang tới giỏ kiểu dã ngoại toàn món Luke thích. Tôi kiểm tra lại chỗ Mel, trợ lý của , và biết có cuộc hẹn nào vào giờ ăn trưa. (Tôi cho biết lý do tại sao tôi hỏi, vì đời nào lại giữ được bí mật.) Kế hoạch của tôi là làm cho ngạc nhiên và tổ chức bữa trưa kiểu dã ngoại ngay trong văn phòng , nó thân mật và dễ thương lắm đây! Tôi thậm chí còn bảo họ cho thêm vào chai champagne, tấm khăn trải kẻ ô vuông và chúc đài nến “kiểu dã ngoại” của Homewares, chỉ để cho có khí.

      Khi khởi hành đến văn phòng Luke vào giờ ăn trưa, tôi cảm thấy khá phấn khích. hàng thập kỷ rồi từ cái thời chúng tôi làm điều gì đó bột phát thế này! Hơn nữa, tôi đến Brandon Communications hàng tuần nay, và tôi nóng lòng được gặp mọi người quá. Giờ công ty mang khí phấn chấn tuyệt vời hơn bao giờ hết, kể từ khi họ giành được thương vụ với Arcodas. Arcodas Group quá lớn, quá khác biệt so với toàn bộ các khách hàng tài chính bình thường họ vẫn xử lý, đó là thử thách lớn nhất mà họ từng đối mặt. (Tôi biết điều này khi giúp Luke viết bài diễn văn lên tinh thần cho mọi người.)

      Nhưng rồi, cuộc sống là gì nếu có những chuyến mạo hiểm mới và những giấc mơ mới? Brandon Communications là số trong lĩnh vực của mình, mỗi năm lại hùng mạnh hơn, năng động hơn; phát triển thêm nhiều hoạt động kinh doanh mới. Sát cánh bên nhau, họ có thể chấp nhận bất cứ thử thách nào, đối diện với nó và chinh phục nó. Như đội. Như gia đình (tôi viết đoạn này.)

      Tôi đến văn phòng vừa kịp trước giờ, rồi rón rén qua tiền sảnh lát đá cẩm thạch đến chỗ Karen, nhân viên lễ tân. thầm chuyện với Dawn, đồng nghiệp của , trông mặt đỏ lựng và có vẻ buồn bã. Tôi hy vọng mọi chuyện đều ổn.

      “Như thế được,” tôi nghe được bằng giọng cẩn trọng khi tiến đến cái bàn. “Đơn giản là được. ai được phép cư xử như thế, sếp hay cũng vậy. Tôi biết mình cổ lỗ...”

      phải,” Dawn cắt ngang. “Đây là chuyện tôn trọng đồng loại của mình.”

      “Tôn trọng.” Karen gật đầu lia lịa. “Tôn trọng cảm giác của ấy, tội nghiệp đó...”

      gặp ấy bao giờ chưa? Kể từ...” Dawn bỏ lửng câu đầy ý.

      Karen lắc đầu. “ ai gặp đâu.”

      Tôi theo dõi cuộc hội thoại ấy với cảm giác hơi khó chịu. Họ về cái gì vậy? “ ấy” là ai?

      “Xin chào!” tôi và cả hai bọn họ giật bắn mình.

      “Becky! Trời ạ!” Karen trông hơi bối rối khi thấy tôi. “Chị làm... Chúng tôi có được biết trước là chị đến nhỉ?” bắt đầu giở đống giấy tờ bàn. “Dawn, trong sổ ghi lịch hẹn có ?”

      Sổ ghi lịch hẹn? Từ khi nào tôi phải đặt lịch trước mới gặp được chính chồng mình vậy?

      “Tôi chỉ nghĩ mình gây cho Luke ngạc nhiên thôi. Giờ ăn trưa ấy rảnh mà, tôi kiểm tra rồi. Nên tôi nghĩ chúng tôi có thể ăn trưa kiểu dã ngoại ngay trong văn phòng ấy!” Tôi gật đầu chỉ cái giỏ tay mình.

      Tôi đợi họ , “ ý tưởng dễ thương!” Nhưng thay vì thế, Karen và Dawn trông đều hơi căng thẳng.

      “Vâng!” Cuối cùng Karen . “Ừm. Để xem... liệu...” nhấn vài nút điện thoại tổng của mình. “A lô, Mel à? Karen ở bàn lễ tân đây. Becky ở đây. Becky Brandon. ấy đến đây để... làm Luke ngạc nhiên.” Im lặng khá lâu khi Karen lắng nghe chăm chú. “Ừ. Ừ, tôi làm thế.” ngẩng lên và mỉm cười với tôi. “Mời chị ngồi, Becky. có người đến gặp chị ngay.”

      Mời chị ngồi? có người đến gặp chị ngay? Chuyện quái quỷ gì xảy ra với họ vậy?

      “Sao tôi lại thể thẳng lên?” tôi gợi ý.

      “Chúng tôi... biết chắc Luke ở đâu.” Karen trông hoàn toàn gian xảo. “Có lẽ tốt hơn nếu chị…” hắng giọng. “Adam xuống đây ngay.”

      thể tin nổi. Adam Farr là trưởng bộ phận truyền thông của công ty. ta là người luôn được triệu đến để giải quyết những tinh huống đòi hỏi phải khéo léo. Luke Ađam là chuyên gia hoàn hảo trong việc “xử lý” con người.

      Tôi được xử lý. Sao tôi lại phải bị xử lý? Chuyện gì diễn ra vậy?

      “Chị ngồi , Becky!” Karen - nhưng tôi nhúc nhích.

      “Tôi chẳng may nghe được các bạn chuyện lúc nãy,” tôi làm ra vẻ tự nhiên nòi. “Có chuyện gì ổn sao?”

      “Tất nhiên là !” Karen đáp tắp lự, cứ như thể chờ tôi hồi nãy giờ. “Chúng tôi về... chuyện ti vi. Đúng , Dawn?”

      Dawn gật đầu đồng ý, nhưng mắt Karen lộ vẻ lo lắng.

      “Chị thế nào?” Karen . “Vẫn ổn chứ, Becky?”

      “Chị sắp sinh rồi, đúng ?” Dawn chen vào.

      Tôi cố gắng nghĩ ra câu trả lời tự nhiên, thân thiện - nhưng làm thế nào được? Toàn bộ màn hỏi han này là giả. Đúng lúc ấy, cửa thang máy mở và Adam Farr sải chân bước ra.

      “Rebecca!” ta nở nụ cười chuyên dùng trong công việc và đút cái BlackBerry vào túi. “ hân hạnh được gặp chị.”

      Có thể tay này là gã mị dân nhất công ty. Nhưng ta mị được tôi đâu.

      “Chào, Adam,” tôi cộc lốc . “Luke có đây ?”

      ấy vừa họp xong,” Adam bật ra ngay. “Ta lên gác làm chút cà phê , thể nào mọi người cũng bất ngờ khi biết chị ghé qua cho mà xem...”

      “Cuộc họp gì?” tôi cắt ngang, và tôi thề là thấy Adam nao núng.

      “Về tài chính,” ta , sau khoảng dừng rất rất ngắn. “Tôi e là chán lắm. Ta lên nhé?”

      Adam dẫn tôi vào thang máy rồi chúng tôi lên trong im lặng. Giờ đứng ngay sát cạnh, tôi có thể nhận những dấu hiệu căng thẳng trong ta, bên dưới vẻ tự tin, chuyên nghiệp. Có quầng tối dưới mắt ta, và ta nhịp nhịp ngón tay đều đặt liên hồi, như cơn co giật thần kinh.

      “Thế... dạo này tình hình thế nào?” tôi . “Các hẳn phải bận rộn lắm, với vụ mở rộng công ty và mọi thứ khác.”

      “Chính xác.” gật đầu.

      “Thế có gì vui , làm việc với những dự án khác nhau của Arcodas ấy?”

      Im lặng. Tôi có thể thấy những ngón tay của Ađam nhịp nhịp nhanh hơn và dữ hơn.

      “Tất nhiên rồi,” cuối cùng ta , lại gật đầu. Cửa thang máy mở, và dẫn tôi ra trước khi tôi kịp thêm gì nữa.

      Có vài nhân viên của Brandon Communications đứng đó chờ thang máy, và tôi mỉm cười, “Xin chào!” vói những khuôn mặt mình quen - nhưng ai mỉm cười lại. Ít nhất, nụ cười đích thực. Dường như ai cũng kinh ngạc khi thấy tôi, nở vài nụ cười toét miệng giả tạo, vài người “Xin chào, Becky,” rồi gượng gạo nhìn xuống. Nhưng ai đứng lại chuyện. Thậm chí hỏi thăm đứa bé cũng .

      Sao ai cũng kỳ quặc thế này? Ở chỗ máy nước mát đằng kia tôi thậm chí còn trông thấy mấy thào to và nhìn trộm tôi.

      Bụng tôi bắt đầu cồn lên. Ôi trời ơi. Hay mình quá ngây thơ? Họ biết những gì? Họ thấy những gì? hình ảnh bất ngờ đến với tôi, cảnh Luke dẫn Veneria dọc hành lang vào văn phòng của , đóng cửa lại và , “Đừng làm phiền chúng tôi trong vòng giờ...”

      “Becky!” Giọng trầm vang của Luke khiến tôi giật bắn mình. “Em ổn chứ? Em làm gì ở đây vậy?” sải bước dọc hành lang về phía tôi, bên là phó của , Gary, bên kia là ai đó mà tôi biết, theo sau là cả đám người. Tất cả đều trông cực kỳ căng thẳng.

      “Em khỏe!” tôi , cố nghe có vẻ vui tươi. “Em chỉ vừa nghĩ là... chúng ta có thể ăn trưa kiểu dã ngoại trong văn phòng của .”

      Giờ khi tôi ra điều đó trước mặt tất cả các nhân viên của , nó nghe thực ngu ngốc. Tôi cảm thấy mình như Pollyanna [3] khi cầm tay cái giỏ mây ngớ ngẩn ấy. Còn có cái bát kẻ sọc hồng buộc vào quai, lẽ ra mình phải giật cái này rồi mới phải.

      [3]. Nhân vật trong truyện thiếu nhi cùng tên, người luôn lạc quan và tràn đầy hy vọng.

      “Becky, phải họp.” Luke lắc đầu. “ xin lỗi.”

      “Nhưng Mel đâu có lịch làm gì trưa nay!” Giọng tôi rít lên hơn dự định. “ ấy rảnh!”

      Gary và những người khác nhìn nhau rồi tản , để tôi và Luke lại riêng với nhau. Má tôi nóng ran lên vì ngượng. Sao mình lại bị biến thành có vẻ ngu ngốc và làm vướng chân người khác, chỉ vì ghé qua gặp chồng mình thế này cơ chứ?

      “Luke, có chuyện gì vậy?” Những lời ấy buột ra trước khi tôi kịp ngăn chúng lại. “Ai cũng nhìn em kỳ quặc. cử Adam xuống để ‘xử lý’ em. Có gì đó ổn, em biết thế!”

      “Becky, ai xử lý em,” Luke kiên nhẫn . “ ai nhìn em kỳ quặc.”

      “Có mà! Như trong phim Invastion of the Body Snatchers [Cuộc xâm lăng của những kẻ cướp xác] ấy! Thậm chí còn ai mỉm cười nữa! Mọi người trông đều căng thẳng, cực kỳ căng thẳng...”

      “Họ bận suy nghĩ, tất cả chỉ có thế.” Bất chấp có tỏ ra thoải mái, Luke dường như bối rối. “ giờ cả công ty đều phải làm việc cực kỳ vất vả. Kể cả . thực phải .” hôn tôi. “Chúng ta ăn dã ngoại ở nhà, OK? Adam gọi xe cho em.”

      phút sau biến mất vào thang máy, bỏ tôi lại đó mình với những ý nghĩ nhảy múa yên.

      Họp. Họp gì? Sao Mel lại biết?

      Giờ tôi hình dung ra cảnh vội vã vào nhà hàng, nơi Venetia đợi, đung đưa ly rượu vang trong lúc tất cả đám bồi bàn đứng nhìn đầy ngưỡng mộ. ta đứng dậy, rồi họ hôn nhau, rồi , “Xin lỗi đến muộn, vợ tự nhiên xuất ...”

      . Thôi . Thôi , Becky.

      Nhưng tôi thể. Các ý nghĩ cứ chất chồng trong đầu tôi, dày đặc hơn, nhanh chóng hơn, như trận bão tuyết. Trưa nào họ cũng gặp nhau từ đó đến giờ. Tất cả nhân viên của Luke đều biết thế. Đấy là lý do tại sao Karen và Dawn trông lại gượng gạo đến thế, đó là lý do tại sao họ cố gạt tôi ra...

      Thang máy bên cạnh mở sẵn cửa chờ tôi, và cách bốc đồng tôi bước vào. Tôi xuống tầng trệt, bước ra khỏi tiền sảnh nhanh hết sức có thể, phớt lờ tiếng gọi của Karen và Dawn, vừa kịp thấy chiếc Mercedes của công ty chở Luke . Điên cuồng, tôi vẫy mộr chiếc taxi, chui vào và tống cái giỏ lên ghế.

      đâu đây, tình ?” tay lái taxi hồi.

      Tôi sập cửa và nhoài người lên phía trước.

      thấy chiếc Mercedes trước mặt ?” tôi khó nhọc nuốt khan. “Bám theo nó.”

      Tôi thể tin mình lại làm điều này. Tôi bám đuôi Luke qua những con phố của London. Khi chúng tôi chạy dọc phố Fleet, giữ chiếc Mercedes trong tầm mắt, tôi cảm thấy mình như trong bộ phim. Thậm chí tôi còn thấy mình liếc qua cửa sổ sau để chắc chắn có rên khốn nào bám theo.

      “Bạn trai hả?” tay tài xế đột ngột , đặc sệt giọng Nam London.

      “Chồng.”

      “Biết ngay mà. Có bồ phỏng?”

      Tôi cảm thấy cơn nhói đau kinh khủng trong lồng ngực. Làm sao ta biết được? Trông tôi giống bà vợ bị phản bội lắm sao?

      “Tôi cũng chắc nữa,” tôi thừa nhận. “Có thể thế. Đó là điều tôi muốn chứng thực.”

      Tôi ngồi lại và nhìn đám khách du lịch theo trưởng tour qua đường. Rồi tôi chợt nghĩ có khi tay tài xế taxi này là chuyên gia đưa người ra vạch mặt tội ngoại tình. Có khi ta luôn chở họ cũng nên! suy nghĩ gì, tôi nhoài người về phía trước đẩy kính chắn ngăn giữa người lái và phía sau ra.

      bảo tôi có nên đối mặt với ta ? Hầu hết mọi người thường làm gì?”

      “Còn tùy.” Chúng tôi đến đoạn đường đông và tay tài xế quay lại nhìn tôi. ta có khuôn mặt dài, như của loài chó nghiệp vụ, và đôi mắt sẫm màu, buồn bã. “Tùy xem có muốn có cuộc hôn nhân ‘an toàng và cỡi mỡ và chân thành’ hay .”

      “Có chứ!” tôi kêu lên.

      “Cũng phãi thôi. Nhưng nguy cơ là, bằng cát làm cho ra ngô ra khoai, sẻ đẫy ta vào vòng tay kẽ khác.”

      “Ờ,” tôi nghi ngại . “Thế... còn cách khác sao?”

      “Nhắm mắt làm ngơ mà sống giã dối suốt phần đời còn lại.”

      Chẳng lựa chọn nào hay lắm.

      Giờ chúng tôi men theo phố Oxford, nhích chậm chạp qua đám xe buýt và khách bộ hành. Tôi nghển cổ, quét mắt qua đoạn đưòng trước mặt - đột ngột thấy chiếc Mercedes của Luke rẽ vào phố .

      “Kìa! Tôi thấy ấy rồi! ấy đằng đó!”

      “Tôi củng thấy.”

      Chiếc taxi khéo léo chuyển làn đường và lát sau chúng tôi cũng rẽ vào phố ấy. Chiếc Mercedes ở cuối đường, quặt vào ngã rẽ.

      Tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi. Ngay từ đầu khi tôi vẫy taxi, mọi chuyện có vẻ chỉ là trò chơi. Nhưng giờ nghiêm túc đây. Tại điểm nào đó xuống xe và... sau đó tôi làm gì đây?

      Chúng tôi lượn quanh những con phố hẹp của khu Soho. Hôm nay là ngày mùa thu rực sáng, trong xanh, và vài người can đảm ngồi ở các quán cà phê ngoài trời, tay đu đưa những tách cà phê. Tự dưng tài xế taxi xi nhan đột ngột và phanh gấp sau chiếc xe tải. “Họ chuẩn bị đỗ lại kìa.”

      Tôi quan sát, nín rhở, khi chiếc Mercedes đỗ hẳn lại ở phía bên kia đường. Tài xế mở cửa sau và Luke ra khỏi xe, thậm chí còn liếc mắt về phía chúng tôi. xem xét mảnh giấy - rồi tiến về phía cánh cửa sơn nâu trông có vẻ sạch lắm. Bấm chuông và lát sau được cho vào.

      Ánh mắt tôi dõi ngược lên tấm biển hiệu cũ mèm lủng lẳng cửa sổ tầng : CHO THUÊ PHÒNG.

      PHÒNG? Luke thuê phòng?

      Tôi cảm thấy như thể có gì đó thít chặt ngực mình. Có chuyện diễn ra. Venetia đó. ta chờ tới trong chiéc váy ngủ gợi tình viền lông đen.

      Nhưng sao lại là căn phòng tồi tàn ở khu Soho? Sao phải là khách sạn Four Seasons, vì Chúa?

      Vì như thế bị nhận ra. đến đây vì nơi này khuất nẻo. Mọi chuyện hợp lý…

      “Tình ôi?” Tôi lờ mờ nhận ra tài xế taxi nòi chuyện với tôi.

      “Gì cơ?” tôi cố đáp.

      muốn ngồi đây đợi sao?”

      !” Tôi túm lấy cái giỏ dã ngoại và đẩy cửa mở. “Cảm ơn . Tôi ... lo liệu từ đây. Cảm ơn rất nhiều.”

      “Chờ chút.” ra ngoài chìa tay đề nghị đỡ rôi bước xuổng raxi. Tôi quờ quạng trong túi đưa cho ra mớ tiền mặt mà thậm chí còn buồn đếm lại. Tay tài xé thở dài, rút ra vài tờ rồi trả hết lại.

      quen với trò này phỏng, tình ?”

      quen lắm,” tôi thừa nhận.

      “Nếu cần giúp đỡ gì thêm...” ta lần trong túi lôi ra tấm danh thiếp màu xám. “ Lou của tôi. Làm rất nhiều việc cho các luật sư chuyên giải quyết thủ tục ly hôn. Có lẽ muốn thuê trong số họ. Hãy đảm bảo là và đứa được lo cho tử tế.”

      “Vâng, cảm ơn .” Tôi cho tấm danh thiếp vào túi, hầu như ý thức mình làm gì.

      “Chúc may mắn, tình .” Tay tài xế trở lại taxi, vẫn lắc lắc đầu, rồi lái xe phóng .

      Tôi đứng đó bên ngoài tòa nhà treo biển “CHO THUÊ PHÒNG”. Mình có thể bấm chuông và xem có chuyện gì.

      . Lỡ ta trả lời sao?

      Chân tôi chợt run lẩy bẩy. Tôi cần chỗ ngồi. Tầng trệt của tòa nhà là cửa hàng in và tôi thấy mình vào trong ngồi thụp xuống chiếc ghế. Mình làm gì thế này? Làm gì?

      “Xin chào!” giọng khiến tôi giật nảy mình, tôi quay lại thấy người đàn ông mặt hớn hở mặc sơ mi cộc tay kẻ sọc. “ có muốn in gì ? Chúng tôi có khuyến mại đặc biệt cho khách in danh thiếp các loại. Giấy da, giấy nhiều lớp dát mỏng, giấy hoa văn chìm...”

      “Ừm... cám ơn.” Tôi gật đầu, chỉ để thoát khỏi ông ta.

      xem này!” Ông ta đưa cho tôi quyển mẫu và tôi bắt đầu đờ đẫn lật xem qua. Có lẽ mình nên lên rồi... rồi xông thẳng vào. Nhưng nhỡ mình bắt quả tang họ cùng nhau sao?

      Tôi lật các trang nhanh hơn, điên cuồng hơn. Tôi thể tin chuyện này xảy ra. Tôi thể tin nổi mình lại ở đây, giữa khu Soho này, tự hỏi biết có phải chồng mình gác cùng phụ nữ khác.

      “Đây là mẫu đơn của chúng tôi. chỉ cần điền vào…” Ông ta trở lại với clipboard và bút dúi vào tay tôi. cách vô thức, tôi nhận lấy và viết chữ “Công ty Bloomwood Inc” lên đầu trang.

      kinh doanh trong lĩnh vực gì?” ông ta thân mật hồi.

      “Ờ.... Cửa sổ cách .”

      “Cửa sổ cách !” Ông ta cau mày trầm ngâm. “Thế chúng tôi gợi ý mẫu card trắng bằng giấy đa lớp dát mỏng, đóng khung. Địa chỉ công ty ở đây còn khẩu hiệu ở đây... có khẩu hiệu chưa?”

      “ ‘Đáp ứng mọi nhu cầu về cửa sổ cách của bạn,” tôi nghe thấy mình . “London, Paris, Dubai.”

      Tôi hoàn toàn hiểu mình gì. Những từ đó cứ tự nhiên vuột khỏi miệng tôi.

      “Dubai cơ à!” Ông ta trông có vẻ bị ấn tượng. “Tôi cá là ở đó họ cũng dùng ít cửa sổ!”

      “Đúng thế.” Tôi gật đầu. “Đó là kinh đô cửa sổ của thế giới.”

      “Chà, tôi chưa bao giờ biết điều đó!” người đàn ông thích thú trong khi tôi dựng tóc gáy.

      Tôi vừa nghe thấy tiếng động gì thình thịch như tiếng bước chân. Ai đó xuống cầu thang.

      Luke. Chắc chắn là thế.

      Trừ việc... như thế hơi nhanh, phải nhỉ?

      “Er... cảm ơn rất nhiều! Tôi suy nghĩ...” Tôi dúi cái clipboard lại cho người đàn ông rồi chuồn vội khỏi cửa hàng ra phố. Trước mắt tôi cánh cửa sơn nâu từ từ mở ra, và tôi liền nhanh chóng nép vào cái cây .

      Cả người tôi co rúm vì kinh hoàng. Máu chảy rần rật qua tai tôi. Bình tĩnh nào. Dù chuyện gì xảy ra, dù với ai…

      Cánh cửa bật mở - và Luke bước ra ngoài, theo sau là hai người đàn ông mặc com lê.

      “Chúng ta vừa ăn trưa vừa thảo luận nhé,” . “Tôi nghĩ số khách hàng thực được hưởng lợi từ cách làm này.”

      cùng Venetia. cùng Venetia.

      Tôi cảm thấy muốn nhảy nhót chút vỉa hè. nhõm tràn ngập rrong tôi. Làm sao mà mình lại có thể nghĩ có chuyện gì mờ ám? Mình hoang tưởng. Mình ngu ngốc! Minh về nhà và từ giờ hoàn toàn tin tưỏng ...

      Bloomwood?”

      Ông hàng in lúc nãy ra ngoài và nhìn tôi soi mói, tay che mắt cho khỏi nắng. Khỉ . Có lẽ cái cây này phải là nơi mình tuyệt vời. Tôi quên béng là cái bụng bầu thò ra.

      Becky?” Luke quay ngoắt và kinh ngạc nhìn tôi chòng chọc. “Có phải em ?”

      Tôi cảm thấy má mình biến thành màu rễ cây củ cải đường khi ba người đàn ông cùng nhìn tôi. “Er... chào!” tôi vui vẻ .

      “Tôi có bản ma két danh thiếp, muốn xem chứ?” Ông hàng in tiến lại phía tôi.

      “Cám ơn!” tôi giật phắt lấy từ tay ông ta. “Tôi báo cho ông sau.”

      “Becky, em làm gì ở đây thế?” Luke tiến tới cái cây.

      “Chỉ ... shopping thôi! Trùng hợp thế biết!”

      “Như tôi , Bloomwood, tôi khuyên nên dùng loại giấy đa lớp.” Ồng hàng in vẫn cứ lải nhải vớ vẩn. “Nhưng như thế có đắt hơn, nên tôi lên danh sách các chọn lựa cho ...”

      “Cám ơn! Thực ra, chồng tôi ở đây, nên tôi ... tôi quay lại sau.”

      “À há!” Ông hàng in cười toe với Luke. “Hân hạnh được gặp . cũng kinh doanh cửa sổ cách chứ?”

      , ấy .” Tôi tuyệt vọng chặn họng ông ta. “Cảm ơn rất nhiều! Tạm biệt!”

      Cuối cùng, trước nhõm của tôi, ông nhà in ấy mới rút về cánh cửa của ông ra và khoảng dừng hoang mang nho xuất .

      “Kinh doanh cửa sổ cách ?” cuối cùng Luke cũng .

      “Ông ấy... nhầm... với cái gì đấy khác.” Tôi dúi bản danh thiếp ma két vào tui xách. “ làm gì ở đây thế?”

      “Gặp gỡ số chuyên viên đào tạo truyền thông cho công ty.” Trông Luke vẫn bối rối. “Giới thiệu với em Nigel và Richard. Còn đây là vợ tôi, Becky.”

      “Rất vui được gặp , Becky,” Nigel , bắt tay tôi. “Chúng tôi được biết là người nhận ra nhu cầu đào tạo về truyền thông. Luke kể với tôi hề ấn tượng ra sao trước cách khách hàng của ấy xuất ti vi.”

      “À, phải!” Tôi cảm thấy hơi hớn hở. Tôi hình dung nổi rằng Luke tiếp thu lời khuyên của tôi, chứ đừng đến việc kể cho người khác nghe về nó.

      “Xin thứ lỗi cho gian văn phòng -được-tốt-cho-sức-khỏe lắm của chúng tôi,” Richard chen vào. “Chúng tôi chỉ vừa chuyển đến đây thôi.”

      “Tôi thậm chí còn để ý nữa!” tôi vừa vừa cười ré lên. “Thôi, tôi phải đây, tôi chỉ ngang qua thôi mà…”

      “Chúc em buổi chiều vui vẻ.” Luke hôn tôi.

      “Chắc chắn rồi.” Tôi níu tay lúc nữa. “Vậy có khi buổi dã ngoại của chúng ta để sau nhỉ?”

      Luke nhăn mặt. “, xin lỗi. Lẽ ra lúc đấy nên về muộn tối nay. Ăn tối với khách hàng mới.”

      “Ôi.” Tôi thể ngăn mình cảm thấy thất vọng. Nhưng thương vụ mới là thương vụ mới. “Thôi sao. Khách hàng mới nào thế ?”

      “Venetia.”

      Nụ cười đóng băng mặt tôi. “Venetia?

      “Venetia Carter,” Luke giải thích cho hai người kia. “Các biết chứ, bác sĩ phụ sản nổi tiếng ấy? Đại diện PR cũ của ấy chịu giảm giá, chắc thế.”

      Venetia thuê Brandon Communications ư? thể tin nổi.

      “Có những ai cùng ăn tối?”

      “Chỉ ấy thôi.” Luke nhún vai. “ phụ trách vụ của ấy, vì bọn là bạn cũ.”

      Tôi thể chịu được. Hàng đống nghi ngờ lại dâng tràn trong tôi, dày đặc và ào ạt như cũ.

      “Vậy... liên tục họp hành với ấy và mọi thứ sao?” Tôi quệt phần môi ướt.

      “Ý tưởng chung là thế, Becky.” Luke nhướng mày đùa cợt. “ có nên gửi cho ấy tình của em ?”

      “Có chứ!” Tôi nặn ra nụ cười. “Làm thế !”

      Luke cùng hai người đàn ông kia, còn tôi nhìn theo họ rời mắt, tim đánh thình thịch.

      OK, tức là có thể hôm nay tôi hơi nhầm chút. Nhưng như ban ngày rồi. ta đong Luke. Tận sâu thẳm trái tim tôi biết điều đó, như việc tôi biết cái áo da cam mới mua eBay là sai lầm vậy.

      Venetia sấn sổ sán lại chồng tôi. Và tôi phải ngăn ta lại.

      Prendergast de Witt Connell

      Tư vấn Tài chính

       

      BẢN TÓM TẮT ĐẦU TƯ

      text-decoration: underline']KHÁCH HÀNG: “BÉ BRANDON”

      ĐẾN NGÀY 24/10/2003

      text-decoration: underline']Quỹ A: “Danh mục đầu tư của Luke”

      Các khoản tính đến ngày :

      Quỹ Wetherby’s Gilt 20%

      Quỹ tăng trưởng Châu Âu Somerset 20%

      Quỹ Start Right Accumulator 30%

      Phần còn lại vẫn chưa đầu tư

       

      text-decoration: underline']Quỹ B: “Danh mục đầu tư của Becky”

      Các khoản tính đến ngày :

      Vàng (Dây chuyền và nhẫn của Tiffany) 10%

      Đồng (Vòng tay) 5%

      Cổ phần trong ngân hàng First Mutual, Bangladesh 10%

      Cổ phần ở trang web tuisanhdieuonline.com 10%

      Áo khoác vintage hiệu Dior 5%

      chai champagne 1964 5%

      Cổ phần sở hữu con ngựa đua “Baby go for it” 5%

      Kính mát “từng được Grace Kelly đeo” 1%

      Phần còn lại vẫn chưa đầu tư


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11

      Mình chuyện với Luke, tôi quyết định. Mình trưởng thành, cư xử kiểu người lớn và chuyện tay đôi cách khéo léo. Thế là với trăm phần trăm quyết tâm đêm hôm đó tôi ngồi giường đợi đến khi về nhà. Phải sau nửa đêm rất lâu cửa mới mở, và bốc mùi thuốc lá và rượu bia và... mẹ ơi. Nước hoa Allure.

      OK. Đừng hoảng loạn. Nếu chỉ vì có mùi Allure, điều đó chứng minh gì cả.

      “Chào ! Bữa tối thế nào?” Tôi sao cho giọng nghe có vẻ thân thiện và đầy khích lệ, giống như mụ vợ lắm điều từ phim EastEnders chui ra.

      “Tuyệt lắm.” Luke cởi áo khoác. “Venetia rất thông minh. Rất hào hứng.”

      “Em... cá là ấy thế.” Tôi vặn vẹo tay dưới cái chăn lông để trông thấy. “Thế hai người chuyện gì? Ngoài công việc?”

      “Ôi cũng chẳng biết nữa.” Luke nới cà vạt. “Nghệ thuật... sách vở...”

      có đọc sách bao giờ đâu!” tôi buột miệng trước khi kịp ngăn mình lại. mà. đọc sách, ngoài mấy cuốn kiểu Làm-thế-nào-để-điều-hành-đế-chế-kinh-doanh-hoành-tráng-của-bạn.

      “Giờ có thể ,” . “Nhưng hồi xưa có.”

      Thế tức là sao? Trước khi gặp tôi? Tức là bây giờ đọc sách nữa là tại tôi chứ gì?

      “Hai người còn chuyện gì nữa?” tôi dừng lại.

      “Becky, thể nhớ nổi.”

      Điện thoại bíp báo có tin nhắn và liền kiểm tra. mỉm cười, nhắn tin lại, rồi thay quần áo tiếp. Tôi quan sát trong giận dữ và ngỡ ngàng mỗi lúc dâng cao. Làm sao có thể làm điều đó? Ngay trước mặt tôi?

      “Bằng tiếng Latin à?” tôi kìm được .

      “Hả?” Luke quay người lại, tay vẫn chưa chui hết khỏi tay áo.

      “Em chỉ tình cờ thấy thôi...” tôi vội . Rồi tôi ngưng lại. Quỷ tha ma bắt. Mình giả vờ nữa. Tôi hít hơi sâu và nhìn Luke, thẳng vào mắt. “ ta gửi cho tin nhắn bằng tiếng Latin đúng ? Đấy có phải mật mã ?”

      “Em chuyện gì thế?” Luke tiến vài bước, cau mày. “Em đọc trộm tin nhắn của đấy à?”

      “Em là vợ ! ta nhắn gì cho , Luke?” Giọng tôi vút lên trong đau đớn. “Sách tiếng Latin? Hay... còn gì nữa?”

      “Gì cơ?” Trông bối rối.

      biết là ta đong , đúng ?”

      “Hả?” Luke bật cười. “Becky, biết em có trí tưởng tượng phong phú, nhưng ...” cởi hẳn áo ra tống vào giỏ đựng đồ giặt.

      Sao lại có thể tối dạ đến thế? Tôi cứ tưởng thông minh.

      ta mồi chài !” Tôi rướn về phía trước đầy lo âu. “ thấy gì sao? ta là kẻ chuyên phá hoại gia đình! ta làm thế đấy...”

      ấy mồi chài !” Luke cắt lời tôi. “ nhé, Becky, sốc quá. chưa từng nghĩ em lại là kiểu người thích sở hữu. Chắc chắn là được phép có vài người bạn chứ, vì Chúa. Chỉ vì ấy tình cờ lại là nữ...”

      phải chuyện đó.” Tôi mỉa mai ngắt lời .

      Mà là chuyện ta là cựu bạn của , lại còn có mái tóc đỏ dài óng mượt. Nhưng tôi thế.

      “Mà là...” tôi lúng túng. “Mà là... chuyện chúng ta kết hôn, Luke. Chúng ta nên chia sẻ mọi thứ. Chúng ta nên có bất cứ gì riêng. Em là cuốn sách mở! Xem điện thoại em !” Tôi phác tay chỉ. “Xem ngăn kéo của em ! Em có dù chỉ bí mật! , xem luôn !”

      “Becky, muộn rồi.” Luke vuốt mặt. “Chuyện đó để mai được ?”

      Tôi chằm chằm nhìn giận dữ. Ý là gì, “để mai được ” ư? Chúng tôi đâu phải chơi Cờ tỷ phú, chúng tôi cuộc thảo luận sống còn về tình trạng cuộc hôn nhân của chúng tôi.

      ! Xem luôn!”

      “Thôi được rồi.” Luke đưa tay lên đầu hàng, và tiến đến bàn của tôi.

      “Em có bất cứ bí mật nào giấu cả! có thể xem chỗ nào cũng được, thò tay vào bất cứ đâu thích...” tôi đột ngột phanh lại.

      Chết tiệt. Bộ thử giới tính đứa trẻ. Nó ở trong ngăn kéo cùng bên trái.

      “Er... trừ cái ngăn đó ra,” tôi vội vàng kêu lên. “Đừng đụng đến ngăn kéo cùng bên trái.”

      Luke đứng lại. “ được phép đụng vào ngăn kéo đó sao?”

      . Đó là... ngạc nhiên. Cả cái túi đựng hàng của Harrods ghế nữa,” tôi rối rít thêm. Tôi muốn trông thấy cái hóa đơn mua máy làm ẩm hi-tech của tôi. Chính tôi cũng suýt ngất cành quất khi trông thấy giá.

      “Còn gì nữa ?” Luke hỏi.

      “Ừm... còn vài thứ nữa trong tủ quần áo. Quà sinh nhật sớm dành cho ,” tôi bướng bỉnh .

      Im lặng tràn trong phòng ngủ. Tôi xác định được lắm Luke nghĩ gì. Cuối cùng quay lại, mặt có vẻ kỳ quặc.

      “Tức là, cuộc hôn nhân của chúng ta là cuốn sách mở hoàn toàn trung thực trừ cái ngăn kéo đó, cái túi Harrods và bên trong tủ quần áo?”

      Tôi cảm thấy vị trí của mình mảnh đất cao đạo còn vững chắc như ban đầu nữa.

      “Vấn đề là...” tôi nhìn loanh quanh. “Vấn đề là em ra ngoài cả đêm với ai đấy khác, làm những chuyện chỉ có trời mới biết.”

      Ôi trời. Mình y chang mụ vợ trong EastEnders.

      “Becky.” Luke thở dài ngồi xuống giường. “Venetia phải là ‘ai đó khác’. ấy là khách hàng. ấy là bạn. ấy muốn làm bạn với em.”

      Tôi quay , gập cái chăn lông thành hình cái quạt .

      vẫn hiểu em bị làm sao. Ban đầu chính em là người muốn khám ở chỗ Venetia!”

      “Ừ, nhưng...”

      Tôi thể là lúc đó tôi đâu có biết ta là quân cướp chồng.

      “Vài tuần nữa ấy đỡ con chúng ta ra đời! Em nên tìm hiểu ấy. Thấy thoải mái với ấy!”

      Mình muốn ta đỡ đẻ cho mình.

      “Lại chuyện này...” Luke đứng lên. “Venetia hỏi liệu mai chúng ta có sắp xếp đến khám được . Cũng khá lâu rồi ấy chưa gặp em và thấy rất tệ vì chuyện đó. cả hai bọn mình đến đấy. OK?” tiến vào phòng tắm.

      “Ừ,” tôi rầu rĩ , thở dài thườn thượt nằm phịch xuống mấy cái gối. Đầu tôi quay cuồng đủ ý nghĩ rối tinh rối mù. Cũng có thể tôi hoàn toàn vô lý và hoang tưởng. Có thể ta đong Luke.

      ta là bác sĩ phụ sản xịn nhất quả đất, thực là thế. OK. Tôi cố gắng nhiều nhiều, và xem chúng tôi có thể làm bạn được .

      Khi chúng tôi đến Trung tâm Sinh con Toàn diện hôm thứ Sáu, có cả quân đoàn paparazzi ở đó và tôi có thể hiểu lý do. Bond girl gương mặt mới của Lancôme tạo dáng bên nhau bậc thềm, cả hai dều diện quần cạp trễ sành điệu và áo bó sát để khoe cái bụng bầu còn xíu.

      “Becky, từ từ thôi!” Luke gọi với theo khi tôi vội vàng ra chỗ họ. Nhưng khi tôi đến nơi họ chen được qua cửa. Tôi đứng lại đầy hy vọng bậc thềm nhưng ống kính nào buồn hướng về phía tôi. thực tế, đám paparazzi biến sạch, là xúc phạm. Tưởng họ chụp cái vì lịch chứ.

      Bên trong chỗ lễ tân, Bond girl đứng trước tôi và tôi có thể nghe được lễ tân , “ có giấy mời uống trà ở Savoy rồi chứ? có cần chúng tôi cho xe tới ?

      đâu, cảm ơn,” Bond girl , gật đầu với người mẫu Lancôme. “Lula và tôi cùng nhau.”

      Tim tôi ngừng mất nhịp. Uống trà ở Savoy? Mình vẫn chưa có giấy mời uống trà ở Savoy. Có lẽ họ cho mình cái bây giờ! Tôi tiến đến chỗ lễ tân với nụ cười chờ đợi, tay với tìm quyển nhật ký để có thể xem ngày tháng. Nhưng ta đưa ra tờ giấy mời nào.

      “Mời chị ngồi, chị Brandon,” mỉm cười lại. “Venetia ra tiếp chị ngay.”

      “Er... còn gì nữa ?” tôi nấn ná bên cái bàn. “Thứ gì đó tôi nên... có ấy?”

      “Chị có mang theo mẫu nước tiểu ?” lễ tân mỉm cười. “Đó là tất cả những gì chị cần.”

      Đó đâu phải chuyện tôi định . Tôi chờ vài giây nữa xem nhỡ may ta đưa giấy mời sao, rồi hiên ngang ra khu vực ngồi chờ, cố giấu nỗi thất vọng. ta mời tôi. Tất cả các ngôi sao cùng nhau uống trà, buôn chuyện bầu bí và hỏi nhau xem mua váy mặc trong những buổi ra mắt công chúng ở đâu, trong khi tôi phải lủi thủi ngồi nhà.

      “Becky?” Luke gọi tôi, bối rối. “Có chuyện gì vậy?”

      “Chẳng có gì.” Tôi cảm thấy môi dưới mình run run. “Chỉ là ta mời em dự tiệc trà. Tất cả bọn họ đến Savoy. Tất cả! Trừ em.”

      “Becky, em đâu có biết vụ tiệc trà này. chắc... ý là...” Luke hết câu, hoàn toàn hiểu gì. “Nghe này, mà ngay cả khi ấy mời em sao? Em đâu có bác sĩ vì mấy bữa tiệc trà.”

      Tôi mở miệng, rồi ngậm lại.

      “Becky à?” giọng du dương thánh thót vang lên. “Luke?”

      Ối giời ơi. Là ta.

      Nhiều tuần nay rồi tôi gặp Venetia. , trong tâm trí tôi ta thay đổi. Tôi hình dung ra ta cao hơn, với mái tóc dài hơn, giống phù thủy hơn, mắt xanh lá sáng quắc và... kiểu như răng nanh. Nhưng giờ ta đứng đó, mặc áo cổ lọ đen rất mốt và mỉm cười cứ như thể tôi là bạn thân nhất của ta.

      “Được gặp tuyệt quá!” ta hôn tôi. “Tôi thực xin lỗi, tôi thiếu quan tâm đến cách đáng hổ thẹn.” Khi câu này, ta liếc Luke như thể họ bí mật chuyện với nhau.

      Hay là tôi lại hoang tưởng tiếp rồi?

      “Vào nào!” ta dẫn chúng tôi vào phòng rồi tất cả cùng ngồi xuống. “Nào, Becky.” Venetia mởi cặp tài liệu. “ cảm thấy sao rồi?”

      “Bình thường,” tôi . “Cám ơn.”

      “Thai đạp bình thường chứ?”

      “Ừ, đạp suốt.” Tôi đặt tay lên bụng, và, tất nhiên, giờ ngủ rồi.

      “Tốt, giờ để tôi nắn thử xem nào.” ta chỉ về phía cái bàn khám và tôi đến đó trèo lên trong khi Venetia rửa tay.

      vừa nghe gì đấy về tiệc trà ngoài kia, đúng Ven?” Luke vui vẻ . “Ý tưởng quảng cáo tuyệt.” Tôi kinh ngạc nhìn trân trối còn nháy mắt.

      Đôi khi tôi cực kỳ Luke.

      “Ô.” Giọng Venetia nghe có vẻ ngạc nhiên. “Đúng đấy. Nó là để dành cho những bà bầu to hơn chút, Becky. Nhưng tất nhiên lần sau có tên trong danh sách!”

      ta phét lác. Tôi có mặt trong cái danh sách đó.

      Khi tay ta di chuyển bụng tôi, tôi thể thoải mái. Tôi nhìn tay ta chằm chặp: trắng trẻo và mảnh mai, với cái nhẫn kim cương tổ chảng tượng trưng cho tình vĩnh cửu đeo ngón giữa bàn tay phải. Tôi tự hỏi biết ai tặng ta.

      đứa trẻ có chiều cao cân nặng chuẩn. tôi sờ thấy mông, có nghĩa là đầu bào thai ở phía gần mạn sườn ...” Venetia nhíu màu tập trung khi ta thăm thai. “Nếu ngôi thai cứ như thế này, chúng ta phải thảo luận các lựa chọn khi sinh, nhưng giờ vẫn còn khá sớm.” ta liếc nhìn bệnh án của tôi. “ mới được ba mươi hai tuần. Còn nhiều thời gian để thai xoay lại cho thuận. Nào, nghe tim thai nhé...” ta bóp gel lên bụng tôi chuẩn bị siêu . lát sau, nhịp tim bắt đầu vang lên bình bịch bình bịch khắp phòng.

      “Nhịp tim tốt, khỏe.” Venetia gật đầu với tôi và tôi gật đầu lại kiểu duyên dáng nhất có thể trong tư thế nằm. Trong lúc lâu cả ba chúng tôi cứ thế nghe những nhịp tim khẽ đập đều đặn. kỳ lạ. Chúng tôi ở đó, cả ba đều bị thanh đó làm mê mẩn - mà đứa nhóc còn chẳng biết là chúng tôi lắng nghe nhịp tim của nó.

      “Đó là con .” Venetia nhìn vào mắt Luke. “ kỳ diệu, nhỉ?” ta rướn người chỉnh lại cà vạt của - và tôi cảm thấy bực điên người. Sao ta dám làm thế? Đây là khoảnh khắc của chúng tôi. Và ai cũng biết là vợ mới là người chỉnh lại cà vạt cho chồng.

      “Này, Venetia,” tôi lịch khi cuối cùng ta cũng tắt cái máy nghe tim thai . “Tôi rất tiếc khi nghe tin chia tay với bạn trai. Tiếc thế.”

      “À ừ.” Venetia xòe tay ra. “ chuyện đáng ra nên xảy ra.” ta mỉm cười ngọt ngào. “Tình hình sức khỏe chung ra sao hả Becky? Có đau nhức ở đâu ? Có ợ nóng ? Lòi dom nữa?”

      tin được. ta cố tình chọn những chứng bệnh kém sexy nhất?

      , cảm ơn ,” tôi chắc như đinh đóng cột. “Tôi thấy tuyệt lắm.”

      “Thế may mắn đấy.” Venetia ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống lại. “Về cuối thai kỳ, cảm thấy cơ thể mình bắt đầu căng thẳng. có thể mọc mụn... phình đại tĩnh mạch... quan hệ tình dục ràng rất khó, nếu muốn thể...”

      Ôii. ta đúng là con khốn.

      “Về mặt đó chúng tôi chẳng có vấn đề gì cả.” Tôi cầm tay Luke vỗ vỗ. “Đúng , ?”

      “Bây giờ vẫn còn sớm mà.” Nụ cười giả lả của Venetia vẫn trơ trơ. “Rất nhiều bệnh nhân của tôi bị mất hứng thú với chuyện đó sau khi sinh con. Và tất nhiên, số người đàn ông cảm thấy dáng vóc mới của vợ họ có vẻ... thiếu hấp dẫn...”

      Thiếu hấp dẫn? Có phải ta vừa tôi thiếu hấp dẫn?

      ta cuốn băng đo huyết áp quanh cánh tay tôi và cau mày khi nó phồng lên. “Huyết áp tăng, Becky.”

      Tôi ngạc nhiên con tiều gì! Tôi liếc Luke, nhưng dường như hoàn toàn chẳng nghi ngờ gì.

      “Em , em nên nhắc đến cơn đau chân,” . “Nhớ , tối hôm trước ấy?”

      “Đau chân?” Venetia ngẩng lên, háo hức.

      việc gì đâu mà,” tôi nhanh. “Chỉ đau nhói cái.”

      Tuần trước tôi đôi Manolos năm phân làm cả ngày. Chắc đó là sai lầm vì khi về đến nhà tôi hầu như lết nổi và phải nhờ Luke mát xa bắp chân cho.

      “Dù thế em cũng nên kiểm tra chứ.” Luke siết chặt tay tôi. “Cẩn tắc vô áy náy.”

      “Chính xác!” Venetia đẩy cái ghế ta ngồi ra sau. “Mình khám chân nhé, được , Becky? lên lại giường khám .”

      Tôi thích cái tia sáng đó trong mắt ta. Miễn cưỡng, tôi cởi đôi tất nylon dài có dây treo hiệu Lycra của mình ra nằm lên giường.

      “Hmm.” ta nâng chân tôi lên, nhìn soi mói, rồi xoa tay lên nó. “Tôi nghĩ tôi có thể sờ thấy tĩnh mạch bắt đầu phình!”

      Tôi kinh sợ chằm chằm nhìn vào làn da mịn màng của mình. ta bốc phét. Chả có dấu hiệu nào của phình tĩnh mạch cả.

      “Tôi chả thấy gì ở đó cả,” tôi , cố gắng giữ bình tĩnh.

      “Với có lẽ nó có vẻ vô hình, nhưng tôi có thể nhận ra những thứ này từ giai đoạn rất sớm.” Venetia vỗ vai tôi. “Tôi nghĩ là, Becky ạ, từ giờ trở nên loại tất y tế này.” ta lấy cái gói ra khỏi ngăn bàn rồi lôi ra đôi gì đấy trông như tất ôm dài trắng. “ cái này vào.”

      “Tôi xỏ thứ đó vào người!” tôi rúm người lại khiếp hãi. Chạm vào nó tôi còn bắt mình làm nổi, gì đến xỏ vào. Đó là thứ kinh tởm nhất tôi từng trông thấy.

      “Becky, em .” Luke rướn người về phía trước. “Nếu Venetia là em nên loại này ...”

      “Em chắc chắn em bị phình tĩnh mạch mà!” Giọng tôi trở nên the thé. “Luke, là tại đôi giày của em, nhớ ?”

      “À,” Venetia chen vào. “Có lẽ đúng đấy. Để tôi xem cái gì nào.”

      ta săm soi đôi cao gót đế bục mới mua của tôi rồi rầu rĩ lắc đầu.

      “Đôi này phù hợp lắm với người mang thai giai đoạn cuối. Đây, thử cái này xem.” ta thọc tay vào ngăn cuối lôi ra đôi tông cao su bẩn thỉu màu nâu. “Đây là đôi bên khoa xương khớp cho dùng thử. Tôi rất vui được nghe ý kiến của .”

      Tôi kinh hoàng nhìn chúng trân trối. “ cái này cần xỏ đôi tất y tế kia nữa?”

      “Ồ !” ta mỉm cười. “Tôi nghĩ nên cả đôi tất ấy nữa. Chỉ cho an toàn ấy mà.”

      Con khốn. Con khốn.

      thử vào , em ,” Luke cùng cái gật đầu khích lệ. “Venetia chỉ nghĩ cho sức khỏe của em thôi mà.”

      Tôi muốn gào lên , ta đâu tốt thế! thấy ta làm gì sao?

      Nhưng tôi thể. đường thoát. Cả hai bọn họ quan sát tôi. Tôi phải làm điều này.

      Cảm thấy buồn nôn, tôi chậm chạp xỏ chiếc tất y tế đầu tiên vào, rồi chiếc kia.

      “Kéo chúng lên cao!” Venetia . “Đúng rồi, lên đùi.” Tôi bỏ giày và lồng chân vào đôi tông kinh tởm. Rồi tôi nhấc chiếc túi Marc Jacobs cỡ lớn (màu vàng nhạt, đẹp mê man) lên để nhét đôi giày vào.

      “Túi của đấy à?” Đôi mắt như ngọc của Venetia sáng rực lên khi nhìn thấy nó và tôi cảm thấy nỗi khiếp hãi bóp nghẹt mình. Đừng là cái túi. Làm ơn, đừng là cái túi.

      “Cái này quá quá nặng cho phụ nữ mang thai!” ta , lấy nó khỏi tay tôi và nhấc thử với cái nhăn mày. “ có biết nó gây tổn hại thế nào tới xương sống của ? biết đấy, tôi từng làm việc chặt chẽ năm với nhà trị liệu,” ta thêm. “Những tổn thương mà bà ấy chứng kiến, đều là của những người tha lôi loại túi với kích cỡ lố bịch này khắp nơi!”

      “Túi to là mốt đấy,” tôi cương quyết .

      “Mốt!” Venetia biểu diễn tiếng cười trong vắt của ta. “Mốt luôn có hại cho sức khỏe. Thử cái này , Becky. Nhà trị liệu của tôi cung cấp đấy.” mở tủ lôi ra cái bị thắt ngang hông làm bằng bạt kaki. “An toàn và tiện dụng hơn nhiều. Thậm chí còn có thể giấu nó dưới áo để khỏi bị cướp...”

      “Tuyệt quá!” Luke , lấy lại cái túi Marc Jacob từ tay Venetia và đặt nó lên sàn chỗ tôi thể với tới. “Venetia, em tốt quá.”

      Tốt á? chẳng biết tí gì về chuyện xảy ra ở đây đâu. tí nào.

      “Thử , Becky!” Venetia cứ như con mèo vờn con chuột thoi thóp, tận hưởng đau đớn của nó. “Thử xem có vừa .”

      Tay run rẩy, tôi vòng cái dây đai kaki quanh bụng, đóng khóa rồi để áo mình buông xuống. Khi quay lại tôi trông thấy hình ảnh của chính mình trong tấm gương soi toàn thân gắn đằng sau cửa.

      Tôi muốn khóc thét. Tôi trông như con quái vật dị hợm vậy. Cẳng chân tôi là hai thân cây trắng phớ, phì nộn. Bàn chân y chang bàn chân bà nội tôi. Tôi có bụng cả đằng trước lẫn đằng sau.

      “Trông tuyệt lắm, Becky!” Venetia nhảy bổ đến chỗ cái bàn và làm động tác lẹ làng kiểu yoga nhằm khoe cánh tay dài, uyển chuyển. “Vậy là, Luke, chúng ta cuộc hẹn tuyệt vời. Em thực rất quan tâm đến những điều về mấy đường link web đó...”

      Khốn khổ khốn nạn, tôi lê bước về chỗ ngồi và chờ họ nốt chuyện về mục profile công ty của Venetia. Nhưng giờ họ lại chuyển sang các tập quảng cáo cho ta và liệu có thể cải thiện chúng hơn nữa được .

      “Ôi xin lỗi, Becky!” Venetia làm ra vẻ chợt để ý đến tôi. “Chuyện này chắc là chán lắm nhỉ. Ừm, buổi khám định kỳ xong rồi, nên nếu muốn ở đây nữa...”

      “Chẳng phải là em có hẹn ăn trưa với Suze và Jess sao?” Luke ngẩng lên. “Sao em thẳng đến đó nhỉ? chỉ muốt chốt lại mấy vấn đề với Venetia.”

      Tôi chôn chân tại chỗ. Tôi muốn để ở đó mình với ta. Mọi bản năng của tôi đều bảo tôi đừng làm thế. Nhưng nếu tôi thế nghĩ tôi là đồ thích sở hữu chuyên nghi ngờ và chúng tôi lại cãi nhau to trận nữa.

      “Ừm, OK,” cuối cùng tôi . “Em vậy.”

      “Nhớ mang theo những thứ cần,” Venetia , chỉ tay về phía cái túi Marc Jacobs của tôi. “Và tôi muốn nghe vẫn còn dùng cái túi kia!” ta huơ huơ ngón tay vào mặt tôi.

      Tôi muốn bắn chết ta. Nhưng cãi chả ích gì, Luke chỉ bênh ta thôi. Lặng lẽ, tôi lấy ví, điện thoại, chìa khóa và vài thứ đồ trang điểm cần thiết. Tôi cho chúng vào cái bị kaki rồi kéo khóa lại.

      “Tạm biệt, em .” Luke hôn tôi. “ gọi cho em sau.”

      “Tạm biệt. Tạm biệt Venetia.” Tôi hầu như thể nhìn thẳng vào mắt ta. Tôi rời căn phòng, tiến thẳng ra sảnh.

      Tại bàn lễ tân có tóc vàng bụng bầu bé tẹo rối rít , “Đăng ký được với bác sĩ Venetia khiến tôi hồi hộp quá!”

      Ừ, giờ thỏa nguyện rồi nhé, tôi cay độc nghĩ. Cho đến khi ta khiến trông như mụ lập dị trước mặt chồng .

      Tôi gần như ra đến cửa đứng khựng lại vì chợt nhớ ra chuyện. Sáng nay lúc Luke tắm di động của ấy reo, và tôi nghe máy. phải vì tôi thích sở hữu hay nghi ngờ, mà bởi vì...

      Hừm, thôi được. Vì tôi nghĩ đấy có thể là Venetia. Nhưng phải, mà là John gọi từ Brandon Communications, và tôi hề nhắn Luke gọi lại cho ta. Mình nên cho biết.

      Tôi quay lại qua phòng chờ, cố gắng phớt lờ ánh mắt soi mói tò mò của tóc vàng và chồng ta. Đôi tất khốn kiếp này tụt trước khi mình ra được ngoài kia mất.

      phụ nữ mặc đồng phục kiểu y tá đứng trước tôi hành lang, và khi tôi lếch thếch tới ta dừng trước cửa phòng Venetia. ta gõ hai lần, rồi mở cửa.

      “Ôi xin lỗi!” tôi nghe ta . “Tôi có ý làm phiền...”

      Làm phiền cái gì? Làm phiền cái gì?

      Trống ngực tôi đột nhiên nện thình thịch, tôi vội vã tiến đến, nhưng chỉ kịp nhìn nhanh cái qua cửa ra vào khi y tá cáo lui.

      Và tôi thấy họ. Ngồi bên nhau chỗ cái bàn, thầm cười cười . Cánh tay của Venetia thoải mái đặt vai Luke. Tay kia đan vào tay . Trông họ hạnh phúc và thư thái và thân mật.

      Trông họ như cặp.

      Tôi biết bằng cách nào tôi đến được nhà hàng mình hẹn gặp Suze và Jess. Tôi bước trong chế độ tự động điều khiển, như xác ướp. Tôi muốn nôn thốc tháo mỗi lần nghĩ đến điều đó.

      Chúng nó ở cùng nhau. Chúng nó ở cùng nhau.

      “Bex?”

      Cũng bằng cách nào đó tôi mò mẫm qua được những cái cửa kính và đứng đó thẫn thờ trong khi nhân viên phục vụ hối hả xung quanh và mọi người tán gẫu huyên náo. “Bex, cậu sao chứ?” Suze vội vã tiến lại chào tôi. Mắt rớt xuống đôi chân trắng lốp của tôi kinh hãi. “Cậu mặc cái gì thế? Có chuyện gì thế? Bex... cậu có được ?”

      “Mình... . Mình chỉ cần ngồi xuống thôi.” Tôi loạng choạng theo sau đến bàn kê ở góc, Jess chờ sẵn ở đó.

      “Có chuyện gì thế?” Trông Jess sốc toàn tập trước bộ dạng của tôi. Chị nhanh tay đẩy cái ghế ra rồi đỡ tôi ngồi xuống. “Em có sao ? Đứa bé làm sao à?”

      “Em thấy bọn họ,” tôi khó nhọc .

      “Ai?”

      “Luke và Venetia. Cùng nhau.”

      “Cùng nhau?” Suze lấy tay bịt miệng. “Cùng nhau... làm gì?”

      “Họ ngồi bên bàn, chuyện.” Tôi hầu như nổi nên lời. “Nàng đặt tay lên vai chàng, chàng nắm tay nàng.” Tôi ngước lên chờ phản ứng. Cả Suze và Jess đều có vẻ như chờ tôi kể thêm nữa.

      “Họ... hôn nhau à?” Suze dạm hỏi.

      , họ cười. Trông họ hoàn toàn hạnh phúc. Mình chỉ... mình phải biến khỏi đó.” Tôi nuốt ngụm nước lớn. Suze và Jess liếc mắt nhìn nhau.

      “Và đó là lý do cậu mặc quần tất trắng?” Suze đánh bạo hỏi cách nghiêm túc.

      ! Tất nhiên là !” tôi nốc cạn ly nước, cảm thấy nhục nhã lại dâng lên ngùn ngụt. “Là Venetia! ta cướp giày và túi của mình, rồi bắt mình mặc cái thứ này, để cho mình trông thô thiển trước mặt Luke.”

      Suze há hốc miệng. “Đúng là đồ bò cái!”

      “Và mình thể cởi chúng ra được.” Lúc này tôi nước mắt lưng tròng. “Mình mắc kẹt với chúng.”

      “Thôi nào! Mình giúp cậu.” Suze đặt ly của mình xuống và với tay lấy chiếc tất. Jess nhìn, lông mày cau lại.

      “Becky... em có chắc là có lý do sức khỏe hợp lý nào khi mặc chúng ?”

      ! ta chỉ làm thế vì ti tiện thôi! ta thời trang chỉ tổ hại sức khỏe.”

      Trông Jess vẫn lạnh te. “ đúng là thời trang có hại cho sức khỏe.”

      “Thời trang hại sức khỏe!” tôi òa lên, “Tốt cho sức khỏe có! Nó khiến chị... nó khiến chị luôn giữ mình săn chắc và đứng thẳng lưng để áo khoác của chị có dáng đẹp hơn... và chính mình nếu bị trầm cảm toàn tập.” Tôi vừa vừa xòe ngón tay đếm từng điểm. “Còn giày cao gót là bài tập thể dục tuyệt vời cho cơ bắp chân...”

      “Bex, uống chút rượu ,” Suze dịu dàng an ủi, đẩy ly của sang phía tôi. “Chỉ ngụm hại đứa bé đâu. Và nó có thể... khiến cậu bình tĩnh hơn chút.”

      “Ừ. Cám ơn.” Tôi uống ngụm đầy biết ơn.

      “Bác sĩ sản của mình bảo mỗi đêm mình làm ly vang cũng được,” Suze thêm. “Ông ấy là người Pháp.”

      Tôi uống thêm ngụm nữa, cảm thấy nhịp tim mình điều hòa trở lại. Lẽ ra mình nên đến Pháp mà sinh con. Hay bất cứ chỗ nào ngoại trừ chỗ của Venetia Carter. Có lẽ mình nên quên phắt mấy thứ bệnh viện mà sinh con trong cửa hàng như vẫn hằng dự định. Ít nhất như thế mình cảm thấy thư thái và hạnh phúc. Ít nhất như thế mình được tặng quần áo miễn phí.

      “Mình chẳng biết nên làm gì nữa.” Tôi đặt ly rượu xuống và đau khổ nhìn hết Suze lại Jess. “Mình thử chuyện với Luke rồi. ấy bảo chẳng có chuyện gì hết và họ chỉ là bạn. Nhưng mình thấy trông họ đơn giản là bạn.”

      “Chính xác ấy cầm tay ta thế nào?” Suze cau mày tập trung. “Có thể nào chỉ là thân thiện kiểu bạn bè ? Venetia có phải là kiểu người hay đụng chạm thoải mái ?”

      ta...” Tôi nhớ lại. Tôi nhớ ta từng siết vai tôi, dùng bàn tay vuốt dọc cánh tay tôi. “Hơi hơi,” cuối cùng tôi cũng .

      “À, có lẽ mọi chuyện chỉ có thế! Có lẽ chỉ là ta thuộc típ người quá gần gũi.”

      “Em có bằng chứng gì nữa ?” Jess hỏi.

      “Vẫn chưa.” Tôi nghịch giấy gói thanh bánh mì, băn khoăn biết có nên với họ . “Hôm trước em bám theo ấy.”

      “Cậu làm cơ?” Trông Suze kinh hoàng. “Nhỡ ấy trông thấy cậu sao?”

      ấy thấy tớ . Tớ giả vờ mua sắm.”

      “Bex...” Suze bứt tóc. “Nhỡ chẳng có chuyện gì sao? Chỉ nhìn thấy họ tay nắm tay phải là bằng chứng. Cậu muốn hủy hoại toàn bộ lòng tin giữa cậu và Luke chứ hả?”

      “Thế mình nên làm gì đây?” Tôi nhìn từ khuôn mặt này sang khuôn mặt kia. “Em nên làm gì?”

      “Chẳng gì cả.” Suze khẳng định. “Bex, mình biết Luke cậu. Và ấy vẫn chưa làm điều gì tội lỗi cả, đúng ? Nếu ấy từng dối cậu, hay cậu bắt quả tang họ hôn nhau lại là chuyện khác...”

      “Chị nhất trí.” Jess gật đầu lia lịa. “Chị nghĩ em nhầm hàng rồi, Becky.”

      “Nhưng...” tôi bỏ dở chừng câu , xoắn tấm giấy gói chặt quanh ngón tay. Tôi biết phải giải thích ra sao, tôi chỉ có linh cảm xấu. chỉ là mấy vụ tin nhắn hay bữa tối. Thậm chí cũng phải chuyện tôi vừa bắt gặp họ. Mà là có gì đó ở ta. Trong mắt ta. ta có dã tâm.

      Nhưng nếu tôi thế họ bảo tôi chỉ tưởng tượng ra.

      “Thôi được rồi,” tôi đành . “Em làm gì hết.”

      “Mình gọi món ,” Suze phán, chìa menu cho tôi.

      “Có kiểu menu tính theo mâm với số món cố định đấy,” Jess , đặt tờ giấy đánh máy lên tập thực đơn ghi tên và giá từng món riêng rẽ. “Như thế tiết kiệm hơn, nếu chúng ta chỉ gọi hai món và chọn bất cứ món nào trong số mấy món lố bịch có nấm cục ấy.”

      Ngay lập tức tôi muốn bật lại rằng nấm cục là món thích của tôi và ai thèm quan tâm xem nó giá bao nhiêu chứ? Nhưng vấn đề là tôi cũng gần như đồng ý. Tôi chưa từng chi cả-ngàn-bảng-cho-cái-món-nấm-cục-ấy.

      Ôi trời. Đừng bảo là mình bắt đầu đồng ý với Jess.

      “Ngoài ra cậu có thể giúp mình nghĩ xem nên hoàn toàn quay lưng lại với Lulu thế nào,” Suze thêm, chuyền giỏ bánh mì qua tôi.

      “Ôii,” tôi , vui hơn chút. “Sao lại thế?”

      ta nhận được lời đề nghị làm chương trình ti vi,” Suze giọng khinh bỉ. “ trong số nhan nhản các chương trình toàn kịch bản giả tạo, ta đến nhà của bà mẹ dở hơi nào đó để dạy dỗ họ cách nấu ăn cho con sao cho bổ dưỡng. Và ta vừa đề nghị mình làm bà mẹ dở hơi đầu tiên!”

      đời nào!”

      ta đưa tên của mình cho công ty sản xuất chương trình đó!” Giọng Suze cao vút lên vì giận dữ. “Họ gọi cho mình hỏi có đúng là mình chỉ cho các con ăn đồ đóng hộp nên đứa nào biết ?”

      thô lỗ!” Tôi lấy thanh bánh mì và phết chút bơ lên. Chẳng gì bằng có ai đó để mà ghét, như thế khiến bạn quên các vấn đề của chính mình.

      Chúng tôi bữa trưa tuyệt vời, ba chúng tôi, và đến cuối bữa tôi thấy khá hơn rất nhiều. Tất cả chúng tôi đều xác nhận Lulu đích thị là con mụ xấu xa (Jess chưa từng gặp Lulu, nhưng tôi miêu tả khá cho chị.) Rồi Jess tâm các vấn đề của chị. Chị với Tom chuyện Chile và chuyện đó được suôn sẻ lắm.

      “Đầu tiên ấy tưởng chị đùa,” chị , bóp vụn thanh bánh mì ra thành từng mảnh . “Rồi ấy tưởng chị thử thách tình của ấy. Thế là ấy liền cầu hôn.”

      “Tom cầu hôn?” tôi ré lên phấn khích.

      “Đương nhiên là chị bảo ấy đừng có lố bịch như thế,” Jess . “Và giờ... bọn chị còn chuyện nữa.” Chị kiểu thản nhiên, nhưng tôi có thể thấy nỗi buồn trong mắt chị. “Chuyện vớ vẩn ấy mà.” Chị nuốt ực ngụm rượu lớn, giống Jess chút nào. Tôi liếc nhìn Suze, ném cho tôi cái cau mày lo lắng.

      “Jess, chị có chắc chắn về chuyện Chile ?” tôi ngập ngừng .

      “Chắc.” Chị gật đầu. “Chị phải . Chị phải làm việc này. Chị bao giờ có lại cơ hội này lần nữa.”

      “Với cả Tom luôn có thể đến thăm chị ở đó mà,” Suze chỉ ra.

      “Chính xác. Chỉ cần ấy có thể ngừng nghe lời mẹ!” Jess lắc đầu tức giận. “Janice hoàn toàn cuồng loạn. Bà ấy liên tục gửi cho chị bản in từ mấy trang mạng Chile là nước nguy hiểm, bất ổn, bệnh tật hoành hành và đầy mìn chôn dưới đất.”

      “Thế có đúng ?” tôi sợ sệt .

      “Tất nhiên là !” Jess . “Bà ấy chỉ vớ vẩn.” Chị nhấp ngụm nữa. “Ở đó chỉ có vài quả mìn, thế thôi. Và vấn đề liên quan đến dịch tả.”

      Vài quả mìn? Dịch tả?

      “Jess, đến đó chị phải thực cẩn thận ấy,” tôi buột miệng , và nắm tay chị. “Bọn em muốn có bất cứ chuyện xấu gì xảy ra cho chị.”

      “Đúng đấy, chị phải cẩn thận đấy,” Suze chen vào.

      “Chị cẩn thận,” cổ Jess đỏ ửng lên. “Chị sao hết. Cảm ơn bọn em. Dù sao nữa...” Khi người phục vụ mang cà phê đến, chị rụt tay lại, trông ngượng nghịu. “Chị thích cặp tóc của em lắm, Becky.”

      ràng là chị muốn đổi đề tài.

      “Ôi cảm ơn chị.” Tôi trìu mến chạm vào nó. “Đẹp ? Của Miu Miu đấy. Thực ra nó là phần của danh mục đầu tư quỹ tín thác cho con em.”

      Im lặng bao trùm và tôi ngước lên thấy cả Suze lẫn Jess nhìn tôi chằm chặp.

      “Bex, sao cái cặp tóc Miu Miu lại có thể là phần của danh mục đầu tư tín thác được?” Suze băn khoăn .

      “Bởi vì nó là Đồ cổ cho Tương lai!” tôi vừa vừa khoa tay.

      “Đồ cổ cho Tương lai là cái gì?” trông Suze bối rối.

      Ha. Thấy chưa. Mình trước thời đại!

      “Đây là cách đầu tư mới rất tuyệt vời,” tôi giải thích. “Dễ như ăn kẹo vậy! Cậu cứ mua cái gì cũng đươc, giữ lại cả bao bì, rồi trong vòng năm mươi năm đem bán đấu giá và kiếm bộn!”

      “Ra thế,” Suze , vẻ nghi ngại. “Thế cậu còn mua gì nữa?”

      “Ừm...” tôi nghĩ lát. “Kha khá đồ của Miu Miu, thực ra là thế. Cả số tượng Harry Porter và búp bê Barbie công chúa... cái vòng tay tuyệt đẹp của Topshop...”

      “Becky, vòng tay Topshop đâu phải khoản đầu tư,” Jess , có vẻ cáu.

      Chị vẫn chưa thực hiểu vấn đề.

      “Có thể bây giờ chưa,” tôi kiên nhẫn giải thích. “Nhưng . Nó xuất chương trình Antique Roadshow, rồi chị xem!”

      “Bex, ngân hàng làm sao?” Suze lo lắng .

      “Mình định nhét tiền của con mình vào ngân hàng vớ vẩn nào đó như mọi người khác!” tôi . “Mình là chuyên gia tài chính, nhớ , Suze. Đây là lĩnh vực mình làm.”

      “Là lĩnh vực cậu từng làm.”

      cũng như lái xe đạp thôi mà,” tôi ra vẻ kẻ cả trấn an . Tôi lái xe đạp chẳng giỏi đến thế, nhưng đâu cần phải nhắc đến điều đó chứ.

      “Tức là em làm à?” Jess hỏi. “Em đầu tư hết cả tiền?”

      “Ôi chưa. Em vẫn còn cả đống tiền!” tôi làm ngụm cà phê, rồi để ý thấy bức tranh trừu tượng treo bức tường cạnh tôi. Chỉ là bức sơn dầu vẽ hình vuông lớn màu xanh da trời, thế mà cái tag giá nho gắn ở đó đề những £195. “Này, nhìn xem!” tôi , chằm chằm nhìn nó cách thích thú. “Hai người có nghĩ là em nên...”

      !” cả Suze và Jess đồng thanh cắt ngang.

      tình. Họ thậm chí còn biết tôi sắp sửa gì cơ mà.

      Tôi về nhà tối đó chỉ thấy căn hộ tối đen trống trải có Luke. ở chỗ ta.

      . phải. Thôi ngay. Tôi tự làm cho mình cái sandwich, đá chân cởi đôi dép rồi cuộn tròn sofa với cái điều khiển ti vi. Trong khi tôi bấm nút đổi kênh liên tục để tìm chương trình Birth Stories, tôi nghiện chương trình này (chỉ có điều tôi toàn xem những phần quan trọng nhất qua kẽ những ngón tay che mắt), điện thoại reo.

      “Chào em!” Là Luke, nghe giọng có vẻ vội vã. “Becky, quên mất bảo với em, ra ngoài đến dự Lễ trao Giải thưởng Tài chính. về muộn.”

      “Ơ vâng.” Giờ tôi nhớ rồi, tôi có biết cái lễ này. Thực ra Luke rủ tôi cùng tới đó nhưng tôi thể đối diện nổi với buổi tối toàn những bác quản lý quỹ già nua tẻ nhạt. “OK. Gặp sau nhé. À Luke...”

      Tôi bỏ dở câu , tim đập thình thịch. Tôi biết mình định gì, chứ đừng đến việc thế nào.

      phải đây.” Luke thậm chí còn buồn để ý tới im lặng khó nhọc của tôi. “Gặp em sau.”

      “Luke...” tôi thử lại - nhưng đầu bên kia ngắt.

      Tôi trân trối nhìn vào khoảng lúc, tưởng tượng ra cuộc chuyện hoàn hảo trong đó Luke hỏi tôi có chuyện gì còn tôi , Ôi có gì đâu, rồi , Có, có mà, và kết thúc bằng việc rằng hoàn toàn tôi, rằng Venetia thực xấu điên và rằng hay là mai vợ chồng mình Paris ?

      Nền nhạc chói tai phát ra từ ti vi lôi tôi ra khỏi cơn mụ mị và ngước mắt lên nhìn màn hình. Hình như tôi quá xa xuống cuối danh sách kênh truyền hình cáp, và kênh kinh doanh và tài chính vô danh nào đó. Tôi cố nhớ xem Living Channel ở kênh nào chợt chú ý tới tay bệ vệ mặc chiếc jacket dành cho tiệc tối màn hình. Tôi nhận ra ta. Đó là Alan Proctor của Quỹ đầu tư Đất Mũi. Còn có cả cái Jill của tờ Portfolio Management ngồi cạnh ta nữa. Cái quái gì...

      thể tin nổi. Lễ trao Giải thưởng Tài chính đúng là được truyền hình trực tiếp! kênh truyền hình cáp chẳng ai thèm xem - nhưng vẫn là truyền hình trực tiếp! Tôi ngồi thẳng dậy chăm chú nhìn màn hình. Có khi mình thấy Luke cũng nên!

      “... và giờ chúng tôi xin được truyền hình trực tiếp Lễ trao Giải thưởng Tài chính năm nay từ khách sạn Grosvenor House...” phát thanh viên . “Năm nay chúng ta phải đổi hội trường vì số lượng công ty tranh giải tăng lên...”

      Chỉ để cho vui, tôi với lấy điện thoại bấm phím tắt gọi cho Luke. Camera quét qua hội trường còn tôi chăm chú săm soi màn hình, nhìn từng người thắt cà vạt đen ngồi ở các bàn. Có Philip, cựu tổng biên tập của tôi ở tờ Successful Saving, làm ngụm rượu lớn. Cả cái ở tập đoàn bảo hiểm Lloyd lúc nào cũng mặc vest xanh lá họp báo nữa...

      “Chào em, Becky.” Luke đột ngột bắt máy. “Mọi thứ ổn chứ?”

      “Chào !” tôi . “Em chỉ biết Lễ trao giải thế nào thôi?”

      Tôi đợi camera chiếu đến chỗ Luke. Rồi tôi có thể , “Biết sao , em nhìn đấy!”

      “Ôi vẫn thế, vẫn thế,” Luke sau khi ngừng chút. “Phòng đông nghịt ở khách sạn Dorchester... đông kinh khủng...”

      Khách sạn Dorchester?

      Tôi trân trối nhìn cái điện thoại lát. Rồi cảm thấy vừa nóng vừa lạnh, tôi áp tai vào ống nghe. Tôi nghe thấy tiếng chuyện xôn xao nào lọt vào. phải hội trường đông đúc, đúng ?

      dối.

      “Becky? Em còn đó ?”

      “Em... ừm... còn.” Tôi cảm thấy choáng váng vì sốc. “Thế, ngồi cạnh ai thế?”

      ngồi cạnh... Mel. phải đây, em .”

      “OK,” tôi thẫn thờ . “Tạm biệt.”

      Camera vừa lia qua Mel ti vi. ấy ngồi kẹp giữa hai người đàn ông lực lưỡng mặc com lê. Cả cái bàn ấy chẳng còn chỗ nào trống.

      Luke dối tôi. ở đâu đó khác. Với ai đó khác.

      Ánh sáng phù phiếm và tiếng ồn ào của lễ trao giải khiến tôi lộng cả óc nên tôi tắt phụp ti vi . Trong lúc tôi cứ thế lặng lẽ đăm đăm - rồi, trong cơn choáng váng, tôi với lấy điện thoại bấm số gọi mẹ. Tôi cần chuyện với ai đó.

      “A lô?” Ngay khi nghe thấy giọng an toàn, thân thuộc của mẹ, tôi muốn òa khóc.

      “Mẹ à, con Becky đây.”

      “Becky! Khỏe , con ? Đứa thế nào? Đạp dữ lắm hả?”

      “Cháu khỏe ạ.” Tôi sờ tay lên bụng theo phản xạ. “Nhưng con ... vấn đề.”

      “Vấn đề kiểu gì?” Giọng mẹ đầy lo lắng. “Becky, phải lại mấy gã từ Mastercard nữa đấy chứ?”

      ! Đây là... chuyện cá nhân.”

      Cá nhân?”

      “Con... chuyện đó...” tôi cắn môi, bất chợt ước gì mình suy nghĩ trước khi gọi điện. Tôi thể với mẹ có chuyện gì. Tôi thể khiến mẹ lo quýnh lên. Nhất là sau khi mẹ cảnh báo trước với tôi về chính chuyện này.

      Có lẽ tôi có thể hỏi mẹ lời khuyên mà cần kể hết . Như khi người ta vẫn viết thư cho mục tâm báo chí về chuyện của “bạn” họ trong khi thực ra chính họ mới là người bị bắt quả tang mặc đồ bơi của vợ.

      “Là chuyện về... đồng nghiệp ở cửa hàng,” tôi bắt đầu, giọng run run. “Con nghĩ ấy định... định chuyển sang bộ phận khác. Sau lưng con ấy toàn chuyện với họ, lại còn ăn trưa với họ nữa, con chỉ vừa phát ra ấy dối con...” giọt nước mắt lăn xuống má tôi. “Mẹ có lời khuyên gì ?”

      “Tất nhiên mẹ có vài lời khuyên!” mẹ vui vẻ . “Con , ấy chỉ là đồng nghiệp thôi mà! Mấy người đồng nghiệp đến rồi như cơm bữa. Vài tuần nữa là con quên biến ấy và chuyển sang quý người khác ngay thôi!”

      “Đúng thế,” tôi sau lúc im lặng.

      Thành , thế chẳng làm tôi dễ chịu hơn mấy.

      “Này,” mẹ , “con có túi đựng tã chưa? Mẹ hỏi thế vì vừa thấy cái siêu hay ở cửa hàng John Lewis...”

      “Vấn đề là, mẹ ơi...” tôi cố lần nữa. “Vấn đề là, con thực quý đồng nghiệp này. Và con thể biết được liệu ấy có gặp mấy người đó sau lưng con ...”

      “Con , bạn này ai thế?” mẹ có vẻ bối rối. “Con bao giờ nhắc đến ấy chưa nhỉ?”

      ấy chỉ là... người con hợp ngay từ đầu. Bọn con chuyện rất vui, và ... dự án chung... và, mẹ biết đấy, có vẻ như nó thực hiệu quả. Con nghĩ bọn con vui vẻ bên nhau biết bao...” cục nghẹn to đùng xuất trong họng tôi. “Con thể chịu được nếu mất ấy.”

      “Con mất ấy sao được!” mẹ , bật cười. “Ngay cả khi ấy bỏ con chuyển sang bộ phận khác, thỉnh thoảng các con vẫn có thể cùng nhau uống cà phê...”

      “Thỉnh thoảng cùng nhau uống cà phê?” Tôi thốt lên đau đớn. “Thỉnh thoảng cùng nhau uống cà phê có nghĩa lý gì cơ chứ?”

      Nước mắt bắt đầu chảy mặt tôi khi nghĩ đến cảnh tôi và Luke gượng gạo gặp nhau trong buổi thỉnh thoảng uống cà phê, trong khi Venetia ngồi góc nhịp nhịp móng tay xuống bàn.

      “Becky?” mẹ hoảng hốt kêu lên. “Con ? Con sao chứ?”

      “Con ổn,” tôi khịt mũi, lau mặt. “Chỉ hơi... buồn chút thôi.”

      này thực quan trọng với con đến thế sao?” mẹ bối rối ra mặt. Tôi nghe thấy tiếng bố vọng vào điện thoại, “Có chuyện gì thế?” và có tiếng lạo xạo khi mẹ quay khỏi cái điện thoại.

      “Là Becky,” tôi nghe thấy mẹ , thầm. “Em nghĩ nó hơi bị ảnh hưởng của hormon, tội nghiệp con bé...”

      tình! Con bị ảnh hưởng của hormon. Chồng con ngoại tình.

      “Becky, nghe mẹ này.” Mẹ quay trở lại chuyện với tôi. “Con chuyện này với bạn ấy chưa? Con hỏi thẳng ấy xem có đúng là ấy định chuyển sang bộ phận khác chưa? Con có chắc thông tin con có đều đúng ?”

      Im lặng bao trùm trong lúc tôi tưởng tượng ra cảnh mình đối đầu với Luke khi về nhà đêm nay. Lỡ to tiếng và cố vờ vịt là mình ở lễ trao giải đó sao? Lỡ bảo Venetia và bỏ tôi để đến với ta?

      Cách nào tôi cũng cảm thấy muốn chết trước viễn cảnh ấy.

      dễ,” cuối cùng tôi .

      “Ôi Becky.” Mẹ thở dài. “Con chưa bao giờ giỏi đối mặt với các vấn đề của mình, đúng ?”

      “Vâng.” Tôi di di chân thảm. “Con đoán là thế.”

      “Giờ con trưởng thành rồi, con ,” mẹ dịu dàng . “Con phải đương đầu với những vấn đề của mình. Con biết mình phải làm gì mà.”

      “Mẹ phải.” Tôi thở dài thườn thượt, cảm thấy cơ thể mình bớt căng thẳng. “Cảm ơn mẹ.”

      “Con bảo trọng nhé, con . Đừng để mình buồn nhiều. Bố gửi lời hỏi thăm con.”

      “Con đến thăm bố mẹ sớm. Tạm biệt. Và cảm ơn mẹ.”

      Tôi tắt điện thoại trong quyết tâm mới. Thực tế vừa chứng minh, các bà mẹ đúng là thông thái nhất. Mẹ vừa giúp tôi nhìn nhận toàn bộ chuyện này cách ràng lần đầu tiên từ bấy đến nay. Tôi quyết định chính xác mình làm gì.

      Tôi thuê thám tử tư.

      KHOA NGHIÊN CỨU HY-LA

      ĐẠI HỌC OXFORD

      OXFORD

      OX1 6TH

      Bà R. Brandon

      37 Maida Vale Mansions

      Maida Vale

      London NW6 0YF

      Ngày 3 tháng Mười năm 2003

      Thưa bà Brandon

      Cảm ơn bà vì để lại tin nhắn điện thoại mà thư ký của tôi cố hết sức trình bày lại.

      Tôi rất tiếc khi nghe tin chồng bà có thể “ ngoại tình bằng tiếng Latin”, như bà . Tôi có thể hiểu là bà hẳn phải cảm thấy lo lắng ra sao và tôi rất vui lòng được dịch bất cứ tin nhắn nào bà chuyển tiếp cho tôi. Tôi thực hy vọng như thế làm trắng đen.

      Trân trọng

      Edmund Fortescue

      Giáo sư ngành nghiên cứu Hy-la

      Tái bút: Nhân tiện, chung người ta dùng từ “tình nhân Latin” để chỉ những người chuyện với tình nhân của họ bằng tiếng Latin; tôi thực lòng hy vọng thông tin này ít nhiều trấn an bà.

      Denny and George

      44 Phố Horal

      Covent Garden

      London W1

       

      Bà R. Brandon

      37 Maida Vale Mansions

      Maida Vale

      London NW6 0YF

       

      Ngày 4 tháng Mười năm 2003

      Rebecca thân mến

      Cảm ơn vì lá thư của . Tôi rất tiếc khi nghe tin có mâu thuẫn với bác sĩ sản của mình.

      Chúng tôi rất xúc động vì từng có nhiều khoảnh khắc hạnh phúc đến thế ở đây và cảm thấy đây là “nơi hoàn hảo để mang đứa trẻ đến thế giới.” Tuy nhiên, tôi e rằng chúng tôi thể biến cửa hàng của mình thành phòng hộ sinh dã chiến, ngay cả vì khách hàng cũ đáng giá.

      Chúng tôi đánh giá cao đề nghị đặt tên con là “Denny George Brandon”; tuy nhiên tôi e rằng điều đó cũng làm thay đổi quyết định của chúng tôi.

      Chúc may mắn khi sinh nở.

      Gửi tới những lời chúc tốt đẹp nhất

       

      Francessca Goodman

      Giám đốc Cửa hàng

      REGAL AIRLINES

      Trụ sở chính

      Preston House

      345 KINGSWAY - LONDON WC2 4TH

      Bà Rebecca Brandon

      37 Maida Vale Mansions

      Maida Vale

      London NW6 0YF

      Ngày 4 tháng Mười năm 2003

      Thưa bà Brandon

      Cảm ơn bà vì lá thư

      Bà có vẻ hiểu lầm nghiêm trọng. Nếu bà sinh con giữa trung chuyến bay của Regal, con bà cũng được “tặng vé hạng thương nhân miễn phí cả đời”. Và bà cũng có quyền cùng con bà “với tư cách người giám hộ”.

      Các tiếp viên máy bay của chúng tôi phải “ai cũng từng đỡ đẻ cho hàng triệu triệu đứa trẻ” và tôi muốn rằng chính sách của công ty Regal cho phép chúng tôi cho phép bất cứ phụ nữ nào mang thai 36 tuần lên máy bay.

      Tôi hy vọng bà lại lựa chọn Regal Airlines sớm.

      Trân trọng

      Margaret McNair

      Giám đốc Phụ trách Khách hàng

      KENNETH PRENDERGAST

      Prendergast de Witt Connell

      Tư vấn Tài chính

      Forward House

      394 High Holborn London WC1V 7EX

      Bà R. Brandon

      37 Maida Vale Mansions

      Maida Vale

      London NW6 0YF

      Ngày 5 tháng Mười 2003

      Thưa bà Brandon

      Cảm ơn vì lá thư của bà.

      Tôi lo ngại khi nghe về “kế hoạch thiên tài mới” của bà. Tôi thành khuyên bà đừng đầu tư phần còn lại của quỹ dành cho con bà vào cái gọi là “Đồ cổ cho Tương lai”, đồng thời xin gửi trả bà bức ảnh chụp nhanh bộ bikini Topshop phiên bản limited mà tôi biết phải bình luận gì. Mua những món đồ như vậy phải “chắc thắng lớn”, cũng thể giúp bất kỳ ai kiếm lời được ngay cả khi họ “mua đủ nhiều”.

      Cho phép tôi được gợi ý cho bà những đầu tư thông dụng hơn, như cổ phiếu và trái phiếu.

      Trân trọng

      Kenneth Prendergast

      Chuyên gia Đầu tư Gia đình

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :