Tình Yêu Và Tội Lỗi - Siphrit Vanhon (4 phần)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần 4: Bẫy tình

      12.


      hồi lâu, cả hai chúng tôi cùng im lặng. Giông tố kéo đến và lúc này nghe tiếng sấm rền. Trời nổi gió, rèm cửa bay phần phật. Nhưng khí trong phòng vẫn ngột ngạt, oi bức, khiến người vã mồ hôi. Tôi đưa tay xoa mặt, cảm thấy mình lúc này như con cá cố nhoi lên tớp khí. Ở kia, tác giả của những trang nhật ký vĩnh viễn ngủ yên, còn biết đến sấm chớp hay bão giông ... Sau khi uống cạn ly cônhắc để trấn tĩnh, tôi với Hêben:

      – Vậy là, Aixensnaiđơ chết trong thất vọng, tự giải thoát cho đời mình bằng giấc ngủ ngàn năm.

      – Chuyện này chỉ có hai chúng ta biết thôi – Hêben – Chúng ta công bố những trang nhật ký này.

      – Tôi biết chứ! Người vợ bị kết án và ngồi tù, còn người chồng xuống mộ.

      cái chết bi thảm của người đàn ông bị lừa dối, bị sỉ nhục, bị cướp đoạt mất danh dự và tiền của. Người chồng ấy còn lối thoát nào khác là tự kết liễu đời mình. Ngay cả khi ông ta muốn sống, nhưng rượu và liều lượng thuốc ngủ quá cao tác động, khiến ông ta ngủ say bao giờ dậy nữa. Đôi khi, trong những hoàn cảnh nhất định, con người bỗng thèm khát giấc ngủ triền miên để quên đời thực, nhất là khi con người đánh mất mình và những gì gắn bó với mình. Nhưng dù sao, người đàn ông này đám tang rất đông. Những người tò mò tề tựu để xem con người chết vì người phụ nữ. người chồng tội nghiệp. Amen!

      Hêben nhìn tôi kinh ngạc.

      – Ồ, bạn, rượu làm cho buồn lây và bắt đầu triết lý về cuộc đời.

      Rượu làm hại rồi.

      – Đúng, đúng thế đấy! – Tôi đáp – Vì rượu làm hại tôi, tôi phải xử tội nó, phải uống cho cạn chai để rượu làm hại được ai nữa!

      Và tôi rót tiếp ly cônhắc nữa.

      – Chuyện dã xảy ra rồi – Hêben – Chúng ta thể công khai biện hộ cho người vợ hoặc khép tội cho người chồng. Ông ta chết. Ngày mai dân chúng bàn tán xôn xao. Người vợ ngồi tù vì hành động phạm pháp, mặc dù người chồng chính là kẻ chủ mưu về phương diện tinh thần. còn muốn gì hơn.

      Tôi đến gần cửa sổ và chăm chăm nhìn vào màn đêm. Trong các ngôi nhà dọc theo triền núi còn thấp thoáng ánh đèn. Và xa xa, ngọn núi Kribec có ánh chớp rồi tiếp đến là tiếng sấm ì ầm.

      Vâng, tôi còn muốn gì hơn? Con người bị kết tội theo hành động mình phạm pháp, ai nghĩ đến những xung lực nho , những yếu tố tác động đến tinh thần từ từ dẫn đến hành động. Phần đông người ta biết được những yếu tố như thế, hoặc chỉ biết rất ít. Người ta chỉ nhìn thấy tượng.

      Còn phía sau, những cơn sóng ngầm trong cuộc sống lứa đôi cũng như trong đời sống chính trị, mấy ai biết đến!

      Đột nhiên tôi cười lớn. Tiếng cười nghe như của người khác. Tôi lắc đầu và với Hêben:

      – Chà chà, nếu viết nhật ký để bào chữa cho mình và khép tội người vợ, người kế toán trưởng kết quả ngược lại!

      – Đúng thế! Thực ra, tập nhật ký này có lợi cho bà Aixensnaiđơ!

      – Nhưng ai biết đến chuyện đó.

      Tôi tới bên bàn, nhìn vào mắt Hêben:

      biết , tôi nghĩ rằng:

      Aixensnaiđơ rất vợ. Đấy là nguyên nhân chính. Những trang viết chính là thú nhận rất nghiêm khắc. Ông ta viết phải là để bênh vực cho mình, và viết để bào chữa cho vợ!

      Hêben khẽ nhún vai:

      – Tôi chưa thể đồng ý với . người chồng vợ thực lòng, người chồng ấy để chuyện xảy ra như thế! Ông Aixensnaiđơ có mặc cảm là mình kém giá trị trong cuộc sống riêng tư, còn người vợ đối xử với ông ta vẫn bình thường.

      , bình thường – Tôi cãi lại – Nếu bà ấy thực chồng, tại sao bà ấy tôn trọng ông ta như đối với người khác?

      – Vì sao ư? Vì người chồng chẳng xa lạ gì đối với vợ của mình. Bà ta biết ông ấy từ chân tơ kẻ tóc và hiển nhiên, bà ta cảm thấy chồng mình xứng đáng được tôn trọng. Trong đời sống vợ chồng, với tháng năm, nhiều cái bị bào mòn bởi thói quen. còn là trai tơ, làm sao hiểu được những mạch ngầm tàn phá ỉ hạnh phúc của lứa đôi!

      – Ô hô, đừng có hợm mình đấy, bạn ạ. Cậy ta đây có vợ chứ gì! Tôi vẫn nghĩ rằng:

      lấy nhau người vợ phải tôn trọng chồng mình hơn cả những người đàn ông khác, và ngược lại. Tình chỉ thu hẹp trong chiếc giường của hai người. Ở đâu còn tôn trọng lẫn nhau, còn lịch thiệp và lễ độ với nhau. ở đó cũng có tình chân chính, đúng nào?

      – Chuyên gia về ái tình vừa phát ngôn, a ha! – Hêben , giọng giễu cợt – Nhưng giữa lý luận và thực tế đôi khi có những hố ngăn cách, con người chưa thể vượt qua được.

      – Tôi biết chứ. Nhiều cặp vợ chồng tử tể hẳn hoi, thông minh hẳn hoi, có danh giá hẳn hoi, nhưng đổ vỡ vì những chuyện lặt vặt và vô nghĩa. Vì sao? Vì cả hai có năng lực từ bỏ thế giới riêng của mình, đủ can đảm để cắt bỏ ích kỷ và thực bước quan trọng là xích lại gần nhau.

      bước quan trọng? bảo đó là cái gì?

      – Đó là độ lượng! – Tôi đáp - Phải, chính thế. Phải độ lượng đối với nhau!

      – Chà chà, toàn lời hay ý đẹp! Hêben và cầm tay ly rượu uống cạn – Nếu tôi hiểu sai chính tìm cách bên vực cho ông chồng quá cố, vậy mà trước đó lại căm phẫn người chồng này.

      – Phải đó – Tôi có lý. Trong tôi có những mâu thuẫn. mặt, tôi có thể thông cảm với ông Aixensnaiđơ, nhưng đồng thời tôi cũng lên án ông ta. Cả với bà Aixensnaiđơ cũng vậy. Có những vụ án mà quan tòa hiểu được mô típ, nhưng vẫn phải kết tội những hành động phạm pháp. Vừa rồi tôi phẫn nộ, vì muốn để người vợ phải gánh chịu tất cả mọi tiếng xấu.

      Bởi vì, nếu người ta được biết đên ...

      – Nhưng cái gì là ? – Hêben ngắt lời tôi – Chúng ta chỉ biết những điều người chết viết ra. Viết theo những suy nghĩ của ông ta, nghĩa là theo chủ quan cá nhân. Ngay cả khi những điều ấy đúng nữa, tôi nghi ngờ gì chuyện này, bản thân người viết vô tình để lộ đê tiện của chính mình. thấy dòng nào tốt đẹp về người vợ chung sống với mình hơn chục năm trời! Tất cả chỉ là khốn khổ vì nợ, tất cả đều là do người vợ!

      Chả lẽ con người tốt đẹp lại bất hạnh bởi người phụ nữ? Vậy tốt đẹp ấy là hàng hay hàng giả? Ông ta mưu đẩy vợ , rồi lại kêu than vì mất vợ. Hoàn toàn là cách suy nghĩ nặng đầu óc tư hữu, coi người vợ là vật thuộc sở hữu cá nhân. con người như Aixensnaiđơ chỉ biết sống cho mình và vì mình. có bạn bè. giao thiệp với ai ngoài xã hội. Con người ấy thể mang lại hạnh phúc cho người phụ nữ. Dĩ nhiên, tôi bênh vực những hành động phạm pháp của bà ta ... Aixensnaiđơ nghĩ rằng mình là người hiểu văn chương. Nhưng ông ta đâu có hiểu, nếu hiểu, chắc chắn ông ta thành người khác, thành viên hữu ích cho xã hội.
      Last edited: 26/5/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần 4: Bẫy tình

      13.


      Tôi im lặng nghe Hêben , giọng phấn khích.

      – Còn bây giờ dự định làm gì? – Tôi hỏi.

      – Tốt nhất là tôi để cho các đồng chí của tôi được ngủ yên – Hêben đáp và cầm lên tay tập nhật ký của con người chết – Tôi cũng muốn ngủ.

      Aixensnaiđơ thể bỏ chạy đâu nữa.

      – Nhưng ...?

      – Nhưng được, bạn ạ - Hêben đáp – Tôi phải ngay đây. Chúc ngủ ngon!

      xong ấy chia tay tôi.

      Trời giông tố. kia là cái xác. Làm sao tôi có thể ngủ ngon được kia chứ? Vả lại, thuốc ngủ tôi chẳng có viên nào. Chỉ còn rượu. Làm thêm vài ngụm nữa cho ấm bụng. Tôi lên giường. kia là cái xác. Trời sấm chớp đùng đùng. Aixensnaiđơ ngủ say mãi mãi, khiến những người còn sống phải vất vả, khiến Hêben phải ra trong bão giông.

      Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc tôi ong ong. Trời xanh trong. ngày mới tươi đẹp đến. Tôi mở toang cửa sổ đón khí trong lành. Sau khi uống cà phê và ăn sáng, tôi lên đường tìm đến hãng Vêtthe. Hôm nay trời đẹp quá. Mặt trời chiếu sáng khắp phố phường. Những gương mặt tươi cười. Những con người đáng hối hả tới công trường, nhà máy. Vậy mà ... Tại sao vẫn có kẻ ngao ngán cuộc đời này và vứt bỏ nó ?

      Hãng Vêtthe là hãng tư nhân chuyên tu sửa đường sá và các công trình công cộng khác. Đơn đặt hàng bay đến như bướm bướm. hãng làm ăn tốt, kinh doanh giỏi và tất nhiên sinh lợi nhiều.

      Vừa thoáng nhìn thấy tôi, chủ hãng rảo bước qua sân bỗng dừng lại, ông ta niềm nở chào đón tôi.

      – A, xin chào ông Hackơ - Người chủ hãng lên tiếng – Ông đến chơi hay là có công việc?

      Chúng tôi bắt tay nhau như thường lệ.

      – Chào ông! Tôi đến vì công việc.

      – Ô, đáng tiếc, ông Aixensnaiđơ, kế toán trưởng của tôi lại vắng. Giá như có ông ấy ở đây tốt hơn. Aixensnaiđơ am hiểu mọi việc, có thể trả lời ông mọi câu hỏi chính xác và đầy đủ. chuyên gia trong lĩnh vực con số.

      – Ông Aixensnaiđơ đến làm việc với ông nữa!

      Tôi với chủ hãng và cả lý do. Vêtthe (tên chủ hãng) trố mắt vì kinh ngạc.

      – Ôi, Chúa ơi! Chuyện gì xảy ra thế này? – Vêtthe kêu lên, buông rơi chiếc thước tính vẫn cầm trong tay. Nhưng chỉ thoáng sau ông ta trấn tĩnh và hỏi tôi:

      – Ông Hackơ, tôi hy vọng rằng cái chết của ông Aixensnaiđơ liên quan gì đến hãng của tôi, có phải thế ông? Hay ông cho rằng hãng tôi có điều gì khuất tất? Báo cáo sai hoặc trốn thuế Nhà nước? Ông Aixensnaiđơ quá cố. Nhưng theo tôi đánh giá, ông ấy là kế toán trưởng giỏi, làm việc chính xác, có gì đáng chê trách. Còn chuyện ông ấy bị vợ cho mọc sừng, đấy là việc cá nhân. người vợ ăn chơi, lấy nhẵn tiền tiết kiệm của chồng để xả láng với bồ bịch, điều đó khiến cho kế toán trưởng của tôi khốn khổ, thể chịu đựng được.

      – Ô, ông Vêtthe, do đâu mà ông biết những chuyện ấy?

      – Bí mật nghề nghiệp, ông bạn ạ - Người chủ hãng đáp lại.

      Tôi mỉm cười. Dĩ nhiên ở cái xứ sở này chẳng có gì bí mật hết. Chỗ này câu, chỗ kia lời, tai vách mạch rừng, chuyện vợ chồng bỗng thành chuyện công khai ngoài đường phố.

      – Ông Hackơ - Chủ hãng – Xin ông hãy vì tôi mà kiểm tra kỹ càng. Tôi muốn có bóng đen phủ lên hãng của tôi.

      Vêtthe nghe thực khẩn nài. Làm như hãng Vêtthe trong sáng lắm, có gì phải bàn, mọi chuyện đều minh bạch, ràng như ban ngày. Nhưng đằng sau cái biển Vêtthe kia, ai biết hết được những gì được giấu kín cách khôn ngoan. Có những tin tức đến tai chúng tôi ...

      Chủ hãng vẫn tiếp tục về Aixensnaiđơ, như thể đọc điếu văn cho con người chết.

      – Ông Hackơ này, tôi riêng với ông. Thực tế là ông Aixensnaiđơ của chúng tôi cũng phải hoàn toàn trong sáng. phải trong đời tư, mà cả trong công việc. Mỗi khi nhận được chỉ tiêu cấp giao, ông ấy thường bực bội, chỉ muốn hạ chỉ tiêu thấp hơn. Dĩ nhiên là có chuyện tranh cãi với các ông.

      Nhưng kế hoạch ông Aixensnaiđơ vạch ra, theo tôi, có cơ sở. Nó được dựa thực tế sản xuất của hãng chúng tôi, chính xác và khoa học. Ông Aixensnaiđơ là chuyên gia về việc lập kế hoạch ...

      Tôi gật đầu. chuyên gia về kế hoạch! Tôi bỗng nghĩ tới kế hoạch của ông ta trong nhật ký.

      – Ông Aixensnaiđơ muốn ai can thiệp vào công việc của mình - Người chủ hãng tiếp – Vì thế ở quận, người ta ưa gì ông ấy.

      – Tôi nghĩ như thế - Tôi đáp.

      – Tất nhiên, với ông chuyện lại khác. Ông Aixensnaiđơ của chúng tôi luôn bảo đảm các khoản giao nộp cho Nhà nước. Ai cũng hiểu rằng, Nhà nước thể tồn tại được, nếu có thuế khóa.

      – Ông đúng.

      – Và rất đương nhiên, ông Hackơ ạ, ai phải nộp thuế, người ấy đều kêu ca.

      Chẳng ai muốn phải trao tiền cho người khác, phải ông? Cả tôi cũng vậy thôi. Chúng ta với nhau nhé! Ai chả thích có tiền, càng nhiều tiền càng tốt, ông Hackơ ạ. Tôi điều này chắc ông trách tôi ...

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần 4: Bẫy tình

      14.


      tới đây, Vêtthe để tay lên vai tôi. cử chỉ thân thiện.

      – Hy vọng rằng chúng ta hiểu nhau - Người chủ hãng tiếp lời – Tôi rất muốn có người thay thế. Ông Hackơ này, giá ông làm việc với chúng tôi hay quá. Tôi lòng đấy. Chín trăm mác tháng.

      Tôi giật mình. đề nghị thực bất ngờ.

      – Ông muốn tôi vào hãng làm việc gì? – Tôi hỏi lại.

      – Kế toán trưởng! – Vêtthe đáp.

      Chà, trưởng phòng tổ chức nhân nào lại quyết đoán nhanh chóng như Vêtthe! Chín trăm mác. Nghe hấp dẫn biết bao! Lương tôi giờ mới có sáu trăm mác. Bỗng dưng tăng lên những ba trăm. điều thể mơ thấy được trong chức phận của tôi. Cái chết của kẻ này mang lại bánh mì cho kẻ khác, tôi bỗng nghĩ tới câu thành ngữ ấy.

      Tôi lắc đầu.

      – Xin cám ơn thiện ý của ông. Nhưng cái số của tôi nó thế đấy. Tôi thích từ cơ sở này đến cơ sở khác, thích xem người ta làm ra tiền và sử dụng tiền như thế nào. Xin lỗi ông, bây giờ ông cho phép tôi được kiểm tra các chứng từ, sổ sách – Tôi nhắc người chủ hãng.

      – Vâng, vâng, xin mời ông. Mải chuyện tôi quên mất cái việc chính vì sao ông tới đây. Hy vọng rằng mọi chuyện đều tốt đẹp. Hubơ Aixensnaiđơ là kế toán trưởng xuất sắc. đáng tiếc vì ông ấy còn đời này nữa. Nhưng ai biết hết được mọi nẻo đường đời, kinh thánh dạy thế. Ông Hackơ, tôi xin cam đoan với ông, hãng tôi có gì phải chê trách ... Nếu có chuyện gì, xin ông hãy làm việc với bà Gơrun, phụ nữ tuyệt vời. Bà ấy có thể thay thế ông Aixensnaiđơ hơn kém. Tất nhiên, giá được người nam làm kế toán trưởng vẫn thích hơn. Xin ông nghĩ kỹ đề nghị của tôi.

      Bây giờ xin phép ông!

      xong, người chủ hãng vội . Tôi tìm đường tới phòng kế toán.

      Tôi đưa tay gõ rất vào ô cửa, đợi lát, rồi đẩy cửa bước rất vào phòng. Bà Gơrun tay cầm bình nhựa chăm chú tưới hoa bên bậu cửa.

      Trông bà lúc này thực đáng , đôi mắt chăm chú vào chậu hoa, vẻ mặt như người mơ màng, phảng phất chút buồn man mát. chung, bà Gơrun là phụ nữ rất đáng . Giá như tôi quen biết bà từ xa xưa, và giá như ... bà ấy chưa có chồng, chắc chắn đối với tôi, bà Gơrun còn đáng , đáng hâm mộ hơn nữa. Chỉ có điều, chồng bà Gơrun là chàng Ôtenlô của đời nay, tóc hung và thưa, mặt lúc nào cũng đỏ và có đầy tàn hương. Ông ta là chủ cửa hàng thịt. Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp ông bà Gơrun bên nhau đường phố, họ xem phim hay tới nhà người quen. Gặp họ, tôi ngả mũ chào. Người chồng mặt sa sầm, lẩm bẩm gì đó như thể lời chào. Người vợ đáp lại tôi bằng nụ cười rất thân thiện và lịch thiệp. Nhưng ngay sau đó, tôi nghe thấy họ to tiếng với nhau, giọng người hàng thịt đầy cái vẻ phẫn nộ. Thế đấy, đối với ông ta, bất kể chàng trai chưa vợ nào chào hỏi vợ mình đều đáng ngờ.

      – Xin chào bà Gơrun – Tôi lên tiếng – Xin gửi tới bà nụ hôn tay!

      – Ôi chao, Hackơ, làm tôi sợ hết hồn, lạy Chúa tôi!

      Chà, tôi nghĩ thầm, giá tôi được làm Chúa của bà ấy, kể cũng hay đấy chứ.

      Xem kìa, bà Gơrun giật mình vì câu chào của tôi, bàn tay đặt lên ngực, trông ngoạn mục. Nhưng tôi hôn tay bà. Tôi :

      – Bà Gơrun, xin bà tay cho, đừng tưới lên lá cây, thứ hoa này mẫn cảm lăm đấy!

      Tôi và xin lỗi vì bước vào phòng chưa được lệnh của bà. Tính tôi nó thế đấy. Thỉnh thoảng tôi vẫn bất ngờ đột nhập vào các phòng làm việc, đúng là lịch , nhưng lại rất bổ ích. Nhờ vậy tôi biết trong giờ chính quyền người ta làm việc như thế nào! Đôi khi, đột ngột bước vào phòng của những nhân vật có danh giá hẳn hoi, tôi gặp biết bao điều lý thú:

      người đọc tiểu thuyết trinh thám, người hôn hít thư ký của mình ... dĩ nhiên là tôi quay mặt và im lặng. Trong cuộc đời, gặp nhiều cảnh ngộ thực ngược đời, các ông quan đạo đức ấy cũng rất ưa tí táy! Tiếc rằng tôi chỉ là chuyên gia trong lĩnh vực tài chính, phải người nghiên cứu các phạm trù đạo đức và lối sống xã hội chủ nghĩa! Thôi , cứ mặc họ dạy đạo đức cho các thư ký riêng của họ.

      Bà Gơrun đặt bình tưới hoa xuống, đưa tay bắt tay tôi. bàn tay thực mềm mại, đáng .

      Hackơ, chắc đến đây vì công việc?

      – Vâng, rất đáng tiếc ...

      Tôi đáp lại rất thực lòng. Giá đến đây vì chuyện riêng, chắc thú vị hơn. Bà Gơrun nhìn tôi, mắt ánh lên niềm vui. Chà, đôi mắt kia nhìn ai, người ấy chắc cũng phải xiêu lòng. Tôi cam đoan rằng bà Gơrun biết rất sức mạnh trong đôi mắt của bà. Và tất nhiên, bà nhiều lần dùng ánh mắt làm cho cánh mày râu chúng ta phải bối rối, để chọc tức người chồng và thử thách chúng ta.

      Tôi ngồi xuống ghế giở cặp ra. Thấy thế, bà Gơrun vội mang đến cho tôi các chứng từ và sổ sách kế toán.

      – Phần quyết toán ông Aixensnaiđơ mới làm xong trước khi nghỉ phép.

      – Bà Gơrun, làm việc với ông Aixensnaiđơ, bà dễ chịu chứ? – Tôi hỏi.

      – Tất nhiên rồi – Bà đáp – Tôi có thể cộng tác với bất kỳ người đàn ông nào và đều cảm thấy dễ chịu, bạn ạ, trừ mỗi người thôi, đó là chồng tôi.

      chung, tôi thích làm việc với nam giới hơn là nữ giới.

      – Thế đấy, bà Gơrun ạ! Ông Aixensnaiđơ bước vào kỳ nghỉ phép lớn lao của đời người, và kịp hoàn tất bản quyết toán cuối cùng, rồi ra ... Ông Aixensnaiđơ tìm được nơi nghỉ phép bị ai quấy rầy, bị ai thúc bách, chắc ông ấy trở lại nữa.

      Bà Gơrun vẫn mỉm cười. Nhưng chỉ thoáng lát sau, hình như bà linh cảm thấy chuyện gì đó chẳng lành, nụ cười vụt tắt.

      – Chả lẽ lại bảo ông ấy ...?

      Bà Gơrun hỏi lại, giọng run run. Trong đôi mắt mở to của bà ánh lên hốt hoảng và sợ hãi.

      Tôi gật đầu.

      – Trời ơi, ông ấy chết phải , Hackơ?

      – Vâng. qua đời.

      – Lạy Chúa tôi! Trời ơi! – Bà Gơrun kêu lên, mặt biến sắc. Tiếng kêu của bà thực đau đớn. Tôi ngạc nhiên, chả lẽ cái chết của người thủ trưởng có thể làm nhân viên đau khổ đến thế ư? Bà Gơrun hai tay chống lên cằm, im lặng.

      Hình như bà quên có tôi ở bên cạnh. lát sau, bà , giọng thổn thức:

      – Trời đất! Vậy là ông ta dám làm chuyện đó, trời ơi ...

      – Bà biết trước việc này phải , bà Gơrun? – Tôi hỏi lại, ngạc nhiên vì thái độ của bà.

      Bà lắc đầu rất khẽ.

      – Ông ta vẫn thường dọa như thế.

      – Dọa chết phải bà?

      – Phải, ông ta dọa giết chết ông ấy, nếu tìm ra manh mối. Trời ơi, thế là chuyện đó xảy ra – Bà Gơrun thành tiếng.

      – Ai kia bà Gơrun?

      Nghe tôi hỏi, bà Gơrun ngẩng đầu lên, nhìn tôi đầy kinh ngạc:

      – Chồng tôi, chồng tôi, trời ơi!

      Nghe bà , tôi như người từ trời rơi xuống. Chồng bà Gơrun giết chết thủ trưởng của vợ mình? Chả lẽ lại như thế?

      – Xin lỗi bag Gơrun, nhưng chồng bà có cớ gì để nghi ngờ bà với ông Aixensnaiđơ kia chứ? Tại sao lại như thế? ...

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần 4: Bẫy tình

      15.


      Vừa hỏi xong, tôi biết mình nhỡ lời. Ai lại hỏi như thế? Bà Gơrun bậm môi:

      – Chẳng có cớ gì hết! Làm gì có nguyên cớ khi người ta giết người!

      – Vâng, vâng, bà phải – Tôi vội vã đồng tình.

      Thực lòng tôi nghĩ khác. con người có máu ghen đến mức điên dại, người ấy có thể hành động như kẻ mất trí. Chỉ cần duyên cớ rất vô nghĩa, ngờ vực vô căn cứ, người ấy có thể hành động như kẻ hung thủ ...

      – Hubơ sống bất hạnh – Bà Gơrun tiếp – Ông ấy thực khốn khổ với bà vợ của mình. Nhưng hai chúng tôi lại hiểu nhau. Chả lẽ muốn biết tôi có ăn nằm với Hubơ hay ?

      , – Tôi gạt – Thưa bà Gơrun, chuyện đó cần thiết.

      – Cũng chẳng sao – Bà ấy – Có lần liên hoan xí nghiệp, chúng tôi uống quá say ... chồng tôi biết chuyện. Hình như những người ghen có giác quan thứ sáu hay sao ấy. Trời đất, ông ta làm tình làm tội tôi đủ chuyện. Ông ta đòi tôi phải rời hãng nơi khác, tốt nhất là làm việc trong cơ sở toàn phụ nữ. Và ông ta dọa:

      nếu Aixensnaiđơ để cho tôi yên, ông ta vặn cổ.

      Tôi thể ly dị chồng, vì tới chuyện đó, chắc ông ta cũng giết chết tôi. Khổ lắm, Hackơ ạ. Chồng tôi chung là người tốt bụng. Nhưng ghen kinh khủng. Vậy là ông ta điên cuồng, giết người, trời đất ...

      Bà Gơrun thở dài. hồi lâu trong phòng rất im ắng.

      – Bà Gơrun, tối mồng bốn tháng tám vừa rồi chồng bà có ở nhà hay ? – Tôi hỏi.

      – Mồng bốn tháng tám? Cách đây có mấy hôm.

      – Vâng. Mãi hôm qua người ta mới thấy xác của ông Aixensnaiđơ. Nhưng mồng bốn tháng tám là ngày sống cuối cùng của ông ấy.

      đợi cho lát – Bà Gơrun vừa vừa suy nghĩ – Hôm ấy là thứ sáu phải ?

      – Vâng – Tôi đáp – Hôm ấy là thứ sáu. Tối thứ sáu chồng bà có nhà , bà Gơrun?

      Bà lắc đầu:

      , tối ấy ông ta ở nhà.

      – Bà biết ông nhà đâu ?

      – Bà Gơrun đáp lại – Có lẽ tối hôm ấy ông ta tìm tôi.

      – Nghĩa là, tối thứ sáu bà vắng nhà?

      – Chúng tôi cãi nhau. Sau khi làm về, tôi đun nước và tắm rửa. Tôi tắm trong phòng khách. biết , chúng tôi chưa có nhà tắm riêng.

      – Hoàn cảnh tôi cũng vậy – Tôi đáp.

      – Thế đấy, có thế mới hiểu được tôi. Đúng chín rưỡi chồng tôi làm về.

      Tôi vừa bước ra khỏi chậu tắm.

      – Làm sao lại có thể cãi nhau được. Thưa bà Gơrun, ở địa vị tôi, làm về, được chiêm ngưỡng người đẹp vứt bỏ mọi xiêm y, điều đó càng vui sướng chứ sao?

      , chồng tôi lại khác. Tôi quên buông rèm che cửa sổ và tắt đèn. Chồng tôi điên tiết lên. Ông ta bảo tôi cố tình phơi mình cho đàn ông để ý tới. Tôi bật cười. Ông ta càng nổi khùng. Lời qua tiếng lại. Tôi mặc xong quần áo, nhưng ông ta vẫn cằn nhằn mãi. Chồng tôi hay dai, mỗi khi ông ta bực mình chuyện gì. Tôi chịu nổi nữa. Tôi đổ vội nước tắm vào chậu tắm cho ông ta. Khi chồng tôi ngồi yên trong chậu tắm, miệng cằn nhằn, tôi bỏ .

      Tôi biết thế nào ông ta cũng đuổi theo, thậm chí cần mặc quần áo. May quá vừa bước ra khỏi nhà, chiếc xe tắc xi chạy tới. Tôi lên xe và tới quán Baogơ. Vào nửa đêm, tôi về nhà. Nhưng chồng tôi vẫn chưa về. Khoảng giờ sáng ông ta như người say bước vào phòng, chân lảo đảo. Trời, giá như tôi biết được chính đêm ấy ông ta giết hại Hubơ ... Trời ơi, sao tôi khổ thế này?

      tới đây, bà Gơrun nức nở.

      lát sau, bà Gơrun trấn tĩnh lại. Chúng tôi gì về người kế tián trưởng và người hàng thịt nữa. Bà Gơrun lại tỏ ra đáng như lúc trước.

      Người đàn bà này cũng như bao người khác. Nếu chúng ta biết đối xử đúng mức, họ chính là vàng, là bạc, là châu báu của thế gian. Có lẽ Hubơ Aixensnaiđơ tìm ra chiếc chìa khóa để mở cửa trái tim bà. Nhưng tại sao ông ấy thất bại trong quan hệ vợ chồng? Tại sao hai con người sống với nhau lại luôn luôn tranh cãi nhau, luôn lập mình trong thế giới riêng tư? Đây là bi kịch của nhiều cặp vợ chồng. Sống bên nhau thành thói quen, con người bị bào mòn những cảm giác. Họ trở nên thờ ơ và cuối cùng thấy cuộc sống chung chán ngán, buồn tẻ, đơn điệu. Họ còn tôn trọng nhau nữa. Tình chết trong ngày thường đơn điệu và bề bộn bởi công việc. Nhưng tại sao họ chịu nuôi dưỡng tình ? Tại sao họ tự tìm đến nhau, rộng lượng đối với nhau? Vụ án người khác giải quyết. Tôi chỉ nghĩ:

      vợ chồng, đấy là cộng đồng lứa đôi hết sức tế nhị và phong phú, nhưng đấy là hạnh phúc, phải giành giật lấy từng ngày.

      Nghĩ tới đây, tôi mỉm cười. Chà, chàng chưa vợ triết lý về cuộc sống vợ chồng! Có lẽ Hêben giễu tôi:

      Này, bạn, cậu hãy lấy vợ rồi biết thế nào là hạnh phúc! Cậu hãy sống qua tuần trăng mật. Và nếu cậu vớ được vợ tính khí thất thường như cột thủy ngân lên xuống theo thời tiết hoặc phải sống mãi với người đàn bà thích sinh , cậu hiểu thế nào là tình !

      Ôi, tình , tình , vương miệng của đời người, chả lẽ tình lại như thế? Bạn đọc ơi, xin bạn hãy lý giải giùm tôi ...


      THE END

    5. PhanSEO4786

      PhanSEO4786 New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      0

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :