1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình yêu phô trương - Tiếu Giai Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 35:

      Editor: Trà Đá.

      Thẩm Tố về nước vào thứ năm, đưa Khương Đường ký hợp đồng ở Đông Ảnh.

      Thông qua loạt các thủ tục, nhà sản xuất cũng đưa kịch bản rất dày cho Khương Đường: “Đây là kịch bản, mấy ngày này nên đọc kỹ chút, hiểu về An Khang, thứ sáu tuần sau đạo diễn Đàm đến đây gặp sáu diễn viên rồi phân tích nhân vật, tôi thông báo thời gian cụ thể cho biết sau, cuối cùng có việc cần nhắc nhở , tuyệt đối phải giữ kĩ kịch bản, được có động thái tiết lộ cho bất kì ai biết.”

      Bởi vì đây là lần đầu tiên Khương Đường quay phim, nhà sản xuất có chút lo lắng.

      Khương Đường cười trêu ghẹo: “Ngài yên tâm, tiền hợp đồng cao như vậy, tôi chắc chắn tiết lộ bí mật đâu.”

      Nhà sản xuất cười ha ha, rồi lại quan sát mỹ nhân trước mặt lần nữa. , rất nhiều người mẫu có vóc dáng hạng nhất, nhưng nhan sắc lại phù hợp với thẩm mỹ của đại chúng, đặt tất cả người đẹp diễn viên trong chỗ, sợ rằng cũng bị coi là xấu xí, nhưng Khương Đường giống vậy, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, lúc cười rất quý phái, cười lên có rất ngọt ngào quyến rũ, tính đến chiều cao, khuôn mặt của Khương Đường cục kỳ thích hợp làm diễn viên.

      Nhà sản xuất rất thích phong thái của Khương Đường, hoặc có thể là phong thái của xuất phát từ bản chất của . Đổi lại là người khác, khi nghiệp xuống dốc, cuối cùng lại có được cơ hội, nhất định hăng hái nhào tới, chỉ sợ xoay người là mất cơ hội, nhưng ở Khương Đường giống vậy, hoàn toàn lạnh nhạt như nước, cũng có bất kì nịnh bợ nào đối với đạo diễn, hào phóng thong dong, ưu nhã tự tin, được làm việc cùng người đẹp như vậy, ông ta đương nhiên rất hài lòng.

      “Vậy tốt, có thể đến bộ phận trang phục để lấy số đo, sau đó có thể về nhà.”

      Nhà sản xuất đứng lên, mỉm cười đưa tay hướng về phía Khương Đường.

      Khương Đường cũng bắt tay lại với ông ta, lời tạm biệt rồi cùng Thẩm Tố đến bộ phận trang phục.

      Hai mươi phút sau, Thẩm Tố lái xe, Khương Đường ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, cúi đầu đọc kịch bản câu chuyện của nhân vật An Khang giống như đói như khát.

      “Em có muốn tìm quản lý ?” Thẩm Tố nhìn Khương Đường cái, “Tiểu Tiễn nghỉ việc lâu rồi, nghe bây giờ ở nhà làm mẹ hiền vợ đảm, chắc trở lại công việc quản lý được rồi.”

      Khương Đường nghe xong, ngẩng đầu lên, nghiêm túc suy nghĩ việc này. Trước kia lúc còn làm người mẫu Tiểu Tiễn là quản lý của , hai người làm việc rất vui vẻ, sau khi Khương Đường kết hôn Tiểu Tiễn bắt đầu quản lý người mẫu khác, rất hay gặp chuyện xào xáo, vừa đúng lúc Tiểu Tiễn gặp được người đàn ông thích hợp để kết hôn, lập tức trở về quê để kết hôn, trước khi nghỉ vẫn còn hỏi thăm , nhưng hai năm gần đây còn ai nhắc đến nữa, Tiểu Tiễn cũng còn liên lạc với , Khương Đường sắp quên mất người này rồi.

      Hai năm qua, có rất nhiều chuyện thay đổi, Khương Đường muốn liên lạc lại với Tiểu Tiễn, nhưng cần người quản lý, Thẩm Tố là người đại diện, giúp bàn thảo về hợp đồng cũng như thù lao đóng phim, trong quá trình quay phim, việc bưng trà rót nước xách giỏ phải việc mà Thẩm Tố làm, nên nhất định phải có quản lý giúp đỡ.

      “Chị Thẩm có biết ai thích hợp giới thiệu cho em .” Ôm cái suy nghĩ tìm vận may, Khương Đường nhìn về phía Thẩm Tố.

      Thẩm Tố cười cười, “Quả người, tên là Chu Châu, cũng giống em, học xong cấp ba rồi nghỉ học, chạy tới công ty nộp đơn xin làm quản lý, năm nay mới 20, rất có năng lực tiếp thu nhanh, cũng có thể chịu khổ, nhưng tính khí có hơi góc cạnh, lần trước dẫn người mẫu ra nước ngoài biểu diễn, có ông già tổng giám đốc nào đó có thái độ cư xử xấu xa với ta…. Sau khi trở lại với chị muốn làm quản lý của người mẫu đó nữa, rồi hỏi chị có công việc nào giới thiệu cho ta được , chị lập tức nghĩ đến em, em thấy sao, có hứng thú chị thay em phỏng vấn cho?”

      Khương Đường tin tưởng vào mắt nhìn người của Thẩm Tố, người nào quá kém Thẩm Tố giới thiệu cho , Khương Đường cười : “Chị cho em số điện thoại của ta , em chuyện với ta.”

      Thẩm Tố ừ tiếng, “Chị về đến công ty rồi nhắn tin cho em biết.”

      Thẩm Tố thả Khương Đường ở phía dưới lầu, rồi lái xe trở về công ty, sau đó nhắn tin cho Khương Đường số điện thoại của Chu Châu.

      Khương Đường thừa dịp vẫn còn nhiều thời gian, nên muốn Chu Châu đến nhà vào buổi chiều hôm nay.

      Ba giờ chiều, chuông cửa reo, Khương Đường để Khương Thục Lan bế Đóa Nhi vào trong phòng ngủ chơi, ra ngoài mở cửa cho Chu Châu. Cửa vừa mở, thấy có nhắn khuôn mặt thanh tú đứng ở bên ngoài, đôi mắt quả hạnh trong veo như nước, lộ ra vẻ rất nhiệt tình, sau khi thấy Khương Đường, ta kinh ngạc che miệng lại, lập tức lùi về sau bước như được gặp phải thần tượng, khuôn mặt đỏ rần vì hưng phấn, “Chị, là chị…..”

      Khương Đường bị bộ dáng kia của chọc cười, nghiêng người : “Vào nhà trước , em từ nhà qua bên này có xa lắm ?”

      Chu Châu đỏ mặt gật đầu, xong lại lập tức lắc đầu, “ xa, ngồi tàu điện ngầm nửa tiếng là đến rồi!”

      “Vậy tốt, sau này làm việc chung với em em đến đây cũng dễ dàng hơn rồi.” Khương Đường dẫn Chu Châu đến phòng khách, để ta ngồi trước, rồi rót nước mời khách, vừa quay đầu lại thấy Chu Châu có vẻ khép nép đứng ở trước salon, quan sát mọi thứ trong phòng khách với khuôn mặt ao ước. Khương Đường hiểu sao lại cảm thấy rất thân thiết, nhớ lại ngày đó, lần đầu tiên vào nhà của Thẩm Tố, cũng có nét mặt như Chu Châu bây giờ, đối với thời gian đó mà , nhà của Thẩm Tố chính là thiên đường, hâm mộ ao ước, nên mới nỗ lực hết sức mình để làm việc.

      Khương Đường ngồi xuống, trước tiên hỏi về nơi ở của Chu Châu, ở mình hay ở chung phòng với người khác, sau đó chuyển sang hỏi về kinh nghiệm làm việc của Chu Châu, bởi vì là người do Thẩm Tố giới thiệu, nên Chu Châu cũng giấu khuyết điểm, cũng khoa trương năng lực, cực kì thẳng thắn. Khương Đường có ấn tượng tệ đối với Chu Châu, cuối cùng hỏi Chu Châu về vấn đề tiền lương.

      tới tiền lương, Chu Châu xấu hổ, cúi đầu nghịch tách trà, “Được theo chị Đường Đường, tiền lương chỉ cần đủ tiền thuê phòng và sinh hoạt phí là được rồi, bao nhiêu cũng được.”

      Khương Đường cười nhạt tiếng, nhìn Chu Châu chằm chằm nghiên cứu, “Với danh tiếng của chị, em theo chị có thể bị liên lụy chút, chẳng hạn như bị đồng nghiệp xa lánh, vì lý do gì mà em lại thấy vinh hạnh khi được làm quản lý cho chị chứ?”

      Chu Châu kinh ngạc ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt bình tĩnh của Khương Đường, trước đó Chu Châu còn ngượng ngùng, nhưng bây giờ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Chị Đường Đường, em biết bây giờ danh tiếng của chị tốt lắm, cũng có rất nhiều người xấu chị ở internet, nhưng mà em rất thích chị, thích chị từ lúc chị làm người mẫu cố gắng như thế nào, thích chị dám dũng cảm lên tiếng, nên em tin tưởng chị lấy lại được danh tiếng lần nữa……………”

      “Đừng vậy, chị có cái lòng tin đó, Chu Châu, lỡ như chị phất lên, vẫn luôn như vậy, em làm như thế nào?” Khương Đường tò mò hỏi.

      Chu Châu nhìn , nhìn thẳng vào mắt lát, chợt cắn cắn môi, cúi đầu : “Ở đường em nghĩ qua, chỉ cần chị Đường Đường chịu nhận em, chỉ cần chị Đường Đường hề từ bỏ, vẫn cố gắng đứng lên, em vẫn theo chị.” Giống như thổ lộ với người vậy, hai bên tai đều đỏ lên.

      “Tiền lương thấp em vẫn đồng ý sao?” Khương Đường nhịn cười, giọng nghiêm túc.

      Chu Châu xoa xoa đôi bàn tay, đầu cúi thấp hơn nữa, “Có thể, có thể bảo đảm sinh hoạt phí là được rồi.”

      Chu Châu trả lời cách dễ thương như vậy, Khương Đường cũng nhịn nữa mà bật cười, theo đó cũng nỡ hành hạ nhắn thẳng thắn như vậy nữa, “Như vậy , trước tiên tiền lương của em là 5000, qua nửa năm, nếu em làm tốt, chị tăng lương cho em. Tương lai mà đúng như lời em , chị phất lên, vậy chị cũng bạc đãi em, chỉ là chúng ta đừng có ôm hy vọng quá lớn, cứ từ từ làm đến nơi đến chốn.”

      “Dạ, em nghe theo chị Đường Đường!”

      Chu Châu cực kỳ hưng phấn, trước đây ta sống dở chết dở với số tiền lương 2000 trong tháng, tiết kiệm dưới mọi tình huống, cả tiền thuê phòng và tiền sinh hoạt phí thừa được bao nhiêu, hôm nay Khương Đường trả cho 5000, nếu lương tăng cũng thỏa mãn lắm rồi.

      “Chị nghĩ hợp đồng như vậy được rồi, em mang về nhà xem chút, suy nghĩ kỳ càng rồi kí tên vào nhé, cần gấp, em có thời gian để suy nghĩ.” Từ trước đến nay Khương Đường rất chú trọng vào hiệu suất, ban đầu dựa theo bản hợp đồng mẫu rồi sửa chữa lạ, đánh máy và in ra làm hai tờ.

      Chu Châu liên tục gật đầu, nếu phải Khương Đường ngăn cản, lập tức kí tên rồi.

      Tiễn Chu Châu xong, Khương Đường tiếp tục đọc kịch bản, sớm bị kịch bản hấp dẫn. Đóa Nhi nhớ mẹ, gọi bà ngoại đến ôm ra quấy rối mẹ, trước hết Khương Đường phải dỗ dành con , sau đó lấy tờ giấy a4 đưa cho con . Đóa Nhi đâu thể phân biệt được giấy trắng và kịch bản khác nhau chỗ nào, ngồi ở giường cho em bé vui vẻ chơi, Khương Đường vừa cho con ăn vừa giành giật từng giây nghiên cứu kịch bản.

      Trời tối, Khương Thục Lan nấu cơm, Khương Đường đọc xong kịch bản rồi cất vào phòng, chuyên tâm chăm sóc con . Ăn cơm tối xong, trong phòng ngủ truyền đến tiếng chuông điện thoại di động, Khương Đường bế con vào phòng nghe máy, là Chu Châu gọi đến.

      “Chị Đường Đường, em mới đọc tin tức, Lâm Tịch xảy ra tai nạn xe cộ!”

      Điện thoại vừa mới thông, lập tức truyền đến giọng phức tạp của Chu Châu. Khương Đường sửng sốt, hỏi theo bản năng: “Nghiêm trọng ?”

      “Em biết nữa, chưa có thông tin cụ thể, khi nào có em báo cho chị ngay.”

      “Ừ.”

      Tâm trạng Khương Đường phức tạp cúp điện thoại, mở laptop ra, chuyện Lâm Tịch xảy ra tai nạn xe cộ đương nhiên trở thành đề tài được bàn tán nhiều nhất blog. Bài báo về việc đụng xe làm tổn hại đến hình ảnh của diễn viên, xem ra rất nghiêm trọng, nhưng đúng như lời Chu Châu , ở bệnh viện có bất kì tin tức gì, đọc các bình luận, trừ số ít hả hê đáng đời Lâm Tịch, đại đa số còn lại đều cầu xin cho Lâm Tịch được bình an.

      Cùng lúc đó, đám phóng viên biết được tin tức tai nạn xe cộ, lập tức chạy điên cuồng đến đứng bên ngoài tập đoàn Cố Thị, ngồi chồm hổm chờ lâu, thấy Cố Đông Thần trong bộ âu phục màu đen trầm mặt chạy ra ngoài. Các phóng viên giống như sói đói thấy thịt, như thủy triều vọt qua, hỏi tới tấp. Cố Đông Thần mím chặt đôi môi mỏng, các nhân viên an ninh tập trung che chắn hộ tống ta ra cửa, rất nhanh sau đó Cố Đông Thần lên được xe, mất, các phóng viên kiên nhẫn, theo sát phía sau ta, cho đến khi chứng kiến thấy Cố Đông Thần vào trong bệnh viện.

      “Lâm Tịch bị tai nạn xe cộ, Cố Đông Thần đến thăm hỏi tình cũ.” Xì-căng-đan cứ như vậy được truyền ra ngoài.
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Anhdva4 others thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 36:

      Editor: Trà Đá.

      Cố Đông Thần vội vã chạy đến bệnh viện, thấy được Úc Uyển, và phụ tá Tiểu Kiều đứng ở bên ngoài phòng bệnh.

      Cha mẹ Lâm Tịch mất sớm, Lâm Tịch được ruột nuôi lớn, tại Lâm ở nước ngoài, nhận được tin tức cũng có cách gì chạy tới ngay được. Cố Đông Thần hiểu điều này rất , vì vậy khi thấy Lâm Tịch gặp tai nạn mà người thân nào ở bên cạnh, lồng ngực ta đột nhiên dâng lên cảm giác hối hận mãnh liệt.

      ta là người thân nhất của Lâm Tịch ở Bắc Kinh, nếu như ngay cả ta cũng để ý đến ta, Lâm Tịch…

      đến đây làm cái gì? Muốn gặp Lâm Tịch lần cuối sao?” Úc Uyển châm chọc nhìn Cố Đông Thần, “Vậy tôi thay Lâm Tịch cảm ơn .”

      “Tiểu thư Úc…..” Tiểu Kiều khó xử khi đứng giữa Úc Uyển và Cố Đông Thần, Úc Uyển hừ lạnh tiếng xoay người chỗ khác, lúc này Tiểu Kiều mới giọng giải thích cho Cố Đông Thần, “Bác sĩ Lâm Tịch bị chấn thương sọ não , bây giờ được vào quấy rầy………..”

      Cố Đông Thần tới trước cửa, nhìn qua cửa kính thấy Lâm Tịch nằm giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt. ta nắm chặt hai tay, hỏi người Lâm Tịch có bị thương chỗ nào khác , sau khi xác định cơ thể ta có gì đáng ngại, Cố Đông Thần bước tới chiếc ghế dài rồi ngồi xuống, nhắm mắt lại chờ đợi tin tức.

      Có người tới, Cố Đông Thần biết là ai.

      “Đông Thần, người nào làm người đó chịu, chính tôi là người bứt tóc Đóa Nhi, giám định DNA là do tay tôi đem làm, tấm hình dám định DNA mạng cũng là do chủ ý của tôi, Lâm Tịch khuyên tôi… nhưng tôi nghe, tôi mắng ấy đần. Đông Thần, Lâm Tịch muốn đối phó với Khương Đường, là tôi xúi giục ấy, cuối cùng cũng đồng ý với kế hoạch của tôi, là bởi vì ấy rất . Tình cảm của hai người như thế nào trong lòng nhất, tôi chỉ muốn hỏi câu, có phải Lâm Tịch phạm sai lầm lần nhất định tha thứ cho ấy? Nếu như vậy, tình cảm của đối với ấy đủ sâu.”

      Úc Uyển ngồi ở bên cạnh Cố Đông Thần, giọng bình tĩnh cũng che giấu giễu cợt.

      Cố Đông Thần gì.

      Úc Uyển liếc mắt nhìn ta, mím chặt miệng. Có mấy lời nhiều quá hóa dở, những lời ta cần hết rồi, còn lại phải dựa vào Lâm Tịch thôi.

      Nửa tiếng sau, bác sĩ có thể vào thăm bệnh nhân được rồi, Cố Đông Thần lập tức chạy vào.

      Lâm Tịch lẳng lặng nằm giường, thấy Cố Đông Thần, ánh mắt xinh đẹp lộ vẻ bất ngờ, ngay sau đó rơi lệ.

      người có đau ?” Cố Đông Thần ngồi ở mép giường, theo bản năng nắm lấy tay Lâm Tịch.

      Lâm Tịch chỉ khóc, nước mắt rơi như mưa, “Đông Thần, em thấy có chiếc xe ngang qua, kiểu dáng rất giống xe , em nghĩ là , nên chú ý có xe ở phía trước………..”

      Trong lòng Cố Đông Thần chua xót, có mấy lời cần phải ra, ta vẫn hiểu được ý của ta. Năm đó ta Mỹ, ta cũng trải qua ít lần như vậy, thấy bóng dáng hoặc giọng giống với ta, ta cũng kìm lòng được nhìn sang. Hai tháng qua ta lạnh nhạt với Lâm Tịch, ta sao mà chịu được?

      Cố Đông Thần cúi người, nhàng lau nước mắt Lâm Tịch, giọng trầm thấp dịu dàng, “Tiểu Tịch, quá khứ trước kia coi như trôi qua rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu lại lần nữa được ? tìm người phụ nữ nào khác nữa, em cũng đừng xa khỏi nữa, chúng ta làm lại lần nữa?”

      Khi biết được Lâm Tịch gặp chuyện may, tim ta như ngừng lại, thời gian ngắn ngủi, Cố Đông Thần nhớ lại khoảng thời gian Lâm Tịch. Mất mới biết quý trọng, ta bỏ rơi ta lần, lần này thiếu chút nữa vì tức giận mà mất ta, Cố Đông Thần muốn điều đó xảy ra, ta muốn thấy Lâm Tịch sôi nổi xinh đẹp. Úc Uyển rất đúng, có ai mà từng phạm sai lầm, ta nên cho Lâm Tịch cơ hội, cho hai người có cơ hội gương vỡ lại lành.

      Lâm Tịch thấy người đàn ông rốt cuộc cũng hồi tâm chuyển ý, ta vừa khóc vừa gật đầu, vừa khóc vừa cười, nhìn Cố Đông Thần cười, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.

      Úc Uyển ở ngoài cửa chứng kiến được bức tranh đẹp mắt, khóe miệng hả hê vểnh lên, Lâm Tịch và Cố Đông Thần là tình đầu của nhau, chỉ cần hai người họ quay lại, cái danh ngoại tình tiểu tam bị đè xuống, dù sao công chúng cũng thích kết cục đoàn viên. Danh tiếng tốt, lại có Cố Đông Thần ở bên cạnh, Lâm Tịch lo có phim mới để đóng, mà Lâm Tịch lấy lại được tiếng tốt, ta là bạn thân đương nhiên được thơm lây.

      Về phần Khương Đường………….

      Lâm Tịch ngồi xuống ghế, đăng nhập vào blog, rồi tìm blog của Khương Đường. Đúng như trong dự đoán, hàng loạt tiếng chửi rủa, tất cả đều là người hâm mộ của Lâm Tịch chỉ trích tâm cơ của Khương Đường, khinh người quá đáng, có chồng rồi nhưng vẫn ngoại tình bên ngoài, rồi còn thầm hãm hại Lâm Tịch. Người hâm mộ của Khương Đường cũng vừa, phản bác kêu Lâm Tịch gieo gió gặt bão, người hâm mộ của Lâm Tịch lập tức bắt được nhược điểm, kêu gào người hâm mộ của Khương Đường nào là lòng dạ độc ác, nào là có trái tim.

      Úc Uyển hả hê nhìn hồi, chợt nhớ tới Đào Minh, ta cười rồi nhắn cái tin cảm ơn, thể , Đào Minh này làm quản lý cũng tệ, cũng có thể nghĩ ra được chuyện giả tai nạn xe cộ, lợi dụng công chúng dễ dàng đồng cảm với người yếu thế, vừa giúp được Lâm Tịch lại vừa đạp được Khương Đường, quả công đôi việc.

      ta ở phía bên này dương dương tự đắc, có người bị chọc tức.

      Người phụ nữ của mình lại bị người ta chỉ trích, lại còn bênh vực đôi nam nữ chó má kia, Thẩm Kình nắm chặt điện thoại di động trong tay, rồi lập tức gọi điện thoại cho trợ lý Tề Minh: “Lập tức liên lạc với bên nhà báo, viết mấy bài báo chỉ trích Lâm Tịch, càng khó nghe càng tốt, tai nạn xe cộ là do Lâm Tịch thiết kế, càng nhiều người tin càng được nhiều tiền!”
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Anhdva4 others thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 37:

      Editor: Trà Đá.

      Lâm Tịch có mấy triệu người hâm mộ, khi có tin tức xảy ra tai nạn, có rất nhiều người hâm mộ quan tâm, quản lý Đào Minh nhanh chóng lên tiếng xác minh, Lâm Tịch bị chấn thương sọ não , trước mắt có nguy hiểm gì, chỉ là vẫn phải ở bệnh viện để theo dõi thêm, có tin tức chính xác thông báo sau.

      Khương Thục Lan đọc xong tin tức, hai hàng lông mày bà nhíu chặt lại, cực kì bất mãn đối với người hâm mộ của Lâm Tịch, “Chính ta lái xe tốt nên dẫn đến bị tai nạn, những người kia sao lại đến chỉ trích chúng ta? là tức chết mà.” Bà nhịn được mắng Lâm Tịch mấy lần, ai bảo người hâm mộ của ta chạy tới nhạo báng cháu bà.

      Khương Đường coi như nhìn thấy gì, hơn nữa biết, đại đa số người hâm mộ đều rất lý trí, về phần những người hâm mộ phân biệt được tốt xấu kia, cần phải để trong lòng. So với việc quan tâm đến tai nạn xe cộ của Lâm Tịch, quan tâm đến nghiệp của bản thân hơn, kịch bản dày như thế, còn chưa đọc xong nữa.

      Cùng lắm mỗi buổi sáng sau khi thức dậy hoặc buổi tối trước khi ngủ, Khương Đường cũng có thói quen lướt blog, ban ngày có dì , Chu Châu nhiệt tình kể lể cho nghe về động thái mới nhất của Lâm Tịch, nên cũng cần chú ý quá.

      Lâm Tịch nằm viện đến ngày thứ ba, Đào Minh lại lần nữa tung tin tức, Lâm Tịch qua cơn nguy hiểm, hai tuần sau là có thể xuất viện được rồi. Phía dưới thông báo là loạt các bức hình đầy hoa tươi chúc phúc, dĩ nhiên cũng có cả những lời chỉ trích, chỉ là chưa gì bị người hâm mộ của Lâm Tịch vây lấy tấn công. Khương Thục Lan thấy blog của cháu mình bị người hâm mộ của Lâm Tịch chỉ trích, giận đến bốc lửa, xúi cháu tung hình của Đóa Nhi. Từ trước đến nay Khương Đường chỉ mới tung hai bức hình của Đóa Nhi, nhưng lộ mặt, mỗi lần đăng như vậy đều nhận được các bình luận khen ngợi, Khương Thục Lan thích nhất điều đó, bây giờ muốn xem chút khích lệ để điều hòa tâm tình.

      Khương Đường buồn cười nhắc nhở bà, “Bây giờ chúng ta cũng thể gì hết, càng giải thích càng bị chỉ trích, đăng hình Đóa Nhi người khác hả hê hơn thôi, lời chỉ trích càng cao hơn. Dì đừng nóng vội, cứ chờ xem, qua lần này yên bình lại thôi.”

      Khương Thục Lan đanh mặt lại, mất hứng.

      Khương Đường tiếp tục hưởng thụ cuộc đời khỏe mạnh yên vui.

      Hơn bảy giờ tối, Đóa Nhi buồn ngủ, Khương Đường nằm giường chụp hình con , chợt nghe tiếng tin nhắn từ laptop, là Chu Châu gởi tới, đường dẫn. Khương Đường đoán là cũng có liên quan đến Lâm Tịch, lập tức nhấn vào, nhận ra đó là blog, nick name khá quen mắt, nhưng nhớ nổi là gặp qua ở đâu rồi, lướt qua tiêu đề ở blog, Khương Đường cảm thấy hứng thú.

      Tiêu đề có tên: Bạch Liên tập kích, Hải Đường vô tội gặp nạn.

      “Đầu tiên tôi muốn thanh minh, đây là truyện cổ tích, xin mọi người cần phải tùy ý thay thế ai khác vào đây, dĩ nhiên nếu quý vị nào có thay thế người khác vào tôi cũng đành bó tay, nhưng tôi xin thề với ánh trăng, đây là truyện cổ tích rất bình thường. (Môn phái Sailor Moon.)

      Chuyện xưa kể về nhân vật chính là Bạch Liên Hoa (Hoa Sen trắng), ở trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, trong trắng tinh khiết, hệt như tiên nữ trời hấp dẫn hoàng tử Ếch thương, cả ngày chỉ quanh quẩn ở bên người , tình cảm dịu dàng say đắm. Bỗng ngày, vị thiên sứ ở trời giáng xuống vùng đất phía Đông, có thể mang Bạch Liên lên gặp thượng đế, Bạch Liên cảm động thôi, phũ phàng rũ bỏ hoảng tử Ếch.

      Hoàng tử Ếch lặng lẽ canh giữ ở hồ nước ở bên cạnh, ăn uống, mãi cho đến khi mùa xuân đến, Hải Đường nở rộ, đối mặt với Hải Đường xinh đẹp quyến rũ, hoàng tử Ếch lại lần nữa rơi vào bể tình, bắt đầu lại tình mà mọi thần tiên đều hâm mộ. Vậy mà vị thượng đế lại vứt bỏ Bạch Liên ở lại, lập tức lên kế hoạch đuổi Hải Đường , đáng tiếc bị bại lộ ngoài ý muốn, hoàng tử Ếch nhất thời thể nào chấp nhận được tâm cơ thâm trầm của Bạch Liên, mình lên núi, muốn gặp Bạch Liên nữa.

      Bạch Liên bị đám cỏ dại ở bờ chê cười nên buồn bực vui, rốt cuộc ngày nào cũng nghĩ đến kế hoạch khác, tự hủy hoại cánh hoa, khổ sở kêu rên. Cỏ dại thiện lương tin là , lại làm bạn với Bạch Liên lần nữa, bắt tay chỉ trích Hải Đường là đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Hoàng tử Ếch ở núi sao, thấy người tình cũ thiếu mất cánh hoa, giống như tự trách hối hận, mặc kệ hiềm khích lúc trước mà quay trở lại bên cạnh Bạch Liên, rồi ân ái như lúc ban đầu.

      Cực kì lâu về sau, chuyện xưa của Bạch Liên bị người đời sau chuyển thể thành thành ngữ: mũi tên trúng ba con chim.

      Cuối cùng là bức tranh bao gồm chữ viết: [Câu chuyện này hoàn toàn là hư cấu, nếu như có tương đồng, đơn giản là trùng hợp]”

      Khương Đường thấy bức tranh với nhiều màu sắc kết hợp, nhịn được mà cười cái, sau đó chợt cảm thấy cái cảm giác như từng quen biết, lướt xem blog của người này, quả nhiên phát ra được câu chuyện “Con đường tiểu tam Bạch Liên”, vốn là con đường tiểu tam Lâm Tịch, sau đó chắc sợ bị truy cứu về vấn đề xúc phạm danh dự, nên đổi thành Bạch Liên Hải Đường như câu truyện cổ tích.

      Người này chắc là người hâm mộ trung thành của , lại còn đối đầu với Lâm Tịch nữa?

      Khương Đường quay lại trang đầu của blog, phát đề tài này xếp hạng ngay phía dưới đề tài Lâm Tịch bị tai nạn xe cộ kia, cho dù ai nhìn vào cũng có thể biết được người này ám chỉ đến ai. Khương Đường nhìn đến lượng người đọc, có mấy vạn người, con số vẫn ngừng tăng lên.

      Tiểu nha đầu động đậy trong ngực , Khương Đường hoàn hồn, để di động xuống trước, rồi dỗ dành cho con ngủ, bàn tay nhè ru con, nhưng tâm trí bay đến nơi khác. Chờ Đóa Nhi ngủ say rồi, Khương Đường tới phòng tắm, đóng cửa lại rồi gọi điện thoại cho Thẩm Tố, “Chị Thẩm, chị đọc cái bài viết Bạch Liên Hải Đường chưa?’

      Thẩm Tố ngồi trước máy vi tính, nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Thẩm Kình, ta lắc đầu cái, bất đắc dĩ : “Rồi, chị cũng liên lạc với đối phương, thăm dò về chuyện đó, nhưng người đó cho chị biết, mới năm phút trước Thẩm Kình còn gọi điện thoại cho chị, chị cần lo chuyện bao đồng, còn bắt chị giấu em…. Rốt cuộc hai đứa bọn em xảy ra chuyện gì vậy? Từ lúc nào mà cậu ta bắt đầu làm chuyện tốt mà cần kể công vậy?”

      Thẩm Tố nghĩ Thẩm Kình lại chiêu trò như vậy, nếu Thẩm Kình muốn giấu giếm, cũng gọi điện thoại cho ta để lộ nội tình, càng tiếp tục quấy rầy ta diễn trước Khương Đường, nhưng gần đây hiếm khi được thoải mái, Thẩm Tố chẳng thèm đối phó với cái loại phiền phức như Thẩm Kình, thể làm gì khác hơn là giúp Thẩm Kình chút, mặc dù ta hiểu da mặt Thẩm Kình dày đến mức nào, tại sao lại chủ động đến trước mặt Khương Đường để giành công.

      Khương Đường cũng ngờ Thẩm Kình lại mua người viết bài giúp như thế, hơn nữa giúp đến hai lần, nếu như phải Thẩm Tố muốn tra cho ra chuyện này, Thẩm Kình vẫn tiếp tục thầm giúp . Lần đầu tiên ra tay giúp còn có thể hiểu, vì khi đó Thẩm Kình theo đuổi , còn lần này, trong lòng Thẩm Kình vẫn còn tình cảm với , nhưng bởi vì cả hai gây gổ nên muốn cho biết là vẫn còn có tình ý với sao?

      Ngoài lý do này ra, Khương Đường thể tìm được lý do nào khác.

      “Em cũng biết, cảm ơn chị Thẩm cho em biết, nếu em còn tưởng rằng có người cố ý thừa nước đục thả câu.”

      Sau khi thêm mấy câu Khương Đường cúp điện thoại.

      Khương Đường trở lại giường, nghịch điện thoại di dộng chút rồi ngủ.

      Ở bên kia, Thẩm Kình nằm chờ điện thoại cả đêm, cũng có đến tin nhắn “Cảm ơn” nữa, ngứa hết tim phổi, tròng mắt đen nhìn chằm chằm trần nhà, nhiều lần muốn gọi điện thoại cho , nhưng cũng cứng rắn nhịn được. có lòng như vậy rồi, vẫn thèm để ý đến , càng ngày giá trị của càng giảm, càng kiên trì càng có ý nghĩa.

      Thẩm Kình lật người, tắt đèn ngủ, ngày hôm sau lúc trời còn chưa sáng Thẩm Kình thức dậy rồi, lặng lẽ rời khỏi nhà giống như lúc tới vậy.

      Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Kình liên tục để ý đến điện thoại di động, vậy mà chỉ nhận được vô số tin nhắn khác, chỉ riêng số điện thoại của “Vợ” là thấy gọi tới. Buổi tối về đến nhà, lấy ảnh của Khương Đường và Đóa Nhi ra ngắm, càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, Thẩm Kình dứt khoát tắt đèn, mắt thấy, tâm phiền.

      Thời gian trôi qua vù vù, đảo mắt tới buổi chiều thứ Năm.

      Thẩm Kình nhịn được nữa rồi, lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Tố, “Khương Đường biết tôi giúp ấy chưa?” Chắc phải là do Thẩm Tố chưa cho Khương Đường biết đấy chứ?

      Thẩm Tố lái xe, nhàn nhạt “Ừ” tiếng.

      Thẩm Kình cảm thấy mất mặt, cũng may là quen rồi, nên trầm mặc lúc, rồi tức giận hỏi: “Gần đây ấy có hoạt động gì ? ký hợp đồng chưa?”

      Trước mặt là đèn đỏ, Thẩm Tố dừng xe, nghi ngờ nỏi: “Tại sao cậu hỏi ấy? phải cậu chuyển nhà đến ở gần hơn rồi sao?”

      ta hiểu Thẩm Kình, dám qua ăn chực cơm đương nhiên dám quấy rối. Thẩm Kình làm phiền Khương Đường rồi, ràng là ta được yên tĩnh chút, sao bây giờ quay lại làm phiền nữa?

      Thẩm Kình muốn , giọng điệu trở nên trầm hơn, “ ấy quay phim ngày nào?”

      “Cậu muốn làm gì?” Thẩm Tố có điểm yên tâm.

      Thẩm Tố đề phòng , trong lòng Thẩm Kình buồn bực: “Tôi có thể làm gì chứ? Đứng xa xa liếc ấy cái, chẳng lẽ tôi ăn ấy sao?”

      Đèn giao thông đổi, Thẩm Tố nhanh chóng : “Sáng ngày mai Khương Đường đến Đông Ảnh gặp đạo diễn để diễn tập lúc chín giờ rưỡi, cậu có đến đó, cũng đừng có gây phiền toái gì cho ấy, nếu đừng nghĩ tôi giúp cậu theo đuổi lần nữa. Cúp máy.”

      Kết thúc cuộc trò chuyện.

      Thẩm Kình lại cười, đến Đông Ảnh, cũng qua, làm bộ vô tình chạm mặt.
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Anhdva4 others thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 38:

      Editor: Trà Đá.

      Chín giờ sáng, Khương Đường đến trước cửa tập đoàn Đông Ảnh, nhân viên làm việc dẫn đến phòng họp, là người đầu tiên đến đây.

      “Tiểu thư Khương, mời dùng trà.” Nhân viên làm việc bưng lên tách trà Long Tĩnh đặt trước mặt .

      Khương Đường mỉm cười cảm ơn, đưa mắt nhìn theo nhân viên làm việc rời , rồi liếc quanh phòng họp cái. Phòng họp lớn, đặt ở giữa phòng là cái bàn hình bầu dục, chỗ ngồi của bọn họ cũng được sắp xếp. Đối diện là chỗ ngồi của Đàm Kinh, bên trái Đàm Kinh là Lục Mạn, Thịnh Gia Hòa, phía bên phải là Tạ Nhã, Phùng Trạch, còn bên cạnh là Mộ Vân Thâm.

      Những cặp đôi trong <<Nhà trọ Hoa Hồng>> còn chưa được công bố, nhưng Khương Đường đọc qua kịch bản, cộng thêm nhân vật của Lục Mạn và Tạ Nhã cũng được xác định, căn cứ vào chỗ ngồi được sắp xếp này có thể đoán ra được thân phận của ba nam diễn viên. Thịnh Gia Hòa trong vai ngôi sau lớn, cùng với nhà thiết kế thời trang Lục Mạn là đôi, Phùng Trạch trong vai tổng giám đốc của tạp chí <<Thời Thượng>>, cùng tổng biên tập Tạ Nhã thành đôi, kết đôi cùng với Mộ Vân Thâm, là nhà nhiếp ảnh.

      Hôm nay mới được biết đến bạn diễn của mình, Khương Đường lấy điện thoại di động ra, tìm tòi tin tức cụ thể về Mộ Vân Thâm.

      So sánh với hai nam minh tinh kia, Mộ Vân Thâm lớn tuổi nhất, năm nay ba mươi hai tuổi, đến nhan sắc hoàn toàn thua kém hai người kia, kỹ năng diễn xuất càng bỏ xa hai người kia, nhưng ta cầu rất cao về kịch bản, nhận lời đóng phim nhiều lắm, vì vậy độ nổi tiếng xem ra bằng hai người còn lại, mà khi Mộ Vân Thâm đồng ý diễn xuất, bộ phim này phải là kiệt tác.

      Đáng chú ý nhất là, chiều cao của ba nam diễn viên tới mét tám mươi, Mộ Vân Thâm cao nhất, mét tám mươi tám, quay phim cùng chắc bị áp lực.

      Nhìn trong hình thấy phong cách có vẻ u buồn, Khương Đường chợt có cảm giác lạ lẫm, ràng là người xa lạ, nhưng lại rất muốn diễn vai tình nhân với ta, thể , nghề nghiệp diễn viên này quả rất có ma lực, làm cho người ta có cảm giác rất mới lạ.

      Bên ngoài truyền đến tiếng người, Khương Đường lập tức để điện thoại di động xuống.

      Cửa phòng họp mở ra, nhân viên làm việc mang theo nụ cười tiêu chuẩn đứng ở cửa, mời khách quý vào trong.

      Tròng mắt của Mộ Vân Thâm liếc vào phòng họp, rồi tiến vào, phát bên trong có người, hai mắt nhìn nhau, người đẹp khẽ mỉm cười, đứng lên nhìn ta chào hỏi. mặc chiếc quần dài bó sát màu đen, phía mặc cái áo lông cùng mau, bên ngoài là áo khoác ngắn màu vàng nhạt, cài nút áo, đường cong uyển chuyển của người đẹp lộ ra, màu vàng của áo khoác khiến cho khuôn mặt sáng bừng, hơi thở thanh xuân sống động đập vào mắt người đối diện.

      “Tiểu thư Khương, xin chào.” Mộ Vân Thâm nhìn Khương Đường cách lễ độ, vươn tay ra.

      “Mộ tiên sinh quá khách khí rồi, rất vinh hạnh khi được hợp tác với ngài.” Khương Đường nở nụ cười yếu ớt rồi vươn tay ra bắt tay cùng với ta, da thịt chạm nhau, chỉ chớp mắt ngắn ngủi rồi Mộ Vân Thâm buông tay ra, quét mắt qua chỗ ngồi được sắp xếp trước, mời ngồi trước, rồi ta mới ngồi xuống ở bên cạnh, rồi hỏi chuyện : “Tiểu thư Khương đợi lâu rồi sao?”

      Khương Đường lắc đầu cái, nhìn về phía ta, lại thấy Mộ Vân Thâm nhìn chằm chằm vào tách trà, lại nhớ đến đánh giá của người hâm mộ mạng ta là người trầm mặc ít , trả lời đơn giản: “Tôi cũng vừa mới đến, Mộ tiên sinh, đây là lần đầu tiên tôi đóng phim, trong quá trình quay phim nếu tôi có gì thiếu sót xin tiên sinh chỉ bảo cho, tôi cố gắng học tập, cố gắng hết sức để tiên sinh bị tụt lại phía sau.”

      Hai người có rất nhiều diễn viên đối thủ, nếu làm tốt ảnh hưởng đến danh tiếng của Mộ Vân Thâm, Khương Đường muốn làm quen, nhưng là người mới, nên tỏ vẻ kính trọng với tiền bối.

      “Nhân vật An Khang này rất hợp với , tiểu thư Khương cần phải căng thẳng, thả lỏng tâm trạng, ra đóng phim quá khó khăn như tưởng tượng đâu.” Rốt cuộc Mộ Vân Thâm cũng nhìn Khương Đường cái, bình tĩnh khích lệ .

      Khương Đường cười, rồi cảm ơn.

      Mộ Vân Thâm gật đầu chút, nhìn thấy Khương Đường mang theo laptop, phía là tập kịch bản, còn vẽ sơ đồ quan hệ của những nhân vật, ánh mắt ta lên vẻ hứng thú, giọng hỏi: “Tôi xem chút được ?”

      “Được.” Khương Đường đưa kịch bản cho ta, “Có những chỗ tôi tự sửa lại, có vài chỗ tiếng địa phương tôi hiểu lắm.”

      Mộ Vân Thâm tạm thời gì, nghiêm túc xem kịch bản, xem liên tiếp ba trang, có viết lung tung hay vẽ loạn xạ lên kịch bản, đủ thấy Khương Đường ghi chép rất nghiêm túc. Mộ Vân Thâm bất ngờ, ánh mắt lặng lẽ quan sát người phụ nữ ở bên cạnh, yên lặng ngồi ở chỗ, chơi điện thoại di động cũng nhìn ta, cũng làm những chuyện khiến cho người ta có cảm giác nhàm chán, xinh đẹp lạnh nhạt.

      Mộ Vân Thâm rũ mi mắt xuống, nhớ lại lúc Đàm Kinh cho biết Khương Đường diễn vai An Khang, ta ngay lập tức lên mạng tìm thông tin về . Xì-căng-đan của siêu mẫu rất nhiều, thân là người trong ngành, Mộ Vân Thâm hiểu thể tin những xì-căng-đan đầy rẫy mạng được, chỉ là Khương Đường dùng thân phận người mẫu nổi tiếng để được gả vào Hào Môn, có chồng nhưng lại ngoại tình. Nếu chuyện này là , ấn tượng đầu tiên của Mộ Vân Thâm đối với biết phải diễn tả làm sao, hôm nay được nhìn thấy người , Mộ Vân Thâm nhận ra những ấn tượng tiêu cực kia của ta hoàn toàn phai nhạt rồi biến mất.

      Nếu so sánh đánh giá của ta và người khác, ta tin vào cảm giác của bản thân hơn.

      Mộ Vân Thâm lật tới trang thứ tư, ta hơi sửng sốt chút.

      Vừa đúng lúc Khương Đường nhìn sang, thấy Mộ Vân Thâm nhìn chằm chằm lên bức tranh “Chó mèo” chiếm hết nửa tờ giấy kịch bản, khuôn mặt lập tức nóng lên, thẹn thùng giải thích: “Lúc tôi ghi chú đến tờ này con tôi nhất định giành lấy cây bút của tôi, nên tôi phải đưa mấy tờ để gạt con …..”

      Mộ Vân Thâm từng vào blog của Khương Đường xem qua, ta tưởng tượng đến dáng vẻ quấy rối của Đóa Nhi ngồi đùi Khương Đường, ta tự chủ được cười cái, “Vẽ cũng tệ, đáng lắm.”

      Khương Đường vẫn có chút lúng túng như trước, nhưng vào lúc này, lại có người đến, Lục Mạn và Tạ Nhã, theo phía sau bọn họ là Thịnh Gia Hòa, Phùng Trạch, bốn người vừa vừa cười, vừa vào đến cửa thấy hai người Khương Đường, Thịnh Gia Hòa đút hai tay vào túi quần, nhìn Mộ Vân Thâm nháy mắt chế nhạo, “Vân Thâm là, trước kia luôn là người đến cuối cùng, đúng hơn lần này được kết đôi với đại mỹ nhân, cho nên trở nên chuyên cần hơn phải?”

      Hai người từng hợp tác chung trong bộ phim chiến tranh, quan hệ cá nhân cũng tệ.

      Mộ Vân Thâm cười cười, để kịch bản xuống, rồi đứng dậy giới thiệu bốn người này với Khương Đường.

      “Khương Đường, cho tôi xem hình Đóa Nhi chút có được ?” Lục Mạn giống như đứa trẻ, ta là em của Lục Trì, Lục Mạn lúc rảnh rỗi hay chạy qua bên này, chuyện huyên náo của Khương Đường và Cố Đông Thần, ta cũng có nhắc đến Khương Đường với chị dâu Thẩm Đại mấy lần, bởi vì Thẩm Đại thích Khương Đường, Lục Mạn ai cả đường , nên rất muốn nhìn thấy khuôn mặt của Đóa Nhi.

      Vốn là Thịnh Gia Hòa ngồi bên cạnh Khương Đường, nhưng Lục Mạn chen ngang ngồi vào ghế của Thịnh Gia Hòa, ta ghé sát vào Khương Đường để xem hình Đóa Nhi, lúc sau Tạ Nhã cũng chen vào, người có con , người có cháu trai, người có cháu , ba người phụ nữ nhanh chóng tụm đầu lại xem hình của mấy đứa bé rồi thảo luận rất xôn xao, ba người đàn ông nhìn nhau cái, chen miệng vào được cũng tìm được đề tài nào khác, đành im lặng nghe ba người phụ nữ tán gẫu.

      Lúc đạo diễn Đàm Kinh bước vào, vừa lúc Lục Mạn khen Đóa Nhi thông minh, oán trách cháu ta ràng lớn hơn Đóa Nhi tháng, bây giờ còn chưa biết lăn, chỉ cần đặt cu cậu xuống giường, cu cậu có thể nằm bất động đến nửa ngày, có khả năng chậm hơn so với những đứa bé đồng trang lứa, sau đó còn cu cậu rất theo cha, khiến Lục Trì làm mà yên….

      Đàm Kinh nhớ lại mới vừa chuyện với Lục Trì xong, được rồi, quả giống với đứa trẻ hoạt bát này…….

      “Xem ra ba đóa hồng của chúng ta có vẻ ăn ý quá.” Đàm Kinh ho khan tiếng, cười trêu ghẹo .

      Ba người phụ nữ nhìn nhau, ngoan ngoãn về chỗ ngồi, Khương Đường cũng cất điện thoại di động.

      Đàm Kinh ngồi xuống, đều là người bận rộn, tán dóc vài câu, rồi bắt đầu phân tích nhân vật.

      Trò chuyện phân tích mạch hai tiếng đồng hồ.

      Mười giờ rưỡi, Đàm Kinh nhìn đồng hồ chút, rồi bảo bốn người Lục Mạn có thể được rồi, Khương Đường, Mộ Vân Thâm phải ở lại chút, vì phần tình cảm của hai nhân vật này khá phức tạp, ông ta muốn dặn dò vài câu. bao lâu sau cũng xong. Ba người rời khỏi phòng họp cùng lúc, Đàm Kinh muốn đến phòng Lục Trì, nên trước.

      Khương Đường và Mộ Vân Thâm cùng về hướng thang máy VIP.

      Trải qua hai tiếng đồng hồ để trao đổi về nhân vật, nên bây giờ hai người cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều, trong lúc chờ thang máy, Mộ Vân Thâm thuận miệng hỏi Khương Đường, “ sống ở Bắc Kinh?”

      Khương Đường “Dạ” tiếng: “Trước kia có thời gian làm việc rất lâu ở Bắc Kinh, nên quyết định mua nhà ở đây sống luôn, Mộ tiên sinh……..”

      “Tôi chỉ hơn tám tuổi thôi, gọi tên tôi là được rồi.”

      Cửa thang máy mở ra, câu đầu tiên mà Thẩm Kình nghe được chính là câu cuối cùng mà Mộ Vân Thâm , thấy tận mắt, Khương Đường còn nghiêng đầu nhìn Mộ Vân Thâm nở nụ cười rất đẹp. Đôi mắt biến sắc, hai tay để trong túi quần nắm thành quyền, nhưng khuôn mặt của lại chút biến hóa, bình tĩnh quan sát hai người, chợt nhìn sang Mộ Vân Thâm cười: “Mộ tiên sinh?”

      Mộ Vân Thâm biết , ta vào thang máy rồi gật đầu hỏi thăm, “Tổng giám đốc Thẩm.”

      “Tới đây bàn công việc.” Thẩm Kình chuyện qua loa với ta, mắt sớm rơi xuống người Khương Đường rồi, ánh mắt suồng sã giấu giếm, giống như nhà đầu tư có ý đồ với nữ diễn viên. Mộ Vân Thâm thấy qua rất nhiều ánh mắt này, nhíu nhíu mày khó có thể phát , bí mật quan sát Khương Đường, nếu như Khương Đường thích trèo cao, ta nhúng tay vào, nhưng Khương Đường phản cảm, ta cũng để mặc cho Thẩm Kình ức hiếp .

      “Tiểu thư Khương, chúng ta lại gặp mặt.” Thẩm Kình cảm thấy muốn cưng chiều Khương Đường, ánh mắt đưa tình. Thẩm Kình nheo nheo mắt nhìn chằm chằm vào , đồng thời đưa tay ra muốn bắt tay với , “Tôi là nhà đầu tư cho bộ phim sắp tới, lần trước tiểu thư Khương đến để thử vai cũng là lúc chúng ta gặp nhau, biết có còn nhớ hay ? Đúng rồi, đây là danh thiếp của tôi.”

      Thẩm Kình lấy tấm danh thiếp từ trong quần ra, hả hê đưa cho Khương Đường.

      Khương Đường biết tính chơi trò gì, cũng muốn để bị mất mặt, nên lạnh mặt nhận lấy danh thiếp, nhàn nhạt : “Tổng giám đốc Thẩm”.

      “Tiểu thư Khương buổi trưa nay có hẹn ? Nếu chúng ta ăn cơm được ?” Thẩm Kình lại bên cạnh để tiếp cận, tham lam nhìn , nửa là giả bộ, nửa là , trêu tức dám coi thường trái tim , nhưng vừa tức giận vừa muốn, muốn và cũng muốn cả Đóa Nhi nữa. Ở trong phòng làm việc của Lục Trì chờ cả ngày, lúc xuống Thẩm Kình còn tự nhủ bản thân là làm bộ vô tình gặp được rồi liếc nhìn cái là đủ rồi, thể để cho cảm thấy sống được, nhưng vừa đúng lúc thang máy mở ra, Thẩm Kình thấy được bóng dáng cao gầy kia của , lập tức quên hết những điều vừa mới tự nhủ với bản thân.

      cái gì cũng muốn, chỉ muốn cùng , chỉ muốn ôm để ngắm cho kỹ, có mắng cũng thích nghe.

      Ánh mắt của tham lam, nóng như lửa.

      Khương Đường cho rằng Thẩm Kình chỉ là giả bộ. Ra dáng tổng giám đốc, nhưng ra là nhớ rồi, nhịn nổi mới đến tìm , nhưng trong lòng vẫn còn bực bội, tức giận Thẩm Kình đêm đó thô lỗ, giận mới ngủ với nhau đêm trước hôm sau biến mất còn thấy bóng dáng, xin lỗi cũng chẳng quan tâm, giống như muốn cắt đứt vậy. Bây giờ hết giận nên chạy lại , tại sao lại phải làm theo ý muốn của chứ? Muốn kêu tới muốn đuổi , Thẩm Kình tìm nhầm người rồi đấy.

      ngại quá, tổng giám đốc Thẩm, tôi muốn về nhà chăm sóc cho con .” Khương Đường lạnh giọng cự tuyệt.

      “Ừ, đứa bé quan trọng hơn, hôm nào có cơ hội chúng ta gặp lại.”

      Thẩm Kình thân thiện , chỉ là ánh mắt của nhìn Khương Đường, đương nhiên là rất quan tâm đến .

      Thang máy đến nơi, Thẩm Kình cười híp mắt nhìn Khương Đường cái, rồi sải bước ra.

      Khương Đường làm như quen biết , vẻ mặt tự nhiên lời tạm biệt với Mộ Vân Thâm.

      Tâm tình Mộ Vân Thâm rất phức tạp, Khương Đường có lẽ biết, đều là đàn ông với nhau, ta nhìn ra dã tâm của Thẩm Kình đối với Khương Đường. ta muốn nhắc nhở Khương Đường về sau nên cẩn thận Thẩm Kình, nhưng hai người chưa thân đến mức đó nên ta dám. Mộ Vân Thâm đưa mắt nhìn bóng lưng cao gầy của Khương Đường, trong mắt ta xẹt qua tia bất đắc dĩ, giới giải trí chính là như vậy, trắng cũng có thể đổi thành đen, nếu Khương Đường đúng như những gì mà tin đồn ham thế lực ham giàu sang, tại sao lại làm mặt lạnh đối với Thẩm Kình?

      Khương Đường vừa ngồi lên xe, Thẩm Kình điện thoại đến.

      Khương Đường đeo kính râm lên, cũng thèm nhìn, mà nhấn nút nhận.

      nhớ Đóa Nhi rồi, buổi trưa đến nhà em ăn cơm.”

      Khương Đường cười chế nhạo, gì, cúp điện thoại.
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Anhdva4 others thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 39:

      Editor: Trà Đá.

      Vừa về đến nhà, Khương Đường cởi áo khoác ra, uống miếng nước rồi dỗ dành con mới ngủ dậy lâu, sau đó vào phòng tắm.

      Cơm trưa được nấu xong, còn rất nóng, Khương Thục Lan sắp xếp xong bát đũa, chợt nghe tiếng chuông cửa. Đóa Nhi ngồi ở trong xe em bé, cực kỳ nhạy cảm với thanh, lập tức xoay cái đầu tìm tiếng chuông, Khương Thục Lan biết tiểu nha đầu thích nhất là mở cửa gặp khách, nên bà bế Đóa Nhi lên.

      Khương Thục Lan nhìn qua mắt mèo ngay cửa, thấy Thẩm Kình lâu lắm gặp.

      Khương Thục Lan cực kỳ vui vẻ phấn chấn, vội vàng mở cửa, vui mừng nhìn Thẩm Kình, “Sao lại đến vào giờ này? Ăn cơm chưa?”

      Thẩm Kình liếc mắt thấy được Đóa Nhi, tiểu nha đầu mặc áo lông màu xanh dương, màu xanh tinh khiết làm nổi bật lên khuôn mặt hồng hào, sạch xinh đẹp, chỉ là đôi mắt đen to tròn lanh lợi ngấn lệ, đôi mắt cũng đỏ, có vẻ sợ người lạ, nên khuôn mặt trông rất uất ức. Thẩm Kình đau lòng, quên cả trả lời Khương Thục Lan, gấp gáp hỏi: “Dì, sao Đóa Nhi lại khóc?”

      xong rồi tiến lại gần, Đóa Nhi tựa vào trong ngực bà ngoại, vừa phòng bị lại vừa tò mò nhìn .

      Khương Thục Lan cười : “Hôm nay Đường Đường về trễ, Đóa Nhi trước khi ngủ thấy mẹ, tỉnh dậy cũng vẫn thấy mẹ đâu, nên mới khóc, Đường Đường vừa mới về dỗ dành cho nín khóc, Thẩm Kình, cháu ăn cơm chưa? Nếu chưa vào ăn chung luôn?”

      Thẩm Kình dối cũng thua kém gì Khương Đường, mắt nhìn bên trong, thấy Khương Đường, mới sờ sờ đầu : “Dì, mấy ngày vừa rồi cháu bận chết được, hôm nay mới vừa xuống máy bay, nhớ mọi người nên chạy đến đây, dì xem cháu còn mang theo quà tặng, vậy mà còn quấy rầy dì nữa……..”

      cần quà cáp gì hết, cháu rảnh rỗi đến đây chút là quý lắm rồi, Đường Đường cũng nhắc đến cháu mấy lần.” Khương Thục Lan cười cắt đứt mấy lời khách sáo của Thẩm Kình, vừa đúng lúc Khương Đường từ phòng tắm ra ngoài, Khương Thục Lan rất nhạy bén, giúp cho cháu . Khương Thục Lan nghĩ, cháu bà rất xinh đẹp được nhiều đàn ông thích, nhưng tính tình cháu bà có chút lạnh lùng, đừng là Thẩm Kình, trước kia cũng có hỏi han ân cần thân thiện với Cố Đông Thần. Ngã lần khôn hơn chút, Khương Thục Lan hi vọng cháu bà nhiệt tình hơn chút, tránh cho Thẩm Kình chán nản mà tìm người phụ nữ khác, có người đàn ông nào mà lại thích người phụ nữ dịu dàng chứ.

      Thẩm Kình sửng sốt, nhìn về phía Khương Đường dám tin, người phụ nữ này mà nhắc đến sao?

      “Dì đừng có từ bụng ta suy ra bụng người nữa có được , ràng là dì ngày đêm nhớ ấy chứ phải con.” Khương Đường thể dịu dàng nổi, thấy con đưa tay đòi mình, nên thẳng về phía dì, nhận lấy còn rồi tới bàn cơm ngồi xuống.

      Thẩm Kình lúng túng nhìn Khương Thục Lan cười cười: “Dì à, Đường Đường giận con bận rộn công việc quan tâm đến ấy đó mà.”

      Khương Thục Lan nghe xong, lập tức giúp khuyên cháu : “Đường Đường, công ty của Thẩm Kình lớn như vậy, mình nó quản đâu có dễ dàng gì, con thông cảm cho nó, giận dỗi cái gì……………”

      Khương Đường mắt điếc tai ngơ, chỉ có Đóa Nhi tò mò nên ló cái đầu ra, lặng lẽ quan sát Thẩm Kình.

      Khương Thục Lan cười, bà để Thẩm Kình ngồi xuống trước, sau đó vào bếp lấy thêm bộ chén đũa ra.

      Thẩm Kình kích động tới trước bàn cơm, ngồi xuống, thấy khuôn mặt của Khương Đường vẫn nhìn chằm chằm cái bàn thay đổi, quyết định đầu tiên cứ mặc kệ cây đinh cứng này , rồi cúi đầu trêu chọc Đóa Nhi, “Đóa Nhi nhớ ra chú chưa?”

      Đóa Nhi tựa vào trong ngực mẹ, cảm giác rất an toàn, hề né tránh, tiếp tục quan sát Thẩm Kình.

      Hôm nay Thẩm Kình đến đây đều có trong kế hoạch, chưa chuẩn bị quà cáp gì hết, thể làm gì khác là lấy điện thoại di động ra trêu chọc Đóa Nhi, chỉ vào bức hình mỹ nhân trong điện thoại cho Đóa Nhi xem. Tấm hình này là Khương Đường ăn mặc đơn giản, trang sức trang nhã, Đóa Nhi nhận ra mẹ, cái miệng nhắn cười toe toét, ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

      Khương Đường nể mặt con , nhàn nhàn nhìn lướt qua.

      cảm thấy bức hình này của em là đẹp nhất.” Người mà ngày nhớ đêm mong gần ngay trước mắt, với tay đến là có thể ôm lấy rồi, Thẩm Kình nhìn chằm chằm, đem cái thể diện của đàn ông quên hết . Thể diện có ăn được ? Mau chóng dỗ dành hơn, đến lúc đó chỉ cần lên tiếng cái là có thể cùng ăn cơm với Đóa Nhi, ngủ cùng nữa…………….

      ngửi được mùi hương thoang thoảng người , nhớ lại đêm đó ân ái mấy lần, Thẩm Kình hối hận đến ruột xanh ruột già rồi, rùng mình mười ngày, được cái gì rồi hả? Lãng phí mười ngày được gần cách vô ích, là ngu.

      “Đường Đường, sai rồi, chúng ta đừng…………….”

      Khương Đường trừng , ngay sau đó nhìn về phía nhà bếp, Thẩm Kình nghe được tiếng bước chân của Khương Thục Lan đến gần, thể chuyện đó được nữa, nên đành tiếp tục trêu chọc Đóa Nhi. Đóa Nhi quá , hiểu sắc mặt của mẹ, bởi vì mẹ nhìn rất lạ, Đóa Nhi cho là mẹ thích chú, lập tức đưa tay về phía Thẩm Kình, đòi điện thoại di động.

      Thẩm Kình sợ Đóa Nhi cầm điện thoại di động được, muốn cầm giúp, Đóa Nhi thích, đẩy tay ra, rồi ôm lấy điện thoại di động ngồi trở lại trong ngực mẹ, cúi đầu chơi, sờ loạn nhấn loạn, thấy hình mẹ nhảy ra, vui mừng ngửa đầu cười, bàn tay sờ sờ hình của mẹ. Khương Thục Lan mang bát đũa để tới trước mặt Thẩm Kình, khom lưng nhìn thấy hình ảnh cháu bà ở trong màn hình điện thoại của Thẩm Kình, bà vui mừng dứt.

      Cơm nước xong, Khương Thục Lan trở về phòng của mình, để phòng khách lại cho đôi tình nhân “Lâu ngày mới gặp”.

      “Đường Đường, đừng giận nữa?” Thẩm Kình đứng ở trước ghế salon, hai tay chống lên ghế ở hai bên đùi Khương Đường, cho tránh.

      Khương Đường cúi đầu nhìn đỉnh đầu của con , tóc của tiểu nha đầu dài rất nhanh, đen nhánh và dày, ủi tới ủi lui trong ngực rất thoải mái.

      “Đường Đường, em nhìn lần có được ?” Thẩm Kình bất đắc dĩ cầm tay , bị Khương Đường hất ra, lần nữa đưa tay tới, lần này lại bị Đóa Nhi đánh cái, rồi khanh khách cười, ngây thơ biết sầu lo. Thẩm Kình hôn Đóa Nhi, biết Khương Đường muốn gặp , mắt nhìn sang phòng ngủ bên kia, nhớ lại đêm đó phạm lỗi, Thẩm Kình quỳ xuống dép của , thành tâm nhận lỗi: “Đường Đường, đêm đó hành động hồ đồ, tầm bậy rồi còn bị em đánh nữa, biết sai rồi, về sau bao giờ làm như vậy với em nữa, em tha thứ cho lần này có được ?”

      “Đứng lên.”

      Khương Đường cau mày, động chút là quỳ xuống, dì rất thiên vị , ra ngoài mà thấy cảnh này chắc chắn quở trách hiểu chuyện.

      “Em tha thứ rồi đứng dậy.” Thẩm Kình giống như thấy được hi vọng, khẩn trương .

      “Em trách , có gì mà phải tha thứ với tha thứ.” Khương Đường nhìn về phía khác, giọng lạnh nhạt.

      Thẩm Kình tin, nhìn chằm chằm ánh mắt của : “ trách mà sao để ý đến ? Ở bên ngoài kiêng dè người khác, về đây rồi cũng thèm nhìn luôn.”

      Khương Đường quả là có giận Thẩm Kình. Đêm đó cam tâm tình nguyện ngủ với , chưa từng nghĩ dùng thân thể để đổi lấy cái gì, cũng đến việc Thẩm Kình thô lỗ, nhưng sau đó cũng thèm để ý đến , liên tục mấy ngày, đổi thành người phụ nữ khác sợ rằng cũng mất hứng ngay. bất mãn Thẩm Kình ăn xong rồi đá, nhưng hai người đều là những người trưởng thành hết rồi, hiểu tâm tình Thẩm Kình lúc đó, bây giờ thái độ của Thẩm Kình cũng làm nguôi ngoai hơn, muốn dùng lý trí để giải quyết vấn đề.

      Khương Đường quay đầu lại, nhìn người đàn ông ở trước mặt, bất đắc dĩ : “Thẩm Kình, em trách , em chỉ cảm thấy chúng ta hiểu về nhau quá ít, ở chung chỗ quá nhanh. là ba của Đóa Nhi, cũng lòng với em, em hiểu , nhưng tính tình hai người phải hợp mới có thể ở bên nhau lâu dài được, , em chịu nổi cái tính khí động chút là động thủ của .”

      đổi, về sau em cái gì cũng nghe theo hết, Đường Đường, cho thêm cơ hội nữa được ?” Thẩm Kình khẩn trương cầu xin , đêm đó tức giận đến chập mạch rồi, còn muốn cắt đứt với , vất vả lắm mới theo đuổi được , nếu như Đóa Nhi phải con , cũng thể đuổi được.

      Khương Đường mở to mắt, bình tĩnh : “ giám định DNA , xác nhận quan hệ cha con rồi chúng ta thử lui tới, mặc kệ quan tâm, nhưng em muốn được yên tâm, nếu tương lai có chuyện ngoài ý muốn, cho dù để ý, nhưng còn ba mẹ sao? Làm mọi thứ càng sớm mọi người càng yên tâm.”

      Tầm mắt của Thẩm Kình dời , nhìn xuống Đóa Nhi.

      Đóa Nhi tựa vào người mẹ, ngây ngốc cười với .

      Thẩm Kình ngửa đầu, nhìn người phụ nữ ở trước mặt, khâm phục , “Chỉ có nghe là đàn ông ép phụ nữ làm giám định DNA, chỉ có em là ngược lại, nhất định bắt làm. Nhưng mà Đường Đường, cảnh cáo em trước, cho dù có lỡ như, Đóa Nhi có là con hay , em cũng được đuổi .”

      Khương Đường rũ lông mi, nhàn nhạt : “Em cũng chỉ nghe là bởi vì đứa bé phải con mình mà người đàn ông đuổi người phụ nữ đó ………….”

      “Vậy bọn họ đâu có nhau lòng.” Thẩm Kình vừa cười vừa ngồi lên ghê salon, ôm hai mẹ con vào trong ngực, hôn đỉnh đầu : “Đường Đường, đây là lần cuối, về sau chúng ta đừng cãi nhau nữa? Em biết mấy ngày qua chịu đựng như thế nào đâu, khuya về đến nhà cũng dám mở đèn, dám xem hình Đóa Nhi, càng xem càng nhớ……….”

      “Em đâu có cấm được đến gặp Đóa Nhi.” Khương Đường châm chọc .

      “Ừ, do ngốc.” Thẩm Kình ôm chặt , cúi đầu, muốn hôn lên mặt .

      Khương Đường đẩy ra, xê dịch sang bên cạnh, vòng vo, gọn gàng dứt khoát cho biết: “Trước mắt em muốn có tiếp xúc thân thể với .”

      Nam nữ hôn nhau. Hôn cần đầy đủ độ thân mật, lần trước Thẩm Kình hôn rất nồng nhiệt khiến cảm động. Ngọn lửa tình dâng lên, kìm chế được, bây giờ Khương Đường có bất kì cảm giác gì, Thẩm Kình dựa vào ghế, nhớ lại đêm đó đôi tay kia thô lỗ với , bấu chặt cổ tay , cố gắng ép buộc .

      Thẩm Kình nhìn sắc mặt , đoán được bảy tám phần, hối hận, thở dài : “Được, chờ cư xử tốt rồi, em cho hôn chứ?”

      Khương Đường lên tiếng.

      Đóa Nhi mở to mắt nhìn .

      Tâm tình Thẩm Kình rất tốt, bế Đóa Nhi đặt đùi mình, cúi đầu hôn Đóa Nhi, tiểu nha đầu vui vẻ cười. Thẩm Kình sờ sờ đầu tiểu nha đầu, chợt nghĩ đến chuyện, nhìn Khương Đường chút, buồn buồn hỏi: “Em và Mộ Vân Thâm diễn cặp với nhau sao?”

      Trước kia có để ý đến Mộ Vân Thâm, nhưng hôm nay thấy Mộ Vân Thâm và Khương Đường đứng chung chỗ, biết sao Thẩm Kình lại nghĩ đến Cố Đông Thần. Cố Đông Thần là thương nhân, nụ cười giả dối tương đối nhiều, Mộ Vân Thâm là người ít kiệm lời, nhưng ở hai người lại tỏa ra vẻ đạo mạo nghiêm trang, kiểu đó rất thu hút phụ nữ.

      Đơn giản mà , nếu Khương Đường và Thịnh Gia Hòa diễn tình nhân, Thẩm Kình suy nghĩ nhiều, nhưng với Mộ Vân Thâm, có chút lo lắng.

      Khương Đường nghi ngờ hỏi : “ hỏi cái này làm gì?”

      Thẩm Kình hừ tiếng, dựa người ra ghế salon, nghiêng đầu nhìn u oán, “ phải em rất thích mẫu người đàn ông như vậy sao?”

      Trong lời của tràn đầy chua xót.

      Khương Đường ngẩn người, ý thức được Thẩm Kình đáng ghen, bật cười, nửa trêu ghẹo nửa tò mò nhìn : “Nếu biết em thích đàn ông phong độ trí thức, tại sao học hỏi? Đừng với em là biết em ghét nhất điều gì ở nhé.”

      “Tại sao lại phải học hỏi bọn họ chứ?” Thẩm Kình coi thường, “Ra vẻ trí thức để lừa gạt phụ nữ, theo đuổi em là vì lòng.”

      xong rồi nhìn Khương Đường với ánh mắt đắm đuối đưa tình.

      Khương Đường biết có thói vô liêm sĩ rồi, nhìn đồng hồ, thúc giục : “Buổi chiều còn phải lên công ty nữa đúng ?”

      Buổi chiều Thẩm Kình quả có việc, lưu luyến trả Đóa Nhi lại cho , Khương Đường vừa mới nhận lại Đóa Nhi xong, Thẩm Kình đột nhiên ôm lấy cổ , vô cùng nhanh chóng hôn cái, hôn ở mặt, chụt... tiếng cực vang. giữ lời, có cơ hội là chiếm tiện nghi của ngay, Khương Đường tức giận ngẩng đầu, Thẩm Kình đợi mở miệng, hớn hở tiến sát đến lỗ tai , giọng khàn khàn: “Trí thức có gì tốt chứ? Có thể cho em đứa con sao?”

      Khuôn mặt Khương Đường xụ xuống.

      Thẩm Kình thấy vậy, nhanh chóng nhảy ra khỏi ghế salon, bỏ chạy như làn khói để chút hình bóng.

      Cửa trước có tiếng đóng cửa nhàng, Đóa Nhi nghi ngờ nhìn sang bên kia, còn chưa kịp biết chú đâu, tìm vòng thấy người đâu, ngửa đầu nhìn mẹ.

      “Chú làm, tan việc rồi quay lại chơi với Đóa Nhi.” Khương Đường nhìn đỉnh đầu con , dịu dàng dỗ dành.

      Đóa Nhi toét cái miệng nhắn cười, bộ dáng xấu xa kia, cực kỳ giống với nụ cười của Thẩm Kình.
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Anhdva4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :