1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình yêu phô trương - Tiếu Giai Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 30:

      Editor: Trà Đá.

      Mùa đông ban ngày rất ngắn, mới hơn sáu giờ mà trời tối rồi.

      Thẩm Kình mở đèn trong nhà, ngửa mặt nằm dài ghế salon, hai chân bắt chéo lên nhau, mở điện thoại di động xem giờ. Bây giờ chắc ăn cơm tối xong rồi, chắc là chơi với Đóa Nhi?

      Thẩm Kình để điện thoại xuống, tâm trạng cáu kỉnh.

      có kế hoạch đợi nhận được tiền thù lao kếch xù rồi ăn mừng với , thuận tiện chiếm chút tiện nghi, sờ nắm bàn tay của rồi hôn môi…, dám vọng tưởng nhiều hơn, nhưng mà hôm nay chủ động hôn , buổi trưa lại nhiệt tình như vậy, nên mục tiêu của Thẩm Kình đột nhiên cao lên, nhưng thù lao đóng phim lại được như ý muốn, Lục Trì là tên hẹp hòi, chỉ chi cao nhất là mười vạn.

      Thẩm Kình khó chịu, biết Khương Đường để ý những chuyện này, nhưng cảm thấy mất mặt…………

      Mặt mũi?

      Thẩm Kình từ từ ngồi dậy, hai mắt sáng lên trong bóng tối. nhất thiết phải ra chuyện nhúng tay vào sửa lại kịch bản. Có thể là do Đông Ảnh đổi kịch bản, dựa vào kỹ năng diễn xuất của Khương Đường, hơn nữa là như vậy mà, cần phải giành công về mình, cũng cần chỉ nhận được mười vạn tiền thù lao đóng phim mà ngẩng đầu lên được.

      Vậy tối nay……………..

      Thẩm Kình hưng phấn cầm lấy điện thoại di động.

      Khương Đường cắt móng tay cho con , đứa bé lớn như vậy, ra tay cần biết nặng , đột nhiên nhào tới cũng để lại vết máu. Điện thoại di động của để ở bên, đột nhiên vang lên diendan$lqdon tiếng chuông, may sao lúc đó Khương Đường vừa lấy cái dao cắt móng tay ra, tiểu nha đầu nằm trong ngực đột nhiên nghiêng đầu qua nhìn.

      “Là chú gọi điện thoại tới.” Khương Đường xoa xoa đầu con , rồi đưa điện thoại di động đặt tới trước mặt con .

      Đóa Nhi dùng hai tay quậy điện thoại di động, Khương Đường biết Thẩm Kình gọi điện thoại tới cũng có chuyện gì đứng đắn, cho nên để cho con sờ màn hình loạn xạ, ngẫu nhiên bấm nút nhận điện thoại, bên trong truyền đến giọng trầm thấp của Thẩm Kình, chưa gì bị bàn tay bé của Đóa Nhi cúp điện thoại. Đóa Nhi tiếp tục cầm điện thoại di động chơi, Thẩm Kình ở bên kia liên tục gọi lại ba bốn lượt, rốt cuộc cũng nghe được đại khái tình hình ở bên này, vừa tức vừa buồn cười, nhắn tin hỏi thăm Khương Đường: Khi nào Đóa Nhi ngủ rồi nhắn cho tôi biết tiếng, tôi qua đón em.

      Khương Đường xem qua tin nhắn, quay đầu lại để điện thoại di động ở phía sau, tiếp tục cắt móng tay cho con , cắt xong rồi bế con ra ngoài phòng khách chơi.

      “Lúc nãy có điện thoại hả con?” Khương Thục Lan say sưa xem phim ti vi, thấy cháu ra, bà cười hỏi, nghi ngờ Thẩm Kình gọi đến thôi.

      Khương Đường ngồi bên cạnh bà, Đóa Nhi rất thích bà, cười toe toét cái miệng nhướng đến bà, Khương Thục Lan bế tiểu nha đầu ngồi vào lòng bà, rồi cúi đầu kiểm tra móng tay của Đóa Nhi.

      Khương Đường uống miếng nước, rồi quét mắt ra ngoài cửa sổ, quỷ thần xui khiến láo: “Dì à, có hai người bạn hẹn con ra ngoài gặp mặt, lát nữa Đóa Nhi ngủ rồi con mới , khoảng mười giờ con về.”

      “Bạn nào?” Khương Thục Lan tò mò hỏi.

      “Là người mẫu học cùng lớp diễn xuất với con, hôm nay cũng thử vai cùng với con, chắc là gọi con ra chuyện chờ kết quả thôi.” Trong đầu Khương Đường lên bộ dáng Chu Vũ nhiệt tình chào hỏi , Khương Đường thuận miệng lấy cớ.

      Khương Thục Lan gật đầu cái, “ , lâu nay con cũng tụ tập bạn bè gì rồi, để dì dỗ Đóa Nhi ngủ, con về dì về phòng dì ngủ.”

      “Con cảm ơn dì.” Khương Đường cười rồi ôm lấy dì , trong lòng rất cảm kích, nếu như có dì , vừa muốn làm vừa muốn chăm sóc con , nhất định chậm trễ mọi thứ, thuê người giữ trẻ lại yên tâm.

      ra ngoài nhớ chú ý an toàn, được đến quán rượu, cũng được uống rượu.” Khương Thục Lan dặn dò.

      “Dạ, con chắc chắn uống rượu.” Khương Đường cười hì hì .

      Đóa Nhi ngồi đùi bà, thấy mẹ cười lại muốn ôm mẹ.

      Đóa Nhi chơi rồi, lại bú sữa lần nữa, đồng hồ mới điểm tám giờ, Đóa Nhi dụi mắt, tựa vào ngực mẹ ngủ. Khương Đường nằm ru con ngủ, Khương Thục Lan sợ cháu trễ nãi việc ngoài gặp bạn bè nên đến thay, Khương Đường thong thả chuẩn bị chút gấp gáp, mắt nhìn con , tâm tư trôi dạt đến chỗ Thẩm Kình rồi.

      muốn sao? Nếu như đổi ý, cũng dễ ứng phó với dì .

      Ban ngày Thẩm Kình rất nhiệt tình, nhất định xảy ra cái gì đó, nếu vẫn , có phải thiếu thận trọng quá ?

      Nhưng nếu , Thẩm Kình nghĩ như thế nào, trong lòng và lý trí của rất mâu thuẫn với nhau.

      Điện thoại di động rung hai cái rồi ngừng, Khương Đường nhìn tới, thấy tin nhắn của Thẩm Kình thúc giục .

      “Có phải bạn con thúc giục rồi phải ?” Khương Thục Lan giọng hỏi.

      Khương Đường cắn môi, nhìn con vừa mới ngủ say, giọng : “Vậy con trước, có chuyện gì dì phải gọi điện thoại cho con đó, con lập tức chạy về.”

      “Ừ, nhớ được uống rượu đó.” Khương Thục Lan lặp lại lần nữa.

      Khương Đường cười cười, rồi đeo kính râm lên, lấy cái áo màu vàng nhạt từ trong tủ ra khoác bên ngoài, đeo túi lên rồi ra khỏi phòng ngủ. Đều là người nhà, nên Khương Thục Lan có khách khí, nằm ngủ bên cạnh Đóa Nhi.

      Khương Đường ra khỏi nhà, rồi vào thang máy, nhấn tầng tám. Chỉ có tầng lầu, nên thang máy nhanh chóng ngừng lại, cửa mở ra, lộ ra bóng dáng cao lớn của Thẩm Kình, mặc cái áo sơ mi màu xám tro nhạt, vui vẻ nhìn . Khương Đường đeo kính râm, nên mặt có biểu cảm gì, trực tiếp ra khỏi thang máy.

      “Buổi tối còn đeo kính râm làm gì, em sợ bị người khác thấy sao?” Thẩm Kình ôm eo , tiến gần tới bên tai hỏi, tiện tay kéo mắt kính của xuống.

      Khương Đường mắt nhìn thẳng, “Tôi ra ngoài gặp bạn, khoảng mười giờ về nhà.”

      Thẩm Kình cau mày, “Mười giờ lên nhà lại rồi sao?” Chỉ còn hai tiếng nữa thôi.

      Khương Đường im lặng ngầm thừa nhận.

      Thẩm Kình mở cửa, để vào trước, phía sau để đóng cửa. Khương Đường thẳng vào trong, đèn ở cửa trước và phòng khách đều mở, nhưng phòng ăn ở bên kia có ánh sáng Khương Đường nghi ngờ nhìn sang, thấy bữa tối dưới ánh nến, hai ly rượu vang đỏ rót sẵn, bên cạnh bàn có bó hoa hồng, có hoa có rượu.

      “Hôm nay chuẩn bị chưa đầy đủ lắm, khi nào đến lúc thích hợp, tôi dẫn em nhà hàng sang trọng hơn.” Thẩm Kình tới tiếng động, ôm lấy từ đằng sau, hôn lỗ tai , “Uống rượu chứ?” Thời gian eo hẹp, vậy miễn ăn tối luôn .

      Ánh nến mờ mờ ảo ảo. Rất mơ hồ, đặc biệt thích hợp với khí tối nay, Khương Đường đến đây, muốn lãng phí thời gian để dè dặt, xoay người ôm cổ , khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp của nhìn vào chằm chằm vào mắt , “Tổng giám đốc Thẩm, ngài cần người uống rượu chung vui sao?” Giọng của dịu dàng, giống như đuôi mèo quét qua cả cơ thể , đưa tâm hồn lên cao.

      Thẩm Kình đặt tay eo , chống lại ánh mắt khiêu khích của , ánh mắt của dần dần thâm trầm nguy hiểm, nhìn chớp mắt, hai người ai né tránh ai, ánh mắt nhìn nhau chằm chằm nhúc nhích. Dây dưa giằng co. Khương Đường sắp hết nhẫn nại, lúc định nhướng lên hôn , Thẩm Kình đột nhiên khom lưng, bả vai đụng vào bụng rồi dùng sức nâng lên, khiêng .

      Trời đất đột nhiên quay cuồng, Khương Đường phát ra tiếng cười khẽ, Thẩm Kình nghe được, bước nhanh hơn vào phòng ngủ, đóng cửa cũng mở đèn, trực tiếp ném lên giường. Nệm mềm, đàn hồi rất tốt, Khương Đường lắc lư người , thân thể đột nhiên bị ném xuống giường, có chút thích, nhưng cái khó chịu này lại làm tăng thêm kích thích.

      Khương Đường lẳng lặng nằm ở đó, nhìn Thẩm Kình vội vàng cởi áo sơ mi vứt sang bên, sau đó như con sói nhào về phía .

      “Em có biết là tôi trông chờ ngày nay bao lâu nay hả?” Thẩm Kình kéo hai tay lên đỉnh đầu rồi giữ lại, khàn giọng hỏi.

      Khương Đường đương nhiên biết, tay bị giữ chặt thể cử động được, giơ chân lên cao, gót chân vừa đúng chạm vào dây thắt lưng của .

      đỉnh đầu truyền đến giọng gầm ràng trong yết hầu của , Khương Đường im lặng cười, nhắm hai mắt lại.

      ~

      Tối hôm nay, tâm trạng của Thẩm Kình vô cùng tốt, muốn Khương Đường, càng muốn lật người đổi tư thế, để cho hoàn toàn lĩnh giáo thực lực của , vậy mà vừa mới xoay mình, trong lòng Thẩm Kình có dự cảm tốt, cảm giác sắp xong rồi.

      trán đầy mồ hôi, nghĩ tới biện pháp để kéo dài thêm chút nữa, muốn thử chút, nhưng chỉ mới hành động, Khương Đường lại kêu nhè tiếng bên tai , gọi tên , vào lúc gọi tên , cảm giác như ở trong giấc mộng, ảo tưởng khiến cho xương cốt tê dại.

      Mọi suy nghĩ trong đầu biến mất, đột nhiên ôm lấy .

      Khương Đường ngây người, thể tin được, trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng cũng nhanh chóng hiểu được, Thẩm Kình ………..

      Lỗi là ở chỗ thời điểm thích hợp, Khương Đường nghĩ tới Cố Đông Thần, vừa mới bắt đầu có khi còn hơn cả Thẩm Kình………………..

      Càng muốn, lại càng nhịn được sao?

      Mặc dù Khương Đường chưa thỏa mãn, nhưng cũng hiểu, lặng lẽ chờ Thẩm Kình hồi phục.

      Thẩm Kình chôn đầu ở trong ngực , hận đến nỗi giả chết.

      muốn sống, muốn sống nữa!


      p16
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Anhdva5 others thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 31:

      Editor: Trà Đá.

      khí có chút nhạy cảm.

      Người đàn ông dán mặt vào bụng , mặc dù hơi thở bình thường trở lại rồi, nhưng vẫn ấm áp như cũ, chạm vào da thịt hết sức ràng, chứng minh vẫn còn sống, nhưng nhúc nhích, Khương Đường khỏi lo lắng, nhàng hỏi : “Ngủ rồi hả?”

      Thẩm Kình lên tiếng, biết lửa giận từ đâu tới, hung hăng cắn .

      Khương Đường bị đau, “Thương hoa tiếc ngọc” nữa, nên lấy tay đầy qua bên, nghĩ là ăn vạ chịu , nhưng ngờ vừa đẩy người lăn sang bên rồi, giống như người chết, lại có hành động gì. Khương Đường ngồi dậy, thuận tay kéo chăn lên đắp tử bả vai trở xuống, ánh nến bên ngoài chiếu rọi chút ánh sáng vào đây, Thẩm Kình gục mặt xuống giường, lưng hướng lên trời, giống như ngủ vậy.

      Mệt mỏi rồi muốn ngủ sao?

      Khương Đường tin lắm, nhưng buổi trưa Thẩm Kình cũng vậy, từ phòng vệ sinh ra rồi cũng ngủ thiếp .

      Khương Đường biết ngủ hay giả, nhưng Thẩm Kình hưởng thụ cũng thèm để ý đến , trong lòng Khương Đường có chút mất hứng, vén chăn lên, bước xuống giường. ăn được rồi ngoan, hai chân của Khương Đường vẫn còn run run, mới vừa rời mép giường, người đàn ông ở sau lưng nhào tới, bắt lấy đè xuống giường, rồi lại làm cái tư thế y chang lúc nãy, mặt dán vào bụng , bất động mà cũng chuyện.

      Thẩm Kình giống như đứa bé hờn dỗi, trong lòng rất thích , nỡ để , nhưng lại muốn đùa giỡn, mà muốn dỗ dành.

      Dù sao Khương Đường cũng kết hôn lần rồi, nên hiểu được tại sao Thẩm Kình lại cáu.

      Vấn đề xuất phát người , nếu là chuyện khác Khương Đường tuyệt đối thèm để ý đến , nhưng chuyện này………….

      Khương Đường suy nghĩ chút, sau đó giọng gọi , “Tới đây, em có chuyện muốn .”

      *Chỗ này mình chuyển thành – em cho nó tình cảm chút xíu nhé, dù sao cũng thịt nhau rồi mà. He he.

      Thẩm Kình vẫn tiếp tục bất động.

      Khương Đường sờ sờ đầu tóc ngắn của , giọng chuyển lạnh, “Em đếm đến ba, lên em đó.”

      Thẩm Kình vẫn bất động.

      Khương Đường lạnh lùng đếm, đếm tới hai, Thẩm Kình lại cắn cái nữa, sau đó leo lên. cố ý đem toàn bộ trọng lượng của cơ thể đè lên người , đầu khoác lên bả vai , cái gáy hướng lên trời. Khương Đường bất đắc dĩ, nhưng lại cảm thấy Thẩm Kình ngu ngơ rất đáng , tay quét dọc sống lưng , nghiêng đầu tìm lỗ tai , “ lần nữa?”

      Thân thể của Thẩm Kình cứng đờ, Khương Đường lập tức nhận ra được biến hóa của .

      Khương Đường cũng kinh ngạc lắm, vỗ nhè lên bả vai , “Đeo lên .”

      “….......Vậy em được phát ra tiếng.” Thẩm Kình từ từ ngẩng đầu lên, phải lúc lâu sau mới buồn buồn . Giọng của quá kích thích người ta.

      Khương Đường muốn cho đạp, ra nghĩ nguyên nhân thuộc về , mà lại nghĩ vấn đề nằm ở sao?

      Khương Đường muốn phản bác, nhưng lời chưa ra khỏi miệng nuốt trở lại, người đàn ông này bình thường da mặt rất dày, nhưng bây giờ Khương Đường dám sợ đả kích , dễ xảy ra cố may.

      “Rốt cuộc là có muốn hay ?” kiễn nhẫn hỏi.

      Thẩm Kình cười, rồi hôn tới tấp, sau đó đưa tay xuống dưới gối sờ soạng vài cái rồi lấy cái túi nhựa ra ngoài.
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Anhdva4 others thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 32:

      Editor: Trà Đá.

      được chứng minh, sói hoang dù có đáng thương đến mấy cũng là sói hoang, bởi vì nhìn sói hoang đáng thương người ta động lòng trắc cứu nó, nhưng phần lớn cũng thành giúp người hại ta.

      xong chưa?” Thẩm Kình lại bắt đầu lần nữa, Khương Đường kéo cái gối tới gối đầu, vung tay đập trúng đầu .

      “Lần cuối cùng.” Thẩm Kình thở hổn hển, đoạt lấy cái gối đầu của vứt sang bên, mắt nhìn điện thoại di động, rồi cúi đầu xuống hôn .

      Môi rất nóng. Cơ thể của Khương Đường tỉnh táo trở lại, cắn chặt môi.

      “Gọi tên .” Thẩm Kình hôn tai , muốn nghe giọng của .

      Khương Đường chọc : “ phải là cho phép em lên tiếng sao?”

      Da mặt của Thẩm Kình lại mau chóng dày trở lại, “Bây giờ cho phép, gọi tên mau.”

      Cái đuôi của vểnh lên trời rồi, Khương Đường muốn đắc chí, nên cố tình làm như nghe thấy, Thẩm Kình có cách của , mỗi lần như vậy lại làm mạnh hơn, Khương Đường chịu nổi, đánh , Thẩm Kình túm chặt hai cổ tay lại, càng lúc càng mạnh bạo, chính xác là để cho lĩnh hội toàn bộ sức mạnh của .

      Khương Đường phát cáu với . Nhưng trong thâm tâm lại thích như vậy, giống như đánh giặc, sảng khoái vui vẻ.

      Khương Đường mê muội đắm chìm trong đó, quên cả thời gian, rốt cuộc xong rồi, mới đưa mắt nhìn điện thoại di động của , mười giờ rưỡi.

      “Cho ôm thêm chút nữa.” Thẩm Kình lười biếng, vừa mới đánh nhau kịch liệt xong, cơ thể hơi mệt chút, tinh thần vô cùng phấn khởi, dùng cả tay chân ôm lấy , đẩy tóc qua bên, rồi cúi xuống hôn đầu vai , “Đường Đường, nằm mơ cũng chưa từng sung sướng đến như vậy.”

      Lồng ngực rộng lớn, bắp thịt cánh tay như những dây leo chằng chịt ôm lấy , chỉ sợ biến mất, Khương Đường cũng hưởng thụ cái khí ấm áp này. Dì còn chưa có điện thoại thúc giục mà, Khương Đường xoay người lại, tựa vào hõm vai rồi cười hỏi : “Có nằm mơ thấy em ? Hay là mơ thấy người phụ nữ khác?”

      Thẩm Kình hôn trán cái, “Nếu là người phụ nữ khác em ghen sao?”

      Khương Đường cười cười, muốn trả lời vấn đề này.

      Thẩm Kình cắn lỗ mũi , “Trừ em ra, bao giờ nằm mơ thấy người phụ nữ nào khác.”

      Phụ nữ rất thích nghe lời ngon tiếng ngọt, Thẩm Kình như vậy, đương nhiên Khương Đường thích nghe, những có để trong lòng, đàn ông là sinh vật giỏi dụ dỗ phụ nữ lúc ở giường nhất, còn ngày hôm sau có còn nhớ hay ai biết.

      “Được rồi, em phải .” Thân thể Khương Đường mệt mỏi, muốn về sớm tắm rồi ngủ, nếu ngủ thiếp với cái khí ấm áp như vậy, có thể có chuyện với dì mất.

      Khương Đường vừa ngồi dậy, Thẩm Kình đột nhiên kéo vào trong lòng, thuận thế lật người ngăn chặn , “Đường Đường, có chuyện muốn cho em biết.”

      Giọng của đặc biệt nghiêm túc, có vẻ nặng nề hơn lúc theo đuổi nữa, Khương Đường nhìn hiểu, tò mò biết có chuyện gì mà phải trong lúc này.

      Thẩm Kình sớm mở đèn, nhìn người phụ nữ nằm dưới thân , mới vừa trải qua ân ái xong, gương mặt hồng hồng, xinh đẹp quyến rũ lạ thường. Thẩm Kình khẩn trương, biết , nếu như Đóa Nhi phải của , cũng thương Đóa Nhi như con mình vậy, nhưng sâu thẳm trong lòng , vẫn có chút hy vọng Đóa Nhi là con , là con của .

      “Đường Đường, người đàn ông đêm đó chính là .” đưa mắt nhìn , bỏ qua bất cứ biến hóa nào khuôn mặt .

      Khương Đường hiểu, cau mày hỏi , “Là sao?”

      Trông ngực Thẩm Kình đập thình thịch, nhưng chịu lùi bước, nhìn thẳng vào mắt , giọng trầm thấp mà kiên định: “Năm ngoái cùng với đám bạn câu lạc bộ uống rượu, mình ngồi ghế salon, nhìn người khác có đôi có cặp nhảy nhót, cực kỳ chán nản, vô tình thấy bóng người quen thuộc đẩy cửa tiến vào, Đường Đường, đó là câu lạc bộ đeo mặt nạ……….”

      Khương Đường khiếp sợ đến nỗi há miệng ra.

      Thẩm Kình mừng rỡ như điên, hưng phấn nhìn chằm chằm, “Đóa Nhi có là do đêm hôm đó đúng ?”

      Khương Đường bị chấn động đến nỗi biết phải phản ứng ra sao, làm sao mà lại vào lúc này chứ, cả đời chỉ dại dột có lần kia thôi, làm sao có thể……………

      “Tại sao nghĩ người đó là em?” Khương Đường khó mà tin được, đây là cuộc sống, phải ti vi, Thẩm Kình……………

      “Ngày nào cũng ngắm em, cả video lẫn hình ảnh, cho dù em có hóa thành tro vẫn có thể nhận ra em.” Thẩm Kình dựa vào phản ứng của mà biết được đáp án, như bắt được vàng, ngừng hôn , “Tốt quá, Đóa Nhi là con của , là của , hai mẹ con em đều là của …………”

      Thẩm Kình lại bắt đầu vùng lên.

      Khương Đường còn sức lực nào để giày vò cùng nữa, đẩy Thẩm Kình ra, ôm chăn ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, nhìn chằm chằm Thẩm Kình như gặp quỷ. Thẩm Kình biết cần thời gian để tiêu hóa, ngồi xếp bằng, kéo góc chăn che chỗ nhạy cảm, rồi thoải mái để nhìn, nhìn cười.

      người đó là ?” Khương Đường lầm bầm hỏi.

      Thẩm Kình cảm thấy bây giờ Khương Đường rất hoang mang, kéo tay , rồi xoa xoa mu bàn tay , nhìn cười, “Nếu phải là , làm sao biết được đêm hôm đó em đến câu lạc bộ chứ? Đường Đường, đến bây giờ vẫn nhớ rất đêm hôm đó, đôi khi suy nghĩ lại, thấy giống như mơ vậy, tự nhiên có tiên nữ đến trước mặt , cho thưởng thức cả đêm…………..”

      “Vậy sao lúc đó cho em biết?” Khương Đường cắt đứt lời , cau mày hỏi.

      Thẩm Kình vừa thấy cau mày lập tức luống cuống, nhớ lại danh tiếng của Khương Đường bị hủy hoại chỉ vì đêm hôm đó, trong lòng đột nhiên hoang mang, chẳng lẽ tức giận vì chịu thân phận từ sớm sao?

      Thẩm Kình vừa nghĩ như vậy, lập tức giải thích: “Đường Đường, …. em nhiều như thế nào em hiểu nhất, em đột nhiên muốn cùng …. làm sao có thể cự tuyệt được đây? ….. dám , sợ ra rồi em cắt đứt với mất.” Thẩm Kình đến chỗ này ánh mắt trở nên u oán.

      Khương Đường trách , chỉ muốn biết suy nghĩ của Thẩm Kình lúc đó, bây giờ Thẩm Kình giải thích mọi chuyện rồi, cũng bình thường trở lại, cũng phải là quên tử, chủ động dâng thịt lên tận miệng cho , làm sao có thể phun ra được. Hơn nữa, chuyện này là do chủ động trước, lấy gì mà lên tiếng dạy dỗ chứ, Thẩm Kình có liên can gì đến chuyện này, nếu phải là Thẩm Kình, cũng là người khác, nếu như kết hôn với Thẩm Kình, Đóa Nhi là con của …………..

      Nội tâm Khương Đường khẽ động, ánh mắt rơi vào mặt Thẩm Kình, trở nên phức tạp, “, có phải là sớm nghi ngờ Đóa Nhi là con của rồi đúng ?”

      Thẩm Kình suy nghĩ nhiều, cúi đầu sờ đầu mũi cái, “Đúng như vậy, hiểu em tùy tiện tìm đàn ông đâu.”

      Khương Đường cười khổ, chấp nhận Thẩm Kình là bởi vì rất tốt với Đóa Nhi, còn cho là vì Thẩm Kình , cho nên ai cả đường cũng thương con , bằng chứng cho việc si tình của Thẩm Kình, hôm nay suy nghĩ kĩ chút, việc Thẩm Kình tốt với Đóa Nhi bởi vì nghi ngờ Đóa Nhi có thể là con của sao?

      “Đường Đường?”

      Vẻ mặt của đúng, Thẩm Kình lo lắng lại gần, cúi đầu nhìn .

      Khương Đường hoàn hồn, tự cười giễu cái, rốt cuộc Thẩm Kình thương Đóa Nhi bởi vì , hay là tiếp tục theo đuổi bởi vì Đóa Nhi, có gì khác nhau đâu chứ? quyết định chấp nhận phải vì tình , vậy cần gì phải so đo tấm lòng của chứ?

      “Nếu nghi ngờ Đóa Nhi là con , nên xét nghiệm DNA để đạt được mục đích của cũng được.” Khương Đường thu tay lại, rồi bước xuống giường, nhặt quần áo vứt sàn lên, vừa đưa lưng về phía mặc quần áo vừa , “Em có ý gì đâu, nếu biết được , mọi chuyện cũng dễ giải quyết hơn.”

      Khương Đường muốn cái chuyện con phải của nhà họ Cố hay nhà họ Thẩm xảy ra lần nữa.
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Anhdva4 others thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 33:

      Editor: Trà Đá.

      Cái gì gọi là “ giường ngọt ngào, dưới giường lạnh băng”, cuối cùng hôm nay Thẩm Kình cũng nếm được.

      ngồi ở giường, nhìn Khương Đường mặc quần áo, trong đầu cứ quanh quẩn mãi câu “Giám định DNA” của .

      “Ngoài Cố Đông Thần, ngoài cái đêm cùng ra, em còn người đàn ông nào khác ?” Thẩm Kình trầm giọng hỏi.

      Khương Đường đưa lưng về phía mặc quần áo, nghe hỏi như vậy, trong mắt xẹt qua tia châm chọc, im lặng lát mới hạ áo xuống, giọng nhàn nhạt, “ có.” xong rồi thẳng đến ghế lấy áo khoác ngoài, giơ tay lên khoác áo vào rồi .

      có ai khác, Đóa Nhi cũng phải của Cố Đông Thần, vậy phải của của ai nữa?” Thẩm Kình nhảy vụt xuống đất, níu cánh tay Khương Đường xoay lại, tròng mắt đen vui nhìn chằm chằm, “Câu trả lời của em khiến chắc chắn Đóa Nhi là của , vậy em xét nghiệm DNA làm cái con mẹ gì hả?”

      Rốt cuộc ý của là gì?

      Thẩm Kình hiểu, muốn ràng.

      Thẩm Kình có mặc quần áo, nghênh ngang, cũng biết xấu hổ, Khương Đường nghiêng đầu, mặt mũi hết sức bình tĩnh, “Có người nhắm vào em trước, em vẫn luôn nghĩ Đóa Nhi là của nhà họ Cố, nhưng cuối cùng sao? Chuyện như vậy đâu có thể chính xác được, trong trí nhớ của em chỉ có hai người đàn ông là Cố Đông Thần và người đeo mặt nạ kia, nhưng cũng ngoại trừ khả năng ngày đó em uống say, cũng có nhiều đàn ông đến tiếp cận em, ngày hôm sau em lại nhớ được gì, cũng thể loại bỏ được khả năng đêm hôm đó lỡ như nhận lầm người phụ nữ nào khác trong câu lạc bộ là em đâu chứ……….”

      đến chỗ này, Khương Đường ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt , “Thẩm Kình, em cho hai con đường, tuyệt đối được kiểm tra Đóa Nhi có phải là con hay , như vậy xuất thêm Cố Đông Thần thứ hai nữa, hai là nếu cứ khăng khăng muốn biết thân phận của Đóa Nhi, xét nghiệm DNA, có kết quả rồi cho em biết. Nếu Đóa Nhi là con ruột , chúng ta tiếp tục mối quan hệ, nếu chúng ta giải tán.”

      “Tại sao phải dựa chuyện con ruột hay phải con ruột để quyết định về mối quan hệ của chúng ta?” Thẩm Kình nhíu hai hàng lông mày sâu, khuôn mặt tuấn tú của còn vẻ vô lại nữa, thay vào đó là lạnh lùng chưa từng có. vừa mới vui vẻ với , bây giờ lại những lời như vậy? đắc tội gì với chứ…………………

      Trong đầu Thẩm Kình chợt lóe lên suy nghĩ, đột nhiên nắm chặt cổ tay , cắn răng nghiến lợi nhìn , “Em nghĩ theo đuổi em là bởi vì Đóa Nhi sao? Em nghĩ theo đuổi em vì muốn biết Đóa Nhi có phải là con hay sao? Em nghĩ nếu Đóa Nhi phải con khinh thường em sao? Nếu như vậy thà lấy người phụ nữ nào bị vô sinh còn hơn.”

      Thiếu chút nữa là moi tim của mình ra đưa cho rồi, vậy mà lại nghĩ về như vậy?

      Năm năm qua cộng thêm tối nay nữa, tất cả lửa dục vọng trong dâng lên hết cho cũng thể so sánh được với lửa giận của ngay bây giờ, Thẩm Kình siết chặt tay , hận thể bóp chết .

      Khương Đường đau, nhưng muốn tỏ ra yếu thế, cố nén, lạnh lùng : “ xong chưa? Xong rồi để em .”

      Hô hấp của Thẩm Kình nặng nề hơn. những chịu buông tay, ngược lại lại dùng sức mạnh hơn nữa.

      Cảm giác đau đớn này vượt quá chịu đựng của Khương Đường, muốn trở thành tàn phế, cũng muốn phải nín nhịn nữa, cau mày rút tay về, Thẩm Kình buông, nên dùng tay phải bấu cổ tay , bởi vì tức giận, nên xuống tay cũng chút thương tình, bấu là để lại vết sâu. Nhưng mà đối với cơn thịnh nộ của người đàn ông mà , nếu lời dịu dàng, có thể nguôi ngoai tỉnh táo lại, nhưng lại giãy giụa muốn rời , Thẩm Kình cười lạnh, vung tay cái hất Khương Đường té xuống giường.

      Thẩm Kình nhào qua, điên cuồng cởi quần áo .

      Hai chân của Khương Đường vẫn còn run, bây giờ dùng sức được. lạnh lùng nhìn đỉnh đầu , nhìn khuôn mặt rất dữ tợn, đột nhiên ngẩng đầu lên, thừa dịp hai tay cởi bỏ quần áo , dùng hết sức còn lại của mình cho bạt tai. Tại sao lại đối xử với như vậy? Chỉ cần muốn, ai có thể ép buộc được .

      tiếng “Bốp”, ràng rất chói tai, Thẩm Kình tự chủ được nghiêng đầu sang bên cạnh, Khương Đường chợt đẩy ra, nhanh chóng nhảy xuống giường, để ý đến quần áo rất xốc xếch, nhặt áo khoác lên rồi chạy ra ngoài.

      Thẩm Kình đuổi theo, chôn mặt ở trong chăn, nhúc nhích, chỉ có hai tay là siết chặt lại vì nhục.

      Nếu biết tối nay có thể bị như vậy, thà động vào .

      Ở ngoài cửa trước, Khương Đường thấy đuổi theo, từ từ tỉnh táo lại, sửa sang lại quần áo, xác định dì nhìn thấy cũng nghi ngờ, cuối cùng mới đeo kính râm lên, kéo cửa ra, tự nhiên ra ngoài, rồi vào thang máy. Khương Đường vừa mới mở cửa nhà ra, bên trong truyền đến giọng của Khương Thục Lan, “Đường Đường?”

      Khương Đường dạ, phòng khách sáng đèn, Khương Đường quay đầu lại, mặt tươi cười, “Dì à, bọn con trò chuyện với nhau vui quá quên mất thời gian, lần sau con về trễ như vậy nữa.”

      Khương Thục Lan vẫn ngái ngủ, cháu bà về là tốt rồi, bà cũng cần gọi điện thoại thúc giục, cũng nhìn kỹ cháu , bà vừa ngáp vừa : “Vậy con mau tắm , để dì trông Đóa Nhi cho.”

      Khương Đường gật đầu cái.

      Năm phút sau, Khương Đường đứng phía dưới vòi hoa sen, biết kỳ cọ bao nhiêu lần ở những chỗ Thẩm Kình hôn qua, nhưng những dấu hôn vẫn còn đó. sợ rằng phải hai ngày nữa mới tan hết, vậy mà lại có vết đỏ chói mắt ứ đọng vòng quanh cổ tay .

      Khương Đường nhắm mắt lại, ngửa mặt xông mặt.

      Kích động là ma quỷ, những lời này quả nhiên rất có lý, mà hai lần kích động đều thua ở người Thẩm Kình. Lần đầu tiên , khi đó hai người đều mang mặt nạ, cũng biết đó là Thẩm Kình, nhưng tối nay, là bị kích động. giơ cánh tay lên nhìn cái vết đỏ, Thẩm Kình có tình cảm với , nhưng rốt cuộc là vì Đóa Nhi nên mới cố chấp theo đuổi có đúng hay , chỉ sợ chính bản thân cũng có câu trả lời ràng nữa.

      Mặc dù có chuyện xảy ra nhưng Khương Đường cũng để tâm nhiều, đặc biệt để ý việc Thẩm Kình tức giận lập tức giải quyết bằng bạo lực, ra sớm biết là người như vậy. Từ lúc xưa cưỡng hôn , là luôn gai mắt với Thẩm Kình rồi, trừ tiền, còn tính khí hỉ nộ ái ố của rất bất thường. Nhưng thời gian trôi qua rất lâu rồi, bởi vì Thẩm Kình tốt với Đóa Nhi, bởi vì tốt với , nên cảm thấy có thể chấp nhận được tính vô lại của , nhưng lại quên là tính cuồng bạo của bắt nguồn từ trong xương tủy rồi…….

      Cố Đông Thần ngoại tình, nhưng lại chưa từng động thủ với lần, ngay cả khi bị cắm sừng, Cố Đông Thần cũng có động thủ với .

      Khương Đường có lưu luyến gì với Cố Đông Thần, càng ăn lại cái gì qua, chán ghét Cố Đông Thần ở chung chỗ với Lâm Tịch, nhưng thể phủ nhận, Khương Đường cũng được thưởng thức chút phong độ của Cố Đông Thần. Quả nếu cưới, Khương Đường muốn tìm người đàn ông cho dù tức giận cũng động thủ với người phụ nữ của mình, chắc chắn phần lớn thời gian Thẩm Kình cực kỳ tốt, nhưng muốn cuộc sống vợ chồng sau này xảy ra điều gì bất trắc.

      Nếu như Thẩm Kình tiếp tục dính , vì Đóa Nhi, Khương Đường cho cơ hội, hai người cọ sát dần dần, nhưng lần này, dễ dàng để bị kích động nữa, xác định Thẩm Kình có thể làm người chồng tốt, mới cho thêm cơ hội. Dĩ nhiên, nếu như Thẩm Kình muốn, coi chuyện tối nay xảy ra, mọi người tiếp tục nước sông phạm nước giếng.

      Khương Đường tắm xong, rồi thay thế dì, nằm dài giường cho con ăn.
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Anhdva3 others thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 34:

      Editor: Trà Đá.

      Khương Đường ngủ thẳng giấc rồi tỉnh lại, căn phòng vẫn còn rất ấm, cầm điện thoại di động ở tủ đầu giường lên, sáu giờ rưỡi rồi…………….

      Từ tối hôm qua đến bây giờ, có tin nhắn, có cuộc gọi nhỡ.

      Khương Đường thả điện thoại di dộng xuống, rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chải đầu, vừa mới làm xong Đóa Nhi dậy, chuyển động cái đầu tìm mẹ, yên lặng lanh lợi. Khương Đường thay tả giấy cho con , rửa mặt bôi phấn, Đóa Nhi ngoan ngoãn nằm ngửa mặt, mở mắt to quan sát mẹ từ xuống dưới.

      Khương Đường cúi người xuống, áp mặt vào cái chân đáng của Đóa Nhi.

      Đóa Nhi thích chơi như vậy, bàn tay bé với với đến rồi cười toe toét, Khương Đường giật mình, đột nhiên phát con có chút giống Thẩm Kình, lớn đều có cái kiểu cười trông rất ranh mãnh đó, cực kỳ giống. Dù sao tối hôm qua vừa làm chuyện thân mật nhất, nhớ đến Thẩm Kình, Khương Đường tự chủ được như bị mất hồn.

      Đóa Nhi nháy nháy con mắt, giơ cái chân còn lại lên giục mẹ chơi, lại nhìn thấy cổ tay mẹ giống như có đồ, xanh tím, Đóa Nhi rất tò mò đối với những đồ người mẹ, hôm nay lại nhìn thấy đồ mới, lập tức giơ tay lên dùng sức với đến mẹ. Khương Đường hoàn hồn, cho là tiểu nha đầu muốn bế, cười rồi bế con lên.

      Đóa Nhi cúi đầu xem cổ tay mẹ, Khương Đường hiểu tiểu nha đầu nhìn cái gì, cúi đầu nhìn theo, thấy cổ tay có vết bầm tím, lập tức hiểu ra, vừa vặn truyền đến tiếng mở cửa của dì , Khương Đường nhanh chân nhanh tay, bế con đến trước tủ treo quần áo, lấy ra cái áo màu trắng tay dài khoác lên cổ tay.

      “Đóa Nhi bú sữa rồi sao?” Khương Thục Lan có thói quen sau khi tỉnh dậy đến xem Đóa Nhi chút, bà đứng ở cửa hỏi.

      “Con chuẩn bị cho con bé bú nè dì.” Khương Đường quay lại, cười .

      Khương Thục Lan che miệng ngáp, mơ hồ : “Vậy dì nấu cơm trước, sáng nay ăn hoành thánh.” Bà xong rồi rời .

      Đóa Nhi nhìn bà ngoại, chỉ vào cửa miệng kêu a.

      Khương Đường đặt con xuống, cầm bình sữa đưa tới cho Đóa Nhi, tiểu nha đầu lập tức quên bà ngoại, mắt mở to nhìn bình sữa.

      Hôm nay bên công ty có lớp biểu diễn, Khương Đường chuyên tâm chơi cùng con , nhìn bình tĩnh, nhưng ra là nghĩ đến chuyện thử vai bên Đông Ảnh. Vai nữ chính ba cũng giống như vai phụ, Tiểu Chế Tác giống với Đại Chế Tác, mấy năm nay Đông Ảnh chỉ quay bộ duy nhất, nên nếu có thể vào được, khởi đầu tốt.

      Nhưng gấp gáp cũng được, chỉ có thể kiễn nhẫn chờ tin tức.

      Hơn ba giờ chiều, Khương Đường để con vào trong xe em bé, đẩy chơi trong phòng khách, điện thoại để ghế salon đột nhiên vang lên, phản ứng của Đóa Nhi còn nhanh hơn cả , lập tức nhìn về phía ghế salon, sau đó ngửa đầu nhìn mẹ. Khương Đường biết là ai điện thoại tới, đẩy con đến ghế salon, khom lưng nhìn, là “Chị Thẩm” gọi đến.

      Tim Khương Đường đập nhanh hơn, ngồi vào ghế salon, tay trái trêu chọc con , tay phải nghe điện thoại, cười rồi dùng tiếng Pháp chào hỏi Thẩm Tố. Khương Đường chưa từng học đại học, ngoại ngữ là được học lúc học cấp ba, nhưng chịu cố gắng, lúc rãnh rỗi học thêm tiếng , bây giờ ra nước ngoài có thể thuần thục dùng tiếng để chuyện với ngoại quốc, học được tiếng Pháp và tiếng Ý, chỉ biết những câu thông dụng đối thoại hàng ngày mà thôi.

      “Tấm tình tốt quá vậy, chắc chắn là có tự tin về phần thử vai đúng ?” Thẩm Tố hỏi, mới từ khách sạn ra ngoài, kéo cửa xe ra rồi lên xe.

      Khương Đường nào có cái tự tin đó, đè nén khẩn trương rồi thử dò xét: “Chị Thẩm ở bên kia là buổi sáng, sao mới sáng sớm gọi điện thoại cho em thế?”

      Thẩm Tố cười cái, “Bởi vì bên Đông Ảnh vừa mới gọi điện thoại cho chị, có vài thứ nhất định phải gặp mặt mới được, hỏi chúng ta khi nào có thể qua ký hợp đồng.”

      Khương Đường hưng phấn nắm chặt tay nắm xe em bé, “ là em hả chị?”

      Đến giờ phút này, Thẩm Tố cũng lừa gạt , mắt Thẩm Tố nhìn tài xế lái xe người Pháp, dùng tiếng Hàng Châu giải thích cẩn thận cho Khương Đường: “Em được chọn rồi, chỉ là có chút thay đổi . Khương Đường, trước đó Đông Ảnh muốn tìm người mẫu diễn vai đó, nhưng sau đó bên tổ kịch bản sửa lại nội dung, vai An Khang mà em thử vai ra là trong ba nữ chính của bộ phim.” Thẩm Tố muốn cho Khương Đường biết trước, sợ bị áp lực mà phát huy được kỹ năng diễn xuất.

      Khương Đường ngây người, nhìn con khó có thể tin được.

      Lúc Thẩm Tố có thay đổi, Khương Đường chợt nghĩ hỏng rồi, còn cho là nhân vật nữ ba của bị loại bỏ, lại nghĩ rằng vai An Khang là trong ba nhân vật nữ chính trong phim? Trong nháy mắt, Khương Đường nhớ lại buổi thử vai An Khang, nhân vậy này sinh ra loại cảm giác thể giải thích được, nhưng trong đầu lập tức toát ra nghi ngờ:

      Tại sao Đông Ảnh lại muốn dùng người mẫu có tiếng xấu như đóng trong ba nữ chính chứ?

      Khương Đường tự biết bản thân, kỹ thuật diễn xuất của quá bình thường so với nữ hai, nhưng nữ chính……

      “Chị Thẩm, kịch bản bị sửa đổi có liên quan đến Thẩm Kình ?” Khương Đường cau mày hỏi.

      Thẩm Kình đầu tư cho bộ phim truyền hình này, chữ cũng cho biết, đến buổi sáng Khương Đường thử vai, thấy ngồi trong ghế ban giám khảo mới nhận ra được, thời gian gặp nhau lúc buổi trưa quá ngắn, quên hỏi ràng về chuyện đó, buổi tối có cơ hội hỏi, lúc sau lại cãi nhau rồi ra về vui, nếu như nhân vật của được lên hàng nữ chính, Khương Đường cũng nhanh chóng tra ra được.

      Thẩm Tố ngờ Khương Đường lại hỏi vậy, có chút sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại thành : “Chị biết, sau khi cậu ta chuyển đến ở phía dưới nhà em chị cũng liên lạc nhiều, chỉ thông báo cho chị biết là kịch bản thay đổi, chị cảm thấy kịch bản mới này tốt hơn so với cái cũ, nên cũng hỏi nhiều.”

      Khương Đường trầm mặc, nghĩ vai của được lên hàng nữ chính có thể do dựa vào mối quan hê với Thẩm Kình, lúc ban đầu còn hưng phấn vui mừng, nhưng bây giờ còn sót lại chút gì hết. là Thẩm Kình ra mặt thay thực , nghĩ để lên làm trong ba nữ chính vui mừng, nhưng Khương Đường muốn có được vai diễn bằng cách như vậy, muốn dựa vào chính thực lực của mình để vươn lên, cho dù có chậm hơn người ta chút, cũng tốt hơn là bị người khác nhạo báng dựa vào đàn ông…….

      Thẩm Tố hiểu tính cách của Khương Đường, ta suy nghĩ nghiêm túc rồi : “Em đừng có suy nghĩ nhiều quá, cứ coi như Thẩm Kình muốn đưa em lên làm trong ba nữ chính , nếu như kịch bản sửa đổi thích hợp, Đông Ảnh cũng câu của cậu ta mà sửa bậy, Đông Ảnh cũng thiếu tiền, hơn nữa đạo diễn Đàm tự mình thử vai các thí sinh, ông ta nổi tiếng nghiêm khắc cầu diễn xuất cao, An Khang là trong ba nữ chính, cái này được quyết định rồi, nhưng em được chọn vào vai này, cũng nhờ vào thực lực của bản thân em, Thẩm Kình có bản lĩnh lớn đến vậy.”

      Khương Đường bị thuyết phục nửa, nhưng vẫn cảm thấy, trong chuyện này vẫn có dính dáng đến Thẩm Kình……….

      “Khương Đường, thù lao đóng phim của em cao nhất là mười vạn, cái này đối với người mẫu bình thường là rất cao, vỗn dĩ dựa vào danh tiếng của em, giá này cũng rất hợp lý rồi, Đông Ảnh cũng phải tập đoàn thừa dịp em nghèo túng mà ép giá, nhưng nếu Thẩm Kình nhúng tay vào, em có nghĩ là cậu ta chấp nhận cái giá này cho em ? Với tính tình của cậu ta mà , sợ rằng tranh giành số tiền thù lao cho em cao ngang ngửa Lục Mạn rồi.” Thẩm Tố tiếp tục phân tích.

      Khương Đường nhịn được cười, cũng yên tâm, thể , lời của Thẩm Tố rất có lý.

      “Ngày nào chị Thẩm về? Em mời chị ăn cơm.” Việc chính coi như cũng xong, Khương Đường cười lời cảm ơn.

      “Thứ năm, đến lúc đó gặp nhé, bây giờ chị còn có việc, chuyện với em nữa.”

      Khương Đường “Dạ” tiếng, chờ Thẩm Tố cúp máy rồi mới đặt điện thoại di động xuống.

      “A………” Đóa Nhi đưa hai tay ra muốn đòi điện thoại di động.

      Khương Đường cầm đồ chơi lừa gạt Đóa Nhi quên điện thoại di động, nhưng Đóa Nhi cần, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào tay mẹ, Khương Đường hết cách, mở nhạc cho con nghe. Đóa Nhi thích nghe nhạc thiếu nhi, ngồi trong xe em bé y y a a hát theo, Khương Đường dựa vào ghế salon, sau khi hưng phấn vì trúng tuyển vai diễn, bây giờ loại cảm giác lo âu từ từ dâng lên.

      có thể diễn tốt vai chính sao? Đối với vai chính, phải cỡ ngôi sao lớn như Lục Mạn, Thịnh Gia Hòa mới được nhận, còn chỉ là người mới toanh……….

      Còn có Thẩm Kình, tại sao lại muốn đầu tư vào bộ phim này? có liên quan gì đến sao? Có liên quan, có cầu xin giúp tay, chưa đợi mở miệng nhờ giúp tay, Thẩm Kình giành công rồi. có cảm giác nếu chủ động cảm ơn , có phải Thẩm Kình mắng biết ơn ?

      Ánh mắt Khương Đường rơi vào điện thoại di động, rất muốn điện thoại cho Thẩm Kình để hỏi , muốn thẳng cho biết cần loại người như ủng hộ.

      Nhưng Khương Đường hoàn toàn chắc chắn, lỡ như Thẩm Kình chỉ đơn giản là muốn đầu tư vào bộ phim, chẳng phải tự mình đa tình sao?

      Thù lao đóng phim là mười vạn…………..

      Với cái giá như vậy, chắc chắn là có liên quan gì đến chứ?

      Giả như hai người cãi nhau, Khương Đường nhất định gọi điện thoại xác nhận, bây giờ, Khương Đường xoa xoa cái trán, quyết định muốn.

      Thẩm Kình đối xử với như vậy, thể nào chủ động liên lạc trước với .

      Hai căn nhà cách nhau tầng lầu.

      Ở lầu dưới, Thẩm Kình mặc quần áo đàng hoàng rồi nhìn điện thoại di động, cuối cùng mắt nhìn lên trần nhà, mặt trầm như nước.

      Nếu muốn gặp , lập tức tránh ra xa, dù sao hâm nóng cũng được, vậy đành nguội lạnh, tin sống nổi.
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Anhdva4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :