1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình yêu phô trương - Tiếu Giai Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 87:

      Editor: Trà Đá.

      Lễ đính hôn nhà họ Cố, đoạn video cảnh sát áp giải Cố Đông Thần và Lâm Tịch nhanh chóng được lưu truyền chóng mặt mạng, đoạn video rất ngắn, trong đoạn video Cố Đông Thần ngẩng đầu ưỡn ngực với vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn ra được là tức giận hay bối rối, Lâm Tịch lại giống vậy, sắc mặt tái nhợt, bước chân nặng nề, vừa nhìn biết là trong lòng có quỷ.

      Minh tinh bị bắt về đồn cảnh sát cũng nhanh chóng trở thành đề tài nóng bỏng, tại ngôi sao lớn Lâm Tịch, ông trùm tài chính Cố Đông Thần bị tình nghi mưu sát bạn thân kiêm em dâu cũ Úc Uyển, tin tức bốc lửa như vậy, cần mua bài, cũng đường đường chính chính lên trang nhất.

      Gặp phải vấn đề pháp luật, Cố Đông Thần biết phải giữ im lặng cho đến khi luật sư tới, đường tiến về phía đồn cảnh sát, ta nhắm mắt lại, lời, cũng nhìn về phía Lâm Tịch. Chuyện cho tới bây giờ, Cố Đông Thần chẳng cần phải hỏi, biểu của Lâm Tịch cho ta đáp án. Là ta ngu, ngu đến mức vẫn tin tưởng Lâm Tịch, cho là ta chỉ có chút hồ đồ, có vài người phụ nữ vẫn thường hay phạm phải những sai lầm , bản chất vẫn là đơn thuần mà ta từng thích, nhưng hành động này của Lâm Tịch hung hăng tát ta cái đau điếng.

      Vẫn còn sao?

      Người phụ nữ ta từng phạm phải sai lầm, vẫn còn thương sao?

      Cố Đông Thần thương, có lẽ nếu trước kia ta ý thức được điểm này, Lâm Tịch rồi, ra trước giờ vẫn luôn diễn trò cho ta xem, cho Khương Đường xem, cho Khương Đường biết ta chỉ mỗi Lâm Tịch, và Thẩm Kình ân ân ái ái như thế nào cũng liên can gì đến ta. Nhưng bây giờ, Cố Đông Thần muốn lừa mình dối người nữa. Về chuyện thương tiếc? Lòng dạ độc ác đến mức sẵn sàng ra tay mưu sát người bạn thân nhất của mình, ai mà thương tiếc cho được?

      ta chỉ biết hối hận vô cùng.

      Chỉ vì người phụ nữ lòng dạ rắn độc, mà ta mất Khương Đường và Đóa Nhi.

      Nhớ lại Khương Đường kiều, nhớ lại Đóa Nhi nằm trong lồng ngực ta rồi cười với ta, Cố Đông Thần kìm được mà cười khổ, cười thành tiếng. Đáng đời, đáng đời, hôm nay ta bước tới nông nỗi này, lần lượt bị tất cả mọi người cười nhạo châm chọc, đều là đáng đời ta, ngay từ lúc ta giấu Khương Đường gặp Lâm Tịch đêm đó, nhất định có kết cục như thế này.

      Cố Đông Thần cười đến mức quỷ dị, Lâm Tịch nhịn được giọng gọi ta: “Đông Thần…….”

      Trong nháy mắt, Cố Đông Thần khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, vẫn trợn mắt, làm như nghe thấy giọng run rẩy của Lâm Tịch.

      Hai cảnh sát ngồi hai bên yên lặng nhìn nhau, trong đó có cảnh sát chừng bốn mươi tuổi mặt chữ quốc ho khan cái, ý vị sâu xa nhìn Lâm Tịch: “Lâm tiểu thư, Úc Uyển tỉnh lại rồi, khai báo thành mọi chuyện, tốt nhất nên thành khẩn khai báo, đầu thú được giảm án, nếu bị trừng phạt nghiêm khắc.”

      Lâm Tịch tâm loạn như ma, cúi đầu, vắt hết óc tìm đường thoát thân. Úc Uyển tỉnh lại sao, Úc Uyển hề có chứng cứ………

      Viên cảnh sát thấy đôi môi ta mím chặt, thêm nữa.

      Đến đồn cảnh sát, Cố Đông Thần và Lâm Tịch bị tách ra để “ chuyện”.

      Sau khi Úc Uyển tỉnh lại lập tức báo cảnh sát, cũng nhắc tới Cố Đông Thần, cảnh sát đưa Cố Đông Thần cùng vì hoài nghi ta là đồng bọn với Lâm Tịch. Cố Đông Thần làm sai nên sợ, khai báo rành mạch chi tiết tình huống ngày hôm đó. Còn Lâm Tịch ở bên này, đối mặt với cảnh sát lấy khẩu cung của Úc Uyển, Lâm Tịch vẫn mực phủ nhận, nhưng trạng thái tinh thần ràng là có vấn đề.

      Cảnh sát phá án kinh nghiệm phong phú, nhanh chóng nắm bắt được khoảnh khắc phòng thủ yếu nhất của Lâm Tịch, đưa cho ta tấm hình.

      Lâm Tịch mờ mịt cầm lấy, chỉ thấy trong hình là ánh mặt trời về chiều rực rỡ, chiếc xe hơi loại thường lái tới, tài xế ngồi bên trong….

      ta.

      Lâm Tịch hoảng sợ trợn tròn hai mắt, làm sao mà….

      Cảnh sát nghiêm túc mở miệng: “ biết ngày hôm đó có kiểm tra điện thoại di động của Úc Uyển hay . Úc Uyển đến địa điểm xảy ra tai nạn trước đó, chụp rất nhiều hình phong cảnh, cuối cùng lại chụp được khoảnh khắc này, hình vừa chụp xong, hình ảnh lập tức được lưu vào bộ nhớ icloud, mặc dù điện thoại di động của Úc Uyển bị tiêu hủy, nhưng những hình ảnh này vẫn được lưu lại. Lâm Tịch, nhân chứng vật chứng rành rành ra vậy, còn lời gì để ?”

      Lâm Tịch phải là luật sư, ta hiểu tấm hình này có thể định tội được ta hay , mà lúc này ta cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến những thứ kia. Trong lòng ta có quỷ, từ sau ngày ta mưu sát Úc Uyển, ta trở nên ăn ngon ngủ yên, chỉ sợ ngày nào đó Úc Uyển tỉnh lại tố giác tội lỗi của ta.

      Hôm nay Úc Uyển tỉnh lại , cảnh sát cũng nắm giữ được bằng chứng tội phạm của ta, hơn nữa Cố Đông Thần hoàn toàn còn tin ta nữa, dưới áp lực từ nhiều phía, phòng tuyến cuối cùng trong lòng ta hoàn toàn sụp đổ, ta nhìn chằm chằm bằng chứng then chốt trong tay, chợt che mặt khóc: “Tôi cố ý, là ta uy hiếp tôi trước, là ta muốn kéo tôi xuống vực chung với ta mà……..”

      Ở bên ngoài phòng lấy khẩu cung, các nhân viên cảnh sát theo dõi qua camera cũng thở phào nhõm.

      ra chỉ bằng tấm hình này và lời khai của Úc Uyển cũng chưa đủ bằng chứng để có thể kết tội Lâm Tịch được, nhưng tại Lâm Tịch nhận tội, mọi chuyện lại trở nên đơn giản hơn.

      Đầu tháng mời hai, tòa án tuyên bố, Lâm Tịch thân là nhân vật của công chúng, nên việc ta mưu sát Úc Uyển lập tức trở thành vụ án cực kỳ nghiêm trọng, ảnh hưởng ác liệt, nên tòa tuyên án ta mười lăm năm tù có thời hạn.

      Vụ án này dẫn tới sóng to gió lớn internet.

      Khương Đường và Thẩm Kình ở bên này vẫn cẩn thận giữ yên lặng, khoảng thời gian này, đối thủ lớn nhất của bọn họ là Lâm Tịch, bất kỳ lời phát biểu nào cũng dễ dàng bị người khác xuyên tạc lợi dụng, im lặng trong lúc này là lựa chọn thông minh nhất. Dĩ nhiên, đây chỉ là ngoài mặt, còn bên trong, Khương Đường đương nhiên cũng hả hê ít nhiều.

      Thẩm Kình lại cảm thấy sợ, buổi tối ôm Khương Đường buông tay: “Em nên cảm ơn ta giết em , nếu năm đó em cũng bị tai nạn xe cộ rồi……. Ha ha ha, những thứ kia nữa, Đường Đường của sống lâu trăm tuổi.” Vừa vừa tự tát mặt mình hai cái, sau đó ôm chặt Khương Đường, : “ được rồi, làng giải trí quá nguy hiểm, an bài nhiều vệ sĩ cho em hơn mới được.”

      Khương Đường buồn cười, nghiêng đầu nhìn , cảm thấy Thẩm Kình nhát gan sợ phiền phức giống như ông cụ vậy.

      Nhưng mà khi Khương Đường hồi tưởng lại ân oán giữa và Lâm Tịch, cũng có chút rợn cả tóc gáy, mưu sát, sao Lâm Tịch có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy?

      “Đing” tiếng, có tin nhắn.

      Khương Đường đưa tay lên tủ đầu giường lấy điện thoại di dộng, là số lạ: Đường Đường, là có mắt tròng, xin lỗi em.

      Khương Đường sửng sốt.

      “Tin nhắn gì vậy?” Thẩm Kình lập tức bu lại, Khương Đường theo bản năng muốn che giấu, Thẩm Kình nhanh tay cướp được điện thoại di động của , ngồi dậy nhìn, khóe môi vểnh lên châm chọc: “Hay quá, vẫn còn liên lạc với người bạn lâu năm à? Bây giờ người ta biết sai, tìm em xin lỗi, hay là em cho người ta thêm cơ hội………”

      còn chưa dứt lời, Khương Đường đấm cái: “Bớt suy nghĩ lung tung , em cũng biết đó là số điện thoại của ta.”

      Thẩm Kình trừng mắt, bỗng nhiên giơ điện thoại di động của lên.

      Khương Đường ngây người, thể tin được Thẩm Kình bấm gọi lại cho số điện thoại kia.

      Cố Đông Thần ở bên kia cũng ngờ tới Khương Đường lại gọi điện thoại cho ta, ta mờ mịt nháy nháy mắt, sau khi xác nhận phải nằm mơ, vội vàng chống tay muốn đứng lên, nhưng ta uống quá nhiều, lập tức ngồi phịch xuống vì hoa mắt, cơ thể lệch qua bên. Cố Đông Thần bấm nút nhận, đưa điện thoại di động đến bên tai, cẩn thận nghe từng li từng tí, lầm bầm cái tên quen thuộc: “Đường Đường…….”

      “Cố Đông Thần nghe cho kỹ đây, còn dám quấy rầy bà xã tôi lần nào nữa, coi chừng tôi giết đấy.”

      Giọng vang dội, khí phách bức người, mặc dù bên kia cúp điện thoại, nhưng dư vẫn còn vờn quanh tai.

      Cố Đông Thần sửng sốt hồi lâu, sau đó bắt đầu cười, hai tay ôm quanh đầu gối, chôn mặt giữa hai đầu gối tiếp tục cười, cười còn khó nghe hơn khóc.

      đầu khác, Thẩm Kình nghiêm mặt định rời khỏi giường, Khương Đường nhào tới ngăn cản đứng dậy, nằm lưng , ngẹo đầu nhìn : “Ghen sao? ta giải thích lý do, ghen cái gì hả?”

      Thẩm Kình đanh mặt, biểu “Khó chịu”.

      Khương Đường cười nhạo, buông Thẩm Kình ra, lười biếng nằm lại giường, tay chống đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Kình.

      Thẩm Kình vùng dậy tới trước cửa, Khương Đường gọi , nhịn được quay đầu lại, kết quả lại nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Khương Đường.

      “Em có ý gì?” Thẩm Kình lạnh lùng hỏi.

      Khương Đường cười thuần khiết: “Tiễn ra cửa.”

      Ánh mắt Thẩm Kình lập tức lộ ra vẻ hung hãn, sau giây lập tức nhào tới chỗ , nệm cao bị xốc nảy, Khương Đường giơ tay lên ôm lấy cổ , vừa buồn cười vừa nhìn bất đắc dĩ: “Ghen xong chưa?”

      “Chưa.” Thẩm Kình giận dỗi cởi bỏ quần áo của ra.

      “Vậy phải làm sao mới hết ghen đây?” Khương Đường dịu dàng hỏi.

      Động tác của Thẩm Kình ngừng lại giây, nhìn thẳng vào mắt mấy giây, chợt nghiêm túc : “ muốn em gả cho , danh chính ngôn thuận làm Thẩm phu nhân.”

      Khương Đường cắn môi, quyến rũ lại giải hoạt.

      Thẩm Kình nhõng nhẽo cọ cọ người phen, sau đó cúi đầu hôn : “Đồng ý ?”

      Khương Đường lắc đầu.

      Thẩm Kình lạnh mặt, lúc này tức giận, chống tay muốn . Khương Đường cũng giữ lại, chân phải còn bước lên lưng , cười nhạo : “Ngay cả cái nhẫn cầu hôn cũng có, có phải xem thường em tái hôn đúng ?”

      Thẩm Kình nghe được, cước đá bay đôi dép vừa mới xỏ vào ra ngoài, xoay người đè Khương Đường lần nữa, cười đến mức đôi mắt giống như ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, gương mặt tuấn tú rực rỡ như hoa: “Được, em muốn nhẫn chứ gì? Ngày mai mua.”

      Khương Đường nghiêm túc suy nghĩ chút, đôi mắt đẹp kiều nhìn : “Nhẫn tùy chọn, nhưng em muốn có màn cầu hôn lãng mạn nhất.”

      Thẩm Kình ngây người, muốn chiếc nhẫn đắt tiền như thế nào cũng chấp nhận, nhưng màn cầu hôn lãng mạn nhất, có phải là quá trừu tượng rồi hay ?

      Khương Đường mặc kệ, giảo hoạt đấm vào ngực : “Lo mà suy nghĩ , lãng mạn em…….”

      Thẩm Kình dùng tay bịt miệng , tròng mắt đen lóe ra chí khí hào hùng: “Lãng mạn lãng mạn, em cứ chờ !”
      Chương 88:

      Editor: Trà Đá.

      24 tháng 12, đêm giáng sinh.

      Khi Thẩm Kình còn độc thân hay cười nhạt ngày lễ giáng sinh hay valentine, dựa vào quan sát nhiều năm của , chỉ có tình nhân mới thích mấy ngày lễ, mới vừa lấy lý do ngày lễ để gần nhau, bọn tài xế lái xe thừa dịp trang trí cho khí thêm lãng mạn. Ngoài ra còn những nhóm người tụ lại xem náo nhiệt.

      Nhưng mà bây giờ có vợ con, tâm tình cũng khác nhiều.

      “Đóa Nhi, cái này là cây thông noel, đẹp ?”

      Từ lầu xuống, cây thông noel trong phòng khách được trang trí đâu ra đấy rồi, Thẩm Kình bế con tới trước cây thông, cho con tham quan.

      Đóa Nhi mở to hai mắt quan sát từng dây đèn đầy màu sắc cây thông, bỗng nhiên thò tay ra, bắt được ngọn đèn màu hồng nho .

      Thẩm Kình ngăn cản, chỉ dặn dò tiểu nha đầu được kéo.

      Đóa Nhi sờ sờ ngọn đèn , bóp bóp, ánh mắt di chuyển qua ánh đèn màu sắc khác ở bên cạnh, lập tức đưa tay mò mẫm. Thẩm Kình bế con , Đóa Nhi đưa tay ra vuốt vòng bóng đèn, cũng quanh cây thông vòng, miễn bàn đến chuyện bị choáng váng. Khương Đường ngồi ghế salon nhìn hai cha con cười ngừng.

      “Mẹ, tới!” Đóa Nhi thích cây thông noel, có đồ chơi mới, bé lệch đầu, gọi mẹ nhiệt tình.

      Khương Đường cười tới.

      Đóa Nhi chỉ mẹ cầm bóng đèn.

      Khương Đường nhận lấy con , hôn cái, ý bảo con nhìn ngôi sao ở cao. Hai mắt Đóa Nhi lập tức sáng lên, khát vọng nhìn ngôi sao, vươn tay bé ra. Thẩm Kình vừa nhìn thấy, lập tức hái ngôi sao năm cánh xuống đưa cho con chơi. Đóa Nhi vô cùng vui vẻ, ôm ngôi sao năm cánh mò mẫm, lúc ăn cơm tối cũng buông ra được.

      Trời tối, Đóa Nhi mệt mỏi, Thẩm Kình bế con lên lầu, Khương Đường theo phía sau.

      nhà ba người vào phòng ngủ của Đóa Nhi.

      Đóa Nhi biết nhận thức, tối ngủ chỉ cần mẹ ở bên cạnh, chỉ cần mẹ dỗ. Khương Đường ôm con ru ngủ, Thẩm Kình đứng bên cạnh trêu chọc bé: “Đóa Nhi, tối nay ông già Noel tới tặng quà, Đóa Nhi muốn quà gì?”

      Đóa Nhi mệt mỏi, mờ mịt nhìn ba.

      Thẩm Kình lặp lại câu lần nữa.

      Đóa Nhi ngáp cái, để ý đến ba nữa, nghiêng đầu chôn vào ngực mẹ, ngủ.

      Khương Đường giọng cười Thẩm Kình: “Sang năm , sang năm thể nào cũng muốn được tặng quà.” Bây giờ còn quá.

      Thẩm Kình lấy tất treo lên tường, ngửa đầu nhìn xuống vớ tất, hỏi: “Vậy lần này chúng ta nhét quà gì đây?”

      Khương Đường suy nghĩ chút, cúi đầu, chỉ thấy Đóa Nhi ngủ rồi, bàn tay bé nắm chặt áo . Trong lòng Khương Đường mềm ra, hôn con , cười dịu dàng: “Nhét son bóng , Đóa Nhi của chúng ta biết trang điểm.” Tiểu nha đầu càng ngày càng thích thú với bàn trang điểm của Khương Đường, buổi sáng cố ý để lại vết son môi má con , tiểu nha đầu cực kỳ thích thú, chịu để mẹ lau mặt.

      Thẩm Kình cũng nhớ lại chuyện đó, lại nhìn con ngốc, kìm chế được nở nụ cười.

      Sau khi dỗ con ngủ xong, giao lại cho bảo mẫu, còn hai người trở về phòng ngủ.

      “Em muốn tặng quà gì?”

      Lên giường, Thẩm Kình vờ hỏi Khương Đường.

      Khương Đường nhíu mày: “Em muốn cái gì cho cái đó hả?”

      Thẩm Kình gật đầu.

      Khương Đường nháy nháy mắt, cười: “Em muốn được thương nhiều.”

      Thẩm Kình sửng sốt, tới cầm vớ múa máy tay chân người , hả hê : “Vậy phải chuẩn bị cái vớ thiệt lớn mới được, sáng mai chui vào đó.”

      Lời này đầy đủ ngọt ngào, Khương Đường nhàng đạp cước: “Tốt lắm, ngủ .”

      Thẩm Kình cười hắc hắc, vứt vớ, nhào lên giường.

      Sau màn đánh nhau kéo dài kịch liệt, Khương Đường mệt mỏi thỏa mãn ngủ thiếp , ngủ biết bao lâu, lại bị bản nhạc noel kinh điển đánh thức. dịu mắt, mặc dù căn phòng tối đen, nhưng lại nhìn ra có ai ở bên cạnh, quay đầu lại, vẫn thấy bóng dáng của Thẩm Kình, chỉ có điện thoại di động của ở bên cạnh, phát ra tiếng nhạc noel.

      Là đồng hồ báo thức.

      Nhưng Khương Đường chưa bao giờ đặt đồng hồ báo thức giờ này, mở đèn, tắt đồng hồ báo thức, vừa định gọi Thẩm Kình, có tin nhắn đến.

      Optimus Prime: Mặc áo khoác vào rồi xuống đây nhận quà.

      Khương Đường có chút mờ mịt, nhớ tên được lưu trong dạnh bạ là “Cây cột”, sao bây giờ lại biến thành Optimus Prime rồi?

      Chắc chắn Thẩm Kình thừa dịp ngủ nên động vào điện thoại di động của , cũng biết đặt đồng hồ báo thức lúc nào.

      Khương Đường mơ mơ màng màng ngồi hồi, sau đó hoàn toàn tỉnh táo, dự đoán quà tặng của Thẩm Kình có liên quan đến màn cầu hôn lãng mạn, nên rửa mặt, sau đó chọn cái áo khoác màu trắng mặc vào, lúc này mới ra khỏi phòng. Tầng ba biệt thự yên tĩnh, Khương Đường thẳng đường xuống lầu , xung quanh đều tối đen như mực, chỉ có hàng nến được xếp thẳng từ phòng khách ra trước cửa nhà, ánh nến chập chờn, có mùi vị cực kỳ lãng mạn.

      Thẩm Kình ở bên ngoài?

      Khương Đường dùng tay nắm chặt cổ áo, đồng thời cũng có chút lo lắng. Tình hình lễ noel năm nay rất hợp, tuyết bắt đầu rơi từ ngày hôm qua, đừng Thẩm Kình lại đứng ngoài tuyết chờ đến mức đóng băng rồi chứ?

      Vừa nghĩ như thế, Khương Đường vội vàng bước nhanh hơn.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 89:

      Editor: Trà Đá.

      Khương Đường đẩy cửa ra, hồi gió lạnh cuốn theo bông tuyết thổi tới chạm vào mặt .

      Đêm đông ở Bắc Kinh, phải lạnh bình thường.

      Trong khoảng sân trước nhà tích tụ tầng tuyết, tỏa ra ánh sáng mông lung. Bông tuyết vẫn nhàng rơi xuống, Khương Đường dùng tay vén mái tóc dài bị gió thổi tung ra sau, sau đó chú ý tới khoảng đất trống phía bên trái sân, biết cây thông noel cao lớn đứng đó từ bao giờ, thân cây thông tối đen, nhưng lại có hộp quà hình trái tim phát ra ánh sáng màu hồng, ở trong tuyết lại cực kỳ mộng ảo.

      Khương Đường cảm thấy lạnh nữa, cười rồi thẳng đến chỗ cây thông, giày giẫm lên tuyết, phát ra tiếng vang. Khương Đường cúi đầu, thầm quan sát xung quanh, nhưng lại tìm ra được giấu chân của Thẩm Kình, ánh mắt lại lần nữa rơi vào hộp quà phát sáng cây thông, Khương Đường lại lần nữa về phía cây thông, lặng lẽ cắn chặt răng.

      Thẩm Kình nên biết điều mà tới, nếu cứ đứng ở trong tuyết lâu đến mức tuyết rơi che cả giấu chân của , cho dù lãng mạn cách mấy, cũng cảm thấy xúc động.

      Tuyết vẫn rơi ngừng, Khương Đường dừng trước cây thông noel, nhìn hộp quà được treo ở vị trí thích hợp với chiều cao của , giọng hỏi: “ đứng sau cây thông hả?”

      ai trả lời.

      Khương Đường cười cười, rồi giơ tay lên lấy hộp quà, lúc tay sắp đụng đến hộp quà, trong mắt đột nhiên sáng lên. Khương Đường kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy trong sân sáng rực hết lên, cành cây khô bị tuyết bao trùm cũng sáng đèn rực rỡ, tuyết đọng dưới chân vì ánh đèn sáng mà trở nên như tiên cảnh, từ ngọn cây đến nóc nhà ban công, cuối cùng là cây thông ở trước mặt , ánh sáng đính từ ngôi sao năm cánh bắt đầu tỏa ra, chạy từng vòng từng vòng xuống….

      Ban đêm, bông tuyết, ánh đèn, tựa như mơ.

      Khương Đường đứng ngơ ngác trong tuyết, giờ khắc này, có cảm giác mình được thấy tiên cảnh trong truyền thuyết.

      “Thẩm Kình…………”

      Khương Đường lầm bầm kêu lên, vì biết chỉ có mới tạo nên được lãng mạn xuất sắc như thế này.

      Tuyết vẫn rơi biết mệt mỏi, Thẩm Kình vẫn lên tiếng, thế nhưng ánh sáng màu hồng phấn từ hộp quà lại biến thành màu hoa hồng đỏ thẫm, chớp lóe, cố chấp hấp dẫn . Khương Đường hiểu, Thẩm Kình muốn mở hộp quà trước, nhưng lúc này Khương Đường có hứng thú với quà tặng, thể chờ để thấy được , cho nên nắm hộp quà, bản năng muốn lấy xuống, nhưng lại phát ra hộp quà bị cố định cây thông noel.

      Khương Đường sửng sốt, nhìn kỹ hình dáng hộp quà chút, thử mở nắp ra.

      Mới vừa mở ra, lập tức có giai điệu phát ra:

      “From the first day,

      Get her forever….”

      Giọng người hát trầm thấp dịu dàng, trong sân vườn yên tĩnh lãng mạn, giọng hát như lời thầm của người , lập tức đánh trúng trái tim Khương Đường. Trong đầu tự động phiên dịch, mới hiểu ra ca từ muốn gì, Khương Đường lập tức kìm hãm được hồi tưởng lại khoảng thời gian mới gặp Thẩm Kình.

      , từ lúc thấy bước vào quán ăn của , cả người tỏa ra ánh sáng tuyệt đẹp, vừa thấy .

      Là lời ca, hay là hồi ức, xúc động chạm đến đáy lòng ?

      Khương Đường rất ít khi khóc, nhưng lúc này ánh mắt đột nhiên cay cay.

      “Em tìm quà hả?”

      Giọng quen thuộc vang lên sau lưng , Khương Đường cố gắng ngăn dòng nước mắt, xoay người. cam lòng thừa nhận mình cảm động đến suýt khóc, muốn cố gắng tỏ vẻ thờ ơ đối với lãng mạn này, định giọng giáo huấn đêm khuya, nhưng vừa mới xoay người, thấy Tô Dịch mặc bộ âu phục màu đen, nhìn nở nụ cười rực rỡ, cơ thể chậm rãi thấp xuống dần.

      Ánh mắt Khương Đường nhanh chóng đuổi theo .

      Thẩm Kình quỳ chân mặt đất đầy tuyết, quỳ gối trước mặt . Bông tuyết từ trời ngừng rơi xuống, rơi mí mắt , nhưng sợ, cương quyết trợn tròn mắt, tròng mắt đen hoàn chỉnh khóa chặt khuôn mặt xinh đẹp của , nhìn ánh mắt lấp lánh. nhạc vẫn tiếp tục, Thẩm Kình chân thành cầm tay , hôn lên tay , động tác rất dịu dàng.

      Hôn xong rồi, Thẩm Kình ngẩng đầu lên, giơ chiếc nhẫn kim cương trong tay về phía Khương Đường: “Đường Đường, em đồng ý lấy chứ?”

      Đúng vào lúc này, nhạc lên tới cao trào:

      I’ll prove…..

      I never break your heart.

      I never make you cry.

      I’d rather die than live without you.

      That’s no lie.”

      Nhiệt tình, thành khẩn, lời ca như lời thề son sắt, trong ánh mắt hề sợ hãi bão tuyết, biểu ra ngoài rất hoàn hảo.

      Khương Đường cũng nhịn được nữa, khóc, vừa khóc vừa gật đầu.

      Ánh mắt Thẩm Kình sáng ngời, chỉ sợ đổi ý, nên lập tức đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay bé của . Đeo nhẫn xong, hôn tay , hôn xong rồi, đứng thẳng chân lên, còn chưa đứng vững, Khương Đường chợt nhào tới, hai tay ôm chặt lấy cổ . Thẩm Kình cười, cúi đầu hôn lên gương mặt , hôn tai : “Sao, em thấy màn cầu hôn này lãng mạn nhất chưa?”

      Khương Đường nhắm mắt lại, liên tục gật đầu, khóe miệng cười vô cùng hạnh phúc.

      Cái gì gọi là màn cầu hôn lãng mạn nhất?

      cần tuyết rơi lãng mạn, cần ánh đèn đầy mộng ảo, cần nhạc phù hợp, cũng cần nhẫn kim cương đắt giá,

      Mà chỉ cần quỳ chân xuống,

      đủ hạnh phúc rồi,

      muốn làm vợ rồi,

      Màn cầu hôn này, chỉ thuộc về mình . chỉ dành cho mình , chính là màn cầu hôn lãng mạn nhất.

      HOÀN CHÍNH VĂN
      Chris, Chris_LuuTôm Thỏ thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :