CHƯƠNG 9 -Hằng à, để Huy cõng nhé. khi thấy tôi bước 1 cách khó nhọc bên vệ đường.. -, tôi có đau đến độ được đâu...tôi vẫn được nè. Tôi tươi cười ...Thú thực, nghĩ đến chuyện cõng tôi thôi là tôi thấy khiếp lắm rồi..thể nào mấy người đường thấy cũng vào tai nhau "Bọn trẻ thời này học đòi phim Hàn" cho mà coi.. Đột nhiên bế xốc tôi lên vai làm tôi choáng nặng, tôi la oai oái: -LÀM CÁI GÌ VẬY? THẢ TÔI XUỐNG . -Giờ Hằng thích như thế này hay là cõng, chọn . -THẢ TÔI RA -. vẫn lì lợm và bước về phía trước.... -Thôi được rồi, cõng. Tôi 1 cách chịu thua....đến đó mới chịu buông tôi ra..hic, tôi tuyên bố tôi rút lại nhận xét dễ thương, đáng về ... vẫn là 1 thằng độc tài, phát xít, đáng ghét... Được cõng, tôi thấy ngại ngại thế nào ấy, mặt tôi đỏ rần lên và tôi cố gắng tảng lờ tiếng cười khúc khích của những người đường.. -Này, năm nay là năm tuổi của Hẳng à? Huy hỏi......năm tuổi á....tôi ngơ ngáo..., tuổi tôi đâu phải tuổi hợi...Á. -Tôi có khiến cậu cõng tôi đâu mà cậu này nọ, thả tôi xuống... Tôi vùng vằng nhưng Huy nào đâu có chịu, bặm môi, quát: -Có ngồi yên ?...Hằng thích nhảy như con Căng -gu-ru lưng tôi lắm à? Quá đáng...quá đáng kinh khủng... -Này, cậu đòi cõng tôi cho bằng được, giờ lại chê tôi nặng như hợi..thả tôi xuống, tôi có thể tự bằng đôi chân của mình... -Ý tôi là dù Hằng nặng nhưng tôi vẫn cố gắng cõng đến cùng...vì vậy thương lấy cái thân tôi mà ngồi yên dùm .. Tôi lườm mắt nhìn rồi cũng ngồi yên...Thôi kệ, cãi cọ gì với cho mệt, cứ ngồi lưng mà ngắm sao cho sướng.. -Hằng này, Hằng cảm thấy đỡ ghét Huy phần nào chưa? Đột ngột hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ , mơ tưởng của tôi : -Thế cậu thích tôi thẳng hay 1 cách lịch . Tôi châm chọc... -Tôi biết câu trả lời rồi...nhưng tôi từ bỏ việc thích Hằng đâu...tôi cố gắng thay đổi từng chút 1... Lời làm tôi xốn xang lòng..hic, ai mà ngờ đây là hot boy trường tôi chứ...mới cách đây mấy tháng trước còn kiêu ngạo, hách dịch, coi mình là trùng tâm vũ trụ, thay bồ như thay áo, coi con chỉ là trò chơi thế mà giờ đây lại thích 1 con bé như tôi, lại những lời như thế này... -Làm sao mà cậu lại thích tôi được nhỉ? con bé như tôi chẳng xứng với cậu chút nào..Thêm vào đó, con bé đó lại ưa cậu mới khổ chứ... - tôi có bao giờ ngờ tới là tôi kết 1 như Hằng đâu...Mà Hằng biết , theo tính toán của tôi, nếu tôi kết hôn với Hằng thế hệ thứ nhất sinh ra mắt 2 mí, mũi cao thẳng giống tôi nhưng mà đến đời thứ 2 thể nào cũng xuất 1 vài đứa mang tính trạng lặn, tức mắt 1 mí, mũi tẹt giống Hằng cho mà coi... đến đó bật cười ha hả làm tôi tức đến độ bầm gan tím ruột: -CƯỜI GÌ MÀ CƯỜI, CƯỜI NHƯ CÔNG NÔNG LÊN DỐC, NHƯ XE BEN ĐỔ ĐÁ MÀ CƯỜI... -Hằng ko cần phải tỏ thái độ hậm hực như vậy đâu .. bằng giọng mỉa mai... Ối giời ơi, vậy mà bảo cố gắng thay đổi vì tôi đấy, cũng may thần kinh tôi được cái bình thường, ổn định nên chẳng thèm nghe những lời ... À, phải rồi ...còn chuyện này nữa ....phải làm tình cảm của mình với ...tôi chẳng muốn tình trạng khó xử mỗi khi gặp phải kéo dài lâu nữa ... -Huy à? -Gì vậy? -Tôi ...tôi muốn ... Tôi ấp úng trả lời ...Trời, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu nữa ..thực lòng tôi ko ưa Huy nhưng cũng chẳng muốn phải làm buồn ... -Cậu ..cậu ...đừng có thích tôi nữa ...làm như vậy tôi khó nghĩ lắm ... -Đừng nữa, tôi nghe . gằn giọng ..còn tôi vẫn tiếp tục gan lì: -Làm như vậy chỉ có mình cậu mệt mỏi thôi ...tôi vẫn thích Phong mà .. -TÔI MUỐN NGHE . hét to mà giơ tay bịt tai lại mà quên khuấy mất là cõng tôi ...vậy là tôi rớt cái bịch xuống đất... TÊ TÁI... Đó là 2 từ miêu tả cảm xúc của tôi lúc này .. -Xin lỗi . rối rít và dìu tôi đứng dậy... phải vất vả lắm tôi mới có thể đứng lên được và tuyệt nhiên, tôi hề rên la hay 1 giọt nước mắt nào...đừng hỏi tại sao tôi biết đau, vì tôi quá đau...mất cảm giác rồi đó các bạn ạ... -Để tôi cõng tiếp cho .. đề nghị 1 cách ...dè dặt: -Thôi cần . Huy tha cho Hằng dùm...Hằng chưa đóng bảo hiểm đầy đủ... -Tôi cố ý mà... -Dạ, Hằng có dám Huy cố ý đâu... Hằng sợ mình mạo phạm Huy cái gì nữa Huy đẩy mình vào gầm xe tải nữa chết .. -Đừng kiểu vậy chứ...nghe sởn da gà nè... Hằng đâu phải là loại chấp vặt hả ... -THẾ HẢ? THẾ CẬU THỬ RỚT 1 CÁI, TIẾP ĐẤT NHANH, GỌN, NHƯ TÔI XEM THỬ CÓ CHẤP VẶT ? Tôi nổi điên lên và hét to... mãi lúc sau khi trấn tĩnh lại, tôi cố kìm nén cơn bực bội của mình: -Cậu về , nhà tôi gần đây, tôi có thể tự về được... -Để tôi đưa thêm đoạn nữa... -, cần Tôi gạt phăng ... Huy nhìn tôi rồi thở dài: -Thôi, được rồi, tôi về . Rồi đút tay vào túi áo, rút ra 1 món quà và dúi nó vào tay tôi .. -Gì vậy? Tôi ngạc nhiên. -Quà -Ơ Tôi giãy nảy . -Tôi nhận đâu, nếu là ngày 20/10 hay 8/3 hoặc sinh nhật tôi tôi sẵn sàng nhưng hôm nay là valentine nên tôi thể nhận được .. Mặt Huy cau lại : -Hằng tệ vừa thôi chứ... bấm tay tôi đến tím, sau đó tôi cõng Hằng về... -Tôi đâu có bắt... - tôi tự nguyện nhưng tôi dối là mệt... Giờ Hằng lại trả lại quà tôi tặng, có biết đây là lần đầu tôi tặng quà valentine cho con ??? -Thôi tôi về đây, món quà đó Hằng muốn quăng tùy . bằng giọng giận dỗi và bỏ 1 cách vội vã.... -Ơ... HUY... QUAY LẠI... Tôi gọi với theo... nhưng lại bịt chặt tai lại... cái điệu bộ của y chang 1 thằng con nít, thấy mà ghét Món quà tặng tôi là chiếc IPOD và 1 hộp chocolate Bỉ kèm theo đó là 1 tấm thiệp dễ thương với dòng chữ:thich1nguoi.kiss.to... Đểu...đểu...lần đầu tiên mà tặng quà cho con mà ghi những lời này đúng xạo...xạo kinh khủng khiếp.. Mà chiếc Ipod này quá đẹp, quá xa xỉ đối với đứa con như tôi. Nó luôn là niềm mơ ước, ám ảnh ngay cả trong giấc mơ....nhưng...tôi phải trả lại gấp, tôi muốn mang tiếng là đào mỏ nữa.. "but if you want cry, cry on my shoulder" Vớ lấy cái điện thoại...tôi thấy số máy của Huy ra, cũng may, vừa đúng lúc: -Alo, Huy à. -uh, mở quà ra chưa? -Mở rùi, mà tôi lấy đâu, cậu tặng thứ xa xỉ phẩm quá. - LẤY LÀ THẾ NÀO? TÔI LẤY QUÀ TRẢ LẠI ĐÂU... XUI LẮM... HẰNG THÍCH QUĂNG CŨNG ĐƯỢC NHƯNG ĐỪNG CÓ TRẢ LẠI. hét toáng lên và tắt máy cái rụp...làm tôi chỉ kịp gào lên mấy tiếng: ALO, ALO... Tôi là Huy, năm nay 17 tuổi, học cấp 3 Sao Vàng... Hẳn là các bạn coi phim "người đàn bà yếu đuôi" rồi nhỉ? chắc là có biết đến câu hát: "nào ai biết ra sao kiếp người, nhiều đắng cay trong tiếng cười "...chẹp, tôi cũng lâm vào hoàn cảnh tương tự....tôi chẳng thể ngờ 1 thằng được mọi người phong danh hiệu là "hot boy" như tôi lại phải lòng 1 con bình thường, mà tệ hơn con lại thương thầm 1 thằng ngay trong lớp của tôi, làm tôi chẳng thể nào cảnh cáo hay đập thằng đó 1 trận được mặc dù bản thân rất muốn... bực... bực kinh khủng... -Ê, cái mặt ông sao khó coi vậy? Tuấn, 1 trong 2 thằng bạn nối khố của tôi hỏi... - Chắc là lại chuyện với em Hằng đó mà... Tội nghiệp, cu cậu lần đầu tiên luỵ vì tình.. Thằng Nghĩa nhe răng cười nhưng khi thấy tôi cau mày lại nó bèn thôi, chẳng dám hó hé... -Ủa? phải ông hẹn hò ối đứa, kinh nghiệm cưa đầy mình hay sao? Tuấn tò mò hỏi: -Tôi có cưa gì đâu... tự dưng mấy con đó nhảy xổ vào đấy chứ, tôi cũng vờn qua, vờn lại cho vui... nhưng Hằng là tôi thích thiệt, nhưng mà hễ 2 đứa ngồi gần là lại có chuyện... chán thế cơ chứ... -Vậy để tụi bày cho. Thằng Nghĩa cười hì hì và nó kéo thằng Tuấn sang phía nó: -Nhìn đây Huy, tôi là ông còn Tuấn là Hằng....Hằng à. Giọng nó bỗng trở nên : -Em. Xin em hãy nhìn vào đôi mắt đây... -Có cần phải sến như thế ? Tôi cau có hỏi và tưởng tượng ra khuôn mặt méo mó của Hằng khi nghe tôi phát ngôn câu này xong... -Im , nghe tôi này... con thích dịu dàng và lãng mạn... vì vậy vào những giờ phút như thế này cần với nàng bằng tất cả trìu mến....em... em có thấy gì khi nhìn vào đôi mắt ? -Dạ có. Thằng Tuấn chớp mắt: -Em thấy 1 bầu trời toàn ghèn... -HaHa. Tôi ôm bụng cười sặc sụa...tất nhiên 1 thằng bảnh bao như Nghĩa đào đâu ra ghèn... nhưng mà lời của thằng Tuấn là nó ngại kinh khủng...thế là 2 thằng rượt đuổi nhau khắp nhà tôi từ phòng này sang phòng nọ. CHƯƠNG 10 - thôi , tụi này về. 2 thằng ngồi chiếc Dylan vẫy tay chào tôi trước cổng nhà... - uh , cút về đị Tôi khẽ cười ...đột nhiên : - này , hỏi thiệt...con thích tôi hay thằng Phong hơn? - Phong? Thằng Tuấn trố mắt : - sao tự nhiên lôi cái thằng " chuyên giáo dục công dân " đó vào vậy? - này...hay....nó là tình địch của ông? Nghĩa giọng nghi nghi hoặc hoặc... - nhiều , trả lời coi. - uh , ông cứ làm 1 bảng so sánh .. nếu xét về giàu ông ăn đứt nó....nếu về đẹp trai nó đẹp theo kiểu công tử..còn ông bụi bặm , ngạo ngạo , lì lì nên con kết ông hơn..thêm vào đó ông cũng thông minh , học hành tanh tưởi chẳng kém ai , ông giao tiếp rộng hơn nó , bọn con trai trong trường cũng thích đánh bạn với ông hơn....còn cái thằng đó , thẳng bọn tôi chẳng thích chơi , nó chính chắn quá so với bọn mình , lại thuộc dạng con trai ngoan , đạo đức , sống có khuôn phép.. hút thuốc, rượi bia , sát , sống cứ như 1 con chiên ngoan đao...chán chết......mà thui , gần 11 h rùi , bọn này lướt nha - uh , bye. - Hằng ơi , Hằng ơi. Tiếp theo tiếng gọi đó là 1 tràng sủa in ỏi của mấy con cún nhà tôi...vội đặt bình tưới cây xuống bể cá gần đó , tôi chạy ra mở cổng.. - Ôi , Phong. Tôi reo lên mừng rỡ và vội mở cửa cho cậuấy , đồng thời nạt con Jupiter im miệng : - Jupiter , mày có thôi sủa ? bạn tau mà... rồi tôi đẩy cửa ra cho Phong dắt xe máy vào... - Phong tìm nhà Hằng có khó ? - , mình qua đường này nhiều rồi mà. Phong cười và sau khi dựng xe sát cạnh chiếc xe đạp của tôi , cậu vớ tay tới trước giỏ lấy 1túi quà to : - Hằng này , bố mình mới Mỹ về , có chút choolate , mẹ bảo đem sang biếu làm quà. - cám ơn Tôi đỡ lấy túi quà từ tay Phong và cười : - cậu vào nhà miệng chơi nhé , cho biết nhà biết cười. - à...ờ, Phong gật đầu ....hì, hèn gì..sáng nay khi vào ngoisao.net để dò trắc nghiệm cung hoàng đạo..người ta phán tôi rằng tôi có 1 ngày tuyệt vời và lãng man..he he , từ này tôi quảng cáo trang này mới được..đúng là 1 trang web hay ho , dễ thương kinh khủng. - Phong uống nước này. Tôi đưa ly nước cam cho Phong và ngồi xuống ghế đối diện. - cảm ơn Hằng nghe, ủa..mà 2 bác đâu rồi? - à , mẹ mình về quê ăn giỗ...bố làm phóng ở Đà Nằng..chị ở với chồng tại Vũng Tàu...thành thử mình ở nhà 1 mình. - Thế Hằng có sợ ma .? - sợ hả? Tôi cười hì hì. - mấy tối nay mình toàn rủ cái Hoa đến ngủ cùng..ma chả sợ , chỉ sợ người. Rồi sau đó khí im lặng quá , chả biết phải làm gì , tôi bèn vọc tay vào túi quà. lấy ra 1 viên kẹo chocolate và bóc vỏ cho vào miệng....chu choa , tôi suýt soa. - Chà, ngon kinh khủng Phong à. - Hằng có thích ăn chocolate ? - có chứ...về ăn , Hằng thích ăn nhất chocolate , về phim : Hằng thích coi phim tình cảm Hằng quốc , còn màu sắc Hằng thích nhất là màu đỏ và màu hồng. - Màu đỏ và hồng? Phong lặp lại và khẽ cười: - Hằng toàn thích màu rực rỡ thôi nhỉ? nhưng cuộc sống phải lúc nào cũng tươi tắn thế đâu...nó còn có cả màu chàm , màu lam ,và đôi khi cả màu đen nữa. - thế Phong thích nhất màu gì? Tôi tò mò hỏi - À , mình thích màu xanh dương nhất.. hiểu sao khi nhìn màu đó mình có cảm giác bình yên lạ lùng... Bỗng đột nhiên.. - HẰNG ƠI????????? Tôi thở dài thườn thượt vì " nghe tiếng Huy lùa trong gió "...và trong lòng tôi lúc này than khóc cho số phận hẩm hiu của mình....tại sao lúc nào cũng chọn đúng lúc mà ám thế nhỉ? - Hằng à , hình như Huy. Phong nhắc khéo khi thấy tôi ngồi ì ra đó. - à...ờ. Tôi ậm ờ và miễn cưỡng đứng lên lê chân ra sân.... kia rồi, cười tươi roi rói bên cạnh chiếc SH...hic, con nhà giàu có khác, nay lụa xe này , mai lái xe khác ~~> ghét. - cơn lốc nào đưa cậu đến đây vậy? Tôi vừa mở cổng vừa hỏi. - cơn lốc tình . nhe răng cười ...còn tôi , tôi cũng nở 1 nụ cười e lệ , hàm tiếu. - xằng bậy vừa thôi , tôi sút chó ra cắn cho bây giờ. - đâu , chó nhà Hằng dễ thương thế mà. suýt soa ...trời ạ , tôi đưa mắt nhìn xuống dưới chân 3 con :Jupiter , Dylan , future thi nhau xun xoe , vẫy đuôi , liếm chân ...hic....tức ói máu...1 lũ phản chủ. - ai trong vậy Hằng? chỉ tay vào chiếc xe máy của Phong thắc mắc hỏi.. - à....xe..xe bố tôi. Có lẽ khi đó tôi linh cảm nếu Huy biết đó là xe của Phong Huy gây chuyện hay sao ấy nên mới bịa ra như vậy...nhưng.. - mình về Hằng nhé. ra Phong xuất sau lưng tôi từ lúc nào. - Phong thành bố Hằng từ khi nào vậy? Huy quay sang tôi nhếch mép hỏi đểu , còn tôi..ngại quá nên dám ngẩng lên, mắt cứ dán chặt xuống đất....rồi cậu ta quay sang Phong , trợn mắt hỏi bằng giọng lấy gì làm thân thiện lắm : - Ông đến có chuyện gì vậy? - bố mẹ bảo tôi đem chocolate đến biếu nhà Hằng. Phong bằng giọng khó chịu..rồi lẳng lặng quay sang dắt xe máy...tôi đoán có lẽ cậu ấy khó chịu trước thái độ của Huy lắm nhưng vẫn cố tươi cười chào tạm biệt tôi trước khi về. đợi cho Phong khuất , Huy cau có hỏi: - nó tặng chocolate à? - uh đó mà sao. Tôi bằng giọng thách thức. - ăn chưa? - 1 cái. - trước mặt nó? - tất nhiên. Huy trợn trừng mắt nhìn tôi rồi quát lên : - BỊ ĐIÊN À? LỠ NÓ BỎ THUỐC MÊ SAO? – thuốc mê? Tôi nhăn mặt cóc hiểu định cái quái gì? - chứ sao nữa...rủi bỏ thuốc mê vào đó...rồi Hằng ăn..sau đó Phong ....Hằng còn dại lắm...con phải cẩn thận chứ?...khôn 3 năm dại 1 giờ mà. - THÔI . tôi hét lên khi nghe ...ngứa tai kinh khủng : - bộ cậu tưởng ai cũng dê như cậu hết à? Phong là người đàng hoàng , chưa bao giờ xấu Huy vì vậy Huy đừng có chụp mũ cho cậu ấy. Trước lời của tôi , Huy cứng họng ,chẳng cãi lại được gì...tuy nhiên vẫn lì lợm lầm bầm : - ai bảo cứ dây vào Hằng làm gì. - còn sảng nữa à? tôi quắc mắt nhìn : - Mà đến đây làm gì vậy? - ơ..đến...mượn..mượn vở toán. ấp úng ,,,Tôi nhìn như nhìn vật thể lạ : - bị điên à? Tôi học A7, cậu học Á. giáo viên dạy khác nhau mượn vở thế nào được? - à...ờ. lúng túng thấy ...rồi bằng giọng gắt gỏng : - Tôi nhớ Hằng đấy sao? - nhớ tôi? Tôi lặp lại...bất giác 2 má tôi đỏ bừng lên... - uh , 2 hôm nay thấy Hằng đến lớp nên tôi thấy lo lo... - bị cảm.....nhưng giờ tôi đỡ rồi.. - vậy à?...đỡ chưa? - rồi.. tự nhiên tôi thấy sên sến thế nào ấy..và 2 đứa cứ nhìn nhau mãi. - Thôi tôi về , Hằng nhớ uống thuốc cẩn thận..mấy hôm nay trời trở lạnh phải mang áo ấm nghe... dặn dò rồi chần chờ 1 lát , leo lên xe rú ga phóng .. - thế chuyện của bà với Huy ra sao rồi? Hoa hỏi khi 2 đứa đắp chăn nằm ngủ. - Sao là sao? tôi nhăn mũi...trời ạ , bao giờ cũng thế...nếu đề tài trò chuyện của chúng tôi bắt đầu là điện ảnh , ca nhạc , diễn viên đẹp trai , đẹp nào đó kết thúc luôn là Huy , - bà biết Hằng. 2 ngày nay thấy bà đến lớp , mặt Huy buồn xo , tội nghiệp.. rồi chợt nó bâng quơ : - mà có nằm mơ tôi cũng nghĩ bà với Huy là 1 cặp đâu nhé...tôi nghĩ bà thích Phong chứ. Hả?????????????/Tim tôi đập thịch cái , mồ hôi túa ra...Hoa cái gì vậy? - SAo..sao...bà biết? tôi lắp ba lắp bắp... thể nào....cuốn sổ heo Boo nằm trong tay Huy mà , sao nó biết được chứ? - vậy là tôi đoán đúng nhé? Hoa reo lên và ngồi bật dậy...tôi cũng dậy theo.. - Năm lớp 10 tôi thấy nghi nghi , Phong đâu bà cũng đảo mắt dõi theo đến đó , nghe ai kể về Phong là bà chống cằm ngồi nghe như nuốt lấy từng lời...thậm chí tôi còn thấy bà ghi 1 chứ P to lên mặt bàn nữa. - bà để ý kĩ quá đấy. Tôi xụ mặt...con ranh , nhạy cảm đấy...chuyện tôi thích Phong mà nó cũng biết , bái phục. - vậy kể cho tôi nghe "love story " của bà và Huy . Hic...đến nước này tôi phải kể thôi...dù sao ra cho vơi bớt nỗi lòng chứ cứ ôm lấy 1 mình khó chịu lắm...hơn nữa hoa là đứa ý tứ , lại kín mồm kín miệng nên chắc nó kể lại cho ai nghe chuyện này...
CHƯƠNG 11 ...sau khi tóm tắt cho nó nghe cái chuyện tình bất đắc dĩ giữa tôi và Huy, nó chẳng những thông cảm mà lại còn ôm bụng cười ha hả: -Bà bị sao thế? Tôi cau mặt : -Bạn bè lâm vào hoàn cảnh nguy nan mà còn ngoóac mồm, ngoác miệng ra mà cười được à? -Ờ .. Hoa cố bụm miệng: -Vì chuyện của bà với Huy giống hệt trong phim "Định mệnh", mà bà biết ...cuối cùng cái con bé trong phim ấy lại kết cái thằng nó tưởng chừng như là kẻ thù đời mới vui chứ. -Vui cái con khỉ? Huy làm gì mà đẹp trai, tính cách như cái thằng trong phim đó...Hơn nữa cái thằng đó nó bao giờ gọi con nhân vật chính bằng những cái tên mĩ miều như: xác chết trôi, xác ướp, mắt bồ câu con bay con đậu cả....nhưng mà...công nhận...dạo này có đỡ chê bai tôi hơn... Tôi buồn rầu : -Mà bà biết đấy tôi vẫn rất thích Phong nhưng có giải thích điều đó bao nhiêu lần Huy vẫn chịu hiểu... -Vậy bà , hãy cho Phong biết...lúc đó cả đống rắc rối này chấm dứt và bà chẳng lo lắng về Huy, hay cuốn sổ nữa... -Nhưng... Tôi bặm môi. -Tình bạn của tôi và Phong chỉ mới bắt đầu...nếu tôi là tôi mến cậu ấy và bị cậu ấy từ chối mọi chuyện khác...và tôi ngại vô cùng khi gặp cậu ấy. Hoa nhìn tôi lát rồi bằng giọng trầm ngâm: -Nếu tôi là bà, tôi ...Hằng này, nghe tôi, hãy nổ 1 cú bùm , nếu Phong từ chối..cũng tốt...bà xác định được tình cảm của cậu ấy, à tất nhiên và buồn 1 thời gian nhưng quên, bắt đầu 1 tình mới, còn nếu ngược lại quá tuyệt rồi...còn cứ dây dưa như thế này mệt lắm...... Giọng Hoa tự nhiên khang khác : -Bà biết , hồi lớp 10 tôi mến 1 người...rồi đến khi người ấy quay sang bắt đầu tỏ thái độ thích tôi tôi lại lảng tránh...bởi vì tôi ngại, tôi cố tỏ ra lạnh lùng........Ờ , cuối cùng cậu ấy tưởng tôi thích cậu ấy nên lên 11, cậu ấy có bạn ...tôi buồn lắm, buồn rất nhiều, nếu cho thời gian quay lại tôi làm thế nữa nhưng điều đó là thể...Hằng, tôi muốn bà phải hối tiếc giống tôi.. Hoa và 1 giọt nước long lanh khoé.... thực là những lời nó phải làm tôi suy nghĩ rất nhiều......hay là... Lại là 1 tin nhắn nữa của Huy... rất hay nhắn tin đều đặn cho tôi từ khi biết số...ban đầu những tin nhắn của thường là kiểu: "xác chết, tối ngủ mơ về tôi đấy"..."đừng có lại gần thằng Phong nha" ....về sau những tinh nhắn của bớt khủng bố và quan tâm đến tôi nhiều hơn :"trời trở lạnh đó, nhớ mang áo khoác", "hôm nay thấy Hằng ho, nhớ uống thuốc".. .."Nghe Hằng bị điểm kém hả? Chắc tài năng ở dạng tiềm chưa phát tiết đấy mà, Huy sẵn sàng bổ túc cho Hằng 1 buổi nếu cần"................và đôi khi là những câu châm ngôn, triết lý như câu hôm nay chẳng hạn "đừng lấy người mình mà hãy lấy người mình" Hì...tôi biết tỏng là định nghĩ gì rồi...đồ trẻ con. Mà hình như tôi bớt ghét hơn hồi đầu rồi phải, thôi còn chửi rủa nữa....mà đôi lúc ngẫm lại thấy tính có nhiều cái hay hay và đáng nữa... Đột nhiên tim tôi chùng xuống khi tưởng tượng ra vẻ mặt thất vọng của lúc tôi thông báo với Phong bất chấp kết quả...chắc giận và oán tôi kinh khủng nhưng biết làm sao được...tôi thể vừa thích Phong vừa giả bộ làm bạn của ...đạo đức giả và bắt cá 2 tay kinh khủng...tôi phải mạnh mẽ và quyết đoán thôi.. cứ dây dưa thế này kết quả hay ho tí nào. Lúc học về tôi ngang qua dãy hành lang chỗ Huy đứng... lúc nào cũng vậy, cũng là tâm điểm sáng chói giữa cả 1 đám nam lẫn nữ...ai cũng thích nghe chuyện và cười to trước những lời hóm hỉnh của ..Phải rồi, 1 người như Huy làm sao mà hợp với tôi được...cậu ấy cần phải có 1 người bạn thông minh, xinh đẹp, giỏi giang...đó ko thể là tôi được..và tôi nữa...tôi cũng cần có 1 người thích hợp có thể quan tâm, chia chứ phải là 1 đối thủ có thể đấu khẩu 24/24 h. -Chị là Hằng hả? câu hỏi kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ và trở lại thực.. -À...ờ Tôi ngơ ngác gật đầu..trước mắt tôi bây giờ là 1 bé với khuôn mặt dễ thương, tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ và uốn thành từng lọn.... -Em là Vân...chị uống cafe với em nhé, em có chuyện muốn . Tôi đồng ý và lòng thắc mắc hiểu chuyện quái gì xảy ra... Tại tiệm cafe. -Em nghe chị là bồ mới của Huy. Thay vào cái giọng lễ phép hồi nãy là 1 cái giọng đầy châm biếm.. -Vậy chứ là ai? Tôi hỏi bằng giọng khó chịu. -Tôi là Vân, bồ cũ của ấy. Bồ cũ? Rách việc ...Nó muốn làm gì tôi...? Đập ghen chắc....được, đập đập..dù sao tôi cũng căng thẳng và sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào. -Tôi tưởng Huy đá tôi để chạy theo ai?..hóa ra...tệ hơn cả bình thường nữa. -Té ra gọi tôi ra đây để chuyện này à? Tôi tệ đấy sao? Còn ..nhìn lại bản thân ...trông xa giống con ma, nhìn gằn giống con đần, nhìn nghiêng giống con điên, nhìn sát giống con mát , nhìn ngang giống con tàng. Tôi đốp lại...còn Vân, mặt ả tím tái...cố gắng kìm nén cơn giận, con bé nhếch môi: -Chị tưởng bồ Huy là ngon lắm à..nhìn lại bản thân coi....chị thua xa ấy mọi mặt...có lẽ ấy cặp với chị vì chán con đẹp và muốn vờn chị như mèo vờn chuột...nhưng, để rồi coi, ấy chán ngấy chị sớm và đá chị 1 cách nhanh, gọn, thôi.. Rồi nó đứng lên với lấy cặp sách, trước khi nó còn tặng tôi 1 câu đầy ý: -Đừng bao giờ tin vào chuyện tình lọ lem và hoàng tử nghe chị... Nhìn cái dáng đỏng đà, đỏng đảnh của nó mà tôi tức lộn ruột...tôi bực vì những lời nó rất nhiều...tại sao nó lại kiếm chuyện với tôi trong khi tôi chẳng gây gì với nó chứ.... à..., tôi biết lí do chứ..là Huy....từ khi dính vào Huy, cuốc sống của tôi thay đổi hoàn toàn...từ 1 người bình thường, vô tư, ham chơi, ham ngủ, sống ngoài vòng tiêu điểm, bàn tán của trường đùng 1 cái tôi trở nên nổi tiếng, bị chỉ trích bằng đủ những lời lẽ hay ho gì dưới cái mác "Bồ Huy"....thôi kết thúc cho rồi, hãy đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện điên rồ này lại...dù sao tôi và Huy cũng chẳng hợp nhau ở bất cứ cái khoản nào hết và sức chịu đựng của tôi cũng có hạn, tôi muốn mệt mỏi thêm 1 giây, 1 phút nào hết... -Hằng sao vậy? Mệt à? Giật mình tôi ngước mắt lên... ra là Phong..cậu ấy kép ghế đối diện ra và ngồi xuống, lo lắng hỏi: -Sao vậy? Nhìn Hằng thấy ổn lắm... -À...ờ.... có gì? Mà Phong làm gì ở đây vậy? Tôi lơ ngơ hỏi. -Đây là quán dì mình. -Ra là thế. Tôi lẩm bẩm...rồi vội : -Phong này, cho mình xin lỗi chuyện hôm trước nhé, Huy bất lịch quá. Phong ngó lơ đâu đó, giọng cậu ấy có vẻ là lạ: -Chắc là Huy thích Hằng lắm nhỉ...mà đúng rồi, thích sao cặp bồ được chứ. -Phong à...thực ra.. Tôi vặn vẹo bàn tay, 1 cách khổ sở : -Mình và Huy có chuyện gì hết. Phong nhìn chăm chăm tôi và bằng giọng đôi phần giận dữ: -Sao Hằng lúc nào cũng bảo giữa Hằng và Huy có chuyện gì, chẳng có chuyện gì nhưng thực khác thế? -Ơ...Mình.... -Nghe Hằng bảo là chẳng có chuyện gì giữa 2 người...mình cứ nghĩ cái tin cặp bồ chỉ là lời đồn vớ vẩn....nhưng...sao Hằng hay làm mình thất vọng vậy. Phong giọng trách móc..còn tôi, tôi nghĩ là tôi sắp khóc rồi, hôm nay là 1 ngày vô cùng tồi tệ... -Thôi mình về đây, Hằng đừng có để ý đến những lời mình .. Phong 1 cách chán nản và đứng lên.. -Phong à, thực là chuyện mình làm bồ Huy có nguyên do của nó...mình muốn nhưng Huy có được quyển sổ.. Nước mắt tôi chảy ra. -Cuốn sổ nào? Phong hỏi giọng ngạc nhiên. -Sổ heo Boo..Trong đó mình bảo là mình thích cậu. Tôi lí nhí : -Huy nhặt được nó..ban đầu cậu ấy bảo mình hãy nghe lời cậu ấy..nếu , cậu ấy tiết lộ nội dung....mình đồng ý....nhưng về sau mọi chuyện càng trở nên rắc rối hơn khi Huy thích mình .. Phong sững sờ ngồi xuống và nhìn tôi. -Hằng thích mình à? -uh. -Lúc nào? -Năm lớp 10, lúc cậu sửa xe cho mình ấy, mình có ấn tượng tốt về cậu. -Thực ra... Mặt Phong cũng đỏ lên : -Hồi đó mình cũng thích Hằng rồi nhưng mà mình dám ..mình nghĩ chắc gì Hằng thích mình... Im lặng....tôi và Phong cúi mặt xuống ngó chăm chăm vào 2 tách cafe bàn...lòng tối rối bời vô cùng...Hóa ra Phong cũng thích tôi sao?...nhưng mà kì thiệt, nếu là trước đây tôi phải sung sướng và hạnh phúc lắm ..nhưng sao giờ đây cái cảm giác đó lại phợt phạt thế này nhỉ?...chính tôi cũng hiểu được mình nghĩ gì nữa... -Vậy chúng ta bắt đầu lại nhé?? Phong nhìn tôi dịu dàng : -Hằng làm bạn mình chứ? Phong chờ đợi câu trả lời của tôi....và tôi gật đầu... Tôi chẳng hiểu cái cảm giác thoáng qua hồi nãy có nghĩa là gì....nhưng tôi cố gắng dẹp nó qua 1 bên , vì dù sao tôi cũng thích Phong rồi mà... CHƯƠNG 12 Tối hôm đó, bên hồ Tây. -Đêm hôm thanh tịnh gọi con người ta ra đây làm gì vậy? Huy nhìn tôi thắc mắc hỏi...còn tôi, tôi đứng khoanh tay, bặm môi : -Huy này, tôi với Phong mọi chuyện rồi.. -Gì? -Mình với Phong mọi chuyện..chuyện sổ heo Boo... về chuyện cặp bồ.. Mặt Huy hơi tái ...và hỏi bằng giọng bồn chồn : -Thế bảo sao? -Ơ..cậu ấy bảo là cậu ấy cũng thích tôi..cậu ấy tỏ ý muốn tôi làm bạn cậu ấy. Nghe đến đó Huy sững sờ...Mặt tối sầm lại....mãi lúc sau, cậu ấy bằng giọng cay đắng: -Huy cá là Hằng sướng lắm nhỉ? Hằng đồng ý? -Ờ ...Tôi thích Phong lâu lắm rồi mà.. Rồi cúi gằm mặt xuống đất, tôi : -Hơn nữa tôi thấy mệt mỏi khi mang mác "Bồ Huy" lắm, tôi cảm thấy chịu áp lực rất nhiều... Im lặng, chỉ còn tiếng gió thổi xào xạc...tôi đút trong túi ra lấy chiếc IPOD và dúi nó vào tay Huy: -Huy cho mình trả lại...mình đáng để cầm nó. Nhận lấy chiếc Ipod từ tay tôi..Huy chăm chăm nhìn nó, cười khẩy rồi quăng mạnh nó xuống mặt hồ và quay lưng bỏ , thêm tiếng nào cả.. Chỉ còn mình tôi đứng đó...1 mình đơn và lạnh lẽo....tôi hiểu tại sao khi thấy Huy quay lưng lại phía mình tôi cảm thấy hụt hẫng, đau nhói ở tim..và đến khi đưa tay lên mặt., tôi chạm phải những giọt nước mắt nóng hổi của mình....Tôi khóc sao? tôi khóc vì Huy sao?...tôi ngờ đến 1 ngày tôi phải nước mắt vì ....ai làm ơn giải thích điều này là sao? tình cảm tôi dành cho Huy là thế nào...tại sao tôi lại hoang mang, hoảng loạn và rối bời thế này kia chứ.???? Sáng hôm sau, tôi đến lớp, trải qua đêm vô cùng mệt mỏi về những chuyện xảy ra trong ngày hôm qua, tôi sụ chẳng còn muốn nghĩ gì nữa... tôi phải đối mặt với chuyện này ra sao đây??? - Hằng ơi! Hình như là tiếng của Phong, tôi quay người lại, đúng Phong , tôi cảm thấy bối rối quá ... tôi biết phải gì với Phong bây giờ... - Hì Phong, Phong ăn sáng chưa ? – Tôi đáp. - Phong ăn rồi Hằng à! Mà sao mắt Hằng thâm quầng lên thế kia, tối qua Hằng ngủ hay sao vậy, hình như mắt Hằng đỏ ... - Hằng sao đâu, Phong đừng để ý ^^ ! – Tôi cố giấu cảm xúc lúc này, nó nghèn nghẹn trong cổ tôi ... tôi muốn bật khóc trước mặt Phong như thế này, tại sao hôm nay tôi lại dễ khóc được như thế nhỉ, tôi hiểu cái gì xảy ra với mình nữa. - chứ? – Phong cúi xuống nhìn tôi đầy vẻ quan tâm – Nếu có chuyện gì Hằng phải với Phong đấy, Hằng hứa ! - Ừm ... – Tôi ậm ừ. – Hằng hứa! – Rồi cười gượng gạo với Phong. - Thôi mình cùng vào lớp kẻo muộn Hằng ^^! - Ừ Hằng quên mất, sr Phong nhé! - sao mà! Rồi Phong nắm tay tôi, cái nắm tay ấm áp, nhất là vào lúc trời giao mùa thế này, nhưng sao tôi cảm thấy lòng lạnh giá khi thiếu vắng nụ cười của ai đó, nó quá quen với tôi, sao hôm nay tôi thấy nụ cười đó... trống vắng quá! Chợt ... Có cánh tay khác giật mạnh tay tôi ra khỏi tay Phong, Huy à...? - Huy nghĩ kỹ rồi – Huy dằn giọng với tôi – Huy từ bỏ chuyện này đâu, Hằng đừng tưởng Hằng muốn quyết định như thế là làm Huy nản lòng! – Còn Phong, tôi với cậu từ bây giờ khác, cậu nhớ đấy, tôi cạnh tranh công bằng với cậu ! Tôi cảm thấy hơi run khi nghe Huy thế, trời ơi, tại sao mọi chuyện lại như thế này, giá như hôm đó tôi đưa thư hộ cái Thảo, thà tôi cứ mặc kệ nó...Giá như tôi bất cẩn làm rơi quyển sách Heo Boo để nó rơi vào tay Huy, mọi chuyện chẳng thế này, và tôi + Phong có Happy Endding...! - ...Huy à, bỏ tay tôi ra >.. - Huy buông tôi ra Phong đến rồi kìa, tôi muốn bị Phong bắt gặp khi như thế này, Huy có bỏ ra bảo... – Chưa kịp hết câu ... Hằng với Phong hết mọi chuyện..và đáng ghét, cũng thích con đó....thế là hết, tôi hết hy vọng rồi. Chán thiệt, trước đây dù Hằng thích tôi nhưng tôi vẫn từ bỏ hy vọng vì tôi nghĩ chắc gì Phong thích ...nhưng giờ đây khi mọi chuyện ràng tôi phải bỏ cuộc thôi....tôi thích phải van nài tình cảm..lòng tự trọng cho phép tôi làm điều đó...nhưng tôi đau, tôi thất vọng ghê gớm. Tôi xé náy quyển sổ khốn kiếp đó, tôi ghét cay ghét đắng những lời tâm vớ vẩn, những mơ mộng hão huyền của Hằng với Phong, tôi đập tan các bức tượng mà 2 đứa tô chung mà 1 thời tôi nâng niu như báu vật.. Giờ đây, tôi muốn, tôi ngàn lần muốn quên, muốn loại khỏi óc toàn bộ những hình ảnh, kỉ niệm về con đó, tôi muốn phải đau, phải nát óc vì nó nữa. Tôi muốn được trở lại là tôi – 1 thằng cao ngạo, chỉ biết đến bản thân của ngày trước nhưng điều đó là vô cùng khó khăn vì từ lâu con đó trở thành người quan trọng nhất đối với tôi rồi. Hằng: Tôi cặp với Phong được 4 tuần..cậu ấy đối xử với tôi rất tốt...luôn bảo vệ tôi trước những lời bàn tán xì xào của đám đông về vụ chia tay nổi đình nổi đám với Huy.. Nhiều đứa con mừng ra mặt về vụ này..như Thảo chẳng hạn..nó lên kết hoạch để cưa đổ Huy nhưng xem ra chưa đâu vào đâu cả. Còn Huy nữa, khác trước rất nhiều.... ăn chơi, quậy phá kinh khủng hơn trước và cũng dần dần trở nên lầm lì, ít , khó gần với mọi người hơn.. Và tôi nữa...trước đây khi ở bên cạnh Huy tôi lại ghét và tỏ ra quan tâm đến Phong nhưng giờ đây khi ở bên cạnh Phong rồi, đầu óc tôi lúc nào cũng ong ong nghĩ về ..về những kỉ niệm của 2 đứa..: lúc ăn kem, lúc tô tượng, nụ hôn cướp giật, cái buổi xem phim chẳng lãng mạn nhưng đầy ấn tượng..và cả lúc cõng tôi lưng và lảm nhà lảm nhảm nữa. Tôi biết tất cả những điều đó có nghĩa là gì..là tôi thích Huy, đúng, người tôi thích chỉ có thể là ..còn với Phong đó là ngưỡng mộ mà tôi lầm tưởng là tình .. Nhưng giờ đây nhận ra điều đó sao kia chứ...chẳng có ích gì nữa hết, tôi làm tổn thương Huy, làm đau cậu ấy...chúng tôi giờ thể vui vẻ, vô tư cười đùa đấu khẩu như trước được nữa... tất cả những cái đó đối với tôi giờ là kỉ niệm...phải, kỉ niệm mà thôi. -Hằng này, mình chia tay nhé. Phong khi 2 đứa uống cafe với nhau...và tôi ngước lên nhìn cậu ấy.. -À.. Phong khẽ cười: -Vì Hằng đâu có còn thích mình nữa...Hằng biết đấy, nếu Hằng thích mừng mình cố hết sức luôn làm cho Hằng vui vẻ, hạnh phúc, chẳng bao giờ phải khóc....nhưng... tiếc..người Hằng thích giờ đây đâu phải là mình mà là Huy, đúng ? Im lặng, tôi cảm thấy mắt mình cay cay vì những lời Phong : -Xin lỗi, xin lỗi. -Có thể mình buồn...nhưng mà sao, rồi mình quên được thôi...còn Hằng, Hằng hãy sống với tình cảm của mình , hãy quay lại với Huy, ông ấy vẫn thích Hằng lắm. -Quay lại? Tôi lặp lại và lắc đầu: -Đâu thể được...mọi chuyện giờ đây còn như trước rồi Phong ạ...giờ mình mệt lắm, mình chẳng còn muốn dính gì vào chuyện tình cảm cả. Tôi và oà lên khóc...Phong nhàng đưa khăn tay cho tôi hệt như Huy dạo nào..và giờ đây, tôi cảm thấy biết ơn cậu ấy rất nhiều vì cậu ấy gì và để yên cho tôi khóc. -Bà ổn chưa? Hoa hỏi khi 2 đứa ngồi ôn bài trong thư viện. -Ổn mà.. Tôi cố gắng mỉm cười và lảng tránh ánh mắt của nó bằng cách lôi ra 1 cuốn sách và cắm đầu, vờ đọc.. -Bà có biết là bà cầm sách ngược ? Hoa nhìn tôi cười ...hic...giờ tôi mới nhận ra là mình cầm ngược thiệt.. -Dạo trước cứ nghĩ bà thích Phong nên tui mới xúi bà , ai ngờ bà lại quay sang thích Huy... Hoa vừa vừa thở dài. -Đừng có nhắc đến tên đó được . Tôi cau có ...tệ thiệt, tôi cố quên tự dưng con Hoa lại lôi ra... -Được rồi. Nó tặc lưỡi: -Nhưng mà Huy sắp du học rồi, tuần sau là cậu ấy bay. -Cái gì? Tôi kêu lên kinh ngạc: -Chứ sao nữa? Nó trố mắt nhìn tôi: -Cả trường xôn xao việc này đấy Tôi lặng người vì những lời Hoa ...đó là thực sao? Huy á?....Tại sao? Tại sao lại 1 cách vội vã như vậy kia chứ.... Thế là từ nay tôi được nhìn thấy nụ cười, ánh mắt, được nghe giọng của nữa...............Nhưng như thế cũng tốt, ở trong 1 môi trường mới có khối việc phải làm và quên được tôi, quên được con ngốc nghếch làm tổn thương ..và tìm được tình mới của mình...người đó chắc hơn tôi gấp trăm lần và lòng ... -Bà khóc đấy à? Hoa nhìn tôi lo lắng hỏi.. -Đâu có bụi bay vào mắt ấy mà. Tôi dụi dụi mắt đánh trống lảng....nhưng Hoa cứ nhìn tôi là lạ.. -Thôi tôi về trước đây. Tôi và vớ lấy cặp sách rồi chạy nhanh ra khỏi thư viện..vì tôi ghét cách nhìn của Hoa, ánh mắt sắc sảo của nó luôn nhìn thằng vào đối phương và làm họ bộc lộ ra điều họ muốn che dấu.. Lúc chạy ngang qua hành lang, tôi bắt gặp Huy...1 thoáng ngập ngừng rồi 2 đứa lướt qua nhau như 2 người xa lạ....Tôi cố tỏ ra lạnh lùng, làm mặt lơ nhất có thể nhưng thực là tôi muốn, muốn chuyện với cậu ấy, muốn bảo rằng cậu ấy đừng .... là mệt mỏi khi trái tim tôi lại mâu thuẫn với lí trí của tôi như thế này... Hoa: Cái con bạn ngốc nghếch của tôi chạy ra ngoài rồi...Đồ ngốc, người nó sắp sửa xuất khẩu lao động..ô nhầm...xuất ngoại để du học..thế mà nó lại tránh né, chịu với cậu ta...tệ thiệt, con ngốc đó hiểu là mình , và mất cái gì đâu... -Bà thấy Hằng đâu ? Đó là Phong...bồ...à, bồ cũ của Hằng..tôi biết cậu ấy qua 1 lớp học thêm toán lớp 10..và cách đây 3-4 tuần chúng tôi trở nên khá là thân với nhau.. -Bà ấy vừa mới chạy ra ngoài rồi...ngồi xuống . Tôi kéo ghê ra cho cậu ấy ngồi: -Nghe Hằng bảo 2 người chia tay..trời ơi, ngờ ông là 1 người cao thượng trong tình như vậy. Giọng cậu ta trầm ngâm: -Có gì đâu, tôi chỉ thấy đơn giản là Hằng còn thích tôi nữa, mà là thích Huy nên tôi chủ động chia tay để mong Hằng được hạnh phúc.. -Nhưng cái con đó lại muốn hạnh phúc mới kì chứ..mà đầu tuần sau là Huy bay rồi..từ đây đến đó chỉ còn 3-4 ngày thôi à.. -Uh, vì thế tôi định kiếm Hằng để bảo ấy cần gì, cần làm gì hãy và làm ngay , kẻo ân hận mãi mãi. -Mệt với nó . Tôi ôm đầu chán nản...đột nhiên 1 ý nghĩ loé lên trong bộ óc đầy sáng tạo của tôi: -Phong này, tại sao ta giúp Hằng và Huy quay lại với nhau nhỉ? -Bằng cách nào? Cậu ta nhìn tôi nghi hoặc. -À...bọn mình .............
CHƯƠNG 13 - HẾT Hằng: Hôm nay là chủ nhật..nghe ngày mai Huy bay..nghĩ đến đó tôi cảm thấy lòng buồn vô hạn..nhưng..như thế cũng tốt...thời gian làm vơi mọi nỗi buồn, nỗi đau. Sau khi lang thang ở khu tô tượng của nhà sách, nhìn ngắm lại nơi mà 2 đứa vừa sáng tạo nghệ thuật vừa cãi nhau ỏm tôi...tôi chạy xuống khu vực sách và quà lưu niệm để tìm 1 bộ sách ưng ý cho thằng em họ tôi...ngày mai là sinh nhật nó mà.. Và sau 1h đồng hồ tìm kiếm tôi tìm được 1 món quà ưng ý...đó chính là quyển sách với tựa đề "từ cậu bé đến người đần ông"...hy vọng nó có thể giúp cho thằng em tuổi lớn của tôi biết nhiều điều. "Lê đôi bàn chân bước con phố dài" Đó là nhạc chuông mới của tôi...là số máy của con Hoa, có chuyện gì vậy nhỉ? Nó 1 hơi rồi cụp máy cái rụp...Tôi chẳng hiểu gì cả...nhưng mừ thui...cứ đến, chắc là phải đặc biệt lắm nên nó mới gọi như vậy... Nhà nó kia rồi, căn 2 tầng được sơn màu hồng, nằm lọt thỏm giữa 2 ngôi nhà to tướng. sau khi dắt xe vào sân, tôi đóng cổng 1 cách cẩn thận và vớ tay lấy cuốn sách trước giỏ xe, tôi vào nhà... Phòng nó nằm ở tầng 2..tôi đẩy cửa bước vào và quay người nhanh, 1 tay để vặn nắm đấm cửa,tay kia chìa ngược ra đằng sau... -Bà coi tôi mới mua cuốn sách hay ? Rồi tôi toe toét cười quay lại: -Bất ngờ chứ.............OÁI. Tôi hét lên vì trước mặt tôi bây giờ phải là Hoa mà là Huy... làm tôi hoảng đến độ đánh rơi cuốn sách xuống sàn nhà... Huy cúi xuống cầm cuốn sách lên: -Từ cậu bé đến người đàn ông.. Rồi lật thêm mấy trang. -Các yếu tố ảnh hưởng đến hooc môn sinh dục nam..chà ,hay thiệt Tôi giật phắt cuốn sách tay và mặt đỏ rần lên vì ngượng....mãi lúc sau tôi mới ấp úng: -Cậu..cậu...đến đây làm gì vậy? -Phong bảo Hằng có chuyện cần với tôi nhún vai Cái con Hoa mắc dịch và cả Phong nữa...2 người này cấu kết với nhau làm cái gì thế biết. -Hằng có chuyện gì muốn ..mai tôi bay rồi. Huy nhìn tôi dò hỏi. -À..ờ.. Thực ra tôi có nhiều điều muốn lắm chứ..nhưng hiểu sao trước mặt Huy, tôi lại phát ngôn thế này: -Mình chỉ muốn...muốn ..ơ...trong thời gian ở nước ngoài....chắc thức ăn có lạ bụng...Huy nên mang theo...ơ...thuốc...đúng...thuốc becberin....để...để đề phòng. -Cám ơn vì gợi ý nhé. Giọng Huy đanh lại...còn tôi lùi về phía sau, vặn nấm đấm cửa để chuẩn bị chuồn ra ngoài....nhưng...sao được thế này? ĐỒ CHẾT TIỆT, NÓ KHÓA NGOÀI RỒI. -Có chuyện gì à? Huy nhìn tôi hỏi. -À... có gì. Tôi lắc lắc đầu, rồi đột nhiên 1 câu hỏi vọt ra khỏi miệng lúc nào mà tôi hay biết: -Cậu chừng mấy năm vậy? -..khoảng..5-6 năm gì đó. -Thế à...chúc...cậu may mắn nhé! Tôi gượng gạo ...chợt Huy hỏi: -Nghe Phong bảo 2 người chia tay rồi? Tại sao vậy. -Ơ..vì.. lúng túng vì biết phải thế nào tôi nghe tiếng con Hoa ông ổng hát ở bên ngoài : -TẠI SAO NHAU ĐẾN ĐƯỢC VỚI NHAU, ĐỂ GIỜ ĐÂY 2 TA PHẢI KHỔ ĐAU...MÀ SAO THỂ THA THỨ CHO NHAU 1 LẦN. Trời ạ, lại còn thế nữa chứ...con điên, nó hiểu nó làm tôi ra sao, đẩy tôi vào hoàn cảnh khó xử thế nào đâu. -Hằng Huy giục. Tôi bặm môi, vặn vèo đôi bàn tay: -Vì....vì...tôi còn thích cậu ấy nữa. -Vậy người Hằng thực thích là ai? Huy vẫn chịu buông tha. Có nên nhỉ? Có nên thú nhận đó là người đứng trước mặt tôi sau khi làm cậu ấy tổn thương rất nhiều ? -Bộ ra điều đó khó lắm sao hả Hằng? Huy thở dài , ngồi xuống giường và : -Mà thôi....tôi cũng chẳng muốn hy vọng về việc Hằng có chút tình cảm với tôi để rồi phải ôm lấy vọng nữa...Hằng có bao giờ quan tâm đến tôi đâu mà..Bây giờ, dại rủi tôi mà chết Hằng cũng chẳng chút bận lòng. Tôi lặng người vì những lời ...Tôi thể kiềm lòng được nữa..quên mất cả việc làm chủ bản thân, tôi trong nước mắt: -Sao cậu lại bảo tôi có tình cảm với cậu...cậu có biết khi cậu tôi thấy hụt hẫng kinh khủng, những ngày tiếp theo đó tôi sống trong chán chường, hoang mang kinh khủng....cậu biết ? Tôi chia tay với cậu hẳn vì khi đó tôi thích Phong mà vì...tôi...tôi thấy mình thua xa cậu mọi thứ, cả trường đều như vậy cả.... Tôi vừa vừa khóc tức tưởi...Huy tiến đến, rút trong túi quần ra chiếc khăn tay, nhàng lau nước mắt cho tôi: -Thôi nín ...đừng khóc nữa..kẻo cặp mắt mí lận dễ thương lại sưng vù lên bây giờ.. -Huy à...tôi muốn người tôi thích là cậu..là cậu... -Thôi, tôi biết rồi...biết rồi...đừng khóc nữa. Huy ôm tôi vào lòng dỗ dành: -Phong với tôi tất cả, nhưng tôi lại muốn Hằng tự ra điều đó thôi... Tôi ngước mắt lên, nhìn ngạc nhiên: -Phong ? -Uh.. Tôi đẩy mạnh ra: -Vậy mà cậu lại còn được những lời như vậy sao? Gì mà chẳng bận tâm dù cậu chết. cậu... cậu... tôi thôi khóc và hét lên bực bội. -Sorry , sorry được chưa...? Huy nhăn nhó - có sorry gì cả. Giọng tôi cau có. -Vậy, sorry, i love you nhé. -Tôi có đùa. - baby, sorry i love you vậy. Tôi phì cười...Chậc, công nhận bộ dạng lúc này dễ thương thiệt...À, mà đúng rồi, tôi còn câu muốn hỏi nữa: -Huy này, tại sao cậu lại du học 1 cách đột ngột vậy? -Vì... gãi đầu... -Bố mẹ có ý định cho tôi du học từ năm lớp 10 kia.....nhưng tôi thích...Rồi sau khi chia tay với Hằng, tôi chán nản với mọi thứ và quyết định chọn giải pháp du học để quên... đến đó im bặt. -Vậy bây giờ tôi tôi thích Huy rồi, Huy có ? Tôi nhìn hy vọng. -Xin lỗi. thở dài: -Mọi thủ tục làm xong, đâu thể trì hoãn được nữa. Mặt tôi xụ xuống...vậy là đằng nào Huy cũng , mà là mấy năm...chắc gì cậu ấy ... -Hằng này. Huy cầm lấy tay tôi: -Nhưng mà Huy hứa....Huy hứa trở về mà.. Tôi vẫn im lặng. -Hằng tin tôi chứ? -Ờ....... -Hằng có 2 phương án để lựa chọn: phương án 1, nếu tin tôi, Hằng hãy hôn vào má phải...ờ... được khuyến mãi 1 cái kẹo mút....còn nếu tin thực phương án 2..hôn vào má trái....nhưng mà...tôi trước là tôi véo Hằng đau đấy. Tôi lườm 1 cái sắc lẻm...con trai gì mà ranh, nhìn mặt mất cảm tình...nhưng thôi được, tôi nhướng người lên và hôn vào má phải của ...lần đầu tiên mi con trai nên tôi run và ngượng kinh khủng... Cửa đột nhiên bật mở, Hoa và Phong bước vào...nhìn thấy tôi mi Huy, Hoa đưa tay lên che mặt: -Trời ơi...phim cấm trẻ em dưới 18 tuổi. Còn Phong nhìn tôi nở 1 nụ cười... Huy tiến đến gần cậu ấy, gãi đầu, gãi tai..lúng túng : -Cám ơn ông nhiều nhé...xin lối vì tôi nhiều lần vô cớ gây với ông...tôi trẻ con quá.. - sao đâu. -Vậy chúng ta làm bạn nhé.. -Uh, là bạn. Rồi 2 thằng con trai bắt tay nhau thân thiện...trước cảnh tượng đó, tôi và Hoa nhìn nhau toe toét cười, mắt long lanh niềm vui và hạnh phúc. có 1 bài thơ về tình tuổi teen, tuổi học trò thế này : Tình học trò như me chua ngọt Tình học trò như lá còn xanh. cho nhau để ngày tháng qua nhanh. Rồi hôm ngỡ ngàng quen biết.. Nhưng hẳn mọi tình tuổi teen đều kết thúc như vậy...như tình của tôi và Huy...cãi cọ có, vui buồn có, đau khổ, chia ly, dửng dưng, lạnh lùng cũng có...nhưng cuối cùng dưới giúp đỡ của những người bạn tốt, chúng tôi lại trở về bên nhau, nắm tay nhau nhìn về phía cuối chân. trời.... ===The End