1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình yêu phô trương - Tiếu Giai Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 5:

      Editor: Trà Đá.

      Cố Đông Thần đẩy cửa vào, thấy Khương Đường nằm nghiêng giường, mặc cái áo ngủ màu hồng phấn, chống cằm nhìn Đóa Nhi, tóc dài hơi xoăn xõa xuống, lười biếng lại dịu dàng.

      “Kết quả giám định sao rồi?” Khương Đường ngồi dậy, dựa vào đầu giường, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Cố Đông Thần, bộ dạng có chút giận cá chém thớt, kiều xinh đẹp, “ tại nên tin tưởng Đóa Nhi là máu mủ của chưa? thôi uổng phí lấy năm sợi tóc của Đóa Nhi, làm em đau lòng chết được, hừ, mau đến đây, em cũng bứt năm sợi tóc của mới được.”

      Vừa vừa ngồi dậy, cười rồi ngoắc ngoắc Cố Đống Thần, nghịch ngợm giảo hoạt.

      Tâm tình Cố Đông Thần phức tạp.

      Lúc vừa thấy kết quả giám định, tức giận Khương Đường phản bội, đầu tiên là muốn tìm hỏi cho , nhưng lúc vừa sắp ra khỏi cửa, nhớ đến biểu của Khương Đường. Nếu như biết Đóa Nhi phải là máu mủ của nhà họ Cố, bình tĩnh như vậy, càng dễ dàng để cho mang năm sợi tóc của Đóa Nhi giám định.

      Nhìn bây giờ còn có tâm tình để đùa giỡn, Cố Đông Thần hoàn toàn Diễn%Đàn%Lê%Quý%Đôn loại bỏ khả năng biết tình hình bây giờ, vậy chỉ còn lại hai dự đoán. Khương Đường có người đàn ông khác, chỉ là ngờ lại có đứa bé với đối phương, trường hợp khác nữa, Khương Đường có thể bị hôn mê hoặc say rượu dưới tình huống bị người khác………..

      Trong lòng quá loạn, biết là cái nào, biết phải đối mặt làm sao.

      “Nè, ngẩn người ra đó làm gì vậy?” Khương Đường nghi ngờ hỏi, ánh mắt rơi vào tay , “Trong tay là kết quả giám định hả?”

      nhìn soi mói, Cố Đông Thần tới, ngồi bên cạnh , đưa kết quả giám định trong tay cho .

      Khương Đường ngồi xếp bằng, nghi ngờ quan sát hai mắt rồi cúi đầu, thấy hai con số phần trăm, Khương Đường khó có thể tin được đây là , giơ cao tờ giám định, “ thể nào, giám định có phải bị nhầm rồi hay ? Đóa Nhi là con của , làm sao lại có kết quả trùng……..” tái mặt nhìn , hoang mang rồi phẫn nộ, “Đông Thần, cha vẫn thích em, có phải là cha cố ý hay ………….”

      để cho Lưu Huân mang giám định, cậu ấy chỉ nghe chỉ thị của .” Cố Đông Thần nhức đầu, khom lưng, cùi chỏ chống đầu gối, hai tay cào vào tóc, giọng điệu mệt mỏi, “Đường Đường, tin em cũng biết thân phận của Đóa Nhi, em cũng chẳng hay biết gì, chỉ muốn biết, người đàn ông đó là ai, em bắt đầu với người đàn ông đó từ khi nào?”

      Khương Đường trầm mặc.

      Trầm mặc đồng nghĩa với thừa nhận có tình nhân. Cố Đông Thần nắm chặt da đầu, khổ sở bởi vì phản bội, bởi vì và người đàn ông khác quấn lấy nhau, duy chỉ có tức giận vì phải đè ép bóng dáng của Lâm Tịch xuống. Từ năm trước đến năm nay, cảm thấy có lỗi với Khương Đường, cũng có lỗi với Lâm Tịch. đủ Khương Đường, nhưng Khương Đường là vợ , có bất cứ lỗi nào, thế nhưng lại phản bội . Lâm Tịch, nhưng có vợ, có cách nào cưới Lâm Tịch được, lại nhịn được việc đè nén nhớ nhung, gặp mặt Lâm Tịch.

      Hai người phụ nữ, Cố Đông Thần vẫn luôn mệt chết được, nhưng bây giờ, có thể thở phào nhõm, nếu như Khương Đường phản bội đoạn hôn nhân này trước, cũng cần phải tự trách nữa, mọi người ly hôn trong hòa bình, tìm người chân chính ở trong lòng.

      Cố Đông Thần mở mắt, nhìn dưới mặt đất, hỏi lại lần nữa, “Đường Đường, cha đẻ của Đóa Nhi…………”

      “Em biết.” Khương Đường lại trở về dựa đầu giường, nhìn người đàn ông cau mày, châm chọc cười, “ tin đúng ? Em cũng vậy, tin, và Lâm Tịch ở cùng chỗ lâu như vậy, em chỉ là trong cơn tức giận uống rượu mua vui, lý trí hồ đồ, ngày hôm sau em hoàn toàn nhớ ra bộ dạng của người đàn ông đó, đâu còn ngừa thai nữa, như vậy ràng là mang thai, rồi sinh con ra. xem, có buồn cười hay chứ?”

      Cố Đông Thần khiếp sợ nhìn chằm chằm, “Em……… Sao em biết…….”

      Khương Đường buồn cười, trước khi cưới Úc Uyển khích bác, sau khi cưới, Úc Uyển lần lượt ám hiệu ra ngoài cho biết, “Cố Đông Thần, là theo đuổi em, em cứ tưởng đâu ta lấy chồng, cũng quên được ta, mà em ngờ, lại có thể lần lượt tìm ta. Còn nhớ ngày ấy chúng ta kết hôn, em gì với ? Em , có người coi trọng cuộc hôn nhân của chúng ta, sớm muộn gì cũng phản bội em…….. Em để cho thề, nếu như ngày nào đó thích người khác, cứ chủ động cho em biết, em biết đường rút lui và thành toàn cho hai người, đồng ý dễ nghe như vậy, rồi rốt cuộc đối xử với em như thế nào?”

      xong lời cuối cùng, rồi khóc, “ thích Lâm Tịch, ba cũng thích Lâm Tịch, Úc Uyển cũng thích Lâm Tịch, nếu mọi người đều thích em, vậy tại sao ly hôn với em ? Em dám ly hôn, vì sợ truyền thông nhạo báng, vì muốn hai người chị em tốt kia đắc ý, còn là vì cái gì? Nếu như vào lúc đó cho em biết, em cũng hồ đồ………… Lúc ấy chúng ta cũng có kế hoạch có em bé, em vẫn còn cho rằng Đóa Nhi là máu mủ của …”

      Nước mắt này, nửa là giả bộ, nửa là , Khương Đường uất ức. thương Cố Đông Thần, nhưng coi là chồng, có khi cả đời bầu bạn, cũng muốn khắc sâu tình , đơn giản chỉ cần gia đình vui vẻ là được rồi. Là Cố Đông Thần chuyện có tính toán gì hết, là có lỗi với trước.

      Cố Đông Thần tuyệt đối ngờ, Khương Đường sớm biết chuyện và Lâm Tịch, mà bởi vì oán giận mới mua vui.

      nghiêng đầu lau nước mắt, Cố Đông Thần nhìn khóc ngừng, trong lòng khỏi khó chịu. Khương Đường biết làm nũng, nhưng phải là người phụ nữ yểu điệu, kết hôn hơn hai năm, chỉ trong thời kỳ mang thai, khó chịu có khóc mấy lần, cũng khóc lúc sinh con.

      Bây giờ nên làm gì?

      Ly hôn, là người bị hại, ngoài ra có chút đùa cợt, còn ai có thể mắng , Khương Đường lại muốn thừa nhận. Thanh danh bị bôi xấu, là phụ nữ, mang theo đứa bé………….. Nhưng ly hôn, Lâm Tịch phải làm thế nào? có cơ hội cùng với ta lại bỏ qua, tương lai nếu Lâm Tịch biết, nghĩ sao về ? Úc Uyển đâm chọt, Lâm Tịch có sai……….

      Hơn nữa, ông cụ vừa mới nhìn biết, ông cụ thông minh như vậy, khẳng định đoán được kết quả, tha cho Khương Đường.

      Cố Đông Thần cúi đầu, khó khăn , nghe thấy giọng của bản thân, giống như đá tảng đè tan nát chướng ngại vật ở phía dưới, “Cha tiếp nhận nổi Đóa Nhi.”

      muốn ly hôn?” Khương Đường hỏi, giống như dự đoán được.

      ra mặt trả lời truyền thông, là đối với em chưa đủ tốt, bận về…. nghiệp, lạnh nhạt với em, em tức giận nên mới…………”

      Khương Đường cười khổ cắt đứt , “Đến bây giờ vẫn còn bảo vệ Lâm Tịch? Vậy nghĩ mọi người nghe giải thích nguyên nhân như vậy, chửi rủa em sao?”

      Cố Đông Thần nghiêng đầu, nhìn cửa, biết, đều biết, nhưng có biện pháp nào khác, “Ngoại trừ nửa tài sản sau khi cưới, căn biệt thự này là của em, bao gồm những tài sản cho em, mặc kệ là trước khi cưới hay sau khi cưới, đều là của em, trước khi em kết hôn với người khác, hằng năm gởi cho em khoản tiền, em giữ lại mà nuôi dưỡng Đóa Nhi, cụ thể, ngày mai phái luật sư đến chuyện với em.”

      Cố Đông Thần đứng lên, chuẩn bị rời .

      “Tôi cần.”

      Ba chữ ngắn gọn truyền đến từ sau lưng , Cố Đông Thần dừng lại, quay đầu, nhìn Khương Đường bằng con mắt bình tĩnh lạnh lùng. cho là những điều kiện đưa ra vẫn chưa hài lòng , để cho tăng giá, Khương Đường cười, ánh mắt khinh miệt, “Cố Đông Thần, tôi gả cho , chính xác là có phần vì tiền, nhưng bây giờ tôi quá ghê tởm, ghê tớm nhà họ Cố. lát nữa dì tôi đến đón mẹ con tôi, ngoài Đóa Nhi, ngoài bộ quần áo, còn lại biệt thự hay tài sản cho tôi, tôi mang bất cứ thứ gì , bao gồm cả xe cho tôi. Tài sản sau khi cưới tôi cần, trước hôn nhân có cho tôi căn biệt thự, tôi cũng đổi tên trả lại cho , chuyện ly hôn, tôi mời luật chuyện với , ngoài việc ra tòa ly hôn, tôi muốn nhìn thấy nữa.”

      “Em……….”

      ra ngoài, tôi muốn thay quần áo, nên coi lại cha , lúc tôi muốn nhìn thấy ông ta, phân tiền tôi cũng lấy, ông ta có tư cách gì nhìn tôi cách khinh bỉ cả…………”

      Khương Đường còn chưa hết, Đóa Nhi ngủ bên cạnh tỉnh dậy, khóc oa oa, trong lòng Cố Đông Thần căng thẳng, bản năng muốn tiến đến dỗ dành con , chỉ là thấy Khương Đường thuần thục ôm lấy Đóa Nhi, ngồi đưa lưng về phía , chợt nhớ lại mọi chuyện thay đổi, Đóa Nhi phải là máu mủ của , mà Khương Đường, cũng lập tức muốn .

      biết vì sao, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Khương Đường, Cố Đông Thần cảm thấy đành lòng.

      Đứng biết bao lâu, nhìn Khương Đường lần cuối, rồi ra ngoài.

      Khương Đường tiếp tục dỗ dành con , Đóa Nhi được ăn cũng ngừng khóc, Khương Đường di chuyển sang bên giường, cẩn thận cầm điện thoại di động lên, lưu ghi , vẫn còn đoạn, lúc này mới khôi phục điện thoại lại như cũ. mở danh bạ điện thoại ra, nhìn số điện thoại của dì mấy giây, Khương Đường cười cười, tiếp tục kéo danh bạ tìm kiếm.

      dám lái xe, cũng chịu học, tới Bắc Kinh lâu như vậy, chỉ dám lái xe điện, thể tưởng tượng được việc dì đến đón mình.

      Khương Đường nhìn con , cầm điện thoại lên kề bên tai trái.

      “Chị Thẩm, ngủ chưa?”

      Trong điện thoại truyền đến thanh trầm ổn của Thẩm Tố, “Chưa ngủ, em có chuyện gì à?”

      Khương Đường ngẩn đầu lên, nuốt nước mắt vào trong. Thẩm Tố từng là bà chủ của , cũng là người mà dì tin tưởng, năm đó, sau khi buổi diễn Victoria’s Secret kết thúc, nghiệp của bắt đầu thăng tiến làm siêu người mẫu, Thẩm Tố khuyên cân nhắc, nhưng vì quá ham mê cuộc sống Hào Môn thoải mái, từ bỏ bận rộn để sống cuộc sống sung túc, hôm nay lại lưu lạc đến xin Thẩm Tố giúp đỡ.

      “Thân phận của Đóa Nhi xảy ra có chút ngoài ý muốn, bọn em quyết định ly hôn rồi, em muốn về nhà, dì em……………”

      chưa xong, Thẩm Tố tỉnh táo , “Chờ chị, chị lập tức lên đường ngay, đến nơi chị gọi điện thoại cho em.”

      Khương Đường nhịn được nữa, nước mắt chảy xuống, “……… Cảm ơn chị Thẩm.”

      Đầu dây bên kia, Thẩm Tố nghe Khương Đường khóc, ta biết Khương Đường lâu như vậy, vậy mà đây là lần đầu tiên ta nghe khóc. Công ty ta có nhiều người mẫu như vậy, nhưng Khương Đường là người có khả năng nhất, cố gắng nhất, và giữ mình trong sạch nhất, có mục tiêu được gả vào nhà giàu, nhưng chưa bao giờ dùng đến thủ đoạn hạ lưu để đạt được, năm đó kết hôn, ngoại trừ gia tài, danh tiếng của , cũng đủ để sóng vai cùng Cố Đông Thần, mà này, hơn Thẩm Tố hai tuổi.

      Thẩm Tố muốn an ủi vài câu, còn chưa chọn xong từ, Khương Đường cúp máy.

      “Ai gọi đến vậy?”

      Có người hỏi bên tai, Thẩm Tố cau mày ngẩng đầu lên nhìn, chạm phải tròng mắt đen của Thẩm Kình tìm tòi, gương mặt tuấn tú nghiêm túc, sau lưng người đàn ông, là quầy rượu ồn ào náo động.

      Nhìn như vậy nhất định là gọi ta ra để gặp mặt, rồi cậu em trai bà con tranh thủ hỏi thăm tin tức ‘Người tình’ Khương Đường, Thẩm Tố cười nhạt tiếng, “Khương Đường, ấy , ấy muốn ly hôn.”

      Trong nháy mắt, nét mặt của Thẩm Kình có thể giải thích được là……….. Trước hoảng sau vui, vui như lên trời, mừng rỡ.
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Chris4 others thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 6:

      Editor: Trà Đá.

      Khương Đường làm người mẫu mấy năm, vì phải thích ứng với cuộc sống diễn bận rộn, mà khi nghiêm túc làm chuyện gì đó, hiệu suất cao đáng sợ.

      Sau khi Cố Đông Thần , Khương Đường lập tức rời giường, khóa trái cửa, mắt nhìn con ngủ giường lần nữa, Khương Đường lấy ra cây kéo, rồi thẳng vào phòng quần áo của . Biệt thự này, hôm nay cũng bao giờ trở lại nữa, những quần áo, giày dép, đồ trang sức đều là của , Khương Đường mang , nhưng tuyệt đối cũng cho phép ngày hôm sau nó lại xuất người của người khác.

      Chanel, LV, dior…………..

      Quần áo, giày dép, túi sách sang trọng, chỉ nhát kéo đâm xuống, toàn bộ hoàn toàn bị phá hủy. lượt đâm xuống, Khương Đường siết tay chặt đến nỗi có dấu đỏ, nguyên cả cánh tay đều có chút đau, người cũng đổ đầy mồ hôi. Nhưng cảm thấy sảng khoái, lúc này mắt mới thấy thiên đường, Khương Đường ném cây kéo, mang theo cái rương hành lý trở về phòng ngủ.

      Khương Đường ôm lấy con , kéo hành lý về phòng cho con .

      “Phu nhân…………” Bà vú khiếp sợ nhìn , “Bà ra ngoài ạ?”

      Khương Đường trả lời, đặt con lên nôi, rồi kéo hành lý thẳng đến tủ đựng đồ của con , quần áo, tả giấy, sữa bột, dao cắt móng tay chuyên dụng cho con nít, mỗi thứ, nhét đầy hành lý. Khương Đường sanh đứa bé xong, rồi còn phải rời khỏi nhà họ Cố, ở bên kia có chuẩn bị, những thứ này mặc dù là do nhà họ Cố bỏ tiền mua, nhưng lấy biệt thự hay tài sản gì rồi, những thứ nhặt này có là gì chứ? Nếu như phải cần thời gian sắm đồ mới, sợ con thoải mái, Khương Đường mang theo những thứ này .

      điên lên rồi, bà vú hoảng sợ chạy tìm Cố Đông Thần.

      Cố Đông Thần vừa nghe tối nay Khương Đường , dù sao cũng là vợ chồng hai năm rồi, lại dẫn Đóa Nhi , Cố Đông Thần xoa xoa trán, sang xem Khương Đường như thế nào, vừa vào cửa, chỉ thấy Khương Đường để Đóa Nhi vào túi ngồi của em bé, rồi đeo lên lưng , sau đó cúi xuống khiêng hành lý. Nhìn thấy , sắc mặt của Khương Đường thay đổi, lắc lắc chìa khóa xe, “Chị Thẩm sắp tới, tôi vào xe lấy cái ghế an toàn cho Đóa Nhi ngồi, xong việc tôi để chìa khóa xe ở xe. Tổng giám đốc Cố, xe tôi trả lại cho , tất cả những đồ dùng của tôi, tôi đều phá hủy hết rồi, hy vọng đừng để ý.”

      vừa vừa ra ngoài.

      Cố Đông Thần ngăn ở trước cửa, cúi đầu, thấy Đóa Nhi nằm bên trong túi dành cho em bé mấp máy miệng, trong lòng khó chịu, nghiêng đầu , “Đường Đường, đừng giận dỗi nữa, em đáng được hưởng những thứ kia, em thay Đóa Nhi suy nghĩ chút .” rút lui khỏi làng người mẫu được hai năm, bây giờ quay lại, giá trị con người chắc chắn bằng lúc mới ban đầu, huống chi thanh danh của ………………….

      “Người giàu có cái khổ của người giàu, người nghèo có cái khổ của người nghèo, chuyện của mẹ con tôi, cần tổng giám đốc Cố phải nhọc lòng quan tâm.” Khương Đường đẩy tay ra, lúc bước ra cửa còn nhìn châm chọc, “Đường Đường là tên gọi thân mật của tôi, từ nay về sau, tổng giám đốc Cố nên gọi thẳng tên đầy đủ của tôi hơn, tránh cho người khác nghe được lại hiểu lầm là cái gì của tôi đấy.”

      Cố Đông Thần có chút ngượng ngùng.

      Khương Đường càng lúc càng khinh thường hơn, nếu lòng đối với Lâm Tịch, trong lòng nên nhớ cho kỹ, cũng làm trở ngại và Lâm Tịch thân thiết.

      ~

      Khương Đường mình ra khỏi căn biệt thự, nhận được điện thoại của Thẩm Tố, để Thẩm Tố chờ chút, sau đó nhanh về phía nhà để xe để lấy ghế ngồi an toàn cho Đóa Nhi, tay kéo hành lý, tay xách cái ghế an toàn nặng mười mấy cân, nhanh về phía cổng chính, đưa lưng về phía biệt thự, bóng dáng cao gầy dần dần hòa vào bóng đêm.

      Thẩm Tố đậu xe ngoài cửa, thấy bóng dáng của Khương Đường ở xa xa, trong lòng cảm thấy chua xót.

      ta bước nhanh xuống xe, bước tới cổng đón Khương Đường, bảo vệ thấy phu nhân ra, xác nhận hai người quen biết nhau, mới bắt đầu mở cửa.

      Hành lý bỏ vào sau cốp xe, Khương Đường nhờ Thẩm Tố bế Đóa Nhi, khom lưng chui vào chiếc xe BMW màu xám bạc, cố định ghế ngồi an toàn. Thẩm Tố đứng ở bên cạnh nhìn, thấy động tác của Khương Đường rất thuần thục, lại nhìn đứa bé nhắn ngủ trong tay ta, trong mắt xẹt qua tia chán nản rất khó phát .

      ta từng mang thai đứa bé, cùng từng trải qua chuyện tương tự như vậy, nhưng vì người đàn ông quá tệ bạc, nên chút do dự bỏ qua đứa bé, quyết định ly hôn.

      Vốn còn muốn hỏi Khương Đường có còn chút xíu dư nào với cuộc hôn nhân này , làm ta nhớ lại đoạn hôn nhân thất bại kia của bản thân, nhưng Thẩm Tố có nhiều chuyện đến nỗi hỏi chuyện riêng tư của người khác. Giao Đóa Nhi lại cho Khương Đường, vòng qua ghế lái, chuyên tâm lái xe. Lúc rời khỏi khu biệt thự, Thẩm Tố tiếp tục giữ vững tốc độ lái xe tương đối chậm, nhìn Khương Đường xuyên qua kính chiếu hậu, “Vậy cái tin tức kia là ?”

      Khương Đường cười khổ, “Cái tin tức kia là giả, buổi tối nhà họ Cố quyết định giám định, Đóa Nhi quả phải của ta, em cũng mới biết điều đó ngày hôm nay.”

      Nếu Khương Đường muốn ly hôn, Thẩm Tố cũng đoán được kết quả là như vậy, tầm mắt lại hướng về phía trước, Thẩm Tố giọng hỏi, “Có thể cho chị biết ai là cha đẻ của Đóa Nhi ?” phải ta hỏi thay cho Thẩm Kình, nếu Thẩm Kình có hỏi ta cũng tiết lộ, ta muốn biết để còn tính toán, như vậy mới có thể chỉ dẫn cho Khương Đường đối phó sau sóng gió ly hôn.

      Khương Đường lắc đầu cái, “Em biết, ngày đó em uống say……”

      “OK, vậy cần phải suy đoán về cha đẻ của Đóa Nhi.” Thấm Tố lấy làm khó tin, mặc dù người mẫu danh tiếng giống như diễn viên, nhưng Khương Đường gả cho Cố Đông Thần, cũng rất có danh tiếng. Dựa theo năng lực tự vệ của Khương Đường, thể để uống say đến nỗi biết hình dáng người đàn ông đó ra sao, như vậy quá nguy hiểm, lỡ như bị người ta chụp ảnh làm thế nào?

      Nhưng Khương Đường quyết định giấu giếm, Thẩm Tố cũng tiếp tục thăm dò nữa, tỉnh táo hỏi: “Kế hoạch tiếp theo là gì? Ra tòa ly hôn?”

      Khương Đường cười cười, đem ân oán giữa và Cố Đông Thần giải thích trong lần, bao gồm cả Lâm Tịch, ly hôn phân chia tài sản, “Chị Thẩm, em ghi rồi, tốt xấu gì cũng có khả năng được tha thứ chứ?”

      Thẩm Tố cười, cười đến giễu cợt, “Em xấu xa đó, mặc kệ em có lý do gì hay , cứ làm theo những gì em muốn, đoạn ghi phải được tung ra ngoài, mới mong được tha thứ phần nào đó, làm tệ. Nhưng thể tung đoạn ghi đó ngay bây giờ được, chờ tin của chị, khi chị thấy thích hợp, cho em biết.”

      Sáng mai, tin tức Khương Đường rời khỏi nhà họ Cố nhanh chóng bị truyền , nếu đoạn ghi tung ra quá sớm, công chúng cảm thấy tâm cơ của Khương Đường quá nặng, tâm cơ nặng cũng thể là người tốt đẹp gì, nhưng dù sao minh tinh cũng phải để ý đến hình ảnh của bản thân, Khương Đường còn trẻ, có cơ hội tung hoành đông tây, lần này cần thiết phải bôi nhọ bản thân quá nhiều.

      ta là người đại diện chuyên nghiệp, Khương Đường rất tin tưởng Thẩm Tố, chung nắm được tình hình, nhìn con ngủ say, tiến sát đến gần ghế phụ đằng trước, nhìn Thẩm Tố lời cảm ơn, “Chị Thẩm, chị tốt với em quá, chị giống như chị em của em vậy, nếu phải nhờ chị, đến bây giờ em vẫn còn phải bán điện thoại di động đấy.”

      Thẩm Tố tự mình mở công ty người mẫu, ở trước mặt người mới, ta là người phụ nữ mạnh mẽ lạnh lùng, nhưng ở cùng với người thân hay là Khương Đường quá thân quen với ta, ta có lạnh lùng như vậy nữa. Khóe miệng Thẩm Tố vểnh lên, ta quay lại nhìn Khương Đường, xác nhận Khương Đường hoàn toàn bình tĩnh, có bị đả kích đến mức quẫn trí, ta mới quay lại nhìn phía trước, hỏi han về nghiệp, “Em muốn làm việc lại ? Khả năng của em tốt như vậy, chị luôn hoan nghênh em trở lại.”

      Giới giải trí sợ nhất là danh tiếng xấu, nhưng danh tiếng xấu rồi, chưa chắc trở lại được, chỉ cần còn có người đồng ý nâng, tự bản thân minh tinh cũng có thể khiến công chúng mến, mến mà cần để ý đến vết nhơ của người đó. Khương Đường chỉ mới hai mươi bốn tuổi, còn rất nhiều cơ hội phía trước.

      Khương Đường nhất định là muốn quay trở lại công việc, dựa vào bản thân để kiếm thêm nhiều tiền chút, để con có cuộc sống tốt nhất, nhưng muốn nghỉ ngơi thời gian, thứ nhất Đóa Nhi còn quá , Khương Đường muốn rời xa Đóa Nhi quá sớm, ít nhất cũng phải mấy tháng nữa, thứ hai là để tránh danh tiếng xấu trong khoảng thời gian này, nếu vừa ra khỏi cửa lập tức bị chửi rủa.

      “Sang năm bắt đầu lại , dù sao cũng phải tiếp tục phấn đấu.” Khương Đường nhìn gò má lạnh lùng của Thẩm Tố, có chút mờ mịt. cũng muốn quay lại làm người mẫu, quá mệt mỏi, quá bận rộn, bây giờ có con nữa, Khương Đường cũng phải đặt con mình vào trong kế hoạch cho nghiệp tương lai của , nếu làm người mẫu, có thể làm gì đây?

      Diễn viên?

      Ngược lại nếu làm diễn viên, mặc dù xinh đẹp, nhưng với việc diễn xuất chữ cũng biết.... ...... ......

      Khương Đường muốn hỏi Thẩm Tố là đổi sang nghề diễn viên có được hay , con ở bên cạnh rầm rì hai tiếng, Khương Đường lập tức định thần trở lại, quay qua dỗ con . Thẩm Tố tò mò nhìn qua kính chiếu hậu, thấy hai mẹ con Khương Đường đâu, nhìn trước nhìn sau lại phát ra chiếc xe màu đen quen thuộc đậu ở bên đường, từ từ tăng tốc, đuổi theo.

      Thẩm Tố cau mày, Thẩm Kình, làm sao lại có thể bám theo Khương Đường nữa đây? Bây giờ chuyện ly hôn giữa Khương Đường và Cố Đông Thần còn chưa bùng nổ, đổi thành ngày mai, nếu Thẩm Kình còn tiếp tục dây dưa Khương Đường như vậy, khi truyền thông sờ tới, Khương Đường lại phải rước thêm rắc rối.

      tại Thẩm Kình quản nhiều như vậy, mắt chăm chú nhìn vào trong xe chở Khương Đường, tim phổi rối loạn, với Hà Đại Bưu câu.

      Hà Đại Bưu là nhi, năm mười sáu tuổi theo Thẩm Kình phụ trong quán hải sản và đấu thầu, sau khi Thẩm Kình trở nên giàu sang, cậu ta làm tài xế riêng của Thẩm Kình, Thẩm Kình cực kỳ mềm mỏng đối với trợ lý thân tín Tề Minh, nhưng lại cực kỳ cố chấp đối với Khương Đường. Hơn nữa, so với việc Tề Minh ‘Trung thành’, Thẩm Kình phân chia công việc cho Tề Minh, Tề Minh thấy ổn, đề nghị Thẩm Kình xem xét lại, Hà Đại Bưu nhiều như vậy, hai lời, đột nhiên tăng tốc lái vượt qua chiếc xe BMW màu xám bạc, ở khoảng cách gần xa đột nhiên thắng xe lại, chặn phía trước đầu xe của Thẩm Tố.

      Chân mày Thẩm Tố nhảy dựng lên, nhưng lại thể đậu xe ở bên đường, trong lòng mắng Thẩm Kình, nhất định là kẻ điên mà.

      Xe đột nhiên chậm lại, Khương Đường chơi đùa với con ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn về phía trước, lại thấy có người đàn ông ở phía bên ngoài xe sải bước về phía bên này, giày da màu đen, quần tây âu màu đen, phía mặc cái sơmi màu trắng, thắt cà vạt, ba nút áo sơmi ở phía cùng mở banh ra, gió vừa thổi, lộ ra lồng ngực vạm vỡ, dáng vẻ lưu manh.

      “Chị Thẩm………” Khương Đường nhức đầu, phía bên đủ loạn rồi, còn sức để đối phó với Thẩm Kình.

      “Lúc em gọi điện thoại cho chị, ngồi ở bên cạnh.” Thẩm Tố bất đắc dĩ giải thích, buông tay xuống của sổ xe, lạnh giọng trách mắng Thẩm Kình, “Cậu bị bệnh có phải hả?”

      Thẩm Kình khom lưng, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào Khương Đường ở phía sau, “Mở cửa, nếu tôi chặn ở trước xe đấy.”

      có ai hiểu tính khí của Thẩm Kình hơn Thẩm Tố. Đừng có nhìn thấy Thẩm Kình có tài sản trăm tỷ, được truyền thông giới thiệu là có tài kinh doanh, ra cái tính lưu manh từ thời làm chủ thầu, nó ăn vào trong xương tủy rồi, Khương Đường nhìn chiếc xe ở phía đối diện, Thẩm Kình có thể đứng ở chặn ở trước đầu xe của Khương Đường, Khương Đường đứng bao lâu xác định đứng bấy lâu, hai mắt nháy lấy cái.

      Thẩm Tố quay đầu lại, thăm dò ý kiến của Khương Đường.

      Khương Đường trừng Thầm Kình: “ tới làm cái gì? biết tôi quyết định ly hôn, đến để nhạo báng tôi hả, vẫn còn muốn theo đuổi tôi sao?”

      Thẩm Kình sờ sờ mũi cái, nhìn , thúc giục Thẩm Tố, “Mở cửa.”

      Thẩm Tố cúi đầu nhìn điện thoại di động, Khương Đường mở miệng, chủ động mở miệng.

      Thẩm Kình thể làm gì khác hơn là chuyển hướng sang Khương Đường, “Còn mau mở cửa?”

      Khương Đường tiếp tục nghiêng đầu, dỗ dành con .

      Thẩm Kình cười nhạo, đứng thẳng người lên, vòng ra phía trước, xoay người ngồi đầu xe, từ trong túi quần lấy ra bao thuốc lá và bật lửa, đốt điếu thuốc, đưa lưng về phía hai người phụ nữ ngồi trong xe. Đầu nhìn xung quanh, nhả khỏi thuốc, vừa ngắm cảnh đêm vừa dương dương tự đắc, ràng là muốn dây dưa nữa.
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Chris5 others thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 7:

      Editor: Trà Đá.

      Nhìn bóng lưng bình chân như vại của Thẩm Kình ở phía trước, Khương Đường nở nụ cười.

      bao lâu rồi bị Thẩm Kình trêu đùa, điên rồi sao?

      Kể từ cái năm cho Thẩm Kình cái tát, rồi tới Bắc Kinh để phát triển nghiệp, Thẩm Kình cũng mất tích, cho đến khi lưu diễn Victoria’s Secret ở Mỹ về, Thẩm Kình lái chiếc xe Maserati chặn đường về nhà của , xuống xe, đeo kính đen cà lơ phất phơ đến trước mặt , vừa hút thuốc lá vừa câu già nua: Người đẹp, có phải chúng ta gặp nhau ở đâu rồi ?

      Nhưng lần đó chưa cho là đùa giỡn. lợi dụng cơ hội, dùng tên tuổi của Cố Đông Thần để đuổi , sau đó hai người hề gặp mặt lại nhau, thỉnh thoảng gặp trong các buổi tiệc, là phu nhân Cố, còn thiên tài kinh doanh mới nổi, hề có bất cứ liên quan nào.

      “Chị Thẩm, mở cửa cho ta .” Mắt nhìn thấy còn đường lui, bất đắc dĩ mở miệng . sợ có người ngang qua chụp hình, như vậy còn thêm rắc rối nữa.

      Thẩm Tố cũng lo lắng điều này, tại Khương Đường lên tiếng, lập tức nhấn còi.

      Thẩm Kình quay đầu lại, thấy Thẩm Tố có ý bảo lên xe, Thẩm Kình cười hả hê, hút xong điếu thuốc, tiện tay ném sang ven đường, thoải mái vòng sang phía bên ghế lái phụ. kéo cửa xe, cửa mở, trong lòng Thẩm Kình căng thẳng, khom lưng nhìn Thẩm Tố, Thẩm Tố mắt nhìn phía trước, giọng điệu mang bất cứ tia tình cảm nào, “Lượm tàn thuốc về.”

      Thẩm Kình có chút lúng túng, mắt liếc chỗ ngồi phía sau, Khương Đường dỗ cho con ngủ, có nhìn .

      Thẩm Kình nên lời, nhưng Thẩm Tố hóa thân thành nữ cảnh sát, thể nhặt tàn thuốc. Trở lại kéo cửa lần nữa, cửa mở. Thẩm Kình lập tức quên điều vui này, hưng phấn lên xe. Hà Đại Bưu chặn ở phía trước, thấy vậy ngoan ngoãn tránh ra ven đường, chờ để theo phía sau.

      Thẩm Kình ngồi đàng hoàng được khoảng hai ba phút, chuẩn bị tư tưởng xong, quay sang phía Thẩm Tố, “Chị cứ chuyên tâm lái xe, tôi chuyện với ấy chút.”

      Thẩm Tố thể có ý kiến gì khác.

      Thẩm Kình quay đầu hướng về ghế sau. càng nhìn , Khương Đường mặc quần jean, phía là áo trắng tay ngắn đơn giản, tóc bối cao lên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ tuyệt đẹp như thiên nga, cài dây an toàn, khom lưng dỗ đứa bé, vừa chặn Đóa Nhi. Ánh mắt của Thẩm Kình dừng lại vành tai nho của mấy giây, giọng hỏi , “Đứa bé phải là của Cố Đông Thần hả?”

      Khương Đường coi như nghe thấy, Đóa Nhi ngược lại, nghe được giọng đàn ông, tò mò lệch đầu ra, muốn nhìn xem ai chuyện.

      chuyện.” Thẩm Kình nhìn chằm chằm gò má Khương Đường, nhịn được thúc giục.

      Khương Đường lười phản ứng lại .

      Sắc mặt của Thẩm Kình đanh lại, đột nhiên cởi dây nịt an toàn, Thẩm Tố nhìn thấy, thầm nghĩ hỏng bét, vậy mà chưa kịp ngăn cản, Thẩm Kình nhanh chóng nhảy vào giữa khoảng trống giữa ghế lái và ghế phụ. Khương Đường sợ hết hồn, vừa mắng vừa đẩy trở lại, Thẩm Kình dễ dàng đẩy tay ra, khó khăn chen đến chỗ Đóa Nhi, ngồi thảm xe, lưng dựa vào cửa xe, mắt nhìn chằm chằm Khương Đường, “Cha ruột Đóa Nhi là ai?”

      “Tại sao tôi phải cho biết?” Khương Đường căm tức trừng , “ là cha tôi hay là ông nội tôi? Thẩm Kình, tôi mặc kệ tới đây làm cái gì, bây giờ tôi cho biết, Khương Đường tôi có bất cứ quan hệ gì với . muốn đến đây chế giễu tôi, tùy thôi, đừng hy vọng tôi trả lời bất cứ câu hỏi nào. Còn vẫn muốn theo đuổi tôi, vậy càng nằm mơ, thích chính là thích, có tung ra bao nhiêu tiền tôi càng ghê tởm , biến xa chừng nào tôi tốt chừng đó!”

      chính là kẻ lưu manh, muốn như thế nào làm thế đấy, mặc kệ người khác có đồng ý hay . Đến bây giờ Khương Đường vẫn còn nhớ cái lần bị ép vào tường. Lần hôn đó, rượu hôi vô cùng, sau đó chán ghét đến mức phun cả cơm tối ra.

      Thẩm Kình sững sờ, chỉ hỏi câu, đáp lại đến mười câu.

      Chỉ là năm năm rồi mới thấy nhiều như thế, lại ngay trước mặt nữa, phải là phỏng vấn tivi, mà là ở cách chỉ có cánh tay, nếu có bị chửi, cũng thoải mái. Nhìn ánh mắt tức giận, Thẩm Kình bỏ ngoài tai những lời khó nghe của , vẻ mặt cợt nhã , “Tôi phải là cha em hay là ông nội em, mà là chồng tương lai của em.”

      Trước kia có tiền, bằng những ông chủ lớn, khi công ty của được đưa ra thị trường, tài sản hơn trăm triệu, tài sản của người theo đuổi bao la, trùm tài chính nhà họ Cố, Thẩm Kình cũng tự biết, tự động thoái lui. Nhưng bây giờ, có thể bằng cha của Cố Đông Thần, nhưng cũng tin lại bằng Cố Đông Thần, dù là tiền hay là người.

      “Sao nào, gả cho tôi… Tiền của tôi đều là của em.” Thẩm Kình chống chân lên, ánh mắt sáng quắc, ánh mắt kia, nếu như Khương Đường dám đồng ý, ngay lập tức muốn ở chỗ này, thể chờ đợi, tình thế bắt buộc.

      Khương Đường theo dõi , ánh mắt người đàn ông khát vọng trần trụi, theo trí nhớ nhớ lại. nhiều năm như vậy, thủ đoạn theo đuổi của Thầm Kình vẫn chưa từng thay đổi, mục tiêu cũng thay đổi. Cứ thích như vậy sao? Hay là, càng có được càng muốn, lấy được rồi sau đó chán?

      Khương Đường chắc chắn Thẩm Kình là kiểu người thứ hai, bởi vì từ đầu đến cuối, chưa bao giờ hòa nhã với Thẩm Kình, vậy Thẩm Kình cái gì ở ? Thay vì sâu sắc, chi bằng nhận thua, muốn chinh phục được .

      Đàn ông, đặc biệt là đàn ông có tiền và địa vị, phải đều thích chơi trò chinh phục người đẹp sao?

      Nghĩ đến đây, Khương Đường có chút thông cảm với Thẩm Kình, vào lúc tiền, Thẩm Kình lại đủ tiền, khi có đủ tiền, lại dùng tên tuổi của đàn ông có tiền hơn để hù dọa . Khương Đường từng ước mơ được gả vào Hào Môn rộng rãi, trải qua rồi, cũng còn hứng thú nữa, muốn tự kiếm tiền, sống thẳng lưng, để cho bất kỳ kẻ nào dùng tiền để tiếp cận .

      “Tổng giám đốc Thẩm sợ thành Cố Đông Thần thứ hai sao?” Khương Đường kiềm chế tính tình, xoa xoa đầu con , cười cười.

      Thẩm Kình theo tầm mắt của nhìn về phía Đóa Nhi, tiểu nha đầu hơn ba tháng tuổi, mặc áo ngủ màu xanh dương, cực kỳ xinh đẹp, hoàn toàn chính là phiên bản thu của Khương Đường, Thẩm Kình ôm tia hy vọng tìm kiếm bóng dáng của mình mặt Đóa Nhi, nhưng chút cũng có, chỗ nào cũng giống Khương Đường.

      “Rốt cuộc cha đẻ của Đóa Nhi là ai?” Thẩm Kình hỏi u.

      Khương Đường cố ý giận , nhàng , “ nhớ , tôi cũng biết là của ai, nếu coi như tôi có biết, tôi cũng tìm, Đóa Nhi chỉ có mẹ, có ba.”

      Thẩm Kình nhìn nụ cười yếu ớt của , hận đến hai mắt đỏ ửng, hai bàn tay siết chặt lại. Đúng vậy, có thể cùng với cả đêm, tìm người đàn ông khác cũng có sao đâu chứ? Có lẽ chỉ ngẫu nhiên gặp lần, nếu ngang qua quầy rượu của câu lạc bộ, có lẽ cùng với người đàn ông khác…

      phải sớm nhận ra, đêm đó có đeo bao cao su, Đóa Nhi sao là của được?

      Thẩm Kình nhắm mắt lại, cái gì cũng muốn , trong lòng rất loạn, đầu rất đau.

      Khương Đường liếc mắt nhìn , thấy khuôn mặt của xanh mét, chắc chắn là tức giận? nhớ nhung năm năm, đuổi theo cách nào cũng được, hôm nay lại biết tùy tiện như vậy………………

      Lồng ngực của phập phồng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, Khương Đường rủ mi mắt xuống, đáy lòng dâng lên áy náy. Coi như Thẩm Kình theo đuổi lúc còn trẻ là do cố chấp, hơn nữa, nửa đêm còn theo đuôi Thẩm Tố đến tìm , biết ly hôn. Còn muốn cưới nữa, ở phương diện này ít nhiều cũng có chút quan tâm, người khác đối xử tốt với nhiều lắm, Thẩm Kình lại rơi vào, miễn cưỡng cũng coi như là có phần.

      Nhưng hết cách rồi, hết lời rồi mà cũng chịu buông tay, nghĩ để khiến hoàn toàn từ bỏ, chỉ có thể lời độc ác với .

      “Tại sao lại ly hôn?” Thẩm Kình lại mở mắt, thanh trầm thấp, nhưng ngẩng đầu, thân thể hơi méo mó, lấy từ trong túi quần ra bao thuốc lá và cái bật lửa, lông mi dài, che đậy tròng mắt đen thâm thúy. Lúc trước Khương Đường rất ít khi bình tĩnh chuyện với , hôm nay mới phát ra ngũ quan của cũng rất tinh xảo, màu da trắng nõn, như sứ như ngọc, giống như tính cách của , thô lỗ, vô lại, bá đạo.

      Cho đến khi nhét điếu thuốc vào miệng, cúi đầu châm lửa, Khương Đường mới hoàn hồn, chút nghĩ ngợi giật lấy điếu thuốc của .

      Thẩm Kình giương mắt, tròng mắt đen trầm trầm, giấu vẻ nguy hiểm.

      tại cực kỳ khó chịu, tại sao lại cho hút thuốc? cho rằng thích , mọi chuyện phải nghe sao?

      “Đóa Nhi còn , đừng có hút huốc trước mặt con nít.” Khương Đường ném điếu thuốc lại trong ngực , nhìn con rồi giải thích.

      Thẩm Kình quét mắt nhìn Đóa Nhi, hai mắt của tiểu nha đầu ươn ướt, vừa sợ người lạ vừa tò mò nhìn , ánh mắt kia trong suốt giống y Khương Đường, nhưng chỉ biết ghét bỏ , còn ánh mắt của tiểu nha đầu ngây thơ vô tội, hề phòng bị.

      Trái tim tức giận của Thẩm Kình tan biến, nhặt điếu thuốc lên rồi nhét lại vào bao thuốc lá. biết thể hút thuốc trước mặt con nít, mới vừa rồi mải suy nghĩ quá, quên.

      “Tại sao lại ly dị?” Thẩm Kình cất xong bao thuốc lá, hướng ánh mắt ra phía cửa sổ ngắm cảnh đêm, rồi cúi đầu lặp lại lần nữa.

      Khương Đường cũng nghiêng đầu nhìn cửa sổ, “ ta ngoại tình.”

      Thẩm Kình cười lạnh, cười phải là chế giễu coi trọng Cố Đông Thần, mà là cười cho câu chuyện hài của , “Đó chính là bạch mã hoàng tử em chọn ngàn người mới tìm ra sao.” Mắt to như vậy, dài đến như vậy dùng để làm gì? phân biệt được đồ thừa.

      Khương Đường bình tĩnh đáp trả. “Đàn ông đều giống nhau.”

      Ý của là nếu gả cho Cố Đông Thần cũng có thể gặp chuyện tương tự như vậy, vừa xong, chợt nhớ ra chồng trước của Thẩm Tố cũng ngoại tình, lập tức lúng túng, “Chị Thẩm, em có ý đó………….”

      Thẩm Tố cười nhạt tiếng, “ sao, hai đứa cứ chuyện, chị chỉ chuyên tâm lái xe.”

      Lời này có chút nhạo báng, Khương Đường nhịn được trừng mắt với tên đầu sỏ gây ra chuyện này.

      Bị trừng, tâm tình của Thẩm Kình lại có chút thay đổi, nhìn Khương Đường ở phía đối diện, vẻ đẹp của khuôn mặt là lạnh lùng, ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến Thẩm Kình nhớ lại đêm hôm đó. mình ở Bắc Kinh, có đàn bà, buổi tối hết bận công chuyện, phần lớn thời gian đều có việc gì để làm, hay uống rượu với bạn bè, uống lát bạn bè săn người đẹp, còn lại mình .

      Ngày đó cũng ngồi yên mình như vậy, nhìn bạn bè nhảy múa mập mờ cùng các người đẹp, có người ngang qua, nhàm chán nhìn theo bóng dáng người đó ra đến cửa, thời điểm nghĩ thu hồi tầm mắt lại, người phụ nữ mang mặt nạ đen bước vào, bóng dáng cao gầy, chân thon dài, ánh mắt phía sau lớp mặt nạ rất lạnh lùng.

      Thẩm Kình nhìn cái nhận ra, đó là người mà ngày đêm nhung nhớ, là người phụ nữ quyến rũ sân khấu.

      Từ trước đến nay thèm ngó đến , làm chuyện thân mật cũng giống như nữ vương, cho hôn miệng, cho tháo mặt nạ ra, cho sờ soạng, thậm chí phát ra thanh nào……………

      Tại sao?

      Bởi vì muốn bị lộ thân phận, vẫn luôn là người phụ nữ thông minh, làm gì cũng có tính toán. Là người mẫu nổi tiếng, nhưng chưa từng qua tay bất kỳ người đàn ông nào, nếu như tùy tiện như vậy, có cự tuyệt kiên định như vậy, mà khi phụ nữ thông minh tùy tiện, tìm người đàn ông như thế nào, gia tăng hung bạo. Lộ nguy hiểm?

      Muốn cả đêm. Lửa giận phản bội phát tiết, đồng thời đối phương nhận ra mình, trừ cái đêm dạ hội đeo mặt nạ đó, còn có cơ hội gì? Thô bạo đánh ngất xỉu người đàn ông đeo mặt nạ sao? là người mẫu, đâu phải nữ thổ phỉ.

      “A a……………….”

      Thầm Kình suy nghĩ, bên tai truyền đến giọng con nít còn non nớt, Thẩm Kình xoay lại, chỉ thấy ánh mắt của Đóa Nhi nhìn chằm chằm ngực , cố gắng đưa tay mập mập về phía , giống như muốn ôm.

      Tim của Thẩm Kình đập nhanh hơn, chẳng lẽ đây là linh cảm cha con? Ban ngày có điều tra, mặc dù mang bao cao su tỷ lệ ngừa thai rất cao, nhưng phải là có cá lọt lưới.

      “Hình như con bé muốn tôi ôm………..” Thẩm Kình biết làm sao, nên nhìn Khương Đường, còn chưa bao giờ bế đứa bé lớn như vậy.

      ai hiểu con bằng mẹ, nghe thấy trong giọng của Thẩm Kình có chút xíu hài lòng và vui mừng, Khương Đường chút lưu tình, phiên dịch thay con : “Đóa Nhi muốn bao thuốc lá của .” Tiểu nha đầu này thích nhất là đồ chơi mới, đồ gì trước kia chưa từng thấy, đều muốn chơi qua.

      Làm như xác nhận lời mẹ , ánh mắt của Đóa Nhi cũng tìm đúng địa điểm, vững vàng nhìn vào bao thuốc lá mà Thẩm Kình vừa lấy ra, rồi a a thúc giục mau lên chút.

      Trong nháy mắt, Thẩm Kình ỉu xìu, cái gì mà linh cảm cha con, là do nghĩ quá nhiều rồi.
      Đỗ Thúy Loan, Chris_Luu, Tôm Thỏ6 others thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 8:

      Editor: Trà Đá.

      Khương Đường muốn con tiếp xúc nhiều với Thẩm Kình, cầm tay con , dành lại chú ý từ con , nhìn con rồi cười, giọng thúc giục, “Cái gì nên hỏi cũng hỏi rồi, quay lại chỗ ngồi phía trước .”

      Đóa Nhi nhìn chằm chằm miệng mẹ, nghe hiểu, nháy nháy mắt, ngẹo đầu nhìn Thẩm Kình, mắt mở to, tinh thần đặc biệt tốt. Ngồi phía trước nhìn Khương Đường được, Thẩm Kình quay trở lại được, lúc này có lý do, Thẩm Kình cười thần bí, móc bao thuốc lá ra, lại gần Đóa Nhi trêu chọc, “Đóa Nhi muốn bao thuốc lá của ba sao?”

      Lời còn chưa dứt, chiếc xe BMW lập tức lung lay, Thẩm Kình nghiêng đầu nhìn Thẩm Tố, sau đó quay đầu chống lại ánh mắt chán ghét của Khương Đường. Thẩm Kình nhìn nhếch miệng, cằm khẽ nâng lên, vẻ vô lại trong mắt được khôi phục, “Sớm muộn gì em cũng là vợ tôi, Đóa Nhi gọi tôi là ba có gì sai chứ?”

      “Còn dám kêu bậy bạ, có tin tôi dùng dao đâm chết hả?” Phải đối phó như vậy với kẻ lưu manh. Khương Đường chỉ có thể lời tàn nhẫn như vậy, nếu chỉnh Thẩm Kình tạo thành thói quen, ngày sau ra ngoài hưu vượn, và con nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch.

      Khương Đường ràng chịu nổi Thẩm Kình. Hết đùa giỡn , rồi bây giờ còn chiếm luôn tiện nghi của con , trong mắt đằng đằng sát khí, ai nhìn vào cũng biết là giỡn. Ở chỗ ngồi tài xế, Thẩm Tố quét qua kính chiếu hậu, thấy Khương Đường giận đến mặt mũi trắng bệch, nhíu nhíu mày, lần đầu tiên mở miệng ngăn cản hai người, “Thẩm Kình, nếu cậu còn quấy rối nữa, lập tức xuống xe.”

      Thẩm Kình đùa giỡn, thử dò xét, Khương Đường ghét như thế, lập tức xin lỗi, nhưng lòng, “Được rồi được rồi, tôi đùa cũng được sao?” nhìn Khương Đường lần nữa, rồi tiến đến gần ghế ngồi an toàn, lắc lắc bao thuốc lá trêu chọc Đóa Nhi, “Đóa Nhi muốn bao thuốc lá của chú đúng ?”

      Hai mắt của Đóa Nhi vẫn mở to nhìn chằm chằm vào bao thuốc lá, biết mẹ tức giận, tại bao thuốc lá Diễn$đàn$lê$quý$đôn ở gần, Đóa Nhi vui mừng, giơ tay bắt bao thuốc lá trong tay Thẩm Kình.

      Còn chưa bắt được, bao thuốc lá đột nhiên bị người khác đoạt , Đóa Nhi mở to mắt nhìn theo bao thuốc lá, chỉ trong chớp mắt, bao thuốc lá bị mẹ ném , thấy đâu. Đóa Nhi nhìn chằm chằm ghế phụ, nháy nháy mắt, hiểu ra cái gì đó, nâng cái đầu lên nhìn mẹ, chỉ bàn tay mập mập về phía trước gọi a a.

      Khương Đường cúi đầu, nhìn con rồi cười, “Đóa Nhi ngoan, cái đó chơi được, mẹ cho Đóa Nhi chơi tay của mẹ nè.”

      Tiểu nha đầu siết tay mẹ hoảng loạn.

      Đóa Nhi nhìn mẹ mờ mịt, nhìn hồi, nghiêng đầu nhìn Thẩm Kình, cái miệng nhếch lên, Thẩm Kình chưa bao giờ biết dụ dỗ con nít, nhưng nhìn Đóa Nhi cũng biết là con bé sắp khóc. Thẩm Kình nóng nảy, vội vàng dụ dỗ tiểu nha đầu, “Đóa Nhi đừng khóc, chú nhặt lại cho con nha.”

      Đóa nhi rất thông minh, nhìn thấy muốn đứng lên, biết là sắp nhặt món đồ chơi cho mình, gương mặt lập tức khôi phục lại như cũ, bàn tay siết chặt ngón tay của mẹ, hai mắt mở to nhìn theo Thẩm Kình. Thân hình Thẩm Kình cao lớn, khó khăn chui vào chỗ giữa ghế lái và ghế phụ, nhưng cũng muốn di chuyển lên , miễn cưỡng chống đỡ nửa thân , sai bảo Thẩm Tố, “Đưa tôi hộp thuốc lá.”

      “Chị Thẩm, mặc kệ ấy .” Khương Đường theo sát.

      Thẩm Kình hung hăng trừng , “Là con em muốn, em làm mẹ kiểu như vậy sao?”

      Khương Đường xùy tiếng, cúi đầu hỏi con , “Đóa Nhi thích mẹ hơn đúng ?”

      Đóa Nhi nghe hiểu, tiếp tục lệch đầu ra nhìn Thẩm Kình, lòng nhớ kỹ đồ chơi sắp đến tay. Khương Đường sửng sốt, Thẩm Kình cười ha ha đỉnh đầu, nghiêng đầu hướng ghế lái, “Mau đưa bao thuốc lá cho tôi, Đóa Nhi muốn chơi bao thuốc lá.”

      Thẩm Tố cảm thấy bọn họ phiền phức quá, lượm bao thuốc lá đưa cho Thẩm Kình, chuyên tâm lái xe.

      Thẩm Kình lại chen lấn trở về, thấy Khương Đường giận dỗi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thèm quan tâm đến con . Thẩm Kình cười hả hê, đem bao thuốc lá nhét vào tay Đóa Nhi. Món đồ chơi cuối cùng cũng đến tay rồi, Đóa Nhi vui mừng cầm bao thuốc lá, tiểu nha đầu thừa hưởng chiều cao của ba mẹ, đầu so với những đứa cùng tuổi to hơn, học gì cũng nhanh, cầm đồ mới lung lay chắc, làm rớt bao thuốc lá.

      “A…………..” Đóa Nhi nghiêng đầu, muốn nhìn xuống dưới.

      Thẩm Kình lập tức nhặt bao thuốc lá lên, chà xát vào áo sơmi hai cái, kín đáo đưa cho Đóa Nhi, Đóa Nhi cười vui vẻ hơn, đôi tay ôm bao thuốc lá nhét vào miệng, hướng góc cạnh về phía mặt. Khương Đường làm sao có thể yên tâm giao con cho Thẩm Kinh coi sóc, vẫn thầm lưu ý, bây giờ tình huống cấp bách, chưa đợi quay lại ngăn cản, Thẩm Kình nắm lấy cổ tay Đóa Nhi, dụ dỗ Đóa Nhi, “Cái này ăn ngon, Đóa Nhi được ăn đâu.”

      Đóa Nhi nhìn , bàn tay bé tiếp tục dùng sức.

      Thẩm Kình cảm nhận được, bị tiểu nha đầu chọc cười, nhưng lại sợ bao thuốc lá làm xước mặt Đóa Nhi, Thẩm Kình nỡ, nhưng vẫn dành lại bao thuốc lá. Đóa Nhi nóng nảy, cố gắng di chuyển về phía trước, muốn cướp lại bao thuốc lá, với tới, rốt cuộc Đóa Nhi nhớ đến mẹ, a a cầu xin mẹ giúp tay, giống như bao thuốc lá chính là của bé vậy.

      Khương Đường lúc trước chịu để Thẩm Kình tiếp xúc với Đóa Nhi, sợ con quen thuộc với , bây giờ Thẩm Kình xử lý tốt có đắc tội với Đóa Nhi, cười cười, nhúc nhích, ngồi ở bên cạnh xem náo nhiệt, dĩ nhiên mắt nhìn phía trước, thừa dịp Thẩm Kình để ý lại dùng ánh mắt quan sát.

      Mẹ mặc kệ con , Đóa Nhi chuyển sang nhìn Thẩm Kình lần nữa, đưa bàn tay mập mập ra, khóc cũng quậy, im lặng chờ chú chủ động đưa lại.

      Thẩm Kình đỡ được chiêu này, đem bao thuốc lá trả lại cho Đóa Nhi.

      Đóa Nhi lập tức ôm lấy, định nhét vào miệng lần nữa, Thẩm Kình nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, lặp lại như vậy mấy lần, Đóa Nhi làm nữa, cầm bao thuốc lá muốn khóc. Thẩm Kình nhìn về phía Khương Đường, thấy ngôi yên nhúc nhích, Thẩm Kình cười giận, tin là mình dụ dỗ được tiểu nha đầu ba tháng tuổi.

      Thẩm Kình mở bao thuốc lá ra, lấy ra điếu thuốc, thành công thu hút được chú ý của Đóa Nhi.

      Thẩm Kình ngậm điếu thuốc rồi châm lửa, hướng đến trước mặt Đóa Nhi phả khỏi, đáng ăn đòn. Đóa Nhi ngó ngó cái miệng của , theo bản năng mở miệng, muốn ngậm khói, Thẩm Kình thấy vậy, cười đến bả vai run run, tròng mắt đen liếc về phía Khương Đường. Khương Đường trông thấy lại hút thuốc trước mặt con , mặt dù chỉ là chơi đùa, cũng khiến mất hứng, đưa tay phải giành lấy điếu thuốc trong miệng .

      Lần này Thẩm Kình có chuẩn bị, trong nháy mắt Khương Đường tức giận tiến đến kia, nhanh chóng lùi về phía sau.

      “Rầm” tiếng, Thẩm Kình lo trốn Khương Đường, mà quên mất phía sau là cửa sổ xe, phía sau gáy đập vào cửa sổ xe vô cùng chuẩn xác, khiến người choáng váng, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Khương Đường, trong miệng còn ngậm điếu thuốc lá. Khương Đường thấy như vậy, nhanh chóng bặm môi, giọng mắng đáng đời, sau đó quay sang chỗ khác, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cố gắng nén cười.

      Nhưng Thẩm Kình biết rất hả hê, hít hơi sâu, giơ tay lên xoa đầu, liếc thấy Đóa Nhi ngây ngốc nhìn , Thẩm Kình được mẹ của đứa bé an ủi, cúi đầu nằm úp trong ngực Đóa Nhi, tội nghiệp : “Chú bị đụng đau, Đóa Nhi mau thổi cho chú .”

      Bao thuốc lá trong tay Đóa Nhi bị rớt do giật mình bởi tiếng đụng đầu, tiểu nha đầu cũng quên luôn bao thuốc lá, nhìn người to lớn ở phía trước mặt, rồi Đóa Nhi ngó ngó đỉnh đầu của mẹ, chợt nhếch miệng cười, chỉ sợ người khổng lồ chạy mất, dùng cả hai tay ôm lấy, bàn tay nắm chặt tóc, ra sức kéo.

      Tiểu nha đầu thích nhất là kéo tóc mẹ, nhưng mẹ lại cho.

      Thẩm Kình đâu có ngờ bé đáng như Đóa Nhi lại bạo lực đến như vậy, hơn nữa lại còn rất nhiệt tình, cái gáy bị đau do cú va chạm, lại bị Đóa Nhi kéo tóc, Thẩm Kình đau muốn khóc, bắt được cánh tay nhắn của Đóa Nhi. Thẩm Kình ngẩng đầu lên, vừa xoa đầu, vừa hung tợn trừng Khương Đường, “ hổ danh là hai mẹ con, hung dữ như nhau.”

      Nhìn xinh đẹp, nhưng ra đều rất nham hiểm.

      “Được rồi, cậu xuống xe , tôi còn đưa hai người họ về nhà nữa.” nhanh chóng đến khu phố xá sầm uất rồi, Thẩm Tố dừng xe ở ven đường, bắt Thẩm Kình xuống xe.

      Thẩm Kình quên cả đau, nhìn Khương Đường, , “Chị cứ tiếp tục lái , tin tức ấy ly dị còn chưa được tung ra, bên ngoài nhà ấy nhất định là có rất nhiều phóng viên, có gì tôi nấp trong xe, ai biết đâu. Với lại trễ thế này, chị đưa ấy về xong còn phải về nhà, tôi yên tâm, tiện đường tiễn chị về luôn.”

      Thẩm Tố cười lạnh, đem lời bỏ ngoài tai, sau đó nhìn qua kính chiếu hậu hỏi ý kiến Khương Đường.

      Khương Đường vừa muốn chuyện, Thẩm Kình tiến lên trước mặt Đóa Nhi, tiếp tục dụ dỗ tiểu nha đầu.

      Đóa Nhi tối nay được chơi vui vẻ, thích , cái miệng cười toe toét nhìn chú.

      Nhớ đến tối hôm qua, Cố Đông Thần cũng xem Đóa Nhi như bảo bối, vừa biết Đóa Nhi phải máu mủ của mình lập tức thèm liếc cái, Thẩm Kình lại hề thành kiến, còn có ý định làm ba của Đóa Nhi, Khương Đường bất đắc dĩ thở dài, quyết định Diễndan>lêquydon] cho Thẩm Kình ngồi xe đoạn đường nữa, coi như là hồi đáp ân tình đối xử tốt với Đóa Nhi.

      “Chị Thẩm, cứ lái xe .” Khương Đường giọng .

      Thẩm Tố gật đầu cái, Thẩm Kình từ trong ngực Đóa Nhi ngẩng đầu lên, sâu kín nhìn .

      Khương Đường tránh né nữa, siết chặt tay con , bình tĩnh đem lời trong lòng cho biết, “Thẩm Kình, tôi tiền, nếu đổi lại là hai năm trước, lấy tài sản trăm tỷ theo đuổi tôi… tôi nhất định đồng ý. Nhưng bây giờ, tôi muốn dựa vào đàn ông…………….”

      “Tôi và ta giống nhau.” Thẩm Kình giống như thấy được tia hy vọng, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, len lén cầm tay Khương Đường, dùng giọng chỉ có nghe được, “Tôi sợ tốn thời gian, tôi chỉ muốn em thôi.”

      Lòng bàn tay nóng lên, ánh mắt cũng nóng lên, Khương Đường lẳng lặng nhìn , chợt cười, từ từ đẩy tay ra, rồi nhìn con , “Tôi tin, có tin hay cũng quan trọng, bây giờ tôi hoàn toàn muốn nghĩ đến chuyện tái hôn, chỉ muốn chăm sóc cho Đóa Nhi tốt, chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống độc thân vô tư vô lo. Thẩm Kình, tôi biết có chút lòng đối với tôi, tôi rất cảm kích, nhưng xin đừng đến tìm tôi nữa, tôi vừa mới quyết định ly hôn, còn cả đống chuyện phải lo, đừng có rước thêm phiền phức cho tôi nữa được ?”

      Chân mày Thẩm Kình cau lại.

      Khương Đường giương mắt nhìn , cười nhạt tiếng, “Dựa vào ai cũng bằng dựa vào chính mình, tôi biết hiểu đạo lý này hơn tôi.”

      có đọc được tin tức về Thẩm Kình qua tạp chí, cha bán hải sản, mẹ là giáo viên trung học, Thẩm Kình học đến đại học năm thứ hai nghỉ học, nhất định mở quán cơm gây dựng nghiệp. chứng minh, Thẩm Kình có bản lĩnh, nhưng đường gây dựng nghiệp, chắc chắn gặp ít phiền toái, cũng có thể hiểu được.

      , dựa vào ai cũng bằng dựa vào chính mình. Hôm nay còn trẻ, có thể hấp dẫn được người có tiền bằng sắc đẹp, đợi đến khi già rồi còn hấp dẫn nữa, phải sống sao? Thẩm Kình luôn miệng thay đổi, sao có thể tin được? Chỉ có bản thân, mới có thể tin tưởng trăm phần trăm.

      Ánh đèn trong xe cũng sáng lắm, nhưng Thẩm Cao luôn nhìn đối diện Khương Đường, nhìn ánh mắt tỉnh táo, trong thoáng chốc nhớ về khoảng thời gian đó. đứng ở phía sau quầy rượu nhìn ra ngoài, vừa đúng lúc từ bên ngoài vào, cao gầy xinh đẹp, ung dung tự tin, mang theo ánh mặt trời ở bên ngoài vào cùng, long lanh chói mắt.

      “Được, tôi mang thêm phiền phức cho em nữa.” Thẩm Kình nghiêm túc , lại lui trở về, cầm tay Đóa Nhi cười trêu chọc, nhìn Khương Đường nữa.

      Nét mặt của biến sắc quá nhanh, Khương Đường biết có nên tin tưởng hay nữa.

      Khoảng hai mươi phút sau, xe đến nhà của Khương Đường.

      Thẩm Tố xuống xe trước, ra sau cốp lấy hành lý của Khương Đường, Khương Đường ngó ngó chân dài của Thẩm Kình, chuẩn bị mở cửa, trước hết lafể cho xuống xe. Chỉ là tay vừa đụng đến cửa xe, Thẩm Kình đột nhiên khom người, tay kéo cửa xe, tay chống lên ghế ngồi phía bên , nghiêng đầu, tròng mắt đen nhìn chằm chằm , gương mặt tuấn tú gần sát mặt chưa đến gang tay, “Tôi mang thêm phiền phức đến cho em, nhưng em nên nhớ, mặc kệ em gặp phải phiền toái gì, em cũng có thể đến tìm tôi, chỉ cần tôi còn sống, cũng để cho người khác khi dễ em và Đóa Nhi.”

      Lời rất kiên định, mang theo phân lượng thể bỏ qua được.

      Khương Đường nhìn ngực , gật đầu cái, nếu quả có chuyện đối phó được, cũng phô trương thanh thế.

      khó có thể nghe được lời như vậy, yên lặng ở bên cạnh , gương mặt hòa với ánh đèn đẹp như ngọc, trái tim Thẩm Kình rung động, chậm rãi tiến đến gần :

      “Ngoan như vậy, là cho tôi hôn cái sao?”
      Đỗ Thúy Loan, Chris_Luu, Tôm Thỏ5 others thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 9:

      Editor: Trà Đá.

      Khương Đường thích hôn.

      biết có phải từ ghét hôn hay , sau khi bị Thẩm Kình gặm mút môi , để lại bóng ma trong lòng, lui tới cùng Cố Đông Thần cho đến khi kết hôn, Khương Đường cũng ưa nổi hôn môi, những gì sách như là nhịp tim tăng nhanh, cảm giác ân ái ngọt ngào, đều cảm thấy, phần lớn đều làm qua loa. Cố Đông Thần sao, đại khái sâu trong nội tâm vẫn còn bóng dáng của Lâm Tịch, phát có chút thích hôn môi, tiếp tục nữa, cùng lắm chỉ lướt lướt qua rồi dừng lại.

      Cho nên nhìn khuôn mặt Thẩm Kình thâm tình mập mờ, ánh mắt xẹt qua môi , Khương Đường trực tiếp quay đầu.

      Ánh mắt cự tuyệt còn đả kích hơn cả ngôn từ, Thẩm Kình cười lúng túng, đẩy cửa xe ra, vòng qua ghế lái phụ.

      Trước tiên, Khương Đường bế con ra, giao cho Thẩm Tố, tháo ghế ngồi an toàn ra. Vai trái của Thẩm Kình chống đỡ dựa lưng, nghiêng đầu nhìn . Người phụ nữ đứng sân khấu quang vinh chói lọi, lúc này ăn mặc bình thường, cúi đầu loay hoay tháo ghế ngồi an toàn, nếu xem khuôn mặt vóc người, làm những công việc như người mẹ.

      Thẩm Kình chưa bao giờ thấy qua cuộc sống đầy hơi thở của Khương Đường, giọng khen , “ ngờ em cũng nhanh nhẹn, khéo léo quá chứ.”

      Vừa nhìn là biết rất hợp để làm mẹ.

      Nét mặt của Khương Đường chút thay đổi, tháo ghế an toàn, lướt mắt nhìn , “Tối nay cảm ơn , hy vọng về sau gặp lại nữa.”

      xong chui ra khỏi xe, đóng cửa xe cái ‘Rầm.’

      Thẩm Kình tiến tới phía trước cửa sổ, nghi ngờ nhìn chằm chằm, tới quấy rối, cảm ơn cái gì? Về phần câu “ gặp lại nữa” là cái quái gì.

      “Cậu ở đây chờ tôi, tôi đưa Khương Đường lên.” Thẩm Tố tay kéo hành lý, tay xách ghế ngồi an toàn, nhìn Thẩm Kình nhắc nhở. Khương Đường ôm Đóa Nhi đứng bên cạnh, thấy ta xong, liền về hướng nhà, Đóa Nhi ở xe chơi lúc, bây giờ mệt, ngoan ngoãn tựa vào trong ngực mẹ, bàn tay bé bám vào áo của mẹ.

      Thẩm Kình vẫn nghiêng đầu nhìn bóng lưng Khương Đường, cho đến khi Khương Đường vào đến nhà, mới lấy ra điếu thuốc, rồi châm.

      Đèn xe tắt, khuôn mặt người đàn ông trong bóng tối, chỉ có đầu thuốc lá lúc sáng lúc tắt, chứng tỏ trong xe có người.

      ~

      Khương Đường sống ở tầng chín, tầng hai căn hộ, lúc ra thang máy Thẩm Tố hỏi : “Em chuyện với dì chưa?”

      Vẻ mặt của Khương Đường có chút phức tạp.

      Thẩm Tố hiểu, Khương Đường mở cửa sau, cả căn hộ tối đen như mực, Khương Đường đoán tám phần là dì ngủ rồi, dù sao cũng mười giờ đêm, lập tức đem hành lý và ghế an toàn bỏ ở cửa trước, giọng : “Vậy em nghỉ ngơi trước , sáng mai chị lại qua xem thế nào.”

      “Chị Thẩm, tối nay cảm ơn chị.” Khương Đường ôm con , chân thành cảm ơn Thẩm Tố.

      “Đừng có khách khí với chị, em phải suy nghĩ xem nên giải thích thế nào với dì kìa.” Thẩm Tố vỗ vỗ vai Khương Đường khích lệ, nhìn lại thấy Đóa Nhi sắp ngủ, cuối cùng ngủ ngon, rồi ra về. Khương Đường đứng ở cửa, đưa mắt nhìn Thẩm Tố vào thang máy, mới vào nhà, đóng cửa, khóa lại.

      Khương Đường bật đèn phòng khách, lần nữa đứng trong này sau nửa năm xa cách, phòng khách vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, thiết kế phong cách Bắc Âu, ấm áp lại yên tĩnh, rốt cuộc Khương Đường cũng có cảm giác về nhà, giống như căn biệt thự kia chỉ là nơi ở tạm, căn hộ này được mua bằng chính tiền làm ra, đây mới chính là nhà của .

      Mắt nhìn cửa phòng ngủ của dì, Khương Đường ngồi ghế salon, hôn con , vừa lắc ru con ngủ, vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện. Trong phòng ngủ vang lên tiếng chuông điện thoại, Khương Đường tự nhiên muốn cười, cố chịu đựng.

      Trong điện thoại di động truyền đến thanh buồn ngủ của Khương Thục Lan, “Đường Đường? Sao trễ thế này mà còn gọi điện cho dì? Có chuyện gì sao?”

      Khương Đường ‘Dạ’ tiếng, “Dì à, Đóa Nhi ngủ, dì giọng chút…………… Con ở trong phòng khách.”

      Cúp điện thoại, qua mười mấy giây hay phút gì đó, cửa phòng ngủ đột ngột mở ra, Khương Thục Lan nửa tin nửa tin ra, thấy cháu ôm con ngồi ghế salon, Khương Thục Lan hoàn toàn tỉnh ngủ. Bà nhìn xung quanh chút, tìm thấy bóng dáng Cố Đông Thần đâu hết, Khương Thục Lan nháy nháy mắt, mờ mịt hỏi cháu , “Đường Đường, con… Sao con lại về đây? Ba Đóa Nhi đưa con về à?”

      Khương Đường nhìn người dì đứng đối diện chỉ hơn tám tuổi, cùng lứa tuổi với Thẩm Tố, biết nên thế nào.

      Dì của , người rất dịu dàng, nhưng lại rất nhút nhát, tốt nghiệp trung học rồi sau đó làm ở siêu thị thị trấn, sau đó được gả vào nhà giàu ở trấn . Bộ dạng dì xinh xắn, vừa mới bắt đầu người đàn ông đó rất thích dì, lấy về nhà ân ái mấy năm, có cảm giác mới mẻ, vợ lại hiền lành nhút nhát, người đàn ông đó ra ngoài tìm Tiểu Tam.

      vẫn mang thai, ba mẹ chồng dì rất bất mãn, phát Tiểu Tam có thai, lại là thai con trai, nhà ba người đứng cùng phe ép dì phải ly hôn, nhường chỗ, dì cực kỳ khổ sở, cuối cùng chấp nhận ký giấy ly hôn, lâu sau đó người đàn ông đó cưới Tiểu Tam mang thai về nhà. Khương Đường lúc đó học trung học thành phố, mỗi lần có dịp về, lại thấy dì len lén khóc.

      Sau khi Khương Đường tốt nghiệp trung học, cuối cùng dì cũng ngừng khóc, từ từ khôi phục lại nụ cười, chỉ là người khác giới thiệu người khác cho dì, dì cũng nhất quyết xem qua, biết là dì vẫn chưa quên được người đàn ông đó, hay là quá thất vọng về hôn nhân. Khương Đường thử dò hỏi, dì chỉ luôn luôn muốn gả nữa, Khương Đường đối với lời dì rất hoài nghi.

      Người dì hiền lành của , Khương Đường có chút sợ dì chịu nổi việc này. Mang thai con người khác + quyết định ly hôn rất đả kích.

      Nhưng chuyện này có cách nào giấu giếm được, Khương Đường đặt Đóa Nhi vào phòng ngủ của , ở bên cạnh nhìn lúc, mới ra ngoài phòng khách, giải thích mọi nguyện cách dễ hiểu nhất. chỉ sợ mấy ngày sau dì bị đám phóng viên vây đến hỏi chuyện, còn chưa kể đến thông tin quan trọng là câu lạc bộ đeo mặt nạ có khi còn bị moi ra dễ dàng, Cố Đông Thần cũng vậy, chỉ uống rượu đến say mèn.

      Khương Thục Lan ngây ngẩn cả người, khó có thể tin được nhìn cháu , bà có thể tin được là cháu phát Cố Đông Thần ngoại tình nên tức giận khổ sở, nhưng bà thể giải thích vì sao cháu lại muốn uống rượu, còn……..

      Khương Đường nằm ngửa mặt ghế salon, phiền não xoa xoa trán, “Dì à, chuyện xảy ra rồi, bây giờ có hối hận cũng muộn, dì nhớ kỹ cho con, con và Cố Đông Thần ly hôn, từ nay về sau con phải tự mình kiếm ra tiền, sợ rằng còn phải nhờ dì trông nom Đóa Nhi, có thể có phóng viên bám theo dì để moi chuyện của con, ngoài ra, dì cần thiết phải quan tâm đến nhà họ Cố nữa, con có chị Thẩm giúp đỡ, con có thể làm được.”

      Khương Thục Lan quả là có bụng chỉ trích, nếu như phải cháu bà quá kích động, làm sao có thể để cho người đàn ông xa lạ chiếm tiện nghi đây, rồi sinh đứa bé ra, hôm nay lại mình gánh vác mọi thứ. Người đàn bà quan trọng nhất là thanh danh, bây giờ danh tiếng xấu rồi, từ nay về sau mặt mũi nào mà ra ngoài đường gặp mọi người đây? Chuyện này mà bị truyền ra ngoài, có thể nghiêm trọng hơn nhiều so với chuyện ly hôn, nếu như ở vùng tỉnh , tới đâu bị chửi đến đó.

      Nhưng khi nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cháu , nhớ lại lúc cháu làm người mẫu cực khổ, Khương Thục Lan lại nỡ quở trách cháu , bà di chuyển sang bên chỗ cháu , cúi đầu rồi mát-xa đầu cho Khương Đường, động tác thuần thục, bất đắc dĩ : “Thôi quên , con từ bé là người kiên định rồi, chuyện gì cũng cho dì quan tâm, là dì đần độn, cũng biết nên giúp con thế nào. Chỉ là, Đường Đường đừng sợ, tiền kiếm được từ quán trà dì vẫn luôn tích góp cho con mà, bây giờ chúng ta có nhà có xe có quán trà, coi như con cần phải ra ngoài kiếm tiền, cũng có thể sống tốt mà……… Con sợ bị người đời , chúng ta bán nhà rồi dời đến thành phố hơn mà sống, người ở đó cũng biết chúng ta, ba dì cháu ta sống an nhàn qua ngày, Đường Đường đừng có buồn nữa.”

      Giọng bà mềm mỏng, cũng giống như tất cả người lớn khác, đứa bé phạm sai lầm nên quở trách, quở trách xong phải ủng hộ tinh thần cho đứa bé.

      Khương Đường gật đầu, chôn vùi đầu ở đùi dì, đêm nay là lần đầu tiên khóc .

      ~

      Ở phía dưới lầu.

      Chiếc xe BMW màu xám bạc chậm rãi ra khỏi khu nhà, đến đường quốc lộ, bắt đầu tăng tốc.

      “Cậu xuống xe ở chỗ nào?” Thẩm Kình ngồi dựa vào chỗ ngồi bên ghế lái phụ, trầm mặc , Thẩm Tố liếc cái, ta cũng cần thiết phải đưa về đến nhà.

      “Lái đến đâu cũng được.” Thẩm Kình vừa mới mở mắt tỉnh ngủ, nhìn chằm chằm mặt ta, hỏi: “Khương Đường đứa bé là của ai sao?”

      “Cậu nghĩ ấy ra cái chuyện bí mật như vậy cho người khác nghe sao?” Thẩm Tố hỏi ngược lại. Có những bí mật, mà những người bạn thân cách mấy cũng có thể biết.

      Thẩm Kình mím mím môi.

      Thẩm Tố mỉm cười, mắt nhìn phía trước, “Hơn nữa, cha ruột của Đóa Nhi có là ai nữa có quan hệ gì sao? ấy gả cho Cố Đông Thần mà cậu cũng quan tâm, vẫn thích ấy như trước, cậu cần phải quan tâm đến chuyện ai là cha đẻ của Đóa Nhi sao?”

      Thẩm Kình hút thuốc lá, hướng ra phía cửa sổ : “Tôi chỉ muốn biết, trừ Cố Đông Thần, ấy còn bao nhiêu người nữa.”

      Nếu Đoá Nhi là của , giống như nhặt được báu vật, còn nếu Đóa Nhi phải của , tiểu nha đầu giống y như vậy, Thẩm Kình vẫn thích. Bây giờ muốn biết, ngoài Cố Đông Thần ra còn người đàn ông nào khác . Tối hôm đó, trong câu lạc bộ có rất nhiều đàn ông, người tiếp cận cũng ít, mà Khương Đường chỉ chọn , cho dù nguyên nhân vì vóc người , cũng chứng minh được cũng đặc biệt trong mắt .

      Thẩm Kình cảm thấy phần đặc biệt đó có thể thu hút được phần nào đó.

      “Phí chi trả cho luật sư ly hôn tôi trả, chị giúp ấy kiếm luật sư giỏi .” Rốt cuộc Thẩm Kình nhịn được, lấy ra thêm điếu thuốc nữa, mở cửa sổ, nhả khói ra bên ngoài.

      cần, ấy chỉ cần Đóa Nhi thôi, tài sản nhà họ Cố phần cũng lấy, biệt thự và xe xịn mà Cố Đông Thần cho trước khi kết hôn cũng cần luôn.”

      Thẩm Kình nghe xong, khóe miệng vểnh lên. biết mà, người phụ nữ bị nhìn trúng cũng hẳn là người ham tiền bạc, có kiêu ngạo của . Phải như vậy, nhà họ Cố có gì tốt lành chứ? Trong tương lai, tiền của đều là của , chỉ cần Khương Đường đồng ý, có thể chi tiền ra, để cho đem tới đập chết người nhà họ Cố.

      Thẩm Kình thoải mái, vòng vo thêm nữa, trầm giọng nhắc nhở Thẩm Tố: “Xem ra có người làm giám định DNA cho Cố Đông Thần và Đóa Nhi trước đó rồi, cho nên trong bữa tiệc trăm ngày mới tung ra, để nhà họ Cố hoài nghi Đóa Nhi, tố giác thân phận của Đóa Nhi, cách khác, có người mưu hãm hại hai mẹ con họ rồi.”

      “Là Lâm Tịch, Úc Uyển.” Thẩm Tố giọng, “Khương Đường sớm đoán ra được, cũng có ghi lại chứng cớ Cố Đông Thần và Lâm Tịch ngoại tình, nhưng mà bây giờ phải thời điểm tốt để tung ra, cậu cứ làm như biết , tôi thay Khương Đường sắp xếp, cậu tuyệt đối được tùy tiện ra tay, như vậy hỏng hết kế hoạch của bọn tôi.”

      Thẩm Kình khiếp sợ, nhìn chằm chằm Thẩm Tố hỏi: “ ấy còn ghi lại nữa hả?” Chỉ có nửa ngày ngắn ngủi, mà hiệu suất làm việc của cao như vậy sao?

      Thẩm Tố khẽ bỉu môi. Người nào nghĩ Khương Đường chỉ là chân dài não ngắn, đến khi bị Khương Đường phản công lại đáng đời lắm.

      Thẩm Kình lắc đầu cái, cũng cười, nhìn điếu thuốc bị kẹp giữa hai ngón tay, tự thầm mình: “ hổ danh là người phụ nữ bị tôi nhìn trúng.”

      hổ danh là người phụ nữ của .
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Chris4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :