1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình yêu phô trương - Tiếu Giai Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 10:

      Editor: Trà Đá.

      Khương Đường mua cái điện thoại di động mới, hợp mốt, trước mắt, số điện thoại chỉ có Thẩm Tố, luật sư Chu và Khương Thục Lan biết.

      Từ sau khi tin tức và Cố Đông Thần ly hôn được truyền ra ngoài, phóng viên, bạn bè người mẫu và những thành phần khác đều có chút lộn xộn, điện thoại của liên tục nhận được tin nhắn, Khương Đường tắt máy, mỗi ngày chỉ mở máy đọc tin nhắn trong thời gian cố định, coi như mọi người cũng có quan tâm chân thành, sau đó rồi tắt máy.

      “Đường Đường, quản lý Trương mấy phóng viên đó lại đến nữa.” Khương Thục Lan cầm điện thoại di động của bà, đưa cho Khương Đường nghe máy.

      Khương Đường nhận lấy điện thoại di động. Dì biết làm ăn buôn bán, ban đầu quyết định mở quán trà, có ý định mời người quản lý có kinh nghiệm về giúp dì , dì lúc có việc gì làm ra quán trà xem chút, giúp tay, tại tin tức được truyền ra ngoài, Khương Đường yên tâm khi để dì ra ngoài.

      “Thời gian này có thể ngày nào họ cũng đến, có hỏi chị cái gì chị cứ biết, những cái khác nếu ảnh hưởng đến việc kinh doanh của quán, chị cứ mặc kệ nó………… Dạ, vì em mà chị phải vất vả quá, lúc nào rảnh em đến thăm chị sau.” Khương Đường cúp điện thoại, trả lại di động lại cho dì , tiếp tục cúi đầu trêu chọc con .

      Đóa Nhi mặc bộ quần áo ngắn tay màu hồng, chân tay sạch , mở mắt to nhìn mẹ rồi cười, ngây thơ.

      Khương Thục Lan ngồi nhìn ở bên cạnh, nhớ đến blog của cháu bị người ta chửi rủa khó nghe. Cháu bà có thể nhẫn nhịn nhìn, nhưng bà nhịn được, kết quả của việc tức giận mấy ngày, khóe miệng của bà nổi lên cục nhiệt miệng, bây giờ đến chuyện cũng còn khó khăn, ngay cả ra cửa hàng mua chút thức ăn cũng dám , tất cả đều nhờ hàng xóm giúp đỡ.

      “Đường Đường, chẳng lẽ họ cứ bám theo con mãi như vậy sao?” Khương Thục Lan lo lắng hỏi.

      Khương Đường lắc đầu cái, ôm lấy con , cười lạnh nhạt, “ biết nữa, con chỉ là người mẫu thôi, nếu phải do danh tiếng của nhà họ Cố quá lớn, các phóng viên để ý đến con rồi, mà lo săn mấy cái xì căng đan của mấy minh tinh khác kìa.”

      Khương Thục Lan thoáng yên tâm, trêu chọc Đóa Nhi, rồi ra ngoài nấu cơm trưa.

      Ăn cơm trưa xong, Khương Đường dỗ con ngủ, ngồi vào trước bàn máy tính, lần đầu tiên sau khi ly hôn xem tin tức giải trí. có tin gì mới mẻ, ngoài tin tức có chồng nhưng đứa bé lại là con của người đàn ông khác là rầm rộ nhất, tin tức và Cố Đông Thần ly dị được đưa lên trang nhất.

      Khương Đường nhìn chút, lần lượt mở từng đoạn phỏng vấn ra.

      Đầu tiên là Cố Đông Thần.

      “Tổng giám đốc Cố, ngoài việc đứa bé ra có phải quan hệ của hai vợ chồng sớm hòa hợp rồi có đúng ?”

      Trong clip, Cố Đông Thần ở bãi đậu xe của công ty bị phóng viên giữ lại, ta mặc đồ tây, mặt mũi lạnh lùng, vừa mới bắt đầu hoàn toàn quan tâm đến đám phóng viên, mau vào thang máy sợ sau này càng phiền hơn, nên ta mới cau mày, hướng về cái ống kính, : “Tôi cùng với Khương Đường kết hôn hơn hai năm, bởi vì công việc quá bận rộn, tôi thường quan tâm để ý đến ấy, là tôi có lỗi với ấy trước, thể làm tròn trách nhiệm của người chồng………. Khương Đường chỉ là do buồn tôi mà uống rượu quá say, ấy cố ý, đứa bé là ngoài ý muốn, trước đó ấy cũng hề biết thân phận của Đóa Nhi. Chúng tôi đều quyết định ly hôn, tôi trách ấy, cũng hi vọng mọi người đừng lên án ấy, cảm ơn.”

      xong, trầm mặc vào thang máy.

      Khương Đường cười lạnh, có phải Cố Đông Thần nghĩ chỉ cần như vậy có thể lấy lại chút danh dự cho sao? Nhưng ta càng , những người ái mộ tự nhận ‘Vợ’ càng bất bình thay cho ta.

      có mười mấy vạn bình luận, Khương Đường mở ra xem.

      “Có người đàn ông tốt như vậy mà biết giữ, người đàn ông thành công nào mà chú trọng đến nghiệp, vậy mà chồng mới bận rộn quan tâm chút ra ngoài tìm đàn ông khác, rốt cuộc là chưa thỏa mãn dục vọng sao? Còn giả bộ làm Bạch Liên Hoa biết con là con hoang, ha ha, nếu phải bị người ta vạch trần, sợ rằng vẫn còn yên tâm sống trong Hào Môn rộng rãi đúng ? [Ói] [Ói] [Ói]”

      “Chồng em đừng có tin bitch, đồ bitch biết xấu hổ, chồng em là người đàn ông phong độ đàng hoàng như vậy, em thay mặt chồng chửi bitch!”

      “………………….”

      Những thứ này vẫn còn dễ nghe, khó nghe hơn, là lôi mười tám đời tổ tông nhà lên để mà chửi. Khương Đường xem nữa, kéo xuống, chuyển tới màn phỏng vấn ông cụ Cố. Khương Đường di chuyển con chuột qua, do dự chút, dám mở, quá chán ngán cái kiểu khinh người của ông cụ.

      Những thành viên trong nhà họ Cố cũng được phỏng vấn, Khương Đường mở phần của Úc Uyển, ra Úc Uyển còn buồn nôn hơn ông cụ Cố, nhưng Khương Đường muốn xem Úc Uyển giả tạo ra sao (!)

      “Tiểu thư Úc, thấy Khương Đường chị dâu là người thế nào?”

      Úc Uyển mặc bộ quần áo màu trắng đối mặt với ống kính, ánh mắt phức tạp, rất đáng tiếc: “ ngờ lại như vậy, hai rất tốt đối với chị ấy, trong lúc chị ấy mang thai, hai bận làm việc cũng phải chạy về, tôi còn nhớ hai còn nghĩ ra mấy cái tên cho đứa bé để mọi người có lựa chọn……. Bây giờ chắc là chị ấy cũng chịu nổi nữa, tôi chỉ muốn khuyên tất cả vợ chồng, nên trân trọng những hạnh phúc nhoi, nếu lại phạm phải sai lầm, có hối cũng kịp.”

      Cái điệu bộ đúng như dự đoán, Khương Đường có cảm giác gì đặc biệt, cũng lười mở bình luận ra xem, mở blog của Lâm Tịch ra xem. ta và Cố Đông Thần giấu giếm chuyện này cũng công phu lắm, ai biết hai người họ là tình nhân, lại càng lôi Lâm Tịch vào chuyện này, trong blog của Lâm Tịch cũng chưa hề đề cập đến chuyện này, nên blog của ta vẫn yên bình như trước.

      Điện thoại di động để bàn rung , là Thẩm Tố gọi đến.

      Khương Đường vào nhà tắm nghe máy, “Chị Thẩm………. Dạ, em xem blog.”

      Thẩm Tố ngồi ở trong phòng làm việc của mình, hướng về phía màn hình máy tính : “Chị chỉnh lại đoạn ghi mà em gởi chị, nội dung chị để trong bưu kiện, em cứ dựa vào đó mà tung ra. Nếu em cảm thấy ổn, muốn sửa đổi gì cứ chị, đừng tự ý làm.”

      tại, đại đa số cộng đồng mạng chửi rủa rất nhiều, lúc này Khương Đường tung ra đoạn ghi . Trong đó có lý do lấy phân tiền của nhà họ Cố, trong số những người chửi rủa Diễn$Đàn$Lê$Quý$Đôn có thể tha thứ được cho , khâm phục nhân cách của Khương Đường, càng đồng tình với Khương Đường, tự trách bản thân trước đó chửi rủa , sau đó quay sang chỉ trích Tiểu Tam Lâm Tịch.

      “Được, em kiểm tra bưu kiện.” Rốt cuộc cũng có cuộc trả thù nho , Khương Đường hưng phấn nhịn được, cho dù có người chửi , nhưng cùng lúc vạch mặt ba người Cố Đông Thần, Lâm Tịch, và Úc Uyển, chỉ mới suy nghĩ đến đó, Khương Đường phấn khích đến nỗi muốn nhảy vũ điệu rồi.

      Con ngủ say giường, Khương Đường nằm sấp xuống hôn tiểu nha đầu cái, lúc này mới xem bưu kiện mà Thẩm Tố gởi đến.

      thanh được biên tập lại, cắt bỏ đoạn đầu Khương Đường đùa giỡn, trực tiếp vào phần Cố Đông Thần tin tưởng Khương Đường, chất vấn cha đẻ của Đóa Nhi, sau đó cũng cắt bỏ mấy câu có thể đoán ra trăm ngày của Đóa Nhi, giọng của Khương Đường hoàn toàn tỉnh táo: “Tài sản sau khi cưới tôi cần, trước khi cưới cho tôi xe và biệt thự, tôi cũng đổi tên trả lại cho ……. Trừ việc ra tòa ly hôn, còn lại tôi muốn nhìn thấy .”

      Khương Đường nghe nghe lại mấy lần, hiểu, cắt nối biên tập như vậy, cho thấy là hai người chuyện thỏa thuận sau ly hôn, giống như là có người thứ ba len lén ghi , nếu đêm đó lập tức tung đoạn ghi , quả tâm cơ quá nặng.

      Nhìn nội dung Thẩm Tố chuẩn bị thông báo lên blog, Khương Đường cười, mở laptop, kiểm tra lại mấy lần nữa, tải đoạn ghi lên, hình, và công bố.

      “Về chuyện tôi và Cố Đông Thần ly hôn, có mấy lời được.

      Tháng x năm xx, tôi phát Cố Đông Thần và nữ diễn viên Lâm Tịch nối lại tình xưa, ta liên tiếp ba tháng gặp Lâm Tịch, tôi rất muốn ly hôn, nhưng bởi vì muốn thành toàn cho Tiểu Tam, bởi vì sợ truyền thông cười nhạo, từ đầu đến cuối biết phải làm sao. Sau khi uống rượu xong hỏng việc, có thai ngoài ý muốn, ban đầu tôi còn cho đó là đứa bé của Cố Đông Thần, vì đứa bé, lựa chọn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân, ngờ có ngày hôm nay.

      Những chuyện xảy ra, tôi thừa nhận vì kích động nên phạm sai lầm, chấp nhận gánh chịu hậu quả, tôi mang bản thân ra đảm bảo, tôi hoàn toàn lấy phân tiền nào của nhà họ Cố. Nhưng tôi đủ khoan dung, chịu đựng được việc phải đeo tất cả tiếng xấu lên lưng, vì vậy phải dùng đến phương thức này để nguồn gốc của tất cả mọi chuyện, cần mọi người thông cảm, nhưng là để bản thân tôi được giải thoát.

      Cuối cùng, Đóa Nhi là bảo bối tôi mang nặng đẻ đau, mặc kệ chuyện gì xảy ra, tôi vẫn nuôi con , thương con đến hết cuộc đời.

      Khương Đường.”

      Bức hình được tung lên là hình ảnh Khương Đường nắm tay con , bàn tay lớn cầm bàn tay , ấm áp yên bình.

      thanh tải xong, hình ảnh tải xong, Khương Đường nhìn lần nữa, nghe lại lần nữa, xác nhận có gì sai sót, đăng lên, rồi tắt máy.

      Những gì có thể làm làm hết rồi, bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi thứ về nhà họ Cố là quá khứ, muốn nhìn về phía trước.

      ~

      Ba giờ chiều, khách sạn nổi tiếng sang trọng nhất thành phố.

      Lâm Tịch cùng người đại diện Đào Minh đến khách sạn, chờ đợi vị đạo diễn nổi tiếng Hầu Nhất Văn.

      “Khẩn trương sao?” Đào Minh uống hớp trà, ánh mắt thấy Lâm Tịch sau khi ngồi xuống ta có vẻ thấp thỏm, ta đặt ly trà xuống, giọng hỏi, mặt cười yếu ớt.

      Lâm Tịch mặc bộ quần áo màu trắng, tai đeo đôi bông tai ngọc bích, yên lặng ngồi góc, cả người tỏa ra vẻ điềm đạm nho nhã. Nghe Đào Minh vậy nghiêng đầu, chống lại ánh mắt chế nhạo của Đào Minh, ta cười cười, hào phóng thừa nhận, “Có chút, ai cũng tính khí đạo diễn Hầu tốt lắm.”

      Đào Minh dựa vào ghế, bày tỏ thoải mái đối với Lâm Tịch, “ cần lo, mặc dù đạo diễn Hầu tính khí nghiêm khắc, nhưng chỉ trong lúc đóng phim thôi, bình thường đối đãi với diễn viên rất tốt, hơn nữa tại em là đại minh tinh, hình tượng của em là hợp với vai diễn Chiêu Quân nhất, và đạo diễn Hầu là người hẹn em gặp mặt trước.”

      Lâm Tịch khiêm tốn, hùa theo, cầm tách trà lên, trong mắt có tia phức tạp khó có thể phát được.

      ta hai mươi tám tuổi rồi. Năm lớp mười nhận lời đóng vai đầu tiên, lấy hình tượng thanh thuần yên tĩnh, trong đêm nổi tiếng, từ đó chính thức bước lên con đường diễn viên này, sau đó vài năm, ta trở thành trong bốn Tiểu Hoa Đán đứng đầu. Khi đó, ta có danh tiếng, có thể hấp dẫn thu hút được Cố Đông Thần, nhưng chỉ là nổi tiếng quốc tế.

      được, ta phải là người hấp dẫn nhất thế giới.

      Cho nên khi đạo diễn lừng danh Hollywood Robert có hứng thú cuồng nhiệt đối với ta, ta nhất thời hồ đồ, chấp nhận nghỉ học giữa chừng và chia tay Cố Đông Thần, dứt khoát theo Robert Mỹ. Năm ấy ta hai mươi bốn tuổi, rất nhanh, dựa vào danh tiếng của Robert mà nhận được vô số lời mời đóng phim Hollywood, minh tinh hội tụ, vào lúc nhiệt huyết của ta sôi trào nhất, tin tức Cố Đông Thần có người mới cũng chỉ khiến ta khổ sở đôi chút mà thôi. Vậy mà phim vừa mới chiếu, ta bị truyền thông trong nước cười nhạo, cũng lâu sau đó, Robert gặp tai nạn ngoài ý muốn, rồi qua đời.

      Giống như là trong nháy mắt, ta mất Hollywood, mất chồng, cũng mất luôn cả Cố Đông Thần.

      Lần nữa trở về nước, ta thành công dành lại chú ý của Cố Đông Thần, dùng kỹ thuật diễn tinh xảo để dành lại vị trí Tiểu Hoa Đán sắp bị sụp đổ, nhưng trong giới diễn viên có rất nhiều tài năng mới xuất , mặc dù ta vẫn là Hoa Đán, nhưng phải Hoa Đán đứng đầu, mượn bộ phim <<Truyện Chiêu Quân>> của đạo diễn Hầu mà , đạo diễn Hầu thử diễn viên do người khác tuyển chọn, nhưng vì đối phương diễn đúng ý của đạo diễn, ông ta dễ dàng bỏ cuộc, nên tự mình tuyển chọn diễn viên khác.

      “Tới rồi.” Đào Minh giọng nhắc nhở, Lâm Tịch ngẩng đầu, quả nhiên thấy bóng dáng của đạo diễn Hầu.

      ta thầm thở hơi, đứng dậy cùng Đào Minh, nhìn về phía đạo diễn Hầu mà nở nụ cười. Đào Minh đúng, ở trong giới nữ minh tinh, chỉ có ta là hợp với vai Chiêu Quân, ta phải tin tưởng ở bản thân, ta muốn chiếm được lòng tin của đạo diễn Hầu qua vai Chiêu Quân, như vậy ta mới củng cố được vị trí của mình.

      Ở bên kia, Hầu Nhất Văn cũng thấy hai người Lâm Tịch, ánh mắt rơi vào người Lâm Tịch cùng với bộ quần áo màu trắng, Hầu Nhất Văn tỏ vẻ kinh ngạc chút che giấu, thể , tận mắt thấy người , Lâm Tịch quả là rất phù hợp với nhân vật Chiêu Quân của ông ta, lại thêm vẻ đẹp thoát tục.

      Chỉ là ông ta đến gần, chuẩn bị chào hỏi, điện thoại di động trong túi rung lên. Hầu Nhất Văn ra dấu tay xin lỗi hai người Lâm Tịch, lấy điện thoại di động ra, xoay người về hướng khác. tới trước cửa sổ, kết thúc cuộc điện thoại, Hầu Nhất Văn quay đầu lại, mắt nhìn Lâm Tịch, nhíu nhíu mày, cúi đầu tìm kiếm tin tức.

      Lâm Tịch hiểu, khẩn trương, Đào Minh ở bên cạnh cũng cảm thấy ổn, Hầu Nhất Văn quay đầu lại, ràng cuộc điện thoại đó có liên quan đến Lâm Tịch, chẳng lẽ……………….

      “Ông……………”

      Điện thoại dộng của Đào Minh rung lên, ta nhanh chóng nghe điện thoại.

      Đào, tôi là phóng viên của báo giải trí xx, xin hỏi diễn viên Lâm Tịch quyến rũ Cố Đông Thần trong khi biết ta có gia đình, có biết gì về thông tin này ?”
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Chris2 others thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 11:

      Editor: Trà Đá.

      Bản tuyên bố ly hôn của Khương Đường sau khi đăng lên mạng internet, tất cả những người liên quan đều nhận được thông tin.

      Trong biệt thự của Cố Đông Lâm, Úc Uyển vừa mới ở bên ngoài về, lúc lên lầu ta nhận được điện thoại của mẹ, Khương Đường phỉ báng ta ở mạng, Úc Uyển cau mày kết thúc cuộc trò chuyện, bước nhanh về phía phòng ngủ. Trong thời gian này, điện thoại của Úc Uyển liên tục đổ máy ngừng, Úc Uyển bực mình tắt máy, mở laptop ở bàn ra, đăng nhập vào blog, chưa kịp nhìn xem Khương Đường gì, thấy lượng người theo dõi tăng đột ngột, bình luận, tin nhắn chờ với số lượng khủng khiếp.

      Trước khi gả cho Cố Đông Lâm, ta là người dẫn chương trình, cũng có lượng người hâm mộ nhất định, nhìn lại các bình luận ở phía dưới blog, vượt mười ngàn, mới chỉ mấy giây ngắn ngủi, bình luận thêm hơn chục cái nữa:

      “Em dâu thầm hai, tiếc ra tay phá hoại hạnh phúc gia đình của hai và chị dâu, Cố Đông Lâm Cố Đông Thần.”

      “Lo mà giữ chồng cho tốt, đừng có đóng vai Bạch Liên Hoa giả ngây giả ngô nữa.”

      “Ghen tỵ với Khương Đường vì ấy đẹp hơn , chồng ấy ưu tú hơn chồng , xúi bạn thân cướp chồng của chị dâu, xem ra còn xấu xa hơn cả Khương Đường đấy chứ, sao diễn truyện Chân Huyên !”

      là kẻ đáng ghê tởm nhất năm nay rồi đó.”

      kỹ nữ lầu xanh, Bạch Liên Hoa, hổ danh là bạn tốt.”

      “Năm nay là Khương Đường, năm sau coi chừng là đó, cẩn thận Tiểu Tam đó, Lâm Tịch.”

      “Trước kia cảm thấy rất ghê tởm, ngờ hôm nay được biết là ghê tởm .”

      Toàn bộ bình luận đều chửi rủa .

      Toàn thân Úc Uyển phát run, di chuyển con chuột, há miệng run rẩy cảm thấy có điều gì đó đúng, nhưng cũng hiểu ngay lập tức, những người kia chắc chắn là chửi ta, nên lượng theo dõi tăng lên phải là vì mến ta, mà là để tiện chửi ta.

      Rốt cuộc Khương Đường đáng chết cái gì?

      Úc Uyển tìm được blog của Khương Đường, trước hết thấy lượng người theo dõi tăng lên hai mươi nghìn, so với buổi sáng Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn bây giờ nhiều hơn rất nhiều lần. Tầm mắt quét qua hình ảnh mới nhất blog của Khương Đường là hai mẹ con cầm tay nhau, quỷ thần xui khiến, Úc Uyển xem Khương Đường gì, mà kéo trực tiếp xuống phần bình luận phía dưới.

      “Có tinh thần can đảm như vậy rất thông minh, Khương Đường giỏi lắm!”

      “Tôi vẫn luôn thích Khương Đường, từ lúc ấy mới ra nghề làm người mẫu là tôi chú ý đến ấy rồi, xinh đẹp, mạnh mẽ, là trong những siêu người mẫu giỏi nhất Trung Quốc. Sau khi Victoria’s Secret kết thúc, nếu như Khương Đường gả cho Cố Đông Thần, bây giờ nhất định ấy trở thành siêu mẫu quốc tế. Khi được gả cho Cố Đông Thần, tôi chúc phúc cho ấy, tại ấy lựa chọn lấy thứ gì của Cố Gia, mình nuôi Đóa Nhi, tôi vẫn chúc phúc cho ấy như trước đây, Khương Đường cố lên, Khương Đường mãi mãi là người giỏi nhất!”

      siêu mẫu đẹp nhất, tôi chờ trở lại của !”

      “Chồng ngoại tình cũng ngoại tình, khó nghe hơn là thay đổi được bản chất dâm đãng, nhớ người đàn ông đó là ai, hay là đêm đó phải chỉ có người?”

      “Hay lắm! Tại sao đàn ông ngoại tình mà phụ nữ phải là chịu đựng chứ, phải cho đàn ông nếm thử mùi vị bị phản bội là như thế nào.”

      có lỗi là biết bản thân. Người đàn ông cặn bã đó quý trọng là tổn thất lớn đối với , hy vọng tương lai gặp được người đàn ông tốt hơn, thương và cả Đóa Nhi nữa, phải hạnh phúc nhé.”

      “Đồ tiện nhân dâm phụ!”

      ra tính khí của cũng dữ dội đó, tôi nhìn lầm rồi, từ hôm nay trở , tôi muốn………. hơn nữa!” Bổ sung thêm bức hình trong buổi diễn Victoria’s Secret của .

      ……………

      Xem xong trang thứ nhất, có người khen kẻ chê.

      Úc Uyển cắn chặt môi, khuôn mặt tràn đầy cam lòng. được như vậy, tất cả mọi người phải chửi rủa Khương Đường chứ, chửi con đàn bà đê tiện dựa vào khuôn mặt mà quyến rũ đàn ông, chửi để cả đời nó quay trở lại được. Tại sao vậy chứ?

      Úc Uyển mở phần thanh, rất nhanh nghe được chỉ trích của Khương Đường đối với ta, chỉ trích ta châm ngòi chia rẽ. Đều là lời , ta quả là có cố ý ra chuyện tình cảm của Cố Đông Thần và Lâm Tịch, nhưng tại sao Khương Đường lại ra? Chuyện này đều là do Lâm Tịch, là Lâm Tịch cố ý quyến rũ Cố Đông Thần, là Lâm Tịch phá hoại hạnh phúc gia đình Khương Đường, tại sao Khương Đường còn lôi ta vào nữa!

      Úc Uyển tắt laptop, lúc đứng dậy còn nắm chặt con chuột dây trong tay, định đập xuống mặt đất cho hả giận, nhưng vừa quay lại thấy Cố Đông Lâm đứng ở cửa, biểu cảm phức tạp nhìn ta chằm chằm.

      Úc Uyển sửng sốt, “…. về lúc nào vậy?”

      “Những điều chị dâu đều là sao?” Cố Đông Lâm nhìn thẳng vào mắt Úc Uyển, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này cực kỳ xa lạ. ta luôn cho rằng Úc Uyển này thích chị dâu, ta cho là Úc Uyển ở sau lưng Khương Đường chỉ mấy câu chua chát thôi, bởi vì Khương Đường rất xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi ta cũng có thể hiểu được Úc Uyển có phần nào đó ganh tỵ, nhưng Cố Đông Lâm chưa từng nghĩ đến chuyện vợ mình cũng là người góp phần vào việc chia rẽ hai và chị dâu.

      “Em có, do ta bậy!” Úc Uyển dĩ nhiên thể thừa nhận, thấy Cố Đông Lâm tin mình, đột nhiên thay đổi, nhào lên giường khóc lóc, “Cố Đông Lâm, em biết là luôn thầm thích ta, nhưng mà em mới là vợ . Bây giờ ta bậy, người khác tin em cũng chẳng sao, nhưng sao đến cả cũng tin em……………..”

      Phụ nữ khóc khi cảm thấy oan uổng, nhưng Cố Đông Lâm chỉ thấy dối trá.

      Tính tình của Úc Uyển là bỏ qua cho ai, mỗi lần hai vợ chồng ta cãi nhau, chỉ cần Úc Uyển có lý của ta, cho dù là ngụy biện, ta cũng ngừng, cho đến khi ta thừa nhận là đuối lý mới thôi. Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, Úc Uyển lại sử dụng đến chiêu khóc lóc, chịu lý để bảo vệ quyền lợi của bản thân, có thể thấy được là ta cũng chột dạ.

      Nhìn người phụ nữ giả vờ khóc lóc ở giường, Cố Đông Lâm yên lặng xoay người, ra.

      tại, ta muốn nhìn thấy ta chút nào.

      ~

      Lâm Tịch và người đại diện Đào Minh của ta dưới bảo vệ về được đến nhà an toàn, cho dù như thế, trán của cũng bị máy ảnh của phóng viên đụng đỏ hết cả lên, còn chút trắng nào. Đào Minh thấy được, đổi thành lúc khác, ta thương hoa tiếc ngọc ngớt rồi, nhưng bây giờ ta có cái tâm tình đó, nhớ lại trong khách sạn, Hầu Nhất Văn chỉ qua loa mấy câu, chưa được ba phút bỏ , Đào Minh mệt mỏi ngã ngồi ghế salon, lấy tay nâng trán, “Thất bại trong gang tấc, thất bại trong gang tấc, Lâm Tịch ơi là Lâm Tịch, đại tiểu thư Lâm ơi, em bây giờ nên làm sao đây?”

      mang tiếng là ‘Tiểu Tam’, lại còn bị mất vai chính trong phim của đạo diễn nổi tiếng.

      Lâm Tịch biết, ta ngồi yên ghế salon, trong đầu đều xoay quanh về đoạn ghi lúc nãy nghe được xe.

      Cố Đông Thần gặp mặt Khương Đường lúc nào vậy? Khương Đường sỏ mũi ta, vậy mà ta vẫn gọi ta là Đường Đường, còn cho ta biệt thự nữa sao? Còn nữa, tại sao ta lại ngu ngốc đến như vậy, tại sao ta lại muốn thừa nhận mối quan hệ giữa ta với mình vậy chứ?

      “Đợi chút, tôi có biện pháp!” Đào Minh đứng bật dậy như lò xo, hưng phấn nhìn chằm chằm Lâm Tịch, “Video làm giả được, nhưng thanh có thể làm giả được, chỉ cần Cố Đông Thần thừa nhận những lời đó là do ta , chúng ta có thể cắn ngược lại Khương Đường giả tạo phần ghi đó, ta tìm người có giọng giống Cố Đông Thần để giả mạo, lừa gạt người hâm mộ để lôi kéo đồng tình!”

      Khương Đường còn có đứa bé, thể thoát được. Mượn danh tiếng của Lâm Tịch để thanh minh. Chỉ cần Cố Đông Thần thừa nhận đoạn ghi kia, danh tiếng Tiểu Tam của Lâm Tịch có thể cũng còn, coi như đại đa số đều coi đây là đoạn ghi , nhưng mà có chứng cớ, vụ án này mãi mãi là vấn đề thể giải quyết được.

      Chỉ cần , tất cả cũng dễ chuyện.

      Ánh mắt của Lâm Tịch sáng lên, lấy điện thoại trong túi ra, định quay số điện thoại, ta quét mắt qua Đào Minh, nét mặt ta khẽ biến đổi, về phía bên cửa sổ, xoay người, để ý ánh mắt của Đào Minh phía sau lưng xẹt qua tia kinh thường. Đào Minh là người đại diện của Lâm Tịch, biết đoạn tình sử của Cố Đông Thần và Lâm Tịch, nhưng hôm nay ta mới phát ra Lâm Tịch làm Tiểu Tam.

      Xem ra chuyến Mỹ kia cũng khiến thanh thuần ngọc nữ mở mang tầm mắt ít.

      Đào Minh nằm ghế salon, nhìn bóng lưng yểu điệu của Lâm Tịch, suy nghĩ kiềm chế được có chút méo mó.

      Lâm Tịch cũng phát được ánh mắt của Đào Minh, ta gọi điện thoại cho Cố Đông Thần, lần thứ nhất thông, Lâm Tịch cau mày, thử lại, gọi đến lần thứ năm, mới có người bắt máy, nhưng nghe thấy tiếng chuyện.

      Lâm Tịch siết chặt tay, giọng hỏi: “Đông Thần, thấy Khương Đường thanh minh chưa? ta tung đoạn ghi cuộc chuyện giữa hai người lên mạng.”

      Cố Đông Thần ngồi mình trong phòng làm việc rộng rãi, dựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt lại, đối diện là màn hình máy tính mở trang blog của Khương Đường. ta nghe thấy giọng của Lâm Tịch rồi, lại làm như nghe thấy, lúc lâu sau mới tỉnh táo trở lại, “Ừ, thấy rồi.”

      Lâm Tịch nhịn được, oán giân : “Sao lại cẩn thận như vậy chứ? Hơn nữa, đoạn ghi đó là những gì hai người chuyện với nhau vào ngày quyết định ly hôn đúng ?”

      Bản năng của Cố Đông Thần muốn giải thích, nhưng mở mắt, thấy trang blog của Khương Đường, ta đột nhiên có cảm giác thể tin tưởng bất kỳ người phụ nữ nào nữa. Khương Đường có thế ghi , có khi nào Lâm Tịch vừa chuyện điện thoại vừa ghi lại ?

      Cố Đông Thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cơ thể ta từ trong ra ngoài đều lạnh.

      ta muốn nghi ngờ người phụ nữ nhiều năm nay, nhưng những lời của Khương Đường làm cho ta hiểu ra, Lâm Tịch thay đổi, ta vậy mà lại rất tính toán với ta, tính kế cùng với Úc Uyển phá hoại hôn nhân của ta và Khương Đường. Thà rằng Lâm Tịch cầu xin ly hôn với Khương Đường, còn hơn để cho ta tốn hơi sức thầm chủ động, gọi ta ra ngoài gặp mặt, lại để Úc Uyển cố ý cho Khương Đường biết.

      Bao gồm cả thân phận của Đóa Nhi, Khương Đường là Lâm Tịch giở trò quỷ, nhưng mà ta đoán được, sau khi Khương Đường , mình ta nằm giường, suy nghĩ ra được.

      Vì để khiến cho ly hôn, mà Lâm Tịch tiếc để cho ngoại tình trước mặt vợ.

      Bàn về tâm cơ, hai người phụ nữ này người tám lạng kẻ nửa cân, nhưng Lâm Tịch ác hơn so với Khương Đường, Khương Đường có làm trò hại người, chỉ tung ra đoạn ghi , chỉ vì trả thù.

      Đoạn ghi đó bị Khương Đường cắt nối biên tập lại, Cố Đông Thần cũng đoán được.

      Khương Đường lâm vào tình trạng bước đường cùng như hôm nay, là do ta và Lâm Tịch cùng nhau làm hại, ta thể để mình Khương Đường gánh hết tiếng xấu được.

      “Đúng, trong đêm quyết định ly hôn đó.” Cố Đông Thần mệt mỏi tắt màn hình, trước đó, thấy được bức hình hai mẹ con Khương Đường nắm tay nhau.

      Lâm Tịch chỉ thuận miệng hỏi chút, hơi mím môi, vừa về phòng ngủ vừa khổ sở : “Đông Thần, chuyện của hai chúng ta chỉ có Úc Uyển biết, em chưa từng xin Úc Uyển giúp em cái gì hết, em , em thể kiềm chế được, nhưng lúc đó kết hôn rồi, em làm điều sai trái giấu hết, sao có thể để cho Úc Uyển cố ý cho Khương Đường biết được? Khương Đường như vậy, có phải là hiểu lầm…………………..”

      Cố Đông Thần ‘Ừ’ tiếng, muốn nghe ta giải thích nữa, hỏi chuyện đóng phim của ta, “Em và đạo diễn Hầu…………..”

      “Thất bại.” Lâm Tịch đóng cửa lại, chỉ còn lại mình ta, ta che giấu vẻ mệt mỏi nữa, “Đông Thần, em bị người hâm mộ chửi rủa………… Về sau có thể em được đóng phim nữa……..” ta xong câu cuối cùng, mang theo giọng nức nở, giống như kiềm chế khóc.

      Cố Đông Thần càng nhíu chặt chân mày hơn, “ còn cách nào khác sao? Tiểu Tịch, là lỗi của ……… ra mặt trả lời truyền thông, là ………”

      cần,” Lâm Tịch khóc lóc cắt ngang lời ta, “Thanh danh của em nát hết rồi, cũng lay chuyển được gì hết. Đào Minh có , trừ phi phủ nhận mọi lời trong đoạn ghi , phủ nhận mối quan hệ của chúng ta, nếu chúng ta có làm gì cũng vô dụng thôi, chỉ cần thừa nhận, cả đời em mang cái danh Tiểu Tam…………….”

      tới chỗ này, ta kiềm chế nữa, òa lên khóc.

      Cố Đông Thần cười, đây mới là mục đích gọi điện thoại của Lâm Tịch chứ?

      Người và vật còn, ngay từ lúc Lâm Tịch từ Mỹ trở về, cũng thay đổi.

      “Xin lỗi.” Cố Đông Thần hít hơi sâu, xoay cái ghế, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ mù mịt, “Tiểu Tịch, là đàn ông, là có lỗi với Khương Đường trước, tại danh tiếng của ấy khá hơn chút, cũng thể đẩy ấy xuống vực thẳm sâu hơn nữa. Những lời đó, nếu như chưa từng qua, phủ nhận, còn đây những lời đó đúng là …………….”

      Lâm Tịch sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhìn điện thoại trong tay đến khó tin.

      Cho nên, ta vì suy nghĩ cho Khương Đường, trơ mắt nhìn ta mang tiếng là Tiểu Tam sao?

      ~

      Trời tối, vậy mà thành phố phồn hoa này vẫn ồn ào sầm uất như cũ, có người bận rộn làm thêm giờ, có người ăn chơi đàn đúm, hoặc mệt mỏi hoặc hưởng thụ.

      Khương Đường ở nhà chăm sóc cho con cũng rất hưởng thụ, buổi trưa có chút náo nhiệt, trang blog của Lâm Tịch còn hỏa chiến dữ dội hơn so với blog của Khương Đường mấy ngày trước, khiến cho thay tả giấy cho Đóa Nhi cũng bật cười.

      Thẩm Tố đúng, mấy vụ bê bối này nên đưa ra trước, là người mẫu quá hạn, mấy vụ bê bối này đến, cùng lắm là đập mấy hột gà thúi lên người thôi. Nhưng Lâm Tịch khác, ta là thanh thuần ngọc nữ, nghiệp thành công, là trong bốn Hoa Đán của làng giải trí, đột nhiên từ trời nện xuống đòn, tổn thất danh tiếng, còn chưa kể là đối thủ cạnh tranh đổ thêm dầu vào lửa, đốt ta đến chết.

      Chỉ mới nửa ngày ngắn ngủi, mạng là tuôn ra bao nhiêu là bài viết chửi rủa Lâm Tịch, thậm chí có người còn chồng trước của ta chết có lẽ cũng là do sắp đặt!

      Khương Đường lật sang trang khác, xế chiều hôm nay được xem vở hài kịch cười đến sảng khoái như vậy.

      Điện thoại di động tủ đầu giường vang lên, Khương Đường vừa chơi đùa với con , vừa cầm điền thoại di động lên. Số điện thoại này của chỉ có ba người biết, dì ở bên ngoài, luật sư Chu xong việc, cho nên Khương Đường trực tiếp đưa điện thoại lên tai, cười người gọi tới, “Trễ như vậy rồi, chị Thẩm còn chưa ngủ sao?”

      “Cả ngày đều nhớ em, ngủ được.”

      thanh cà lơ phất phơ ở bên tai, giống như người ở trước mặt, Khương Đường cắn răng, để điện thoại di động xuống, trực tiếp cúp điện thoại.

      đầu khác của điện thoại, Thẩm Kình ngồi bắt chéo chân, cười cười, tiếp tục hút thuốc.
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Chris3 others thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 12:

      Editor: Trà Đá.

      “Cầu nguyện a dưới gốc cây nho

      A non a xanh vừa mới nảy mầm

      Ốc sên cõng cái vỏ nặng nề

      Từng bước từng bước bò lên …..”

      Tiếng hát trong trẻo vui vẻ, biết hát hát lại bao nhiều lần ở trong phòng, hát được đoạn hết, sau đó lại bắt đầu hát lại từ đầu. Trong phòng khách, Khương Thục Lan tò mò đến, cửa phòng ngủ chính khép hờ, lộ ra khoảng, Khương Thục Lan từ từ đẩy cửa ra, chỉ thấy Khương Đường ngồi xếp bằng giường, nắm hai bàn chân nhắn của Đóa Nhi, chơi đùa theo điệu nhạc. Đóa Nhi chơi vui vẻ, hai bàn tay bé ôm ở trước ngực, nhìn mẹ rồi cười khanh khách.

      Hôm nay tâm tình của cháu bà cực kỳ tốt, Khương Thục Lan đọc được mấy cái bình luận ở dưới, mấy ngày tức giận của bà cũng được nguôi ngoai rất nhiều, bà vừa về phía giường vừa hỏi, “Sao con hát có nửa rồi dừng vậy? Nghe cũng được mà.”

      Khương Đường rất tùy ý lật úp điện thoại di động lại. ra Thẩm Kình gọi đến ba lần rồi, lúc định tắt máy, thấy Đóa Nhi bị tiếng nhạc chuông dụ dỗ mà vui vẻ chơi đùa, nên Khương Đường tắt máy nữa, mà dùng tiếng chuông để dụ dỗ Đóa Nhi, cũng nghĩ tới dì nghe được tiếng nhạc mà vào đây. Khương Đường muốn cho dì biết tồn tại của Thẩm Kình, thuần thục lừa gạt bà: “Cái này là nhạc chuông điện thoại, chỉ dài đến mức như vậy thôi.”

      Khương Thục Lan tin là , ngồi giường, cúi đầu trêu chọc Đóa Nhi, “Đóa Nhi của chúng ta rất có năng khiếu nhạc, chắc chắn trưởng thành hát rất hay đó.”

      Đóa Nhi mở to mắt nhìn sang bà ngoại, giống như là biết bà khen, nên cười toe toét.

      Tiếng nhạc chuông đột nhiên ngừng lại, Đóa Nhi lập tức nhìn về phía điện thoại di động, song lần này đợi rất lâu rồi, nhưng tiếng chuông tiếp tục nữa.

      Khương Thục Lan tỏ vẻ nghi ngờ, phải là tự động phát lại sao?

      “Hết pin rồi.” Khương Đường cầm điện thoại di động lên, làm bộ cầm sang bàn đọc sách để sạc pin, vừa cắm sạc vào, tin nhắn Diễn#Đàn#Lê#Quý#Đôn gởi tới. số lạ, giống y như số điện thoại gọi đến lúc nãy, Khương Đường mở phần tin nhắn ra, thấy hàng chữ: Nghe điện thoại, tôi có [Chuyện quan trọng] cần hỏi em.

      Khóe miệng Khương Đường giật giật, nghĩ ra Thẩm Kình có chuyện quan trọng gì để mà hỏi.

      trả lời lại tin nhắn của : dỗ con , có chuyện gì cứ nhắn tin .

      Số xa lạ: ………………. cho tôi gặp em rồi, cho tôi nghe giọng em thôi cũng được sao?

      Khương Đường: Bây giờ hay , có việc gì tôi tắt máy.

      thấy bên kia có phản ứng gì, Khương Đường để điện thoại di động xuống, chơi đùa với con . Điện thoại di động vang lên tiếng ‘Đing’, Khương Đường nhìn Khương Thục Lan giải thích: “Là chị Thẩm nhắn tin, dì cũng ngủ sớm , cả ngày hôm nay mệt rồi.”

      Khương Thục Lan thuộc tuýp người truyền thống, ngủ sớm dậy sớm, lúc này quả mệt rồi, sờ sờ bàn tay bé của Đóa Nhi, sau đó đứng lên ra ngoài. Đóa Nhi cũng buồn ngủ rồi, Khương Đường nằm nghiêng, cho con ăn no, tiểu nha đầu ngủ thiếp , sau đó khóa trái cửa, đặt điện thoại di động ở chế độ im lặng, rồi tắm.

      Tắm rửa xong xuôi ra ngoài, mới hơn chín giờ.

      Khương Đường chăm sóc con cả ngày cũng mệt mỏi, muốn mở máy vi tính nữa, cầm điện thoại di động chui vào chăn, định chơi lát rồi ngủ. Màn hình hiển thị hai mươi tin nhắn chưa đọc, chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Thẩm Kình gọi tới, Khương Đường cười cười, mở tin nhắn ra đọc.

      “Tôi có chuyện muốn hỏi, nhắn tin tiện lắm.”

      “Nghe điện thoại .”

      “Em đâu rồi?”

      cho Đóa Nhi ăn à? Vậy cho Đóa Nhi ăn trước ………..”

      “Còn chưa ăn xong nữa sao?”

      được mấy câu nghiêm chỉnh, nhưng cũng quá lộ. Khương Đường đọc xong, định tắt máy ngủ, đột nhiên màn hình ra có cuộc gọi đến, Khương Đường sửng sốt, lấy tay ra, cẩn thận nhấn nút nghe máy.

      Ở phía đầu dây bên kia, Thẩm Kình chỉ là tùy tiện điện thoại, chỉ là thử vận may, ôm nhiều hi vọng, phát điện thoại thông rồi, còn giật mình hơn cả Khương Đường, cuối cùng vui mừng, vui mừng xong rồi lại lo sợ Khương Đường cúp điện thoại. Thẩm Kình nhìn chằm chằm điện thoại di động, chuyện này khiến hồi hộp còn hơn là bàn chuyện làm ăn nữa, lập tức dập điếu thuốc trong tay, ho khan tiếng, giọng gần như là cầu xin , “Khương Đường, tôi chỉ là muốn chuyện với em, lần trước là do em bận rộn việc ly hôn, nên tôi có làm phiền em, bây giờ coi như em cũng thư thả hơn, em vài câu với tôi chút có được hay ?”

      cần cầu xin có được hay ? Người phụ nữ này giống như là ốc sên vậy, suốt ngày trốn trong nhà. cho gặp thôi, lại còn nghe điện thoại của nữa, chỉ cần đùa giỡn chút, là Khương Đường lập tức cúp máy, làm cả đêm nhung nhớ.

      Tính khí của Khương Đường, có chút thích mềm thích cứng, trước kia Thẩm Kình cũng như vậy, nhưng trước mặt, trang bị cái khuôn mặt phong lưu trời sinh kia, lời này dịu dàng như Tây Môn Khánh, giọng lộ ra có chút đứng đắn. tại được ở bên cạnh , Tây Môn Khánh có cảm giác phai nhạt chút, Khương Đường nhớ đến lý do gọi điện tới, ngắm con ngủ say, giọng : “Rốt cuộc là chuyện gì?”

      thanh của rất , rất dịu dàng, trái tim Thẩm Kình rung động, tay trái cầm điện thoại di động, tay phải nhịn được, vuốt ve cái ghế salon bằng da ngồi, “Đóa Nhi ngủ chưa?” thanh của tự chủ được cũng dịu dàng hẳn .

      Khương Đường ‘Ừ’ tiếng.

      Thẩm Kình tưởng tượng dáng vẻ ngủ của Đóa Nhi, nuốt ngụm nước bọt, do dự hỏi: “Khương Đường, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, là người được, cũng được coi là bạn bè mà, đúng ?”

      Khương Đường lên tiếng.

      Thẩm Kình tiếp tục: “Nếu là bạn bè, tôi quan tâm lo lắng cho em cũng là việc nên làm mà, đúng ?”

      “Có chuyện gì cứ , có chuyện gì tôi ngủ.” Khương Đường có chút mất kiên nhẫn, người này vòng vo cả nửa ngày, rốt cuộc cũng chịu ra chuyện gì.

      Thẩm Kình siết chặt tay thành nắm đấm, vẻ mặt nặng nề, chuyện lại bị cà lăm nữa chứ, “Khương Đường, tôi… Tôi rất muốn biết chuyện, em…. Em thực chỉ đến quầy rượu uống say có lần thôi?”

      Trong đoạn ghi , chỉ uống say có lần, uống say rồi, ngày hôm sau lại nhớ mặt của đối phương. Thẩm Kình tin, Khương Đường phải là người phụ nữ ngốc đến nỗi để bản thân uống say, nhất định cái lý do uống rượu say chỉ là đối phó với công chúng, nhưng dù sao cũng thể thừa nhận tìm người đàn ông khác trong trạng thái tỉnh táo được. Chỉ cẩn xác nhận Khương Đường chỉ ở với người đàn ông khác lần duy nhất, Đóa Nhi chắc chắn là con của .

      Thẩm Kình thấp thỏm chờ đợi.

      Khương Đường cau mày, cúp điện thoại lần nữa, cũng chuyển số điện thoại của Thẩm Kình vào danh sách đen luôn.

      Cõi đời này, sợ rằng có mấy người phụ nữ chấp nhận để người đàn ông hỏi từng có bao nhiêu người đàn ông. Thẩm Kình hỏi cái này để làm gì? Đêm khuya đơn tẻ nhạt, muốn tìm người để tán gẫu sao? Hay là suy tính có nên tiếp tục theo đuổi hay ? gả cho Cố Đông Thần, cũng biết cha đẻ của Đóa Nhi, chẳng lẽ trong lòng Thẩm Kình còn có thể chấp nhận qua lại với bao nhiêu người đàn ông khác? Nếu ít tiếp tục theo đuổi, nhiều quá lập tức buông tay?

      Lúc đầu Khương Đường chỉ muốn cho bạt tai, nhưng nghĩ lại, tới bây giờ chưa từng chấp nhận , sớm muộn gì Diẽndanfleequydonn cũng buông tay, truy vấn ngọn nguồn để làm gì.

      Thẩm Kình mở miệng hỏi là suy nghĩ thay cho Đóa Nhi, nhưng khi bị cúp điện thoại rồi mới giật mình ý thức được vấn đề đó có chút tộn trọng. Vội vội vàng vàng gọi điện trở lại, trong điện thoại di động truyền tới thanh lạnh lùng: “Số điện thoại này liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau….”

      Thẩm Kình ngó ngó điện thoại di động, từng bị Khương Đường đưa vô danh sách đen lần lúc còn là ông chủ tiệm hải sản, Thẩm Kình lập tức đoán được, Khương Đường nhất định cho vào danh sách đen rồi.

      Tính khí của người phụ nữ này quá dữ dội !

      Thẩm Kình nhức đầu nằm xuống ghế salon.

      nghĩ chỉ cần xác nhận được thân phận của Đóa Nhi, tạm thời muốn cùng Khương Đường chuyện đương, muốn Khương Đường biết chính là người đàn ông kia. Bởi vì Thẩm Kình vĩnh viễn nhớ mãi, tại cái phòng vệ sinh chật hẹp đó, ngày đêm ôm mộng nhung nhớ , vội vàng kích động, giống như binh lính lần đầu tiên ra chiến trường, lòng ôm chí lớn, được mấy cái lập tức thất bại thảm hại.

      Thẩm Kình ngờ tới nhanh đến mức như vậy, cũng ngờ tới. ảo não lúng túng, muốn chứng minh bản thân lần nữa, Khương Đường lại lạnh lùng liếc cái, ánh mắt tràn đầy châm chọc khinh thường, cả đời này Thẩm Kình xấu hổ đến còn mặt mũi nào.

      Thẩm Kình cho biết, chịu đựng được ánh mắt chế giễu của Khương Đường.

      Khương Đường nên lời rồi, giám định DNA………

      Thẩm Kình cầm điện thoại di động lên, tìm tòi phương pháp giám định DNA, mở trang ra, Thẩm Kình đọc được hai dòng, mất hứng. Nếu phải sao, mà phải sao, có quan hệ gì sao? từng quan niệm rằng, con của Khương Đường cũng là con , mặc kệ có ruột thịt hay , cũng đối tốt với Đóa Nhi.

      Thẩm Kình nghĩ thông suốt, gọi điện thoại cho Hà Đại Bưu, Hà Đại Bưu mua cho cái sim điện thoại mới.

      Hà Đại Bưu chạy mua, Thẩm Kình nằm ghế salon, mở phần bình luận ở trang blog của Khương Đường ra xem. Nhiều vô số, có khen có chửi, cũng trả lời lại, thanh minh xong cũng biến mất tăm, hưởng thụ cảm giác bình thản.

      Nhưng Khương Đường chỉ là trả lời lại thôi, vào lúc này, cũng dạo trong blog của Lâm Tịch.

      Lâm Tịch cũng đáp trả lại bất cứ bình luận hay bài viết nào, nhưng có người thông minh đoán ra được chân tướng việc, viết bài viết đặt tên là “Con đường trở thành Tiểu Tam của Lâm Tịch.”:

      Đầu tiên, phải cường điệu chuyện rằng, Lâm Tịch là Tiểu Tam, cứ coi là ta và Cố Đông Thần lưu luyến nhau, nhưng ta vẫn là Tiểu Tam.

      Bạn thân của Lâm Tịch là Úc Uyển tiết lộ tin tức cho Khương Đường, trước đó Lâm Tịch được gả cho đạo diễn Robert, mặc dù có mối tình bảy năm với Cố Đông Thần, hai người đều học cùng trường xxx, có thể thấy khi đó chỗ với nhau rồi. Bảy năm nhau, rốt cuộc sau bảy năm bắt đầu ngứa ngáy, lúc đó Lâm Tịch là Hoa Đán đứng đầu Đại Lục, được cả danh lẫn lợi, cho nên dứt khoát vứt bỏ bạch mã hoàng tử giàu có, lấy chồng xa ở Mĩ, dưới giúp đỡ của đạo diễn Robert ở Mĩ, bắt đầu cuộc hành trình ở Hollywood, ý đồ trở thành siêu sao quốc tế.

      Tình cùng nghiệp, người phụ nữ Lâm Tịch nổi tiếng của chúng ta lựa chọn cái thứ hai.

      Năm thứ hai, Cố Đông Thần bắt đầu thức tỉnh trở lại sau cú thất tình, cuối năm gặp gỡ người mẫu Khương Đường, bị Khương Đường hấp dẫn, đương cuồng nhiệt nửa năm, bất chấp Cố Gia có phản đối như thế nào, ta vẫn quyết định kết hôn với Khương Đường. Căn cứ vào hai hình ảnh đối lập, chúng ta cũng khó phát ra, cho dù là dung mạo hay độ nổi tiếng, Khương Đường ra bỏ xa Lâm Tịch hơn con đường, hơn nữa Khương Đường có thân hình và ba vòng quyến rũ, có thể là giết chết Lâm Tịch trong nháy mắt, thử hỏi người đàn ông nào mà bị Khương Đường hấp dẫn?

      Trong lúc Cố Đông Thần và Khương Đường hưởng tuần trăng mật, Robert chết trẻ, chuyến Hollywood của Lâm Tịch kết thúc thảm bại, ta ảo não trở về Đại Lục. Trở về nước, Lâm Tịch khổ sở phát , danh tiếng của ta còn được như xưa nữa, hoàng tử bạch mã cưới người khác làm vợ, ta cũng tìm được ai ưu tú hơn Cố Đông Thần. Vì vậy, trong lòng Lâm Tịch cam lòng, lợi dụng mối tình bảy năm lãng mạn, thành công dụ dỗ Cố Đông Thần. Cuối cùng Cố Đông Thần ngoại tình, phản bội Khương Đường.

      Nhưng con người ra ngoài lăn lộn rồi biết khôn, Lâm Tịch đụng phải viên cứng rắn là Khương Đường, chỉ cần dùng đoạn ghi , ngay lập tức khiến công chúng quay ngược lại cắn Tiểu Tam. Bây giờ Tiểu Tam Lâm Tịch có thể xoay sở được hay đây. Khương Đường lấy phân tiền nào của Cố Gia, vậy cũng coi là lợi nhiều hơn hại đúng ?

      Tôi từ trước đến giờ luôn xem thường Tiểu Tam, nhưng thủ đoạn của Lâm Tịch rất khôn khéo, mặc dù Khương Đường cắm sừng Cố Đông Thần, cái sừng đó cũng là do Lâm Tịch và bạn thân Úc Uyển tạo ra, nếu như Lâm Tịch còn có thể dụ dỗ Cố Đông Thần cưới ta vào cửa nhà, tôi nhất định ngàn lần bái phục ta!

      ……………

      Thấy được chữ ‘Bái phục’, rốt cuộc Khương Đường nhịn được, bật cười.

      Đối với Lâm Tịch mà , bài viết này cực kỳ ác ý, chỉ tiết lộ bản chất tranh giành trục lợi của Lâm Tịch, mà càng về sau càng hung hăng khích bác mối quan hệ của Cố Đông Thần và Lâm Tịch. Về phần Cố Đông Thần, biết ta có thể đỡ đạn thay cho tình cũ được hay . Cố Đông Thần ngốc, vẫn còn coi là có phong độ, Lâm Tịch rơi vào tình cảnh như thế này, ít nhiều gì cũng do Cố Đông Thần phần…………..

      ‘Đing’ tiếng, lại có tin nhắn tới.

      Số xa lạ: Động chút là chặn số điện thoại của tôi, ban đầu định mắng em, nhưng tương lai em là bà xã của tôi, nên tôi so đo với em nữa. ngủ sớm chút, nhớ thay tôi hôn con cái [hôn] [hôn], hôn luôn cả em đó, để em khỏi ganh tỵ với Đóa Nhi, [cười] [cười] [cười].

      Cái này đúng là biết xấu hổ!

      Khương Đường cười cười, chút do dự, xóa tin nhắn.

      Khương Đường tắt mắt, có thói quen hôn con trước khi ngủ, cúi đầu định hôn, trong đầu ra cái tin nhắn kia của Thẩm Kình.

      Khương Đường hơi mím mím môi, do dự biết có nên hôn hay , cuối cùng chỉ hôn cái, là nụ hôn của mẹ thôi.
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Chris3 others thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 13:

      Editor: Trà Đá.

      biết là lời ngon tiếng ngọt rồi. Chẳng qua là ta với chàng có duyên phận mấy kiếp rồi, trong người ta mang giọt máu của Hứa Tiên………”

      Khương Đường xem phim <<Thanh Xà>> lần laptop, đôi môi đỏ mọng của Bạch Tố Trinh trong phim mấp máy, nước mắt lăn dài xuống, sắc đẹp trong ống kính, tạm thời ngừng lại, Khương Đường xem lại đoạn video của trong camera, lần này lời thoại rất lưu loát, nhưng nghe rất nhạt nhẽo, giống như là học thuộc lòng, phải phát ra từ nội tâm.

      Khương Đường thở dài ảo não, để máy chụp hình xuống, nằm dài ra sàn, ngửa mặt hướng lên trần nhà.

      Trước đó nghĩ đóng phim rất dễ, tưởng tượng mình là nhân vật, là có thể hoàn toàn nhập tâm vào được rồi, lý thuyết đơn giản lắm, nhưng đến khi thực hành, Khương Đường mới phát lý thuyết và thực tế là hoàn toàn khác nhau. Là chưa tập trung được cảm xúc sao? Hay là do thiếu người để hợp tác? Hay là tìm đoạn kịch độc thoại để tự tập?

      Khương Đường phủi đất đứng dậy, vào phần điện ảnh. Bộ phim này hình như thích hợp cho vai, Khương Đường tìm mấy đoạn, chịu thua thiệt mà nhiệt tình lại dâng lên, thiết kế đặt camera, chuẩn bị bắt chước đoạn đối thoại của Thanh Xà Bạch Xà. Mới vừa đứng ngay ngắn ở cửa sổ, tiểu nha đầu ở giường chợt tỉnh, xoay đầu tìm mẹ.

      Khương Đường nhanh trí, chạy lại ôm con , rồi đọc thoại.

      Đóa Nhi nhìn mẹ mờ mịt, hiểu mẹ làm gì.

      Lần đầu tiên Khương Đường chỉ đọc thoại, lần thứ hai miễn cưỡng tìm được cảm xúc, lần thứ ba, Khương Đường dừng lại lát, nhìn con rồi tưởng tượng như chị em sắp mỗi người mỗi ngã, nhìn khuôn mặt đáng của con , trong lòng Khương Đường đau xót, khóc, những cảm nhận được cảm giác rất chân .

      Đóa Nhi hiểu gì, bàn tay nắm ngực mẹ như muốn ăn.

      Khương Đường nhìn con rồi cười, cầm camera lên giường, vừa cho con ăn vừa xem lại biểu của mình. Xem tới xem lui mấy lần, Khương Đường chợt tỉnh ngộ. Ở sân khấu, đối mặt với tất cả mọi người nhìn , bao nhiêu là đèn flash, tự tin thể vẻ đẹp của mình cho mọi người nhìn, nhưng đóng phim khác, mặc dù bên cạnh cũng có các nhân viên vây quanh, nhưng chỉ đối mặt với bạn diễn, phải đắm chìm trong thế giới tưởng tượng ra……..

      Giống như mấy năm về trước, khoảng thời gian mới vừa tìm được cảm giác để trình diễn, Khương Đường dieenddanleeqquydoon thể chờ đợi nổi để được trình diễn, bây giờ cũng vậy, Khương Đường thể chờ đợi nổi để được vỗ cánh lần nữa. Rốt cuộc cho tiểu nha đầu ăn no xong, Khương Đường quay ra trêu chọc con , lúc sau lại lần nữa đứng trước camera. Liên tục diễn thêm ba đoạn nữa, Khương Thục Lan gõ cửa, “Đường Đường, con làm gì đấy?”

      “Dì vào .”

      Khương Đường đặt con lại giường, cầm camera, xem lại đoạn mình diễn.

      Khương Thục Lan đẩy cửa vào, vừa nhìn thấy cháu ôm camera, hiểu, bà nhịn được cười, “Lại tự mình quay phim nữa à?” Vừa chuyện, vừa ngồi xuống bên cạnh cháu , “Hôm nay cho dì xem được ?” Cháu ở yên chỗ được, muốn luyện kĩ năng diễn xuất, sau này muốn đổi nghề làm diễn viên.

      Khường Đường cười cười, rồi mở cho dì xem.

      Trong màn hình, Khương Đường chân trần, mặc quần jean ngắn, tóc búi thành cục đầu, cái gì đó, Khương Thục Lan chỉ cảm thấy buồn cười, cũng xem kỹ khen, “Ừ, tốt lắm, Đường Đường xinh đẹp như vậy, lên hình cũng dễ nhìn nữa.”

      Đứa bé nhà mình làm cái gì cũng tốt.

      Khương Đường thích kiểu qua loa như vậy, lắc lắc cánh tay của dì, rồi nhìn bà nghiêm túc. Khương Thục Lan nhịn cười, thể làm gì khác hơn là phải nghiêm túc chút, vừa xem vừa xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, “Có phải trang phục như vậy tùy tiện quá ? Nhìn là lạ….. Bạch nương tử có con với Hứa Tiên, nhưng tại sao thể cùng tiểu Thanh ở chung chỗ?”

      con chỉ đọc lại lời thoại trong phim thôi! Thôi, để con tự xem!” Khương Đường coi như hiểu, mặt xịu xuống, và dì mãi mãi hợp, “Dì giúp con trông Đóa Nhi chút, con ra phòng khách quay đây.” ôm laptop và camera chuẩn bị ra ngoài.

      Khương Thục Lan có chút do dự nhìn cháu , “Đường Đường, dì thấy hôm nay trời rất đẹp, con ở trong nhà buồn bực lâu như vậy, chúng ta cũng nên cho Đóa Nhi ra ngoài chút chứ? Đứa bé được phơi nắng cơ thể khỏe mạnh. Chúng ta dạo trong khu chung cư, những phóng viên kia vào được, hơn nữa Tiêu Hàng rồi, hai ngày nay phóng viên giảm hơn nửa.”

      Tiêu Hàng chính là hàng xóm ở đối diện nhà , từ lúc Khương Đường dọn đến hay đến lúc sinh con, chưa từng thấy, chỉ nghe dì giới thiệu, là người trẻ tuổi rất nhiệt tình, vừa mới tốt nghiệp đại học hồi tháng sáu năm nay, chỉ là mới tốt nghiệp có thể mua được nhà ở đây, chắc chắn cũng là thiếu gia nhà giàu.

      Khương Đường ra ngoài phòng khách, ra ban công nhìn bên ngoài chút, quả là ánh nắng tươi sáng. Khương Đường nhìn con trong ngực dì , cười rồi vào phòng ngủ chính, lấy từ trong tủ ra cái quần jean, cái áo thun màu đen, thay đồ xong, bắt đầu thay quần áo cho con . Khương Thục Lan chuẩn bị xe em bé, quay đầu thấy Khương Đường đội cái mũ màu xám tro ra từ phòng ngủ chính, ăn mặc rất bình thường, nhìn cũng giống như sinh viên.

      “Người khác mà thấy chúng ta, chắc chắn nghĩ Đóa Nhi là do dì sinh.” Khương Thục Lan cười .

      Khương Đường , “Nhìn dì cũng có khác biệt gì lắm.”

      Khương Thục Lan lắc đầu cái, hai dì cháu cùng Đóa Nhi ra ngoài.

      Hôm nay là thứ sáu, phần lớn chủ nhà đều làm, đường hầu hết đều là các cháu chơi đùa với các bà. Có đứa bé thích thú với cái xe công chúa của Đóa Nhi, dẫn bà nội qua nhìn, Khương Đường dừng xe lại rồi cười. Các bà cũng nhận ra Khương Đường, chỉ cảm thấy Khương Đường có khí chất xinh đẹp, hơn nữa nhìn bộ dạng của Đóa Nhi dễ thương, lập tức vây quanh Đóa Nhi khen ngợi.

      “Ba của Đóa Nhi làm sao?” Có bà thuận miệng hỏi.

      Khương Thục Lan nhanh chóng nhìn về phía cháu .

      Khương Đường tự nhiên thanh thản, : “Cháu và ba của Đóa Nhi ly hôn, bây giờ cháu nuôi con mình.”

      Các bà trao đổi ánh mắt với nhau, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, tiếp tục chuyện phiếm với hai dì cháu, biết được Khương Đường có quán trà làm ăn rất tốt, thái độ thà. Khương Đường hiểu được nguyên nhân ở trong đó, bà mẹ đơn thân xinh đẹp, ở trong khu nhà sang trọng, nhưng có nghề nghiệp, rất dễ dàng khiến cho người khác nghĩ được đàn ông bao nuôi.

      Nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm tình của Khương Đường, ở trong nhà buồn bực lâu, ra ngoài điena,le'qu/don hóng mát chút, khiến cho tâm trạng thoải mái.

      Ở bên ngoài dạo tiếng, hai dì cháu quay trở về.

      Vừa mới đến trước cửa tòa nhà, phía sau có tiếng còi xe vang lên, Khương Đường theo bản năng nghiêng đầu, thấy chiếc xe màu đen chậm rãi tới, dừng lại ở phía sau . Thẩm Kình mặc bộ âu phục màu đen, đeo kính đen bước ra ngoài, chân dài, thân hình vạm vỡ, làm bộ nhìn xung quanh chút, sau đó thu hồi tầm mắt, ánh mắt rơi người Khương Đường.

      Khương Đường cau mày, Thẩm Kình sao lại chạy đến đây tìm , nghĩ phóng viên biết sao, rồi có kết cuộc như thế nào đây?

      Khương Thục Lan rất nhanh quan sát Thẩm Kình cái, trong lòng hơi sợ, nhìn người này giống người tốt? Chắc phải gây phiền phức cho cháu bà chứ? Lâm Tịch là minh tinh lớn, Cố Gia có quyền thế, Khương Thục Lan vẫn luôn sợ bọn họ tìm đến cháu bà để trả thù. Bà thấp thỏm nhìn về phía cháu , vừa nhìn thấy cháu vừa nhíu mày, Khương Thục Lan càng lúc càng sợ hơn rồi, lặng lẽ chắn phía trước xe của đứa bé, che chắn cho Đóa Nhi.

      Trong mắt Thẩm Kình chỉ có Khương Đường, ngược lại có để ý thấy Khương Thục Lan, biết Khương Đường chửi thầm trong lòng, khóe môi của Thẩm Kình nhếch lên, vừa tháo mắt kính vừa tiến lại gần hai người, nhìn hai người phụ nữ rồi mỉm cười rạng rỡ, “Chào hai người, tôi tới đây để xem phòng, hai người cũng ở khu này à?”

      Khương Đường nghe xong, thiếu chút nữa nhịn được đá cước. Mua nhà, còn muốn ở cùng tòa nhà với nữa sao?

      Khương Thục Lan thở phào nhõm, ra là mua nhà, bà con tưởng rằng là xã hội đen……………….

      Khương Thục Lan sợ hãi nữa, nhìn Thẩm Kình cái, sau đó sửng sốt, lúc nãy người này đeo kính nên nhận ra, bây giờ ở gần như vậy, bà cảm thấy hình như gặp qua người này ở đâu rồi? Đẹp trai như vậy, có phải xuất TV rồi hay ?

      Bị dì tương lai nhìn chằm chằm chớp mắt, Thẩm Kình có chút lúng túng. Trước khi gặp được Khương Đường, cực kỳ bận làm ăn, có hứng thú với phụ nữ, đến khi gặp Khương Đường rồi, trong mắt Thẩm Kình chỉ có mình Khương Đường, phụ nữ khác có đẹp hơn nữa cũng chút hứng thú, cho đến khi Khương Đường gả cho Cố Đông Thần rồi, Thẩm Kình mới phát ra, ra toàn bộ con người quá say đắm người, đến khi lập gia đình rồi, cũng thể nào quên được.

      Có lẽ thời gian trôi qua, có thể quên, nhưng chưa bắt đầu quên, Khương Đường ly hôn.

      Quả là ông trời giúp .

      Vì vậy, Thẩm Kình chỉ muốn theo đuổi Khương Đường cách đàng hoàng, cũng muốn vì lần sơ ý mà mê hoặc dì của Khương Đường………

      “Nhìn cái gì, chưa thấy người đẹp trai như vậy bao giờ sao?” Thẩm Kình đeo kính đen lên lần nữa, hai hay nhét vào túi, vào trong khu nhà. Hà Đại Bưu theo phía sau , trong mắt Khương Thục Lan, bà thấy hai người đàn ông giống như côn đồ, đặc biệt là người đàn ông có dáng dấp như ngôi sao lớn, tính tình bất ổn, quả …………… Có bệnh rồi.

      “Đường Đường, chúng ta dạo chỗ khác chút nữa chứ?” Trong tòa nhà xuất hai người có lai lịch ràng, Khương Thục Lan muốn vào chung với bọn họ.

      Khương Đường nhìn về phía đại sảnh, Thẩm Kình đứng chờ thang máy, hình như cảm nhận được ánh mắt của , Thẩm Kình nghiêng đầu nhìn lại.

      Khương Đường lập tức thu hồi ánh mắt, đẩy xe em bé về phía trước.

      “Tổng giám đốc Thẩm………..” Hai dì cháu Khương Đường , Hà Đại Bưu chuyển sang hỏi Thẩm Kình, trung thành : “Tôi mời họ trở lại nhé?”

      cần.” Thẩm Kình vội, thang máy đến, bước vào, đưa tay nhấn tầng chín. muốn mua căn nhà đối diện nhà , đến lúc đó ở chung chỗ, còn sợ có cơ hội gặp mặt sao?

      ~

      Khương Đường cũng xa, giả bộ tìm cái gì đó, sau đó muốn mượn điện thoại di động của Khương Thục Lan, “Dì à, con có chuyện muốn hỏi chị Thẩm chút, dì có mang theo điện thoại di động trong người ?”

      Khương Thục Lan có mang theo, lấy điện thoại di động từ trong túi ra đưa cho .

      Khương Đường xoa xoa đầu con , sau đó cầm điện thoại di động ra chỗ khác, mở phần danh bạ của trong điện thoại của dì ra, rất nhanh tìm được số điện thoại của Tiêu Hàng, vội vàng gọi tới. Thẩm Kình tới đây mua nhà ở tầng chín là vì , vì vậy căn nhà mà muốn mua nhất định là của Tiêu Hàng.

      Điện thoai đổ hai tiếng dài, trong điện thoại di động truyền đến thanh trẻ tuổi, “Tiểu thư Khương?”

      Khương Đường có chút sửng sốt.

      Khoảng thời gian về nhà sau khi ly hôn, ở bên ngoài đều là phóng viên, dì dám ra ngoài mua thức ăn, đều nhờ hàng xóm Tiêu Hàng giúp tay. Khương Đường trêu ghẹo hai người có phải có cái gì hay , nghe dì giải thích Tiêu Hàng vừa mới tốt nghiệp đại học, sau đó Tiêu Hàng giúp đỡ đưa đồ ăn, nhiều lần gọi dì là chị Khương, Khương Đường dựa vào điểm màu hồng này để phỏng đoán, nhưng cái người Tiêu Hàng này, tại sao lúc gõ cửa gọi chị Khương, trong điện thoại lại đổi thành tiểu thư Khương rồi?

      Cậu ta lại thể biết được là người gọi điện tới.

      “Cậu là Tiêu Hàng đúng ? Tôi là Khương Đường.” Khương Đường thấy dì khom lưng chơi đùa với Đóa Nhi, nên bình tĩnh giới thiệu tên mình.

      Bên kia trầm mặc mấy giây, mới khách khí hỏi: “Tiểu thư Khương tìm tôi có việc sao?”

      Khương Đường nhạy cảm nghe được ba từ ‘Tiểu thư Khương’ có khác biệt rất , đột nhiên có chút hoảng, đoán chừng Thẩm Kình lên lầu, nên nhanh chóng giải thích: “Là như vậy, có người có thể đến hỏi mua nhà cậu, tôi và người đó có chút ân oán, nếu như ở cùng chỗ, có rất nhiều bất tiện, cho nên muốn biết cậu có ý định bán nhà hay , nếu như mà có, trước để tôi và dì chuẩn bị dọn nhà.”

      “Nơi này rất gần công ty của tôi, tôi có ý định bán đâu. Tiểu thư Khương cứ yên tâm .”

      Khương Đường bất đắc dĩ cười, “Người đó rất có tiền, có thể………………”

      “Bao nhiêu tiền tôi cũng bán……….. Chuông cửa reo, tôi mở cửa, hẹn gặp lại.”

      Kết thúc cuộc trò chuyện.

      Khương Đường nhìn điện thoại di động, rồi nhìn dì ở cách đó xa, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Thẩm Kình tới là rất trùng hợp, vừa đúng lúc để cho xem kịch vui chút, Tiêu Hàng có vẻ thích dì , rốt cuộc có thể chịu đựng được bao nhiêu tiền bạc hấp dẫn đây.
      Chris_Luu, Dunghyt97, Tôm Thỏ5 others thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 14:

      Editor: Trà Đá.

      Tòa nhà thứ sáu Cảnh Vân, tầng chín.

      Thẩm Kình đeo kính đen dựa vào cửa nhà Khương Gia, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cửa đối diện, trong đầu nhớ lại cảnh gặp Khương Đường ở phía dưới lầu. , Thẩm Kình luôn cho rằng Khương Đường rất kiên cường, vượt qua được đau khổ, rất tương xứng với vẻ bề ngoài xinh đẹp yếu ớt của , nhưng chuyện Khương Đường ly hôn trở thành kiện huyên náo đến như vậy, ngoài mặt Thẩm Kình trêu chọc Khương Đường, ra ở trong lòng rất lo lắng, sợ uất ức, sợ tức giận.

      Nhưng lúc nãy thấy được Khương Đường, khí sắc hồng hào, tinh thần rất tốt.

      Thẩm Kình siết chặt hộp thuốc lá trong tay, cười khổ. Phụ nữ thường có nhược điểm, chỉ cần được đàn ông ra tay giúp chuyện gì đó, dễ dàng si mê người đàn ông đó ngay lập tức, nhưng Khương Đường là dạng người khó đối phó nhất, rất có bản lĩnh, có chính kiến của riêng , còn cần đàn ông giúp đỡ, như vậy đàn ông còn có thể lấy cái gì ra để chinh phục đây?

      Thẩm Kình nhớ nhung da diết năm năm quá, đến nay cũng nghĩ ra được biện pháp gì.

      “Hai người là?”

      Phía bên trong truyền đến giọng của người đàn ông trẻ tuổi, Thẩm Kình nhìn chằm chằm vào camera trước cửa. Hà Đại Bưu đứng ở bên trái camera, nghe theo lời dặn dò của Thẩm Kình, như học vẹt: “Chúng tôi muốn đổi căn biệt thự giá ba chục triệu với căn nhà của , trong vòng tuần dọn vào ở, xem có thể đổi được hay ? Đây là biệt thự có giấy chứng nhận của bên bất động sản…………………”

      Sau đó để tờ giấy chứng nhận trước camera.

      Tiêu Hàng đứng thẳng, có hứng thú với bất động sản: “Có đưa ra vài tòa biệt thự nữa tôi cũng đổi, hai người có thể được rồi.”

      Cậu ta chưa từng thấy Khương Đường, nhưng cậu ta có thấy ảnh của Khương Đường tạp chí, có vài nét giống Khương Thục Lan, nhưng cao hơn Khương Thục Lan rất nhiều, lại còn rất xinh đẹp. Cái người ở bên ngoài đó nhất định đienan7le.quỹdon là muốn học đòi phim thần tượng theo đuổi Khương Đường, mở miệng ra tiền, cái gì mà biệt thự ba chục triệu chứ, chẳng trách Khương Đường xem ra gì.

      Đối phương cự tuyệt quá nhanh, Hà Đại Bưu ngẩn người, quay đầu lại.

      Thẩm Kình nhíu nhíu mày, so với căn nhà này biệt thư rộng hơn nhiều, người này thể nào lại động lòng, có phải người này coi bọn như những tên lừa gạt ?

      Thẩm Kình nháy mắt với Hà Đại Bưu, đứng trước camera, tháo mắt kính xuống, nhấn chuông cửa.

      Ở bên trong, Tiêu Hàng tới phòng khách rồi, lại nghe thấy tiếng chuông lần nữa, đáy lòng cảm thấy mất kiên nhẫn. Hôm nay là thứ sáu, cậu ta cảm mạo nóng sốt nên mới xin nghỉ bệnh, mới vừa nhận được cuộc điện thoại của Khương Thục Lan, tinh thần chấn động, ngờ phải là Khương Thục Lan gọi tới, sau đó lại gặp phải tên nhà giàu mới nổi nữa.

      Quay trở lại trước cửa lần nữa, Tiêu Hàng lạnh lùng cảnh cáo đối phương, “Tôi đổi nhà, hai người đừng có dây dưa nữa, tôi gọi cho an ninh rồi.”

      “Còn trẻ mà sao nóng tính quá vậy.” Thẩm Kình gõ cửa nhạo báng, lui về phía sau hai bước, để cho chủ nhà có thể nhìn thấy thông qua camera trước cửa, “ bạn trẻ, có phải cậu cho rằng tôi là tên lừa gạt đúng ? Cậu nhìn thấy tôi rồi chứ, tôi là Thẩm Kình đến từ tập đoàn Bách Độ, cậu cần phải hiểu là tôi muốn đổi nhà với cậu, hơn nữa tùy cậu ra giá. chỉ cần quá đáng, bao nhiêu tôi cũng cho cậu, hôm nay chuyển luôn.”

      Tiêu Hàng lấy làm kinh hãi, cậu ta đương nhiên là biết tập đoàn đó, công ty cậu ta làm việc vừa ký kết thành công hợp đồng lớn với tập đoàn Bách Độ, nên cậu ta cũng nhận ra được khuôn mặt của Thẩm Kình. Tiêu Hàng nhìn vào màn hình xác nhận lại lần nữa, quả nhiên nhận ra được huyền thoại trong giới kinh doanh lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hai tay bỏ vào túi quần, nhìn quá đứng đắn, bất luận là dung mạo hay khí chất đều rất đặc biệt, đều giống với những gì trong tưởng tượng của cậu ta.

      Vậy mới , Thẩm Kình coi trúng Khương Đường rồi hả?

      Cũng thua kém Cố Đông Thần……………

      Trong nhà Tiêu Hàng cũng có tiền, nhưng cùng đẳng cấp so với Thẩm Kình và Cố Đông Thần, hôm nay được tiếp xúc với nhân vật nổi tiếng Thẩm Kình như vậy, tâm tình của Tiêu Hàng có chút phức tạp. Thẩm Kình, cậu ta rất bội phục , nếu như Thẩm Kình chủ động chuyện với cậu ta ở trường hợp khác, Tiêu Hàng cảm thấy sướng điên lên mất, nhưng đổi nhà…………

      Trong đầu cậu ta lập tức lên khuôn mặt dễ dàng ngượng ngùng của Khương Thục Lan, Tiêu Hàng rất nhanh đưa ra quyết định, làm bộ như biết Thẩm Kình, tiếp tục từ chối thẳng thừng: “ có là ai cũng vô dụng, tôi đổi chính là đổi, tôi cảnh cáo ….. mà còn nhấn chuông cửa nhà tôi lần nữa, tôi kêu an ninh lên đó.”

      xong, xoay người trở về phòng dưỡng bệnh.

      Thẩm Kình vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ là ánh mắt lạnh xuống. Trừ Khương Đường, rất lâu rồi Thẩm Kình chưa nếm qua lại mùi vị bị cự tuyệt, thế nhưng đối phương đienan6le1quy~don còn nhiều lần dùng an ninh để uy hiếp , đối phương tại sao chịu đổi nhà cho ? Nghe giọng là người trẻ tuổi, chẳng lẽ phát ra người ở nhà đối diện là siêu mẫu, nên mới muốn , muốn ở đây tiếp cận lâu dài?

      Đối phương có thể mua nhà ở đây, khẳng định là thiếu tiền xài, như vậy cuộc sống đãi ngộ đối phương đúng lúc rồi, đàn ông có tiền thường bị phụ nữ đẹp hấp dẫn.

      “Tổng giám đốc Thẩm, làm sao bây giờ?” Hà Đại Bưu hỏi u, “Ngài có muốn tôi kiếm người giáo huấn ta ?”

      “Cái bộ dạng côn đồ của cậu vẫn thay đổi, cậu muốn tôi giáo huấn cậu trước .” Thẩm Kình trừng mắt nhìn cậu ta, phiền não rút ra điếu thuốc lá, Hà Đại Bưu bị mắng xong, vội vàng lấy bật lửa ra, châm thuốc cho Thẩm Kình. Thẩm Kình hút hơi, dựa vào trước cửa Khương Gia lần nữa, nhịp nhịp chân xuống sàn nhà, “Cậu xuống phía lầu dưới hỏi chút, phía dưới mà được lên lầu .”

      Thẩm Kình phát ở đây có tình địch, phải mau chóng đến đây ở, nếu yên lòng.

      Hà Đại Bưu nghe xong chỉ thị, lập tức về phía thang máy.

      Thẩm Kình theo dõi bóng lưng của cậu ta, biết người này ngu, lại nhắc nhở câu, “Mua bên trái.”

      Hà Đại Bưu xoay người lại, nhìn mờ mịt, vì sao nhất định phải là nhà bên trái?

      Thẩm Kình cũng biết, gõ cái vào cửa nhà Khương Gia, đương nhiên là muốn lầu lầu dưới cùng bên với .

      Hà Đại Bưu cuối cùng hiểu, cười hắc hắc, vào thang máy.

      Hai mưới phút sau, Hà Đại Bưu gọi điện thoại tới, “Tổng giám đốc Thẩm, nhà này đồng ý đổi nhà, nhưng bọn họ muốn xem biệt thự trước. còn xác nhận tờ giấy chứng nhận bất động sản có đúng hay .”

      “Lập tức dẫn bọn họ .” Thẩm Kình vứt điếu thuốc, dậm tắt lửa, nghĩ đến cái gì đó, rồi khẽ nheo mắt lại, nhếch miệng cười, “Động tác nhanh lên chút, lấy xe chở bọn họ .”

      “Vậy ngài về sao ạ?”

      cần cậu quan tâm, nhanh lên, lên xe rồi nhắn tin cho tôi tiếng!” Thẩm Kình gầm câu, xác định là Hà Đại Bưu nghe hểu, Thẩm Kình lập tức cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động hả hê. Hình nền của điện thoại di động là Khương Đường sàn diễn, mặc bộ lễ phục Phiêu Miểu, đôi chân dài trong cái quần lụa mỏng màu đen thoắt thoắt , ánh mắt của Thẩm Kình chậm rãi di chuyển lên , nhìn chằm chằm chống lại ánh mắt lạnh lùng của Khương Đường, Thẩm Kình đột nhiên cúi đầu, hôn cái.

      Người phụ nữ ngốc nghếch, sớm muộn gì cũng là của .

      Năm phút sau, Hà Đại Bưu nhắn tin đến, Thẩm Kình tiện tay xóa luôn tin nhắn, miệng lại hút thêm điếu thuốc mới, ngón tay sờ sờ vào bàn phím điện thoại.

      ‘Đing’ tiếng, tin nhắn nhắc nhở có tin nhắn đến phát ra từ trong túi của Khương Đường.

      Khương Thục Lan buồn bực hỏi cháu , “Con có mang theo điện thoại di động sao?” Vậy mà lúc nãy sao lại mượn điện thoại của bà để gọi điện thoại cho Thẩm Tố?

      Khương Đường láo chớp mắt, nhìn dì rồi cười làm nũng, “Con quên mà…………”

      xong rồi lấy điện thoại di động ra, nhìn cái số điện thoại xa lạ có chút quen mắt, Khương Đường mở tin nhắn ra, quả nhiên là Thẩm Kình gởi tới, có chuyện trước, dặn dò đừng có nhớ quá.

      Khương Đường cười châm chọc, Thẩm Kình chắc chắn là gặp mặt Tiêu Hàng, đổi nhà được, nên mới tùy tiện tìm cái cớ, còn phần phía sau của tin nhắn, Khương Đường quan tâm.

      Khương Đường xóa tin nhắn, đẩy xe em bé di chuyển về nhà, “Dì à, chúng ta về thôi, hơi nóng rồi.”

      Khương Thục Lan gật đầu cái, quay đầu lại nhìn phía trước cửa toàn nhà, thấy chiếc xe màu đen kia đâu, Khương Thục Lan thở phào nhõm, Khương Đường càng cười hả hê. Hai dì cháu đẩy Đóa Nhi vào tòa nhà, vào thang máy.

      ~

      Thang máy dừng lại ở lầu chín, cửa mở ra, hai dì cháu Khương Đường còn chưa bước ra ngoài, trong hành lang truyền đến tiếng cười sang sảng của đàn ông, “Mua bán phải đàng hoàng chứ, vào nhà bạn trẻ, tôi xem nhà khác chút.”

      Khương Thục Lan sửng sốt, Khương Đường siết chặt tay vịn của xe em bé.

      Thẩm Kình, khá lắm Thẩm Kình, đánh giá quá thấp!

      Tiếng bước chân hướng về phía thang máy to dần, Khương Thục Lan ngó ngó cháu , vẻ mặt của Khương Đường thay đổi, đẩy xe em bé ra khỏi thang máy.

      “Đây phải là người đẹp vừa mới gặp ở phía dưới nhà sao?” Bởi vì có cả Đóa Nhi, nên sớm dập điếu thuốc, lúc này giả vờ nhìn điện thoại biết, ngẩng đầu lên nhìn hai người Khương Đường, Thẩm Kình lộ vẻ kinh ngạc, tầm mắt nhanh chóng quét qua hai người đẹp, lại rơi xuống người nhắn trong xe.

      Đóa Nhi nằm ở trong xe em bé, mặc bộ đồ màu ngà, vừa sạch lại vừa đẹp.

      “Tiểu nha đầu đáng quá.” Thẩm Kình khom lưng, đưa tay muốn sờ sờ khuôn mặt của Đóa Nhi.

      Đôi mắt đen lanh lợi của Đóa Nhi mở to nhìn , Khương Đường nhanh tay đẩy Thẩm Kình ra, nhân cơ hội lúc dì phía sau thấy, Khương Đường hung hăng đánh Thẩm Kình cái. Thẩm Kình tiếp tục diễn trò, ‘Vô tội kinh ngạc’ nhìn , Khương Đường mím môi, gì, đẩy con qua bên cạnh.

      Thẩm Kình ‘ hiểu’, nhìn Khương Thục Lan rồi suy nghĩ, sau đó Thẩm Kình chạy đến gần Khương Thục Lan uất ức, “Tính khí con nóng nảy quá , trời sinh cháu rất thích con nít, thấy cháu ngoại của đáng quá nên muốn nựng chút, con thích có thể thẳng, sao động chút đánh người rồi?”

      Khương Thục Lan ngơ ngẩn.

      Người này lại nghĩ cháu bà là con bà…………….

      Phải mọi người đều hai dì cháu bà giống như chị em, Khương Thục Lan dám nhận, bà ba mươi hai tuổi,làm sao giống như chị em với cháu được, nhưng mẹ con…………… Vậy người này ít nhất là mới hai mươi , hoặc chẳng lẽ bà trông giống người ngoài bốn mươi lắm sao?

      “Mắt bị mù rồi phải ? Đó là dì tôi!” Khương Đường phía trước đột nhiên xoay người lại, lớn tiếng mắng Thẩm Kình. biết Thẩm Kình cố ý, nhưng càng làm như vậy càng tức giận, dì thà, người khác gì cũng tin……., bởi vì dì lớn tuổi lại chịu kết hôn, chịu tìm hiểu đàn ông nữa, vậy mà Thẩm Kình còn đả kích bà như vậy nữa!

      “A, xin lỗi xin lỗi, dì đừng có để bụng, mắt cháu có chút cận thị.” Bị mắng, cũng tìm cớ đáp lại rồi, Thẩm Kình chuyển biến mau lẹ, đặc biệt nhìn Khương Thục Lan thành khẩn xin lỗi, cúi người. Rốt cuộc nhìn cũng giống thủ lĩnh xã hội đen rồi.

      Khương Thục Lan quen kiểu nhiệt tình như vậy, cười xấu hổ, “ sao sao, cũng khác biệt lắm.”

      xong rồi di chuyển qua đứng bên cạnh cháu .

      Thẩm Kình theo rất tự nhiên, hướng về phía Khương Đường làm lành, “Mắt tôi tốt lắm, cũng đừng tức giận nữa.”

      “Cút!” Khương Đường chỉ vào thang máy hét to, nhìn cười đùa hí hửng rất bực bội.

      “Đường Đường………….” Khương Thục Lan cau mày, nhìn cháu trách móc, người ta xin lỗi rồi, thái độ thành khẩn như vậy, sao cháu bà lại có thể như vậy. Nhìn thấy Thẩm Kình bị giật mình, Khương Thục Lan nhịn được, giọng giải thích thay cháu , “Chàng trai trẻ này, gần đây tâm tình của con bé được tốt cho lắm, có chút nóng giận, cậu đừng để ý…………..”

      Thẩm Kình hoàn hồn, cười thoải mái, “ sao, là cháu bậy trước, đúng rồi dì à, bởi vì công việc của cháu thay đổi nên cháu muốn đến đây mua nhà, dì xem có muốn bán nhà ? Cháu có thể ra giá gấp đôi thị trường, nếu hai người ngại tìm nhà phiền phức, cháu cũng có thể dùng căn biệt thự đổi lấy nhà của dì, biệt thự của cháu cách xa công ty quá, nhà trong nội thành như thế này thích hợp với cháu hơn.”

      Nghe gọi bà là dì, cánh tay Khương Thục Lan nổi đầy da gà, muốn đính chính lại chút, nhưng cũng biết nên để đối phương gọi bà là gì. Tiểu thư Khương được tự nhiên, chị Khương chưa đến mức thân thiết đến như vậy. Tạm thời bỏ qua chuyện xưng hô, Khương Thục Lan nhìn sang phía cháu .

      bán, có thể được rồi.” Khương Đường kéo dì về phía sau lưng , ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Kình.

      Thẩm Kình cười lấy lòng, “Tôi thành tâm mua nhà, hai người động lòng chút nào sao?”

      Khương Đường nhìn rồi làm khẩu hình miệng chữ “Cút”.

      Thẩm Kình nhìn chằm chằm đôi môi thoa son nhưng vẫn kiều diễm của , cảm thấy ngứa ngáy. Cảm giác, muốn hôn cái.

      Khương Đường hiểu đàn ông, nghiêng đầu, giọng thúc giục dì mở cửa, sau đó ‘Rầm’ tiếng, nhốt Thẩm Kình ở ngoài cửa.

      Thẩm Kình kìm chế được chạy theo đến trước cửa nhà , thấy được người, nhưng mùi hương người vẫn còn lưu lại đó. Hương thơm mát. Nhớ lại bộ dáng tức giận của người đẹp, khuôn mặt đáng trắng noãn của Đóa Nhi, Thẩm Kình dựa lưng vào cánh cửa, cười rồi rút ra điếu thuốc lá, châm lửa, cuối cùng mắt nhìn cánh cửa, lúc sau cũng chịu .
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Chris4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :